Chương 47: Đến Thiếu Lâm tự Hôm sau, xe ngựa chạy rất lâu đến tận xế chiều mới đến được Thiếu Lâm tự. Xuống xe, Thiên Chỉ Diên giơ tay lên trán ngước nhìn những bậc thang cao ngất thấy đỉnh đâu, tựa hồ biến mất vào trong đám mây, nàng đứng ngây ngốc tại chỗ. “Nhìn gì đấy, con nhanh nào!” “Sư phụ, thang cao đó!” Thẩm Vân Tương quay sang ngắm nghía ít giây rồi quay sang với Chỉ Diên: “Diên nhi, xem ra vi sư phải bắt đầu huấn luyện cho con rồi, bước lên thang này ra rất đơn giản.” Vừa dứt lời, Thẩm Vân Tương liền bước tiếp lên cầu thang. Thiên Chỉ Diên trợn to mắt, nhìn thân ảnh Thẩm Vân Tương nhanh chóng cách mình ngày càng xa. Nàng mới sáu tuổi thôi, nàng vẫn còn là nữ hài tử mà, bộ Thẩm Vân Tương hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao? Thiên Chỉ Diên còn cách nào khác là phải cố gắng lết lên. Mỗi lần ngước mắt lên, nàng đều nhìn thấy thân ảnh phiêu dật của Thẩm Vân Tương trước mặt mình, xa quá mà cũng gần lắm, luôn giữ khoảng cách nhất định, như quan hệ của hai người vậy. Bò đến nửa đường cầu thang, Thiên Chỉ Diên thở hồng hộc dừng giữa đường, nàng tựa lưng vào dựa vào mấy tảng đá to bên cạnh cầu thang mà lau mồ hôi. Chợt túi nước áp sát vào má, Thiên Chỉ Diên quay đầu, thấy Thẩm Vân Tương cười dịu dàng. Nàng thèm nhận túi nước đó, nàng rất tức giận. Thẩm Vân Tương là quá đáng, nếu có thể, nàng nhất định đến nha môn kiện Thẩm Vân Tương về tội ngược đãi trẻ ! Thẩm Vân Tương tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, Thẩm Vân Tương cũng tức giận, chỉ tay xuống chân núi: “Con nhìn , con được nửa đoạn đường rồi đấy, chỉ còn nửa quãng nửa thôi. Con làm được rất nhiều so với lúc đầu.” Thiên Chỉ Diên thuận theo tay Thẩm Vân Tương nhìn xuống, chi chít những bậc thang được nàng bỏ xa phía sau, thậm chí nàng còn có thể thấy được mấy thôn quê đằng xa, người người qua lại. Thiên Chỉ Diên xúc động, nhất thời oán giận cũng tiêu biến . biết vì sao khi nghe được những câu này của Thẩm Vân Tương, tức giận của nàng tan mất, ngược lại còn hóa thành tĩnh tâm dễ chịu. Qủa là đứng ở nơi càng cao, tâm tình càng dễ thay đổi ư? Trước đây, chỗ cao nàng chưa từng đến, những bar, club cao nhất ở Nevada , đỉnh núi Alpes, còn được bay lượn bầu trời nhưng nàng chưa từng thấy qua tâm cảnh nào như thế này. Thẩm Vân Tương chỉ lên đỉnh núi, : “Nhìn kìa, so với khi nãy đỉnh núi gần hơn nhiều rồi. há gì lại bỏ cuộc khi mình gần sắp đạt được?” Thiên Chỉ Diên ngước lên nhìn, đúng như Thẩm Vân Tương , con đường sắp tới phía trước có lý do gì bước tiếp được. Lúc này, Thẩm Vân Tương khẽ mỉm cười, vừa đem túi nước đưa cho Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên tiếp lấy túi nước, tuy có càu nhàu nhưng cũng uống ừng ực. Núi cao gió , mây trôi bồng bềnh nền trời xanh thẫm, gương mặt tươi cười của Thẩm Vân Tương như dòng suối mát chảy vào lòng nàng. Nàng nghĩ bản thân hoạt bát náo động, hay ầm ĩ huyên náo giống như thác nước chảy ảo ào. Còn Thẩm Vân Tương khí định thần nhàn, ung dung nhã nhặn giống như mặt hồ mênh mông tĩnh lặng. Im lặng suy nghĩ, Thiên Chỉ Diên rất nghiêm túc. Nếu Thẩm Vân Tương quan tâm đến nàng dừng lại, ngồi bên cạnh nàng giống như bây giờ. Thẩm Vân Tương muốn nàng tự trưởng thành lấy, giống như Thiên Hoài Hạo luôn che chở cho nàng. Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng cảm thấy mình càng lúc càng giống như hài tử rồi. Đầu tiên là ỷ vào Thiên Hoài Hạo sủng nịch mà vô pháp vô thiên, sau được đồng hành cùng Thẩm Vân Tương từ từ trưởng thành. Nhưng kỳ như vậy cũng phải là tốt, đúng nhỉ? Ít nhất, so với kiếp trước nàng tại thoải mái hơn nhiều, ít nhất nàng sống vì chính mình, còn liều mạng vì người khác nữa. Sau hồi nghỉ ngơi, Thiên Chỉ Diên trả túi nước lại cho Thẩm Vân Tương. “Tốt, chúng ta tiếp tục thôi, sắp đến nơi rồi.” Thiên Chỉ Diên hào hứng. Đôi mắt Thẩm Vân Tương thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ hài lòng, Thẩm Vân Tương vừa cười vừa điểm ngón tay thon dài lên chiếc mũi nhắn của ai kia. “Có những lúc con rất hiểu chuyện.” Dứt lời, Thẩm Vân Tương quay người . Thiên Chỉ Diên sửng sốt, nàng sờ sờ cái mũi của mình. Ui, ngứa . . . Trong lúc nàng còn ngây người, Thẩm Vân Tương cách khoảng xa. Nàng bĩu môi, tiếp tục công cuộc bò lết của mình. Bò đến bậc thang cuối cùng, Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu lên, trước mặt là cánh cổng lớn của Thiếu Lâm tự. Thiếu Lâm tự đứng sừng sững nghiêm trang giữa bầu trời mây, cánh cửa to rộng, những cột trụ vững chãi, tấm biển lớn đề ba chữ “Thiếu Lâm tự” nổi bật, hài hòa với lối kiến trúc và khí trang nghiêm nơi đây. Đến cửa lớn, các sư tăng đứng đón chờ họ.Thẩm Vân Tương nắm bàn tay bé của Thiên Chỉ Diên bước vào Thiếu Lâm tự. Đất Phật môn quả nhiên thanh tịnh, làm cho tâm tình người khác được thả lỏng. Dọc đường , Thiên Chỉ Diên thấy rất nhiều sư tăng cắm cúi quét sân. Tuy nhiên, ai nấy đều dừng lại hành lễ khi hai người họ lướt qua. “Công tử hữu lễ, tiểu thí chủ hữu lễ.” Thiên Chỉ Diên cũng làm theo họ, hai tay đưa cao trước ngực đáp lẹ lại. Hồi lâu sau, nàng xoa xoa cằm, hình như tăng nhân ở Thiếu Lâm tự cũng biết Thẩm Vân Tương. Thanh danh của công tử Tương quả nhiên nức tiếng gần xa. Phong hoa tuyệt thế, danh động trời cao, xem ra cũng khoa trương. Sau khi xuyên qua các điện, Thẩm Vân Tương và Thiên Chỉ Diên đến phòng khách của phương trượng Thiếu Lâm tự – Nhất Hoằng đại sư. Có vẻ đại sư chờ lâu. Hàng râu dài hoa râm, áo cà sa sắc đỏ, Nhất Hoằng đại sư cho Thiên Chỉ Diên ấn tượng đầu tiên chính là khoan nhân mà sáng suốt. “A di đà phật, công tử từ xa mà đến đây, lão nạp vinh hạnh. “Đại sư cần gì khách khí, Vân Tương đảm đương nổi.” Nhất Hoằng đại sư cười lên, ông : “Sao lại đảm đương nổi, công tử đến đâu đều thu hút chú ý. Vì vậy, công tử đến Thiếu Lâm tự này chính là vinh hạnh của bổn tự!” “Quá khen, quá khen. Thiếu Lâm tự là hào quang vạn trượng, Vân Tương đến đây cũng bị choáng ngợp.” “Ha ha ha. . .” Nhất Hoằng đại sư vỗ vai Thẩm Vân Tương, cười lớn: “Công tử luôn cơ trí như vậy, lão nạp đấu lại được, đấu lại được!” “Đại sư cứ thích chế giễu Vân Tương, Vân Tương bất quá là gặp chiêu đỡ chiêu mà thôi.” Nhất Hoằng đại sư cười cười, dời ánh mắt sang Thiên Chỉ Diên, hỏi: “Đây chính là đồ nhi mà công tử mới thu nhận?” Thiên Chỉ Diên giật giật đuôi mắt, đại sư cũng nhanh nhạy với tin tức quá , mỹ nhân sư phụ thu nhận đồ nhi mới mà cũng biết được? “Đúng, Diên nhi, mau hành lễ với đại sư?” “Đại sư.” Thiên Chỉ Diên biết điều bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, cúi đầu hành lễ. “Hài tử ngoan.” Nhất Hoằng đại sư vẫn cười vui vẻ, ông : “Trời tối rồi, phòng nghỉ và cơm chay chuẩn bị xong, công tử và tiểu thí chủ đường mệt nhọc nên nghỉ rồi.” “Phiền đại sư.” tới phòng nghỉ, Thiên Chỉ Diên thoải mái tắm nước nóng, sau đó chạy ra dùng cơm, nàng phát ra rằng bàn chỉ có mỗi cơm và rau xanh! Thiên Chỉ Diên nhất thời mất hứng. Xoa xoa cái bụng kêu réo ầm ĩ, con ngươi đảo vòng. Bỗng cửa mở ra, lời của người nào đó cắt đứt ý định của nàng. “ nên nghĩ cách khác. Chỗ này là Thiếu Lâm, con nên ngoan ngoãn chút !” Thiên Chỉ Diên u oán gắp miếng rau, u oán nhìn chằm chằm nó rất lâu rồi u oán mở miệng mà nuốt ực vào. Thẩm Vân Tương nhìn bộ dạng đáng thương ấy thầm cười tiếng, sau đó đặt hộp điểm tâm lên bàn. Khuôn mặt héo rũ bỗng sáng bừng lên, mặc dù món điểm tâm kia phải là món ngon đặc sắc nhưng so với bàn toàn rau xanh thế này, Thiên Chỉ Diên rất thỏa mãn. Thiên Chỉ Diên bỏ miếng điểm vào miệng, hài lòng nhai nhóp nhép. “Tối nay nghỉ ngơi tốt. Thời gian này vi sư và Nhất Hoằng đại sư có việc cần làm. Ngày mai có người đến chơi với con, con được nghịch ngợm, cũng được bắt nạt người ta, biết ?” Thiên Chỉ Diên nuốt ực, đôi mắt lại đảo vòng nữa, ngoan ngoãn gật đầu, thừa lúc Thẩm Vân Tương chú ý liền nhếch mép, khuôn miệng cong cong nụ cười hiểm.
Chương 48: Hòa thượng đỏ mặt Hôm sau, ánh nắng sớm len lỏi vào của cửa số đánh thức Thiên Chỉ Diên dậy. Nàng giơ tay dụi dụi mắt, cảm thấy tràn trề sinh lực vô cùng. Sau khi giải quyết bữa sáng no nê, Thiên Chỉ Diên vác theo chiếc túi , chuẩn bị ra cửa. Ra khỏi phòng, Thiên Chỉ Diên bỗng dừng lại, thấy tiểu hòa thượng mặc chiếc áo cà sa màu xám tro đứng thẳng ngay trước cửa phòng. Tiểu hòa thượng thấy nàng mở cửa lập tức cúi đầu. Khuôn mặt khả ái nhắn, cái đầu láng cóng, dáng vẻ xấu hổ của tiểu hòa thượng trông đáng nha. . . Khóe miệng của Thiên Chỉ Diên khẽ cong cong lên, cuối cùng hé mở. Nàng về phía trước ngắm nghía tiểu hòa thượng, hai bàn tay ôm trước ngực rồi ngoắc ngoắc, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm. Tiểu hòa thượng nhìn Thiên Chỉ Diên, giơ tay gãi đầu: “Thí, thí chủ, người tỉnh rồi, tiểu. . . Tiểu tăng. . .” Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời, còn lắp ba lắp bắp. Người ta xấu hổ kìa! Trời ơi, mình còn cảm thấy thương dùm luôn! Thiên Chỉ Diên cong cong khóe miệng, vươn ngón tay út chỉ vào chiếc cằm của tiểu hòa thượng, xong rồi còn xoa xoa đầu người ta. “Để ta nhìn xem nào. Chà, trông cũng vừa mắt !” Tiểu hòa thượng lập tức lui về sau bước, hiển nhiên là bị hành động lưu manh vừa rồi dọa cho sợ. “Thí, thí chủ, vô lễ. . . Vô lễ chớ. . . Chớ. . .” Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời chắp hai tay trước ngực: “A di đà phật, a di đà phật.” Thiên Chỉ Diên trông thấy bộ dạng khẩn trương của người ta, khỏi cười “Phì”. Tiểu hòa thượng thấy phản ứng của nàng biết ngay là nàng vừa đùa giỡn , lập tức nghiêm mặt lại: “Thí chủ, xin thí chủ đừng đùa Hư Tâm.” “Ngươi tên là Hư Tâm à? Ta tên là Thiên Chỉ Diên. Ngươi chính là người phụ trách chơi với ta phải ?” “Phương trượng đúng là phân phó Hư Tâm đến trông nom thí chủ.” “Thí chủ thí chủ gì chứ, nghe nhức tai. Cứ gọi tên cho thoải mái.” “Thí chủ, lễ nghi thể phá.” “Như vậy …ta cũng chơi với ngươi nếu ngươi gọi tên ta, nguyên tắc thể phá.” “Điều này. . .” “Sao?” “Chỉ Diên thí chủ.” “Nhìn ra là ngươi lại ngoan cố vậy, coi như là bổn công. . . Tiểu thư ta đại nhân đại lượng tính toán nữa! Sư phụ ta và Nhất Hoằng đại sư có phải trong thiện phòng ?” Hư Tâm gật đầu. “Vậy là, chỉ có mình ngươi chơi với ta thôi?” Hai má tiểu hòa thượng hồng lên, gật đầu. “ thôi, chúng ta đến núi !” Thiên Chỉ Diên kéo phắt tay Hư Tâm, khôn ngờ đột ngột giựt tay lại. “Thí chủ làm gì vậy. . .” Thiên Chỉ Diên còn chưa mở miệng, quay đầu lại cái đầu nhắn nào đó từ hồng hồng chuyển sang đỏ, mặt cúi rất thấp. “Chỉ Diên thí chủ, đất Phật môn, thể lôi kéo.” Thiên Chỉ Diên cười hè hè, sau đó cố tình tới gần Hư Tâm, huých khuỷu tay vào người . Hư Tâm vội lùi về sau bước. “Ngươi đối với ai cũng xấu hổ thế hả?” Hư Tâm lắc đầu. Lông mày nàng nhướng lên, hỏi: “Đừng là ngươi chưa từng thấy qua nữ tử đấy?” Hai má tiểu hòa thượng càng đỏ lừ. Thiên Chỉ Diên kiềm được, há miệng cười to. “Hư Tâm, ngươi là quá dễ thương!” Nhưng vừa mới mở miệng khen câu trước, câu sau nhuốm màu hù dọa, hai tay chống hông: “Hư Tâm, có phải ngươi đồng ý với Nhất Hoằng đại sư đến chơi với ta?” Hư Tâm ngẩng đầu, ngẩn người nhìn nàng rồi gật đầu. “Vậy nếu ngươi cho ta lôi kéo làm sao chơi với ta được?” Hư Tâm cúi đầu thấp hơn. “Ngươi chơi với ta, có phải là hoàn thành giao phó của Nhất Hoằng đại sư ? Ta nhớ người xuất gia hình như là dối!” “Tiểu tăng. . . Tiểu tăng. . . Hư Tâm dối.” “Còn ngẩn ngơ là gì nữa? thôi! Thời gian sắp hết rồi kìa!” Thiên Chỉ Diên vừa dứt lời liền kéo tay Hư Tâm chạy vụt ra ngoài, lần này tiểu hòa thượng còn giãy tay ra nữa, ngoan ngoãn theo nàng tới chân núi. Tới nơi, nàng quan sát khắp lượt, gật gù hài lòng: rất tốt, vừa đủ lớn. “Thí chủ đến đây làm gì? Sau núi có người, tương đối nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về hơn.” Hư Tâm kéo kéo tay áo của Chỉ Diên, lo lắng. “Có gì nguy hiểm chứ? Đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi!” Thiên Chỉ Diên xoa xoa khuôn mặt nhắn của tiểu hòa thượng, trấn an. Hư Tâm tính tình đơn thuần bị nàng chạm phải, khuôn mặt liền đỏ lựng lên, xấu hổ cúi đầu xuống. Lúc ngẩng đầu lên Thiên Chỉ Diên chạy xa về trước rồi. “Chỉ Diên thí chủ, thí chủ chờ chút, đừng chạy mình!” Hư Tâm nhanh chóng sử dụng hết tốc lực mới đuổi kịp nàng. Ổn định lại nhịp thở, nghiêm mặt với nàng: “Chỉ Diên thí chủ, phải là Hư Tâm bảo vệ thí chủ mới đúng. Thí chủ là khách của phương trượng, hơn nữa Hư Tâm lại lớn hơn thí chủ bốn tuổi.” Thiên Chỉ Diên gật đầu rồi tiếp: “Ngươi đúng, nhưng ta thấy bộ dạng ngươi giống y như mới lấy chồng liền muốn bảo vệ ngươi thôi.” “Thí. . . Thí. . . Chỉ Diên thí chủ, thể bậy.” “Ta bậy, hay là ngươi theo ta ? Ta đối tốt với ngươi.” Thiên Chỉ Diên vươn ngón tay út ra khều cằm của Hư Tâm. “Thí. . . Thí. . .” Hai má Hư Tâm đỏ như quả cà chua chín, lập tức chấp hai tay niệm kinh: “A di đà phật, a di đà phật, nghe xàm ngôn, nghe xàm ngôn.” Thiên Chỉ Diên cười khẩy, xoay người tiếp trêu chọc hư tâm qủa nhiên thú vị, nhưng cái bụng nàng quan trọng hơn, nàng muốn ăn rau xanh và đậu hủ mãi. Thiên Chỉ Diên mò mẫm trong rừng bỗng phát con thỏ hoang ngấu nghiến nhai cỏ. Cái miệng nhắn của ai kia liền nuốt nước miếng, lôi ra dụng cụ bắn nhắm đến nó. Đột nhiên, hòn đá từ đâu bay đến chân của chú thỏ đó, thỏ bị kinh động lập tức duỗi chân bỏ chạy. Thiên Chỉ Diên chống hông, quay đầu, hung hăng trừng mắt Hư Tâm, nàng rất tức giận: “Ngươi làm gì thế hả?” “Chỉ Diên thí chủ, Phật môn là nơi thanh tịnh thể sát sinh. Chúng sinh đều ngang hàng, thí chủ nên làm hại đến con thỏ đó được.” Hư Tâm nghiêm mặt giải thích. Miệng ai kia méo xệch. “Nhưng ta rất đói!” “Nhà bếp có cơm chay.” “Ta ăn!” “Chỉ Diên thí chủ, kén chọn phải là thói quen tốt.” Thiên Chỉ Diên xoay người, thèm tranh cãi với Hư Tâm nữa, nàng cũng tin là nếu Hư Tâm nhân nhượng, nàng cũng săn bắt được con nào? Nàng chăm chú quan sát tìm kiếm con mồi, bỗng phát con sóc đứng cây, thân dài vừa đủ, thịt nhiều khiến nàng chảy cả nước miếng, nhất định là mỹ vị đây! Nàng quay đầu , cười cười ngoắc Hư Tâm đến, sau đó còn xoa xoa khuôn mặt của . Qủa nhiên là Hư Tâm xấu hổ cúi đầu xuống, lập tức niệm kinh phật. Thời cơ đến, Thiên Chỉ Diên lập tức xoay người, kéo cây ná chuẩn bị thu phục chú sóc đáng thương. “Phịch” tiếng, Thiên Chỉ Diên ngã lăn ra đất, còn có Hư Tâm ngã chồm lên người nàng. “Chỉ Diên thí chủ, thứ lỗi, thứ lỗi.” Hư Tâm vội vàng bò dậy, liên tục xin lỗi nàng. Thiên Chỉ Diên lồm cồm bò dậy, phun ra miệng toàn lá cây, ánh mắt sắc nhọn như dao liếc trừng trừng tiểu hòa thượng. “Chỉ Diên thí chủ, thể sát sinh, thể sát sinh.” “Ngươi hôm nay có phải là cố tình ngăn cản ta đúng ?” “Chỉ Diên thí chủ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. . A di đà. . .” Hư Tâm còn chưa dứt lời liền bị Thiên Chỉ Diên cắt ngang. “Tốt, ngươi cứ giữ phật kinh của ngươi . Ta đây tin là ta trị được ngươi!” Thiên Chỉ Diên xong liền chạy ra khỏi rừng.
Chương 49: Con có Thiên Chỉ Diên chạy vọt về Thiếu Lâm tự, Hư Tâm vẫn bám gót theo sau, bị cắt đuôi. Điều đó chứng tỏ võ công của Hư Tâm có thể cao hơn nàng rất nhiều, từ lúc xuyên qua đến giờ nàng vẫn chỉ mới học được chút it về khinh công. Ít nhất bây giờ, võ công phải quan trọng nhất nữa, thông minh tài cao mới là nhất! Thiên Chỉ Diên bĩu môi, chạy tới cửa thiện phòng của Nhất Hoằng đại sư, đứng bên ngoài hít thở chút rồi mới bước vào. Ở bên trong, Nhất Hoằng đại sư và sư phụ Thẩm Vân Tương tập trung đánh cờ, bên cạnh còn có ấm trà bốc khói nghi ngút. Thiên Chỉ Diên hớt ha hớt hả chạy đến cạnh Thẩm Vân Tương, sau đó bò lên đùi của y. “Sư phụ! Sư phụ!” “Này, con được bò lên người nam nhân khác giống như vậy nữa đấy! Là ta được.” Thẩm Vân Tương vén mấy sợi tóc rối tung lên cho nàng. “Nhất Hoằng đại sư.” Thiên Chỉ Diên biết điều quay sang nhìn Nhất Hoằng đại sư tốt hơn, sau đó đưa mắt liếc về phía Hư Tâm tiến vào phòng sau nàng. “Sao thế? Hư Tâm, chẳng lẽ con làm cho tiểu thí chủ đây vui à?” Nhất Hoằng đại sư lên tiếng hỏi. “ có, con. . .” Hư Tâm nhăn nhó mặt, lời còn chưa dứt bị Thiên Chỉ Diên chen ngang. “ có, có. Hư Tâm có chọc con.” Thiên Chỉ Diên thà . Hư Tâm thấy vậy hơi ngạc nhiên. “Vậy con chạy đến đây làm gì?” Tới lượt Thẩm Vân Tương hỏi. “Sư phụ, con có chuyện giải thích được.” “Ồ, con xem.” “Sư phụ, tụi con vừa đến hồ nước chơi, con phát người Hư Tâm có thứ mà người con có. và con giống nhau, tại sao mọi người đều có mà con có chứ?” Thẩm Vân Tương nhìn chằm chằm Thiên Chỉ Diên hồi lâu. Nàng đưa mắt nhìn sang Nhất Hoằng đại sư, hình như lão sư có chút ngượng ngùng, mà hai má của Hư Tâm cũng đỏ hồng cả lên. “Đó là cái gì?” Thiên Chỉ Diên lắc đầu, nàng tiếp: “Con biết, nó dài dài, cũng tròn nữa.” Nàng vừa vừa dùng tay diễn tả. Thẩm Vân Tương méo miệng, Nhất Hoằng đại sư hắng giọng cái, khuôn mặt của Hư Tâm càng đỏ hơn. Thiên Chỉ Diên vươn bàn tay bé lần mò người Thẩm Vân Tương, sau đó lại mò mẫm xuống. Thẩm Vân Tương lập tức bắt được tay nàng. “Diên nhi, con đây là làm gì?” “Con muốn kiểm tra là sư phụ có hay , hay là người giấu rồi?!” “ được làm càn nữa.” “Con có làm càn, Hư Tâm để con sờ, sư phụ cũng cho nữa?” Bàn tay lại lần mò tiếp. Thẩm Vân Tương nhanh chóng bắt lại bàn tay làm loạn kia, cho Thiên CHỉ Diên có cơ hội nhúc nhích. “Hư Tâm, rốt cuộc con làm gì với tiểu thí chủ vậy? Con đưa tiểu thí chủ đến hồ nước chơi, vậy hai đứa chơi cái gì?” Nhất Hoằng đại sư chất vấn. “Con, con có, có có. . .” Hư Tâm ra sức lắc đầu. “Hư Tâm, ta biết con từ ở Thiếu Lâm tự, biết nam nữ khác biệt nhau, nhưng mà con. . .” Nhất Hoằng đại sư thở dài thườn thượt: “Con thực nên. . .” “Phương trượng, Hư Tâm có lỗi, Hư Tâm có lỗi!” Khuôn mặt co rúm lại, vị tiểu hòa thượng kia vội quỳ xuống, dập đầu lạy. “Hư Tâm, đứa này. . . Haizz!” Nhất Hoằng đại sư quay đầu sang Thẩm Vân Tương: “Công tử, để xảy ra chuyện này, lão nạp tạ lỗi vì chưa giáo huấn lệnh đồ nghiêm khắc. . .” “Đại sư, chuyện có lẽ chưa chắc như chúng ta suy nghĩ.” Thẩm Vân Tương túm lấy cái eo của Thiên Chỉ Diên khiến nàng cựa quậy thôi. “Hư Tâm, ta phạt con gánh nước ba ngày, mỗi ngày gánh chín mươi thùng, con có phục ?” “Phương trượng đại sư, Hư Tâm biết lỗi, Hư Tâm nhận phạt.” “Đại sư, tại hạ thấy đứa trẻ Hư Tâm này có vẻ ngoan ngoãn, chắc là có hiểu lầm gì đây?” Thẩm Vân Tương vừa dứt lời càng siêt chặt eo của Thiên Chỉ Diên hơn nữa. Thiên Chỉ Diên vừa đau hông vừa ngọ nguậy nhảy xuống người Thẩm Vân Tương, nàng chạy đến bên đại sư : “Đúng vậy, đúng vậy, Hư Tâm có lỗi gì, sao phải phạt chứ?” “Hư Tâm có lỗi.” “Đại sư, nếu Hư Tâm vui con sờ là được, đại sư có thể nào phạt ?” “Tiểu thí chủ, thí chủ cần cầu xin cho đồ đệ này.” “Nhưng mà, nhưng mà người phạt Hư Tâm rồi còn ai chơi với con nữa.” Thiên Chỉ Diên chu cái miệng nhắn, đôi mắt long lanh nước mở to nhìn Nhất Hoằng đại sư, sau đó quay sang về phía Hư Tâm. “Hư Tâm, ta nhầm lẫn, ta tìm chuỗi hạt châu đó nữa. . .” Thiên Chỉ Diên chỉ chỉ chuỗi hạt đeo cổ của tiểu hòa thượng, khẽ cúi đầu: “Ta biết chuỗi hạt đó lại quan trọng như vậy, ta chỉ tò mò là vì sao tất cả mọi người có mà ta có. . .” Nghe được những lời này, Nhất Hoằng đại sư sửng sốt, Hư Tâm mù mờ, Thẩm Vân Tương nhãn nhã nhấp trà. “Vậy là lão nạp trách lầm Hư Tâm.” Nhất Hoằng đại sư tiếp: “Hư Tâm, con đứng lên .” “Vâng.” Hư Tâm đứng thẳng dậy. “Hư Tâm bị phạt nữa rồi?” Thiên Chỉ Diên khẽ hỏi. Nhất Hoằng đại sư gật đầu. “Hư Tâm có lỗi, đương nhiên cần bị phạt.” Thiên Chỉ Diên mở to miệng cười, sau đó kéo tay Hư Tâm chạy vèo ra cửa. “Gặp lại sư phụ, gặp lại đại sư sau. Tụi con chơi đây.” Giọng trong veo vừa dứt thân ảnh của hai bạn biến mất tăm. Thẩm Vân Tương đặt chén trà xuống, sau đó cười tiếng với Nhất Hoằng đại sư: “Đồ nhi còn , mong đại sư rộng lượng bỏ qua.” Nhất Hoằng đại sư thấy dáng vẻ này của y cũng hơi ngạc nhiên, hình như nghĩ đến điều gì đó còn cười to hơn. “Lệnh đồ là thông minh, đánh lừa được cả lão nạp.” “Diên nhi còn ham chơi, Hư Tâm lại thà, là làm phiền đồ đệ của phương trượng.” “Ha ha ha. . . Cũng tốt cũng tốt, xem như để Hư Tâm được rèn luyện thêm vậy.” Nhất Hoằng đại sư cười : “Công tử, danh sư xuất cao đồ, sau này lệnh đồ lớn lên nhất định là tầm thường!” “Lệnh đồ có thể vui vẻ, khỏe mạnh, trưởng thành trong yên bình là được, còn những thứ khác tại hạ cũng cưỡng cầu.” Thẩm Vân Tương trầm tư, khuôn mặt kìm được nở nụ cười. “Tương giao nhiều năm, đây là lần đầu tiên lão nạp thấy công tử cười như vậy!” “Đại sư, chúng ta nên đánh tiếp ván cờ này nhỉ?” “Mời, mời. . .”