1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Có gậy mài dao à? Nhà mình gọi là thỏi/cục mài, nặng cứng như hòn đá ấy:yoyo60:
      Last edited: 18/5/16
      Sa Mịch NhiHoaithao thích bài này.

    2. Hoaithao

      Hoaithao Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      52
      nhớ Nhược Ngu quá a...
      Sa Mịch NhiHuyềnpluss thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 39
      Editor: Ếch

      Trước khi xuống thuyền, Chu phu tử ra chủ đề vẽ tranh cho học sinh về nhà làm, ngày mai lên lớp bình phẩm. Đến phiên Nhược Ngu lại chẳng có đề bài gì, Nhược Ngu buồn bực nhìn Chu phu tử, nàng cười nói: “Ngươi hôm nay thích cái gì thì vẽ cái đấy.”

      Chu phu tử tuổi đã gần ba mươi, nhưng da thịt nhẵn mịn, mắt phượng hơi hếch, nom như một mỹ nhân thanh lệ từ trong tranh bước ra, nàng lại đắm mình trong thi thư lâu ngày, cả người tỏa ra một loại khí chất khó nói nên lời. Nhược Ngu rất thích ngắm nàng, bình thường trong lớp cũng hay nhìn phu tử đến ngẩn người, có mấy lần phu tử gọi tên nàng đều phản ứng kịp. Hiện tại Chu phu tử đứng bên cạnh, người thoảng đến một mùi hương dễ chịu, khiến nàng tự chủ hếch mũi ngửi ngửi.

      Nhìn hành động của Nhược Ngu, Chu phu tử khỏi mỉm cười, nói: “Đây là đàn hương ta tự chế, nếu thích, ngày mai ta đưa ngươi một hộp được ?”

      Nhược Ngu nghe thấy, tất nhiên vô cùng vui mừng, vội vã áp dụng lễ nghi học nhiều ngày nay, phúc thân cảm tạ Chu phu tử, sau đó nhảy nhót xuống thuyền trong nắng chiều.

      Chu phu tử phiền muộn nhìn bóng lưng của nàng, lòng nhớ tới lần gặp mặt hai năm trước, nương trầm ổn mà thông tuệ cũng đột nhiên đến cạnh nàng ngửi ngửi như vậy, tiếp đó rốt cục mặt cũng hiện lên sự rực rỡ của thiếu nữ, trêu đùa hỏi: “Dùng hương liệu gì thế, thật dễ ngửi?”. Giờ đây, thiếu nữ kia đã sớm quên hết, thân thể nhỏ nhắn được nam nhân cao lớn đỡ lên xe ngựa, sau đó vội vã khuất trong ánh chiều tà, chỉ còn một mình nàng ‘Đứng lặng dưới tịch dương, nhớ về chuyện cũ, ngày đó chỉ là chuyện cũ bình thường’. (*)

      (*)là hai câu ‘Trầm tư vãng lập tàn dương, đương chích đạo thị tầm thường’

      Nguyên văn: “Đương chích đạo thị tầm thường” trong tác phẩm Hoán Khê Sa (đắm mình trong dòng suối cát) – Nạp Lan Tính Đức:

      Thùy niệm tây phong độc tự lương,

      Tiêu tiêu hoàng diệp bế sơ song,

      Trầm tư vãng lập tàn dương.

      Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng,

      Đổ thư tiêu đắc bát trà hương,

      Đương chích đạo thị tầm thường.

      Dịch ( bản dịch này là sưu tầm mạng nhá, Ếch gà lắm, dịch chả có tí thơ nào đâu :’( )

      Gió thu thổi lạnh, tình cảm ôm áp độc có người nào nhớ?

      Lá vàng rền vang phủ kín song thưa,

      Đứng lặng dưới tịch dương, nhớ về chuyện cũ.

      Say rượu chớ kinh động giấc xuân nồng,

      Đánh cuộc sách cùng nhau, hưởng thụ hương trà vẩy lên người,

      Ngày đó chỉ là chuyện cũ bình thường.


      Tư Mã đại nhân rất chú trọng sự điều độ trong làm việc nghỉ ngơi, nếu phải tình huống đặc biệt, lịch trình một ngày tự nhiên sẽ tiến hành từng bước. Sáng sớm rời giường uống một ́c nước trong nhuận tràng, tiếp đó bụng rỗng đến tiểu võ trường cạnh thư phòng đánh một bộ quyền. Sau khi thu quyền, thì vừa lau sạch mồ hôi vừa vào phòng ngủ, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ tham ngủ. Đợi đến khi hắn ăn xong cơm sáng, bên kia nha hoàn ma ma sẽ hầu hạ bé lười rời giường, còn mình thì chuẩn bị xuất phủ đến đại doanh làm việc. Vào buổi trưa, hắn sẽ đến giáo trường xem bộ hạ diễn binh. Mấy mươi năm thanh tâm quả dục, gần đây lại luôn gian nan vất vả nguyên tinh khó giữ, khó tránh người đầy nội hỏa, cho nên chỉ cần hắn thấy binh tướng kiệt ngạo bất tuân sẽ ra tay đánh luôn để cân bằng tâm lý chút. Đến buổi chiều, nếu rảnh rỗi, hắn sẽ đón ‘biểu muội’ thân . Quãng thời gian đọc đủ thi thư của thánh nhân quả uổng phí, ‘biểu muội’ càng lúc càng hiểu chuyện động lòng người. Mỗi lần trộm hương đường về, giai nhân đều thở gấp liên tục, hai cánh tay nhỏ cũng tự động ôm lấy ́ hắn, càng ngày càng nhiệt tình đáp lại. Tư Mã đại nhân tin tưởng ngày mây tan trăng sáng cách xa nữa rồi. (Ếch :-*cười lăn lộn*)

      Lần này, như thường ngày, đỡ Nhược Ngu lên xe xong, chờ xe ngựa chạy ổn ̣nh, Trữ Kình Phong liền kéo Nhược Ngu vào lòng, buông mắt, cúi đầu, nhưng khi chuẩn bị hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào liền cảm thấy luồng gió lạ đột kích, bất ngờ kịp đề phòng đã bị bàn tay nhỏ của Nhược Ngu tát lệch mặt. Tư Mã đại nhân lớn đến từng này tuổi, lần đầu tiên trong đời bị ăn tát, đến lúc hắn chậm rãi quay mặt lại, vẻ mặt đã hung tợn như vừa tàn sát hàng loạt người dân trong thành xong.

      Nhược Ngu cũng ngờ mình lại có thể tát mạnh đến thế, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát là minh chứng cho việc nàng dồn bao nhiêu sức cho cú tát kia. Nhược Ngu có chút hối hận, vội vã đưa tay xoa xoa lên gương mặt Trữ ca ca. Sắc mặt Trữ Kinh Phong tái xanh, tiện tay phất một cái, đẩy tay Nhược Ngu ra. Dưới cơn tức giận, hắn hơi dùng sức khiến cả người Nhược Ngu bị đẩy ra ngoài, va mạnh vào thành xe, cái ót va mạnh vào vách làm nàng bật khóc.

      Mặt cũng đau mấy, Trữ Kình Phong vội vàng bế Nhược Ngu về, đưa tay xoa ót cho nàng, miệng thì buồn bực hỏi: “Hôm nay phải dã ngoại sao, chả nhẽ học được chiêu võ nào muốn biểu diễn hả? Thế võ đó táy máy chân tay như vậy?”

      Nhược Ngu chỉ thấy sau đầu nổi u, chỗ bị đụng sau đầu tựa hồ mềm hẳn ra, nàng khóc dừng được nước mắt.

      Trữ Kinh Phong vén tóc nàng ra, quả nhiên nhìn thấy chỗ sưng đỏ, ngực lập tức thắt lại, hít thở thông. Chỉ là một cái tay nhỏ, mềm nhũn có mấy lạng thịt, bị đánh một cái cũng giống mèo cào thôi, mình tức cái gì chứ? Làm gì ra tay biết nặng nhẹ, khiến nàng bị thương chứ?

      Ở chung lâu, hắn biết rõ bé ngốc rất láu cá, khóc cũng chia dăm ba loại: Nếu lúc giở trò, nước mắt chỉ tụ đầy trong hốc mắt, ngân ngấn nửa ngày cũng rơi một giọt; Thế nhưng nếu đến lúc buồn, tiếng khóc tuy có nhưng nước mắt lại tuôn như suối, dỗ cũng dừng lại, khóc ngừng, chỉ có thể lấy môi chậm rãi hút, rồi ôm cơ thể nhỏ bé kia vào lòng…

      “Ca ca xấu xa…” Thật vất vả dỗ dành người trong lòng lại đổi lấy được một câu nhói tim.

      Trữ Kình Phong chậm rãi buông tay, đẩy nàng ra xa một chút. Hắn từ trước đến nay luôn sĩ diện, nếu phải như thế sao chỉ vì lời từ chối khéo của nàng trước kia lại quyết tâm muốn gặp lại nàng.

      Cảm giác nóng rát mặt đúng lúc gợi lên hồi ức nàng lạnh lùng cự tuyệt. Miệng hắn đắng chát, lại thản nhiên nói: “Trong mắt nàng, ta luôn xấu xa…”

      Nhược Ngu từ từ nín khóc, lúc này sắc trời nhạt dần, nắng chiều ảm đạm hắt lên những mảng sáng tối đối lập mặt hắn. Tuy đầu óc nàng tốt nhưng cũng cảm nhận được hắn vui. Hôm nay nghe những người bạn ở trường nói, Trữ ca ca hôn môi nàng phải vì thực sự thích nàng mà vì vui đùa, giống như nàng chơi đồ chơi, cho nên tuyệt đối được để hắn được như ý. Nếu Tư Mã còn dám tiếp tục khinh bạc nàng thì cứ phản kháng, cần chịu đựng, nếu hắn sợ trong phủ biết chuyện thì cứ làm lớn chuyện, con gái phải biết tự trân trọng bản thân thì hắn mới có thể thu liễm. Thế nhưng thấy Trữ ca ca tức giận, nàng lại hối hận, nàng thích hắn xa cách như vậy, giọng nói cũng xa xăm. Nàng chậm rãi bò lại gần, học hắn lấy tay xoa nhẹ lên má vừa bị tát.

      Trữ Kình Phong cụp mắt lui lại một chút, xoay người sang chỗ khác để ý đến nàng. Nhược Ngu ngừng ́ gắng tiến gần, thế nhưng Trữ Kình Phong lại hất màn xe, nhảy lên ngựa vung roi nghênh ngang mất. Nhược Ngu há mồm gọi, thanh yếu ớt chìm ngỉm trong tiếng vó ngựa, truyền xa được.

      Quay về phủ, cũng thấy hắn.

      Hai chữ ‘thói quen’ đều là từ từ hình thành, Tư Mã đại nhân luôn làm việc đúng giờ giấc, bất tri bất giác cũng khiến Nhược Ngu hình thành thói quen. Cơm mỗi ngày đều là hai người cùng ăn, nàng vừa ăn vừa hớn hở kể chuyện ở trường. Cho dù Trữ kình Phong đáp, nàng cũng quan tâm. Nhưng hôm nay một bàn thức ăn lớn chỉ có một mình nàng ăn, lúc ăn cũng cực kỳ yên tĩnh, tựa hồ thanh cái thìa chạm vào bát cũng lớn hẳn. Món cá sốt tương chua ngọt, cùng với thịt xông khói được cắt thành lát cũng làm cho nàng muốn ăn. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nàng liền ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhưng ngoài thị tì đưa đồ ăn cũng còn ai.

      Cuối cùng, Tô Tú nhịn được , nhẹ giọng nói: “Phu nhân, Tư Mã đại nhân nói, hôm nay ngài ấy ăn cùng ngài, ngài tự ăn một mình…”

      Tuy vậy trong lòng lại thở dài: Có cặp vợ chồng bình thường nào cãi nhau? Đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, tất cả đều chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng phu nhân có khiếm khuyết làm sao hiểu được tâm tư nam nhân, cũng sẽ biết nói lời ngọt ngào dỗ dành. Bình thường trông Tư Mã rất thương phu nhân, nhưng chốn hầu môn sao có chân tình, nếu Tư Mã đại nhân mất hết kiên nhẫn với phu nhân, muốn tiếp tục dỗ dành phu nhân như dỗ trẻ con nữa thì cuộc sống sau này của phu nhân sẽ ra sao đây?

      Ngày hôm nay, vốn nên hoàn thành bức tranh phu tử giao, nhưng Nhược Ngu cầm bút trong tay lại vẽ được cái gì. Nàng buông bút, uể oải ngồi tháp ôm con hổ bằng vải. Cho đến lúc lên đèn, mặc Tô Tú, Long Hương giúp nàng rửa mặt ngủ nhưng nàng chịu ngủ, ôm con hổ vải mang dép lụa nói tiếng nào ra ngoài.

      Tô Tú sốt ruột vội vã ngăn lại: “Phu nhân, ngài muốn đâu?”

      Nhược Ngu trả lời, đột nhiên chạy . Tô Tú dám kéo nàng lại, chỉ đành chạy theo đằng sau, thì thấy phu nhân đẩy cửa thư phòng vào. Tô Tú chạy chậm lại, thấp thỏm đứng ngoài nghe ngóng.

      Nam nhân trong thư phòng xử lý công vụ, dù Nhược Ngu có hổn hển xông vào thì hắn cũng ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm xử lý giấy tờ bàn. Nhược Ngu biết Trữ ca ca tức giận, dám quấy rối hắn, đành ôm con hổ vải leo lên nhuyễn tháp trong thư phòng vừa nằm vừa nghịch cái đuôi ngắn ngủn của nó.

      Trong thư phòng rất yên tĩnh, Trữ Kình Phong thích dùng hương liệu, tuy vậy Nhược Ngu luôn ngửi được người hắn có một loại mùi đặc biệt khác hẳn các gái. Nàng biết đây là mùi đặc hữu của nam nhân, chẳng qua ngửi thấy liền yên lòng, hiện tại cái tháp nàng nằm cũng toàn mùi này.

      Nhược Ngu buồn bực cả đêm, giờ suy nghĩ trong lòng dần buông xuống, liền thích ý xoay người, khểnh chân lắc lắc, ngầm nga bài đồng dao luyện nhiều ngày nay: “Lôi cậu em, túm thằng bé, đập vỡ ngói, ngói nát rồi..."

      Khách quan mà nói, giọng con gái Giang Nam mềm mại, thích hợp ngâm xướng, hát bài đồng dao bình thường nghe cũng rất dịu dàng, mỗi chữ đều như mỗi giọt quỳnh tương, nhẹ nhàng từ miệng chảy ra.

      Ờ, thực ra truyện này Ếch thấy Trữ gớm tội, cũng chỉ có ảnh mới chịu khó dỗ chị vậy thôi à, bị tát còn phải tìm lý do thay cho chị ấy, may mà 2 người này HE thì lật bàn >”<
      huyetdu, nancy1986, BigCute→_→47 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 40
      Editor: Ếch

      Từng giọt thanh nhỏ tí tách bên tai Trữ Kình Phong, công văn phức tạp chiếu vào mắt lại xâu chuỗi nổi thành câu. Trữ Kình Phong nhẫn nại nổi nữa, ném công văn trong tay, lạnh lùng nói với người nhuyễn tháp: “ ra ngoài.”

      Khúc đồng dao ngọt ngào dừng lại, nàng luống cuống nằm giường, biết làm sao cho phải.

      Trữ Kình Phong sao nhìn ra nàng bị giật mình, hít sâu một hơi, ̣nh gọi Tô Tú đứng ngoài cửa, thì nghe thấy thanh mềm ngọt mang theo nức nở: “Trữ ca ca vẫn tức giận sao, có phải mặt vẫn còn đau , hay Nhược Ngu ngoan ngoãn cho ca hôn, đừng đuổi Nhược Ngu !”

      Trữ Kình Phong mặt đổi sắc nhìn thiếu nữ nằm nhuyễn tháp lã chã khóc, nghĩ: nếu nàng biết trong đầu mình diễn cảnh gì thì chắc sẽ bỏ trốn mất dạng.

      này vốn thương hắn, chẳng qua trước kia nàng chọn thèm để ý, mà bây giờ nữ thần bị đánh vào vực sâu còn lựa chọn nào ngoài núp dưới cánh chim của ma thần là hắn. Giống như nàng từng nói “Nữ thần kia phải rất đáng thương sao?”, cứ cho nguyên thần đã mất, nàng cũng chưa bao giờ muốn sống trong ngực hắn… Cái tát hôm nay của nàng, phải đánh lên mặt hắn mà đánh vào tim hắn.

      Hắn còn hờn dỗi, nhưng đối mặt với thiếu nữ chủ động làm hòa tâm lại mềm nhũn, chậm rãi tới trước mặt nàng, tiếng thanh nhã nhưng lạnh lẽo vang lên: “ phải ta đáng ghét đến độ muốn đánh cho hả giận sao? Sao bây giờ lại tới cầu ta?”

      Nhược Ngu lúc này thật tình hối hận đã nghe theo lời hai người bạn của mình, nghĩ kỹ lại, những lần học thuộc thơ mình đều nhớ nhanh hơn hai người đó, có thể thấy hai bạn kia kém thông minh hơn so với mình, làm sao lại nghe theo ý kiến ngốc đó chứ?

      Hai bạn nói Tư Mã tôn trọng mình, thế nhưng, lúc Trữ ca ca hôn nàng thấy tê dại, ngột ngạt, thực ra rất thoải mái mà. Nếu trái lại lúc đó để ca ca hôn, hiện tại đã qua bữa tối, Trữ ca ca nếu rảnh còn có thể ôm mình vào lòng kể chuyện thần thoại.

      Từ sau khi nghe được phu tử kể chuyện thần thoại, Nhược Ngu rất thích loại chuyện này cho nên mới vội vã lấy lòng hắn, mong muốn mọi chuyện quay lại được như lúc trước, tuy vậy cũng thể bán đứng hai người bạn thân được, nên cúi đầu nói: “Là… Là thấy ca ca hay chiếm tiện nghi Nhược Ngu, tôn trọng Nhược Ngu…”

      Đáng tiếc, Trữ Kình Phong hôm nay đặc biệt khó dỗ, vẫn tiếp tục trương gương mặt lãnh đạm nói: “Vậy phải làm sao đây, nghĩ đến Nhược ngu chịu thiệt lòng ta cũng chịu nổi, bằng từ nay về sau Nhược Ngu chiếm tiện nghi của ta được ?”

      Nhược Ngu khẽ nhếch cái miệng nhỏ, có chút sững sờ, từ choáng váng hồi thần, lần đầu tiên nàng cảm giác đầu óc đủ dùng, lời của Trữ ca ca có nghĩa gì?

      Vừa nói, Trữ Kình Phong vừa ngồi xuống bên cạnh nàng, thân thể cao to thảnh thơi tựa vào tay ghế có khắc hoa, áo cũng nới lỏng làm xương quai xanh cùng cơ ngực như ẩn như hiện. Hắn rũ lông mi xuống, khép hờ đôi mắt, môi mỏng mím chặt. Ánh đèn bàn sách hắt những bóng đen tựa như bướm đêm mặt hắn. Cả người hắn nhúc nhích, bày ra bộ dáng mời ngươi đến chà đạp.

      Nhược Ngu dè dặt ngồi vào lòng Trữ Kình Phong, nam nhân trước kia luôn chủ động hiện tại vẫn nhúc nhích, giống như nàng tồn tại. Mũi Nhược Ngu cay cay, đưa tay ôm chiếc ̉ cường tráng, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước mặt hắn. Nhưng nam nhân kia vẫn bất động, hiển nhiên là mức độ bị chiếm tiện nghi chưa đủ lớn! Nàng lại nhìn hai mảnh môi mỏng kia, liếm liếm đầu lưỡi, học hỏi động tác Trữ Kình Phong lúc hôn, chẳng qua cái miệng kia ngậm rất chặt, nhất thời lưỡi nàng chui lọt, đành ́ sức hút bờ môi hắn. Tốn rất nhiều sức mới cạy được miệng hắn, Nhược Ngu đã mệt mỏi đến thở nổi,lúc này nàng mới phát hiện chiếm tiện nghi quả là công việc vất vả, chẳng bằng nàng cứ như trước kia, chỉ cần nằm trong ngực hắn, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ là tốt rồi. Nàng ảo não, thật muốn xin lỗi hắn.

      Quá mệt mỏi, nàng nằm trong ngực hắn nghỉ tạm, thế mà Trữ ca ca vẫn lù lù bất động, hai mắt nhắm nghiền như cũ, chỉ có hầu kết hơi hơi nhúc nhích, nhẹ nói: “Còn có… Trước đây ta cũng chỉ chiếm ngần này tiện nghi…”

      Nhược Ngu vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp, ́ nghĩ xem Trữ ca ca chiếm tiện nghi chỗ nào nữa.

      Ngày đó, Tô Mi đứng ngoài thư phòng canh cửa hồi lâu cũng thấy tiểu thư ra, nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ loáng thoáng nghe được tiếng trách mắng của Tư Mã đại nhân, đợi đến nửa canh giờ, mới nghe thấy Tư Mã đại nhân gọi mang nước ấm vào.

      Vào thư phòng, thấy Tư Mã đại nhân ôm phu nhân đắp chăn nằm nhuyễn tháp, cũng thấy rõ tình trạng của hai người, nhưng mà mặt đất rơi vãi quần áo của Tư Mã đại nhân, còn có cả áo lót màu xanh lá mạ của phu nhân nữa.

      Tiểu phu nhân lộ cánh tay như ngó sen, điểm đó là dấu thủ cung sa đỏ tươi dưới ánh đèn, chỉ là tay bị ướt, vừa mếu máo vừa nói: “Bẩn, bẩn, tay bị bẩn..” làm Tư Mã ở bên giọng dỗ dành: “Đợi chút nữa tắm rửa sạch sẽ được ?”

      Mặt Tô Mi đỏ lên, nhanh chóng bỏ bồn nước tay xuống lui ra ngoài.

      Đêm nay, tiểu phu nhân về phòng mà ở lại thư phòng ngủ no say.

      Ngày thứ hôm sau thức dậy, thừa dịp Tư Mã đại nhân đánh quyền, Tô Mi cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày vào thư phòng, lại nhặt quần áo đầy đất lên. Nhược Ngu lạ chỗ, ngủ sâu lắm, Tô Mi vừa vào phòng nàng đã tỉnh, khẽ nhếch cái miệng nhỏ ngáp một cái, sau đó ngẩn người nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ.

      “A Tú, ngươi biết , Trữ ca ca có bệnh, chỗ đó của hắn giống với đệ đệ của ta, nó có thể to ra…”

      Câu hỏi ngây thơ như vậy biết trả lời làm sao? Tô Tú làm như nghe thấy, mang quần áo dính đầy dấu vết khả nghi của Tư Mã đại nhân vo tròn lại, sau đó nói: “Phu nhân có đói ? Tối hôm qua ăn gì nhiều, sáng nay chắc đói rồi nhỉ?”

      Nàng vừa nói, tiểu phu nhân cũng lồm ̀m bò dậy, ̉ còn lộ ra một dấu hồng. Tô Tú nhanh nhẹn khoác áo cho nàng, sau đó dịu dàng dặn: “Phu nhân, chút nữa ra ngoài, chuyện người chơi đùa với Tư Mã đại nhân nên nói với người ngoài.”

      Nhược Ngu gật đầu: “Ừ, bằng người khác sẽ mắng Nhược Ngu chiếm tiện nghi của ca ca.”

      Tô Tú thở dài: “Phải, chiếm tiện nghi Tư Mã đại nhân, cũng chỉ có phu nhân người dám chiếm thôi, những lời vừa tuyệt đối được nói với người khác, kể cả mẹ của phu nhân cũng được nói.”

      Nhược Ngu cái hiểu cái gật đầu, rốt cục nhớ kỹ.

      Đến lúc học, vừa xuống xe ngựa nàng liền thấy Tô Tiểu Hàn và Triệu Thanh Nhi sớm đứng đợi trước cửa, vừa thấy nàng lập tức ngoắc lại: “Nhược Vũ, mau đến đây.”

      Nhược Ngu vừa tới, các nàng liền vội hỏi: “Thế nào? Có nghiêm khắc cự tuyệt tên đó ?”

      Nghe hai người bạn hỏi, Nhược Ngu nhớ tới lời Tô Tú dặn, ậm ờ gật đầu. Lúc này, hai người Tô Tiểu Hàn mới nhẹ nhõm hỏi tiếp: “Vậy hắn nói như thế nào?”

      Nhớ tới Trữ ca ca, Nhược Ngu nhất thời có cảm giác như cha chết mẹ chết: “Hắn nói, sau này bao giờ… Chiếm tiện nghi của ta nữa…” Nghĩ đến đây, tâm trạng rực rỡ của thiếu nữ bỗng u ám, nếu sau này ca ca mỗi ngày đều muốn mình chiếm tiện nghi thì sao đây? ̉ tay, môi đều ê ẩm, chả nhẽ sau này mình sẽ mệt đến chết?

      Tô Tiểu Hàn và Triệu Thanh Nhi tất nhiên hiểu rõ phiền não của nàng, hai người giải quyết xong chuyện phiền não, liền hưng phấn chia sẻ thông tin mới: “Nhược Vũ, ngươi biết , thư viện có thêm một nam phu tử rất tuấn tú.” Nói xong liền kéo nàng .

      Quả nhiên, một phu tử mang dáng dấp của thư sinh tuấn tú đứng trong lớp. Một đám thiếu nữ độ tuổi dậy đỏ mặt, ẩn ẩn đưa tình nhìn vị nam phu tử này. Nhưng mà Nhược Ngu lại hít sâu một hơi, sợ đến cứng lưỡi: “A, là người điên!”

      Tô Tiểu Hàn rõ ý nàng, nhanh chóng lôi nàng ngồi xuống chiếu, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói gì cơ. Phải nói ‘công tử phong lưu’ mới đúng!”

      Giải thích chút: Nhược Ngu nói người điên (疯子) còn Tô Tiểu Hàn nói phong lưu (风流), tuy khác chữ nhưng đọc cùng , phát là Fēng cả :3

      Triệu Thanh Nhi cũng gật đầu: “Còn tuấn tú hơn Triệu ngũ lang trước phố nhà ta.”

      Chu phu tử mỉm cười giới thiệu với mọi người: “Vị phu tử này là Mạnh tiên sinh, chủ yếu truyền thụ chế tạo cơ quan nhỏ, bất kể làm đèn kéo quân hay đồ chơi đều làm được.”

      Vị Mạnh tiên sinh nghe Chu phu tử giới thiệu xong thì hừ một tiếng, tựa hồ với bất mãn với lời này của nàng. Học sinh nghe xong lại cực kỳ hưng phấn, cảm thấy lớp học cơ quan này thật tuyệt, mỗi người đều nóng lòng muốn học.

      Mạnh tiên sinh có vẻ thích nói chuyện, chỉ nhìn các nàng một cái, rồi lấy từ ống tay áo ra một con chuột bằng gỗ, kéo kéo xoay xoay sau đó thả nó xuống đất, con chuột kia như có sinh mệnh, chạy băng băng nền phòng học, làm cho một đám nữ sinh kinh ngạc kêu lên, cười ngừng.

      Mạnh tiên sinh nhặt con chuột lên, nhanh tay tháo nó ra, cất lại vào người, sau đó rũ mắt nói: “ bàn mỗi người đều có một túi linh kiện, giờ theo các bước lúc này lắp ráp lại .”

      Ở đây đều là thiếu nữ nhỏ tuổi, tính còn trẻ con, nghe tiên sinh nói vậy đều hoan hỉ đổ linh kiện ra lắp thử. Đến khi buổi học chính thức bắt đầu, các nữ sinh mới lần đầu hiểu câu ‘Đừng trông mặt mà bắt hình dong’.

      “Ngươi bị ngu sao? Một con chuột đơn giản như vậy cũng biết lắp. Nhà ai đưa đám phế vật này lên lớp vậy?”

      Một học sinh hơi mập đỏ mắt giơ lên con chuột bị thiếu một chân, khóc rống lên. Trong lớp yên lặng, đây đã là học sinh thứ năm bị Mạnh tiên sinh mắng khóc. Đám học sinh chưa bị mắng còn lại cũng rơm rớm nước mắt. Rốt cục tiên sinh từ đâu mời tới, đầy miệng đều là những câu làm tổn thương trái tim.

      Tô Tiểu Hàn liên tiếp nhìn đồng hồ nước (*) ngoài phòng, mong mỏi buổi học nhanh kết thúc, đáng tiếc chư vị thần tiên nghe thấy lời thỉnh cầu, phu tử đã nhanh chóng tới gần chỗ tỉ muội Nhược Vũ. Tô Tiểu Hàn nhướn ̉ nhìn, thầm kêu ‘ tốt’. giống với mọi người chiếu theo chỉ dẫn của tiên sinh, lắp được hơn nửa con chuột, linh kiện bàn Nhược Vũ lại y nguyên nhúc nhích.

      (*) đồng hồ nước: Có rất nhiều kiểu đồng hồ nước, thường là thiết bị đựng nước có lỗ được đục để dòng nước chảy xuống đều, vật dụng đánh dấu khoảng cách để đo thời gian. Plato – nhà triết học Hy Lạp cổ đại cũng là người phát minh ra đồng hồ nước. Đồng hồ nước của Plato còn có thể báo thức. Đồng hồ nước cũng xuất tại Trung Quốc từ thời nhà Ân. Sau đó có nhiều loại đồng hồ nước được cải tiến vào đời Hán (202 TCN) và kéo dài đến tận thời Tùy – Đường.

      Đồng hồ nước đơn giản nhất gồm bình hình trụ có chia độ nối với ống . bình chứa nước có chỗ thoát bớt, giữ cho nước chảy vào ống với lưu lượng nhất định. Sau khi bình hình trụ đầy, nước tự động chảy ra ngoài qua ống hình chữ U nhờ nguyên tắc bình thông đáy. Người ta căn cứ vào mực nước dâng lên trong bình hình trụ để biết thời gian. Thí dụ mực nước lên tới vạch thứ 7 vào lúc đó, đồng hồ nước chỉ 7 giờ.

      Các đồng hồ nước được cải tiến dần dần: chiếc phao nổi mặt nước mang thanh gỗ có gắn kim chỉ thị và kim này di chuyển trước bảng có ghi thời giờ. Về sau trục của phao nổi lại được mắc vào bánh xe răng cưa làm chuyển động kim chỉ thị trước mặt có chia độ.


      [​IMG]
      huyetdu, nancy1986, BigCute→_→42 others thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Yeu ban qua. T7 ma co 2 chuong de doc thi con gi bang. Ung ho tinh than ban nhe:-*:yoyo55:
      bogani, DingDingDong, Hale2052 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :