1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Tự nhiên ứng phó
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Qua canh giờ, Triệu phu nhân mới thu hồi kim châm, Lục thị cũng ngủ say sưa.

      "Đừng gọi nàng, để cho nàng ngủ , ngày mai ta lại tới đây." Triệu phu nhân giọng , ý bảo Tề Hoàn, hai người cùng rời khỏi phòng.

      Nghênh Hà cùng Hạ Trúc vội vàng đắp chăn cho Lục thị.

      "Triệu phu nhân, là cám ơn người." Tề Hoàn trong đầu còn tràn đầy hiếu kì cùng kinh ngạc đối với châm cứu, vốn là nàng đối với y thuật của Triệu phu nhân còn có tia hồ nghi, thấy y thuật châm cứu xuất thần nhập hóa như vậy, khỏi thêm mấy sùng kính đối với vị phu nhân này.

      Triệu phu nhân lấy khăn tay ra lau mồ hôi rịn trán, "Đừng có cảm tạ, ta hôm nay chỉ nghe hai chữ này, lỗ tai cũng thành chai mất rồi."

      Tề Hoàn nhàn nhạt cười tiếng, tự mình rót cho Triệu phu nhân ly trà, "Triệu phu nhân là người sảng khoái, ta cùng mẫu thân có thể làm quen, là vinh hạnh lớn nhất đời này."

      "Tiểu nha đầu miệng ngọt" Triệu phu nhân nở nụ cười, đem ly trà cầm trong tay uống hớp, "Tốt lắm, ta cũng ngồi lâu, chờ sau khi mẫu thân ngươi tỉnh lại, ngươi cho nàng uống thêm chút trà sâm, những thứ thuốc bổ trước kia liền tạm thời cần ăn."

      " đến thời gian ăn trưa, Triệu phu nhân sao lưu lại dùng bữa rồi trở về nhà?" Tề Hoàn vội mở miệng mời cơm.

      "Lần sau , lát nữa còn có việc, cũng ở lâu được." Triệu phu nhân , "Ta ngày mai lại tới."

      Tề Hoàn tự mình tiễn Triệu phu nhân đến cửa chính, thấy nàng vào cửa đối diện, mới xoay người trở về thượng phòng.

      Sau khi dùng qua bữa trưa, Lục thị liền tỉnh, xem ra tinh thần tệ, mặt rốt cuộc có huyết sắc như bình thường, hơn nữa còn toàn thân có cảm giác thư thái ít, Tề Hoàn càng thêm bội phục công phu châm cứu của Triệu phu nhân, đồng thời trong lòng đối với bệnh của mẫu thân càng thêm hy vọng.

      Ngày thứ hai, Triệu phu nhân quả nhiên đúng thời gian ước định mà châm cứu trị liệu cho Lục thị, Tề Hoàn còn đứng ở bên cạnh nhìn, có lúc còn trợ thủ cho Triệu phu nhân.

      Lần này Lục thị ngược lại lại ngủ, khi Triệu phu nhân lấy cây ngân châm cuối cùng xuống, Lục thị thở dài hơi, kêu Hạ Trúc mặc xiêm áo cho nàng, Tề Hoàn cũng đem trà sâm bưng đến.

      "Ta ban đêm giấc ngủ luôn sâu, tối hôm qua vừa ngủ có cảm giác đến trời sáng, châm cứu y liệu quả thần kỳ." Lục thị mặc xong, mới ra khỏi màn, cười với Triệu phu nhân.

      Triệu phu nhân cười , "Giấc ngủ cũng là loại tẩm bổ, ngủ sớm dậy sớm đối với thân thể là tốt, thường ngày nếu có việc gì, liền ra ngoài chút, thể luôn ngồi ở trong nhà, đối với thân thể có hại."

      Lục thị cười đáp ứng, cùng Triệu phu nhân đến trà sảnh, "Ta nghe A Hoàn ngày hành thiện của thành Cẩm Châu sắp đến, ta đây thân thể sợ rằng giúp được cái gì, cho nên ta muốn kêu A Hoàn thay ta tận phần lực."

      "Tốt lắm, mấy ngày nay ta cũng bận chuyện này, Tề tiểu thư hãy cùng ta xem chút ." Triệu phu nhân sảng khoái mà gật đầu.

      Hôm nay Triệu phu nhân có vội vã trở về, mà cùng Lục thị ở trà sảnh chuyện lát, từ dưỡng sinh thể thế nào đến chuyện nhi tử trưởng thành, cũng phát , ra tính tình của đối phương rất hợp với mình, sinh ra cảm giác hiểu nhau cần .

      chuyện thiếu chút nữa quên giờ giấc, nếu phải nha hoàn trong nhà Triệu phu nhân qua bẩm báo việc, chừng còn muốn tiếp tục chuyện.

      "Trong nhà đột nhiên có việc gấp, ta liền về trước, A Hoàn hôm nay sau giữa trưa cùng ta đến chỗ Lưu phu nhân chuyến, thương lượng về ngày hành thiện chút." Triệu phu nhân đứng lên cáo từ.

      Tề Hoàn cười đáp ứng, tiễn Triệu phu nhân ra cửa.

      Sau khi ăn trưa, Tề Hoàn trở về nhà ngủ lát, đến thời gian ước định cùng Triệu phu nhân, nàng liền trở dậy, kêu Ngân Hạnh mang nước vào rửa mặt, sau tinh thần liền sáng láng mà dắt hai nha hoàn cùng xuất môn.

      Xe ngựa của Triệu phu nhân ở ngoài cửa chờ nàng.

      Đỡ nha hoàn tay lập tức xe, Tề Hoàn nhìn thấy Triệu phu nhân ngồi ngay ngắn bên trong xe, thi lễ cái, "Triệu phu nhân."

      Triệu phu nhân kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, phân phó gã sai vặt đánh xe bên ngoài, hai nha hoàn đều ở phía sau trong chiếc xe ngựa kia mặt.

      Đến chỗ Lưu phu nhân, Triệu phu nhân cùng nàng thương lượng an bài chuyện lạc quyên thế nào, Tề Hoàn nghe ở bên cạnh.

      "Nhà nhà đưa mười lượng bạc, đủ cho bọn họ qua mùa đông rồi, nhưng bạc này muốn phân chia đến tay bọn họ thế nào, đây mới là vấn đề, cũng phải tin tưởng người ở dưới, hạng người giảo hoạt luôn có rất nhiều, chúng ta nghĩ muốn được sách lược vẹn toàn." Triệu phu nhân .

      Lưu phu nhân gật đầu cái, "Vấn đề này ta cũng nghĩ qua, nữ nhi chúng ta cũng chỉ có thể phụ trách trù bị lạc quyên, chỉ là đem bạc phát tới tay dân chúng, chúng ta thích hợp xuất đầu lộ diện, chính là triều đình xuất ngân lượng cứu tế dân chúng nghèo khổ, trung gian cũng bị cạo tầng, chớ chi chúng ta nơi này phải là quan phủ xử lý."

      Nếu lấy phương pháp của Triệu phu nhân, nàng đương nhiên là hi vọng tự thân tự lực, chỉ là dù sao nhân lực cũng có hạn, kể cả niên đại trước kia nàng sống, quy tắc luôn có tác dụng, luôn có người có thể tìm được phương pháp đem lạc quyên chiếm thành của mình.

      "Tề tiểu thư nghĩ sao?" Triệu phu nhân thấy Tề Hoàn nhíu lông mày trầm tư, liền thuận miệng hỏi câu.

      Tề Hoàn mi tâm giãn ra, giọng , "Nghe ý tứ của các ngươi, ta xác thực có ý tưởng, chỉ là chưa chắc có thể được, nếu là đúng, Triệu phu nhân cùng Lưu phu nhân ngàn vạn lần đừng giễu cợt ta."

      Triệu phu nhân cười , "Ngươi chỉ cần thôi, chúng ta bây giờ chỉ có ba người, có cái gì cái đó."

      Tề Hoàn nhíu mày suy nghĩ chút, hỏi, " biết dân chúng cần trợ giúp ở thành Cẩm Châu là bao nhiêu?"

      "Cái này có tính toán, trừ ăn mày đường cùng trong miếu, chính là nhi quả mẫu, lão gia nơi nương tựa đều cần giúp tay." Lưu phu nhân .

      Triệu phu nhân chỉ mỉm cười nhìn Tề Hoàn, khích lệ nàng tiếp.

      "Chúng ta có thể tập trung nhớ lại nhân số cần trợ giúp, đến lúc đó phân thành các khu vực, sai các quản đem ngân lượng phân phát đến tay từng người, lúc đó, có nhân số từng khu vực cặn kẽ, liền dễ dàng quản lý hơn chút." Tề Hoàn xong, ngượng ngùng cười cười, "Ta đây là tùy tiện chút."

      "Phương pháp này rất tốt, ta nghĩ tới." Triệu phu nhân cười , đây là phương pháp rất hiệu quả, nàng sớm nên nghĩ tới, có lẽ sống ở đây quá lâu, năng lực suy tư vẫn bị ảnh hưởng.

      "Ngược lại giản tiện rất nhiều." Lưu phu nhân cười gật đầu, " bằng dùng biện pháp này ? Dù sao năm nay đưa ngân lượng cùng phát lương thực khác, phải cẩn thận chút, dù sao đây đều là lạc quyên, thể phụ lòng những người thiện tâm kia."

      "Tốt lắm, ngày mai hẹn Trịnh phu nhân ra ngoài, chúng ta cặn kẽ an bài lại, A Hoàn, ngươi cũng cùng ." Triệu phu nhân .

      Mấy ngày sau, Triệu phu nhân mỗi sáng đều châm cứu Lục thị, sau đó liền dẫn Tề Hoàn đến chỗ Lưu phu nhân thương thảo an bài cụ thể ngày hành thiện.

      Thông thường mà , cực ít tiểu thư bị mang đến tham gia ngày hành thiện, nhưng bởi vì Tề Hoàn thay mặt mẫu thân, thân phận lại so với những người khác cao quý hơn, tất nhiên người nào có ý kiến, thậm chí các phu nhân còn vô tình hay cố ý dẫn theo con của mình xuất , hy vọng có thể làm quen cùng Tề Hoàn, nếu có thể vì thân phận tương lai của Tề Hoàn lấy được trợ giúp, vậy dĩ nhiên là còn gì tốt hơn rồi.

      Tề Hoàn đối với những thiên kim tiểu thư cố ý cùng nàng quan hệ ứng phó tự nhiên, nàng là cuộc sống phong phú mà đơn giản, Lục thị đột nhiên nhận được thư từ kinh đô.

      Là Tề Chính Khuông tự tay viết thư, qua tháng nữa, phụ thân của nàng muốn tới thành Cẩm Châu rồi.
      Last edited by a moderator: 14/8/14
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       
      Chương 16: Làm khách
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Chính Khuông muốn tới làm gì?

      Nghe tin từ Lục thị, Tề Hoàn lòng trầm xuống, đối với phụ thân của mình, oán hận trong lòng nàng cũng hoàn toàn tiêu tán, có lẽ đối với Tề Chính Khuông và những người khác mà , chuyện sau này đều biết, nhưng nàng trải qua tất cả thù hận, muốn hoàn toàn quên cũng dễ dàng.

      Ít nhất nàng tại cách nào đối đãi với phụ thân của mình mà phân cách, nàng còn cần ít thời gian, quên chuyện tình xảy ra trong ký ức, nàng muốn nhìn thấy Tề Chính Khuông nhanh như vậy.

      Đúng rồi, Kiếp trước sai biệt lắm, lúc này Tề Chính Khuông tựa hồ có tới thành Cẩm Châu, nhưng đến tột cùng tới đây làm gì, nàng lại biết chút nào, nhưng cũng khẳng định tuyệt đối phải là vì mẫu thân, bởi vì ở thành Cẩm Châu nửa tháng, cơ hồ ngày ngày chạy ra ngoài, có lúc thậm chí hai ba ngày cũng thấy mặt.

      Vừa vì làm quan có chút chuyện bí , Tề Hoàn mỉa mai mà nghĩ.

      "Nghe phụ thân ngươi muốn tới Cẩm Châu, làm sao ngươi lại cao hứng đây?" Lục thị nhìn nữ nhi gần đây thường xuyên cùng Triệu phu nhân ra ngoài, phát kể từ khi nghe phụ thân nàng gởi thư, vẻ mặt chính là mảnh sợ sệt, bộ dạng tựa hồ quá vui mừng.

      Tề Hoàn lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều so với nửa tháng trước của Lục thị cái, giọng , "Ta có mất hứng nha, chỉ là có chút kinh ngạc thôi, phụ thân bận rộn như vậy, vẫn còn đến nơi này, nữ nhi kêu người ta thu thập thư phòng bên ngoài, phụ thân đến mới có thể dùng được."

      Lục thị mỉm cười , "Tốt lắm, ngươi mới từ bên ngoài trở lại, vậy cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi , phụ thân ngươi còn tháng nữa mới đến, ngày mai phân phó mấy nha hoàn ma ma quét dọn cũng muộn."

      "Mẫu thân, vậy ta về phòng trước." Tề Hoàn đứng lên, "Ngày mai còn phải đến nhà Triệu phu nhân chuyến, ngày kia chính là ngày hành thiện, chưa tới hai ngày nữa, ta có thể ngày ngày ở bên người người rồi."

      "Ngày mai ta cũng vậy, ta hôm nay thân thể tốt hơn nhiều, cũng muốn gặp Triệu phu nhân xem ngày hành thiện là thế nào, chừng tương lai trở về kinh đô, chúng ta còn có thể tham khảo chút." Lục thị .

      "Nhưng là. . . . . ." Tề Hoàn rất do dự, lo lắng thân thể của mẫu thân chịu nổi.

      "Triệu phu nhân cũng , để ta nhiều nơi chút, thể luôn ngồi trong nhà, ngày mai lúc nàng đến đây, ta hỏi nàng câu, nếu là sao, vậy ta liền nhìn chút." Lục thị cười .

      Tề Hoàn nhàng cười tiếng, mẫu thân luôn là ở trong phòng cũng phải là biện pháp, có lẽ nhiều hơn, tiếp xúc nhiều vật mới chút, tâm tình tự nhiên sáng sủa hơn, "Tốt lắm, ngày mai nếu Triệu phu nhân cảm thấy thành vấn đề, ta liền cùng mẫu thân."

      Hôm sau, Triệu phu nhân nghe cầu của Lục thị, dĩ nhiên là có ý kiến, "Ta còn muốn khuyên ngươi ra bên ngoài chút, ngươi cũng có ý định này, vậy dĩ nhiên là thể tốt hơn."

      "Mấy ngày nay a, hai nha hoàn này của ta , người bên ngoài khen phu nhân Triệu phu nhân có gia, quả thực là bậc nữ nhi thua đấng mày râu nhân, nghe được trong lòng ta hết sức tò mò, kêu người vừa hỏi, mới biết Triệu phu nhân năm đó dẫn dắt dân chúng của Cẩm Châu đối phó với chuyện cường đạo, Triệu phu nhân, ta lòng bội phục ngươi." Lục thị cùng Triệu phu nhân đến trà sảnh dùng trà, nhịn được đến những chuyện cũ nghe được mấy ngày qua.

      Triệu phu nhân cười tiếng, đây đều là chuyện tình sáu năm trước rồi, lúc ấy trượng phu mới lên nhận chức tri phủ, có ngày mang theo binh sĩ trong thành tuần tra ngoài thành, đường bị cường đạo bày kế vây khốn, mà bên kia, lại có sơn tặc muốn công thành đánh cướp tài vật, nàng chỉ mang theo dân chúng toàn thành cùng nhau chống cự, sau là trượng phu thoát khỏi khốn cảnh, kịp thời chạy tới, rồi sau đó lâu, những kẻ trộm núi cắm rễ nhiều năm liền bị nhổ tận gốc, cũng miễn trừ sầu lo nhiều năm qua cho dân chúng thành Cẩm Châu.

      "Những sơn tặc kia ra chỉ ở chân núi làm ác, lúc ấy cũng là bị những người khác  khích bác xui khiến, mới đánh vào trong thành. . . . . ." Triệu phu nhân lắc đầu cái, "Đều là chuyện quá khứ rồi, ta tại a, cũng chạy hết nổi rồi."

      Tề Hoàn ở bên cạnh nghe được lại hết sức kinh ngạc, "Triệu phu nhân biết võ công?"

      "Công phu mèo ba chân, đáng nhắc tới." Triệu phu nhân cười .

      Tề Hoàn mắt sắc lóe lên, mắt sáng trong nhìn Triệu phu nhân, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

      "So với nữ lưu chúng ta chỉ biết sống trong phủ, ngươi là nữ trung hào kiệt." Lục thị thở dài .

      Triệu phu nhân vội vàng khoát tay, "Muội muội ngươi tâng bốc ta thêm nữa, thêm gì ta muốn nhịn được kiêu ngạo. . . . . ." xong, dừng chút, sắc mặt có chút lúng túng, "Nhìn ta, thói quen bình thường tuỳ tiện, lại đem Tề phu nhân kêu muội muội, Tề phu nhân, ngươi đừng trách móc a."

      "Tỷ tỷ như vậy chẳng phải để muội muội ta càng thêm đất dung thân, đừng nhắc tới ngươi mỗi ngày châm cứu trị liệu thân thể cho ta, chỉ cần những thứ này, ta cảm thấy cùng ngươi quen biết lâu, khó gặp được người tri tâm như ngươi, tỷ muội chúng ta tương xứng thế nào?" Lục thị vội vàng , nàng chưa bao giờ là người tự giữ thân phận, huống chi nhân vật giống như Triệu phu nhân, nàng còn ước gì có thể lui tới làm quen đấy.

      Triệu phu nhân mặt mày hớn hở, tâm tình vô cùng vui vẻ, "Vậy tốt quá, ta so với muội muội hơn mấy tuổi, về sau liền nhờ đại tự xưng tỷ tỷ."

      Lục thị cười gật đầu, nên xưng nàng là tỷ tỷ mới có lý.

      Rảnh rỗi hồi, Triệu phu nhân đến lúc bởi này phu quân nàng cùng hợp thành, bởi vì sắp tới lúc ăn cơm trưa, mời Lục thị mẫu nữ đến dùng cơm, chỉ là chừng vài bước đường.

      Lục thị lại nàng, thể làm gì khác hơn là đồng ý.

      Vì vậy, Tề Hoàn liền cùng Lục thị đến hậu viện Triệu Tri phủ, đây là lần đầu tiên Tề Hoàn tới đây, xuất giá là khách, nàng mặc dù tò mò nhưng cũng nghiêm chỉnh lộ liễu quan sát, chỉ dùng khóe mắt nhìn, cảm thấy hậu viện Triệu phủ mặc dù nhìn chất phác đơn giản, nhưng mơ hồ lộ ra loại thư thái nhàn hạ thoải mái.

      Cùng nhau tới, trừ nha hoàn ma ma có cử chỉ thỏa đáng, những thứ oanh oanh yến yến quan viên Cẩm Châu thích nuôi nhất đều chưa thấy.

      Nghe Triệu Tri phủ đối với nữ sắc để bụng, nhiều năm như vậy, chỉ có thê tử là Triệu phu nhân, đừng chưa từng nạp thiếp, nha hoàn hầu hạ gần người cũng có, nhớ tới trượng phu của mình có vài phòng thiếp thất, Lục thị trong lòng mảnh chán nản.

      "Cơm rau dưa, muội muội ngàn vạn lần được ghét bỏ." Triệu phu nhân phân phó nha hoàn tới phòng bếp chuẩn bị thức ăn, liền dẫn Lục thị cùng Tề Hoàn tới trà sảnh ở thượng phòng.

      "Tỷ tỷ đừng lời đó, mẫu nữ chúng ta hôm nay tới ăn nhờ, ngươi đừng trách móc mới phải." Lục thị cười .

      Triệu phu nhân sảng khoái nở nụ cười, "Đừng khách khí, ta ở đây cũng khác nhiều lắm, ăn ít."

      Dùng cơm trưa bao lâu, liền nghe người gác cổng tới báo, mấy vị phu nhân khác đều tới, hơn nữa cũng dẫn theo thiên kim của mình cùng tới.

      Triệu phu nhân nhíu mày, cũng thấy nhưng thể trách, "Mau mời họ vào."

      Tối nay rảnh, chỉ cần 30 likes fb hoặc 30 like ở chỗ cmt, đăng chương tiếp ^^
      tart_trung, susu, duyenktn113 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17: Các gia Thục Viện
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Nếu như là các phu nhân trong nhà khác có dụng ý này, chưa chắc mang theo nhiều thiên kim tiểu thư như vậy, nhưng Triệu gia bên này có ai đây? Có Triệu thiếu gia Triệu Ngôn Ngọc cả thành Cẩm Châu đều biết danh xưng từ là thần đồng.

      Triệu Ngôn Ngọc năm nay mười lăm tuổi, chưa có hôn ước, hai tuổi biết chữ, năm tuổi học, mười tuổi thông hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, mười hai tuổi lấy được danh hiệu tú tài. . . . . .

      Nếu như có gì xuất ngoài ý muốn, thi đỗ tam nguyên, sang năm là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu triều từ trước tới nay, rồi sau đó giúp Lục hoàng tử kế vị.

      Vậy mà, bất kể Triệu Ngôn Ngọc tương lai trở thành người thế nào, đều cùng nàng liên quan, nàng đời này cũng muốn giao thiệp cùng .

      Giao thiệp với Triệu Ngôn Ngọc, cần hao tốn tâm tư cực lớn, sơ ý chút, cũng bị dắt , nàng biết mình lúc ấy đến tột cùng là bị lợi dụng, hay là lợi dụng .

      "Tề tiểu thư, bằng chúng ta cùng nhau dạo trong vườn chút , dù sao chúng ta ở chỗ này cũng giúp được cái gì." Lần này Huyện lệnh phu nhân cũng mang theo nữ nhi tới, chính là chủ tử trước kia của Trầm Hương, Tạ tiểu thư.

      Tề Hoàn ra càng muốn ở chỗ này nhìn Triệu phu nhân an bài các loại vụ thế nào, nhưng hôm nay có nhiều thiên kim tiểu thư, nàng nếu biểu quá kỳ lạ, ngược lại bị người khác nghị luận, cùng Lục thị tiếng, theo Tạ tiểu thư cùng thương lượng tình, tới vườn tán gẫu với nàng.

      Tạ tiểu thư khuê danh gọi là Tạ Thục Tĩnh, lấy gia thế của nàng, các tiểu thư trong kia  tính là cái gì, mặc dù nàng đối với người làm điêu ngoa hà khắc, có đúng so với thân phận hiển quý của nàng, cũng rất hiểu được đạo lý, cho nên, ở trong Thục Viện này, nhân duyên còn tệ.

      "Tề tiểu thư, ta biết ngay ngươi nhất định cũng tới nơi này, ngươi còn biết mọi người, ta giới thiệu cho ngươi chút." Tạ Thục Tĩnh vừa thấy Tề Hoàn, liền lập tức lấy tư thái quen thuộc tiến tới gần, bởi vì Tề Hoàn mới đến, cùng mọi người phải rất quen thuộc, coi như trước có từng thấy, cũng chỉ là sơ giao, cũng chuyện với nhau.

      Đối với Trầm Hương sau lưng Tề Hoàn, Tạ Thục Tĩnh chỉ nhàng bĩu môi, làm như nhìn thấy.

      "Vị này là nhị tiểu thư Giang Phòng Thủ, Tam tiểu thư Lâm Đồng Tri, đại tiểu thư Hứa Thông Phán. . . . . ." Tạ Thục Tĩnh từng bước từng bước  giới thiệu cho Tề Hoàn biết, Tề Hoàn cười nhạt tiếng đáp lại.

      Những tiểu thư kia sớm muốn giao hảo với Tề Hoàn nên cười đáp lễ cùng nàng.

      "Hừ, Tạ Thục Tĩnh, nơi này lúc nào đến phiên ngươi tới giọng khách át giọng chủ?" Tạ Thục Tĩnh còn chưa hết, liền nghe thanh thanh thúy bén nhọn phía sau đầu truyền tới.

      Tạ Thục Tĩnh trong nháy mắt sắc mặt chìm xuống, đáy mắt thoáng qua tia căm hận.

      Mọi người cùng xoay người, Tề Hoàn cũng giương mắt nhìn sang, liền thấy tiểu thư trẻ tuổi mặc váy dài màu hồng đỏ thân thêu hoa văn tơ vàng, thân màu sắc nổi bật lên lộ vẻ tiên nghiên diễm lệ, mặt ngạo khí, mấy tỳ nữ vây quanh tới.

      "Ngô tiểu thư." Nhìn thấy người tới, các tiểu thư bao gồm cả Tạ Thục Tĩnh hơi biến sắc cúi đầu làm lễ ra mắt.

      Trầm Hương ở bên cạnh Tề Hoàn giọng giới thiệu người tới, "Tiểu thư, vị này là Nhị tiểu thư con chính thất của Nhữ Nam Hầu."

      Vị Nhữ Nam Hầu Nhị tiểu thư Ngô Doanh tới trước mặt Tề Hoàn, hất hàm liếc xéo nàng, "Ngươi chính là kinh đô Tề gia Tề Hoàn?"

      Tề Hoàn thản nhiên mỉm cười yếu ớt, lạnh nhạt nhìn nàng, " biết Ngô tiểu thư có gì chỉ giáo?"

      "Chỉ giáo cũng dám, chỉ nghĩ nhắc nhở ngươi câu, cùng người thân phận thấp lại quá gần, làm mình mất hết mặt mũi." Ngô Doanh lúc lời này, mắt là nhìn về phía Tạ Thục Tĩnh.

      Tạ Thục Tĩnh sắc mặt tái xanh, lại bất đắc dĩ Nhị tiểu thư Ngô Doanh là con của chính thê Nhữ Nam Hầu, vừa là người lão thái thái sủng ái nhất trong nhà, nàng nào dám mạnh miệng?

      Xem ra vị Ngô tiểu thư cùng Tạ Thục Tĩnh quá thân thiết, Tề Hoàn cười nhạt, vô tình tự suy ra mâu thuẫn của các nàng, nhàng bỏ qua, "Hôm nay khó có thể có đủ mọi người cùng chỗ, bằng chúng ta tìm nơi ngồi xuống chuyện?"

      Trước kia, người có thân phận tôn quý nhất là Ngô Doanh, cho nên cơ hồ nàng gì làm gì cũng có người dám hai lời, Tạ Thục Tĩnh bình thường bá đạo điêu ngoa đến trước mặt nàng cũng chỉ có ủy khuất nhẫn nhịn, nhưng hôm nay cũng là bất đồng, Tề gia phải gia đình quyền quý, nhưng là thế gia Đại Chu triều trăm năm cao quý, Ngô gia so với bọn họ, cũng chỉ có thể xem là quý tộc nhị lưu.

      Có Tề Hoàn ở đây, ai còn sợ Ngô Doanh nàng đây?

      Tề Hoàn nhận lời Ngô Doanh, càng có từ chối Tạ Thục Tĩnh, làm những người khác trong lòng xảy ra biến hóa, Tạ Thục Tĩnh càng thêm cảm kích nhìn về phía Tề Hoàn, cho là nàng cho mình chỗ dựa, giọng vui sướng , "Tề tiểu thư, ta nhớ vườn hoa ở Triệu gia có trúc đình, bằng chúng ta tới đó ngồi chút?"

      Mama được Triệu phu nhân cho tới phục vụ này đám tiểu thư này cuối cùng phục hồi tinh thần lại, bận rộn lo lắng về phía trước, cười với Tề Hoàn cùng Ngô Doanh, "Tề tiểu thư, Ngô tiểu thư, trúc đình ở cách đó xa, phu nhân phân phó chuẩn bị trà bánh, các vị bằng đến đó?"

      "Làm phiền mama dẫn đường." Tề Hoàn mỉm cười gật đầu, mắt nhìn về phía Ngô Doanh.

      Ngô Doanh vốn muốn giao hảo cùng Tề Hoàn, nhưng thấy nàng vì Tạ Thục Tĩnh  mà để ý đến mình, sắc mặt rất khó coi, nếu phải nghĩ đây là Triệu gia, nàng khó có thể được vào lần, nàng còn muốn phẩy tay áo bỏ .

      Mọi người tới trúc đình, trông thấy quả nhiên là sớm chuẩn bị xong trà bánh, vì vậy, liền chia nhau ngồi xuống, trong chốc lát liền hàn huyên, Tề Hoàn đối với lời của các nàng  cũng quen thuộc, chỉ ở bên nghe, mà Ngô Doanh làm như khinh thường cùng Tạ Thục Tĩnh chuyện, cũng vẫn giữ trầm mặc.

      "Vị mama này, biết thiếu gia quý phủ hôm nay sao lại ở nhà?" Đột nhiên, Tạ Thục Tĩnh quay đầu nhìn mama ở bên cạnh hầu hạ, hỏi điều ít người trong lòng cũng muốn hỏi.

      Thành Cẩm Châu dân phong quả nhiên mở hơn so với kinh đô, cư nhiên cứ như vậy hỏi thăm về nam tử che giấu chút nào.

      Chỉ là, Tạ Thục Tĩnh cố kỵ hỏi như vậy, lại làm cho Ngô Doanh xụ mặt xuống.

      Vị mama kia chỉ hơi hơi sửng sốt chút sau liền khách khí cười , "Hồi tiểu thư, thiếu gia của chúng ta hôm nay cùng mấy bạn đồng môn ra ngoài, lão nô cũng biết là nơi nào."

      Tạ Thục Tĩnh lộ ra thần sắc thất vọng, các tiểu thư khác cũng than tiếng.

      Ngô Doanh liếc Tạ Thục Tĩnh cái, " biết xấu hổ, biết Triệu công tử thích nhìn thấy ngươi, còn dám hỏi thăm ."

      "Triệu công tử cũng thích ngươi" Tạ Thục Tĩnh tức giận trả lời, nếu đổi là bình thường, nàng cũng dám mạnh miệng như vậy, nhưng hôm nay có Tề Hoàn ở chỗ này, lường trước Ngô Doanh cũng làm gì.

      "Vậy so với ngươi cũng tốt hơn, trông ngươi như vậy, còn trông cậy xứng với Triệu công tử sao?" Ngô Doanh xem thường liếc xéo Tạ Thục Tĩnh, ra vốn quan hệ của hai người các nàng cũng đến mức bết bát như vậy, chỉ là trong lòng hai người cùng mộ Triệu Ngôn Ngọc, nhìn nhau đều thuận mắt thôi.

      Mắt thấy hai người phải nhao nhao lên, Tề Hoàn đáy mắt thoáng qua tia chán ghét, nhịn được đứng lên, với mama bên cạnh, "Quý phủ bánh ngọt ngon miệng mỹ vị, mới vừa ăn quá nhiều, lúc này phải tiêu thực, vị mama này, ta dạo trong vườn chút được hay ?"

      "Tề tiểu thư xin người cứ tự nhiên, lão nô cho nha hoàn chỉ đường cho người." Mama  quản này vội vàng .

      "Vậy cũng cần, ta còn đến nỗi lạc đường ở đây, huống chi bên này cần người, cần làm phiền mama." Tề Hoàn nhàn nhạt .

      "Này. . . . . . Tề tiểu thư, vậy xin người cứ tự nhiên."

      Tề Hoàn mỉm cười gật đầu cái, liền mặc kệ Tạ Thục Tĩnh cùng Ngô Doanh nhìn nàng, mang theo Trầm Hương ra khỏi trúc đình, hướng vườn bên kia tới.

      Ngô Doanh nhìn bóng lưng Tề Hoàn, hừ tiếng, "Có gì đặc biệt hơn người"

      ra đối với loại tranh giành tình nhân thế này, Tề Hoàn cũng phải là lần đầu tiên tiếp xúc, trước kia ở trong nhà thấy mấy tiểu thiếp của phụ thân vì lấy được sủng ái, vụng trộm đùa bỡn các loại thủ đoạn, rồi sau đó nàng thành tiểu thiếp của An Viễn hầu, cũng bị các thê thiếp khác chèn ép cùng hãm hại, cho nên đối với loại trường hợp này, nàng vô cùng chán ghét.

      "Tiểu thư, mấy ngày trước Thế tử Nhữ Nam Hầu xung đột cùng Triệu thiếu gia ở đường cái, nhìn bộ dạng Ngô tiểu thư, giống như biết việc này." Trầm Hương ở sau lưng Tề Hoàn giọng .

      "Coi như trong lòng nàng có, cũng biểu ra." Tề Hoàn nhàn nhạt cười .

      Trầm Hương nhíu mày suy nghĩ chút, cảm thấy có lý, liền gì nữa.

      Chủ tớ hai người dọc theo vườn nửa vòng, Triệu gia này vườn lớn lớn , Tề Hoàn căn bản yên lòng, chỉ là muốn ở trúc đình tham gia náo nhiệt mà thôi, lát, , " biết Triệu phu nhân thương nghị thế nào, chúng ta nhìn chút thôi."

      Vừa muốn xoay người trở về, lại nghe được bên kia truyền đến giọng của nam tử.
      tart_trung, susu, Aliren10 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: Mục đích

      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Đột nhiên nghe được thanh nam tử, mi tâm của Tề Hoàn cau lại, nhìn về phía đường rải đá cuội trong viện bị đại thụ che kín, tiếng bước chân bắt đầu từ trong đường truyền đến, vả lại càng ngày càng gần.

      Đường trở về, chỉ có con đường rải đá cuội này.

      Tề Hoàn ý bảo Trầm Hương cùng tránh lui đến chỗ bí , muốn chạm mặt người tới.

      Trong chốc lát, có hai tên thiếu niên sóng vai ra đường, người mặc áo vải màu xanh dương đậm tay áo hẹp, tóc chỉ là búi lên tầm thường, xem ra ăn mặc rất có mấy phần giang hồ, mà đổi lại vị còn lại mặc áo bào xanh bằng lụa, eo buộc đai lưng màu đen, ống tay cùng cổ áo có thêu hoa văn, làm nổi bật vẻ tuấn tuấn mỹ của , tăng thêm mấy phần cao quý, vị này chính là người mà Tạ Thục Tĩnh nhớ mãi quên - Triệu Ngôn Ngọc.

      Tề Hoàn thấy được hình dạng bọn , chỉ khẽ cúi đầu, muốn chờ hai người kia nhanh lên.

      Dần dần nghe được thanh , Tề Hoàn từ góc ra, ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, liền thấy Triệu Ngôn Ngọc đứng nghiêm ở xa nhìn chằm chằm nàng.

      Tề Hoàn sửng sốt chút, nghĩ tới Triệu Ngôn Ngọc lại chưa , mà là đứng ở cách đó xa nhìn mình chằm chằm, nàng rất nhanh liền khôi phục lại thần sắc thong dong trấn tĩnh, hướng Triệu Ngôn Ngọc chỉnh đốn vạt áo thi lễ.

      Triệu Ngôn Ngọc cũng ngờ rằng có nữ tử trẻ tuổi ở chỗ này, lúc mới vừa ra tiểu đạo, liền phát giác chung quanh có người, nghĩ là gia nhân, thấy phải ra ngoài hành lễ, chứ phải len lén trốn, cho nên mới muốn nhìn thử xem đến tột cùng là người nào, vậy mà. . . . . . là khách của mẫu thân.

      "Ah, là nương sao, chào nương." Nam tử trẻ tuổi bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc lại lộ ra thần sắc mừng rỡ, sải bước tới chỗ Tề Hoàn.

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn thiếu niên về phía nàng, đây phải là. . . . . . Giang Dương đại đạo núp ở bồn hoa đêm hôm lúc cấm thành sao? Tại sao lại ở chỗ này? A, đúng rồi, ở chỗ này, sao lại có thể cùng Triệu Ngôn Ngọc?

      " nương, sao nương lại ở chỗ này? Tại hạ lần trước được nương tương trợ, vẫn muốn tìm cơ hội đáp tạ nương, hôm nay nhìn thấy nương quá tốt rồi, tại hạ vừa đúng lúc lời cám ơn." Thiếu niên đứng trước mặt Tề Hoàn, mặt mày hớn hở, khuôn mặt tràn đầy vui mừng.

      "Biểu ca, huynh biết vị tiểu thư này?" Triệu Ngôn Ngọc tới, nghi ngờ nhìn vị thiếu niên kia.

      Biểu ca? Tề Hoàn nhịn được nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, như vậy, Triệu phu nhân là của tên tiểu trộm này?

      "Tại hạ họ Quan, tên chữ Lãng, tiểu thư, cám ơn nương hôm đó tương trợ." Quan Lãng có trả lời Triệu Ngôn Ngọc, sau khi tự giới thiệu mình, chắp tay thi lễ với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn vội vàng nghiêng người tránh ra, lúng túng , "Quan công tử, ta với công tử quen biết, cũng giúp công tử cái gì, nhận nổi cái thi lễ này của công tử."

      Quan Lãng mắt đảo vòng, cười hì hì , "Đúng, đúng, đúng, tại hạ đem lòng biết ơn để trong lòng là được rồi."

      "Ngươi chính là Tề tiểu thư?" Triệu Ngôn Ngọc nghe lời của Quan Lãng, nhìn về phía Tề Hoàn, ánh mắt trong nháy mắt như dao găm băng hàn sắc nhọn bắn qua, giống như xem kỹ cái gì.

      Tề Hoàn bị ánh mắt của Triệu Ngôn Ngọc làm cho sợ hết hồn, công tử mới vừa rồi còn văn nhã bình thản, nhất thời đối với nàng tràn đầy phòng bị, toàn thân tản mát ra khí thế lẫm liệt khiếp người.

      " sao?" Tề Hoàn rất nhanh trấn định lại, kiếp trước nàng gặp Triệu Ngôn Ngọc nhiều lần như vậy, làm sao dễ dàng bị dọa chứ.

      Triệu Ngôn Ngọc tới gần nàng bước, "Ngươi đến gần mẫu thân ta là có mục đích gì?

      Nàng đến gần Triệu phu nhân có thể có mục đích gì? Trừ muốn mời  bà ấy giúp chữa trị cho mẫu thân, chẳng lẽ còn có những thứ tính toán khác hay sao? Tề Hoàn buồn cười nhìn Triệu Ngôn Ngọc, thanh có chút lành lạnh, "Lời này của Triệu công tử là kỳ quái, mục đích của ta phải ràng sao, chẳng lẽ công tử nhìn ra?"

      Quan Lãng dùng cánh tay đụng Triệu Ngôn Ngọc cái, " phải chữa bệnh cho Tề phu nhân sao? Tề tiểu thư thân cận , phải là vì chuyện này?"

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu nhíu mày, ánh mắt bí hiểm nhìn Tề Hoàn cái, chốc lát, mới chắp tay , "Là ta hiểu lầm Tề tiểu thư, xin lỗi."

      Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc vô duyên vô cớ hỏi nàng lời này, nhất định là trong đó có nội tình gì, tại sao nàng phải đến gần Triệu phu nhân, người khác xem ra, bằng thân phận chính nữ Tề gia của nàng, căn bản cần hạ thấp thân phận lấy lòng Triệu phu nhân, nhưng nếu như nàng giống Tạ Thục Tĩnh, đối với Triệu Ngôn Ngọc tâm tình ái mộ. . . . . . Mục đích nàng đến gần Triệu phu nhân, lại là chuyện khác rồi.

      Triệu Ngôn Ngọc hiểu lầm nàng như thế này sao? dùng hiểu biết của nàng đối với Triệu Ngôn Ngọc, tuyệt đối khinh thường đối với bất kỳ nữ tử nào khuynh tâm với ra như vậy, vậy thế này là sao?

      "Tề tiểu thư. . . . ." Quan Lãng nhếch miệng cười tiếng, biết lại muốn gì.

      Tề Hoàn đối với Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt gật đầu cái, cắt đứt lời tiếp theo của Quan Lãng, "Ta rời khỏi thời gian còn sớm, phải trở về, Quan công tử, Triệu công tử, cáo từ."

      đợi Quan Lãng kịp phản ứng, Tề Hoàn nâng bước , cũng quay đầu lại.

      Quan Lãng tức giận đập bả vai Triệu Ngôn Ngọc, "Ta ngươi đó, bình thường bộ mặt của lão già chết coi như thế , đối với tiểu thư người ta cũng như vậy, ngươi xem, đem nàng dọa chạy mất rồi, ngươi đó, chính là lòng nghi ngờ quá nặng, tiểu thư người ta còn có thể tính toán cái gì nha?"

      Ánh mắt của Triệu Ngôn Ngọc thoáng qua tia thần sắc khó phân biệt, gương mặt tuấn tú lên nụ cười thản nhiên, "Biểu ca, huynh đúng là thương hương tiếc ngọc."

      "Ta là bất bình thay Tề tiểu thư, lần đầu tiên gặp mặt lại đối đãi với nàng ấy như vậy, lương tâm vui vẻ được sao? chút phong phạm đại hiệp cũng có, nếu biết. . . . . ." Quan Lãng liến thoắng ngừng dạy dỗ Triệu Ngôn Ngọc, Triệu Ngôn Ngọc lời, xoay người trở về thư phòng.

      "Ngươi chờ ta chút, ta còn chưa hết mà" Quan Lãng hét lớn.

      Mới vừa xa có mấy bước, Tề Hoàn liền nghe được thanh Quan Lãng kêu to, đôi mày thanh tú trầm xuống, nắm chặt quả đấm trong tay áo, hơi nhếch môi tiếp tục .

      Trầm Hương mặc dù theo bên cạnh Tề Hoàn thời gian lâu, nhưng lại đối với vị chủ tử này có những hiểu biết nhất định, "Tiểu thư. . . . . ."

      Tề Hoàn có trả lời nàng, nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tại sao Triệu Ngôn Ngọc phải hỏi như vậy? Tuyệt đối phải là vô duyên vô cớ, nhưng đến tột cùng nguyên nhân là gì, nàng lại nghĩ ra được.

      Mơ hồ nghe được giọng kia, Tề Hoàn mới giọng mở miệng, "Mấy lời mới vừa của Triệu Ngôn Ngọc, đừng để người khác biết."

      Trầm Hương giọng đáp ứng, "Dạ, tiểu thư."

      Tề Hoàn chưa có trở lại trúc đình, mà trực tiếp trở lại sảnh, Triệu phu nhân thương nghị có kết quả rồi, chuyện phiếm.

      bao lâu, bọn Tạ Thục Tĩnh đều trở về.

      Ở chỗ này ngồi hơn nửa ngày, tinh thần Lục thị có chút tốt, thấy Tề Hoàn cũng trở về, liền đứng dậy cáo từ.

      Triệu phu nhân hiểu thân thể của nàng, có bắt ép ở lại.

      Những người khác thấy Lục thị rời , cũng rời rạc cáo từ Triệu phu nhân.

      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Muốn học châm cứu
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Ngày hành thiện hoàn thành rất thuận lợi.

      Thông qua những ngày xã giao này, mẫu nữ Tề gia dần dần sáp nhập vào cuộc sống quý phủ ở thành Cẩm Châu, cộng thêm những người khác cố ý trèo kéo, khách lui tới Tề gia  dần dần nhiều hơn.

      Trong đó phu nhân phủ Nhữ Nam Hầu và Lưu phu nhân tới thường xuyên nhất, chỉ là, Ngô phu nhân tìm đến Lục thị, là vì muốn mượn thế lực Tề gia ở kinh đô, mà Lưu phu nhân là hợp ý cùng Lục thị, nghe Triệu phu nhân chữa bệnh cho Lục thị, liền thường xuyên đến thăm.

      Tạ Thục Tĩnh cùng Ngô Doanh cũng là khách quen, hai người tựa hồ như đấu sức, cũng hi vọng Tề Hoàn đứng ở phía mình, dĩ nhiên, Tạ Thục Tĩnh hi vọng Tề Hoàn có thể trở thành chỗ dựa của nàng hơn.

      Đối với hai vị khách này, Tề Hoàn đối xử như nhau, chưa bao giờ ra vẻ tương đối hợp với ai, mặc dù nàng càng muốn cửa chận ngoài, lý do tìm nhiều lần, cũng thể dùng lại, tóm lại, đến gần tháng qua, nàng đối với các nàng cảm thấy rất bình tĩnh.

      Bởi vì Thế tử Nhữ Nam Hầu, cũng chính là huynh trưởng của Ngô Doanh lần trước bị Triệu Ngôn Ngọc ngăn lại ở cửa thành, sau khi cùng Triệu Ngôn Ngọc đánh trận, bị có người cố ý lan rộng ra ngoài, Tạ Thục Tĩnh giống như chộp được chỗ đau của Ngô Doanh, mỗi lần gặp mặt đều muốn móc nàng mấy câu, Ngô Doanh vốn hy vọng có thể lấy được chú ý của Triệu Ngôn Ngọc, bởi vì huynh trưởng mình quấy rối như vậy, nàng biết Triệu Ngôn Ngọc khẳng định đối với Ngô gia bọn họ mất hảo cảm, vốn trong lòng khó chịu, Tạ Thục Tĩnh còn bỏ đá xuống giếng hai lần, nàng thế nào hận phải cắn răng nghiến lợi.

      Tạ Thục Tĩnh dám chế nhạo Ngô Doanh như vậy, hoàn toàn cho là Tề Hoàn vì nàng từng tặng nha hoàn, đối với nàng cùng người khác bất đồng, mà Ngô Doanh cho nên mới nhẫn nhịn, cũng muốn xem trước Tề Hoàn đối với Tạ Thục Tĩnh rốt cuộc che chở thế nào.

      Tề Hoàn thế nào lại thấy tâm tư của các nàng? Chỉ là muốn để ý tới thôi, nàng mỗi ngày quan tâm đến thân thể Lục thị, mắt thấy những này qua, tinh thần Lục thị càng ngày càng tốt, tâm tình của nàng tự nhiên ngày càng nhõm, đáy lòng cũng sinh ra mong muốn, chỉ là tự biết đạt thành, cho nên vẫn tiện mở miệng.

      kiện khác nàng vốn muốn hiểu ở nơi này nàng cũng nghĩ thông suốt.

      Tại sao Triệu Ngôn Ngọc lại đột nhiên với nàng những lời đó? Lấy người là Triệu Ngôn Ngọc, trừ phi có nguyên nhân, nếu dễ dàng như vậy, nàng tự hỏi thành Cẩm Châu có làm chuyện gì làm cho người ta hiểu lầm, trừ chủ động đến gần Triệu phu nhân, nhưng mục đích của nàng rất ràng, chính là muốn chữa bệnh cho mẫu thân, hoài nghi của Triệu Ngôn Ngọc từ đâu mà đến?

      Nếu như nàng đoán có sai, nguyên nhân chỉ có , đó chính là mục đích Tề Chính Khuông đến thành Cẩm Châu.

      Kiếp trước, Triệu Ngôn Ngọc trúng nhất giáp Trạng Nguyên, rất được Thiên Tử thích, làm Tề Chính Khuông vẫn muốn đem làm môn hạ của thái tử, nhưng lúc Triệu Ngôn Ngọc phái nào cũng muốn, tựa như thần, vụng trộm cùng Tứ hoàng tử tựa như có lui tới, ai nghĩ đến cuối cùng giúp Lục hoàng tử kế vị.

      Tề Chính Khuông đến thành Cẩm Châu, phải là vì mẫu thân, mà là vì muốn thay thái tử chiêu nạp .

      Triệu Ngôn Ngọc là nhận được phong thanh gì, cho nên hôm đó mới có thể như vậy.

      "A Hoàn, A Hoàn?" bồi Triệu phu nhân chuyện, Lục thị thấy nữ nhi vẻ mặt sợ sệt, biết ngẩn người nghĩ cái gì, nhịn được giọng kêu nàng mấy câu, "Nghĩ gì thế?"

      Tề Hoàn từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, đối với Lục thị thẹn thùng mỉm cười, " có gì, suy nghĩ xem phụ thân chẳng biết lúc nào đến thành Cẩm Châu."

      giờ ngày Tề Chính Khuông đến càng ngày càng gần.

      Lục thị cười cười tiếng, "Phải nhanh , ở nơi này hai ngày rồi."

      Triệu phu nhân hớp ngụm trà, mỉm cười hỏi, "Nguyên lai là Tề lão gia muốn tới, khó trách muội muội mấy ngày nay tâm tình tốt, cười cũng nhiều hơn rồi."

      "Tỷ tỷ cũng đừng giễu cợt ta, ta cảm thấy thân thể so với trước kia lanh lẹ ít, cho nên tâm tình cũng dễ dàng theo." Lục thị liếc Triệu phu nhân cái, tức giận .

      Tề Hoàn là người của hai thế giới, chưa bao giờ chân chính muốn học cái gì, nếu cầm kỳ thư họa, cũng là vì danh tiếng mà học, cũng phải là nàng lòng thích, những ngày qua xem Triệu phu nhân châm cứu cho mẫu thân, vừa cảm thấy cây kim châm này thần kỳ, lại khâm phục Triệu phu nhân là nữ nhân tử mà lại có bản lãnh như vậy, nếu như nàng cũng học châm cứu. . . . . .

      "Triệu phu nhân y thuật quả nhiên như trong truyền thuyết, quả chính là cải tử hồi sinh, ban đầu Trang đại phu đó bệnh của mẫu thân trị được, nhưng người dựa vào mấy cây kim châm liền làm mẫu thân ta khá hơn, rất lợi hại." Tề Hoàn vội vàng dập tắt ý nghĩ trong lòng, đừng Tề Chính Khuông cho nàng học y thuật, chính là Triệu phu nhân cũng chưa chắc chịu truyền thụ cho nàng.

      Triệu phu nhân sảng khoái nở nụ cười, trêu ghẹo hỏi Tề Hoàn, "Nhìn ngươi khen ta đến giống như thần tiên, nếu ngươi cũng học, tương lai ngươi cũng là lợi hại như thế."

      Tề Hoàn mắt lập tức phát ra tia sáng sáng rỡ, hi vọng nhìn Triệu phu nhân, "Ý tứ của Triệu phu nhân. . . . . . Người chịu dạy ta châm cứu sao?"

      Lục thị cười , "Con còn tưởng là , nha đầu này được nuông chiều từ bé, còn muốn học châm cứu cái gì."

      "Ta thế nào thể học? Mẫu thân, ta sợ chịu khổ." Tề Hoàn vừa nghe lời này của Lục thị lời này, lập tức vui phản đối, nàng là nha đầu được nuông chiều từ bé, cũng đại biểu chịu nổi khổ.

      Nàng phải chịu khổ, người nào có thể so sánh.

      Tề Hoàn khẩn trương vẻ mặt kiên định như thế khiến Triệu phu nhân cùng Lục thị cũng ngây ngẩn cả người, Lục thị kinh ngạc nhìn nàng, "Ngươi muốn học cái này?"

      Triệu phu nhân lại là như có điều suy nghĩ nhíu mày nhìn nàng.

      "Muốn" Tề Hoàn chút do dự gật đầu, mắt sáng ngời mà kiên định, thanh lộ ra vẻ kiên quyết, "Mẫu thân, ta muốn học thuật châm cứu, muốn học y thuật."

      "Tại sao?" Triệu phu nhân mở miệng trước Lục thị hỏi nàng.

      Tề Hoàn nhàng lắc đầu, " biết, chính là rất muốn học, lúc người giúp mẫu thân châm cứu, ta liền cảm giác mình rất muốn học, những động tác kia của người trong lòng ta vẫn luôn thể quên được, ta muốn len lén nhìn sách thuốc học tập, nhưng là sách thuốc nhắc tới thuật châm cứu cũng nhiều. . . . . . Ta nghĩ, nếu như ta học xong châm cứu, về sau trở lại kinh đô, cái gì cũng đều cần lo lắng, coi như bệnh cũ của mẫu thân tái phát, cũng cần làm người khác đến mức câu mà làm hoang mang lo sợ. . . . . ."

      "Nguyên lai là mảnh hiếu tâm." Triệu phu nhân nở nụ cười.

      " chỉ là như vậy" Tề Hoàn kêu lên, "Đây là trong số các nguyên nhân, còn cái khác. . . . . ."

      Triệu phu nhân mỉm cười nhìn nàng, chờ Tề Hoàn kế tiếp.

      Muốn thế nào đây? nàng Kiếp trước bởi vì hại chết rất nhiều người vô tội, cho nên cảm giác đời này nếu làm điểm việc thiện bồi thường, sợ số mạng vẫn như cũ chịu buông qua nàng sao? nàng muốn học y thuật cứu người, làm trời tha thứ cho nàng chút nữa sao?

      Những thứ này cũng thể

      "Ta cũng muốn làm người thư giống Triệu phu nhân vậy " Tề Hoàn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực , đây là lý do duy nhất ra miệng được.

      Triệu phu nhân cười vui vẻ, Lục thị lại than tiếng, "Con chính là muốn, phụ thân con cũng quyết đồng ý."

      Tề Hoàn cau mày , "Tại sao muốn phụ thân đồng ý? Là ta muốn học cũng phải là phụ thân muốn học." Nàng nhìn Triệu phu nhân, "Triệu phu nhân, người nguyện ý thu ta làm đồ đệ của người sao?"

      "Ngươi nghĩ kĩ? Ta lại muốn đóng cửa thu đệ tử, nếu thuật châm cứu này có thể dần dần truyền xuống, trong lòng ta cũng cao hứng, chỉ là quá trình học này cũng ." Triệu phu nhân , nàng có chút giống cổ nhân, che giấu bản lĩnh của chính mình, rất sợ bị người khác học được, lại có chút kiến thức, chỉ cần truyền lại mới còn có giá trị.

      Triệu phu nhân quay đầu nhìn về phía Lục thị , "Muội muội, nếu như muội chịu đáp ứng, vậy ta có thể nhận tên đồ đệ này a."

      Nàng phải tùy tiện liền muốn thu Tề Hoàn làm đồ đệ, mấy ngày này nàng nhìn ra, tiểu thư này rất muốn học thuật châm cứu thuật, mỗi lần nàng châm cứu cho Lục thị, Tề Hoàn nhất định ở bên cạnh nhìn chớp mắt, đáy mắt tràn ngập tò mò cùng háo hức, nếu phải vì tiểu thư xuất thân thế gia, nàng sớm hỏi, nguyện ý làm đồ đệ của nàng .

      Lục thị muốn phản đối, nhìn đến ánh mắt cầu xin của nữ nhi, tâm lập tức mềm nhũn ra, thầm than tiếng, "Chỉ cần nó thấy khó mà lui là tốt rồi."

      Tề Hoàn nghe vậy, mặt cười rực rỡ như hoa xuân tháng ba.
      tart_trung, susu, duyenktn113 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :