1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Mộng đêm (1)
      Editor: Keikan

      Tốc độ thu dọn đồ đạc hôm nay của Thiển Thiển tương đối nhanh, chủ yếu vì ngủ trong giờ chính trị và vật lý, ít hai quyển sách giáo khoa và sách bài tập kéo dài thời gian. Đến khi bàn học của thu dọn xong, Nhạc Kỳ Sâm vẫn chưa xuất chỗ cửa phòng học —— thông thường sau khi tan học chạy đến để giúp Thiển Thiển cất sách vở, rồi hai người cùng về nhà. cũng ngây ngốc đợi trong phòng, đeo ba lô lên lưng qua phòng lớp 11B20.


      Trong phòng lớp 11B20 còn kha khá học sinh chưa về, có nam sinh ngồi tựa vào bàn truyền thông thấy thập thò ngoài cửa phòng học, mới cười : "Em là em của Nhạc Kỳ Sâm hả?"


      Thiển Thiển ngập ngừng lát, chắc là bạn học của trai, chắc phải "kẻ kỳ quái" mà trai hay nên gật đầu: "Chào em là Nhạc Thiển Thiển."


      "Ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu," ta khoa trương to hai tiếng, "Bình thường toàn nghe tên em từ miệng em đấy, của em đó hả, ngay cả chuyện phiếm cũng ba câu nhắc đến em lần."


      trai rất thương mình, nhưng nghe người khác trêu chọc như vậy, Thiển Thiển, sờ sờ gáy cười ngượng ngùng với ta.


      "Em đến tìm em à?" Nam sinh hỏi.


      Thiển Thiển : “Vâng."


      "Vừa hết giờ cậu ta bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng, hình như có chuyện muốn dặn dò, cũng biết khi nào mới quay lại. Nên cậu ấy nhờ ở trong đây để ý, nếu như em đến đến văn phòng của chủ nhiệm. Văn phòng lớp ở tầng năm, văn phòng tổ tiếng khối mười , số phòng là 5102." Nam sinh hỏi lại, "Em nhớ chưa?"


      ta nghĩ mình chỉ vậy là cặn kẽ rồi, nhưng Thiển Thiển vẫn mù mờ —— tầng năm chưa từng tới. Ngoại trừ tiết thể dục, tiết nhạc, chưa từng đâu khỏi phạm vi phòng học và WC.


      Thấy lên tiếng, nam sinh đoán câu trả lời là phủ định, nhưng biểu tình ngây ngô của lại khiến nam sinh bật cười.


      ta đứng lên, tiện tay dọn đồ đạc vào trong ba lô, : "Thôi bỏ , để dẫn em. nghe em em giỏi tìm đường, chi bằng dẫn em tới trước mặt trai em cho rồi. Lỡ như em bị lạc trong trường học, em nhất định liều mạng với đó!"


      nào chỉ giỏi tìm đường, mà là xứng với hai chữ mù đường...


      Khuyết điểm bị người khác biết, Thiển Thiển đỏ mặt, câu cảm ơn như muỗi kêu: "... Cảm ơn ."


      Thấy da mặt mỏng như vậy, nam sinh trêu ghẹo nữa, ngộ nhỡ Nhạc Kỳ Sâm thấy em bảo bối đỏ mặt như thế lại tưởng mình làm gì tốt với , bèn dùng vẻ mặt ngay thẳng: " thôi."


      Thiển Thiển vội vàng sau .


      Lúc đến phòng 5102, cửa phòng khép hờ, nam sinh gõ cửa cách cẩu thả, rồi đẩy cửa ra nhìn thẳng vào chủ nhiệm và Nhạc Kỳ Sâm : "A Sâm, mình dẫn em cậu lên tới rồi đây."


      xong, ta lách người, lộ ra Thiển Thiển ở phía sau.


      "!" Thiển Thiển vui vẻ vẫy tay với Nhạc Kỳ Sâm.


      "Thiển Thiển ngoan," Nhạc Kỳ Sâm cười với Thiển Thiển, rồi quay đầu kinh ngạc với nam sinh dẫn Thiển Thiển lên, "Cậu tự dẫn em ấy lên?"


      " còn cách khác," nam sinh nhún vai, rồi nghiêm túc , "Em cậu nhìn ngây ngô quá, mình lo mình lạc. Đến lúc đó cậu tìm mình đòi người phải làm sao?"


      nhìn... quá ngây ngô?


      Thiển Thiển nghe xong sửng sốt chút.


      Là vì tìm được đường trong trường, nên đến văn phòng thầy phải cần người dẫn?


      Nhạc Kỳ Sâm để ý thấy phản ứng của Thiển Thiển, cau mày lườm nam sinh kia: "Sao lại vậy?"


      Nam sinh đứng bên cạnh Thiển Thiển đương nhiên phát ngơ ngác, mới hiểu được Thiển Thiển hiểu lầm chữ "ngây ngô" của mình, cho là mình ngốc, vội vàng sửa: "Ấy, Thiển Thiển à, "ngây ngô" giống như em nghĩ đâu, mà là, mà là... À đúng rồi, em có đọc tiểu thuyết ?"


      Thiển Thiển gật đầu: "Có."


      "Vậy chắc em biết ý nghĩa cụm từ "xuẩn manh" phải ?"


      "Biết. Là ngốc đến mức đáng ."


      "..." Ngốc đến đáng , cái ý này từ đâu xuất vậy dieendaanleequyydoon?


      "Dù sao em cũng biết nó là cụm từ mang nghĩa tốt trong tiếng Hán đại há." Nam sinh chật vật giải thích tiếp.


      "Đại khái là vậy," Thiển Thiển nghiêng đầu suy nghĩ chút, , "Trong tiểu thuyết nam chính thường dùng vẻ mặt cưng chiều gảy chóp mũi nữ chính 'Sao em xuẩn manh vậy chứ', nữ chính vui 'Sao mắng em', nam chính dỗ ta ' mắng em, khen em đó'. Tóm lại, nó là nghĩa tốt."


      Nghe Thiển Thiển nghiêm túc phân tích xong, khoé mắt nam sinh giật cái, khoé miệng cũng giật giật mất khống chế. Sau khi hít sâu hơi, mới miễn cưỡng khiến mình ngã ngửa, kiên quyết : "Hai chữ 'Ngây ngô' của giống với ý... 'xuẩn manh' của em đó. 'Xuẩn xuẩn đát', 'xuẩn manh', 'ngốc manh' và 'ngốc ngốc đát' bây giờ đều dùng để khen những người đáng . Em hiểu chưa?" (Đây đều là những cụm từ bên Trung dùng, mình chuyển sang tiếng việt, nó cũng có ý nghĩa nhiều trong tiếng việt.)


      "Hình như hiểu rồi..." Thiển Thiển còn nghĩ thêm điều gì đó, rồi nhấn mạnh, "Đó chính là ngốc đến đáng mà. 'Ngây ngô' cũng có nghĩa là ngốc."


      "... Được rồi, ngốc đến đáng . Em ngốc đến đáng chính là ngốc đến đáng ." Sau phen tranh luận, nam sinh vẫy cờ trắng đầu hàng.


      Tiếng ta vừa dứt, đôi mày thanh tú của Thiển Thiển cũng nhướn lên: "Nhưng em đâu có ngốc..."


      "... ..."


      Ngay cả đường trong trường mình học còn tìm được mà dám mình ngốc? Tự tin này ở đâu ra vậy?


      Nam sinh oanh liệt cầu cứu Nhạc Kỳ Sâm đứng bên xem kịch vui nãy giờ.


      "Thiển Thiển, em chỉ cần biết tên này khen em đáng là được rồi," Xem kịch vui đủ rồi Nhạc Kỳ Sâm mới lên tiếng, vẫy tay gọi Thiển Thiển, rồi với nam sinh, "Được rồi Tập Tranh, cảm ơn cậu dẫn em mình lên đây, lần sau mời cậu ăn cơm."


      Thoát khỏi cảnh bị cặp mắt to tròn mù sương của Thiển Thiển nhìn chằm chằm, nam sinh tên Tập Tranh cảm thấy cả người khoan khoái, câu "Quyết định vậy " rồi xoay người xuống lầu.


      Sau đó Thiển Thiển được Nhạc Kỳ Sâm nắm tay dắt qua phía mình, giới thiệu với chủ nhiệm lớp: " Từ, đây là Nhạc Thiển Thiển em em."


      Rồi nhìn Thiển Thiển : "Thiển Thiển, đây là chủ nhiệm cũng là giáo viên tiếng của lớp, Từ."


      Nhìn mặt Từ hẳn ngoài bốn mươi, bởi vì quanh năm đều chưng vẻ mặt nghiêm khắc khiến ấy có phần hung dữ, nguyên bộ váy màu đen tỉ mỉ và gọng kính đen sống mũi vừa nhìn cái khiến người khác nhận ra tính cách nghiêm khắc bảo thủ của giáo.


      So ra Lương vẫn đáng hơn chút... Ơ phải, cái từ kia dùng thế nào nhỉ? Hay là Lương xuẩn manh nhỉ? Nhưng Lương nhìn đâu có ngốc...


      Thiển Thiển nghĩ vậy nên cẩn thận chào tiếng: "Chào Từ, em là Nhạc Thiển Thiển."


      Trước mặt là em của học trò cưng Nhạc Kỳ Sâm, Từ cũng cảm thấy mình chẳng cần phải tỏ uy nghiêm như lên lớp với đám khỉ con kia —— dù sao lớp mình chủ nhiệm cũng là chuyên lý, số học sinh nam khá nhiều. Thành tích học sinh đầu năm nay như trước, nếu đàn áp tụi ất ơ này có cách nào để dẫn dắt nữa.


      Phải chi thành tích các học sinh đều tốt như Nhạc Kỳ Sâm đỡ phải lo rồi.


      Từ vui vẻ nhìn Nhạc Kỳ Sâm, nét mặt hoà nhã với Thiển Thiển: "Chào em. có nghe về em rồi, chỉ Nhạc Kỳ Sâm, còn có... nghe các giáo viên lớp mười em là trong bốn học sinh có điểm thi môn tiếng tốt ở kỳ thi đầu năm, phải tiếp tục cố gắng nhé."


      xong chữ cuối cùng, thậm chí còn cười cái với Thiển Thiển.


      Thiển Thiển cảm thấy giáo này kỳ quái nhưng nhìn Từ ôn hoà như vậy, nhất thời đem suy nghĩ đó vứt , cười đáp lại với Từ: "Vâng, cảm ơn ."


      Thấy hai người xong, Nhạc Kỳ Sâm mới với Thiển Thiển: "Thiển Thiển, còn chút việc ở đây, tạm thời chưa xử lý xong. Em về trước ăn cơm với mẹ , đừng chờ . Ăn xong giúp hâm nóng thức ăn, hoặc để tự làm cũng được —— gọi điện báo cho mẹ biết rồi."


      Thiển Thiển ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."


      Nhạc Kỳ Sâm chưa yên tâm: "Thiển Thiển, em tự về mình được chứ?"


      Thiển Thiển suy nghĩ lát, khẳng định: "Được mà."


      Đường từ trường về nhà nhớ .


      "Vậy được rồi, em mau về , kẻo mẹ ở nhà lo lắng." Nhạc Kỳ Sâm dặn dò, " đường nhớ để ý di động, có thể mẹ gọi điện thoại cho em đó."


      “Vâng."


      Thiển Thiển lên tiếng, thấy Nhạc Kỳ Sâm và Từ còn có việc bận, ở đó nữa, im lặng ra ngoài. Khi ngang qua phòng cách vách, đột nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng bên trong. nhìn vào trong theo bản năng, ngờ chính là Lương mà mình mới thầm khen đáng trong lòng.


      Cũng biết có phải bị vấp gì mà cả người đều nằm sấp bàn làm việc, nền đá hoa nào là sách, bút, giáo án bừa bộn. Chắc là cẩn thận làm rơi từ bàn xuống, cũng là thanh mà Thiển Thiển nghe được.


      nghĩ nhiều, Thiển Thiển vội vã vào, đỡ Lương ngồi dậy, đến khi nhìn mặt Lương trắng bệch Thiển Thiển mới giật mình gọi: " Lương? sao chứ!"
      Nhược Vân, ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Mộng đêm (2)
      Editor: Keikan (TH_Lotus)



      Lương mở mắt, nhìn chằm chằm lúc mới nhận ra Thiển Thiển, yếu ớt : "Là Thiển Thiển à? Sao trò lại ở đây?"

      "Em đến tìm trai," Thiển Thiển thấy phần trán và tóc mai của Lương đều mướt mồ hôi, vội rút hai tờ khăn giấy trong hộp bàn làm việc đưa cho lau mồ hôi, lo lắng hỏi, " Lương khoẻ chỗ nào sao? Có cần em gọi xe cứu thương ?"

      Lương nghe thế, cố gắng xua tay với , : " cần đâu em, do bụng được thoải mái thôi."

      "Bụng thoải mái?" Bụng bị gì mà mặt mày nghiêm trọng đến vậy? Thiển Thiển suy nghĩ lát, đầu óc bình thường chẳng mấy lanh lẹ đột nhiên sáng ra, lắp bắp hỏi, "Có phải Lương, có phải, bị cái kia ? Là mỗi tháng...?"

      Cùng là phái nữ với nhau, loại chuyện này có gì khó . Thấy Thiển Thiển đoán trúng, Lương cũng gật đầu thừa nhận.

      "..." Thiển Thiển nhìn quanh phòng làm việc lần, bởi vì giờ cơm, các thầy khác về nhà cũng đến căn tin, trong phòng làm việc chỉ còn mỗi Lương.

      Thấy máy lọc nước nơi góc phòng, ánh mắt Thiển Thiển sáng lên, cầm ly bàn làm việc của Lương chạy đến chỗ máy lọc nước —— Lucky! Máy lọc nước có chế độ nước ấm, rót đầy cốc nước ấm, bưng về cho Lương, khoa tay múa chân : " lấy cái này chườm bụng... À, phần bụng thoải mái đó, có thể đỡ hơn đó."

      Khi bị đau, mẹ luôn nhắc phải dùng túi chườm nóng, ngày hè cũng ngoại lệ.

      Lương cầm lấy cốc nước, nhưng chườm lên bụng mà để lại bàn, định chống người đứng lên.

      Thiển Thiển cả kinh, hỏi: "Giờ người khoẻ phải nghỉ ngơi cho tốt, đứng lên làm chi?"

      lương miễn cưỡng cười cái, : " cũng muốn nghỉ cho khoẻ, nhưng ở đây có phần tài liệu phải đưa cho Lục Diệp, có liên quan đến việc tuyển người của hội học sinh, hội đoàn uỷ và các đoàn thể khác, rất quan trọng nên muốn giao gấp cho trò ấy. Nhưng do lúc nãy có tiết bên lớp khác kịp quay lại đưa dieendaanleequyydoon... Sớm biết thế này bảo trò ấy tan học nán lại, lại chẳng có số điện thoại nữa chứ, biết trò ấy còn đợi ..."

      Lương gọi Lục Diệp sau khi tan học đợi lấy tài liệu rồi mới về?

      Thiển Thiển hỏi: " kêu lớp trưởng đợi ở đâu vậy?"

      "Hửm?"

      "Đúng lúc em cũng phải về nhà, nếu ngại, em có thể giao tài liệu cho lớp trưởng giúp ." Thiển Thiển .

      " sao? Vậy tốt quá!" Đôi mắt Lương sáng lên, vừa lấy tài liệu ra vừa , " hẹn Lục Diệp chỗ bức tượng. Vốn định để trò ấy đợi trong lớp sau khi tan học, nhưng trò ấy có hẹn với bạn ở chỗ bức tượng để về cùng. Với lại cũng định về nhà nên qua chỗ bức tượng thế là quyết định hẹn chỗ đó."

      "Em biết rồi." Thiển Thiển nhận tài liệu, nhưng chưa vội mà nhặt hết những sách vở rơi dưới đất xếp lên bàn, sau khi sắp xếp ngay ngắn mới với Lương, "Em trước."

      "Cảm ơn em nha Thiển Thiển." Lương .

      Vừa ra đến trước cửa, Thiển Thiển nhớ tới chuyện, quay đầu hỏi: " Lương ăn trưa chưa? Nếu chưa đợi em đưa tài liệu cho lớp trưởng rồi mua cho chút gì ăn? muốn ăn gì?"

      " cần đâu em," lương nằm nhoài bàn làm việc rất mất hình tượng, hai tay cầm cốc nước ấm, sắc mặt tái nhợt cười với Thiển Thiển, "Bây giờ muốn ăn gì, cũng ăn vô."

      Nhớ lại hai ngày trước mình cũng muốn ăn uống gì, Thiển Thiển lộ ra vẻ đồng tình mà gật đầu, căn dặn: "Lát nữa khoẻ hơn nhớ ăn chút gì nha. Người là sắt, cơm là thép, ăn gì càng khó chịu hơn đấy."

      "Ừ, biết rồi."

      Vòng qua góc thang gác, Thiển Thiển nhìn thấy Lục Diệp, bên cạnh còn có nam sinh cao xấp xỉ. Tuy khoảng cách xa, nhìn nét mặt của hai người, nhưng khó để thấy vẻ mất kiên nhẫn vì đợi lâu của nam sinh kia. mười mấy phút kể từ khi tan học, hầu như mọi người đều về cả nên khá dễ thấy hai người họ.

      Dường như hai người đều đợi đến sốt ruột, Thiển Thiển cũng thể nán lâu, chạy chầm chậm tới, thấy vẻ kiên nhẫn của nam sinh kia gần như bay sạch, phất tay muốn . Lục Diệp cũng có ý gọi cậu ta lại, vội gọi tiếng ——

      "Lớp trưởng!"

      "Thôi , đợi thế này mình lười đợi quá." đợi hơn mười phút rồi mà vẫn chưa thấy giáo viên chủ nhiệm mà Lục Diệp đến giao tài liệu, tính nhẫn nại của
      [​IMG]
      Nhược Vân, lêthanh9009, Chris2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Mộng đêm (3)
      Editor: Keikan


      Lục Diệp quay đầu nhìn, khẳng định hôm nay Nhạc Kỳ Sâm với , thắc mắc hỏi: " trai cậu đâu? Hôm nay về cùng cậu à?"

      " ấy ở phòng giáo viên, có số chuyện cần làm ở đó, nên mình về trước." Thiển Thiển vừa vừa .

      Nghe vậy, Lục Diệp nghĩ gì mà chạy theo sau, : "Vậy để mình tiễn cậu về nhà."

      "Hả?" Thiển Thiển ngừng bước chân, "Vì sao?"

      " phải cậu hay lạc đường à?" Lục Diệp hỏi ngược.

      "Nhưng mình vẫn nhớ đường về nhà." Thiển Thiển bĩu môi .

      Lục Diệp trả lời, xoa xoa đầu , : " thôi."

      Thái độ kiên quyết như vậy khiến Thiển Thiển tiện từ chối, cũng gật đầu tiếp tục .

      "Ấy ——! Chờ mình với, hai người đừng bỏ mình lại chứ." Diệp Trạch Phong ngẩn người ở đó, ngờ chẳng ai chú ý, vội vã đuổi theo.

      Do có thời gian, nên Thiển Thiển bước rất nhanh, nhưng so với chân dài của Lục Diệp vốn chẳng là gì, dễ dàng bắt kịp bước chân của .

      Dù thế, nửa đường Thiển Thiển vẫn nhận được điện thoại của mẹ ——

      "Ủa? Thiển Thiển, sao con chưa về? Mười phút trước mẹ có gọi cho con, nó con được lúc rồi, sao chậm vậy con?" Vừa bắt điện thoại nghe được giọng lo lắng của mẹ.

      "Con về liền đó mẹ. Vừa rồi có chút chuyện nên bị trễ..." Thiển Thiển bắt đầu giải thích chuyện xảy ra cho mẹ .

      Để tránh bị tình nghi nghe trộm điện thoại của con , Lục Diệp thoáng lui chút.

      Lục Diệp hận thể theo sát Thiển Thiển cả ngày cuối cùng cũng tách ra, Diệp Trạch Phong nắm lấy cơ hội kéo vai qua bên, thấp giọng hỏi: "Lý Nam Dương con nít cậu để ý là đây hả?"

      Lúc khoá quân chưa kết thúc, Diệp Trạch Phong nghe Lý Nam Dương Lục tiểu thiếu gia mặt lạnh máu lạnh vừa mắt kỳ lạ.

      Cái tên Lý Nam Dương lắm mồm kia còn nhiều chuyện hơn con . Lần sau gặp lại cậu ta chí ít cũng phải lột bớt lớp da mới được.

      Trong lòng nghĩ chuyện tàn bạo, động tác tay cũng dừng lại, dùng sức gỡ tay Diệp Trạch Phong ra, thoát khỏi vòng tay của cậu ta rồi mới hừ lạnh cái: "Cái gì mà con nít? Xin tôn trọng chút bạn học Diệp Trạch Phong."

      "Được rồi được rồi, thế nào là 'xin tôn trọng chút '? Tiểu thư? Quý ? Bé ?" Ánh mắt Lục Diệp càng lúc càng đáng sợ, khiến Diệp Trạch Phong đành đưa tay đầu hàng, "Được được được, mình sai rồi mình sai rồi, gọi bạn học, bạn học là được chứ gì?"

      Lúc này Lục Diệp mới buông lỏng nắm đấm kêu "răng rắc" ra.

      "Này này này, cậu tự xem lại cái dáng vẻ bây giờ của mình . Cái gì mà 'Vì huynh đệ tiếc cả mạng sống, vì bạn đâm huynh đệ hai đao', bây giờ cậu chính là như vậy đó! Đến giờ mình mới hiểu, trong mắt cậu chỉ còn đủ chứa tên Nhạc Thiển Thiển thôi," Diệp Trạch Phong vừa lắc đầu vừa , lần thứ hai dùng ánh mắt tốt lành nhìn Thiển Thiển chuyện điện thoại, sờ sờ cằm, "Khó trách cậu thích họ Dương kia, hoá ra mẫu thích của cậu là loại... Ngây ngô tự nhiên này? So với cái họ Dương uốn éo kiểu cách kia vừa mắt hơn đó..."

      Lục Diệp cười cười trả lời, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn về phía Thiển Thiển.

      Diệp Trạch Phong thấy Lục Diệp thích nghe người khác khen Thiển Thiển, cậu ta ấp ủ tâm trạng như thanh niên mới lớn lần đầu biết mà khen tiếp vài câu, nhưng ngờ định vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi*: "...Dáng người được đó, có ngực có mông, so với Dương Gia phẳng lì như sân bay dễ nhìn hơn nhiều..."
      *Kiểu như tính nịnh nọt mà thành.

      Lời còn chưa hết.

      Lục Diệp tay nắm cằm cậu, gân xanh trán thành chữ 'Tỉnh' to, nghiến răng nghiến lợi : "Cậu lên tiếng ai cậu câm đâu. Giờ cậu chữ nữa mình tháo cằm cậu ra, nhìn người ấy lần nữa, mình móc hai mắt cậu."

      Cằm bị bóp chặt khiến Diệp Trạch Phong khóc ròng trong lòng —— dù tuổi lúc hai người tập võ chênh lệch lắm nhưng cậu đánh lại Lục Diệp...

      Tuy cậu ta lúc nào cũng làm mặt lạnh, thoạt nhìn dễ tiếp cận, nhưng nếu xét tính cách tệ. Bây giờ cứ lúc tâm tình như ngày xuân hoa nở, giây tiếp theo làm mặt lạnh thấu xương khiến người chịu nổi. Lẽ nào thích ai đó khiến cho tính cách người trở nên khó lường?

      Thiển Thiển vừa cúp điện thoại xoay đầu lại thấy cảnh này, chỉ chú tâm chuyện cùng mẹ, tuy nghe thấy tiếng chuyện của Lục Diệp và nam sinh bên cạnh , nhưng nghe gì. nhìn Lục Diệp siết cằm nam sinh khiến gương mặt tuấn tú kia nhăn nhó, khó hiểu hỏi: "Hai người làm gì vậy?"

      Nghe giọng , Lục Diệp lập tức buông tay, vừa cười với Thiển Thiển vừa :
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Mộng đêm (4)
      Editor: Keikan


      "Chị à... À , chào dì, con là Diệp Trạch Phong, là bạn từ bé của Lục Diệp. Hôm nay đúng lúc Thiển Thiển giao tài liệu cho Lục Diệp con cũng ở đó, nên chung luôn." Thấy Thiển Thiển ngớ người đoạn đó nên Diệp Trạch Phong tiếp lời.

      "Là như vậy đó mẹ." Thiển Thiển gật đầu .

      " sao, vậy cảm ơn các con đưa Thiển Thiển về nhà. Đứa này từ bé khiến người ta lo lắng rồi, lúc học sơ trung nếu theo, chắc dì cũng dám cho nó ra khỏi cửa... Làm phiền các con quá rồi! Bây giờ cũng còn sớm, chi bằng ở lại nhà dì ăn trưa chứ?" Bà quan tâm.

      " cần đâu dì, bọn con cảm ơn," Lục Diệp lễ phép từ chối, "Ở nhà có làm cơm đợi bọn con rồi, tiện quấy rầy dì."

      So với Diệp Trạch Phong, tiếng "dì" của Lục Diệp trôi chảy hơn nhiều.

      Diệp Trạch Phong cũng : "Đúng là như vậy, cảm ơn chị... À , ý tốt của dì."

      "Vậy à," bà tiếc nuối , "Dì cũng miễn cưỡng các con, lần sau có cơ hội mời hai đứa dùng cơm. trễ lắm rồi, hai đứa nhanh về , người nhà cũng sốt ruột đấy, có cần dì gọi xe giùm các con ?"

      Bà vừa vừa lấy điện thoại di động trong túi ra.

      " cần cần," Diệp Trạch Phong vội vàng lắc đầu, rằng, "Hai tụi con tự được rồi, tự là được rồi."

      Cậu vừa vừa kéo Lục Diệp .

      "Chào dì." Lục Diệp lễ nghĩa chu toàn mà gật đầu chào mẹ Thiển Thiển, ánh mắt nghiêng nghiêng khéo léo nhìn về phía mặt Thiển Thiển, phát cũng nhìn mình dieendaanleequyydoon, trong mắt Lục Diệp nhuộm đầy ý cười, giọng nhàng hơn nhiều, "Thiển Thiển, chiều gặp."

      "Lớp trưởng, chiều gặp." Thiển Thiển vẫy tay với Lục Diệp cái, cười vô tư.

      Nhìn Lục Diệp và Diệp Trạch Phong ra khỏi bài phường, Thiển Thiển mới kéo tay mẹ , : "Mẹ, hai người đó rồi, chúng ta nhanh vào nhà ăn cơm thôi."

      "Đợi ," bà nắm tay Thiển Thiển định chạy vào nhà lại, hơi nghiêng người về phía mặt Thiển Thiển, cười xấu xa , "Nhóc ranh, có bạn trai từ lúc nào, ngay cả mẹ cũng dám gạt?"

      Thiển Thiển hiểu: "Bạn trai? Bạn trai gì chứ?"

      "Chính là cái cậu tên Lục Diệp đó. Nhìn ánh mắt cậu ta là mẹ biết rồi, còn sợ có mẹ ở đây," bà nghĩ Thiển Thiển chỉ giả ngốc —— ai bảo Thiển Thiển sinh ra có gương mặt ngây ngô chứ, khiến bà còn đắc ý , "Mẹ là người từng trải, liếc mắt có thể nhìn ra tên nhóc đó có tình ý hay , có tâm tư gì rồi. Nhưng con yên tâm, mẹ rất tiến bộ, ủng hộ con tự do đương, tuyệt đối làm loại chuyện chia uyên rẽ thuý thất đức kia đâu, còn ba với con mẹ giấu giúp. Ba con dễ rồi, ông thường xuyên công tác, khả năng bị bắt gặp lớn, chỉ có trai con, mỗi ngày đều học cùng nhau, sơ ý chút bị nó phát đấy. Mắt con lúc nào cũng theo sát con như vậy, nếu để nó phát chàng trai nào có ý đồ bất chính với con... Chậc, đến lúc đó khó mà đoán được hậu quả gì! A, chắc lúc đó mẹ làm như liên quan, đừng mẹ có nghĩa khí, ra lúc con giận lên còn đáng sợ hơn ba con nhiều, thôi việc này con cứ tự chịu trách nhiệm ..."

      " ngờ ngờ, mẹ còn cho rằng với tính tình của con sau này chắc chẳng ai thèm lấy, ngờ mới
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28: Tuyển sinh (1)

      Sang tuần mới, các bộ môn, các câu lạc bộ hừng hực khí thế triển khai hoạt động tuyển sinh, trường học cũng vì thế mà trở nên tưng bừng náo nhiệt. Từ cổng trường đến suốt nhà hành chính, đủ loại lều vải với nhiều màu sắc mọc lên như măng mọc sau mưa dọc hai bên đường. Trước mỗi lều đều dựng tấm biển sáng tạo triển lãm chuyên ngành, mỗi cành cây cao thấp đều treo những băng rôn màu sắc sặc sỡ, làm cho sân trường vốn yên lặng nghiêm túc càng tăng thêm mấy phần sức sống. Nghỉ giữa giờ còn có đội học sinh đeo phù hiệu tay áo hoặc mặc đồng phục của câu lạc bộ vào phòng học phát truyền đơn.

      Lần này tuyển sinh, trừ hội học sinh và đoàn ủy do “phía chính phủ tổ chức” ra, còn có các câu lạc bộ do học sinh hoặc là thầy giáo tự mình thành lập theo kiểu “Người dân tổ chức”. Nhưng bởi vì mọi người đều phải học, những lều vải kia cũng chỉ có trước và sau giờ học mới có người trông nom, thời gian học chỗ đó chỉ để trang trí, nhưng mà, ngược lại tờ giấy đăng kí lại xếp thành chồng dày mặt bàn. Nếu ai đọc truyền đơn mà cảm thấy hứng thú trước và sau giờ học, đường chỉ cần tiện tay cầm tờ, điền xong lại gửi về đúng chỗ cầu là được.

      Cái gọi là củ cà rốt củ cải xanh luôn là chỗ bạn đương. Ở Nhất Trung, chỉ là câu lạc bộ có gần hai mươi loại, phía có hội khoa học thiên văn nghiêm túc, hội văn học, phía dưới là câu lạc bộ anime và hội trò chơi khiến cho người ta biết cái gì, trăm hoa đua nở, cần cái gì đều có cái đó.

      học sinh được tuyển thẳng từ trường cấp hai Nhất Trung lên, Thiển Thiển sớm đoán được khi đến ngày các đoàn hội tuyển sinh khung cảnh có bao nhiêu sôi động. Bởi vì các câu lạc bộ ở Nhất Trung đều là cấp 3 và cấp 2 dùng chung, vì thế mà vừa mới bắt đầu có quyết định là đều tham gia câu lạc bộ nào. Hồi cấp hai chính là bị Giang Đường cứng rắn kéo vào tham gia hội tiếng Nhật, nhưng quả hứng thú gì với cái này. Mỗi lần học đều là nằm úp lên bàn ngủ ngon lành, hai năm qua ngay cả bản vẽ năm mươi đều thể học thuộc lòng.

      Nhưng ngăn được Lâm Nhược Vân và Hạ Văn tới từ cấp hai thuộc Hoa Trung tràn đầy hai trăm phần trăm nhiệt tình đối với những câu lạc bộ đa dạng, còn có con bé Giang Đường chỉ sợ thiên hạ loạn, đổ thêm dầu vào lửa, Thiển Thiển vẫn bị cả đám người cứng rắn lôi kéo nghiên cứu lượt tất cả các câu lạc bộ mới chịu dừng lại.

      Sau khi phân tích, so sánh cặn kẽ tài liệu của các câu lạc bộ, bốn người Thiển Thiển... , chính xác là ba người Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân tụm lại bắt đầu thảo luận.

      “Quả nhiên hội thiên văn vẫn tốt nhất, nghe phong cách bao nhiêu! Học trưởng giới thiệu cho chúng ta cũng rất đẹp trai nữa! Thử nghĩ chút, ban đêm yên tĩnh, ở sườn đồi người, đầu là bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, bên cạnh là bạn nam đẹp trai thú vị hài hước... là lãng mạn biết bao đúng !” Người là Hạ Văn, nghĩ tới người luôn biểu tùy tiện như lại có trái tim thiếu nữ như thế.

      “Cậu muốn làm cao hay là ngắm trai đẹp?” Lâm Nhược Vân buồn cười hỏi.

      “Có thể vừa ngắm trai đẹp vừa làm cao mà.” Hạ Văn tiến tới bên cạnh Lâm Nhược Vân, mặt dày cười .

      “Vậy tự cậu ngắm trai đẹp , tớ cùng đâu.” Lâm Nhược Vân cho Hạ Văn chút mặt mũi, tay làm động tác “tạm biệt” với Hạ Văn.

      “Trời ạ! Nhược Vân, cậu những lời này là có ý vứt bỏ tớ sao?!” Hạ Văn khoa trương kêu to: “Chẳng lẽ cậu quên lúc gặp lại nhau ở buổi tựu trường chúng ta cùng ước hẹn với nhau tách ra nữa sao?”

      Lâm Nhược Vân tức giận, ném cho ánh mắt xem thường, quay đầu với Giang Đường: “Tớ cảm thấy cái hội thư pháp này cũng tệ lắm, thầy giáo giảng bài xem ra rất đáng tin.”

      “Hội thư pháp? Cũng được đấy. Nhưng mà tớ cảm thấy chữ của Nhược Vân
      [​IMG]
      Nhược Vân, lêthanh9009, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :