[Trọng sinh] Ký sự ngược cặn bã - Mị Lục (Chương 16) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      P.s đầu chương: Có chỗ nào khớp, sai lỗi cứ cmt :yoyo42:

      Chương 13: Yên lặng trước cơn bão
      "Tất cả ai được đâu hết. Chờ tôi quay về xử lý mấy người sau!" Giọng u ra lệnh cho đám Tống Kim Chi, Tống Á Đông ôm lấy Lý Cầm ngất xỉu, mực lo lắng xem xét tình trạng của người tình trong lòng.

      Tống Kim Chi biết sao tự dưng bị trai quát nạt như thế, định há mồm Khâu Nguyệt đứng bên cạnh mới thoáng nhìn cảnh này hiểu, vội vã véo cái sau lưng bà ta.

      Lưng đau nhói, Tống Kim Chi biết con nhắc nhở bà ta, bất đắc dĩ nuốt lại mấy lời suýt bật khỏi miệng, mặc Tống Á Đông bế Lý Cầm ngang qua mình.

      "Tiểu Quỳ, ba ba đưa đến bệnh viện, tối muộn mới về. Con ăn cơm trước, đừng đợi ba ba." Tống Á Đông vẫn nhớ đến phải đóng kịch trước mặt Kiều Quỳ, nếu tự nhiên ôm Lý Cầm ổn, phải giải thích với Kiều Quỳ hai ba câu.

      Kiều Quỳ gật đầu hề nghi ngờ: "Vâng, ba ba mau đưa ấy đến bệnh viện , trông ấy ổn lắm."

      Tống Á Đông gật đầu, bế Lý Cầm thẳng ra cổng lớn đại trạch.

      Tiếng ô tô khởi động từ bên ngoài vọng vào đại sảnh, Tống Kim Chi ấm ức chịu được, tục tĩu phun ngay trước mặt Kiều Quỳ: "Con điếm chó chết, dám giả vờ giả vịt trong nhà bà. Nếu hôm nay cản lại, bà đánh chết mày, con điếm mặt dày!"

      Từ miệng Tống Kim Chi tuôn ra đủ kiểu chửi bới, câu nào câu nấy hề trùng lặp với nhau. Chẳng qua Kiều Quỳ từng được nghe Tống Kim Chi đời trước chửi mình đặc sắc hơn nhiều. Đời này, vẫn làm thiên kim tiểu thư độc nhất của Kiều gia. Trước thời điểm này, bà ta dám bộc lộ bản tính thô lỗ trước mặt . Chắc hẳn cả ngày hôm nay bà ta bị chọc giận ít.

      "Mẹ, mẹ để ý chút . Nơi này là Kiều gia." Khâu Nguyệt khẽ kéo tay áo Tống Kim Chi, giọng thầm.

      Tống Kim Chi nghe Khâu Nguyệt nhắc lập tức giật mình sợ hãi vì cái miệng lỡ lời của mình. Ngày thường thiếu lần bà ta năng bừa bãi nhưng rất ít khi giở trò trước mặt người Kiều gia. Bà ta muốn Tống gia bị mất mặt trước Kiều gia.

      " đừng giận, nóng giận ảnh hưởng đến sức khỏe."

      Kiều Quỳ giả vờ biết Khâu Nguyệt gì, thân thiết vuốt dịu cơn giận cho Tống Kim Chi.

      Đôi khi, kẻ thù của kẻ thù phải là bạn. Chẳng qua luôn có điểm thích hợp để lợi dụng.

      " , dượng, chị họ, chiều nay ở trường chắc mọi người vội vàng lắm. bằng mọi người ở lại ăn tối. Ăn xong chúng ta thương lượng thử xem giải quyết chuyện của chị họ thế nào. Con và Du Mộng rất thân thiết, biết có giúp được phần nào . , đừng tức giận vì người đâu đâu cần thiết. Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết xong xuôi chỗ trường học ."

      Tống Kim Chi thấy Kiều Quỳ rất có lý. Bà ta bị chọc tức rất khó chịu nhưng tương lai con bà ta là lớn nhất.

      Kiều Quỳ thấy vẻ mặt Tống Kim Chi thả lỏng, vội vã sát lại gần, ôm cánh tay bà ta vô cùng thân thiết.

      Khi mẹ Kiều qua đời, từng làm nũng với bà ta như thế.

      Lúc đó cảm tình của dành cho Tống Kim Chi rất tốt. Có Khâu Nguyệt là chị họ tin tưởng nhất nên mẹ của Khâu Nguyệt - Tống Kim Chi cũng trở thành người thân cận, gắn bó nhất.

      Tuy thỉnh thoảng bà ta cũng phun mấy câu chửi tục nhưng Kiều Quỳ cho rằng đấy là cách Tống Kim Chi thể tình cảm.

      Đáng tiếc, kính người ta thước, người ta lấn những mười trượng vẫn còn chê ít.

      "A Phương, bảo nhà bếp dọn cơm lên !"

      Kiều Quỳ vừa sai người giúp việc vừa đỡ Tống Kim Chi, dỗ bà ta hạ cơn tức, " à, chuyện lúc nãy đừng trách ba con. Ba ba... nhất thời lẫy. là em của ba, sao ba lại mắng vì người ngoài chứ? yên tâm, đợi ba ba về, chắc chắn ba ba dỗ dành ."

      Kiều Quỳ khiến Tống Kim Chi thoải mái hơn nhiều. Nhớ lại từ trước đến nay, hai luôn luôn đối tốt với bà ta. Ban nãy nổi giận hơi thái quá nhưng bà ta là em ruột mà. bao giờ bà ta thiên vị người ngoài. cho cùng hai là kẻ sĩ diện, chắc sợ chuyện Lý Cầm truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh công ty nên làm bộ làm tịch trách cứ bà ta.

      Ngực nghẹn hơi, mặc kệ cái gì, bà ta và hai mới là người nhà. Về phần con khốn Lý Cầm, chút, đừng để bà ta gặp lại, nếu ...

      Đầu óc suy nghĩ ràng, Tống Kim Chi thấy đói bụng, ngồi ở bàn ăn uống hùng hục, còn gọi thêm bát so với ngày thường.

      Nếu Tống Kim Chi thoải mái Khâu Nguyệt thấy cơm này rất khó nuốt.

      ta giống Tống Kim Chi suy nghĩ đơn giản, tình phát sinh cả ngày hôm nay đều thích hợp.

      Đầu tiên là ở trường. Quãng thời gian nghỉ hề ta dồn sức tỉ mỉ cho đợt sát hạch biến thành công cốc, lại bất đắc dĩ làm lớn chuyện hòng kéo Sở Du Mộng xuống nước. biết bước này có đúng . Thế lực Sở gia vượt xa Khâu gia, kết quả cuối cùng phải dựa vào thái độ của nhà trường.

      Nguyên trong trường đủ lạ, nghĩ tới về Kiều trạch lại nảy ra chuyện khác càng vượt ngoài tầm kiểm soát của ta.

      Kiều Quỳ hôm nay hình như đặc biệt ngoan ngoãn, chiều lòng.

      Khâu Nguyệt có hơi nghi ngờ Kiều Quỳ diễn trò, nhưng ta hiểu Kiều Quỳ, đứa con vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn này có năng lực hành động kiểu đó. Cho nên giải thích hợp lý duy nhất cho hành vi khéo léo dị thường của con bé hôm nay chính là áy náy với ta.

      Dù sao Sở Du Mộng là bạn thân Kiều Quỳ. Tuy Khâu Nguyệt thấy Sở Du Mộng chẳng phải kẻ tốt lành gì nhưng ta tin tưởng Kiều Quỳ hề phát ra mối quan hệ kia là giả tạo. Con bé bị kẹt giữa tranh chấp của hai người mình gần gũi nhất, chắc hẳn rất khó khăn. Kể từ đó, nếu Kiều Quỳ hôm nay dám nổi hứng bướng bỉnh trước đó mà còn ngoan ngoãn dỗ dành Tống Kim Chi cũng rất hợp lý.

      Có thể hiểu được khác thường của Kiều Quỳ hành động của cậu hoàn toàn giải thích được.

      Đương nhiên Khâu Nguyệt nhìn ra quan hệ giữa cậu và người gọi là Lý Cầm kia, còn phải chỉ là bồ nhí ông ta bao dưỡng bên ngoài.

      Khâu Nguyệt sớm biết cậu mình có nuôi bồ nhí, nhưng nghĩ rằng ông ta cũng là dạng gặp dịp là chơi như bao đàn ông khác. Cậu vốn rất quan tâm đến người nhà, đặc biệt là Tống gia. Ngoài Kiều Quỳ, cậu còn người nối dõi nào khác, chờ đoạt được Kiều thị chuyển thành Tống thị rồi, giúp đỡ Tống Á Đông xử lý kinh doanh, thậm chí kế thừa tài sản Tống thị chỉ có người Tống gia ta.

      Vì thế, từ đến lớn Khâu Nguyệt thấy cậu đặc biệt quan tâm tới lớp trẻ trong Tống gia. Dù nhà thông gia của thân thích xa lắc xa lơ có con cháu thiếu tiền đọc sách, cậu liền trợ cấp hào phóng. Càng được tốt cỡ nào với em duy nhất Tống Kim Chi.

      Tuy Tống Kim Chi gả vào Khâu gia nhưng có Tống Á Đông làm chỗ dựa, toàn bộ Khâu gia nghiễm nhiên dám hai lời với Tống Kim Chi. Dù Khâu Nguyệt họ Khâu được coi là con cháu Tống gia, nhưng vì thiên vị Tống Kim Chi, cậu luôn đối xử với ta tốt gấp mười lần Kiều Quỳ.

      Cứ rảnh rỗi cậu lại lén nhắc ta phải học hành cho giỏi giang, phải giữ thanh danh trong sạch mới có cơ hội gia nhập giới thượng lưu. Nhưng cậu luôn mặc kệ Kiều Quỳ, kệ con bé thích ăn ngon mặc đẹp, ham chơi biếng nhác. Nếu có , hai đứa bạn hồ bằng cẩu hữu nhúng chàm con bé càng tốt hơn.

      Thẳng đến bữa tối kết thúc, Khâu Nguyệt vẫn bồn chồn yên.

      ta suy nghĩ rất nhiều, so sánh rất nhiều, chẳng biết tại sao vẫn thấy thái độ Tống Á Đông hôm nay cực kỳ quái lạ. Đặc biệt ánh mắt nhìn ta trước khi rời giống như là...

      Dự cảm bất thường nảy lên trong đầu Khâu Nguyệt. Trong lúc cùng cha mẹ ngồi trong đại sảnh Kiều trạch chờ Tống Á Đông trở về, tâm trạng ta càng lúc càng chìm xuống. Bầu khí này khiến ta có cảm giác bão tố sắp nổi lên.

      Quá mười rưỡi đêm Tống Á Đông mới về nhà.

      Lúc đầu Kiều Quỳ còn ngồi đợi với vợ chồng Khâu và Khâu Nguyệt nhưng sáng hôm sau phải học, cho nên vừa hơn mười giờ, Tống Kim Chi đuổi hai người Kiều Quỳ và Khâu Nguyệt về phòng ngủ.

      Tống Kim Chi cầu thế, Kiều Quỳ từ chối. Dù sao cũng biết quan hệ giữa Tống Á Đông và Lý Cầm. Gian phu dâm phụ gặp nhau, cần củi khô cũng bừng bừng lửa lớn, há dễ dàng dập tắt.

      Cảm giác được đêm nay có đợi chưa chắc có trò hay, Kiều Quỳ ngoan ngoãn về phòng rửa mặt ngủ. Khâu Nguyệt cũng mệt mỏi cả ngày, thấy Tống Á Đông, ta đành về phòng.

      Hai người Kiều Quỳ và Khâu Nguyệt rồi chỉ tội cho Tống Kim Chi và Khâu Thiếu Hùng. Cả hai người này phải chạy qua chạy lại cả ngày, đặc biệt Tống Kim Chi vừa phải gào thét từ trường đến nhà, còn lăn lộn đánh nhau càng mệt mỏi hơn. Nhưng tiếc rằng lời Tống Á Đông chính là thánh chỉ với cả hai. Có mệt mấy cũng chỉ dựa lưng vào salon chờ đợi.

      May mà đến nửa đêm, Tống Á Đông xuất .

      Tống Kim Chi vừa thấy hai sung sướng chạy đến cung nghênh, ai biết vừa lại gần, thấy Tống Á Đông hung dữ quét mắt khắp sảnh.

      " hai, tìm gì, cho bọn em để bọn em tìm giúp !"

      "Khâu Nguyệt đâu?" Tống Á Đông giương mắt nhìn Tống Kim Chi.

      "Nguyệt Nguyệt? tìm con bé làm gì, con bé mới về phòng ngủ." Tống Kim Chi khó hiểu trả lời.

      "Gọi nó xuống đây!" Tống Á Đông vừa vừa đến salon, đặt mông ngồi xuống.

      "Goi? Nguyệt Nguyệt ngủ rồi, ngày mai nó còn phải đến trường. Có chuyện gì hai đợi ngày mai hãy tiếp!" Tống Kim Chi cũng ngồi theo Tống Á Đông, coi lời ông ta ra gì.

      Nhưng Khâu Thiếu Hùng vẫn ngồi bên lúc này giọng hỏi câu, " vợ, gọi Nguyệt Nguyệt xuống có việc sao?"

      Tống Á Đông bụng lửa, vốn tìm được người trút giận, giờ có em rể Khâu Thiếu Hùng xông tới, trong nháy mắt lửa giận xác định được mục tiêu xả đạn.

      "Chú... Chú hỏi mà biết xấu hổ à!"

      Tống Á Đông đứng phắt dậy, chỉ tay vào mũi Khâu Thiếu Hùng, "Là do con ngoan chú nuôi mà ra, đắc tội ai đắc tội lại đắc tội Sở gia. Vừa rồi người ta gọi điện tới, nếu muốn liên lụy Kiều gia và Khâu thị, chú gọi con ranh kia cút ngay xuống đây cho tôi!"

      Khâu Thiếu Hùng và Tống Kim Chi nghe xong liền bối rối, cả hai biết làm gì ngoài việc gọi Khâu Nguyệt theo lời Tống Á Đông.

      Mới chợp mắt lâu, Khâu Nguyệt lấy nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, khoác thêm áo khoác ngoài đồ ngủ, vội vã xuống lầu. trễ thế này còn gọi ta dậy, Khâu Nguyệt biết Tống Á Đông để ta được hay ho.

      "Quỳ xuống!"

      Quả nhiên, vừa vào đại sảnh thấy Tống Á Đông nổi giận xông tới.
      Dunghyt97, ly sắc, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    2. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 14: Nịnh bợ Sở gia
      " hai đây là làm gì? Có dạy bảo cho con bé là được, con bé nghe lời, cần..." Khâu Nguyệt là bảo bối của Tống Kim Chi, nhưng bà ta chưa hết lời, Khâu Nguyệt kéo tay áo bà ta ngăn lại.

      "Mẹ yên tâm, cậu dạy dỗ con vì muốn con tốt hơn. Mẹ đừng thêm." chờ Tống Á Đông nhắc lại lần nữa, Khâu Nguyệt ngoan ngoãn quỳ trước mặt Tống Á Đông.

      Mới nghe được động tĩnh, Kiều Quỳ rón rén trốn ở chỗ quẹo đầu cầu thang tầng hai, thấy cảnh này càng đề phòng Khâu Nguyệt hơn. Vì đạt được mục đích, tiếc ném thể diện để lùi lại bước, thảo nào đời trước ta có thể đùa giỡn Kiều Quỳ dễ dàng như thế.

      Thấy Khâu Nguyệt ngoan ngoãn quỳ xuống, sắc mặt Tống Á Đông dễ nhìn hơn, chẳng qua nghĩ đến việc sắp làm, ông ta buộc mình phải cứng rắn hơn nữa.

      "Nguyệt Nguyệt, cậu muốn trách con. Con xem con tìm ai gây được lại gây với Sở gia? Con có biết Kiều Quỳ có đơn đặt hàng lớn cùng hợp tác với chi nhánh của Sở gia ? Con làm vậy, giờ Sở gia gọi điện truy cứu, con muốn cậu làm sao đây? Kiều gia làm sao đây?"

      "Cậu, con biết sai rồi. Sau này con dám... làm loạn nữa." Khâu Nguyệt mím môi, thoạt nhìn đầy hối hận.

      "Cậu biết con phải là người dễ kích động. Cậu vẫn luôn nhắc con phải giữ gìn phong độ. Nguyệt Nguyệt muốn tương lai gả vào nhà quyền quý, con thử con thế này cậu làm sao sắp xếp được hôn nhân tốt cho con." Tống Á Đông nới nới cổ áo, vừa vừa quan sát dung mạo Khâu Nguyệt, thấy cháu càng lớn càng xinh đẹp rất hài lòng.

      " được. hai phải làm chủ cho Khâu Nguyệt của em. Nguyệt Nguyệt là cháu ruột , sau này hiếu thuận với . hai, được mặc kệ Nguyệt Nguyệt!"

      Vừa nghe hôn nhân với nhà quyền quý của con xong, Tống Kim Chi liền luống cuống.

      Trong mắt bà ta còn gì quan trọng hơn tương lai con . Khâu Nguyệt lớn lên giống Khâu Thiếu Hùng, từ là mỹ nhân, hai nhiều lần dặn dò bà ta, tương lai phải đưa Khâu Nguyệt vào nhà quyền quý. Tâm nguyện cả đời của Tống Kim Chi là được làm mẹ vợ của thiếu gia quyền thế.

      "Ôi, em... Lẽ nào muốn Khâu Nguyệt có hôn nhân tốt sao? Nhưng hôm nay nó đắc tội Sở gia, đắc tội Sở gia mà muốn giữ thanh danh nguyên vẹn sao?" Tống Á Đông tiếc hận thở dài.

      Kiều Quỳ quen nhìn điệu bộ mệt mỏi bó tay của Tống Á Đông bỗng phát , ông ta đào hố. Về phần vì sao đào hố cho em ruột mình, cháu ruột mình nhảy vào, cứ xem tiếp .

      "Vậy làm sao giờ hai, chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt thể gả vào nhà giàu?"

      Tống Kim Chi vô cùng sốt ruột, vội vã lao đến chỗ Tống Á Đông kéo tay ông ta. kích động như Tống Kim Chi, Khâu Nguyệt và Khâu Thiếu Hùng tỉnh táo trao đổi ánh mắt. Trong đó thấy nghi ngờ, nhưng giờ thích hợp để chuyện, Khâu Thiếu Hùng đành lấy ánh mắt trấn an Khâu Nguyệt, nhắc ta im lặng theo dõi diễn biến.

      "Ôi, em bình tình nghe . phải có cách, chỉ là..."

      "Phải làm gì cứ , chỉ cần bọn em làm được, bọn em chắc chắn làm ngay!"

      Tống Kim Chi bị câu lấp lửng của Tống Á Đông làm cho sốt vó, hận thể vặn miệng ông ta phun cho hết.

      Cảm giác nhạc đệm ổn, Tống Á Đông để ba người kia đợi lâu.

      "Em à, mới lâu, người Sở gia gọi điện. Bọn họ tiền căn hậu quả việc lần này. Nếu Nguyệt Nguyệt ra tay trước, lỗi ở bên chúng ta. Giờ Sở gia cầu chúng ta truy cứu nữa, nếu bọn họ ép Khâu Nguyệt nghỉ học, còn tìm luật sư kiện chúng ta ra tòa. Tương lai Khâu Nguyệt muốn vào nhà quyền thế thể bị đuổi học, thể hầu tòa. Cho nên lúc này, chúng ta đành xin lỗi Sở gia, đồng ý cầu của bọn họ... Vậy mới dàn xếp ổn thỏa được."

      "Nhưng Nguyệt Nguyệt của em chắc chắn làm loại chuyện đó, vì sao là lỗi của con bé được!"

      Khâu Nguyệt trong mắt Tống Kim Chi chính là bảo bối vàng ngọc bà ta tích phúc mấy đời mới sinh được. Con từ bé thông minh hiểu chuyện, càng lớn càng xinh đẹp khéo léo. Với bà ta Khâu Nguyệt là tiên nữ hạ phàm, mà tiên nữ bao giờ có lỗi.

      "Lẽ nào em muốn mặc kệ Khâu Nguyệt sau này gả cho ai cũng được? địa vị Khâu gia, Kiều thị mà đắc tội Sở gia cũng đừng hòng được yên ổn. Mấy người chỉ thích đối đầu Sở gia, căn bản muốn giữ lại thanh danh cho Khâu Nguyệt nữa? Mai sau Khâu Nguyệt tốt, mấy người đừng khóc trước mặt tôi!"

      Giọng Tống Á Đông kiềm chế được. Khâu Thiếu Hùng nhìn ông ta, dám để Tống Kim lên tiếng, vội vã ôm tay bà ta dấu vết cản lại, rồi quay đầu nháy mắt với Khâu Nguyệt.

      Khâu Nguyệt ngầm hiểu, trước khi Tống Kim Chi mở miệng liền : "Cậu , Nguyệt Nguyệt biết sai, nên làm gì cậu thẳng. vì tương lai của con, tại vì Kiều thị, tất cả con đều nghe theo cậu."

      Khâu Nguyệt là dạng người có đầu óc.

      Mới nãy Tống Á Đông vừa thấy mặt ta bắt quỳ, ta biết liên quan tới Sở gia, ta bị Tống Á Đông gạt bỏ. Kỳ thực cho tới hôm nay, Khâu Nguyệt biết mình giống Tống Kim Chi hay Khâu Thiếu Hùng. Người ta giống nhất chính là Tống Á Đông.

      Cả hai cùng thuộc dạng người, vì đạt được mục đích từ thủ đoạn.

      ta vốn định cầu xin Tống Á Đông cầu nhà trường bật lại camera ghi lại hành vi mưu của Sở Du Mộng nhưng tại xem ra cần nữa. Tống Á Đông nhận được điện thoại Sở gia lập tức bán đứng ta, chỉ trách ta quá ngây thơ tin tưởng Tống Á Đông coi trọng mình, tin tưởng ông ta để ta kế thừa Kiều thị... Xem ra chỉ sợ trong lòng Tống Á Đông, ta hơn Kiều Quỳ phân.

      Tống Á Đông thấy Khâu Nguyệt tỏ thái độ tốt, phiền muộn trong đầu tản . dong dài nhiều qua cầu của Sở gia. Mặc kệ phản ứng của Tống Kim Chi và Khâu Thiếu Hùng, Tống Á Đông trực tiếp gọi quản gia Triệu lấy cây roi trúc lại đây, quất lên cánh tay và bắp chân Khâu Nguyệt.

      Sở gia cầu đơn giản, Sở Du Mộng bị thương thế nào Khâu Nguyệt phải có bằng ấy vết thương.

      Sở Du Mộng là tiểu thư nhà chính Sở gia, dù cha Sở Du Mộng có tiếng ta cũng chẳng được chiều chuộng gì nhưng nếu ta bị nhục khác gì Sở gia bị nhục. Nếu ngày mai thấy Khâu Nguyệt nguyên vẹn tổn thất nào xuất trong trường, rất xin lỗi, Kiều thị gánh được lửa giận của Sở gia.

      Roi trúc chuẩn bị sẵn, kích thước và độ đàn hồi được thiết kế đánh người thương gân cốt, chỉ để lại từng vệt roi hồng.

      Tiếng roi trúc quật vào da thịt và tiếng rên cố nén của Khâu Nguyệt truyền từ tầng dưới lên. Kiều Quỳ trong bóng tối quan sát thấy nhàm chán, lặng lẽ về phòng ngủ.

      nghĩ Khâu Nguyệt lại chịu được bất công, thậm chí ấm ức cũng nhịn. Chẳng qua đêm nay đủ đặc sắc, trước kia xuống tay chỗ Sở Du Mộng quả nhiên thích hợp. Chiêu dẫn sói nuốt hổ này dùng rất hiệu quả, mặc kệ Khâu Nguyệt có hậu chiêu sau đó , Sở Du Mộng và Khâu Nguyệt được định chắc đánh nhau đầu rơi máu chảy.

      Kiều Quỳ lăn lộn giường, trong đầu nhớ lại từng việc đời trước và tình phát sinh gần đây. Nhớ tới sườn mặt cắn răng chịu đựng của Khâu Nguyệt, nhớ tới bộ dạng bị đánh ngất xỉu tại chỗ của Lý Cầm, nhớ tới cái mặt bị quấn đầy băng của Sở Du Mộng...

      Có lẽ ông trời phù hộ... Hôm nay thu hoạch quá phong phú. Kiều Quỳ chìm dần vào giấc ngủ cùng cảm giác vô cùng thỏa mãn và tí xíu lo lắng.

      Hôm sau Kiều Quỳ đến trường mình. Lý do đơn giản, Tống Á Đông sợ hình thức chưa đủ, sáng sớm dẫn Khâu Nguyệt đến Sở gia xin lỗi. biết lần này Tống Á Đông tự thân xuất mã vì thành ý xin lỗi hay vì lôi kéo tình cảm.

      có Khâu Nguyệt cùng, Kiều Quỳ hơi buông lỏng, vừa khe khẽ hát vừa vào trường.

      Ai biết vừa vào phòng cảm gác được vô số ánh mắt đổ xô vào mình. biết vì nguyên nhân gì, bạn học đều nhìn trộm . Kiểu nhìn đó muốn phớt lờ được. Nhưng quen với ai trong lớp, chỉ chơi với Sở Du Mộng hôm nay đến trường.

      Dù sao Kiều Quỳ cũng chẳng phải mười bảy tuổi , dù hơi lạ trong lòng vẫn đè lại cảm giác đó, ngồi vào chỗ, im lặng lấy sách ra đọc.

      "Kiều Quỳ quả nhiên chăm học, vừa vào lớp lấy sách ra đọc rồi." Giọng cực kỳ thân thiện vang lên sau lưng Kiều Quỳ.

      Giọng này hơi quen tai nhưng nhất thời nhớ được nghe qua ở đâu. Kiều Quỳ nghiêng đầu nhìn ra sau, hóa ra là người quen.

      "Đến trường để học làm gì? Đọc sách trong lớp kỳ lạ lắm à?"

      Kiều Quỳ bình tĩnh quan sát đối phương, đối phương bị cái nhìn săm soi của mà có hơi chột dạ. bật cười, "À, chắc bạn Lý cần học cũng được? Bạn Lý mới sáng sớm rất rảnh rồi."

      Đôi mắt rạng rỡ có thần của Kiều Quỳ cong cong thành hai vầng trăng non rất đẹp, nhìn qua thấy cười rất chân thành. Nhưng nếu tỉ mỉ quan sát phát trong con ngươi đen như mực ấy đầy chế giễu khinh thường.

      Lý Mỹ Tâm, bạn thân đời trước của Tống Gia Gia, Tống Gia Gia đâu cũng bám theo như cái đuôi. Ở đợt phân lớp trước, Lý Mỹ Tâm và Tống Gia Gia học cùng lớp, từ khi Tống Gia Gia liên hợp với mấy bạn tốt của mình liên tiếp đâm thọc , Kiều Quỳ mới bắt đầu chú ý tới bộ đôi này.

      Mấy con quỷ quái hành người mà muốn trốn cũng xong, làm sao quên được?

      nghĩ tới, trước khi Tống Gia Gia thành công gây , Lý Mỹ Tâm vẫn học cùng lớp với . Giọng điệu thế kia chắc hẳn cùng giuộc với Tống Gia Gia rồi.

      "Kiều Quỳ, cậu sao lại có người như cậu nhỉ?" Lý Mỹ Tâm liếc nhìn Kiều Quỳ ghét bỏ, dùng giọng vô cùng đau đớn, "Đừng diễn trò là cậu thích học, đừng tưởng nước đến chân mới nhảy, cuống lên mới ôm chân Phật có tác dụng... Lẽ nào cậu cho rằng bạn nào, giáo viên nào biết bộ mặt của cậu?"

      P.s cuối chương: Người thích chết có rất nhiều. Người mặt dày chính là kim cương vô địch.

      Thấy sai sót gì cứ cmt.
      Banashi, ly sắc, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    3. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Ta lọt hố r!!!!!!!! Mong chủ hố cố gắng lấp nhanh hố. Chân thành cảm ơn.....

    4. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 15:
      Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến nhiều bạn học xung quanh để ý. Hiển nhiên đây chính là hiệu ứng Lý Mỹ Tâm hi vọng.

      "Có gì thẳng, quanh co vòng vèo hoài thấy mệt à?" Từ lời của Lý Mỹ Tâm lộ ra ít manh mối. Kiều Quỳ phát , cái cách ta dẫn dắt chú ý của mọi người và nhân cơ hội bôi nhọ đối phương chẳng khác gì trong trí nhớ.

      "Hừ, Kiều Quỳ. Cậu đừng giả vờ thanh cao. Cậu tưởng mình hành động kín đáo lắm ấy? Tôi cho cậu biết..."

      "Cuối cùng cậu có chuyện tử tế được ? Nếu thẳng thắn trình bày vấn đề, tôi đồng ý trao đổi với cậu vài câu. Còn nếu cậu cứ huyên thuyên nửa ngày vào trọng điểm, ngại quá, miễn cho tôi thể đón tiếp."

      Kiều Quỳ lười phải nghe Lý Mỹ Tâm năng lung tung. Vứt lại câu, xoay người tiếp tục học bài, mặc kệ phản ứng của Lý Mỹ Tâm.

      Lý Mỹ Tâm bị Kiều Quỳ chọc cho tức điên. Mọi khi thấy Kiều Quỳ qua lại với người khác trong lớp, ngờ tính cách con ranh này đáng ghét thế. Nhưng nó vừa bày ra điệu bộ xa cách kia, chẳng lẽ mình phải bỏ hết mặt mũi quấn lấy nó?

      Lý Mỹ Tâm rối rắm khó xử, giọng đầy chính nghĩa kịp thời giải vây cho ta.

      "Kiều Quỳ, sao cậu có thể lấy thái độ đấy để chuyện với bạn cùng lớp. Tuy cậu mấy khi hòa đồng với lớp, nhưng lần này chính cậu phạm phải sai lầm. Lý Mỹ Tâm đứng ra góp ý cho cậu vì muốn tốt cho cậu, cậu phải đàng hoàng đón nhận chứ. Nên biết tìm bạn chơi dễ, tìm người tình nguyện chỉ ra khuyết điểm của cậu, khuyên can cậu mà sợ mất lòng mới khó. Thêm vào đó, hành vi của cậu lần này ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới ban năm chúng ta. cách khác là cậu bôi nhọ danh dự của toàn bộ học sinh ban 5. Chẳng lẽ cậu tí áy náy nào sao?"

      nam sinh thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc bước ra khỏi đám đông. Kiều Quỳ định thần, nhận ra người này chính là lớp trưởng ban 5, Nghiêm Huy.

      Kiều Quỳ biết Nghiêm Huy đầu óc bảo thủ nhưng có thể xem như chính trực ngay thẳng, phải là người có bụng dạ và cũng chẳng hiểu mấy về quanh co của loại người ấy.

      Nghiêm Huy vậy chứng thực hơn nửa suy đoán trong đầu Kiều Quỳ.

      Tiết mục kiểu này đời trước được xem ít lần. tại Khâu Nguyệt và Sở Du Mộng ốc mang nổi mình ốc, cơ bản rảnh để động đến . cũng biết chắc chắn là mưu hãm hại của đám người Tống Gia Gia.

      "Lớp trưởng, phải tớ cố tình có thái độ chịu hợp tác. Mà từ lúc tớ bước qua cửa lớp tới giờ chưa được mười phút, hề biết có chuyện gì phát sinh. Lý Mỹ Tâm lại đột nhiên chạy đến, ào ào chỉ trích tớ. Cậu tớ có thể thân thiện được ? Nếu mỗi người các cậu mới tới trường bị người ta đối xử thế, các cậu có thái độ tốt được ?"

      Kiều Quỳ cố gắng vạch , nếu đám người Tống Gia Gia thích lén lút chơi bẩn, tuyệt đối cho bọn họ được như ý, đẩy toàn bộ bẩn thỉu ấy ra ngoài ánh sáng. Tống Gia Gia ấy à, cái loại dám công khai, cũng thể công khai thân phận của mình, chẳng sợ đối đầu trực tiếp.

      Nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy được nhiều bạn học tỏ vẻ tán thành.

      "Cậu, cậu... Được lắm. Cậu mặt dạn mày dày, cố tình giả vờ hiểu phải ? Cậu sợ bị bẽ mặt, chẳng lẽ tôi sợ xé cái mặt của cậu ra được. Tôi vốn nghĩ chúng ta là bạn cùng lớp, chừa lại tí thể diện cho cậu, nếu tế nhị đề cập tới được tế nhị. Giờ cậu ..."

      "Vậy cậu mau ... Sao cứ nhảy nhót hoài chịu sớm tí?"

      Kiều Quỳ bĩu môi chế giễu, cực kỳ thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời Lý Mỹ Tâm. Lấy tu dưỡng của Kiều Quỳ, cắt đứt lời người khác là việc thất lễ. Nhưng đối mặt với loại người chỉ chực hãm hại mình cả hai đời, có kiên nhẫn giữ gìn hàm dưỡng.

      " , xem thử tôi xong cậu còn mặt mũi nào ở lại trường nữa ! Kiều Quỳ. Cậu quá to gan, dám gian lận trong đợt sát hạch chia lớp. Cậu làm bậy chớ, nhưng chép bài ai chép mà chép bài của học bá, những thế còn chép đến max điểm. Cậu cậu làm thế có phải tự vả vào mặt mình rồi ?"

      Lý Mỹ Tâm nhướng mày, cực kỳ đắc ý quan sát phản ứng của Kiều Quỳ. Nhiều bạn học xung quanh nghe xong rối rít chụm đầu bàn tán, mặt lộ khinh bỉ.

      Hóa ra hôm nay nhiều người quan sát là vì thế... Dồn hơi quá sức rồi, vậy mà thi được max điểm. Kiều Quỳ thầm trong bụng, nhất thời hối hận bản thân khống chế được khả năng làm bài, thi lần thi được max điểm.

      "Sao nào, dám tiếp?" Thấy Kiều Quỳ sững sờ, Lý Mỹ Tâm càng đắc ý.

      " dám? Xùy! Phải đấy, tôi oan uổng bị cậu đổ lên đầu tội danh lớn thế, sợ quá được gì..." Chỉ được mỗi cái chiêu khoa chân múa tay ra vẻ cực kỳ ghê gớm. Kiều Quỳ hơi khinh thường thủ đoạn vu khống của đám người Tống Gia Gia.

      "Nhưng này Lý Mỹ Tâm, các thầy giám thị của Hoa Thụy rất nghiêm khắc, chặt chẽ. Nếu tôi giở trò chẳng lẽ các thầy phát ra? Cậu cứ ở đấy ba hoa, có nghĩ qua cái nhìn của các thầy thế nào ?"

      "Đấy chính là chỗ cao siêu của cậu... Tôi luôn, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Cậu tưởng cậu chép bài rất kín đáo, có ai phát được đúng ? Ha ha. Có hai bạn cùng phòng ngồi ở phía sau cậu chứng kiến được hết hành vi của cậu rồi. Thôi coi như cậu tự đánh vào mặt mình, chép bài của ai chép, chép bài của học bá Trần Tuấn ban sáu. Ban sáu và ban năm chúng ta vốn ưa nhau. Bây giờ cậu bị người của ban sáu tố cáo với giáo viên chủ nhiệm. Lần này danh dự ban 5 coi như bị mất sạch rồi!"

      Lý Mỹ Tâm càng càng kích động, dùng từ cũng càng lúc càng phấn khích. gần xong cũng quên kéo cừu hận cả lớp lên người Kiều Quỳ.

      " nhìn ra được Lý Mỹ Tâm cậu rất có thiên phú đóng kịch, nếu hơi ngu tí chắc bị cậu dắt mũi rồi. Có chỗ này tôi thấy cậu nên cân nhắc cẩn thận trước khi . Nếu thầy giám thị hề phát được tôi chép bài của người khác, camera quản chế cũng hề thấy, nhưng lại bị hai bạn ở phía sau - chẳng biết có cầm theo ống nhòm - phát ra? Lạ nhỉ, hai bạn đó thi làm bài lại nhìn tôi chằm chằm làm gì?"

      "Ha ha, rất khôn khéo. Là vì cậu quá may mắn, ngồi ngay đằng sau lưng của học bá Trần Tuấn. Ai cũng biết Trần Tuấn thấp bé suy dinh dưỡng, cơ bản che hết được đáp án ở tờ bài làm bàn. Thừa dịp đó, cậu thoải mái chép lại toàn bộ bài làm của người ta."

      " muốn gán tội cho người khác, lo gì tìm được cớ. Cậu mực khăng khăng nhận định tôi ngồi sau cậu ta nên dễ dàng chép được bài, tôi có giải thích thế nào cũng lọt tai cậu. Nhưng tôi nhớ nhà trường thông báo ngày mai mới công bố kết quả. Giờ bài thi còn chưa phát xuống, điểm số và thứ tự còn chưa xem được. Dưới tình huống cái gì cũng chưa ràng liền vu khống tôi gian lận. Cậu nóng lòng quá rồi đấy!"

      Kiều Quỳ biết, theo thông lệ trước khi lên danh sách cuộc họp để điều chỉnh thành tích. Ai có nguồn tin nhạy bén đều biết trước được ít nhiều kết quả. Nhưng lúc này còn chưa công bố bảng điểm, chỉ biết được môn được điểm cao nhất mà vội vàng vu tội cho , đúng là...

      "Nóng lòng? Kiều Quỳ, chắc cậu biết hôm qua các thầy tăng ca để chỉnh điểm. Sáng nay thành tích từ ban đến ban năm đều có hết rồi. Cậu đại khái ngờ tới chép bài của học bá lập tức bước lên trời nhỉ, điểm của cậu vinh quanh đứng đầu ban năm. Tôi muốn xem cậu giải thích thế nào!"

      Lý Mỹ Tâm khoanh tay trước ngực, cảm giác bắt được thóp Kiều Quỳ làm ta cả người phấn khích.

      "Chậc, quá nhàm chán!"

      Ai ngờ Kiều Quỳ cơ bản thèm xuất chiêu. nghe xong đống chỉ trích của Lý Mỹ Tâm chỉ nghiêng đầu suy nghĩ giây, lập tức trở lại vị trí cũ tiếp tục học bài. câu thừa cũng thèm bố thí cho Lý Mỹ Tâm.

      "Kiều Quỳ, cậu có ý gì? Cậu chột dạ phải , là hết lời chối cãi phải ?" Lý Mỹ Tâm từ bỏ ý định, ta tự giác cho rằng Kiều Quỳ vô lực giải thích nên dám chính diện trả lời ta.

      "Kiều Quỳ, cậu đừng tưởng gì là việc này được bỏ qua. Bình thường cậu mấy khi học bài, muốn dựa vào gian lận thi cử để được thành tích cao. Ha ha, lần này tốt rồi, đúng ý cậu bước lên trời. Nhưng đừng cho rằng mọi người đều là mắt mù, ai biết năng lực của cậu? Cậu mặt dạn mày dàu thừa nhận chẳng sao, nhưng đừng lừa gạt toàn ban năm chúng ta. Giờ thể diện ban năm bị mất hết rồi. Tôi cho cậu biết, nếu cậu cho mọi người lời giải thích, sau này đừng hòng đặt chân ở trường!"

      "A, lời này cậu được nhưng có làm được ?" Kiều Quỳ quét mắt nhìn Lý Mý Tâm, cười nhạt tiếng.

      "Lớp trưởng, sao tớ biết từ lúc nào Lý Mỹ Tâm là đại diện của ban năm?"

      Nghiêm Huy bị Kiều Quỳ điểm danh, thể đứng ra can thiệp vào tranh cãi giữa hai bên.

      Chẳng qua theo suy nghĩ của cậu ta, việc này chưa thể kết luận được. Tuy cậu ta rất ghét những người chịu học hành tử tế mà chỉ biết giở trò gian lận, hơn nữa đối tượng chính ở đây là Trần Tuấn, tên suốt ngày coi thường ban năm của cậu ta. Nhưng việc mới chỉ dừng ở mức tin vịt giữa vài bạn học ngầm tung ra. Còn Kiều Quỳ, tuy kiêu ngạo, khó hòa đồng nhưng vẫn là thành viên của ban năm.

      Làm lớp trưởng, Nghiêm Huy muốn kết luận vội vàng, vì cậu ta đứng về phía bạn cùng lớp của mình.

      "Kiều Quỳ, Lý Mỹ Tâm quá để ý danh dự của lớp, vốn xuất phát từ ý tốt nên cậu đừng bận tâm nhiều. Nhưng Lý Mỹ Tâm này, việc này chúng ta nên can thiệp vào. Chỉ là mấy lời đồn vô căn cứ, phía nhà trường còn chưa có động tĩnh. Cho nên chúng ta cứ giao hết cho giáo viên xử lý. Lý Mỹ Tâm, tạm thời cậu cần nghị luận thêm."

      "Nhưng lớp trưởng... Cậu thấy cậu quá già mồm vênh váo sao, nào có tí gì là ăn năn! Việc này cậu nhịn được nhưng tớ nhịn được!"

      Lý Mỹ Tâm tuyệt đối muốn Kiều Quỳ có cơ hội lấp liếm cho xong lần truy cứu này. Hôm qua, nhóm ta vắt óc cả đêm mới định ra được kế sách hoàn hảo. Nếu hôm nay chèn ép được Kiều Quỳ, bước tiếp theo dễ . Nhưng ta lại quá gấp gáp, sợ Kiều Quỳ thoát được liền quát to, chỉ tay vào mặt Kiều Quỳ.

      Cử chỉ này ở đâu cũng khó có thể chấp nhận, càng đề cập tới Hoa Thụy với phần đông học sinh đến từ giai cấp thượng lưu.

      ta vừa duỗi ngón trỏ ra, lập tức khơi dậy lửa giận của đám học sinh vốn lấy việc ta đôi co với Kiều Quỳ làm trò tiêu khiển. Nhiều học sinh lặng lẽ kéo tụt đánh giá với Lý Mỹ Tâm, thậm chí đánh dấu Lý gia thành gia tộc nên hạn chế quan hệ.

      Dù sao Kiều Quỳ là thiên kim tiểu thư được nuông chiều của Kiều thị, tuy trong quan hệ với bạn bè có hơi lãnh đạm nhưng điểm vướng mắc ấy thuộc về cá tính từng người, đáng để lên án.

      Ngược lại gia đình Lý Mỹ Tâm gần đây mới trở thành tân quý do có đầu tư vào dự án nghiên cứu phát triển tiết kiệm năng lượng kiểu mới. Những năm gần đây, Lý gia mới bước chân vào thượng tầng thành phố G, là giai đoạn mà Lý Mỹ Tâm phải thời khắc cẩn thận ngôn hành cử chỉ của mình.

      Giữa bạn học với nhau đôi khi có chút lục đục hoặc bất đồng quan điểm. Bình thường gặp phải vấn đề này, người ta thường uyển chuyển tránh mũi nhọn, lựa điểm yếu để công kích khiến đối phương ngậm miệng, hoặc là quanh minh chính đại biện luận ngay trước mặt mọi người. Ở trường hợp trước, cả hai bên đều tự giữ lấy cái giá của mình. Ở trường hợp sau, phải thể phóng khoáng, khí phách. Mà hành vi vì tranh cãi mà chỉ tay vào mặt người ta như Lý Mỹ Tâm là cực kỳ bất lịch , cực kỳ mất thân phận.

      Kiều Quỳ nhíu mày khó chịu, cái vỗ gạt tay Lý Mỹ Tâm ra chỗ khác. Chắc hẳn ta cũng tự thấy hành vi của mình ổn, chỉ mấp máy miệng lại dám thêm gì.

      "Tốt thôi, tôi vốn muốn dây dưa với cậu, nhưng giờ bị bắt nạt thẳng vào mặt vậy, nếu tôi gì chỉ sợ mọi người cho rằng Kiều gia dễ bắt nạt. Lý Mỹ Tâm, tôi cho cậu cơ hội, nếu cậu mực chắc chắn tôi gian lận, cậu có dám đánh cược với tôi ?"

      "Đánh cược... Đánh cược cái gì?" Thấy dáng vẻ Kiều Quỳ giống như có tính toán, Lý Mỹ Tâm hơi kiêng kỵ.

      "Rất đơn giản, đánh cược tôi có gian lận ." Kiều Quỳ hất cằm nhìn thẳng Lý Mỹ Tâm, mặt viết "gậy ông đập lưng ông"

      Lý Mỹ Tâm thấy dứt khoát thế đâm ra do dự, lúc lâu gì.

      "Nếu cậu liên tục chịu thừa nhận mình gian lận, ai ép buộc được cậu? Kể cả có nhiều bạn học khác đều chứng kiến nhưng cậu vẫn mạnh miệng tính sao?"

      Đáy lòng Lý Mỹ Tâm biết ngoại trừ hai người làm nhân chứng kia còn có thêm vật chứng coi như cực kỳ hữu dụng. Nhưng người tham gia đánh cược chỉ có ta và Kiều Quỳ, có mười phần nắm chắc, ta đặt cược.

      " thế cũng có đạo lý... Vậy bỏ qua?" Kiều quỳ có tình kéo dài câu, thưởng thức vẻ mặt phập phồng của Lý Mỹ Tâm.

      "Sao được, chính cậu mở miệng đòi cược, thể lật lọng rút lời."

      "Còn phải vì tôi đây thấy cậu khó xử sao... Dù sao cậu cũng đúng, việc gian lận nếu bị phát ngay tại chỗ, xác thực khó ràng. Cậu muốn thắng cũng dễ."

      Lý Mỹ Tâm nghe Kiều Quỳ vậy cho rằng Kiều Quỳ cố lừa ta, khiến ta cảm giác dễ bị thua cược, từ đó dám làm gì. ta tự nhận nếu mình thuận theo ý Kiều Quỳ, chẳng phải bỏ lỡ cơ hội tốt.

      "Cược cược, trắng đen thể thay đổi lẫn lộn. Nhưng để quyết định có việc gian lận , hai người chúng ta tự thể thuyết phục, hãy giao hết cho nhà trường phán đoán. Nếu cậu có chứng cứ chứng tỏ mình trong sạch nên biết bên ban sáu cũng có chứng cớ chỉ cậu gian lận. Đến lúc đó, đừng hòng chối tội."

      muốn Kiều Quỳ cơ hội trốn tránh, Lý Mỹ Tâm dứt khoát lấy việc tồn tại chứng cớ tự đoạt đường lùi của .

      "Cũng được, nếu cuối cùng chứng minh được người gian lận phải là tôi, phiền cậu sau này có thấy tôi mau đường vòng, có việc gì đừng có lắc lư trước mặt tôi. Càng đừng có gọi loạn hô bậy... Thế nào?" Kiều Quỳ nhướn mày, chính là chờ Lý Mỹ Tâm nhượng bộ.

      "Nếu cậu gian lận sao?"

      Lý Mỹ Tâm cơ bản để điều kiện của Kiều Quỳ trong lòng. ta sớm nhận định ai thắng cược ai thua cược rồi.

      "Nếu tôi gian lận, tất nhiên tùy cậu xử trí." Kiều Quỳ cười khẽ.

      Lý Mỹ Tâm cảm giác lần này được hời. Vốn đám người ta chỉ định bôi xấu danh dự của Kiều Quỳ, khiến Kiều Quỳ dần dần còn mặt mũi nào ở lại trường học, ngờ lần cược có thể miễn bao lằng nhằng phía sau, trực tiếp gạt bỏ là xong.

      "Tốt, thống nhất vậy . Chỉ cần khi nhà trường điều qua, cậu lấy ra được chứng cứ mình vô tội tôi thua. Còn nếu nhà trường chỉ chấp nhận chứng cớ của người ta là cậu gian lận, cậu phải chấp nhận thua cuộc và từ nay về sau được phép xuất ở trường này nữa."

      Lý Mỹ Tâm trong lòng mười phần chắc chắn, nhân chứng, vật chứng sớm chuẩn bị xong. Với lại thành tích của Kiều Quỳ luôn ở mức trung bình, dù hôm nay tính là cố ý vu hãm Kiều Quỳ, ta cũng chẳng tin thành tích đợt sát hạch này là khả năng của Kiều Quỳ.

      "Được, tất cả mọi người trong lớp làm chứng, đến lúc đó thua cũng đừng có khóc!" Kiều Quỳ xong quên liếc nhìn Lý Mỹ Tâm cười nhạt.

      "Hừ, ai khóc còn chưa biết đâu!"
      Xuxu2109, Dunghyt97, Daisy luu4 others thích bài này.

    5. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 16: Nhân chứng
      Tiết đầu tiên của giáo viên chủ nhiệm, Lưu Thiến. Khi Lưu Thiến bước vào lớp, đám học sinh ồn ào bàn chuyện đều ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

      Hôm nay trong lớp rất nhiều người tập trung, ngay cả Lưu Thiến đứng bục giảng bài cũng bồn chồn yên. Ai cũng nhìn ra được, ánh mắt Lưu Thiến từ đầu buổi học ngừng đảo qua chỗ Kiều Quỳ. Mỗi khi vô tình gặp phải ánh mắt thắc mắc của Kiều Quỳ, ta vội vàng tránh né.

      thể trách Lưu Thiến rối rắm thế. ta thấy quá khó xử việc của Kiều Quỳ, lại được kéo dài thời gian.

      Hôm trước, Sở Du Mộng mới bị người ta đánh. Sáng nay vừa đến trường, ta lại được chủ nhiệm khoa, Nhâm Kiến Quân gọi vào văn phòng về việc nghi ngờ Kiều Quỳ quay cóp bài của bạn. ta được cầu ngay khi hết giờ phải dẫn con bé lên ngay để xử lý.

      Lưu Thiến cứ có cảm giác gần đây làm gì cũng thuận.

      Vì Sở Du Mộng, ta và chủ nhiệm ban sáu, Trương Hạo xung đột với nhau, lần này lại đấu tay đôi với ta tiếp vì Kiều Quỳ. Nếu chỉ thế sao, so sánh về địa vị hay kinh nghiệm Trương Hạo hề có tính uy hiếp với ta. Nhưng xui xẻo ở chỗ, hôm trước phe ta có ưu thế để bắt nạt Trương Hạo, nay hai bên tráo đổi vị trí cho nhau. Trương Hạo chắc chắn buông tha ta, chắc chắn đòi lại thiệt thòi của học sinh lớp ta.

      Với thâm niên của Lưu Thiến, ta tuyệt đối muốn gặp phải chuyện mất mặt thế.

      Nếu Kiều Quỳ có thân phận kia, Lưu Thiến nhúng tay vào vũng nước đục này để giúp đỡ Kiều Quỳ. Trường Hoa Thụy tuyệt đối nhân nhượng với hành vi gian lận trong thi cử. Bao năm qua, những học sinh bị tóm được nào có kết quả tốt. Nếu Kiều Quỳ bị định tội, bị ghi lại vào học bạ, nặng đuổi học. Việc này mà đặt người học sinh khác, Lưu Thiến khó xử. Chỉ tiếc...

      Thiên kim độc nhất của Kiều thị, dù Kiều gia được tính là hào môn cao quý nhất ở thành phố G nhưng bao lâu qua luôn có thanh danh tốt trong giới thượng lưu, sức ảnh hưởng cũng hề . Nếu bị truyền ra tin Kiều Quỳ gặp phải vấn đề mà chủ nhiệm lớp con bé chịu tham gia giúp đỡ con bé, chỉ sợ nghe phải điều gì đó chướng tai.

      Kiên trì hết tiết, vừa nghe thấy tiếng chuông báo nghỉ, Lưu Thiến đến chỗ Kiều Quỳ, truyền đạt lại ý tứ của Nhâm Kiến Quân. Hành động của ta dẫn tới chú ý của rất nhiều học sinh trong lớp, lại thêm có người cố ý truyền tin, nên khi Lưu Thiến chân trước dẫn Kiều Quỳ ra ngoài, chân sau cả lớp biết Kiều Quỳ bị gọi lên văn phòng tra hỏi chuyện quay cóp.

      Kiều Quỳ theo Lưu Thiến, thấy bên trong văn phòng chỉ có chủ nhiệm khoa Nhâm Khiến Quân, chủ nhiệm ban sáu Trương Hạo, mà còn thêm bốn học sinh đứng.

      Mắt nhìn lướt qua, Kiều Quỳ nhận ra được người đứng ở vị trí đầu tiên chính là học bá Trần Tuấn có tiếng là tự cao tự đại. Từ trước đến giờ tên này luôn coi thường tất cả học sinh ban năm bọn . Còn lại mấy người kia, tạm thời nhớ được tên nhưng cũng thấy khá quen mắt.

      Dù sao đều là đồng bọn Tống Gia Gia lôi kéo để hãm hại . Kiều Quỳ dứt khoát thèm để ý ai là ai, tùy tiện gán cho từng người mấy cái tên châm chọc mà chính xác: nhân vật phản diện A, B, C.

      "Tốt. Nếu Kiều Quỳ và Lưu đến chúng ta hãy bắt đầu vào vấn đề luôn." Người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc hắng giọng tiếng. "Mọi người đều biết tôi phải là người thích vòng vo. Nếu tất cả biết mục đích mình được mời đến đây tiếp theo có bất kì vấn đề gì tôi hỏi hãy trả lời dứt khoát. Trong quá trình đó, ai có thắc mắc gì cũng hết ra. Chỉ cần tìm ra chân tướng, có bằng chứng hoặc suy nghĩ thế nào, cứ mạnh dạn trình bày."

      Chủ nhiệm khoa Nhâm Kiến Quân ở tuổi trung niên, làm việc cực kỳ có năng lực. Ông từng tốt nghiệp ở cao trung Hoa Thụy, tất nhiên xuất thân từ gia tộc lớn có danh tiếng. Trong khoảng thời gian làm chủ nhiệm khoa, ông luôn giữ lập trường trung lập và công bằng, trước nay chưa từng vì sợ đắc tội ai mà có thái độ thiên vị nên lời rất có trọng lượng.

      Chuyện gian lận lần này, ông ta nghiêng về phía nào. Ở Hoa Thụy hoàn toàn chấp nhận hành vi gian lận, nhưng mấy học sinh Trương Hạo dẫn tới mách tội lại có sơ hở thuyết phục. Cho nên ở tình huống này, Nhâm Kiến Quân lấy vị trí khách quan ở ngoài quan sát diễn biến.

      "Được, nếu hiệu trưởng vậy, tôi cũng quanh co." Trương Hạo lên tiếng.

      Từ khi Kiều Quỳ bước vào phòng, Trương Hạo có thành kiến với học sinh này. Kiều Quỳ chỉ có khuôn mặt bằng bàn tay nhưng đôi mắt to, sáng lấp lánh, mái tóc dài mềm mại thả tung. Trông con bé như búp bê tinh xảo, nhưng Trương Hạo thấy nhiều đứa bé có vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc giống thế ở Hoa Thụy. ta vốn có ít thành kiến với cái gọi là quyền quý, hào môn, giờ thấy dáng vẻ Kiều Quỳ càng chẳng tin có thể làm bài thi đạt điểm tối đa.

      "Kiều Quỳ, lớp tôi có hai học sinh phát em trong lúc thi liên tục nhìn bài của Tuấn ngồi bàn bên . Em định giải thích việc này thế nào?"

      Kiều Quỳ cũng chú ý tới vẻ mặt địch ý của Trương Hạo. Tuy hiểu được tin tưởng Trương Hạo dành cho học sinh của mình, nhưng vì thế chấp nhận mình bị người ta nghi ngờ.

      "Thưa thầy, em có gì để giải thích. Vì em hoàn toàn sao chép bài."

      "Kiều Quỳ, cậu đừng dối. Tôi ngồi chếch phía trái sau lưng cậu. Tôi thấy tường tận cậu luôn ngẩng đầu nhìn vào bài thi của Trần Tuấn."

      Kiều Quỳ vừa dứt lời, nhân vật phản diện A đứng cạnh Trần Tuấn vội vàng lên tiếng chỉ tội Kiều Quỳ.

      "Đúng đấy ạ. Em cũng nhìn thấy! Lúc đó em ngồi sau bọn họ hai hàng. Đừng em được ngồi ở chỗ Kiều Quỳ mà có lùi lại vài bàn nữa, em cũng nhìn được bài của Trần Tuấn bị lệch ra ngoài, tuy là khi đó thể thấy nội dung cụ thể bài." Nhân vật phản diện B ngại mình chậm chân, đợi nhân vật phản diện A xong nhảy ra hùa theo.

      Thấy vậy, Kiều Quỳ mỉm cười, "Ý của hai cậu là, lẽ ra lúc nên làm bài thi hai cậu tập trung làm bài mà chỉ chú ý tới tớ? Tớ muốn hỏi chút, các cậu nhìn tớ trong bao lâu?"

      Nhân vật B tính tình vội vàng xao động, "Đừng vờ vịt, tôi làm gì có thừa thời gian chuyên môn chú ý tới cậu. Chẳng qua trong lúc tạm nghỉ tình cờ nhìn thoáng qua, phát cậu nhìn bài của Trần Tuấn."

      "Thế cũng đủ rồi. Cậu mình tình cờ nhìn thoáng qua, nhưng đó đủ để kết luận tôi quay bài chưa? Chẳng qua trong nháy mắt đó, cậu thấy tôi nhìn lên đằng trước. Nhưng chắc ai cũng biết, bằng thời gian ngắn ngủi đó cơ bản thể chép được toàn bộ bài thi. Nếu tôi muốn đạt điểm tối đa chắc chắn chỉ tốn ít công thế chứ."

      "Cậu đừng cãi chày cãi cối, cậu ấy thấy nhưng tôi thấy tường tận toàn bộ! Mọi người đều biết thành tích của tôi trước giờ cao, bình thường thi đều chỉ chọn câu dễ để làm, làm xong thường nằm bò bàn đợi hết giờ. Hôm đó khi tôi dư thời gian nhìn ngó xung quanh, đúng lúc bắt gặp cậu nghểnh cổ nhìn lén bài thi đằng trước. Tôi khác cậu ấy, tôi nhìn từ đầu tới cuối, cậu đừng trốn tội."

      Kiều Quỳ thấy nhân vật phản diện A điệu bộ chém đinh chặt sắt, lập tức muốn đợi thêm lúc nữa để chứng kiến vẻ bẽ mặt của cả đám. Nhưng đáng tiếc, nhân vật phản diện còn chưa ra sân hết, nếu phá hỏng cơ hội bọn họ được phát huy, màn kịch này kém thú vị.

      Lưu Thiến vẫn đứng bên quan sát, nửa ngày hé răng lại lên tiếng.

      "Thầy Trương, thế nghe vẫn hợp lý lắm. phải tôi tin hai em ấy nhưng thầy xem... Trần Tuấn là học sinh ban sáu, hai em nhân chứng cũng là người của ban sáu. Nhân chứng có quan hệ với người trong cuộc chưa hẳn tin cậy được."

      "Có gì đáng tin. Nếu học sinh của tôi dám ra làm chứng chẳng sợ người ta gì. Các em ấy thẹn với lương tâm mới dám đứng ra giúp bạn mình đòi công bằng."

      "Thầy Trương thể vậy. Kiều Quỳ có thắc mắc về lời buộc tội cũng chẳng sai. Nếu thầy ương ngạnh thấy hợp lý lớp tôi cũng có thể gọi ra vài em tới giúp Kiều Quỳ làm chứng, chứng minh Kiều Quỳ luôn tập trung làm bài và hề có cử động nhìn bài ai. Chắc hẳn gọi được nhiều hơn hai em đấy. Cái bên thầy coi là chứng cứ chính xác, tôi lại chấp nhận."

      Khi Lưu Thiến xác định Kiều Quỳ phải người chịu nổi đòn, có khả năng xoay người nên đứng ra giúp đỡ Kiều Quỳ. Bằng , ta tự mình hăng hái nhảy vào hơn thua mà Kiều Quỳ thần kinh vững, sợ hãi nhận tội, chẳng phải ta vừa tốn công vừa bị mất mặt.

      Còn Kiều Quỳ cũng hơi kinh ngạc, lấy hiểu biết của về Lưu Thiến đời trước, chuẩn bị tinh thần chiến đấu mình, mà Lưu Thiến sống chết mặc bây đứng ở bên thôi. ngờ Lưu Thiến lại xuất lực ngoài dự kiến, giúp chống đỡ Trương Hạo.

      "Quả nhiên tôi đoán trúng. Tôi biết ngay bên lấy lý do này phản bác. Ôi, may mà sáng nay tôi để học sinh của mình đến từng ban khác hỏi thăm, xem có ai chứng kiến được hành vi gian lận của Kiều Quỳ . ngờ, chúng tôi tìm được nhân chứng này."

      Trương Hạo xong, vẫy vẫy tay gọi nhân vật phản diện C vẫn im lặng gì. Chỉ thấy tên này vốn khuất mình sau lưng người khác, khi bước ra lại là người quen cũ của Kiều Quỳ.

      Đỗ Phong, kẻ cực kỳ si tình của Tống Gia Gia, hóa ra hai kẻ này có dây dưa từ sớm.

      lại, đời trước của quá mơ màng. người học cùng lớp hai năm là Lý Mỹ Tâm, người luôn cùng trường với là Đỗ Phong, suốt quãng thời gian Tống Gia Gia khuấy đảo cuộc đời , lại chẳng hề chú ý tới.

      Mới nãy đặt cho kẻ này cái tên nhân vật phản diện C quả oan uổng cho rồi. Bao nhiêu việc giúp đỡ Tống Gia Gia đâu chỉ dừng ở mức nhân vật phản diện, tặng cho tấm huy chương vàng Ác Ôn coi là uổng phí nhân tài.

      "Đây là Đỗ Phong của ban 3, Đỗ Phong lại đây cho mọi người nghe, hôm thi đó em thấy những gì?"

      "Vâng, thưa thầy Trương."

      Từ vẻ bề ngoài, Đỗ Phong tuyệt đối là người khiêm tốn. mặc bộ đồng phục phẳng phiu đúng chuẩn quý công tử, nhìn qua biết đấy là loại nhân vật nổi tiếng được thầy và bạn bè hoan nghênh.

      Nhìn Đỗ Phong này, Kiều Quỳ khỏi thầm thở dài.

      Đỗ Phong từng điên cuồng theo đuổi Tống Gia Gia đến đớn hèn, hóa ra trước khi nhà phá sản từng có diện mạo như này.

      Đời trước có người trong lòng nên chưa bao giờ để ý tới vị nam sinh được vô số bạn nữ trong trường theo đuổi. Ngược lại sau khi Đỗ gia phá sản, Đỗ Phong và Tống Gia Gia ồn ào dây dưa, mới nhớ kỹ chàng thanh niên vừa si tình vừa tội nghiệp này.

      "Kiều Quỳ, thực ra hôm đó tớ ngồi ngay sau lưng cậu. Vì thế... Tớ khó mà phát cậu nhiều lần rướn người. Tớ tưởng mình quá nhạy cảm, nhưng sau đó mấy bạn trong lớp thầy Trương tìm tớ hỏi chuyện ngày đó, tớ mới biết chỉ có mình tớ nghi ngờ."

      "Cho nên... tại trừ ba người các cậu, hết nhân chứng chứng minh tớ chép bài của Trần Tuấn đúng ?"

      "Em Kiều Quỳ, giờ những có học sinh lớp tôi mà có cả học sinh lớp khác đứng ra vạch tội em chép bài, em còn muốn cãi chày cãi cối tới khi nào?"

      "Thưa thầy, em hề muốn cãi chày cãi cối nhưng mà... Kiểu kia chỉ vũ nhục em mà còn vũ nhục cả giáo viên giám thị tại trường thi. Nếu em đúng như lời họ , nhiều lần nghểnh cổ nhìn bài sao giám thị phòng em hề có phản ứng gì? Chẳng lẽ thầy ấy thị lực quá kém? vậy nhà trường còn tìm người già thế để làm gì, có phải trong đó có vấn đề ? Thưa thầy chủ nhiệm khoa, em biết thầy có ý kiến gì ?"

      "Khụ, trò Kiều chú ý lời của mình. Nhưng trò Kiều đúng, tất cả giám thị trong đợt thi đó đều được mời riêng từ khối cấp hai sang, chính là để đảm bảo tính công bằng. Tôi nghĩ giáo viên của khối cấp hai của Hoa Thụy có hoa mắt đến mức đó."

      Thực tế, Nhâm Kiến Quân hơi khinh thường mấy nhân chứng Trương Hạo tìm đến, dù khi ông xem lại thành tích cũ của Kiều Quỳ có phát ra thành tích lần này của thực tốt hơn rất nhiều.

      Nhưng nhậm chức nhiều năm, ông ta từng gặp nhiều trường học học sinh đến năm cuối cấp ba mới chạy nước rút. Vì thế, tuy còn hơi nghi vấn với thành tích của Kiều Quỳ nhưng chỉ với nhân chứng chỗ Trương Hạo vẫn chưa đủ để ông ta quyết định Kiều Quỳ gian lận.

      "Thưa thầy Trương, thưa thầy Nhâm, ở chỗ em chứng cứ có thể chứng minh Kiều Quỳ thể nào đạt được thành tích kia."

      Đúng lúc này, liên tục đứng ở bên đóng vai quần chúng, học bá Trần Tuấn đột nhiên lên tiếng.

      "Trò Trần, chẳng lẽ em còn chứng cứ khác?"

      "Đúng vậy thưa thầy, em có chứng cứ chứng minh Kiều Quỳ gian lận."
      ly sắc, Tôm Thỏ, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :