1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Đào Cẩn hiền lành đâu, chị cứ xử tiểu tam tiếp Ψ(´▽`)Ψ

      Chương 64 Bồi tội (1)


      Đào Cẩn chưa từng cởi giày trước mặt người khác ở bên ngoài, chứ đừng tới chuyện bị nam nhân cầm mắt cá chân.


      Bàn tay nóng rực của Giang Hành đặt da nàng, khiến nàng tự chủ được mà trốn lui sau, biết tại sao khí lực của lại mạnh vậy, chút xíu sức lực này của nàng có vẻ đáng kể gì.


      Đào Cẩn vinh vách xe, nhìn gương mặt nghiêm trang của , trong lòng có điểm nghi hoặc.


      Cho dù cho mình là trưởng bối, cũng nên tùy tiện cởi giày của nàng ra chứ? Hơn nữa… Lại còn sờ soạng chân nàng nữa.


      Trong tay Giang Hành là bàn chân ngọc ngà xinh xắn, thậm chí còn lớn bằng bàn tay của , tay cũng ôm trọn chân nàng. Móng chân của nàng phấn hồng, giống như cánh hoa mai trong tuyết trắng, đối lập với làn da lúa mạch của rất nét, đen trắng, nhìn thấy mà giật mình.


      Đào Cẩn sợ nhất là nhột, hơn nữa chân trái còn bị cầm như vậy, sớm chịu nổi, “Người trước buông ra …”


      Nàng vừa vừa nhếch khóe miệng, mặt nở nụ cười, ánh mặt lại phiền muộn.


      Trong quá trình đấu tranh, ngón tay út Giang Hành đụng phải lòng bàn chân nàng, Đào Cẩn nhịn được, cười thành tiếng, nghiêng người ngã xuống bên đứng dậy được, “Ngụy vương cữu cữu, đừng như vậy!”


      Nghe được thanh của nàng, ma xui quỷ khiến thế nào Giang Hành có buông ra, ngược lại nắm chặt chân của nàng, nhàng vẽ vẽ ở lòng bàn chân nàng, “Sợ nhột sao?”


      Đào Cẩn sợ hãi kêu tiếng, bắt đầu giãy giụa ngừng, nhưng mà càng giãy giụa càng thấy nhột, nàng cười đến hai mắt ngấn nước, “ cần vậy…”


      Nàng ràng muốn cười, ràng cảm thấy rất khó chịu, nhưng thực khó nhịn mà.


      Giang Hành tên khốn này!


      Đào Cẩn nức nở tiếng, vừa khóc vừa cười, ôm bụng ngã xuống nệm mềm, “Buông ra mà, Ngụy vương cữu cữu… Van cầu người đó…”


      Giang Hành nhìn gương mặt nhắn đáng thương hề hề của nàng, đại khái là phát thiện lương tâm, cuối cùng cũng buông nàng ra, “Sợ nhột đến mức đó sao?”


      Đào Cẩn yên lặng rút chân trái về, chậm chạp lau nước mắt hơn nửa ngày, cuối cùng cũng dịu xuống.


      Nghe được những lời này của Giang Hành hiểu sao nàng lại thấy tức giận, trêu cợt nàng thành như vậy, còn biết xấu hổ hỏi nàng sợ ngứa như vậy sao nữa chứ? Bây giờ nàng mới biết được, hóa ra Giang Hành lại có mặt vô lại như vậy.


      Đào Cẩn thấy nhìn váy mình, sợ cũng cởi luôn váy nàng, vội vàng đem giấu 2 chân ở phía sau váy, “Ta muốn về phủ.”


      xong nàng xoay đầu qua bên kia, để ý đến Giang Hành nữa.


      Giang Hành thấy buồn cười, phân phó phu xe trở về phủ, uống quá nhiều rượu, nên cũng cưỡi ngựa, mà cùng đám người của nàng ngồi trong xe ngựa. Thu và Sương Nguyệt sắc mặt ngượng ngùng, người muốn ra ngoài ngồi, người kia lại bảo muốn ngồi sau xe của Bạch Nhụy và Ngọc Minh, chỉ chốc lát sau, trong xe chỉ còn lại 2 người là Đào Cẩn cùng Giang Hành.


      Giang Hành quả thực uống ít, trong xe đều là mùi rượu, mùi nồng đến nỗi Đào Cẩn phải nhíu mày.


      Nàng xê dịch sang bên cạnh, cố ý với : “Ngụy vương cữu cữu, người cách xa ta chút, thối chết được.”


      Vốn dĩ Giang Hành dựa vào vách xe ngựa nghỉ ngơi, nghe vậy mở hai mắt ra, con ngươi đen nhánh phủ tầng sương mù mờ mịt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhắn đầy vẻ ghét bỏ của nàng, nhìn chút bèn ngồi thẳng người như có điều suy nghĩ, hỏi: “Thối chỗ nào chứ?”


      Đào Cẩn nghiêm túc : “Chỗ nào cũng bốc mùi.”


      Ai ngờ Giang Hành chẳng những tức giận, ngược lại cúi đầu bật cười.


      Đào Cẩn lại hỏi: “Có phải Ngụy vương cữu cữu uống rất nhiều rượu phải ?”


      Giang Hành từ chối cho ý kiến.


      Nam nhân sao ai cũng thích uống rượu vậy, Đào Lâm Nguyên cũng vậy, vui uống rượu, buồn cũng uống. Đặc biệt kiếp trước, sau khi mẫu thân mất, phụ thân cả ngày uống say mèm, thế nên tại Đào Cẩn nhìn thấy nam nhân nào uống say, theo bản năng đều chán ghét.


      Giang Hành nghe thấy nàng thầm, “Ngươi cái gì? lại lần nữa .”


      Vì thế Đào Cẩn lặp lại: “Ta phụ thân ta cũng thích uống rượu, ông ấy thường xuyên uống say còn biết trời trăng gì, về đến nhà phân biệt được đâu là Đông Nam Tây Bắc, phiền muốn chết.”


      Giang Hành xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra hỏi: “Ngươi thích uống rượu sao?”


      “Đương nhiên thích rồi.” Đào Cẩn lại nhích người qua, lặng lẽ nhấc lên góc rèm, “Đáng tiếc mỗi lần ta , phụ thân đều nghe.”


      Giang Hành gì nữa, nhắm mắt dựa vách xe ngựa nghỉ ngơi, mãi cho đến khi về phủ Ngụy vương mới mở mắt.


      *


      Tiết Thượng tị qua 3 ngày, Tần phủ sai người tới bái thiếp, Tần Mộ Mộ cùng khuê nữ của Huyện úy Vũ La muốn tới cửa xin lỗi.


      bái thiếp viết ngày mai bọn họ tới đây, Đào Cẩn sau khi xem xong tùy tiện đặt ở bàn.


      ra nương mặt quả táo là nữ nhi của Huyện úy, Đào Cẩn cảm thấy nàng rất đáng , chỉ tiếc bị Tần Mộ Mộ biến thành đá kê chân để tới gần phủ Ngụy vương, bị người ta lợi dụng.


      Ngài mai vừa lúc Giang Hành có chuyện gì, cả ngày cũng chỉ ở trong phủ.


      Đào Cẩn với ngày mai có khách tới bái phỏng, kinh ngạc nhìn Đào Cẩn: “Tới tìm người sao?”


      Đào Cẩn gật gật đầu, biểu thị có nghe sai.


      Giang Hành hỏi: “Ngươi chỉ ra khỏi phủ 1 lần, sao lại biết bọn họ?”


      Hơn nữa lần duy nhất ra khỏi phủ đó, từ đầu đến cuối đều vượt quá 2 canh giờ, sau đó bọn họ trực tiếp trở về Ngụy vương phủ, trong khoảng thời gian đó cũng tiếp xúc bất cứ ai, làm sao nàng lại biết nữ nhi Tần Tri phủ được chứ?


      Đào Cẩn liền cho biết: “Ngày đó ở bờ sông là bọn họ đụng phải ta, nên ta mới suýt rơi xuống nước, Tần tiểu thư giống như có biết ta vậy, vì vậy muốn tới Ngụy vương phủ bồi tội.”

      Giang Hành nhạy cảm bắt được trọng điểm: “Bọn họ đẩy ngươi xuống nước sao?”


      Đào Cẩn “Ừm” tiếng, “Chỉ là lúc ấy bọn họ chơi đùa ở bờ sông, phải cố ý làm vậy.” Dứt lời hai mắt giảo hoạt của nàng chớp chớ, cố ý cho nghe: “Ngụy vương cữu cữu, mặt mũi của người so với ta còn lớn hơn, Tần tiểu thư sau khi biết ta ở lại Ngụy vương phủ, gì cũng muốn tới đây đấy.”


      Giang Hành thấy hai tròng mắt nàng trong veo, giống dối, lúc này cũng hiểu chuyện gì.


      Xem ra người tên Tần Mộ Mộ này… Tâm tư cũng đơn giản.


      Giang Hành nhiều, chỉ vuốt đỉnh đầu của nàng, “Vậy ngày mai các ngươi cứ chuyện vui vẻ, cữu cữu quấy rầy.”


      Đào Cẩn cười tươi rạng rỡ, “Dạ!”


      *


      Ngày hôm sau, Tần Mộ Mộ cùng với Vũ La đến đúng giờ.


      Vừa nhìn thấy Tần Mộ Mộ là biết vị tiểu thư này cố tình ăn mặc đặc biệt để tới đây, nàng ta búi tóc kiểu Song hoàn vọng tiên (*), búi tóc cài cây trâm màu xanh mắt mèo, mặc áo lót màu vàng họa tiết cành sen uốn lượn, cùng với hoa văn áng mây tay áo, nàng ta năm nay 16 tuổi, dáng người thướt tha, tinh tế cân xứng, thân y phục như vậy vừa vặn tôn lên vẻ bề ngoài của Tần Mộ Mộ.


      Đối lập với nàng Vũ La đơn giản hào phóng hơn nhiều, trước sau vẫn chỉ chải búi tóc kiểu xoắn ốc đơn giản (**), đâu chỉ cài hai cây trâm ngọc bích, mặc trang phục màu xanh nhạt, mặt quả táo đầy ý cười, nhìn dễ thương lại đáng .


      Đào Cẩn mời hai nàng vào trong nhà, hỏi Vũ La: “Sao hai người lại tới sớm như vậy? Ta vừa dậy, còn chưa ăn sáng nữa.”


      Vũ La cười đôi mắt cũng thành hình bán nguyệt, nhìn thấy Đào Cẩn vừa thấp thỏm vừa vui sướng, vì vậy chuyện cũng suy nghĩ nhiều: “Còn phải vì Mộ Mộ tỷ thúc giục sao, sáng sớm tới nhà của ta gọi dậy, lúc ấy ngay cả quần áo ta cũng chưa mặc đó.”


      Tần Mộ Mộ mặt đổi sắc, cười với Đào Cẩn, giải thích: “ phải có câu <Tới sớm còn hơn đến muộn> sao. Ta còn phải là vì sợ tới chậm, làm trễ nãi chuyện khác của Quận chúa, làm sao bây giờ chứ?”


      Vừa vừa vào phòng, Đào Cẩn vừa nghe vừa cười, nghĩ thầm ngươi tới là đễ gặp Ngụy vương cữu cữu chứ gì, dễ nghe như vậy để làm cái gì vậy?


      Đào Cẩn mời hai người họ ngồi nhuyễn tháp (***), nàng ngồi bên kia, ở giữa có bàn trà sơn đỏ khảm trai. Nàng sai Thu bưng lên vài món điểm tâm và trái cây, lại giới thiệu với các nàng: “Đây đều là mấy món điểm tâm bình thường ta thích ăn nhất, còn có quả dâu này, rất tươi, hai người cần khách khí.”


      Võ La là nương đơn giản, suy nghĩ nhiều liền cầm lấy quả bỏ vào miệng, chợt nghĩ đến gì đó, từ trong tay nha hoàn đưa đến hộp bằng gỗ từ đàn, chạm nổi hoa văn hoa sen quấn quanh, đưa tới trước mặt Đào Cẩn: “Đây là quà tạ lỗi ta muốn đưa cho Quận chúa, chút vật , hy vọng Quận chúa ghét bỏ.”


      Khi nàng cười hai má có lúm đồng tiền sâu, cũng giống với Hà Ngọc Chiếu, chỉ là tính cách hai người là khác nhau trời vực.


      Đào Cẩn mở ra nhìn, bên trong có miếng ngọc bội trắng hình con thỏ, nàng cầm cẩn thận quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được ngọc bội này được chế tác tinh tế, con thỏ được điêu khắc rất sinh động, động tác nhàng tinh tế, giống như ngay sau đó nhảy chạy mất.


      Đào Cẩn rất thích, cảm ơn Vũ La: “Chuyện ngày đó ngươi cần để trong lòng đâu, ta có tức giận.”

      (*) Song hoàn vọng tiên:
      [​IMG]

      (**) Búi tóc xoắn ốc
      [​IMG]

      (***) Nhuyễn tháp: giường có nệm lót ở
      [​IMG]
      ly sắc, NganPhuong214, HoanHoan42 others thích bài này.

    2. Hồng Cúc

      Hồng Cúc Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      63
      ai da, cứ dừng đúng chỗ hay à, chị Đào Cẩn cũng khôn , chỉ mấy câu thôi đánh bay tình địch rồi.
      Nyanko129Hàn Ngọc thích bài này.

    3. thùy trang

      thùy trang Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      39
      nàng ơi, iu nàng nhứt, nàng làm ơn tăng tốc tới khúc 2 ng iu nhau đê, hic, ngóng-ing:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      ứng trước vài nụ hôn nhá :yoyo46:

    4. Ashley1708

      Ashley1708 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      12
      Í hi biết bao giờ họ mới thành đôi nhỉ...
      Nyanko129Hàn Ngọc thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Các bác cứ từ từ, truyện này tình cảm từ từ mà tiến, đọc dựa vào hành động mà tự an ủi thôi các bác ợ TvT

      Chương 64 Bồi tội (2)


      Vũ La thả lỏng, nàng khoa trương vỗ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, Quận chúa chắc biết, mấy ngày nay ta vẫn luôn hoảng hốt lo sợ, sợ người tha thứ cho ta.”


      Đào Cẩn bị điệu bộ của nàng chọc cười, cười thành tiếng, hai người nhìn nhau cười vui vẻ.


      Hai người trò chuyện với nhau hòa hợp, bỏ quên Tần Mộ Mộ qua bên. Tần Mộ Mộ cũng muốn tham gia cùng, lấy từ tay nha hoàn cái hộp, cười cười để xuống trước mặt Đào Cẩn: “Đây là quà tạ lỗi ta muốn đưa cho Quận chúa, Quận chúa xem chút có thích ?”


      Đào Cẩn thu hồi nụ cười, nhìn cái hộp nhưng chưa mở, “Lúc ấy người đụng vào ta là Vũ tiểu thư, cùng Tần tiểu thư có bất cứ quan hệ gì, vậy tại sao Tần tiểu thư lại đưa quà tạ tội với ta?”


      câu hỏi lại khiến Tần Mộ Mộ á khẩu trả lời được, cũng biết nên tiếp như thế nào.


      Tần Mộ Mộ dừng chút, “Ta là tỷ muội tốt của A La, ngày đó A La mạo phạm Quận chúa, ta có nhìn kỹ muội ấy, vì vậy cũng có phần trách nhiệm…”


      Chưa từng thấy ai vội vàng ôm tội vào mình như vậy.


      Vì đến gần Giang Hành, nàng ta quả chừa thủ đoạn nào.


      Đào Cẩn “À” tiếng, nhìn hai người lượt, cuối cùng nhìn người Tần Mộ Mộ, “Tần tiểu thư đối với Vũ tiểu thư tốt, như vậy sau này bất kể nàng ấy phạm phải sai lầm gì, Tần tiểu thư cũng thay nàng ấy gánh chịu sao?”


      Tần Mộ Mộ trì trệ, câu cũng đáp được.


      Nàng luôn cảm thấy dường như vị Quận chúa này nhắm vào nàng, đặc biệt xoi mói đâm chọc nàng.


      Vũ La thấy bầu khí lúng túng, muốn hòa giải, nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào, sốt ruột đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi: “Quận chúa, Mộ Mộ tỷ tỷ…”


      Đào Cẩn bỗng nhiên mỉm cười, cùng với con người khí thế bức người hồi nãy là hai người khác nhau, nàng cười nhu thuận, thanh ngọt ngào: “Ta đùa với Tần tiểu thư thôi, có người tặng quà, làm gì có đạo lý ngại nhiều chứ?”


      xong mở cái hộp ra, chỉ thấy bên trong bày bộ khuyên tai bằng vàng đính lồng đèn bằng ngọc, là kiểu dáng được ưa chuộng nay.


      Loại khuyên tai như vậy Đào Cẩn lại có rất nhieuf, cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn giả bộ thích thú: “Cảm tạ Tần tiểu thư.”


      Sắc mặt Tần Mộ Mộ lúc này mới chuyển tốt, “Quận chúa thích là tốt rồi.”


      Vũ La thấy quan hệ hai người dịu , thở phào nhõm.


      *


      Vũ La là người nhiều, sau khi thấy Đào Cẩn tức giận, liên tục bám lấy nàng hỏi tục lệ thành Trường An, tập tục cảnh vật chung quanh thế nào.


      Nàng chưa từng Trường An, tâm nguyện duy nhất kiếp này chính là được đến Trường An chuyến, dùng lời của nàng chính là “Chết cũng hối tiếc.”


      Đào Cẩn chê cười nàng có tiền đồ, “Phụ mẫu cho ngươi hay sao vậy?”


      Vũ La than thở, “Quận chúa biết rồi, cuối năm nay ta phải thành thân rồi, trong nhà quản rất chặt, hận thể mỗi ngày bắt ta ở nhà học nữ giới đó.”


      Đào Cẩn kinh ngạc thôi, nàng ấy thoạt nhìn so với mình cũng lớn lắm, sao lại muốn thành thân rồi?


      Vũ La thấy vẻ mặt của nàng, biết ngay nàng ấy hiểu lầm, “ dối gạt Quận chúa, tháng trước ta vừa cập kê, tròn 15 tuổi rồi.”


      Bởi vì trời sinh có gương mặt quả táo, so với tuổi thực tế nhìn còn , cho nên ít người tưởng nhầm nàng chỉ mới 12 13 tuổi, Vũ La cũng sớm thành thói quen.


      ra trong 3 người này, người ít tuổi nhất lại là Đào Cẩn.


      Chỉ là lại về mặt tinh thần Đào Cẩn so với các nàng đều lớn hơn, ít nhất nàng sống hơn hai mươi năm rồi đó.


      Chủ đề chuyện biết vì sao lại chuyển đến người Ngụy vương, Vũ La thể giải thích được, “Quận chúa vì sao gọi Ngụy vương là cữu cữu?”


      Nàng biết Đào Cẩn là cháu ngoại Sở Quốc công, nhưng phải là cháu ngoại của Hoàng thượng, theo lý thuyết hai người họ có quan hệ máu mủ, nhưng vì sao phải kêu Giang Hành là cữu cữu?


      Đào Cẩn giải thích: “Bởi vì mẫu thân ta và Nghi Dương công chúa kết nghĩa kim lan, Ngụy vương lại là đệ đệ của Nghi Dương công chúa, cho nên theo bối phận Ngụy vương đúng là cữu cữu của ta.”


      Vu La bỗng nhiên hiểu ra, “Ra là vậy.”


      Tần Mộ Mộ bên kia giống như thuận miệng hỏi: “Nghe Ngụy vương bao giờ đem nương nào về phủ ở lại, vậy quan hệ của Quận chúa với Ngụy vương là tốt.”


      Đào Cẩn chút xấu hổ nào thừa nhận: “Đúng vậy đó, Ngụy vương cữu cữu quả đối đãi với ta rất tốt.”


      Vũ La cảm khái : “ Mộ Mộ tỷ như vậy đúng, thân phận Quận chúa tôn quý, há có thể so sánh với nương nhà bình thường? Ngụy vương xem trọng Quận chúa cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.”


      hay biết cái câu “ nương nhà bình thường” kia cũng đem Tần Mộ Mộ gộp vào trong đó, trong nội tâm nàng quý mến Ngụy vương, vẫn luôn gì, bây giờ cho dù muốn gặp mặt , đều phải tính toán tỉ mỉ phen.


      Ý cười mặt Tần Mộ Mộ có chút nén được giận, “A La phải.”


      lúc chuyện đột nhiên phía sau bình phong nhảy ra con vật có điểm đốm đốm, Vũ La và Tần Mộ Mộ bất ngờ phòng bị kịp, đều sợ hết hồn, sợ hãi lui về phía sau.


      Tướng Quân tới bên chân Đào Cẩn, tung người nhảy lên đùi nàng, lè lưỡi liếm mu bàn tay nàng.


      Vũ La run rẩy , “Quận, Quận chúa… Đây có phải là báo con vậy?”


      Lỗ tai hình bán nguyệt, đôi mắt sắc bẹn lạnh lùng, cùng với thân mình có đốm, cho dù là ai nữa cũng nhìn lầm. Tướng Quân trưởng thành, dần dần có bộ dáng của báo đốm, cực kỳ hung mãnh.


      Đào Cẩn nhéo nhéo lỗ tai của , “Đúng vậy, tên nó là Tướng Quân, là báo con ta nuôi.”


      Tần Mộ Mộ cũng bị dọa sợ ít, cách nào hiểu được, ở nhà nuôi báo con có tâm tình gì, sợ nửa đêm bị nó ăn thịt sao?


      Sau khi Tướng Quân tới, các nàng cũng dám thở mạnh tiếng, đoan đoan chính chính ngồi chỗ giường, ngồi rất nghiêm chỉnh.


      được bao lâu Vũ La lời tạm biệt trước, tiếp tục ngồi đợi nữa nàng sợ mình bị hù chết mất.


      Mà Tần Mộ Mộ cũng đợi được đến khi Giang Hành về, dù nàng cam lòng, nhưng bảo nàng tiếp tục đợi nữa, biết có đợi được Giang Hành về nữa… Cuối cùng dứt khoát cắn môi, về cùng Vũ La.


      *


      Vừa tiễn bước hai người, người bên Giang Hành liền đến gọi nàng đến chính đường dùng bữa.


      Đào Cẩn lấy ngọc bội Vũ La cất lại, còn về khuyên tai Tần Mộ Mộ đưa… Nàng cầm lên xem, đưa cho Hàn Quang, “Tặng cho ngươi.”


      Hàn Quang vui vẻ thôi, “Cảm ơn tiểu thư.”


      Nàng định lưu lại đồ gì của Tần Mộ Mộ, vừa lúc thuận nước giong thuyền, vẹn toàn đôi bên.


      tới chính đường, Giang Hành ngồi sau bàn, bàn bày vài món ăn. Buổi sáng Tần Mộ Mộ cùng Vũ La đến sớm, nàng ngay cả đồ ăn sáng cũng kịp dùng, đối bụng đến tận lúc này, sớm chịu nổi.


      Đào Cẩn ngồi đối diện Giang Hành, gọi tiếng Ngụy vương cữu cữu rồi chuẩn bị ăn.


      Giang Hành hỏi nàng: “Bọn họ rồi hả?”


      Đào Cẩn được dạy dỗ vô cùng tốt, cho dù rất đói bụng, nhưng ăn gì vẫn nhã nhặn có lễ như cũ, nhanh chậm. Nàng vừa bỏ vào miệng miếng thịt, nghe Giang Hành hỏi vậy vẫn nhai xong nuốt xuống rồi mới đáp, “Vừa , bị Tướng Quân dọa sợ.”


      Giang Hành nhướn mày nhìn nàng.


      Đến khi ăn được nửa, Đào Cẩn cuối cùng cũng có tâm tư để ý đến , “Ngụy vương cữu cữu, ta có việc muốn với người.”


      Giang Hành chút để ý hỏi: “Chuyện gì vậy?”


      Hai mắt Đào Cẩn cong lại, “ ra là Tần tiểu thư phải tới gặp ta mà tới thăm người đó.”


      Giang Hành mở mắt nhìn.


      Nàng tiếp tục : “Tần tiểu thư giống như có ý với Ngụy vương cữu cữu đấy.”


      Mày Giang Hành nhíu chặt lại.
      ly sắc, NganPhuong214, HoanHoan56 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :