1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 76

      Edit: Youko


      Tào chưởng quỹ đầu tiên là giới thiệu Chu Mạch với hai người Lưu bộ đầu : "Vị này là phu nhân Trọng Sơn huynh."

      Lưu bộ đầu cùng người nọ tiến lên làm lễ ra mắt, đều gọi chị dâu, thái độ cung kính, người nọ cũng tự giới thiệu mình trước kia cùng ở trong doanh với Triệu Tham tướng, Cao Tử Việt.

      Giới thiệu xong, Chu Mạch thấy ba nam nhân bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, rất quen, chỉ hỏi Tào chưởng quỹ có cần chính mình tự kêu Triệu Trọng Sơn bồi rượu ở sát vách về hay .

      Lưu phô đầu có trả lời, mà là dùng ánh mắt hỏi thăm vị Cao công tử ngồi ở bên, chỉ thấy người nọ lắc đầu, Lưu bộ đầu mới khiêm nhường trả lời Chu Mạch.

      chịu nổi an tĩnh trong phòng, Chu Mạch liền đứng dậy trước tiên tháo hàng xe ngựa xuống thôi. Nàng ra là muốn mượn cơ hội gọi Tào chưởng quỹ ra hỏi thăm nguyên do, đánh chết cũng thừa nhận là muốn nhìn cái mang theo thứ gì tốt đến.

      Tào chưởng quỹ cũng cảm thấy ngồi ở bên cạnh hai nam nhân mặt đen có chút câu nệ, nghe Chu Mạch đề nghị, như nghe đến Thiên Lại Chi , vội vàng gật đầu làm cái tư thế mời, theo Chu Mạch ra khỏi phòng.

      Theo chưởng quỹ tới còn có hai người làm trong điếm của bọn họ, Chu Mạch nhìn cũng quen mặt, nhưng nhớ tên, hai tiểu tử này ngược lại rất là thân thiết gọi Chu Mạch là chị dâu.

      Tào chưởng quỹ đưa tới chỉ là chút mới mẻ rau dưa cùng thịt, còn có pháo... Cũng tặng vài dây.

      Ngoài miệng Tào chưởng quỹ quá khách khí, cặp mắt Chu Mạch tỏa lục quang nhìn chằm chằm gì đó xe ngựa rồi, miệng cũng cười đến toét tới mang tai.

      Chỉ điểm hai người làm gỡ các thứ xuống rồi sắp xếp vào chỗ cần để, Chu Mạch mời bọn họ phòng tiếp khách phía tây, chỗ này là thời điểm xây nhà Chu Mạch tính chừa lại, muốn phân khách nam và khách nữ ra. Sau đó vội vàng rót nước trà cho bọn .

      Tào chưởng quỹ thấy cũng có người ngoài, tự nhiên rất nhiều, hỏi Chu Mạch thân thể thế nào, mùng bốn dẫn theo cả nhà tới đây chúc tết, khiến nhà Chu Mạch đến lúc đó cần phải ở nhà chờ. Lại đưa trăm lượng cho nàng, Chu Mạch mặt mày hớn hở mình cũng khách khí, thò tay mà tiếp nhận.

      Đối với vấn đề hỏi, nhất nhất trả lời, cũng mình và Triệu Trọng Sơn phải thương lượng, đầu năm hoặc là mùng sáu trấn chúc tết bọn .

      Hai người đến việc nhà, Chu Mạch liền hỏi lai lịch hai người ở phòng chánh. Tào chưởng quỹ cũng cau mày ràng lắm, chỉ hôm nay thời điểm cất đồ lên xe ngựa, Lưu phô đầu liền dẫn người kia đến nhà mình, hỏi thăm Triệu Trọng Sơn. Nghe Tào chưởng quỹ ngày hôm nay cũng tới, liền cùng nhau thuận đường tới.

      Thấy chiếm được tin tức hữu dụng gì từ Tào chưởng quỹ, Chu Mạch liền lại hỏi tình trạng Tào phu nhân gần đây cùng tình huống buôn bán trong điếm. Cuối cùng đợi nổi nữa rồi, liền đứng dậy sát vách gọi Triệu Trọng Sơn uống đỏ bừng cả mặt trở lại, vừa đúng nhà kia tiệc rượu cũng vừa tan, chỉ là Đường Thúc giữ Triệu Trọng Sơn lại hỏi.

      Hỏi Triệu Trọng Sơn cảm giác như thế nào, nàng ràng lắm tửu lượng nam nhân mình, nhưng là trước đêm hôm đó ở Hồ gia lúc uống say, chuyện đầu lưỡi cũng triệt thẳng.

      tại, cũng tốt được bao nhiêu, chỉ là bộ còn có hình chữ S, cần Chu Mạch d ìu. Mặc dù mắt say lờ đờ mông lung rồi, mặt đỏ, chuyện ngược lại vẫn bình thường, thấy mấy con ngựa trong viện của mình liền nghi ngờ hỏi Chu Mạch người đến.

      Chu Mạch lúc vào phòng chánh trước cho tình huống ở trong nhà, để cho chuẩn bị tâm tư.

      Trong phòng Lưu phô đầu và Cao công tử thấy Triệu Trọng Sơn liền quỳ chân sau xuống hành đại lễ, Triệu Trọng Sơn đầu tiên là sửng sốt chút, Chu Mạch có thể cảm thấy ràng thân thể của chấn động, xem ra Cao công tử đến khiến cho quá ngạc nhiên, cảm giác say cũng hết hoàn toàn.

      Cũng từ mặt Triệu Trọng Sơn thấy được vẻ bình tĩnh hiếm thấy, vội vàng tiến lên dìu hai người quỳ dưới đất, trong miệng qua cần đa lễ, mình sớm thoát khỏi quân tịch.

      Triệu Trọng Sơn ràng rất kích động, mà cặp mắt Cao công tử thế nhưng cũng có chút đỏ, chỉ có Lưu phô đầu coi như bình tĩnh, chỉ từ mím chặt đôi môi run rẩy cũng có thể nhìn ra rất kích động.

      Chu Mạch biết ba người bọn nhất định có lời muốn , Triệu Trọng Sơn sau khi ngồi xuống nàng liền pha ấm trà mới cho bọn rồi rời .

      "Trọng Sơn huynh! Ban đầu từ biệt, cho tới bây giờ gần năm, ngờ chúng ta còn có cơ hội gặp lại!" Cao công tử mới vừa rồi ở trước mặt Chu Mạch nghiêm cẩn bình tĩnh, tại rất là nhiệt tình.

      " Tử Việt! Ta Hà Tăng nghĩ đến có hôm nay, thấy huynh, giống như ngày giết tặc như mới hôm qua." Triệu Trọng Sơn nhịn được thổn thức.

      "Đúng vậy a, ngờ Trọng Sơn huynh tháo giáp quy điền rồi. Đầu năm Hầu Gia vô luận sao cũng giữ được huynh." Cao Tử Việt vừa vừa quan sát phòng: "Phòng này tuy bố trí cũng coi như tinh xảo, so ra vượt phủ đệ trong kinh thành, hôm nay nghe huynh còn tự xuống ruộng làm, việc này nếu để Hầu Gia biết, nhất định phải huynh mấy câu."

      "Ta chỉ thích cuộc sống phàm phu này, trong thôn này, ăn ở cũng rất tốt, quần áo cần tốt giữ cho ấm là được, cơm cần nhiều no bụng là được. Hôm nay tử càng ngày này biết có chuyện gì?" Triệu Trọng Sơn nghe được trong lời của có ý ghét bỏ căn nhà này, nội tâm có chút thích, nhưng mà mặt lại cũng chỉ nhíu mày.

      "Trọng Sơn huynh, chắc huynh cũng có nghe , đại binh triều đình muốn viễn chinh An Nam, Hầu Gia được bổ nhiệm làm Nam chinh Tướng quân, chấp chưởng ấn soái, Hầu Gia cố ý sai ta tới thăm dò ý tứ Trọng Sơn huynh, có thể nguyện ý ra trận giết địch cùng Hầu Gia hay ?" Cao Tử Việt cũng là thông minh, biết mình mới vừa rồi kiềm hãm được biểu lộ nội tâm bất mãn đối với Triệu Trọng Sơn, thấy Triệu Trọng Sơn hỏi cũng liền thẳng vào vấn đề.

      " Chuyện Viễn chinh An Nam, mấy ngày nay lúc trấn có nghe , Trọng Sơn biết ý tứ Hầu Gia rồi. Trải qua mấy năm đao thương tranh đoạt với Thát tử, bây giờ muốn lại tiếp tục tham dự chiến nữa. Vả lại Tử Việt huynh cũng biết ta bệnh cũ khó khăn, ta sợ đến An Nam càng thêm liên lụy Vương Gia, cho nên kính xin huynh trở về chuyển đạt lời Trọng Sơn với Hầu Gia, Ngài nâng đỡ Trọng Sơn nhiều, chỉ là bức thân thể này là lo lắng kéo chân mọi người." Triệu Trọng Sơn thấu tình đạt lí, mặt nghiêm túc, xem ra có nửa điểm giả dối.

      Lưu bộ đầu cùng Cao Tử Việt biết tính Triệu Trọng Sơn, biết hai, là người hết lòng tuân thủ lời hứa, hôm nay xem ra muốn lại ra quân rồi.

      Cao Tử Việt nghe xong nhíu mày, ra Hầu Gia cũng hạ tử lệnh cho , chỉ thuyết phục hết sức là được, nếu như Triệu Trọng Sơn muốn liền dừng tay, thể cưỡng cầu.

      Suy nghĩ chút, Cao Tử Việt vẫn khuyên nhủ: "Trọng Sơn huynh, đại trượng phu nên đặt tâm ở triều đình, ở quân đội. Vùi ở thôn trong núi này, là uất ức huynh hùng tài vĩ lược."

      Triệu Trọng Sơn nghe xong liền : "Tử Việt huynh lời ấy sai rồi, ta vốn là Phàm Phu Tục Tử, may mắn được Hầu Gia thưởng thức mới có ngày đó, thiết nghĩ huynh so với ta muốn mạnh hơn gấp trăm lần, vô luận là vũ văn lộng mặc hay là so súng đùa bỡn đao, Tử Việt huynh hơn ta xa. Có huynh ở đây, Hầu Gia lo lắng chuyện Nam chinh."

      Nghe Triệu Trọng Sơn tán dương, Cao Tử Việt có chút lâng lâng, thường ngày tâm cao khí ngạo, người có thể vào mắt có mấy người, mà Triệu Trọng Sơn chính là trong số đó. Thấy người mình tôn kính có thể khen bản thân như thế, trong lòng rất vui mừng.

      Chỉ là, càng muốn cùng Triệu Trọng Sơn kề vai chiến đấu, vì vậy Cao Tử Việt lại nháy mắt với Lưu bộ đầu bên cạnh, vì vậy Lưu bộ đầu cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ.

      Nhưng vô luận hai người như thế nào, Triệu Trọng Sơn đều có lý do tới từ chối, nhìn sắc trời còn sớm, Triệu Trọng Sơn liền hỏi bọn có nguyện ý lưu lại ăn cơm hay .

      Cao Tử Việt cùng Lưu bộ đầu cũng do dự chút, nhưng là cuối cùng bọn họ vẫn gật đầu đồng ý, bọn họ nghĩ thầm bàn rượu khuyên nữa, hi vọng Triệu Trọng Sơn có thể thay đổi chủ ý.

      Triệu Trọng Sơn lại ra khỏi phòng hàn huyên với Tào chưởng quỹ hồi, biết hai người kia hôm nay , để Tào chưởng quỹ trở về trước, Chu Mạch lấy thịt heo rừng hun từ trong hầm ngầm ra, còn có Bồ Đào Tửu mình cất cho Tào chưởng quỹ, để cho trở về nếm thử chút, thể để người ta tặng cho xe lớn, mình cái gì cũng đáp lại.

      Cơm tối, Chu Mạch để cho Triệu Trọng Sơn vào phòng bếp nửa bước . Nàng muốn nam nhân mình ở trước mặt thủ hạ ngày xưa mất thể diện. Đông Nhi nhóm lửa, Chu Mạch nấu cơm, tổng cộng làm sáu món ăn món canh, bưng lên cho ba nam nhân xong, mình liền cùng Đông Nhi ăn ở tây phòng .

      Ba nam nhân lâu gặp mặt, lại là cộng nhiều năm, cộng thêm uống chút rượu, uống đến rất khuya cũng có chút ý tứ ngừng nghỉ nào, Chu Mạch bất đắc dĩ chỉ đành phải lên giường ngủ trước.

      Ngày thứ hai Chu Mạch và Triệu Trọng Sơn cùng giường chung gối sau nàng lần đầu tiên tỉnh muộn hơn so với , thấy nam nhân bên cạnh ngủ say sưa, tiếng ngáy đều đều, biết hôm qua nhất định sau nửa đêm mới lên giường, đành lòng quấy rầy , rón rén xem Đông Nhi, lại thấy tiểu nương tự mình mặc quần áo đấy.

      Nghĩ đến hai người kia bị Triệu Trọng Sơn an bài đến phòng ngủ phía tây, hôm qua nàng làm cơm tối xong liền dọn dẹp.

      Mãi cho đến khi ăn xong điểm tâm, ba nam nhân mới lục tục rời giường, Lưu phô đầu cùng Cao Tử Việt cũng xin lỗi gọi Chu Mạch chị dâu, tràn đầy áy náy hôm qua uống quá muộn, quấy rầy, vẫn quên khen nàng tay nghề tốt.

      Chu Mạch vội vàng khoát tay có gì, để cho bọn họ ăn điểm tâm, hai người kia ăn điểm tâm liền cáo từ.

      Thẳng đến lúc này, Chu Mạch mới hỏi Triệu Trọng Sơn tình huống ngày hôm qua, nghe Triệu Trọng Sơn tự thuật trong lòng nàng nảy lên hồi sợ hãi, vội vàng cầm tay của : "Trọng Sơn, chàng đừng An Nam đánh giặc, nơi đó rừng tùng trải rộng, nhiệt độ thấp, phải mình người phương bắc như chàng có thể chịu được , hơn nữa quân lính An Nam vừa ngang tàng lại nhiều mưu kế, giống Thát tử phương bắc dễ đối phó."

      Triệu Trọng Sơn nghe lời của nàng ngây ngẩn cả người, nàng yếu đuối bước chân ra khỏi nhà làm thế nào biết nhiều như vậy.
      Last edited by a moderator: 24/10/16
      bachnhatythuyt thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 77

      Edit:Youko

      Triệu Trọng Sơn nghĩ xong cũng liền kỳ quái hỏi: "Tiểu Mạch, sao nàng biết địa thế An Nam?"

      Chu Mạch như vậy là tâm niệm muốn Triệu Trọng Sơn rời , quan hệ của hai người mới vừa ngọt tựa như mật, nếu như để cho , cũng biết chờ đến lúc nào mới trở về, nàng muốn mình trông phòng chờ người đàn ông cách vô ích.


      Đây là dưới tình huống có thể trở về, cho dù là kiếp trước đối với phản kích tự vệ, hay là xe tăng đại pháo, vẫn thương vong vạn người.

      ra là nàng sợ, sợ cuộc sống hạnh phúc của mình mất theo Triệu Trọng Sơn rời , nếu như hưởng qua đẹp đẽ phu xướng phụ tùy này, vậy cũng hoài niệm, chỉ vì từng có rồi, nỡ mất .

      "Trước kia ta xem qua chút thoại bản du ký, bên trong có miêu tả An Nam." Chu Mạch giải thích cũng hợp tình hợp lý, nàng vĩnh viễn cho Triệu Trọng Sơn mình đến từ nơi nào, cảm thấy đây là lý do tốt để với cổ nhân.

      Triệu Trọng Sơn nghe nàng như thế, gật đầu cái liền thôi, cúi đầu trầm tư.

      Còn chưa nghe được Triệu Trọng Sơn mình hay , Chu Mạch vẫn kềm chế được nội tâm lo lắng, hỏi ra miệng: " Chiến dịch lần này chàng có ?"

      "Ta cự tuyệt bọn họ, chỉ là nghe nàng như vậy, cộng thêm chút kiến thức trước kia, cũng rất lo lắng cho những tướng sĩ này." Triệu Trọng Sơn cau mày .

      Chu Mạch động động môi dưới, lại chữ cũng khuyên giải xong, giờ phút này nếu nàng khuyên, chừng bị phản tác dụng. Nếu như Triệu Trọng Sơn quyết định , phải nàng mấy câu khuyên là có thể giữ lại.

      Lúc này, trong sân vang lên thanh tân lang sát vách: "Trọng Sơn ca, chị dâu, có ở nhà ?" ra là đưa mì hỉ . Phong tục nơi này là mỗi đôi tân nhân thành thân sáng sớm ngày thứ hai tân nương tử tự mình xuống bếp nấu nồi mì sợi lớn, lần lượt đưa đến cho trưởng bối các nhà.

      Tiểu tử tay bưng hỉ mặt, tay ngượng ngùng áy náy vò đầu: "Chị dâu, dậy trễ!"

      Chu Mạch ra khỏi phòng cười : "Tân hôn mà." Sau đó liền nhận lấy chén kia đổ mì vào trong chén của mình.

      Nàng chưa nhìn thấy tân nương tử sát vách đâu, chỉ là cũng làm hàng xóm rồi, về sau có rất nhiều cơ hội, nếu như hợp ý, mình còn có thêm tám hữu.

      Mới vừa đưa mắt nhìn tân lang rời , đại tẩu Lý Thị liền tới nhà, mặt còn sắc bén cùng khinh thường trước kia.

      "Đệ muội, muội mua tòa nhà kia ở trấn , cho thuê chưa?" Lý Thị ân cần hỏi, vô luận Chu Mạch thế nào mời nàng ta, nàng ta đều vào nhà.

      Bởi vì nàng ta biết nhị đệ Triệu Trọng Sơn ở nhà, sớm như vậy nhanh bước sang năm mới rồi, trong thôn nam nhân đều dạo khắp nơi đánh bài, tán gẫu. Nhị đệ này thỉnh thoảng ra ngoài chơi mấy ván, thường ngày đại đa số là ở nhà, nghe Tiểu Thúy thường thấy nhị thúc len lén cầm quyển sách lên xem.

      Mặc dù Lý Thị hiểu vì sao Triệu Trọng Sơn đọc sách còn phải lén lén lút lút, chẳng lẽ Chu Mạch để cho đọc sách, nhưng đúng, nghe đệ muội này cũng biết chữ, chỉ là nàng cảm thấy chuyện này cùng mình hoàn toàn có quan hệ, cũng suy nghĩ sâu xa.

      Kể từ khi biết được Chu Mạch dựa vào nhà mẹ ở trấn làm bất động sản, Lý Thị hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với Chu Mạch. Ở trong mắt Lý Thị, chỉ cần là người có tiền, đều là người tài ba.

      "Đại tẩu, sao tẩu hỏi việc này?" Đưa tay đánh mặt người tươi cười, Chu Mạch cũng tâm bình khí hòa hỏi Lý Thị.

      Lý Thị đầu tiên là nịnh bợ nở nụ cười: "Đệ muội, gạt muội, ta và đại ca muội suy nghĩ đợi thời điểm đầu xuân sang năm chuẩn bị mở tiệm tạp hóa ở trấn ."

      Nghe Lý Thị , Chu Mạch đầu tiên là sửng sốt chút, trách được đại tẩu gần đây đối với mình rất khách khí, còn tưởng rằng là lần trước hù dọa bà bà Tôn Thị rồi, Tôn Thị trấn áp Lý Thị thôi, ra là muốn cầu cạnh mình.

      Cho dù tại chỉ còn lại gian phòng sát đường, Chu Mạch cũng nguyện ý cấp cho Lý Thị, nàng tình nguyện mượn chút tiền cho nàng, cầm giấy nợ về sau ở trước mặt nàng đắc chí, nhìn nàng làm sao dám động đến mình xúc phạm người có quyền thế rồi.

      Huống chi, mở tiệm tạp hóa ở trấn có cái gì độc đáo, chút hàm lượng kỹ thuật, hai là cạnh tranh quá kịch liệt, trấn tiệm tạp hóa trải rộng a.

      Đến lúc đó bọn họ làm ra tiền rồi, nguyện ý trả lại mình gian phòng đó, bù được mất, hơn nữa gian phòng ở giữa nàng có kế hoạch sử dụng rồi.

      Nghĩ tới những thứ này, Chu Mạch cười : " xin lỗi, đại tẩu, vốn là có gian trống , mấy ngày trước đây mẹ ta từng với ta hết năm muốn dùng, chính nàng cũng chuẩn bị dời gian hàng mầm rau đến trấn đấy."

      Nghe Chu Mạch , sắc mặt Lý Thị lập tức liền thay đổi có chút khó chịu, nhưng mà vẫn duy trì mỉm cười: "Đệ muội, Chu Thẩm Tử phải ở trong thôn xóm của mình bán mầm rau tốt nha, nghĩ như thế nào muốn trấn rồi hả ? Nàng người già cũng kiếm nhiều như vậy, cũng nên ở nhà nghỉ ngơi chút."

      Chu Mạch nghe nhịn được len lén liếc mắt, chỉ cho phép ngươi trấn , mẹ ta thể à.

      "Chị dâu, nghe ngươi , mẹ ta vẫn là tới bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng lắm, hơn nữa đệ đệ ta tại cũng chưa cưới vợ, thêm nhiệt tình duy trì được ah...!" Chu Mạch có chút mất mát đau lòng, giống như đệ đệ mình độc thân rồi.

      Lý Thị thấy Chu Mạch như thế, chỉ đành phải cười nịnh mấy cái, thoái thác đoán chừng Lai Phúc nhanh tỉnh lại trở về rồi.

      Thấy nàng rời , Chu Mạch mặt hả hê xoay người trở về nhà, nhìn Triệu Trọng Sơn vẫn còn ngồi ở cái băng ngồi cúi đầu trầm tư, khỏi thở dài, nam nhân này là , chút chuyện như thế còn cần nghĩ lâu như vậy, .

      Thấy Chu Mạch vào, Triệu Trọng Sơn cũng hỏi nàng mới vừa rồi xảy ra chuyện gì ở trong sân, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng cái, liền quay đầu vào trong phòng.

      Trong lòng vẫn còn rối loạn, Chu Mạch quyết định tiếp tục nghiệp lớn giáo dục, tây phòng gọi Đông Nhi và Tiểu Thúy ra ngoài học tập.

      Triệu Trọng Sơn vẫn giữ trạng thái trầm tư đến buổi chiều, giống như hiểu ra liền gọi Chu Mạch vào bên trong chuyện.

      Vào phòng, chính ngồi ở cạnh đầu giường giường, Chu Mạch thừa dịp ngồi ở đầu giường, đụng tới gần chút, sau đó dễ dàng áp dụng mỹ nhân kế cùng dịu dàng công chiếm.

      "Tiểu Mạch, nàng muốn ta sao?" Triệu Trọng Sơn nửa nghiêng thân thể, cặp mắt lóe sáng nhìn chằm chằm ánh mắt của Chu Mạch hỏi.

      Lắc đầu cái, Chu Mạch giọng : "Ta muốn, rất nhiều lời sáng nay muốn với chàng, chỉ là nhìn chàng mực suy tư, nhẫn tâm quấy rầy."

      Dừng chút, Chu Mạch giơ tay lên vuốt ve bàn tay ấm áp của Triệu Trọng Sơn, rù rì : "Trọng Sơn, chàng trở lại mới hơn mấy tháng, thích những ngày tháng thế này sao?"

      đợi Triệu Trọng Sơn trả lời, Chu Mạch tiếp tục : "Thiếp rất là thích khoảng thời gian này, mỗi ngày đều thấy chàng và Đông Nhi, ta cả tâm cũng cảm thấy ấm áp. Buổi sáng tỉnh lại có thể nhìn thấy chàng đầu tiên, trong lòng ta liền tràn đầy ngọt ngào; cùng Đông Nhi chơi đùa ta đều cảm thấy rất hạnh phúc."

      Triệu Trọng Sơn nghe lời của nàng..., bàn tay tự chủ bắt đầu vuốt ve bàn tay mềm mại, lẩm nhẩm : "Ấm áp? Trong lòng ta là vô tận an bình, cảm thấy cuộc đời này như vậy cũng đủ rồi." giống như cũng lầm bầm lầu bầu.

      "Nếu như cảm thấy cuộc đời này như thế cũng đủ rồi, ta cũng dính vào chiến An Nam này rồi, chúng ta cũng chỉ là người phàm, làm người phàm hạnh phúc cũng tốt vô cùng. Về phần chuyện kiến công lập nghiệp, tự có người tranh cướp giành giật làm." Chu Mạch rèn sắt khi còn nóng khuyên nhủ.

      Nghe lời của nàng..., Triệu Trọng Sơn trầm mặc chút sau : "Nàng đúng, nghĩ trong quân doanh người tài giỏi ít."

      xong cười, nắm chặt tay Chu Mạch ôn thanh : "Ta biết nàng muốn ta , nhưng nội tâm của ta có hai thanh, là ngăn cản , người khác cũng là tán đồng. Chỉ là tối hôm qua ta cự tuyệt hai người kia, sáng sớm hôm nay hồi tưởng lại có chút hối hận, hôm nay nghe nàng như thế, cũng nghĩ thông suốt rồi, chúng ta liền làm đôi Phàm Phu Tục Tử, bình an ở thôn này trong quãng đời cuối cùng chưa chắc phải là chuyện may mắn."

      Chu Mạch nghe như thế, tâm treo hơn nửa ngày rốt cuộc để xuống, thở dài cái, cười áp thân vào trong ngực Triệu Trọng Sơn.

      Hai người lại mặc sức tưởng tượng chút tương lai tốt đẹp, đầu mùa xuân sang năm trồng trọt thế nào, cần chuẩn bị những thứ gì cho đứa trẻ trong bụng, còn có việc chúc tết lễ mừng năm mới.

      Thời gian ngọt ngào luôn ngắn ngủi, nhìn sắc trời bên ngoài còn sớm, Đông Nhi chơi theo Tiểu Thúy đều trở về, hai vợ chồng cũng chuẩn bị làm cơm.

      Chỉ là, Chu Mạch nhắc nhở Triệu Trọng Sơn: " Sáng sớm hôm nay, nhìn hai người rời cũng phải rất cam nguyện, bọn họ có thể còn đến tìm chàng."

      "Nàng yên tâm, ta chỉ cần cắn chặt hàm răng, bọn họ cũng đối ta thế nào ." Triệu Trọng Sơn an ủi.

      Đến buổi tối, Chu Mạch vì thưởng Triệu Trọng Sơn cự tuyệt rời núi, ra sức hầu hạ , nếu muốn lưu lại nam nhân, trước muốn lưu lại thân thể , dĩ nhiên cả tâm của nữa.

      Quả nhiên, hai mươi tám tháng chạp, hai người kia lại mạo hiểm bão tuyết đến nhà mình.

      Ba người Triệu Trọng Sơn thầm nửa ngày ở phòng chánh, cuối cùng nhìn mặt bọn tiếc nuối rời , Chu Mạch biết Triệu Trọng Sơn quyết định , nàng rất vui vẻ.

      Người trong thôn vào hai mươi tháng chạp liền bắt đầu bận việc, chưng bánh màn thầu, nấu dầu, làm hoành thánh, dán cửa.

      Nhà Chu Mạch cũng ngoại lệ, trừ những việc đó ra, nàng còn cố ý làm rất nhiều món ăn, chuẩn bị đến đầu năm đưa chút cho các trưởng bối. Nhân tình là muốn làm nhiều .

      Buổi tối đêm ba mươi, mọi người phải Lão Viện ăn cơm gác đêm , lúc ăn cơm trưa Triệu Trọng Sơn liền dặn dò Chu Mạch ăn nhiều chút, buổi tối nhất định ăn thêm.

      Quả nhiên, bà bà Tôn Thị ra sức làm thức ăn dám khen con, cả nhà ngồi vây quanh ăn cơm ở giường, các nam nhân còn uống chút rượu, lo Triệu Trọng Sơn say, đường Chu Mạch uống ít thôi.

      Bận rộn năm rồi, mọi người tụ chung chỗ, chỉ biết chút lời vui mừng, Lý Thị cười khen Chu Mạch có bản lãnh, mua được nhà ở trấn rồi.

      Mọi người trước đều nghe , cho nên lần này nghe Lý Thị lần nữa, cũng đều thuận thế khen Chu Mạch giỏi, Trần Thị lợi hại. Chu Mạch cũng cười đáp.

      Ai biết, Lý Thị thế nhưng mở miệng chuyện muốn mướn phòng ốc : "Mẹ, ngài xem nhà đệ muội càng ngày càng tốt rồi, con mấy ngày trước thương lượng cùng Bá Tuyền thuê phòng ốc của đệ muội làm tiệm tạp hóa, ngài xem về sau tôn tử ngài còn phải học, thi Trạng Nguyên, nhiều chỗ cần dùng bạc đấy."

      Tác giả có lời muốn : cám ơn các vị cho tới nay luôn ủng hộ, viết tới đây, còn chưa xử lí Lý Thị khó dây dưa.

      Cho nên, dự tính cuối tuần kết thúc, cúi người chào cám ơn mọi người ủng hộ.
      Huế Vũthuyt thích bài này.

    3. con heo mập ú ^.^

      con heo mập ú ^.^ New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Mong chương mới:yoyo44:

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78:
      Edit: Nhan Như Song


      Lúc Lý thị cho bà bà mặt chất đầy nụ cười, ngược lại nghênh hợp đại quá niên này.

      Nhưng Chu Mạch nghe sắc mặt cũng vui mừng, nàng vốn là bởi vì cơm ăn ngon mà trong bụng kêu đấy.

      Lý thị chính là con Tiểu Cường đánh chết a, trước vô luận trở mặt với mình như thế nào, qua đoạn thời gian nàng luôn có thể hoặc vui vẻ ra mặt hoặc vênh váo tự đắc đến trước mặt mình chuyện. biết là nên bội phục da mặt của nàng dày, hay là nên bội phục rộng rãi của nàng đây.

      Tôn Thị cũng sớm biết chuyện Chu Mạch ở trấn đặt mua nhà, nhưng nhìn nhi tử Triệu Trọng Sơn gì, bà cũng lên tiếng, trải qua chuyện lần trước Chu Mạch tới Lão Viện quậy phát, trong lòng bà có chút sợ, con dâu thứ hai này càng ngày càng dễ gây khó dễ, sau lại suy nghĩ hơn nửa năm này tới nay, bà dường như chưa từng gây khó dễ được nàng, lại nghĩ, ba con dâu đều phải là đèn cạn dầu.

      Càng nghĩ trong lòng Tôn Thị càng thấy thê thảm, nhìn con dâu nhà người ta thấy mẹ chồng cũng như chuột thấy mèo, chỉ có ba con dâu nhà mình ngoài mặt đối với mình mực cung kính, sau lưng đều nghe bà.

      Chỉ là cũng may Tôn Thị là người hiểu chuyện, hơn nữa trượng phu Triệu Đại Ngưu ở bên cạnh khuyên can, cuối cùng cũng nghĩ thông, sợ mình cứ sợ , dù sao các con đều hiếu thuận, cũng chia nhà, để cho chính bọn họ sống cuộc sống của mình .

      Đêm 30 hôm nay, mọi người vui mừng tụ tập cùng nhau ăn cơm, Tôn Thị cũng vui vẻ, đặc biệt là nhìn đại tôn tử trắng mập, hai con dâu còn lại bụng cũng ưỡn lên, bà lại càng cảm thấy hài lòng.

      Mà lúc này đây, ánh mắt Lý thị thế nhưng có đưa ra loại chuyện như vậy, trong lòng Tôn Thị có chút thoải mái, cái người này phải phá hư khí sao.

      Nhưng mặt bà có chút biểu nào, tiếp tục cười cho Lý thị: "Nhà Lão đại, ngươi cực kỳ, tương lai Lai Phúc muốn học tham gia cuộc thi, chừng Triệu gia ta tương lai còn có Trạng Nguyên!" Tôn Thị cười ha hả, muốn sang chuyện khác.

      Lý thị cho là Tôn Thị hiểu lầm ý của mình, vội vàng thu hồi nụ cười mặt : "Mẹ, học là phải tốn tiền, hơn nữa thi lộ phí càng phải thêm. Cho nên mới nghĩ mướn phòng ốc nhà nhị đệ làm mua bán , cũng trữ chút tiền cho Lai Phúc."

      Trong lòng Tôn Thị hi vọng nàng dâu của Đại Nhị nên dừng việc này lại, cần dây dưa, ngờ nàng cũng còn hăng hái, nhưng gừng dù sao vẫn là cay xè, lời của Tôn Thị cũng nối tiếp: "Cái này ngươi phải cùng người nhà nhị đệ của ngươi thương lượng mới phải!"

      Nàng dâu của Đại Nhị cùng con dâu thứ hai hôm nay cũng nên đắc tội, Tôn Thị thể làm gì khác hơn là đá bóng sang chỗ khác.

      Chu Mạch vốn gửi hy vọng vào người mẹ chồng, ngược lại có trông cậy vào bà đem chuyện như vậy đẩy cho mình, nhưng là tối thiểu nên để cho Lý thị ở lúc giao thừa chuyện này a.

      ngờ cuối cùng mẹ chồng vẫn còn đá quả bóng đến chỗ nàng, cười khổ cái, lòng Chu Mạch dựa vào người vĩnh viễn bằng dựa vào chính mình. Nàng thê mắt Triệu Trọng Sơn, trước khi Lý thị tìm đến nàng có hướng đề cập tới lần,Triệu Trọng Sơn chỉ tòa nhà là của ngươi, chính ngươi xử lý là đủ.

      ra từ lúc mới vừa rồi Lý thị nhắc tới chuyện như vậy, Triệu Trọng Sơn ở bên cạnh vẫn còn uống rượu trong lòng liền có chút thoải mái, cũng phải cảm thấy nên cho Lý thị thuê, chẳng qua là cảm thấy đại quá niên đến rồi, tẩu chuyện như vậy làm gì.

      Thấy Chu Mạch nhìn mình, biết nàng đây là hỏi thăm ý kiến chính mình, mặc dù nhẫn tâm cự tuyệt đại ca ở bên cạnh, nhưng vẫn cho Chu Mạch ánh mắt khẳng định, ý là vô luận nàng làm cái gì, mình cũng ủng hộ.

      Lấy được ủng hộ của Triệu Trọng Sơn, trong lòng Chu Mạch càng thêm nắm chắc phần thắng, cười hướng Lý thị : "Đại tẩu tử, chuyện như vậy ngày hôm trước ta với tẩu rồi, gian phòng kia mẹ ta quyết định cho ta rồi, món đồ để bà mở cửa hàng cũng đặt mua đủ, cuối cùng ta thể cự tuyệt nàng, đây chính là mẹ ruột của ta."

      ra , Chu Mạch ngụ ý là so với mẹ ruột của ta, đại tẩu tử ngươi cách quá xa, chuyện như vậy cần thương lượng.

      "Đệ muội, ta nghe ngươi ở nơi đó nhưng có ba gian phòng sát đường, trừ gian mẹ ngươi muốn dùng kia ra, phải còn có hai gian sao?" Lý thị biết mình cũng là cầu người, mặt mang nụ cười nịnh hót.

      "Đại tẩu tử, hai gian khác sớm cho người ta thuê rồi, cũng có ký khế ước, nếu chúng ta đổi ý bọn họ kiện chúng ta lên công đường." Chu Mạch hù dọa nàng .

      Lý thị còn muốn cải cọ, Triệu Bá Tuyền trong đầu vẫn buồn bực uống rượu chợt nâng ly rượu bỏ lên bàn, chỉ nghe bùm tiếng, cả phòng đều yên lặng.

      "Gần sang năm mới, ngươi để tất cả mọi người yên tĩnh chút có được hay !" Triệu Bá Tuyền đỏ mắt hung hăng với Lý thị. Nam nhân của Triệu gia lúc uống rượu sắc mặt đều đỏ lên, cho nên kết hợp với khuôn mặt như tấm vải đỏ, lúc này vẻ mặt của Triệu Bá Tuyền đúng là làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.

      Lý thị vốn há mồm lại nghẹn trở về, kể từ sau khi mang thai Lai Phúc, Triệu Bá Tuyền chưa từng nổi bão đối với nàng, bất quá chỉ lần này cũng dọa được nàng.

      Hơn nữa, mọi người trong phòng đều hề thoải mái, giống như đều ở đây trách cứ Lý thị chọn lựa thời điểm, Lý thị thấy vậy thế nhưng cũng có tức giận, mà là cười cười : "Mọi người ăn cơm, ăn cơm." Sau đó cúi đầu gặm bánh bao.

      Tôn Thị thấy thế vội vàng bảo mọi người dùng bữa, uống rượu uống rượu, muốn khí khẩn trương nặng nề mới vừa rồi trở nên sôi nổi, hoàn hảo mấy tiểu nương cũng đều tương đối có tinh thần, vẫn hào hứng ăn cơm, hơn nữa Lai Phúc thỉnh thoảng cười tiếng, giống như chuyện mới vừa rồi có xảy ra.

      Ăn cơm xong, Triệu Trọng Sơn trước tiên đưa Chu Mạch mang thai cùng Đông Nhi ngủ gà ngủ gật về nhà, sau đó lại trở về Lão Viện gác đêm.

      Thời gian náo nhiệt cũng trôi qua nhanh, cho tới trưa mùng ở trong thôn khắp hang cùng ngõ hẻm chúc tết, buổi chiều thu thập chút, sáng sớm ngày thứ hai phải đến nhà mẹ chúc tết.

      Lúc gần sang tết Trần thị liền nghe Chu Mạch khuyên, bán rau mầm nữa, trời giá rét đông lạnh kiếm được tiền , hàng xóm ăn tết cũng đều phải đưa chút, cho nên hai mươi tám tháng chạp ngày đó bà liền đóng cửa việc làm ăn này.

      Chu Bình ở đầu đường chờ bọn họ, xa xa liền phất tay với Triệu Trọng Sơn đánh xe ngựa.

      Trần thị từ sáng sớm bận rộn ở trong phòng bếp, mời được người cháu ở Tiền viện đến làm khách.

      Buổi ăn trưa náo nhiệt vui mừng đương nhiên cần phải , Triệu Trọng Sơn hét đánh xe ngựa đều ổn, cuối cùng vào cuối tuần vẫn là mình ra trận, thường ngày nàng thấy Triệu Trọng Sơn đuổi khá hơn rồi, cũng học được nhiều, hơn nữa con ngựa già nhà mình rất là ngoan ngoãn.

      Bởi vì hai thôn cách nhau xa, cho nên khi bọn họ về đến nhà mặt trời mới vừa ngả sang hướng tây, cả nhà ba người bọn họ lại vội vàng đến Lão Viện, bởi vì hôm nay đại tỷ của Triệu Trọng Sơn Triệu Xuân Hoa cùng tiểu muội Triệu Thu Diệp cũng trở về nhà mẹ, giờ phút này bọn họ hẳn là chưa trở về.

      về đại tỷ của Triệu Trọng Sơn, Chu Mạch xuyên qua hơn nửa năm, trừ ở bữa tiệc của Triệu Lai Phúc gặp lần, chỉ nhớ sắc mặt tốt lắm, luôn là vẻ trầm mặc. Lần đồ cũng nhìn thấy nam nhân của nàng, chỉ mình nàng mang theo bọc quần áo bắt kịp xe ngựa. Sau đó liền chưa từng thấy qua, chỉ biết là cách thôn Triệu khá xa, cho nên có phương tiện về nhà mẹ đẻ, mà quy củ của nhà chồng cũng nhiều.

      Lúc ấy sau khi Chu Mạch nghe Hứa thị còn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao quy củ ở nhà mẹ của đại tỷ còn nhiều hơn, đều là người làng quê có thể có quy củ gì, nhưng mà sau đó lại hỏi kỹ.

      Chờ nhà ba người Chu Mạch đến Lão Viện, phát khí rất là đúng. Nhà lão đại về nhà mẹ, bây giờ còn chưa trở lại, lão tam ở trong nhà bởi vì phải đãi khách cộng thêm Hứa thị mang thai nên hôm nay về nhà mẹ đẻ.

      Vào phòng, Triệu Đại Ngưu rất ít hút thuốc mặt trầm muộn hút thuốc lá, Tôn Thị cũng mặt ủ mày ê.

      Mà Triệu Hà thúc ngồi ở bên bộ mặt cũng bực bội, vợ chồng Triệu Thu Diệp bọn họ cũng xoa nắm tay.

      Chỉ thấy được mình Triệu Xuân Hoa khô gầy cùng trai ở sau lưng co rúm lại mà đứng, lúc Chu Mạch giống như thấy nàng thút thít, chỉ là thấy bọn họ tới vội vàng nhịn được, nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung lên miễn cưỡng cười chào hỏi cho bọn họ.

      Triệu Trọng Sơn vốn cao hứng tới Lão Viện, muốn cùng tỷ muội lâu gặp mặt ôn lại chuyện cũ, phát tình cảnh như thế đầu tiên là sửng sốt.

      Triệu Trọng Sơn trầm giọng hỏi: "Đại tỷ! Ngươi sao vậy? Có người khi dễ tỷ à?"

      Chung quy là đệ đệ ruột của mình, cho dù mấy năm gặp mặt, nghe được quan tâm thăm hỏi của , Triệu Xuân Hoa mới vừa thu hồi nước mắt lại ngừng rơi xuống.

      Tôn thị ở bên cạnh cũng khóc theo, đau lòng cho con ruột của mình chịu nhiều cực khổ như vậy, vừa khóc vừa : "Đều tại ta, ban đầu lúc đính hôn cho ngươi nếu kiên định chút, để cho bà nội của ngươi quy định sẵn cuộc hôn nhân uất ức này, làm hại ngươi giờ phải chịu khổ. "

      Người vì sĩ diện, nghe được trong lời của Tôn Thị oán trách mình vô dụng, Triệu Đại Ngưu rút điếu thuốc ra chợt dừng lại, hắng giọng cái, nhưng nhìn bộ dạng của con lớn, cũng là câu phản đối đều ra được.

      Rốt cuộc là thế nào? Triệu Trọng Sơn có chút nóng nảy, Triệu Xuân Hoa là lão đại trong nhà, so với Triệu Trọng Sơn lại lớn hơn bảy tám tuổi, có thể Triệu Trọng Sơn căn bản là do đại tỷ nuôi lớn, hôm nay nhìn đại tỷ kính của mình chịu uất ức như thế, sao có thể nóng nảy chứ.

      Chu Mạch thấy thế, hiểu rằng nếu muốn từ trong miệng Tôn Thị hoặc là Triệu Xuân Hoa biết ngọn nguồn câu chuyện là quá chậm, nhìn hai người càng khóc càng lợi hại, nàng kéo tay áo củaTriệu Trọng Sơn, cho biết đừng nóng vội, sau đó nghiêng đầu hỏi Triệu Hà thúc ở trường coi như tương đối tỉnh táo rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Người Hoàng gia quá thiếu đạo đức rồi, thường ngày bắt đại tỷ làm việc sớm về tối , Hoàng Cự Nhân còn cùng quả phụ trong thôn câu kết làm bậy, đại tỷ bị người trong thôn chế giễu . Năm trước ra câu bước sang năm mới rồi, bảo thu liễm chút liền rước lấy trận đánh tàn nhẫn của , cánh tay đều là vết xanh vết tím đấy! Triệu Hà thúc xong cuối cùng thế nhưng cũng có chút nghẹn ngào, vội vàng dừng lại nghiêng đầu dùng sức bức nước mắt về.

      "Hoàng Cự Nhân phải là người, đánh đại tỷ . Đại niên mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, đứa con rể như cũng về, rốt cuộc có ý gì a?" Lòng Triệu Thu Diệp đầy căm phẫn mắng.

      Cái mắng này của nàng dẫn tới rất nhiều người trong phòng đồng tình, Tôn Thị, Triệu Hà thúc cũng gia nhập hàng ngũ mắng người, ngay cả Triệu Đại Ngưu vẫn luôn trầm mặc cũng nhịn được mắng câu, mặc dù Chu Mạch mới tới, nghe Triệu Hà thúc cũng rất là tức giận, cũng tham gia náo nhiệt theo, mắng tên đàn ông bạc tình đó mấy câu.

      Triệu Trọng Sơn coi như là hiểu vì sao đại tỷ lại như vậy, có tham gia, mà là cúi đầu trầm tư chốc lát, đợi sau khi mọi người tâm tình lần lượt kích động bình tĩnh lại mới chậm rãi mở miệng: "Đại tỷ, hôm nay tỷ phải về, bọn cũng cần trở về. Ngày mai chúng ta xem Hoàng Cự Nhân có tới gọi các người hay , nếu như đến, ngày mai bảo đại ca cùng Hà thúc chúng ta chuyến tới nhà tỷ, ngược lại ta muốn xem có gì để ."

      Kiếp trước Chu Mạch có đệ đệ, đối với loại tỷ đệ tình thâm cảm thụ cũng tương đối ràng, khi đó nếu ai khi dễ đệ đệ của mình, nàng đều có thể cầm cây côn đánh tới nhà người ta.

      Cho nên đối với phản ứng của huynh muội Triệu gia hôm nay cũng rất dễ hiểu, Triệu Thu Diệp cũng la hét muốn theo, càng nhiều người lực lượng càng lớn.

      Tiếp đó, người nhà lại rất nhiều Triệu Xuân Hoa làm trâu làm ngựa Hoàng gia như thế nào, càng càng tức và phẫn nộ, lại nếu như ngày mai người nọ tới nên giáo dục như thế nào, nếu như đến từ nay trở nên xử lý nhà như thế nào.

      Cuối cùng nhìn sắc trời còn sớm mới về nhà của mình, Triệu Trọng Sơn để đại tỷ theo bọn họ đến nhà mình ở, cũng đúng, ba chỗ ở của Triệu gia cũng tương đối nhiều như phòng ốc trong nhà Triệu Trọng Sơn, để khách tới có chỗ ở. Hai nhà khác đều đầy đủ, gian nhà cũ phía tây cùng phía đông kể từ khi nhà lão Đại và lão Nhị cất lương thực cùng nông cụ vào, nhất thời cũng có cách nào ở ——
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79.
      Edit: ChieuNinh


      Buổi tối thời điểm Chu Mạch và đại tỷ cùng tắm rửa cho hai nha đầu giật nảy mình, so sánh với Đông Nhi cả người da thịt non nớt trắng nõn, con Tiểu Lan của Triệu Xuân Hoa thê thảm nỡ nhìn. người vết thương xanh tím trải rộng khắp lưng và bắp đùi.

      Chu Mạch liếc nhìn chảy nước mắt, có thể ra tay với đứa bé mới vừa mười tuổi chút nhân tính nào. Hổ dữ cũng ăn thịt con đấy.

      Triệu Xuân Hoa cũng là vừa chà lưng cho con vừa khóc, luôn là mình hại hai đứa bé, để cho bọn họ theo mình chịu khổ.

      Thở dài, Chu Mạch nén nước mắt, an ủi nàng : "Đại tỷ, tỷ cũng đừng đau lòng, hôm nay thấy vẫn còn kịp, người nọ xứng làm phu quân. qua được các ngươi liền cùng cách , mang theo hai đứa bé trở lại, ba đệ đệ của tỷ mỗi nhà góp tay cũng để ba mẹ con tỷ phải đói."( cùng cách = hòa ly: ly hôn)

      "Cùng cách? Tiểu Mạch, ngươi cái gì vậy? Hai đứa bé cũng lớn như vậy, thể cùng cách, lại ta cũng có phạm lỗi gì, tại sao muốn cùng cách chứ?" Triệu Xuân Hoa vừa khóc vừa uất ức .

      Trong lòng Chu Mạch cảm thán phái nữ cổ đại đáng thương, cũng bị đánh thành như vậy còn phải cố sống cố chết giữ lấy cuộc hôn nhân danh nghĩa, đáng giận.

      "Đại tỷ, cùng cách cũng phải là bị hưu, cùng cách tỷ trở lại Hoàng gia chẳng lẽ lại tiếp tục bị người nọ đánh, còn hai đứa bé cũng tiếp tục bị đánh nữa sao?" thanh của Chu Mạch có chút tức giận bừng bừng.( bị hưu: bị bỏ)

      "Vậy cũng thể cùng cách được, nếu cùng cách chẳng phải đứa bé có cha sao." Triệu Xuân Hoa vểnh môi lẩm bẩm.

      "Cha như vậy cần còn tốt hơn!" Chu Mạch nâng cao giọng hung ác .

      Nhìn Triệu Xuân Hoa nghe xong lời của mình khóc càng lợi hại hơn, ngay cả Tiểu Lan vẫn còn ở trong thùng tắm cũng khóc theo, Chu Mạch trầm giọng thở dài : "Đại tỷ, ta như vậy, cụ thể như thế nào còn chưa biết được đâu . chừng sáng sớm ngày mai tỷ phu lại tới đây đón các ngươi về nhà, hối hận những sai lầm trước kia cũng có gì tốt."

      Buổi tối Chu Mạch kéo thân mệt mỏi nằm giường, cho Triệu Trọng Sơn nghe những điều ở phòng tắm vừa rồi. Triệu Trọng Sơn mới vừa rồi tắm cho Cẩu Tử, cũng thấy đầy vết thương người đứa con trai tám tuổi này của đại tỷ, dưới ánh đèn lờ mờ vẫn có thể nhìn , có thể thấy được bị đánh .

      Nghe được tiếng than thở đau lòng của nam nhân bên cạnh, Chu Mạch lời an ủi : "Đừng đau lòng tức giận với người như vậy, đáng giá. Ta với đại tỷ còn ngươi cũng suy nghĩ kỹ chút, ngày mai cũng qua nhà cũ với cha mẹ chuyện này, Triệu gia chúng ta còn sợ Hoàng gia bọn hay sao? Chúng ta phải bàn tính cho kỹ, chuẩn bị tình huống xấu nhất."

      Triệu Trọng Sơn nghe xong gật đầu, cũng tán thành hòa ly, cùng lắm mình nuôi ba người bọn , cũng thiếu chút cơm này. Nghe thanh tràn đầy mệt mỏi của Chu Mạch, lại đứng dậy mát xa cánh tay, lưng và chân cho nàng lát rồi mới nằm xuống ngủ.

      Ngày hôm sau, mọi người đợi dài cổ cả ngày cũng thấy đại tỷ phu tới đây, mặt của người Triệu gia cũng đều càng ngày càng đen.

      Ngược lại đến giữa trưa, hai chiếc xe ngựa của Tào chưởng quỹ vội vàng tới đây chúc tết. Trừ nhà bốn người bọn họ ra, còn có hai phu xe, xe lại đặt chút vải vóc và các hộp quà lớn , Chu Mạch vội vàng để cho bọn họ hao phí rồi.

      Sáng sớm đại tỷ Triệu Xuân Hoa phải nhà cũ giúp tay làm việc nấu cơm, hai đứa bé Tiểu Lan và Cẩu Tử ở lại chỗ này chơi cùng Đông Nhi và Tiểu Thúy.

      Hai đứa bé của nàng, con cũng mười tuổi, con trai cũng tám tuổi rồi, nhưng cảm giác rất nhát gan, rụt rè sợ hãi. Thấy người lạ chỉ biết trốn tránh, đây ràng là biểu của đứa bé lớn lên trong bạo lực mà.

      Chu Mạch cho Triệu Trọng Sơn lý giải của nàng, Triệu Trọng Sơn càng thêm tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, còn gọi riêng Cẩu Tử vào nhà chuyện, biết cái gì mà lúc ra khuôn mặt Cẩu Tử lộ vẻ mê mẩn.

      Hai đứa con của Tào chưởng quỹ hai cũng gia nhập cùng chơi đùa với bốn người bọn họ. Hai phu xe ở bên cạnh nhìn, sợ hai thiếu gia Tào gia bị ngã.

      Bốn người lớn vào nhà, đầu tiên là tán gẫu chuyện hàng ngày, đơn giản là thế cục triều đình nay, tình huống mấy quán cơm trấn .

      đến đây, Chu Mạch thuận tiện vào phòng lấy ra vài thực đơn được nàng tranh thủ viết ra đưa cho vợ chồng Tào gia, lại nhắc nhở ít
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :