1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 52.
      Editor: trang bubble ^^

      lần Tịch Nguyệt bệnh chính là hơn mười ngày cũng thấy chuyển biến tốt, Cảnh đế giận, khiển trách thái y cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu).

      Trái lại trong cung xem náo nhiệt ít.

      Tất cả mọi người ước gì nàng bệnh dậy nổi mới tốt đấy.

      Chỉ là toàn bộ này cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của Tịch Nguyệt, nàng vẫn là đóng cửa tĩnh dưỡng như cũ.

      Cẩm Tâm bưng chén thuốc vào cửa, mặc dù Tịch Nguyệt cũng khoẻ, nhưng bằng mấy ngày trước đây như vậy.

      "Chủ tử, uống thuốc ." Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm chén thuốc, lại giương mắt nhìn xuống Cẩm Tâm, Cẩm Tâm hiểu ý, tới trước bồn hoa, nghiêng cái, nước thuốc liền đổ xuống.

      "Cẩm Tâm, lấy mấy mứt hoa quả cho ta, thuốc là đắng." Tịch Nguyệt nhăn mặt, hình như là uống chén thuốc kia, chỉ là trong mắt lại có rất nhiều ý cười.

      Cẩm Tâm đặt chén xuống, nhìn Tịch Nguyệt ngồi giường sưởi ăn mứt hoa quả. Dường như có gì phát sinh.

      Qua lúc lâu, Cẩm Tâm hạ giọng: "Chủ tử, người cũng đừng luôn luôn uống thuốc, như vậy sao tốt."

      Tịch Nguyệt cười hì hì: "Ta khoẻ, hoàng thượng mới có thể tra Thái Y Viện. Chúng ta cái gì cũng phải làm, chỉ chờ hoàng thượng vì ta tìm được người muốn cho thân thể ta tốt là được."

      Cẩm Tâm có chút lo lắng: "Nhưng người như thế, cũng được. Cũng biết lúc nào hoàng thượng tra ra được."

      Trong giọng có oán trách.

      Tịch Nguyệt xếp mấy khối bánh ngọt thành cái hoa văn, chơi đùa đến rất vui vẻ: "Cũng hai ngày rồi, ngươi cảm thấy, ta uống thuốc lâu như vậy cũng khoẻ, hoàng thượng cũng suy nghĩ nhiều?"

      "Người là Chu thái y này có vấn đề sao?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Cũng chưa biết chừng. Nếu có người len lén thả gì đó trong thuốc kia của , cũng chưa chắc biết. Chúng ta nên nghĩ quá nhiều, mọi việc giao cho hoàng thượng thôi. Ta là bệnh nhân đấy, cũng thể suy nghĩ quá mức."

      "Vâng"

      " dặn dò phòng bếp , ta muốn ăn cháo hải sản." Tịch Nguyệt dặn dò.

      Tay nghề của Xảo Ninh này đúng là tốt, chỉ có tốt, hơn nữa còn rất hợp khẩu vị của Tịch Nguyệt.

      Hài lòng để xuống chén ăn sạch.

      Xảo Ninh đợi bên cạnh, thấy chủ tử thích tay nghệ của mình, mặt cũng hơi có ý cười.

      "Tay nghề này của người là học với ai?"

      "Bẩm chủ tử, trước kia nô tỳ vào cung là đầu bếp tửu lầu (quán rượu)."

      Lời này vừa ra, Tịch Nguyệt cũng có gì kinh ngạc, ngược lại Cẩm Tâm giật mình nhìn thêm cái, chỉ là cho dù như thế, mặt cũng có biểu quá mức.

      "Đầu bếp của Phú Quý lâu, tay nghề là tốt." Tịch Nguyệt tiếp câu. Cười yếu ớt.

      Mà lúc này Xảo Ninh cũng kinh ngạc gì: "Chưởng quỹ sai ta thỉnh an cho người."

      Cầm khăn lên che miệng cười khanh khách: "Cữu cữu tốt ?"

      "Tất cả đều tốt. Chưởng quỹ dặn dò nô tỳ điều này cho chủ tử."

      Xảo Ninh lấy cái trâm mai cài đầu nắm trong tay, vặn mở, lấy ra mấy tờ giấy mỏng manh. Lặp lại như thế lại cắm cái trâm cài đầu về đầu mình.

      Sau khi Cẩm Tâm nhận lấy đưa cho Tịch Nguyệt, lại là ngân phiếu.

      " cũng có gì với ta?" Tịch Nguyệt cười hỏi.

      Xảo Ninh : "Chưởng quỹ , nơi Trầm Công Tử và Trầm nhị tiểu thư đó để ý, trong cung cẩn thận khắp nơi. Có chuyện có thể sai nô tỳ làm."

      Tịch Nguyệt gật đầu, đây cũng là thói quen của cữu cữu nàng, viết thư luôn luôn an toàn, nếu như phải là rất tin tưởng, cũng sắp xếp Xảo Ninh vào cung, mà có cái gì an toàn hơn so với mệnh lệnh chứ.

      Huống chi nàng biết, nếu trong cung này trừ Cẩm Tâm ở ngoài có thể để cho nàng yên tâm, đó chính là Xảo Ninh này.

      Lúc này Cẩm Tâm mới hiểu được, ra là chủ tử biết thân phận của Xảo Ninh này. Nhưng nàng cũng có chút hiểu, làm sao chủ tử lại có thể đoán được thân phận Xảo Ninh chứ.

      " cho cữu cữu, ta cần ngân phiếu, để sau này cần đưa cho ta, trong cung này, cần gì muốn gì, tự ta tìm nam nhân của ta lấy. Chỉ có những chuyện khác, ta khách khí."

      Tịch Nguyệt nghiêm mặt .

      "Vâng"

      Lại suy nghĩ chút, Xảo Ninh mở miệng: "Mệnh của chủ tử đây là chữa lâu khỏi, sợ phải có người dùng mánh khoé, nô tỳ hơi thông y thuật. Ta xem giúp người?"

      Tịch Nguyệt đưa cánh tay ra ngoài: " uống thuốc, làm sao có thể khỏi hẳn chứ."

      Xảo Ninh vội vàng bước lên bắt mạch, lát sau, chân mày nhíu chặt.

      "Chứng bệnh của chủ tử giống như mắc phong hàn, dù có chuyển tốt hơn, nhưng cũng khỏi hẳn. Người lại uống thuốc, như vậy kéo dài thêm cũng tốt với thân thể." Giọng có chút lo lắng.

      Nàng chút tình huống này tất nhiên Tịch Nguyệt biết.

      " có chuyện gì, dù sao cũng chính là chuyện hai ngày này." Tịch Nguyệt mặc bộ cẩm bào (áo dài gấm) màu xanh thẳm, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng ngược lại nụ cười đẹp đẽ.

      Xảo Ninh ngập ngừng hạ khoé miệng, cuối cùng gì.

      Xong chuyện, nàng khẽ chào, xoay người rời , tới cửa lại dừng bước, cuối cùng nhịn được: "Nếu như trong vòng hai ngày hoàng thượng có phát chuyện này, vẫn xin chủ tử trị liệu. Chuyện này thể kéo dài nữa."

      Mặc dù có chút càn rỡ, nhưng Tịch Nguyệt cũng có buồn bực, chỉ dịu dàng : " xuống ."

      Xảo Ninh rời , Cẩm Tâm mở miệng: "Chủ tử, Xảo Ninh này phải có lý, chúng ta tội gì vì kẻ địch nhìn thấy đó làm thân thể mình bị thương. Lần này được, lần sau còn có cơ hội, người cần gì phải gượng chống chứ."

      Nàng là quan tâm thân thể của Tịch Nguyệt.

      "Ta phán đoán sai. có chuyện gì." Phất tay, Tịch Nguyệt muốn nhiều chuyện, hoàng thượng phát . Nàng chỉ cần yên tâm chờ đợi là được.

      "Chủ tử." Cẩm Tâm dậm chân.

      "Nếu ngày mai hoàng thượng còn có điều tra chuyện này cho người. Vậy cho dù ngừơi muốn để lên nô tỳ tội bất kính, nô tỳ cũng phải gọi Xảo Ninh chữa trị cho người."

      Tịch Nguyệt thầm nghĩ chút: "Lại lấy chút xoài khô ở nơi đó của ngươi cho ta."

      Cẩm Tâm nhíu mày: "Chủ tử. . . . "

      " phải là ngươi lo lắng sao, nếu như vậy, vậy sớm khiến hoàng thượng tỏ thái độ."

      Cẩm Tâm đồng ý: "Nô tỳ cảm thấy ổn, mọi người đều biết người là dị ứng kỳ hoa, nếu như lúc này người nổi lên mẩn giống với khi đó, khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều. Hơn nữa vốn là bệnh, có thể nào bệnh càng thêm bệnh, như thế nào nô tỳ cũng đồng ý."

      "Ai có thể , chén thuốc này có vấn đề ta nổi phản ứng. Tự ta có thể chu toàn lời qua."

      "Chuyện như vậy chủ tử người bằng lòng cũng được, nô tỳ lấy xoài khô cho người. Ngừơi vạn thể lấy thân thể mình tới mưu đồ." Cẩm Tâm khó được kiên cường.

      Thấy nàng phồng mặt bánh bao, Tịch Nguyệt phì cái bật cười: "Được được, nghe ngươi còn được sao? Xem ngươi, mặt này cũng nhăn thành cái dạng gì rồi."

      Tuổi Cẩm Tâm lớn hơn so với Tịch Nguyệt, nhưng bên trong cũng phải như vậy, Tịch Nguyệt xem Cẩm Tâm thành tiểu nương, Cẩm Tâm cũng coi Tịch Nguyệt thành tiểu nương.

      "Mặc kệ chủ tử lên cao bao nhiêu được sủng ái ( thương) nhiều hơn, cũng là tiểu thư nô tỳ nhìn lớn lên. Nô tỳ lớn tuổi hơn so với người, từ lúc ra Thẩm gia chính là lão phu nhân dặn dò nô tỳ, mọi chuyện phải nhìn người nhiều hơn, cấp thiết thể khiến người làm liều."

      Cẩm Tâm nghiêm trang.

      Tịch Nguyệt hơi lộ vẻ xúc động, gật đầu: "Ngày mai nếu hoàng thượng còn tra ra vấn đề thái y, truyền Vạn thái y cho ta. Trái lại cần tìm Xảo Ninh."

      Thấy Tịch Nguyệt kiên trì, Cẩm Tâm vui mừng hồi, vẻ mặt tươi cười gật đầu.

      tế, Tịch Nguyệt này chừng mười ngày khoẻ, hoàng thượng có thể nào sinh nghi.

      "Lai Hỉ, gọi ám vệ Thính Vũ Các, trẫm có chuyện muốn hỏi."

      Trong thời gian chốc lát, chỉ thấy cung nữ lặng lẽ bước vào trong điện.

      "Bệnh Thuần tần là xảy ra chuyện gì?" Cũng ngẩng đầu nhìn người, vừa phê chữa tấu chương vừa hỏi.

      "Mỗi ngày Thuần tần cũng bình thường đúng giờ uống thuốc, nhưng luôn luôn thấy chuyển biến tốt hơn. Thuộc hạ kiểm tra các vị thuốc, cũng có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao thuộc hạ cũng phải thái y, có chút chỗ rất nhìn ra được tới."

      Hừ lạnh tiếng: "Ngươi nghi ngờ có người động tay động chân?"

      "Vâng"

      " xuống ."

      Nhìn bóng lưng người rời , Cảnh đế nhìn Lai Hỉ: " làm cho trẫm biết . Chẳng lẽ trẫm mới vừa cưng chiều nàng chút, đây là mưu tính kế muốn liên tiếp? Đây là đặt nàng trong mắt hay là để trẫm vào mắt?"

      Trong lòng Lai Hỉ đầy kinh hãi, biết đây là đụng vào kiêng kỵ của Cảnh đế, gần đây cưng chiều Thuần tần, nên Thuần tần ngừng bị hãm hại, như vậy, đến nỗi hoàng thượng thấy rằng chuyện này là đánh vào mặt .

      Xem ra ngược lại Thuần tần là người có phúc khí. Cạm bẫy nhằm vào nàng là cái tiếp cái, cho dù vận khí Thuần tần tốt cũng chưa chắc có thể luôn luôn toàn thân mà lui.

      Hôm nay bọn họ đến điều tra, chuyện này tất nhiên tốt rồi.

      Có thể là ngay cả biết Thuần tần cũng biết, chuyện như vậy che giấu trong vô hình.

      Người, có lúc đúng là thể chấp nhận số mệnh.

      Lai Hỉ là Đại Tổng Quản nội thị, chuyện trong cung này, nếu như muốn tra, tất nhiên là cực nhanh, cực kỳ, kết quả cũng để bàn Cảnh đế. Nhìn nội dung chi chít này, Cảnh đế cười lạnh.

      Đức Phi này càng thêm càn rỡ, nếu vốn là lúc có Hiền phi khống chế ngang bằng, mà gia thế Hiền phi tốt, tính tình hung hăng, nàng ta chỉ có thể biểu dịu dàng, nay tứ phi chỉ còn lại mình nàng ta, nàng ta chắc là tự cảm thấy bất thường, bèn cũng thầm bồi dưỡng nhân tài để xây dựng thế lực bản thân.

      Lại nghĩ đến mấy việc khoảng thời gian lúc trước, từng trang công văn cũng chỉ quanh quẩn nàng ta. Hương liệu của Thẩm Tịch Nguyệt bị người bỏ thuốc, mặc dù nàng ta điều tra là Hiền phi, nếu là nàng ta, cũng phải là thể. Chính là chuyện rắc rối kỳ hương Tây Vực nữa, nàng ta phụ trách lục soát cung, kỳ hương Tây Vực lúc trước của Hiền phi có rơi vào trong tay nàng ta hay cũng biết.

      Ám vệ có chứng cớ bậy, nhưng từng trang công văn trang báo lên cũng đều là chuyện nàng ta loại trừ người khác tính kế người khác.

      có thể dễ dàng tha thứ ít, lại dễ dàng tha thứ nhiều lần.

      Cười lạnh.

      "Lai Hỉ."

      "Nô tài."

      " Thái Y Viện đổi thái y cho trẫm, khám và chữa bệnh cho Thuần tần tốt. Trẫm muốn thấy nàng khoẻ mạnh. Về phần Chu thái y." Cảnh đế dừng chút.

      "Cho tới bây giờ trẫm cũng quan trọng thái y của Thái Y Viện để người khác sử dụng, nhưng nếu ngày khác trẫm có đau đầu nhức óc, thông đồng với những thứ phi tần kia mưu kế trẫm."

      như vậy, Lai Hỉ nào có hiểu, người này chỉ thể giữ lại, còn phải để cho người ta biết vì sao chết.

      Để tấu chương xuống, Cảnh đế liếc nhìn thời tiết bên ngoài: "Hôm nay truyền Tề Chiêu Nghi thị tẩm."
      Last edited by a moderator: 8/6/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 53:

      Editor: AnhThơ

      Tịch Nguyệt đổi thái ý, chỉ qua ba, năm ngày cơ thể tốt lên, gương mặt cũng dần đầy đặn trpwr lại.

      Còn Chu thái y, Hoàng thượng có , ông ta y thuật tốt, nhìn nhầm độc dược thành thuốc chữa bệnh, làm tổn hại cơ thể Thuần tần, cũng may là Thuần tần còn trẻ tuổi lại phát sớm nên sao, nếu như bị tổn thương nặng hơn chỉ sợ về sau thể có thai được nữa.

      việc này khiến cho mọi người xôn xao, Chu thái y bị xử trảm, Tịch Nguyệt uống trà, nghe Cẩm Tâm báo lại chuyện này, im lặng gì.

      Ngoài lời phán tội công khai này ra, mọi người đều biết rằng nhất định là Chu thái y bị ai đó sai hãm hại Thuần tần nhưng bị phát nên mới có kết quả như vậy.

      Những người chỉ biết bo bo giữ mình thầm phỏng đoán, sau đó quyết định nên khách khí với Thuần tần chút.

      Mà ngoài chuyện của Thuần tần còn có chuyện khác khiến những mỹ nhân trong hậu cung này vò nát khăn tay.

      biết vì sao mấy ngày hôm nay Hoàng thượng đều triệu Tề chiêu nghi thị tẩm, nhìn Tề chiêu nghi được sủng hạnh, mọi người đều lo lắng.

      Ai cũng có thể được sủng ái, chỉ có mình là được, đó là cảm giác thế nào?

      cần biết người khác nghĩ gì, Tịch Nguyệt tự có suy tính của mình. tới chuyện Tề chiêu nghi được sủng ái, phải là ngày trước khi mình được đổi thái y sao.

      Nếu như người đứng phía sau quả thực là Tề chiêu nghi vậy mọi chuyện phát triển theo hướng này, vậy chỉ còn khả năng.

      Người hại nàng phải là Tề chiêu nghi, nhưng mà, người kia có phân vị rất cao, Tề chiêu nghi cũng là Nhị phẩm rồi, Hoàng thượng.... là muốn nâng nàng ta lên sao?

      Cũng đúng, tại từ Tứ phi nhất phẩm cũng chỉ có Đức phi, nhìn xuống ngay cả vị Phi hay Quý cơ cũng có.

      Cuối cùng Hoàng thượng cũng vừa mắt Đức Phi mình đứng đầu.

      Ngoài Đức phi ra chỉ có Tề chiêu nghi và Ngô dung hoa.

      Ngô dung hoa là người kiêu ngạo, thực kém xa loại mỹ nhân Giang Nam khiến người ta thích như Tề chiêu nghi.

      Nhìn tình hình này, hẳn là Tề chiêu nghi sắp được thăng vị rồi.

      Có điều chuyện mình náo loạn mấy ngày nay đều là để cảnh báo người khác, chỉ là, biết Hoàng thượng nghĩ thế nào?

      Mặc dù Tịch Nguyệt thăng cấp nhưng vẫn duy trì tâm thái như trước, hề nôn nóng. Dù sao nếu như lên quá nhanh khó tránh khỏi bị vấp ngã. Tích lũy từ từ, vững vàng tới mới có thể chắc chắn.

      Nếu thân thể khỏe rồi thể giống như con mèo suốt ngày ở trong phòng, Tịch Nguyệt cũng biết được nàng nên đến Tuệ Từ Cung thỉnh an, mấy ngày nay nàng bị bệnh, Thái Hậu ban thưởng cho ít đồ, mặc kệ thế nào nàng cũng nên đến tạ ơn.

      Để mấy cung nữ chọn cho mình trang phục nhìn qua có vẻ có tinh thần hơn chút, từ trước đến nay Tịch Nguyệt đều thích yếu đuối, mỗi khi ra ngoài đều trang điểm rực rỡ.

      Cẩm Tâm thấy Tịch Nguyệt vừa khỏe lại muốn ra ngoài cũng quản nhiều, chỉ muốn chủ tử phải mặc nhiều đồ chút, mấy người khác cũng ở bên cạnh phụ họa. Tịch Nguyệt phản kháng nổi, cuối cùng mặc ít đồ rồi mới ra ngoài.

      Nhìn ánh mặt trời lâu thấy, trong lòng Tịch Nguyệt vui vẻ.

      Quế ma ma thấy Thuần tần tới thỉnh an vội vã bẩm báo với Thái Hậu.

      lâu sau Tịch Nguyệt ngồi ngay ngắn bên trong Tuệ Từ Cung.

      Thái Hậu thấy nàng cũng rất vui mừng: "Thân thể khỏe lại rồi hả? lâu gặp ngươi, ai gia là nhớ ngươi."

      cần biết có phải là lời dd lòng hay Tịch Nguyệt đều cười hì hì, Thái hậu cần phải nịnh bợ loại nhân lequydon vật như nàng, lời của bà ấy, nàng đương nhiên là tin.

      Nàng bĩu môi: "Thần thiếp cũng nhớ người. Mấy ngày trước đều bị giam trong phòng, là bức bối."

      "Con nhóc nhà ngươi, ai gia thấy, ngươi nhớ ta là giả, buồn chán mới là ."

      " phải đâu, Thái hậu, người đừng trêu chọc thần thiếp." Dáng vẻ hờn dỗi của nàng đúng là khiến cho người ta thương tiếc.

      Thái hậu nhìn nàng như vậy cũng nở nụ cười.

      "Nhìn dáng vẻ khiến người ta thích của con kìa, cũng khó trách Hoàng thượng thấy con mất ngày liền khỏi, tức giận đến nỗi hỏi tội thai y." Thái hậu như có chuyện gì xảy ra, nụ cười cũng rất từ ái.

      Nhưng mà đương nhiên Tịch Nguyệt nghe ra ý thăm dò trong lời này. Đúng vậy, nếu như thay đổi thái y tất nhiên thái y tình trạng cơ thể nàng cho Hoàng thượng hoặc Thái hậu. Mà chuyện mình mỗi ngày đều uống thuốc như cơ thể lại có gì đáng ngại đương nhiên khiến cho Hoàng thượng và Thái hậu nghi ngờ.

      Tịch Nguyệt nở nụ cười: "Thái hậu sai rồi. Thần thiếp thấy, Hoàng thượng trị tội Chu thái ý phải là vì thần thiếp."

      "A?" Thái hậu nhíu mày.

      "Chu thái y này y thuật tốt, Hoàng thượng trị tội là đúng. Hôm nay, thần thiếp chỉ mắc bệnh thương hàn nho mà cũng có thể kéo dài tới nửa tháng, vậy nếu như là bệnh hơi nghiêm trọng chút mà ông ta cũng là như vậy, chẳng phải là làm hại người ta sao? Nếu có tài, sao có thể làm thái y trong Thái Y Viện. Vì vậy nên Hoàng thượng xử lý ông ta phải là vì mình thần thiếp."

      Thái hậu nở nụ cười như có như , bê ly trà lên.

      "Đúng là người thông minh, cái miệng là biết chuyện."

      Tịch Nguyệt mím môi, nhàng cười.

      Đúng là rất ít khi nàng cười ôn nhu như vậy.

      Thái hậu cảm thán: "Ngày trước thấy nụ cười của ngươi tùy ý mà tinh nghịch, nay mới khỏi bệnh, nụ cười lại trở nên dịu dàng."

      Hai người cười đùa chuyện cung nữ chạy vào, hành lễ rồi vào bên tai Quế ma ma mấy câu, Tịch Nguyệt làm như mắt điếc tai ngơ.

      Quế ma ma kinh ngạc, vội đến bên người Thái hậu, thấy hai người thầm, Tịch Nguyệt vội vã bê ly trà lên, làm bộ thưởng thức trà.

      Quả nhiên thấy Thái hậu nhíu mày: "Thuần tần, nếu có việc gì lui xuống , bên chỗ ai gia còn có chút việc."

      Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy: Thần thiếp xin cáo lui."

      Sau khi xong liền nhanh chóng lui ra ngoài.

      Tuy rằng biết xảy ra chuyện gì nhưng Tịch Nguyệt cũng tò mò. Nàng hoàn toàn cần dòm ngó bí mật muốn cho người khác biết của Thái hậu.

      Mà sau khi Thuần tần ra ngoài, Thái hậu liền nghiêm mặt: "Vũ nhi thế nào rồi? Các ngươi chăm sóc nó kiểu gì vậy?" Cung nữ vừa mới chạy vào lập tức quỳ xuống.

      "Thái hậu tha tội, Thái hậu tha tội..." hề cãi lại, chỉ ngừng đập đầu cầu xin.

      Có điều tình huống như vậy phải là mới xảy ra lần đều tiên. Thái hậu giữ tay Quế ma ma, đứng dậy.

      "Dẫn ai gia xem thế nào."

      Khi Thái hậu vội vã về phía tẩm cung của Đại hoàng tử Tịch Nguyệt rất nhàn nhã.

      Ở trong phòng mấy ngày liền mới ra ngoài, cho dù trời vẫn rất lạnh nhưng tâm tình Tịch Nguyệt cũng rất tốt. Nàng chậm rãi về, mấy ngày nay có tuyết rơi, cành cây khẳng khiu hiu l3qu4d0n.com quạnh tường cung còn mang theo tầng sương dày đặc.

      "Tâm tình của Thuần tần tốt." thanh đột ngột vang lên, có điều khi Tịch Nguyệt xoay người lại mặt chỉ có nụ cười yếu ớt.

      Người tới chính là Lệ tần Chu Vũ Ngưng.

      So với Tịch Nguyệt dường như nàng ta mới thực là ra ngoài tản bộ.

      Hai bên chào hỏi nhau

      "Còn muội, muội thấy, tâm tình của tỷ tỷ mới thực là tốt." qua khé nắm tay Lệ tần. Thẩm Tịch Nguyệt đối xử với người khác vẫn rất lạnh nhạt, hành động này của nàng khiến cho Chu Vũ Ngưng kinh ngạc hồi, có điều cũng lập tức nở nụ cười. Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng ta, trong lòng Tịch Nguyệt cảm thán, hổ là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên là mỹ lệ bức người.

      "Tỷ luôn thích dạo chút bên cạnh tường cung, biết muội muội có rảnh rỗi ? dạo với tỷ tỷ lúc được ?" Lệ tần đưa ra lời mời.

      Tịch Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

      Thực ra nàng vẫn muốn làm , tại sao kiếp trước Lệ tần lại giúp nàng?

      "Mấy ngày nay muội muội bị bệnh, hề ra ngoài, hẳn là rất buồn bực đúng ? Trước kia chưa từng thấy muội ra ngoài dạo, trong cung này ai mà biết Thuần tần sợ lạnh chứ."

      Tịch Nguyệt gật đầu: " phải sao? Mặc dù muội thích khí trời bên ngoài nhưng cũng thể làm ổ trong phòng cả ngày. lâu ra ngoài, muội cũng sắp mốc meo rồi. Hôm nay ra ngoài, mặc dù vẫn rất lạnh nhưng trong lòng cũng hơi kích động."

      Lệ tần nhìn quang cảnh xung quanh, cười lắc đầu: "Muội lớn lên trong kinh thành, đương nhiên biết kinh thành phải là quá lại, theo tỷ thấy, vẫn còn tốt."

      Tịch Nguyệt nghi hoặc: "A? Còn có nơi lạnh hơn sao? Mùa đông ở kinh thành đều khiến muội lạnh chịu được. Mùa đông hàng năm đều có mấy ngày muội uể oải mệt mỏi. Tỷ tỷ lớn lên trong kinh thành sao?"

      Nhìn bộ dạng nhăn nhó vì trời lạnh của nàng, Chu Vũ Ngưng cười: "Tỷ ở nhà ông ngoại, là thành ở biên cương ba năm, năm ngoái vì tuyển tú nên mới về kinh học quy củ, nơi đó mới là lạnh thực ."

      Tịch Nguyệt nghĩ lại, dường như là thanh danh đệ nhất mỹ nhân của Chu Vũ Ngưng cũng chỉ mới xuất hai năm gần đây.

      "Biên cương rất lạnh sao?"

      Chu Vũ Ngưng gật đầu: "Đương nhiên rồi? Trong ngày mùa đông, để chậu nước ra ngoài, chẳng mấy chốc đóng băng rồi. Nơi đó mới thực là lạnh lẽo."

      Tuy rằng vậy nhưng vẻ mặt của nàng ấy lại có vẻ mong nhớ.

      Tịch Nguyệt có thể thấy nàng ấy rất hoài niệm quãng thời gian đó.

      Biên cương sao? Lục Vương gia cũng từng bị Tiên hoàng cách chức, tới thành ở biên cương. Ánh mắt Tịch Nguyệt tối sầm, lẽ nào lúc đó bọn họ gặp nhau? Cho nên lúc Chu Vũ Ngưng nhìn thấy Lục Vương gia mới giật mình như vậy?

      Giữa bọn họ... Tịch Nguyệt thầm phỏng đoán, biết giữa bọn họ từng có chuyện gì?

      Những chuyện đó có quan hệ đến chuyện của Thẩm gia hay ?

      Tịch Nguyệt cười híp mắt nhìn Chu Vũ Ngưng: "Tỷ tỷ tốt, muội hầu như được ra khỏi kinh thành, lần duy nhất chính là lần ra ngoài dâng hương với ca ca và muội muội. Hơn nữa lần đó cũng ở lại chùa, chỉ dâng hương xong là vội vã trở về.

      "Muội muội là đóa hoa bên trong nhà ấm, đương nhiên giống ta." Chu Vũ Ngưng vẫn cười nhưng lại có tâm thêm tia tâm trạng khác.

      "Có điều nếu muốn đưa muội đến nơi kia sợ là muội cũng đồng ý, thời tiết ở kinh thành mà muội chịu nổi, nơi kia còn lạnh giá hơn, sao muội có thể chịu nổi chứ?"

      Tịch Nguyệt cũng phản bác, gật đầu: "Tỷ tỷ cũng đúng. Nếu như chỗ nào đó ở phương nam có lẽ muội còn vui vẻ. Muội đúng là chịu nổi thời tiết lạnh. Tỷ xem, phải là vài ngày trước mới bị bệnh sao."

      Chu Vũ Ngưng nghe vậy, ôn nhu cười: "Muội đó, suy cho cùng cũng là tuổi còn ."
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      dhtt, thuyt, KisaragiYue2 others thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 54.
      Editor: trang bubble

      Sau khi chia tay với Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt vẫn là bộ dáng như vậy, thoạt nhìn chính là nương rành việc đời.

      Lôi kéo áo choàng lớn bên ngoài, nàng bước trở về Thính Vũ Các.

      "Đúng lúc chủ tử nán lại bên ngoài lâu như vậy." Giọng Hạnh Nhi có chút oán giận.

      Tất nhiên Tịch Nguyệt biết, Hạnh Nhi là lòng nghĩ cho thân thể của nàng.

      " có chuyện gì. lâu có ra cửa, hóng mát chút cũng tốt. Đúng rồi, ngươi kêu Xảo Ninh đến cho ta. Xem nàng làm món điểm tâm ngọt gì ăn ngon." Bộ dáng nàng như chú mèo con ham ăn.

      "Vâng" Hạnh Nhi mang nét cười xuống.

      Trong chốc lát chỉ thấy Xảo Ninh bưng chén canh ngân nhĩ (nấm tuyết) táo đỏ trong suốt vào cửa.

      Canh này óng ánh trong suốt, Tịch Nguyệt cầm muỗng canh lên nếm thử miếng, gật đầu: "Quả tệ."

      Xảo Ninh mỉm cười : "Người ngoài đều ngân nhĩ và tổ yến chỉ cách nhau đường. Lại , nếu như làm tốt lắm, ngân nhĩ cũng thua tổ yến."

      Tịch Nguyệt gật đầu: "Quả vị tệ, khó được táo đỏ này cũng có thể vào miệng, vốn ta thích táo đỏ chín, nhưng ngược lại ngươi đây làm có mùi vị khác."

      Hai người chuyện với nhau như vậy, Cẩm Tâm dọn dẹp tới cửa, nhìn cái, gật đầu.

      Tịch Nguyệt thấy thế chậm rãi mở miệng: "Giúp ta liên lạc cữu cữu, điều tra chuyện Chu Vũ Ngưng ở biên cương mấy năm trước. Nhớ kỹ cẩn thận. Thà rằng lấy được kết quả chậm chút, cũng cần phải thỏa đáng."

      "Nô tỳ hiểu rồi."

      Ăn xong đồ ngọt, mấy người bên cạnh cũng đều lui xuống, Tịch Nguyệt rơi vào suy nghĩ.

      Đời trước cữu cữu cũng vì nàng sắp xếp Xảo Ninh này, khi đó lại là lòng nàng lạnh, cũng có dùng, chỉ coi là nữ đầu bếp. Kiếp này nàng nổi lên ý đồ khác, cũng muốn sắp xếp Xảo Ninh này thỏa đáng.

      Hôm nay chuyện lần với Chu Vũ Ngưng, có thể nhìn ra được, Chu Vũ Ngưng này nút thắt quá sâu với chuyện bên kia, nếu quả là Lục vương gia chung thành trì với nàng ta, vậy tất nhiên cùng xuất .

      Chu Vũ Ngưng, Lục vương gia nếu đúng như nàng đoán là cùng xuất , như vậy, lại có quan hệ thế nào với Thẩm gia của nàng?

      Tỉ mỉ suy nghĩ lát, nàng cười yếu ớt, có quan hệ hay quan hệ như thế nào chứ?

      Dù là có, ngày đó Thẩm gia bọn họ vẫn là cả nhà phạm tội tịch thu tài sản bị giết như cũ. Nếu như có, đó là cần phải suy nghĩ nhiều.

      Mình, coi như là lo sợ đâu rồi.

      Tuy là mới bắt đầu sống lại nàng có nhiều suy nghĩ, nghĩ tới báo thù, nghĩ tới nhất định phải quyền khuynh hậu cung, nghĩ tới bảo vệ người nhà, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện từng trải kiếp trước, nghĩ tới đời này muốn tránh né chút. Nhưng theo thời gian chuyển dời, nàng lại phát , có số việc, mình đổi góc nhìn đó là khác nhau, mặc dù nàng vẫn phải làm những thứ này, nhưng những chi tiết kia, ngược lại là mình nên quá gò bó rồi.

      Nếu có thể lặp lại qua lần, như vậy là ban thưởng ân lớn với nàng.

      "Hoàng thượng giá lâm ——" Ngoài cửa truyền đến tiếng Lai Hỉ kêu to.

      Tịch Nguyệt lập tức chỉnh đốn tâm tình, đợi nàng tới cửa, hoàng thượng vào cửa.

      "Thần thiếp gặp qua hoàng thượng."

      Tịch Nguyệt nhàng cúi đầu lại được Cảnh đế đỡ dậy.

      "Thân thể vừa khỏe, lại vòng vo bên ngoài này rất lâu, trang #ddlqd# bubble lễ này miễn . Vào nhà ngồi xuống, để trẫm nhìn nàng chút."

      Mặt Cảnh đế dịu dàng, luôn là như thế, làm cho người ta cảm thấy rất săn sóc ấm áp.

      Cảnh đế mới từ ngoài cửa vào, bàn tay lành lạnh, nhưng cho dù như thế, lại vẫn đặt tay lên hai má Tịch Nguyệt, ngón cái lướt qua mí mắt của nàng, Tịch Nguyệt chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

      Thấy nàng như thế, Cảnh đế cười , chậm rãi cúi đầu, cứ như vậy hôn lên.

      "Thân thể như thế nào? Còn có chỗ nào khó chịu?" Sau khi vừa hôn dịu dàng chính là hỏi kỹ.

      Tịch Nguyệt mở mắt ra, cười hì hì lắc đầu: "Thiếp tốt rồi, chẳng thế cũng thể dạo bên ngoài lâu như vậy."

      Tay lại sờ khuôn mặt nàng mấy cái, ánh mắt lướt qua người nàng: "Lần này bị bệnh nửa tháng, cả người cũng gầy trông thấy."

      xong ánh mắt lại lướt qua theo bộ phận của nàng, Tịch Nguyệt vui chu môi: "Hoàng thượng người xem chỗ nào vậy?"

      "Nàng cứ ?" Vuốt lỗ mũi nàng cái.

      Tịch Nguyệt cởi giày của mình xuống, nằm lên giường, đầu gối đùi , bộ dáng khoan thai tự đắc.

      "Thiếp là chỗ nên gầy gầy, chỗ nên gầy chính là chút cũng có gầy nha…."

      Nhìn bộ dạng lười biếng lại trẻ con này của nàng, Cảnh đế khách khí đặt tay trước ngực nàng, ngón tay phải nhất định vuốt ve qua lại.

      "Bốp!" Tịch Nguyệt nhắm tay đánh cái.

      Cảnh đế cười u: "Mấy ngày nay trẫm cũng có gặp nàng, liền nhớ, nàng lại đối xử trẫm như vậy, quả nhiên là thiếp có lương tâm."

      Tịch Nguyệt nằm hừ : " có thiếp, ngừơi còn có nhiều người khác mà, giống như ai kia đó, ai đó ai kia ấy. . ."

      Nàng bẻ ngón tay.

      Cảnh đế bị nàng chọc cho cười to.

      "Cái bình dấm chua ."

      "Thiếp mới phải." Nàng hết sức phản bác, ngược lại có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi.

      Cảnh đế vuốt mặt nàng: " phải còn người khác gì đó, nàng nên biết, trẫm thích cũng chỉ có mình nàng."

      như vậy còn tốt, vừa như thế, bỗng Tịch Nguyệt ngồi dậy, trừng mắt nhìn , trong mắt to có uất ức: "Người gạt người, người chỉ biết gạt người. Cái gì thích mình ta, mới phải."

      Cảnh đế thấy nàng như thế, sửng sốt chút: "Sao? Làm cái gì vậy? Nàng tin trẫm?"

      Giọng rất là bình thản, nhưng Tịch Nguyệt lại nghe ra bên trong vui, nàng cắn môi, đôi mắt đẫm lệ mông lung, lại mạnh mẽ kìm rớt xuống, quật cường mở miệng: "Tại sao đổi thái y cho thiếp, tại sao giết , rốt cuộc là ai muốn hại thiếp. Thiếp phải đứa ngốc, chuyện đến bước này, thiếp cũng phải là ngu ngốc đến cái gì cũng nhìn ra, cái gì người cũng chịu cho thiếp biết. chỉ cho thiếp, người còn cưng chiều người khác, người thích người khác, mỗi ngày thiếp bẻ ngón tay tính là lúc nào mình có thể khoẻ, lúc nào có thể gặp được người, thiếp . . ."

      chịu tiếp xuống, quay đầu lại.

      ràng đau lòng muốn chết, lại vẫn chịu để cho nước mắt rớt xuống.

      Bộ dạng bé này, còn có những lời đó khiến vẻ mặt Cảnh đế trở lại bình thường, xoa vuốt tóc nàng, thở dài: " Làm sao trẫm thương cưng chiều nàng bé con như vậy! Nàng nhìn nàng, tính tình cố chấp, tính tình lớn, ghen tị, lại ngốc."

      vừa như thế, Tịch Nguyệt trừng mắt lớn, căm tức nhìn , vô cùng quật cường.

      Hung hăng hôn lên, tay Cảnh đế giữ nàng giường , Tịch Nguyệt bị người xâm phạm, hai nắm tay ngừng đánh đấm, Cảnh đế cũng quản những thứ này, tay trị được hai cánh tay nàng, nắm cổ tay nàng giữ cánh tay nàng ở đỉnh đầu.

      Môi này rất bá đạo, đầu lưỡi lùôn vào trong miệng nàng, lặp lại dưới lướt dò xét, Tịch Nguyệt có loại cảm giác, quả thực là muốn ăn thịt người.

      "Ưm . . . ."

      tháo ra quần áo của nàng, lộ ra cái yếm màu trắng trong suốt, đầy đủ đứng thẳng kia, nhìn đỏ mắt.

      Lại nhìn khuôn mặt nàng, thoáng nhuộm lên đỏ hồng.

      "Trẫm chỉ thích nhìn bộ dạng bé quật cường này của nàng, chỉ thích chinh phục bộ dáng này nàng, mỗi lần thấy nàng như thế, liền nhớ giày vò nàng như thế nào."

      đợi nàng trả lời, tay Cảnh đế lại kéo cái yếm của nàng xuống, ném mặt đất, cúi đầu phủ đến trước ngực nàng, ngậm chặt chỗ mềm mại, trong miệng ngừng trằn trọc gặm cắn.

      Tịch Nguyệt rất ngượng ngùng, chỉ là vẫn mở miệng: "Thiếp đau, thiếp đau, người thả thiếp, thả thiếp có được hay . . . "

      chưa dứt lời, đây vừa rằng để cho cặp mắt đỏ tươi, tiếp theo quần lót của nàng cũng bị xé toang, thấy quần lót rách nát, Tịch Nguyệt oán trách: "Ngừơi lại xé quần lót của thiếp, người xấu, ngừơi là người xấu . . ."

      Có lẽ là Cảnh đế hôn đủ rồi, cuối cùng ngẩng đầu, thấy khuôn mặt bé của nàng hơi uất ức: "Trẫm chỉ muốn xé quần áo của nàng, trẫm còn phải xé nàng . . ."

      càng thanh càng , ý tứ ** trong lời kia ràng.

      Tịch Nguyệt nhắm vào bả vai chính là miếng.

      Chỉ là bởi vì Cảnh đế còn đầy đủ quần áo, nhưng mà cũng chỉ hơi có cảm giác.

      "Ôi, vật , tốn hơi thừa lời nha?"

      xem thường bộ dáng Tịch Nguyệt bực tức giãy dụa phản kháng như vậy.

      "Ách, ách, ưm . . ." Cảnh đế phát ra thanh thoải mái.

      mặt treo vẻ cười xấu xa, ràng trong phòng có ai, càng muốn đến gần lỗ tai nàng: "Tốt. . . . . . Thoải mái. Thế nào, biết điều với trẫm rồi hả?"

      Lại nhìn ánh mắt bốc lửa của nàng, Cảnh đế chịu nổi, lại nằm sấp ngực nàng.

      "Cái dáng vẻ này của nàng, là muốn ăn hết nàng . . ."

      dưới ngừng hôn, lưỡi ẩm ướt nghiêm túc, Tịch Nguyệt cảm thấy muốn ăn hết nàng, lúc này buông hai cái tay nàng ra, nhưng nàng lại biết nên đặt tay nơi nào, chỉ biết lôi kéo quần áo của chặt.

      Thấy nàng cau mày, dáng dấp bé khổ sở cắn môi, Cảnh đế dời xuống, vỗ vỗ khuôn mặt nàng: "Phục vụ trẫm cởi quần áo."

      Tịch Nguyệt mở mắt ra, thấy tươi cười, trong nháy mắt có mê mang, nhìn dáng vẻ mê mẩn này của nàng, Cảnh đế cũng trông chờ vào nàng, tự mình đứng dậy hai ba lần liền cởi hết quần áo.

      Lần nữa nằm sấp người nàng, nắm tay nàng tới nửa mình dưới của .

      Lúc này Tịch Nguyệt mắc cỡ biết như thế nào cho phải.

      Ngược lại Cảnh đế tiếp tục giễu cợt nàng lần nữa: "Nàng ngoan, nàng ngoan chút, mang trẫm đưa đến nơi đó của nàng . . ."

      tay Tịch Nguyệt nắm vật kia, cảm nhận được nhục cảm ấm áp, cho dù ngừng thầm bên tai nàng, nàng vẫn đờ đẫn nơi đó, vẻ mặt xấu hổ lợi hại.

      Thấy nàng chịu làm theo, Cảnh đế uy hiếp bên tai nàng: "Nếu như nàng chịu, trẫm phải hung hăng trừng trị nàng nha…. Trẫm bỏ hơn nửa tháng, là nhớ nàng. Nếu như nàng chịu ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên trẫm để cho ngươi ngày mai thức dậy rời giường được."

      Nào có như vậy, đường đường vua của nước lại uy hiếp người việc này, Tịch Nguyệt tức giận, chính nàng cũng ràng lắm, Cảnh đế chết nàng bĩu môi mờ ám, nàng vẫn cứ luôn như thế.

      Nàng đây chính là trong lòng oán trách, người nào đó chính là như sói đói trở nên làm loạn dưới, thấy nàng chậm chạp chịu động, bèn tự mình nắm tay nàng, đưa vật kia vào trong cơ thể.

      Hai người đều là cái giật mình.

      "Phục vụ trẫm tốt . . ."

      Tiếp theo chính là gió lớn mưa rào, Tịch Nguyệt nhìn mồ hôi ngừng xuống đến người mình, nhìn lại sắc mặt kích động của người nào đó, như loại động vật ma sát khuôn mặt cổ , trêu chọc trở nên kích động.

      Mặc kệ là bĩu môi hay là động tác lần này, đều là Tịch Nguyệt bị "qinfan" phản ứng lúc vô ý thức, nhưng lại biết, những thứ này đều là giường tre gặp * . vẫn cứ thích nàng như vậy.

      "Thích nàng, thích nàng . . ."

      Di chuyển lúc lâu, rốt cuộc nhịn được thanh trầm thấp, chính là sâu chống đỡ chỗ sâu của nàng. . . .
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Tôm Thỏ, KisaragiYue, thuyt2 others thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 55.
      Editor: Gấu Mũm Mĩm ^^

      Sau khi tịnh dưỡng.

      Hai người ôm nhau nằm giường.

      Cảnh đế thấy nàng ngừng thở dốc, giống như con cá rời khỏi nước. Vuốt ve lưng nàng, săn sóc an ủi nàng.

      "Đỡ hơn chưa? Bé con, nàng nha, mỗi lần chỉ biết chọc cho trẫm thương tiếc. Hầu hạ trẫm mệt muốn chết hả?"

      "Uhm." Trong lời còn nồng đậm mũi.

      "Trẫm khi nàng mới vừa rồi tức giận cái gì. ra là nàng đúng là trách trẫm chịu báo cho nàng biết, nàng cái này là có lương tâm, cũng chịu suy nghĩ. Trẫm cái này cũng phải là vì tốt cho nàng sao. Trẫm giúp nàng giải quyết hết tất cả, nàng chỉ cần vui vẻ sống trong cung, như vậy tốt sao?" Cảnh đế xem ra đúng là dáng bộ người đàn ông tốt vô cùng thương Tịch Nguyệt, nhưng nếu như nàng tin, có lẽ chết như thế nào cũng thể hiểu được.

      Tịch Nguyệt mặt phiền muộn: "Nhưng Hoàng thượng cả đời thiếp, cả đời bảo vệ thiếp sao? Nếu như ngày nào đó người thích người khác, ném Tịch Nguyệt ra sau đầu, người còn có thể nhớ lời hôm nay sao? Tịch Nguyệt cái gì cũng hiểu, có ngài che chở, có lẽ thiếp sống nổi mất. . . . . ."

      Thấy bộ dạng nàng khó chịu, Cảnh đế nỡ, nâng khuôn mặt nàng lên: " cho phép bậy, lời gì may hà. Trẫm luôn luôn bảo vệ nàng. Bảo vệ nàng phải chịu tổn thương từ người khác. Để cho nàng cả đời đều vui vẻ."

      Nắm lấy cổ , Tịch Nguyệt thầm: "Hoàng thượng, người đừng đối với thiếp tốt như vậy, đừng đối tốt với thiếp như vậy, có được ? Người vốn là như vậy, thiếp rất buồn, thiếp biết, biết nếu như sau này ngày nào đó mất sủng ái của ngài, mình nên làm cái gì."

      "Trẫm luôn sủng ái nàng, luôn là như vậy."

      Trong lòng Tịch Nguyệt hồi bi thương, nàng làm sao để tin , nhưng mặt lại là bộ dạng cảm động vô cùng.

      "Nguyệt nhi. Chu thái y lòng dạ xấu xa, trong dược của nàng có bỏ thuốc gây tổn hại sức khỏe, trẫm sai Trương thái y xem qua cho nàng rồi. Cũng kê đơn thuốc rồi, nàng chỉ cần mỗi ngày theo vậy điều dưỡng là tốt rồi."

      Nàng trong ngực gật đầu, buồn buồn"Uhm" tiếng.

      Cảnh đế vuốt tóc nàng, tiếp: "Cũng may mà ông trời thương tiếc nàng, lượng thuốc hạ , nếu tương lai sợ là trắc trở với việc có con."

      Cảnh đế vừa vừa thở dài.

      Tịch Nguyệt ngẩng đầu từ trong ngực , cười: " phải ông trời thương tiếc thiếp."

      "Hả?" Cảnh đế nhìn nàng.

      Trương thái y bắt mạch cho nàng, phát thân thể nàng chỉ là hơi lạnh, cũng nguy hiểm. Lại có chút buồn bực.

      Theo tình huống bình thường, thuốc của Chu thái y kia cho dù lượng thuốc nữa, Thuần tần cũng uống mười ngày, nếu như phải có tình khác, chính là thân thể Thuần tần khỏe hơn người bình thường, dĩ nhiên, điểm này cũng rất có thể, dù sao cũng vẫn trẻ tuổi.

      Cảnh đế là người đa nghi, làm sao lại nghi ngờ.

      " phải cái gì mà ông trời thương tiếc thiếp, ràng, ràng là tự thiếp cứu mình." xong, nàng có chút chột dạ, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Cảnh đế tò mò hỏi, mặc dù nhìn như tò mò, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào lại khác .

      Tịch Nguyệt chỉ ngón tay mình: "A, a, thiếp cho phép người mắng thiếp."

      " mắng."

      "Chính là loại thuốc đó a, quá đắng, ngày còn phải uống ba lần, thiếp chịu thế nào được a, vì vậy thiếp liền thừa dịp lúc ai nhìn thấy vứt sạch thuốc." Thấy sắc mặt có biến, Tịch Nguyệt giơ tay kiểu thề.

      " ra thiếp cũng có uống, thiếp đương nhiên cũng muốn tốt hơn, thiếp mỗi ngày đều bảo đảm uống lần."

      xong liếc trộm , bộ dạng như đứa trẻ sợ bị trách mắng.

      Cảnh đế giận quá hóa cười: "Nàng cho trẫm, có phải lần nào nàng cũng thế?"

      "Nào có." Nàng vặn ngón tay.

      " ."

      "Ách, ách, uhm."

      "Tét." Cái mông bị đánh cái.

      Tịch Nguyệt vuốt cái mông của mình giận mà dám gì.

      "Lần này nàng là trời xui đất khiến thoát khỏi cái thứ thuốc hại người này, trẫm cũng phạt nàng nhiều, nếu nhất định đánh nhiều hơn mấy lần vào cái mông nàng. Bị bệnh uống thuốc còn nghĩ len lén đổ sạch. Nàng còn bé lắm sao?" Cảnh đế nhìn kỹ nàng, muốn xem nàng có dối hay .

      Tịch Nguyệt lầm bầm: "Còn phải là thói quen tốt của thiếp sao, nếu thiếp bị người ta hại rồi, như hôm nay người xem, thiếp cũng đâu có sao?"

      Nàng còn ngụy biện, nhìn nàng như thế, Cảnh đế thở dài, cảm giác mình mới vừa rồi có lẽ là nghĩ nhiều rồi.

      "Nàng còn lý luận. Về sau trẫm nghiêm khắc với cửa ải này, chỉ có điều nàng cũng phải uống thuốc đều đặn cho trẫm, nếu lại để cho trẫm biết nàng làm những việc này, xem trẫm đánh nàng."

      Nàng ngập ngừng lát, có điều cuối cùng cũng gì.

      Thấy bộ dạng nàng còn có chút phục, Cảnh đế lần nữa bùi ngùi, mới vừa rồi mình thực nghĩ nhiều rồi. Chẳng trách, chẳng trách mạch tượng nàng có vấn đề gì, ra, nàng căn bản là thế nào uống thuốc, ngày ba lần, nàng chỉ uống lần, liền trúng chiêu mới lạ.

      Nếu như nàng nguỵ biện các thứ, còn có thể hoài nghi chút, nhưng thấy nàng có chút chột dạ ra tất cả, Cảnh đế cuối cùng cũng yên lòng.

      "Những cung nữ thái giám này bên cạnh nàng cũng phát ra thói quen này của nàng?"

      Tịch Nguyệt đắc ý cười hì hì: "Thiếp cũng ngốc, thiếp dĩ nhiên là đuổi người , nếu bọn họ nhất định để cho thiếp làm như thế."

      Thấy bộ dạng này của nàng, Cảnh đế bóp trán: "Sao nàng vẫn còn đắc ý được, thuốc kia đâu rồi, nàng đều đổ hết ở chỗ nào rồi?"

      "Bồn hoa."

      Cảnh đế hừ lạnh: "Trẫm , bồn hoa này vốn xanh lá hôm nay thế nào lại ỉu xìu héo úa, lá ố vàng, ra là nha đầu nàng giở trò quỷ. Người bên cạnh nàng cũng là nên đánh cho trận, chủ tử mình thuốc chưa uống đều đổ thuốc tưới bồn hoa, bọn họ vậy mà hề có cảm giác gì."

      Tịch Nguyệt thuận theo: "Hoàng thượng, sao người luôn thiếp a. Người xem, thiếp chưa uống thuốc tránh thoát cuộc tai họa. Chẳng lẽ người lại còn hi vọng thiếp trúng chiêu này."

      Cảnh đế đành chịu, vuốt ve khuôn mặt nàng, thở dài: "Mới nàng là bé con, làm sao nàng cái gì cũng hiểu đây. Đây vốn là hai chuyện được chưa."

      "Chính là chuyện."

      Thấy nàng trợn mắt, Cảnh đế liền quyết định buông tha cái đề tài này.

      "Được rồi, nàng cái gì là cái đó."

      Đức Phi này cũng là người lòng dạ ác độc, đem đưa người thuốc mang thai vào trong thuốc, lượng thuốc cực kỳ , người thường căn bản nhận ra, mà người trong nghề phải cực kỳ cẩn thận mới có thể phát giác ra được. Mà bản thân các vị thuốc trị liệu bệnh thương hàn trải qua trộn xào, rất nhiều thứ tác dụng cũng chỉ còn nửa. Đây ngược lại cũng là chủ ý cực hay, nếu như Thuần tần có thể bởi vì bệnh thương hàn mà chết, dĩ nhiên là cực kỳ tốt. Nhưng nếu như may mắn hơn, như vậy người bỏ thuốc mang thai cũng đoạn tuyệt nàng ta về sau niệm tưởng.

      Kế sách thể bảo là độc.

      Nếu như phải là lệnh Lai Phúc điều tra kỹ, Thuần tần liền bị hủy diệt rồi. Nhìn người con đơn thuần trước mắt, ánh mắt Cảnh đế tối lại.

      nàng vẫn là vô cùng thích .

      Đồ của mình, ngoại trừ chính , người khác ai cũng có quyền hủy diệt.

      Hai người dịu dàng nằm với nhau, mà lúc này Tịch Nguyệt suy nghĩ nhiều.

      Nàng sớm phát ra tất cả, ban đầu sư phụ tặng nàng cái trâm cài đầu quả nhiên là cực phẩm.

      Ngày thứ nhất nàng liền phát ra vấn đề, nhưng có vài lời nàng nên , nàng phải đợi, chờ Hoàng thượng tự mình sinh nghi, tự mình điều tra.

      Trong cung này người nhiều như vậy, có khả năng mua chuộc thái y ít, giống như là Vạn thái y, mặc dù có nhiều qua lại với nhà nàng, nhưng là… (đoạn tiếng Trung này chỉ dừng lại ở đây @@)

      Nếu như dính đến Hoàng quyền, như cũ là chưa chắc đứng về phía nàng, liên quan cái khác, mạng người cho phép.

      Cho nên ra những người đó rất dễ đoán trắc, chính nàng đoán có ba người hiềm nghi, Đức Phi, An Tiệp dư, Phó Cẩn Dao. Về hạng người Bạch Tiểu Điệp Trần Vũ Lan, bọn họ chắc chắn có khả năng.

      Người có danh vọng như vậy, vẫn là Hoàng thượng tra ra tốt hơn.

      Tịch Nguyệt nhếch miệng.

      Về phần đứa bé, lần trước lúc nàng cố ý trúng chiêu liền nghĩ qua, nàng có, nhưng lại phải là bây giờ. Trẻ tuổi như vậy, sinh sản vốn cũng tốt. Cho dù là đối với đứa trẻ hay là đối với nàng, đều chưa chắc là chuyện tốt. Hơn nữa nàng là tiểu tần, sinh đứa bé rồi, cũng nhất định được là mình nuôi, nàng nhất quyết đem con mình giao cho người khác, cho nên, cũng đủ thực lực, có phần vị có thể nuôi dạy chính con của mình, nàng tất nhiên mang thai.

      "Nguyệt nhi?"

      "Uh?"

      Cảnh đế nắm chặt cánh tay: "Trẫm rất mong đợi, rất mong đợi mình có thể có đứa con với nàng."

      Tịch Nguyệt trong lòng cười lạnh, Cảnh đế biết nàng lần trước đả thương thân thể, trong vòng năm rất khó có thai, càng muốn những lời dịu dàng này.

      Người đàn ông này vốn là như vậy.

      Ngoài mặt giống như người đàn ông tốt thế gian, nhưng trong lòng lại là người đàn ông lạnh nhạt thế gian.

      "Nguyệt nhi cũng vậy, Nguyệt nhi cũng hy vọng có thể có đứa con cùng Hoàng thượng, chờ Nguyệt nhi điều dưỡng tốt thân thể, nhất định sinh cho Hoàng thượng tiểu công chúa đáng ."

      Cảnh đế cười: "Tại sao là tiểu công chúa mà phải tiểu hoàng tử?"

      Trong cung này, ai muốn sinh hoàng tử, ai muốn được phong làm thái tử. Nhi tử với nữ nhi sao giống nhau được. Cảnh đế nhìn kỹ Tịch Nguyệt, muốn nhìn ra tâm tư của nàng.

      Tịch Nguyệt đáng : "Đó là tự nhiên, Hoàng thượng đều có hai tiểu hoàng tử rồi a, cho nên thiếp muốn sinh tiểu công chúa, như vậy thiếp chính là phần độc nhất rồi." Trong lời còn có nhiệt tình vì mình thông minh kiêu ngạo.

      Cảnh đế nghe vậy cười ha ha.

      Nha đầu này ngược lại lại đáng .

      "Được, trẫm đợi nàng sinh cho trẫm tiểu công chúa. Đại công chúa của Trẫm vì Nguyệt nhi mà sinh ra."

      Vốn lời này cũng chỉ là lời bông đùa của hai người, ngược lại ngờ, thế nhưng lời thành sấm*.

      * lời thành sấm: ví như câu hẹn ước của nhau.

      Đương nhiên, đây là để sau rồi .

      "Hoàng thượng, đến lúc đó người đặt tên cho con chúng ta, đừng giống mẹ thiếp tùy tiện như vậy có được hay ?" Ngón tay Tịch Nguyệt vẽ vòng tròn lên lồng ngực Cảnh đế.

      Cảnh đế cười : "Nguyệt nhi thích tên của chính mình?"

      "Cũng hẳn. Chỉ là cảm thấy khá tùy tiện. Tổ mẫu , tên thiếp giống như tên tiểu nha đầu nhà nghèo vậy."

      Cảnh đế cười vang.

      "Tịch Nguyệt sinh tiểu Tịch Nguyệt*, ràng là rất dễ hiểu a." Cảnh đế an ủi.

      *Tịch Nguyệt sinh tiểu Tịch Nguyệt: chữ Tịch Nguyệt đầu tiên là để chỉ tháng chạp. Ý câu này là Trong tháng chạp sinh ra tiểu Tịch Nguyệt. :)))

      Tịch Nguyệt thở dài.

      "Thiếp cũng muốn gọi theo thơ a họa a... Nghe văn nhã."

      "Tuy rằng tổ mẫu nàng cũng tên nàng bình thường, tại sao sửa lại cho nàng?" Lời này thuần túy là tò mò.

      Tịch Nguyệt ngẩn ra, có chút ngượng ngùng, giọng thầm: "Bọn họ tên xấu mới dễ nuôi. . . . . ."

      Cảnh đế nghe xong sửng sốt, ngay sau đó cười to.

      Đường đường là quan viên gia quyến Hàn Lâm viện, lại cũng gò bó với mấy tục lệ cũ kia?

      Tịch Nguyệt hờn dỗi: "Hoàng thượng cười thiếp. Sớm biết thế này cho người biết. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Tôm Thỏ, duyenktn1, KisaragiYue4 others thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 56:
      Editor: ttử đinh hương

      Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt chỉ tháng nữa bước sang năm mới rồi, trong cung này cũng hơn năm.

      Các cung đều vô cùng bận rộn, nhưng Tịch Nguyệt lại nhàn đến hoảng, đều có chuyện gì.

      Trước đó vài ngày Tề chiêu nghi phụng chỉ cùng nhau tham gia công việc trong cung, Tịch Nguyệt khẽ cười, đây là muốn tạo thành thế chân vạc.

      ra vinh sủng trong cung của nữ tử liên quan đến vui buồn của gia tộc. Gia tộc mạnh, có thể vì gia tăng trợ giúp đến hậu phi, mà nữ tử được sủng ái làm gia tộc này vinh quang.

      tại trong cung đều , bây giờ phụ thân Tề chiêu nghi gặp người chính là cười, trạng thái này lại bất đồng với thường ngày. Ngược lại bản thân Tề chiêu nghi, cũng vô cùng vui mừng quá đáng, khác biệt với thường ngày lớn.

      Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Tịch Nguyệt tự có suy tính của mình, nàng nhìn lại, ra loại người hơi được thế liền phô trương như Đức phi lại dễ phòng bị. Ngược lại loại người như Tề chiêu nghi, yên lặng tiếng động, thoạt nhìn quan tâm hơn thua, nhưng nàng lại cảm thấy, người như vậy mới khó hiểu.

      Tịch Nguyệt cầm cây kéo tự mình sửa cành hoa, mấy ngày này Thái hậu cũng để cho nàng giúp tay xử lý cung vụ, nhưng Tịch Nguyệt vẫn ngừng cự tuyệt. Thái hậu từ chối cho ý kiến.

      Tịch Nguyệt cảm thấy, cho dù nàng được sủng ái, cũng thích hợp nhúng tay vào những chuyện này, nàng cũng coi như hiểu Cảnh đế phần, nàng làm những chuyện này dưới tình huống chính mình chưa ổn định, phân vị vốn cao, nếu như mất sủng ái của Cảnh đế, cung vụ này còn có thể có quan hệ quá mức với nàng.

      Mà Thái hậu, có lẽ nhắc tới chuyện này cũng chỉ là thử dò xét nàng thôi.

      Cho dù Thái hậu nguyện ý quản lý cung vụ lắm, cũng thích người muốn tranh quyền đoạt lợi.

      Tịch Nguyệt nũng nịu muốn dùng tất cả thời gian phục vụ hoàng thượng, làm hoàng thượng vui vẻ, chọc cho Thái hậu cười hồi.

      biết có phải Tịch Nguyệt nhạy cảm hay , nàng cảm thấy, mình thấy Phó Cẩn Dao hai lần, thấy nàng ta có gì đó đúng, cụ thể là lạ ở chỗ nào được, tóm lại là ổn thỏa, hình như, Tịch Nguyệt cảm giác, Phó Cẩn Dao tỉnh táo giống trước kia, nóng nảy lợi hại. Hơn nữa có chút áp chế được tính khí của mình.

      Từ khi nào bắt đầu đây? Nghiêng đầu suy nghĩ chút, nghĩ xong liền nhìn về phương hướng Trúc Hiên.

      Sau đó lắc đầu thở dài.

      Hôm sau.

      Hôm nay là 15, chính là ngày thỉnh an Thái hậu, lúc này sắp đến lễ mừng năm mới, Tịch Nguyệt tất nhiên rất cẩn thận, biết tại sao, nàng cảm giác, trong lòng có chút nỡ.

      tới Tuệ Từ cung của Thái hậu, Tịch Nguyệt ngồi ngay ngắn bên kia, có lẽ do trước đó vài ngày cùng nhau tản bộ với Chu Vũ Ngưng nên Chu Vũ Ngưng nở nụ cười với nàng.

      Hai người đều xếp hàng ngồi.

      Phân vị của hai người vốn như nhau, ngồi chung cũng là bình thường.

      "Quan hệ của Thuần tần tỷ tỷ và Lệ tần tỷ tỷ cũng là tốt." Vu thường bên cạnh che miệng cười khanh khách, làm như phát ra cái gì.

      Tịch Nguyệt cũng cười: "Lời này của Vu thường hiền hậu. Chúng ta đây ai phải tỷ muội, đơng nhiên phải thân thiết với *. Chẳng lẽ phải lời ác độc, gặp mặt liền nhe răng trợn mắt với nhau? Nếu như vậy, có lẽ hoàng thượng lại muốn nhìn thấy chúng ta."

      Sắc mặt Vu thường càng thay đổi, khóe miệng ngập ngừng, cắn môi hề gì.

      An tiệp dư thấy thế mở miệng: "Thuần tần muội muội lại quen nhanh mồm nhanh miệng rồi, nhìn Vu muội muội mắc cỡ biết gì cho phải kì."

      Từ trước đến giờ An tiệp dư đều ra sức đối phó với Tịch Nguyệt bên ngoài, tất cả mọi người đều sớm biết được điều này. Mỗi lần có người nhằm vào Tịch Nguyệt, An tiệp dư đều phải đứng phía đối lập, theo đâm chọc mấy câu.

      "An tỷ tỷ lại sai rồi đấy. Muội muội quen nhanh mồm nhanh miệng cũng phải giả, nhưng muội muội tự nhận là cũng chút ổn thỏa. Đức Phi tỷ tỷ, tỷ phải phân xử cho tần thiếp. phải tỷ muội chúng ta vốn nên chung sống hoà thuận vui vẻ sao?" Tịch Nguyệt mở mắt to, vẻ mặt vô tội, khăn vẫy vẫy, vô cùng xinh đẹp.

      Đức phi như có thâm ý liếc mắt nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, mỉm cười đoan trang: "Muội muội tất nhiên có đạo lý. Ngươi nha, cũng đừng quá so đo với Vu thường, nàng ấy vốn cũng có ác ý, chẳng qua là tính tình thẳng thắn thôi."

      Đức Phi nhìn như là thiên vị Tịch Nguyệt, nhưng ý tứ trong lời lại làm cho người ta suy nghĩ nhiều.

      Sao Tịch Nguyệt biết ý tứ của Đức phi?

      Nếu như nàng suy đoán, Đức phi chính là người vô cùng có khả năng hại nàng, nàng vốn cũng phải là vì để Đức phi chủ trì công đạo. Chẳng qua là muốn lôi Đức phi xuống nước.

      có đạo lý nàng ta ngồi yên xem hổ đấu thôi.

      "Đức phi tỷ tỷ, tần thiếp vốn cũng so đo với Vu thường, nhưng An tỷ tỷ vừa như thế, bản thân tần thiếp và Vu thường đều phải cảm thấy xấu hổ đấy. Sợ là trong lòng Vu thường muốn trách tần thiếp rồi."

      Rốt cuộc lời này khiến mấy người đều bị vòng trong đó, Lệ tần nâng lên nụ cười, toàn thân nổi bật lên vẻ đắc ý lạ thường.

      "Nếu trong sáng thuần khiết lại đĩnh đạc, ta thấy, Thuần tần muội muội mới là đứng mũi chịu sào đấy."

      "Thái hậu nương nương đến ——" Tiểu thái giám bé nhưng kêu rất to.

      Mọi người ngừng .

      Thái hậu ngồi lên đầu, nhìn những khuôn mặt linh hoạt này: " tất cả cần tới sớm như vậy, các ngươi lại xem ra gì mà. Rốt cuộc còn trẻ tuổi, dậy sớm như thế mà vẫn thấy mệt mỏi."

      Tuy lời có ý oán giận, nhưng nhìn vẻ mặt Thái hậu ngược lại cũng thấy vui.

      ràng tới thỉnh an sớm chút, cho dù Thái hậu chưa rời giường, biết được những người này có lòng, cũng vui mừng.

      Đức phi vội vàng mở miệng: "Các vị tỷ muội đương nhiên cũng muốn sớm nhìn thấy thái hậu nương nương."

      Gần đây Thái hậu rất thích nàng ta, Đức phi tất nhiên biết được nguyên nhân, vốn cho rằng mình còn có thời gian bố trí, nhưng ai cũng chưa từng nghĩ, trừ Phó Cẩn Dao, lại thêm người Tề chiêu nghi.

      Hơn nữa rất ràng, Tề chiêu nghi giống Phó Cẩn Dao có thai nên tinh lực (tinh thần và thể lực) có hạn.

      Cho dù phát Thái hậu rất ít triệu kiến nàng ta, nhưng Đức phi vẫn vội vàng lấy lòng.

      "Giờ cuối năm, đều chuẩn bị ổn thỏa rồi?"

      Đương nhiên lời này hỏi Đức phi.

      "Hồi thái hậu, có Phó quý tần và Tề chiêu nghi giúp tay, ba người tần thiếp cùng nhau làm, tất nhiên thỏa đáng." Mặc dù Đức Phi nở nụ cười chuyện, nhưng Tịch Nguyệt lại thấy tay nàng ta siết thành quyền chặt, để bên váy.

      cam lòng sao?

      Tịch Nguyệt cười nhàn nhạt.

      Phó Cẩn Dao ở đối diện thấy nàng nở nụ cười, nhìn theo tầm mắt của nàng, dù có che chắn nhưng cũng nhìn thấy Đức Phi như thế, thầm hạ mắt.

      "Ừ, cung vụ nhiều và nặng nề, bên cạnh ngươi lại có nhị hoàng tử, tất nhiên tinh lực có hạn. Phó quý tần cũng là người có thai, cần cẩn thận nhiều hơn, như thế xem ra, Tề chiêu nghi, ngươi đành phải làm người khổ cực, gánh vác phần nhiều cho tỷ tỷ muội muội của ngươi."

      Tề chiêu nghi ngồi thẳng nơi đó, mỉm cười: "Dạ, nô tì hiểu."

      Cái phi tần khác đều thầm hận trong lòng, sao trong nháy mắt liền thay đổi thời tiết rồi, mấy ngày trước đây Tề chiêu nghi này còn ngồi bên có tiếng tăm gì, ngay cả cũng nhiều, ngày hôm nay được cưng chiều, ngay cả Thái hậu cũng phải nể trọng nàng ta?

      Lại tán gẫu hồi, dưới tình huống bình thường, nếu như người khác chủ động khiêu khích Thẩm Tịch Nguyệt, nàng đều mở miệng, ngược lại ngoan ngoãn quy củ ngồi nơi đó.

      Mặc dù tuổi Thái hậu cũng phải rất lớn, nhưng thân thể quả tốt lắm, ngồi lát, bà hơi mệt mỏi.

      Quế ma ma tất nhiên hiểu được ý tứ của chủ tử, cũng bày ra tư thế tiễn khách.

      Mọi người liền vội vàng đứng lên.

      tại Phó Cẩn Dao cũng chưa lộ bụng bầu, bởi vì thân phận khác nhau, nàng cũng coi như là phía trước.

      Đám người Tịch Nguyệt chờ đợi ở xa xa phía sau.

      Nhưng Phó Cẩn Dao muốn ra khỏi cửa, dĩ nhiên phải qua bên cạnh những người này, ánh lửa trong điện sáng, dường như tất cả mọi người chú ý, chỉ thấy Chu đáp ứng rút cây dao sắc bén, đâm thẳng về phía Phó Cẩn Dao.

      "A ~~~"Tất cả mọi người kinh hãi.

      "Chủ tử. . . . . ."Cũng may mà Vân Tuyết bên cạnh Phó Cẩn Dao nhạy bén, dùng lực, đẩy Phó Cẩn Dao ra. Dao kia hơi lệch, chính là đâm thẳng vào cánh tay Vân Tuyết.

      Nếu như dao này đâm người Phó Cẩn Dao, đây lại chính là nơi ngực.

      dao kia của Chu đáp ứng trúng, liền tranh thủ giơ dao lên, muốn hành hung lần nữa, mà ít phi tần xung quanh lại bị trật chân té trong lúc né tránh, sợ hãi rơi lệ.

      Trong lúc nhất thời Tuệ Từ cung lại hỗn loạn lên, mà bởi vì Vân Tuyết đẩy, Phó Cẩn Dao cũng bị thương. Khi Chu đáp ứng giơ đao về phía nàng ta lần nữa, nàng ta trốn bước dài.

      Giết nàng kịp, mắt Chu đáp ứng đỏ rực nhìn về phía sau, lại thấy Thẩm Tịch Nguyệt, nghĩ đến chính là nữ nhân này hại nàng ta từ tài nhân biến thành đáp ứng, lại làm hoàng thượng thích, chạy thẳng tới chỗ nàng.

      Tất cả đều xảy ra cực kỳ nhanh chóng, nàng ta còn chưa đến gần Thẩm Tịch Nguyệt, bị thị vệ xông tới bắt lại.

      Cho dù ai cũng nghĩ ra, Chu đáp ứng lại mang theo dao găm tiến vào Tuệ Từ cung, mà dao đầu tiên của nàng ta lại làm cho người ta phòng bị, mới có thái độ hỗn loạn này, ra chuyện này phát sinh, chẳng qua chính là chuyện trong nháy mắt.

      Chu đáp ứng bị bắt, Thái hậu vuốt ngực, làm như cũng bị kinh động.

      "Thái hậu, người sao vậy, truyền thái y. . . . . ." Quế ma ma vội vàng gào thét.

      Mà Vân Lam người cung nữ khác bên cạnh Phó Cẩn Dao vội vàng qua kiểm tra Vân Tuyết.

      Phó Cẩn Dao buông lỏng nhưng muốn khóc.

      "Mọi người cũng đừng trì hoãn ở đây, về phần Chu đáp ứng, ai gia đương nhiên cho các ngươi công đạo, truyền thái y mang cung nữ này ra ngoài chẩn bệnh. Lập tức có thái y đến các cung chẩn bệnh cho các ngươi." Thái hậu vẫn tính là tỉnh táo. Khôi phục chút, hơi bình tĩnh liền chỉ điểm.

      Mấy cung nữ vội vàng qua mang Vân Tuyết ra.

      Tất cả những người khác đều run run rẩy rẩy, hoàn toàn biết làm ra vẻ như thế nào.

      Lúc này ai có thể sợ hãi, may là Tịch Nguyệt cũng như thế, nàng tuyệt đối nghĩ tới, Chu đáp ứng bí quá hoá liều mà làm chuyện như vậy, nàng ta như vậy chỉ hại mình, cũng liên lụy cả nhà.

      Lại nghĩ đến bộ dạng nàng ta mang theo dao găm chạy tới chỗ mình, Tịch Nguyệt lại lạnh lẽo hồi.
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      thuyt, Banashi, KisaragiYue4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :