1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều tiểu tiên ngốc nghếch - Thư Trung Tầm Trữ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Cưng Chiều Tiểu Tiên Ngốc Nghếch

      Tác giả : Thư Trung Tầm Trữ

      Editor : Lạc Tuyết

      Thể loại : Huyền huyễn, sủng, HE

      Giới Thiệu :


      Từ xưa tới nay có quyền liền có thể áp bức thế nhân, bối cảnh lồ ngược lại sai khiến tử thần.


      Kết quả là, ỷ vào thân phận nhi tử độc nhất của Thiên Đế mà làm xằng làm bậy ức hiếp nàng suốt mấy nghìn năm...Thậm chí đánh nàng trở về nguyên hình.


      Cho đến ngày, hướng nàng rằng... thích nàng...


      Bổn tiên cảm giác xuân phong phơi phới, ngược ta bao nhiêu ta liền trả lại gấp bội để hảo hảo cảm nhận tư vị.

      P/s : Sủng, sủng và sủng ^^
      thuyt thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1 : Tự Làm Bậy Thể Sống
      Editor: Lạc Tuyết


      Từ ba ngày trước ta bắt đầu lăn lộn mà khóc, ôm đùi cha ta khóc hết nước mắt cầu ông đem ta đưa đến Cửu Trùng Thiên Miêu Ảnh Điện, ta vừa khóc vừa rống thậm chí nước mắt có thể chứa đầy đầm nước. Mà Vũ tộc từ xuống dưới thấy ta bi thảm như vậy cũng chỉ có thể bi ai thở dài.


      Thế nhưng tâm cha ta rất cứng rắn, nhìn bộ dạng của ta, mực cố chấp đem khuê nữ mình đưa đến hang rồng miệng cọp.Cha ta nguyên là Vũ tộc tộc trưởng, danh viết Hề Tề, người cũng như tên, ông thực muốn đem khuê nữ mình chết a !


      Hôm nay đương lúc ta vừa ăn xong miếng bánh đậu đỏ cuối cùng, nhân lúc ta phòng bị, cha ta vung tay áo đem ta nhốt vào hồ lô, bay về phía Cửu Trùng Thiên. Ta ở trong hồ lô bi thảm rống : " Ta có phải nữ nhi của người hay ? nay nếu đem ta đưa đến Miêu Ảnh Điện chắc chắn bị Dục đánh chết a !"


      Cha ta cười tiếng, thấm thía : " A Chiếu, tâm tư của nhị điện hạ ngươi vẫn hiểu à ? Kỳ nhị điện hạ luôn đối tốt với ngươi."


      " Ta phi !" Ta trợn mắt, cười nhạt.


      Nếu Dục đối với ta tốt chắc chắn toàn bộ lục giới đều có người xấu, hừ, bộ dáng tuy đẹp mắt nhưng tính tình lại vô cùng xấu xa ! hiểu tại sao có nhiều tiên nữ si mê như vậy ?


      Tớ nhớ thời điểm ta vừa tròn năm trăm tuổi lần đầu tiên tham gia Tiên giới Thương Ẩm hội bị Dục ám ảnh, điều này chỉ trách Thiên đế nhiều chuyện, vỗn dĩ Thương Ẩm hội rất hài hòa tốt đẹp lão lại tổ chức cái gì mà tiểu tiên luận võ, từ đó về sau suốt bốn ngàn năm trăm năm ta liền bị Dục xem như bia ngắm, mấy ngàn năm nay trải qua chín cái Thương Ẩm hội lần nào bị Dục đánh cho hoa rơi nước chảy, thậm chỉ có lần bị đánh trở về nguyên hình - Tất phương điểu, làm cả Tiên giới cười ngạo ta suốt mấy trăm năm.


      Bất quá vào lần tỷ thí thứ mười, ta thiếu chút nữa đem Dục chém chết...


      tình là thế này, ca của ta Hề Vọng có cây bảo đao gọi là Yến Nguyệt Đao, là cha ta đưa cho , nghe là thượng cổ thần khí, vô cùng uy mãnh. Ta cầu xin suốt mấy ngày để cho ta mượn đem tỷ thí. Ban đầu ca ta đồng ý, đao hấp thu tinh hoa thiên địa mấy vạn năm, sát khí rất lớn mà tu vi ta lại thấp, nếu làm tốt có thể bị phản phệ. Hơn nữa vạn nhất ta đem nhi tử duy nhất của Thiên đế chém chết phải làm sao bây giờ ? Nặng nhất chính là toàn bộ Vũ tộc đều bị chôn theo a.


      Ta tin, mỗi ngày đều thề thốt tuyệt đối làm tổn hại đến tính mạng của nhị điện hạ, mượn đao bất quá là phòng thân, lỡ như tâm tình Dục tốt đem ta lần nữa đánh về nguyên hình sao ? Lại vạn nhất tâm tình vô cùng vô cùng tốt, trực tiếp đánh chết ta càng bi thống hơn.


      Ca ta nghe vậy cũng có chút đau lòng, dù sao ta cũng là thân muội muội của , do dự suy tư mãi mới đưa Yến Nguyệt Đao cho ta mượn còn dặn dò ta trừ phi thời khắc mấu chốt nguy hiểm tính mạng nếu được rút đao, cho dù rút cũng tuyệt đối được đả thương người.


      Ta ngẩn đầu ưỡn ngực cam đoan với rước họa vào thân, nhưng cuộc sống mà, luôn có những thứ lường trước được...


      Kỳ ta muốn chém Dục, chẳng qua ta chỉ định vẫy vẫy đao để dọa chút ai ngờ ta vừa nhàng vung tay đao khí chém đến người , chứng minh thanh đao này rất lợi hại, ngay lúc đó Dục liền ngã xuống, huyệt nhục nhiễm đỏ thân áo trắng nguyệt nha.


      Ta nhớ khi chuẩn bị đánh tới, ta tay nhanh hơn não sợ hãi rút đao, cái này là loại di chứng, từ lần trước tát đánh ta trở về nguyên hình mỗi lần ta thấy xuất chưởng toàn thân run rẩy, theo bản năng liền rút Yến Nguyệt Đao, đao ra khỏi vỏ bắn hàn quang tứ phía, khí thế bức người. Lúc ấy Dục hơi khựng lại, ta mừng rỡ trong lòng, sợ chưa ?


      Dục biết nhưng lại né, ngược lại hướng về phía lưỡi đao, dòng máu ấm áp sềnh sệch theo lưỡi đao chảy tới tay ta, ta sợ hãi, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nhìn . Gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tất, Dục hẳng là bị chém tới choáng váng, ý thức hỗn độn thế nhưng còn nhìn ta mỉm cười, nhàng mở miệng : " Đừng sợ."


      Ta con mẹ nó có thể sợ sao ? Nếu ngươi chết chừng ta cùng toàn bộ Vũ tộc đều chôn cùng a, để Thiên đế có thể rộng lượng bỏ qua, ta trực tiếp ném đao, gắt gao ôm lấy Dục cho ngã xuống. Ta thế mà diễn quá sâu, chảy ra vài giọt nước mắt, nức nở : " Dục, ngươi thể chết !"


      Sắc mặt tái nhợt, nở nụ cười mơ hồ nhìn ta, hơi thở mong manh : " ngờ ngươi lại lo lắng cho ta."


      Ta phải lo lắng cho ngươi ! Ta là lo lắng cho chính ta a !


      Ta cảm nhận được hơi thở ngày càng suy yếu, thân thể đè nặng lên vai ta, lúc ấy nội tâm ta kinh hãi, kêu lên : " Hỗn đản ! Ngươi thể chết a ! Ngươi chết ta nhất định phải chôn cùng a !"


      Bất đắc dĩ vẫn chịu nổi, ta vừa xong liền mất tri giác, ánh mắt khép lại buông mình người ta, ta đỡ nổi nên theo thân thể sụp xuống dưới đất, quần áo đều bị nhiễm máu của .


      thể Yến Nguyệt Đao thực lợi hại, ta chỉ chém nhát nhàng vậy mà phải kinh động tới Vu Bành, Vu Dương cùng tam đại thần y hội chẩn suốt đêm mới bảo toàn được tính mạng .


      Cha ta nghiêm trang bắt ta và ca ca suốt đêm canh giữ ngoài Miêu Ảnh Điện, giống như chim sợ cành cong, chỉ cần trong điện truyền đến chút động tĩnh ba người chúng ta liền thất kinh sợ hãi thẳng đến khi nghe tính mạng Dục còn gì lo ngại chúng ta mới thở dài nhõm.


      Thần kinh ta hơi nới lỏng, ngẩn đầu liếc cha ta cái, sắc mặt ông đen như nhọ nồi, ta run rẩy kéo kéo góc áo, khúm núm : " Cha, ta sai rồi."


      Cha ta như xù lông, biết từ đâu biến ra cây chổi lông gà đánh ta, vừa đánh vừa mắng : " Các ngươi, các ngươi chính là muốn chết a!"


      Nếu là bình thường ta nhất định bỏ chạy sau đó cha ta hùng hùng hổ hổ đuổi theo, đuổi đến khi mệt mỏi liền nghỉ ngơi chút, nghỉ ngơi xong hết giận, cũng nhớ đến muốn đánh ta...Bất quá lần này ta bỏ chạy, thành thành để cha ta đánh, ca ta cũng nhịn đau dám đưa tay đỡ. Ông đánh vào mông ta, sau lại đánh cho ta quỳ mặt đất nhúc nhích nổi, chổi lông gà đều bị đánh gãy, ta biết cha ta phải tâm ngoan ( ác độc ) mà là lần này ta thực tạo tai họa lớn, cho dù đau lòng ông vẫn phải đánh. Dù sao Cửu Trùng Thiên, có nhận sau Thiên Đế mới nương tay cho.


      Mãi đến khi mông ta bị đánh cho sưng lên, Thiên Đế mới phái người đến đây, cụ thể biểu đạt Thiên Đế khoan hồng độ lượng truy cứu...


      Ta thở phào, vốn tưởng chuyện này xong, ngờ chuyện đáng sợ còn ở phía sau, cha ta liếc ta rồi liếc ca ta cái, vân đạm phong khinh : " Theo ta Lăng Tiêu Điện."


      Ta nhìn khuôn mặt gian trá của ông, thần kinh vừa nới lỏng nhanh chóng thắt chặt, trong người có loại dự cảm lành. Quả nhiên cha ta tính toán nhân cơ hội này hướng Thiên Đế muốn quy , ta khinh thường, ông tuy là trưởng tộc Vũ tộc nhưng chuyện lớn của Vũ tộc đều giao cho ca ta xử lý, cả ngày ông trừ bỏ dưỡng hoa xem chim chính là an nhàn đánh cờ, thỉnh thoảng mang ta và nương dạo chơi khắp lục giới.


      Kỳ ông sớm sinh lòng quy , nay mới có cơ hội đề xuất, chỉ sợ Thiên Đế đồng ý. Dù sao cha ta cũng là Chiến Thần Tất Phương tiếng tăm lừng lẫy, thủ hạ trải rộng khắp Tất phương bộ tộc, Tất Phương điểu lại thiêng về hỏa linh và mộc linh, chỉ nghe cần nghe đến Tất Phương hỏa lục giới ai mà kinh hồn táng đảm, có biết bao nhiêu ma quỷ quái muốn xăm chiếm Thiên giới đều nghe đến tiếng tăm ông mà sợ hãi lùi bước.


      Cha ta là mãnh tướng đánh đâu thắng đó, nay muốn quy , Thiên Đế nhất định đồng ý. Thế nhưng cha ta chỉ hờ hững câu làm Thiên Đế thay đổi suy nghĩ, cũng làm thay đổi mệnh cách của ta.


      " Thiên Đế, ngẫm lại trù hoa chi chiến."


      Trù hoa chi chiến chính là trận chiến giúp Dục thành danh, năm đó quỷ tộc tiến đánh, Dục chủ động lãnh binh xuất chiến. Mà khi đó Dục chỉ mới năm ngàn tuổi, lục giới thấy còn trẻ nên khinh thường, duy Thiên Đình biết trẻ tuổi nhưng dụng binh như thần, quỷ tộc đánh tới bị đại quân của Dục bức lui, cuối cùng dưới thế công mãnh liệt của Dục bắt buộc trình thư hàng...


      Cũng bởi trận chiến này mà danh tiếng Dục vang khắp lục giới, dẫn tới ái mộ của quỷ tộc công chúa, nàng còn phát biểu " Lục giới này trừ Dục ra lấy ai khác, nếu có kẻ có mắt quyến rũ Dục điện hạ, ả nhất định khiến nàng ta hôi phi yên diệt". Lời này ra Dục điện hạ cũng tỏ thái độ gì, thời gian dài mọi người đều cho rằng nhị điện hạ ngầm đồng ý.


      Ta nghe tới trù hoa chi chiến, thâm tâm nghĩ đến đầu tiên là vị công chúa có mắt tròng kia, ánh mắt kiểu gì lại coi trọng tên hỗn đản Dục.


      Thiên đế nghe được trù hoa chi chiến, tính quang trong mắt lóe lên mang theo kiêu ngạo, sau đó mỹ mãn hướng cha ta gật đầu, bàn tay to vung lên đồng ý cho ông quy , thể , Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ngọn lại mạnh hơn ngọn.


      Cha ta nhất thời hưng phấn, hướng Thiên Đế đem ta cấp cho nhị điện hạ bồi tội, ta trợn mắt há mồm.


      " Ái khanh, tiểu hài tử đùa giỡn cần để ý." Thiên Đế hiền hòa cười, phất phất tay.


      Cha ta như uống nhầm thuốc, hùng hổ : " được ! Sinh mệnh nhị điện hạ bị đe dọa đều là do tiểu nữ Hề Chiếu gây nên, nếu trừng phạt nàng cựu thần thực ái ngại.


      Thiên Đế cười ha hả : " Vậy đều nghe ái khanh ."


      Kết quả là cha ta hướng Thiên Đế muốn đem ta đưa đến Miêu Ảnh Điện làm tiểu tiên nga chăm sóc thương thế cho nhị điện hạ đến khi nào nhị điện hạ tha thứ ta mới được trở về.


      Thiên đế vuốt cằm đồng ý...


      Ta như bị sét đánh, đem ta đưa đến Miêu Ảnh Điện tương đương đem tiểu cừu cho đại ác sói a, hơn nữa, chờ Dục dưỡng thương xong phải tiến hành trả đũa ta ? Cái kia chính là kêu trời trời thấu a !


      Suốt ba ngày ta khóc lóc phản kháng, cầu cha ta được cầu nương ta, ai ngờ nương ta thế nhưng quan tâm. Ta thảm thiết khóc trước mặt bà, khóc đến hoa lê đẫm mưa, ngay bản thân ta đều cảm thấy chính mình rất đáng thương, nếu là bình thường bà mềm lòng, vậy mà lần này nương chỉ thờ ơ, sờ đầu ta : " Nhị điện hạ, kỳ tệ."


      Ta cảm giác muốn hộc máu, nắm tay mẹ ta nức nở : " Nương, chẳng lẽ người quên chuyện ngàn năm trước ta bị đánh trở về nguyên hình ?"


      Nương do dự chút : " Nhị điện hạ cũng phải cố ý a."


      Ta trơ ra như phỗng, ngàn năm trước lúc ta ngã xuống đất xảy ra chuyện gì ? Dục có phải hay tẩy não cả nhà ta ? Ngay cả nương ta đều tốt ? Đòi mạng a...


      Nương đem ta ôm vào ngực, lấy khăn cho ta lau lệ, ánh mắt dịu dàng nhìn ta, thấm thía : " A Chiếu, con nên nắm lấy cơ hội này."


      Ta hiểu lắm chỉ nghi hoặc nhìn nương...


      Bà xoa xoa đầu ta, thở dài : " Đúng là đầu gỗ."


      Đột nhiên ta sờ đến chiếc vòng tay ánh kim cổ tay bà, có chút xa lạ, lại ngẩn lên nhìn thấy lỗ tai mẹ ta đeo đôi khuyên ánh kim khảm phỉ thúy vô cùng khéo léo, tinh xảo. Tóc bà cài thanh kim trâm ngũ quang thập sắc bảo thạch, gọi là quang hoa trông phi thường lóa mắt, ta ngơ ngẩn nhìn. Bộ tộc Tất Phương điểu ta nữ nhân đều thích trang sức kim quang lòe lòe, nương ta lại phải thích bình thường, trong nhà trang sức kim quang cơ hồ chất thành núi. Cũng là cha ta đau lòng nương, thỉnh thoảng lại đem kim sức đến lấy lòng bà, bất quá kim sức của bà ta đều thấy qua, còn vụng trộm đeo thử, hôm nay bộ trang sức này trông thực xa lạ...Ta nhìn chằm chằm kim trâm xa hoa đầu bà, hỏi : " Nương, cha lại tặng người kim sức ?"


      Nương vuốt ve kim trâm đầu, hài lòng cười : " Là nhị điện hạ tặng."


      Mặt ta cứng đờ, kinh hãi : " Nương, cây trâm tốt như thế này tuyệt đối là do tên hỗn đản kia ăn trộm ! Mau bắt !"


      Nương sờ mặt ta, cười : "Nhị điện hạ làm loại chuyện trộm đạo linh tinh."


      Ta trợn mắt, ta chắc chắn Dục hạ dược vào cây trâm này.
      Last edited by a moderator: 17/5/16
      emilia, Trâu, ZjnZjn2 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      po tay chi nay luon
      ZjnZjn thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 2 : Miêu Ảnh Điện Nhị Điện Hạ
      Editor: Lạc Tuyết

      Chính giữa Miêu Ảnh Điện có thân cây ngô đồng xanh um che trời, bốn mùa xanh ngát, cây ngô đồng này là do Dục trồng, mà lúc này ta lại gắt gao ôm lấy thân cây ngô đồng, liều mạng phản kháng cha ta.

      Cha ta chỉ hận rèn sắt thành thép : " Nha đầu nhà ngươi, ngươi gặp Nhị điện hạ cái chết sao ?"


      Ta ngửa mặt lên trời kêu : " chết ! Ai chết ? nhất định hận ta, hận ta đến nghiến răng. chừng vừa thấy ta liền tát đánh chết a!"


      Cha ta lắc đầu thở dài : " Hề Tề ta thông minh đời sao lại sinh ra cái nữ nhi ngu ngốc như ngươi ?"


      Ta áp mặt vào gốc cây ngô đồng, thà chết chịu khuất phục : " Ta gặp , thà chết cũng gặp !"


      Sau đó cha ta trầm mặc, khí như đọng lại, hiểu tại sao còn có chút áp lực, sau lưng truyền đến đạo thanh lạnh nhạt : " Ta đáng sợ vậy ư ?"


      Ta nháy mắt cứng đờ cả người, xương cột sống như có con băng xà quấn lấy, xong rồi, xong rồi, nghe giọng điệu của Dục hẳng là rất tức giận.


      Vô nghĩa ! Nếu thiếu chút ta bị chém chết ta cũng tức giận ! Bất quá Dục chắc đánh chết ta trước mặt cha ta ? Nhân gian có câu đánh cho còn nhìn mặt chủ, huống hồ ta phải là chó a...


      Ta nuốt nước bọt, mạnh mẽ quay đầu, đáng sợ là cha ta biến mất ! Phía sau chỉ có người chính là Dục, cha a, sao người lại nhẫn tâm như vậy, đây phải là đem khuê nữ đá vào hố lửa sao ?


      khí có chút xấu hổ, còn có khủng bố, ta kiên trì nhìn Dục, kéo kéo khóe miệng, cố gắng cười lấy lòng.


      khinh thường liếc ta, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu đầy khinh miệt : " Xấu chết người !"


      " Bộ dạng xấu là tiểu tiên có lỗi, tiểu tiên quấy rầy nhị điện hạ." Ta buông thân cây nhanh chóng hướng đại môn chạy .


      Nhưng chạy chưa tới hai bước bị Dục bắt trở về, xách cổ ta lạnh lùng : " Nếu Hề Tề thượng tiên đem ngươi giao cho bổn điện hạ, bổn điện hạ đương nhiên phải hảo hảo chiếu cố ngươi."


      nhấn mạnh bốn chứ " hảo hảo chiếu cố", nhất thời trán ta đổ mồ hôi lạnh, nháy mắt nghĩ tới ngàn năm trước Dục tát cái biến ta trở về nguyên hình, lần đó thiếu chút nữa ta chết. Ta xoay chuyển đầu óc, cái mạng so với tôn nghiêm cốt khí gì đó đáng xu, có câu chết tử tế bằng ráng sống cho tốt, vì thế ta quyết đoán xoay người, vốn định ôm đùi cầu xin nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, ta chợt ngây ngẩn.


      Được rồi, ta thừa nhận, dù ta chán ghét Dục nhưng mùi hương thảo dày đặc người vẫn làm nội tâm ta áy náy, dù sao cũng là ta chém thành như vậy...


      Bờ môi vốn nhàn nhạt nay cơ hồ như trong suốt, ta định cắn răng xin lỗi vậy mà vừa mở miệng phá toàn bộ áy náy của ta : " Từ trước tới nay Miêu Ảnh Điện chưa từng thu tiên nga có bộ dạng xấu như ngươi, bất quá bổn điện hạ nể mặt Hề Tề thượng tiên cố gắng mà thu lấy ngươi."


      Tên khốn này ràng hưu vượn ! Ta căn bản xấu ! Thậm chí có thể gọi là tiên tư ngọc sắc, vì thế ta hổn hển : " Nhị điện hạ trừ bỏ quỷ tộc công chúa còn có thể để ý ai ?"


      Dục lặng chút, dĩ nhiên, ta cũng lặng , ta làm sao lại đem mình so sánh với quỷ tộc công chúa ? Ánh mắt ta sao có thể thấp như vậy...


      Dục câu môi cười, có lẽ vì ta nhắc đến quỷ tộc công chúa nên nụ cười của đặc biệt ấm áp, sắc mặt tái nhợt lên vẻ lo lắng, giả bộ tỉnh tâm hỏi : " Ngươi thích nàng ?"


      khảo nghiệm ta a !


      Ta nào dám thích, nếu ta thích chính là hạ thấp người trong lòng , khi đó chắc chắn chụp ta cái tát. tại mạng ở trong tay , ta chỉ có thể thuận theo, lập tức lắc đầu, khoa trương : " Thích thích, quỷ tộc công chúa xinh đẹp như hoa, tính tình dịu dàng, cùng với nhị điện hạ quả là trời đất tạo nên, là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a !"


      Ta vốn tưởng ta chân thành tha thiết vuốt mông ngựa Dục vui vẻ, ngờ nghe xong sắc mặt càng đen, tái mét trầm mặt, nghiến răng phun ra từ : " Bạch nhãn lang !"


      Sau đó quyết đoán phủi mông để lại mình ta đứng đó, ta cân nhắc những lời vừa rốt cuộc có chỗ nào ổn ? Lẽ nào vì ta dùng từ đơn giản đủ để hình dung hình ảnh quỷ tộc công chúa kinh tâm động phách trong lòng ? Lần này vuốt mông tốt, xem chừng Dục rất cao hứng, suốt ngày đều đến tìm ta, bất quá ta hi vọng có thể luôn như vậy.


      Hoàng hôn, tiểu tiên nga đến gọi ta dùng cơm, ta vốn căm giận cha nương phúc hậu nhưng vừa nghe ăn cơm, nháy mắt đem cha ta quăng sau đầu. Tiểu tiên nga dẫn ta đưa tới Nguyệt điện...


      Tiến vào cửa điện, ánh mắt ta rơi lên bàn toàn là trân tu mỹ thực, ta kinh ngạc, mình có thể ăn nhiều như vậy sao ?


      Phô trương ! Thực rất phô trương !


      Ta hung hăng khiển trách hành vi phá sản này phen rồi sau đó tìm ví trí thuận mắt đĩnh đạc ngồi xuống. Tiểu tiên nga phía sau lập tức tiến lên kéo kéo ống tay áo của ta, cúi người lo lắng : " Vị trí này là của nhị điện hạ."


      Ta nhìn lướt qua bàn tròn, thấy vị trí còn nhiều, vì thế ta khí định thần nhàn : " Nhị điện hạ còn rất nhiều chỗ để ngồi."


      xong, Dục vào, tâm tình tựa hồ tốt, biểu tình lạnh như băng. Ta cho rằng nên tiếp xúc với bà nội ta nhiều chút bởi vì bà nội ta từ trước đến nay luôn vui tươi hớn hở, mặt mũi hiền lành, ai nhìn thấy cũng đều ấm lòng, còn giống như cứ bày ra khuôn mặt lạnh lùng rất dễ sinh tâm bệnh a...


      Dục ngoảnh mặt cao ngạo đứng đó tựa như tượng gỗ, hề nhúc nhích.


      Ai, người này khó hầu hạ, may mắn là ta đại nhân đại lương so đo với , ta đành đứng dậy cầm bát đũa hướng vị trí đối diện.


      "Trở về !" động thanh sắc .


      Ta quay đầu nhìn lại thấy ngồi vào vị trí vừa nãy, đây là cái tật xấu gì chứ ? Ăn cơm chứ đâu phải ngủ thế nhưng còn nhận thức ghế...Đối với mệnh lệnh của , ta làm bộ nghe thấy tiếp tục về phía đối diện.


      Phía sau truyền đến thanh cực kỳ bình tĩnh : " bàn tại sao có gà vịt ?"


      Tiểu tiên nga cung kính trả lời : " Bẩm, ngự trù gà vịt dùng hết rồi."


      Dục thở dài : " Bổn điện hạ bỗng dưng có chút thèm."


      Ta nghe xong lập tức trở về chỗ ngồi bên cạnh , nếu mất hứng chừng đem Tất phương ta nấu chín a.


      mỹ mãn ngoéo môi, sau đó phất phất tay với đám tiên nga : "Lui xuống ."


      Tiểu tiên nga lập tức nối đuôi nhau rời khỏi...


      Đại điện chỉ còn ta và Dục, ta lén lút liếc , nhìn khuôn mặt chứa ý cười kia hẳng đem ta nấu, ta thở phào, muốn ngồi xuống đột nhiên mở miệng : " Chia thức ăn."


      Ta trợn mắt, ngươi có phải hay tấc lại muốn tiến thước ? Thực đem ta trở thành tiểu cung nữ ?


      Ta đứng bất động. Dục cau mày hờn giận : " Gần đây bả vai bị kẻ có mắt chém, lại nghe sai sử..."


      Ta khẽ cắn môi xem như nghe thấy.


      Dục bất đắc dĩ thở dài : " A Chiếu, ngươi cũng biết đấy, chỉ khi nào ta mở miệng ngươi mới có thể trở về Thanh Thủy Trạch."


      Ta nghe vậy kích động, nếu hôm nay tâm tình tốt chừng liền vung bàn tay to cho ta về nhà a !


      Lập tức ta nhoẻo miệng cười, ta dám cam đoan, ta với quen biết bốn ngàn năm trăm mười bảy năm lẻ bốn tháng ba ngày chưa bao giờ nhìn thấy ta cười xán lạn như hôm nay !


      Có lẽ ta cười hơi quá độ, Dục ngây dại nhìn ta chằm chằm, nhìn đến nỗi da mặt ta cũng nhột, ta cười như vậy thực kỳ quái sao ? Ta vươn tay trước mặt quơ quơ : " Nhị điện hạ."


      Lúc này mới lấy lại tinh thần, lông mi dài chớp chớp cái sau đó đem tầm mắt đặt mặt ta dời ta, sắc mặt có chút hồng nhuận, chẳng lẽ nghẹn cười sao ?


      " Nhị điện hạ, ngươi muốn ăn cái gì ?" Ta giọng hỏi, cảm giác mình dịu dàng.


      Dục giương mắt quét bàn ăn lượt, lời ít mà ý nhiều : " Cá."


      Vì thế ta bắt đầu tìm kiếm cá mặt bàn, cuối cùng, cách vị trí ngồi xa nhất mới tìm được ba món làm từ cá, ta giương mắt hỏi : " Nhị điện hạ, cá ướp chua, cá hấp hủy, cá kho tàu, ngươi ăn món nào ?"


      ngoéo môi, thản nhiên : " Đều thích."


      Ha ha, nằm trong dự liệu của ta, ta biết chắc chắn muốn chơi ta.


      Chính ta chạy tới chạy lui tới đầu đầy mồ hôi mới tỏa ra chút thần sắc thỏa mãn.


      "Nhị điện hạ ?" Ta lau mồ hôi trán, khẩn trương," Bữa cơm này ngươi ăn có vừa lòng ?"


      gật gật đầu, nhìn qua có chút đắc ý.


      Lòng ta nóng nảy : " Ta có thể trở về Thanh Thủy Trạch chưa ?"


      " được."


      "Vì sao ?" Ta "ba" tiếng đem đôi đũa đập lên mặt bàn, toàn bộ bát dĩa đều run theo.


      Dục liếc ta, vô lại : " Bả vai ta ngày chưa khỏi ngươi vẫn chưa thể ."


      Ta giận : " Vốn dĩ chính ngươi lao về phía lưỡi đao ! Ta căn bản có chém ngươi !"


      liếc mắt nhìn ta, khẽ cười : " Ngươi nghĩ đến là chém ta ?"


      Ta nghẹn lời, được rồi, ta thừa nhận ta quả nhiên có ý nghĩ muốn chém .


      " Ngươi biết đó là đao gì ?" Dục hỏi.


      " Yến Nguyệt Đao." Ta bình tĩnh trả lời, " Thượng cổ thần khí sở luyện."


      "Tu vi ngươi thấp như vậy còn dám rút đao chém ngươi ?" Ngữ khí tràn đầy khinh thường.


      Ta phục, mỉa mai : " Tu vi thấp sao ? Tu vi thấp phải vẫn đem ngươi chém sao ?"


      Dục lắc đầu, nhìn ta : " khi ngươi rút đao liền có chú linh lực nhập đao, nếu chém tới người địch quân bị phản phệ gấp trăm lần."


      Ta nghe xong thất kinh, sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, tu vi ta thấp như vậy, trăm lần lực phản phệ kia chừng khiến tiểu Tất Phương ta hôi phi yên diệt. Ta bất khả tư nghị nhìn Dục : " Ngươi là cố ý bị chém ? Ngươi tốt như vậy sao ? hợp lý !"


      Dục trắng mắt liếc ta, quát lên : " Bạch nhãn lang !"


      Ta có chút uất ức, thực cam lòng chịu ân huệ của , ta cắn cắn môi nhìn chằm chằm, ánh mắt chất vấn : " Ngươi phải lừa gạt ta chứ ?"


      Dục thở dài : " A Chiếu, lẽ nào ngươi còn oán ta ngàn năm trước đem ngươi đánh trở về nguyên hình ?"


      Ta trầm mặc , xoay đầu nhìn nơi khác.


      Dục điện hạ a, đâu phải để ý để ý được, đó đâu chỉ là ngàn năm, là bốn ngàn năm trăm năm, làm sao có thể để ý ! Bởi vì ngươi mà ta bị toàn bộ lục giới cười nhạo suốt bồn ngàn năm trăm năm !
      emilia, Tuyết Liênthuyt thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3 : Bạch Y Thiếu Niên




      Lần đầu tiên gặp Dục là thời điểm ta năm trăm tuổi, lần đầu tiên ta tham gia Tiên giới Thương Ẩm hội ở Chung Sơn, cũng là lúc nhân sinh ác mộng bắt đầu !


      tại ta nhớ đến Thương Ẩm hội, xương cốt liền phát lạnh, bất quá đối với Thương Ẩm hội lần đầu tiên ta có ấn tượng cực kỳ tốt, tất cả mọi thứ đều vô cùng long trọng, các chúng tiên tề tựu núi, tiên khí bàng bạc trải rộng, tử quang quấn quanh, khí thế ngất trời...


      Thượng Ẩm hội được tổ chức tại ngọn núi cao nhất ở Chung Sơn, đỉnh núi lượn lờ mây bay, thanh nhạc nổi lên bốn phía, ca múa thái bình, chúng tiên nâng ly cạn chén, ai nấy đều vui vẻ, hòa thuận. rất náo nhiệt !


      Đáng chê cười, đó là lần đầu tiên ta tham dự yến tiệc lớn như vậy nên nội tâm có chút kích động, thấy cái gì đều ngạc nhiên phải vươn tay ra sờ mới thỏa mãn. Nguyên bản ta theo cha nương cùng với ca ca, đột nhiên đáy mắt liếc qua bàn đào khắc hoa cách đó ba thước, nhìn trái đào hồng hồng liền nghĩ tới hương vị ngọt ngào mê người, ta nuốt ngụm nước bọt, tự giác tăng cước bộ về phía bàn đào mọng nước, cứ như vậy lạc khỏi cha nương...


      Đừng cạnh bàn đào là tiểu tiên nga tuổi tác cùng ta sai biệt mấy, thân nhu váy hồng nhạt, đầu búi sơ kế tròn tròn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hạnh cực kỳ linh động. Ta thẹn thùng tới trước mặt vị tiểu tiên nga, suy nghĩ làm sao xin quả đào mà mất mặt. ngờ vị tiểu tiên nga này khéo hiểu lòng người, ta chưa mở miệng trực tiếp đưa ta quả đào đỏ thẫm.


      "Cho ngươi ăn !" Nàng uyển chuyển cười, nhiệt tình : "Ta là Thành Song, là đệ tử của Nguyệt Lão."


      Ta kinh hỉ tiếp nhận quả đào, cảm kích nhìn nàng : " Ta gọi là Hề Chiếu."


      " Ngươi ăn quả đào của ta trở thành bạn tốt của ta, về sau nhất định phải đến tìm ta chơi !"


      "Hảo !" Ta ngừng gật đầu. Từ đó về sau bên cạnh ta có thêm vị hồ bằng hữu cẩu vô cùng thân thiết, mà sau này ta mới biết Thành Song cho ta quả đào thực ra có mưu, ta ăn quả đào của Thành Song chẳng khác nào cùng nàng hội cùng thuyền. Ta nhớ có lần nàng lôi kéo ta hạ phàm chơi, khéo tới nơi khói lửa loạn thế thiếu chút nữa đem mạng của ta cho Diêm Vương ! Đương nhiên, chuyện này sau...


      Thành Song nhìn có vẻ nhu thuận động lòng người nhưng thực tế rất nghịch ngợm. Cha của nàng ta là Văn Xương Đế quân, cũng là bạn thân của cha ta.


      Đế quân tao nhã, bát học đa tài biết tại sao lại sinh ra cái nữ nhi như Thành Song vô cùng nghịch ngợm, trong nhà thường xuyên bị nàng làm cho gà bay chó sủa, mà Đế quân đầy bụng thi thư lễ nghĩa cũng thể dạy dỗ cái khuê nữ nhà mình đành phải mặt dày chạy tới Thiên giới tìm lão sư cho Thành Song, bất quá những lão sư chịu nhận nàng ta đều người lại người tức giận bỏ , càng về sau càng ai dám đến. Cuối cùng Nguyệt Lão tai mềm chịu được Văn Xương Đế quân đau khổ cầu xin nên thu Thành Song làm đệ tử, ở lại Nguyệt Lão điện làm tiểu đồng tử se dây tơ hồng. Ta thực hoài nghi nhân gian có nhiều đoạn ái tình bi kịch kia có phải hay do Thành Song làm loạn...


      Lại đến lúc bấy giờ, ta há miệng cắn miếng vào quả đào, quả thực là ngọt đến tận đáy lòng. Ta hớn hở với Thành Song : " Thực ngọt !"


      " Ngọt là tốt rồi, về sau muốn ăn đào tới Nguyệt Lão điện tìm ta." Sau đó nàng ta tạm biệt ta, "Ngươi trước , ta còn có việc, về sau nhớ đến Nguyệt Lão điện tìm ta a."


      Thành Song vốn muốn ở Thương Ẩm hội câu thêm vài con cá, kểt quá chỉ có mình ta mắc câu.


      Ta hướng Thành Song gật đầu, vẫy vẫy tay cáo biệt nàng. Bỗng nhiên xoay người cái ta mới nhớ ta lạc mất cha nương ta. Ta đỏ mặt quay đầu nhìn Thành Song cái, Thành Song hiểu ý vẫn tiếp tục vẫy vẫy tay từ biệt ta, ta bất đắc dĩ ngượng ngùng thẳng thắng bước .


      tại ngẫm lại ta nên vì quả đào mà đánh mất tâm trí bằng ta cũng gặp Dục !


      Ta đây đời hùng vậy mà lại hủy tay quả đào !


      Lòng ta nóng như lửa đốt xuyên qua quần tiền, bất quá vẫn tìm được bóng dáng cha nương ta, tâm trí càng loạn cước bộ càng nhanh, lúc liền mất phương hướng. Sau đó ta mơ màng xuyên qua tốp năm tốp bảy tiên ban tới tử trúc lâm vô cùng yên tĩnh, an nhàn. Bên tai vang lên tiếng lá trúc đong đưa, ánh sáng lần lượt thay đổi, xuyên qua màn sương mông lung ta vừa vặn nhìn thấy bóng dáng thon dài.


      Ta cần nghĩ ngợi hướng bóng trắng đó chạy tới, nguyên lai mà thiếu niên tuấn dật, sống mũi cao thẳng, sắc môi hồng nhuận, ánh mắt nhàng khiến ta nghĩ đến ánh trăng.


      Thiếu niên giờ phút nay vẽ tranh, vô cùng chuyên chú như chưa từng phát ta lại gần, ta nhíu mày suy tư. Tuy rằng muốn quấy rầy nhã hứng của nhưng ở đây chỉ có mình , ta chỉ có thể cầu giúp đỡ.


      Ta kiễng chân, thẹn thùng : " Ngươi có thể giúp ta tìm cha ta ?"


      Thiếu niên dừng bút chút, cau mi lại, ngay đến nhìn cũng thèm nhìn ta liền quyết đoán cự tuyệt : " thể !"


      Ăn gáo nước lạnh ta liền chán nản, phẫn nộ từ từ dâng lên, tức giận cắn ngụm lên quả đào. Ta cam lòng ngẩn đầu liếc cái, thiếu niên như trước tiếp tục vẽ tranh, xem ta là khí. Ta hướng bĩu môi, lập tức rời .


      Lúc này bỗng phía sau truyền đến thanh dịu dàng như ngọc : " Cha ngươi là ai ?"


      Ta nghĩ thiếu niên kia lương tâm trỗi dâu, nhất định hối hận vì cự tuyệt tiểu tiên nga đáng như ta, vì thế ta kinh ngạc quay đầu, lúc này mới phát người chuyện là nam tử tuấn lãng khác cùng thiếu niên kia có vài phần tương tự, bất quá so với thiếu niên kia dịu dàng, hòa khí hơn.


      Ta sợ hãi đánh giá vị nam tử này, tại sao vừa rồi ta phát ? là từ nơi nào chạy ra a ?


      Vị nam tử này mỉm cười nhìn ta, đến bên cạnh ta rồi cúi đầu xuống kiên nhẫn hỏi : " Cha ngươi là ai ? Ta mang ngươi tìm ."


      Ta vội vàng gật đầu, lập tức : " Cha ta tên Hề Tề."


      Nam từ cười sờ sờ đầu ta sau đó đem ta bế lên, nhanh về phía bên ngoài rừng trúc.


      Ta quay đầu nhìn thiếu niên áo trăng, vẫn chuyên tâm vẽ tranh tựa như hết thảy náo động ồn ào bên ngoài đều quan hệ tới .


      " Đó là nhi tử của ngươi sao ?" Ta nhìn thiếu niên áo trắng hỏi, " giống ngươi."


      Nam tử lặng chút, cười ha ha : " Đó là đệ đệ ta."


      Ta quẫn bách...Để vãn hồi tình huống, ta lập tức bổ sung : " Nhưng ngươi so với tốt hơn nhiều, tính cách cũng giống nhau, người nhiệt tình còn lại lạnh lùng."


      " Ta lớn hơn sáu ngàn tuổi." Ý cười mặt nam tử dần dần biến mất, ánh mắt lên chút cảm xúc khó đoán.


      Xem ra là nam tử muốn nhắc đến, khí có chút xấu hổ, có lẽ muốn người khác biết lớn tuổi. Tiếp tục bù lại sai lầm, ta chuyển hướng đề tài : " Ta là Hề Chiếu, người tên là gì ?"


      " Lãng."


      Ta lập tức vỗ tay khen : " Tên rất hay ! Ta thích !"


      Rốt cuộc Lãng cũng nở nụ cười, nhéo vào cái mũi của ta : " Cái miệng của ngươi thực ngọt !"


      Ta ngừng cố gắng, tiếp tục vuốt mông ngựa : "Ân huệ dù ta vẫn phải cực lực báo đáp, chờ tìm được cha ta chắc chắn ông hảo hảo cảm tạ ngươi."


      " Hảo !"


      Thế nhưng kết quả xảy ra ngoài dự liệu của ta, vốn tưởng cha ta thấy Lãng đưa ta về phen nước mắt nước mũi cảm kích , ngờ ông đem ân nhân bỏ qua bên, quở trách ta, tựa hồ cường điệu thêm : " Lục giới này có nhiều kẻ có ý tốt, ngươi khó lòng phòng bị được."


      Lãng dường như xấu hổ, tựa hồ chính là kẻ có ý tốt kia.


      Khi cha ta quở trách xong mới thản nhiên trả Lãng cái lễ : " Tiểu nữ bướng bỉnh, quấy rầy Lãng điện hạ rồi."


      Lãng cười yếu ớt đáp : " Chiến thần cần như vậy, đều là việc vãn bối phải làm."


      Dứt lời Lãng xoay người rời , ta xem bộ dáng thờ ơ của cha ta, nội tâm có phần áy náy lập tức chạy tìm Lãng. Ta kéo góc áo , cuống quít giải thích : " Cha ta có chút cổ quái, người đừng để tâm."


      Lãng đối với hành vi của ta có chút kinh ngạc, câu môi cười, thản nhiên : " sao."


      Lúc này ta mới nhàng thở ra. Thời điểm trở về bên cạnh cha ta, ta mới phát ông nhìn chằm chằm bóng lưng Lãng, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác.


      Ta thầm oán trách ông : " Cha, người vừa rồi thực quá đáng."


      Cha cúi trắng liếc ta cái : " Xú nha đầu ngươi biết cái gì ?"


      " Dầu gì cũng là người đem ta đưa về a !"


      Cha ta cười nhạt, lắc đầu thở dài : "Ác, vĩnh viễn là ác, dưỡng bao nhiêu nữa cũng thể trở thành thần tiên. Thiên đế năm đó nghe khuyên bảo sơm muộn cũng thành công dã tràng."


      "Có ý tứ gì ?" Ta hỏi.


      Ông lắc đầu : " có ý gì."


      Ta hài lòng bĩu môi, lão nhân này cũng hết ý. Ta để ý ông nữa chạy tới Nguyệt Trì tìm nương ta, giữa đường nhìn thấy thiếu niên áo trắng vừa rồi vẽ tranh ở tử trúc lâm, đứng phía sau cha ta cách đó xa.


      Ta ngừng lại, suy tư biết có nên chào hỏi hay . Thiếu niên kia vẫn mang biểu tình lạnh nhạt khiến ta có chút chột dạ giống như mình làm gì sai.


      Thiếu niên áo trắng nghiêm mặt tới bên cạnh ta, lúc đó cao hơn ta ít, từ cao nhìn xuống, khinh thường : "Nguyên lai Tất phương điểu các ngươi đều là như thế đáp tạ ân nhân?"


      Ta thập phần khó hiểu nhìn , có chút tức giận, Tất phương điểu chúng ta làm sao ? Ngươi dựa vào cái gì xem thường Tất Phương điểu ?


      khinh bỉ cười, tiếp tục : " Đại ca của ta hảo tâm đưa ngươi trở về, cha ngươi lại châm chọc khiêu khích . Xem ra Chiến Thần Tất Phương cũng chỉ có thế."


      khinh thường cha ta ! Ta thể nhịn được ! Lửa giận trong ta bộc phát, lòng bàn tay dấy lên phen Tất Phương hỏa đánh tới thiếu niên áo trắng.


      liếc mắt câu môi, thoải mái xoay người trái liền tránh khỏi tập kích của ta. Thuận tiện còn phản thủ chưởng, sau đó cười nhạo : " Tu vi thấp như vậy còn dám xuất thủ, biết xấu hổ !"


      Dứt lời xoay người rời , khóe miệng lên vẻ cười nhạo.


      Hỗn đản ! Ta trừng mắt, xuất tất cả khí lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đem nửa quả đào chưa ăn ném về phía , hiển nhiên là trúng ngay giữa ót. lảo đảo cái liền ngã xuống đất.


      Sau đó ta liền đánh giá phỏng chừng quả đào kia nện đầu hẳng là , xem ra ta rất có tiềm lực a, bất quá bị ta ném tới ngốc, đáng tiếc...


      Bất quá nếu lúc ấy ta hiểu được lùi bước trời cao biển rộng hẳn có những ngảy tháng bi thảm sau này, tuổi trẻ đúng là lông bông dễ hỏng việc a...
      emilia, ZjnZjn, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :