1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /65/. Ra mắt cha vợ (Hạ)

      “Cái này, trước kia phải cậu mẹ cậu cho cậu vào cửa sao?” Đinh Mão áy náy : “Có thể là do lỗi của tớ…”

      “Hả?”

      “Trước đây có lần tớ về nhà, có lỡ miệng ra chuyện cậu quen với tên nam phát xuân kia. Cho nên, ba mẹ tớ liền biết…”

      An Hân còn chưa nghe ra được trọng điểm: “Ách… Cho nên?”

      “Ngày hôm qua tớ về nhà mới nghe mẹ tớ , bà chuyện này cho mẹ cậu biết…” Đinh Mão càng trở nên áy náy.

      “Cho nên ba mẹ tới mới biết tớ và Ngụy Hào cùng chỗ.”

      phải.” Đinh Mão khó khăn , “Tớ xấu Ngụy Hào cho mẹ tớ nghe, kể mấy chuyện lăng nhăng của ta. Sau đó mẹ tớ hình như chữ cũng lọt, đều cho mẹ cậu nghe hết…”

      “…” An Hân thế này mới rốt cục hiểu ra, trước kia trong nhà mẹ vẫn thiên hướng về cậu mộ chút, ngày hôm đó cư nhiên trực tiếp phóng dao về phía cậu, khiến cậu sợ tới mức tóc gáy đều dựng thẳng lên. (._.) Hôm nay dẫn học trưởng về nhất định phải đứng xa chút, vạn nhất lại bị phóng dao…

      “Tiểu Hân, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Đinh Mão liều mạng giải thích, “Lần sau tớ nhất định cùng cậu trở về, tớ giải thích với gì.”

      cần xin lỗi, dù sao tớ với Ngụy Hào chia tay rồi.” An Hân nhàn nhạt , “Qua thêm thời gian tốt rồi, trước kia mẹ tớ có nhắn tin cho tớ, giáo dục tớ phải biết tự ái chút…”

      Đinh Mão vừa nghe, lại vội vàng : “ phải tớ! Lần này cái gì tớ cũng ! Tớ cũng vừa mới biết được hai người cùng chỗ, tớ chưa cho ai nghe hết! Về sau tớ cũng cho bất cứ ai! Ba mẹ tớ cũng đừng mong nghe được từ chỗ tớ dù chỉ chữ!” ( 0ˇ_ˇ0 )╯

      phải là tại, mà là lâu trước kia, lúc tớ còn chưa chia tay với Ngụy Hào.” Thấy Đinh Mão khẩn trương như vậy, An Hân buồn cười : “ sao, hôm nay học trưởng theo tớ về nhà, bọn họ có lẽ gặp nhau thôi.”

      “Hai người nhanh như vậy gặp gia trưởng?” Đinh Mão kinh ngạc .

      An Hân hơi thẹn thùng chút, : “Cũng phải, hôm trước phải tớ giả vờ phải công tác sau, tại trở về phải gởi về nhà chút ‘đặc sản’, học trưởng chỉ là theo giúp tớ trở về mà thôi. Trước kia bọn họ gặp mặt nhau lần, chờ bọn họ có thể chấp nhận bọn tớ, chính thức gặp mặt sau.”

      “Hóa ra là như vậy.”

      “Cậu đừng có chuyện tớ công tác cho người khác biết đó.” An Hân yên lòng nhắc nhở cậu ta. →_→

      Đinh Mão nhanh chóng vỗ ngực cam đoan: “Cậu yên tâm , gia biết rồi ~”

      Lúc này Liễu Quý Bạch từ phòng tắm ra, An Hân liền với Đinh Mão: “Vậy tớ tắm đây, buổi chiều tớ trở về nhà chuyến. Giờ cậu ở nhà ba mẹ cậu hay là ở nhà của mình?”

      tại tớ tạm thời còn ở chỗ ba mẹ.” Đinh Mão , cậu cắn cắn môi dưới tiếp tục: “Chẳng qua giữa trưa tớ phải về nhà, tớ có nuôi con thỏ, phải trở về cho nó ăn, nếu cậu tới nhà tớ xem thử .”

      “Thỏ hả? Được đó, được đó!” An Hân vui vẻ .

      “Vậy cậu tắm , tớ theo mẹ mua đồ ăn .’ Đinh Mão kỳ đối với con thỏ kia và người tặng thỏ cũng có chút băn khoăn, ‘Chu Bái Bì’ đột nhiên đối tốt với cậu như vậy khiến cậu có chút thích ứng, nhưng mà, đột nhiên lại với An Hân như vậy, lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ…

      “Được, bái bai~” An Hân dĩ nhiên biết Đinh Mão phiền não, cho nên vui vẻ đợi Mão Mão bái bai xong liền cúp điện thoại chạy về phía Liễu Quý Bạch.

      Lưu lại mình Đinh Mão cầm điện thoại, còn có con thỏ của cậu.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, An Hân và Liễu Quý Bạch liền ra ngoài. An Hân mặc quần short áo T-shirt, thân thoải mái mát mẻ; Liễu Quý Bạch lại là tây trang nguyên bộ, An Hân vừa nhìn thấy nóng. Nhưng mà Liễu Quý Bạch thực kiên trì, An Hân cũng có cách nào thuyết phục được .

      đường chọn mua thêm chút hoa quả, xe của Liễu Quý Bạch dưới chỉ dẫn của An Hân lái vào trong đại viện mà ba mẹ cậu ở. Đây là tiểu khu khá cũ, nhà ở xây liền kề nhau. Ngược lại bởi vì là thời gian nghỉ trưa, đường chỉ có lác đác vài người lui tới.

      Nhà của ba mẹ An Hân kỳ nằm ở bên cạnh sân thể dục trong tiểu khu, hơn nữa nhà cậu ở ngay lầu , cửa thông ra hàng hiên mà nhìn thẳng ra hướng sân thể dục. Vốn bọn họ hoàn toàn có thể lái xe đến tận cửa nhà rồi mới dừng lại, nhưng An Hân lại chỉ thị Liễu Quý Bạch dừng xe ở khoảng sân trống cách phía tay phải cửa nhà xa, sau đó hai người mở cốp sau, xách lên bao lớn bao ‘đồ đặc sản’.

      Cuối cùng Liễu Quý Bạch còn cẩn thận là từ băng ghế sau lấy ra chiếc hộp to, lúc nãy khi chất đồ lên xe An Hân còn tưởng rằng Liễu Quý Bạch mua vali đựng quần áo… Lúc này nhìn lại mới phát , hoa văn bên bộ trà cụ tinh xảo.

      Nhìn thấy Liễu Quý Bạch ôm hộp trà cụ, An Hân đóng cốp sau lại, trừng lớn mắt thể tin được hỏi: “Cái này phải là muốn cầm đến nhà của em đó chứ…”

      “Đúng vậy.” Liễu Quý Bạch xong, vừa xách đám bao lớn bao lên, “Lần đầu tiên đến chung quy cũng phải mang theo chút gì đó.”

      An Hân nhìn cái hộp mạ vàng xinh đẹp kia cứ cảm thấy hẳn là rất đắt tiền, lại là trà cụ, mang về như vậy lại thấy trong lòng hơi bất an.

      , cần, với em đến đây tốt lắm rồi.” An Hân xong, liền buông đồ trong tay xuống chạy đến phụ .

      thôi.” Liễu Quý Bạch chưa cho cậu cơ hội cầm đồ nhấc chân bước , “Ba em thích uống trà, em tặng trà, đương nhiên phải tặng trà cụ.”

      “Nhưng, nhưng mà…” An Hân vội vàng đuổi theo. (。ˇ_ˇ。)

      Liễu Quý Bạch trịnh trọng : “ có nhưng mà, đây là gặp mặt cha mẹ em, đối với là vô cùng quan trọng.”

      “Ba mẹ em tính tình nóng nảy, chúng ta nhất định có thể vào nhà được… Em vốn định đưa đồ đến là được rồi.” An Hân khó xử ,

      “Vậy cứ đưa tới là được.” An Hân khó xử .

      An Hân rối rắm nhìn chiếc hộp to kia: “Mấy thứ quý trọng như vậy, để ở cửa quá…”

      đắt, mấy trăm đồng mà thôi.” Vì khiến An Hân rối rắm, Liễu Quý Bạch trái lương tâm cố ý giảm giá xuống N lần.

      Ban đầu An Hân cảm thấy chỉ nhìn chiếc hộp thôi thấy hơn nghìn đồng, lần này nghe được giá, nghĩ Liễu Quý Bạch có lẽ là khách quen cho nên người ta bán giá rẻ, vì vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn chút, chẳng qua vẫn nhăn mặt : “Về sau đừng mua mấy thứ đắt tiền như vậy, mua chút hoa quả gì đó là được rồi.”

      Kỳ An Hân đánh giá bộ trà cụ kia khoảng hơn nghìn đồng vẫn là đánh giá thấp, chẳng qua Liễu Quý Bạch cho cậu biết giá .

      An Hân ở bên cạnh ngừng đừng mua đồ đắt tiền này nọ, đến cua quẹo Liễu Quý Bạch thấy gần đó có người liền cúi người hôn An Hân cái, An Hân sợ tới mức lập tức mất tiếng, che gương mặt nhắn đỏ hồng lên, giọng : “Học trưởng! Đây là bên ngoài!”

      chỉ muốn biểu đạt là nó chút cũng đắt, còn đắt bằng hôn em cái…” Liễu Quý Bạch vô tội .

      p(>\\\\\\<)q ràng biết Liễu Quý Bạch chỉ dỗ cho cậu vui vẻ, nhưng mà cậu nghe như vậy quả rất vui vẻ, hơn nữa còn vui đến đỏ hồng cả mặt.

      “Mới phải…”

      “Em mới là con trai quý giá nhất của bọn họ.” Liễu Quý Bạch cười , “ có được em, còn gì quý hơn cái này sao?”

      o(>\\\\\\<)o

      “Đừng ở trước nơi công cộng mấy lời này…”

      Thấy An Hân thẹn thùng, tâm tình của Liễu Quý Bạch tốt đến mức cười khẽ thành tiếng, nỗi khẩn trương vì lần đầu tiên gặp người nhà của An Hân cũng dần dần biến mất.

      Chỉ là, đến cửa nhà, An Hân nhanh chóng ngăn cản Liễu Quý Bạch gõ cửa, đặt mấy túi đồ xuống bên cạnh, hơn nữa còn vì phòng ngừa bộ trà cụ kia bị vỡ, An Hân còn đặc biệt để nó ở chỗ hơi xa chút, lại dung lô túi trà nho vây xung quanh nó, phía trước còn đặt túi hoa quả để đề phòng lỡ như bị đá trúng.

      Đợi đặt mọi thứ ổn thỏa rồi, An Hân mới ấn chuông cửa, sau đó lôi kéo Liễu Quý Bạch chạy ra xa.

      “Làm gì vậy?” = =?

      “Đứng xa xa chút an toàn hơn.” (.0ˇ_ˇ0.) Lỡ như có dao bay ra gì đó…

      Khi thiết bị vân động xà đơn xà kép cách khoảng ba thước, an toàn… Sân bóng rỗ cách năm thước, an toàn… Mãi cho đến chỗ cách khoảng mười thước, An Hân mới kéo Liễu Quý Bạch tiếp về phía trước nữa. (.0ˇ_ˇ0.) Bên cạnh chí là ngã rẽ ra đường, có gì bất trắc có thể lập tức chạy vào hoa viện gần đó tị nạn…

      “Có phải quá xa rồi hay …” Liễu Quý Bạch nhìn cửa nhà An Hân ở xa xa . = = Khoảng cách này phải kêu to sao?

      sao, an toàn hết!” (.0ˇ_ˇ0.) Phóng dao, phóng dao đó…

      Lúc này, cửa nhà An Hân mở ra, người mở cửa là ba của cậu.

      An Hân nhìn thấy ba mình hưng phấn vẫy vẫy tay, hô lên: “Ba, con về rồi nè, ba và mẹ có khỏe ?”

      = = Quả nhiên là phải kêu lớn… Liễu Quý Bạch thầm nghĩ.

      “Khỏe cái gì mà khỏe!” Ba An vốn nhìn thấy con trai liền vui vẻ, nhưng con trai chỉ núp ở đằng xa, còn nắm tay đàn ông, đứng giữa sân mà làm chuyện đồi phong bại tục như vậy, nếu để đồng nghiệp của ông nhìn thấy, cái mặt già của ông còn giấu vào đâu nữa?!

      “Mày còn nhanh chóng lại đây cho ba.” An ba xong còn muốn tới.

      An Hân sợ tới mức vội vàng lôi kéo tay Liễu Quý Bạch lui nhanh về phía sau mấy bước, vừa giới thiệu: “Ba, đây là bạn trai con, Liễu Quý Bạch.”

      Ba An vừa nge, quả thực giận đến muốn nổ phổi, ông sợ người ta biết, thằng con ông cư nhiên lại đứng giữa sân thể dục lớn tiếng ồn ào giới thiệu bạn trai!! ╰(╰ 血 ╯)╯ “Mày câm miệng cho ba!!!”

      An Hân xong lại quay đầu giọng thầm với Liễu Quý Bạch: “Đây là ba em, tính tình nóng nảy lắm phải ? Chút nữa nếu ông ấy đuổi tới đây chúng ta phải chạy nhanh, chạy vào trong hoa viên ấy, bên kia có cửa thông ra ngoài, chính là chỗ chúng ta dừng xe á.”

      Liễu Quý Bạch kỳ có chút đồng tình với ba An, nếu đến tiểu khu nhà mình mà la to là dẫn bạn trai về nhà, ba sợ là cũng cầm dao chạy tới chém chết

      Lúc này mẹ An nghe được động tĩnh cũng chạy ra cửa.

      An Hân thấy mẹ cầm dao ra mới an tâm, vội vã với Liễu Quý Bạch: “Đó là mẹ em.”

      xong lại quay đầu về phía bên kia, lớn tiếng : “Mẹ, đây là…”

      Liễu Quý Bạch nhanh chóng kéo An Hân cái, buông tay An Hân ra, mang theo tươi cười thân thiện chào hỏi: “Chào chú, chào dì, con tên là Liễu Quý Bạch. Hôm nay…”

      “Ai là chú là dì của cậu? Đây là để cho cậu kêu sao!” Ba An còn tức giận, bật thốt ra liền mắng. ╰(╰ 血 ╯)╯

      An Hân vừa thấy Liễu Quý Bạch vừa vừa định về phía ba mình, sợ tới mức giật mình cái xông lên túm lấy tay Liễu Quý Bạch kéo bỏ chạy, vừa hô to về phía sau: “Ba, mẹ, bọn con trước, hôm khác lại đến gặp hai người (. 0 .)

      “Tiểu tử mày có bản lĩnh đừng có chạy!!” Ba An ở phía sau quát lên, chẳng qua bị mẹ An giữ chặt nên thể đuổi theo, “Mày trở lại cho ba!!”

      Liễu Quý Bạch bị An Hân kéo đến lảo đảo vài bước mới đuổi kịp bước chân của cậu, ngược lại muốn đứng lại, nhưng An Hân lại dung hết sức lực toàn thân kéo vào tận hoa viên mới thả tay, ngồi xổm bên thở hồng hộc.

      Liễu Quý Bạch vuốt lưng thuận khí cho cậu, vừa buồn cười : “Chúng ta cứ như vậy bỏ chạy hả?”

      “Ừm.” An Hân thở hổn hển, đứng lên chậm rãi ra ngoài, “Ba em mà kích động lên tính tình táo bạo lắm, từ khi biết em là Gay lại càng thêm nghiêm trọng, xem bộ dáng xông lên vừa rồi khẳng định chính là cho chúng ta hai đấm cho mà xem.”

      “Hẳn đến mức đó đâu…” Liễu Quý Bạch . Chẳng qua vừa rồi ba An quả tức giận đế mức mặt sắp trướng thành màu tím đỏ rồi… Nhưng mà ông tức giận kỳ có thể thấu hiểu được…

      “Đến!” (.0ˇ_ˇ0.) An Hân khẳng định, “Bất quá sao, mỗi lần lựa chọn của em phù hợp với ý muốn của ba mẹ, bọn họ đều ương ngạnh chống cự trận, tại hai người khẳng định chấp nhận chuyện em là Gay rồi. Qua thêm hai tháng nữa, em gọi điện thoại về thử, nếu bọn họ nguôi giận, chúng ta có thể chính thức về nhà rồi.”

      “Ừm.” = = …

      “Hôm nay khiến theo em chịu mệt như vầy.” An Hân áy náy , “Chờ thêm thời gian nữa, bọn họ rất nhanh chấp nhận chúng ta thôi. Mẹ em làm đồ ăn rất ngon, đến lúc đó nhất định phải nếm thử.”

      “Được.” Liễu Quý Bạch cưng chiều xoa bóp khuôn mặt vì chạy nhanh mà đỏ bừng lên của An Hân.

      (*^__^*)

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /66/. Phát lớn trong ngăn kéo.

      Kết quả chuyện cùng An Hân về nhà cứ như vậy trôi qua, chỉ là sau khi trở về, An Hân cứ có cảm giác như nợ Liễu Quý Bạch cái gì đó.

      Ban đầu cậu còn nghĩ chỉ là đưa chút đồ về nhà mà thôi, Liễu Quý Bạch lại cùng với cậu khiến cậu cảm động phen. Chẳng qua kế hoạch lúc ấy của cậu là, ‘đặc sản’ là do cậu công tác mang về, mấy món hoa quả, điểm tâm này nọ gì đó tính là tâm ý của hai người bọn họ kiếu kính ba mẹ, nhưng ngờ Liễu Quý Bạch cư nhiên mua bộ trà cụ quý giác như vậy. o(OAO)o

      Hơn nữa mang theo lễ vật tốt như vậy, kết quả khi đến nơi, ngay cả cửa nhà còn chưa được bước vào, chỉ ở ngoài cửa lắc lư vòng, còn phải chật vật rời .

      Đêm đó An Hân trổ hết bản lĩnh ra làm mấy món ăn, được Liễu Quý Bạch khen ngợi trận, An Hân lập tức vui vẻ.

      Về phần Liễu Quý Bạch, trước nghe An Hân chỉ có thể đặt đồ ở ngoài cửa cho nên trong lòng xem như cũng có chút chuẩn bị sẵn, chỉ mong ba mẹ An Hân đối với có ấn tượng đầu tiên quá tệ là tốt rồi. Tuy rằng chỉ câu, còn chưa kịp biểu nhiều chút bị An Hân lôi kéo chạy mất.

      = = Bất quá câu duy nhất của hình như còn khiến cho ba An thực tức giận…

      Bận rộn qua mấy ngày, khó được lúc lại rảnh rỗi, thứ bảy sau khi theo An Hân về nhà ba mẹ trở về, Liễu Quý Bạch liền tìm hiểu hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi, buổi sáng chủ nhật liền cùng An Hân đến siêu thị mua đồ.

      Giữa trưa An Hân lại ra sức ngồi viết truyện, Liễu Quý Bạch ngồi trong phòng khách xem báo chút liền cảm thấy hơi mệt, dứt khoát quyết định ngủ trưa hồi.

      Bật điều hòa, nằm đưa lưng về phía tường, sau khi Liễu Quý Bạch nằm xuống, nhắm mắt lại rất nhanh y thức liền trở nên mơ hồ, lúc nửa mơ nửa tính chuẩn bị ngủ say, trong lòng đột nhiên chen vào thân thể hơi lạnh. Hai mắt Liễu Quý Bạch hơi hơi mở ra chút, nhìn thấy An Hân nằm mép giường xoay tới xoay lui, hình như cố gắng tìm kiếm vị trí nằm sao cho ngã xuống giường. Nhưng vốn nằm chếch ra phía ngoài, cho nên An Hân có xoay chuyển như thế nào, cái mông vẫn cứ bị treo ở bên ngoài giường.

      Liễu Quý Bạch nhích người vào bên trong giường chút, lại thu tay ôm An Hân chặt vào trong lòng, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại, bình yên ngủ tiếp.

      An Hân vốn có thói quen ngủ trưa, chẳng qua lúc cậu ra ngoài lấy thêm nước uống phát Liễu Quý Bạch có ở phòng khách mà chạy vào phòng ngủ ngủ. Cậu nghĩ nghĩ chút, cũng chạy tới muốn chen vào nghỉ ngơi chút. (.0 w 0.)

      Lúc này An Hân được Liễu Quý Bạch ôm vào trong ngực ngay từ đầu còn rất vui vẻ, rất nhanh Liễu Quý Bạch ngủ, nhưng cậu như thế nào cũng ngủ được.

      Hơn nữa dần dần tới thời điểm nóng nhất mùa hè, trong phòng mặc dù bật điều hòa, nhưng nguồn nhiệt lớn như Liễu Quý Bạch gắt gao ôm cậu, gió lạnh đều bị chặn lại, An Hân nằm trong lòng nóng đến mức bắt đầu đổ mồ hôi. Hơn nữa ôm cậu như vậy có muốn động cũng động được, drap giường dưới thân cũng bị mồ hôi cậu thấm ướt. Càng ngủ được, An Hân càng cảm thấy nóng, càng nóng lại càng ngủ được, ác tính vô hạn tuần hoàn như vậy, An Hân cảm thấy bản thân sắp bị nóng chín rồi. (。 A 。)

      An Hân vốn sợ nóng, cho nến bình thường vẫn luôn ngủ dựa vào bên trong, bởi vì Liễu Quý Bạch ôm mình mà chút gió cũng thổi đến được, nếu nóng quá còn có thể xoay người dán lưng vào tường…

      Qua bao lâu, An Hân liền chịu nổi từ trong lòng Liễu Quý Bạch bò ra, Liễu Quý Bạch ngủ tương đối sâu, mà An Hân lại cố ý tay chân, cho nên Liễu Quý Bạch cũng tỉnh.

      Rốt cuộc được giải thoát, An Hân thầm thề, về sau những ngày nóng kiên quyết thể cùng nhau ngủ trưa, bằng thế nào cũng bị nóng đến chết mất. (.0ˇ_ˇ0.)

      An Hân ngồi ở bên giường tùy tay cầm cây quạt giấy quạt quạt, có Liễu Quý Bạch chắn trước mặt, cậu rốt cục cũng có thể cảm nhận được tác dụng của điều hòa, chỉ chốc lát sau mới thấy mát hơn chút.

      An Hân vừa quạt vừa nhìn về phía trước, lại tình cờ nhìn đến ngăn kéo ngày hôm đó Liễu Quý Bạch lấy KY ra, còn nhớ buổi tối hôm đó hình như cậu loáng thoáng nhìn thấy bên trong có rất nhiều thứ khác.

      →_→ Học trưởng rốt cục mua bao nhiêu KY…

      Lúc này đột nhiên nhớ đến liền thấy hiếu kỳ vô cùng, đứng lên về phía trước, An Hân còn đặc biệt liếc mắt nhìn Liễu Qúy Bạch cái, thế này mới quăng cây quạt chạy tới xem ngăn kéo.

      Kết quả vừa mở ngăn kéo ra An Hân liền trợn tròn mắt, ngoại trừ đủ loại KY màu sắc rực rỡ còn có mấy chai Rush, bên trong cư nhiên còn có mấy thứ khác… Mấy thứ này… Đây là trứng rung phải ? Còn có ‘gậy mát xa’… (.0////////0.)?

      Ở bên cạnh còn có thứ gì đó màu trắng trắng, An Hân hiếu kỳ giơ tay sờ sờ thử, phát nó mềm mềm liền kéo ra xem, vừa kéo ra, trong túi đóng gói đột nhiên rơi ra thứ gì đó lông nhung, tròn tròn. Thứ kia rơi mặt đất còn phát ra tiêng vang rất , An Hân hoảng sợ, vội vàng nhặt lên nhét trở lại vào ngăn kéo. Sau đó nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, tuy rằng nhìn thấy Liễu Quý Bạch còn chưa tỉnh lại, cậu vẫn như bị lửa đốt mông mà nhanh như chớp chạy về gian phòng bên cạnh.

      p(>\\\\\\<)q Này, này… Học trưởng chẳng lẽ là muốn dùng cho cậu…? , thể nào, học trưởng sao có thể mua mấy thứ sắc tình gì đó chứ! (////A////)

      An Hân ở trong phòng rối rắm vô cùng, nội tâm cũng đấu tranh kịch liệt, tới lui xoay quanh nửa ngày lại mãi vẫn thể nghĩ ra được kết quả gì.

      Bên này An Hân bất an, bên kia Liễu Quý Bạch cũng ngủ trưa thẳng giấc được, bởi vì nhận được cú điện thoại ngoài ý muốn.

      Vốn Liễu Quý Bạch cảm thấy bản thân muốn thuộc về loại hình nhiệt tình thương công vệc, ngờ Chu Nhân Nhân lại càng hơn cả .

      Chu Nhân Nhân vừa tiến vào Bích Lạc Thiên bao lâu, cuối cùng lại quyết định để tiếp nhận phụ trách những vấn đề tài chính của hạng mục hợp tác lần này. Đương nhiên đây là quyết định mới được đưa ra từ thứ Sáu tuần trước, cho nên ngày hôm đó Tôn Tiếu Vũ xuất huyết mời tiệc khánh công cũng tham gia.

      Nhưng ngờ ta cư nhiên lợi dụng thời gian nghỉ ngơi của ngày thứ Bảy, nhanh chóng nghiên cứu toàn bộ dữ liệu triều tra của phòng thị trường làm trước đó, hơn nữa còn phân tích nhu cầu của thị trường, phí tổn và dự toán tiêu thụ trong hai tháng tới.

      Vì có thể trình bày báo cáo và bàn giao cho ban giám đốc vào thứ Hai sắp tới với Tôn Tiếu Vũ, Chu Nhân Nhân cố gắng rất nhiều. Chẳng qua nếu phải trình bài báo cáo, ngày mai nhất định phải cho ra kết quả cuối cùng, cho nên Chu Nhân Nhân mới gọi Liễu Quý Bạch và Tôn Tiếu Vũ đến xem lại giúp .

      Trong lòng Liễu Quý Bạch dù thế nào cũng muốn có quá nhiều tiếp xúc với Chu Nhân Nhân, nhưng ngặt nỗi tại lại là trong những người phụ trách hạng mục hợp tác giữa Bích Lạc Thiên và Tụ Thạch Lệ. Hơn nữa còn là chủ quản phụ trách tài chính lần này, thực tế dựa theo ý của ban giám đốc, doanh số kinh doanh này nọ do và Tôn Tiếu Vũ cùng nhau phụ trách.

      Chu Nhân Nhân đến hợp tình hợp lý, Liễu Quý Bạch có cách nào khác để từ chối, chỉ có thể đáp ứng. Cũng may Tôn Tiếu Vũ cũng , đến lúc đó xem xong báo cáo hẳn là có thể về nhà. = =

      Liễu Quý Bạch thở dài, mặc vào tây trang oi bức.

      Liễu Quý Bạch tiến vào phòng bên cạnh, liền nhìn thấy An Hân nhăn mặt nhăn mày tới lui trong phòng, tựa như cảm xúc có chút xao động, hỏi: “Làm sao vậy?”

      có.” Nhìn thấy Liễu Quý Bạch, An Hân có chút được tự nhiên, cậu chớp mắt lung tung bịa chuyện: “Em bị bí, ách, bị bí văn…”

      “Vậy à, đừng nóng vội.” Liễu Quý Bạch trấn an vỗ vỗ đầu An Hân, quan tâm : “Nếu nghĩ ra liền nghỉ ngơi trong chốc lát , đừng quá ép buộc bản thân.”

      “Vâng, được.” An Hân cười cười với Liễu Quý Bạch, kỳ cậu ngược lại phải bí văn, mà là do dự rốt cục có nên làm ‘cái kia’ hay

      Liễu Quý Bạch nhìn nhìn đồng hồ : “ phải công ty chuyến, phòng tài chính có mấy phần báo cáo cần làm gấp để mai nộp, phải đến xem chút.”

      “Vâng.” An Hân đưa Liễu Quý Bạch ra đến cửa, “ đường cẩn thận.”

      Liễu Quý Bạch vẫy vẫy tay, xuống lầu.

      Đợi đến khi nhìn thấy Liễu Quý Bạch lái xe rời , An Hân nhịn được lại chạy về phòng ngủ nhìn lần, mấy thứ này quả là…

      Đinh Mão cậu hẳn là nên đưa bản thân làm quà tặng cho học trưởng, nhưng mà bọn họ … ‘gì kia’ rồi, cho lần nữa còn ý nghĩa sao? Chẳng qua mấy thứ nay…

      (。 A 。) A a a a, cái khác còn chưa tính, sao ấy lại mua mấy thứ này chứ!!!

      Ngoại trừ lúc ban đầu An Hân cảm thấy thẹn thùng cùng với thể tin được tại sao học trưởng lại mua mấy thứ này, mua từ lúc nào… Cuối cùng cậu vẫn bắt đầu dao động.

      (.0ˇ_ˇ0.) Nhiều ngày như vậy học trưởng cũng gì với mình, có phải ấy cũng biết dùng như thế nào mua về rồi hay ?

      (.0ˇ_ˇ0.) Nhưng mặc dù biết dùng như thế nào, ấy mua cũng là bởi vì cảm thấy mấy thứ này rất đáng nhỉ?

      o( ̄ヘ ̄o#) Dù sao ấy cho mình biết, mình cứ coi như biết là được rồi!

      (.0 _ 0.) Nhưng mà, ấy cho mình biết chẳng lẽ là bởi vì biết mình thích?

      (.0 _ 0.)…

      (#.0ˇAˇ0.#) Nếu mình đồng ý, như vậy có thể xem như là lễ vật hay ?

      (.ˇ//////ˇ.) được được, chuyện mất mặt như vậy sao được chứ!!!

      (.0 ///// 0.) Nhưng mà nếu mình đồng ý, học trưởng có phải rất vui vẻ hay ?

      (.ˇ//////ˇ.) được được, lỡ như bị người khác biệt được chẳng phải là mất mặt mất đến nhà bà ngoại luôn sao!!!

      p(>\\\\\\\<)q Nhưng mà…



      An Hân xác thực có mở máy tính, chẳng qua cả buổi chiều này căn bản chữ cũng viết được, trong đầu hỗn loạn đấu tranh tư tưởng. Nếu phải Liễu Quý Bạch gọi điện thoại về cho cậu, cậu tám phần ngay cả ăn cơm cũng quên mất.

      Thanh của Liễu Quý Bạch trong điện thoại thoạt nghe tựa hồ tâm tình tốt lắm, hình như là đồng nghiệp lái xe đến, chỉ có thể đưa người về nhà, kết quả đến nơi, người nhà của người kia giữ lại dùng cơm, từ chối được, cho nên gọi điện thoại về bảo An Hân tự mình ăn cơm trước.

      Liễu Quý Bạch rất mơ hồ, An Hân cảm thấy người nhà của vị đồng nghiệp kia nhiệt tình, quả là người tốt. Đương nhiên Liễu Quý Bạch hiển nhiên cho là như vậy, An Hân mới hai ba câu khen người kia, Liễu Quý Bạch cơ hồ là hừ lạnh thành tiếng.

      thể cùng Liễu Quý Bạch ăn cơm, có chút thất vọng là có khả năng. Chẳng qua ngược lại, cậu lại có nhiều thêm chút thời gian có thể cẩn thân suy xét lại chút. Hơn nữa kỳ cậu cũng quên nấu cơm, nếu Liễu Quý Bạch trở về, còn phải mất thêm lúc nấu nướng mới có thể ăn cơm được, cho nên lúc cúp điện thoại, An Hân còn thấy có chút may mắn.

      Sau đó, An Hân vừa tiếp tục đấu tranh tư tưởng, vừa yên lòng giải quyết vấn đề cơm chiều của mình, cũng may đồ ăn dư còn rất nhiều, hâm nóng lên là ăn được. Kết quả đợi đến lúc An Hân hâm nóng thức ăn rồi chuẩn bị bới cơm, mới phát nồi cơm điện đúng là cấm điện rồi, lại quên bật chốt mở từ ‘Giữ ấm’ chuyển sang ‘Nấu cơm’…

      Vì thế An Hân lại tiếp tục vừa đấu tranh tư tưởng vừa nhìn lén đồ trong ngăn kéo thêm hơn tiếng nữa, mới rốt cục ăn được bữa cơm chiều nóng hầm hập.

      Nếu làm loại chuyện này, vốn An Hân vẫn có chút chướng ngại tâm lý, lần đầu tiên khi cậu thích Liễu Quý Bạch quả thực rất đơn thuần, những chuyện khác hoàn toàn nghĩ tới. Vốn dĩ, cậu nghĩ giữa đồng tính luyến ái chỉ có thể là tình tinh thần theo kiểu của Plato. Nhưng sau khi nếm thử loại tình này rồi, có nhu cầu, bất quá phần lớn thời gian đều phải là cậu chủ động, ngược lại cậu còn tương đối bài xích.

      Sau khi ở cùng với Liễu Quý Bạch, cậu dần dần phát bản thân biến thành có chút kỳ quái. Đặc biệt là những lúc ở gần , cậu lại càng trở nên kỳ quái, chảy máu mũi, miên man suy nghĩ, vô duyên vô cớ có phản ứng gì đó…

      Hôm nay sau khi nhìn thấy mấy thứ kia, An Hân do dự, hơn nữa còn là cực kỳ do dự… Nhưng mà tại, cán cân muốn nghiêng rồi…

      ~口~ Mình sa đọa rồi, oa oa oa…

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /67/. Quà tặng.

      Lúc Liễu Quý Bạch trở về là 10h kém 15 phút, lúc lên lầu vẫn luôn suy nghĩ phải giải thích với An Hân như thế nào.

      Khi đó đến Bích Lạc Thiên , vốn nghĩ Tôn Tiếu Vũ cũng . ngờ đến nơi mới biết được, Chu Nhân Nhân báo cho Tôn Tiếu Vũ, nhưng Tôn Tiếu Vũ lại bởi vì ở Bắc Hà cho nên nhất thời trở về kịp, chỉ cần Liễu Quý Bạch xem thấy vấn đề là được.

      Liễu Quý Bạch tuy rằng mất hứng, nhưng mà lỡ đến rồi, thể cứ như vậy liền rời . nghiêm mặt, biểu tình chút thay đổi ngồi xuống, cầm lấy báo cáo của Chu Nhân Nhân tỉ mỉ kiểm tra. Mặc kệ thế nào, công việc thể qua loa.

      Kết quả dễ dàng xem xong báo cáo, cái gì nên sửa, nên thảo luận đều làm xong, Chu Nhân Nhân lại lái xe đến, là sáng nay mẹ lúc ra ngoài thuận đường đưa tới công ty. Vì thế Liễu Quý Bạch có biện pháp, chỉ có thể đưa Chu Nhân Nhân về nhà. Lần này Liễu Quý Bạch lại càng hối hận, đối phó với Chu Nhân Nhân so sánh thế nào cũng đỡ hơn đối phó người nhà của Chu gia.

      đám lão hồ ly kia, chu toàn nửa ngày mới rốt cục bị đào hết lịch sử 18 đời tổ tông. Chẳng qua, Liễu Quý Bạch vốn thích cười, biểu tình lại càng ít hơn, điểm này Chu Nhân Nhân cảm thấy thực vừa lòng, chẳng qua người nhà của tựa hồ thấy như vậy.

      Tuy rằng Liễu Quý Bạch chuyện, ăn cơm các loại đều đầy đủ lễ nghi, chỉ có mặt là vẫn có biểu tình gì. Nhất thời khiến người ta có loại cảm giác thoải mái khi mặt nóng dán mông lạnh.

      Liễu Quý Bạch nhìn ra ông Chu rốt cục có cách nhìn như thế nào, chẳng qua bà Chu thích , điểm ấy ngược lại rất ràng. Nhưng mà, cần gì muốn người nhà của ta thích chứ?

      = = thích mới tốt.

      Ăn cơm xong lại ngồi khách sáo phen, cuối cùng Liễu Quý Bạch mới thoát thân khỏi Chu gia, Liễu Quý Bạch lập tức xếp Chu Nhân Nhân vào sổ đen của mình. Dù vậy, tâm tình của vẫn vô cùng ác liệt, hơn nữa lại thể với người khác, chỉ có thể tự mình nghẹn trong lòng.

      Trước đây Liễu Quý Bạch còn nghĩ xem Chu Nhân Nhân xem trong người nào trong Bích Lạc Thiên , sau này bọn họ liên thủ vậy mình có rất nhiều phiền toái. Nhưng tại tình nguyện Chu Nhân Nhân xem trọng người nào khác, dù thế nào cũng tốt hơn bây giờ. (╯-皿-)╯╧╧

      Lúc lên lầu, Liễu Quý Bạch đột nhiên có chút áy náy, còn chưa bao giờ ăn cơm cùng ba mẹ của An Hân nữa kìa!

      Liễu Quý Bạch thả chậm tốc độ từng bước về đến cửa nhà, trong lòng vừa cảm thấy hẳn nên về chuyện Chu Nhân Nhân cho An Hân biết, nhưng lại sợ ra An Hân mất hứng. Xem ra biện pháp tốt nhất, cần phải triệt để giải quyết vấn đề cảu Chu Nhân Nhân mới được.

      Mởi cửa, Liễu Quý Bạch phát An Hân giống như bình thường chạy đến đón mình, trong lòng đột nhiên lo lắng, phải An Hân biết rồi chứ? Hay là do trễ như vậy mới trở về cho nên cậu tức giận? (—ˇ_ˇ—)

      Trong lòng Liễu Quý Bạch trở nên yên, vội vã thay đổi giày liền đến gian phòng của An Hân, kết quả mở cửa ra lại thấy An Hân ở bên trong. Liễu Quý Bạch thấy kỳ quái, phòng ngủ bên cạnh lại truyền đến trận tiếng vang.

      Liễu Quý Bạch vội vã rời khỏi gian phòng kia, bước xoay người sang phòng ngủ lớn bên cạnh, kết quả cánh cửa lớn khép hờ lập tức ‘rầm’ tiếng bị đóng lại.

      (—ˇAˇ—)An Hân quả nhiên tức giận…

      Liễu Quý Bạch tùy tay ném túi công văn tay lên cái bàn bên cạnh, phen vặn tay nắm cửa, muốn chen vào.

      “Đừng vào!” An Hân kêu lên. p(>\\\\\\<)q

      Liễu Quý Bạch vừa nghe, liền dùng lực nữa, nhưng cũng chặn lại cho An Hân đóng cửa lại, tràn đầy áy náy : “Thực xin lỗi, muộn như vậy mới trả lời…”

      muộn, muộn.” An Hân liều mạng dùng bàn tay và đầu đồng loạt chặn cửa lại, tay kia lôi kéo cái quần lót còn chưa mặc xong, “ buông tay, đừng đẩy cửa nữa…”

      Liễu Quý Bạch lập tức : “Em đừng đóng cửa, đẩy…”

      “Được, em đóng cửa, buông tay trước .” >/////< Mau buông tay ra, nếu mà ngã xuống…

      Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ, thế này mới thử thăm dò mà giảm lực tay, quả nhiên thấy An Hân đóng cửa lại, thế này mới buông ra, bất quá châ vẫn thò về phía trước, như vậy An Hân nếu muốn đóng cửa vẫn kịp phản ứng.

      Khe cửa chưa đủ lơn, đầu thể thò vào, Liễu Quý Bạch chỉ có thể chồm tới thử xem có nhìn thấy An Hân ở phía sau cánh cửa hay , vừa hỏi: “Em… giận hả?”

      Đáng tiếc khe cửa quá , chỉ có thể nhìn thấy khuỷu tay cong cong thò ra ngoài.

      , giận cái gì chứ?” Cảm giác cửa bị đẩy ra, An Hân nhanh chóng quay người lại với cửa kích động mặc quần vào, sau đó lại nhanh chóng dùng tay đè cửa đề phòng bất trắc.

      về trễ…”

      , muộn lắm, phải nhà của đồng nghiệp ở tận công viên Triều Dương hay sao?” An Hân có chút buồn bực nho hỏi lại. Chính là bởi vì tương đối xa, nghĩ là học trưởng còn lâu lắm mới trở về, cho nên cậu mới chuẩn bị chậm, kết quả còn chưa kịp chuẩn bị tốt nghe thanh Liễu Quý Bạch trở về.

      Liễu Quý Bạch vội vàng thanh minh: “Đúng vậy, rất cố gắng nhanh chóng trở về!”

      “Ừm.” cần nhanh như vậy đâu!!

      Mặc xong cái quần lót nho vào rồi tựa hồ lại càng thoải mái, An Hân giơ tay lôi kéo quần, kết quả ngờ thân thể lại đụng vào cửa cái, cửa lại khép vào chút.

      Liễu Quý Bạch cảm giác được An Hân ở phía sau cửa làm gì đó, vội vàng chặn cửa lại hỏi: “Em làm gì?”

      , xoay người sang chỗ khác, được nhìn lén.” An Hân đỏ mặt, thanh cũng có chút khàn khàn.

      Liễu Quý Bạch , hỏi lại: “Vì sao phải xoay người lại?”

      đừng hỏi, cứ xoay người lại là được!” An Hân nôn nóng .

      “… Được rồi.” = = Nghe thanh hẳn là có chuyện dùng đến vũ khí, để cậu bớt giận dù bị đánh hai đấm cũng thành vấn đề.

      An Hân thò cái đầu nho ra nhìn, thấy Liễu Quý Bạch quả nhiên xoay người lại, thế này mới mở cửa. Bởi vì cảm thấy rất xấu hổ, cho nên trong phòng ngủ An Hân chỉ mở cái đèn , ngòn đèn ở phòng khách lại sáng trưng, nhất thời khiến An Hân có loại cảm giác bị người ở lầu đối diện nhìn thấy, nhất thời xấu hổ nhào qua ôm lấy thắt lưng Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch còn suy đoán, An Hân cả người dán lưng , vừa định quay đầu lại, nghe An Hân ở phía sau kêu lên: “ được quay đầu lại!!”

      Liễu Quý Bạch chỉ có thể ngoan ngoãn quay đầu về, chỉ có dư quang khóe mắt nhìn thấy chút màu trăng trắng, “Em… làm sao vậy?”

      An Hân xấu hổ muốn chết, lớn như vậy rồi lần đầu tiên làm việc dọa người như thế, so với trước đây nắm đuôi mèo kết quả bị nó đuổi theo vòng vòng trong sân nửa tiếng đồng hồ còn xấu hổ hơn, so với việc bị Hà Nhiên xối cho thân đầy rượu trong nhà hàng càng xấu hổ hơn, so với lần lăn giường đầu tiên với còn xấu hổ hơn! Nhưng mà tại thể đổi ý nữa rồi… ~////A////~ Dù có xấu hổ cũng chỉ mỗi mình học trưởng thấy, liều mạng thôi!

      sao cả. Cái kia…”

      “Hả?”

      “Em muốn chúc mừng lấy được hợp đồng hợp tác với Tụ Thạch Lệ…”

      “Ha ha, cám ơn em…”

      “Cái này, em vẫn chưa nghĩ ra phải đưa lễ vật gì để chúc mừng .”

      cần, hợp đồng này kỳ là do Tôn Tiếu Vũ cố gắng mới được.” =,.= Nếu làm cái gì, hẳn là ngày hôm đó kích thích cái tên Ngụy thái tử kia…

      phải công lao của ai, em cũng phải chủ tịch của Bích Lạc Thiên , em quan tâm công lao của ai làm gì.” An Hân nhịn được trợn mắt, “ chỉ muốn chúc mừng việc vui này của mà thôi.”

      “Cám ơn.” An Hân có chút khác thường, Liễu Quý Bạch nghĩ có lẽ cậu bố trí cái gì đó trong phòng cho , “Kỳ cần lo lắng chuẩn bị quà cáp gì cả…”

      ~A~ được! Cậu hy sinh lớn như vậy, nếu học trưởng nhận phải cậu làm công sao!

      được! Em chuẩn bị rồi! phải nhận!” Lúc An Hân lời này, xấu hổ đến mức thanh cũng run rẩy. o(.ˇ////////ˇ.)o

      “Được.” An Hân đột nhiên cường ngạnh như vậy, Liễu Quý Bạch bất ngờ sinh ra chút hiếu kỳ, “ có thể quay người lại ?”

      (.0ˇ///////ˇ0.)

      “Ừm…” An Hân đỏ mặt buông Liễu Quý Bạch ra, Liễu Quý Bạch vừa chuyển người lại, cậu lập tức xấu hổ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, ấp úng giọng : “Lễ vật chính là… em…” (.////////.)

      Mà Liễu Quý Bạch rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là phun máu mũi, đầu An Hân mang hai cái tai thỏ mềm mại, khuôn mặt nhắn đỏ tưng bừng, cổ buộc đoạn nơ bướm, tuy rằng có lẽ biết buộc cho nên quấn rối thành đoàn, nhưng mà nghiêng nghiêng treo cổ, muốn dụ hoặc bao nhiêu có bấy nhiêu dụ hoặc… Phía của An Hân mặc gì cả, hai điểm nhô lên như hạt đậu đỏ mềm mịn phấn nộn tựa như chờ người ta tới ngắt lấy. Bên dưới cũng chỉ mặc có cái quần lót mà thôi, hai cái chân trắng nõn bại lộ trong khí càng thêm mê người.

      (# ̄- ̄#) Cư nhiên phải quần ngủ, cũng phải quần short, là cái quần lót nho . (# ̄﹃  ̄#) Bên còn in hình thỏ con đáng , An Hân lại dễ thương như vậy…

      Liễu Quý Bạch vẫn chuyện, An Hân nhịn được giương mắt nhìn lén, kết quả phát Liễu Quý Bạch vẫn cao thấp qua lại đánh giá mình, An Hân nhất thời lo lắng quẫn bách.

      ~_~ Quả nhiên rất xấu hổ mà, oa oa oa…

      An Hân cái mũi chua xót, ánh mắt ẩm ướt xoay người định chạy, Liễu Quý Bạch vội vàng giơ tay từ phía sau ôm lấy cậu vào trong lòng. Lúc này đột nhiên cảm giác đùi có cái gì đó cân cấn, mà hai chân An Hân như mềm nhũn ra, nếu phải Liễu Quý Bạch ôm lấy eo cậu, sợ là cậu ngã lăn ra sàn.

      Cảm giác đỡ hơn chút, An Hân lại giãy dụa muốn về phía trước, “Buông, buông em ra…”

      Liễu Quý Bạch vẫn như cũ ôm chặt An Hân, chỉ là thả cậu về phía trước chút, thế này mới phát phía sau quần lót của An Hân hơi phình lên, từ mép quần lộ ra nửa khối cầu tròn tròn nhung nhung… Đuôi thỏ?!

      (# ⊙ 0 ⊙#)

      An Hân phát chạy thoát liền xoay người lại, nhìn thấy Liễu Quý Bạch tràn đầy kinh ngạc nhìn phía sau của cậu, cũng để ý được gì nữa, vội vàng nhào tới ôm lấy Liễu Quý Bạch, thẹn thùng vùi mặt vào ngực , rầu rĩ kháng nghị, “ được nhìn! được nhìn!!”

      (.>/////血/////<.)

      Liễu Quý Bạch nhìn loại hành vi đà điểu chỉ lo che mặt này của An Hân, nhịn được cười rộ lên, bàn tay đặt lưng An Hân qua lại nhéo nhéo thắt lưng cậu, vừa : “Ngẩng đầu để nhìn kỹ nào.”

      o(.ˇ////////ˇ.)o Kiên quyết ngẩng đầu, chết cũng ngẩng đầu, có bản lĩnh chặt đầu em xuống mà xem!!

      Hai cái lỗ tai thỏ của An Hân vẫn cọ xát cổ và bên má của Liễu Quý Bạch, đến mức trong lòng ngứa ngáy. An Hân chỉ che mặt, hơn nữa thân thể còn có chút run rẩy, kết quả hai cái lỗ tai kia vẫn luôn cọ xát người , điều này khiến Liễu Quý Bạch có chút bất đắc dĩ, đành phải giơ tay đẩy ‘lỗ tai’ của cậu ra.

      (# ̄– ̄#) Đây đúng là khiêu khích! Câu dẫn trắng trợn!

      Bởi vì lúc nãy giãy dụa, toàn bộ thân thể An Hân tại đều lộ ra màu ửng hồng nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp.

      Liễu Quý Bạch chỉ mới nhìn, cảm thấy ‘cứng’ lên. ràng là bị dụ dỗ…

      (#  ̄﹃  ̄#)

      An Hân gắt gao ôm lấy Liễu Quý Bạch, động tác này khiến Liễu Quý Bạch vô cùng bất tiện, động cũng thể động, cũng có cách nào ôm lấy An Hân. cúi đầu nhìn, bàn tay ôm An Hân chậm rãi dời xuống, sau đó đầy ý xấu nắm lấy ‘cái đuôi thỏ’ của cậu bắt đầu chuyển động.

      Cái đuôi thỏ kia phải đính quần lót luôn, mà là riêng biệt, vốn bộ đồ kia chỉ có đôi lỗ tai, đôi giày hình chân thỏ và cái đuôi mà thôi… An Hân cảm thấy trần trụi như vậy rất xấu hổ, thế nên mới tìm cái quần lót thoạt nhìn tương đối phù hợp mặc vào…

      Cái đuôi kia đeo bằng dây lưng cũng thể dùng phương pháp khác để cố định… Ngoại trừ phần cái đuôi hình tròn bằng nhung, nó chỉ có cái cán hình nút lọ… p(>\\\\\<)q

      Vốn cái nút lọ kia còn ló ra ngoài chút, vừa mới đụng vào lại càng khiến nó đâm vào sâu hơn, tại Liễu Quý Bạch lại xoay nó như vậy, phần bên trong liền khuấy đảo hậu huyệt của An Hân, chân eo cậu nhất thời mềm đến rối tinh rối mù.

      An Hân tựa đầu ngực Liễu Quý Bạch thở dốc, hai tay túm lấy áo sơmi của , cổ họng khàn khàn gian nan kêu lên, “Học, học trưởng, đừng, đừng như vậy…”

      “Gọi cái gì?” Liễu Quý Bạch vẫn đầy ý xấu xoa xoa.

      “Quý, Quý Bạch…” An Hân bắt đầu từng ngụm từng ngụm hô hấp, cố gắng thả lỏng phía sau, mong chờ Liễu Quý Bạch có thể dừng lại.

      (# ̄- ̄#) “Ngoan ~”

      Liễu Quý Bạch nghe An Hân kêu như vậy, lúc này mới vừa lòng tạm dừng động tác tay, lôi cái đuôi ra bên ngoài chút, An Hân vừa nhàng thở ra, Liễu Quý Bạch lại đột nhiên đâm mạnh cái đuôi vào.

      “A…” tiếng rên rỉ bật thốt mà ra, An Hân túm chặt áo Liễu Quý Bạch, ngẩng cao đầu lên.

      “Bảo bối, lễ vật nhận ~” Liễu Quý Bạch cúi đầu, ôn nhu hôn lên môi An Hân.



      Buổi tối.

      (# 0 #) A, a…A…!!!

      (# ̄- ̄#) Bởi vì mua rất nhiều thứ từ chỗ ông chủ cửa hàng kia đưa, vốn cảm thấy An Hân khẳng định đồng ý cho nên cũng chỉ định để đó mà thôi, ngờ ngược lại em ấy hình như rất thích…

      ┭┮///////┭┮ Oa oa oa, đây hoàn toàn đều là chủ ý tồi mà!!!

      = v = Ngoại trừ thỏ con, hình như còn có hình thức khác nữa…

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /68/. Oan gia ngõ hẹp.

      đêm qua lại ép buộc đến tận rạng sáng, ngờ buổi sáng ngày hôm sau, An Hân lại ngoài ý muốn thức dậy tương đối sớm, thậm chí còn nghe được thanh Liễu Quý Bạch rời cửa. Cậu lười biếng ôm cái chăn mỏng ở giường lăn qua lộn lại, trở người nửa ngày mới bỗng nhiên nhìn thấy gối đầu của Liễu Quý Bạch có đặt tờ giấy ghi nhớ.

      Hân:

      Cháo ở trong nồi cơm điện, trong lò vi sóng có bánh đậu, hâm nóng chút là có thể ăn.

      Ps. Nơ bướm hẳn phải nên thắt như vầy…

      Quý Bạch.

      (# ̄ _  ̄#)

      Dựa theo tờ giấy ghi nhớ, phía dưới có mũi tên xiêng xiêng chỉ vào trong chăn của An Hân.

      Đêm qua lúc ngủ hình như bởi vì Liễu Quý Bạch thấy áo ngủ của An Hân đâu cho nên mặc vào cho cậu, mà An Hân cũng buồn ngủ vô cùng cho nên cũng để ý liền lăn ra ngủ, buổi sáng thức dậy cậu vẫn còn nhớ chuyện này cho nên mới ra ngoài tiễn Liễu Quý Bạch làm.

      Lúc này nhìn thấy tờ giấy, An Hân đột nhiên có loại dự cảm tốt. Vừa lật chăn lên, An Hân quả nhiên nhìn thấy cái nơ bướm theo lời Liễu Quý Bạch . Trách được buổi sáng cứ cảm thấy có gì đó là lạ, còn nghĩ rằng là do cái chăn nó cấn!!!

      p(>\\\\\\\<)q Học trưởng! Đừng có đùa như vậy chứ!!!

      An Hân phát bản thân gần đây càng ngày càng thích ứng với chuyện tình , tuy rằng ngày hôm sau vẫn đầy đủ tinh thần như Liễu Quý Bạch, chẳng qua trong mắt An Hân mấy ngày nay tần suất vẫn rất cao rồi, với cậu mà như vậy quá điên cuồng, hơn nữa cậu cư nhiên bị tình trạng mỗi ngày ngủ đến bất tỉnh hoặc là tiêu chảy đến mất nước gì đó…

      Có lẽ ngay từ đầu bị loại tác phong như dã thú của Ngụy Hào để lại bóng ma tâm lý, sau đó thân thể liền bài xích vô cùng, tuy rằng về sau ta cũng xin lỗi rồi hứa sửa chữa, nhưng mà từ tâm cho đến thân đều cực độ chán ghét làm loại tình này. Chẳng qua tại…

      (.0//////0.) Học trưởng ôn nhu, ngày ‘làm’ hình như còn có chút muốn… An Hân dùng chăn che mặt, thẹn thùng nghĩ.

      (.///////.) Loại suy nghĩ háo sắc này tuyệt đối thể để cho học trưởng phát , nếu học trưởng cảm thấy cậu là người tác cầu vô độ tốt lắm…

      Mấy ngày nay An Hân dựa theo cầu của biên tập thả chậm tốc độ update chương mới mạng, sau đó dưới thôi thúc mỗi ngày của biên tập viên Kì Kì ra sức viết bản thảo cho đến phần kết thúc.

      Đồng thời cũng vì kiếm sống, An Hân còn tranh thủ thời gian viết truyện ngắn tiếp tục gởi cho tạp chí. Cậu chung quy vẫn quen thuộc viết truyện ngắn hơn, mặc dù đại bộ phận ngay từ đầu còn có chút phù hợp, nhưng dưới cầu của biên tập viên tạp chí hầu hết được được duyệt.

      An Hân chờ đợi giao bản thảo [Chiếc áo đỏ bị treo] duyệt, lại đột nhiên nhận được tin tức từ nhà tạp chí Mộng rằng bọn họ muốn chỉnh sửa lại truyện [Truy tìm thi thể] và xuất bản thành tập truyện ngắn, hơn nữa muốn tiếp tục ký hợp đồng, bảo cậu lại viết truyện ngắn về đô thị trinh thám.

      An Hân bởi vì được Tiêu Thần kịch liệt đề cử cùng với quen biết biên tập viên, cho nên bọn họ dứt khoát hẹn An Hân ra gặp mặt. Tiền nhuận bút ký hợp đồng so với nhuận bút cho tuần truyện càng đảm bảo hơn, cho nên đến ngày hẹn ký hợp đồng An Hân liền lạch bạch cưỡi cái xe điện của mình chạy vội đến.

      Biên tập cầu rất ràng, chính là phong cách mà An Hân am hiểu, cho nên bọn họ lập tức đạt thành thống nhất, liền ký hợp đồng, tâm tình An Hân vui vẻ, lúc trở về còn đặc biệt chọn con đường có thể ngang qua Bích Lạc Thiên , có thể thuận đường thăm học trưởng. = w =

      Đến Bích Lạc Thiên , Ân Hân tìm chỗ dựng xe điện của mình, vui vẻ chạy vào đại sảnh liền nhìn thấy áp phích quảng cáo về ca hội sinh nhật của Bạch Dược treo bên ngoài tòa nhà, tính tính chút, vừa vặn là cuối tuần này. An Hân tỉ mỉ nhìn lại banner quảng cáo lần nữa, sau đó mới vào bên trong tòa nhà của Bích Lạc Thiên .

      ngờ vừa vào tới đại sảnh cư nhiên lại đụng mặt Hà Nhiên, cậu ta đứng trước quầy tiếp tân, bộ dáng hình như chờ ai đó.

      Tâm tình của An Hân vốn rất tốt, hơn nữa tại khác với ngày xưa, loại chán ghét của cậu đối với Hà Nhiên gần như tiêu tán hết. Nếu phải chạy qua bắt chuyện trước chừng tự tìm mất mặt, tâm trạng của An Hân tốt đến mức gần như muốn tới chào hỏi, hay cho đúng hơn là cậu nhìn thấy người quen muốn qua chào hỏi.

      Lúc trước ở bên ngoài từ xa nhìn thấy Miêu Điều thúc xuống lầu mua đồ ăn vặt, cậu còn chào hỏi người ta vài tiếng, đáng tiếc cách quá xa, hơn nữa Miêu Điều thúc chỉ lo nghĩ đến thức ăn mà chảy nước bọt, cho nên nghe được An Han gọi mình.

      Lúc này Hà Nhiên đứng trước quầy tiếp tân gì đó, cho nên đưa lưng về phía thang máy. Với tính cách của An Hân, cậu theo bản năng lựa chọn nhiều chuyện bằng ít chuyện, đứng đợi thang máy rất phiêu lưu, cho nên cậu nhìn trái nhìn phải xong quyết định nhân lúc này nhanh chóng chạy sang cầu thang bộ bên kia tự lên.

      An Hân vừa mới đến gần cách cửa thang máy xa, lúc này thang máy phía trước đột nhiên ‘đinh’ tiếng mở ra, người phụ nữ xinh đẹp bước ra, mà Hà Nhiên cũng quay người lại.

      An Hân cúi đầu vội vàng nhanh chân về phía cầu thang bộ, còn chưa đợi cậu đến gần cầu thang, nghe được tiếng An Hân nổi giận đùng đùng kêu lên: “An Hân?!”

      bị điểm danh, An Hân buồn bực quay đầu, vì sao mỗi lần đều tựa như bị Hà Nhiên bắt gian tại trận vậy chứ? (.0ˇ_ˇ0.)

      “Hà Nhiên.” An Hân mặt chút thay đổi đáp lại tiếng xem như lịch . = =

      Hà Nhiên tức giận đùng đùng chạy đến trước mặt An Hân, tuy rằng Ngụy Hào thừa nhận, nhưng cậu ta 100% xác định Ngụy Hào đột nhiên kiên quyết chia tay với mình nhất định có liên quan với An Hân. Cho nên vừa nhìn thấy An Hân, cậu ta giống như chuỗi pháo bị dốt, hận thể nổ chết cả hai người, đồng quy vu tận…

      “Sao mày lại ở chỗ này?!”

      Nếu An Hân sùng bái nhất cái gì người Liễu Quý Bạch, hẳn là bộ dáng bình tĩnh kia của , nhìn thế nào cũng cảm thấy rất có uy nghiêm, hơn nữa còn khí thế mười phần. Lần trước thấy bộ dáng của mọi người ở Bích Lạc Thiên hình như có chút sợ , cho nên An Hân cũng học theo vẻ mặt bình tĩnh : “Vậy sao cậu cũng ở đây?” (.=ˇ_ˇ=.)

      “Liên quan gì mày!” Vẻ mặt chút thay đổi hỏi lại cùng với biểu tình kia của cậu trong mắt Hà Nhiên hoàn toàn khác gì khinh bỉ, càng là lửa cháy đổ thêm dầu. May mắn Hà Nhiên tức tức, nhưng cũng biết bản thân còn ở chỗ nhà xuất bản khác, biết là thể cãi nhau, vì thế chỉ có thể đè nén lửa giận trầm hỏi: “Mày tại là biên tập của Bích Lạc Thiên ?”

      phải.” (.=ˇ_ˇ=.)

      Hà Nhiên nghĩ lại cảm thấy có lẽ An Hân chơi chữ, vì thế lại thay đổi cách hỏi: “Mày phải người Bích Lạc Thiên chứ?”

      phải.” (.=ˇ_ˇ=.) Là người nhà của người ở Bích Lạc Thiên !

      Hà Nhiên lại bốc hỏa, bật thốt lên oán giận : “Vậy mày tới đây làm gì!”

      “Liên quan gì đến cậu!” (.=ˇ_ˇ=.)

      “…”

      Chu Nhân Nhân lúc này vừa mới bước ra thang máy vốn mang khuôn mặt tươi cười ra đón Hà Nhiên, ngờ Hà Nhiên đột nhiên biến sắc vọt về phía người khác đứng gần đó. có chút tình huống, chỉ có thể theo cậu ta chuyển góc độ cũng về hướng An Hân. Kết quả đứng ở bên cạnh nửa ngày cũng tìm được cơ hội chen vào, khí chuyện giữa hai người lại càng ngày càng quỷ dị, đặc biệt là cái người tên An Hân kia, loại biểu tình kia… Chẳng lẽ là gấp gáp WC sao? Hình như nhịn vất vả…

      “Cái kia…” Chu Nhân Nhân vừa địp chuyện, kết quả Hà Nhiên đột nhiên tự cho là hiểu được hét lên: “A! Tao biết rồi! Mày là đến đăng ký phải ?”

      (.0 _ 0.)? Đăng ký?

      Hà Nhiên thấy An Hân ngây người, nghĩ là mình đoán trúng, đắc ý : “Mày đến đây là để đăng ký tham dự cuộc thi viết truyện do Tụ Thạch Lệ và Bích Lạc Thiên hợp tác tổ chức phải nhỉ! Ha ha ha, tao khuyên mày chết tâm , mày tuyệt đối có hy vọng đâu!”

      →_→

      Thấy bộ dáng Hà Nhiên đắc ý như vậy, An Hân nhịn được muốn tạt cho cậu ta chậu nước lạnh, liền khoe khoang chút: “Tôi ký hợp đồng với Tấn Giang, hơn nữa còn có truyện được xuất bản.”

      Hà Nhiên nhướng mày, hỏi: “Bích Lạc Thiên ?”

      phải.” An Hân nhún nhún vai. (.=ˇ_ˇ=.)

      “Vậy chứ nhà xuất bản nào?”

      “Liên quan gì đến cậu.” (.=ˇ_ˇ=.) Tôi cho cậu biết để cậu quấy rối tôi à? Tôi đâu có ngốc.

      “Hừ! Tám phần chỉ là nhà xuất bản nho .” Hà Nhiên oán giận , trong nháy mắt bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “… Nhà xuất bản Văn Duyên?”

      Đột nhiên bị Hà Nhiên trúng khiến An Hân hoảng sợ, lại nhanh chóng khôi phục biểu tình kiểu ‘Liễu Quý Bạch’. (.=ˇ_ˇ=.)

      phải.”

      Hà Nhiên vẫn chăm chăm nhìn vào vẻ mặt của An Hân, trong nháy mắt đó cậu ta vẫn nhìn ra, tám phần là mình đoán trúng rồi. cũng kéo, năm tư đại học cậu ta trực tiếp đến Tụ Thạch Lệ thực tập, làm ở phòng kinh doanh của Tụ Thạch Lệ. Bởi vì là con trai của đổng , cho nên tháng trước cậu ta tốt nghiệp liền trực tiếp chuyển thành nhân viên chính thức của phòng kinh doanh, là trong những phó tổ trưởng của lần hợp tác này.

      Tụ Thạch Lệ từng hợp tác với ít nhà xuất bản, mà nhà xuất bản Văn Duyên là nhà xuất bản mới trước kia từng hợp tác với Tụ Thạch Lệ. Trùng hợp kế hoạch hợp tác năm đó là do xã trưởng của nhà xuất bản Văn Duyên phụ trách, là người rất có thực lực, Hà đổng bảo Hà Nhiên đại diện đến chào hỏi chút, cũng thuận tiện mượn sức chút.

      Nhưng mà lần này, Hà Nhiên lơ đãng nhìn thấy danh sách kế hoạch xuất bản bàn làm việc của xã trưởng nhà xuất bản Văn Duyên, có lẽ bởi vì An Hân mà có chút mẫn cảm với chữ ‘An’, cậu ta liếc mắt cái liền nhìn thấy tờ giấy thứ hai bị tách rời ra có tác giả họ An. Chẳng qua lúc ấy xã trưởng của Văn Duyên cũng đột nhiên bảng kế hoạch này, liền thu hồi lại. tại đột nhiên nhớ tới, Hà Nhiên mới ôm tâm lý hỏi thử, ngờ cư nhiên lại đoán trúng.

      Hà Nhiên đắc ý cười rộ lên, An Hân có chút được tự nhiên: “Cười cái gì?!” (.=ˇ_ˇ=.)

      “Quả nhiên là nhà xuất bản , tự mày ở đó chơi .” xong, Hà Nhiên ra vẻ đắc ý vào thang máy, tựa như có chút khẩn cấp trực tiếp ấn đóng cửa, thậm chí chú ý tới Chu Nhân Nhân vẫn chờ ở bên.

      “…” (.=ˇ_ˇ=.)

      Lúc này chỉ còn lại Chu Nhân Nhân và An Hân mặt đối mặt, Chu Nhân Nhân có chút xấu hổ, Hà Nhiên bỏ lại ta liền rời , thậm chí giới thiệu chút, chẳng qua căn cứ vào lễ nghi tốt đẹp của mình, vẫn mỉm cười mở miệng hỏi: “Cậu muốn đến ban biên tập sao?”

      “Hả?” An Hân sựng lại, vội vã : “ phải, tôi tìm học… Liễu Quý Bạch.”

      “Quý Bạch?” Chu Nhân Nhân có chút ngoài ý muốn.

      “Vâng.” Chu Nhân Nhân lịch , lại khiến người ta có loại cảm giác áp bách, An Hân vội vàng cười đáp lại, có chút câu nệ giải thích: “Tôi là học đệ của ấy! Có việc ngang, cho nên đến thăm ấy…”

      “Hóa ra là như vậy.” Tốc độ chuyện của Chu Nhân Nhân khống chế tương đối chậm, đồng thời dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía bé tiếp tân vừa mới vội vã chạy trở về vị trí, tiếp tân kia vội vàng gật đầu, cho nên liền cười với An Hân: “Văn phòng của ấy ở tần 12, tôi dẫn cậu lên nhé?”

      , cần.” An Hân hiểu sao cảm thấy có chút co quắp, “ ấy cho tôi biết, tôi, tôi vẫn nhớ.”

      “Vậy được rồi.” Chu Nhân Nhân cười gật gật đầu, quay đầu lại nhìn thang máy, cả hai thang đều lên, xem ra còn phải chờ lúc.

      “Vậy tôi trước, cám ơn!” An Hân xong, xoay người nhanh như chớp bỏ chạy về phía cầu thang bộ, bước thành hai lên đến tầng 2 mới dừng lại, thở hổn hển chậm rãi lên lầu.

      Lúc đến tầng 5, An Hân liền hối hận, tuy rằng trong tòa nhà có điều hòa, nhưng cậu vẫn nóng đến mức cả người đầy mồ hôi.

      ┭┮﹏┭┮ 12 tầng lầu lận đó… Sau khi cậu từ chức, mỗi ngày ngoại trừ chạy bộ luyện tập buổi sáng đều ngồi trước máy tính… Cho dù cậu lên đến tầng 12, sợ là cuối cùng cũng bị khiêng xuống.

      Vì thế An Hân từ thang bộ tầng 5 thò đầu nhìn ra, thấy hành lang có ai mới thả tâm mà ra ngoài, ấn thang máy, qua lâu như vậy chắc vị mỹ nữ kia nhất định rồi. Chỉ là có thể đụng phải Hà Nhiên, cho nên An Hân vẫn cảnh giác hết nhìn Đông đến nhìn Tây, mãi đến khi thang máy mở cửa ra, cậu mới yên tâm mà vèo cái vọt người vào, lập tức an tâm ấn đóng cửa.

      Sau đó cậu liền thấy Miêu Điều thúc cầm theo túi lớn đủ loại hoa quả, trong tay còn cầm nửa trái chuối sững sờ nhìn cậu.

      “Nào, ăn trái chuối nhé!” Miêu Điều thúc lập tức xử lý nửa trái chuối kia, từ trong túi lấy ra trái khác giải thích tiếng nhét vào trong lòng An Hân, “Trăm ngàn lần đừng cho Liễu tổng biết tôi chạy ra ngoài mua hoa quả trong giờ làm việc nha!” (@ 0ˇ)vˇ0@)

      “…” (.=ˇ_ˇ=.)

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /69/. Liễu tổng là gay.

      An Hân và Miêu Điều thúc cùng nhau ở trong thang máy vui vẻ ăn chuối, vừa nhịn được hỏi: “Miêu Điều thúc, vừa rồi tôi ở dưới lầu gặp đại mỹ nữ đặc biệt xinh đẹp, ấy hình như rất quen thuộc với học trưởng?”

      “Ai?”

      “Ơ, biết…” An Hân nghĩ nghĩ, “Cao cao gầy gầy, tóc dài đến bả vai, rất đẹp. chuyện rất ôn nhu, giọng cũng rất dễ nghe. ấy nghe tôi tìm học trưởng, còn tốt bụng muốn dẫn tôi . Ừm… Tôi cũng biết phải miêu tả như thế nào, à, mặt trái xoan, khóe mắt hẹp dài, lông mi dài…”

      Miêu Điều thúc nghe xong nửa ngày mới nhớ ra vừa rồi lúc xuống lầu ở đại sảnh có nhìn thấy Chu Nhân Nhân cùng thang máy, liền đáp: “Cậu là Chu tiểu thư? Đúng là đại mỹ nữ, nhưng ta là thiên kim tiểu tử của Chu gia, hơn nữa về sau rất có thể chính là giám đốc tài chính mới của Bích Lạc Thiên .”

      “À, ra vậy…” (.=ˇ_ˇ=.) là lợi hại…

      Miêu Điều thúc nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Chỉ là, cậu như vậy mới thấy, dạo gần đây hình như ta rất hay lui tới gần gũi với Liễu tổng.”

      (.=ˇ_ˇ=.)

      “Như vậy sao…” An Hân bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút rầu rĩ. Người mà Tôn học trưởng tám phần chính là ta rồi? Người ta gia cảnh tốt, bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa… còn là nữ, bản thân có chỗ nào so sánh được với người ta chứ. ~_~

      Miêu Điều thúc thấy cảm xúc của An Hân đột nhiên hạ xuống, vội vàng an ủi: “Cậu đừng lo lắng, Liễu tổng thích ta đâu!”

      “Vì sao?” (.0 _ 0.)

      Miêu Điều thúc nhét miếng chuối cuối cùng vào trong miệng, vừa nhai vừa : “Vì ta là phụ nữ đó.”

      Vẻ mặt của An Hân hiểu ra sao, bởi vì là nữ nên cậu mới ghen tị đó…

      “Ngốc.” Miêu Điều thúc bộp bộp vỗ vai An Hân cái, “Liễu tổng thích cậu phải sao?”

      “Hẳn là vậy…” An Hân thẹn thùng gật đầu, trước mặt người khác như vậy, hai má cậu lập tức xuất vệt hồng nho . (#.0 _ 0.#)

      “Cậu là nam phải ?”

      “Đúng vậy!” (.→ˇ_ˇ→.) Dám phải tôi cho học trưởng biết lén mua chuối trong giờ làm việc.

      “Vậy phải xong rồi sao.” Miêu Điều thúc phẩy tay cái, “Liễu tổng là đồng tính luyến ái, ta về giới tính hoàn toàn bị đánh bại rồi. Cậu còn phải lo lắng cái gì nữa?”

      “Ách…”

      ‘Ding’ tiếng, Miêu Điều thúc đến tầng của mình, cửa thang máy vừa mở, liền lắc lắc thân mình ra cửa, ôm cái túi to cẩn thận thò đầu ra nhìn trái nhìn phải trước, sau khi phát có nguy hiểm mới quay đầu lại nghiêm túc : “Nếu ngày nào đó Chu đổng đưa con trai của mình sắp xếp đến bên cạnh Liễu tổng cậu hãy lo lắng. Tôi nhá ~”

      “Vâng.” An Hân bị hành động của chọc cười, “Tạm biệt.”

      Lại lên thêm mấy tầng, An Hân rốt cục đến tầng 12, vừa ra khỏi thang máy, tầng này ràng khác biệt với những tầng dưới, số lượng phòng ràng ít hơn bên dưới rất nhiều, hơn nữa mỗi gian cũng lắp cửa thủy tinh trong suốt nữa, vì vậy thể nhìn thấy bên trong.

      Liễu Quý Bạch từng văn phòng của là gian ngoài cùng bên phải, người của tầng này rất ít, cho nên An Hân lại tương đối tự do, quả nhiên đến góc ngoài cùng bên phải thấy văn phòng cửa treo tấm bảng đề ‘Tổng giám đốc’.

      Bên ngoài cửa văn phòng có đặt cái bàn, người phụ nữ ngồi phía sau bàn ra sức chỉnh sửa lại đống lớn tài liệu, nhìn từ bên cạnh, cặp mắt kính dày tựa như bức tường. Xem ra hẳn là thư ký của Liễu Quý Bạch.

      An Hân còn cách khoảng, phát ra cậu.

      “Chào ngài, nơi này là văn phòng tổng giám đốc, xin hỏi ngài đến có chuyện gì ?” Thư ký lịch hỏi.

      “A, tôi tìm Liễu tổng.” An Hân là lần đầu tiên đến văn phòng tìm Liễu Quý Bạch, nhất thời khẩn trương đến mức tự giác liền đổi thành cách gọi như những người khác.

      “Xin hỏi ngài họ gì, có hẹn trước ?” Thư ký dùng giọng điệu giải quyết việc chung hỏi, vừa lấy danh sách hẹn trước ra chuẩn bị đối chiếu. Chẳng qua nhớ buổi chiều hẳn là có hẹn trước với ai, bởi vì buổi chiều có buổi báo cáo kế hoạch của phòng kinh doanh, còn mời người của Tụ Thạch Lệ đến cùng nghe.

      An Hân có chút sửng sốt, Liễu Quý Bạch chưa từng với cậu muốn tìm phải hẹn trước gì đó, “, có…”

      “Ngại quá, Liễu tổng tại có việc, xin hỏi ngài có chuyện gì ? Có lẽ tôi có thể giúp ngài sắp xếp thời gian, hoặc kiểm tra xem có thể chuyển đến phòng ban khác xử lý được hay .” Thư ký ôn hòa , trong lòng lại bắt đầu thầm oán tiếp tân ở đại sảnh cư nhiên ngăn cản người này lại, ít nhất cũng có thể gọi điện thoại báo cho biết trước tiếng chứ.

      An Hân vốn ít đến Bích Lạc Thiên , hơn nữa mấy lần trước khi An Hân đến cũng chưa từng lên văn phòng của Liễu Quý Bạch, cho nên nhân viên tiếp tân nhận ra An Hân, mà thư ký của Liễu Quý Bạch lại biết cậu.

      “Việc này, kỳ cũng có chuyện gì, tôi là học đệ của Liễu tổng, chỉ là ngang qua… Cho nên muốn đến thăm ấy.” An Hân vẻ mặt thất vọng, là, tại là giờ làm, Liễu Quý Bạch rất có thể bận rộn, cậu tiếng trước chạy đến đây, căn bản chưa từng suy xét đến học trưởng. ~_~

      An Hân lại lưu luyến rời nhìn thoáng qua cửa văn phòng của Liễu Quý Bạch, ủ rũ xoay người muốn .

      Vẻ mặt An Hân đầy thất vọng, bộ dáng tội kịp kia đến ngay cả thư ký cũng có chút đành lòng.

      Nếu là học đệ của Boss, có lẽ Boss bằng lòng gặp mặt cũng chừng. Vì thế thư ký nhịn được mở miệng : “Nếu … Tôi vào hỏi thử, chẳng qua lúc nữa có hội nghị rất quan trọng, ấy nhất định có thời gian rảnh.”

      An Hân tuy rằng cảm thấy nên quấy rầy Liễu Quý Bạch, nhưng mà đến cửa rồi, lại nhịn được muốn gặp mặt chút, nếu rảnh chào hỏi rồi liền cũng được, chiếm quá nhiều thời gian của .

      “Được, cám ơn.” (.0 v 0.)

      Dựa theo tính của của Liễu Quý Bạch, nếu có thời gian hoặc là muốn gặp thẳng, dùng loại biểu tình vạn năm thay đổi : ‘ rảnh, giải thích chút ’ hoặc là ‘Hẹn lại thời gian khác ’. Trừ khi việc quan trọng, nếu có chuyện ra mặt giải thích hoặc lấy lòng người ta. Đương nhiên, dùng vẻ mặt chút thay đổi để lấy lòng, còn bằng để tự làm.

      Bất quá lúc thư ký vào vẫn có chút yên lòng, hỏi tên của An Hân liền gõ cửa rồi vào văn phòng Liễu Quý Bạch. An Hân ở bên ngoài nhón chân nhìn trộm, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng vươn dài cổ của mình ngốc, liền bắt đầu chuyển hướng sang đánh giá bốn phía chung quanh. (.=ˇ_ˇ=.)

      Làm thư ký kinh ngạc là, Liễu Quý Bạch vừa nghe thấy tên An Hân liền lập tức đồng ý gặp cầu, hơn nữa còn tự mình theo ra ngoài. Khiến thư ký nghi ngờ An Hân có phải là con trai của vị đổng hoặc ông chủ lớn nào đó hay , sau đó mới hối hận vừa rồi rót trà hay cà phê cho cậu…

      Tuy rằng đoán sai chút, nhưng kỳ cũng kém quá xa, An Hân phải con trai của đổng hoặc ông chủ lớn nào, cậu là người nhà của vị Boss bên trong này…

      “An Hân.” Liễu Quý Bạch ngờ An Hân đến, nhìn thấy An Hân đứng ngoài cửa hết nhìn Đông đến nhìn Tây liền vui vẻ thôi, lúc gọi cậu thanh cũng thoáng cao hơn chút.

      An Hân cảm thán trang trí bên ngoài đẹp, cuối cùng nhìn thấy Liễu Quý Bạch khiến cậu kích động, “Học trưởng ~”

      ~ v ~

      Liễu Quý Bạch vừa vẫy tay, An Hân lập tức chạy nhanh qua, ràng buổi sáng vừa tạm biệt, lúc này cư nhiên lại vui vẻ tựa như xa cách lâu ngày gặp lại vậy.

      Liễu Quý Bạch vỗ vỗ đầu An Hân, nghiêng người qua để cậu vào trước, lại với thư ký: “Tiểu Lâm, về sau An Hân đến đây trực tiếp để em ấy vào là được, sao.”

      “Vâng, tôi biết.” Lâm thư ký lập tức đáp lời.

      Liễu Quý Bạch vừa muốn xoay người , bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện khác, liền bổ sung: “Nếu tôi có ở đây bảo em ấy vào trong ngồi chờ, sau đó gọi điện thoại cho tôi. Em ấy thích uống trà, thích uống nước mật ong hơn.”

      “À…” Nếu câu trước khiến Lâm thư ký có chút kinh ngạc, vậy câu sau quả thực khiến khiếp sợ đến mức cằm cũng sắp rơi xuống đất, nửa ngày mới phục hồi tinh thần, vội vàng : “Tôi lập tức rót nước!”

      Chỉ là, trong phòng trà có chuẩn bị mật ong sao…

      An Hân nghe được, vội vàng : “Đừng, cần phiền toái vậy đâu, phải lập tức phải họp sao, em chỉ là ngang qua, lại đột nhiên muốn lên chào hỏi tiếng. Em lập tức liền, tại cũng khát.”

      Cảm thấy An Hân phải khách khí, Liễu Quý Bạch gật gật đầu, vì thế với thư ký: “Đừng .”

      xong Liễu Quý Bạch liền đóng cửa lại, ngay cả câu cảm ơn của An Hân đối với Lâm thư ký cũng bị cắt ngang nửa chừng.

      Liễu Quý Bạch ôm An Hân về phía bàn làm việc, vừa : “Phỏng chừng bọn họ cũng có sẵn mật ong, nếu em khát uống tạm chút trà của .”

      Cửa đóng lại nửa ngày, Lâm thư ký vẫn cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp, đứng ngoài cửa tay trái nắm tay phải suy nghĩ cả buổi trời mới nhớ tới phải đáp lại: “Đừng khách sao…” (⊙.⊙)…

      Chẳng qua người ở bên trong nghe được nữa rồi.

      Thấy biểu của Boss giống bình thường, như thế nào nhỉ. Cái cậu An Hân kia vừa nhìn thấy Boss liền nhất thời hóa thân thành động vật xông đến đến, còn Boss sao? Còn vỗ vỗ đầu cậu ta, như thế nào có cảm giác có chút giống thú cưng nuôi trong nhà vậy chứ? 罒 = 罒 Còn có nước mật ong gì đó…

      Lâm thư ký híp híp mắt, nhanh chóng trở lại phía sau bàn ngồi, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển sổ tay nho , bìa quyển sổ viết hàng chữ nho : Tiểu Lâm bí chế – Quan hệ nội bộ bảo điển.

      Lâm thư ký mở ra tờ mới nhất viết lên:

      Tính danh: An Tâm (?).

      Giới tính: Nam

      Vẻ ngoài: Loại hình gầy đáng , thoạt nhìn chiều cao quá 1m7.

      Thân phận: Học đệ của Boss.

      Tính cách: Loại hình ôn hòa.

      Ghi chú: Quan hệ thân mật với Liễu Quý Bạch, hơn nữa còn có khuynh hướng động vật hóa.

      Lâm thư ký vừa lòng nhìn mấy dòng chữ này, suy nghĩ lén chụp thêm tấm hình liền hoàn mỹ.

      罒 = 罒 Cơ mà, đáng như vậy, nếu có thể chụp nhiều thêm mấy tấm cũng được ~

      Lâm thư ký nghĩ như vậy, liền lặng lẽ quay ngược camera máy tính về phía cửa văn phòng…

      Nhìn thấy An Hân, Liễu Quý Bạch vô cùng cao hứng, chẳng qua vừa rồi Chu Nhân Nhân gọi điện thoại đến, người của Tụ Thạch Lệ đến đây, chốc lát nữa phải đến phòng họp dự hội nghị.

      An Hân ở trong văn phòng Liễu Quý Bạch Đông sờ Tây soạn ngắm nghía vòng, còn thích chí ngã vào sôpha mềm mại, vừa : “Sôpha này so với cái của nhà Mão Mão còn lớn hơn!” 罒▽罒

      Liễu Quý Bạch cũng đến ngồi xuống, vừa thấy biểu tình kia của cậu liền véo mặt cậu cái, chỉ vào cánh cửa khác bên trong : “Bên đó là phòng nghỉ, ở trong có giường.”

      “Giường, giường…?” An Hân đột nhiên nghĩ tới cái [Bí mật văn phòng] kia, lập tức trở nên thẹn thùng. (.0 ///// 0.) Vì, vì sao cho mình biết chuyện này? Chẳng, chẳng lẽ học trương là ám chỉ mình…”

      “Ừm, so với sôpha còn mềm hơn.” Kỳ Liễu Quý Bạch chẳng nghĩ gì cả, “Về sau em có đến, nếu cảm thấy mệt có thể vào bên trong ngủ.”

      (./////.) Hóa ra là hiểu sai, hít sâu, hít sâu, tuyệt đối thể để học trưởng nhìn ra!

      “A, à, được… sắp phải họp rồi phải ?” An Hân vội vàng đứng lên từ sôpha, vòng xung quanh.

      “Ừm.” = =?

      An Hân cố gắng sang chuyện khác, ở trước bàn Liễu Quý Bạch hết nhìn Đông tới nhìn Tây hỏi: “ tại chuẩn bị tài liệu?”

      , là quản lý của phòng kinh doanh báo cáo nghiên cứu thị trường, nghe chút.” Liễu Quý Bạch xong liền ngồi xuống ghế, “Bởi vì là hạng mục hợp tác, cho nên cũng gọi người của Tụ Thạch Lệ tới.”

      Liễu Quý Bạch vừa , vừa tìm kiếm tờ rơi tuyên truyền về cuộc thi viết truyện của lần hợp tác này.

      An Hân gật gật đầu, le lưỡi : “Em ở đại sảnh lầu cẩn thận đụng phải Hà Nhiên.”

      Liễu Quý Bạch nhướng mày, Hà Nhiên? Chẳng lẽ người phụ trách bên Tụ Thạch Lệ là tên nhóc Hà Nhiên kia? Cậu ta phải con trai của đổng sao, cư nhiên lại phụ trách lần này. Lần đầu tiên đến Bích Lạc Thiên liền gặp phải An Hân đến đây thăm … = = Là phải oan gia đụng mặt sao?

      An Hân thấy Liễu Quý Bạch gì, cố ý phùng má đùa: “ cho phép xem trọng cậu ta.” (.0ˇ_ˇ0.)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :