1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Quyển 2 -Chương 7 : Chuyện cũ tái .

      Trong phòng bao quán cà phê yên tĩnh.

      gian lại rơi vào im lặng.

      Kiều Tịch Hoàn gì, Tề Lăng Phong cũng .

      Hai người bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.

      tất cả mọi chuyện đều do Cố Tử Hàn thầm thao túng, còn chỉ phụ trách thực sao?” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng hỏi .

      “Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu như gà mổ thóc.

      Khóe miệng Tề Lăng Phong bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt lên tia hung ác.

      Tính tới tính lui, vẫn bị Cố Tử Hàn tính kế sao?!

      Được lắm!

      hung hăng nắm lấy ngón tay.

      chưa từng bị người ta đùa giỡn như vậy!

      nhướng mày: “Kiều Tịch Hoàn, đồng ý hợp tác với tôi ?”

      “Đồng ý.” Kiều Tịch Hoàn nhìn ta: “Chỉ cần để tôi được an toàn ở lại Cố thị làm việc là được.”

      “Được, buổi đấu thầu ngày mai cần tới, chỉ cần đưa danh sách cho tôi là được, sau đó tôi tặng món quà lớn.” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng.

      “Tề Lăng Phong, mặc dù tôi thông minh, nhưng cũng phải con ngốc, tôi làm vậy phải quá ràng sao? Nếu Cố Diệu biết, tôi vì hợp tác với mà đánh mất hạng mục lớn như thế, tôi còn vị trí ở nhà họ Cố sao?” Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Lăng Phong, bình tĩnh hỏi ta.

      Trong mắt người ngoài, Kiều Tịch Hoàn ngu ngốc đến mức nào vậy?!

      Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn, đôi mắt trở nên căng thẳng.

      Trong hạng mục này, tinh thần quả có phần khẩn trương, hoảng hốt, chuyện thể thực ràng như thế nhưng lại buột miệng ra, ta cười cười, che giấu cảm giác xấu hổ: “Đương nhiên, tôi chỉ đùa thôi.”

      “Tôi biết mà, thông minh thế, làm vậy, hơn nữa, nếu tôi , Cố Tử Hàn cũng có thể , những người khác ở Cố thị cũng có thể.” Kiều Tịch Hoàn cười , nhìn ra bất kì tâm cơ gì.

      “Ừ. đúng.” Tề Lăng Phong gật đầu: “Là tôi suy nghĩ chu đáo, sao, ngày mai đấu thầu cứ tiếp tục, sau này chúng ta còn hợp tác nhiều hơn.”

      “Được.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

      “Thời gian còn sớm, chúng ta về , sau này liên lạc nhiều hơn.” Tề Lăng Phong nhìn qua rất ôn hòa, dường như đối xử với bất cứ ai cũng ôn hòa như vậy, giống như dòng nước ấm chảy xuôi dòng.

      Hai người lần lượt rời khỏi.

      Tề Lăng Phong ngồi ở trong xe của mình nhìn chiếc taxi chở Kiều Tịch Hoàn biến mất khỏi tầm mắt.

      ta lạnh nhạt cầm lấy di động gọi: “Tử Hàn.”

      “Lăng Phong, chuyện gì?”

      “Ngày mai phải bỏ thầu rồi.” Tề Lăng Phong : “Tôi nắm chắc có việc gì.”

      “Mấy ngày gần nay, tôi bị theo dõi rất chặt, trước đây đều do Diệp Mị làm việc giúp tôi, nhưng bây giờ lại bị Kiều Tịch Hoàn trước nước, căn bản có cách nào điều tra hành tung của ta. Vì thế biết ta ngầm giở thủ đoạn gì. Nhưng đừng vội, tôi bảo cấp dưới của tôi đưa đến phần phương án ngày mai rồi, tối nay tôi gửi nó cho .” Cố Tử Hàn .

      “Được.” Tề Lăng Phong rất bình tĩnh .

      Nhưng trong lòng sớm nghĩ cách.

      Lời ban nãy của Kiều Tịch Hoàn chỉ tin khoảng 60% nhưng bây giờ tin 100%

      Khi nào Cố Tử Hàn cảm thấy ổn, ta đều sử dụng ám chiêu với , đối đầu trước đó vài lần, ta cố tình đưa thông sai để chĩa mũi tên sang Kiều Tịch Hoàn, từ đó giúp ta có thời gian chuẩn bị, hèn gì, dù tìm mọi cách cũng như sử dụng đủ mọi quan hệ để phá vỡ mối quan hệ giữa các thành viên trong tổ hạng mục, nhưng vẫn thành công. Kiều Tịch Hoàn vừa mới đến Cố thị, có năng lực như vậy, cũng có quyền lực lớn thế, dường như chỉ có Cố Tử Hàn mới có địa vị như vậy.

      Khóe miệng ta nở nụ cười lạnh lùng, Cố Tử Hàn bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, chúng ta cứ chờ xem!


      Đôi mắt ta trầm xuống, gọi cú điện thoại: “Long Đằng.”

      “Tổng giám đốc Tề, lại có vụ làm ăn gì lớn sao? Lần này đừng bắt em làm việc xấu đấy.” Long Đằng bằng giọng lơ đãng.

      “Yên tâm, bên phía Tiêu Dạ tôi sắp xếp ổn thỏa rồi, ta tìm gây phiền phức đâu.”

      “Như vậy tốt, cũng biết những loại giang hồ trốn chạy như chúng tôi, tốt nhất là nên chọc người đường. Cuộc sống tạm bợ, kiếm chút tiền, em tôi cũng phải chờ già về quê hồi hương.” Long Đằng lải nhải liên miên.

      Tề Lăng Phong cau mày nhìn ngoài cửa sổ: “Chuyện khác dong dài, tôi chỉ chuyện chính với .”

      .”

      “10 giờ sáng mai, hãy theo dõi người. Người đó tên là Kiều Tịch Hoàn, 9 giờ ta ngồi xe Cố thị xuất phát.” Trong mắt Tề Lăng Phong lên tia tàn nhẫn, gằn từng tiếng hỏi: “Còn nhớ chuyện của Hoắc Tiểu Khê ?”

      lại làm em khó xử rồi, tôi định chậu vàng rửa tay mặc kệ.”
      “Tôi cho việc làm, còn sợ bại lộ gì sao, cứ yên tâm làm , chuyện phía sau có tôi lo hết.”

      “…Tiền bạc sao?” Long Đằng do dự chút hỏi.

      “300 vạn.”

      “Ít hơn so với lần trước?” Long Đằng có phần bất mãn.

      “Lần trước là 3 người, lần này chỉ có người.”

      “Chuyện này cũng tính toán, đúng là giao thiệp với thương nhân các người là phiền phức! Được rồi, được rồi, em tôi dạo này cũng kẹt, cũng có thể giải quyết nhu cầu cần thiết. Ngày mai tôi làm, cứ chờ tin tốt của tôi .”

      “Nhớ đừng bại lộ thân phận.”

      “Tôi đâu có ngu.” Long Đằng .

      Tề Lăng Phong cười lạnh lùng, Kiều Tịch Hoàn đừng trách tôi ra tay độc ác với , chỉ là vật hy sinh đầu tiên thôi, từ từ có nhiều người chôn cùng với , cứ lên đường mình trước !

      Khóe miệng ta lộ ra nụ cười lãnh, lái xe rời khỏi.


      ta lái xe rất chậm, bởi vì luôn thích làm những chuyện nắm chắc, giống như trước đây đối với Hoắc Tiểu Khê, tốn suốt 10 năm thời gian để đổi lẩy tất cả hôm nay của mình, cảm thấy rất xứng đáng.

      đeo tai nghe Bluetooth lên, bấm điện thoại lên, giọng điệu hết sức diu dàng:

      “Sở Huân, làm gì vậy?”

      làm việc, nào giống như , làm ông chủ nhịp chân, em chỉ là phận làm công thôi.”

      “Đồ ngốc, là ông chủ, em phải là bà chủ sao?”

      “Đáng ghét!” Bên kia làm nũng.

      “Tan tầm sớm chút, đến đón em ăn.”

      “Làm gì?”

      “Chúc mừng.”

      “Chúc mừng cái gì? nắm được hạng mục rồi sao?” Sở Huân hỏi.

      “Chúc mừng càng ngày càng em.” Giọng điệu của Tề Lăng Phong tràn ngập từ tính, lời thương này ra từ trong miệng ta, lại mang theo hương vị khác.

      “Miệng lưỡi trơn tru.” Oán giận nhưng lòng cảm thấy hạnh phúc.

      “Xấu hổ rồi sao? Đồ ngốc.” Tề Lăng Phong dịu dàng an ủi: “Sở Huân, nghe bạn của em về nước rồi? Chính là người bạn lần trước giúp đỡ chúng ta đấy, đêm nay có rảnh , muốn mời ấy ăn cơm?”

      Lôi Lôi sao? ấy về nước mấy ngày rồi, muốn mời ấy dùng cơm?”

      “Có khó khăn gì sao?”

      “Làm gì có?! ấy cứ ầm ĩ đòi gặp , muốn xem là người đàn ông như thế nào có thể khiến em mê thành..” Sở Huân muốn lại thôi, tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Dù sao em cũng gọi điện thoại cho ấy, lát nữa gọi cho .”

      “Được.” Tề Lăng Phong gật đầu.

      Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt ta khôi phục lại lạnh lùng.

      Sở Huân đối với

      cũng hơi thích…..

      Nhưng cũng may bé này biết ngoan ngoãn nghe lời, dịu ngoan hơn so với Hoắc Tiểu Khê năm đó, đều do định đoạt, giống như Hoắc Tiểu Khê, đoạt lấy tất cả vượt trội của .
      Last edited by a moderator: 18/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Quyển 2: Phong vân thương trường

      Chương 7 (tt):


      Edit: An

      Trong phòng bao, Lôi Lôi, Tề Lăng Phong và Sở Dĩ Huân cùng nhau ăn cơm, toàn bộ bữa cơm xem như hài hòa, Tề Lăng Phong rất biết cách điều hòa khí, giống như những người đàn ông phô trương bình thường, Lôi Lôi có ấn tượng rất tốt với ta.

      “Đúng rồi, Lôi Lôi, chuyện lần trước cảm ơn , giúp tôi việc lớn.” Tề Lăng Phong nhìn như tùy ý .

      có gì, chuyện thôi. Hơn nữa, tôi với Dĩ Huân từ cùng nhau lớn lên, chuyện của ấy cũng là chuyện của tôi, cần để trong lòng.” Lôi Lôi .

      “Đối với là chuyện , nhưng đối với tôi mà lại là chuyện lớn.” Tề Lăng Phong rất nghiêm túc: “ xem, nếu có cơ hội, tôi muốn mời Tiêu Dạ ăn bữa cơm, bày tỏ chút lòng biết ơn.”

      “Tiêu Dạ bình thường rất bận.” Lôi Lôi .

      “Lại bận, ta ở bên cậu sao?’ Sở Dĩ Huân cũng thông minh, Tề Lăng Phong cần , cũng biết Tề Lăng Phong muốn làm quen với Tiêu Dạ, địa vị Tiêu Dạ ở Thượng Hải, gần như ai có thể lay động được, nếu có thể kết mối quan hệ này, từ nay về sau bạch đạo hay hắc đạo ở Thượng Hải đều suông sẻ, đây là mối làm ăn có lợi!

      “Đến lúc đó, tôi hỏi.” Lôi Lôi chống lại được thịnh tình của hai người, đáp ứng .

      Nhưng Tiêu Dạ phải là người tùy tiện ăn bữa cơm với người khác, trở về lâu như vậy, mặc dù có đến Hạo Hãn tìm , nhưng Tiêu Dạ vẫn chưa đích thân cùng ăn cơm, hơn nữa mấy ngày nay Tiêu Dạ về cũng vì đường xảy ra chút chuyện, ngược lại có liên quan quá lớn đến .

      Nhưng…

      Khóe miệng ta hơi cong lên.

      Tiêu Dạ sớm hay muộn là người của .

      Trước sau gì cũng khiến cho người phụ nữ tên Diêu Bối Địch ấy cuốn gói rời khỏi đây!

      ….

      Diêu Bối Địch có khẩu vị, đặc biệt khi biết ăn chung nhà hàng với Lôi Lôi.

      vẫn nhìn Ân Bân ăn cơm.

      Khẩu vị Ân Bân rất tốt, lần nữa hoài nghi, bàn nhiều thức ăn như vậy, chắc ta ăn hết.

      “Đừng kinh ngạc như vậy, tôi đói bụng lâu rồi. mình ăn cơm có ý nghĩa, trong nhà cũng có ai nấu cơm, có người ăn cơm cùng đương nhiên phải ăn nhiều chút.” Ân Bân nhìn sắc mặt Diêu Bối Địch thản nhiên cười .

      “Tôi chưa gì cả.” Diêu Bối Địch nhún vai .

      Ân Bân cười cười.

      Diêu Bối Địch gọi phục vụ đến tính tiền, hai người rời khỏi nhà hàng.

      Xe Diêu Bối Địch đưa sửa, sau khi tan làm, Ân Bân tự mình lái xe tới, vốn muốn gọi xe, nhưng Ân Bân lại sống chết muốn đưa , cái gì ăn cơm ít lễ độ vẫn phải có!

      Diêu Bối Địch cũng từ chối, ngồi vào xe Ân Bân đến tiểu khu dưới lầu.

      vừa mới xuống xe, chiếc xe hơi màu đen cũng
      [​IMG]

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Truyện hay,nhưng bỏ dở lâu quá

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Mong rang sau nay a tieu da se chi bi nguoc lai cho kho so luon

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.2:

      Edit: An


      Tiêu Dạ ra khỏi cửa, bên ngoài tiểu khu có xe đậu sẵn chở rời .


      đến Hạo Hãn.


      Vừa rồi Lôi Lôi gọi điện thoại cho , hỏi ở đâu, ta đến tìm .


      bảo Lôi Lôi đến Hạo Hãn chờ .


      Lôi Lôi mới là người phụ nữ mà thương, Diêu Bối Địch thể sánh bằng nửa phần của , ban nãy quả nhiên ngủ đến hồ đồ, cho nên mới nhận ra người trước mặt mình là ai.


      Môi mỏng cong lên, ngón tay hiểu sao lại vuốt ve môi mình.


      Ánh mắt nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm lạnh.


      đường đến Hạo Hãn, Lôi Lôi ngồi trong phòng chờ thông dụng để đợi , vô cùng thân mật kéo tay : “Dạ, đâu vậy?’


      “Có chút việc, nên trở về chuyến.” Tiêu Dạ , sau đó đáp lại ôm ta vào trong ngực.


      “Ừ.” mặt Lôi Lôi hơi mất mát nhưng vẫn che giấu rất nhanh, cười : ‘Tối hôm nay em ăn cơm còn đụng Diêu Bối Địch đấy.” “Ăn cơm với người đàn ông.Đúng rồi, em còn chụp lại tấm hình, bình thường thấy ấy hay cười, em còn tưởng ấy thích cười, khi ở chung với người đàn ông đó, lại cười rất đẹp mắt.” Lôi Lôi xong, cầm điện thoại đưa tấm hình cho Tiêu Dạ xem, giọng điệu có gì đặc biệt, dường như kể chuyện gì đấy rất bình thường.


      Tiêu Dạ nhìn thoáng qua, sau đó lại dời tầm mắt sang chỗ khác.


      Lôi Lôi thầm cười nhưng cũng thức thời nhiều, thân thiết : “Dạ, hay là chúng ta chụp chung tấm hình , chụp ? Góc 45 độ nhé?”


      .”


      “Đến đây, em dạy .” Lôi Lôi quấn quít , cầm điện thoại giơ lên cao: “Cười cái.”


      Vẫn lộ ra khuôn mặt lạnh lùng như cũ.


      “Được rồi, em cười.” Lôi Lôi kéo sát hai khuôn mặt lại với nhau. Trong hình Tiêu Dạ cười còn Lôi Lôi lại cười như hoa, trông có vẻ rất khôi hài.


      Tiêu Dạ thích những thứ này, có thể để chụp là cực hạn rồi, Lôi Lôi hiểu ý Tiêu Dạ, oán hận chút nào, ngoan ngoãn cất di động vào trong túi, cùng ngồi ghế sofa uống ít rượu.


      Bên trong phòng rất yên tĩnh, Tiêu Dạ thích chuyện.


      Lôi Lôi phá vỡ im lặng, chủ động mở miệng : “Dạ, em có người bạn muốn làm quen với , khi nào có thời gian, người bạn đó muốn mời ăn cơm.”


      “Ai?”


      “Chính là Tề Lăng Phong, bạn trai của bạn tốt Sở Dĩ Huân của em, lần trước em có với đó.” Lôi Lôi mạch: “Việc lần trước giúp ta, ta bất luận như thế nào cũng muốn giáp mặt cảm ơn .”


      “Cái loại người đó, gặp, em hãy bảo ta bỏ ý định làm quen với .” Tiêu Dạ mở miệng , giọng điệu hết sức nghiêm túc, khiến người đối diện thể lay chuyển tình hình: “Chuyện thương trường, nhúng tay vào.”


      “Nhưng mà và Hoắc Tiểu Khê…” Mặc dù ở nước ngoài nhưng nhất cử nhất động của đều biết, mỗi chuyện đều do Sở Dĩ Huân kể lại cho nghe, cảm thấy rất cảm kích.


      “Đó là chuyện cũ rồi, Lôi Lôi.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng : “Tề Lăng Phong, loại người đó, muốn tiếp xúc cũng có lý do gì cả.”


      “Nhưng đó là bạn của em.” Lôi Lôi nhịn được oán giận .


      cũng cấm em kết bạn.” Tiêu Dạ .


      Lôi Lôi cắn môi.


      “Được rồi, nữa, thời gian còn sớm, em nên về nghỉ ngơi , bảo A Bưu đưa em về.” Tiêu Dạ với ta.


      Hốc mắt Lôi Lôi hơi đỏ: “Dạ, mỗi đêm đều đưa em về như vậy, chẳng lẽ biết em vì ai mới trở về sao?”


      Tiêu Dạ im lặng, gì.


      “Em quan tâm hôn nhân giữa với Diêu Bối Địch, bù đắp cho ta ngần ấy năm là đủ rồi. Còn tiếp tục như vậy hai người chỉ làm tổn thương lẫn nhau mà thôi, phát hai người ởchung càng ngày càng vui vẻ sao?” Khóe mắt Lôi Lôi có nước mắt.


      “Đến bây giờ em cũng ép , giống như năm đó bảo em xuất ngoại vài năm, tất cả em đều nghe theo , tại cũng nên cẩn thận suy nghĩ, sau này chúng ta như thế nào?”


      Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ thương tâm Lôi Lôi, ngón tay nhàng vuốt ve gương mặt , : “Ngoan, về trước .”


      Giọng điệu rất nhưng cũng rất kiên quyết.


      Khi Tiêu Dạ thích chuyện, hay chuyện mà kiên trì, nếu như chạm đến điểm mấu chốt của ta hậu quả tưởng tượng nổi.


      Lôi Lôi cắn môi, rời khỏi.


      vẫn cảm thấy Tiêu Dạ , ít nhất nhiều năm như vậy vẫn có tình cảm với Diêu Bối Địch, từng cảm thấy rất tự hào, nhưng giờ phút này, bỗng cảm thấy hiểu, tình cảm Tiêu Dạ dành cho rốt cuộc là tình cảm gì?


      Tình ? Hay còn lại chỉ là áy náy.


      Trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt.


      Đối với Tiêu Dạ, nhịn nhục nhiều năm như thế, tuyệt đối buông tay, tuyệt đối để cho Diêu Bối Địch giễu võ dương oai ở trước mặt .




      Hôm sau Kiều Tịch Hoàn thức dậy sớm.


      Hôm nay có hạng mục lớn, ngủ được.


      Sau khi rời giường, mở cửa phòng ngủ ra, thẳng vào toilet.


      Khi cửa toilet mở ra, hơi dừng lại chút.


      Bên trong phòng tắm, Cố đại thiếu ngồi tên bồn cầu, vẻ mặt lãnh.


      biết gõ cửa sao?” Cố đại thiếu lạnh lùng hỏi


      biết khóa cửa sao?” Kiều Tịch Hoàn cam lòng yếu thế.


      Cố đại thiếu nóng giận: “Vậy biết cái gì là phi lễ sao?”


      “Tôi chưa nhìn thấy gì cả, sao gọi là phi lễ chứ?” Kiều Tịch Hoàn phản bác.


      Sắc mặt Cố đại thiếu càng thêm khó oci.


      “Được rồi, tôi chọc nữa, hôm nay tôi muốn bàn cuộc làm ăn.”Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng tắm: “Đừng ảnh hưởng tâm trạng tốt của tôi, bàn xong mời ăn cơm.”


      Sắc mặt Cố đại thiếu vẫn tốt lắm.


      “Quyết định vậy , tôi ra ngoài rửa mặt cái .” Kiều Tịch Hoàn bỏ lại câu, sau đó rời khỏi.


      Cố Tử Thần nhíu mày.


      Sau đó lại nhanh chóng giãn ra, nghĩ vụ làm ăn này dễ bàn như vậy.





      Kiều Tịch Hoàn rửa mặt xong, trang điểm nhạt, rồi mặc bộ comple công sở hết sức khéo léo lại lộ ra vẻ nữ tính, vẫn buộc bóc đuôi ngựa như cũ, chân mang đôi giày cao gót dài 8cm, tay cầm chiếc túi xác số lượng có hạn.


      Tới Cố thị 8 giờ rưỡi, mở cuộc họp triệu tập mọi người 9h, dẫn Doãn Tường rời khỏi tập đoàn Cố thị đến khách sạn của James tiên sinh.


      Kiều Tịch Hoàn ngồi ở tay lái phụ, cả người sảng khoái tinh thần.


      Càng là tình huống hồi hộp, lại càng cảm thấy hưng phấn.


      “Tổ trưởng Kiều, tâm trạng tệ nha.” Doãn Tường nhìn , cười .


      “Ừ, duy trì trạng thái tốt nhất, chính là tạo áp lực vô hình với người cạnh tranh với cậu, tóm lại, trong môi trường cạnh tranh, điều tối kỵ nhất chính là thể vứt bỏ tâm trạng tự tin của mình.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng .


      “Ừ.” Doãn Tường gật đầu .


      Hai người dọc đường vừa vừa cười. Từ tập đoàn Cố thị đến khách sạn của James tiên sinh quá tiếng đồng hồ, nên Doãn Tường lái xe nhanh chậm.


      Kiều Tịch Đoàn nhìn ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ chiếu ánh sáng vàng rực xuống mặt đất, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, từ đến lớn, bất kể là mùa hạ nóng bức nhưng vẫn thích ánh mặt trời sáng lạn càng sáng càng tốt.


      Đôi mắt hơi đổi, trở nên căng thẳng.


      Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy chiếc xe tải màu lam chạy phía sau xe bọn họ, cảm giác rét lạnh và u ám bỗng trào lên trong lòng, ngay cả lỗ chân lông cũng co rút, từng hình ảnh lên trước mắt, muốn dừng cũng được.


      “Doãn Tường, lái nhanh chút.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng .


      “Sao vậy, bây giờ còn sớm mà.” So với vẻ khẩn trương của Kiều Tịch Hoàn, Doãn Tường vẫn rất bình tĩnh.


      lái nhanh chút.” Kiều Tịch Hoàn thúc giục.


      “Ừ.” Doãn Tường hiểu lắm, nhưng lãnh đạo như thế nào làm như thế ấy.


      Doãn Tường đạp chân ga. Xe ràng tăng tốc hơn rất nhiều.


      Kiều Tịch Hoàn nhìn chiếc xe tải phía sau, tăng tốc nó cũng tăng tốc.


      Cảm giác sai!


      Kiều Tịch Hoàn nắm chặt tay, khiến mình bình tĩnh trở lại.


      “Bàn ga với bàn thắng có vấn đề gì ?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi.


      có vấn đề gì cả.” Doãn Tường buồn bực .


      “Cậu thử xem.”


      “Ừ.” Doãn Tường đạp thử cái, sau đó phanh lại: “Tất cả đều bình thường, sao vậy, sắc mặt chị rất khó coi.”


      May quá, giống như lần trước, lần trước phanh xe bị người khác động tay động chân!


      phục hồi lại lí trí, để bản thân tỉnh táo lại, cau mày nhìn chiếc xe tải lớn theo sát phía sau, dựa theo kinh nghiệm chiếc xe phía sau chính là trợ lực, ở giao lộ phía trước chắc chắn còn chiếc khác mai phục, chiếc đó mới là quan trọng.


      Chỉ là, Tề Lăng Phong, lặp lặp lại người tôi có chiêu, cảm thấy nhàm chán sao?
      Last edited by a moderator: 25/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :