1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều tiểu tiên ngốc nghếch - Thư Trung Tầm Trữ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      truyện hay quá. thank ss

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 4.1 : Sĩ Khả Sát Bất Khả Nhục !




      Thiếu niên áo trắng chính là Dục, ta cảm giác thực bị nuông chiều sinh hư, cái tốt bắt chước lại bắt chước thói thù vặt trả đũa. Nhất là quan báo tư thù ( dùng việc công trả thủ riêng ), hơn nữa thù cực kỳ dai, lần chính là bốn ngàn năm trăm năm...


      Lần đầu ta tham gia tiểu tiên luận võ năm trăm năm tổ chức lần, phần thưởng là vò Mai tử tửu.


      Bất quá ta thích phải rượu trong vò mà là bình rượu kia, men sứ mượt mà, phát ra lục quang nhàng, giống như cây củ cải màu đỏ, thực khiến người ta thích.


      Ta ở dưới đài nhìn bình rượu đến xuất thần, kỳ ta có trông cậy vào trình độ gà mờ của mình mà thắng được vò rượu kia, chẳng qua ta chỉ muốn nhìn nhiều chút. Thậm chí ta còn nghĩ khi bước lên đài lập tức từ bỏ quyền thi đấu, ngờ chợt bị gọi tên, hoàn hồn nhìn lại thấy Dục đầy sát khí đứng lặng yên lôi đài. Vạt áo vốn trắng như tuyết bởi vì lần trước ngã mà dính tầng đất vàng trông có chút chật vất.


      Lúc ấy ta còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy toàn bộ chúng tiên đều đổ dồn ánh mắt về phía ta khiến ta thấp thỏm lo âu. Ta dự cảm lành vì thế coi như cái gì cũng nghe thấy, cố ý chậm chạp bất động.


      Cả người Dục sát khí dâng lên, xanh mặt quát : " Tất phương điểu kia còn lên đài ?!"


      Ta như bị sét đánh, mồ hôi lạnh ứa ra, xem tư thế kia hẳn là muốn đem ta đánh chết.


      Ta vẫn như trước kiên trì bất động, tự nhủ trong lòng : ở đây Tất phương điểu nhiều như thế, chừng chỉ kẻ khác.


      Dục gắt gao nhìn ta chằm chằm, cặp mắt như muốn toát ra lửa, ta quay mặt chỗ khác làm bộ thấy.


      Toàn trường câm như hến, Dục phỏng chừng tức muốn điên, sắc mặt xanh mét. Toàn bộ lông tóc của ta lúc này dựng ngược, thời điểm ngàn quân nguy kịch, Lãng xuất giải vây cho ta.


      Thời điểm Lãng lên lôi đài, chúng tiên bắt đầu xì xào, ta nghe mấy tiểu tiên nga bên cạnh nghị luận : " Nam tử này là ai ? Các ngươi biết ? Thoạt nhìn cũng thua kém Dục điện hạ !"


      Ta nhìn Lãng, cảm động đến rơi nước mắt. Quả nhiên là ân nhân a !


      Dục cam lòng trừng mắt nhìn ta sau đó giận dữ phất tay áo xuống đài. Lúc này ta mới thở phào nhõm.


      Năm ấy sau khi Thương Ẩm hội kết thúc ta còn cố ý gạt cha ta Cửu Trùng Thiên chuyến, ta trước tìm Thành Song cầu nàng giúp ta tìm được Lãng, ta muốn cảm tạ ân cứu mạng của .


      Thành Song nghe xong rất kinh ngạc : " Ngươi thế nhưng quen biết đại điện hạ ?"


      "Đại điện hạ ?" Sau này ta mới biết Lãng và Dục đều là nhi tử của Thiên đế. Dục hiểm xảo trả thù dai, Lãng lại phong độ dịu dàng, ôn nhuận như ngọc. Tục ngữ rồng sinh chín con, chín con bất đồng, lời này quả nhiên đúng !


      Thế nhưng Thành Song còn Lãng điện hạ tính cách rất quái gở, ít cùng chúng tiên trong Tiên giới lui tới. Lúc nào cũng chỉ ru rú trong nhà, ngụ tại tòa cung vũ hẻo lánh Cửu Trùng Thiên.


      " Thiên đế bất công a ?" Ta có chút vì Lãng bất bình, nhất thời trong đầu ra cái loại khí cao ngạo mạn của Dục.


      " Thiên đế đối với đại điện hạ tốt lắm." Thành Song lắc đầu, "Đây đều là sở thích của đại điện hạ."


      "Lãng điện hạ thoạt nhìn tốt bụng, giống kẻ quái gở như ngươi a !" Ta nghi hoặc, Lãng nguyện ý giúp đỡ ta hai lần, cười rộ lên tựa như gió xuân, giống người quái gở.


      Thành Song lắc đầu, cảm thán : " Ngươi tin sao ? Ta đây ở tại Cửu Trùng Thiên sống tám trăm mười năm, hôm qua là lần đầu tiên nhìn thấy đại điện hạ tới Thương Ẩm hội đó."


      Ta kinh ngạc !


      Đại điện hạ ở tại Vân Ảnh Điện, tên cũng như cảnh, ngoài điện mây bay liên miên, tầng mây nhàng lay động tòa quỳnh lâu điện ngọc lẳng lặng đứng đó giữa lớp lớp tường vân. Thoạt nhìn an nhàn, ta nghĩ đại điện hạ phải quái gở chỉ là ưa thích yên tĩnh, muốn rời xa ồn ào náo nhiệt mà thôi.


      Lúc ấy Lãng ở giữa sân pha trà, nhìn thấy ta đến kinh ngạc, trong lúc bối rối còn đụng ngã chiếc cốc trà bằng tử san hô.


      Ta xấu hổ, lẽ nào ta dọa sợ ? Vì thế theo bản năng ta lùi về phía sau chút.


      Lãng vội vàng đứng dậy, cuống quít giải thích : " Điện của ta trăm năm đều có khách nhân đến, hôm nay nghĩ người lại tới, mau lại đây ngồi."


      Ta vừa ngồi xuống Lãng đưa cho ta ly trà xanh còn ấm nóng, ta nhấp hai ngụm trà, quả nhiên mùi thơm ngát thâm sâu vào lòng người.


      Lãng ân cần hỏi han : " biết hôm nay ngươi đến đây vì chuyện gì ? Có phải hay đệ đệ ta lại khi dễ ngươi ?"


      Ta lắc đầu, ngây ngốc cười. Theo trong tay áo lấy ra quả kim đản ( trứng bằng vàng ) đưa cho Lãng, thẹn thùng : " Đây là quà sinh nhật bà nội ta tặng ta, ta rất thích nó."


      Lãng lặng chút sau đó nhìn kim đản dở khóc dở cười.


      Ta : " Cảm ơn ngươi hôm qua ra tay tương trợ."


      Lãng giơ kim đản lên, bỗng nghiêm mặt : " Quà tạ lễ này có phải hay rất quý trọng ?"


      Ta mạnh mẽ lắc đầu : " có ! Nhà ta còn nhiều lắm ! Nhà ta thứ nhiều nhất chính là vàng a !"


      Lãng chợt cười ha ha, nhéo cái mũi của ta : " Tiểu nha đầu, lời này ngươi với ta sao, nếu bị cường đạo nghe thấy chắc chắn bắt cóc người rồi hướng cha ngươi đòi vàng !"


      Ta lặng chút, sau đó hé miệng cười cười.


      Lãng nhàng sờ đầu ta, ánh mắt chân thành : " Tính Dục trời sinh cao ngạo, hơn nữa tuổi còn , dễ sinh xúc động. Hôm qua mạo phạm ngươi, ta thay đệ đệ lời xin lỗi."


      Tính tình ta phóng khoáng, nể mặt Lãng ta cũng nguyện ý tha thứ cho Dục, bất quá ta tha thứ cho chưa chắc nguyện ý tha thứ cho ta. Bởi vì Dục chính là tiểu nhân thù dai !


      Nhân gian có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mà Dục điện hạ lại dùng hành động thực tế chứng minh quân tử báo thù chỉ mười năm mà năm trăm năm cũng chưa có muộn !


      Năm trăm năm qua , ta ở Thanh Thủy Trạch an an ổn ổn, vì quá an nhàn ta quên mất thiếu niên áo trăng Dục trông như thế nào thẳng đến lần thứ hai gọi ta thượng đài.


      Kỳ ta còn muốn làm bộ nghe thấy như trước, nhưng là dù sao tuổi lớn hơn, biết thế nào là tôn nghiêm và hổ thẹn, có câu "sĩ khả sát bất khả nhục" ( có thể chết nhưng thể bị làm nhục ), thà làm ngọc vỡ chứ làm ngói lành. Vì thế ta ôm cái tín niệm ngây thơ như vậy lên đài.


      Ta lúc ấy phân tích thế này, thể nhận thua, nhận thua chứng tỏ rất yếu đuổi, như thế chẳng khác nào đánh mất mặt mũi Chiến thần uy danh của cha ta ! Nhưng ta lại thể cùng Dục đánh bừa, ta biết chắc mình phải đối thủ của . Chi bằng ta trước lên so với hai chiêu, sau đó dùng khổ nhục kế bị tát cái, lại thuận thế ngã mặt đất, thống khổ khóc hai tiếng, như thế trận đầu liền dừng ở đây.
      emilia, thuyt, Tuyết Liên3 others thích bài này.

    3. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      truyện hay quá. muốn chương nữa cơ:th_18:
      139 thích bài này.

    4. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      truyện này bao nhiêu chương vậy bạn

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 4.2 : Sĩ Khả Sát Bất Khả Nhục




      lôi đài, Dục khí thế cao ngất, tuấn lãng phi phàm. vận thân nguyệt nha y xuất trần, phần đồng tiểu tiên nga ở đây đều bị về ngoài phong lưu của hấp dẫn nhưng ai biết đằng sau cái lớp hoa mỹ kia là con sói nội tâm vô cùng hiểm ! Nguy quân tử ! Kẻ thù dai !


      Ta bước lên đài, khóe miệng Dục liền nhếch lên chút khinh miệt, trào phúng : " Lá gan con chim nhà ngươi to ra ít !"


      Ta cười nhạt, thèm nhìn .


      Dục tựa tiếu phi tiếu, : " Ta muốn người khác ta ỷ lớn hiếp , ta chỉ né, đánh !"


      Kế hoạch phải như thế a ! ra tay làm sao tát ta ngã xuống đất ? Da đầu ta liền cứng lại.


      Dục được làm được, chấp tay sau lưng, bất quá ta cũng chiếm được tiện nghi, liền tục xuất chưởng đều bị né qua né lại tránh được. Sau đó Dục đưa chân, ta phòng bị úp mặt xuống đất.


      Ta vốn định nằm ăn vạ đứng dậy ngờ hiểu thấu ý đồ của ta, cười lạnh quát : " Đứng lên !"


      Ta thề chết dậy, ôm ba cái xương sườn kêu rên : " Đau a ! Đau chết ta mất !"


      "Tất phương điểu đều vô dụng như vậy ?"


      Tên hỗn đản ! Cái này liền quan đến vinh dự gia tộc, ta dậy nổi cũng phải dậy ! Ta cắn chặt răng, nhảy dựng lên mạnh mẽ xuất chưởng thả ra Tất phương hỏa.


      Dục hề phòng bị, nếu phải ta tu vi kém xem chừng lông mi lông tóc của đều bị thiêu hủy.


      nghiến răng nghiến lợi nhìn đầu vai bị ta đốt cháy mấy sợi tóc dài, toàn thân cuồn cuộn sát khí khiến ta khỏi rùng mình, sợ hãi nỏi : " Ngươi ra tay !"


      Dục nhìn ta chằm chằm, cười lạnh : " Được, ra tay !"


      Kết qua ta bị Dục làm ngã bốn mươi sáu lần, mặt mũi bầm dập. Cuối cùng Thiên đế đại nhân thực nhìn được nữa vạn nhất ta ngã đến chết biết ăn làm sao với cha ta, vì thế Thiên đế mạnh mẽ ngưng trận đấu lại, xem như tiếp tục cứu ta mạng.


      Nhìn ta đứng dậy, dường như Dục cam lòng. Kỳ đều là ta cố gắng mà đứng dậy, cho dù chết cũng muốn làm đắc ý !


      Bỗng nhiên Dục câu môi cười hiền hòa tới trước mặt ta làm ta vô thức sợ hãi lùi về sau mấy bước, càng đáng sợ hơn, thế nhưng tay ôm lấy ta, xiết chặt ! Ta sợ tới mức dám hít thở.


      " Đa tạ ! hôm nay huynh ra tay có chút nặng mong muội muội đừng để trong lòng !" Dục mở miệng mấy lời đạo mạo tiện thể vỗ lưng ta mấy cái thiếu chút nữa đem xương sườn ta đánh gãy.


      đúng là biết diễn ! Ta khúm núm gật đầu, tỏ vẻ rộng lượng : " , !"


      Chỉ nghe Dục trầm bên tai ta : " Năm trăm năm sau, gặp về !"


      Lúc này ta nhũn chân ngồi phịch trong lòng Dục, được rồi ta thừa nhận, trong nháy mắt cái gì tôn nghiêm sỉ nhục ta chẳng thèm quan tâm nữa, sợ tới mức hốc mắt đảo nước, hoảng sợ nâng mặt lên dùng ánh mắt cầu xin ...


      Dục giật mình, nhàng vỗ vỗ sau lưng ta : " Đừng sợ ! Đùa với ngươi vui, hôm nay chúng ta xem như huề."


      Ta con mẹ nó có thể sợ sao ? Ngươi thử bị ngã gãy mất ba cái xương sườn xem ! Nương ta đau lòng ngồi bên giường lau nước mắt, mà ta có khổ cũng thể thốt nên lời chỉ có thể oán giận cha ta, lẽ ta oán giận Thiên đế nhi tử tàn bạo vô độ ?


      Khi ta ốm đau, Lãng tới hỏi thăm ta mấy lần, ta nhớ bộ dáng nhíu mi nhìn ta, trong mắt lộ vẻ lo lắng. Sau này còn cho ta mấy viên đan dược, ăn vào ta liền giảm đau được hơn phân nữa, ba cái xương sường cũng nhanh chóng khép lại. Lẽ ra ta phải nằm giường dài dài ngờ vài ba ngày khỏi, thỉnh thoảng lại có mấy tiên đồng từ Cửu Trùng Thiên đưa tới trân dược, thuốc bổ.


      Ta phát hai huynh đệ này thực rất giống như, Lãng dịu dàng như ngọc tại sao lại có cái đệ đệ cầm thú như Dục ?


      Từ lúc đó ta bắt đầu ghi hận Dục, còn vụng trộm ở nhà đâm mộc nhân viết tên . khéo có lần ta đâm mộc nhân bị nhìn thấy...


      Lúc đó ta ở trong viện ngô đồng hết sức chuyên chú đâm mộc nhân, vừa đâm vừa mắng, mắng đến bất diệc nhạc hồ ( kinh khủng ), đỉnh đầu thình lình truyền đến thanh lạnh như băng của Dục : " Đại ca ta ngươi bị ta đánh nằm giường dậy nổi ta còn tưởng , ngờ hóa ra ngươi gạt huynh ấy, còn hại ta lãng phí nhiều trân dược như vậy."


      Tay ta liền run lên, mũi kim hung hăng đâm lên tay mình.


      " Phế vật !"


      Ta bất chấp đau đớn, khiếp sợ hỏi : " Thuốc bổ đều là ngươi đưa ?"


      Dục khinh thường nhìn ta : " Ngươi nhìn xem cả Tiên giới ngoại trừ Miêu Ảnh Điện của ta còn có chỗ nào có nhiều trân dược thuốc bổ như vậy ?"


      Lòng ta lạnh rét, ta khỏi bắt đầu nôn khan làm ba cái xương sườn của ta đau...


      Dục vươn tay run run chỉ vào mặt ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi : " Ngươi ngươi ngươi, ngươi có ý gì ?"


      Ta cưỡng chế để bớt nôn khan, nghiêng đầu sang hướng nhìn thấy sau đó vẫy vẫy tay : " Nhị điện hạ, ta cầu ngươi, ngươi nhanh , nếu ngươi ta sợ nôn ra hết !"


      " biết tốt xấu !" Dục phẫn nộ , dứt lời liền xoay người rời .


      Sau đó ta dùng Tất phương hỏa thiêu hết số trân dược thuốc bỏ mà tặng còn sau người đưa cho mười rương vàng nặng trịch, mặc ké vàng này có giá trị hay tiền thuốc bổ xem như ta trả rồi.


      Đương nhiên Dục phải kẻ dễ bắt nạt, thù cực kỳ dai, từ đó về sau thường xuyên đến Thanh Thủy Trạch tìm ta, lấy vàng đủ còn đòi nợ ta, thường thường còn tới nhà ta ăn chực, ăn chực coi như xong lại còn bày ra vẻ mặt tình nguyện. Vả lại ăn cơm xong làm cha nương ta bất đắc dĩ phải cho ở nhờ !


      Suốt hai trăm năm ta ăn uống tiết kiệm để dành được hai mươi rương vàng, khẽ cắn môi sau đó đưa đến Miêu Ảnh Điện, vậy mà biết tốt xấu, vàng nhiều như thế còn biết chừng mực mắng ta tiếng "hỗn đản" sau đó tức giận phẩy tay áo bỏ .
      emilia, thuyt, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :