[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 45: Tiền của tong


      Sau bữa cơm trưa, Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương ngồi lên xe ngựa bắt đầu gấp rút lên đường.

      Trong xe, Thiên Chỉ Diên xoa xoa cái bụng căng tròn, nằm duỗi người đánh giấc no. Hên là nàng ăn đủ no nê chứ chẳng muốn đêm tối đói bụng phải mò bánh bao mà gặm, bánh bao và khô lương nàng đều thích.

      Thiên Chỉ Diên nằm trong mà hai tay dang ngang, hai chân dang rộng, trông chẳng giống người con ý tứ chút nào. Nhưng dù sao Thẩm Vân Tương phải thứ đồ tốt lành gì, nàng cũng cần giả vờ.

      Xem như là nàng được trải nghiệm cái được gọi là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau” rồi. Trong hoàng cung, nàng là Hỗn thế ma vương, ai nấy nghe đến đều sợ hãi. Còn trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng chỉ là con cá trạch, dù da có trơn thế nào cũng thoát khỏi lòng bàn tay của Thẩm Vân Tương.

      Thiên Chỉ Diên suy nghĩ, nếu nàng trả đũa được Thẩm Vâm Tương nàng cam tâm. Làm thế nào đây?

      Đánh sao? Nàng đánh lại. Đấu ư? Thất bại là chắc.

      Thiên Chỉ Diên bỗng nhớ đến heo mỡ Thiên Hoài Thành, bây giờ nàng thấu hiểu phần nào nỗi uất ức của khi bị nàng bắt nạt. Từ trước đến nay, Thiên Chỉ Diên nàng chưa từng chịu uất ức, có thù báo phải bản tính của nàng!

      Đôi con ngươi đen láy đảo cái, sau đó miệng lại tủm tỉm cười.

      Nàng bỗng nhiên ôm bụng lăn vòng.

      “Ui da. . .”

      Thiên Chỉ Diên lăn qua lăn lại trong xe, miệng la hét.

      “Sao vậy?”

      “Con đau bụng quá, chắc tại ăn hơi nhiều.”

      “Con đấy, ăn thôi, ăn cả núi.”

      Thẩm Vân Tương đến cạnh Thiên Chỉ Diên ngồi xuống, vươn tay xoa xoa bụng cho nàng.

      “Ui da. . .”

      Thẩm Vân Tương vừa xoa, còn Thiên Chỉ Diên vừa la vừa khóc, trông vô cùng thảm thương.

      “Sao lại đau đến mức này?”

      “Sư phụ, giúp con với, con đau quá. . .” Thiên Chỉ Diên ngừng lăn qua lăn lại.

      Thẩm Vân Tương vừa xoa, vừa cúi xuống.

      Bỗng ở đâu xuất chất bụi khói màu trắng giữa hai người khiến Thẩm Vân Tương nhíu mày lại, hai mắt Thẩm Vân Tương dần dần mờ mịt sau đó bỗng ngã ra sau.

      Thiên Chỉ Diên chứng kiến Thẩm Vân Tương từ từ ngã xuống, miệng nở nụ cười gian.

      “Sư phụ? Sư phụ?”

      Thiên Chỉ Diên gọi hai tiếng, sau đó vỗ vỗ má của Thẩm Vân Tương, chẳng thấy Thẩm Vân Tương có phản ứng gì. Nàng đưa tay lại gần mũi Thẩm Vân Tương. Tốt, còn thở, quả nhiên trúng chiêu rồi!

      Sau khi vất vả bỏ thuốc mê Thẩm Vân Tương, điều đầu tiên mà Chỉ Diên làm chính là lấy lại túi tiền của nàng. Tất cả đồ quan trọng nàng đều cất giữ trong chiếc túi đó, chỉ còn mỗi lọ thuốc mê là nàng để trong người phòng trường hợp khẩn cấp. Lấy lại cái túi đó, nàng mới có thể đấu tiếp với Thẩm Vâm Tương.

      Thiên Chỉ Diên lại gần chỗ mà Thẩm Vân Tương để hành lí, bắt đầu lục lọi. Nàng lục tới lục lui, lục xuôi lục ngược mới tìm thấy cái túi đó.

      Ơ? Mấy chai lọđâu hết rồi? Quan trọng nữa là, xấp ngân phiếu của nàng đâu?

      “Aaaaa! Thẩm Vân Tương, đồ cầm thú!”

      Thiên Chỉ Diên tức tối hét lớn, nàng muốn tra tấn Thẩm Vân Tương, dùng luôn cả thập đại cực hình mới được. Vừa mới quay đầu, nàng phát người nào đó nhãn nhã nằm xe rất khêu gợi, nhìn nàng chằm chằm.

      “Tiểu Diên nhi, con la hét gì đó?” Thẩm Vân Tương nhếch nhếch môi.

      Thiên Chỉ Diên bỗng phát , nếu Thẩm Vân Tương gọi nàng là Diên nhi sao. Nhưng nếu Thẩm Vân Tương gọi nàng là Tiểu Diên nhi, ắt hẳn nàng sắp gặp phải đại nạn rồi.

      Vì vậy, Thiên Chỉ Diên dù tức giận trùng trùng cũng biến thành con chó nịnh nót, “vẫy đuôi” tới cạnh Thẩm Vân Tương, xoa xoa bóp bóp chân cho Thẩm Vân Tương.

      “Sư phụ, con vừa mới là cầm tay, cầm tay đó. Người phải là rất hay dùng tay gảy đàn sao?”

      “Ừ. . .” Thẩm Vân Tương lười biếng đáp lại.

      “Cái đó, sư phụ, chai lọ trong túi của con đâu?”

      “Ta ném rồi, vừa nặng vừa cần dùng đến.”

      “Vậy còn, cái túi của con? Chẳng lẽ cũng cần nên ném luôn?”

      “À, ta để lại tiền trang rồi, chờ con lớn lên đưa lại.”

      “Người….!” Thiên Chỉ Diên nhảy dựng, tức giận chỉ tay vào Thẩm Vân Tương.

      “Ta thế nào?” Thẩm Vân Tương nhướng lông mày, có vẻ rất hứng thú.

      Thiên Chỉ Diên nhếch miệng, lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vân Tương đấm chân cho Thẩm Vân Tương.

      “Sư phụ, người đối tốt với con quá.”

      “Ừ, Diên nhi ngoan.”

      Càng tức giận, Thiên Chỉ Diên càng dùng sức đấm thùm thụp vào chân chân. Cho đến ít sau, nàng cũng mệt mỏi, ít sức lực như gãi ngứa này sao khiếu Thẩm Vân Tương đau được, nàng chỉ có thể thở dài.

      Xe ngựa thuận lợi chạy lạch cạch ngơi nghỉ suốt đường , cuối cùng tới được cửa thành trấn. Thiên Chỉ Diên mở rèm cửa, ủ rũ ra bên ngoài. Màn đêm buông xuống, nhà nào nhà nấy thấy có khói bếp bay lên.

      Thiên Chỉ Diên xoa xoa bụng mình, vẫn còn no, may mà lúc trưa tống đầy cả bụng nên bây giờ thay đói.

      Nàng xoay người lên xe trở lại, chợt trợn to mắt nhìn Thẩm Vân Tương bên trong, hộp thức ăn trong tay Thẩm Vân Tương đầy đủ, phong phú vô cùng, vừa có thịt vừa có rau, kế bên lại còn thêm món điểm tâm.

      “Sư phụ, người chuẩn bị hộp thức ăn này khi nào vậy?”

      “Buổi trưa hôm nay ở nhà trọ, ta có gọi tiểu nhị chuẩn bị.”

      phải là người gọi tiểu nhị gói bánh bao lại sao?”

      “Vi sư đúng là định làm thế, nhưng thấy vẻ mặt của Diên nhi có vẻ “khó xử” phải, ta biết con vui nên chuẩn bị phần này.” Thẩm Vân Tương nghiêm trang hỏi: “Diên nhi, con đói ?”

      Ngón tay nhắn của vị đồ nhi nào đó run rẩy chỉ: “Người, người, người. . .”

      “Sao?”

      Thiên Chỉ Diên kiềm nổi tức giận cháy phừng nữa, nàng hùng hổ chạy về phía Thẩm Vân Tương, nhanh như chớp chộp lấy tay người đó, hung hăng tặng cho dấu răng xuống cổ tay.

      Thẩm Vân Tương bị đau, đành phải dí ngón tay vào eo nàng. Thiên Chỉ Diên chịu nổi nữa mới chịu buông ra.

      Thẩm Vân Tương nhìn cổ tay mình in nguyên dấu răng rướm máu, chỉ hỏi: “Con đói như vậy à?”

      “Con no rồi!” Thiên Chỉ Diên xoay người , ở rèm cửa vào, tiếp tục ủ rũ bên cửa sổ. Nàng trải qua cũng nhiều, thế nào mà tại sao lúc đó lại tìm hiểu kĩ để giờ lọt vào tay tên lưu manh này?

      Xe ngựa chạy ngừng, vất vả lắm mới tới kịp lúc giờ đóng cửa của thành trấn tiếp theo.

      Họ tiến vào thành trấn, chọn trà trọ tươm tất làm nơi dừng chân. Lúc đứng ở quầy, Thiên Chỉ Diên dỏng tai lên nghe thấy Thẩm Vân Tương chỉ thuê phòng, có phòng thôi đó! Bỗng nàng cảm thấy toàn thân sôi sục cả lên.

      nam quả nữ cùng phòng chung, sợ gì đốt cháy giai đoạn được?

      Trong đầu Thiên Chỉ Diên lên vô số hình ảnh “nóng bỏng”, nàng bụm miệng cười hà hà.

      Vào trong phòng, chuyện đầu tiên mà Thiên Chỉ Diên làm chính là bá chiếm cái giường. Nàng từ từ đến, nhảy ùm lên giường rồi dang tay dang chân nằm thành hình chữ đại, cái thân nho thôi mà đánh chiếm cả giường.

      Thẩm Vân Tương vào phòng sau, thấy hình ảnh này Thẩm Vân Tương chỉ có thể lắc đầu, sau đó cười . Thẩm Vân Tương đến tủ lấy chăn đệm ra, rồi nằm chiếc ghế dài.

      Thiên Chỉ Diên quay đầu lại, Thẩm Vân Tương đến tranh giường với nàng à?

      “Sư phụ, sư phụ!” Thiên Chỉ Diên ngoắc ngoắc tay.

      “Diên nhi, có chuyện gì?” Thẩm Vân Tương động đậy hỏi.

      “Sư phụ, con ngủ có mình, sợ lắm.”

      “Vi sư nhớ là con cũng ngủ mình trong hoàng cung.”

      “Sư phụ, con quen chiếc giường đó rồi, giường lạ ngủ quen.”

      “Vi sư nhớ là lúc ởTrọng Hạ uyển, con cũng ngủ rất say giường của ta.”

      “Sư phụ!”

      Thẩm Vân Tương ngồi dậy thổi nến, căn phòng lập tức tối thui.

      “Ngủ nào!”

      Thiên Chỉ Diên thầm thở dài thườn thượt, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, chẳng lẽ nàng chiếm cái giường này vô ích à? Nàng xoay người. Ít sau, nàng lại xoay người nữa.

      Hồi lâu, nàng dứt khoát ngồi dậy. Nàng nhón chân rón rén rón rén đến chiếc ghế dài mà Thẩm Vân Tương nằm, ngủ rồi sao? Nàng nhấc tay Thẩm Vân Tương lên, ngay chỗ dấu răng “huy hoàng” mà nàng tặng lúc nãy, cúi môi xuống đặt lên đó. Ồ, phản ứng?

      Hí ha hí hửng, Thiên Chỉ Diên leo lên chiếc ghế dài đó, chui tọt vào chăn của Thẩm Vân Tương, rúc vào người Thẩm Vân Tương, thỏa mãn mà từ từ nhắm mắt lại. Nàng nghĩ, mỹ nhân dù sao cũng là của nàng, từ từ chỉnh đốn sau cũng được.

      Giờ nàng chỉ muốn ngủ ngon thôi, mong là được nằm mộng, trong mộng hành hạ mỹ nhân ngàn lần cho ghét.

      Đợi Thiên Chỉ Diên ngủ say, Thẩm Vân Tương từ từ hé mắt, Thẩm Vân Tương nhìn cổ tay của mình, ngứa . Cười tiếng, Thẩm Vân Tương đắp chăn lên người Chỉ Diên và ôm nàng vào sát người mình.
      Halong-ngoc, song ngư, Jeremej San3 others thích bài này.

    2. Hàn Lam Mộc

      Hàn Lam Mộc Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      26
      lộ bản chất :061::061::061:

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Chết mất, mấy cái công phu mèo cào của c làm sao đấu đc với Tương mỹ nhân, Lại còn muốn đốt cháy giai đoạn nữa chứ, c ơi c mới có 6-7t thôi đó, h mới bộc lộ bản chất nè, chỉ mong chị đừng giận quá ko lại bị công tâm mà chết đó...hay toá :))
      Quỳnh Bảo Bối thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      bạn Tương quá gian sảo, quá lưu manh
      tiểu Diên k thua mới là lạ

    5. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 46: Bị đổ nước trà

      Hôm sau, sau khi Thiên Chỉ Diên mở mắt ra, nàng phát mình lại nằm giường, ánh mắt nhìn xung quanh giường để xem Thẩm Vân Tương có ở đây thấy bóng dáng Thẩm Vân Tương đâu. Nàng thở dài hơi, buồn bực lăn lộn giường. Nàng quả nhiên là chút tiện nghi cũng có chiếm được.

      Thiên Chỉ Diên nằm giường suy nghĩ hồi, đối phó với Thẩm Vân Tương lưu manh cầm thú này phải dùng kế lâu dài, lên kế hoạch hoàn hảo rồi làm phát , ăn no nê lượt luôn.

      Trong lúc nàng còn vạch ra kế hoạch Thẩm Vân Tương đẩy cửa vào phòng, bưng thêm bàn ăn sáng.

      “Thu dọn nhanh lên, chút nữa còn phải lên đường gấp, ta mang bữa sáng đến cho con này.”

      Thiên Chỉ Diên liếc Thẩm Vân Tương cái, sau đó lại buồn bực lăn vòng giường. Nàng dậy nổi, nhìn sư phụ mỹ nhân đứng trước mặt thế mà đậu hủ ăn cũng được, tiện nghi chiếm cũng xong, vậy còn bị ức hiếp. Nàng rất uất ức, nàng nằm luôn.

      Thẩm Vân Tương thấy Thiên Chỉ Diên động đậy, hết cách lắc đầu. Thẩm Vân Tương tới giường nàng rồi ngồi xuống, lật tấm chăn lên.

      “Á. . . được, sư phụ, người được làm vậy, con. . .con. . .” Thiên Chỉ Diên xấu hổ cuốn chăn lại, trước khi rúc đầu còn quên chớp chớp mắt.

      “Sư phụ, con còn chưa quen, lẽ ra người phải lo lắng chứ. . .”

      Thẩm Vân Tương liếc cơ thể bé xíu có nửa điểm hấp dẫn nào, khóe miệng giật giật.

      “Sư phụ, người có muốn ?” Thiên Chỉ Diên mở chăn lên, cố tình khoe bả vai nhắn.

      Giọng mềm mại nỉ non nhưng trong lòng lại suy nghĩ, Thiên Chỉ Diên nàng muốn xem Thẩm Vân Tương có thể chật vật thế nào. Cho dù tạm thời nàng có thể ép Thẩm Cân Tương nhưng nhất định phải tạo ra nhiều rắc rối, để Thẩm Vân Tương biết bắt cóc nàng dễ nhưng nuôi nàng khó!

      Thẩm Vân Tương nhăn trán, kéo áo nàng lên nhưng nàng lại thừa dịp hở nhiều hơn nữa.

      Thiên Chỉ Diên vừa ném mị nhãn, vừa nghĩ thầm: vú em phải ai muốn làm là cũng làm được đâu — nhất là đối với Hỗn thế ma nữ là nàng đây!

      “Ôi, sư phụ người. . .”

      Thiên Chỉ Diên còn chưa bày công phu “cười quyến rũ” xong khuôn mặt mũm mĩm chợt cứng đờ lại.

      “Sư phụ, người làm gì vậy?” Vẻ mặt ai kia dần dần tối sầm.

      “Vi sư lần đầu mang theo hài tử, có kinh nghiệm. Để cho con ngoan ngoãn phối hợp ta còn lê đường gấp, ta chỉ có thể ra hạ sách này. Sau này con có hài tử, nhất định tha thứ cho vi sư.”

      Thẩm Vân Tương vừa dứt lời liền dứt khoát mở chăn lên, hai tay bắt nàng.

      “Sư phụ, người mau ra!”

      “Diên nhi ngoan. . .”

      “Sư phụ, tay của người, đừng để ở đó!”

      “Ồ. . . Như vậy mới dễ hơn. . .”

      “Sư phụ, con chịu được nữa. . .”

      “Diên nhi. . . Ráng chịu đựng. . .”

      Thiên Chỉ Diên trong lòng thầm rơi lệ, chẳng lẽ nàng tài nào đấu lại được cầm thú thành tinh này ư?

      “Sư phụ, con sai rồi, bỏ qua cho .”

      “Diên nhi, ngoan. . .”

      “Sư phụ, người nhanh chút. . .”

      được, nhanh quá hiệu quả tốt.”

      Thiên Chỉ Diên thầm rơi lệ lần nữa.

      “Sư phụ, con đồng ý với người, sau này con nghe lời, người đừng vùi dập con nữa, được ?”

      “Diên nhi, tình trạng bây giờ của con cũng là rất nghe lời.”

      Thiên Chỉ Diên hối hận, vô cùng hối hận, nếu chuẩn bị tốt tuyệt đối được ra tay, muốn tạo rắc rối cũng thể tùy tiện làm, người chịu khổ cuối cùng là mình thôi.

      “Sư phụ. . .”

      “Ừ?”

      “Đau đau. . .”

      “Chỗ nào đau?”

      “Chỗ nào cũng đau. . .”

      “Chút nữa lên xe ngủ rồi hết đau.”

      Thiên Chỉ Diên lại lần nữa sám hối với lão thiên, nàng thề sau này đắc tội với Thẩm Vân Tương nữa. Đồ cầm thú, cầm thú aaaaa!

      Sau khi chịu đựng hồi vùi dập, Thiên Chỉ Diên héo rũ gục cửa sổ xe ngựa, yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài để giải tỏa tâm tình bị ức chế.

      “Diên nhi, thân thể của con sao chứ? Sao lại nghỉ ngơi ?” Giọng nhàng từ trong xe truyền ra.

      Thiên Chỉ Diên hận đến muốn gãi ngứa, nhưng rốt cuộc nàng cũng phải nặn ra nụ cười tươi roi rói, quay lại đáp: “Sư phụ, con sao, cần lo lắng cho con, con đau nữa.”

      “Diên nhi, con cười hay là khóc đấy?” Thẩm Vân Tương thấy nụ cười méo xệch, nghi ngờ hỏi.

      “Vui quá nên khóc.”

      “Ồ. . . Diên nhi, con cần vui đến vậy đâu.”

      Thiên Chỉ Diên thở dài, yên lặng quay lại cửa sổ “thân ”. Nàng cười hay khóc, bản thân còn , nhưng bắt gặp nụ cười ngay khóa mắt của Thẩm Vân Tương là muốn tức chết mà.

      Động đậy thân thể của mình, bị Thẩm Vân Tương điểm huyệt lâu như vậy là còn chút đau.

      Thẩm Vân Tương chính là đại cầm thú tu vạn năm, dám điểm huyệt nàng, còn cố tình cù ngay nách và bàn chân nàng, khiến nàng khóc được cười xong.

      Thiên Chỉ Diên hướng ra ngoài cửa sổ “Hừ” tiếng, tống hết tất cả oán khí .

      “Tiểu Diên nhi, cổ họng con khó chịu à?” Thẩm Vân Tương lại nhàng cất tiếng hỏi.

      Oái, sư phụ lại gọi nàng là Tiểu Diên nhi, nàng bị cảnh báo rồi, phải ngoan lại thôi.

      “Sư phụ, con rất khỏe, chỉ là vừa mới bị bụi bay vào nên bị sặc.”

      “Vậy vào trong .”

      “Vâng. . .”

      Thiên Chỉ Diên hết cách bèn di chuyển vị trí từ gần cửa sổ vào bên trong, nàng chớp chớp mắt nhìn Thẩm Vân Tương. Phải lấy gì thu phục đây, mỹ nhân cầm thú?

      Thẩm Vân Tương vẫn nhãn nhã ung dung ngồi trong xe, yên lặng xem sách. Thiên Chỉ DIên quyết định nhắm hai mắt, chuẩn bị ngủ bù. Nàng đánh cái ngáp, nằm khoang xe bên trong, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Hơi thở nhè của nàng truyền tới tai vị sư phụ kia, Thẩm Vân Tương buông cuốn sách trong tay xuống, rồi cầm chiếc chăn mỏng đắp người nàng.

      Thẩm Vân Tương lắc lắc đầu, cuối cùng cười tiếng, ngón tay thon dài kéo sợi tóc bị dính vào trong khoang miệng mở to hết cỡ kia.

      Xe ngựa chạy ngừng nghỉ, gấp rút lên đường ngày dừng. Khi Thiên Chỉ Diên tỉnh lại ngày gần hoàng hôn, nàng nhảy xuống xe, chỉ muốn chạy ngay lên giường đánh giấc đời, xương cốt nàng rệu rã hết rồi.

      Nhưng Thẩm Vân Tương mực bảo nàng tắm xong mới được ngủ. Nàng ngồi trong thùng nước, hai mắt nhắm nghiền rồi ngủ thiếp .

      Lúc Thiên Chỉ Diên tỉnh lại lần nữa, nàng nằm giường, đắp chăn kín đáo. Nàng trợn to hai mắt, chớp chớp nhìn người nào đó ngồi cạnh giường xem sách.

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng vàng đổ xuống mái tóc dài, khuôn mặt hoàn mỹ chăm chú xem sách, khoan thai, nhàng. Mỹ nhân như ngọc chắc cũng thế này.

      “Tỉnh rồi?” Thẩm Vân Tương đặt sách xuống.

      “Sư phụ, con nhớ là mình ngủ quên trong thùng tắm mà.”

      “Ừ.”

      Ngón tay run rẩy bỗng chỉ vào Thẩm Vân Tương, lắp bắp: “Sư phụ, người, người thấy hết của con. . .”

      “Tiểu nhị thay nước liền phát .” Thẩm Vân Tương nhàn nhạt đáp.

      Lòng ai đó giống quả bóng căng bị kim đâm xì hơi, thở phào, nàng lăn giường, bắt đầu mơ màng.

      Thẩm Vân Tương đem chăn mền đến cho nàng.

      “Sao đắp kín rồi hẳn ngủ chứ?”

      “Ơ, sư phụ, sao tay áo người lại ướt thế?”

      “Bị đổ nước trà lên.”

      Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng cũng biết là Thẩm Vân Tương mới đưa nàng ra khỏi thùng tắm, sao Thẩm Vân Tương lại đối tốt như vậy?!

      “Mấy ngày này lên đường gấp rút có hơi mệt. Nhưng mà ngày mai, chúng ta có thể đến nơi.”

      “Đến đâu?”

      “Thiếu Lâm tự.”

      Thiên Chỉ Diên cười thầm, trời đưa tới bầy mỹ nam cho nàng rồi: trước bị cầm thú chọc, sau được mỹ nam đến!
      Halong-ngoc, Khánh Ly, song ngư3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :