1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 91
      Edit: Lee's
      Beta: Hằng Lê

      Quần áo để tham dự cung yến của Thập Nhất Nương cuối cùng vẫn chọn màu hồng nhạt, nàng những sợ cùng màu với 'Dự Trữ Lương Thực', mà còn cầu chọn riêng miếng vải màu hồng nhạt tương tự để làm quần áo cho 'Dự Trữ Lương Thực', còn cái gì mà trang phục của sủng vật.

      'Dự Trữ Lương Thực' cảm thấy mình xinh đẹp, đắc ý dào dạt chạy ra trước mặt mọi người đứng bằng hai chân xoay vòng, động tác này đối với nó bây giờ quả là gian nan, bởi vì nó lại béo nữa rồi.

      An nhị lang gật gù nhìn con heo ngốc nghếch nhiều thịt, thương lượng với Thập Nhất Nương “Thập Nhất Nương, gần đây huynh mới mở quán rượu, đúng thời điểm cần phải quảng cáo, để 'Dự Trữ Lương Thực' đến đó biểu diễn , vừa vặn cũng để cho nó giảm béo, bụng đầy ruột phì chính là để hình dung nó, ngày nào đó chết vì béo, ha ha, con heo sữa hương đầu hồ lô này biết ăn ngon hơn heo bình thường bao nhiêu lần?” Nhớ tới mùi vị món hồ lô đầu, An nhị lang nuốt nuốt nước miếng, ai có thể nghĩ đến món ruột heo ai cũng thèm lại ăn ngon như vậy, quả chính là mỹ vị của nhân gian!

      Thập lang cũng chảy nướng miếng ròng ròng nhìn 'Dự Trữ Lương Thực', Thập Nhất Nương làm hồ lô đầu ăn vô cùng ngon, ngày đó làm bát đầy mà đến hai phút bị mọi người ăn hết sạch giống như quỷ chết đói đầu thai. Ban đầu còn biết là thịt gì, lão nương vui vẻ ăn chén lớn, về sau biết hồ lô đầu chính là chỗ mà heo đại tiện, mặt lúc đỏ lúc trắng, do dự biết nên nôn ra hay là tiếp tục ăn, làm đứa trẻ ngoan, liền giúp lão nương chọn lựa, đem hồ lô đầu trong bát của nàng chuyển hết vào trong bát mình, kết quả là bị lão nương đánh cho trận, vô cùng bình tĩnh cùng giành ăn hồ lô đầu, Thập lang buồn bực nên lời, thái độ trước đó là gì vậy?

      “Nhị ca, huynh vô nghĩa, heo sữa hương đầu hồ lô ăn nhất định ngon hơn so với heo bình thường, cũng nghĩ lại xem chúng ta cho nó ăn cái gì.” “Muội đúng….” An nhị lang đưa bàn tay đáng khinh ra sờ sờ mông 'Dự Trữ Lương Thực', lại vỗ vỗ cặp giò rắn chắc, “Khách vừa ăn hồ lô đầu, chân giò kho, thịt luộc giã tỏi… bên ăn bên xem heo béo biểu diễn Trư Bát Giới, chừng bọn họ cũng thèm ….”

      “Ngao, ngao….” 'Dự Trữ Lương Thực' sợ tới mức quỳ rạp mặt đất, sám hối vô số lần, nó nhất định phải kiểm soát cái miệng của mình, nhất định thả sức ăn nữa, nó giảm béo, giảm lập tức, giảm lập tức, ngay hôm nay liền bắt đầu giảm béo….


      ***************

      Trời càng ngày càng lạnh, trận tuyết đầu tiên rơi xuống kinh thành, cuối cùng mùa đông năm nay cũng chậm rãi đến, Hoàng đế cùng các đại thần đều nhàng thở phào, cuối cùng tuyết cũng rơi, sang năm chừng lại có nạn châu chấu, còn về phần buông lỏng hay chưa còn tùy thuộc vào tuyết năm nay có lớn hay , nếu quá lớn, côn trùng có hại trong đất bị đông chết hết, bọn họ cần phải bận tâm nhiều.

      gặp Phổ Tuệ đại sư chưa?” Trong ngự thư phòng, Hoàng đế hỏi thanh niên đứng thẳng tắp “Có hỏi ông ấy sang năm có thiên tai hay ?”

      Người thanh niên cung kính “Phổ Tuệ đại sư xin miễn gặp người, Quan Chân sư phụ đại sư bế quan, biết khi nào xuất quan, nhưng ông ấy cho người lại với Hoàng thượng, sang năm có thiên tai lớn, nhưng những tai nạn ngừng, thỉnh Hoàng thượng cẩn thận.”

      Hoàng thượng chợt cảm thấy đau dạ dày, ông trời đối với ông tốt, ' những tai nạn ngừng'? Từ khi ông lên làm Hoàng đế tới nay, có lúc nào có những tai nạn ngừng giáng xuống đâu, tại ông chỉ cảm thấy mình vô cùng may mắn nhờ có phối hợp của An quốc công mà dẹp được hết những lão thần gây trở ngại, hơn nữa khi xét nhà còn có thể kiếm được nửa quốc khố bạc, nhưng Đại Hạ quá lớn, ngần ấy bạc còn chưa cầm nóng tay dùng hết, phụ hoàng của ông làm Đại Hạ thâm thủng khắp nơi, phận làm con trai như ông chỉ đành ngậm ngùi mà cầm kim khâu vá thôi.

      “Người đâu, đến quốc công phủ ân cần hỏi thăm sức khỏe của An quốc công.” Ánh mắt Hoàng đế đảo vòng vòng, ông mà thấy khó chịu, cũng phải khiến những người này khó chịu cùng ông, quốc công quá đáng, nghĩ cách vá mấy lỗ thủng này lại tiếp ông, lại còn muốn sống những ngày tháng thảnh thơi ư, nằm mơ !

      ***************

      Hôm nay Thập Nhất Nương thu hoạch rất nhiều củ cải trắng, phòng bếp vội vàng dọn dẹp ra, chuẩn bị làm dưa chua, mùa đông năm nay phải dựa vào chúng nó, bằng có nhiều rau dưa tươi ngon để ăn, biết có phải những món thức ăn này do chính tay tiểu thư nhà Quốc Công tự mình gieo giống hay , lại đặc biệt thơm ngon, bọn hạ nhân cảm thán thầm, lẽ thức ăn do những người có xuất thân cao quý gieo giống, cũng dính theo linh khí của quý nhân?

      Hôm nay càng hiếm khi An quốc công cũng đến nhìn xem, lý do đương nhiên là những cây củ cải trắng này là tự ông trồng, ông cũng có phần, vì thế bọn hạ nhân càng ra sức.

      Những lá cải của cải đãđược cắt hơn phân nửa, phần non mềm được giữ lại, đem ngâm làm dưa, phần già hơn được đem ướp để dành cho 'Dự Trữ Lương Thực' ăn qua mùa đông, 'Dự Trữ Lương Thực' cúi đầu vào cái mâm salad màu xanh ăn vui vẻ, đây là cơm trưa Thập Nhất Nương chuẩn bị riêng cho nó: Salad lá cải, chủ nhân hạ quyết tâm cắt giảm điểm tâm cùng thịt trong bữa trưa của nó, là ăn sa-lát giảm béo.

      “Quốc công, Hoàng thượng phái người đến đây.”

      An quốc công có dự cảm tốt, quả nhiên đám người rầm rầm về hướng phòng bếp, dùng ánh mắt của con sói đói nhìn chú dê béo để nhìn dưa chua mà bọn hạ nhân làm.

      “Hoàng thượng tới đây đoạt dưa chua nhà chúng ta.” Thập lang hô to, vọt tới “Buông hũ dưa chua xuống!”

      “Ai u…. Thập lang công tử, Hoàng thượng ở trong cung vẫn thường nhắc tới ngài mãi, người xem đây là điểm tâm trong cung Hoàng thượng bảo chúng nô tài đưa cho ngài.” Thái giám dẫn đầu bộ dạng mập mạp trắng trẻo, tròn như quả cầu, ánh mắt híp thành đường thẳng, lúc trợn mắt lên giống như mắt cá chết làm cho người ta sợ hãi trong lòng, đương nhiên đối với mọi người An gia, ánh mắt của từ trước tới giờ vẫn duy nhất hình dạng.

      Oaaa! lâu rồi chưa được ăn điểm tâm, đồng dạng còn có Thập Nhất Nương, bị từng hộp, từng hộp điểm tâm được đóng gói vô cùng tỉ mỉ vây quanh, Thập lang nuốt nuốt nước miếng theo phản xạ, trừ bỏ khứu giác linh mẫn, thị giác đồng dạng cũng vô cùng linh mẫn, thấy Tôn thị đến bên này, Thập lang thập phần quyết đoán ôm lấy hộp điểm tâm, trốn .

      Bị điểm tâm đánh bại, Thập lang giương cờ trắng đầu hàng.

      Tên thái giám béo tròn cười tủm tỉm lấy ra đống đồ, ở trong mắt võ tướng lại hề có chút xíu tác dụng gì, đó chính là tranh chữ của những danh gia nổi tiếng, cũng với chiếc bình hoa cổ chỉ nhìn được chứ dùng được, : “Quốc công gia, Hoàng thượng ai lấy thức ăn của nhà ngài, những món này là dùng để mua đồ ăn, người xem bức họa Hồ Sơn cư sĩ vẽ, chính là trân phẩm đó.”

      “Cường đạo!”

      “Thổ phỉ!”

      biết xấu hổ!”

      Hừ, ông là quân nhân, cho dù bị người ta chê là tướng tá như thư sinh, nhưng đấy cũng là do người Hồ , lão tử sao hiểu được cái gì gọi là thưởng thức tranh chữ, An Quốc công mắng thầm, đau lòng thôi nhìn củ cải trắng mà ông vất vả trồng ra, Hoàng đế sợ mất mặt, vậy còn kéo cả xe ngựa đến, với danh nghĩa vô cùng chính trực đó là sợ bọn họ ăn hết, ăn giúp bọn họ chút, chiếc xe kia lại đặc biệt to, tên thái giám chết bầm còn lấy thêm nhiều rau dưa chất lên xe ngựa cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn hồi cung dưới hộ vệ của Ngự lâm quân.

      “Tranh này quả nhiên là bản gốc của Hồ Sơn cư sĩ.” Hai mắt An Nhị gia tỏa sáng “Cha, Tam đệ nhất định thích, con cầm đưa cho Tam đệ xem.”

      “Chữ này đích thực là chính phẩm gốc của Đường Lạc.” Tôn thị cũng sợ hãi than “Cha, có thể để cho con cầm xem kỹ chút được hay .”

      Tên thái giám trắng béo vui tươi hớn hở, thong thả mà

      cần ai đưa tiễn.

      Cho dù con trai cùng con dâu ông bị 'quân địch' đánh bại, nhưng An quốc công vẫn như trước trợn mắt nhìn, ông cùng dễ dàng bị đánh bại, lại càng bị mua chuộc bởi viên đạn bọc đường.

      “Quốc công, cần tiễn, Hoàng thượng đầu xuân sang năm mọi người trồng nhiều đồ ăn chút, tranh chữ, đồ cổ trong cung còn rất nhiều thứ quý hiếm.”

      Thái giám chết bầm còn thò đầu ra lời có thể khiến người ta tăng huyết áp, đám Ngự lâm quân dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn người hùng chiến trường An quốc công, ngoài miệng vô cùng cung kính “Quốc công gia, mùa xuân chúng ta lại gặp lại.”

      Trời ơi! An quốc công tức giận muốn giậm chân, đừng tưởng rằng ông biết, Ngự lâm quân căn bản phải là bảo vệ rau dưa, mặt của bọn viết sáu chữ to. ' cho chúng ta liền cướp!'

      Lão lưu manh! An quốc công vô cùng hối hận, hối hận lần trước ông giáo huấn Hoàng đế, phê bình ta chết vì sĩ diện, kết quả tại Hoàng đế hướng cực đoan, hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi của mình, An quốc công thở dài, trước kia Hoàng đế còn có nhược điểm, tại cần mặt mũi, biết xấu hổ là gì, giống như con rùa, vươn đầu ra biết đánh vào đâu.

      biết cha của Tinh La ca ca là người như thế nào, cảm giác rất thú vị mà.” Thập Nhất Nương tò mò.

      “Là hạng người gì? Chính là người càng ngày càng biết xấu hổ.” An Nhị gia bật cười ha hả, đụng tới món ăn thích là đem liêm sĩ, sĩ diện gì cũng quăng hết, hoàng đế như thế làm ông cũng thấy choáng, ông vô cùng rầu rĩ nghĩ biết đến lúc nào mình mới có thể về hưu, xem tính tình mọn của Hoàng đế, ông chỉ sợ cúc cung tận tụy, đến chết mới xong. An Nhị gia sờ sờ khuôn mặt tuấn tú được mình bảo dưỡng vô cùng thích đáng, trước mắt, cha ơi, bức tranh chết tiệt này hợp với con đâu!

      ****************

      Thái tử trợn mắt há hốc mồm nhìn lão cha mình đắc ý dào dạt cùng đống rau dưa và bình ướp dưa chua.

      “Ha ha ha!” Hoàng đế ngửa mặt lên trời cười to “Cho tới bây giờ đều là Quốc công đoạt của người khác, tại bị trẫm đoạt, muốn nhìn xem bộ dáng tức giận của Quốc công.”

      Thái tử giật giật miệng, gì nhìn phụ thân của mình càng ngày càng biết liêm sĩ, ràng thời điểm vừa lên ngôi còn nơm nớp lo sợ, làm chuyện gì đầu tiên là nghĩ đến mặt mũi, thanh danh có dễ nghe hay , tại đỡ rồi! Biến thành chỉ cần lão tử thích, mặt mũi đáng mấy đồng tiền?

      “Phụ hoàng, Thập Nhất Nương tức giận với nhi thần.” Thái tử sâu kín .

      Hoàng thượng lúc này mới giật mình, , hỏng bét, hình như quên đưa lễ vật cho Thập Nhất Nương, nhưng ông đưa rất nhiều điểm tâm, An Thập lang nhất định chia sẻ cho muội muội, cũng coi như đưa thành lễ.

      “Khụ, chờ đến buổi tiệc sinh thần của mẫu hậu con, bảo mẫu hậu con tặng vài món đồ là được.”

      Hoàng đế có chút chột dạ “Con trai à, sao con nghĩ xem, chỉ có thức ăn của Thập Nhất Nương làm ra con mới cảm nhận được mùi vị, cha cũng vì con mới Quốc công phủ đoạt… à , là mua rau dưa.” hề đề cập chút nào tới việc chính ông cùng Hoàng hậu cũng thích ăn rau dưa do Quốc công phủ trồng ra, vả lại phần lớn đồ ăn cũng vào bụng hai người.

      Thái tử yên lặng nhìn Hoàng đế, mở miệng “Người đâu, đem tất cả đồ ăn đưa đến Đông cung.”

      Hoàng đế giậm chân “Tứ lang, connghĩ hay quá nhỉ, đây là phụ hoàng tự mình đến Quốc công phủ cướp, nếu con muốn cũng đến đó mà cướp về!" Có thể bị An quốc công đánh bay ra ngoài hay cũng phải dựa vào bản lãnh của .

      Thái tử lạnh lùng nhìn Hoàng đế “Phụ hoàng phải vì nhi thần mới ra tay sao, vậy đưa đến Đông cung có cái gì đúng?”

      Hoàng đế buồn bực nhìn thành quả của mình bị chính con mình cướp , ông luôn cảm thấy Đông cung quá xa, mỗi lần muốn ăn chực cơm đều phải rất là xa, xem ra phải nghĩ biện pháp để Thái tử chuyển nhà mới được, người nhà mà ở xa như vậy, tình cảm bị xa cách nha.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường.

      Thập lang: Hồ lô đầu chính là món ruột heo, ngon nha, nhưng hồ lô đầu của heo sữa hương gọi ruột heo thích hợp.

      Thập Nhất Nương: Vậy gọi là gì thích hợp?

      Thập lang: Gọi lạp xưởng heo!

      .....:::::hết chương 91:::::.....
      Last edited: 22/5/16
      Hale205, levuong, B.Cat25 others thích bài này.

    2. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 92
      Edit: Lee's
      Beta: Hằng Lê

      Tiệc sinh thần của Hoàng hậu khiến cho việc làm ăn của các cửa hàng trang sức quần áo trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, phần đông các phu nhân có tư cách tham dự đều đứng đầy các cửa hàng, tranh đoạt quần áo cùng trang sức đẹp mắt.

      An nhị lang vô cùng bận rộn, ngờ rằng cửa hàng quần áo cùng trang sức, son phấn mới khai trương lại kiếm nhiều tiền như vậy, quả thực đúng như lời của Thập Nhất Nương: Từ xưa đến nay tiền của tiểu hài tử cùng nữ nhân là dễ kiếm nhất!

      Nhưng cũng bởi vì từ sau khi tân hoàng lên ngôi đến giờ có rất ít cung yến, phần đông các nữ nhân có cơ hội để khoe khoang, tại vất vả mới có thể tham gia cung yến, đương nhiên phải liều mạng để ăn diện, nhất là các tiểu nương trẻ tuổi, Thái tử điện hạ vừa đến tuổi thành hôn, huống chi cho dù vào mắt Thái tử, chừng còn được Hoàng thượng để ý đến, Hoàng thượng vẫn trẻ khỏe, còn chưa tới bốn mươi, trong cung lại chỉ có thiếu phụ lớn tuổi, các nàng cũng tin Hoàng thượng ngày ngày đối mặt với khuôn mặt của Hoàng hậu mà thấy chán ghét. Các nàng chỉ cần trang điểm xinh đẹp động lòng người, đem so sánh với Hoàng hậu, cuối cùng gợi lên ý niệm tuyển tú trong lòng Hoàng đế.

      “Đại lang ca.” Thập Nhất Nương đợi Đại lang ở sân của .

      “Thập Nhất Nương, làm sao vậy, có chuyện gì sao?” khuôn mặt nghiêm túc của An đại lang lộ ra nụ cười , thuận tay đem mấy khối điểm tâm đưa cho nàng “Đây là Đại lang ca mua đường, dám mua nhiều, để Thập Nhất Nương nếm thử, đừng cho Nhị bá mẫu thấy, bằng nàng tịch thu.” Gần đây chuyện giảm béo của Thập lang cùng Thập Nhất Nương ai cũng biết, điểm tâm Hoàng đế đưa cuối cùng vẫn bị Lộ ma ma phát , lúc bị tịch thu, Thập Nhất Nương nước mắt lưng tròng, nhìn mà đau lòng, sau lại dưỡng thành thói quen mua điểm tâm ở đường rồi lén lút đưa cho nàng, đương nhiên dám mua nhiều, sợ Thập Nhất Nương lại béo hơn khiến cho Nhị bá mẫu hoài nghi.

      “Đậu phụ trứng, muội muốn ăn nha.” Mắt Thập Nhất Nương sáng ngời, cẩn thận nhìn mấy miếng điểm tâm được bọc trong khăn tay, mặc dù ít, nhưng cuối cùng vẫn có thể hưởng thụ được vị ngọt.

      Nhìn muội muội ăn ngon, đường cong mặt An đại lang càng nhu hòa “Muội ngồi trước , Đại lang ca thay quần áo.”

      “Vâng.” Tất cả tâm tư của Thập Nhất Nương đều đặt điểm tâm, cũng ngẩng đầu lên trả lời.

      Khi An đại lang thay xong y phục còn cân nhắc lát nữa đến sân luyện võ, nên chọn bộ y phục bằng vải dệt bền chắc.

      Thập Nhất Nương xử lý gần hết mấy miếng điểm tâm, lưu luyến rời nhìn mảnh vụn dính ngón tay, còn suy nghĩ có nên liếm liếm ngón tay hay .

      An đại lang lắc đầu, lấy ra khăn tay lau cho nàng “Được rồi, đừng luyến tiếc, ngày mai Đại lang ca lại mua ít cho muội, hôm nay tìm huynh có việc sao?”

      “Đương nhiên có việc.” Tinh thần Thập Nhất Nương lập tức phấn chấn lên: “Đại lang ca, huynh biết , đại bá mẫu ở cung yến muốn tìm người mai mối cho huynh đấy.”

      An đại lang sửng sốt, nghĩ rằng mình nghe nhầm “Mai mối?”

      “Đại lang ca phát sao, đại bá mẫu đặc biệt chú trọng quần áo cùng vật phẩm phối hợp với huynh.” Thập Nhất Nương thần thần bí bí “Lại đây, cho muội nghe thử xem, huynh thích tiểu nương như thế nào, thanh thuần quyến rũ kiều diễm đáng , ngự tỷ hay vẫn là tiểu loli….”

      Ngự tỷ: chỉ nữ nhân mạnh mẽ như nữ cường nhân.
      Mặc dù hiểu số từ muội muội , nhưng An đại lang có thể hiểu được đại khái, có chút ngượng ngùng, lỗ tai bắt đầu phiếm hồng “Khụ, Thập Nhất Nương, việc này muội đừng xen vào.” Cùng muội muội chuyện này, vẫn thấy đỏ mặt.

      “Đại lang ca, huynh đừng xấu hổ, cho muội biết , đây chính là chuyện cả đời của huynh.” Thập Nhất Nương nóng nảy, kéo y phục của “Tóm lại Đại lang ca thích mới được, cả đời dài như vậy, thích thê tử của mình làm cho huynh trở thành nhà triết học đó (*).” Đây chính là danh ngôn của triết học gia Socrates để lại.

      (*) Thực ra câu của triết gia đó là như thế này, chả hiểu sao nữ chính lại biến thể như thế: 'Dù gì chăng nữa, khi kết hôn rồi. Nếu bạn lấy được người vợ tốt, bạn trở thành người hạnh phục. Nếu bạn lấy phải người vợ tốt, bạn trở thành triết gia'
      —Socrates

      “Triết học gia?” Đại lang hiểu.

      “Tóm lại chính là huynh muốn nhìn mặt thê tử, sau đó trốn vào trong thư phòng…” Thiếu chút nữa bị làm lạc đề Thập Nhất Nương bất mãn trừng mắt liếc “Đại lang ca, huynh chính là tấm gương của bọn muội, là con trâu đầu đàn(*), nếu hôn nhân của huynh hạnh phúc, Nhị lang ca bọn họ chắc chắn muốn thành thân, chuyện này liên quan rất lớn đến đại nối dõi tông đường của An gia chúng ta.”

      (Cách dân gian, người con trưởng như con trâu đầu đàn, nếu hôn nhân hạnh phúc những người còn lại hạnh phúc)
      Được rồi, trách nhiệm nặng nề như núi, An đại lang cũng thể tùy ý, “Khụ, huynh là trưởng nam của An gia, cho nên tương lai…. Nàng trị gia phải tốt.” Từ ‘thê tử’ này An đại lang ngượng ngùng dám ra miệng.

      Thập Nhất Nương gật đầu, đúng vậy, giống như đại bá mẫu vậy, dù sao cũng là dâu trưởng của gia tộc.

      “Phải hiền lành chút, tri thư đạt lễ(*), đương nhiên nếu như xinh đẹp càng tốt.” An đại lang cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể bốc hơi, may mắn, cảm thấy may mắn vì da mình đen, nhìn .

      (*): có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa.
      “Còn gì nữa, còn cầu khác sao? Ví dụ có sở thích giống Đại lang ca? Chơi cờ cưỡi ngựa gì gì, hoặc là có tinh thông nhạc.” Thập Nhất Nương hưng trí bừng bừng lấy ra giấy bút, đem tưởng tượng về vợ của Đại lang ca viết ra.

      An đại lang nhìn về phương xa, cũng chú ý đến động tác của Thập Nhất Nương “An gia chúng ta là nhà võ tướng, tốt nhất nàng ấy nên biết chút võ công, đương nhiên cần phải rất cao, nương biết võ đều có vẻ kiên cường…” Thanh An đại lang trầm thấp, nhớ tới những nữ nhân ở Trung Châu khi trượng phu mình ngã xuống gạt lệ nuôi nấng đứa của mình lớn lên, các nàng có lẽ như những phụ nhân ở kinh thành được bảo dưỡng tinh tế xinh đẹp, nhưng các nàng dùng hai bàn tay thô ráp, thân hình mập mạp mà kiên cường sống sót, hơn nữa sống vô cùng tốt, tựa như hoa dại thảo nguyên, chớp mắt nhưng luôn đứng vững trong gió rét lạnh như băng.

      Thập Nhất Nương phát sầu “Đại lang ca, nương mà biết võ đều tri thư đạt lễ, điều này có vẻ rất mâu thuẫn.”

      An đại lang phục hồi tinh thần, cầm lấy tờ giấy trong tay Thập Nhất Nương, nhìn bên viết: Phải xinh đẹp hào phóng, tri thư đạt lễ, vô cùng tài giỏi, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, có thể văn có thể võ…

      An đại lang bật cười “Hình như vừa rồi huynh như vậy mà, Thập Nhất Nương, muội sửa lại , xinh đẹp hào phóng có thể bỏ , vô cùng tài giỏi cũng có thể bỏ , chuyện của An gia phải là quá nhiều, văn võ song toàn cầu cũng quá cao rồi, học vấn cũng cần thiết lắm, hiểu lễ nghĩa là được rồi.”

      Thập Nhất Nương sửng sốt “Đại lang ca, huynh đừng gấp vậy, yên tâm, xinh đẹp cùng tài giỏi mâu thuẫn nhau, muội mở to hai mắt tìm được nương thập toàn thập mỹ (hoàn hảo).” Tại sao điều kiện đột nhiên lại thành thấp như vậy, rất là hợp với Đại lang ca.

      An đại lang nghiêm túc nhìn Thập Nhất Nương “ cần nương thập toàn thập mỹ, muội với nương của huynh, thê tử tương lai của huynh đó là có thể ở thời điểm sau khi huynh chết vẫn có thể cười nuôi nấng con cái, hiếu thuận trưởng bối, cần xinh đẹp, cũng cần phải tài hoa gì nhiều.”

      Tờ giấy tay Thập Nhất Nương rơi xuống, ngay lập tức nàng bật khóc “Hu hu… Đại lang ca, huynh cần hy sinh vì gia tộc, An gia cũng phải chỉ có mình huynh, mọi người cùng giúp đỡ nhau, cho nên huynh đừng từ chết làm cái gì, Thập Nhất Nương nghe thấy sợ hãi…”

      An đại lang luống cuống tay chân, muốn đưa tay áo lên lau nước mắt cho muội muội, lại nghĩ quần áo bằng vải dệt rất thô, làm bị thương làn da mềm mại của nàng, cuối cùng đành cẩn thận lấy tay lau nước mắt cho nàng, “Thập Nhất Nương, đừng khóc, ca ca chẳng qua chỉ là suy luận mà thôi, muội cũng biết, nhà chúng ta là võ tướng, phải ra chiến trường, chiến trường tránh khỏi hy sinh.”

      Cảm nhận được hai tay thô ráp của Đại lang ca do thời gian dài cầm kiếm mà lưu lại, Thập Nhất Nương càng khóc lợi hại hơn, Đại lang ca mười mấy năm đều như ngày, từ mùa đông đến mùa hạ ngừng tôi luyện bản thân, thân mang huyết cừu của An gia, nàng có thể cầu ra chiến trường được sao? Thê tử tương lai của Đại lang ca có phải là phải dằn nỗi đau trong lòng xuống mà mỉm cười đưa ra chiến trường.

      Ngày đó Thập Nhất Nương ôm An đại lang khóc lớn, nàng từ trước đến giờ luôn ăn ngon ngủ ngon lười suy nghĩ mà lần đầu tiên trong đầu có ý niệm mơ hồ, có phải nàng nên làm chút chuyện, vì những người nàng mến.

      ****************
      An Tam gia nhìn ánh mắt hồng hồng của nữ nhi, thở dài, đưa chén trà qua “Khóc lâu như vậy, nhất định rất khát, uống chút trà .”

      Thập Nhất Nương ủ rũ “Cha có cảm thấy Thập Nhất Nương chỉ biết sống phóng túng, chỉ biết nhận lấy mà biết cho .”

      An Tam gia buồn cười “Con mới mấy tuổi đầu, vẫn còn là con nít, làm gì để cống hiến?” Hơn nữa thời đại này là nam quyền, làm gì có nương nhà ai muốn làm cái gì cống hiến, đương nhiên những gia tộc có dã tâm bừng bừng muốn thông qua quan hệ thông gia là ngoại lệ, các nương đó đều là vật hy sinh.

      “Con mà, hơn nữa con sống hai đời.” Thập Nhất Nương kiên trì , tuy rằng đời trước nàng mười hai tuổi liền cùng ông nội vào cơ sở nghiên cứu được cách ly, cả ngày tiếp xúc với dược vật cùng độc tố, tâm trí cũng phát triển, càng làm cho nàng đau khổ hơn chính là sau khi trở về, tâm trí cũng trở về lúc sáu tuổi, khí phách mười phần, sát phạt quyết đoán những từ này cọng lông nào quan hệ tới nàng.

      An Tam gia thầm nghĩ, nếu tâm trí ngươi như người trưởng thành, cha thương tâm, mỗi ngày cũng sủng ra những lời ngốc nghếch ngọt ngào của ngươi.

      “Cha biết Thập Nhất Nương đối với cho nhận lý giải như thế nào, nhưng cha cũng cảm thấy Thập Nhất Nương chỉ biết sống phóng túng.” An Tam gia ôn nhu “Thập Nhất Nương còn nhớ Vinh tiểu thúc chứ, ông ấy thấy con cùng Vinh nhị lang, Thập lang biên soạn sách nhà nông, làm cho dân chúng làm theo những gì trong sách, vậy mà châu (đơn vị hành chính thời xưa) do ông ấy quản lý thu hoạch nhiều hơn mấy năm trước gấp ba lần rưỡi, nếu phải Thập Nhất Nương nghĩ ra phương pháp bón thúc, lương thực sao có thể thu hoạch được nhiều như vậy, Vinh tiểu thúc định đem kinh nghiệm truyền rộng ra, đến lúc đó lương thực Đại Hạ chừng gia tăng ba phần, còn có, sách thuốc mà Hồ đại phu cùng Thập Nhất Nương nghĩ ra trị được rất nhiều bệnh mà trước đó được cho là nan y…. tại Thập Nhất Nương lại làm ra rất nhiều thuốc pha chế sẵn chữa phong hàn, tiêu chảy, như vậy dân chúng có người chỉ vì bị bệnh phong hàn mà táng gia bại sản, cũng có người bị tiêu chảy mà chết .”

      Thập Nhất Nương sửng sốt, ngờ nàng làm nhiều chuyện như vậy, trong lúc vô tình nàng ảnh hưởng rất nhiều người, cũng gián tiếp cứu rất nhiều người.

      An Tam gia nhìn nữ nhi lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười, rơi vào trầm tư, Phổ Tuệ đại sư bế quan, ông cảm thấy rất kỳ quái, nữ nhi làm nhiều chuyện như vậy, công đức số mệnh người khẳng định ít, vì sao Phổ Tuệ đại sư công đức người nàng thể đoạt, cũng ai có thể đoạt được, từ xưa đến nay, số mệnh người nào có thể đoạt như thế này chỉ có long khí …

      Sắc mặt An Tam gia khó coi, lại nghĩ tới câu của Thanh Viễn đại sư “Quý thể .”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường 1

      An Nhị gia: Từ sau khi tân Hoàng thượng lên ngôi, cung yến là ít ỏi.

      Hoàng đế: Ít lão bà, cần mở nhiều yến hội như vậy làm gì.

      An Nhị gia: ra nguyên nhân vẫn là có tiền đúng hơn.

      Hoàng đế: Làm ơn ca ngợi mỹ đức tiết kiệm của trẫm !

      .....:::::hết chương 92:::::.....

    3. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 93
      Edit: Lee's
      Beta: Hằng Lê

      Trước cung yến ba ngày, bà mối Lâm tới cửa bái phỏng.

      Quốc công phủ rất tốt nha, cửa rộng nhà cao, thiếu niên chưa thành thân nhiều, vậy ai cũng có tư sắc xuất sắc, năng lực tốt, lại có quy tắc là bốn mươi tuổi mà chưa có con trai mới được nạp thiếp, nếu việc hôn nhân của An đại lang mà thành, còn có đám trai tráng trẻ ở phía sau, đường làm ăn của bà liên tục phát triển, bà mối Lâm cười càng tươi, nhất định phải nắm lấy cơ hội mỏng manh này, cần biết có bao nhiêu bà mối đến đây, bà đều phải đánh bại bọn họ.

      nương, mặt bà mối Lâm viết nhiều chữ như vậy sao?” Đông Mai mê mang nhìn Thập Nhất Nương, còn có tư sắc xuất sắc, đường làm ăn liên tục phát triển là cái gì?

      “Khụ, tóm lại nàng chính là suy nghĩ như vậy.” Thập Nhất Nương nhìn Đông Mai rất nghiêm túc, cố gắng cường điệu “Còn nữa, đừng gọi ta nương, hãy gọi ta Sherlock holmes (*).” Nghe Holmes có thể chỉ từ sợi lông chó dính người, có thể nhìn ra chức vụ cùng địa điểm công tác của người kia, nàng từ mặt người đọc ra nhiều như vậy cũng kì quái.

      (*) nhân vật thám tử hư cấu, đọc thêm ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Sherlock_Holmes

      nương lại kỳ lạ nữa rồi, làm như nghe hiểu Đông Mai cười tủm tỉm hỏi “Đêm nay muốn ăn cái gì? Thịt heo hay là thịt dê?”

      Thập Nhất Nương lập tức lâm vào trầm tư, “Mùa đông là mùa bồi bổ.”

      Câu này của nương nàng hiểu được, cái gọi là ‘cố tìm điểm chung, gác lại điểm bất đồng’ chính là ý này, Đông Mai cười tủm tỉm đưa nương vào phòng khách, xoay người về hướng phòng bếp.

      “Thập Nhất Nương, mau tới đây.” Phương thị cầm tập tranh hướng Thập Nhất Nương ngoắc ngoắc, “Mau tới đây giúp đại bá mẫu chọn, đại bá mẫu nhìn sắp hoa mắt rồi.”

      Bà mối Lâm đứng lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Thập Nhất Nương “Đây là Thập Nhất Nương tử đúng , ngưỡng mộ lâu.”

      Bà mối kinh thành thần thông quảng đại hơn bất kỳ ai khác, hoàn toàn khác hẳn tưởng tượng về bà mối đầu đeo hoa đỏ thẫm, mặt phía dưới có nốt ruồi, chuyện khoa trương trong suy nghĩ của Thập Nhất Nương, bà mối Lâm tri thư đạt lễ, mặt tươi cười hài hòa, đúng rồi, tựa như bác trong hội phụ nữ.

      Công việc của các bà mối chính là cầm các tập tranh nương, công tử chưa thành thân mang quảng cáo nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, mỗi bác đều là cao thủ nhìn mặt chuyện, luôn có thể từ lời của ma ma, nha hoàn có thể tổng kết ra tính cách của các nương, công tử, vô cùng tri kỷ đề nghị ngươi thích hợp với ai nhất, cách bán hàng còn nhanh chóng hơn cả tam gia, mua tay, cưới thể trả lại hàng, hôn nhân có phiêu lưu, tuyệt đối phải cẩn thận.

      Thập Nhất Nương cảm khái thôi, chẳng lẽ hệ thống sản xuất là nền 'công nghiệp mai mối' ở kinh thành này đều được chuyên nghiệp hóa theo hệ thống, , còn, nhân, tính, hóa? Tuy rằng Thập Nhất Nương biết các quý tộc nhà lớn, quan chức cũng lớn, các bà mối dám nhân tính hóa, lừa gạt cũng vô dụng, quý tộc bị lừa hôn cũng ngậm bồ hòn làm ngọt như dân chúng bình thường, họ để yên cho ngươi!

      Bà mối Lâm ngày thường mượt mà, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, nhìn rất hiền lành, tại bà dùng tư thái cao sang nhã nhặn chậm rãi uống trà, giống như phu nhân vậy, Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn tập tranh của các tiểu thư khuê các kinh thành, cũng ngẩng đầu lên “Bà mối Lâm ghi nhớ diện mạo của ta, trở về vẽ ra hay sao?”

      Bà mối Lâm xấu hổ, suýt nữa phun ngụm trà ra ngoài, tư thái phu nhân cũng suýt giữ được, ánh mắt nương này sao lại lợi hại như vậy, loại phương pháp quan sát cách bình thản khéo léo như bà, người bình thường cũng chú ý tới.

      có lỗi, Thập Nhất Nương tử rất xinh đẹp, nên lão thân khỏi nhìn nhiều vài lần.” Bà mối Lâm nhiệt tình mỉm cười lộ ra dáng vẻ cán bộ phụ nữ.

      Thập Nhất Nương nở nụ cười “Vậy bà nhìn kỹ, phải họa ta đẹp chút.” Nàng đơn giản chỉ coi như là chụp ảnh, buồn bực duy nhất là tranh của bà mối Lâm, nàng thể phân biệt được ai là ai, ngoài hình dạng khuôn mặt nhìn ra tròn hay nhọn, hình thể nhìn ra gầy hay béo, còn cái khác thể nhìn ra được, haiz, mắt hai mí cùng mắt mí khác nhau, chính là nhiều hơn đường kẻ, quá khó để tưởng tượng ra tướng mạo cụ thể.

      Bà mối Lâm vui vẻ, quả nhiên hổ là tiểu nương của Quốc công gia, hào phóng hơn so với những nương xấu hổ khi biết mình bị vẽ ở kinh thành này, “ cần lão thân vẽ đẹp, dáng vẻ của Thập Nhất Nương tử vốn rất xinh đẹp rồi.”

      Tôn thị nhất thời vui vẻ “ tinh mắt, bộ dạng Thập Nhất Nương nhà chúng ta xinh đẹp chứ, tương lai nhất định là đại mỹ nhân!”

      Bà mối Lâm liên tục gật đầu “Phu nhân rất đúng, Thập Nhất Nương tử bộ dạng đẹp, chỉ sợ đến lúc đó người tới cửa cầu thân giẫm nát bậc cửa.” cần phải cũng biết, cháu ruột mà An quốc công thương như bảo bối trong tim mà, nghe lý do mà An quốc công từ quan chính là muốn cùng cháu trồng rau, tất cả nương trong kinh thành này có ai mà hâm mộ. Ngoài ra, phụ thân của An thập nhất nương ai ai cũng biết, hai mươi năm trước từng là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất, hơn nữa mấy ca ca của nàng cũng cực kì cưng chiều nàng, gia thế cần phải , đồ cưới khẳng định phải là ít… Hơn nữa theo ánh mắt của bà nhìn, tiểu nương tử ngày thường trắng mềm đáng , tuy rằng bây giờ hơi béo chút nhưng chờ ngũ quan nảy nở, dáng người , quả mỹ nhân, bà mối Lâm thầm suy tính công tử vừa độ tuổi trong kinh thành có thể xứng đôi với nàng, nếu như vài năm sau có thể nắm được mối hôn nhân này tốt rồi, danh tiếng của bà mối Lâm truyền khắp Đại Hạ, trở thành thiên hạ đệ nhất mai mối.

      Phương thị cúi đầu nhìn tập tranh, thường thường cùng Tôn thị thấp giọng thảo luận, bà mối Lâm ở bên mỉm cười, cũng như những bà mối đem nhà ba hoa chích chòe, bà biết rất tính tình của những người quý tộc, nếu khoe khoang phô trương đúng chỉ sợ hủy thanh danh của bà.

      “Người đâu, nếu như các công tử trở về, bảo bọn họ lại đây, để bà mối Lâm nhìn kỹ chút, tương lai còn phải phiền bà mối Lâm nữa.” Phương thị cười .

      mặt bà mối Lâm lộ ra mỉm cười, cũng phải kinh sợ, mà là làm người ta cảm giác ôn hòa “ dám, có thể làm mối cho các công tử Quốc công phủ là phúc khí tám đời của ta.”

      Trước đó gặp qua An đại lang, trong tay bà mối Lâm có bức họa của , cũng vội.

      Ngày đó bà thập phần may mắn nhìn thấy vài công tử An gia, người đầu tiên bà gặp chính là An nhị lang, thần tài của An gia trong truyền thuyết. Bà mối Lâm cười đến nỗi chỉ thấy răng thấy mắt, đứa này bộ dạng tuấn tú, cao gầy nhã nhặn, cho dù theo con đường làm quan chỉ bạc, nhưng chỉ nghĩ tới xuất thân từ Quốc công phủ phải lo lắng hôn của , mặc kệ coi trọng người nào, bà mối Lâm bà đều dám cam đoan.

      Sau đó là An tam lang, bà mối Lâm lâu mới lấy lại tinh thần, bà làm bà mối nhiều năm, thiếu niên công tử cũng gặp nhiều, nhưng vẫn kìm lòng đậu mà mê mẩn, quả là con trai của An Tam gia, dung mạo như trích tiên, phong độ đó khí chất đó, nhân gian hiếm có.... Bà mối Lâm thở dài, hôn của có chút khó khăn, bởi bà nghĩ ra tiểu nương nào có thể xứng đôi với .

      Khi nhìn thấy An ngũ lang, bà mối Lâm khỏi cảm thán, xem ra lời đồn phải là giả, diện mạo các công tử An công gia quả là số số hai ở kinh thành, đúng, diện mạo An ngũ lang này quả hơn rất nhiều nương, cho dù là nam nhi hay nữ nhi cũng là số số hai kinh thành. hổ là con của An Nhị gia, năm đó khi An Nhị gia ở kinh thành còn khiến biết bao nhiêu nam nhân vì ông mà mê muội, đúng vậy, sai, chính là nam nhân, ít người trước kia vốn luôn tuyên bố mình chỉ thích nữ nhân nhưng khi nhìn thấy An Nhị gia rốt cục mới phát ý nghĩa của cuộc sống, thời điểm An Nhị gia thành thân, các nam nhân thất tình đều chui hết vào Phẩm Cúc lâu của kinh thành, khi đó đúng là thời kì mùa xuân của các tiểu quan(*).

      (Dành cho ai ko hiểu, tiểu quan: như kĩ nữ, mà cái này là kĩ nam, nôm na là trai bao, cái tên lầu xanh cũng ba chấm, phẩm cúc = nhấm nháp hoa cúc = )))))

      Nghĩ đến An ngũ lang, bà mối Lâm lộ ra nụ cười hòa ái, tốt, tuy rằng dung mạo của An ngũ lang còn đẹp hơn cả cha , nhưng người có cỗ mị lực khiến nam nhân thần hồn điên đảo, bà mối Lâm đối với việc làm ăn trong tương lại nhàng thở phào.

      Thời điểm Bà mối Lâm nhìn thấy An thập lang, cả kinh suýt nữa ngã, tiểu trắng mập này là ai đây?

      Tôn thị vô cùng tha thiết nhìn bà; “Bà mối Lâm, bà xem Thập lang nhà ta thế nào, có tiểu nương thích hợp hay ? Ta cầu cao, chỉ cần nhân phẩm tốt, dung mạo cần quá xinh đẹp, chỉ cần tiểu nương chú ý tới Thập lang là được, gia thế cũng quan trọng.”

      Bà mối Lâm gượng cười “Này dám, dám, vì tại tuổi của Thập lang công tử còn , nương thích hợp còn có trong tập tranh.” Bà mối Lâm rất muốn hỏi, người này là phu nhân sinh ra sao? Tại sao chút cũng giống hai ca ca .

      Tôn thị mỉm cười “Vậy bà mối Lâm từ giờ lưu ý , ha ha, sớm định ra là tốt, ha ha, để vợ chồng son sớm ngày bồi dưỡng tình cảm, sau này hôn nhân thuận lợi hơn.”

      Bà mối Lâm cố gắng áp chế vấn đề muốn hỏi ra, phu nhân, ngài chút cũng sốt ruột nhị lang, ngũ lang, bởi vì bọn họ đẹp mắt dễ bán, ngài muốn mau chóng định hôn cho Thập lang công tử, ràng là lo lắng An thập lang càng ngày càng béo, có ai muốn, sớm định ra được, tương lai có béo hơn bây giờ gấp mấy lần cũng cần lo lắng, đây ra là lừa hôn đúng ?

      “Phu nhân yên tâm, Thập lang công tử thành thực, mộc mạc, khoan dung thiện lương, chính là rể hiền trong lòng các quý nhân.” Bà mối Lâm chân thành , có ngoại hình liền nội tâm, làm bà mối lâu như vậy bà thành thói quen.

      Bà mối Lâm thắng lợi trở về, hổ là An gia, gia đại nghiệp đại, tiền nước trà đút đầy hà bao.


      ****************

      “Phu nhân, người xem kim bộ diêu này thế nào? Có hợp hay ?” Nha hoàn ân cần hỏi.

      “Nhị gia, chàng cảm thấy thế nào?” Tôn thị liếc mắt đưa tình nhìn về phía An Nhị gia.

      An Nhị gia lập tức kinh diễm “Phu nhân dung mạo đẹp như thiên tiên, những nữ nhân tham gia cung yến hôm nay rất là đáng thương, phải xuất cùng phu nhân hôm nay, chắc chắn các nàng bị phu nhân chiếm hết hào quang.”

      mặt Tôn thị xuất vệt hồng “Nhị gia là, người ta là thiếu phụ lớn tuổi có chồng, làm sao so được với tiểu nương tử trẻ tuổi.”

      An Nhị gia vô cùng thành khẩn “Nàng cho dù là tám mươi vẫn là đẹp nhất kinh thành.”

      Thập lang nhịn xuống cảm giác buồn nôn, uổng còn theo Thập Nhất Nương học vô số công phu vuốt mông ngựa, kết quả so sánh với cha , quả vô cùng vụng về.

      “Nương, con xem nhị ca bọn họ.”

      Tôn thị phục hồi tinh thần lại “ thôi, nhị gia, chàng cũng xem ngũ lang, thiếp sợ đứa này lại làm dơ quần áo.” Cho tới bây giờ nàng cũng dám xem lực tàn phá của ngũ lang, tốc độ tự đem mình biến thành khất cái của đứa kia càng lúc càng nhanh.

      An Nhị gia mỉm cười “, ta nhìn ngũ lang, phu nhân nghỉ ngơi chút .”

      Tôn thị đứng lên “Sao có thể nghỉ ngơi được, thiếp phải nhìn Thập Nhất Nương, đây là lần đầu tiên con bé tham gia cung yến, thiếp sợ đứa này hồi hộp.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường.

      Bà mối Lâm: Làm bà mối dễ dàng, phải biết nhìn sắc mặt chuyện, phải biết vẽ chân dung, phải biết khen người…

      Tác giả: Khen người như thế nào?

      Bà mối Lâm: Vẻ ngoài đẹp đẽ khen vẻ đẹp, đẹp khen nội tâm.

      Tác giả: Nếu cả hai loại đều sao.

      Bà mối Lâm: Khen … Tứ chi đầy đủ tàn phế.

      .....:::::hết chương 93:::::.....

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ôi đến là đau ruột với gia đình cực phẩm này. Thế mới thấy dù là thoief đại nào, dù là nam hay nữ, dù làm nghề nghiệp gì cũng phải khéo léo, thà, linh hoạt để có thể giữ vững công việc của mình. những am hiểu thi, họa, ca, đàn mà còn phải có miệng lưỡi sắc bén, những biết khen mà còn phải làm mờ khuyết điểm của người khác cìn phải có ánh mắt nhìn xa trông rộng, nhìn mặt đoán ý giống bà mối Lâm nữa chứ

    5. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Sau lau roi chuong moi vay. Mog ban som way lai
      Lee's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :