1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 323: An phận thủ thường

      Tề Hoàn theo thái hậu trở về Thọ Khang cung.

      " sao chứ?" Thái hậu dắt tay Tề Hoàn, con mắt rơi vào bụng của nàng "Có bị đập vào đâu ?"

      Tề Hoàn mỉm cười lắc đầu " có việc gì, đa tạ thái hậu giải vây giúp thần, nếu thần cũng biết nên làm thế nào cho phải." Mặc dù nàng có lòng tin bị Dương Quân Nhu hãm hại, nhưng vẫn sợ mộ Dung quý phi nhân cơ hội ra tay với nàng.

      "Biết ngươi dễ dàng bị tính kế, nhưng nên có tâm phòng bị, hôm này chỉ tạm thời giáo huấn." Thái hậu .

      "Thần nhớ kỹ." Tề Hoàn thấp giọng .

      Thái hậu nhìn nàng cái, còn muốn thêm vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng "Trở về , đừng làm cho tiểu Triệu đại nhân lo lắng."

      Tề Hoàn gò má ửng đỏ, cúi đầu đáp tiếng.

      Nàng là hữu kinh vô hiểm*, nếu như phải cuối cùng đạp Dương Quân Nhu cước, nàng có thể bị kéo xuống nước, nghĩ đến khả năng này, Tề Hoàn hoảng sợ trận, haitay gắt gao che lấy bụng, hôm nay Dương Quân Nhu chính là muốn cùng nàng cá chết lưới rách, nàng ta lấy bụng của mình đến liều mạng với nàng.

      * Hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.

      Nếu Dương Quân Nhu có thai, nàng tội danh là mưu hại con nối dòng Hoàng gia.

      Nữ nhân kia thế nhưng nhẫn tâm đến lấy con của mình làm tiền đặt cược, mặc dù trong bụng của nàng có hài tử, nhưng Dương Quân Nhu có thể làm ra chuyện như vậy, tiếp theo chừng điên cuồng hơn.

      Xem ra còn cần đề cao cảnh giác!

      Tề Hoàn xuất cung, liền nhìn thấy xe ngựa của nàng dừng ở chỗ xa, bên cạnh xe ngựa có thân ảnh cao to tuấn đứng lặng im, áo màu xanh đậm thẳng lộ ra gương mặt tuấn mỹ, giương mắt nhìn thấy nàng, đôi mắt trong trẻo sáng lên, khóe miệng cười , ôn nhu như nước.

      Tâm kinh hoảng liên tục bất an rốt cục bình tĩnh trở lại.

      "Tiểu sư muội." tới, nhàng ôm nàng.

      "ta bị giật mình." Tề Hoàn dùng sứchấp thu mùi vị quen thuộc người dẹp yên lòng của mình, nàng rất sợ hãi, mặc dù liên tục biểu bình tĩnh trầm ổn.

      Triệu Ngôn Ngọc hôn trán của nàngmột chút. Hoàn toàn thấy ánh mắt của người chung quanh " sao, ta ở chỗ này."

      Tề Hoàn ở trong ngực buông lỏng phòng bị. Lập tức cảm thấy hồi mệt mỏi tập kích lên đến.

      "Ngươi đưa Triệu Thiếu phu nhân về trước ." Phía sau hai người truyền đến thanh trầm ổn.

      Lúc này Tề Hoàn mới chú ý tới bọn họ chỗ bên ngoài cửa cung còn có những người khác, nàng ngượng ngùng rời ôm ấp của Triệu Ngôn Ngọc, ngẩng đầu nhìn người chuyệnsau lưng. Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc cương nghị, là Lục hoàng tử.

      "Lục hoàng tử. Khiến ngài chê cười." Nàng thẹn thùng cúi đầu xuống, chỉnh đốn trang phục thi lễ.

      Lục hoàng tử hạ mắt nhìn nàng, khuôn mặt đoan nghiêm lên ý cười nhàn nhạt "Triệu Thiếu phu nhân, lâu gặp, vẫn tốt chứ"

      Tề Hoàn cười trả lời "Nhờ phúc. Hết thảy còn tốt."

      Mỗi lần nhìn thấy nàng, đều cảm thấy nàng so với lần trước bất đồng, lần lại lần làm cho cảm thấy càng xinh đẹp.

      Triệu Ngôn Ngọc đến chắp tay thi lễ với Lục hoàng tử "Lục hoàng tử, vậy tađưa thê tử trở về."

      Lục hoàng tử gật , ánh mắt thâm trầm nhìn Tề Hoàn chợt lóe lên.

      Tề Hoàn được Triệu Ngôn Ngọc ôm lên xe ngựa, sau khi thả màn xe xuống, mặt Triệu Ngôn Ngọc mới lộ vẻmuốn giết người "Nữ nhân kia lại ở trong cung hãm hại nàng!"

      "Thiếp bình yên vô , đừng lo lắng." Tề Hoàn biết đau lòng cho mình. muốn thấy mình chịu chút tổn thương nào, vội vàng trấn an .

      Sắc mặt Triệu Ngôn Ngọctái xanh, trong lòng nghĩ đến vẫncòn sợ, thể nào tưởng tượng nếu như Tề Hoàn gặp chuyện may thế nào.

      Tề Hoàn vuốt lồng ngực của ."Thiếp còn ở chỗ này mà, về sau để nàng tacó cơ hội hãm hại thiếp."

      "Nàng có cơ hội!" Triệu Ngôn Ngọc lạnh giọng .

      ...

      ...

      Như Mộ Dung quý phi dự đoán, Tứ hoàng tử tự mình cầu tình với hoàng đế tha thứ cho Dương Quân Nhu, đem tất cả hành vi của Dương Quân Nhu đều là do sai, hành động này khiến Hoàng Thượng thực bất ngờ, xử trí Dương Quân Nhu như thế nào đều giao cho Tứ hoàng tử.

      Dương Uy biết Dương Quân Nhu làm ra tội khi quân lớn như vậy, đối với nữ nhi cháu này thất vọng thôi, nghe Tứ hoàng tử nhớ đến tình phu thê cầu tình với Hoàng Thượng, còn có điều giấu giếm, cũng có đem Dương Quân Nhu hành vi việc làm toàn bộ báo cho Hoàng Thượng, trong lòng đối với Tứ hoàng tử ngược lại là có vài phần cảm kích, vốn dĩ ông hiểu Tứ hoàng tử, lại cảm thấy luôn luôn lãnh khốc thô bạo đột nhiên khoan hồng độ lượng rất có vấn đề, ngược lại càng thêm cẩn thận hành vi của mình, chưa bao giờ đơn độc gặp mặt Tứ hoàng tử.

      Nhưng vẫn cho Dương phu nhân khiển trách Dương Quân Nhu.

      Sau khi Dương Quân Nhu bị đuổi về phủ, Tứ hoàng tử cũng có tới gặp qua nàng, nàng cũng thể ra khỏi cửa phòng nửa bước, bị triệt để giam lỏng ở trong phòng.

      Trong nhà quyền hành rơi vào người Ngô Doanh, bởi vì trong lòng Dương Quân Nhu tuyệt vọng, lại tràn ngập tối tăm, chưa được mấy ngày, thoạt nhìn tiều tụy ít, da thịt hề đỏ thắm, thêm vài phần vàng như nến, hoàn toàn có vẻ kiều diễm trước kia, ngược lại thành cái thiếu phụ tầm thường.

      Dương phu nhân thiếu chút nữa nhận ra cháu trước mắt này.

      "Mẫu thân, cứu ta." Dương Quân Nhu vừa thấy Dương phu nhân, lập tức quỳ xuống khóc lớn, hôm nay có thể làm cho nàng lần nữa đứng lên, chỉ có Dương gia, nếu như thúc thúc nguyện ý chìa tay giúp đỡ nàng, nàng có thể lần nữa lấy được hết thảy.

      "Sớm biết hôm nay cần gì lúc trước." Dương phu nhân thở dài, có đỡ Dương Quân Nhu đứng dậy "Ngươi đứng lên ."

      "Con biết mình sai rồi, mẫu thân." Dương Quân Nhu khóc ròng, nàng nên xem thường Tề Hoàn, lúc trước nên hung ác quyết tâm, quyết đoán cho người giết nàng.

      Dương phu nhân nhíu mày nhìn nàng, trước kia nàng cảm thấy cháu này nhu thuận thông tuệ, hận thể coi nàng như nữ nhi thương, về sau cho làm con thừa tự thành con của mình, mới phát Dương Quân Nhu tâm địa ác độc, có thù tất báo, căn bản cùng nữ nhi bà muốn hoàn toàn bất đồng, trong hai năm qua, bà dần dần xa cách nàng, ngờ nàng làm trầm trọng thêm, ngay cả con nối dòng Hoàng gia đều dám đem ra làm thủ đoạn để hại người.

      "Lần này là Hoàng Thượng bận tâm thể diện Hoàng gia mới có đem tội của ngươi công khai, bên ngoài đều chỉ cho là ngươi là cẩn thận mất hài tử, Quân Nhu, ngươi về sau phải an phận thủ thường mới được." Dương phu nhân khuyên nhủ.

      "Là tiện nhân Tề Hoàn kia hãm hại con." Dương Quân Nhu kêu lên, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định nghĩ muốn báo thù.

      "Nếu ngươi hại người trước, người khác sao hại ngươi?" Dương phu nhân hỏi ngược lại.

      Dương Quân Nhu cam lòng "Mẫu thân, hôm nay là con bị hại hai bàn tay trắng, Tề Hoàn nàng tổn thất cái gì, nàng ngay cả sợi lông cũng bị thương."

      "Ngươi đả thương được nàng, đó là ngươi bản lãnh đủ, ngươi bị người khác tính kế, là ngươi ngu xuẩn, cần phải đem lỗi của mình đều tính ở người người khác." Dương phu nhân , "Những năm gần đây. Ngươi nếu phải là trong lòng còn có ghen ghét, tại sao có thể có hôm nay."

      "Mẫu thân hôm nay là để giáo huấn ta?" thanh Dương Quân Nhu lạnh xuống.

      Dương phu nhân "Tứ hoàng tử nhớ đến tình phu thê có bỏ ngươi. Ngươi nên mang lòng cảm kích an phận thủ thường, cần phải tiếp tục làm chuyện khiến người ta thất vọng, thúc phụ ngươi bảota với ngươi. trông cậy vào ngươi vì Dương gia mang đến vinh quang, chỉ cầu ngươi cần phải liên lụy cả nhà Dương gia. Ngươi hiểu chưa?"

      Dương Quân Nhu đột nhiên cười lên ha hả, cười đến nước mắt chảy ra "ta rốt cuộc làm gì sai, mỗi người các ngươi đều cảm thấy ta đáng chết, ta là bị tính kế, nếu như phải là Tề Hoàn, ta bị người ta đồn đãi hồng hạnh xuất tường sao? Nếu như phải là nàng. ta làm sao cho là mình có bầu, đều là nàng... Đều là con tiện nhân kia, các ngươi như thế nào thay ta chủ trì công đạo, ngược lại đều đến chỉ trích ta?"

      Dương phu nhân trách mắng "Ngươi sở dĩ bị Tề Hoàn tính kế, đó là bởi vì trong lòng ngươi còn nhớ tới người nam nhân kia, nếu phải ngươi quá mức chấp nhất, cũng muốn tổn thương Lục thị, chỉ cần là người có khả năng bị đánh mà hoàn trả, trong hai năm qua ngươi làm gì mẹ con các nàng. Trong lòng ngươi hiểu , hôm nay người ta bất quá là ăn miếng trả miếng."

      Nàng quá ràng cách làm người của cháu này, nếu như phải là hại Tề Hoàn quá độc ác, làm sao đối phương phản kích? Còn kích phải trúng. Làm cho Dương Quân Nhu có lực phản kích.

      Dương Quân Nhu nghe lời Dương phu nhân , trong lòng càng thêm oán hận, ràng đều là người Dương gia, tại sao có thể thay nàng chuyện, ngược lại đều chuyện thay Tề Hoàn.

      "Chỉ cần ta còn là Tứ hoàng tử phi, ta liền có thể báo thù." Dương Quân Nhu .

      "Ngươi vẫn là Tứ hoàng tử phi, yên tâm." Dương phu nhân thấy nàng gian ngoan mất linh, lãnh trào "Bất quá ngươi đời này cũng đừng nghĩ rời Tứ hoàng tử phủ."

      Dương Quân Nhu bắt lấy tay Dương phu nhân "Chỉ cần phụ thân nguyện ý giúp giúp Tứ hoàng tử, vậy ta có thể giống như trước kia, mẫu thân, ngài nhất định phải giúp ta..."

      Dương phu nhân hất tay của nàng ra "Làm sao ngươi đến bây giờ còn tỉnh táo? Ngươi có phải muốn liên lụy cả Dương gia chôn cùng mới cam tâm hay !"

      "Ngươi chịu giúp ta, đơn giản bởi vì ta phải là ruột thịt của ngươi." Dương Quân Nhu lớn tiếng kêu lên.

      "Ngươi nếu là ruột thịt ta, làm ra chuyện như vậy, ta sớm đem ngươi đánh chết." Dương phu nhân .

      Dương Quân Nhu khóc cầu "Thím, cầu xin ngài cứu con , con ở đời này có những thân nhân khác, chỉ có ngài cùng thúc phụ đối với con tốt nhất."

      Dương phu nhân thất vọng lắc đầu "Ngươi vẫn là chết cũng hối cải."

      "Con đổi, con nhất định đổi!" Dương Quân Nhu vội vàng , hốt hoảng đến bên tường, dùng sức đem ngọc phỉ thúy vách tường cùng bình ngọc men xanh lụcném xuống đất "ta lại nhớ tới người nam nhân kia, ta lần nữa làm người, thím, ngài phải giúp ta."

      Ngọc phỉ thúy rơi mặt đất vỡ ra mấy khối, có mùi thuốc nhàn nhạt bay ra.

      Dương Quân Nhu chỉ lo kích động, căn bản có phát khác thường.

      Dương phu nhân lại nhíu mày nhìn xem treo biển hành nghề sau lưng màu đỏ phấn, "Ngươi này treo biển hành nghề là ai đưa tới?"

      "... ta thành thân năm đó, Tề gia đưa tới." Dương Quân Nhu .

      "Tại sao lại có bột phấn này..." Dương phu nhân cầm lấy mảnh vụn, nghi ngờ nhìn về phía Dương Quân Nhu.

      Bột phấn kia là màu đỏ, mà ngọc phỉ thúylà màu xanh ngọc, bởi vì dán vách tường, Dương Quân Nhu cho tới bây giờ có phát hiệnđằng saukhối ngọc có bột phấn màu đỏ.

      "Hình như có mùi xạ hương." Dương phu nhân kinh ngạc , mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi.

      mặt Dương Quân Nhu liền biến sắc, cánh môi khẽ run " muốn hại ta? ... Là Tề Hoàn, là mẹ con Lục thị, ra các nàng sớm hạ thủ với ta?"

      Dương phu nhân ngẩn ra, lấy khăn tay ra cầm lấy mảnh vụn "ta cho ngườitìm hiểu xem bột phấn này là cái gì, hôm nay ngươi vẫn bị cấm túc, liền an phận thủ thường ngây ngốc ở trong phòng ."

      Nếu như đó là xạ hương... nàng những năm này cách nào mang bầu, đều là vì ngọc phỉ thúyvà bình ngọc này?

      Là Tề Hoàn làm hại nàng thể sinh dưỡng.

      "A a a..." Dương Quân Nhu oán hận đau khóc thành tiếng.

      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki14 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 324: Cầu hòa
      Dương phu nhân cầm mảnh ngọc phỉ thúy tìm đại phu kiểm tra, xác nhận bột phấn kia là loại hương liệu tránh thai, nữ tử hàng năm tiếp xúc tổn thương rất lớn, Dương Quân Nhu gả cho Tứ hoàng tử nhiều năm như vậy vẫn thể mang thai, cũng là vì khối ngọc này.

      Bà xem thường Tề Hoàn...

      Cho tới nay, bà đều cho rằng Tề Hoàn là nữ tử khoan dung thiện lương, nghĩ tới lại có thủ đoạn như vậy, đến tột cùng là thâm cừu đại hận gì, mới có thể dùng cách thức tuyệt đường con cháu này để tổn thương người khác.

      Bà biết Dương Quân Nhu cũng phải là người thiện lương mảnh mai gì, nhưng thủy chung là cháu của mình, sao thực có thể nhìn nàng bị người khác hại chết?

      Dương phu nhân quyết định tìm Tề Hoàn.

      Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc trở về Triệu gia, bất quá Triệu Ngôn Ngọc vẫn như trước chưa thấy qua hai biểu muội kia.

      Mấy ngày nay, mặc dù Tề Hoàn ở Tề gia, lại sớm đem gia cảnh tính tình của hai vị biểu muội nghe được ràng tường tận, Lưu Sở Phân là vì gia đình sa sút, thể nghe theo
      phân phó của Triệu lão phu nhân vội tới làm thiếp của Triệu Ngôn Ngọc, về phần vị thiên kim đại tiểu thư Lâm Hương kia dường như làm vẻ ta đây, sẵn sàng mạo xưng là trang hảo hán, phụ thân của nàng bởi vì ăn hối lộ vào tù, khổ đường , vừa vặn Triệu lão phu nhân tìm đến, lập tức muốn thành thiếp của Triệu Ngôn Ngọc, Triệu gia chắc chắn đối với khốn cảnh Lâm gia làm như thấy.

      Dựa vào khả năng Triệu Ngôn Ngọc, làm cho cha nàng bình an vô là chuyện đơn giản.

      Bất đắc dĩ vị đại tiểu thư này bởi vì thói quen cao cao tại thượng, chút cũng có tự giác ăn nhờ ở đậu, rất nhanh đem bản thân làm chủ mẫu.

      Sau khi Triệu phu nhân hiểu tình huống của nàng, giải thích giúp cha nàng, nghĩ đưa nàng về nhà, Lâm Hương lại mình ngưỡng mộ Triệu Ngôn Ngọc lâu, cam tâm tình nguyện muốn trở thành thiếp thất của .

      Nếu như nàng phải là biểu nương Triệu lão phu nhân tìm đến, trực tiếp đưa đến, sao còn có thể cò kè mặc cả.

      Cũng may Lưu Sở Phân vốn có tâm tư làm thiếp, sau khi Triệu phu nhân cho khoản bạc cầm lấy, liền dẫn nha hoàn trở về, Triệu phu nhân còn cười về sau đợi nàng thành thân, tặng cho nàng phần quà cưới là đại lễ.

      Lúc Tề Hoàn trở lại Lưu Sở Phân rời khỏi, chỉ có Lâm Hương kiên nhẫn muốn gặp Triệu Ngôn Ngọc.

      Bất quá có cơ hội này mà thôi, mỗi lần nàng chạy tới cầu kiến, đều bị Triệu Ngôn Ngọc tìm các loại lấy cớ cự tuyệt. Khiến Lâm Hương cho rằng Tề Hoàn làm khó dễ nàng, sợ Triệu Ngôn Ngọc bị nàng cướp , vì vậy, càng thêm dụng tâm muốn gặp được Triệu Ngôn Ngọc.

      "Thiếu phu nhân." Bạch Hủy đến, nhìn Tề Hoàn nghiêng ở giường nệm đọc sách, giọng kêu lên.

      "Chẳng lẽ vị biểu nương kia lại tới nữa rồi?" Tề Hoàn khiêu mi hỏi.

      Hôm qua Tề Hoàn mới về nhà, Lâm Hương tới cầu kiến nhiều lần.

      "Biểu nương dường như ra ngoài, nghe biết người nào. Gần đây thường xuyên ra ngoài." Bạch Hủy ra.

      Tề Hoàn cho là đúng cười cười.

      Bạch Hủy "Dương phu nhân đến đây, muốn gặp người."

      Dương phu nhân? Thím của Dương Quân Nhu?

      Tề Hoàn đối với Dương phu nhân ấn tượng cũng tệ lắm, biết bàvà Dương Quân Nhu phải là cùng loại người, những năm gần đây, Dương phu nhân tận lực xa cách Dương Quân Nhu, quan hệ giữa Dương gia và Tứ hoàng tử phủ cũng rất nhạt, có thể thấy vợ chồng hai người bọn họ đều cực kỳ thông thấu.

      Dương phu nhân hôm nay tìm đến nàng. Là vì Dương Quân Nhu?

      "Thỉnh Dương phu nhân đến phòng khách." Tề Hoàn .

      Dương phu nhân lâu có gặp qua Tề Hoàn, trong ấn tượng, Tề Hoàn là tiểu nương nũng nịu. Bộ dạng thanh tươi đẹp, nhìn xem chính là người thông tuệ lanh lợi, hôm nay vừa thấy, lại phảng phất chưa từng quen biết.

      Tề Hoàn bụng đội lên, nụ cười mặt dịu dàng như trước, xem vào trong mắt Dương phu nhân, lại cảm thấy hồi rét lạnh sợ run.

      "Dương phu nhân, lâu gặp." Tề Hoàn thi lễ, thỉnh Dương phu nhân mời trà.

      "Hai năm gặp, phong thái của Triệu Thiếu phu nhân càng hơn nương khi xưa." Dương phu nhân ổn định tâm trạng. Vừa cười vừa .

      Tề Hoàn khẽ mỉm cười "Sao có thể so sánh với thời còn nương, ngược lại Dương phu nhân giống như có thay đổi gì, hay là cùng hai năm trước đồng dạng đây."

      Dương phu nhân "Hôm nay đường đột đến đây, hi vọng Triệu Thiếu phu nhân thứ lỗi."

      "Dương phu nhân có chuyện ngại thẳng." Tề Hoàn hạ mắt nhìn lá trà chậm rãi tách ra trong chén. Từ từ chìm vào đáy chén, suy đoán Dương phu nhân lần này tới đây là có mục đích.

      "Hôm đó chuyện trong cung ta nghe , tiểu nữ đắc tội nhiều, Triệu Thiếu phu nhân khoan hồng độ lượng, còn xin cần so đo." Dương phu nhân thành khẩn , mặc dù công bố với bên ngoài là hài tử của Dương Quân Nhu cẩn thận té mất, nhưng Dương phu nhân biết nội tình.

      Tề Hoàn "Dương phu nhân, người muốn so đo phải là ta."

      Dương phu nhân giương mắt nhìn Tề Hoàn, từ trong ngực lấy ra mảnh ngọc vụn đặt ở trước mặt nàng "Triệu Thiếu phu nhân còn nhận ra thứ này?"

      Là mảnh ngọc phỉ thúy năm đó! Năm đó lúc Dương Quân Nhu thành thân, Tề Hoàn dùng danh nghĩa của Tề Chính Khuông đưa cho nàng làm quà tặng chính là ngọc phỉ thúy cùng bình ngọc, làm sao rớt bể, hơn nữa vì sao lại ở trong tay Dương phu nhân?

      Đầu lông mày Tề Hoàn khẽ chau, chuyện gì nhìn về phía Dương phu nhân "Dương phu nhân, mảnh ngọc vụn này có vấn đề gì sao?"

      "Triệu Thiếu phu nhân thấy quen mắt sao?" Dương phu nhân
      cười nhạt hỏi.

      "ta hiểu ý của ngài." Tề Hoàn cười lắc đầu.

      Dương phu nhân cầm lấy chén trà, nhấp miếng trà, ra "Triệu Thiếu phu nhân tâm cơ sâu, Quân Nhu mặc dù trước đây có sai, nhưng đoạn tuyệt con nối dòng của người khác bị thiên lôi đánh, có lẽ Triệu Thiếu phu nhân cũng bị người tính kế, lúc trước tặng quà cho Nhu nhi thế nhưng lại dấu độc, độc lợi hại tàn bạo như vậy, làm cho Quân Nhu nhiều năm như vậy cũng thể mang thai..."

      Vừa , Dương phu nhân vừa đưa mắt quan sát Tề Hoàn, thấy nàng vẫn bộ dạng vân đạm phong khinh như cũ, trong lòng khỏi than , nương này niên kỷ vẫn còn mà đối mặt với chuyện này có thể lãnh tĩnh như vậy, quả nhiên đơn giản.

      Dương Quân Nhu đối nghịch với nàng sao có thể thắng, suy nghĩ nhiều chiêu số như vậy cũng thể giải quyếtđược Tề Hoàn, ngược lại người ta mới ra tay, có thể làm cho nàng vạn kiếp bất phục.

      "Triệu Thiếu phu nhân, chúng ta người ngay thẳng chuyện mập mờ, Quân Nhu cùng ngươi có thể làthủy hỏa bất dung, nàng từng làm qua rất nhiều chuyện sai, nhưng hôm nay nàng rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng Triệu Thiếu phu nhân có cái gì oán khí đều nên tiêu tan, về sau đường ai nấy , cần phải lại oan oan tương báo, được ?" Dương phu nhân giọng thành khẩn.

      Tề Hoàn dịu dàng cười yếu ớt "Dương phu nhân, cho tới nay, đều là Dương Quân Nhu chịu buông qua ta, phải là tamuốn gây với nàng."

      Trong ngọc phỉ thúy giấu thuốc, là vì trả thù Dương Quân Nhu, nhưng hơn nữa là muốn nàng sinh hạ con nối dòng cho Tứ hoàng tử, khiến Dương gia hoàn toàn trói cùng chỗ với Tứ hoàng tử.

      Dương Uy thể trở thành quân cờ của Tứ hoàng tử.

      "Như vậy, Triệu Thiếu phu nhân có thể xem nhưbây giờ nàng có năng lực thương tổn ngươi, cần lại cùng nàng so đo được ?" Dương phu nhân nhìn mảnh ngọc vụn kia ra.

      Tề Hoàn nhìn Dương phu nhân cái, hôm nay Dương phu nhân lại muốn tới nơi này, là biết chuyện nàng hãm hại Dương Quân Nhu thể mang thai, nhưng lại có chất vấn. Càng cho Tứ hoàng tử, nếu là với Tứ hoàng tử, hôm nay nàng cũng ôn tồn như vậy.

      Vì cái gì?

      Là Dương Uy tướng quân hi vọng Dương Quân Nhu vì Tứ hoàng tử sinh hạ hài tử sao?

      Đời trước, Dương Uy phải là người mà Tứ hoàng tử có thể sai sử. An toàn của cả kinh thành đều ở tay Dương Uy.

      "Dương phu nhân muốn ta làm như thế nào?" Tề Hoàn hàm cười hỏi.

      " kiện Vương Tuấn kia, hi vọng Triệu Thiếu phu nhân có thể miệng kín như bưng, chớ để người thứ hai biết chuyện này." Dương phu nhân ra.

      Tề Hoàn nhàng gật đầu "Ta đáp ứng ngài."

      Dương phu nhân thở phào nhõm "Quân nhu bị Tứ hoàng tử cấm túc, qua vài ngày nữa, được đưa ra khỏi kinh thành. Đời này đại khái là thể trở lại."

      Đây là tin tức tốt! Mặt mày Tề Hoàn nhăn lại dễ phát ra sung sướng vui vẻ "Kia thực đáng tiếc thay Tứ hoàng tử phi, mất hài tử, người luôn tâm tình tốt nghĩ ngợi lung tung, có lẽ về sau tốt rồi."

      Quả nhiên là người thông thấu lanh lợi! Dương phu nhân càng ngày càng cảm thấy rất may mắn vì chưa cùng Tề Hoàn là địch nhân "Đúng vậy, làm phiền Tứ hoàng tử trọng tình trọng nghĩa."

      Tề Hoàn cười phải.

      Chủ đề Dương Quân Nhu cứ như vậy vạch trần qua, Tề Hoàn bảo Bạch Hủy mangmảnh ngọc vụn mặt bàn .

      Dương phu nhân hỏi tình hình Lục thị gần đây. Hai người chuyện nhà trong chốc lát, liền cáo từ ly khai Triệu gia.

      Bạch Hủy đỡ Tề Hoàn đến giường êm ngồi xuống, "Thiếu phu nhân. Ngài có sao chứ?"

      "ta có thể có chuyện gì?" Tề Hoàn khóe miệng mỉm cười, tâm tình vui mừng hỏi.

      "Dương phu nhân cầm mảnh ngọc vụn kia phải là có thuốc sao? Ngài ngửi vào phải cảm thấy thoải mái sao?" Bạch Hủy hỏi.

      Tề Hoàn cười "ta vì cái gì có thể với Dương phu nhân lâu như vậy, bởi vì bà sớm đem rửa sạch thuốc bôi mảnh ngọc vụn, bà phải là đến hại ta, là tới
      thay Dương Quân Nhu giảng hòa với ta."

      Bạch Hủy nhíu mày " chẳng lẽ cùng Dương Quân Nhu giảng hòa?"

      "Dương phu nhân nếu nguyện ý ra mặt thay Dương Quân Nhu, tự nhiên áp chế nàng, yên tâm , về sau cần gặp lại nàng." Tề Hoàn vui vẻ . Dương Quân Nhu là cừu địch hai đời của nàng, cuối cùng hoàn toàn giải quyết.

      "Tứ hoàng tử thế nhưng buông tha nàng." Bạch Hủy buồn bực .

      Ánh mắt Tề Hoàn lóe lên "Tứ hoàng tử cũng coi như có thể nhịn."

      Màn cửa khẽ nhúc nhích, Trầm Hương đến "Thiếu phu nhân, ra vị Lâm nương kia gặp mặt phu nhân thế tử Ninh gia. hiểu làm sao lại quen biết với Ninh Thiếu phu nhân."

      Phu nhân thế tử Ninh gia? trong nháy mắt Tề Hoàn nhớ nổi người kia là ai.

      "Tô Loan quận chúa sao lại tốt với Lâm Hương như vậy?" Bạch Hủy kinh ngạc hỏi " mưu quỷ kế gì ."

      Tề Hoàn ngồi thẳng người "Lâm Hương ra ngoài gặp mặt Tô Loan?"

      "Vâng, nghe Lâm Hương và Tô Loan quận chúa lại rất gần, thường gặp mặt nhau." Trầm Hương , đây là nàng từ nha hoàn bên cạnh Lâm Hương nghe được.

      Tô Loan
      hận nàng thấu xương, mà Lâm Hương vừa mới đến kinh thành bao lâu, hai người bọn họ làm sao quen biết?

      "Sau khi Lâm nương trở về chưa tới tại sao biết Tô Loan à?" Tề Hoàn hỏi.

      Trầm Hương “Nha hoàn bên cạnh nàng chỉ là gặp phải tại Hộ Quốc tự, về phần gì đó làm cái gì, cũng lộ ra nửa câu."

      Tề Hoàn nhíu mi "Cho người hỏi thăm chút, Lâm Hương và Tô Loan đến tột cùng làm cái gì."

      Nàng mới tin hai người kia mới quen thân thành bạn tốt mới ngày ngày gặp mặt.Tô Loan là người mắt cao hơn đầu, dùng thân phận Lâm Hương như vậy sao có thể lọt vào mắt của nàng, chuyện khác thường cần phải vì !

      " phải trực tiếp đưa Lâm Hương trở về là được." Bạch Hủy tức giận ra.

      "Đưa nàng , lại đem lão phu nhân tới, ngươi cảm thấy cái nào sống dễ chịu hơn?" Tề Hoàn hỏi ngược lại.

      Bạch Hủy thầm "Lão phu nhân có việc gì làm..."

      Tề Hoàn nghĩ tới Tô Loan và Lâm Hương, nhưng lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
      Last edited: 5/12/16

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 325: Thiệp mời của Ninh gia

      quá vài ngày, Phủ Tứ hoàng tử truyền ra tin tức Tứ hoàng tử phi động kinh.

      Dương Quân Nhu bị đưa ra khỏi kinh thành, đến am Thiết Sơn để dưỡng bệnh.

      Tề Hoàn biết được tin tức này, cố ý mang theo Bạch Hủy đến cửa thành, ánh mắt nhìn theo xe ngựa đem Dương Quân Nhu đưa ra khỏi kinh thành, khắc kia, nàng phảng phất nghe được tiếng thở dài đến từ kiếp trước.

      Rốt cục cần gặp lại nữ nhân này.

      tốt!

      " về." Tề Hoàn , phải đem cái tin tốt này cho mẫu thân mới được.

      Lục thị sớm nhận được tin tức, biết Dương Quân Nhu bị đưa ra kinh đô, tự nhiên là vỗ tay tỏ ý vui mừng, chỉ là so với chuyện này của Dương Quân Nhu, bà càng quan tâm bụng Tề Hoàn.

      "Cũng hơn bảy tháng, con cũng phải cẩn thận mới được, nếu có việc gì, cũng đừng thường xuyên ra cửa, ở trong nhà dưỡng thai tốt." Lục thị biết ở trong cung Tề Hoàn thiếu chút nữa bị Dương Quân Nhu hại, trong lòng vạn phần lo lắng, chỉ hi vọng nữ nhi bình an sinh hạ hài tử.

      Tề Hoàn cười "Nương, ngài cần lo lắng, con tốt lắm."

      "... Phụ thân ngươi liên tục cho người đến truyền lời, muốn trở về, ta vẫn để ông ấy tiếp tục dưỡng bệnh trong trang, cũng biết sao ông ta lại biết được chuyện của tỷ đệ Tề Như, muốn tìm con đến để hỏi chuyện, nhất định là trong trang có người lắm miệng, hôm nay ầm ĩ muốn tìm Kính ca nhi." Lục thị .

      " sớm chỗ nào rồi, tại mới nhớ tới có đứa con trai này?" Tề Hoàn lãnh trào ra "Nương, cần để ý ông ta, thể để cho ông ấy trở lại, càng thể để Tề Như liên lạc được với ông ta, hai người này cũng biết nháo lên chuyện gì xảy ra."

      Lục thị "Ta sao hiểu, thay đổi người làm trong trang, đều là tâm phúc, chỉ sợ ông ta ở chỗ kia tranh cãi ầm ĩ, khó coi."

      "Sợ cái gì đây, ông ta trúng gió, ngẫu nhiên tâm tình tốt nháo chút, đây phải là rất bình thường sao?" Tề Hoàn cười , dù sao Tề Chính Khuông sau khi trúng gió tính tình cũng tốt, thỉnh thoảng phát giận. Trong nhà di nương cùng bọn hạ nhân đều sợ , ước gì ở lại trong trang cả đời.

      " cũng đúng." Lục thị gật đầu.

      Tề Hoàn có lưu lại quá lâu, chuyện với Lục thị lát, liền cáo từ.

      Thời điểm qua vườn hoa. Gặp được Lý Thi Thơ.

      "Đại nãi nãi." Lý Thi thi lễ, khuôn mặ xinh đẹpt mang theo nụ cười yếu ớt.

      Tề Hoàn trả lễ, nàng cho tới bây giờ cho rằng Lý Thi Thơ là di nương của Tề Chính Khuông " suy nghĩ cái gì, tìm ngươi hàn huyên chút đây."

      Lý Thi thơ chỉ chỉ bên đình nghỉ mát, ra hiệu Tề Hoàn qua đó chuyện.

      Từ lúc ở Nam thành, Tề Hoàn cùng nàng hai bên liền thẳng thắn qua, Lý Thi Thơ đến gần Tề Chính Khuông là có mục đích. Mà sau lưng người nọ Tề Hoàn đắc tội được, hôm nay Tề Chính Khuông cũng trúng gió, mà lại từ quan ở nhà, Lý Thi Thơ cũng có cần thiết ở lại Tề gia .

      "Nếu như ngươi muốn rời Tề gia, ta có thể thay ngươi với phu nhân." Tề Hoàn đợi Lý Thi thơ mở miệng, lên tiếng trước.

      Lý Thi Thơ mỉm cười "tacoi như vào Tề gia, dĩ nhiên là có đạo lý rời ."

      Tề Hoàn giật mình "Ngươi đừng với ta, ngươi theo phụ thân ta lâu ngày sinh tình rồi?"

      "Cùng cha ngươi lâu ngày sinh tình có chút khó." Lý Thi Thơ .

      "Vậy vì cái gì?" Tề Hoàn nhíu mày hỏi "Chẳng lẽ là chủ tử sau lưng ngươi cho phép? Vậy ngươi ở lại Tề gia có mục đích khác?"

      Tề Hoàn nhớ tới tam thúc và Lão thái gia. Chẳng lẽ Lý Thi thơ là giám thị bọn họ?

      Lý Thi Thơ trầm mặc , sau hồi mới "Ta cần vì người nọ làm việc, hôm nay ta chỉ là muốn yên lặng vượt qua nửa đời sau, Tề gia rất tốt."

      Lời này đúng ! Tề Hoàn căn bản tin tưởng lời Lý Thi Thơ , đúng là nàng tìm được lời cãi lại, bởi vì nàng đối với người sau lưng Lý Thi thơ kia rất kiêng kỵ.

      "Phải ? Hi vọng ngươi nghĩ như vậy." Tề Hoàn cười .

      Lý Thi Thơ biết Tề Hoàn tin nàng, đành phải cười cười "Nếu ngươi cảm thấy ta ở tại chỗ này thích hợp, liền bảo phu nhân đưa ta hầu hạ lão gia."

      Đầu lông mày Tề Hoàn cau lại "Phụ thân xác thực cần người hầu hạ, nhưng có người làm là đủ rồi."

      "Ngươi hi vọng ta trở về Nam thành?" Lý Thi Thơ hỏi.

      "Ta hi vọng Tề gia cao thấp đều bình an." Tề Hoàn .

      Lý Thi thơ sâu nhìn Tề Hoàn cái "Ta biết phải làm sao." Nàng tiêu sái xoay người vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu lại "Đại nãi nãi, phiền toái ngươi trở về tiếng với đại gia .Chuyện lần trước, ta đáp ứng."

      Tề Hoàn giật mình.

      ...

      ...

      Sau khi Tề Hoàn về nhà tìm Triệu Ngôn Ngọc, đem lời Lý Thi thơ cho .

      Triệu Ngôn Ngọc muốn đem Phượng Hoàng lâu ở Nam thành giao cho Lý Thi Thơ, bảo nàng trông coi giúp bọn họ, dù sao nàng trưởng thành tại Nam thành, đối với chỗ đó quen thuộc nhất.

      "Nàng phải là người của hoàng thượng sao?" Tề Hoàn tò mò hỏi.

      "Cũng bởi vì bối cảnh nàng đơn giản, cho nên mới muốn giao cho nàng xem, Hoàng Thượng đưa nàng đến bên cạnh phụ thân ngươi, mục đích cũng nhất định là phụ thân ngươi." Triệu Ngôn Ngọc .

      "Là tam thúc cùng Lão thái gia..." Tề Hoàn ngưng trọng nhíu mi "Còn ngươi nữa, Hoàng Thượng phải là rất tin tưởng các ngươi sao?"

      Triệu Ngôn Ngọc cho là đúng "Quân vương từ xưa đến nay đều có tuyệt đối tin tưởng người, nàng cần phải lo lắng, Hoàng Thượng làm như vậy, cũng phải là tín nhiệm chúng ta."

      Là đề phòng chuyện chưa xảy ra, Hoàng Thượng còn biết Triệu Ngôn Ngọc bọn họ biết được thân phận Lý Thi Thơ ?

      "Gần vua như gần cọp, có sai." Tề Hoàn tiến vào trong ngựcTriệu Ngôn Ngọc, giọng ra, dụng tâm vì bệ hạ làm việc như vậy, lại vẫn chiếm được tín nhiệm tuyệt đối, dường như phảng phất đầu treo cây đao.

      Triệu Ngôn Ngọc khẽ vuốt lưng của nàng, ôn nhu "Hoàng Thượng làm như vậy chưa chắc tín nhiệm, ông ấy chỉ là thói quen."

      Ngoài thư phòng truyền đến tiếng đập cửa.

      Tề Hoàn rời cái ôm của Triệu Ngôn Ngọc, Phúc Sinh đến.

      "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, Ninh thế tử cho người đưa thiếp mời đến, mời nhị vị ngài ngày hai mươi tháng năm tham dự sinh thần của An Viễn Hầu." xong, dâng lên thiếp mời trong tay.

      Triệu Ngôn Ngọc tiếp nhận vừa xem, lại nhìn về phía Tề Hoàn.

      "Thiếpbây giờ tiện ra cửa, chàng là được." Tề Hoàn cười , nhớ tới lời Ninh Triều Vân hôm đó, nàng nghĩ nhìn thấy lúc này, càng muốn Ninh gia.

      "Cũng tốt." Triệu Ngôn Ngọc gật đầu.

      Tề Hoàn ở lại thư phòng trêu chọc, cùng Triệu Ngôn Ngọc dứt lời liền về phòng.

      Trầm Hương ở thềm đá nhìn thấy nàng, gấp rút tiến lên đón "Thiếu phu nhân, Ninh gia thế tử phu nhân kêu người đưa thiệp mời cho Lâm nương, hình như là muốn mời nàng Ninh gia tham gia cái gì bữa tiệc."

      "Là đại thọ năm mươi của An viễn hầu." Tề Hoàn thấp giọng .

      "Tô Loan quận chúa thế nhưng đưa thiếp mời cho Lâm Hương?" Bạch Hủy kinh ngạc kêu thành tiếng.

      Tề Hoàn vào nhà ngồi xuống, hơi trầm ngâm, phân phó Bạch Hủy "Ngày kia ngươi vàPhúc Sinh Ninh gia cùng thiếu gia. người đều mang theo giải rượu."

      "Thiếu phu nhân là sợ thiếu gia uống rượu say? Ngài yên tâm, thiếu gia tửu lượng khá tốt." Bạch Hủy .

      " sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ở nơi đóuống rượu say cũng tốt." Tề Hoàn cũng đến hoài nghi trong lòng nàng, Tô Loanvà Lâm Hương đùa giỡn cái gì. Trong lòng nàng có nghi ngờ, chỉ hy vọng là nàng suy nghĩ nhiều mới tốt.

      Chạng vạng, Triệu Ngôn Ngọc trở lại, Tề Hoàn với Lâm Hương cũng được thỉnh mời tham gia bữa tiệc.

      Chưa từng thấy qua Lâm Hương,gương mặt tuấn tú Triệu Ngôn Ngọc lộ vẻchán ghét "Nàng làm gì? Saolại cùng vớiTô Loan quận chúa?"

      đối với vị quận chúa kia càng có hảo cảm.

      " biết, nghe là ở bên ngoài gặp phải, mới quen thân." Tề Hoàn nhận lấy đai lưng của "Thiếpgiúpchàng kỳ lưng."

      Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười "Cầu cũng được."

      "Tô Loan trước kia ái mộ chàng, chừng lần này liên thủ cùng Lâm Hương đối với chàng... Chàng cũng phải cẩn thận" Tề Hoàn cởi bỏ tóc của Triệu Ngôn Ngọc, giúp gội đầu.

      "Vậy ta ." Triệu Ngôn Ngọc .

      Tề Hoàn cười "Chàngvà Ninh Triều Vân là cùng liêu, cũng đều giao hảo với Lục hoàng tử, cũng đưa thiếp mời, thể nổi. Dù sao các nàng lại giảo hoạt bằng chàng, chàng cẩn thận chút, thủ thân như ngọc là được."

      Triệu Ngôn Ngọc bắt lấy tay của nàng"Ta giảo hoạt như thế nào? ta làm việc từ trước đến nay đều quang minh chính đại."

      "Quang minh chính đại nửa đêm chạy vào khuê phòng người ta?" Tề Hoàn tức giận cười tiếng, nếu nàng có lo lắng Triệu Ngôn Ngọc bị Lâm Hương tính kế hay , vậy thực quá lo lắng, tính rakhoảng cáchluôn cách bậc.

      "Đó cũng là quang minh chính đại tiến khuê phòng của nàng." Triệu Ngôn Ngọc khoác ngượng miệng.

      Tề Hoàn dùng sức nhéo bờ vai của chút "Da mặt của chàng càng ngày càng dầy."

      Hai vợ chồng tắm rửa xong ngủ, suốt đêm chuyện.

      Thoáng cái tới ngày đại thọ, Triệu Ngôn Ngọc vừa ra đến cửa, chợt thấy nương trẻ tuổi ăn mặc trang điểm xinh đẹp bước nhanh tới, còn chưa lại gần liền lớn tiếng hô biểu ca.

      Lâm Hương cơ hồ đem tất cả đồ trang sức đáng giá đều mang người, thoạt nhìn rất phú quý. Lại tục chịu được.

      Triệu Ngôn Ngọc làm bộ có nghe được, sải bước nhảy lên xe ngựa.

      "Biểu ca chính là muốn Ninh gia, ta vừa vặn cũng , có thể thỉnh biểu ca nhân tiện cho ta cùng hay ?" Lâm Hương tại thời điểm xe ngựa phải khởi động, bắt được càng xe, miệng to thở phì phò. Lại vẫn nỗ lực bảo trì mỉm cười với Triệu Ngôn Ngọc bên trong.

      Quả nhiên! Triệu Ngôn Ngọc ngày thường khôi ngô tuấn tú, xứng với Lâm Hương nàng.

      "Nam nữ hữu biệt, Lâm nương hay là đáp xe ngựa khác ." thanh lãnh đạm của Triệu Ngôn Ngọc truyền ra.

      Bạch Hủy trừng mắt nhìn về phía Phúc Sinh "Còn mau , thiếu gia kịp."

      Hoàn toàn đem Lâm Hương đưa vào mắt.

      Phúc sinh nhìn thoáng qua Lâm Hương nắm chặt càng xe, lớn tiếng quát "!"

      Xe ngựa động, Lâm Hương thiếu chút nữa xong rồi, may là nàng kịp thời buông tay.

      Lâm Hương tức giận trừng mắt xe ngựa xa, nhất định là Tề Hoàn lo lắng Triệu Ngôn Ngọc bị nàng hấp dẫn, cho nên mới kêu nha hoàn bên cạnh canh giữ ở bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc, đáng hận!

      Hôm nay nàng nhất định phải làm cho Triệu Ngôn Ngọc chứng kiến nàng!

      Đúng rồi, Tô Loan quận chúa còn bảo hôm nay cho nàng đạt được ước muốn, cũng biết là chuyện gì.

      "Còn mau kêu người đem xe ngựa đến đây." Lâm Hương trừng nha hoàn bên cạnh, chỉ muốn vội vàng Ninh gia, chừng còn có thể gặp được Triệu Ngôn Ngọc.

      Nàng nhất định làm cho Triệu Ngôn Ngọc biết, nàng kém hơn Tề Hoàn.

      màn này của Lâm Hương rất nhanh truyền tới tai Tề Hoàn, lúc đó, Tề Hoàn ở chỗTriệu phu nhân, nàng cười cười"Vị biểu nương này là kiên nhẫn."

      "Có người gai mắt như thế ở nhà, sao conlại hợp tác, ít nhất phải biểu chút vui, ghen ghét cái gì, nếu ta như thế nào với lão phu nhân rằng thiếu chút nữa bà hại ta mất cháu nội?" Triệu phu nhân liếc Tề Hoàn cái, giống như lơ đãng mở miệng ra.

      Tề Hoàn trợn mắt, hồi lâu, mới thấp giọng "Kia... Vậy ngày mai làm cho biểu nương thấy con giậnđến nỗi động thai khí ."

      Triệu phu nhân rất hài lòng gật đầu.
      tart_trung, susu, Genki17 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 326: Thất thân
      Triệu Ngôn Ngọc lúc từ Ninh gia trở lại, người mang theo mùi rượu nồng đậm, sợ ảnh hưởng đến Tề Hoàn, liền ở lại thư phòng tắm rửa mới về trong phòng, bất quá trong miệng vẫn có mùi rượu.

      Tề Hoàn gọi Trầm Hương rót mật nước cho uống.

      "Sao lại uống nhiều như vậy?" Tề Hoàn hỏi, nhàng xoa bóp trán giúp .

      "Lục hoàng tử uống nhiều hơn, ta còn tính tốt." Triệu Ngôn Ngọc cười , lôi kéo nàng ngồi vào chân mình.

      Tề Hoàn sẵng giọng "thiếpbây giờ rất nặng, chàng sợ bị đè nặng?"

      Triệu Ngôn Ngọc tại môi nàng nặng nề hôn cái, thổi hơi vào trong lỗ tai nàng "ta còn muốn nàng ngày ngày đè nặng ta."

      "Cút !" Tề Hoàn mắng, khiêu mi nhìn "Tại Ninh gia phát sinh chuyện gì chứ?"

      "Có thể phát sinh chuyện gì?" Triệu Ngôn Ngọc dựa vào gối, lôi kéo Tề Hoàn nằm ở bên cạnh "Hôm nay khách rất nhiều, Ninh Triều Vân bận rộnchiêu đãi khách, taở chung chỗ với Lục hoàng tử và Ngũ hoàng tử, cùng Lục hoàng tử đến chuyện Hoài Giang, những dân chúng vì vỡ đê mà mất phòng ốc cũng an trí xong, nhớ tới những người chết trong sông, nhất thời cảm khái, mới uống nhiều vài chén..."

      Chẳng lẽ Lâm Hương vàTô Loan làm cái gì?

      Tề Hoàn " kiện Hoài Giang kia khiến Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, nay mới có quan viên nào dám tham ô, có thể thực lòngđến giúp những dân chúng kia."

      Triệu Ngôn Ngọc nhàng gật đầu, buồn ngủ nhắm mắt lại.

      "Uống mật nước rồi hãy ngủ." Tề Hoàn từ Bạch Hủy trong tay tiếp nhận mật nước, đút Triệu Ngôn Ngọc uống.

      Đợi Triệu Ngôn Ngọc ngủ say, Tề Hoàn mang giày ra khỏi phòng trong, gọi Bạch Hủy đến chuyện "Hôm nay thấy Lâm Hương sao?"

      Bạch Hủy " có thấy, giống như theo bên cạnh Tô Loan quận chúa, nô tỳ liền thủ ở bên cạnh thiếu gia, ở đâu cũng dám , Thiếu phu nhân ngài yên tâm, thiếu gia an toàn đây."

      Tề Hoàn kí nàng cái " xem chút nàng có trở lại , lại hỏi thăm chút hôm nay nàng làm cái gì."

      "Nô tỳ cái này ." Bạch Hủy cười .

      Chỉ chốc lát sau. Bạch Hủy trở lại "Thiếu phu nhân, Lâm Hương kia còn chưa có trở về."

      Đáy mắt Tề Hoàn thoáng lưu quang "Xem ra Tô Loan quận chúa và Lâm Hương tình cảm tốt. Nghĩ đến qua đêm tại đó, tốt lắm, các ngươi cũng nghỉ ngơi ."

      Lâm Hương suốt cả đêm đều trở về, đến sáng sớm ngày thứ hai, quản gia Ninh gia tới cửa truyền lời cho Triệu phu nhân, vị biểu nương Lâm Hương kia hôm nay tại Ninh gia tìm chết tìm sống, còn mặt mũi trở lại.

      Mặc dù rất muốn để ý tới sống chết của vị biểu nương này. Nhưng rốt cuộc là thân thích nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, cũng thể cái gì đều để ý.

      Triệu phu nhân và Tề Hoàn tự mình Ninh gia.

      Nha hoàn dẫn bọn họ vào cửa Ninh gia, thời điểm Tề Hoàn bước vào cửa lớn, lòng khẩn trương, đời trước, nàng từ nơi này từng bước từng bước ra ngoài...

      Theo nha hoàn kia dẫn đường, Tề Hoàn càng nhíu mày chặt hơn, cho đến khi các nàng vào sân . Nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng từng ở trong sân này.

      Tô Loan từ buồng trong ra, nhìn thấy Triệu phu nhân và Tề Hoàn. mặt phảng phất lên vẻ vui vẻ quái dị.

      "Thế tử phu nhân." Triệu phu nhân thi lễ với nàng " biết biểu nương nhà chúng ta như thế nào?"

      "Ai, ở bên trong, bất quá..." Tô Loan đồng tình nhìn Tề Hoàn cái "Lâm nương thương tâm, ta khuyên như thế nào cũng được, Triệu phu nhân tới vừa vặn, ngài khuyên nhủ nàng , có chuyện gì thể giải quyết, mọi người đều là người nhà cả."

      Lời này rất kỳ quái. Triệu phu nhân và Tề Hoàn liếc mắt nhìn nhau.

      Đúng lúc đó, trong phòng truyền ra tiếng khóc Lâm Hương "ta sống được, ta mặt mũi về nhà gặp cha mẹ..."

      Triệu phu nhân và Tề Hoàn vào, khóe miệng Tô Loan mỉm cười, theo các nàng vào trong nhà.

      Trong phòng Lâm Hương xiêm y ngay ngắn, cổ cùng cánh tay đều có dấu vết màu đỏ. Vừa nhìn cũng biết là vết hôn.

      Này... Tề Hoàn kinh ngạc nhìn về phía Triệu phu nhân, các nàng đều là người từng trải, tự nhiên biết những dấu vết kia người nàng là thế nào tới, Lâm Hương tại Ninh gia thất thân? Thất thân cho ai?

      "Phu nhân, ngài phải làm chủ cho ta!" Lâm Hương nhào tới, ôm cánh tay Triệu phu nhân lớn tiếng khóc .

      "Ngươi đây là có chuyện gì?" Triệu phu nhân nhíu mày hỏi, đỡ nàng đến giường ngồi xuống.

      Lâm Hương cúi đầu khóc, dùng sức lắc đầu.

      "Đều là do biểu thiếu gia, uống rượu say cái gì cũng biết!" nha hoàn bên cạnh Lâm Hương đứng ra mở miệng thay chủ tử.

      "Câm miệng, câm miệng!" Lâm Hương quát lớn nha hoàn của mình "Phát sinh chuyện như vậy, ta còn thể diện gì sống ở đời này, ô ô, ta... ta sống được... Các ngươi cần phải lôi kéo ta."

      Triệu phu nhân buông tay nàng ra, nhạt thanh hỏi "Rốt cuộc là chuyện gì?"

      Tô Loan đứng bên cạnh cửa, tự tiếu phi tiếu mở miệng "Hôm qua tiểu Triệu đại nhân uống nhiều quá, biểu nương muốn chiếu cố , kết quả... Ở trong khách phòng..."

      Tề Hoàn mặt thay đổi nhìn Lâm Hương, quả nhiên, Tô Loan đến gần Lâm Hương khẳng định có kết quả tốt.

      "Ngươi xác định người nọ là con ta?" Triệu phu nhân giọng hồ nghi hỏi.

      "Triệu phu nhân, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ Hương nhi cùng nam nhân khác... Sau đó oan uổng tiểu Triệu đại nhân? Ninh gia đúng là có nhiều người nhìn thấy, nam tử từ phòng khách ra ngoài chính là Triệu Ngôn Ngọc." Tô Loan lập tức bất công giùm Lâm Hương bị tổn thương.

      Lâm Hương khóc lớn tiếng hơn, vẫn kêu muốn tìm chết, nha hoàn của nàng giữ chặt nàng, hai chủ tớ khóc thành đoàn.

      Triệu phu nhân nhìn về phía Tề Hoàn.

      Tề Hoàn "Tướng công ngày hôm qua chạng vạng về nhà."

      "Biểu ca chính là khi đó , ta tỉnh lại thấy ." Lâm Hương .

      "Tướng công thực có nhắc tới." Tề Hoàn choTriệu phu nhân, các nàng đều đanggiải vây choTriệu Ngôn Ngọc, tuyệt đối tin lời Lâm Hươngnói.

      Tô Loan cười lạnh "Từ xưa thư sinh nhiều phụ bạc, Hương nhi, ta khuyên ngươi nên chết tâm, còn trông cậy vào cái gì đây."

      Lâm Hương ô ô khóc thành tiếng.

      Triệu phu nhân bực mình "Trước trở về rồi hãy ."

      "Hôm nay Triệu gia để cho ta cái công đạo, ta quay về." Lâm Hương kêu lên.

      "Vậy ngươi ở lại Ninh gia , A Hoàn, chúng ta ." Triệu phu nhân xong nháy mắt với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn ngầm hiểu, lập tức ôm bụng, lộ ra bộ dạng khó chịu.

      Lưu lại Lâm Hương kinh ngạc.

      Triệu phu nhân để ý đến Lâm Hương khóc, càng phản ứng Tô Loan vẫn còn châm chọc khiêu khích, cứ như vậy dẫn Tề Hoàn khó chịu rời .

      Về đến nhà, Triệu Ngôn Ngọc thiếu chút nữa bị Triệu phu nhân mang theo lỗ tai chửi mắng trận, phải là tin tưởng lời Lâm Hương cho rằng Triệu Ngôn Ngọc thực làm cho người ta thất thân, mà là mắng lề mà lề mề, có sớm chút kêu Lâm Hương cút , liên lụy bàvà Tề Hoàn Ninh gia nhìn hồi buồn nôn đùa giỡn.

      Triệu Ngôn Ngọc xác thực có chạm qua Lâm Hương, điểm này Tề Hoàn là khẳng định, những dấu vết người Lâm Hương kia là nơi nào tới?

      Nhìn bộ dáng của nàng giống như thực cho rằng là Triệu Ngôn Ngọc làm.

      Ngày hôm sau, Lâm Hương vẫn chưa trở về, nhưng có người truyền dấy lên lời đồn Triệu Ngôn Ngọc bội tình bạc nghĩa.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Ngôn Ngọc thành mục tiêu công kích.

      Lúc trước từng lập lời thề vĩnh viễn nạp thiếp, làm kinh đô thiếu các phu nhân và nương có cảm giác phi thường tốt với , hôm nay xảy ra chuyện Lâm Hương như vậy, lập tức bị mắng chửi là lang quân phụ tình, vừa đồng cảm với Tề Hoàn, cũng thương tiếc Lâm Hương, tóm lại, sai đều là Triệu Ngôn Ngọc.

      Đối diện với mấy lời đồn này, Triệu Ngôn Ngọc vẫn bình thường như cũ, vốn như Lâm Hương chờ đợi, Ninh gia đón nàng trở lại, giống như Lâm Hương căn bản chưa từng tồn tại.

      Triệu gia cũng truyền ra tin tức Tề Hoàn động thai khi.

      Lục thị sợ hết hồn, ngày đó đến Triệu gia, nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc lập tức trách mắng trận, sau đó nghe Tề Hoàn vô tội, mới tha cho .

      Nhìn nữ nhi khí sắc đỏ thắm, chút bộ dạng như động thai khí, Lục thị mới yên tâm.

      Trôi qua mấy ngày như thế, Lâm Hương thấy Triệu Ngôn Ngọc có chút đáng vẻ nào là muốn cho nàng danh phận, vừa bực vừa hận, đượcTô Loan nhắc nhở, lại quỳ ngoài cửa cung khóc sướt mướt, cầu xin Thái hậu làm chủ cho này người đáng thương như nàng.

      Hai ngày này mới đồn đãi, hôn của Triệu Ngôn Ngọc và Tề Hoàn là thái hậu làm chủ, cho nên Triệu Ngôn Ngọc dám tùy tiện nạp thiếp, Lâm Hương liền tới cầu xin thái hậu.

      Chuyện này tiếp tục như vậy nữa chỉ biết càng nháo càng lớn, Tề Hoàn rốt cục xem đủ đùa giỡn rồi, tìm Triệu Ngôn Ngọc "Hôm đó chàng khách phòng, nhất định là có người khác tiến vào, dù sao cũng phải tìm ra người này."

      "Ngày đó ta chỉ lo uống rượu với Lục hoàng tử bọn họ, nơi nào chú ý nhiều như vậy?" Triệu Ngôn Ngọc cười khổ, nếu biết mình thay tên khốn kiếp nào gánh chịu thanh danh, sớm tóm ra.

      Lâm Hương nếu cho rằng người kia là Triệu Ngôn Ngọc, ngay cả nàng đều thấy nam tử cùng nàng có bộ dáng gì, chừng nàng cũng bị người tính kế.

      Tô Loan đến gần Lâm Hương, vì cái gì chính là hôm nay .

      Đúng lúc này, Ninh Triều Vân mang theo gã sai vặt đến Triệu gia, cho Triệu phu nhân, ngày đó nam tử làm Lâm Hương thất thân phải là Triệu Ngôn Ngọc, mà là gã sai vặt này.

      Gã sai vặt này là tiểu chấp ở tiền viện, gọi Quý Phúc Toàn. Ngày đó là bị người đổ rượu, uống đến chóng mặt, biết sao vào phòng khách, cứ như vậy cùng Lâm Hương... Sau đó tỉnh rượu, nhìn thấy người nằm ở bên cạnh là khách của phu nhânthế tử, lập tức bị hù dọa chạy ra khỏi kinh đô, hôm nay mới bị Ninh Triều Vân tìm được.

      Quý Phúc Toàn chừng ba mươi tuổi, bộ dạng rất tuấn tú, bóng lưng thoạt nhìn cùng Triệu Ngôn Ngọc sai biệt lắm, lúc ấy Lâm Hương giống như tỉnh táo lắm.

      Lâm Hương căn bản chưa từng nhìn kỹ Triệu Ngôn Ngọc, chớ chi là tỉnh táo, khó trách nhận lầm người.

      Chuyện cuối cùng tra ra manh mối.

      Chân tướng này quả thực biết nên khóc hay cười, sau khi Lâm Hương biết , càng muốn tìm chết.

      Rất nhanh cả kinh đô ai cũng biết chuyện này, Triệu Ngôn Ngọc rửa sạch oan khuất, những người trước kia bội tình bạc nghĩa còn tức giận bất bình chuyện giúp , thẳng Ninh gia quản giáo người làm.

      Quý phúc toàn hướng Triệu phu nhân cầu hôn, nguyện ý cưới Lâm Hương.

      Triệu phu nhân cho người Ninh gia đem Lâm Hương trở lại, hỏi ý kiến của nàng.

      Lâm Hương khóc càng lợi hại hơn, ngày hôm sau liền thu dọn đồ đạc mang theo nha hoàn của mình rời khỏi kinh thành, bảo nàng gả cho gã sai vặt, còn bằng kêu nàng tìm chết.

      Tô Loan biết Ninh Triều Vân tìm Quý Phúc Toàn trở về, rốt cục nhịn được trong lòng ghen ghét, tức giậnkhông thôi tìm Ninh Triều Vân chất vấn.

      Nàng biết Ninh Triều Vân tìm Quý Phúc Toàn trở lại là vì cái gì, phải lo lắng Tề Hoàn thương tâm quá động thai khí sao? Trong lòng chỉ có mình Tề Hoàn! Nàng sao? Nàng mới là thê tử của Ninh Triều Vân ! Chẳng lẽ phải phu thê nên đồng tâm sao?
      Last edited: 7/6/16
      tart_trung, susu, Genki15 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 327: Chấp niệm

      Ninh Triều Vân từ Triệu gia trở về cũng có trực tiếp đến nội viện, mà là thư phòng, nha hoàn hỏi ăn trưa ở nơi nào, cũng cho người mang tới thư phòng.

      Tô Loan ở trong phòng đợi được , liền trầm mặt vào thư phòng.Lại bị ngăn cản ở ngoài cửa, Ninh Triều Vân dặn dò ai cũng gặp, mà ngay cả nàng thế tử phu nhân cũng giống vậy.

      Tô Loan kể từ khi biết Ninh Triều Vân trong lòng chỉ có Tề Hoàn, tất cả lửa giận bị đè nén rốt cục bộc phát, nàng đẩy gã sai vặt cản trở nàng ra, lực mạnh vỗ cửa thư phòng "Ninh Triều Vân, ngươi ra ràng."

      Bên trong Ninh Triều Vân chút phản ứng cũng có.

      "Mở cửa!" Tô Loan kêu lên.

      Qua lúc lâu, Ninh Triều Vân mới chịu nổi Tô Loan ở bên ngoài kêu to đại náo, đành phải mở cửa, bất đắc dĩ nhìn nàng "Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?"

      Tô Loan lướt qua vào thư phòng, ngữ khí nghẹn ngào kêu lên "Có phải nữ nhân kia muốn chết chàng cũng theo tìm chết hay , nàng cũng là thê tử của người khác, chàng vì sao còn bỏ được, qua lâu như vậy, chẳng lẽ chàng nghĩ qua ai mới là nương tử của chàng sao?"

      Ninh Triều Vân đóng cửa lại "Ta biết ngươi cái gì."

      "Chàng biết thiếp cái gì?" Tô Loan tức giận đến bật cười "Chàng họa bức tranh bảo bối kia là giốngai? Chàng vì sao lại phải tìm Quý Phúc Toàn trở lại? Còn phải là sợ nàng động thai khí sao?"

      "Ngươi còn có mặt mũi Quý Phúc Toàn, từ ngày đầu tiên ngươi bắt đầu tiếp xúc Lâm Hương, sớm nghĩ hãm hại Triệu Ngôn Ngọc như thế nào ? Tô Loan, ngươi là hèn hạ vô sỉ." Ninh Triều Vân mắt lạnh nhìn nàng, ngồi ở sau án thư.

      Tô Loan khóe mắt đỏ lên, cố nén nước mắt "Thiếp hèn hạ vô sỉ, vậy còn chàng? Nhớ nhung nương tử người khác chẳng lẽ biết là xấu hổ?"

      "Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?" Ninh Triều Vân bực mình hỏi.

      "Những lời này hẳn là thiếp hỏi chàng mới đúng, chừng nào chàng mới quên Tề Hoàn?" Tô Loan hỏi.

      Ánh mắt Ninh Triều Vân ảm đạm "Tô Loan, ngươi quá khinh thường Tề Hoàn, cho dù ta tìm ra Quý Phúc Toàn, có nghĩa là nàng có cách nào. Triệu Ngôn Ngọc cũng phải là người mà ngươi có thể tính kế, về sau chớ chọc bọn họ."

      Nước mắt lặng yên chảy xuống, Tô Loan nghẹn ngào hỏi "Chàng có thể che chở thiếp giống như che chở Tề Hoàn?"

      Tề Hoàn làm sao có thể so sánh với cái khác? Ninh Triều Vân quay đầu. Tránh tầm mắt Tô Loan.

      "Ninh Triều Vân!" Nàng kêu lên.

      "Ngươi ra ngoài , về sau đừng có lại làm chuyện như vậy." Ninh Triều Vân .

      "Làm sao? Chỉ tiếc năm đó ở Nam thành thể giết chết nàng ta, nếu lúc ấy nàng ta chết, cũng cần phải nhìn thấy nàng ta ở kinh đô, nếu như nàng ta chết, chàng cũng đối với nàng ta nhớ mãi quên." Tô Loan oán hận , nàng từng thích qua Triệu Ngôn Ngọc. Gả cho Ninh Triều Vân, dần dần động tâm với , hết lần này tới lần khác tại thời điểm nàng động tâm, phát Ninh Triều Vân thế nhưng cũng thích Tề Hoàn.

      Triệu Ngôn Ngọc trong lòng chỉ có Tề Hoàn, Ninh Triều Vân trong lòng cũng chỉ có Tề Hoàn, vì cái gì đều là Tề Hoàn?

      Tại sao nàng ta chết !

      Ninh Triều Vân nghe vậy tức giận đứng lên "Ngươi phái người giết nàng?"

      "Nàng ta mạng lớn, chết!" Tô Loan cười lạnh. Nàng thừa nhận muốn giết Tề Hoàn, chính là muốn xem chút Ninh Triều Vân có phản ứng gì.

      "Ta cảnh cáo ngươi, nên động đến sợi lông của nàng. Nếu ta bỏ qua cho ngươi." Ninh Triều Vân tới trước mặt Tô Loan, tay bóp cổ của nàng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn trở nên ngoan rét lạnh.

      Cho tới bây giờ Tô Loan chưa từng thấy qua bộ dạng này của , dọa sắc mặt trắng nhợt, nước mắt rơi càngnhiều.

      Đây là tướng công nàng!

      "Chàng buông tha thiếp như thế nào? Giết thiếp? Hay là bỏ thiếp?" Tô Loan hỏi.

      Ninh Triều Vân lạnh lùng nhìn nàng "Ngươi làm ra chuyện như vậy, cho dù bỏ ngươi, thái hậu cũng trách cứ ta."

      Tô Loan dùng sức tát Ninh Triều Vân "Ngươi đừng mơ tưởng! Cho dù ta chết cũng cho ngươi như nguyện."

      "Vậy an phận thủ thường, cần phải làm chuyện mất mặt Ninh gia." Ninh Triều Vân .

      "Ngươi cũng giống vậy!" Tô Loan gạt nước mắt. Xoay người sống lưng thẳng tắp ra ngoài.

      ...

      ...

      Triệu phu nhân tại mấy ngày hôm trước Lâm Hương rời kinh đô cũng viết thư cho Triệu lão phu nhân, trong thư đem thời gian hành vi việc làm của Lâm Hương tại kinh đô đều khai báo ràng tường tận, còn Tề Hoàn bởi vì nàng tamà động thai khí, mỗi chữ, đều có ý tứ trách cứ lão phu nhân.

      Triệu lão thái gia biết chuyện, hung hăng giáo huấn lão phu nhân trận. Còn nếu bụng của Tề Hoàncó cái gì ngoài ý muốn, đều là lão phu nhân sai, hù dọa lão phu nhân lập tức bảo đảm an bài thiếp thị gì thêm cho cháu nội.

      Cuối cùng cần lại đối mặt với hoa đào thỉnh thoảnglão phu nhân đưa tới cho Triệu Ngôn Ngọc.

      Lúc trước Tề Hoàn vì truyền rachuyện Lâm Hương mà động thai khí, ở trong nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, rốt cục ổn định.

      Nàng mang thai bảy tháng.

      Nhân dịp tháng Tư, khí trời nhàng khoan khoái mát mẻ, Triệu Ngôn Ngọc mang theo Tề Hoàn đến vùng ngoại ô đạp thanh.

      "Có tin tức của Nhị sư huynh sao?" Kéo tay Triệu Ngôn Ngọc, Tề Hoàn thấp giọng hỏi, trước truyền ra tin tức nước Đông Hồ muốn liên hônvới Vương Đại Bảo, bây giờ qua cả tháng, nên có tin tức truyền đến mới phải.

      "Quần thần Đại Nguyệt quốc quỳ xuống cầu xin A Bảo liên hôn với Đông Hồ, sợ nước Đông Hồ tấn công bọn họ." Triệu Ngôn Ngọc .

      Tề Hoàn nghi ngờ "nước Đông Hồ phải là mới bại dưới tay Đại Chu ta sao? Còn có khí lực tấn công Đại Nguyệt quốc?"

      Vẻ mặt Triệu Ngôn Ngọc có chút trầm trọng, nhíu mày "ta hoài nghi lúc trước là nước Đông Hồ cố ý thua, nghe vương tử Đông Hồ lại rất gần với mấy nước xung quanh, sợ là muốn liên thủ."

      "Cố ý thua Đại Chu? Kia làm sao có thể, Đông Hồ sao có thể so sánh với Đại Chu." Tề Hoàn .

      "Có thể đến mức cố ý, nhưng tuyệt đối toàn lực ứng chiến." Triệu Ngôn Ngọc "Lục hoàng tử cũng nhìn ra."

      Tề Hoàn lo lắng Quan Hâm "Vậy làm sao bây giờ? Hâm nhi vẫn còn chờ Nhị sư huynh đây."

      Triệu Ngôn Ngọc cũng biết trả lời vấn đề này như thế nào.

      Trong lòng nhớ kỹ chuyện này, tự nhiên cũng còn tâm tình đạp thanh, hai người lát liền trở về.

      Mới vừa về đến nhà thìnhận được tin của Vương Đại Bảo.

      Vương Đại Bảo đáp ứng đám hỏi của nước Đông Hồ, cũng đáp ứng liên thủ với vương tử Đông Hồ cùng tấn công các nước khác, bởi vậy quan hệ với nước Đông Hồ liềncăng thẳng.

      Nước Đông Hồ phái binh đến biên giới Đại Nguyệt quốc. Binh lực Đại Nguyệt quốc kém hơn so với nước Đông Hồ, căn bản cách nào đối kháng.

      "Xem ra dã tâm Đông Hồ càng lúc càng lớn." Triệu Ngôn Ngọc cầm lấy tin trầm giọng

      "Bọn họ ngừng tấn công nước , mục đích đơn giản là vì Đại Chu."

      Tề Hoàn rất lo lắng Vương Đại Bảo "Vậy phải làm thế nào? Đại Nguyệt quốc ở bên cạnh Đại Chu, vạn nhất bị Đông Hồđánh bại, đối với Đại Chu chúng ta là uy hiếp."

      "Đông Hồ liên hôn với Đại Nguyệt quốc chỉ là lấy cớ, mục đích là muốn Đại Nguyệt quốc mà thôi." Triệu Ngôn Ngọc thản nhiên "Nàng về trước nghỉ ngơi tốt. Ta tìm Lục hoàng tử."

      Tề Hoàn gật đầu .

      Triệu Ngôn Ngọc vừa rời bao lâu, có nha hoàn đến báo, biểu nương đến đây.

      Nghe được ba chữ biểu nương, Tề Hoàn sợ hết hồn. Cho là Triệu lão phu nhân lại tặng người nào nữa, cho đến khi thân ảnh Quan Hâm xuất ở trong tầm mắt nàng, nàng mới bật cười.

      "Hâm nhi!"

      ...

      ...

      Triệu Ngôn Ngọc tìm Lục hoàng tử, Lục hoàng tử cũng cảm thấy thể để cho nước Đông Hồ xâm chiếm Đại Nguyệt quốc, nếu về sau đối với Đại Chu là uy hiếp.

      Đại Chu cần phải xuất binh, phải tiến cung thương nghị với Hoàng Thượng.

      Kỳ sau ngày Vương Đại Bảo đưa tin cho Triệu Ngôn Ngọc, cũng xin hoàng đế Đại Chu giúp đỡ. Thỉnh cầu Đại Chu xuất binh tương trợ.

      Triệu Ngôn Ngọc và Lục hoàng tử tiến cung mới biết được, Hoàng Thượng quyết định tương trợ Đại Nguyệt quốc, cho Tứ hoàng tử mang binh xuất chiến.

      Tề Hoàn biết được chuyện này, trong lòng nhất thời có dự cảm tốt lắm.

      Nàng nhớ đời trước Tứ hoàng tử chỉ đem binh xuất chinh lần, mà cũng chính lần đó, cuối cùng mang binh bức vua thoái vị, muốn hoàng đế bệnh nặng giao ra ngọc tỉ.

      Thời gian đúng...

      Tứ hoàng tử có nên bức vua thoái vị vào lúc này , chuẩn bị chưa chắc chu toàn. Có thể nào lại là mang binh đây?

      Qua vài ngày, hoàng đế lại xuống thánh chỉ, muốn Lục hoàng tử mang binh chinh phạt nước Đông Hồ. Triệu Ngôn Ngọc làm quân sư theo đại quân xuất phát.

      Sau khi Triệu Ngôn Ngọc từ Nam thành trở về, hoàng đế vẫn khôngcho phục chức, sớm còn là khâm sai, việc trướckia cũng sớm để xuống, đây là hoàng đế công khai là người quan trọng trong quân.

      Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc văn võ song toàn, tương lai theo Lục hoàng tử Nam chinh Bắc Phạt, vì Đại Chu lập được vô số công lao, nhưng thời gian nàng biết đều tương xứng.

      Dường như chỗ tối tăm đều bị thay đổi.

      "Khi nào xuất phát?" Tề Hoàn hỏi Triệu Ngôn Ngọc vừa trở về, đưa lên ly trà cho .

      "Mười lăm tháng sau." Triệu Ngôn Ngọc thấp giọng . Đôi mắt thâm u nhìn nàng "Thời điểm nàng sinh con, ta thể ở bên cạnh nàng..."

      Đây là tiếc nuối! Trong lòng Tề Hoàn mặc dù có chút mất mát, nhưng vẫn cười : "Chàng yên tâm, thiếp sinh ra hài tử khỏe mạnh."

      Triệu Ngôn Ngọc ôm nàng. Đau lòng "Đều nữ tử sinh con là liều cả tính mạng, sao ta có thể yên tâm."

      "Đừng quên còn có nương, có bà ở đây." Tề Hoàn cười .

      "Ta cầu xin Hoàng Thượng, để cho ta qua hai tháng mới ." Triệu Ngôn Ngọc ngữ khí kiên định đứng lên, đâu thể yên tâm rời Tề Hoàn lúc này, muốn cùng nàng.

      Tề Hoàn vội "Thực cần, quân lệnh như núi, chàng là quân sư bên cạnh Lục hoàng tử, càng cần phải làm gương tốt, chớ vì thiếp..."

      Triệu Ngôn Ngọc " có gì trọng yếu hơn so với nàng."

      Căn bản cách nào thuyết phục , Tề Hoàn đành phải buông tha, nghĩ tới tháng sau lại với .

      "... Hoàng Thượng phân phó Lục hoàng tử và chàng mang binh xuất chinh, là muốn cho các ngườitrước sau giáp côngvới Tứ hoàng tửsao?" Tề Hoàn thay đổi đề tài.

      Triệu Ngôn Ngọc sờ sờ đầu của nàng "Hoàng Thượng nhẫn đủ khiêu khích của nước Đông Hồ rồi."

      "Vậy chàng nhất định phải coi chừng." Tề Hoàn "thiếp ở nhà chờ chàng."

      Triệu Ngôn Ngọc kéo vào nàng "Ừ."

      Tề Hoàn đột nhiên nhớ tới vài ngày trước phản ứng của Quan Hâm sau khi biết được Vương Đại Bảo thiếu chút nữa liên hôn với Đông Hồ "Đúng rồi, Hâm nhi muốn Đại Nguyệt quốc tìm Nhị sư huynh, thiếp khuyên nàng, nàng rất kiên quyết muốn ."

      " được, nay Đại Nguyệt quốc an toàn, nàng thể ." Triệu Ngôn Ngọc lập tức "Nàng ở nơi nào? Kêu nàng ngoan ngoãn ở lại kinh đô, nếu trở về Quan gia trang."

      Tề Hoàn cười "Nàng ở chỗ của nương đây, thiếp với nàng."

      Đợi Tề Hoàn đến chỗ Triệu phu nhân, mới biết được Quan Hâm căn bản ở chỗ này, trong lòng Tề Hoàn cả kinh, vội sai người tìm nàng khắp nơi, cuối cùng trong phòng Quan Hâm tìm được phong thư.

      Quan Hâm mình lên đường Đại Nguyệt quốc.

      Triệu Ngôn Ngọc biết được giận tái mặt, lập tức sai người bắt nàng về.
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :