1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lia phạm

      lia phạm New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      22
      truyện hay quá. hồng truyền từng ngày

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      tr vô vip r ạ?

    3. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Tha thứ chậm trễ của mình nha... Để chuẩn bị cho lần đầu tiên quyết định xa nhà và sống cùng gia đình trong hai năm tới, mình hơi chểnh mảng, cố gằng đền bù mà :an xin::th_93::th_93::th_93:
      Chương 6: Vứt bỏ

      Trăng sáng cao rọi sáng khắp căn phòng cây kia. Qua màn lụa mỏng có thể thấy hai bóng người quấn lấy nhau kia

      Cố Tam hơi thở hổn hển nặng dần, sống hai mươi năm, nghe qua nhiều như vậy huân tiết mục ngắn, đây là lúc dạo đầu, ràng áp nữ nhân vô cùng xinh đẹp dưới thân, sợ nàng có phải tinh hay , vẫn nàng. nhịn được, tin, phàm là nam nhân bình thường khi trong trường hợp thế này, ai có thể ngồi trong lòng mà vẫn loạn.

      Nàng đột nhiên giãy giụa, có lẽ là sợ, muốn kiên nhẫn trấn an nàng, nhưng muốn bộc phát rồi.

      "Đừng sợ, ta phụ trách với ngươi, sau này ngươi ở cùng ta, ta che chở ngươi, tuyệt đối để cho người khác phát ngươi là tinh được ?" ôm lấy nàng để đùi, tay siết cái tay giãy giụa kia, ngây ngô gặm cắn nàng ngực, tay xoa mông nàng, chậm rãi trượt xuống, nắm cái đuôi đung đưa sau lưng nàng kia, nhịn được sờ vào hạ bộ dưới đuôi kia. Khi vô ý đụng tới cái đuôi mềm kia, nàng a ô kêu tiếng, người nhũng ra tựa trong ngực , Cố Tam đại hỉ, biết mình tìm đúng chỗ, tiếp tục trêu chọc.

      Lỗ Lỗ cảm thấy tự mình muốn chết.

      Giữa hai chân có cái gì đó cứng rắn chống đỡ, muốn đâm vào trong nàng, ngực bị giống đực mạnh hút, từng chút , giống như hút hết khí lực của nàng rồi. Nàng vô cùng khó chịu, muốn ôm thân cây mà cào a nhưng trước mắt có cây, có móng vuốt, tay cũng bị nắm lấy, muốn phát tiết cũng được. Tới khi đuôi bị nắm, cảm giác ngứa ngáy kia lại càng mãnh liệt, nàng meo ô kêu, cũng biết mình rốt cuộc hô cái gì, chỉ muốn cầu buông mình ra. Chợt, ngón tay thô ráp dùng sức nhấn gốc đuôi, còn chưa có kết thúc, nàng trong đầu liền đột nhiên trận chỗ trống...

      Khi nàng chưa kịp tỉnh lại, chỉ là nằm bả vai mơ hồ thở dốc , thắt lưng và mông bị giữ lại, chen vật kia vào.

      Vào được. quá lớn còn nàng quá .

      Cố Tam gấp đến đỏ mắt, ràng trơn trượt mảnh, và tìm đúng rồi vị trí, vì sao liền là vào được?

      Lỗ Lỗ bị làm đau, nàng rất sợ hãi, nàng biết mình đánh lại , cho nên nàng ôm lấy cổ , bên rơi nước mắt, bên liếm lấy mặt , để tỏ vẻ thân thiết.

      Mà trong mắt Cố Tam, nữ nhân mày liễu nhíu chặt, đôi mắt đẹp rưng rưng, mà lại còn lấy lòng cầu , ủy khuất đáng thương nên lời.

      Cố Tam ảo não đập cái xuống chiếu, xoay lưng để người xuống, làm cho nàng quỳ, áp thân lên, hai tay đặt ở eo của nàng, hai chân kẹp chặt chân Lỗ Lôc lại, sau đó cấp thiết đưa đẩy giữa hai chân, ánh mắt nàng toàn thân rung động, mặc dù thể vào, như vậy trước mắt, cũng kích thích, thỏa mãn.

      Lỗ Lỗ đau, chỉ là cảm thấy kỳ quái, giống đực làm cái gì a?

      Tay nàng khuỷu tay chống nửa người , ngây ngô hiểu lúc, nhịn được cúi đầu, nhìn xuống dưới người.

      Mèo ngốc này! Máu Cố Tam dâng lên, sau đó gầm : "Nhìn thấy !" Động tác được càng phát ra mạnh.

      "Meo..." Lỗ Lỗ nghi ngờ quay đầu lại, hiểu giống đực cái gì.

      Tóc dài lay động, đôi mắt hơi xếch mang đậm động tình có phong tình diêm dúa lẳng lơ, làm Cố Tam kích động đến rung rấy, vội vã đè lại cái đuôi kia mà vuốt ve, sau đó, đột nhiên vang lên nũng nịu khẽ gọi. Tiếp tục động mấy cái, rốt cuộc tiết, vô lực đè lên cái lưng bóng loáng của nàng đồng thời đè lên cả cái đuôi, nhắm mắt thở dốc, yên lặng hưởng thụ thoái mái nên lời kia.

      Nằm hồi, cái đuôi dưới thân thấy nữa.

      Lòng hiếu kỳ của Cố Tam dâng lên. thẳng đứng dậy, đưa tay qua bên cạnh lấy khăn tay, thay hai người thu thập phen, sau đó lấy phần phục trang trong góc phòng chuẩn bị cho Lỗ Lỗ mặc khi lúc quay đầu lại, lại thấy nàng ngồi chồm hỗm trước màn cửa sổ bằng lụa mỏng, vẻ như muốn trốn!

      Này, hơn nữa đêm, nàng ấy muốn trốn đâu!

      Cố Tam bước dài đến đem người lôi trở về.

      Lỗ Lỗ dùng sức đẩy .

      "Đừng động, cử động nữa ta lại muốn nàng!" Cố Tam đem người đẩy tới tấm ván gỗ tường, cả người dán lên.

      Lỗ Lỗ , ngửa đầu, vô tội nhìn giống đực.

      Chống lại đôi mắt ngập nước của Lỗ Lỗ, tâm của Cố Tam liền mềm nhũng, vuốt vuốt mắt nàng, ôn nhu lại vụng về chỉnh sửa xiêm y của nàng, sửa soạn lại đai lưng, thân thể mê người của Lỗ Lỗ liền dấu dưới lớp xiêm y rộng thùng thình, chỉ lộ ra đôi chân cân xứng và hai bàn chân xíu đáng . Nhìn nàng mặc quần áo của mình, Cố Tam có loại cảm giác đắc ý nhàn nhạt, vui vẻ vì cảm thấy đây là nữ nhân của .

      nắm tay nàng ngồi xuống. ngồi xếp bằng, nàng ngồi chồm hỗm , hai người mặt đối mặt.

      "Ngươi có thể sao? Nghe hiểu được ta sao?" Cố Tam thả mềm thanh , trong ánh mắt có tự chủ ôn nhu.

      " Lỗ Lỗ..." Lỗ Lỗ theo mắt lý nhìn thấy thiện ý, giống đực hề đánh nàng bắt nạt nàng, như vậy nàng sợ.

      Đây là nghe hiểu , Cố Tam có chút đau đầu.

      chỉ vào bên ngoài trăng sáng, đạo: "Nguyệt... Lượng."

      Lỗ Lỗ vẻ mặt mê hoặc.

      Cố Tam nhẫn nại, cố ý há to mồm, ngừng mà lặp lại gọi mặt trăng, ý bảo Lỗ Lỗ cùng học. Lỗ Lỗ chậm rãi có chút hiểu được, giống đực là dạy nàng bọn họ đâu. Nàng muốn học, nàng phải về nhà, vì sao phải học thứ sau này dùng tới chứ? Nhưng nhìn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của giống đực, hình như rất hi vọng nàng học theo, Lỗ Lỗ dám làm sinh khí, nên thử học theo chuyện. May là ngày thường nàng dù ngủ nhiều hơn là suy nghĩ nhưng đầu óc lại ngốc, học vẫn là rất tốt.

      "A nương... Nguyệt nương... Mặt trăng, meo!" xong mặt trăng, giống đực cười, Lỗ Lỗ biết mình đúng, cũng hài lòng cười.

      Nàng cười đến mặt mày cong cong, Cố Tam nhìn nhập thần, lúc lâu sau, mới chỉ vào chính mình, dạy nàng tên .

      Điều này hơi khó, ước chừng hai khắc chung sau, Lỗ Lỗ tài học được, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Cố Tam, có chút xác định : "Ta, gọi ngươi, Cố Tam?" Thanh ngọt mà ngấy, làm cho người ta nghe xong còn muốn lại nghe.

      Rốt cuộc hiểu! Cố Tam trong lòng vốn mất dần kiên nhẫn, nàng nếu như vẫn học được, liền ngồi yên! Hôm nay mới hiểu được, phu tử dạy học có bao nhiêu gian nan, việc dạy người này, đúng là phải ai cũng có thể làm!

      "Ta, gọi ngươi... ?" khoa tay múa chân hỏi.

      "Lỗ Lỗ!" Lỗ Lỗ phản ứng rất hưng phấn .

      Lỗ Lỗ... Tên cũng như người, ngốc cũng là đáng .

      Cố Tam muốn giải thích về việc phu thê, nhưng loại quan hệ này, phải dăm ba câu là có thể khoa tay múa chân ra. nhíu mày suy nghĩ chút, cầm ngọn nến, ý bảo Lỗ Lỗ cùng cùng nhau xuống. vốn định cõng nàng, nhưng Lỗ Lỗ chịu, kiên quyết muốn tự mình leo cây. Cố Tam có cách nào, cho nàng mặc quần, xắn lên ống quần rồi chính mình xuống trước . dưới tàng cây đứng yên, ngửa đầu nhìn nữ nhân của , rất sợ nàng cẩn thận ngã xuống. Nếu như trước muốn kết hôn nàng chỉ là lúc xúc động, giờ sau lúc suy nghĩ, động tâm. Mèo ngốc xinh đẹp, nhắn lại khờ khạo, nguyện ý nỗ lực kiếm tiền rồi nuông chiều nàng.

      Lỗ Lỗ rất thuận lợi leo xuống, vừa muốn nhảy xuống, thắt lưng bị nam nhân ôm lấy. Nàng hiểu quay đầu lại, đối diện khuôn mặt mỉm cười, sờ sờ chân nàng, sau đó tay chỉ phía dưới vừa : " mặt đất bẩn, ta ôm ngươi ."

      Theo động tác, Lỗ Lỗ có chút hiểu ý ý, nàng hướng cười, đưa tay ôm cổ .

      Cố Tam trong lòng mềm, hôn nàng chút rồi ôm nàng tới đất bằng phẳng, đặt ngọn nến bên cạnh, sau đó dùng đá mặt đất vẽ ba con mèo, phía dưới lại vẽ ba người, giống như đôi phu thê cùng đứa trẻ.

      Lỗ Lỗ hiểu nha, giống đực là nam nhân, giống cái là nữ nhân, nam nhân cùng nữ nhân kết làm phối ngẫu, đó là trượng phu và tức phụ .

      Nhìn nàng đầu óc xoay chuyển, Cố Tam hôn nàng ngụm như khên thưởng, sau đó bên nhìn nàng, bên chỉ vào phía dưới đứa trẻ : "Lỗ Lỗ, ngươi làm tức phụ của Cố Tam, làm tức phụ của ta, được ?"

      nữ nhân là nàng, nam nhân là , muốn nàng cho đương phối ngẫu a?

      Lỗ Lỗ chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, quy củ của miêu tộc, phàm là giống cái có thể còn sống từ báo tộc trở về, đều phải cùng thành viên miêu tộc kết làm phối ngẫu.

      Cố Tam khóe môi tươi cười lập tức cúng lại, mặt hàn như sương, nàng cũng như người khác? Tại sao có thể muốn?

      tiếp tục vẽ đứa trẻ, lấy kiên trì tước đây chưa từng có dạy nàng. Nữ nhân cùng nam nhân thoát y cũng ngủ, thành tức phụ của nam nhân, giống như bọn họ khi nãy. cho nàng, tức phụ chỉ có thể cùng trượng phu của mình ngủ, thể thoát y và ngủ cùng nam nhân khác. Đặc biệt hơn sau lúc, mặt lạnh vẽ chỉ chuột như làm mẫu, làm cho nàng hiểu nghĩa của giết chết, sau đó cho nàng, nàng nếu như dám ngủ cùng nam nhân khác, giết nam nhân kia, còn có nàng.

      Cố Tam cảm giác mình xuống tay được, Lỗ Lỗ nhìn tốt như vậy, chính là nên đề phòng nàng bị người khác lừa, ít nhất, nàng nên bị người khác lừa tâm, về chuyện khác, nhất định hảo hảo che chở nàng.

      Lỗ Lỗ vẫn là lắc đầu.

      Mèo tộc có loại quy củ này, bọn họ bên kia giống đực nhiều giống cái ít, mỗi giống cái đều là bảo bối, mặc dù phối ngẫu, nhưng phối ngẫu chỉ là chiếu cố các nàng ăn ở mà thôi, trừ được quyền lợi ở cùng giống cái ở sào huyệt, phối ngẫu thể can thiệp giống cái cùng giống đực khác cùng nhau, bởi vì chỉ có như vậy, giống cái mới có thể sinh nhiều tộc nhân. Nếu như gặp được giống đực lợi hại khác, cũng có thể đánh bại phối ngẫu kia, đem giống cái mang về sào huyệt của mình.

      Lỗ Lỗ còn chưa cơ hội tiếp xúc giống đực, có lão giống cái trong tộc với nàng nhiều lần, nàng sinh ra rất thu hút, nhất định có rất nhiều giống đực muốn cướp về và chiếu cố nàng. Lỗ Lỗ lúc buồn chán cũng từng ảo tưởng quá, nàng có thể có năm giống đực tốt rồi. phụ trách tìm ăn cho nàng, cho nàng uống, giúp nàng quản lý sào huyệt, bồi nàng chuyện, còn lại giúp nàng chiếu cố đứa .

      Nàng chìm đắm trong ảo tưởng hoàn mỹ của mình, thình lình bên tai có tiếng gầm lên: "Làm tức phụ của ta!"

      Lỗ Lỗ sợ đến run rẩy, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt giống đực có bao nhiêu khó coi, còn nửa điểm ôn nhu?

      Nàng liền vội vàng gật đầu. Quên , trước ứng phó xong , tìm cơ hội nàng liền chạy dân tộc nàng mới thèm, mới cho tức phụ!

      Thấy nàng đáp ứng, Cố Tam liền hết giận , cước đá ngọn nến, ôm người trở lại nhà cây, làm cho nàng lên trước.

      Lỗ Lỗ ngoan ngoãn lên , vừa mới chui vào nhà gỗ, liền bị nam nhân phía sau đè dưới thân.

      Cố Tam rất muốn đêm nay vui vẻ cùng tức phụ của mình, nhưng vừa động đến, nàng liền đau đến rơi nước mắt, bộ dáng ủy khuất đáng thương, làm cảm thấy nếu tiếp tục tới mình là nhẫn tâm, đành phải cố ý hù dọa Lỗ Lỗ, làm cho nàng ôm tự mình hôn rất nhiều, sau đó mới miễn cưỡng làm như khi nãy. Như vậy mấy lần lăn qua lăn lại, hai người đều thở hồng hộc, ôm chặt nhau rồi ngủ.

      Sáng sớm ngày kế, Cố Tam căn dặn Lỗ Lỗ ở trong nhà gỗ chờ xuống núi mua y phục cho nàng mặc lâu.

      Lỗ Lỗ mơ mơ màng màng đáp lời, mặc dù Cố Tam thay nàng mặc xiêm y, nàng vẫn là lười biếng rồi chiếu, mí mắt thẳng đánh nhau.

      Thấy bộ dáng lười biếng của nàng, Cố Tam rất yên tâm, ở người Lỗ Lỗ hung hăng hôn phen, lưu luyến rồi.

      vội vã đường xuống núi, tại cửa hàng y phục trấn mua hai bộ y phục mộc mạc, sau đó chạy trở về. Gần đến núi, còn do dự chút, sau đó quyết định trực tiếp đem Lỗ Lỗ mang về nhà cho ông ngoại nhìn, liền trong núi nhặt được bé mồ côi. có nhiều dự định sau này, muốn lấy nàng, thể áp tải, vẫn là thành thành cùng ông ngoại học xử lý vườn trái cây thôi, mùa thu khi nhàn rỗi vào rừng săn bắt, chỉ cần chịu làm, nhất định có thể chăm lo cho nàng.

      Đáng tiếc, chờ leo lên cây, mới phát trong phòng vắng vẻ, người.

      Xiêm y trong tay đột nhiên rơi xuống đất, Cố Tam che ngực, chỗ đó, ngăn được lo lắng.

      Có lẽ, nàng chỉ là dạo bên ngoài?

      Ánh mắt đảo qua trong góc hai đôi giầy rơm, thấp giọng mắng câu ngốc mèo, ra cửa mang giày, chân bị thương mất, quên , đón nàng , tiếp trở về, muốn hung hăng đè mông nàng lại đánh trận, sau đó, muốn nàng.

      biết làm sao, thẳng đến trời tối, cũng tìm được hình bóng nàng.

      Ngốc mèo của , vợ , thế mà cũng bị mất...

      Cố Tam đứng dưới tàng cây, đưa lưng về trăng sáng, nắm chặt quyền, hung hăng đập hướng thân cây.

      Có bản lĩnh, nàng dám quay lại gặp !
      Last edited: 25/5/16

    4. ringring

      ringring New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      13
      Ngày nào cũng vào hóng chương mới mong bạn quá à
      marionet0401 thích bài này.

    5. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Tuần trước nợ, tuần này mình bù rồi nhé... trẻ đây ngoan lắm mà:tungtung:
      Chương 7: Thân nhân
      Cố Tam vừa , Lỗ Lỗ liền nhanh chóng leo xuống cây, nhắm bãi cỏ và ngọn núi trước mắt mà .

      Nàng mới muốn cho Tam tức phụ. luôn luôn làm đau nàng, nàng cũng khóc xin , còn kiên trì muốn động, tuy có thực tiến vào, nhưng nỗ lực liên tục lặp lại như vậy, ràng là chưa chết tâm đâu! Người hư hỏng như vậy, nàng vẫn là trở về miêu tộc , giống đực trong tộc đối giống cái nhưng đều là hữu cầu tất ứng.

      từng có lão giống cái nghiêm túc cho các nàng biết: "Đối đãi giống đực, cần lãng phí tâm tư, chỉ cần tát làm nũng rơi ít nước mắt là được,chỉ cần họ nhường nhịn ngươi, nỡ làm chơ người đau lòng giữ họ lại, nhưng nếu như vậy, chúng ta cần, giống cái miêu tộc từ liền là để cho người sủng, nếu sủng, chúng ta cũng cần hiếm lạ , chỉ để ý chọn ai sủng chúng ta là được."

      Lúc đó các nàng đám tiểu giống cái ồn ào hỏi: "Nếu như có giống đực nguyện ý sủng chúng ta, vậy làm sao bây giờ a?"

      Lão giống cái ý vị thâm trường cười, : "Trừ phi chúng ta bị đánh hủy dung, bị hạt cát ma phá hủy cổ họng, bị bệnh ma xâm phá hủy phía dưới, bằng , chung quy có giống đực đuổi theo." Vừa mới xong, đợi lão giống cái tinh tế giải thích tiếp, đến giờ, báo tộc trông coi tiến vào đuổi nàng . Lỗ Lỗ và đám đồng bọn theo đưa đến cửa sào huyệt, liền thấy hai lão giống đực cùng nhau đem nàng đón , trong đó cõng nàng, cầm mảnh lá cây lớn che nắng nóng cho nàng.

      Lão giống cái biết giải thích nhiều cho các nàng cũng vô dụng, nên tự lấy chính mình chứng minh cho điều nàng , miêu tộc giống cái các nàng, già rồi cũng có người sủng mình!

      Cho nên, trong lòng Lỗ Lỗ, thối Cố Tam căn bản có tư cách làm nàng phối ngẫu, đừng đến quy củ kỳ quái kia.

      Nhưng còn bao xa nàng mới có thể về đến nhà a?

      Xuống cuối mất cả ngày, nàng đói chết được, lòng bàn chân đều trầy xước, nhưng vẫn cảm giác nhà mình ở đâu! Xung quanh cây vẫn rất thấp, căn bản giống như giống đại thụ trong tộc, mảnh lá cây cũng to bằng cả cành cây ở đây!

      ( liên tưởng tới phim chuyến phiêu lưu trong lòng đất :3)
      Thấy mặt trời xuống thấp hơn đám cây, Lỗ Lỗ quyết định tìm chỗ ở tạm đêm, mặc dù nàng thấy được trong đêm tối, nhưng nàng sợ gặp được dã thú a

      Như vậy, phải cây đâu, hay tìm sơn động nào ?

      Lỗ Lỗ do dự chút, quyết định tìm sơn động , cây quá nguy hiểm, vạn nhất ngủ ngã xuống làm sao bây giờ? Thân người cũng như thân mèo linh hoạt, lỡ rơi từ cao xuống, đến mạng cũng còn a.

      Nàng hề phía trước, mà là hướng địa thế hơi nghiêng sườn núi gồ ghề mà . đường gặp được quả gì đó màu đỏ, biết là gì, thế nhưng nhìn ăn ngon nha. Lỗ Lỗ xoa xoa cái bụng kêu của mình, nhịn được hái xuống, trước thăm dò thử cắn ngụm , chua chua ngọt ngọt, chưa từng ăn qua loại như vậy, ăn ngon. Nhưng mà nàng có chút sợ chết, biết là phải loại quả nào cũng có thể ăn bậy, nên kiên trì đợi chút, xác định có chỗ nào thoải mái, lúc này mới hơi hái chừng mười cái, ăn sạch. Ăn xong rồi, cũng biết bên này có sơn động hay , sợ xa, đến lúc đó buổi tối còn phải đến tìm ăn, nên Lỗ Lỗ lại hái thêm mớ quả, bỏ túi mang theo. Thẳng đến lúc này, nàng rốt cuộc phát Cố Tam có điểm tốt, nếu như có y phục của , nàng cũng chỉ có thể cầm được vài quả.

      Ăn no lại sức, Lỗ Lỗ được chút, sau đó sắc trời ám dần, phát sơn động sau rừng cây rậm rạp kia. Nàng cẩn thận ngửi ngửi, xác định cửa động có mùi vị thú tộc khác lưu lại, yên tâm tiến vào.

      Bên trong tia sáng rất mờ, nhưng đối với miêu tộc như nàng mà , đêm đen là gì.

      Thế là, Lỗ Lỗ mới vừa vào , liền ngây dại, bởi vì trong sơn động đầu lại có lão giống đực tóc tai rối tung gục đầu bị trói tảng đá! Tựa hồ là nghe thấy tiếng bước chân của nàng, lão giống đực kia giật giật, cố sức quay đầu hướng bên này nhìn. Lỗ Lỗ vốn có chút cảnh giác, nhưng vừa nhìn diện mạo lão giống đực, nàng meo ô kêu tiếng, ném xuống quả dại liền chạy tới, ôm lấy đối phương ô ô khóc rống.

      Ô ô, nguyên lai lão tộc trưởng có chết!

      Trong tộc, khi gần cuối đời, các lão tộc liền rời miêu tộc, đến nơi xa lạ ai biết, và chết mình. Lão tộc trưởng cũng ngoại lệ, bỏ , ai cũng tìm được, Lỗ Lỗ cũng như tộc nhân khác, đều cho rằng lão tộc trưởng còn trở về, ngờ hôm nay mà ở đây gặp !

      Lỗ Lỗ khóc bù lu bù loa, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ quan sát lão tộc trưởng, từ thắt lưng đến đỉnh đầu, nước mặt lại rơi tiếp. Rốt cuộc là ai, mà đem tai mèo của lão tộc trưởng cắt xuống, còn trói ở đây!

      Lâm viên ngoại đói đến hoa mắt choáng đầu, căn bản nhìn lắm người trước mắt, chỉ nghe được có tiếng thiếu nữ ô ô tiếng khóc, đến khi đối phương rốt cuộc nhớ tới thay mở trói, giúp lấy ra bịt mồm khăn tay, cũng có tinh lực để ý tới tiếng mèo kêu kỳ quái và thanh quái lạ truyền tới là như thế nào, uể oải dựa vào tảng đá, vô lực nước. ba ngày rồi, từ lúc buổi trưa hôm đó tỉnh lại ở nơi này, trời tối hai lần, bây giờ lại tối sầm, ba ngày chưa uống được giọt nước nào...

      Cố Tam dạy Lỗ Lỗ nước là cái gì, tuy là học được nhưng vẫn hiểu chậm lắm, cộng thêm nàng ngờ tới hội theo lão tộc trưởng trong miệng nghe thấy quái nhân , sửng sốt lúc lâu, lại kết hợp với đôi môi khô nứt của lão tộc trưởng mới hiểu ra được. Xung quanh có nước, nàng nghĩ đến trái cây vừa ăn xong, vội vàng chạy đến cửa động, nhặt những quả ít bị hư hại do rơi xuống khi nãy đưa đến miệng của lão tộc trưởng..

      Lão nhân gia nhắm mắt lại chật vật nuốt , rất nhanh liền ăn xong, Lỗ Lỗ lại lựa mấy quả tính quá xấu xoa chút, đưa tới.

      Liên tiếp ăn chừng mười cái quả dại, Lâm viên ngoại rốt cuộc cũng có cảm giác sống lại.

      "Đa tạ nương ơn cứu mạng, nếu có may mắn gặp được nương, lão đầu tử ta chỉ sợ cũng... Khụ khụ... Tiểu nương, ngươi biết đây là nơi nào sao?" Lâm viên ngoại cổ họng khó chịu, được nửa liền ho lên, bên đưa tay cho miệng ho, bên cố gắng men theo ánh sáng mơ hồ quan sát ân nhân của mình. Nhờ ánh nắng còn sót lại, mơ hồ thấy đối phương là thiếu nữ xinh đẹp, chân giày, mặc y phục rộng của nam tử, cổ tay áo và ống quần đều xoắn lên cao. Chẳng lẽ là nông nữ phụ cận?

      "Meo..." Lỗ Lỗ trợn tròn mắt, nàng hiểu tộc trưởng a?

      " Lỗ Lỗ..." Nàng nghi hoặc hỏi chính mình.

      Lâm viên ngoại cũng ngốc, nương này thế nào lại học mèo kêu?

      Kế tiếp là bên dùng ngôn ngữ miêu tộc hỏi đến náo nhiệt, bên nỗ lực dùng tiếng người đơn giản định cùng ân nhân chuyện, lại bị từng tiếng mèo kêu liên tục làm cho lưng phát lạnh choáng váng cả đầu. Sau đó, Lâm viên ngoại khôi phục chút khí lực, run rẩy vịnh đứng lên, nghĩ tự mình bên ngoài nhìn xem. Lỗ Lỗ vội vàng đỡ , mặc dù lão tộc trưởng miêu ngữ, nhưng là nàng kính trọng người, là trưởng bối cả mèo tộc ngưỡng vọng, nàng từ muốn xa rời , coi là trời, mặc kệ phát sinh đại gì, chỉ cần lão tộc trưởng vừa xuất , nàng sợ.

      Ra động, tia sáng túc, hai người cũng đều ngốc .

      Lâm viên ngoại kinh ngạc với tiểu nương mỹ mạo kinh người, Lỗ Lỗ khiếp sợ là, kẻ xấu giảm tuổi thọ của lão tộc trưởng luôn sao!

      Trong lòng nàng khó chịu vô cùng, ngồi chồm hỗm trước người lão tộc trưởng, ôm chân khóc lớn.

      Tiếng khóc của Lỗ Lỗ, chia làm vài loại, khóc khi sợ hãi, khi bị ủy khuất, khi muốn xin xỏ, nàng đếu có cách khóc riêng cả đấy. Đây phải là nàng cố ý học được, mà là trời sinh chính là như vậy, là bản năng. Tất cả các giống cái đều , giống cái miêu tộc, như thế nào cũng đều xinh đẹp, cho dù ở tư thế khó coi như trượt chân ngã bật ngửa, cũng đều mang theo kiều mị trời sinh kia, giống đực thấy, cười nhạo các nàng, chỉ biết tranh nhau tiến lên đỡ.

      Cho nên, cho dù nàng quỳ xuống đất gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến thở ra hơi, cũng ai nàng xấu, chỉ biết tình vì nàng nước mắt mà đau lòng. Mà đối với Lâm viên ngoại sống sót sau tai nạn mà , cảm giác kia là phức tạp. qua năm mươi, đứa con duy nhất của trừ khi làm nũng đòi tiền, muốn các loại đồ chơi mới, chưa từng có chủ động quan tâm đến . Nếu là có đau đầu nhức óc, nhi tử cũng chỉ quan tâm có lệ hởi vài câu, nhi tử nên đến gần để tránh bị lây bệnh, nhi tử lập tức liền , chút nào ướt át bẩn thỉu nào, nào biết là cha kỳ thực hi vọng ương ngạnh muốn ở cạnh mình, ngóng trông nhi tử chăm sóc, bón thuốc cho mình!

      Bị nhốt mấy ngày nay, Lâm viên ngoại thậm chí có mơ mơ màng màng nghĩ tới, vạn nhất chết, lúc nhi tử đỡ quan hạ táng, có thể khóc được ? Khóc được, bị người nhìn thấy, tốt tới thanh danh nhi tử...

      Bây giờ, có tiểu nương xa lạ vì khóc thành như vậy, quả thực so với tiếng khóc nức nỡ của nữ tử mà biết, tiếng khóc này xuất phát từ nội tâm của đứa trẻ!

      Nàng biết mình sao?

      Tạm thời đè xuống an nguy của mình, Lâm viên ngoại vội vàng trước trấn an tiểu nương thương. Biết nàng nghe hiểu lời mình , cố sức đem người đỡ lên, để Lỗ Lỗ lao vào ngưc mình, Lâm viên ngoại cũng cảm thấy có cái gì mất tự nhiên, giống như dỗ trẻ vỗ vỗ đầu nàng an ủi, "Đừng khóc đừng khóc, ta sao."

      Được trấn an, Lỗ Lỗ cũng ngừng khóc, sau đó lại ôm lão tộc trưởng chịu buông tay. Sau khi Thu Thu chết, nàng mình ngây người ở địa phương xa lạ này lâu như vậy, thực là sợ chết, bây giờ rốt cuộc nhìn thấy thân nhân, nàng còn đơn độc ở nơi xa lạ này nữa!

      Lâm viên ngoại bất đắc dĩ vỗ vỗ nàng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát xung quanh là vùng núi hoang sơ, định được phương hướng, mà nơi này địa thế thấp, cũng cách nào quan sát được tình huống dưới chân núi. Trời sắp tối, dám ngừng lại, dắt tiểu nương đến nơi cao hơn.

      Lỗ Lỗ ngoan ngoãn theo , trong lòng nàng, chỉ cần có lão tộc trưởng bên người, nàng cái gì cũng cần nghĩ.

      Lao lực trèo đến gần đỉnh núi, Lâm viên ngoại lập tức phát , vị trí của núi này, cách đỉnh núi nhà mình cũng xa.

      Rốt cuộc là ai đem nhốt đến nơi này?

      bên dắt Lỗ Lỗ trở về , bên nhớ lại tình cảnh ngày đó. Bất luận nghĩ như thế nào, đều chỉ nhớ được sau khi dùng bữa sáng, tản bộ ở hoa viên sau nhà, cúng khi đó là Bạch quản gia. cho Bạch quản gia quyết định của mình còn phân phó Bạch quản gia hồi mang Lâm Toàn xem mảnh đất mình giao cho con, sau đó tới lui, cái ót tê rần, liền bất tỉnh nhân ...

      Đêm đen, Lâm viên ngoại chìm đắm trong suy nghĩ cũng hậu tri hậu giác phát , là tiểu nương dắt đâu.

      có đèn sao nàng lại thấy đường ?

      "Tiểu nương, ngươi tên gì a?" nhịn được hỏi.

      "Lỗ Lỗ?" Lỗ Lỗ nghe hiểu chút, quay đầu .

      "Kia cha mẹ ngươi đâu?"

      "Meo..." Lỗ Lỗ hiểu ý, nhưng nàng biết trả lời như thế nào. Cố Tam có hỏi việc này, nàng nửa ngày cũng có thể làm cho Cố Tam hiểu được kỳ thực là cha nàng nương bị chôn dưới đất, cũng có vứt bỏ nàng, cũng có bị dã thú giết chết, nàng chỉ là, chưa từng thấy qua cha mẹ mà thôi, bởi vì nàng sinh ra bao lâu, liền bị đưa đến báo tộc.

      Người bình thường sao có thể học tiếng mèo kêu?

      Lâm viên ngoại có chút hiểu. nghe qua sói đem đứa ngậm , tự mình nuôi dưỡng, khi đứa lớn lên, , bước , chỉ biết sói tru, như di chuyển bằng tứ chi. Như vậy tiểu nương kêu meo meo này, chẵng là bị mèo hoang nuôi lớn? người nàng là y sam nam tử bình thường thô sơ, có lẽ là nàng chạy tới dưới chân núi trộm đến?

      "Meo..." Lỗ Lỗ chợt dừng bước, cảnh giác kêu lên.

      Lâm viên ngoại theo tay nàng chỉ nhìn lại, liền thấy sao bụi cây xa xa hình như có người cầm đèn lồng hướng bên này tới.

      đến nơi này mình khi nửa đêm ư?

      Lâm viên ngoại trong lòng khẽ động, kéo Lỗ Lỗ trốn sau lùm cây.

      Người nọ là ngang qua hay là đến tìm ?

      Là tới cứu , hay là giết ? Nếu như là cứu, vỗn dĩ nên đến chỉ người…
      Last edited: 28/5/16
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :