1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      cứ "vợ gia" suốt, nhưng sao thấy con đường thành chính quả còn xa vời vợi thế ko bít

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 41




      nghĩ ngợi, liền nghe Quyên Tử ở bên ngoài : "Tiểu tử ngươi phải lại làm chuyện xấu đấy chứ." Tả Hoành có biện pháp : "Nàng phải sốt ruột tung tích muội tử kia của nàng sao, nàng ấy ở chỗ này nè."




      Quyên Tử hoài nghi nhìn , trong lòng Tả Hoành , là đúng xui xẻo gì đâu, tự nhiên ôm cái việc đâu này vào người, còn Hồ Quân kia đâu rồi nhỉ, ném người ta xuống hố rồi chạy mất, chắc chắn là chạy tới Uyên Ương lầu chơi rồi, đồ có trách nhiệm mà.




      Lúc đầu mới là người thoải mái nhất, nhưng Diệp tiểu gia chúng ta vừa nhận được được thư gì liền chạy ra ngoài, còn rất chu đáo dặn dò Đắc Lộc thông báo cho , bảo trước phố Tỉnh Thủy chuyến, cho dù như thế nào trước tiên phải tìm cách dấu diếm, thân thể Thời lão cha tốt, lỡ như lo lắngsốt ruột, xảy ra chuyện gì phiền toái lắm.




      , Tả Hoành mệt mỏi dùm Diệp Trì, thấy bóng dáng nàng dâu thôi , ngay cả thể cốt của Lão nhạc phụ cũng quan tâm, được rồi, , ai bảo là huynh đệ với nhau làm chi, còn phải suy nghĩ nên dối chuyện gì đây, cuối cùng nhớ tới cửa hàng thợ may của Phan quả phụ, nha đầu kia nếu như đến cửa hàng đó, chắc chắn phải may xiêm y, chắc là có việc gì rồi, hay là dùng lý do này nhỉ.


      Trượng phu của Phan quả phụ này sớm chết rồi, cũng có nhi tử, chỉ có hai mẹ con, giữ Thời nha đầu ở lại làm chút việc, nhưng nếu như vậy mà tự mình đến thông báo cũng tiện lắm, bèn bào gã sai vặt tìm bà tử, cho bà ta ít tiền, dạy cho bà ta như thế nào, chờ ở bên ngoài phố Tỉnh Thủy .




      Đợi bà tử ra, Thời lão cha tin rồi, mới thở phào nhõm, vừa để bà tử này rời , vừa quay đầu lại nhìn thấy Quyên Tử đứng ở phía sau xa, chống eo trừng mắt nhìn : "Ta biết ngay bên trong này có vấn đề mà, Tiêu Tiêu thường xuyên làm công cho nhà Phan quả phụ, nhưng chưa bao giờ ngủ lại về nhà, , tiểu vương gia các ngươi lại làm chuyện xấu xa gì rồi phải , hôm nay ngươi mau ràng cho ta, nếu như cho , , chúng ta tới nha môn, nương ta tố cáo các ngươi bắt cóc con nhà lành, cho dù nhà các ngươi có thế lực lớn thế nào, nương ta cũng sợ, tóm lại phải lý lẽ cho ta."


      Tả Hoành có biện pháp với Quyên Tử, vội vàng kéo nàng qua : " nãi nãi người làm ơn giọng chút, la ầm lên lỡ Thời cha bên trong nghe thấy hỏng mất, cho nàng nghe, chuyện hôm nay chút cũng liên quan tới ca ca ta, là có người để mắt tới muội tử của nàng, nghĩ đến muội tử của nàng trèo lên cành cao Định thân vương phủ, trói muội tử của nàng lại cầu ca ca ta ra bạc chuộc người."




      Quyên Tử nghe xong, đầu ô...ô...n...g, nếu là Diệp Trì bắt người , nếu nàng cũng lo lắng nhiều, mấy ngày trước đây nàng cũng coi như nhìn ra, mặc dù đều tiểu vương gia Định thân vương phủ là hoàn khố đứng đầu kinh thành, nhưng tiếp xúc qua, mới phát tâm địa của người ta cũng quá xấu, mà Thời Tiêu sinh ra chính là khắc tinh của .




      Giữa nam và nữ, còn quyền thế địa vị gì nữa, chỉ cần biết người nào thích người nào trước người đó liền thua, bất kể sau này thế nào, hôm nay Quyên Tử thấy, tiểu vương gia đối với Tiêu Tiêu là lòng, vậy nên làm ra chuyện quá giới hạn, cho nên, nếu thực là Diệp Trì, Quyên Tử ngược lại quá lo lắng, nhưng lúc này nghe là kẻ xấu bắt cóc tống tiền, dọa linh hồn bé của nàng hết cả hồn túm lấy Tả Hoành : "Còn chuyện này phải làm, nếu phải mặt dày mày dạn dây dưa Tiêu Tiêu nhà ta, kẻ xấu làm sao lại để mắt tới gia đình như nhà chúng ta được, bây giờ làm sao đây, được, ta phải báo quan..."




      xong, bỏ qua Tả Hoành muốn chạy về hướng nha môn, Tả Hoành vội vàng kéo nàng : "Nàng nha môn làm cái gì, bây giờ là lúc nào rồi, vả lại, nàng nha môn mà ngay cả chút manh mối cũng có, vô dụng thôi."




      Quyên Tử nghe xong liền nóng nảy: "Theo ngươi như vậy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện xảy ra thôi hả, ta cho ngươi biết, Tiêu Tiêu nhà ta nếu có gì sơ xuất, đừng là Định thân vương phủ gì đó, cho dù là hoàng thượng kim loan điện, nương cũng để yên đâu."




      Tả Hoành : " nương gì mà tánh tình nóng nảy dữ vậy, chuyện biết dịu dàng gì cả, yên tâm , đòi tiền rồi chắc chắn động tới muội tử của nàng đâu, huống chi, muội tử của nàng lại là tâm can bảo bối của ca ca, còn sốt ruột hơn nàng nhiều, vừa lấy bạc xong là liền, bây giờ nhất cứu người rồi, vừa nãy bảo bà tử vào dối, cũng là sợ Thời lão cha sốt ruột."




      như thế, nhưng Quyên Tử đâu thể nào an tâm quay về ngủ, thể ra khỏi thành tìm, Tả Hoành thở dài: "Bây giờ thành cửa đóng rồi, chẳng lẽ nàng muốn nhảy từ thành xuống."




      Quyên Tử thế nào cũng chịu quay về, Tả Hoành đành phải mang theo nàng Nhạn Lai Lâu, hai người mắt to trừng mắt tới hừng đông, đợi cửa thành vừa mở ra liền tìm.


      Tả Hoành đương nhiên biết người ở trong biệt viện của Cẩm Thành , hôm qua trời mưa lớn như vậy, biết bị hành hạ thành cái dáng vẻ chật vật thế nào nữa, khẳng định phải biệt viện, nghĩ thầm khó khăn lắm Diệp tiểu gia ta mới có cơ hội chung đụng riêng tư thế này, sáng sớm mang theo Quyên Tử đến đó, phải là phá hỏng chuyện tốt của em sao.




      Liền dẫn Quyên Tử loanh quanh xung quanh đó tầm vài vòng, thẳng đến mặt trời lên cao, mới dẫn nàng vào biệt viện, cho nên Quyên Tử hoài nghi mấy chuyện xấu của , cũng có chút đạo lý.




      Bên trong Thời Tiêu nghe thấy tiếng Quyên Tử, lập tức tinh thần tỉnh táo, hô lên: "Quyên Tử tỷ ta ở chỗ này."




      Quyên Tử nghe xong cũng chẳng quan tâm tới Tả Hoành nhảm, xoay người vào phòng, vào nhà nhìn nhìn, Thời Tiêu nằm giường gạch , Diệp Trì đứng ở mép giường, mặc dù nằm đứng, nhưng như vậy mới là tốt nhất, lập tức nhàng thở ra, tới lách qua người Diệp Trì chen vào, từ xuống dưới quan sát Thời Tiêu lần, khẽ vươn tay ôm nàng: "Đêm qua hù chết tỷ tỷ, còn tưởng là muội xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ, lại thể với Thời thúc, ta đừng ra ngoài mình mà, muốn ra ngoài, mang theo Bảo Trụ cẩu tử cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, bên ngoài gian ác lắm, may mà vận khí tốt có xảy ra việc gì , lỡ như xảy ra chuyện gì biết làm sao..."




      xong vành mắt đều đỏ, Tả Hoành ở bên nhìn trợn cả mắt, nhận thức nha đầu hung hãn này được mấy ngày, cho tới bây giờ đều là thái độ hung dữ, có khi nào được thấy dáng vẻ khóc sướt mướt như thế đâu, vành mắt đỏ đỏ, cái miệng nhắn khép mở, so với thường ngày càng thêm phong tình khiến người khác thương tiếc.


      Nhìn nhìn, trong lòng liền có chút ngứa ngáy, hận thể ôm vào trong ngực dỗ dành, Thời Tiêu trái lại, bình thường nhìn yếu ớt, lúc này ngược lại an ủi Quyên Tử, đưa tay vỗ vỗ Quyên Tử : "Có thể có chuyện gì chứ, phải chỉ là sợ bóng sợ gió hồi thôi sao, được rồi, sau này ta nhất định nghe lời tỷ tỷ, ra khỏi cửa nữa, ra ngoài mang theo hai đứa Bảo Trụ Cẩu Tử, để cho bọn họ làm tả hữu hộ pháp của ta , những tà ma ngoại đạo kia thể đến gần."




      Quyên Tử phốc tiếng nở nụ cười: "Vẫn là tỷ tỷ lắm mồm mà." xong đưa tay sờ trán của nàng : "Hơi nóng, uống thuốc chưa?"




      Diệp Trì tức giận: " phải ngươi vừa đến khóc tang, giờ này sớm uống thuốc rồi."


      Lời lọt tai đều là lời tốt, Diệp tiểu gia lúc này hận thể lôi nha đầu từ trong ngực vợ ném ra ngoài, vợ còn bệnh nặng, nha đầu kia nặng, lỡ như đụng vợ hư mất, nàng thường nổi sao.




      Quay đầu trừng Tả Hoành, nhưng Tả Hoành căn bản có cảm giác được, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào Quyên Tử mất rồi, trong mắt sưu sưu bốc lên lục quang, trong lòng nha đầu kia quả rất chân thành, tính tình lại linh hoạt, dáng vẻ lại tốt, nhìn hoài cũng chán, nếu như có vị hôn thê quá tốt rồi.




      Quyên Tử cũng rỗi rãnh để ý tới Tả Hoành, nàng nghe Diệp Trì , nhìn thấy thuốc bàn bên cạnh tức giận: "Ai biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, trong thuốc này chừng bỏ cái gì vào nữa, lviệc này ta càng nghĩ càng đúng, chẳng lẽ là mấy người các ngươi hùa nhau làm chuyện xấu đó chứ."




      câu kia làm Tả Hoành lập tức hoàn hồn, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng Diệp Trì chút chột dạ cũng có, trừng nàng lạnh lùng : "Tránh ra, tới giờ uống thuốc rồi."




      Lời này làm như Tiêu Tiêu là vợ vậy, Quyên Tử vừa muốn tranh cãi cùng Tả Hoành nhanh tay nhanh mắt túm nàng, cười hì hì: "Cái kia, uống thuốc trước , uống thuốc trước , người quan trọng hơn, cũng thể chậm trễ, chúng ta ra bên ngoài chờ." xong, lời nào kéo Quyên Tử ra gian ngoài.


      Quyên Tử còn muốn vào, Tả Hoành vội : " nãi nãi người xin thương xót chút , ca ca của ta đây cũng dễ dàng đâu, nàng thấy đôi mắt chịu đựng đến trũng sâu của ca ca ta hả, nhất định buổi tối hôm qua bưng trà rót nước hầu hạ muội tử nàng cả đêm rồi, lòng đến nước này rồi, mộ phần nhà muội tử nàng cũng bốc lên khói xanh, nàng còn ngăn cản cái gì, nàng chẳng lẽ mong muội tử nàng có được nơi quy túc à."




      câu thực đến trong lòng Quyên Tử, tuy chuyện từ hôn trước kia ở quê nhà, lời Tiêu Tiêu nhàng hời hợt , nhưng Quyên Tử biết , trong lòng Tiêu Tiêu vô cùng ủy khuất, phần ủy khuất này thể với cha nàng, cũng thể với nàng, chỉ có thể tự mình nghẹn khuất, nàng , nàng sát tinh như vậy, đời này còn trông chờ nhân duyên gì tốt nữa, cứ như vậy yên tĩnh sống qua ngày là tốt rồi, lời này khiến lòng Quyên Tử chua xót, mới bây lớn a, chẳng phải từ hôn thôi ư, quả phụ người ta còn tìm đàn ông kia kìa, từ hôn có làm sao.


      Nhưng tính tình Tiêu nóng nảy, người bình thường đúng là thể bằng , da mặt dày lần hai lần cũng , nhìn lại những điển này, ràng là người thích hợp nhất, nhưng gia thế của quá mức hiển hách, dù cho muốn, nhà có thể cho lấy Tiêu Tiêu sao, mặc dù Tiêu Tiêu xuất thân thư hương nhưng suy tàn, tục ngữ là hay, phượng hoàng đổ còn bằng gà.




      Nghĩ như vậy Quyên Tử liền tỉnh lại, hai người thích hợp, liền với Tả Hoành: "Ngươi cản ta làm cái gì, làm như ta biết, người như các ngươi sao có thể lòng chứ, chắc chắn là trêu đùat ìm vui thôi, ta tin có thể cưới Tiêu Tiêu, cho dù muốn, trong nhà sao, có thể cho làm bừa sao?"




      Quyên Tử vừa dứt lời, chợt nghe Diệp Trì bên trong: "Tả Hoành, huynh đừng đến cản nàng, để nàng vào , vừa vặn thừa dịp hôm nay, tiểu gia cho luôn."




      Chờ Quyên Tử và Tả Hoành vào, Diệp Trì nhìn Thời Tiêu : "Tiểu gia trước kia có chút hoang đường, nhưng đều là từ lúc chưa gặp nàng, gặp nàng rồi, ta chỉ nghĩ đến nàng thôi, ở Phúc Hưng cư, năm con chim họa mi tiểu gia nuôi vừa chết, trong lòng tiểu gia khó chịu, nhưng vừa nghe thấy nàng chuyện, trong lòng lập tức liền thoải mái, lại nhìn thấy nàng, tiểu gia liền biết , đời này tiểu gia phải cưới nàng, ai cũng ngăn được, nàng cần nghĩ lung tung, trong nhà của ta, chỗ hoàng thượng có việc gì phải lo, chỉ cần nàng hôm nay gật gật đầu, ngày mai tiểu gia liền cưới nàng về nhà." xong tha thiết nhìn Thời Tiêu...




      Tác giả có lời muốn : Thời Tiêu làm sao địch nổi khí lực của , bị đè hôn, hôn vào cái miệng nhắn của vợ , Diệp Trì còn chú ý cái gì, đưa tay liền tiến vào trong áo ngủ, theo động tác của , nhi tử của đột nhiên lại gào to lên, oa oa gào thét, có thể truyền ra hai dặm, gào thét đến nỗi lỗ tai Diệp Trì ông ông, cổ họng của cái tên này biết giống ai trong nhà họ Diệp, vợ , cho dù có gào lên, cũng lớn tiếng lắm, rất thích giọng của vợ giường gạch, nhất là sau khi được hầu hạ, vài tiếng cũng có thể say chết , đời này nghe hoài ngán, nhưng nhi tử của đây tuyệt đối là tạp , cũng biết sức đâu mà lớn như vậy, gào thét cả buổi cũng thấy có ý dừng lại, còn cất cao giọng nữa chứ, Diệp Trì suy nghĩ ngày nào đó phải tống tiểu tử này học cao mới được, nhất định là nhân tài tốt, gào thét khiến huynh đệ cũng mềm nhũn, đây gọi là chuyện gì a, Diệp Trì trở mình ngồi xuống, trừng mắt con trai , được rồi, ngươi giỏi rồi, cha ngươi nhận thua, đừng gào thét nữa, xem như ta cầu xin ngươi được , Thời Tiêu nhịn được bật cười, khép áo lại, xuống đất từ giường ôm Hồng Kỳ, liền y như thuốc tiên , tiểu tử kia lập tức liền ngừng khóc, đầu lớn trực tiếp dúi vào trong ngực Thời Tiêu, thút tha thút thít, trong miệng hàm hàm hồ hồ sữa sữa... sữa sữa... Diệp Trì bỗng nhiên nhạy bén, với Thời Tiêu, nàng dâu nghe thấy chưa, Hồng Kỳ nhớ bà nội nó rồi (奶奶: bà nội, sữa), mấy hôm trở về rồi, hôm qua lão gia tử gọi điện thoại, vậy ngày mai ta đưa nó qua, để nó khỏi nhớ nãi nãi...






    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 42


      Ánh mắt của nóng bỏng cố chấp, cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng, ra những những lời này, chút ý tứ e lệ thẹn thùng cũng có, có thể thấy được da mặt có bao nhiêu dày, nhưng nam tử da mặt dày như vậy, trong lòng Thời Tiêu chút cũng chán ghét, ngược lại cảm thấy, Diệp Trì như vậy lại có vài phần thẳng thắn vô tư của quân tử.


      Có lẽ cự ly cách quân tử quá xa, nhưng xác thực thẳng thắn vô tư, cho dù có chút hành động theo cảm tính, nhưng Thời Tiêu tin tưởng, ra, liền nhất định làm được, nếu như mình đồng ý , có phải hay có thể bước lên trời, nở mày nở mặt, những thân thích nịnh bợ ở quê nhà, mẫu thân Minh Chương, những người xem thường nàng, hận thể khiến nàng ngã vào vũng bùn, nên lời luôn đúng .

      Trong chớp mắt, Thời Tiêu muốn đồng ý với , nhưng lúc ý nghĩ này lên, nàng cảm giác mình sao có thể ti tiện như thế, vì những việc này mà lập gia đình, nàng thành cái gì, nàng và những người xem thường nàng có cái gì khác nhau, hơn nữa, trong lòng nàng còn có Minh Chương, điểm này nàng rất ràng, trong lòng nhớ người, lại gả cho người khác, chuyện như vậy nàng làm được, cũng thể làm.


      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu lập tức thanh tỉnh, nàng : "Rất cảm ơn tình cảm chân thành của tiểu Vương gia, nhưng ta thể đồng ý với ngươi."


      Diệp Trì liền biến sắc: "Vì sao?"


      Thời Tiêu cắn cắn môi: "Hai chúng ta xứng, có lẽ ngươi quan tâm, nhưng ta quan tâm, ta nếu như thành thân gia đình phải môn đăng hộ đối, kính xin tiểu vương gia chọn danh môn khuê tú khác, tiểu nữ tử trèo cao nổi, quấy rầy tiểu vương gia lâu như vậy, quả thực xấu hổ, xin cáo từ."


      xong, Quyên Tử vội đỡ nàng, cứ như vậy rời , trong lòng Tả Hoành , nha đầu kia ác độc, tiểu gia ta như vậy, vẫn cảm kích, còn ngoắc mông bỏ , Diệp Trì lời thiết tha trực tiếp vỗ vào tảng băng, chút đáp lại cũng có, đây là muốn hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu của tiểu gia


      Phiền muộn, Tả Hoành muốn mặc kệ, rồi lại suy nghĩ nơi này là kinh giao, có xe ngựa, hai yếu đuối làm sao trở về, lỡ xảy ra chuyện gì còn phiền toái hơn, rốt cuộc đành lòng, vì thế sai người gọi Hồ Quân tới, tự mình đưa Quyên Tử và Thời Tiêu trở về phố Tỉnh Thủy.


      đường , Tả Hoành sắc mặt trầm, ít lần trừng Thời Tiêu, nhưng nha đầu kia, căn bản nhìn , đôi mắt dứt khoát nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, cũng biết suy nghĩ cái gì, khuôn mặt nhắn vô cùng lạnh nhạt hờ hững, căn bản nhìn ra tâm tình gì.

      Tả Hoành liền suy nghĩ, như thế này Diệp tiểu gia làm sao đây, nha đầu kia là đáng ghét, mắt thấy gần tới, nhìn Quyên Tử đỡ Thời Tiêu xuống xe, Tả Hoành thò đầu ra : " Này, nha đầu họ Thời kia, đừng gia báo cho ngươi biết, tính tình vị tiểu gia kia của chúng ta tốt đâu , khuyên ngươi thấy tốt nhận , đừng làm nổi cáu, chuyện gì cũng làm được đấy, đến lúc đó, xác định tốt với ngươi đâu."


      Quyên Tử nghe xong vui: "Chẳng lẽ còn dám cướp đoạt, có nghe trong lòng vui, còn phải đáp ứng, cũng phải ép mua buộc bán, chuyện này phải ngươi tình ta nguyện, Tiêu Tiêu nhà ta chính là đồng ý làm gì nhau."


      Tả Hoành hừ tiếng: " đồng ý, được thôi, đồng ý với tiểu gia nhà chúng ta, đời này coi như là lỡ ! Việc hôn nhân với tiểu gia chúng ta cũng đáp ứng, gia tin còn có nam nhân thứ hai dám lên trước." xong liền rời .

      Quyên Tử tức giận quá sức, quay đầu lại nhìn Thời Tiêu sắc mặt được tốt, vội vàng khuyên nhủ: "Đừng để ý đến , người này chuyện đâu vào đâu, suốt ngày hưu vượn, lời hơi đâu mà tin, vả lại, vẫn còn có lẽ phải mà, nhìn trúng chính là người của , tưởng mình là hoàng thượng sao, cho dù hoàng thượng cũng có như vậy mà, đừng sợ."


      Thời Tiêu khẽ: "Quyên Tử tỷ, ta phải sợ, ta ra ..." Ngẫm lại cũng biết nên như thế nào, thở dài : "Cứ như vậy , dù sao cũng tốt, đỡ phải liên quan với nhau nữa." Hai tỷ muội vừa chuyện vừa vào nhà.


      tới Diệp tiểu gia, móc tim móc phổi thổ lộ hồi, kết quả sao, nha đầu kia lưu tình cự tuyệt , tiểu gia đừng mặt mũi, chút vải lót bên trong cũng có, tức giận quá, đem toàn bộ đồ bên trong biệt viện đập hết.


      Lúc Hồ Quân tiến vào, sửng sốt cả buổi mới hoàn hồn lại, trong phòng có gì còn nguyên vẹn, bàn ghế cũng bị đập hư, lửa giận lớn thế nào mới đập được như thế này a.


      Lại nhìn sang Diệp Trì, thấy ngồi giường ngẩn người nhìn về phía trước, giường coi như vẫn còn hoàn hảo, chỉ là màn giường bị mất góc phía tây và góc phía phía đông mà thôi.


      Hồ Quân suy nghĩ ngày hôm qua sau cơn mưa kia phải có chút tiến triển chứ, làm sao lại thành ra như vậy, cố tình hỏi, nhưng vẻ mặt kia của Diệp Trì, dám, lúc này bá vương nếu bạo phát tính tình, mặc kệ ngươi là ai, diêm vương lão tử có đến, cũng vung mạnh nắm đấm như thường, bản thân gánh nổi đâu.


      Bắt chuyện với quản gia vào thu thập, suy nghĩ nên chậm rãi chờ Diệp Trì thôi, chút nữa Tả Hoành đến, hai người cùng nhau đưa trở về, chứ mình đảm đương nổi.


      Lại nghĩ rằng, đợi trong ngoài chỉnh đốn sai biệt lắm, Diệp Trì đứng lên : "đồ đạc trong phòng lưu lại, đốt hết cho gia, đốt thành tro luôn, đổi lại cho tiểu gia cái khác tốt hơn." Giọng rất vững vàng, dường như có chuyện gì xảy ra.


      Hồ Quân ngây người, Diệp Trì chạy tới cạnh cửa, quay đầu lại hỏi : "Kỹ nữ Uyên Ương các thế nào rồi, hát hay , , hai em ta hôm nay chỗ nào vui vẻ ."


      Hồ Quân nghe xong, lập tức thoải mái, vỗ đùi : "Đúng đấy, sớm nên như thế, thiên hạ này ếch hai chân khó tìm, nhưng người lại có rất nhiều, hoàn mập yến gầy, cỏ thơm như rừng, vì cái gì phải treo cổ thân cây." theo Diệp Trì rời , đến Uyên Ương các gọi kỹ nữ lên đàn hát uống rượu, hai huynh đệ vui vẻ trận, thẳng đến lúc lên đèn mới đứng dậy về.


      Qua được nửa tháng, mấy người Phong Cẩm Thành đều theo Diệp Trì, chỉ sợ kích thích quá lớn, luẩn quẩn trong lòng, nhìn vẫn vui vẻ như trước kia, có gì khác thường, từng người mới thả lỏng được.


      Trở lại với Thời Tiêu, mặc dù lời cự tuyệt Diệp Trì rất nhẫn tâm tuyệt tình, lòng, vẫncó vài phần dễ chịu, thực tế mấy ngày nay, thỉnh thoảng có nhớ tới, Diệp Trì làm mấy chuyện kia, bệnh tật nằm giường gạch, đầu đầy mồ hôi còn cười ngây ngô với nàng, ngây ngô nhìn nàng, còn có trận mưa to kia, ôm nàng vào trong ngực ấm áp.

      Thời Tiêu biết nam nhân kia cũng phải người xấu, có lẽ còn là nam nhân chí tình chí nghĩa , nhưng nhìn trúng nàng sai rồi, hai người có duyên phận, là nguyệt lão se nhầm tơ hồng rồi.


      nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài Bảo Trụ : "Thời tỷ tỷ, Phan tỷ tỷ đến."


      Thời Tiêu thầm nghĩ, châm tuyến lần trước đưa qua chẳng lẽ xảy ra cố, vội vàng thả việc trong tay xuống, đứng dậy ra ngoài đón.


      Phan tú nương thấy nàng mắt sáng loe lóe, thầm nghĩ, nha đầu kia tư sắc cũng bình thường, sao có thể hấp dẫn tiểu vương gia, nhớ tới điều này, khiến cho người ấm ức.

      Thời Tiêu mời nàng vào phòng, chợt nhìn thấy đầu nàng hôm nay cài cây trâm Bát Bảo*, nhìn rất là thích, liền : "Tỷ tỷ hôm nay đầu cài cây trâm này nhìn rất đặc biệt."
      [​IMG]

      Tú nương nghe xong, lại có đắc ý như trước kia, ngược lại giơ tay lên nhét cây trâm vào sâu bên trong, hàm hồ : "Của để dành nương ta giấu dưới đáy rương đó, hôm kia ta thêu cái hầu bao, nương ta vui mừng, tìm ra cho ta đó." Nàng vừa như vậy , Thời Tiêu ngược lại khỏi nhìn nhìn cây trâm, kiểu dáng này phải gia đình tầm thường có thể có, nhưng chợt nhớ tới Phan quả phụ trước kia làm trong cung, cũng có thể là phần thưởng của chủ tử sau đó mang ra ngoài.


      Phan tú nương thầm quan sát sắc mặt của nàng, nghĩ đến làm sao lừa nàng ra ngoài, bỗng nhiên có ý : "Nương ta hôm kia tìm bà mối cho ta biết môn hôn , nhà người ta coi như cũng khá lắm, nghĩ đến nương ta vì ta lo nghĩ hồi lâu, kéo dài nữa tốt, liền đồng ý."


      Thời Tiêu nghe xong vội : "Vậy phải chúc mừng tỷ tỷ, muội muội cũng có gì lấy làm quà mừng, trở về thêu mấy chiếc khăn mùi soa cho tỷ tỷ nhé, chút tâm ý của muội muội đây."


      Tú nương giả vờ ngượng ngùng : "Còn chưa nạp thái mà, nào nhanh như vậy, vả lại, còn phải chuẩn bị đồ vật, hôm nay ta tới, cũng là bởi vì cái này, mẹ ta ngươi hiểu biết chữ nghĩa lại có kiến thức, bảo ngươi theo ta dạo cửa hàng, chọn mấy món trang sức, cũng tránh khỏi đến lúc đó, người ta nhà của chúng ta keo kiệt, ngay cả đồ trang sức hồi môn cũng mua nổi."


      Thời Tiêu nghĩ, Phan tú nương lấy chuyện chung thân đại của mình để lừa gạt nàng, chắc là rồi, nhớ tới Phan quả phụ đối tốt với mình, liền đồng ý.


      Phan tú nương vừa thấy nàng đồng ý, vội vàng đứng dậy : "Vậy chúng ta thôi, biết trong tay ngươi nhiều việc, trì hoãn lâu quá ổn, sớm về sớm."


      Thời Tiêu nghi ngờ gì, theo nàng ra khỏi phòng, cha nàng sáng sớm thư quán thành nam rồi, Quyên Tử mang theo mấy tên tiểu tử cửa hàng, lo lắng Thời Tiêu người ở nhà, cố ý lưu lại Bảo Trụ.

      Chuyện lần trước, tuy giấu giếm Thời cha, nhưng lại giấu được Bảo Trụ và Cẩu Tử, Quyên Tử biết hai người bọn , hai đứa thằng quỷ này là có thể trông cậy được, dứt khoát cho hai người bọn họ, từ ngày đó trở , Bảo Trụ và Cẩu Tử liền có ăn ý, hai người luôn phải có người ở nhà, nếu như Thời Tiêu ở trong phòng thêu thùa may vá, liền chỉnh đốn việc vặt trong sân, nếu như nàng ra ngoài, liền cầm rổ hay giỏ chạy theo, y như là tuỳ tùng vậy.

      Lúc này vừa thấy Thời Tiêu muốn ra ngoài, Bảo Trụ vội vàng bỏ việc chẻ củi qua bên : "Tỷ tỷ đâu đó, chờ ta chút."


      Thời Tiêu suy nghĩ nàng và tú nương ra ngoài dạo cửa hàng trang sức, nhất định mua chút ít son phấn bột nước cùng vật dụng nữ nhi, Bảo Trụ tên tiểu tử theo thích hợp, liền : "Ta và tú nương tỷ tỷ ra ngoài dạo, lập tức trở về, ngươi xem nhà ."

      Bảo Trụ : "Vậy cũng thể, Quyên Tử tỷ dặn dò ta, bắt ta phải nhìn Thời tỷ tỷ chớp mắt luôn đó, lỡ như lạc mất, biết chỗ nào mà tìm."


      Tú nương nhớ tới cái gì, PHỐC tiếng cười : " đúng là, Thời tỷ tỷ nhà của ngươi lúc này giống như ngồi tù, ra vào còn phải dựa vào đội trưởng nhà lao trông giữ, được rồi, ngươi muốn sao vậy , dù sao cũng có thể giúp đỡ xách này nọ, ra lực khí, đường , ta mua quế hoa cao cho ngươi ăn."

      Dăm ba câu làm Bảo Trụ mặt mày hớn hở, vui vẻ theo, ra khỏi phố Tỉnh Thủy, Thời Tiêu cùng Phan tú nương vào cửa hàng trang sức, chưởng quầy lấy cái này ra, tú nương kiểu dáng tốt, lấy cái kia ra, tú nương ngại màu sắc sáng, chọn tới chọn lui cũng chọn được cái nào.


      Tính nhẫn nại của chưởng quỹ kia ít, nụ cười mặt cũng duy trì nổi nữa, dễ dàng tú nương mới chọn trúng hai cây trâm, nhưng vừa sờ bên hông : "Ai ôi!!!, tiêu rồi, vội vàng lại quên mang tiền."


      Thời Tiêu ngạc nhiên, xấu hổ nhìn sắc mặt của chưởng quỹ và tú nương : "tỷ tỷ mang tiền, bằng ngày mai chúng ta chúng ta lại đến!"


      Tú nương lại : " được, ngày mai ta tới rồi hai cây trâm này người khác mua sao, cũng thể chọn công được."


      Thời Tiêu cảm giác nàng lo lắng có chút cần thiết, nhưng cũng tiện cái gì, chợt nghe tú nương : "Nếu ta ở chỗ này đợi, thuận tiện lại nhìn cái khác, ngươi và Trụ Tử giúp ta trở về chuyến nhé."


      Thời Tiêu cũng đành phải đồng ý, cùng với Bảo Trụ ra khỏi cửa hàng trang sức Phan gia, lúc này sắp trưa rồi, mặt trời gay gắt, đường cũng có mấy người qua lại, Bảo Trụ lau mồ hôi, lầm bầm câu : "sao lại trùng hợp cho nàng ta sai khiến người như vậy chứ, trời nắng thế này, còn bảo tỷ tỷ chuyến, lười thành như vậy, hán tử nhà ai cưới nàng là xui xẻo."

      Vừa thấy Thời Tiêu nhìn , mới miễn cưỡng ngậm miệng, vượt qua phố ngay cả bóng người cũng thấy, Thời Tiêu chợt nhớ tới chuyện lần trước, khỏi có chút hãi hùng khiếp vía, khẽ vươn tay nắm Bảo Trụ, trong lòng mới ổn định lại.


      Thấy đằng trước qua lại mấy người, đầu đúng là người quen biết cũ Quách Đại Bảo, từ xuống dưới lướt qua Thời Tiêu lần, có hảo ý cười ha ha : "Dù thế nào gia cũng chặn ngươi lại rồi! ngươi sớm thuận theo gia rồi, người gia muốn, có chuyện lấy được, gia hôm nay muốn nhìn chút, xem có ai tới cứu ngươi hay , khuyên ngươi chớ hy vọng Diệp Trì, lúc này ở Thúy Hỉ Lâu ôm kỹ nữ vui vẻ rồi, đâu còn nhớ ngươi là ai đâu?"


      Tác giả có lời muốn : tiểu kịch trường ngày mai tiếp tục

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      hùng cứu mỹ nhân kịp thởi ko nhỉ, hóngggggggggggg
      Chris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hóng quá ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :