1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Xuân ấm áp

      Edit: Nhisiêunhân

      Sau nửa đêm Viên Thanh Cử mới về tới, mang theo khí lạnh đầy người chui vào ổ chăn. An Lai ngủ mơ bị lạnh đến khẽ run rẩy, vội lui ra ngoài ôm cả vợ cả chăn vào lòng.

      An Lai vốn ngủ sâu, nhận ra hơi thở quen thuộc, nửa tỉnh nửa mê duỗi hai tay ra ôm : “Ông xã.”

      Viên Thanh Cử cọ cọ cằm vào mặt vợ mình, thương để đâu cho hết. ôm mắt , mũi , khóe miệng : “Bảo bối, về rồi.”

      Lúc này An Lai mới an ổn thiếp trong ngực Viên Thanh Cử.

      Sáng sớm hôm sau, trời đổ cơn mưa. Tuy rèm cửa chưa kéo chặt nhưng ánh sáng mờ tối vẫn khiến căn phòng được ràng.

      Khi An Lai tỉnh lại, Viên Thanh Cử dựa vào đầu giường nhìn , đèn giường mở.

      ngang nhiên xông qua ôm eo , cọ cọ như con mèo: “Ông xã.”

      “Ừ.” Viên Thanh Cử kéo chăn phủ lên đầu vai lộ ra của : “Tỉnh rồi? Có còn muốn ngủ thêm hay ?”

      cần đâu.” Giọng chưa tỉnh ngủ, nghe rất mềm mại, lười biếng. Tuy miệng vậy nhưng vẫn dựa vào ngực nhắm mắt lại.

      “Bé mèo lười.” Người đàn ông ngắt mũi : “Có đói bụng ?”

      An Lai lắc đầu, nhắm mắt lại : “ dậy từ lúc nào, sao ngủ thêm, tối qua muộn như vậy mới về mà.”

      vén lại sợi tóc tán loạn của , mỉm cười hôn lên đỉnh đầu : “Ngủ được, muốn nhìn em lát.”

      “Ha ha… Ngốc.” An Lai mềm cười.

      Người đàn ông dịch xuống, đôi tay to khô ráo ấm ấp xoa lên cái bụng còn bằng phẳng: “ cảm thấy tại có được toàn bộ thế giới rồi.”

      *

      Ấm áp buổi sáng kéo dài lâu, sau khi ăn điểm tâm, có lẽ là nghe từ cậu năm về chuyện hai ngày nay nên Viên Thanh Cử tức giận.

      Đương nhiên phải Viên Thanh Cử phát giận lớn với An Lai, thực tế là chăm sóc cẩn thận còn hơn trước, thỉnh thoảng hỏi đến, cái gì cần cũng nhất định là đưa ngay cho . Nhưng An Lai biết tức giận, hiểu người đàn ông của mình.

      Khi tới ôm tay , bao lâu sau rút ra, mà phải thuận thế ôm .

      Khi ấm giọng gọi “ông xã”, chỉ ừ tiếng, mà có phản ứng gì khác.

      Và những chuyện tương tự…

      An Lai muốn giải thích, ràng mọi chuyện với , nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn đều bị tránh . Điều này làm rất nhụt chí.

      Rốt cục đợi được đến buổi tối, An Lai trở về phòng, nhưng Viên Thanh Cử vẫn chậm chạp ngồi lật tạp chí. Cuối cùng An Lai kìm nén được, chuẩn bị xuống lầu tìm . Vừa mở cửa thấy Viên Thanh Cử bưng ly sữa đầy bước tới. Nhìn thấy An Lai, Viên Thanh Cử bước nhanh hơn: “Khát sao? trò chuyện với Bàn Bàn lát. Vừa lúc sữa bớt nóng, em uống nhanh .”

      An Lai lùi về giường, nâng ly uống hơn phân nửa, phần còn lại cứ nhấp từng ngụm từng ngụm .

      Viên Thanh Cử đứng bên giường, thấy như vậy chìa tay ra: “Uống nổi đừng cố, cẩn thận bị căng bụng.”

      “Ừm.” An Lai thuận thế đưa ly cho , Viên Thanh Cử đặt lên tủ đầu giường.

      : “Ngủ , tắm.” Còn tri kỷ sắp xếp chăn mền ổn thỏa cho .

      An Lai giữ chặt tay cho . Viên Thanh Cử vỗ vỗ đầu An Lai: “Đừng nháo, mấy ngày trước ông nội còn dặn dò phải chăm sóc cho em ăn nhiều ngủ nhiều.”

      ở cùng em.”

      tắm…”

      An Lai quật cường giữ chặt buông. Viên Thanh Cử thở dài, vén chăn lên ngồi xuống, An Lai vội vàng nhường chỗ cho .

      Viên Thanh Cử nghiêng người dựa vào đầu giường, nửa ôm vợ nửa thỏa hiệp : “Bây giờ được chưa?”

      “Ừ.” An Lai ôm lại , giọng hỏi: “Có phải tức giận hay ?”

      có, đừng đoán mò.” Viên Thanh Cử nhanh chóng phủ nhận.

      “Em phải cố ý giấu , ngày đó…”

      Viên Thanh Cử ngắt lời : “ hiểu lầm gì cả, em cần giải thích. Em ngủ trước , tắm .” rồi lại muốn vén chăn lên.

      Cái này ràng chính là có ý kiến lớn!

      An Lai sao có thể cho , ỷ mình có thai, Viên Thanh Cử dám có động tác gì lớn nên dùng sức siết chặt lấy, giữ eo . Viên Thanh Cử bất đắc dĩ ngã ngồi giường.

      đừng giận nữa được . Tú gia muốn làm thêm để góp tiền mua điện thoại, lúc ở nhà, mình em có ai trò chuyện nên mới đồng ý làm thêm cùng bạn ấy. Em sợ cho biết việc Thẩm Dự Chương mỗi ngày đến quán cà phê cho em , lại sợ nghĩ linh tinh làm chậm trễ công tác…” An Lai rất nhanh, lại dùng giọng điệu tội nghiệp giải thích, sợ chậm Viên Thanh Cử cho nữa.

      Kết quả là bị cắt ngang, Viên Thanh Cử trầm giọng hỏi: “Mỗi ngày ta đều quán cà phê?”

      Xem ra giống như biết từ trước, An Lai mở to hai mắt, đây là đánh khai sao?

      “Vậy giận cái gì?”

      Viên Thanh Cử đáp mà hỏi lại: “ ta đến quán cà phê làm gì?”

      An Lai có thể cảm giác được đè nén cơn tức giận. , Viên Thanh Cử như vậy khiến có chút sợ. cẩn thận : “Đến uống cà phê, sau đó khi tan tầm ca tối lái xe đến muốn đưa chúng em trở về.” Nhìn ánh mắt Viên Thanh Cử trở nên sắc bén, nhanh chóng tiếp: “Em thề em chưa từng để ta đưa về lần nào! Chỉ là có lần cẩn thận làm dơ quần áo…” đến đây, An Lai mới đột nhiên phản ứng, ngậm miệng lại.

      Dừng ở đây, vẻ mặt Viên Thanh Cử coi như bình tĩnh, bổ sung thêm: “Đến nhà ta thay quần áo?”

      An Lai sắp khóc rồi, yên lặng gật đầu. đại khái chuyện lúc đó, còn khô khan giải thích thêm: “Lúc ấy tình huống khẩn cấp, em cũng còn lựa chọn nào khác.”

      Viên Thanh Cử nâng cằm An Lai lên, nhìn thấy đôi mắt lóng lánh nước sắp trào ra của , thở dài hơi: “ cũng chưa , em khóc cái gì? Còn uất ức nữa? phải lá gan rất lớn ư, còn dám đến nhà ta, sợ ta bán em lần nữa? Ai biết đụng em kia có phải ta sắp xếp hay . ra em ngốc đến mức ai cũng tin được!”

      “Ai bảo ở cạnh em chứ? xem, em ngốc như vậy, phải thường xuyên nhắc nhở em mới đúng. đừng giận nữa được ?” An Lai kéo tay phủ lên bụng mình, nhiệt độ ấm áp bao bọc cả mảnh trời: “Cục cưng cũng sợ rồi!”

      Viên Thanh Cử xoa xoa bụng , có chút thất thần. ôm vợ vào ngực mình: “ cũng phải giận với em.”

      An Lai im lặng nghe.

      chỉ sợ em mở miệng, cho là em muốn đứa bé này.”

      An Lai ngồi dậy, cấp bách : “Làm sao có thể! tại em thấy rất hạnh phúc mà.”

      Viên Thanh Cử quen với việc hay bị kinh sợ, thương giữ chặt : “ sợ em nhớ đến những chuyện thoải mái trước kia của chúng ta, lại cùng …” thêm, chỉ ôm An Lai chặt hơn.

      An Lai ôm cổ Viên Thanh Cử: “Em thề với trời, ngoại trừ , em tuyệt đối có ý nghĩ an phận với bất kỳ ai bên ngoài.”

      “Nhưng ta có!”

      “Này!” An Lai đấm : “Viên tiên sinh, có lòng tin với bản thân như vậy sao?”

      phải có rất nhiều mới đúng! nghĩ xem, bà xã như vậy… Ưm…”

      Hôn xong, An Lai thở hồng hộc kháng nghị: “Có thể đừng đột nhiên tập kích được ! Nếu em có chuẩn bị, chỉ sợ cục cưng bị làm sao…”

      Tâm tình chuyển tốt, Viên Thanh Cử cười khẽ. lát sau thao thao bất tuyệt kể với An Lai: “Năm đó, chuyện của nhà họ Thẩm đúng là có nhúng tay. Chỉ là, nếu như quay lại lần, vẫn làm như vậy. thực cũng chính minh nhà họ Thẩm đáng tin, cho dù , chừng gặp chuyện gì tiếp theo họ cũng đẩy em ra ngoài.”

      An Lai chỉ nghe sơ lược chút, tươi cười ngọt ngào: “Cũng qua rồi. giờ có , có cục cưng, em rất thỏa mãn.”

      Viên Thanh Cử thở mạnh ra hơi, trịnh trọng hứa hẹn: “ tận lực nuôi hai mẹ con em.”

      An Lai vùi vào lồng ngực tin cậy của , giọng đáp: “Ừ.”

      Hai người thêm gì, chỉ lặng im dựa vào nhau.

      An Lai lại đưa tay chọt chọt người đàn ông nhúc nhích.

      Cả ngón tay lập tức bị bắt lại: “Hả?”

      phải muốn tắm sao?”

      “…” Viên Thanh Cử gì nhìn , túm chăn, loạn xạ trùm lên hai người: “ .”

      An Lai chịu: “Sao có thể vậy được, người toàn mùi mồ hôi, thối chết.”

      Viên Thanh Cử lù lù bất động: “Vậy vừa rồi là ai chết cũng cho ?”

      An Lai mặc kệ lời giễu cợt của , dùng cả tay cả chân đẩy xuống giường: “Nhanh nhanh , cục cưng đồ lưu manh từ đâu tới, hun mùi chết con rồi.”

      Viên Thanh Cử buồn cười trượt xuống giường, quay lại ngắt mũi An Lai: “Chậc chậc… rồi, em đây ỷ sủng mà kiêu nha. Chuyện gì mình thích cũng đổ lên người cục cưng hết.” rồi giả vờ thở dài: “Khuê nữ của đáng thương, chỉ mới là bào thai mà bị mẹ đem ra làm vũ khí.”

      An Lai làm bộ muốn đánh mới khiến vào nhà tắm còn vừa vừa : “ là thương khuê nữ thôi mà.”

      An Lai ở lại nhà chính tuần, bác Hách hết kiên nhẫn chạy tới đón về. Cho dù ông nội Viên vui nhưng cũng thể giữ hai vợ chồng son tại nhà chính lấu được, đành phải thả người.

      Bác Hách làm việc rất hiệu suất, sau khi xác định An Lai mang thai, ông liền trực tiếp đến trường xin cho tạm nghỉ học, hơn nữa còn sắp xếp xong xuôi thời gian biểu mang thai từ xuống dưới thích hợp. Ngày ba bữa cơm phải ăn chính xác những gì, dùng gia vị thế nào, nhãn hiệu gì cũng hoàn tất.

      An Lai ôm bụng vẫn chưa lắm của mình, nhìn người giúp việc trong nhà hối hả vì mình, cảm khái nghĩ, những ngày sau còn ai vui đùa với như trường nữa.

      Có đôi khi phàn nàn với Viên Thanh Cử cuộc sống còn tỉ mỉ hơn gấu mèo của mình, Viên Thanh Cử muốn học ý kiến, chỉ cần ông nội và bác Hách đồng ý là được. An Lai lập tức nhụt chí. Kết quả chỉ cần nghĩ cũng biết là thể rồi.

      còn tố khổ với Hoa Linh, Tú gia và An Vãng nữa, nhưng phản ứng của bọn họ lại nhất tri đến kỳ lạ: “Cậu/chị phải biết đủ !”

      Aiz! An Lai vừa lột vỏ hạch đào vừa nghĩ, muốn tìm đồng mình sao lại khó vậy chứ?

      Bác Hách bên cạnh nghe thở dài, lập tức bước lên hỏi thăm: “Phu nhân, hạch đào hiệu này hợp khẩu vị sao?” Ông cười híp mắt: “ việc gì, tôi còn vài hiệu khác trong kho, lát nữa mang tới cho phu nhân chọn.”

      Thấy bác Hách kích động, An Lai càng thở dài hơn.

      Sắp đến năm mới, An Vãng đến thăm . Vừa vào cửa, thấy chị mình rầu rĩ vui hỏi Viên Thanh Cử xảy ra chuyện gì? Viên Thanh Cử cũng rất bất đắc dĩ, rằng An Lai bước vào thời kỳ buồn sầu khi mang thai rồi.

      “Đều do hết.” An Vãng .

      rồi lại cảm thấy đúng chỗ nào, cậu ho hai tiếng: “Ai bảo nah chết sống muốn kết hơn với vợ vậy chứ, tuổi hiểu chuyện phải chịu thôi. . .” Càng càng cảm thấy đúng, cậu hả hê vỗ vỗ vai Viên Thanh Cử: “Vất vả rồi.”

      Cậu em vợ khuôn cách mười phần.

      An Vãng tới canh chị mình, xoa xoa tóc , ném lá thư vào người : “Đừng buốn nữa, cho chị!”

      “Đây là cái gì?” An Lai quay đầu, mở thư ra, bên trong là tiếng Pháp, đành phải nhìn về phía vú em tiêu chuẩn nào đó cầu giúp đỡ.

      Viên Thanh Cử nhân, nhìn thoáng qua rồi cười ôm vai : “Lời mời của học viện mỹ thuật Paris.”

      An Lai quả nhiên quên hết sạch buồn bực, vui mừng thiếu chút nữa nhảy lên, cũng may Viên Thanh Cử tay nhanh mắt lẹ giữ lại.

      lấp lánh nhìn về phía An Vãng: “Vãng Vãng, em lợi hai!” Vì biết An Vãng có ý định du học, nên lúc buồn chán cũng tra chút tài liệu liên quan, đương nhiên biết học viện mỹ thuật Paris có địa vị và tiêu chuẩn khảo hạch nghiêm khắc cỡ nào. ngờ An Vãng lại có thiên phú như vậy!

      An Vãng nỗ lực khắc chế khóe miệng cong lên: “Cũng bình thường thôi, chị đừng dùng chỉ số thông minh của chị để so đo với em.”

      Ai Lai tuyệt thèm quan tâm đến, tin tức này làm vui vẻ thời gian rất dài.

      ngày, sau giờ trưa, An Lai vùi trong thư phòng Viên Thanh Cử đọc tiểu thuyết. Bác Hách dẫn theo vài người giúp việc mang gì đó vào. Bộ dạng cẩn cẩn thận thận, cũng biết là trân phẩm gì.

      “Gì vậy bác Hách?” An Lai đỡ eo đứng dậy, tò mò hỏi, bác Hách vội vàng tới đỡ .

      “Là bức tranh cậu ba mua, phu nhân.”

      Bác Hách đợi An Lai đứng vững rồi mới kéo lớp vải che bức tranh xuống.

      thiếu nữ sôi nổi mặc quần trắng ngồi xích đu.

      Là bức “Nữ diên” của An Vãng bị Thẩm Dự Chương mua, sau khi An Vãng biết có chuộc lại nhưng Thẩm Dự Chương chịu buông. biết Viên Thanh Cử dùng cách gì để lấy về nữa.

      Buổi chiều, Viên Thanh Cử về nhà cho An Lai tấm thiệp mời: “Thẩm Dự Chương gửi đến phòng làm việc của .”

      Là thiệp mời đám cưới, An Lai còn tưởng dâu là Lâm Lạc, là người hất cà phê vào . Nhưng kết quả lại là cái tên xa lạ.

      ?” Viên Thanh Cử hỏi.

      An Lai thuận tay bỏ thiệp lên kệ báo cũ, lắc đầu: “ , thân thể em giờ tiện.”

      “Được, nghe em.” Viên Thanh Cử ôm : “Khuê nữ của hôm nay có cáu kỉnh ?”

      Đêm đó, An Lai mở giấc mộng, mộng thấy trong vườn đầy hoa, béo ụt ịt ôm nửa bên mặt sưng to, rầu rĩ khóc lóc kể lể: “Làm sao bây giờ, em bị hỏng mặt rồi.”

      bé trai hơi lớn hơn bên cạnh hiển nhiên cũng sợ hãi, nhưng lại có bình tĩnh : “Mẹ bảo, con quan tâm dung mạo là vì muốn dựa vào sắc đẹp tìm người chồng tốt.”

      Vừa vậy, bé càng khóc to hơn.

      “Lai Lai đừng sợ, lớn lên cưới em, em đừng khóc được ?” Cậu qua ôm bé , kết quả vì quá béo nên cánh tay cậu vòng hết được.

      “Em bị hỏng mặt rồi.”

      sợ.” Bé trai dùng sức ôm bé lên khỏi mặt đất, nhưng hiển nhiên có hiệu quả.

      nghe được câu trả lời khẳng định, hiển nhiên an tâm ít. Nhưng vẫn lo lắng thút thít hỏi: “ bạch tuột, lớn lên còn rất lâu, đến lúc đó nhớ phải lấy em sao bây giờ?”

      Lớn lên còn rất lâu, đến lúc đó nhớ phải lấy em sao bây giờ?

      Lời này như chú ngữ, khiến cảnh tượng trước mắt chậm rãi mờ , tan biến như màn sương.

      An Lai tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng, tay chân xuống giường, lặng yên đứng trước cửa sổ. đôi tay ấm áp vòng ôm , hơi thở quen thuộc tới gần: “Sao ngủ thêm, bảo bối phá em à?”

      An Lai lắc đầu, đưa tay chỉ vài chiếc lá xanh nhánh cây: “ xem.”

      “A. . . chồi non lên rồi.”

      “Ừ.” An Lai an tâm dựa vào ngực Viên Thanh Cử.

      Đúng vậy, ngày đông giá rét qua, nghênh đón mùa xuân ấm áp.


      HOÀN CHÍNH VĂN
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      Mymy97, HaYen, ly sắc2 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Chúc mừng nàng @Hành Tinh hoàn thành bộ truyện.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 1: Ký mang thai

      Edit: Nhisiêunhân

      Từ khi An Lai mang thai, bắt đầu sống cuộc sống nhàm chán cùng cực của mình. Mọi người vây quanh và cục thịt trong bụng . Bác Hách cũng vô cùng chú ý, ngay cả thời gian chơi ipad cũng quy định đến sít sao, hơn nữa còn được ông nội Viên ủng hộ. biết đó là ý tốt của mọi người nên đành phải thỏa hiệp.

      Viên Thanh Cử nhìn bộ dạng dâu ủy khuất của , cảm thấy đành lòng.

      “Ừm, buồn chán như vậy , chúng ta chụp hình cưới bổ sung .” Nhìn hai mắt vợ mình tỏa sáng, tiếp: “Nhân lúc tiểu tử kia còn , ảnh hưởng em mặc áo cưới, cũng thuận tiện cho em ra ngoài dạo.”

      An Lai quả nhiên rất động tâm, bỗng cảm thấy trước kia hủy hết ảnh cưới trong nhà cũng là quyết định vô cùng sáng suốt, mặc dù nhớ .

      “Nhưng thể để quá mệt mỏi, chỉ sợ ông nội chấp nhận.” Tuy ông ở đây, nhưng mỗi ngày bác Hách đều gọi điện báo cáo lịch trình làm việc, nghỉ ngơi và tình hình thân thể của An Lai.

      Viên Thanh Cử bật cười, xem ra để nhịn đến hỏng luôn rồi.

      “Đúng vậy, cũng quên mất chỗ ông. Ai ~ Hay là thôi .” giả vờ thở dài, trêu chọc .

      Quả nhiên vừa dứt lời, An Lai lắc lắc tay kêu gào: “Đừng mà, sao có thể thỏa hiệp nhanh như vậy chứ!”

      Viên Thanh Cử cũng lắc mình theo động tác của An Lai, ra vẻ bất đắc dĩ: “Vậy em xem phải làm sao bây giờ?”

      … Ít nhất cũng phải tranh thủ chút.”

      Viên Thanh Cử khó khăn : “Em cũng biết, bây giờ ông nội rất chú ý đến em, nếu còn đưa em chơi, nhất định ăn gậy. Ngoan, hay là đợi sinh con ra .”

      “Em mặc kệ, em muốn .” An Lai thuận thế ngồi vào lòng Viên Thanh Cử, ôm cổ cọ cọ mặt: “Ông xã ~ phải làm cho được, em dựa vào dựa vào ai đây.”

      Viên Thanh Cử chớp mắt: “Cũng phải được.”

      “Làm sao?”

      “Gọi ông xã .”

      “Ông xã ~” Giọng mềm mềm ướt át khiến người đàn ông cấm dục hai tháng luống cuống ngay tại chỗ. nỗ lực áp chế những ý niệm tà ác trong đầu, đưa tay ôm thân thể mềm mềm mập lên ít của vợ , khàn khàn mặc cả: “Hôn nữa.”

      An Lai cắn môi, trong lòng biết mình lại bị Viên Đại Lang chọc ghẹo rồi. vui nhăn mũi, bỗng nhiên cắn cái nặng lên môi .

      “A… Con mèo hoang này.” Mặc dù vậy nhưng sao có thể bỏ qua khối thịt tươi dâng đến miệng, nhanh chóng chiếm lấy, gắn bó giao triền.

      “Ưm… vừa hung với em.”

      “Ha ha… Chồng em phải lĩnh gậy, đương nhiên phải tìm em đòi chút dũng khí chứ sao.”

      Những chuyện khuê phòng này đương nhiên cần tỉ mỉ. Cuối cùng An Lai vẫn được ra cửa. Bác Hách lo lắng, trước sau phái vài người theo, chuẩn bị thỏa mãn tất cả nhu cầu của An Lai.

      Viên Thanh Cử tự cho mình nghỉ phép mấy ngày, nghiêm túc chăm chỉ chụp hình cưới bổ sung với An Lai. Bọn họ lấy cảnh ở rất nhiều địa điểm xung quanh thành phố, An Lai hiếm khi được ra cửa nên cũng thấy mệt mỏi gì.

      tháng sau, nhận được album hình, vô cùng đắc ý chỉ cho Viên Thanh Cử xem: “ nhìn này nhìn này, em vẫn như xưa khác gì, vẫn xinh đẹp rạng ngời.”

      Lúc đó An Lai chỉ trang điểm , hiệu quả lại tốt bất ngờ. càng nhìn mình trong hình càng thấy vui vẻ: “Viên tiên sinh, sao lại may mắn như vậy chứ, cưới được vợ xinh đẹp đến thế!”

      “Ha ha ha… Tuy vậy nhưng em cũng đâu thiệt thòi gì. Trước khi gặp em, giá trị của cũng rất tốt.”

      An Lai nhăn mũi: “Tự kỷ!”

      , cái này gọi là thực lực!” Viên Thanh Cử nhíu mày.

      Sắp đến cuối năm, bụng An Lai lộ to. rất chờ mong năm đầu tiên sau khi mất trí nhớ của mình, ôm bụng kích động với chuyện mở hàng tết. Kết quả vẫn bị câu của Viên Thanh Cử phủ định.

      “Lễ mừng năm mới chúng ta về nhà chính, cần chuẩn bị gì cả.”

      An Lai còn chưa từ bỏ ý định: “ phải còn có bác Hách và những người khác ở lại sao!”

      Viên Thanh Cử bụm gương mặt hơi tròn trịa của : “Bác Hách cũng về với chúng ta, những người khác nghỉ phép đến mười lăm tháng Giêng. Em an phận chút cho .”

      Bà mẹ tiêu chuẩn đành phải bất đắc dĩ nhìn thu dọn đồ đạc về nhà chính.

      Lát sau nghĩ mừng năm mới phải ở cùng người nhà mới đúng, bằng bọn họ rất vắng lặng, lúc này lại vui vẻ, theo sao lưng Viên Thanh Cử chỉ huy thu dọn.

      được, chiếc váy này rất mỏng, thể gấp như vậy… Ai da, nút áo này của bị sút chỉ rồi gấp vào làm cái gì… A, hay là mang chút đồ ăn vặt, bằng qua bên kia nếu hợp khẩu vị phiền lắm… Ư…”

      Viên Thanh Cử thể nhịn được nữa xoay người bưng lấy khuôn mặt rực rỡ chói mắt kia, ngăn cái miệng lải nhải lại, trằn trọc thưởng thức. Đôi môi vừa trơn vừa mềm, hệt như thạch trái cây thượng phẩm, khiến người ta muốn ngừng mà được.

      Bà mẹ tiêu chuẩn vừa được buông ra thở hồng hộc, người kia chỉ chỉ vào mũi , nhịp thở cũng hỗn loạn: “Yên tĩnh chút , nghe chưa?”

      An Lai đỏ mặt, gật đầu như gà con mổ thóc.

      Viên Thanh Cử cười khẽ, xoa xoa cái bụng ngăn giữa hai người: “Mới lúc này thấy tiểu tử rất vướng bận rồi, hừ.” Cản trở cho ôm chặt vợ mình.

      An Lai làm bộ đánh : “ sách , cho dù cục cưng còn ở trong bụng cũng có phương thức đặc thù để cảm ứng thế giới bên ngoài rồi. thích nó hay nó biết hết đó, coi chừng ra rồi nó cho hôn.”

      Viên Thanh Cử ôm thắt lưng ngày càng to ra của : “Kiêu ngạo ~”

      Hai người âu yếm ngọt ngấy trong chốc lát, Viên Thanh Cử lại tiếp tục thu dọn đồ đạc. An Lai dám thêm gì nữa, yên tĩnh ngồi giường xem TV.

      Chuông điện thoại của Viên Thanh Cử vang lên, kéo khóa cái va li hơi đầy, ngẩng đầu: “Bảo bối em lấy điện thoại giúp , trong cặp công văn đó.”

      “Ừm.”

      An Lai nghe lời lấy điện thoại cho , sau đó phát bên trong có vé mời, người mời là Ngọc Lam Sinh, có tiệc nướng tổ chức ở biệt thự nhà họ Ngọc thứ Bảy tuần sau.

      Viên Thanh Cử nhận điện thoại xong liếc về, rút tấm vé ra ném lên tủ đầu giường, sau đó ôm hướng ngược lại: “Đừng xem, dù sao cũng . Dọn dẹp xong rồi, mệt chết chồng em. Ngoan, ngủ cùng lát.”

      An Lai ngẩng đầu lên từ ngực , nửa chống người: “ , sao lại chứ! Em lâu chưa được ăn thịt nướng rồi.”

      Viên Thanh Cử ấn lại vào lòng, vuốt vuốt mái tóc rối của , nhắm mắt : “Em làm gì? Tiệc tùng nhiều người, sợ bị đụng phải sao! Muốn ăn đồ nướng Bác Hách chuẩn bị cho em, đế lúc đó gọi cả Bàn Bàn đến, tuyệt đối náo nhiệt!”

      viết là tụ họp bạn bè mà, nhiều bạn học của cũng , cũng được ư?”

      Viên Thanh Cử mở mắt ra: “ em ăn dấm chua chứ?”

      “Cho nên chúng ta phải cùng .” còn quên người họ Ngọc kia thông đồng với Viên Thanh Cử thế nào dưới mí mắt đâu.

      “Đến lúc đó em phụ trách nướng, phụ trách trao đổi tình cảm với bạn học… Diễn ân ái.”
      Last edited by a moderator: 19/5/16
      dhttChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 2: Ký mang thai (2)

      Edit: Nhisiêunhân

      Thứ Bảy, An Lai dậy sớm được như ý định, trước tiên là bảo dưỡng da đẹp, sau đó trang điểm thanh nhã, mái tóc xoăn gợn sóng được tỉ mỉ búi lên. Trâm dùng là trâm khảm trân châu phỉ thúy Viên Thanh Cử mới mua.

      tuổi còn , làn da vốn tốt, mặt cũng bị mụn vì có thai. Hé miệng cười cái, vẻ hạnh phúc tràn đầy ai cũng có thể nhìn ra.

      Vì ngại bụng to làm ảnh hưởng đến dáng người, nên cố ý chọn cái váy bồng eo rộng, khoác thêm áo choàng lớn lông xù, đẹp đến bao nhiêu cần đề cập nữa.

      Viên Thanh Cử vừa rời giường thấy vợ mình tự kỷ trước gương, cau mày: “Bên ngoài rất lạnh, đừng mặc váy.”

      “Em xem nhiệt độ rồi, mới tám độ thôi, vẫn chưa có tuyết.” An Lai hưng phấn qua rúc vào người , vén váy lên cho xem: “Em còn mặc hai cái quần bó nữa. sờ , dày lắm, là chị dâu chọn đó.” Rồi bước lên hai bước xoay vòng, “Có phải nhìn ra , chân vẫn rất mảnh.”

      Viên Thanh Cử thấy quần đúng là rất dày, bên ngoài cũng quá lạnh, nhìn hứng phấn như vậy cũng kiên trì thêm. Chỉ là trước khi ra ngoài vẫn đổi áo choàng của thành áo khoác lông cừu dày, lại dùng khăn choàng cổ vây chặt.

      An Lai nghẹn miệng kháng nghị, người đàn ông biết từ sớm, tay chưa ngừng trước: “ ở nhà uống canh gà, bác Hách cho bếp trưởng hầm cách thủy từ sáng rồi. thấy còn bỏ ít táo đỏ.”

      An Lai lập tức ngoan ngoãn, nhúc nhích mặc cho làm. Cuối cùng mang cho thêm đôi bốt đáy làm bằng lông nhung.

      Viên Thanh Cử nhét An Lai tròn vo vào trong xe, còn đề phòng nửa đường đói bụng mà ném thêm túi đồ ăn vặt vào hàng ghế sau. An Lai nhìn lướt qua kính chiếu hậu, : “ có thấy rất giống cảm giác chú chở cháu đến trường ?”

      Viên Thanh Cử: “…”

      An Lai vui vẻ khi làm “chú Viên” câm nín thành công, vụng trộm cười sau lớp khăn quàng cổ.

      Thấy Viên Thanh Cử lại làm vẻ mặt bất đắc dĩ, cười lăn lộn luôn ghế.

      Viên Thanh Cử quyết định thèm quan tâm đến nữa, đỡ dậy buộc dây an toàn, sau đó vững vàng khởi động xe.

      Từ khi mang thai, vợ của thường xuyên biểu như đồ ngốc, thấy nhưng thể trách gì.

      Đều phụ nữ chữa ngốc phải mất ba năm, Viên Thanh Cử cảm thấy có thể viết bài luận văn về đề tài này dưới vạn chữ.

      Đương nhiên, những thứ này chỉ dám lặng lẽ trong lòng, trước mặt vợ được lộ ra nửa chữ, bằng lại chọc khóc nhè.

      Tại sao phải là “lại”? Bởi vì trước đó lâu khóc lần, về nguyên nhân … Aiz, cũng lo trí thông minh của ảnh hưởng đến tiểu tử trong bụng mất.

      Chuyện là thế này. Đoạn thời gian trước, ước chừng có khoảng tuần An Lai cứ luôn rầu rĩ vui. cũng che giấu tâm tư mà biểu hết mặt, lúc nào cũng ra vẻ ‘Em vui, mau tới dỗ em ’. Ăn cũng ít, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy đều thở dài.

      Phản ứng đầu tiên của là trí nhớ khôi phục, nghĩ đến chuyện trước kia của họ nên vui. Nhưng khi thử mấy lần lại phát phải.

      Trực tiếp hỏi chịu .
      tuy gấp cũng có cách nào, đànhphải dành nhiều thời gian ở cùng ,tận lực dụ dỗ ăn nhiều chút.

      Cho đến ngày, bưng chén cháo cốt tủy qua, lúc đó thế này: “Cháo ninh rất tốt, vừa rồi nếm thử trong bếp, mùi vị thơm ngon. Chị dâu , lúc mang thai em ăn cháo này nhiều chút, về sau đứa bé cũng khỏe mạnh, em cũng hay bị chuột rút nữa.”

      Sau đó Viên Thanh Cử thấy An Lai bưng chén cháo mà nước mắt rơi lộp bộp, hề có dấu hiệu báo trước gì. sợ hãi, vội vàng ôm dỗ , nhưng biết nguyên do nên đành phải dỗ lung tung.

      ước chừng cũng được dỗ mềm lòng, quẹt hết nước mắt nước mũi lên áo , rốt cuộc thút tha thút thít mở kim khẩu (miệng vàng): “ em nữa!”

      Nào ngờ vừa mở miệng lên án, cũng biết kết luận được từ đâu, đành phải liên tục thể lòng chung thủy.

      Kết quả hề cảm động, : “ tốt với em nhiều hơn trước kia, lúc nào cũng cẩn thận như sợ em là thủy tinh dễ vỡ vậy.”

      Logic của càng làm mơ hồ, vì vậy kiên nhẫn hỏi: “ phải càng tốt sao? CHứng minh em hơn trước rồi.”

      nâng tay lên lau nước mắt, thở phì phì : “ dám đâu, tốt với em là vì em mang thai, nghĩa là để ý đứa bé trong bụng em chứ phải em.”

      Viên Thanh Cử lập tức nhướn mày, huyệt thái dương giật giật.Cái gì với cái gì vậy? đối xử tốt với cũng thành có lỗi hả?

      ĐƯợc rồi, hẳn là phải hiểu. Phụ nữ đối với vấn đề “ hay ” luôn rất càn quấy, nhất là thời điểm mang thai này, của càng thêm dễ miên man suy nghĩ.

      Nhớ đến lúc vừa mang thai, chị dâu dặn dò phụ nữ có thai rất mẫn cảm, bảo nhường nhịn nhiều hơn chút, đừng để vì vậy mà cãi nhau.

      Trước đây còn cho là may mắn, nghĩ thầm bảo bối nhà giống như người thường, hoài nghi thế này thế kia ở bên ngoài. Đôi khi xã giao về trễ, còn ân cần pha nước tắm, làm bữa ăn khuya.

      Lúc này mới sáng tỏ, phụ nữ nào mang thai cũng đều giống nhau. CHỉ là nhà có phương thức biểu hơi khác chút thôi.

      dở khóc dở cười chậm rãi dỗ: “Bảo bối em đừng nghĩ lung tung, tuyệt đối em nhất. giờ cẩn thận chăm sóc em phải để ý đứa bé, mà là lúc này em rất dễ bị thương, đương nhiên phải thương em hơn. Được rồi đừng khóc nữa được .Từ giờ về sau có chuyện gì cứ trực tiếp với , đừng buồn bực mình, bằng đau lòng.”

      Lần đầu tiên Viên Thanh Cử phát lời mình buồn nôn như vậy.Chẳng qua rất hữu dụng, vợ xem như chấp nhận lời giải thích này, vừa xin tha thứ vừa khôi phục dáng vẻ vui tươi bình thường.

      Cái này, có nên lo lắng An Lai bị hưng phấn thái quá ?

      Cho nên , làm ông bố tiêu chuẩn dễ chút nào.Lmà ông bố tiêu chuẩn có vợ tuổi còn dễ hơn.

      Nhưng tựa như lời An Vãng , vợ này là do dùng trăm phương nghìn kế rinh về, có gì tốt đều phải chịu trách nhiệm dạy dỗ.

      , rất thích nhận phần trọng trách này, cũng vu vẻ dạy cho các loại đối nhân xử thế, kỹ năng sống, quan sát trưởng thành của .

      nghĩ gì vậy?” Bên kia, ngưng cười, thu lại vẻ ngu ngốc ban nãy, rất có khuôn cách nữ thần.

      cười , đưa tay vuốt đỉnh đầu mềm mềm của : “ có gì, sắp vào thanh phố rồi. Chủ Nhật hẳn là xe rất đông, em có muốn ngủ lát ?”

      “Em chưa buồn ngủ, em ngủ rồi mình chắn lắm.” ngồi đoan chính, lấy bao bánh bích quy trong túi ra chậm rãi ăn, “ có muốn ăn ?”

      Viên Thanh Cử nhìn đường thấy tay cầm cái gì, cứ cắn ngụm ngậm trong miệng, lập tức nhíu mày: “Sao lại là vị mù tạc, phải vừa rồi em ăn chanh sao?” Lại tiện nhổ ra, đành phải dùng lưỡi cuốn cả cái bánh nhai vài cái rồi nuốt.

      An Lai nhìn, cười đến thấy răng thấy mắt.

      “Cái này là tối qua ăn còn dư lại, giờ muốn ăn nữa.” ăn bánh bích quy vị chanh, vừa nhai vừa bớt chút thời gian với .

      Dạo này AN Lai rất dễ bị đói, hơn nữa là bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, cho nên luôn phải mang theo chocolate, kẹo và bánh quy cho bổ sung năng lượng, thêm ít quà vặt hương vị “đặc biệt” nữa. Từ khi mang thai, khẩu vị có chút biến hóa, đôi khi thích ăn món nặng hơn, cho nên tỉ lệ bị “trúng chiêu” cũng rất lớn.

      Đương nhiên, mỗi lần đều là tự cho rằng mình đùa giỡn được , còn vui vẻ hồi lâu.Đối với chuyện này, đôi khi cũng giả vờ phối hợp với vợ.

      Tóm lại, cuộc sống làm ông bố tiêu chuẩn là loại hành hạ ngọt ngào.
      Last edited by a moderator: 20/5/16
      Chris, Mymy97dhtt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 3: Ký mang thai (3)

      Edit: Nhisiêunhân

      Ngọc Lam Sinh mở tiệc nướng này cũng coi như phí tâm. Trời lạnh tám độ, lại mặc váy dài màu đỏ lửa lộ vai, khoác chiếc áo choàng da thô màu trắng bên ngoài. Nhìn từ độ dày của lưng áo , bên trong nhất định là mặc thêm gì. Rất liều mạng.

      xương quai xanh là chiếc vòng cổ đá quý đỏ dây mảnh, làm nổi bật lên cái cổ nhắn xinh xắn, làn da tuyết trắng. Mi vẽ nhạt, thoa lớp phấn mỏng. Đó là người phụ nữ rất hiểu điểm mạnh của mình, trang điểm thích hợp càng làm lộ vẻ trẻ trung, ý nhị.

      Viên Thanh Cử còn chưa tắt máy xe An Lai nhìn thấy bóng người chói mắt đứng tiếp khách ở cửa lớn. nhìn lại thân hình bị Viên Thanh Cử bọc tròn vo của mình, làm sao cũng vui nổi.

      Người đàn ông bị vợ oán giận kia vừa cất chìa khóa nhìn thấy bất mãn của bà mẹ mang thai. nhíu mày, từ tầm mắt An Lai cũng khó đoán được suy nghĩ trong lòng của . Nhìn Ngọc Lam Sinh tươi cười nhàng, lại nhìn vợ đen mặt, Viên Thanh Cử vươn tay sửa sang lại quần áo cho lần, giả vờ thầm vào tai như cùng chung mối thù: “Em còn trẻ, ta có thúc ngựa cũng đuổi theo kịp.”

      An Lai ngẫm lại thấy cũng phải, đừng xem hai chữ này, nếu như Ngọc Lam Sinh có ý đồ làm loạn với Viên Thanh Cử, chỉ dựa vào hai chữ là có thể hoàn toàn đánh bại đối phương.

      so tài trí khí chất với tôi sao? Bà dì biết xấu hổ, tôi còn trẻ nha.

      so chuyện phong tình quyến rũ với tôi? Bà dì biết xấu hổ, tôi còn trẻ nha.

      so chuyện bảo dưỡng sắc đẹp với tôi? Bà dì biết xấu hổ, tôi còn trẻ nha.

      mọi việc đều thuận lợi hơn tôi? Bà dì biết xấu hổ, tôi còn trẻ nha.

      hiểu chuyện hơn tôi? Bà dì có ý tứ, tôi còn trẻ nha.

      An Lai thầm hát điệu dân ca, vịn tay Viên Thanh Cử bước ra khỏi xe. Viên Thanh Cử còn thuận thế chỉnh chỉnh lại khăn quàng cổ cho .

      liếc mắt nhìn thoáng qua Ngọc Lam Sinh mang giầy cao gót mười xentimét về phía bọn họ.

      “Em nhận được điện thoại của Đỗ Liễm, còn tưởng đàn cuối năm bận bịu đến được.” ta hiển nhiên ngờ An Lai cũng theo, thoáng sửng sốt hô: “An tiểu thư cũng đại giá quang lâm sao, mau mời mau mời.”

      An Lai cảm thấy, Ngọc Lam Sinh này nhất định vẫn chưa buông tha cho Viên Đại Lang nhà mình. Vẫn còn gọi là An tiểu thư kìa. ràng lúc ở nhà chính Viên Thanh Cử tự mình chỉnh sửa xưng hô cho ta rồi.

      Viên Thanh Cử cười , bày ra tư thái khéo léo đưa đẩy hạng nhất của mình ra: “Em đừng gọi ấy như thế nữa, bằng người sắp làm mẹ như ấy vẫn còn cho mình là trẻ con sáu tuổi, đau đầu chết mất. Gọi ấy tiếng Viên phu nhân, để ấy có chút tự giác .”

      Lúc này tầm mắt Ngọc Lam Sinh mới chuyển tới bụng An Lai, nụ cười mặt lập tức cứng lại thoáng: “ có… ngờ hai người lại có con nhanh như vậy, là… Chúc mừng chúc mừng.”

      An Lai cúi đầu ôm bụng, thở dài: “Em cũng muốn đâu, nhưng mà lão Viên nhà em lớn tuổi rồi, mọi người cũng thúc giục.” hơi bĩu môi: “Vừa nghe người ta , tuổi sinh xong khôi phục nhanh, ảnh hưởng đến dáng người.” rồi còn vui vẻ dang tay ra: “Chị xem em sáu tháng rồi mà cũng béo lên bao nhiêu.” Giọng kia rất giống với bé được bảo hộ quá kỹ càng nên biết cách quan sát sắc mặt người khác, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu. Viên Thanh Cử bị gọi “lão Viên” thậm chí còn muốn vân vê khuôn mặt non choẹt kia hai cái.

      Ngọc Lam Sinh “tuổi” ba mươi, nụ cười mặt ngày càng khó xem. Cũng may lại có xe đến, lúc này mới có bậc thềm bước xuống, tạm rời khỏi “nơi thị phi” này.

      Nghe tiếng giầy cao gót ngày càng xa, An Lai ngửa đầu nháy nháy mắt với Viên Thanh Cử, vô cùng vui vẻ. Tay phải còn làm dấu chữ V ~

      Bữa tiệc lần này tổng cộng khoảng hai mươi bạn học cũ. Bọn họ phần lớn đều ở Thanh Yển nên có nghe ít nhiều đến kiện Viên Thanh Cử đoạt vợ. Chuyện này năm đó từng nằm ở trang đầu của rất nhiều tạp chí. Tuy lâu bị ép xuống nhưng chân tướng cũng làm người khác đoán già đoán non. Là bạn học, bọn họ từng lén trao đổi chuyện này rất nhiều lần… kỳ thực là tám chuyện.

      Hôm nay thấy vợ chồng người ta ân ái, An Lai còn mang thai, bất kể trong lòng nghĩ thế nào đa số người vẫn vỗ vai Viên Thanh Cử chúc phúc. dễ dàng gì đâu, cuối cùng cũng khổ tẫn cam lai*.

      (*) Khổ tẫn cam lai: Thời kì cực khổ qua, cuộc sống an nhàn tới.

      Đương nhiên cũng có số người lắc đầu thổn thức, những người này phần lớn đều có quan hệ tốt với Ngọc Lam Sinh.

      Cuống rốn đè bàng quang, vì thế phụ nữ có thai phải vệ sinh nhiều hơn người bình thường chút. An Lai vừa đến toilet chợt nghe thấy tên Viên Thanh Cử truyền tới từ cánh cửa nửa khép, vội vã chậm động tác lại.

      ngờ cuối cùng Viên Thanh Cử lại lấy vợ như vậy.” Giọng nữ tiếc nuối: “Nhìn đường theo đuổi của Lam Sinh, tôi còn tưởng rằng bọn họ có thể thành rồi, kết quả… ta ngoài khuôn mặt còn có thể xem có điểm nào so được với Lam Sinh nữa đâu.”

      “Có gì kỳ quái chứ, cậu nhìn xem, người đàn ông nào hơi giàu mà bà xã hơn mười tuổi đâu? Cho dù làm bình hoa bày trong nhà cũng đẹp mắt. Loại này kinh nghiệm sống chưa nhiều, lại dễ dụ. So với phụ nữ có tuổi lải nhải cả ngày tốt hơn nhiều.”

      Giọng nữ đầu tiên phục: “Lam Sinh phải phụ nữ có tuổi, hơn nữa theo đuổi Viên Thanh Cử nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng phải quý trọng chút chứ.”

      “Lam Sinh bây giờ đúng là phải, nhưng bao lâu nữa chính là phải. Nhìn xem kia trẻ trung bao nhiêu, nếu bảo dưỡng tốt, nhiều năm sau còn có thể đứng cùng con giả vờ làm chị em nữa kìa.” Bên trong vang lên tiếng nước chảy, giọng thứ hai tiếp: “Hơn nữa mấu chốt phải là điểm này, quan trọng là Lam Sinh quá độc lập, gần đây đàn ông địa vị cao rất thích phụ nữ quá thông minh. Lúc cãi nhau chẳng phải tốn nhiều đầu óc hơn sao?”

      Giọng đầu tiên vẫn chưa chịu phục lắm, hừ tiếng: “Ý của cậu là chúng ta đều có điều kiện gả cho người đàn ông tốt?”

      Chủ nhân của giọng hai chắc là tắt nước, tiếng nước chảy ngừng lại. An Lai vội tránh qua bên, chợt nghe ta : “ là tôi có hi vọng, nhưng cậu có.” Nghe thế nào cũng thấy vui vẻ trong giọng .

      “Cậu có ý gì?” Hai người lần lượt ra, từ xa còn nghe thấy giọng nữ đầu tiên chợt hiểu ra, nén giận: “Cậu vừa chỉ số thông minh của tôi thấp sao? Đừng tưởng tôi hiểu.”

      “Ha ha, cuối cùng cũng kịp phản ứng. Vừa rồi là
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :