1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 10 Đồng ý ở riêng

      Trương Thanh Thạch nhìn Trương Bà Tử nằm ở giường khó chịu hừ hừ, mặt quan tâm, trong nội tâm lại rất bình tĩnh, biết Trương Bà Tử căn bản có việc gì, bà đây là giả bộ.

      Mặc dù biết mẹ biết gặp phiền phức nghĩ cách thoát khỏi , đây cũng là mục đích của , Trương Thanh Thạch sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng đến khi đáo lâm đầu vẫn nghĩ tới lại nhanh như vậy, nên còn thấy khó chịu, chỉ cảm thấy cái nhà này thể ở được, đời trước mình thua thiệt vì người nhà mình, đời này phải tránh xa ra, nghĩ như vậy nên thấy cao hứng khi Trương Bà Tử gấp gáp.

      Trương Thanh Thạch giả trang làm hiếu tử đúng nghĩa, bởi vì người còn bị thương, cho nên chỉ ở nhà tận hiếu, việc chạy chân ở bên ngoài toàn bộ giao cho Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc. Bọn họ trước hết mời Phượng lang trung, sau khi Phượng lang trung trị hết bệnh của Trương Bà Tử lại dẫn Trương Bà Tử trấn và thị trấn cầu y. Mỗi lần sau khi bọn họ trở lại, đều ân cần hỏi thăm, nghe câu trả lời của bọn họ, xem thần sắc của bọn họ, Trương Thanh Thạch biết bọn họ dối, cũng là a, Trương Bà Tử căn bản có bệnh, bọn họ sao có thể mang người xem bệnh đây? Đương nhiên, vạch trần bọn họ, cùng bọn họ diễn xuất, muốn giả trang thành đứa ngốc bị người ta lừa xoay quanh.

      "Ai , lão thiên gia sao để ta chết ? Để cho ta già rồi còn phải liên lụy các ngươi, muốn ta khó chịu chết thôi! Đây chính là nhân sâm a, nhân sâm a! Đắt quá a, phải người làm ruộng như chúng ta có thể đủ tiền trả? Muốn mạng của ta a!"

      Trương Bà Tử nằm ở giường khóc, nước mắt ràn rụa, hai mắt đều đỏ.

      Trương Thanh Thạch đời trước từng sống trong gia đình giàu có, đương nhiên cũng biết chút bí quyết muốn khóc khóc, thí dụ như khăn tay dính chút ít nước gừng hay nước ớt. Trước đó chỉ là hán tử nông thôn, biết những thứ chiêu thuật này, đương nhiên biết có người nghĩ biện pháp làm cho mình khóc lên, nhưng lại chưa từng nghĩ đến mẹ của mình làm như vậy, dù sao Trương Bà Tử bình thường khóc, có đôi khi làm ầm ĩ giả khóc cũng có nước mắt, điều này khiến cho rằng chỉ cần bà khóc có nước mắt là khóc , mà mỗi khi bà khóc chảy nước mắt đặc biệt khó chịu, chuyện gì cũng thỏa hiệp, chuyện gì cũng đáp ứng. tại Trương Thanh Thạch thấy Trương Bà Tử chảy nước mắt, lại phát ra mẹ thế nhưng động tay động chân khăn tay, nếu vì sao bà chỉ lấy khăn lau chút, sau đó dùng nữa?

      Trương Thanh Thạch dùng tay che lại mặt của mình, che lại vẻ mặt vốn dĩ có cảm giác gì.

      Đám người Trương Bà Tử thấy bộ dạng Trương Thanh Thạch lại cho là bị Trương Bà Tử khóc thương tâm, cũng có hoài nghi, tiếp tục diễn.

      Bọn họ diễn đến cao trào, lang trung chẩn bệnh cho Trương Bà Tử, bệnh của bà phải dùng nhân sâm, nhân sâm giá tiền rất cao, phải đem của cải trong nhà đều tiêu hết, thậm chí còn phải vay tiền. Trương Bà Tử bày tỏ bà ta hận muốn chết cũng nguyện ý để cho các con gánh lấy nợ nần. mảnh tâm từ mẫu biểu được vô cùng nhuần nhuyễn.

      Trương Thanh Ngọc khuyên nhủ: "Nương, ngài đừng nên như vậy, ngài như vậy đúng là cầm đao chém tâm con trai a! Đừng phải ăn nhân sâm, chính là ăn máu uống thịt của con, con trai cũng cắt bỏ cho người ăn a! Ngài đừng khó chịu, tiếp tục như vậy nữa đối với thân thể của ngài tốt."

      "Đúng vậy, cha bọn rất đúng, người phải bảo trọng thân thể." Đỗ Quyên Hồng cũng ở bên giả trang con dâu hiếu thuận.

      Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo cũng gật đầu liên tục, khuyên giải Trương Bà Tử.

      Trương Thanh Thạch thể biểu khác biệt, cũng khuyên bà, hết thảy đều có bọn họ, để cho bà an tâm dưỡng bệnh.

      Trương Bà Tử dùng tay áo lau nước mắt, vui mừng : "Ta đời này cuối cùng có sống uổng phí, nuôi được ba đứa con trai hiếu thuận, còn có ba con dâu hiếu thuận. Đáng tiếc cha các ngươi có phúc khí, sớm như vậy, còn có Thúy nhi, nếu như nàng vẫn còn ở đây, có ca ca tẩu tử các ngươi bảo vệ, là đại nương xinh đẹp. Ai , đáng thương cho lão bà ta, đáng thương cho Thúy nhi, ta bằng chết , miễn cho liên lụy trong nhà ..."

      Đám người Trương Thanh Mộc vừa thấy Trương Bà Tử khóc, vội vàng khuyên giải phen.

      Trương Thanh Thạch sắc mặt khó coi, nghĩ quả nhiên lại là như vậy, chỉ cần trong nhà gặp phải chuyện gì khó xử, mẹ khóc cha và muội muội , mà mỗi lần đều áy náy, sau đó xông lên đem tất cả trách nhiệm đều gánh đến vai của mình. Lần này lại là như thế này!

      Trương Thanh Thạch sít sao mím môi, trong lòng suy nghĩ nếu phải trùng sinh, lúc này khẳng định quỳ gối trước đầu giường đặt gần lò sưởi với Trương Bà Tử liều mạng kiếm tiền để bà được uống thuốc ăn nhân sâm. Nhưng là trùng sinh trở lại, lúc này mở miệng. chỉ là lấy tay che nước mắt, nước mắt ít hơn so với Trương Bà Tử, nước mắt của , trong lòng với phụ thân qua đời: Cha, đời này ta nợ bọn họ, đời này ta thể giúp ngài chiếu cố bọn họ, ngài chớ có trách ta.

      Đám người Trương Bà Tử thấy Trương Thanh Thạch khóc thành như vậy cũng có lòng nghi ngờ Trương Thanh Thạch vì cái gì lần này có chủ động ôm trách nhiệm.

      Tiếp theo Trương Bà Tử cần phải uống thuốc, thuốc này thể tùy tiện, đề cập tới dược liệu khác, chỉ tới nhân sâm, tiền nhân sâm là bốn lượng bạc, lang trung xem bệnh cho Trương Bà Tử , uống trước ba mươi phó dược (thang), phải dùng năm tiền nhân sâm, đó chính là 20 lượng bạc! Trương Bà Tử những năm này dù trong nhà thu nhập nhiều bao nhiêu, vẫn có thể nghĩ biện pháp làm cho người khác nghĩ rằng bà đem tiền chi tiêu hết, hơn nữa còn bỏ ra được hợp tình hợp lý, cho nên trong tay bà đương nhiên là có nhiều tiền, tổng cộng cũng chỉ có 8 điếu tiền, số tiền kia cũng ít, rất nhiều nhà ngay cả xâu tiền cũng có. Nhưng số tiền này căn bản đủ mua thuốc cho Trương Bà Tử, cuối cùng người trong nhà phải vay tiền, chẳng những đem vay vài hộ gần trong thôn, Tôn Xảo và Đỗ Quyên Hồng còn mượn tiền nhà mẹ đẻ, đương nhiên, Tôn Xảo mượn tới ít tiền, Đỗ Quyên Hồng mượn tới nhiều, đây là do giàu nghèo của nhà mẹ đẻ quyết định.

      Tuyết nương hết sức đau lòng vì mình thể ra tiền, cho nên những ngày này càng thêm liều mạng làm việc. Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa biết chân tướng tình, Nhị Hoa muốn cho nương nàng biết, bị Trương Thanh Thạch cản lại, cảm thấy chuyện này càng ít người biết càng tốt, Tuyết nương, Đại Hoa đều là người tâm tư đơn thuần, vạn nhất biết được chân tướng để lộ ra vậy bọn họ ra riêng được. Nhị Hoa chỉ có thể nhịn. Trương Thanh Thạch mặc dù ngăn trở Nhị Hoa chân tướng cho Tuyết nương, nhưng vẫn đau lòng Tuyết nương, Đại Hoa và Nhị Hoa giúp Tuyết nương tay, mà ở thời điểm thích đáng biểu chút, làm cho mấy người Trương Bà Tử cảm thấy lo lắng trong nhà tiền bị tiêu tốn đến lúc đó có tiền giúp giải quyết phiền toái, còn giọng câu "May mà trong nhà còn có phòng ở", nghe như thế Trương Thanh Ngọc bị hù lập tức cho Trương Bà Tử, sau đó rất nhanh Trương Bà Tử tuyên bố bà quyết định ở riêng.

      "A, quả nhiên dọa cái là có tác dụng a."

      Trương Thanh Thạch trong lòng trào phúng, mặt lại ra vẻ bị giật mình.

      Trương Thanh Thạch vội vàng hỏi: "Nương, tốt lành sao lại ở riêng? Nương còn bệnh, ở riêng làm cái gì? Cha mẹ còn thể ở riêng! thể!"

      Nếu là lúc trước, dáng vẻ gấp gáp của Trương Thanh Thạch khiến cho mấy người Trương Bà Tử nghĩ là hiếu thuận, bây giờ bọn họ thấy thế nào cũng đều cảm thấy là muốn đem bọn họ trói cùng chỗ chờ thay gánh thiên đại phiền toái. Bọn họ hận thể mau chút phân ra, nhưng mặt ngoài còn phải diễn trò, cũng ra vẻ khiếp sợ. Sau đó giống như Trương Thanh Thạch bày tỏ muốn ở riêng, hơn nữa biểu ra có chút mơ hồ khủng hoảng, làm cho mấy người Trương Bà Tử càng cảm thấy được là sợ hãi bị bọn họ bỏ qua, về sau chỉ có người đối mặt với phiền phức của .

      Trương Bà Tử : "Nương biết các ngươi hiếu thuận, cũng biết huynh đệ các ngươi hòa thuận chưa từng có nghĩ tới phân gia, nhưng nương lần này ở riêng cũng là vì tốt cho các ngươi. Ta lần này ngã bệnh là tốn ít tiền, thoáng cái trong nhà liền nghèo , nhiều nhà chỉ sợ thiếu nợ, khi thiếu nợ hay nghèo dễ dàng tức lên rồi khắc khẩu, nếu quả như vậy, nhà hòa thuận chúng ta chẳng phải xong rồi sao? Nương muốn bởi vì nguyên nhân của mình làm hại huynh đệ các ngươi, mấy chị em dâu sứt mẻ tình cảm, chi bằng đem các ngươi tách ra, khoản nợ thiếu cũng phân phần, đến lúc đó các ngươi mỗi người phần, toàn bộ sống bằng bản lãnh của mình. phần khoản nợ này cũng ít, có thể trả, đến lúc đó nhà trả xong rồi cũng có thể giúp hai nhà kia trả. Các ngươi ta những lời này có đạo lý hay ?"

      Trương Thanh Thạch ở bên : "Nương, ta liều mạng kiếm tiền trả nợ, huynh đệ đồng tâm, nhà chúng ta người nhiều, tiền kiếm rồi có lại. Ta xem cần ở riêng đâu."

      Tuyết nương cúi đầu, trong lòng nghĩ cha bọn hiếu thuận như vậy, nàng cũng biết đồng ý ở riêng, có điều , trong lòng nàng đúng là có chút ít ngóng trông ở riêng, có con dâu nào muốn làm chủ nhà đâu? Nàng tính cách mềm mại nên trong lòng ngóng trông ở riêng, phải là vì chính mình, mà là vì bọn , nàng muốn cho bọn sống khá hơn chút. Có điều thấy trượng phu đồng ý ở riêng, nàng ngoại trừ có chút thất vọng, cũng ủng hộ , trượng phu lần này trở về thay đổi rất nhiều, làm cho nàng rất vui mừng, nàng thể lại quá mức.

      Nhị Hoa trong lòng lại hết sức bội phục cha mình, nghĩ cha là biết diễn trò, so với mấy người nãi nãi còn mạnh hơn nhiều, mấy người nãi nãi là quá kém, chỉ cần cẩn thận quan sát có thể nhìn ra mấy người nãi nãi trông mong ở riêng, căn bản phải như bà nội thể phân, cũng giống bá phụ thúc phụ biểu muốn phân như vậy. Khuôn mặt nhắn của nàng cố nén, trong lòng vui tươi hớn hở chờ mong mấy người nãi nãi bọn họ làm sao có thể thuyết phục cha nàng.

      Trương Thanh Ngọc : "Ta lại cảm thấy nương những lời này rất có đạo lý, Nhị ca, huynh đệ chúng ta đồng tâm xác thực là có thể kiếm tiền, nhưng kiếm nhiều lắm, nếu những năm này nhà chúng ta làm sao vẫn là như vậy đây? Ngược lại ngươi xem trong thôn chúng ta vài hộ phân ra gia, huynh đệ đều tốt hơn so với trước. Nếu ... Nếu chúng ta cứ phân ra , dù sao ở riêng chẳng phân biệt tâm, chúng ta vẫn là huynh đệ, giống như trước khi ở riêng đồng dạng hữu ái, hiếu thuận nương."

      Trương Thanh Mộc cũng gật đầu, : "Ta cũng cảm thấy nên như thế này."

      Đỗ Quyên Hồng và Tôn Xảo cũng rối rít tỏ thái độ.

      Trương Bà Tử cuối cùng vỗ tay cái, : "Cứ quyết định như vậy! Cái nhà này phân ra! Nếu như phân được, ta về sau uống thuốc! Dứt khoát chết tìm cha các ngươi! Chỉ tiếc gặp được Thúy nhi đáng thương trở lại tìm mẹ..."

      Đỗ Quyên Hồng với Tuyết nương: "Nhị tẩu, ngươi cũng khuyên nhủ , cũng thể để nương khóc nữa."

      Tuyết nương khó xử nhìn Trương Thanh Thạch.

      Nhị Hoa giật tay nương, với Trương Thanh Thạch: "Cha, cha cẩn thận ngẫm lại."

      Trương Bà Tử thấy động tác của Nhị Hoa, nghe nàng nhấn mạnh, trong lòng hừ tiếng, : "Thanh Thạch, ngươi cần suy nghĩ, ngươi nếu muốn tốt cho cái nhà này, đồng ý ở riêng !"

      Trương Thanh Thạch giống như muốn, khổ sở gật đầu.
      tart_trung, Carol, sanone21125 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 11 Vui vẻ ở riêng

      Cha Trương Hữu Lương chỉ sinh ông con trai duy nhất, đương nhiên còn có tỷ muội, nhưng lúc này bàn chuyện ở riêng lời của tỷ muội có trọng lượng, càng đến gả ra ngoài. Trương Thanh Thạch gia gia lại đơn, đừng huynh đệ, ngay cả tỷ muội cũng có. Mà Trương gia là từ đồng lứa tằng gia gia Trương Thanh Thạch chạy nạn tới, lúc ấy cùng Trương Thanh Thạch tằng gia gia còn có người đệ đệ, người đệ đệ này cũng chỉ có con trai, chính là Nhị gia gia Trương Thanh Thạch, vị Nhị gia gia này so với ca ca vận khí tốt hơn, có hai đứa con trai. Người từ bên ngoài đến ở trong thôn an cư xuống muốn bị người địa phương bắt nạt phải đoàn kết, cho nên Trương Hữu Lương đối với đường thúc này rất là tôn kính, sau khi Trương Hữu Lương chết lão bà và các con của lại thân với Nhị gia gia, tại muốn ở riêng đương nhiên phải thỉnh đến chủ trì.

      Ngoại trừ nhà Nhị gia gia, còn phải mời lý chính.

      Nhị gia gia mang theo hai đứa con trai đến đây, lý chính cũng tới, bọn họ vốn tưởng lần này ở riêng là vì Trương Bà Tử ngã bệnh trong nhà tổn thương hòa khí mới muốn ở riêng, còn định khuyên phen, kết quả lại căn bản phải có chuyện như vậy, là Trương Bà Tử chính mình đề ra ở riêng, là vì muốn tốt cho ba đứa con trai mới nghĩ đến ở riêng.

      Lý chính cùng phụ tử Nhị gia gia ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có ý tưởng, có điều có chút nhất định là chung, đó chính là lần này ở riêng cảm giác Trương Thanh Thạch chắc là được bao nhiêu tốt. Có điều đây là chuyện nhà của người ta, lại là hòa hòa khí khí muốn ở riêng, bọn họ cũng tiện khuyên quá nhiều, Trương Bà Tử ở giường vừa khóc, vài người ngồi ở trong sảnh đường đều ngậm miệng. Phân , bọn họ chỉ là người ngoài.

      Nhà này phân vô cùng thuận lợi, đều là ấn theo mấy người Trương Bà Tử thương lượng mà phân. Ngoại trừ đem tây sương phòng phân cho thứ tử tỏ ra có chút công bằng, còn dư lại người ở bên ngoài xem ra phân coi như công bằng. Trong nhà tổng cộng có mười hai mẫu, nửa ruộng lúa nửa ruộng cạn. Trương Thanh Mộc là con trai lớn, lại ở cùng Trương Bà Tử, cho nên được phân 5 mẫu, 3 mẫu ruộng lúa 2 mẫu ruộng cạn. Còn dư lại 3 mẫu ruộng lúa và 4 mẫu ruộng cạn, theo lý thuyết nên phân nửa cho nhị phòng và tam phòng, nhưng Trương Thanh Thạch chỉ cần 1 mẫu ruộng lúa 1 mẫu ruộng cạn, còn dư lại đều cho Trương Thanh Ngọc, nguyên nhân là Đỗ Quyên Hồng nhà mẹ đẻ mượn bạc cho Trương Bà Tử xem bệnh, số tiền kia hẳn là mọi người nên chia đều, Tôn Xảo cũng mượn tiền, chỉ có nhà Trương Thanh Thạch mượn tiền, vì để bọn họ (TTN) gánh khoản nợ nhiều như vậy nên giữ nhiều hơn để trả.

      Mấy người lý chính cảm thấy Trương Thanh Thạch đáp ứng đem đất gán nợ cho Trương Thanh Ngọc là quá sơ suất, người nhà ai đem đất trở thành mệnh nắm giữ trong lòng bàn tay, trừ phi khó khăn lắm, ai bán? Trương Thanh Thạch dù trong nhà thiếu tiền cũng cần nhường đất gấp gáp như vậy, có đất mới có tiền đồ, đến lúc đó tồn lương thực, làm công kiếm tiền trả lại, trả đất rồi tính sao đây? Có điều Trương Thanh Thạch đáp ứng, bọn họ cũng tiện gì, dù sao trong nhà Trương Thanh Thạch có con trai, vợ chồng hai người thêm 3 tiểu nương cũng ăn được bao nhiêu lương thực, có thể tiếp tục sống qua ngày là được.

      Trương Thanh Thạch lưu hai mẫu đất này chính là vì muốn trồng chút ít lương thực, về sau có thời gian làm chút ít kinh doanh, cũng đỡ cho vợ con xuống ruộng. Theo Trương Thanh Thạch, vợ con đều lớn lên xinh đẹp, làm ruộng hư da, cho nên tốt nhất ra ruộng. Mặt khác muốn xử lý sạch quan hệ với mấy người Trương Bà Tử, mặc dù biết mẹ giả bộ bệnh nhưng vẫn đem đất tặng cho Trương Thanh Ngọc, để người khác tưởng rất ngốc, có điều làm như vậy có nguyên nhân. Trương Thanh Thạch nghĩ tới chỉ có như vậy đến lúc đem mưu của họ vạch trần mới có thể để cho người khác đồng tình với mình, đến lúc đó đem hai mẫu đất bị lừa gạt kia làm phí dưỡng lão cho Trương Bà Tử, về sau dù mặc kệ Trương Bà Tử, người khác cũng bất hiếu. Trương Thanh Thạch muốn sau này mình giàu lên còn bị Trương Bà Tử dây dưa, đời trước hại chết vợ con , còn cho , còn lừa gạt gửi tiền về nhà, lòng của bọn họ có thể ác như vậy, vậy cũng có thể.

      Viết xong văn thư ở riêng, sau đó chính là cùng lý chính huyện nha đem hộ tịch tách ra, và mấy chuyện lẻ tẻ khác.

      "Thanh Thạch, nhà này phân ... Chậc chậc, là đủ nghẹn khuất. Ngươi nghe ta câu, về sau ngươi có thể hiếu thuận với mẹ, nhưng cũng đừng quá mức, chiếu cố tẩu tử cùng vài điệt nữ , dù sao sau này bọn họ mới là người thân nhất với ngươi. Các ngươi cố gắng chút, đến lúc đó bắt đầu lại từ đầu, như vậy ngày mới gọi là có tư vị."

      Trương Tỏa Đầu bên đá bùn bên với Trương Thanh Thạch.

      Lý Bảo Hòa cũng ở bên tiếp lời : "Tỏa Đầu rất đúng, lần này nếu tách ra, ngươi cũng đừng nhớ kỹ chuyện trước kia, dù sao người còn sống mới trọng yếu."

      Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa là bằng hữu Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Thạch tính tình tệ, ở trong thôn nhân duyên cũng tốt, có điều bởi vì quá bận rộn, cả ngày vội vàng chuyện nhà mình, thể giúp người khác, bởi vậy bằng hữu gần cũng nhiều, chỉ có Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa, hai người bọn họ là bằng hữu từ , ba người cùng nhau bị chó đuổi cắn, ngươi hộ ta ta hộ ngươi, ai cũng có đem ai bỏ lại, giao tình này cũng bởi vì Trương Thanh Thạch thể giúp đỡ tương trợ bọn họ làm việc mà nhạt .

      Hôm nay hai người cùng nhau đến giúp đỡ Trương Thanh Thạch mở cửa đằng sau sương phòng.

      Trương Thanh Thạch gật đầu, đời trước hai người bằng hữu này cũng khuyên qua , nhưng nghe lọt, nghĩ tới người nhà của ác như vậy, đời này cần bọn họ khuyên cũng bị dạy dỗ đủ.

      Hai người thấy Trương Thanh Thạch nghe khuyên, mặt đều lộ ra chút ít tươi cười.

      Tuyết nương và Đại Hoa Nhị Hoa dùng cây trúc và bắp (?) làm hàng rào, nghe được lời của bọn họ mặt tươi cười, kể từ khi ra riêng, các nàng cười nhiều hơn, tâm thoải mái, nụ cười mặt dĩ nhiên là nhiều, cảm thấy cuộc sống sau này có hi vọng nhiều hơn.

      Hàng rào là đào hầm mặt đất, sau đó đem gậy trúc đan xen cột chắc bên trong, bên ngoài lại xếp hàng cột bắp, như vậy vừa rắn chắc lại có thể chặn lại tầm mắt của người bên ngoài, ở trong thôn có số nhà làm như vậy, phải nhà ai cũng có thể đắp tường đất, phải có nhân lực và tài lực mới làm được.

      Buổi trưa, Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa về nhà ăn cơm. Mới vừa ở riêng, nhà Trương Thanh Thạch cũng chưa được phân tiền, càng chia được bao nhiêu lương thực, nên thay bọn họ tiết kiệm chút ít .

      Tuyết nương : "Ở lại ăn cơm , ta để Nhị Hoa mua thịt, trong nhà còn có trứng gà, mặc dù phải phong phú, nhưng có thể cho các ngươi ăn no."

      Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa vội vàng khoát tay, để thức ăn lưu cho Trương Thanh Thạch bổ thân thể, nhà bọn họ khẳng định đều làm xong cơm của bọn họ, bọn họ vẫn là về nhà ăn.

      "Tẩu tử ngươi đừng khách khí với chúng ta, phải giúp đỡ chặt chút ít gậy trúc và đắp cánh cửa sao? phải đại gì, ăn cơm miễn ." Trương Tỏa Đầu .

      Lý Bảo Hòa cũng cười : "Đúng vậy. Chúng ta cũng biết tẩu tử tay nghề tốt, nếu như vậy, chờ các ngươi thu thập trong nhà xong, đến lúc đó chúng ta mang theo lão bà hài tử đến ăn mừng, chúng ta cùng tụ họp."

      Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch, lúc này vẫn phải là nam nhân ra mặt tới khuyên.

      Trương Thanh Thạch cười cười với Tuyết nương, sau đó với Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa: "Vậy đến lúc đó chúng ta tụ cùng chỗ ăn bữa. Có điều ta trước, đến lúc đó cho cầm đồ đến, ta chỉ đơn giản ăn cơm chuyện phiếm."

      Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa cũng cười, bọn họ đúng là dự định đến lúc đó cầm vài thứ đến làm quà tặng, coi như là giúp đỡ phen, kết quả lại để Trương Thanh Thạch vạch trần tính toán của bọn họ. Nhưng bọn họ nghĩ thầm dù sao đến lúc đó bọn họ cứ lấy ra, Trương Thanh Thạch còn có thể ném sao? Miệng đáp ứng, hai người cười kết bạn .

      Trương Thanh Thạch với Tuyết nương: "Về sau nếu nhàn rỗi nhà Tỏa Đầu và Bảo Hòa nhiều chút, đừng nghẹn ở nhà, tốt cho thân thể và tâm tình."

      Tuyết nương trước kia luôn là làm xong việc, hết sức ít ra ngoài ghé chơi chuyện phiếm, người khác cũng biết nàng bận rộn, cũng có rất ít người tìm đến nàng cùng nhau làm công việc chuyện phiếm. Dần dà, làm việc nhiều thành lý do, ai bảo nàng có chuyện của mình đây? Ngoại trừ làm việc bên ngoài, Tuyết nương so với khi còn là nương cũng ít ra cửa chính. Bởi vì Trương Thanh Thạch quan hệ tốt với Trương Tỏa Đầu, Lý Bảo Hòa, Tuyết nương và vợ của bọn họ quan hệ cũng tệ, chỉ là rất trùng hợp, nương tử Trương Tỏa Đầu quan hệ với Đỗ Quyên Hồng tốt, nương tử Lý Bảo Hòa quan hệ với Tôn Xảo kém, nên các nàng cũng tới cửa.

      tại ở riêng, lại mở cửa khác, Trương Thanh Thạch đương nhiên hy vọng vợ mình có thể trải qua cuộc sống như cũ, nàng có thể ra ngoài ghé chơi, có thể có người tới nhà cùng nàng chuyện phiếm, như vậy tốt cho tâm tình của nàng. Trương Thanh Thạch hy vọng vợ mình có thể cao hứng, cười vui vẻ như lúc mới vừa thành thân.

      "Cha, nương, Tỏa Đầu thúc và Bảo Hòa thúc rồi sao? Vậy thịt heo này phải là mua phí sao?"

      Nhị Hoa mua thịt trở lại, thấy người đến hỗ trợ làm việc , xem thịt heo trong tay, nháy mắt mấy cái .

      Trương Thanh Thạch cười : "Làm sao mà phí? Mua rồi chúng ta ăn, trong nhà phải có chia chút bột sao? Cộng thêm chút bột bắp, chúng ta làm vằn thắn, chờ gói được đem chén cho hai nhà họ."

      "Được! Sáng sớm hôm nay hái cây tể thái vừa vặn làm vằn thắn!" Nhị Hoa thích ăn nhất cây tể thái.

      "Cây tể thái hái rất nhiều, ta băm nhân bánh. Nương làm vỏ bảnh , nương làm vỏ bánh ngon." Đại Hoa cao hứng .

      "Ăn sủi cảo." Tiểu Hoa đứng bên cạnh Đại Hoa, bàn tay bé được Đại Hoa dắt, con mắt sáng long lanh giọng , bé còn , nhưng cũng biết về sau tách ra ở riêng với mấy người nãi nãi, trong lòng vô cùng vui vẻ, mặc dù còn , nhưng bé biết những ngày qua cha mẹ và các tỷ tỷ đều cười nhiều hơn, đó chính là chuyện tốt, lá gan của bé cũng to ra chút.

      Trương Thanh Thạch đối với lần này cảm thấy cao hứng, : "Được, chúng ta ăn sủi cảo, lát nữa cho Tiểu Hoa ăn thêm vài cái, cho Tiểu Hoa thành Tiểu Hoa béo!"

      Tiểu Hoa cười khanh khách, mấy người Tuyết nương cũng cười.








      Carol, Hoa vô ngữ, honglak4 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 12 Tiểu kiện sủi cảo

      Nhặt rau rửa thịt, xắt thức ăn băm nhân bánh, trộn nhân bánh làm vỏ, rất nhanh toàn bộ đều được xử lý lưu loát, Tuyết nương mang theo Đại Hoa Nhị Hoa hai nữ nhi bắt đầu làm sủi cảo. Về phần Trương Thanh Thạch? Thương thế của còn chưa ổn, tự nhiên ở bên dụ dỗ chơi đùa với tiểu nữ nhi bảo bối, hy vọng thân thể Tiểu Hoa có thể trở nên càng ngày càng tốt, tính cách càng ngày càng hoạt bát.

      Rất nhanh mùi thơm sủi cảo bay ra, Tiểu Hoa chạy đến trước cửa phòng bếp dò đầu vào trong, mím cái miệng nhắn, mở to con mắt nhìn, ngoan ngoãn cái gì cũng .

      Trương Thanh Thạch nghĩ khuê nữ nhà mình ngoan, đại nữ nhi nhị nữ nhi chịu khó, tiểu nữ nhi cũng hiểu chuyện, ràng muốn ăn sủi cảo nhưng lại đòi, có chút đau lòng, phần nhu thuận này của Tiểu Hoa trừ do bọn họ giáo dục ra, kỳ cũng do lúc chưa ở riêng bị người dùng ánh mắt ngôn ngữ dọa mà thành. ra những cái gì cũng nhẫn nhịn, còn để bọn cũng phải nhịn, là quá nên, về sau , có cái gì đều cho các nàng trước, để các nàng cái gì cũng thiếu.

      "Làm trước cho Tiểu Hoa hai cái sủi cảo ăn , còn dư lại múc hai chén, Nhị Hoa con mang cho Bảo Hòa thúc và Tỏa Đầu thúc . nhanh về nhanh, nồi sủi cảo thứ hai chờ con trở lại ăn."

      "Cha!" Tiểu Hoa nghe Trương Thanh Thạch để cho bé ăn trước, lớn tiếng kêu ông tiếng, vui sướng thoáng cái liền lên gương mặt bé, Trương Thanh Thạch thấy cảm thấy vui sướng như trong lòng thoáng cái nở ra hàng trăm hàng ngàn đóa hoa.

      "Con liền! Nương, đại tỷ, mọi người nghe rồi nha, cha chờ con trở lại cùng nhau ăn, mọi người phải đợi con nha! Yên tâm, con rất nhanh về!" Nhị Hoa lanh lảnh nhanh, mặt mày cong cong.

      Đại Hoa ngồi trước lò, coi lửa, mím môi cười, lời nào.

      "Ừ chờ con trở về, đừng chạy, nếu bị ngã phiền toái."

      Tuyết nương vừa cười , vừa đem sủi cảo múc ra hai cái chén, để đĩa lên, lại bỏ vào cái giỏ xách lớn, đặt cái nắp lên giỏ. Cân nhắc, cảm thấy nặng lắm, nhưng vẫn cẩn thận đưa cho Nhị Hoa.

      Nhị Hoa xách cái rổ cười híp mắt , mặc dù chạy, nhưng cũng rất nhanh.

      Trương Thanh Thạch múc vài cái sủi cảo vào chén mang về trong phòng, cầm cái muỗng đem sủi cảo cắt ra, để nhiệt khí bên trong tỏa ra, sau đó đem cái muỗng đưa cho Tiểu Hoa, để bé từ từ ăn, dặn dò bé đừng để bị phỏng.

      Tiểu Hoa cầm lấy muỗng gỗ chuyên dụng múc nửa cái sủi cảo đưa cho Trương Thanh Thạch, : "Cha ăn."

      Trương Thanh Thạch lắc đầu, : "Con ăn trước , cha vẫn chưa đói, lát nữa đợi mấy mẹ con con cùng nhau ăn. Nhanh ăn , nguội lạnh ăn ngon."

      Tiểu Hoa kiên trì bắt Trương Thanh Thạch ăn, bàn tay bé giơ lên để xuống, mắt to nhìn Trương Thanh Thạch. Trương Thanh Thạch nghĩ thầm đứa này sao lại hiểu chuyện như vậy? ăn miếng sủi cảo kia, cảm giác bản thân giống như được ăn sơn trân hải vị, ý bảo Tiểu Hoa mau ăn. Tiểu Hoa lúc này mới tự mình ăn.

      Trong phòng bếp Tuyết nương nấu nồi sủi cảo thứ hai, múc từ trong nồi ra hai cái sủi cảo mập mạp, thả vào trong chén, đưa cho Đại Hoa, : "Nhanh ăn !"

      Đại Hoa lắc đầu : "Con ăn, đợi mọi người cùng nhau ăn."

      Tuyết nương đặt sủi cảo xuống bên : "Nhanh ăn , trước kia lúc nấu sủi cảo nương vẫn muốn để ra hai cái riêng cho các con ăn, nhưng có cơ hội, tại có người nhìn chằm chằm. Muốn ăn ăn, chờ lát Nhị Hoa trở lại để nàng ăn thêm vài cái."

      Đại Hoa nghĩ tới vốn dĩ lúc chưa ở riêng, trong nhà mặc kệ ai nấu cơm cũng có người nhìn chằm chằm, là muốn ăn trước hai miếng cũng được, nếu như tất cả mọi người đều được ăn làm gì, nhưng đại nương và tam thẩm lúc nào cũng có thể nghĩ được biện pháp để con của bọn họ ăn vài miếng, mà nương nàng làm được như vậy. Nàng nhếch miệng, cầm đũa gắp lên cái sủi cảo để Tuyết nương ăn, cũng giống như Tiểu Hoa, nàng cũng giơ chiếc đũa kiên trì bắt Tuyết nương ăn. Cuối cùng Tuyết nương ăn, Đại Hoa mới đem sủi cảo còn dư lại kia ăn. Đại Hoa cảm thấy sủi cảo này là thơm, so với sủi cảo mà nàng ăn trước đây còn ngon hơn, có thể là bởi vì được ở riêng ? Nghĩ tới về sau có thể sống thoải mái hơn, khuôn mặt gầy chỉ lớn cỡ bàn tay của Đại Hoa dịu dàng lộ ra mừng rỡ.

      lúc nấu sủi cảo, nghe đến ngoài cửa có người kêu, là giọng của Trương Tráng.

      "Nhị bá nương, nhà các ngươi ăn sủi cảo a? Mùi thơm này là thơm, chúng ta cũng ngửi được, nãi nãi cũng ngửi được, muốn ăn, chờ các ngươi đưa qua chén, nhưng là làm sao cũng đợi được. Nãi nãi để cho ta đến bưng chén. Chỉ chén thôi, chỉ nãi nãi ăn, phải chúng ta ăn."

      Trương Tráng vừa vừa nhìn nhiệt khí tỏa ra từ trong nồi, giống như có thể nhìn được sủi cảo mập mạp trong nồi.

      Đại Hoa cắn môi dưới, nhìn Tuyết nương.

      Tuyết nương trong lòng do dự, nàng nghĩ sủi cảo trong nồi chỉ đủ người cả nhà bọn họ ăn, nếu như lại san ra chén cho nhà kia vậy có nhiều người chỉ uống canh sủi cảo, nếu khẳng định ăn đủ no. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hài tử, nãi nãi muốn ăn sủi cảo, nàng cũng thể cho, dù ở riêng, lão nhân lúc nào cũng là trưởng bối, thể hiếu thuận. Tuyết nương là người hiếu thuận, nàng nghĩ lát nữa mình ăn ít sủi cảo uống nhiều canh, canh sủi cảo uống cũng ngon, cũng có vị thịt.

      Tuyết nương định để Trương Tráng chờ chút, lát nữa sủi cảo mới chín, còn chưa kịp , Trương Thanh Thạch đến đứng sau lưng Trương Tráng.

      Trương Tráng gặp Trương Thanh Thạch, với ông lý do đến đây.

      Trương Thanh Thạch : "Nãi nãi bệnh nên dùng thanh đạm là chính, đừng nên ăn thịt, tốt cho thân thể bà. Các ngươi thể nuông chiều lão nhân như vậy, đây là hại bà. Ngươi trở về cho nãi nãi biết chờ bệnh của bà tốt lên hãy ăn thịt, đừng để cho chúng ta lo lắng. thôi."

      Trương Tráng trừng to mắt : "Nhị bá, bá tại sao như thế a? Ai bà nội bệnh thể ăn thịt?"

      Trương Thanh Thạch : "Tất nhiên là ta hỏi qua lang trung, trước đó vài ngày ta là lo lắng cho thân thể nãi nãi, cho nên tìm lang trung hỏi, lang trung thể ăn thịt. Mấy ngày qua gặp nãi nãi của ngươi thấy bà cũng ăn thịt, còn tưởng bà biết chứ, xem ra là biết. Vừa vặn ngươi trở về cho bà biết, đừng có lại vì chút thịt mà bệnh tình nặng thêm. Ngươi mau trở về , đừng để bà thấy ngươi chưa quay về còn tưởng rằng ta làm con trai để thịt cho bà."

      Trương Tráng mơ hồ, nghĩ chẳng lẽ Nhị bá ? Y còn , chuyện Trương Bà Tử giả bộ bệnh y cũng ràng lắm, cho rằng nãi nãi bị bệnh là thể ăn thịt. Y nhìn nồi bốc hơi nóng, nghĩ thầm chẳng lẽ mình chuyến , ăn được sủi cảo? Vẫn muốn bưng sủi cảo đường trở về ăn lén hai cái!

      "Đại tráng, mau trở về thôi, cẩn thận về trễ nãi nãi giận ngươi, đến lúc đó bị đánh ." Trương Thanh Thạch .

      "Ta đây."

      Trương Tráng định muốn ăn sủi cảo lời đến miệng đành nuốt trở về, nếu như ở chỗ này chờ sủi cảo chín, chừng nãi nãi nóng nảy, bà được ăn chừng đánh y.

      Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch, giọng hỏi: "Cha đứa , chàng thực hỏi lang trung? Khi nào ? Thân thể chàng còn chưa tốt, còn chạy tới thị trấn? Muốn gấp chết chúng ta a!"

      Trương Thanh Thạch : "Nàng đừng lo lắng, chờ lát cùng nàng chuyện này, tại nàng trước xem sủi cảo . Chờ Nhị Hoa trở lại chúng ta mau ăn."

      Tuyết nương vội vàng xem sủi cảo, cũng thấy được Trương Thanh Thạch xoay người .

      Đại Hoa giọng : "Nương, cha “bảo vệ” sủi cảo, nếu là lúc trước dù nãi nãi thể ăn, cha cũng đưa chén sủi cảo ra ngoài."

      Tuyết nương gật gật đầu, Đại Hoa là lời , xem ra nam nhân mình là thay đổi, mặc dù trong lòng có chút thích ứng với biến hóa của Trương Thanh Thạch, nhưng trong lòng nàng xác thực là cao hứng, ai hy vọng nam nhân của mình lại thiên vị mình và hài tử đâu?

      Lúc sủi cảo ra nồi, Nhị Hoa trở lại, trong tay còn mang theo con cá.

      Tuyết nương hỏi: "Cá ở đâu ra vậy? Ai đưa cho con? phải là lấy cá của nhà hai thúc chứ?"

      Nhị Hoa lắc đầu, cười : " phải, đây là Hổ Tử cho con, hôm nay vận khí tốt, bắt được ba con cá! Đưa nhà chúng ta con, là ăn mừng nhà chúng ta sống mình. Nương, nương đừng thấy ngại, chờ đến lúc con nghĩ biện pháp đem nhân tình này trả lại cho là được. Cùng lắm đến lúc đó con bắt con cá trả lại cho là được."

      Tuyết nương cười lắc lắc đầu, : "Nhà ngày trải qua cũng dễ dàng, lần sau cũng nên thu đồ đạc của ."

      Nhị Hoa đáp ứng tiếng, đặt cá vào phòng bếp, sau đó rửa tay, ngồi xuống ăn sủi cảo.

      Trương Thanh Thạch nghĩ Hổ Tử tiểu tử này rất biết cách làm việc, có điều đoán chừng Hổ Tử đưa con cá này nguyên nhân chủ yếu nhất là vì nhị khuê nữ, nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của nhị khuê nữ, Trương Thanh Thạch nghĩ Hổ Tử muốn cưới khuê nữ y phải thêm chút sức, nếu đem khuê nữ tốt như vậy gả cho y. (Lại ăn giấm!) Đương nhiên kia đều là chuyện bao nhiêu năm sau đó, tại khuê nữ còn . nghĩ chính mình phải giữ khuê nữ ở lâu vài năm, tận hết chức trách làm người cha tốt.

      "Cha, nương, bên kia sân có động tĩnh gì sao?" Nhị Hoa ăn hai cái sủi cảo, nhìn cửa sổ giọng hỏi."Sủi cảo thơm như vậy, bên kia nhất định ngửi đến chứ?"

      "Con cái quỷ nha đầu này, ăn của con !" Tuyết nương liếc mắt nhìn Nhị Hoa, lại xem chút Trương Thanh Thạch, mặt tươi cười.

      Nhị Hoa lại hỏi Đại Hoa, Đại Hoa giọng đem chuyện vừa rồi Trương Tráng đến đòi sủi cảo . Nhị Hoa cười híp mắt nhìn cha mình, biết là cha dối.

      Tuyết nương lại hỏi Trương Thanh Thạch là lúc nào thị trấn, nàng lo lắng. Nhìn nàng lo lắng, Trương Thanh Thạch cho nàng biết chính mình căn bản thị trấn, là lừa gạt Trương Tráng. Tuyết nương trừng to mắt, nghĩ vậy làm sao có thể lừa gạt được? Trương Tráng trở về vừa phải lộ? Có điều cũng lạ, tại sao bọn họ ăn xong sủi cảo mà bên kia cũng có ai tới?

      Nhị Hoa nghe Tuyết nương nghi hoặc, cười : "Đó là bởi vì bà nội căn bản có bệnh a, bà là giả bộ, bà căn bản thị trấn xem bệnh. Cha hỏi lang trung, trong lòng bọn họ tại nhất định cho rằng cha tìm lộn chỗ, sợ đến cùng cha đối chất, đến lúc đó cha hỏi bọn họ xem lang trung ở nơi nào, nên bọn họ dám đến!"

      Tuyết nương và Đại Hoa tất cả đều sợ ngây người, hỏi đây là có chuyện gì, vì sao Trương Bà Tử phải giả bộ bệnh? Nghĩ đến Trương Bà Tử vừa nhuốm bệnh liền ra ở riêng, chẳng lẽ bà chính là vì muốn ở riêng sao? Vậy thẳng là được, làm bộ làm tịch bị bệnh làm gì? Chờ Nhị Hoa với các nàng hết thảy ngọn nguồn, các nàng tất cả đều trầm mặc, trong nội tâm lại vừa tức vừa thương tâm, nghĩ cùng là người nhà, kết quả gặp chuyện vẫn là từ bỏ bọn họ.

      Nhị Hoa khuyên nhủ: "Nương, đại tỷ, mọi người đừng nóng giận cũng đừng thương tâm, chúng ta ở riêng! Đây là chuyện tốt? Về sau chúng ta người nhà sống qua ngày tốt, rốt cuộc cần chịu ủy khuất. Nhưng mà cha con vừa rồi như vậy, ảnh hưởng gì đến chuyện sau này của chúng ta chứ?"

      Trương Thanh Thạch với Nhị Hoa, về sau muốn vạch trần mấy người nãi nãi, đến lúc đó triệt để để mấy người đó đừng nghĩ lại tới bắt nạt cả nhà bọn họ.

      Tuyết nương vội vàng hỏi Trương Thanh Thạch còn chuyện gì cần làm, đối với việc trượng phu chỉ cho nhị nữ nhi cũng cho nàng, nàng tức giận, chỉ là tại nàng muốn biết.

      Trương Thanh Thạch trước giải thích phen cho Tuyết nương hiểu, để nàng và Đại Hoa đừng nóng giận, cho các nàng biết là bởi vì các nàng quá đơn thuần, sợ mặt các nàng giấu được. Sau đó : " ảnh hưởng, bọn họ phỏng đoán cũng nghĩ ra ta về sau vạch trần bọn họ, chờ lúc ta vạch trần bọn họ, bọn họ cũng kịp lấp liếm sơ hở. Hơn nữa vì để cho bọn họ có động tác gì, chờ sau khi cơm nước xong ta trấn an bọn họ phen, ta chỉ là tùy tiện tìm người lang trung hỏi, sau đó kiên trì lần sau bọn họ lại mang nương xem bệnh, ta cũng theo, chừng còn có thể giúp cho bà mau khỏi bệnh."

      Nhị Hoa vừa nghe lời của ông mới hài lòng, lại bắt đầu vui thích uống canh sủi cảo.

      Tuyết nương và Đại Hoa biết hết thảy, trong lòng tức giận thương tâm qua, cảm thấy cả người đều thoải mái, chỉ bởi vì biết Trương Bà Tử có bệnh nên các nàng cần phải gánh nợ, còn bởi vì các nàng cuối cùng tin tưởng Trương Thanh Thạch là muốn cùng Trương Bà Tử bọn họ ở chung, là người nghĩ biện pháp thoát ly cái gia đình kia a.

      Trương Bà Tử tại rất tức giận, chỉ được ăn sủi cảo, còn nghe những lời Trương Tráng lại làm sợ hết hồn, bà vội vã đem con trai, con dâu gọi vào chỗ, thảo luận xem những lời Trương Thanh Thạch kia là thực hay giả. Cuối cùng, bọn họ cảm thấy Trương Thanh Thạch có thể là hỏi lộn chỗ, nhưng bọn họ dám với Trương Thanh Thạch hỏi có phải hỏi lộn chỗ hay , sợ Trương Thanh Thạch hỏi bọn họ là ở nơi nào xem lang trung. Cho nên Trương Bà Tử lần này nhất định ăn được sủi cảo, trong thời gian bà ngã bệnh, nghĩ cũng đừng nghĩ ăn được miếng thịt của nhà Trương Thanh Thạch!
      tart_trung, sanone2112, honglak4 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 13 Nhờ Phượng lang trung hỗ trợ

      Tây sương phòng thuộc về người nhà Trương Thanh Thạch, tổng cộng có ba gian phòng, ba gian phòng này chỉ có phòng giữa và phòng phía nam có cửa, phòng giữa vốn là Đại Hoa và Nhị Hoa ở, phòng phía nam là phòng bếp. tại ở riêng, cửa cũng phải đổi phương hướng, mặc dù về sau nếu như có nhà khác muốn đem phòng này bán trả lại cho phòng lớn, nhưng cũng ai được phép đem cửa sổ và cửa đổi phương hướng.

      Trương Thanh Mộc đến ngăn trở qua, như vậy đem phòng ở đổi rối loạn, Trương Thanh Thạch câu đầu tiên chặn trở về, Trương Thanh Thạch có tiền mua cánh cửa. Tôn Xảo đừng phá cả cửa sổ, Trương Thanh Thạch lại chặn trở về, tây sương phòng đem cửa sổ thay đổi phương hướng trở thành đông sương phòng, ở thoải mái. Dù sao cửa cũng sửa lại, cửa sổ thay đổi kỳ quái.

      "Đại ca đại tẩu các ngươi yên tâm, nếu như về sau chúng ta có tiền mua trạch viện khác, nhất định đem cửa và cửa sổ sắp xếp lại như cũ, nếu như sắp xếp như cũ, đến lúc đó các ngươi cứ trừ tiền phòng là được."

      Trương Thanh Thạch , muốn mau đem cửa số trong nhà đổi phương hướng, miễn cho đến lúc đó có người nghe trộm qua khe cửa, hay còn có loại khả năng chính là đến lúc đó có hoài nghi gì lại nhìn lén sân nhà họ, có chuyện gì đều đến đầu bọn họ, chuyện như vậy chịu trách nhiệm. Nếu ở riêng, vậy phải ra dáng ở riêng, phòng này cho dù chỉ ở mấy tháng, cũng phải ở hợp tâm tư của mình.

      Mấy người Trương Thanh Ngọc nghĩ tới rất nhanh Trương Thanh Thạch chuyển ra phòng mới, cho nên thể đổi cửa và cửa sổ, tự nhiên có lý lẽ quở trách Trương Thanh Thạch, chỉ Trương Bà Tử và Trương Thanh Mộc Trương Thanh Thạch vội vã đổi cửa và cửa sổ như vậy có vẻ gia đình bất hòa khí, con cái hiếu thuận, ngay cả người ở bên ngoài cũng huyên thuyên ít. Phải bọn họ và Trương Thanh Thạch cũng có thù oán gì, chỉ là huynh đệ nhà này phải là kiểu người ngươi ngóng trông ta qua hảo, ta ngóng trông ngươi qua tốt, còn có loại chính là thích dùng đối phương để làm nền cho mình ra vẻ nhà đoàn kết, chính là bởi vì là nhất mẫu đồng bào, mới có thể so sánh, mới càng muốn so lần, càng muốn ở trong mắt người khác mình là người tốt hơn. Cái gọi là rồng sinh chín đứa con mỗi đứa khác, Trương Thanh Ngọc chỉ thích biểu là đứa con tốt nhất trong chín người này.

      Trương Bà Tử mặc dù đối với Trương Thanh Thạch có chút bất mãn, nhưng cũng bao sâu, tại vì ở riêng là bởi vì Trương Thanh Thạch gây rắc rối cho nhà nên mới phải phân gia nên bất mãn của Trương Bà Tử dành cho Trương Thanh Thạch càng sâu hơn chút, thấy Trương Thanh Thạch đổi cửa và cửa sổ, bị Trương Thanh Ngọc thêm củi thêm lửa, trong lòng càng thoải mái.

      Đến nay, thoải mái này đạt đến đỉnh điểm, bởi vì Trương Bà Tử ý thức được cửa và cửa sổ bị lấp kín, nhà con thứ hai thoát ly giám thị của bà, muốn nghe lén xem bọn họ cái gì giờ là thể, càng phải dù bọn họ ăn thơm uống cay bà cũng thể qua dễ dàng như trước!

      "Đứa con trai này là uổng công nuôi, cái gì là vì tốt cho ta, còn phải là sợ chúng ta lừa gạt , chính mình chạy đến thị trấn hỏi! Đứa con phế vật này, chắc là hỏi sai chỗ rồi!"

      Trương Bà Tử ngồi ở giường sống lưng thẳng tắp, chút bệnh hoạn cũng có, mắng chửi Trương Thanh Thạch, tâm nhớ ngày đó sao chết lại là lão già đáng thương kia? Sớm biết thằng con luôn hiếu thuận thành như vậy còn gây tai hoạ, bà muốn tự tử cho rồi (!). đứa con trai này, bà còn có hai đứa con trai khác, gia sản còn có thể bớt phân phần, mình còn chưa già đến mức người quan tâm, lão già kia còn biết lạnh hiểu nóng, chết là quá sớm, bà tình nguyện đứa con trai cũng muốn lão già kia chết.

      Trương Bà Tử nghĩ đến Trương Hữu Lương, bất mãn với Trương Thanh Thạch càng nhiều.

      Đỗ Quyên Hồng ở bên lửa cháy đổ thêm dầu : "Có lẽ căn bản , chính là muốn để cho nương ăn. cũng sợ chúng ta tìm tính sổ, đến lúc đó chỉ tìm lộn chỗ, chúng ta cũng thể xử lý . Quan trọng nhất là, sủi cảo ăn xong mất rồi!"

      "Đồ hỗn trướng này! phải lần này sốt ta thỉnh lang trung để xem cho sao? Mới chút chuyện hiếu thuận!" Trương Bà Tử vỗ đùi, chỉ Đỗ Quyên Hồng , "Ngươi , cho biết lang trung căn bản được phép ăn thịt, với ta phải ăn nhiều mới tốt! có thể để cho ta ăn lần này, còn có thể để cho ta ăn lần sau?! Dù phân ra gia, nên hiếu thuận ta vẫn phải hiếu thuận ta!"

      Đỗ Quyên Hồng lập tức đứng dậy, thị ta nghĩ tới chính mình nhanh chóng chút, chừng sủi cảo kia còn chưa có ăn xong đâu!

      "Chớ ." Tôn Xảo ngăn Đỗ Quyên Hồng lại, "Vạn nhất là nhị thúc hoài nghi chúng ta lừa gạt rồi sao? Nếu là có tìm sai chỗ, hỏi chúng ta nơi nào xem bệnh, phải hỏi ra sao...Vậy đến lúc đó có phiền toái! Cho nên vẫn là quên . Nương ngài nếu là muốn ăn thịt, ngài lại bệnh hồi, khi đó ngài muốn ăn gì cũng có thể."

      Trương Thanh Mộc cũng ở bên khuyên bảo, mặc dù lần này Trương Bà Tử giả bộ bệnh cũng có tham dự, nhưng cũng chỉ muốn đạt được nhiều chỗ tốt, cũng có bao nhiêu bất mãn với Trương Thanh Thạch. cũng sợ chuyện này bị vạch trần, đến lúc đó quá mất mặt, vẫn muốn giả vờ thành phúc hậu chưa muốn bị Trương Thanh Thạch vạch mặt.

      Trương Bà Tử được khuyên trong chốc lát cuối cùng đổi chủ ý, với Đỗ Quyên Hồng: "Ta lại đòi uống thêm thuốc! Ai bảo chọc giận ta, vậy cho thêm nợ , còn có tiền ăn thịt, còn chưa có nghèo, sức lực lớn như vậy, chừng trong tay cất giấu vốn riêng!"

      Những lời này của Trương Bà Tử tất cả mọi người có phản đối, dù sao bọn họ cần xuất tiền, là để cho Trương Thanh Thạch ra tiền, còn phải là món tiền , coi như Trương Bà Tử cầm, Trương Bà Tử cầm được tiền rồi cũng ít đòi bọn họ hơn, như vậy bọn họ có thể tiết kiệm tiền. Chuyện như vậy bọn họ sao lại cự tuyệt đây?

      Vài ngày sau, Trương Thanh Thạch lại nghe Trương Bà Tử đòi mua thuốc, bắt gánh nợ, trong lòng đoạn hẳn niệm tưởng với Trương Bà Tử và Trương Thanh Mộc, Trương Thanh Ngọc. Bọn họ đúng là ngoan độc, chẳng những lợi dụng nguyên nhân có xuất tiền để phân ra ít đất đai cho , bây giờ còn muốn để mang nợ nhiều như vậy, thực là hảo thân nhân của .

      Nhị Hoa sốt ruột : "Cha, chúng ta khi nào vạch trần bọn họ? là quá bắt nạt người!"

      Tuyết nương và Đại Hoa cũng tức giận, sau khi nghe Trương Thanh Thạch ra chân tướng, từ giờ khắc đó các nàng vừa tức giận vừa thất vọng nhưng lại cảm thấy thoải mái và vui sướng, tức giận thất vọng đương nhiên là bởi vì những thân nhân kia thế nhưng vô tình như vậy, sợ rước họa vào thân đuổi bọn họ phân ra coi như xong, vì muốn phân tài sản cho bọn họ ít lại còn để cho Trương Bà Tử giả bộ bệnh! Điều này cũng thôi, có thể ở riêng sống mình, các nàng vẫn cảm thấy trong lòng rất cao hứng, dù sao cuộc sống sau này có thể nhàng hơn. Nhưng các nàng nghĩ tới bọn họ lại được voi đòi tiên lại mang thêm khoản nợ tới cho nhà bọn họ!

      Đại Hoa nhìn Trương Thanh Thạch, lo lắng hỏi: "Cha, làm sao bây giờ? Chúng ta phải mang những khoản nợ kia sao?"

      Tuyết nương cũng nhìn Trương Thanh Thạch, nàng nghĩ trượng phu đoán được hết thảy, trước xác thực vạch trần bà bà, nhưng là đáo lâm đầu, sao? Nàng thời gian qua nghe lời Trương Thanh Thạch, dù Trương Thanh Thạch lúc này có ý định vạch trần những người kia, dự định cấp bạc cho họ, nàng cũng nghe , cùng lắm chính là chịu khổ chịu liên lụy, nàng có thể chịu được. Nhưng nếu có thể có hy vọng, lần này nàng mong Trương Thanh Thạch đổi ý.

      Trương Thanh Thạch : "Nếu như khoản tiền kia là cầm mua nhân sâm mua thuốc, chúng ta tự nhiên phải ra, nếu như phải, tại sao phải gánh vác món nợ này? Ta cũng muốn coi tiền như rác."

      Tuyết nương mắt lập tức sáng lên, Nhị Hoa thúc giục Trương Thanh Thạch mau như thế nào mới có thể gánh cái khoản nợ này, nàng chuẩn bị náo lớn hồi!

      Trương Thanh Thạch ngoắc tay, thê tử chúng nữ nhi lập tức đến gần, bắt đầu cho các nàng sắp xếp của mình, chưa đợi xong, thê tử nữ nhi sùng bái nhìn làm cho tâm tình tốt hơn. nghĩ những người kia tính kế như thế nào, còn có thê tử nữ nhi, đời này có các nàng bên cạnh, cái gì cũng sợ.

      Trương Thanh Thạch tìm Phượng lang trung, kế hoạch của lần này tất phải nhờ đến Phượng lang trung trợ giúp, biết Phượng lang trung cũng giúp , bởi vì Phượng lang trung là người tốt, hơn nữa đồng tình , đời trước Phượng lang trung giúp qua nhiều lần, lúc bởi vì mất thê tử nữ nhi mà hộc máu vẫn là Phượng lang trung trị cho , lúc ấy ông ta quá mức ngu hiếu mà nghe khuyến cáo của ông nên phải lãnh hậu quả. Khi đó Phượng lang trung rất tức giận, biết Phượng lang trung là người tốt, chẳng những là người tốt, còn là người thông minh và trượng nghĩa.

      Trương Thanh Thạch quyết định đời này cùng Phượng lang trung giao hảo, đời trước mặc dù nghe lời Phượng lang trung, nhưng ông ta xác thực giúp rất nhiều, nếu như có ông khai đạo, chừng thống khổ tự sát, nếu như khi đó tự sát chừng có cơ hội trùng sinh lần này. Phượng lang trung người này đáng giá chân thành tương giao!

      Phượng lang trung nghe Trương Thanh Thạch kính nhờ, nhìn Trương Thanh Thạch hồi lâu, sau đó cười gật đầu, : "Còn tưởng rằng ngươi người này luôn luôn đần độn u mê làm cho thê nhi theo ngươi bị khổ cả đời, bây giờ nhìn lại ngươi cũng phải là có cứu. Ngươi tỉnh táo lại, vậy ta giúp ngươi tay."

      Thê tử Phượng lang trung Viên Ngọc nương cười : "Kỳ dù ngươi còn rơi vào mơ hồ, ta đương gia cũng nghĩ cách cho ngươi biết chuyện này. Chỉ là sợ ngươi tin, bây giờ nhìn lại vẫn là chúng ta coi thường ngươi. Chỉ ngóng trông ngươi về sau phải ràng như vậy, cũng miễn cho Tuyết nương Đại Hoa các nàng chịu khổ chịu liên lụy. Ta người này chuyện thẳng thắn như vậy, ngươi cũng nên thích nghe. Thuốc đắng dã tật, lời hay khó nghe!"

      Trương Thanh Thạch lập tức : "Đâu có, tẩu tử là mảnh hảo tâm, trước kia là ta hồ đồ!"

      Viên Ngọc nương cười cười, với Phượng lang trung: "Đương gia, vậy ngươi giúp Thanh Thạch huynh đệ phen , hừ, đến cũng là tức người, bọn họ vì mưu chút ít tiền tài, thế nhưng phá hủy y danh ngươi, vừa vặn lần này xả cơn tức này!"

      Trương Bà Tử giả bộ bệnh, trước hết mời Phượng lang trung, vì tiếp tục giả bộ, tất nhiên Phượng lang trung chữa tốt, này chứng tỏ y thuật Phượng lang trung thấp kém. Phượng lang trung với Viên Ngọc nương là Trương Bà Tử có bệnh, Viên Ngọc nương có hảo cảm gì với Trương Bà Tử, nếu phải là Phượng lang trung khuyên nàng, nàng làm sao từ bỏ ý đồ? Nàng Viên Ngọc nương cũng phải là dễ khi dễ như vậy. tại Trương Thanh Thạch cầu xin tới cửa, vừa vặn đem ác khí nhà bọn họ nhả ra!

      Phượng lang trung nghe thê tử , cười cười với Trương Thanh Thạch, ý kia chính là: Nương tử ta chính là cái tính tình này, ngươi chịu đựng chút ít !

      Trương Thanh Thạch trong lòng chút cũng tức giận, cảm thấy Viên Ngọc nương tính cách này tệ, về sau phải để cho Tuyết nương cùng nàng ấy lui tới nhiều hơn, mặc dù tính cách Tuyết nương ôn thuận, nhưng càng hy vọng nàng lợi hại hơn chút, miễn cho bị người khi dễ, về phần đến lúc đó có thể hay bắt nạt ? Trương Thanh Thạch nghĩ bắt nạt bắt nạt, để cho nàng bắt nạt, ai bảo đời trước thiếu nàng và chúng nữ nhi, đời này phải sủng ái các nàng, bị khi phụ quan hệ.
      tart_trung, Hoa vô ngữ, Tĩnh Nhu6 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 14 Nhân sâm và củ cải

      Trương Thanh Thạch nghĩ ra biện pháp rất đơn giản, chính là để Tuyết nương giả bộ bộc phát bệnh nặng, Phượng lang trung cần nhân sâm ổn định bệnh tình trước, trấn mua nhân sâm kịp, nên phải lấy từ chỗ Trương Bà Tử vài miếng để dùng chút. Trương Bà Tử chỗ đó tại sao có thể có nhân sâm? Trương Thanh Thạch ngược lại biết bọn họ lấy củ cải ra lừa gạt mình, loại đồ vật này lừa người chưa từng gặp qua có thể, nhưng là lừa được Trương Thanh Thạch, đời trước từng sống ở nhà giàu, tiểu thiếu gia thân thể tốt, nhân sâm là vật thường gặp, làm sao lại nhận biết được? Trương Thanh Thạch nghĩ tới chỉ cần vừa lấy củ cải ra để Phượng lang trung xem, tình thành công nửa. Đến lúc đó lại bức bọn họ ra là tiệm thuốc nhà ai bán giả nhân sâm cho bọn họ, chỉ cần bọn họ nên lời, đến lúc đó dĩ nhiên là có biện pháp vạch trần việc lừa gạt lấy tiền tài của nhị phòng rồi.

      Trương Thanh Thạch cùng Phượng lang trung ấn theo kế hoạch này làm việc, hết thảy đều rất thuận lợi, mấy người Trương Bà Tử dùng hết rồi, nhưng Trương Thanh Thạch tin, thuốc này mới vừa mua làm sao hết? Nhị Hoa đanh đá, trực tiếp lấy thuốc giả từ trong giỏ của Trương Bà Tử ra, cầm lấy hai mảnh “nhân sâm” giao cho Phượng lang trung. Phượng lang trung lập tức “nhân sâm” này là củ cải. Hết thảy phát sinh vô cùng mau, người trong phòng cũng kịp ngăn cản.

      Phượng lang trung hỏi mấy người Trương Bà Tử là nơi nào xem bệnh bắt thuốc, bọn họ bị gạt tuyệt thể cứ tính như vậy, phải đòi cái công đạo. Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa cũng ở bên phụ hoạ, trong nhà vì nhân sâm tốn nhiều tiền như vậy, còn quan hệ đến sinh mệnh, tuyệt thể cứ như vậy bỏ qua. Mấy người Trương Bà Tử cho tới bây giờ xem bệnh, làm sao có thể lung tung ở nơi nào xem bệnh cầm dược? Bọn họ dám vu oan, y quán tiệm thuốc cũng dám liều mạng với bọn họ, bọn họ cũng dám đùa đâu.

      Vẫn là Đỗ Quyên Hồng nhanh trí, thị ta ngụy biện những thứ y quán kia xem được bệnh Trương Bà Tử, cho nên uy hiếp bọn họ được phép lung tung, bọn họ đắc tội được, cho nên thể ra là ở nơi nào xem lang trung. xem bệnh bốc thuốc cho Trương Bà Tử chính là lang trung tha phương. Lang trung tha phương bán thuốc giả khẳng định sớm bàn chân bôi dầu biến mất rồi. Bởi như vậy mấy người Trương Bà Tử cũng trở thành người bị hại.

      Viên Ngọc nương bĩu môi, : "Các ngươi nên bậy! Lý lang trung trấn là người tốt, dù xem được bệnh của Trương đại nương cũng uy hiếp các ngươi. Thiên hạ này nhiều người sinh bệnh trị hết, lang trung xem được cũng là bình thường, Lý lang trung cũng chưa từng uy hiếp qua bệnh nhân, sao chỉ uy hiếp các ngươi? Như thế nào, các ngươi có gì đặc thù sao? Ta lại muốn hỏi chút Lý lang trung các ngươi đặc thù ở nơi nào, trong tâm của ta rất hiếu kỳ!"

      Tôn Xảo bên vội vàng : "Việc này cùng Lý lang trung có quan hệ! Lý lang trung căn bản có xem bệnh cho bà bà, chúng ta y quán trấn !"

      Viên Ngọc nương chau mày, " nghĩ tới các ngươi có tiền như vậy a, đến thị trấn xem bệnh tốn nhiều tiền hơn so với trấn. Các ngươi thế nhưng ngay cả để Lý lang trung liếc mắt nhìn cũng muốn, cứ như vậy tin được Lý lang trung? xem bệnh trong thị trấn, tình nguyện tin tưởng lang trung tha phương, chứ tin lang trung trấn . Các ngươi đây là xem thường Lý lang trung sao?"

      Tôn Xảo mặt sung huyết đỏ bừng, thị ta bình thường cùng Viên Ngọc nương cũng chỉ là gặp mặt hai câu lời giao tình, cũng biết Viên Ngọc nương tính tình cởi mở hào phóng, nhưng chưa bao giờ biết nàng ta ép buộc người chua ngoa đến như vậy! Tôn Xảo luôn nghĩ mình khôn khéo, nhưng trước mặt Viên Ngọc nương thị ta cam bái hạ phong!

      "Tam đệ muội, ngươi chút đến cùng là thế nào, vì cái gì tình nguyện tìm lang trung tha phương cũng quay lại trấn tìm Lý lang trung? Các ngươi lúc ấy đến cùng là nghĩ như thế nào, mau cùng Phượng gia chút, ngàn vạn đừng để nàng ấy đem lời này truyền cho Lý lang trung, vậy chúng ta đắc tội với người."

      Tôn Xảo nghĩ lang trung tha phương gì kia là Đỗ Quyên Hồng nghĩ ra, vậy giao cho thị ta giải thích !

      Đỗ Quyên Hồng nào có lý do gì tốt? Thị ta vừa rồi cũng là dưới tình thế cấp bách mới bừa ra a, lúc này thị ta cũng chỉ có thể giả khóc, bọn họ lúc ấy cũng là thấy Trương Bà Tử bệnh quá nghiêm trọng cho nên hồ đồ, nên tìm đại lang trung này.

      Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc hai người vừa thấy Đỗ Quyên Hồng như vậy, lập tức mượn cớ này, thẳng bản thân hồ đồ, cầu xin Phượng lang trung và Viên Ngọc nương đừng đến chỗ Lý lang trung bọn họ xem thường . Trấn chỉ có Lý lang trung là lang trung duy nhất, nếu như đắc tội với ông ta về sau thực bị bệnh chẳng lẽ còn phải nơi khác? Vừa trễ nãi thời gian vừa phí tiền, ngẫm lại hậu quả, trong lòng bọn họ liền bị nghẹn.

      Đại Hoa sớm theo phân phó của Trương Thanh Thạch mời Nhị gia gia Trương Thanh Thạch, mẹ nàng đột phát bệnh nặng muốn dùng nhân sâm, muốn mượn chỗ nãi nãi ít nhưng là nãi nãi cho, thỉnh ông giúp đỡ khuyên nhủ. Nhị gia gia Trương Thanh Thạch - Trương Phú vừa nghe lập tức ngay, theo ý ông, Trương Thanh Thạch đứa này hiếu thuận a, những năm này liên tục vì trong nhà tận tâm tận lực, vợ và con đều thành , lúc ở riêng còn tranh đoạt, tại nương tử bị bệnh muốn mượn chút, bọn họ làm trưởng bối cũng cho mượn cũng quá được!

      Đại Hoa khóc sướt mướt đến nhà Trương Phú vốn là để số người hiếu kỳ, chờ chứng kiến khuôn mặt bình tĩnh của Trương Phú được con trai đỡ, sau lưng còn theo đám người nhà chạy thẳng đến chỗ Trương Thanh Thạch, càng có nhiều người hơn chạy tới xem náo nhiệt.

      Bởi vì như vậy, chuyện Trương Bà Tử xem bệnh trực tiếp tìm Lý lang trung trấn , mà thẳng lên thị trấn, còn bị lang trung tha phương dùng nhân sâm giả lừa liền gạt được.

      Đối với chuyện mấy người Trương Bà Tử bị lừa, có người tin tưởng, có người tin, có người bán tín bán nghi, nhưng tóm lại người tin ít, tin nhiều, dù sao trừ phi đầu óc bị lừa đá mới có thể xử lý loại chuyện hồ đồ này. cái gì quá lo lắng Trương Bà Tử cho nên mới phạm hồ đồ? Nghe giống như rất có đạo lý, nhưng là có thể hồ đồ đến mức đem nhiều tiền như vậy đều ném động não suy nghĩ chút sao? Trương gia huynh đệ dù hồ đồ, Tôn Xảo và Đỗ Quyên Hồng hai con dâu này hề là người ngốc, huống chi chỉ mắc bẫy lần! Để cho người cảm thấy khả nghi chính là bọn họ đều gạt nhà người Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Thạch cũng là con trai, vì cái gì cho ?

      Mọi người thầm thảo luận, những người tin lúc này cũng bán tín bán nghi, người bán tín bán nghi tất cả đều tin, người tin tại lại càng kiên định tin.

      "A, phải Trương đại nương bệnh này cũng là rất hiếm có, nhiều lang trung xem được, thế nhưng để cái dã lang trung dùng vài bao thuốc giả chữa hết." Viên Ngọc nương cười .

      Đỗ Quyên Hồng bừa: " chừng lang trung kia là có bản lĩnh, thuốc này phải uống như vậy!"

      Viên Ngọc nương trong lòng thầm mắng tiếng vô sỉ, "Dã lang trung này cũng là lạ, có y thuật cao siêu như vậy, vậy sao còn bán nhân sâm giả chứ?"

      Đỗ Quyên Hồng vịt chết còn cứng mỏ : " chừng thích như vậy, đời này rất nhiều cao nhân có các loại tật xấu, hoặc là có bản lĩnh nhưng có người tin , cũng chỉ có thể dựa vào lừa gạt. Tóm lại, có thể chữa hết cho mẹ ta, chúng ta liền cảm ơn , lừa gạt bạc của chúng ta cứ lừa !"

      " nghĩ tới ngươi lại rất hào phóng !" Viên Ngọc nương cười trào phúng, mắt thấy Đỗ Quyên Hồng càn quấy như vậy nhất định bắt nhà Trương Thanh Thạch ra tiền, trong lòng nàng giận. Mặc dù biết bọn họ cuối cùng cũng thực được, nhưng mà vẫn tức, chứng kiến thân nhân như vậy, nàng liền nghĩ đến kinh nghiệm của mình. Mặc dù qua lâu, nhưng bây giờ vẫn dễ dàng bị đám người Trương Bà Tử nhấc lên lửa giận.

      Đỗ Quyên Hồng lúc này đứng thẳng eo lên, thị ta cũng biết có nhiều người tin tưởng mình, nhưng là ngoài mặt hồ lộng qua là được, dù sao chỉ cần đem tiện nghi chiếm từ Trương Thanh Thạch trả lại cho là được.

      Xác thực có nhiều người tin tưởng Đỗ Quyên Hồng, Đỗ Quyên Hồng có phải nàng dâu hiếu thuận hay bọn họ tất cả đều ràng, dù là người hiếu thuận biết mình mua nhân sâm giả cũng bình tĩnh giống như thị ta? Này ràng chính là chột dạ! ràng chính là mình ăn thiệt thòi cho nên mới quan tâm!

      Lý chính nương tử lúc này đồng tình cực kỳ với nhà Trương Thanh Thạch, : "Thanh Thạch a, ngươi cũng đừng gấp, trong nhà của chúng ta còn có hai mảnh nhân sâm, gọi Đại Hoa cùng ta về nhà lấy !"

      Trương Thanh Thạch lập tức cảm tạ lý chính nương tử, trong lòng nghĩ thân nhân còn bằng ngoại nhân đâu! Chờ Đại Hoa và Lý chính nương tử rồi, quay đầu lại, trong lòng quyết định bị bọn họ chộp vào lòng bàn tay tùy ý trêu đùa, tình cũng tới bước này, vậy làm tới thôi. Mất mặt xấu hổ đều là bọn họ tự tìm.

      "Nương, đại ca đại tẩu, Tam đệ Tam đệ muội, ta là nghĩ tới các ngươi có thể lừa gạt ta như vậy, từ đầu tới đuôi liên tục gạt ta!" Trương Thanh Thạch vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt nhưng là bi thương, tầm mắt của quét qua đám người Trương Bà Tử, thở dài tiếng. Mặc dù bây giờ giả vờ giả vịt, nhưng lúc này cảm xúc là trải qua, đời trước phát thê tử nữ nhi toàn bộ đều chết hết mà bọn họ còn gạt , tính kế để gửi tiền về, chính là loại tâm tình này, cái loại thương tâm phẫn nộ thất vọng như sóng lớn kia bao phủ , cho dù qua nhiều năm, cho dù qua đời, tại nhớ tới vẫn cảm thấy nghĩ lại mà kinh.

      Trương Bà Tử nhìn Trương Thanh Thạch, bà ta cảm thấy trong lòng chột dạ, bà ta nghĩ tới tình bại lộ, ở trước mặt nhiều người như vậy bà ta cảm thấy mất mặt. Đối với việc Trương Thanh Thạch nhất quyết tha bà ta cũng bắt đầu tức giận, lại dám mắng , dù sao bây giờ nhìn vẻ mặt của mọi người đều là đồng tình với con thứ hai.

      "Thanh Thạch, nương có lừa ngươi, nương cũng là bị người lừa!"

      "Đúng vậy, Nhị ca, chúng ta cũng là bị người lừa!" Trương Thanh Ngọc phụ hoạ.

      "Mọi người đều bị lừa, có điều thân thể của nương sao, đây là vạn hạnh trong bất hạnh a! Nhị thúc, ngươi đừng so đo, ngươi là người hiếu thuận nhất." Đỗ Quyên Hồng , nghĩ thầm Trương Thanh Thạch cũng thiệt là, vì thể diện người trong nhà cũng nên câm miệng lại, bây giờ bọn họ lừa gạt là như thế nào? Chẳng lẽ là muốn đòi tiền bọn họ? Đỗ Quyên Hồng trong lòng suy nghĩ đánh chết thị ta cũng đem tiền trả lại!

      Trương Thanh Thạch hành lễ với Trương Phú và lý chính, thở dài : "Lý chính thúc, Nhị gia gia, tuy tốt khoe xấu che, nhưng chuyện ngày hôm nay ta thể nhẫn nhịn, kính xin các ngài làm chủ cho ta." xong, Trương Thanh Thạch đem hai mảnh “nhân sâm” giơ lên, "Lúc trước mua về những thuốc kia, bọn hiếu kỳ liền lặng lẽ cầm lấy xem, lấy ngón tay ở phía bấm dấu, vì thế ta giáo huấn hài tử phen. Lại nghĩ tới bây giờ chính là những thứ dấu vết này chứng minh đây hết thảy đều là mưu!"

      Hai mảnh nhân sâm kia mặt đều có ấn ký mờ nhạt, sắp hàng ba cái hình lưỡi liềm nho .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :