1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28:
      Editor: Puck

      Khi đó, Phó Sủng còn hút thuốc lá, hơn nữa hút rất nhiều, chỉ có điều khi cùng hút ít.

      lần kiểm tra phòng, thuốc của Phó Sủng lại bị lục soát ra ngoài, lúc ấy, là Lâm Diệu huấn luyện Phó Sủng, Lâm Diệu và cùng học trường quân đội, là bạn học, quan hệ tệ, được điều đến trường quân đội làm huấn luyện viên.

      Lâm Diệu chuyện này cho Đường Dật, Đường Dật đặc biệt tức giận, chỉ lần Phó Sủng được hút thuốc, lần này, Đường Dật tức giận, gửi tin nhắn cho Phó Sủng, cai thuốc trước, cần liên lạc với .

      Ước chừng hai tháng, Phó Sủng gọi điện thoại nhiều hơn đều nhận, chỉ có điều lúc chịu đựng được, gửi tin nhắn cho Phó Sủng, kêu học tập tốt, ăn cơm ngon, nhiều thêm chữ cũng có.

      Cho đến sau cùng, Phó Sủng dùng điện thoại của Lâm Diệu gọi tới, giọng vô cùng uất ức: “Em cai rồi, đừng để ý đến em.”

      Phó Sủng thời điểm đó kiêu ngạo, kiêu ngạo dã gì ngăn cản, nhưng chỉ ở trước mặt Đường Dật mới cúi thấp đầu, Đường Dật nghe cũng đau lòng, nhưng đau lòng cũng vì muốn nhóc này tốt hơn.

      Lời nhiều nhất trước kia của Phó Sủng hoàn toàn là vâng dạ, Đường Dật xem, em chưa bao giờ nghe lời như vậy.

      Ngay cả ông nội em cũng nghe, bây giờ em nghe , muốn là người phụ nữ được cưng chiều, biết chưa?

      Khi đó, lúc Phó Sủng lời này, Đường Dật chỉ cho là đứa đùa giỡn, nghĩ đến Phó Sủng được làm được, khi đồng ý nhất định đổi, đổi nhất định đồng ý.

      Ôm Phó Sủng, Đường Dật nhắm mắt lại, cũng biết ngủ thiếp từ lúc nào.

      Đầu mùa xuân, tia sáng mặt trời đầu tiên lúc sáng sớm cũng vẻ mập mờ mà ấp áp, đúng như trong thơ viết: “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng. (1)”

      Lúc Phó Sủng mở mắt ra, Đường Dật còn ở bên cạnh, cạnh đầu giường để nguyên quân phục, xếp chỉnh tề ở đó, hình như trở lại quá khứ, nhìn xuyên qua lan can sắt ra ngoài, ánh mặt trời từ nơi núi xa xuyên qua rừng cây, chiếu vào trong nhà.

      biết như vậy là đúng hay là sai, lựa chọn ở cùng Đường Dật lần nữa, nghĩ phải đối mặt với quá nhiều, rất nhiều, nhớ tới mẹ Đường Dật, Phó Sủng vẫn cảm thấy hơi khó chịu từ đáy lòng.

      Lắc đầu cái, Phó Sủng chẳng thèm suy nghĩ nhiều như vậy, mạnh mẽ ngồi dậy, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, chạy ra sân huấn luyện.

      Đến sân huấn luyện, mọi người đủ toàn bộ sai biệt lắm, lại bắt đầu lặp lại cuộc sống ngày, huấn luyện theo lệ thường, liều mạng chạy theo lệ thường, cho dù rớt lại phía sau, Phó Sủng vẫn theo sau, Tiếu Khải thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn.

      Thân hình Phó Sủng gầy gò, ở bên trong đám lính có vẻ đặc biệt chói mắt, phải bởi vì cái gì khác, chỉ vì mặt lộ ra vẻ quật cường, người chịu thua, vĩnh viễn đều là xuất sắc.

      Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, khóe miệng khỏi nhếch lên cười, nhóc này ra hư hỏng như vậy, mặc dù biết ngày đó mình bị nhóc này lừa, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy tức giận.

      “Cười gì vậy?” Lúc doanh trưởng doanh hai chạy đến bên cạnh Tiếu Khải, gương mặt mờ mịt, thằng nhóc Tiếu Khải này bản tính hung ác, trong ngày thường đều làm sao , thế nào cười, hiểu sao sáng sớm nay mang lính huấn luyện sáng sớm lại vui mừng cười ở đây rồi, rất có ý tứ.

      Tiếu Khải ngưng cười, hơi lúng túng: “Báo cáo doanh trưởng, cười ạ.”

      xong Tiếu Khải đuổi theo liên đội mình, nhanh chóng lại, lưu lại doanh trưởng doanh hai càng ngày càng giải thích được, cũng nghĩ nhiều, thúc giục đám lính.

      Dọc theo đường , tiếng khẩu hiệu tiếng sau áp đảo tiếng trước, Phó Sủng chạy thở ra hơi, nghĩ ra mình tự nhiên lại bị Đường Dật kéo đến đây chịu khổ, người chưa từng huấn luyện biết, chạy bộ kiểu này thuần túy là rèn luyện ý chí.

      Mà thôi, bộ đội đặc chủng, sáng sớm cơm còn chưa ăn bắt đầu vác nặng chạy năm cây số, còn chưa phải mang nặng gì đó, cảm thấy dùng sinh mạng mà chạy bộ.

      khó khăn thở hổn hển trở về, Tiếu Khải hô khẩu lệnh giải tán: “Giải tán, buổi sáng huấn luyện kỹ năng, buổi chiều nhảy dù theo thường lệ.”

      Tiếng vừa dứt, đám lính giải tán tìm chỗ ngồi, vọt lên rửa mồ hôi mặt, rồi xoay người nhà ăn, Phó Sủng lê tấm thân mệt mỏi, cũng rửa mặt rồi tới nhà ăn.

      Đến trước cửa chia đồ, theo lệ thường đưa cho trứng gà tươi, nhìn chú cái, lần này Phó Sủng lại cự tuyệt, bưng rời , tới góc nào đó ngồi xuống.

      Cũng bởi vì mới đến lâu, ra mọi người cũng chưa phải đặc biệt quen thuộc Phó Sủng, cũng biết đáp lời thế nào.

      Khi Phó Sủng cúi đầu ăn cơm, Tiếu Khải ngồi xuống đối diện với Phó Sủng, Phó Sủng nhìn thấy Tiếu Khải, mặt lộ ra ý cười: “Xin chào liên trưởng Tiếu.”

      Người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, dù sao lập quan hệ với Tiếu Khải, tóm lại cũng có chỗ tốt die endanleq uydon cho mình, tối thiểu lúc phạm sai lầm cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

      Tiếu Khải “Ừ” tiếng: “Biểu mấy ngày nay tệ, cảm thấy có thể tiếp nhận cường độ huấn luyện sao?”

      buôn chuyện dư thừa, lời này của Tiếu Khải chỉ là lời ân cần với binh lính của mình, người khác nghe thấy cũng tìm ra bất kỳ lời ong tiếng ve gì.

      “Tạm được? Nhưng các là bộ đội đặc chủng, huấn luyện ma quỷ này thành người sắt.” Phó Sủng cắn đũa, trả lời Tiếu Khải.

      Bộ đội đặc chủng huấn luyện nhiều, nhưng có rất nhiều huấn luyện cần tham dự, những huấn luyện kia đều là cường độ cao, thần thoại cũng được, người thường hoàn toàn tưởng tượng nổi.

      Cho nên có thể hiểu vì sao những bộ đội đặc chủng trong sở huấn luyện của mình khi về binh chủng của mình lại có vẻ kiêu ngạo thế kia.

      “Lấy đâu ra nhiều người sắt như vậy? Em cũng là quân nhân, cũng biết khi chúng ta cởi quân trang, còn chưa phải người bình thường, rời khỏi quân ngũ vẫn còn chưa phải người đường!” Tiếu Khải uống ngụm cháo, cười với Phó Sủng.

      Lời buồn cười này quả là lời chân nhất, trừ lúc bình thường huấn luyện bên ngoài, bọn họ tốn nhiều thời gian nhất chính là đứng nghiêm, phân biệt trời trắng đêm đen, đứng đêm, đứng cả ngày, đây đều là quá bình thường.

      “Em biết , trong nhà cũng thiếu người làm lính.” Phó Sủng gật đầu, người khác hiểu, đương nhiên hiểu.

      có ai nhiều đặc biệt như vậy, nhiều nhất chính là niềm tin và cố chấp hơn người thường, niềm tin bộ quần áo này, là niềm tin với bộ đội, cố chấp là chính mình, cố chấp với tín ngưỡng, hơn.

      Tiếu Khải gật đầu, bắt đầu đổi đề tài, tới những chuyện khác với Phó Sủng: “Em nghĩ sao mà làm lính, chịu ảnh hưởng của cha sao? Con bây giờ ít làm lính, làm chuyên gia mật mã càng hiếm.”

      (1) Đây là bài thơ ‘Thanh bình điệu kỳ 1’清平調其一 (Khúc hát thanh bình 1) của nhà thơ Lý Bạch. (năm 743)

      Dịch nghĩa:
      Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,
      Gió xuân thổi qua, sương hoa nồng nàn.
      Nếu phải người ở mé núi Quần Ngọc,
      cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.

      Dịch thơ (bản dịch của Ngô Tất Tố):
      Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng,
      Gió xuân dìu dặt giọt sương trong.
      Ví chăng non ngọc nhìn thấy,
      Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.


      Điển tích điển cố:
      Thanh bình điệu là điệu nhạc danh tiếng được mọi người ái mộ dưới đời Đường. Theo Nhạc sử, trong năm Thiên Bảo, khi Lý Bạch ở toà Hàn Lâm, trong cung mới bắt đầu trồng loài hoa mẫu đơn rất quý, được gọi là mộc thược dược. Tại đình Trầm Hương, người ta trồng bốn loại quý nhất vừa mới tìm ra. Ngày hoa nở đầu tiên, Đường Minh Hoàng đưa Dương Quý Phi đến thưởng hoa. Ban nhạc do nhạc trưởng Lý Quý Niên điều khiển, toan cất tiếng hát, Đường Minh Hoàng ngăn lại và : "Thưởng danh hoa, đối phi tử, sao lại dùng những bài hát cũ?" Rồi Minh Hoàng truyền Lý Quý Niên cầm giấy hoa vàng đòi Lý Bạch đến, bảo Lý Bạch làm ngay ba bài Thanh bình điệu. Bấy giờ Lý Bạch còn say rượu (có nơi Dương Quý Phi phải phun nước lạnh vào mặt mới bàng hoàng tỉnh lại) liền vung bút viết ngay ba bài.

      Giai thoại này còn thêm biến cố . Cũng trong thời gian được vua chuộng, hôm trong lúc say rượu, Lý Bạch đưa chân cho Cao lực sĩ tháo giày cũ thay giày mới vừa được vua ban sủng ái, Cao lực sĩ đành phải làm nhưng trong lòng căm giận, liền nhân bài hát này, dèm pha với Dương Quý Phi rằng Lý Bạch có ý ngạo mạn khi ví Dương Quý Phi với nàng Triệu Phi Yến (kỳ 2), phi tần thất sủng của vua Thành Đế nhà Hán. Vì thế mà nhiều lần Minh Hoàng muốn phong quan chức cho Lý Bạch nhưng vẫn thành, vì Dương Quý Phi cản trở. Lý Bạch tiến thân được ở Trường An, phải xin vua trở về quê, rồi ngao du, vui với danh lam thắng cảnh của miền trung và nam Trung Hoa.

      Thanh bình điệu quả là bài thơ định mệnh. Được quân vương sủng ái, đãi ngộ như tân khách cũng nhờ nó, mà công thành dở dang cũng vì nó. Nhưng có lẽ tiền định cả. Trời cao để cho Lý Bạch say men chính quyền hay bước đường mây. Bắt Lý Bạch phải say rượu, say thú phong lưu, say văn chương thi phú, phải dang dở đường tiến thân, hậu thế mới được thưởng thức mấy ngàn bài thơ trác tuyệt, văn học sử Trung Hoa mới có nhà thơ tiên của vạn đời. (nguồn: thivien.net)

      Last edited by a moderator: 1/7/16
      thư hồTrâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29:
      Editor: Puck

      Làm chuyên gia mật mã, hàng năm cũng phải theo quân đội diễn tập, huấn luyện rất cực khổ, nhưng diễn tập trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, càng thêm đặc biệt khổ cực, hơn nữa giống như Phó Sủng vậy, bị phân đến bộ đội đặc chủng, vậy càng cực khổ.

      Phó Sủng “A”? Cười : “Em làm lính để ông cụ vui mừng, cha em buôn bán, mẹ em làm cán bộ văn chức của quân đội.”

      Ông cụ cưng chiều mặt, cha cũng cưng chiều, mới đầu dự thi trường quân đội, cha có ý kiến gì quá lớn.

      Nhưng mẹ chịu, quẳng xuống câu, trường quân đội này bà nhìn đủ rồi, nhìn cũng được, bình thường mẹ dịu dàng, nhưng khi nóng nảy lên, ai cũng được.

      Nghĩ đến cũng đúng, đức hạnh này của mình trường quân đội có thể quản , nơi khác chính là giúp đạt đến đỉnh cao của làm bậy.

      Tiếu Khải lại hơi ngoài ý muốn, cũng còn hỏi nhiều nữa, ngược lại bóng người vọt vào, phải người khác, chính là nhân viên cảnh vệ của Đường Dật, tiểu Hải!

      Tiểu Hải tới trước mặt Phó Sủng, chào quân lễ với Phó Sủng và Tiếu Khải, rồi với Phó Sủng: “Thiếu úy Phó, phó đội trưởng Đường kêu ngài tới phòng làm việc của đại đội trưởng Kiều chuyến, là có việc gấp.”

      Phó Sủng hơi kinh ngạc nhìn tiểu Hải, hiểu Đường Dật tìm mình có chuyện gì.

      Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, ra lệnh: “Mau , huấn luyện bên này, tôi biết là được.”

      Phó Sủng gật đầu, thêm gì nữa, theo tiểu Hải đến phòng làm việc của Kiều Chí Vĩ, kể từ khi tới đại đội đặc chủng Tuyết Lang cho đến nay, vẫn chưa từng gặp Kiều Chí Vĩ, từ nhà ăn đến ký túc xá, khoảng cách có mấy bước.

      Suốt dọc đường, gió lướt qua bên mặt, cây cối hai bên cũng đâm chồi, lộ ra hơi thở ấm áp ngày xuân, hai người mặc quân phục, chuyện phiếm, gần như như chạy tới ký túc xá.

      Đến ký túc xá, phòng làm việc lầu hai, đến cửa phòng làm việc của Kiều Chí Vĩ, tiểu Hải hô to tiếng về phía bên trong: “Báo cáo!”

      “Vào !” Giọng này của Đường Dật, Phó Sủng còn lạ gì, liếc nhìn tiểu Hải rồi đẩy cửa vào, tiểu Hải ở bên cạnh xoay người rời , vội vàng làm chuyện của mình.

      Trong nháy mắt khi cửa đẩy ra, Phó Sủng nhìn thấy Đường Dật và Kiều Chí Vĩ, còn có mấy người mặc quân phục và đồng phục cảnh sát, trong nháy mắt hơi nguyên do rồi.

      Đường Dật thấy Phó Sủng tới, lập tức tới, cười cười: “Tới đúng lúc, đến giúp làm chuyện.”

      Người khác biết Phó Sủng, nhưng Từ Sính biết, bộ đội đặc chủng bên này mới tiếp nhận nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành.

      Hơn nữa mới nhận được tin tức mới, nhưng nhất định phải phá vỡ mật mã đối phương mới được, vốn chuẩn bị đến cục cảnh sát mời chuyên gia mật mã, nhưng Đường Dật tiết kiệm thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất để phá, bên trong đại đội đặc chủng có chuyên gia mật mã xuất sắc.

      Từ Sính vốn còn tin lắm, nhìn Phó Sủng càng tin, này là chuyên gia mật mã phải giả, nhưng ta có năng lực hay , những cái khác, làm công việc tốt như thế nào, tất cả đều là thành phần lĩnh tiền lương bằng chất xám.

      Đường Dật còn tốt nhất, điều này làm cho Từ Sính đặc biệt suy nghĩ thông, càng muốn thông, tại sao hai người này lại tụ tập chỗ rồi, em họ của Thành, những thứ khác, bản lĩnh làm bậy , vẫn khiến Đường Dật mê mẩn tâm hồn.

      “Tìm tôi có việc gì?” Phó Sủng liếc mắt nhìn Đường Dật, lại liếc nhìn Từ Sính và Kiều Chí Vĩ.

      Kiều Chí Vĩ lưu manh cười nhìn Phó Sủng, An An trong đại viện nổi danh hư, chỉ quen thôi.

      có chuyện gì, làm việc ban đầu của em, chúng ta có mật mã, cần phá khẩn cấp!” Đường Dật nghiêm túc với Phó Sủng, nhận tình thân này tạm thời vứt , phá mật mã mới quan trọng nhất.

      Phó Sủng liếc nhìn Đường Dật, có vẻ đặc biệt kiên nhẫn: “Tôi biết.”

      bị điều tới đây, vốn cũng muốn, vào lúc này còn để cho giúp đầu nát trong cục cảnh sát phá mật mã, cách khác, thích như vậy.

      “Đừng làm loạn, chuyện rất nghiêm túc, thời gian cấp bách, nghe lời , được ?” Đường Dật biết Phó Sủng ddiendanlequydon thích lộ diện tài năng ở đây, thích gò bó, khi lộ tài năng, về sau kiểu nhiệm vụ này nhiều hơn, và Nhược Sơ hoàn toàn là hai kiểu tính tình.

      nhóc đó gấp gáp muốn làm nhiệm vụ, nhóc này lòng chơi vô câu vô thúc *.

      (*) vô câu vô thúc: bị quản thúc kiềm chế, tự do tự tại.

      Phó Sủng hơi híp mắt, liếc nhìn Từ Sính vẻ mặt khiêu khích, Phó Sủng lập tức đặc biệt khó chịu: “Tôi biết rồi, về cầm chút đồ!”

      Tính tình lớn nhất của Phó Sủng chính là muốn chịu thua, nhìn Từ Sính đại khái cảm thấy có bản lĩnh đó, tốt xấu gì nhìn mặt cũng phải gọi tiếng , ánh mắt bẩn thỉu như vậy, cần phải khiến ta chấn động.

      Kiều Chí Vĩ ở bên cạnh ngược lại vẻ mặt đùa giỡn, ban đầu khi Đường Dật muốn Phó Sủng đến đây, cảm thấy kỳ lạ.

      Tâm tư Đường Dật kín đáo, từ trước đến giờ làm chuyện nắm chắc, cậu ta kiên định để Phó Sủng đến đây nhất định biết bản lĩnh Phó Sủng, tin Đường Dật, cũng tin Phó Sủng.

      xong Phó Sủng chạy ra, chạy thẳng tới tòa nhà người thân, vào phòng, Phó Sủng cầm công cụ phá mật mã, lúc đóng cửa, ngờ Đường Dật cũng theo tới, Đường Dật thuận tay cầm lấy đồ trong tay Phó Sủng.

      Phó Sủng nhìn Đường Dật, gì, chỉ thấy Đường Dật mở miệng trước: “Phó Sủng, biết em muốn, nhưng em là quân nhân, em có chức trách của em, điểm này em phải nắm được, hiểu chưa?”

      Mặc bộ quần áo này, Phó Sủng cũng được, cũng được, trừ những điều khác phải phục tùng mệnh lệnh, vì bộ quần áo này, cho dù dâng hiến tính mạng cũng cần phải làm vậy.

      để cho em tới nơi này, có lẽ em hòa vào thời gian, sống cả đời.” Phó Sủng hỏi đằng trả lời nẻo, có lúc cũng muốn chứng minh chút, cũng muốn cho người khác biết Phó Sủng có bản lĩnh, chỉ có điều muốn lộ ra mà thôi.

      Từ đến lớn, khi người khác cố gắng học tập, nàng chỉ liếc nhìn lần có thể nhớ đại khái, là thiên tài hơi quá, chỉ có thể , nàng hiểu phương pháp hơn người khác chút thôi.

      Cũng ví dụ như khi người khác bắt đầu tiếp xúc với máy tính, biết chơi trò chơi rồi, lúc học cấp hai, bắt đầu học soạn chương trình.

      Học trường quân đội cũng do dự chọn nghề này, có thể đột phá nhiều vòng thi, cũng phải thể chịu đựng, sau tất cả, khi ưu khuyết điểm cùng so, người khác chỉ thấy điểm tốt của bạn, mà quên tất cả thành tích.

      Sau nữa, tách khỏi Đường Dật, càng thích làm những việc kia, làm cảm thấy việc có ý nghĩa gì.

      Đường Dật nghe xong Phó Sủng , trong lòng khó diễn tả được cảm nhận bằng lời, quay đầu cười cười với Phó Sủng, cười đặc biệt vui vẻ: “Vậy có ở đây, em làm rạng rỡ tổ tiên dòng họ, ít nhất, làm rạng rỡ dòng họ Đường nhà ?”
      Last edited by a moderator: 1/7/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30:

      Editor: Puck

      Đường Dật biết Phó Sủng tuyệt đối có bản lĩnh làm rạng rỡ tổ tiên nhà họ Đường , Phó Sủng rất thông minh, cái gì cũng có thể biết, hơn nữa đặc biệt mạnh hơn chính là nhóc chết tiệt này làm việc đàng hoàng quen, muốn lộ ra khả năng của mình.

      Nếu lần diễn tập này thành công, danh tiếng của Phó Sủng tuyệt đối có thể vang dội cả quân khu, nổi danh ở Tứ Cửu thành, vậy là chuyện rất ghê gớm.

      Nghe xong lời Đường Dật , Phó Sủng liếc mắt nhìn Đường Dật, gương mặt tinh xảo dưới nón lính, trong đôi mắt to thoáng vẻ láu cá: “!”

      Đường Dật “Hả?’ tiếng, quay đầu, Phó Sủng nhào tới, ôm Đường Dật, trực tiếp hôn lên, Đường Dật trừng mắt thể tin nhìn Phó Sủng, ngờ Phó Sủng hôn , quá bất ngờ.

      Khi Đường Dật say mê, mơ màng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào trong miệng, giọng vang lên: “Đường Dật, Phó Sủng, hai người làm gì thế?”

      Phó Sủng nghe thấy tiếng quát, khóe mắt che giấu ý cười, mạnh mẽ buông Đường Dật ra, quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Trọng Túc Dương nhìn sang bên này từ đằng xa, Đường Dật lại vẻ mặt thản nhiên, hôn vợ mình có gì cả?

      “Chính ủy, là phó đội trưởng Đường, ấy hôn tôi!” Phó Sủng uất ức với Trọng Túc Dương, “Giở trò lưu manh, chính ủy phải làm chủ cho tôi!”

      Lúc ấy nhìn thấy Trọng Túc Dương die.enda/nlequ.ydon ở phía sau, xem Đường Dật còn dám chơi xỏ lá , cho rạng rỡ tổ tiên dòng họ Đường nhà , hồi nãy ai làm rạng rỡ dòng họ Đường chứ?

      Đường Dật thể tin nhìn Phó Sủng, cái gì gọi là khó lòng phòng bị? nhóc này, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, đều chờ đợi tìm cơ hội chỉnh người khác?

      Trọng Túc Dương nghe Phó Sủng tố cáo, hai lời, trực tiếp chạy đến trước mặt hai người.

      Mặt Trọng Túc Dương xanh như tàu lá, ngước mắt nhìn Đường Dật, lá gan Đường Dật ghê gớm , tuy chuyên gia mật mã này có dáng dấp đẹp mắt, lại rất khéo léo, nhưng dám cả gan bắt nạt này, Đường Dật tên lưu manh đáng chết!

      “Thằng nhóc này, cậu quá hủy hoại hình tượng đại đội đặc chủng chúng ta?” Trọng Túc Dương quát Đường Dật, “Tuy hàng năm thấy con , nhưng cậu cũng thể giữa ban ngày ban mặt làm vậy với con nhà người ta…”

      nổi nữa, thằng nhóc Đường Dật chết tiệt này, làm sao ra ngoài, nhất định phải phạt, còn phải viết bản kiểm điểm.

      Vẻ mặt Phó Sủng hả hê nhìn Đường Dật, đưa tay cầm vali số trong tay Đường Dật, cười với Trọng Túc Dương:
      “Chính ủy, ngài phảidạy dỗ ta cho tốt, tôi trước, đại đội trưởng Kiều còn chờ tôi phá mật mã!”

      xong Phó Sủng cầm vali số chạy ra, lưu lại Đường Dật và Trọng Túc Dương đứng tại chỗ, cho dù Đường Dật rách miệng giải thích thế nào, đó là vợ , Trọng Túc Dương vẫn mắng chó má bằng, còn kêu viết bản kiểm điểm, suýt chút nữa muốn giam .

      Điều này khiến cho Đường Dật đặc biệt buồn bực, tuy sau này khi Trọng Túc DƯơng biết chân tướng rất đau đớn, nhưng khi biết vẫn cảm thấy Phó Sủng khéo léo ngây thơ.

      Phó Sủng cầm đồ lên ký túc xá, đến trước phòng làm việc của Kiều Chí Vĩ, hô to tiếng vào bên trong: “Báo cáo!”

      “Vào !” tiếng đáp lại, Phó Sủng cầm đồ vào, khi thấy mình Phó Sủng, Kiều Chí Vĩ hơi sững sờ, còn tưởng Đường Dật tìm nhóc này rồi, thấy theo tới, nghĩ chắc sân huấn luyện, cũng hỏi nhiều.

      Phó Sủng đặt vali số lên bàn, ngón tay mở mã khóa vali, “Cạch” tiếng thanh thúy vang lên, Phó Sủng mở vali số ra, lấy máy tính và đồ dùng phá mật mã, đều là đồ mới lạ với người bên cạnh.

      Chỉ có điều công cụ đó, là hộp cơ quan lớn, phía đường dẫn và nút bấm rườm ra, cũng có thể người nhìn đến hôn mê, Phó Sủng thuận tay lấy hộp xylitol vị bạc hà trong túi ra, đổ ra mấy viên đút vào miệng.

      Lúc muốn tĩnh tâmlàm việc, bình thường ăn mấy viên xylitol bạc hà, dùng để hưng phấn tinh thần, Từ Sính ở bên cười như cười nhìn Phó Sủng thế này rất có phong phạm, cũng biết rốt cuộc nhóc này có thể làm? Hay thể?

      Phó Sủng đảo miếng xylitol, tay cắm đường dẫn, liếc nhìn Từ SÍnh: “Rót cho tôi ly nước!”

      Đường dẫn tay cắm vào khe hở laptop, lại cắm cái notebook khác lên, tất cả trình tự giống như phức tạp, nhưng trong tay Phó SỦng lại có vẻ được tổ chức đặc biệt linh hoạt, vừa nhìn biết có khả năng.

      Từ Sính nhìn Phó Sủng, lại liếc nhìn hai bên, sau đó chỉ vào mình, đặc biệt tin hỏi: “Đẻ rót nước cho em?”

      Con nhóc này lật trời hả? Lại dám sai bảo , tốt, đường đường là đội trưởng Từ đến rót nước cho , là cháu ông cụ Phó cũng được, ông đây phục vụ, Từ SÍnh cảm giác mình cần thiết phải tỏ vẻ, thể để cho con nhóc này được voi đòi tiên.

      rót nước, vậy cầu người khác .” Phó SỦng xong định tắt máy tính, nhiệm vụ của chỉ là tới đây phối hợp với đại đội đặc chủng, phải giải trừ vấn đề giúp cục cảnh sát, tuy trách nhiệm là chuyện, nhưng thái độ này của Từ Sính, có cách nào giúp ta.

      Từ Sính “Hừ” tiếng, ngón trỏ chỉ Phó Sủng, cắn răng nghiến lợi: “Em có phải quân nhân ? Có chút trách nhiệm ? ĐÚng với bộ quần áo của mình sao? Em làm việc giúp , em là vì nhân dân phục vụ!”

      Cái này cũng phải làm việc cho , nhìn con nhóc chết tiệt còn bám lấy thả, phải lúc ấy nên coi thường sao? Đó phải là thấy có việc gì, vào lúc này còn chưa thể bản lĩnh, bắt đầu chú trọng bề ngoài?

      “Đừng cho lời tang bốc, biết thể thực được với tôi.” Tay Phó Sủng đặt lên nút tắt, ý tứ ràng, chỉ cần câu của Từ SÍnh, tắt máy, mấy nhân viên cảnh sát bên cạnh nén cười, đội trưởng Từ cũng có ngày hôm nay, này rất có năng lực.

      Kiều CHí Vĩ ở bên cạnh cuối cùng hiểu, nhóc này có bao nhiêu nghiệt, này cơ bản mềm được cứng xong, chịu thua thiệt người khác.

      Ngược lại đẩy Từ Sính cái, Kiều Chí Vĩ thức giục: “ĐƯợc rồi, rót chén nước chết, mau để cho ấy phá, đừng trì hoãn thời gian.”

      Từ Sính hơi híp mắt nhìn Phó SỦng, xoay người rót nước, đại trượng phu * co được giãn được, về sau bao giờ cầu xin Phó Sủng nữa.

      (*) Đại trượng phu là người đàn ông to bự cao lớn cả về vật chất lẫn trí tuệ (đôi khi chỉ cần có nghĩa khí tài vẫn có thể được gọi là đại trượng phu rồi)

      Từ Sính xoay người , Phó Sủng bắt đầu mở máy vi tính, nhân viên cảnh sát bên cạnh đưa chip tới, tay Phó Sủng đặt hộp, ngưng thay đổi, tay kia gõ bàn phím.

      Màn hình máy vi tính hiển thị lên, Phó Sủng nhìn hai máy tính, tay gõ bàn phím, mọi người cũng ngừng thở lẳng lặng nhìn, trong mắt tràn đầy tò mò, Từ Sính cũng bưng nước tới.

      CHỉ thấy hai tay Phó Sủng bay múa nhanh bàn phím, toàn bộ giao diện là các loại số liệu rậm rạp chằng chịt, thỉnh thoảng có mấy con số đánh dấu bằng tiếng , nhìn ra được đó là ngôn ngữ lập trình, nhưng cụ thể hoàn toàn hiểu.

      Chỉ cảm thấy đối mặt với những số liệu liên tục di chuyển này, có cảm giác như gxem sách trời, chữ loạn, hai chữ lờ mờ!
      Last edited by a moderator: 21/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31:

      Editor: Puck

      quan tâm xem sách trời, đầu vẫn còn bối rối, tóm lại mọi người đều bị tư thế này của Phó Sủng hấp dẫn.

      Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn số liệu màn hình, chợt lóe chợt tắt, nhảy lên nhảy xuống giống như cổ phiếu, cả khí tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng Phó Sủng gõ bàn phím lạch cạch vang dội, ngoài ra nghe được bất kỳ thanh gì.

      Phó Sủng nhìn chằm chằm màn hình chớp, người bên cạnh hiểu trình tự phía , nhưng làm đương nhiên hiểu được, tay đẩy tay cầm cái hộp, màn hình lập tức thay đổi, ngay sau đó tiến vào mặt khác.

      Lần này xem ra lại có nhiều số liệu màu sắc khác nhau, người bên cạnh hoa mắt, hoàn toàn rơi vào trạng thái sương mù, chuyên gia mật mã này thể coi thường, nhất định có chút tài mọn.

      Phó Sủng ngồi có vẻ bình tĩnh, để ý tới người khác quăng tới ánh mắt tán thưởng, mà khi giao diện lần nữa chuyển đổi, lúc này khóe miệng Phó Sủng mới nhếch lên cười.

      ngờ đám người kia còn rất hung ác, thiết kế mật mã này, nhìn cũng biết đặc biệt mất tâm tư, nếu cũng cần tốn thời gian dài như vậy.

      Chỉ có điều, cho dù độ khó cao hơn cấp ngược lại cũng phải vấn đề lớn lao gì với , tay Phó Sủng tiếp tục bay múa bàn phím, lúc quay đầu nhìn thấy màn hình laptop của người nào đó vào giao diện khác.

      Phó Sủng nhếch miệng lên cười, nụ cười sâu hơn, điều chỉnh giao diện, cả màn hình xuất toàn tiếng , từng tờ từng trang, đừng nhìn tiếng hiểu rồi, cứ rậm rạp chằng chịt cả đống như vậy, bạn nhìn cũng nhức đầu.

      thấy Phó Sủng lộ vẻ khó xử, gõ bàn phím bắt đầu chỉnh sửa trình tự, với nhân viên cảnh sát bên cạnh: “Đưa cho tôi cái usb.”

      Có nhiều thứ vốn chính là cơ mật, cho dù phá vỡ, cũng thể tùy tiện mở ra nhìn, đây là quy củ die.nda`nlequ'ydon của phá mật mã, Từ Sính nghe lời Phó Sủng , lập tức lấy usb trong túi ra đưa cho Phó Sủng.

      tay Phó Sủng tiếp tục chỉnh sửa trình tự, tay nhận lấy usb, cắm vào cổng, thuận tay copy phần phục chế xuống, đưa chút tài liệu phục chế vào trong usb.

      Ngược lại tiếp tục chỉnh sửa trình tự, thể phá hỏng trình tự vốn có, chỉ lấy chút tài liệu, phải lấy được nhiều tin tức hơn, vẫn dựa vào trình tự tài liệu này.

      Nhưng vì ngăn cản đối phương lấy được nhiều hơn, Phó Sủng nhân tiện bóp méo chút mật mã, đây cũng là chỗ thông minh của nhóc này, ngọc thạch câu phần *, đều có tổn thất cho mọi người, bằng cho họ vấn đề khó khăn, cũng cho cục cảnh sát thêm nhiều thời gian chuẩn bị.

      (*) ngọc thạch câu phần: Ngọc nát đá tan, tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy.

      Phó Sủng chỉnh sửa xong trình tự, cho đến khi giao diện xuất xác nhận khóa, Phó Sủng di chuột, nhấp , giao diện lập tức khóa lại.

      Phó Sủng rút chip ra, mặt lộ ra nụ cười chiến thắng: “Làm xong! Thuận tiện sửa lại chút bí mật của bọn họ, muốn lấy được tài liệu, sợ rằng phải tốn chút công phu.”

      câu khiến Kiều Chí Vĩ và Từ Sính cùng đám nhân viên cảnh sát lau mắt mà nhìn Phó Sủng, Từ Sính giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, thời gian vẫn luôn yên tĩnh, cho rằng qua lâu, ngờ chỉ dùng hai mươi phút.

      Tốc độ này là quá nhanh, phải cần bao nhiêu chuyên gia? Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy còn chỉnh sửa trình tự, sửa mật mã của người khác, ra nhóc này quả nhiên có bản lĩnh, trách Đường Dật có lòng tin tràn đầy, chân nhân bất lộ tướng (1).

      Khi mọi người kinh ngạc, Phó Sủng cầm giấy bút bên cạnh bàn làm việc, viết mật mã mình chỉnh sửa và trình tự xuống, thuận tay gấp gọn.

      “Này, usb cho , còn có con chip, tôi viết mật mã mới, cho các tranh thủ thời gian, nếu bọn họ muốn phá mật mã lấy tài liệu tối thiểu phải ba ngày.” Phó Sủng đưa tay rút usb ra, đưa cho Từ Sính.

      “Cám ơn em, nhóc, đại diện cả đại đội trịnh trọng cám ơn em!” Từ Sính đưa tay nhận lấy tờ giấy, con chip và usb trong tay Phó Sủng.

      Phó Sủng đối phương cần ba ngày để phá, có thể khẳng định đối phương
      [​IMG]



      Chương 32:

      Editor: Puck

      Cát sát Từ cho rằng mình chủ động nhận sai, về sau khi nhờ người làm việc mới có thể đứng thẳng lưng, dù sao về sau trong cục cảnh sát vẫn cần phá mật mã rất nhiều.

      Vì phúc lợi sau này, Từ Sính vẫn chắp tay thi lễ với Phó Sủng, chọc cho mọi người cười khẽ thôi, đội trưởng Từ quả nhiên vì công việc, hy sinh đến mức này rồi, khó lường.

      Nhân viên cảnh sát ở bên cạnh Phó Sủng cũng giúp Phó Sủng thu dọn công cụ xếp vào vali số, Phó Sủng thuận tay cầm nước bàn lên, nước nguội, uống ngụm, lạnh buốt, nhưng chảy vào trong lòng rất thoải mái.

      Phó Sủng nhìn Từ Sính, cười như có gì: “Được rồi, tôi là đại nhân chấp tiểu nhân, tha thứ cho con mắt vụng về của .”

      Lời này có vẻ này rất tức, khiến Từ Sính càng thêm ngoài ý muốn, nhóc này quả nhiên đổi tính hả? Đường Dật có phương pháp giáo dục.

      Lại là đáng như vậy, chuyện thế này, khi về nhất định phải với Thành và ông cụ, tốt, để bọn họ cũng vui mừng.

      “Được, em lòng dạ rộng lớn.” Từ Sính theo, giúp chuyện lớn như vậy, nịnh hót dụ dỗ để cho vui mừng cũng là việc nên làm, dù sao Phó Sủng cũng là em họ của Thành, lấy quan hệ em của với Thành, Phó Sủng còn phải gọi tiếng đấy.

      chuyện lúc, Phó Sủng dọn dẹp xong đồ, lại tiện tay đóng vali, cài mật mã, cạch… tiếng, cả vali số khóa kín.

      Lúc này Phó Sủng mới ngước mắt lên nhìn Từ Sính, khóe miệng cười cười: “Nếu như vậy, cho em mượn điện thoại di động của chút?” Ánh mắt hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thẳng đến đáy… khiến người ta cảm thấy được này được gọi là thuần khiết, thuần khiết chứa chút tạp chất.

      “Điện thoại di động? Em mượn điện thoại di động của làm gì?” Từ Sính hơi đề phòng nhìn Phó Sủng, chỉ thấy Phó Sủng nhìn chằm chằm, cũng chuyện, đưa tay ra,
      [​IMG]
      thư hồ, Trâuhonglak thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33:

      Editor: Puck

      Phó Sủng rời khỏi ký túc xá, dọc đường hả hê trở về khu nhà người thân, vẫn lưu lại Đường Dật ngây ngô trong gió, chính là như vậy, như cơn gió, vĩnh viễn ai có thể suy nghĩ thấu, Đường Dật mình hiểu , nhưng Phó Sủng cảm thấy chính còn hiểu mình, Đường Dật hiểu như thế nào?

      Cầm đồ trở về khu nhà người thân, Phó Sủng quay lại sân huấn luyện, vẫn huấn luyện như trước, Đường Dật có cách nào với nhóc này, thỉnh thoảng dọc theo sân huấn luyện, nhìn thấy Phó Sủng huấn luyện bên kia, cũng dừng bước xem.

      nhóc này quả cố gắng hơn trước kia rất nhiều, tối thiểu đùa giỡn lười biếng, chuyện buổi sáng mặc dù bị mắng, nhưng Đường Dật vẫn nhẫn tâm trách Phó Sủng, trải qua mấy năm Đường Dật mới hiểu được, Phó Sủng chuyển biến dù chỉ chút, nên cảm thấy vui vẻ.

      Vốn là có tính cách kiểu này, thay đổi hoàn toàn, cũng phải là Phó Sủng chỉ bản thân mình trước kia.

      Huấn luyện buổi sáng kết thúc, đến buổi chiều, chính là muốn tiến hành huấn luyện nhảy dù theo lệ thường của đại đội đặc chủng, Phó Sủng lớn như vậy, cái gì cũng từng chơi, chỉ có nhảy dù chưa từng chơi.

      Mấy doanh trại tổ chức chung chỗ, toàn bộ đến sân huấn luyện nhảy dù, mảng sân cỏ rộng lớn trống trải, cả bầu trời là màu xanh thẳm, Phó Sủng theo mọi người đến sân huấn luyện.

      Huấn luyện viên trước mặt dặn dò trước sau như các hạng mục công việc cần chú ý, cho dù Phó Sủng nghe lần, cũng ngây ngô, hoàn toàn hiểu làm như thế nào.

      “Tốt lắm, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, từng nhóm bắt đầu!” Huấn luyện viên gào to về phía bên dưới.

      Tất cả đám lính cùng động tác, cầm túi dù bên cạnh, cài xong bằng tốc độ nhanh nhất, sửa sang lại hành trang, chờ lên máy bay trực thăng, Phó Sủng cầm túi dù, cài thế nào, tay chân luống cuống.

      Hạng mục này có thể là hoàn toàn xa lạ với , Tiếu Khải ở bên cạnh nhìn thấy Phó Sủng như vậy, khóe miệng nhịn được nhếch lên cười, lắc đầu, tới trước mặt Phó Sủng, đưa tay cài giúp Phó Sủng, khẽ cười
      [​IMG]



      Chương 34:

      Editor: Puck

      Phó Sủng nâng mạnh tinh thần, nhìn Đường Dật : “ cái gì? Tám ngàn mét?” thể tin đầy mắt.

      Đường Dật quay đầu, gương mặt mờ mịt, nhìn Phó Sủng “Ừ” tiếng: “Đúng vậy, nhảy dù từ tám ngàn mét, nếu em nghĩ là bao nhiêu?”

      Nửa ngày như vậy, có ai cho Phó Sủng biết đây là bài tập từ tám ngàn mét chứ? trách được nhóc này bình tĩnh như thế, hễ chưa từng nhảy dù, có chút nhận biết cũng biết nhảy dù từ tám ngàn mét là khái niệm gì.

      “Em chơi, tám ngàn mét, còn bằng trực tiếp ném em từ núi xuống.” Phó Sủng thuận tay tránh tay Đường Dật, đưa tay định cởi túi dù người mình.

      Tám ngàn mét , đây là mang tính mạng chơi đùa.

      Lúc diễn tập cũng phải nhảy như vậy xuống, nếu mất thăng bằng, mạng cũng mất, người nào thích chơi chơi, dù sao cũng tới, còn niềm vui rất lớn với cuộc sống, có thể sống luôn tốt.

      Đường Dật hoàn toàn trợn tròn mắt, đây là diễn tuồng gì? Vừa rồi mặt tráng sĩ về phía trước, lúc đến trước họng súng lập tức thành kẻ đào ngũ rồi hả? Tiến lên mấy bước, Đường Dật ngăn cản tay Phó Sủng cởi túi dù, nghiêm túc quát: “Đừng hồ đồ, làm quân nhân nào có kẻ đào ngủ?”

      lính cũ nhìn này cách tinh quái, nhịn được bật cười, ở bộ đội chuyện này chưa tính là xem thường, chính là việc vui, giễu cợt lẫn nhau, tìm niềm vui trong đau khổ mà thôi.

      Phải biết rằng lính mới tới khi tập nhảy dù cũng giống nhóc này, dù sao các cầu của lính đặc chủng đều hết sức hà khắc.

      Trình độ hà khắc đó hoàn toàn là hai khái niệm với trình độ trong ti vi phim ảnh, cảnh biểu diễn, cho nên bọn họ là lính đặc biệt vẫn là truyền kỳ, nhưng dù truyền kỳ, khi cởi quân trang ra vẫn là người có máu có thịt, chỉ có bọn kiên trì với phần kiên
      [​IMG]
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :