1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 338+339

      "Thực sao mà..., chỉ là gót giày cẩn thận bị gãy thôi." Lãnh Tiểu Dã vịn vào vai , " mau ngồi xuống ..."

      Nhìn thấy chiếc bông tai tai , động tác cứng đờ.

      Đưa tay chạm vào tai , lỗ tai mới bấm hơi bị nhiễm trùng, động vào hơi ngứa, Hoàng Phủ Diệu Dương rụt người lại.

      Lãnh Tiểu Dã cảm thấy vành tài nóng lên, nhíu mày.

      "... bấm lỗ tai à?"

      "Đeo được mà." Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên đáp lại, ngồi thẳng người ở ghế salon đối diện , nhận lấy ly rượu lão quản gia đưa tới, đưa cho , "Uống chút cho ấm ."

      Lãnh Tiểu Dã thấy tai nhiễm trùng khá nặng, " tháo nó xuống , cái đó bằng thép, bị nhiễm trùng đấy."

      Bông tai này loại đặc chế, chẳng phải vàng bạc hay kim loại mềm gì, mà là đinh thép, loại như vậy nếu hợp đeo vào bị nhiễm trùng.

      Da tai sưng đỏ lên, vừa nhìn biết bị nhiễm trùng rồi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương để ý cười cười, duỗi tay lấy cái ly.

      "Tiểu Dã, lời hứa lúc trước còn tác dụng chứ hả?"

      Nhìn mặt , Lãnh Tiểu Dã khẽ cười.

      "Được rồi, cụng ly nào!"

      Cầm ly mình lên chạm vào ly , Lãnh Tiểu Dã thu tay về, đưa ly tới bên môi, chậm rãi uống ngụm.

      Rượu nhập khẩu có khác, bọt khí nhàng vỡ ở giữa răng và môi, lúc đầu có cảm giác hơi nóng, nhưng sau đó là mùi thơm ngọt ngào và thuần túy.

      Đối diện, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng thưởng thức Champagne trong miệng, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm, sau đó, bằng tiếng Pháp.

      "Tiểu Dã, lúc dùng cơm chúng ta cũng phải uống Champagne à?!"

      Vươn đầu lưỡi khẽ liếm giọt rượu còn đọng lại khóe môi, Lãnh Tiểu Dã cười rạng rỡ.

      Ở nước Pháp, nếu người đàn ông chưa lập gia đình hỏi , có muốn dùng cơm cùng Champagne , ý là ta muốn , "Em rất đẹp, rất thích em."

      Lãnh Tiểu Dã đương nhiên biết điều này.

      cười gật đầu.

      "Đương nhiên rồi."

      mùi thơm chợt loang tỏa trong khí, thức ăn lần lượt được bưng lê.

      Bị hương vị trong khí mê hoặc, Lãnh Tiểu Dã khách sáo cầm dao nĩa lên.

      "Bá tước đại nhân, chúng ta ăn được chưa? Em đói lắm rồi!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên, " cũng đói rồi."

      Cắt miếng cá nướng bỏ vào miệng, Lãnh Tiểu Dã nhai vài cái rồi nuốt xuống, rồi khinh bỉ nhìn , " ngồi ở đây mà định ăn gì sao?!"

      xong, lại ngẩng mặt nhìn ,

      Vừa rồi chỉ thuận miệng , nhưng tính cách thế nào phải là biết, nhớ lại khi nãy, tức giận đợi , còn tâm trạng gì đâu mà ăn cơm nữa?!

      Cắt thêm miếng cá, Lãnh Tiểu Dã thầm .

      "Ngu ngốc!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nở nụ cười.

      "Trứng thúi ."

      "Ma nhân tinh!"

      Lãnh Tiểu Dã lập tức đáp lại.

      "Là có!"

      Phải , thế giới này, sợ rằng chỉ có mình là dám mắng như vậy.

      "Là em!"

      "Là !"

      "Là em!"

      ...

      Lão quản gia cố gắng kéo căng mặt, vài tên cận vệ sắp bị chuột rút quai hàm luôn rồi.

      Phì!

      Người phục vụ đưa thức ăn lên nhịn được nữa, bật cười.

      Hai vị này là, sao lại cãi nhau ngây thơ vậy?!

      Bị cười nhạo, nhưng hai người hoàn toàn biết gì.

      Giờ phút này đây, Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương nghe được bất cứ tiếng động nào khác nữa.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò nhau, cũng là lần đầu tiên hẹn hò trong đời.

      Chỉ vì cuộc hẹn, mà đuổi theo nửa vòng Trái Đất.

      Chỉ vì cuộc hẹn mà chạy hơn nửa thành phố, hư luôn cả đôi giày.

      Lúc này, trong mắt () chỉ có nhau, thể chứa thêm người nào khác nữa.

      Lãnh Tiểu Dã tiếp tục tranh cãi, "Là ... Chính là !"

      "Được rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương nở nụ cười đắc ý, "Là !"

      Từ tới giờ, chưa bao giờ chịu thua ai, nhưng lần, lại chủ động yếu thế, cam tâm tình nguyện thua cuộc.

      Hai người tiếp tục ăn bữa tối, Hoàng Phủ Diệu Dương ra hiệu với lão quản gia, " mua cho Tiểu Dã bộ đồ ."

      "Đừng mua giày cao gót!" Lãnh Tiểu Dã tiếp.
      Tối nay, mang đôi giày cao gót này là quá mệt rồi, bao giờ muốn mang nữa.

      Lão quản gia đáp lại tiếng rồi rời , hai người vẫn tiếp tục ăn cơm.

      Ăn hết thức ăn trong đĩa chừa lại gì, thêm chén rượu, Lãnh Tiểu Dã thỏa mãn ngồi dậy, nhàng thở hơi.

      ngẩng mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ở đối diện.

      Mặc dù cũng giống , đói tới nỗi bụng dán vào lưng, nhưng nhiều năm rồi hình thành thói quen, tướng ăn của vẫn tao nhã như cũ.

      Lãnh Tiểu Dã cầm lấy cái ly, nhìn chiếc bông tai ruby màu đỏ tai .

      "Ăn cơm xong rồi, chúng ta chơi ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu lên, "Em muốn chơi cái gì?"

      Lần đầu tiên hẹn hò, Hoàng Phủ Diệu Dương biết nam nữ làm gì trong cuộc hẹn.

      "Hả?!" Lãnh Tiểu Dã nhìn ra ngoài bầu trời đêm, nghĩ chút, nhìn nữa, "Xem ra là kế hoạch gì rồi, vậy... Tiếp theo cứ để em sắp xếp!"

      Lúc này, lão quản gia về, còn mang theo ít quần áo cho .

      Vì sợ thích, lão cố ý chuẩn bị kỹ lưỡng, mau hai bộ quần áo khác nhau mang về cho .

      Lãnh Tiểu Dã đứng dậy nhận lấy cái túi giấy, vào toilet thay đồ rồi , đứng cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.

      " được chưa?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương buông dao nĩa xuống, đứng lên.

      "Vậy thôi!" Lãnh Tiểu Dã xoay người ra ngoài, "Để em dẫn dạo Thượng Hải trong đêm, nhưng mà nhớ phải theo ví tiền đấy, bây giờ người em chẳng có đồng nào đâu."

      Hai người vừa ra ngoài, bọn cận vệ lập tức đuổi theo, nhưng lão quản gia vội vàng giơ tay lên ngăn lại.

      Khó khăn lắm bá tước đại nhân nhà bọn họ mới hẹn hò lần, cái đám kia đúng là chẳng biết điều gì cả?!

      Dẫn Hoàng Phủ Diệu Dương ròi khỏi Cửu Trọng Thiên, thang máy xuống dưới.

      Lãnh Tiểu Dã dựa vào tường thang máy, khẽ cười nhìn .

      "Em tới muộn như vậy, tức lắm đúng ?"

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của , Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng lắc đầu.

      "... Chỉ hơi lo lắng thôi, sợ em thực tới."

      "Nếu... Em tới sao?" Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu xa như ngọc kia, "Em muốn nghe ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi hít hơi, nhìn thẳng vào .

      "Vừa nãy nghĩ, nếu em thực tới, đây... bắt em về."

      .

      Lúc đợi mấy tiếng đồng hồ, nghĩ tới rất nhiều chuyện có thể xảy ra, thậm chí cũng nghĩ tới có thể lại chạy trốn nữa.

      Nhưng, muốn bỏ cuộc.

      Nếu xem trọng như vậy mà vẫn chịu tới, nhất định bắt về.


      chung... tuyệt đối bỏ cuộc, cũng buông tay.
      Dunghyt97, Winter, B.Cat2 others thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Cám ơn nàng edit, cứ nghỉ là bị drop r cơ chứ. Mong nàng post đều nhé
      Bánh Đậu thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      chẹp, tôi cứ tg editor các lặn lâu vậy lúc ngoi lên quăng bom chứ, ai ngờ có 1 chg, buồn quá đê TT^TT
      Bánh Đậu thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      @Winter Có bom chứ , nhưng tại mạng chập chờn quá nên hôm nay đăng tiếp, bom to lắm nhưng cũng tạm dùng được :yoyo52:

      Chương 340+341

      " bắt emđược sao!"

      Lãnh Tiểu Dã đẩy ra, coi thường , khóe miệng lại giơ lên.

      đưa tay ra nắm tay , vụt cả người lên, chạy ra khỏi thang máy.

      Hoàng Phủ Diệu Dương theo , vội vàng đuổi theo tới cạnh , lúc này, Lãnh Tiểu Dã chạy ra ngoài, bắt chiếc taxi.

      Hai người cùng nhau ngồi vào ghế sau, địa chỉ với tài xế.

      " Bến Thượng Hải!"

      Xe bắt đầu , Lãnh Tiểu Dã nghiêng người sang bên, chỉ tay ra cửa sổ, giới thiệu Thượng Hải cho .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu, nhìn , khóe môi vẫn nở nụ cười như cũ.

      Tuy tới Thượng Hải nhiều lần, nhưng cũng hiểu Thượng Hả, những nơi , phần lớn đều biết cả.

      Nhưng, nghe giọng giới thiệu, lại cảm thấy rất thích, dường như những địa danh nhàm chán đó qua miệng liền trở nên sinh động, rất khác biệt.

      Xe taxi vào đường hầm dưới đáy biển.

      Lãnh Tiểu Dã có cảnh gì để giới thiệu nữa nên cũng nhìn ra ngoài tiếp.

      Quay lại nhìn thấy ánh mắt của , nhàng nhún vai cái.

      "Nhìn em làm gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, nhặt lớp mascara rơi xuống dính ngay khóe mắt .

      "Tiểu Dã, rất vui vì em tới."

      Đầu ngón tay nhàng xẹt qua gò má , động tác vô cùng dịu dàng, ngón tay hơi ấm áp.

      Trong đôi mắt màu xanh, vài đốm vàng ngoài cửa sổ rọi vào, như viên đá quý, còn cả hình bóng bé của trong đó.

      Nhìn vào mắt , trong lòng Lãnh Tiểu Dã nhảy lên cái, sau đó, nhịp điệu ngừng tăng lên.

      Lãnh Tiểu Dã, mày là, ta mới sờ cái thôi mà, có cần phải vậy .

      Bình tĩnh, bình tĩnh... Bình tĩnh!

      thầm nhắc nhở mình, hơi nghiêng mặt, tránh tay , nhìn ra ngoài đường.

      "Ngắm cảnh Thượng Hải trong đường hầm cũng đẹp lắm đấy, nhưng bây giờ muộn quá rồi, để ngày mai ... Ngày mai em dẫn chơi. Rồi ăn bánh bao gạch cua, tôi rất thích ăn sườn ở miếu Thành Hoàng..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng mảng.

      Tiểu nha đầu này căng thẳng sao?!

      Xe taxi dừng ở gần Bến Thượng Hải, Lãnh Tiểu Dã đợi Hoàng Phủ Diệu Dương trả tiền xe xong, rồi kéo ra ngoài.

      "Đây... Là nơi có cảnh đêm đẹp nhất Thượng Hải đấy..."

      Ban ngày ở Bến Thượng Hải, người tới người , nhưng ban đêm lại yên tĩnh vô cùng.

      Làn gió thổi lướt qua mặt sông, rét lạnh giống như Bắc Kinh ban đêm.

      Hai bên dòng sông, ánh đèn đổi màu lập lòe, mặt sông phản lại ánh sáng, rất mộng ảo, phải mà cũng chẳng phải giả.

      đứng dưới ánh đèn, cả người đều phát ra luồng ánh sáng, rực rỡ như thiên thần.

      Nhìn từ từ về phía mình, Lãnh Tiểu Dã khẽ đưa mắt nhìn.

      Gió sông thổi loạn mái tóc , sợi tóc nhàng che khuất gò má , mascara mi cũng rối tinh, nhưng lại ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa hai tay lên, vén tóc ra.

      "Tiểu Dã, em nợ thứ."

      "Cái gì vậy?!" hiểu hỏi.

      chậm rãi tới gần mặt .

      " nụ hôn."

      nhàng xong ba chữ, lập tức đưa môi xuống, nhàng hôn lên môi .

      Lúc này đây, Lãnh Tiểu Dã cũng trốn tránh tiếp nữa.

      Hai môi chạm vào nhau, dòng điện nhàng chạy qua môi hai người, trong lòng bọn họ đều run lên.

      Chuyện này... Chẳng lẽ chính là cảm giác điện giật mà tiểu thuyết thường nhắc tới đó sao?!

      Lãnh Tiểu Dã thầm nghĩ.

      Môi của có hơi lạnh, nhưng mềm mại hơn trong trí nhớ của .

      Biết lần này kháng cự, nên Hoàng Phủ Diệu Dương cũng phá lệ kiên nhẫn lần.

      Từ đôi môi bé dễ thương như viên ngọc của , nhàng hôn lên môi , mãi đến khi cánh môi sưng ướt cả lên.

      Lãnh Tiểu Dã cũng chống cự quá mức, để mặc cho quân vào.

      Trong miệng vẫn còn lưu lại vị Champagne, nhưng ngon hơn cả những loại rượu lâu năm, đáng giá để thưởng thức.

      Môi lưỡi bị dây dưa, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng đưa tay lên ôm gáy .

      Lúc đầu chỉ là nụ hôn đơn giản, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn chưa hài lòng.

      đưa tay ôm eo , kéo cơ thể vào lồng ngực, bàn tay lướt qua tóc li ti ở gáy , để mình có thể hôn sâu hơn.

      Cơ thể hai áp sát vào nhau, ngay cả gió cũng thể thổi vào.

      Ôm , đầu lưỡi xẹt qua răng , kéo chiếc lưỡi trơn mềm của , dùng sức mút.

      Trong đầu như có pháo hoa, ánh vàng rực rỡ, rồi lại là màu trắng chói mắt.

      lúc lâu sau, đầu óc Lãnh Tiểu Dã đều trống rỗng.

      khí bị cướp , Lãnh Tiểu Dã cảm thấy toàn thân mềm nhũn cả ra, trong họng cũng tự chủ được phát ra tiếng thở dốc.

      Bàn tay nhàng vỗ eo , càng lúc càng giữ chặt.

      Chỉ nụ hôn như vậy thể thỏa mãn được.

      Từ lần trước tới giờ, lâu lắm rồi chưa được chạm vào .

      Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức xoa eo , ngón tay chạm được chút da thịt lộ ra ngoài, lập tức tiến vào, xoa lưng .

      Da thịt lưng trơn bóng như lụa, thắt lưng là uốn khúc hoàn mỹ, vòng hai bên vô cùng nhắn...

      hơi gầy, nhưng yếu ớt, có vẻ vì từ tập luyện, nên người khá dẻo dai.

      Nếu phải vì thể thở được, Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định cam lòng kết thúc nụ hôn này.

      Thở hổn hển buông , thở dốc hơi, cúi mặt xuống, đặt môi lên gáy , tóm được vành tai nhắn đáng của , dùng môi mút rồi cắn cái.

      "Ngứa!"

      Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển , co lại trong lòng .

      Bàn tay xẹt qua hông , dừng ngực .

      Con thỏ trong lòng bàn tay cao lạ kỳ, cứng rắn nổi lên, cọ qua lòng bàn tay .

      Môi lưỡi Hoàng Phủ Diệu Dương lên.

      "Trứng thối!" Cảm nhận được bàn tay , cả người Lãnh Tiểu Dã run lên, vội vàng kéo tay ra khỏi quần áo mình, " được sờ lung tung!"

      Giọng của mềm yếu hơi khàn khàn.

      thở hổn hển đẩy ra, đỏ mắt đưa tay vào trong quần áo cài lại nút áo ngực.

      Cái tên này cũng nhanh tay , nhân lúc để ý liền tháo nút của ra.

      Bị trêu chọc, cả người đều mềm nhũn ra, ngón tay cũng mềm còn tí sức lực nào, cài nút nhiều lần mà cũng được.
      B.Cat, ChrisWinter thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 342+343

      "Để !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, vói vào trong quần áo , giúp cài nút lại.

      "Hắt xì!"
      cơn gió từ xa thổi tới, Lãnh Tiểu Dã rụt người lại, hắt xì hơi.

      Giúp sửa lại áo lông xong, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay che áo khoác lại, "Ở đây lạnh lắm, chúng ta chỗ khác được ?"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn xung quanh chút, "Đúng rồi, em nhớ hình như ở gần đây có rạp chiếu phim phải, hay là chúng ta tới xem suất nửa đêm , lâu rồi em chưa xem phim ở rạp?!"

      chưa hẹn hò bao giờ, nên cũng biết các cặp tình nhân khác làm gì khi hẹn hò.

      "Được!"
      Buộc áo khoác lại cho , vịn vào người , sửa lại mái tóc rối bù của .

      Hai người cùng nhau về phía trước, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ra, nắm lấy bàn tay bé hơi lạnh của .

      Lãnh Tiểu Dã tìm được rạp phim trong trí nhớ kia, nhưng lại biết, gần đây bọn họ sửa chữa kinh doanh gì.

      Lãnh Tiểu Dã đành bất đắc dĩ dẫn ra, "Xin lỗi, Hoàng Phủ Diệu Dương, em... Cũng lâu rồi em chưa tới Thượng Hải."

      Cưng chiều sờ tóc , Hoàng Phủ Diệu Dương dịu dàng , " còn sớm nữa, đưa em về nhé?"

      "Vậy, ngày mai..." Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, "Nhất định ngày mai em dẫn chơi vui."

      "Được." cười.

      Hai người đứng đợi ở ven đường, bắt chiếc taxi, ngồi vào xe chạy về nhà trọ của Lãnh Tiểu Dã.

      Xuống xe, Hoàng Phủ Diệu Dương tự mình dẫn vào tiểu khu, tới dưới lầu trọ.

      vẫn nắm tay , đến tận bậc thang cũng buông ra.

      buông được.

      "Em... Em tới rồi."

      Lãnh Tiểu Dã , đôi mắt nhìn tay nắm tay mình.

      "Vậy... Mai gặp." Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông bàn tay bé của ra, "Em lên ."

      lên phía trước, nhìn chuông của tường, Lãnh Tiểu Dã quay lại nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dưới cầu thang.

      Chỉ thấy dáng vẻ của đứng dưới ánh đèn có vẻ hơi đơn.

      Trong lòng đột nhiên khỏi nhói lên caia.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, ngày mai... Em mời , em dẫn đường cho , em... Em nhất định dẫn chơi vui."

      giơ khóe môi lên.

      "Bên ngoài lạnh lắm, mau vào ."

      Xoay người, Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhấn chuông cửa.

      "Tiểu Dã!"
      bậc thang, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên mở miệng.

      Lãnh Tiểu Dã quay lại, nghi ngờ nhìn .

      Đứng bậc thang, đôi mắt màu lam bừng sáng của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn .

      " muốn nụ hôn tạm biết."

      Trong mắt viết hai chứ ' tha' ràng.

      Nếu để tức giận, chắc chắn lại kéo mang về khách sạn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương biết bây giờ phải cố gắng khống chế mình, nhưng cứ để rời như vậy, rất luyến tiếc.

      Ít nhất, cũng phải có được nụ hôn chứ?!

      Lãnh Tiểu Dã nhìn người đàn ông đứng dưới bậc thang, đột nhiên cổ họng xiết chặt lại.

      Cất bước , xuống bậc thang, dừng ở trước mặt , đưa môi tới, hôn lên mặt cái.

      đợi đứng thẳng dậy, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ôm .

      "Tiểu Dã, về với , bảo đảm động vào em đâu, chỉ trò chuyện mà thôi!"
      muốn rời xa , cho dù bây giờ là rạng sáng, ngày mai cũng tới rồi.

      Lãnh Tiểu Dã liếc cái.

      Chỉ trò chuyện thôi sao?

      Có quỷ mới tin!
      " chắc ?"

      "Phòng là phòng."

      "Em phải được ngủ ở phòng chính!"

      "Được, em muốn ngủ phòng nào cũng được."

      Chỉ cần, rời khỏi .

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên từ trong lòng , "Vậy chúng ta thôi."

      Vì vậy, hai người nắm tay nhau ra khỏi tiểu khu.

      Lãnh Tiểu Dã bắt đầu kế hoạch cho cuộc hẹn ngày mai, "Buổi sáng em muốn ngủ giấc ngon, sau đó tới đền Thành Hoàng ăn sáng, rồi ngắm cảnh đường hầm, ăn vặt chút, buổi chiều, em dẫn bắn cung, buổi tối xem phim, bar..."

      "Lúc trước em thích hẹn hò vậy sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên hỏi .

      Lãnh Tiểu Dã lườm cái, "Em có hẹn hò lần nào rồi à?"

      xong, mới nhận ra mình lỡ lời, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, quả nhiên cái tên kia lại cười, cười tới đắc ý.

      "Hừ."

      'hừ' tiếng, muốn hất tay ra, nhưng bàn tay lại cầm chặt hơn tí.

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã cắn răng nghiến lợi, Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng mở miệng.

      "Đây cũng là lần đầu tiên hẹn hò."

      Lãnh Tiểu Dã bĩu cái miệng , "Ai tin được?"

      Người đàn ông như , nhất định được các theo đuổi rât nhiều, tin chưa từng hẹn hò lần nào.

      Đúng là công bằng mà, lần đầu tiên hẹn hò cũng cho , nhưng chẳng biết lúc trước cái tên này hẹn hò bao nhiêu lần rồi, thậm chí có thể ngủ chung với biết bao nữa...

      Càng nghĩ càng giận, buồn bực, đưa tay ra, dùng sức rút khỏi tay .

      Nghiêng mắt, thấy tức giận, Hoàng Phủ Diệu Dương lại đưa tay qua, nắm chặt tay .

      "Thât đó, lừa em đâu."

      "Hừ!" Lãnh Tiểu Dã hất tay ra, "Em biết, người như chắc hẹn hò đâu..., lên giường luôn cho mau, hẹn hò làm gì nữa!"

      Lên giường luôn?

      hẹn hò?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhắn kỳ lạ của , ngẩn người, đột nhiên khẽ cười tiếng, "Tiểu Dã, em ghen đúng ?"

      Miệng , nhưng mặt lại để lộ ràng, vừa nãy còn cười vui vẻ như ánh mắt trời, thế mà bây giờ khuôn mặt nhắn lại căng như tảng băng, ràng là vui.

      Nhìn biểu kỳ quái của , Hoàng Phủ Diệu Dương càng lúc càng cười tươi.

      Phân tích theo góc độ tâm lý học, bây giờ chắc chắn vui vì ghen.

      Ghen có thể lên giường với những khác, nguyên nhân chính là -- để ý .

      Đưa tay qua, đỡ lấy hai tay , Hoàng Phủ Diệu Dương kéo vào lòng.

      "Tiểu Dã, bây giờ, nghiêm túc cho em biết, trước khi thấy em, chỉ hứng thú với hai , đúng, cũng phải lắm, chỉ là bé thôi..."

      Đáng ghét!

      Thích thích, biết làm gì?!

      EQ tên này đúng là thấp , chẳng lẽ biết trước mặt người đương nhiệm được nhắc tới người tiền nhiệm sao?!

      vậy còn là hai người nữa cơ đấy?!

      Nếu phải vì kiên nhẫn đợi lâu như vậy, muốn đá cho cước.

      Hung hăng liếc cái, Lãnh Tiểu Dã nắm cổ áo .

      "Em cho biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, từ giờ trở , được về bạn cũ hay những lần hẹn hò trước kia, em quan tâm. Sau này cũng được về những khác trước mặt em, em thích nghe. Bắt đầu từ bây giờ, trước khi chúng ta chia tay, phải nghiêm túc với em, nếu dám chân đạp hai thuyền..., em thiến luôn đó!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lại, "Em muốn chia tay với à?!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :