1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 115: Hoạn nạn gặp chân tình


      đường trở về, Trang Thư Tình đem đệ đệ túm vào xe ngựa, "Nếu bỏ lỡ kỳ thi lần này, đệ có hối hận ?"


      Trang Thư Hàn lắc đầu, "Nếu trước đây vì muốn hưởng phúc mà dây dưa với Đổng gia để lỡ mất kỳ thi đệ mới cảm thấy đáng, nhưng trước mắt giống như vậy, đệ biết tỷ muốn giúp Đổng gia."


      ", tỷ muốn giúp Đổng gia." Trang Thư Tình nhìn mặt Thư Hàn lộ vẻ kinh ngạc mỉm cười, nhấc mành cửa lên nhìn ra bên ngoài, " người uy phong nửa đời người, đến khi về già lại phải đối mặt với biến hóa nghiêng trời lệch đất, còn mất cốt nhục người thân, dù là người liên quan với tỷ nhưng trong lòng vẫn thấy họ đáng thương, huống chi người lại còn dùng hết biện pháp che trở cho chúng ta, phải tỷ muốn giúp Đổng gia, ta chỉ muốn trở về báo đáp lại những việc mà hai vị lão nhân làm cho chúng ta, tỷ muốn mẫu thân trở về than khóc trong mộng."


      Trang Thư Tình quay đầu nhìn về phía Thư Hàn, đệ đệ nàng vẫn luôn dụng tâm chỉ dạy, đến bây giờ chưa bao giờ khiến nàng nàng thất vọng, "Đệ nhất định phải nhớ kĩ, làm người được thẹn với lương tâm, như vậy đệ mới có thể ưỡn ngực trước bất kì kẻ nào."


      Vì công tử có việc nên việc hộ tống hai tỷ đệ Thư Tình giao lại cho Trần Nguyên, ngồi ngoài xe ngựa, nhìn lên vầng thái dương xua tan mây đen, vui vẻ dương cao khóe miệng.


      Vừa xuống ngựa, Chu Thất liền tiến lên bẩm báo, "Tiểu thư, người Trang gia tới."


      Đến từ lúc nào? Trang Thư Tình vừa nhanh chân bước vào nhà vừa hỏi, "Bao nhiêu người đến?"


      "Chín người."


      Vốn tưởng rằng bá mẫu mang theo nhi nữ đến thăm Mẫn tỷ tỷ, Trang Thư Tình cũng nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn thấy bá phụ mang theo nhóm nam nhân, đầu óc nàng có chút xoay kịp, bọn họ có phải là muốn đến nơi này nương tựa nàng?


      Nhìn thấy chất nữ rốt cuộc trở lại. Trang Trạch Dân vội vàng đừng dậy, nhàng thở ra.


      Liếc mắt nhìn về phía Bạch Chiêm, Trang Thư Tình áp chế ý cười. Dẫn Thư Hàn hành lễ với mọi người, " nghĩ tới là đại bá, lục bá và các vị huynh trưởng đến, mọi người ngồi thuyền hay ngựa? đường chắc là mệt mỏi, mau vào ngồi ."


      Mấy ngay nay trời vẫn luôn mưa dứt, đường quả có chút khó khăn, trong lòng bọn họ cũng rất tức giận.


      Lục bá của Trang Thư tình, Trang Trạch Bất lúc qua thị trấn có đến cửa nhà Trang Trạch Lương xem qua, vĩnh viễn nhớ những ánh mắt kia.


      Nhưng nơi này của Trang Thư tình còn khí khái hơn Trang Trạch Lương mấy lần. Thái độ của người ở đây cũng là nhất đẳng, hạ nhân nào tỏ thái độ với bọn họ. Ngược lại còn nhanh chóng mang trà và điểm tâm cho bọn họ, đợi hỏi liền cho người thông báo cho Thư Tình, có nửa điểm chậm trễ,


      Thái độ của hạ nhân cũng chính là thái độ của chủ nhà, sợ bọn họ tới nơi này phải đòi tiền mà ôm tâm tình mong được trợ giúp đến đây, nhận được đãi ngộ như vậy dù cho có ra về tay cũng cảm thấy chuyến này đáng giá.


      Trang Trạch Dân tiến lên cười : "Ngồi thuyền tới, vốn là hôm qua đến nhưng sóng có chút lớn, thuyền dừng đường nửa ngày, nhưng sau đó cũng rất nhanh, bá mẫu của con cũng tới rồi, chuyện với Mẫn Nhi. Nghe hạ nhân con đến chỗ tiên sinh của Thư Hàn?"


      "Vâng, đại bá mau ngồi , mọi người cũng đều ngồi. Bảo Châu, thông báo với nhà bếp, cơm chiều hôm nay làm sớm chút, tại cũng liền bắt đầu chuẩn bị ."


      "Vâng."


      Thái độ của Trang Thư Tình càng khiến mọi người cảm thấy thoải mái.


      Bạch Chiêm cũng rất biết ý ngồi ở vị trí chủ vị trước mặt trưởng bối, mà ngồi đối diện với nhóm người Trang gia.


      Trang Thư Tình ngồi xuống bên người , hai người nhìn như người nhà. Trang Trạch Dân thấy vậy cũng nhàng thở ra.


      Từ khi nghe thấy lời đồn thất thiệt kia, cũng chưa từng ngủ ngon giấc, từ trong lòng rất thích vị chất nữ này, thậm chí còn hơn Thư Hàn vài phần, đối với gia tộc mà , cũng hy vọng Trang gia có bất kỳ nguy hiểm.


      đường vẫn luôn suy nghỉ tình huống tại đến mức nào rồi, nhưng khi theo địa chỉ Thư Tình lưu lại tìm đến, từ người gác cổng đến hạ nhân trong nhà người nào lộ ra nửa phần bất an, giống như hoàn toàn có lời đồn kia.


      Lúc trước dám hỏi Bạch công tử, lúc này thấy được Trang Thư Tình liền nhanh chóng hỏi nàng, "Mấy ngày trước Trang gia cho người lên thi trấn mua chút đồ dùng nhưng lại nghe thấy có người đồn con là phù thủy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? như thế nào rồi?"


      Nghe thấy nàng là phù thủy nhưng tránh , ngược lại còn tìm đến hỏi ràng tình huống, gốc rễ của Trang gia quả thực rất cường thịnh, chỉ duy nhất có toàn bộ người nhà Trang Trạch Lương biến chất.


      "Vậy hôm nay mọi người đến giúp con sao?"


      "Chúng ta cũng biết tình huống cụ thể như thế nào, phụ thân phân phó ta dẫn theo mọi người đến đây, tuy rằng có tài gì lớn nhưng cũng giúp ngươi được tay, ta cũng lưu lại đây giúp ngươi nghĩ cách, chờ tìm hiểu tình rồi về cũng muộn."


      chỉ trong mắt Trang Thư Hàn có nhiều hơn vẻ thân cận, ngay cả Bạch Chiêm nghe xong lời này sắc mặt cũng nhu hòa ít.


      Hoạn nạn gặp chân tình, lời này quả sai, Trang Thư Tình cúi thấp đầu xua ẩm ướt nơi khóe mắt, cười : "Chuyện này tạm thời xửa lý xong, trước con đến chỗ tiên sinh của Thư Hàn cũng vì để xin phép cho đệ ấy cùng con lên kinh đô chuyến."


      Trang Trạch Dân nhất thời vui vẻ, "Đổng gia nguyện ý hỗ trợ?"


      " liên quan đến Đổng gia." Trang Thư Tình hề giấu diếm, "Con biết chút y thuật, tin rằng đại bá cũng có nghe qua về chuyện bệnh dịch bộc phát ở khắp nơi, là hoàng thượng truyền con lên kinh đô chữa bệnh, ngày mai chúng con phải ."


      "Hoàng... hoàng thượng truyền con lên kinh đô?" Mọi người đều cảm thấy choáng váng, Trang Trạch Dân còn cho rằng nghe lầm, cả đời làm tiểu dân, đột nhiên người trong gia tộc lại được hoàng thượng triệu kiến...


      Lời này như có chút vấn đề, Trang Trạch Dân bỗng chốc cũng nghĩ được vấn đề, chỉ đến mấu chốt, "Vì vậy ngày mai con phải phụng chỉ lên kinh?"


      "Đúng là như vậy."


      Trang Trạch Dân đứng ngồi yên, đứng lên qua lại, tiền đồ, tiền đồ của Thư Tình lớn, tốt, rất giỏi.


      hồi lại dừng lại hỏi, "Thư Hàn cũng ?"


      "Vâng, nghe thân thể của ngoại tổ phụ tốt nên thuận đường xem."


      "Vậy kỳ thi lần này của ..."


      "Nếu kịp thời gian gấp rút trở về, cho dù kịp cũng sao, đệ ấy còn , thời gian còn nhiều."


      Đống lộn xộn trong đầu Trang Trạch Dân nhảy loạn hồi, suy nghĩ chút lại cảm thấy càng loạn, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi, " gọi con chữa bệnh, phải muốn bắt lại tống vào ngục giam chứ?"


      " phải." Trang Thư Tình nghiêng đầu nhìn Bạch Chiêm, "Có người che chở, hoàng thượng còn phải cố kị !"


      Trang Trạch Dân cũng nghiêng đầu nhìn Bạch Chiêm, có hiểu sai lời của Thư Tình chứ? Bời vì có Bạch Chiêm che trở nên hoàng thượng cũng dám động? , nhất định là hiểu sai rồi.


      biết Bạch công tử này thân phận rốt cuộc là gì, nhưng mặc kệ là thân phận gì, vào thời điểm này mà rời cũng lên tất cả.


      "Đại bá, người trong nhà thế nào rồi, thân thể tổ bá phụ còn tốt ?"


      "Đều tốt, người quan tâm tỷ đệ hai con, sau khi nghe được đồn đãi càng yên lòng." Trang Trạch Dân nghĩ nghĩ, "Nếu các con muốn lên kinh chúng ta ở lại chỗ này cũng chỉ thêm phiền, ngày mai trở về ."


      " cần nhanh như vậy, đến đây cũng nên ở lại mấy ngày, Mẫn tỷ tỷ xa nhà lâu như vậy, tỷ ấy rất nhớ mọi người, Lục bá khó có dịp được xa, cũng nên mang chút quà về cho bá mẫu tỷ tỷ và các ca ca..."


      Trang Thư Tình nhìn về phía những người khác, hiển nhiên tổ bá phụ tốn phen chọn người, "Mọi người ngại cũng nên khắp nơi thăm thú, nhìn thấy phồn hoa của Hội Nguyên phủ, nếu có lòng Thư Tình dốc lòng giúp đỡ mọi người ở lại học tập, ta chờ ngày mọi người đều có thể trở thành trụ cột của quốc gia.


      "Có thể đến phủ quan học sao?" Lục bá vẫn luôn bảo trì trầm mặc lúc này mới lên tiếng, trong đám tiểu bối cũng có nhi tử của , Thư Tình dùng phương pháp này khích lệ bọn họ, rất tốt.


      Trang Thư Tình nhìn Bạch Chiêm, "Có thể sao?"


      "Có thể." Bạch Chiêm khẳng định định trả lời, "Dự thính đều được."


      "Vậy tốt, chỗ của Tô tiên sinh chàng cho người thông báo tiếng."


      "Được."


      Hai người chút liền quyết định chuyện xong xuôi, trong lòng Trang Trạch Dân lúc này mới chính thức tin tưởng lời đồn kia ảnh hưởng gì quá lớn đến Thư Tình, ít nhất uy hiếp đến tính mạng của hai vị tiểu bối này.


      Nhanh chóng dùng xong cơm chiều, lại tự mình an bày, lúc này Trang Thư Tình mới đến phòng của Trang Thư Mẫn.


      "Bá nương, bất công, người chỉ nhớ mỗi Mẫn tỷ tỷ."


      "Mẫn Nhi là miếng thịt trong người ta ra ngoài, con lại phải, ta thiên vị nàng thiên vị ai?" Tuy rằng như vậy nhưng Chu thị lại nhanh chóng kéo người ngồi xuống cạnh mình nhìn cái, "Trước khi con phải ta dặn dò kĩ rồi sao, nhìn lại con , ràng là gầy !"


      " phải chứ." Sờ sờ mặt, trang Thư Tình lôi kéo Trang Thư Mẫn đứng lên so so, "Hình như là cao thêm chút, trách được xiêm y của ta đều bị các nàng thay đổi phần lớn.'


      Nghe nàng như vậy, Chu thị cũng gật gật đầu, " đúng là cao thêm chút, chuyện tốt, ăn nhiều chút, chừng còn có thể tiếp tục cao thêm."


      Trang Thư Mẫn lay lay cánh tay của Chu thị, vẻ mặt đầy ủy khuất, "Mỗi ngày Tình muội muội đều vô cùng bận rộn, sao có thể nuôi tốt được, con chưa thấy nương nào như muội ấy cả."


      Chu thị nhìn nữ nhi, so với lúc trước ràng tốt hơn rất nhiều, lại lần nữa nàng thầm may mắn vì quyết định của mình, nếu để Mẫn Nhi tiếp tục ở lại địa phương kia, mỗi ngày chịu mọi người đàm tiếu, sợ rằng nữ nhi này của nàng sớm nghĩ quẩn trong lòng.


      phải ai cũng giống như Thư Tình, cho dù bị lời đồn thất thiệt quấn thân nhưng hề lo lắng hay sợ hãi, người nào có thể áp chế.


      "Mai muốn sao? Ngươi , đám thân thích chúng ta ở đây làm gì?"


      " sao con cũng phải thành thân, cần lo lắng nhà trống vui, tòa nhà này con mua đứt, con muốn cho ai ở người đó ở, bá mẫu chỉ cần giúp con xử lý chút việc trong nhà là được." Nghĩ đến những ngày sau, tâm tình Trang Thư Tình liền quá tốt.


      Nàng có bao nhiêu hảo cảm với kinh đô, cảm thấy nơi đó giống như địa phương ăn thịt người vậy, hoàn toàn khác hẳn với Hội Nguyên Phủ, đây là nơi về sau nàng muốn ở lại dưỡng lão.


      Đại khái vì trong lòng có ý này nên khi rời Hội Nguyên Phủ cảm thấy như rời khỏi nhà của mình vậy.


      Nàng chưa bao giờ có nhà, khi có nơi giống như nhà vậy muốn rời , chỉ cần nghĩ tới chuyện phải rời cảm xúc liền cảm thấy sa sút.


      Chu thị cao hứng vì Trang Thư Tình hề lạnh nhạt với bọn họ, nên nàng cũng nhìn ra được chút vui trong mắt nàng, "Chuyện trong nhà cũng nhiều, chúng ta cũng ở lại được lâu, nếu có thời gian con về thăm chúng ta chút."


      "Con , bá mẫu."
      phương1311, hargane187, Layla0643 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 116: Đổng gia


      Việc lên kinh thể tiếp tục chậm trễ.


      Trang Thư Tình mang theo tỷ muội Bảo Châu, Nam Châu, cùng Hạ Mạn và hai nữ y gọi là Lâm Giai và Hạ Trân, ngoài Thanh Dương Tử chỉ có các nàng biết châm cứu, mấy ngày nay đều là các nàng hạ châm cho Liễu Tri Quỳnh, Trang Thư Tình lưu các nàng lại chiếu cố còn chỉ cách thay nước muối.


      "Mẫn tỷ tỷ, chuyện trong nhà đành phải nhờ tỷ thu xếp."


      Trang Thư Mẫn nắm chặt lấy tay nàng gật đầu, "Muội yên tâm, ta nhất định giúp muội thu xếp tốt."


      "Ân." Nhìn về phía Chu thị, thấy nàng hai mắt đỏ hồng mỉm cười, nữ nhi của nàng học được cách biết đảm đương mọi việc, có Thư Tình làm tấm gương rất tốt.


      Ánh sáng lộ ra phía chân trời, Trang Thư Tình lên xe ngựa, xốc mành xe nhìn về phía mọi người Trang gia vẫy tay, "Mọi người yên tâm."


      Trang Thư Hàn biết cưỡi ngựa cũng cưỡi rất tốt, Trang Thư Tình cũng có ý bắt buộc, thấy kiên trì nên nàng cũng tùy .


      Thư Hàn cũng nhiều, chỉ vẫy vẫy roi ngựa.


      Chờ khi xe bắt đầu di chuyển, Trang Thư Tình mới lui người về, dỡ xuống khuôn mặt tươi cười, thở dài hơi, "Người thân lạnh lùng đến thương tâm nhưng quá nhiệt tình cũng chịu nổi."


      "Nàng rất cao hứng." Ra hiệu cho nhà hoàn tiến lên trải lại thảm, Bạch Chiêm lấy tấm chăn mỏng từ trong tủ ra.


      "Chỉ là ta quen, nhưng cảm giác như vậy thích, ai lại muốn được quan tâm chứ?" Lúc nàng còn ở trong thành, tốc độ của xe ngựa nhanh, Thư Tình vén mành xe vẫy tay với đệ đệ.


      "Tỷ tỷ?"


      "Có cái gì muốn hỏi ?"


      Trang Thư Hàn "Vâng" tiếng, "Đệ cho rằng tỷ tỷ cho Trang gia biết chuyện tỷ phụng mệnh thánh thượng lên kinh, vì sao tỷ lại cho bọn họ?"


      "Dương nhiên là vì trấn trụ bọn họ." Trang Thư Tình đặt hai tay lên cửa sổ, nghiêng cầm qua bên, "Tâm tư của con người thay đổi. Cái tiếng phù thủy này, nếu tỷ biểu ra vẻ yếu đuối nhu nhược, số người trong đó chưa hẳn có thể chuyện tốt như lúc trước đệ thấy, tỷ muốn để cho bọn họ biết, mặc kệ là thời điểm này hay về sau, tỷ vẫn luôn là tồn tại ai có thể phủ nhận của Trang gia, ta nguyện ý đối tốt với tộc nhân. Đào tim đào phổi cũng nguyện ý, nhưng có đôi khi, phải đệ cứ đối tốt với người ta người ta đối tốt lại với đệ, mà chỉ coi như việc đệ làm cho bọn họ là đương nhiên, vì thời gian về sau còn rất dài, ta chỉ có thể khiến bọn họ hiểu được, phần nhân tình ta cho bọn họ phải là chuyện hiển nhiên ngươi muốn ngươi cứ đến lấy."


      "Cho nên kỳ thực tỷ tỷ đánh phủ đầu?"


      "Đúng, thông qua bọn họ cũng đồng thời thông báo cho toàn bộ gia tộc."


      Trang Thư Hàn có chút đăm chiêu gật đầu.


      "Bản tính người Trang gia kỳ thực kém. Có thể trong lúc ta bị đồn là phù thủy nhưng vẫn cho người đến giúp đỡ, điều này cũng lên được, tuy người Trang gia có chút tâm tư khác nhưng cũng coi chúng ta như phần của gia tộc để che trở, cho dù phần che trở đó có bé đến đáng kể nhưng chúng ta vẫn phải nhớ kỹ phần ân tình này.


      "Đệ biết, tỷ tỷ."


      "Cưỡi ngựa ổn chút, thể bỏ dở nửa chừng."


      "Đệ cưỡi đến kinh đô."


      Lúc này Trang Thư Tình mới nở nụ cười, vươn tay lên xoa xoa mặt , vươn tay ra mới thấy còn cách khoảng ngắn. muốn ngồi dậy, đứa cúi người xuống, kề sát mặt về phía tay nàng.


      Rốt cuộc cũng xoa được. Trang Thư Tình sờ tới sờ lui gương mặt, ăn đậu hũ của đệ đệ hồi mới thỏa mãn buông tay cúi người vào trong.


      Trong xe ngựa, chiếc giường được lấy ra, Trang Thư Tình cũng có nửa điểm khách khí, ngáp cái liền nằm xuống, "Dậy sớm mệt, ta ngủ tiếp lát."


      "Ừm, nàng ngủ ." nhàng đắp chăn mỏng lên người Thư Tình, Bạch Chiêm hơi nghiêng người dựa vào nàng nhưng cũng ngủ, chỉ điều chỉnh tư thế ôm lấy nàng, hoàn toàn là tư thế bảo vệ.


      Sau khi ra khỏi thành tốc độ của xe ngựa ràng nhanh hơn rất nhiều, từ tiếng vó ngựa cũng nghe ra được, tuy rằng phóng như điên, nhưng tốc độ hiển nhiên là chậm.


      Nhưng trong xe ngựa vẫy vô cùng vững vàng, cảm giác được có thay đổi quá lớn, vì vậy Trang Thư Tình cũng ngủ rất trầm.


      "Luật!"


      Bạch Chiêm mở mắt ra, gõ hai cái vào cửa.


      Chỉ trong chốc lát, nha hoàn liền tiến vào thấp giọng bẩm báo, "Công tử, con sói Trang tiểu thư nuôi đuổi theo."


      Buông tầm mắt xuống nhìn Trang Thư Tình, Bạch Chiêm hạ thấp giọng , "Mang nó vào."


      "Vâng."


      Lòng Niệm Niệm tràn đầy tức giận vào, vốn định tìm Thư Thư khóc lóc om sòm nhưng khi thấy người ngủ, đợi ai cũng tự giác im lặng, chầm chậm tiến lên tính dựa vào bên người Thư Thư ngủ lát.


      Nhưng đột nhiên như nghĩ đến cái gì liền quay đầu lại nhìn về phía nha hoàn, nâng hai chân trước lên.


      Nha hoàn hiểu ý, hưng Bạch Chiêm nhìn là biết, "Mang nó tắm."


      "A, vâng."


      Sau khi tắm rửa sạch , Niệm Niệm quấn người cái khăn bông để thấm sạch nước lông, sau đó mới tới gần Thư Thư, ủy khuất ngao ô tiếng sau đó nằm xuống bên người Thư Tình.


      Trang Thư Tình vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Niệm Niệm nằm bên cạnh mình, trong lúc mơ màng còn cho rằng mình ở nhà, ôm tiểu gia hỏa chuyển người lại mới phát bên cạnh còn nằm người, cần nhìn cũng biết người kia là ai.


      Đầu óc sắp xếp lại mới nghĩ ra, Trang Thư Tình nhìn về phía Niệm Niệm, "Sao nó lên được đây?"


      "Chạy theo tới, chưa ngủ bao lâu, muốn ngủ tiếp hay ?"


      "Ngủ đủ rồi." Nhìn Niệm Niệm từ từ thức dậy, người thú, mắt to trừng mắt , Trang Thư Tình kiên trì được bao lâu liền nở nụ cười, "Tới đây làm gì? phải trong khoảng thời gian này nên ở núi sao? Bây giờ ở đây quá an toàn."



      "Ngao ô!"


      "Biết ngươi sợ, nhưng ta sợ có được ! Ngoan, quay trở về được ? Trong khoảng thời gian này ta cũng thể nhanh chóng trở về, tộc nhân của ngươi lo lắng."


      "Ngao ô!"


      ra làm nũng khóc lóc chỉ có nhân loại mới có thể dùng. Trang Thư Tình nhìn Bạch Chiêm cười khổ, "Ta mang theo nó được , như vậy lời đồn..."



      " sao."


      "Thực sao?"


      "Ừm."


      Trang Thư Tình cảm thấy rối rắm, mấy ngày gặp Niệm Niệm nàng cũng rất nhớ nhưng mang nó kinh đô...


      Gần đến giữa trưa, mặt trời chiếu gắt, có vài nữ tử trẻ tuổi cùng đường, tà áo màu lam bay bay, quạt tròn tròn hơi che mặt, nhất cử nhất động đều vô cùng phong tình.


      Buông màn xem Trang Thư Tình thở dài, "Ở Hội Nguyên Phủ ta tính là xuất sắc, đến kinh đô hoàn toàn bị chèn ép toàn bộ."


      Ý cười xoẹt qua trong mắt Bạch Chiêm, cũng nhấc mành nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đứng cùng nhau nhìn đều giống nhau, chẳng người nào phân biệt được ai ra ai."


      Trang Thư Tình lại nhớ tới những minh tinh thời đại, lúc đó chẳng phải cũng giống như vậy sao. Dù xinh đẹp cũng đặc sắc, nghĩ vậy Trang Thư Tình liền cảm thấy bọn họ có gì thú vị, chỉ có dựa vào bản lĩnh của mình mới có thể được người ta nhớ kỹ.


      Tâm tình Trang Thư Tình liền tốt lên.


      về bản lĩnh, còn ai có được bản lĩnh như nàng, cũng phải ai cũng có thể bị đồn thành phù thủy.


      Búng vào trán Niệm Niệm cái, "Lời đồn luôn là thư khiến người ta tò mò."


      "Vậy cứ để họ tò mò." Bạch Chiêm ngồi lại hỏi, "Trực tiếp Đổng phủ?"


      "Chàng có mua nhà ở đây ?"


      "Có."


      Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, "Vẫn là Đổng phủ trước , cũng biết tình huống Đổng phủ tại như thế nào."


      "Phụ thân hề động đến Đổng gia, chỉ đem người giam lỏng trong phủ."


      "Vì sao? Bời vì ta?"


      " cần nàng hỗ trợ giải quyết tình tại, lúc này động đến Đổng gia tương đương với đánh lên mặt nàng trước mặt mọi người."


      ", hoàn toàn cần phải cố kị. Bọn họ được nuôi lớn trong dã tâm, nếu như bây giờ có ta che trở chẳng những bọn họ quay đầu lại mà còn giống như đỉa, bám chặt lấy ta để hút máu, muốn kiếm lợi từ chỗ ta. Ta nhất định thành toàn bọn họ.”


      Cửa lớn Đổng gia khép chặt, bên ngoài là đám binh lính tay cầm chuôi dao tới lui.


      nơi như kinh thành, chuyện nhất định phải kiêng kị là xúc động làm việc, nhất là khi tình huống vẫn chưa ràng, vì vậy bọn họ nhìn thấy có xe ngựa dừng lại đều nhất tề đề phòng, nhưng cũng ai rút dao chỉa về phía xe ngựa.


      Bọn họ cũng phải người mù, xe ngựa này nhìn cũng biết là qua thiết kế hoàn hảo, phải ai cũng có thể ngồi.


      Trần Nguyên xoay người xuống ngựa, tiến lên lấy ra lệnh bài.


      Đầu lĩnh cần nhìn lệnh bài, thấy người trền xe ngựa bước xuống liền nhận ra chủ nhân trong xe ngựa là ai, vội quỳ gối xuống. "Ra mắt công tử."


      Bạch Chiêm xuống, liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người đỡ lấy Trang Thư Tình, "Miễn."


      Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn hướng cổng lớn của Đổng phủ, nơi như vậy đúng là khó người bì nổi, chỉ là bọn họ cũng dự đoán được ngày như hôm nay.


      Công và danh, người người đều muốn có được, nhưng có được lâu, cũng phải chuyện tốt,. Quyền lợi ăn mòn nhân tâm, xưa nay đều như thế.


      "Mở cửa."


      "Vâng."


      Trang Thư Tình ôm Niệm Niệm chầm chậm bước đến, đứng tước cổng lớn Đổng gia nàng suy nghĩ hồi mới nhấc chân bước vào ngưỡng cửa.


      Ở trong lòng nàng thầm với mình, sau cánh cửa này chính là đám ma quỷ quái, nếu nàng muốn bị kéo xuống nước tuyệt đối thể mềm lòng.


      Đúng, thể mềm lòng.


      Hít sâu hơi, Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, nam nhân cũng nhìn xuống ánh mắt của nàng, trong đó vẫn luôn tràn đầy ôn nhu sủng nịnh, nàng biết, mặc lệ là nàng muốn làm chuyện gì, đều giúp nàng.


      Lại nhìn qua bên cạnh, đệ đệ nàng vẫn luôn mực che trở, trong bất cứ việc nào đều luôn tin cậy nhìn nàng, nếu như nàng bại ở đây, đứa vẫn luôn tin tưởng nàng thế nào bây giờ.


      Nàng thể lui bước, nhắm chặt mắt lại, khi mở ra trong mắt tràn đầy kiên định, Trang Thư tình ngẩng đầu lên, " thôi."


      Thấy người bước vào Đổng phủ, tất cả mọi người đều nhàng thở ra, vừa rồi, bọn họ hoàn toàn bị ngăn chặn, thở cũng dám thở mạnh.


      "Đây là phù thủy sao? Nàng ôm theo con sói, quả có có chút giống."


      "Ăn cẩn thận." Đầu lĩnh trừng mắt nhìn người chuyện, "Đầu óc biết suy nghĩ chút, đừng chỉ biết gây họa, hoàng thượng chưa khẳng định nàng là phù thủy nàng phải.”


      “Vâng thủ lĩnh, hạ quan sai rồi.”


      vào cung báo tin.”


      Trang Thư Tình hiểu vị trí trong Đổng phủ, chỉ biết là rất lớn, vô cùng lớn, vào trong hồi lâu mới qua được cửa viện phía trước, theo phía hành lang tiến vào, lại vòng quanh hồi mới nhìn thấy đám người bước nhanh đến đón bọn họ.


      Người phía trước là nam nhân tuổi trung niên, tinh thần có chút uể oải tốt lắm nhưng ánh mắt của sáng quắc nhìn qua.


      Trang Thư Tình cảm thấy mình giống như khối thịt béo, chỉ cần chú ý chút đối phương cắn cho nàng ngụm, trực giác cho nàng biết, chỉ trong lần đầu tiên gặp mặt nàng thích người này.


      "Là Thư Tình phải ? Con gọi ta nhị cữu là được, còn có Thư Hàn nữa sao, tốt, đến là tốt."


      đám người phía sau Đổng Minh Húc liên tục gật đầu, còn có người dùng tay áo lau nước mắt.


      Trang Thư Tình hơi lui về phía sau, "Ta muốn vẫn an ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu trước."


      "Đúng, nên vấn an, nên vấn an, bên này, thôi."


      Đổng Minh Húc nghiêng người dẫn đường, tư thái phóng vô cùng thấp, người làm cậu lại thể vẻ nịnh nọt lấy lòng với chất nữ hậu bối, Trang Thư Tình trực tiếp gạt ra khỏi tầm mắt.


      Tâm lực tại của Đổng Minh Húc đều đặt lên tên người Bạch Chiêm, kính trọng Trang Thư Tình vài phần cũng chỉ bởi vì Bạch công tử, nếu như lúc trước còn lo lắng lão gia tử mượn cơ hội lần này thoát ly khỏi tay , mà lúc này toàn bộ Đổng gia đều suy sụp, lão gia tử lại là người duy nhất có giao tình, chỉ có lão gia tử mới có thể đem toàn bộ Đổng gia kéo lên môt bước.


      Gặp, tất nhiên phải gặp, Trang Thư Tình đề nghị muốn gặp cũng kéo người qua.
      phương1311, Layla06, tart_trung43 others thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      lũ gian ác, làm gặp toàn chuyện bực m,vừa vào thấy nàng đăng chương mới,vui ơi là vui,mà đọc đến đoạn cuối lúc vào nhà họ đổng bực m .
      chính mình tung tin đồn vớ vẩn ra h còn chờ mong ngta giúp đỡ,chỉ muốn băm vằm bọn này ra cho hả giận
      Tiểu Huân thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 117: Gặp mặt nhị lão


      Nơi ở của hai vị lão nhân cũng gần đây, tuy rằng có chút quá mức an tĩnh nhưng mọi thứ bày bố bên trong đều là trân phẩm.


      Đương nhiên, Trang Thư Tình cũng biết có cảm giác của nàng có đúng hay , nhưng nàng căn bản tin tưởng vị cữu cữu này được.


      Đổng Minh Húc ho tiếng, giải thích : “Hai vị lão nhân thích yên tĩnh, ta cũng dám an bày quá nhiều người ở đây hầu hạ, tại Đổng gia... Nếu nhưng ở mọi người có nghe được lời nào xuôi tai, vậy hai tỷ đệ và Bạch công tử ngàn vạn lần đừng để trong lòng, người lớn tuổi, khó tránh khỏi có chút hồ đồ.


      Trang Thư Tình cười lạnh trong lòng, nhưng mặt vẫn nhàn nhạt biểu cảm, “Nghe thân thể ngoại tổ phụ vẫn luôn tốt, nhiều năm nằm gường dậy nổi, biết là bị bệnh gì?”


      “Người già, bị bệnh là việc thể tránh khỏi...”


      “Riêng chuyện này cữu cữu cần giấu ta, ta là đại phụ, đối với bệnh nhân vẫn luôn tận lực, huống chi là ngoại tổ phụ.”


      Tươi cười của Đổng Minh Đức nhất thời cứng đờ, khỏi nhìn nhiều chút vị chấu trước mắt, thái độ của nàng giống như đáng chuyện với trưởng bối, quá mức xa lạ, thậm chí còn mang theo chút khách khí, chẳng lẽ là biết cái gì?”


      Đổng Minh Húc tươi cười cứng đờ, khỏi nhìn về phía nổi tiếng lâu lại đầu hồi gặp nhau ngoại sinh nữ, thái độ này nàng giống như là đối đãi cữu cữu, quá mức xa lạ, thậm chí mang theo điểm khách khí, chẳng lẽ là biết cái gì?


      Trang Thư Hàn mực vẫn gì lúc này lại đột nhiên lên tiếng, “Cữu cữu đừng trách tỷ tỷ, trong lòng tỷ tỷ luôn lấy bệnh nhân làm trọng, nếu như chỉ qua loa cho có lệ tỷ tỷ vui.”


      Đổng Minh Húc nhớ đến phần thông tin điều tra về hai tỷ đệ quả cũng có ghi như thế, lúc này Đồng Minh Húc liền cảm thấy an tâm hơn chút, “Là ta cẩn thận, phụ thân ở bên trong, y thuật của Thư Tình rất tốt, chừng có thể trị tốt cho phụ thân, đây mới là chuyện cấp bách trước mắt.”


      “Ta nhất định tận lực.” Trang Thư Tình liếc cái, sau đó tiếp tục vào trong nhà, “Những người khác đều ở lại đây .”


      Đổng Minh Húc vung tay lên, những người khác lập tức đứng lại, bản thân định vào trong lại bị Trần Nguyên chặn lại, “Trang tiểu thư vừa , những người khác đều ở lại, ngay cả Đổng đại lão gia cũng ở lại đây .”


      “Ta là cữu cữu của Thư Tình, sao lại là người khác? Tránh ra.”


      Trần Nguyên cười như cười liếc mắt nhìn cái, bước cũng nhường.


      Đổng Minh Húc lo lắng chuyện nếu xảy ra dưới mí mắt của mình thể khống chế, lập tức dương thanh “Thư Tình, cháu muốn ngăn người cữu cữu này ở ngoài sao?”


      Trang Thư Tình bước đến ngưỡng cửa, nghe thấy vậy liền quay đầu lại. “Vâng, với ta mà , cữu cữu cũng như những người khác.”


      "Ngươi!"


      “Canh chừng , cho đến đây, cũng để rời .”


      “Trang tiểu thư yên tâm, chạy được.”


      Nhìn Đổng Minh Húc lộ ra nụ cười chút độ ấm, Trang Thư Tình xoay người vào cửa.


      Trong phòng rất u tối, cho dù bên ngoài nắng gắt, nhưng khí tức trong phòng lại khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo.


      Trong phòng phải là có người, nhưng cho dù là bọn họ chuyện cũng có người liếc mắt nhìn cái, người nằm giường, người ngồi bên giường, những người còn lại đều đứng ở bên, ai động đây, cũng ai chuyện, nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng lại lộ ra kích động ràng.


      đến gần, Trang Thư Tình mới thấy người ngồi giường rơi lệ nhìn nàng, có bất kỳ thanh nào truyền ra, chỉ im lặng rơi lệ..


      Như cảm nhận được huyết mạch tương liên, cho dù là lần đầu gặp mặt, lòng Trang Thư tình lại chua xót vô cùng, lời liền cùng Trang Thư Hàn quỳ xuống dập đầu ba cái, “Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, ngoại tôn đến thăm người.”


      Lão phu nhân lảo đảo đem hai người nâng dậy, muốn cái gì, nhưng mở miệng lại chỉ lặp lại mấy câu, “Đến là tốt, đến là tốt...”


      Hai người trái phải đỡ lão nhân ngồi lại giường, Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn vị ngoại tổ phụ nằm giường, nhìn thấy trong con ngươi tràn đầy thê lương, nhưng lại có chút giật mình và vui mừng, khiến cho lòng nàng càng thêm khó chịu.


      So với lão phu nhân, lão thái gia mới là người chịu đả kích lớn nhất.


      Ngồi xuống bên mép giường, Trang Thư Tình tự nhiên nắm lấy cổ tay của lão thái gia, động tác của nàng vô cùng thành thạo, phục hồi lại tinh thần liền muốn thu tay lại nhưng lại có khí lực, hồi lâu mới mỡ miệng chuyện, thanh có chút khàn khàn: "Ta bệnh."


      “Ngài bị bệnh.” Trang Thư Tình giọng phản bác, “Có lẽ ngài vốn bệnh, nhưng tại là bị bệnh , cháu bị đồn là phù thủy, có thể cải tử hồi sinh, tất nhiên là cứu được ngài, nhưng mà, điều kiện duy nhất là ngài phải tin cháu .”


      Bệnh của lão gia tử chỉ chữa bằng thuốc, tâm bệnh, chỉ khi nghĩ thoáng mới có thể tự cứu lấy bản thân.


      “Con nên tới, bọn họ muốn tính kế đến hai tỷ đệ, lời đồn này cũng là bọn họ bày ra, con nên tới.”


      Trang Thư Tình tiếp nhận trà nóng đệ đệ đưa tới, ngồi gần lão thái gia chút, cẩn thận giúp lão nhân uống trà, lão thái gia uống được vài ngụm Trang Thư Tình mới tiếp: “Con thể đến, dịch bệnh lan tràn thể chế nổi, hoàng thượng triệu lệnh cháu giúp đỡ chữa bệnh, cháu thể kháng chỉ, Bạch Chiêm, đến ra mắt ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ta .”


      Bạch Chiêm rất tự giác tiến lên chắp tay hành lễ, “Lão gia tử, lão phu nhân.”


      Tuy rằng sớm nghe nghiệt tử qua quan hệ giữa và cháu ngoại, nhưng tại nhìn thấy hai lão nhân mới chính xác tin tưởng, có người dám chọc Bạch công tử là bởi vì bản lĩnh của , cho dù có vô pháp vô thiên, nhưng hoàng thượng lại phá lệ bao che khuyết điểm với đứa con trai này.


      Lão thái gia còn nhớ , khi lão đại đến vị công tử này trong mắt là tràn đầy sùng kính, nhưng nam tử trước mắt lại có chút giống như Bạch công tử trong lời đồn.


      Lão gia tử miễn cưỡng ngồi dậy đáp lễ, Trang Thư Tình lại ấn người về, “Ngài cần phải hành lễ, về sau là tiểu bối của ngài, ngài đối với như với cháu là được.”


      ràng nhìn thấy được trong mắt Bạch công tử xoẹt qua tia sáng, lão gia tử suy nghĩ hồi, cũng đành nằm trở về nhiều lời hơn nữa.


      "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, chuyện của cữu cữu, hai người có tính toán gì ?”


      Lão phu nhân xoa xoa khóe mắt, lời mang theo chút khàn khàn, “Ta sớm coi là nhi tử.”


      Lão thái gia, ôm ngực ho mạnh, hồi lâu mới trỡ lại bình thường, “Đổng gia, chứa chấp , nếu như hủy xây lại được, Đổng gia tất yếu suy sụp, về phần những người khác, lão phu thỉnh hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng định đoạt theo luật pháp.”


      Trang Thư Tình lúc này mới nhàng thở ra, nàng chỉ sợ đến nước này hai vị lão nhân còn tồn tại bảo hộ với đám người kia, nếu là như vậy, nàng nhúng tay đến chuyện của Đổng gia thêm nữa, nàng kéo bản thân và Thư Hàn ra khỏi chuyện này,


      May mắn.


      “Gọi Thanh Dương Từ vào.”


      Tai của Thanh Dương Tử rất thính, cần người nào gọi cũng rất tự giác bước vào.


      Ngươi tới bắt mặt cho ngoại tổ phụ, ta thấy mạch này có chút lỳ quái.


      Thế nhưng còn có loại mạch Trang tiểu thư khó nhận ra? Thanh Dương tử lập tức tiên lên xem mạch, chỉ lát liền hiểu được, “Lão gia tử trúng độc, chỉ là độc tính , năm nay tích lũy được chút này, nếu thời gian tích tụ ngắn, độc này nguy hại đến tính mạng.”


      Quả thế, lúc Trang Thư Tình bắt mạch liền có chút hoài nghi, sỡ dĩ lúc nãy mới gọi Thanh Dương Tử vào cũng bởi vì hoài nghi nếu lão gia tử tức giận làm ra những chuyện mất chế, nếu tương lai hối hận chừng đem chuyện này ghi lên đầu nàng, nàng cũng muốn gánh cái oan lớn như vậy.


      "Ngươi ước tích thời gian bắt đầu tích lũy là khoàng mấy năm?”


      "Khoảng hơn sáu năm."


      Lâu như vậy? Trang Thư Tình nhìn về phía cũng hại vị lão nhân, thấy hai người có gì ngoài ý muốn liền hỏi,"Ngài sớm biết?"


      "Từng có đoán." Nhưng ngờ lại thành , biểu tình lão gia tử giống như khóc lại giống như cười, “Năm năm trước ta đột nhiên bị bệnh, ngất xỉu trước mặt mọi người, đại phu thân thể ta già yếu, nên mệt nhọc, ta mới xin hoàng thượng cáo bệnh ở nhà tĩnh dưỡng, cũng đem chuyện trong nhà giao cho Đổng Minh Húc, vì lần bệnh này ta vẫn bước ra khỏi Đổng gia, lão bằng hữu đến thăm ta, ta mới biết bên ngoài đem bênh của ta truyền ra khắp nơi trong quan trường, ta cùng người đấu nhau cả đời tất nhiên cũng có chút tâm nhãn, làm sao biết chuyện này là có người thao túng sau lưng, vốn tưởng rằng hạ nhân trong nhà bị động tay chân, nhưng khi thấy hạ nhân dần dần bị thay đổi toàn bộ ta mới biết, phải đối thủ quan trường, mà chính là đám nghịch tử này!”


      Vốn là chuyện lớn trong nhà, lão gia tử lại nhàng ra chút gợn sóng, phảng phất như người đối mặt phải là mình, “Bệnh tình của ta ngày tăng thêm, phàm là thức ăn bọn họ đưa tới ta đều cự tuyệt ăn, đoạn thời gian đó bệnh tình của ta ràng được chế, nhưng sau này vẫn khiến cho Đổng Minh Húc biết, người nấu cơm đổi, nhưng người đưa cơm đều thay đổi hoàn toàn, tình đến nước này ta còn có gì , nhưng dù cho ta tuyệt thực đến chết gây ảnh hưởng được gì, đành theo tâm ý của đám nghiệt tử kia, dù là đồ ăn bị bỏ thuốc ta vẫn tiếp tục ăn, sau đó thấy bệnh tình của mình ngày càng tăng thêm, đến cuồi cùng còn rời được giường, lại đến hỏi ta tính toán gì , ta hận thể đâm cho đao, nhìn xem tim của có phải là màu đen , sinh ra, nuôi lớn thế nhưng lại muốn mạng của ta, thế nhưng...”


      Lão gia tử nhắm mắt lại, đây là khúc mắc nhiều năm trong lòng lão gia tử, biết tính tình của con trường, nhưng cũng là trưởng tử, cái nhà này sớm muộn cũng là của , thực tế, lão gia tử dần dần để quản việc của Đổng gia, nhưng sao lại gấp gáp như vậy, vì sao?”


      Thanh Dương Tử lấy giọt máu của Thanh Dương Tử ra nhìn nhìn: “Thực có ý tứ, có người muốn hạ độc ngài, lại có người muốn giải độc, ta nghĩ, độc này tuy độc tính , nhưng dùng ba bốn năm cũng đủ để lấy mạng người, nhưng ngài lại sống đến sáu năm, ra là thế.”


      Lão gia tử mạnh mẽ mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Thanh Dương Tử, "Ngươi ... Có người vẫn luôn cứu ta?"


      Thanh Dương Tử nghe, khẳng định gật đầu, "Quả như thế, lượng giải dược hơn độc dược, mỗi lần cũng chỉ áp chế được phần độc tính, những phần dư lại chỉ tăng thêm bệnh tình của ngài, như vậy có thể qua mặt được người muôn lấy mạng của ngài, rất dụng tâm.”


      "Là Tam cữu." Trang Thư Tình nhìn về phía ánh mắt thể tin của lão gia tử, cười gật đầu, lần nữa xác định, “Là tam cữu, ngoại tổ phụ bao lâu chưa gặp cữu cữu?”


      Tâm tưởng rằng hóa tro tàn, nhưng nghe được lời này lão gia tử nhất thời như được thổi thêm sinh khí, trăm lòng trăm mối ngổn ngang, trong lúc nhất thời cái gì cũng nghĩ ra được, nhưng lão phu nhân lãi cưỡng chế được kích động trong lòng hồi tưởng, “Lần tước nhìn thấy Tam Nhi, nhìn như là mùng năm tháng mười, đúng rồi, chính là tháng mười, lão gia, chẵng lẽ Tam Nhi ... ...”


      Ánh mắt Trang Thư Tình đảo qua mấy hạ nhân trong phòng, “Trong số các ngươi ai là người của tam cữu?”


      Lão thái gia khỏi ngồi dậy, hi vọng đến quá độ nhiên khiến như có vô tận sức lực thể sử dụng hết, căn bản cần người đỡ, lập tức liền đứng dậy, ", là ai trong số các ngươi."


      lát sau, người trong số đó liền đứng dậy, nhìn cũng hơn ba mươi nhưng lại là người nhất trong tất cả hạ nhân trong phòng, nam nhân đến, khoé mắt đo đỏ quỳ xuống, “Là tiểu nhân, lão thái gia, lão phu nhân, là tiểu nhân phụng mệnh tam gia mỗi ngày bỏ giải dược vào nước trà của ngài, tam gia... Tam gia chỉ đến nhìn qua lần, tam gia luôn để tiểu nhân lén lút ghi lại bệnh tình của ngài, chỉ sợ rằng ngài còn.”


      Thân thể lão thái gia đổ về sau, trong mắt tràn đầy vui mừng, sau đó cười ra tiếng, nước mắt biết từ lúc nào rơi xuống.
      phương1311, hargane187, Layla0640 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 118: Dạy dỗ nghiệt tử


      có ai cản lão thái gia.


      Lão phu nhân càng kìm nén được, vừa khóc vừa cười lau nước mắt.


      Trang Thư Tình hiểu được, lão thái gia từ trong thất vọng tột độ lại đột nhiên biết được trong ba đứa con trai vẫn còn đứa có tâm báo hiếu, nghĩ mọi cách bảo toàn tính mạng của cha mình, lão thái gia đương nhiên là vô cùng cao hứng.


      Vỗ vỗ bả vai Thanh Dương Tử hỏi, "Độc được giải chưa?"


      Thanh Dương Tử tiếp tục lấy giọt máu từ đầu ngón tay của lão thái gia để xem xét, "Trước kia lão gia tử phải trúng loại độc này, sau có người cho ngài giải dược, vì che dấu tai mắt người khác nên thay sang loại độc khác, loại độc này gây thương hại lớn cho cơ thể, nhưng phần độc lúc trước đưa vào lại chưa được thanh lý sạch .


      Thấy sắc mặt Trang Thư Tình trầm xuống, Thanh Dương Tử vội thu lại mấy lời vô nghĩa, thẳng vào trọng tâm, "Ta có thể giải."


      Hạ nhân quỳ mặt đất nghe vậy vội vàng tiến lên hai tay dâng giải dược, "Tam gia thể để tánh mạng lão gia tử rơi vào trong tay người khác nên vẫn luôn tìm kiếm cách chế tạo giải dược rồi phái người bí mật điều chế, bởi vì biết lúc đó lão thái gia trúng độc nhiều hay ít nên có thể độc vẫn còn tồn dư trong cơ thể, nhưng mà tam gia lại sợ đại gia và nhị gia biết được nên dám quá làm quá mức, sợ tạo ra kết quả xấu."


      Hạ nhân kia đột nhiên quỳ mạnh xuống dập đầu với Trang Thư Tình, "Đại khái là nửa tháng trước, tam gia đến đây đưa cho tiểu nhân dố giải dược đủ dùng cho năm, nếu trong khoảng thời gian này tam gia trở về mà đại gia và nhị gia vẫn vô ... tiểu nhân phải nghĩ mọi cách giấu lão thái gia và lão phu nhân , chờ tiểu thư đến cứu giúp, tiểu nhân, tiểu nhân từ lúc đó đến này chưa từng thấy qua tam gia, cầu tiểu thư, tiểu thư hãy cứu lấy tánh mạng của tam gia!"


      Từng người, từng người lần lượt dập đầu, thanh kia vang lên cũng biết dùng rất nhiều lực, Trang Thư Tình nhanh chóng cùng đệ đệ nâng người dậy, "Ta giúp nhị cữu nhưng thể giúp tam cữu. Đều là người thân, ta tất nhiên để ý đến sống chết của cữu cữu, Bạch Chiêm, ta nhớ lầm Trần Nguyên những chứng cớ kia đều là do tam cữu trình lên, an bày tam cữu ở chỗ nào rồi?"


      "Ở phủ đệ của ta. An toàn."


      Trang Thư Tình nhìn cười xán lạn, lại nhìn về phía hai vị lão nhân vô cùng kinh hỉ, vẻ mặt Trang Thư Tình mang theo chút đắc ý như đứa bé muốn được khen thưởng: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, tam cữu có việc gì."


      Lão phu nhân tiến lên nắm chặt lấy hai tay của cháu , dùng sức gật đầu, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống, Tam tử và con trai, con của nữ nhi. Nàng cuối cùng có nơi để dựa vào.


      "Ngoại tổ phụ, nhị cữu sớm bị Bạch Chiêm bắt, cữu cữu... Cũng phải giao cho hoàng thượng ử lý."


      "Đó là lẽ đương nhiên, tại Đổng gia người gánh vác, trước khi tam cữu con có thể thoát khỏi liên quan trong vụ này, chuyện của Đổng gia đều do con làm chủ."


      Trang Thư Tình nghe lão thái gia có chút thụ sủng nhược kinh, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trụ cột của Đổng gia qua mười mấy năm vô cùng chắc chắn, cho dù sập hơn phân nửa, nhưng phần dư lại cũng phải người bình thường có thể so sánh, đem nhà này giao cho nàng?


      Lão gia tử nhìn về phía cháu , trong lúc bất giác, nàng gánh lên rất nhiều chuyện, lại có chút tiếc nuối vì nàng sinh ra là nữ nhi, nếu là nam nhi... Thư Hàn cũng rất tốt. Có tỷ tỷ luôn suy nghĩ cho đệ đệ, dùng tất cả phương pháp dẫn dắt theo con đường tốt nhất, về sau khẳng định tiền đồ vô lượng, chỉ tiếc lúc này Thư Hàn vẫn còn quá .


      "Đổng gia sớm thối rữa từ bên trong, mấy năm trôi qua biết còn mấy ai sạch , nay cần phải có người quyết đoán ngoan tay, khoét xuống tất cả những chỗ sâu mọt, nên cắt cắt, nên chặt chặt, chỉ cần có thể bảo trụ được chút nguyên khí cũng có thể từ từ xây dựng lại, nếu như , Đổng gia chắc chắn thể đứng lên nổi."


      Lão gia tử cười khổ : "Đổng gia tại, giao vào tay ai cũng tốt bằng đưa nó cho con, nhân cơ hội này cũng nên chỉ dạy chút cho Thư Hàn, chỉ đọc sách xuông thôi thể hiểu được."


      Trang Thư Tình hiểu ý của lão gia tử, giao cho nàng, vì có thể thông qua nàng mượn chút sức lực từ Bạch Chiêm, đây là đường ra duy nhất của ĐỔng gia, cắt bỏ những nơi thối rữa mới có thể phát triểu về sau.


      "Cũng phải là được, nhưng mà ngoại tổ phụ, ta hề có bất kỳ cảm tình với những người khác trong Đổng gia, đến lúc đó ngài đừng chê cháu xuống tay quá nặng, niệm nhân tình, thực ra, thứ nhân tình này, vốn là có."


      Lạo gia tử chỉ có thể cười khổ, "Vì vậy ta mới muốn giao cho con, ta già, còn quyết đoán như trước."


      "Bọn họ dám nghe con."


      Lời này, có rất nhiều ý trong đó, Trang Thư Tình làm như có nghe hiểu, "Bảo Châu."


      "Vâng, tiểu thư."


      " cho Trần Nguyên, trói Đổng Minh Húc lại giao cho... giao cho ai?"


      Trong mắt Bạch Chiêm xoẹt qua ý cười, "Trần Nguyên tự biết."


      "Bảo Châu, truyền lời."


      "Vâng."


      "Nam Châu, ngươi tìm Tam Tử, để đến hỗ trợ đến sắp xếp từng người lớn trong Đổng gia, bất luận là ai, cũng phải đem tất cả đào ra, những hạ nhân mang tội lớn ném đến quan phủ xữ lý theo luật lệ Đại Chu, nhất là những quản trong phủ, người cũng tha, tội đáng chết xử phảt theo quy củ trong phủ, còn dư lại trước mắt để đó, chờ tam cữu về sau, có công lưu lại, công nhưng vô tội thả , chờ chuyện này trôi qua, hạ nhân trong phủ đều thay mới lượt."


      Câu kế tiếp Trang Thư Tình muốn cho hai vị lão nhân nghe, hai người chỉ gật đầu, lời nào.


      " thôi."


      "Vâng."


      Lúc này, Đổng Minh Húc nghe được lời Bảo Châu chuyển đạt tới, dám tin trừng lớn mắt, thanh bén nhọn từ trong cổ họng phun ra,"Trang Thư Tình, ngươi là kẻ khác họ, sao lại dám vung tay múa chân trước mặt Đổng gia, cút , Đổng gia..."


      Lời còn chưa dứt, cằm bị Trần Nguyên vặn gãy, thực tế còn phiền lòng bản thân xuống tay quá chậm, để Đổng Minh Húc có cơ hội ra mấy lời kia.


      Trang Thư Tình đứng dậy phủi phủi xiêm y, nhìn hai vị lão nhân tươi ười thảm nhiên, "Cháu thay ngoại tổ phụ giáo huấn ."


      Mấy năm này, tình phụ tử sớm bị hành động của đứa nghịch tử này mài mòn, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. "Đều giao cho con xử trí."


      Đổng Minh Húc bị người môt trái phải chế thể động đậy, nhìn thấy người đến trước mặt lập tức tru gào lên, đáng tiếc có ai hiểu gì.


      "Đánh lên mặt , dùng sức đánh."


      Trần Nguyên sớm muốn động thủ, lúc này được lệnh lập tức giơ tay, Trang Thư Tình lại cản lại: "Đừng đánh bằng tay, bẩn, dùng đáy giày."


      "Ý hay." Trần Nguyên lập tức cởi giày, từng quyền, từng quyền hạ xuống mặt của Đổng Minh Húc, gương mặt của lập tức sưng đỏ lên, dính đầy đất đá."


      "Ngừng."


      Đổng Minh Húc tức giận muốn ăn sống nuốt tươi Trang Thư Tình, đời này của chưa từng chịu cảnh nhục nhã như vậy, chưa từng!


      "Cảm thấy ta quá ngoan độc?" Trang Thư Tình ôm Niệm Niệm tiến lên bước, người biết nội tình nhìn thấy chắc đều cho rằng Trang Thư Tình nàng mới là người ác độc, nghĩ vậy, hình như lại thấy cũng sai.


      "Ngươi làm ra những chuyện thiếu đạo đức, có tình người. Ta muốn phán xét bất cứ cái gì, ta cũng phải thẩm phán, nhưng người dám hạ độc ngoại tổ phụ, cầm tù nhị vị lão nhân, người làm con như ngươi dám hạ độc thủ, vì cái gì ta dám? Đánh ngươi chút có sao? Rút da lột gân cũng là tội ngươi phải chịu.


      Đổng Minh Đức co rụt lại, thể tin được chỉ chút thời gian thế nhưng lại để cho nàng biết được chuyện mà sợ nhất khi để người ngoài biết đến.


      "Ta là đại phu, nếu chỉ mình ta để biết được chuyện ngươi hạ độc quả dễ, ngươi cũng yên tâm khi cho ta mình gặp nhị lão như vậy, nhưng ngươi biết là, bên cạnh ta có người chuyên điều chế độc dược, chỉ cần ngửi mùi, cũng có thể biết được ngoại tổ phụ trúng độc gì, cần dùng giải dược để uy hiếp ta, tam cữu sớm đánh tráo độc dược của ngươi, chính vì lo lắng có ngày ngươi đem chuyện độc dược ra để uy hiếp, thể tưởng tượng được có phải hay ? Các ngươi ngàn phòng, vạn phòng bao nhiêu năm cũng ngờ được tam thúc có thể đánh tráo độc dược dưới mí mắt các ngươi, bằng , ngoại tổ phụ sớm bỏ mình từ bốn năm trước, Đổng Minh Húc, người như ngươi, thiên lý khó dung!"


      "A ngao nga a ngao nga..."


      "Ngươi muốn cái gì cũng đều muộn, ta cần biết, Đổng gia cũng cần quan tâm, mang người , đây là thái độ của Đổng gia, thỉnh quan phủ nghiêm phải theo pháp luật."


      Những người theo Đổng Minh Húc đón khách nhân sớm bị chuyện đột nhiên xảy ra dọa ngây người, đợi đến khi bị mang mới phản ứng kịp muốn kêu gào, nghĩ đến kết cục của Đổng Minh Húc ai cũng thể bình tĩnh, lúc bị kéo ra ngoài còn tận lực giải thích cho bản thân, "Thư Tình, Thư Tình, ta là vô tội, ta vô tội..."


      "Ta cũng là vô tội , chuyện liên quan đến ta."


      "Ta là bị bức, Thư Tình, ta bị bức, ta chưa từng hại đến lão thái gia, ta có..."


      Trang Thư Tình nhìn những người này, đáy lòng lạnh lẽo, là người trong tộc, nhưng đến khi chuyện lớn xảy ra, tại vạ ập xuống đầu cũng chỉ muốn bảo trụ lại chính mình.


      "Có tội hay ta cũng thể định đoạt, nếu người nào thực vô tội, có ai có thể oan uổng các ngươi." xong cũng thèm nhìn, Trang Thư Tình lập tức xoay người về phòng.


      Trước buổi trưa hôm nay, lời đồn về Trang Thư Tình bị lan truyền ra khắp mọi nơi.


      tại, sau khi Trang Thư Tình tới kinh đô được lúc, thanh danh của nàng được lan truyền rộng rãi, nàng tàn nhẫn, hành quả quyết khiến người người nhớ kỹ.


      Sau khi chuyện bị vỡ lở, Đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều bị tước đoạt tài sản, giam lỏng trong phủ, những quan viên tham gia vào chuyện này trong đêm cả gia tộc đều sụp đổ, chỉ có Đổng gia là chưa có ai xử trí.


      Mà lúc này, quan hệ của Trang Thư Tình và ĐỔng gia cũng được truyền ra, số người cũng hiểu được.


      ra Trang Thư Tình là con của vị Đổng tứ tiểu thư bỏ trốn nhiều năm trước, vừa đến kinh đô nàng liền tiếp nhận quyền chưởng quản Đổng gia, trần lôi đình giáng xuống, điều động tất cả người của Bạch công tử xử trí, những quan binh canh gác bên ngoài Đổng gia cũng tận lực phối hợp, nếu ai còn hiểu tình bên trong đúng là uổng phí cho những người có đầy đủ hai con mắt.


      Năm đó tử tiểu thư vứt bỏ vị hôn phu để bỏ trốn khiến bao nhiêu người chê cười, nhưng bỏ trốn sau lại sinh được nữ nhi như vậy lại giúp cho Đổng gia trong thời kì sụp đổ ngăn được cơn sóng dữ.


      Những chuyện khác , chỉ riêng quyết đoán của nàng ít lần được mọi người đề cập.


      Đổng gia, là có phúc.


      Hoàng đế ở trong cung, sau khi nhận được tin tức liền mừng rỡ nở nụ cười, nhìn Ôn Đức : "Đây quả là thê tử của Chiêm Nhi, nếu là người khác có ai chịu nổi."


      "Lão nô cũng cảm thấy như vậy, người như Trang tiểu thư vậy khó ai có thể xứng đôi, vừa vặn công tử cũng phải người phàm."


      "Nàng quả nhiên hạ thủ được," Hoàng đế dần thu liễm tươi cười, " nghĩ tới Đổng Quân bị nghiệt tử làm hại, trẫm còn tưởng đám nghiệt tử kia làm ra chuyện lớn như vậy đều là do dung túng, trách được Trang Thư Tình lại hạ thủ độc ác, nếu là người khác... Ôn Đức, ngươi đến nội kho môt chuyến, chọn mấy loại dược liệu tốt đưa cho Đổng Quân, thay mặt trẫm đến thăm chuyến, trẫm được, khi làm quan có bao nhiêu ngạo khí, bộ dáng tại nhất định muốn để trẫm nhìn thấy."


      "Lão nô tuân chỉ."


      "Mặt khác, để Chiêm Nhi mang theo bảo bối của vào cung dùng bữa tối với trẫm, với , nếu tiến cung trẫm xuất cung tìm ."


      Ý trong lời là, bữa cơm này nhất định phải ăn, Ôn Đức cười đáp, "Vâng, lão nô nhất định truyền lời lại."
      phương1311, Layla06, tart_trung43 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :