Thanks nàng @Đặc Lôi Tây tag chương mới cho ta, dạo này nhiều truyện ko có tag ta vào chương mới nên ta phải tự tìm truyện bên new post huhu
@Đặc Lôi Tây Hơn 1 tháng kora chương mới rồi bạn ơi, cũng thông báo j hết, hết tuần sau mà vẫn có chương mới, mình giải quyết theo luật nhé
CHƯƠNG 23. NÀNG SAO CHỨ? “Thái hậu nương nương”, cung nữ chạy nhanh vào điện, và trong lòng nàng ta ôm con mèo toàn thân trắng muốt. Thái hậu nương nương nhìn sang, hai mắt bất chợt sáng rực, kinh hỉ muôn phần , “Ôi trời ơi! Thúy nhi, ngươi tìm thấy nó ở đâu vậy?” “Thưa nương nương, ở ngự hoa viên ạ! Nô tỳ ngang qua, vừa đúng lúc thấy nó nằm cỏ phơi nắng!” Thái hậu phì cười, “Cái con vật này biết hưởng phúc mà, chỉ biết khiến ai gia lo lắng, ta còn tưởng rằng thứ tinh quái này chạy ra ngoài cung rồi ấy chứ!” “Đến đây, đến đây nào, thú cưng dấu của ai gia, nhớ chết được mà!”, vừa , bà vừa giang rộng hai tay, gương mặt tràn đầy vẻ chiều chuộng thương . “Vâng!”, nô tỳ đó tiến lên, đem con mèo nhàng đặt vào lòng Thái hậu. Bà vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, rồi như vô tình đem chiếc nhẫn mai đồi mồi (1) đưa đến trước mũi của nó. Trong phút chốc, đôi mắt đen láy của con mèo đỏ như máu, bất ngờ “meow” tiếng, nó nhảy ra khỏi lòng Thái hậu, tung thân cái, xiêng lệch nhào thẳng đến chỗ Mặc Sương ngồi cách đó xa. việc xảy ra quá bất ngờ, ai cũng kịp có phản ứng gì, cứ đứng đó ngây ra như tượng. Mặc Sương kinh sợ, nhanh chóng đứng lên tránh nhưng quá muộn. Con mèo như phát điên đó cứ thế nhào đến trước mặt nàng, dùng bộ móng vuốt sắc bén hung hăng cào lên má nàng. Nàng kêu thét lên, nhanh chóng ôm lấy mặt, trong lòng vô cùng kinh hoảng. vì đau, cũng vì sợ, mà vì hoảng loạn, hoảng loạn trước nay chưa từng có. Bởi vì bây giờ nàng mang mặt nạ, tuy chất liệu của nó vừa mỏng vừa dẻo, song với cái cào tàn ác khi nãy, chắc chắn bị rách rồi. Khi nãy, lúc nàng lấy tay che mặt, cảm nhận được nếp nhăn ràng bên má. biết có rách hay ? Hay nó chị bị đùn lại? Đại não Mặc Sương hoạt động liên tục, nàng nên làm thế nào đây? Dùng võ ở đây là chuyện thể nào. Bấy giờ, Thái hậu nương nương mới hoàn hồn lại, bà la to, “Mau mau bắt cái thứ ấy ngay, mau bắt lại ngay!” Trong điện mảng hỗn loạn. Con mèo trắng phát điên với thân thể linh hoạt nhanh nhẹn, chỉ dựa vào các nô tỳ, làm sao có thể bắt được? Lúc này, nó lại “meow” thêm cái, đôi mắt đỏ như máu vồ về phía Mặc Sương. Mặc Sương nhanh chóng tránh , tay phải ôm má, tay trái hơi vận lực, chuẩn bị chưởng con mèo đó cái. Bất ngờ, từ ngoài điện có hai thân ảnh phi vào. màu tím, màu vàng. Màu tím tiến đến bắt lấy con mèo, còn màu vàng đến đỡ lấy nàng. Chỉ thấy người đó chưởng cái, con mèo kêu thảm thiết nằm dài đất. Chỉ thấy tay áo vàng khẽ phất, tất cả người trong điện đều kinh hô, “Hoàng thượng....” “Tứ Vương gia....” Sau hồi trời đất quay cuồng, Mặc Sương mới nhìn người ôm mình tránh khỏi con ác quỷ đó, và thứ nàng nhìn thấy khiến hai mắt nàng khỏi trừng to kinh ngạc... Dật ca ca... Huynh ấy sao có thể lộ diện thân phận ở nơi đây? Là vì quan tâm nàng, lo lắng cho an toàn của nàng sao? Đôi môi run rẩy, cuối cùng ngay cả tiếng cũng được. Chỉ thấy nam nhân đó hai mắt khẽ sáng lên, tay y gạt tay che lấy má của Mặc Sương, nhanh chóng quét qua má nàng, rồi dùng tốc độ như tia chớp lướt xuống cổ. Động tác lưu loát thành thục, chỉ trong chớp mắt, ai cũng phát được điều khác thường gì. “ nương, nàng sao chứ?” Y rốt cục buông vai nàng ra, sau đó dùng nụ cười mỉm hiền dịu như thần tiên hỏi nàng. (1) Là con này nha mấy bạn, em ấy là loại rùa biển, để biết thêm chi tiết cứ google ca ca nha CHƯƠNG 24. RA TAY ĐỘC ÁC đau đớn ở cổ khiến Mặc Sương hồi phục thần trí. ra Dật ca ca phải vì lo lắng cho an toàn của nàng, mà chỉ vì sợ thân phận của nàng bại lộ, mới mạo hiểm ra mặt. Trong cái ôm như chớp mắt kia, y giúp nàng làm phẳng nếp nhăn mặt nạ, nhưng đồng thời cũng cào rách cổ nàng, hòng tạo ra vết mèo cào. Tuy Mặc Sương biết y cũng là vì bất đắc dĩ mới làm vậy, song biết vì sao, trong lòng lại tránh được đau đớn. “Thần sao!” Mặc Sương mím môi, nhàng lắc đầu, ngước mắt sợ hãi nhìn về phía Lãnh Kỳ Túc. Lúc này, Lãnh Kỳ Túc cũng nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu mà xa vời, sắc mặt trầm tĩnh, vừa thu chưởng lại, và cạnh chân chính là con mèo toàn thân ngừng run rẩy, hô hấp khó khăn. bước đến, nhàng ôm lấy Mặc Sương, “ sao rồi, sao rồi, nàng đừng sợ!” Khi thấy được cổ nàng là những vệt máu, mắt khẽ híp lại, nghiêng đầu thầm vào tai nàng, “Có đau ?” Mặc Sương lắc lắc đầu, đôi mắt thế nhưng đau rát đến vô cùng. Hai nam nhân cùng nhau diễn kịch, con cờ gánh lấy vết thương. Lúc này, Thái hậu dường như mới hoàn hồn lại, sắc mặt có chút trắng bệch hỏi, “Hoàng nhi, sao con lại đến đây?” “À”, Lãnh Kỳ Dật khom người, cười nhạt, “Nhi thần nghe Tứ ca và Tứ tẩu ở chỗ mẫu thân, thuận tiện qua nhìn chút. Mới vừa đến cửa, liền nghe thấy tiếng lộn xộn trong điện, nên mới cùng Tứ ca xông vào!” Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngồi ghế phượng, trong đôi con mắt đen láy khẽ xẹt qua tia giá lạnh. “Đúng vậy, việc này xảy ra quá đột ngột, ai cũng lường trước được, may mà có Hoàng thượng cùng Tứ Vương gia kịp thời đến cứu nguy”, Thái hậu than tiếng, bà quay đầu nhìn vị ma ma khi nãy bưng trà cho Mặc Sương, nghiêm giọng hạ lệnh, “Quế ma ma, mau đem cái thứ súc sinh này đánh chết cho ta!” “Thái hậu...” Quế ma ma “bụp” cái quỳ xuống sàn, “Nó là con vật mà Thái hậu người quý nhất, hôm nay vừa hay là mùa xuân, mùa mèo giao phối, nên có chút hung hăng, chứ nó có ý làm bị thương người khác đâu ạ!” “ cần thay nó cầu tình!” Thái hậu phất tay áo phượng, “Tứ Vương phi hôm nay lần đầu vào cung mà phải chịu kinh sợ như thế, cái thứ súc sinh này tuyệt đối thể giữ lại!” rồi, bà quay đầu , làm ra vẻ đành lòng mà nhìn con mèo đó. “Thôi bỏ !” Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe miệng, khom người, “Như Thái hậu , nó dù sao cũng là thứ súc sinh, vậy chúng ta cần gì tính toán với nó chứ? Nhi thần cũng mong Thái hậu hãy tha mạng cho nó!” xảy ra chuyện gì, và vì sao lại như thế, trong lòng như gương sáng. Nếu những người nãy trái ca phải xướng, vậy cũng phiền thuận nước đẩy thuyền. “Tứ vương gia quả là người nhân từ độ lượng!” Thái hậu gật gật đầu, kèm theo tiếng than, “Nếu Tứ Vương gia thay nó cầu tình, vậy ai gia có thể tha cho nó mạng, song tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Quế ma ma lôi nó xuống, bỏ đói mấy ngày mấy đêm cho ai gia, vết thương người cũng ai được phép chữa!” “Vâng!” Và tuồng kịch huyên náo nãy giờ rốt cục cũng kết thúc. xe ngựa. Lãnh Kỳ Túc khẽ khàng lật cổ áo bị máu thấm đỏ của Mặc Sương, mi tâm cau chặt, “Con mèo đó ra tay quả ác độc, cả thịt cúng bị nó cào nát” Mặc Sương đau đến độ hai mày nhíu chặt, nhưng vết thương cổ cho dù có đau hơn nữa, cũng đau bằng vết thương trong lòng, Đúng, ra tay quả ác độc. Bất ngờ, như nhớ ra điều gì, nàng liền ngẩng đầu hỏi, “Vương gia, ngài trách thiếp sao?” LỜI TRANSLATOR: - @LạcLạc mong đại boss tha thứ, mấy hôm nay mình bận quá, nên lên báo với bạn tiếng nào, lần sau nhất định thế nữa, cám ơn bạn hạ thủ lưu tình - Chúc mấy bạn đọc truyện vui vẻ nha, , mong rằng những dịu dàng của Lãnh Kỳ Túc chỉ là gió thoảng mây trôi
CHƯƠNG 25. ỦY KHUẤT NÀNG RỒI Bất ngờ, như nhớ ra điều gì, nàng liền ngẩng đầu hỏi, “Vương gia, ngài trách thiếp sao?” Lãnh Kỳ Túc rút ra chiếc khăn gấm, cẩn thận lau vết thương cho Mặc Sương, khi nghe nàng hỏi thế, mắt hơi ngước lên nhìn, “Vì sao lại vậy?” Mặc Sương đau đến nỗi kiềm được xuýt xoa, hai hàm răng trắng nghiến chặt, qua lúc sau mới trả lời, “Là thiếp thân vô dụng, lần đầu tiến cung gây ra chuyện thế này, khiến Vương gia chút mặt mũi cũng còn” “Đây hoàn toàn phải lỗi của nàng,” Lãnh Kỳ Túc cười, mang theo chút đắng chát, “chỉ vì có người tính toán đâu vào đấy, nên dù nàng muốn dây vào họ cũng chủ động gây mà thôi” Nàng kinh ngạc nhìn , “Ý Vương gia là....” ra, lúc con mèo đó nhào đến chỗ nàng, nàng biết tất cả đều là màn kịch của Thái hậu, chỉ ngờ, nam nhân này cũng có thể nhìn ra được. “Nàng ngửi thử cổ áo mình xem, nó chính là bột phấn khiến mèo phát cuồng. Bổn vương nhớ, nàng từ trước đến nay chưa bao giờ dùng qua hương liệu nồng như thế!” “Là Quế ma ma...” Mặc Sương bây giờ mới ngộ ra, nàng những tưởng tất cả là do mùi hương người bà ta, nhưng , bà ta lại mượn lúc dâng trà, lén đem bột phấn rắt vào cổ áo nàng. Chỉ trách lúc đó mọi chú ý của nàng đều đặt người Thái hậu, cộng thêm mùi trầm hương trong điện, các mùi hương lấn át lẫn nhau, khiến Mặc Sương nhất thời khinh suất. “Bọn họ vì sao lại muốn hại thiếp?” Mặc Sương đương nhiên biết nguyên nhân, chuyện này cùng Vân Triều Tịch tránh khỏi liên quan. “Đây là gia đình nhà đế vương”, Lãnh Kỳ Túc cười thê lương, khẽ giương tay nhàng ôm nàng vào lòng, than , “Chỉ là ủy khuất nàng rồi!” Thân thể Mặc Sương khẽ run lên, tuy đây phải là lần đầu tiên được ôm, song lần này nàng lại cảm nhận được khác biệt, còn khác biệt ở đâu, nàng lại được. “ ngờ nàng rất kiên cường nhỉ, lúc Hoàng thượng cho dời thái y, nàng vì sao lại từ chối?” Nàng đương nhiên làm thế, bởi vì nàng muốn phải đứng ở đó thêm phút giây nào nữa, cũng thích nhìn thấy bộ dáng diễn kịch của Dật ca ca. Thầm cười khổ tiếng, nàng lẩm bẩm , “Bởi vì thiếp thân sợ bản thân lại gây ra chuyện rắc rối, càng xuất cung sớm càng tốt. Với lại, Tứ vương phủ của chúng ta phải còn có Ngưng Chi Lộ sao? Có nó rồi thiếp cần gì Thái y nữa?” “Cũng đúng!” Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe môi, đáy mắt xẹt qua ý cười ngay cả cũng phát giác được. Từ Ninh cung. “Hoàng nhi, con có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào ? Con thân thể ngàn vàng, vì sao lại tiếc tất cả tiến lên cứu nữ nhân xa lạ? Nếu khi nãy con mèo đó làm con bị thương biết phải làm sao đây?” Thái hậu đanh mặt, trong mắt toàn trách móc. Vân Triều Tịch ngày nào cũng khóc lóc kể lể, người như bà sao có thể khoanh tay đứng nhìn cho được? Bà nghĩ dùng con mèo hủy nhan sắc của nữ nhân đó, để xem ả bị hủy dung làm thế nào tiếp tục nhận được tình của Lãnh Kỳ Túc? Ai lường trước được ả lại tránh được kiếp này? “Mẫu hậu, người đó phải nữ nhân xa lạ, đó là tứ tẩu của trẫm. Mẫu hậu hà cớ gì dùng những toan tính thâm độc nơi hậu cung đối phó cùng nữ nhi yếu đuối chứ?” Lãnh Kỳ Dật lạnh mặt, ra vẻ vô cùng bất mãn. “Hoàng nhi, con cái gì vậy?” Thái hậu kinh ngạc hỏi Lãnh Kỳ Dật cười lạnh, “Nhi thần gì, mẫu hậu phải hiểu rất sao? Nhi thần biết, đây là do tay người sắp đặt, ngay cả nhi thần cũng nhìn ra được, người nghĩ Tứ ca là thằng ngốc sao? Chỉ mong sau này mẫu hậu đừng làm ra mấy chuyện hạ đẳng thế này nữa!” “Hạ đẳng?” Thái hậu sắc mặt nhất thời trắng bệch, toàn thân ngừng run rẩy. Quế ma ma đứng hầu bên nhanh chóng tiến lên vỗ vào lưng bà, giúp bà điều hòa hơi thở, “Hoàng thượng, người sao có thể những lời như thế với Thái hậu nương nương chứ?” Lãnh Kỳ Túc hung tợn liếc mắt nhìn sang, “Trẫm và Thái hậu chuyện, khi nào mới đến lượt ngươi xen vào?” xong, y hừ lạnh tiếng, tay áo khẽ phất, Lãnh Kỳ Dật bước nhanh ra khỏi điện. CHƯƠNG 26. MỤC ĐÍCH Ở ĐÂU? Trước cửa Vương phủ. Khi xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Lãnh Kỳ Túc bồng Mặc Sương xuống, chậm rãi cất bước về phía Vũ Mặc Hiên. Ngay cả Mặc Sương cũng hiểu được, chẳng qua là cái cổ bị mèo quào cho bị thương thôi mà, cớ vì sao trong quãng đường rất ngắn từ cung về phủ, bên thân thể của nàng lại cử động được, còn có, miệng vết thương bắt đầu thối rửa. “Là do trúng độc!” Lãnh Kỳ Túc đặt nàng nằm nhuyễn tháp, mày kiếm cau chặt, sau đó phân phó cho Linh Lung- người đứng ngây như phỗng, mau chóng đun nước. Trúng độc? Mặc Sương chấn kinh, ra nàng làm sao biết đây là biểu trúng độc, chỉ là nàng nguyện ý tin mà thôi. “Là.... do bột phấn rắt cổ áo sao?” “ phải!” Lãnh Kỳ Túc mím mím môi, đồng tử ngừng lấp láy, “Là vuốt mèo, ngay cả Bổn vương cũng ngờ rằng Thái hậu lại xuống tay độc ác như thế!” Lòng Mặc Sương dần trầm xuống, tia hoang tưởng cuối cùng trong phút chốc hoàn toàn tan biết. Tuy rằng người ra tay trước là Thái hậu, nhưng, thứ làm nàng bị thương nào có phải vuốt mèo? Nàng chỉ muốn quy kết tất cả lên người Dật ca ca, nhưng này cuối cùng lại lần nữa đánh gục nàng. Tại sao? Huynh vì sao phải làm như thế? Thấy mặt nàng càng ngày càng trắng bệch, Lãnh Kỳ Túc còn tưởng rằng nàng bị mình dọa sợ nên nhanh chóng mỉm cười trấn an, “Nàng yên tâm , đây cũng chẳng phải là loại độc có thuốc giải” Phải vậy ? Mặc Sương gượng cười cái, nhưng lại chẳng trả lời. Có ai hiểu Dật ca ca hơn nàng chứ? Nam nhân này ra tay thôi, khi ra tay, chắc hẳn có mục đích ràng. Lại làm sao có thể dùng loại độc bình thường? Chỉ là, rốt cục đâu mới là mục đích của huynh? Lúc Linh Lung bưng chậu nước vào, Lãnh Kỳ Túc cẩn thận từng chút thay áo ngoài cho Mặc Sương. Vì vải cổ áo đều dán chặt lên miệng vết thương, nên động tác của rất nhàng, như sợ mạnh tay chút khiến nàng chịu đau đớn. Hai mắt khẽ híp, Linh Lung nhàng tiến lên, sau khi đặt chậu nước lên đầu giường, mới dè dặt lên tiếng, “Hay là, để nô tỳ giúp Vương phi!” Lãnh Kỳ Túc chuyên chú vào động tác tay, cả mắt cũng buồn ngẩng lên, “Ngươi U Mai uyển đem bộ quần áo sạch của Vương phi đến đây !” Linh Lung có chút ngẩn ra, nàng mím chặt khóe môi, qua hồi lâu mới hành lễ ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, khí xung quanh yên tĩnh lạ thường, ngay cả hơi thở của đối phương cũng nghe được. Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến Vũ Mặc Hiên của , nếu như đổi lại là ngày thường, nàng tuyệt đối bỏ qua cơ hội “thăm thú” xung quanh. Song tâm tình đó hôm nay, nàng chút cũng có. Nàng nằm bất động ở đó, chút cảm giác cũng có, trong đầu cứ xoay vần đoạn hình ảnh khi nãy Dật ca ca đỡ lấy nàng, thay nàng vuốt thẳng mặt nạ, còn có nhẫn tâm cào rách cổ nàng. Chỉ hận thể ngay lập tức gửi chim chích chòe than hỏi cho ra lẽ. Tuy nàng sẵn sàng làm rất cả mọi chuyện vì y, nhưng phải làm những thứ minh bạch thế này. Chỉ đến khi cổ truyền đến cơn đau dữ dội, đồng tử co rút mạnh, nàng kiềm được hít ngụm khí lạnh. “Còn tưởng rằng nàng biết đau là gì cơ đấy!” Lãnh Kỳ Túc cười trầm, nhìn nàng cái, đem miếng vải cắt xong để qua bên, sau đó cầm chiếc khăn gấm trong bồn, cúi người nhàng lau cổ cho Mặc Sương. LỜI TÁC GIẢ: Tố Tử cần cà phê, cần theo dõi, cần động lực, cần comment LỜI TRANSLATOR: Đặc Lôi Tây cũng cần bình luận, cần động lực, cần đọc giả a Vô giai đoạn khá gây cấn, mong tiếp tục được ủng hộ a