1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ashley1708

      Ashley1708 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      12
      Ui mình muốn đạp vào mặt thằng ôn lục mạo phát.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 4: Lục Cửu tấn công (hai)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mặt trời ngả về tây, Mộ Khanh Hoàng ôm Tây Thi, đứng ở Bạch Lộ Châu thưởng thức hoa sen. Loại sen trồng ở đây chính là sen hồng trăm cánh, lộng lẫy mà tục, tươi đẹp mà mị hoặc, duyên dáng kiều, từng cánh sáng rực. Trong các loại hoa sen, Mộ Khanh Hoàng thích nhất là loại này.

      "Quận chúa, lão tổ tông vẫn còn chờ ngài. Đợi trả lời mấy câu của lão tổ tông xong rồi ngài lại thưởng thức mấy bông sen hồng này cũng muộn." Nhất đẳng đại nha đầu Sơn Trà bên cạnh Lục Từ Thị cau chặt hàng lông mày thanh tú, thúc giục lần nữa.

      " vội." Mộ Khanh Hoàng đưa Tây Thi cho Ngọc Loan ôm, tay nhấc làn váy lên, tay kia đưa ra muốn hái đài sen cách bờ gần nhất.

      Từ những năm chiến loạn rốt cuộc lại trở về thời thái bình thịnh thế, trong lòng Mộ Khanh Hoàng vui sướng vô cùng, thấy bầu trời xanh thẳm, dòng nước trong vắt, những bông hoa cũng đều mềm mại đáng . Mà đài sen trước mắt này, xanh biếc đầy đặn, hạt sen bọc bên trong đó nhất định là giòn giòn ngọt ngọt, nàng muốn tự tay hái đài nếm thử.

      Vô thức nhích tới gần mép nước, giày đỏ thêu phượng bị ướt nàng cũng để ý.

      Nhưng đài sen kia nhìn có vẻ gần, ra lại rất xa.

      Mộ Khanh Hoàng đạp lên tảng đá phủ đầy rêu xanh, thân thể lại nghiêng về trước quá mức, đột nhiên trượt chân cái liền té vào trong nước.

      Ngọc Loan sợ hãi kêu lên, nhưng nàng ôm cún con trong lòng, muốn kéo cũng có tay để kéo.

      Sơn Trà cũng kêu lên nhưng lại chỉ lo bịt miệng mình lại.

      "Cẩn thận!"

      Ngọc Loan chỉ cảm thấy cơn gió thổi qua mặt mình, bóng dáng đỏ tươi lao đến, cánh tay vươn ra ôm lấy eo Mộ Khanh Hoàng rời khỏi mép nước, dáng vẻ hết sức nhàng, giống như Mộ Khanh Hoàng chỉ là tơ liễu.

      Mộ Khanh Hoàng lại còn cười tươi, trong cái chớp mắt trước khi ngã, nàng tóm lấy đài sen hái xuống.

      Vòng eo trong tay đầy nắm tay, nhìn trộm thấy Mộ Khanh Hoàng có chú ý, Lục Cửu lén lút bóp bóp, nghĩ thầm, quả nhiên mình nhìn sai, cơ thể tiểu phượng hoàng vô cùng thon thả mảnh khảnh, chỉ là khi người khác nhìn nàng, đầu tiên bị khí thế của nàng dọa sợ.

      Mộ Khanh Hoàng phải xác chết, eo kia lại là eo nàng, mà cánh tay ngang hông lại nóng rực ẩm ướt đến thế, thấm vào da thịt nàng, lại còn gãi gãi, thoáng chốc mặt nàng đen kịt, trong lòng thầm mắng, tên chó này dám đùa giỡn đến đầu bản quận chúa!

      Ngẩng đầu quắc mắt, đối mặt với người đó, Mộ Khanh Hoàng ngây ngẩn cả người. Gương mặt trước mắt nàng có ít diễm khí, tăng phần nữ khí, giảm phần lại nhạt nhẽo, lông mi dài, mắt phượng, mũi cao môi đỏ, là tinh xảo. Nhưng mặc dù tinh xảo, đường cong khuôn mặt lại mang ít cảm giác lạnh lùng cứng rắn, cho nên vẻ tuấn tú của nam nhân cũng cùng tồn tại. Quả là càng xuất sắc hơn Lục Mạo.

      Đây là Lục Cửu?

      Ở trong lòng nàng, Lục Cửu chính là tên con ông cháu cha hoàn khố loè loẹt bất cần đời, cho dù sau này đánh thắng trận, ấn tượng của nàng đối với cũng có thay đổi bao nhiêu.

      Lần này tinh tế nhìn, hóa ra lại đẹp đến thế.

      Lục Cửu cũng tinh tế nhìn Mộ Khanh Hoàng, chỉ cảm thấy từ tóc đến đầu ngón chân nàng, chỗ nào là đẹp. Mặc dù cũng chưa từng nhìn thấy đầu ngón chân của nàng, nhưng nhất định là vừa trắng vừa mềm.

      Nghĩ đến đây, hai tai Lục Cửu nóng bừng bừng như lửa đốt, đứng ngây dại.

      Mộ Khanh Hoàng phản ứng trước, đẩy Lục Cửu ra, cau mày : "Nghe thế tử dần dần học theo gương tốt rồi, ta vẫn còn tin là , ngờ ngươi lại giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."

      “Gì cơ?” Lục Cửu chưa phản ứng kịp, mắt phượng vô tội nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng bực mình, nhưng nàng lại thể ở trước mặt hạ nhân Lục Cửu sờ soạng eo nàng, liền lạnh lùng liếc Lục Cửu cái, "Bản quận chúa cái gì, trong lòng ngươi hiểu nhất. Lần này nể mặt ngươi cứu bản quận chúa, bản quận chúa tính toán với ngươi. Nếu còn có lần sau, bản quận chúa chặt đứt móng vuốt của ngươi.”

      Lục Cửu cuống quít giấu cánh tay sờ soạng eo Mộ Khanh Hoàng ra sau lưng, nhìn Mộ Khanh Hoàng, lặng lẽ cười .

      đúng là tên vô lại! Ngọc Loan, chúng ta ." Mộ Khanh Hoàng nghiến răng, quay người bước , nhưng vừa quay đầu chợt thấy Lục Mạo.

      Chẳng biết Lục Mạo đến từ khi nào, đôi mắt quét qua quét lại giữa Mộ Khanh Hoàng với Lục Cửu, mặt vẻ trào phúng.

      “Ta còn hiểu vì sao tấm lòng của quận chúa dành cho ta đột nhiên thay đổi, hóa ra là thay lòng đổi dạ, ăn ở hai lòng."

      Trong lòng Mộ Khanh Hoàng giận dữ, giọng điệu lạnh băng, châm biếm : “Chính ngươi lẳng lơ ong bướm nên nhìn thấy người khác ai cũng giống ngươi à? Mộ Khanh Hoàng ta, cây ngay sợ chết đứng!”

      Lục Cửu nâng tay sờ sờ tóc mình, dáng vẻ phong lưu kiềm chế được, thản nhiên : "Nhị đệ biết quý trọng, nhưng trong lòng ta lại là bảo vật. Nếu nhị đệ chán ghét đến thế, vậy sao lại buông tay, ta đứng chờ bên chán lắm rồi.”

      Mặt dù nêu tên, nhưng mọi người ở đây lại đều nghe hiểu.

      Mộ Khanh Hoàng chỉ cảm thấy cho dù mình có nhảy vào trong Bạch Lộ Châu cũng tẩy sạch, giận đỏ mắt, xoay đầu lại trừng Lục Cửu, "Ngươi khốn kiếp!"

      Lục Cửu vừa áy náy lại vừa đau lòng, thấy mắt nàng rưng rưng, chân tay lập tức luống cuống, vội vàng giúp Mộ Khanh Hoàng giải oan: "Nhị đệ đừng có hiểu lầm, là ta thương mến quận chúa, nhưng lòng của quận chúa lại luôn đặt người ngươi.”

      Cái gì gọi là càng tô càng đen? Chính là đây.

      Mộ Khanh Hoàng nhịn được, lông mi dài chớp cái, rơi lệ, mong ước hướng dẫn tên hoàn khố này thành đại tướng quân ở trong lòng nàng cũng lập tức tiêu tan.

      Lục Cửu, chính là cái đồ vô liêm sỉ!

      Chương 5: Lục Cửu tấn công (ba)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Bàn tay hầu như chưa từng thả lỏng vô thức bóp nát đài sen, nhìn chất lỏng xanh biếc dính đầy tay, về phía trước vài bước, Mộ Khanh Hoàng chợt dừng chân, bỗng nhiên xoay người, lông mày nhướng lên, môi khẽ nhếch, đôi mắt mỉm cười, bước đến gần Lục Mạo, giơ tay lên, chùi chất lỏng xanh biếc đó lên đầy mặt , "Ngươi làm mùng , ta làm mười lăm, để ngươi cũng nếm thử cảm giác của chuyện này chút, tốt à?”

      Sắc mặt Lục Mạo xanh mét, nắm chặt lấy tay Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng lật tay tát Lục Mạo cái.

      tiếng “bốp” vang lên giòn tan, đánh Lục Mạo vội vàng kịp chuẩn bị, ngay trước mặt Lục Cửu, tôn nghiêm mất hết, tức vì mất phong độ, giơ tay muốn đánh Mộ Khanh Hoàng, nhưng lại bị Lục Cửu nắm chặt cánh tay, "Ngươi định làm gì?"

      "Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng là thê tử của ta, chuyện giữa vợ chồng bọn ta mắc mớ gì tới ngươi. Cút mau!” Lục Mạo giãy vài lần nhưng thoát được, da mặt sung huyết đỏ bừng, hét lớn.

      Lục Cửu cũng phiền muộn trong lòng, thầm oán giận ông trời có mắt, cho cơ hội làm lại lần mà sao lại để cho trở lại năm mười tuổi. Nếu sớm biết tâm ý của mình, tuyệt đối cầm rắn hù dọa tiểu phượng hoàng, giật bím tóc của nàng, cười nhạo nàng rụng răng quá xấu.

      "Sớm biết ngươi thích tiểu phượng hoàng, vậy ngươi hòa ly ." Lục Cửu thẳng.

      Trong lòng Mộ Khanh Hoàng hận chết cái tên Lục Cửu biết lựa lời mà này, giơ tay cũng tát Lục Cửu cái, “ biết chuyện câm miệng . Lục Cửu, ngươi vẫn cứ khiến ta chán ghét y như trước đây!”

      Lục Mạo cười nhạo nhìn Lục Cửu, đôi mắt hơi lộ vẻ đắc ý.

      Lục Cửu buông Lục Mạo ra, thèm để ý đến bên má bị tát nóng cháy đến phát đau của mình mà lại nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng, thương tiếc : “ bị đau chứ, để ta xem chút."

      "Vô liêm sỉ!" Mộ Khanh Hoàng hất tay Lục Cửu ra, hoảng hốt lui về sau bước, vừa thẹn vừa cáu, hai má đỏ lên.

      Lục Mạo ở bên giễu cợt, phe phẩy tay áo của mình, “Suýt nữa lọt vào bẫy của đại ca rồi. Tuy lòng dạ của Hoàng nhi hơi độc chút, nhưng đối với ta lại là toàn tâm toàn ý. Đại ca cũng đừng có tự mình đa tình nữa."

      tiếng gọi "Hoàng nhi" khiến Mộ Khanh Hoàng giật mình, trong lòng chua chát chua xót, rồi lại cảm thấy châm chọc vô cùng.

      Mắt đẹp chuyển động, quét qua Lục Mạo cùng Lục Cửu cái, cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Lục Mạo, : “Lấy ta làm bia chọc tức Lục Cửu, ngươi tính toán gì vậy. Chẳng qua chỉ là kẻ miệng đầy lời lẽ hủ lậu, tên thư sinh thối. Ngươi cũng còn có mặt mũi mà ta đối với ngươi toàn tâm toàn ý à. Tự mình đa tình là ngươi ấy. Trong mắt ta, ngươi thậm chí còn kém hơn Lục Cửu.”

      Đôi mắt Lục Cửu vốn ảm đạm, vừa nghe Mộ Khanh Hoàng khen , nhất thời mặt mày liền giãn ra, ngốc nghếch cười rộ lên.

      Lục Mạo lại nhíu mày : “Trong lòng ta biết nàng lợi dụng Lục Cửu để chọc tức ta, nhưng đừng đem thanh danh của chính mình ra làm trò đùa. Mới vừa rồi là do ta nhất thời xúc động, sai. Chỉ là, dù sao cũng là đường ca của chúng ta, nàng đừng nên dính dáng quá nhiều với , có ý đồ xấu với nàng đấy.”

      Mộ Khanh Hoàng giận cười, “Đến tận ngày này giờ này ta mới biết, ngươi lại còn có tật xấu là nghe hiểu tiếng người.”

      Bọn họ biết, trong lúc chuyện, Sơn Trà thấy tình hình ổn, lén chạy bẩm báo Lục Từ Thị.

      "Ta cần ngươi làm bộ đối tốt với ta, giữ lại lòng tốt của ngươi mà ban phát cho mấy thứ hồng nhan tri kỷ của ngươi nơi câu lan viện .” Mộ Khanh Hoàng xoay người định , nhưng dư quang nơi khóe mắt lại liếc Lục Mạo cái, “Còn nữa, nếu như ngươi lại để ta nghe thấy tên ta phát ra từ miệng ngươi lần nữa, ta dùng thuốc độc độc chết ngươi, cho ngươi biết thế nào là bản lĩnh của độc phụ.”

      "Độc phụ!" Lục Mạo tức giận nhìn theo bóng lưng của Mộ Khanh Hoàng, mắng câu.

      Mộ Khanh Hoàng vừa , Lục Cửu liền ngồi xuống tảng đá bên bờ Bạch Lộ Châu, tháo hồ lô bằng ngọc trắng bên hông xuống, mạnh mẽ rót rượu vào cổ họng mình, mắt nhìn những bông sen hồng nở rực rỡ, trong lòng cảm thấy chua chát.

      Lục Mạo tự cho rằng thắng trận, tay chắp sau lưng đến bên cạnh Lục Cửu, cười nhạt tiếng, "Đại ca cần gì phải làm thế. Ta vốn nghi ngờ lý do vì sao đến giờ mà đại ca vẫn cưới vợ, thậm chí ngay cả thông phòng cũng thu, chính là vì Hoàng nhi.”

      “Đúng, là vì nàng." Từng chết lần, làm lại đời, cuối cùng Lục Cửu cũng dám thản nhiên thừa nhận, còn chôn giấu nữa.

      Tuy thích Mộ Khanh Hoàng, nhưng chính tai nghe thấy Lục Cửu ngấp nghé Mộ Khanh Hoàng, trong lòng Lục Mạo vẫn bốc lửa hừng hực.

      liền cười lạnh : "Đó chính là đệ muội của ngươi, là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng. Ta hy vọng đại ca có thể kiêng kỵ chút. Nếu ngươi lòng nàng đừng vấy bẩn thanh danh của nàng.”

      Lục Cửu lại uống ngụm rượu, rượu mạnh như lửa nhưng mặt vẫn đổi sắc. Nhớ lại năm đó, Lục Mạo cũng lời tương tự. Khi Lục Mạo vạch trần , xấu hổ khó tả, lại còn nghe theo, từ đó chôn chặt hết mọi suy nghĩ nhớ nhung dưới đáy lòng. lưu luyến bụi hoa, hàng đêm nghe ca múa, cho rằng tửu sắc có thể giúp quên nàng triệt để. Nhưng mà, càng muốn quên lại càng thể quên.

      Mỗi khi ca múa kết thúc, bè bạn tản , đình viện vắng lặng, đều nghĩ đến nàng, nhớ về nàng. Nhớ khuôn mặt kiêu căng của nàng khi nàng nhăn mày cười, nhớ vẻ lạnh lùng ngạo mạn cười mà như cười của nàng, nhớ nét thùy mị như nước của nàng khi nàng nhìn Lục Mạo, nhớ cả khi nàng cao quý lãnh kiều trừng Lục Mạo. Đôi khi cũng nghĩ, cho dù để cho nàng đánh để cho nàng mắng cũng được, tựa như hồi trước, giật bím tóc nàng, nàng tập hợp đám nha đầu của mình lại, cầm theo gậy gộc chặn đánh trong ngõ hẻm.

      Nhưng rồi nàng lại lập gia đình, gả cho Lục Mạo, người đính hôn với nàng từ . còn được sáp lại gần nàng, thể khiến cho nàng bị chỉ trích. Đối với nữ nhân, thanh danh đáng quý nhất, đành lòng vấy bẩn nàng, chỉ có thể đứng xa xa, vụng trộm liếc nhìn nàng trong đám cung nữ.

      Chỉ cần cái liếc mắt là có thể nhận ra nàng. Lúc nào nàng cũng thế, giống người bình thường. Nàng đứng trong đám người, duyên dáng kiều, tĩnh lặng như làn thu thủy, mà cũng giống như những bông sen hồng trong hồ này, nở rộ kiều diễm trong làn sóng xanh.

      Người chưa hiểu nàng cho rằng nàng cao ngạo lạnh lùng, dễ đến gần. Nhưng họ lại biết, cũng có những lúc nàng ngây thơ đáng , e lệ xấu hổ. Chỉ tiếc, những dáng vẻ thẹn thùng ấy của nàng đều chỉ cho người thấy.

      người đậu Trạng nguyên vào năm 18 tuổi, được người đời tán thưởng là sao Văn Khúc hạ phàm – Lục Mạo.

      , kẻ biết đọc sách, ở trong mắt thế nhân chỉ là tên hoàn khố mà thôi.

      So với Lục Mạo, tiểu phượng hoàng thích Lục Mạo, chán ghét , là điều hiển nhiên.

      Là điều hiển nhiên.

      Nghĩ đến đây, Lục Cửu lại uống ngụm rượu, đôi môi mỏng đỏ tươi khẽ nhếch thành đường cong nhàng, hai đóa sen hồng phản chiếu trong đôi mắt phượng. quay mặt lại, nhìn Lục Mạo, thoáng lướt qua đống chất lỏng do Mộ Khanh Hoàng trét lên gò má Lục Mạo, nhưng lại cười nhạo, ngược lại còn cảm thấy hâm mộ. sờ sờ mặt mình, chính là nửa bên mặt bị Mộ Khanh Hoàng tát cái. Trong chớp mắt đó, ngửi thấy mùi thơm mát tỏa ra từ trong tay áo của tiểu phượng hoàng, nhưng Lục Mạo lại được tiểu phượng hoàng sờ cái, tay của tiểu phượng hoàng chỉ có thể sờ !

      Ngay tức khắc, Lục Cửu cảm thấy Lục Mạo cực kỳ vừa mắt, trong lòng liền nghĩ đến dưới mười bảy mười tám loại biện pháp để giết chết Lục Mạo.
      thongminh123, HoanHoan, Hoa bé nhỏ79 others thích bài này.

    3. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      ra nam chính thích nữ chính từ kiếp trước
      Hóng chương mới:056::056:
      thanks editor

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 6: Lục Cửu tấn công (bốn)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      "Ngươi có biết ta hận ngươi nhất là gì ?” Lục Cửu đeo hồ lô bạch ngọc về lại bên hông, đứng lên, nhìn Lục Mạo .

      Lúc Lục Cửu đứng lên cao hơn Lục Mạo khoảng nửa cái đầu, điều này khiến cho Lục Mạo có chút vui, theo bản năng lùi về phía sau bước.

      Lục Cửu cũng cần Lục Mạo trả lời, tiếp: "Ta ghen tị ngươi thành danh từ lúc còn niên thiếu, cũng ghen tị với tài năng của ngươi. Ta hận ngươi ràng cưới tiểu phượng hoàng nhưng lại biết quý trọng."

      Lục Cửu về phía trước bước, lúc nghiêng người ngang qua Lục Mạo, tay đè lên vai Lục Mạo, cúi người thầmbên tai Lục Mạo, "Đời này, tiểu phượng hoàng là của ta."

      Con ngươi Lục Mạo hơi co lại, lửa giận bùng lên, nhưng vai lại bị Lục Cửu đè lại, căn bản nâng lên được, chỉ còn có cái miệng là hoạt động được.

      Lục Mạo cũng phải là đèn cạn dầu, bao nhiêu năm qua trong bụng học nhiều thi thư điển tịch như vậy cũng phải là học suông, nắm được nhược điểm của Lục Cửu, đè xuống tức giận, nhướng mày nhìn Lục Cửu, cười nhạt : "Đáng tiếc trong lòng Mộ Khanh Hoàng chỉ có ta. Như vậy, đại ca muốn quang minh chính đại chiếm đoạt lấy sao? E là hoàng gia cũng đáp ứng đâu. tên hoàn khố như đại ca, dựa vào cái gì mà muốn đoạt với ta?”

      Lục Mạo móc móc lỗ tai, "Mới vừa rồi còn mắng tiểu phượng hoàng là độc phụ, bây giờlại cái gì mà ta đoạt với ngươi. Lục Mạo, chúng ta có thể có tự tôn chút được hay ? Đường đường trạng nguyên lang, chuyện như chó má."

      Xương vai bị bóp đau nhức dữ dội, trán Lục Mạo thấm ra ít mồ hôi, nhưng lại cắn răng nhận thua, “Đó chẳng qua là tình thú trong khuê phòng của vợ chồng bọn ta mà thôi, đại ca thiểu kiến đa quái (1) rồi.”

      (1) Thiểu kiến đa quái: Ý chỉ người thiếu hiểu biết khi gặp được chuyện thông thường liền cảm quái kỳ quái. Câu thành ngữ này dùng để cười nhạo người có kiến thức nông cạn, hay thổi phồng những chuyện vốn rất bình thường.

      Bỗng dưng, Lục Cửu động thủ, khuỷu tay đánh vào lồng ngực Lục Mạo, khiến Lục Mạo phải lui về sau mấy bước, khó khăn vịn vào cây phù dung mới có thể đứng vững.

      Lục Mạo ôm lồng ngực đau đớn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Cửu cười lạnh, “Tiểu phượng hoàng của ngươi, tại ngủbên gối ta hàng đêm kìa. Đại ca, ngươi có thể làm gì ta được? Đánh chết ta sao? Ngươi dám ?"

      Lục Cửu bước nhanh đến phía trước, túm lấy vạt áo trước của Lục Mạo, nâng lên, sau đó đấm đánh vào má trái của Lục Mạo, đánh Lục Mạo ngã xuống đất.

      Lục Mạo chỉ đơn thuần là văn nhân, tẹo công phu quyền cước cũng biết, làm sao có thể là đồi thủ của kẻ khoái chơi chủy hoàn (1), mê thích cưỡi ngực đánh bóng như Lục Cửu, chỉ có thể chịu bị đánh.

      (1) Chủy hoàn: môn chơi bóng thời cổ đại, giống với khúc côn cầu ngày nay.

      Lục Mạo cũng phản kháng, đem miệng mình làm vũ khí, chết nhận thua.

      “Cho dù ngươi có đánh chết ta, Mộ Khanh Hoàng nàng cũng phải thủ tiếtcho ta, cả đời đều là nữ nhân của Lục Mạo ta!”

      Trong lòng Lục Cửu nổi giận,gân xanh mu bàn tay nổi lên từng vệt, sát ý nồng đậm.

      Lục Mạo lại tuyệt đối sợ, phun ra ngụm nước bọt pha lẫn với máu, lau vệt máu nơi khóe miệng bị nứt, từ mặt đất đứng lên, lảo đảo từng bước đến gần Lục Cửu, ngẩng đầu lên cười lạnh, "Ta thích Mộ Khanh Hoàng, thậm chí từng nghĩ tới chuyện vì Tú Ngọc từ hôn. Nhưng khi ta biết được ngươi mến mộ nàng, ta lại cưới. Ngươi có biết tại sao ?"

      Lục Mạo cũng cần Lục Cửu trả lời, trực tiếp : "Ta ghen tị ngươi ăn no uống say chơi bời phóng túng mà vẫn có thể thừa kế hầu tước. Ta ghen tị ngươi ngoại đánh nhau kiếm chuyện chó má, chút bản lãnh cũng có, nhưng những người chơi cùng với ngươi lại đều là vương tôn thế tử. Ta ghen tị ngươi văn dốt võ nát, vậy mà cha ngươi vẫn xem ngươi như cục vàng cục bạc. Còn ta sao, từ khổ đọc thi thư, trước khi thi đậu trạng nguyên ta chưa từng được ngủ giấc nào đẫy đà, chưa từng được chơi đùa sảng khoái lần. Sau khi thi đậu trạng nguyên lại chỉ lấy được chức quan hàn lâm tu soạn quan trọng. Dựa vào cái gì, ngươi học vấn nghề nghiệp, tương lai lại có thể thừa kế hầu tước cùng quân chức của phụ thân ngươi, dựa vào cái gì ta bỏ ra bao nhiêu nỗ lực cố gắng đến thế, mà thu hoạch lại ít như vậy."

      "Cho nên ngươi hành hạ tiểu phượng hoàng là vì trả thù ta?" Lục Cửu nhìn Lục Mạo, hận thể ăn .

      Lục Mạo lại cười lạnh lần nữa, "Ngươi tự đề cao mình quá rồi. Chẳng qua, ngươi cũng đúng. Hành hạ nàng có thể làm cho ngươi thống khổ, ta dại gì mà làm chứ.”

      Nhìn dáng vẻ đau khổ của Lục Cửu, Lục Mạo sinh lòng khoái cảm, cười : "Nếu biếtsớm khi với ngươi, nỗi đau khổ của ngươi tăng lên gấp bội, ta sớm hết với ngươi rồi.”

      "Vô sỉ!"

      Lục Cửu thể kiềm được, vung quyền lần nữa.

      "Dừng tay!"

      Lục Từ Thị chống cây gậy đầu phượng, được hai đại nha đầu dìu đỡ, phía sau là mẹ của Lục Mạo tiểu Từ thị cùng với mẹ của Lục Cửu Lăng Thị, đám nương tử quân vội vã chạy tới.

      Tiểu Từ thị vừa thấy con mình bị đánh đến nỗi mặt mũi đầy máu là máu, lòng đau khôn cùng, liền đẩy mạnh Lăng Thị đứng bên cạnh cái, nức nở quát lớn:"Ngươi xem chút ngươi sinh ra cái thứ gì kìa. Nếu hôm nay con ta xảy ra chuyện gì hay, cho dù ta có phải liều cái mạng này cũng tuyệt đối tha cho mẹ con các ngươi."

      Lăng Thị bị đẩy lảo đảo, nếu phải hai đại nha đầu bên người bà tay mắt lanh lẹ vịn lấy ngã xuống rồi.

      Lăng Thị vừa đứng vững thân hình liền gấp rút xin lỗi, "Nhị đệ muội, xin lỗi, còn hiểu chuyện, muội..."

      “Mẹ.” Lục Cửu biết tính tình của mẫu thân mình, từ trước đến nay mềm yếu dễ bắt nạt, liền với hai nha đầu của Lăng Thị: “Thu Phong, Thu Thủy, dẫn đại phu nhân về phòng , ở đây kh6ong có chuyện của bà ấy.”

      "Con cái tên nghiệt chướng này.” Lăng Thị ôn nhu trách móc tiếng.

      Thu Phong, Thu Thủy sớm bị Lục Cửu thu phục, mỗi người cầm lấy cánh tay của Lăng Thị, vừa lôi vừa kéo bà mất.

      Lục Từ Thị bị tức đến ngã ngửa, cây gậy đầu phượng gõ mạnh xuống mặt đất, liên tục mắng, "Nghiệt tử, nghiệt tử."

      "Đông Mai, Đông Tuyết, còn mau mau đỡ Nhị gia của các ngươi . Đúng là cái bọn có mắt.” Lăng Thị vừa , còn ai để trút giận, tiểu Từ thị liền đem hai đại nha đầu của mình ra làm bia hứng.
      thongminh123, HoanHoan, Hoa bé nhỏ62 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 7: Lục Cửu tấn công (năm)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tiếng nước chảy "ào ào" phát ra, Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu lên từ trong chậu vàng, ngay khi ấy, Ngọc Khê lập tức chuyển cái khăn lụa màu trắng sang, Mộ Khanh Hoàng nhận lấy, vừa lau mặt vừa ngồi lên băng ghế lưỡi liềm trước bàn trang điểm.

      Ngọc Khinh biết cách chải đầu, liền nhàngđánh tung búi tóc của Mộ Khanh Hoàng lên, cầm lấy cây lược bạch ngọc khắc hoa sen, chầm chậm chải tóc cho Mộ Khanh Hoàng.

      Nhìn mình trong gương, Mộ Khanh Hoàng châm chọc cười cười. Nàng rất hài lòng về thái độ cùng cử chỉ của mình hôm nay khi đối mặt với Lục Mạo, cứ như là vẫn còn để ý cách nhìn của Lục Mạo đối với nàngvậy. Nhưng mà thực tế, ở trong lòng Lục Mạo, nàng sớm phụ nhân độc rồi.

      Ngọc Châu nâng cái áo ngắn đỏ thẫm thêu hoa như ý cùng cái quần lụa màu trắng thêu mấy cành hoa mai quấn vào nhau, từng bước đến, "Quận chúa, thay bộ này được ?”

      “Lấy bộ này .” Mộ Khanh Hoàng gật đầu, đứng dậy vòng ra sau tấm bình phong bằng gỗ tử đàn khảmxà cừ.

      Ngọc Châu theo vào, hầu hạ Mộ Khanh Hoàng thay quần áo.

      lát sau, Mộ Khanh Hoàng ra,ngồi xuống trước bàn trang điểmlần nữa.

      Ngọc Khinh liền hỏi: "Quận chúa, người muốn chải kiểu gì ạ?”

      "Đơn giản nhàng là được.”

      “Vâng.”

      Mộ Khanh Hoàng có lòng dạ nào mà nghĩ đến mấy chuyện ăn mặc trang điểm đó, nàng nghĩ đến chuyện hòa ly với Lục Mạo. Cho đến bây giờ, Lục Mạo chỉ mới có quan hệ mờ ám với quan kỹ ở bên ngoài, nếu nàng bới vì quan kỹ mà làm loạn đòi hóa ly, chắc chắn làm mất thể diện của hoàng gia.

      Mộ Khanh Hoàng vuốt vuốt cây trâm ngọc lưu tô của mình, gương mặt lạnh lùng. Vậy chỉ có thể giúp Lục Mạo tay, phải trong đáy lòng Ninh Tú Ngọc sao, vậy nàng thành toàn cho bọn họ.

      Nếu nàng nhớ lầm, trượng phu của Ninh Tú Ngọc chết vào cuối năm nay, sau khi Ninh Tú Ngọc thành quả phụ lại được lão tặc bà Lục Từ Thị kia đón vào trong phủ, trong bụng còn giấu cái thai mồ côi từ trong bụng mẹ.

      Chỉ là quả phụ mang theo đứa con như thế, vậy mà đời trước lại khiến cho Lục Mạo say đắm đến mức thần hồn điên đảo,lợi dụng lần nàng bệnh nặng, Lục Từ Thị làm chủ cho Lục Mạo nạp Ninh Tú Ngọc làm nhị phòng.

      Hoàng tổ phụ chú trọng đạo hiếu, triều Đại Tấn xem hiếu như là phẩm chất tốt. Lục Từ Thị tiền trảm hậu tấu,lại có thân phận tổ bà bàở đó, cho dù nàng có là quận chúa hoàng gia cũng làm được gì, chỉ có thể cắn răng chấp nhận, bệnh tình lại càng thêm trầm trọng.

      Ngọc Loan lo việc truyền lời trong ngoài viện Triều Dương, lúc này bước đến bên cạnh bẩm báo: "Quận chúa, đại nha đầu Hải Đường bên Phúc Khánh Đường thay Lục Từ Thị hỏi ngài, vì sao còn chưa đến Phúc Khánh Đường, lão nhân gia bà ấy thỉnh nổi ngài đến sao?”

      Từ thái độ chán ghét đối với Lục Từ Thị mà Mộ Khanh Hoàng biểu ra, nhóm đại nha đầu có tên bắt đầu bằng chữ Ngọc trong Triều Dương viện đều sửa gọi “lão tổ tông” nữa, ở trong viện nhà mình toàn kêu là Lục Từ Thị.

      Phải rồi, còn có Lục Từ Thị lão tặc bà này. Nàng tự cảm thấy, nàng đối đãi với Lục Từ Thị luôn cố gắng dùng tất cả lòng hiếu thảo của đứa cháu dâu, nhưng ngờ, vừa thấy nàng hoàn toàn thất thế, lão tặc bà kia liền lộ ra bộ mặt , muốn chém đầu nàng để lấy danh trạng, đầu quân vào Yến vương, còn mắng nàng là độc phụ.

      Hóa ra những thái độ thân mật thắm thiết, cười cười , bảo vệ chăm sóc thường ngày ấy, đều là giả hết.

      Buồn cười, khi nàng đánh chết Ninh Tú Ngọc, Lục Mạo giận đến mức mắt đỏ ngầu, la hét muốn giết nàng, Lục Từ Thị đứng ra bảo vệ nàng, nàng cảm kích, từ đó về sau xem Lục Từ Thị như tổ mẫu ruột mà hiếu thuận, hóa ra là do nàng ngây thơ.

      Ninh Tú Ngọc là cháu ngoại ruột của Lục Từ Thị, cháu ngoại ruột bị nàng đánh chết, thân là ngoại tổ mẫu mà hề muốn vì ngoại tôn nữ báo thù, ngược lại còn càng thêm bảo vệ người giết chết cháu ngoại mình. Hóa ra ông phải là Lục Từ Thị cho rằng Ninh Tú Ngọc làm sai, mà là người ta tích góp tất cả oán độc, từng tí quyết tâm, chờ đến khi có thể đâm Mộ Khanh Hoàng nàng nhát trí mạng.

      Tốt, tốt.

      Trọng sinh lần, nhớ lại đủ chuyện của kiếp trước, lại khác xa so với những gì mình tưởng.

      Trong khoảng thời gian ngắn, lửa giận bốc lên trong lòng Mộ Khanh Hoàng.

      Người ở trong cuộc, bị tình cảm làm mờ mắt, tâm chướng mê hoặc. Nàng từng cay nghiệt hà khắc, nàng từng oán hận ác độc, nàng cũng từng hối hận. Chỉ vì Lục Mạo, mà nàng đánh mất lòng mình.

      Đời này chẳng lẽ còn muốn quấn vào trong tình thế đó sao?

      , tuyệt đối .

      thể lại để cho Lục Mạo hay là Lục Từ Thị làm rối loạn lòng nàng.

      Nàng thiếu kiên nhẫn, dễ dàng bị chọc giận, dễ dàng xúc động, đây là khuyết điểm trong tính cách của nàng. Đời trước, vì khuyết điểm này mà nàng phải ăn thiệt thòi rất lớn. ràng là Ninh Tú Ngọc ám sát nàng, hại chết thai nhi trong bụng nàng. Khi nàng cảm giác thấy đứa bé kia chảy ra khỏi cơ thể mình, nàng luống cuống, vô cùng thương tâm, cũng cực kỳ hận, hét lên the thé sai người đánh chết Ninh Tú Ngọc.

      Nhưng khi Lục MẠo gấp gáp trở về, nhìn thấy thi thể huyết nhục mơ hồ của Ninh Tú Ngọc, gì đó đều hóa thành hư . chỉ tin những gì mà mắt chứng kiến, chỉ tin chân tướng trong lòng . rút kiếm muốn giết nàng, mắng nàng ngay cả hài tử trong bụng mà cũng nhẫn tâm lợi dụng, vì giết chết Ninh Tú Ngọc mà từ thủ đoạn nào. Mặc cho đám Ngọc Khê khóc lóc, ra hết lần này tới lần khác, đều ngoảnh mặt làm ngơ, chút động lòng.

      Dù sao trong lòng , Mộ Khanh Hoàng nàng vốn là độc phụ ghen tuông thành tính, phải sao?

      là độc phụ, có gì mà làm được chứ.

      Cho nên, chân tướng gì đó, đều quan trọng. Chính là nàng, là Mộ Khanh Hoàng nàng, đem cái chết của đứa con trong bụng mình làm khúc nhạc mở màn, tiếp theo giết chết Ninh Tú Ngọc. Đó mới là chân tướng.

      Nực cười, nàng tự cho rằng lòng nàng thẳng thắn vô tư, thẹn với trời đất, thẹn với bất kỳ ai, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nàng “tự cho rằng” mà thôi.

      Khiến nàng ngoài ý muốn là, Ninh Tú Ngọc lại quyết tuyệt như vậy.

      Sau đó, nàng tỉnh táo lại, nghĩ đến nguyên nhân khiến Ninh Tú Ngọc dốc toàn lực quyết ám sát nàng, ngoại trừ vì Triết ca nhi chết còn lý do nào khác. Hiển nhiên, Ninh Tú Ngọc cho rằng Triết ca nhi là do nàng độc chết.

      Nhưng Mộ Khanh Hoàng nàng dám làm dám chịu, Triết ca nhi phải do nàng độc chết chính là phải. Khi Lục Mạo ép hỏi nàng, nàng cũng chỉ những lời này.

      Nhưng mà, đáng buồn là, ai tin tưởng.

      có ai tin, nàng cũng lười giải thích. Miệng với tim đều là ở người của người ta, nàng xen vào.

      Chẳng qua, nàng có thói quen suy bụng ta ra bụng người, nhưng lại quên mất lòng người thay đổi trong nháy mắt, biến hóa khôn lường, càng nghĩ đến Ninh Tú Ngọc dám giết nàng. Cứ thế mà làm, hề có dấu hiệu nào báo trước, nàng ta ra tay vào buổi sáng đến thỉnh an nàng.

      Lần đó, Ninh Tú Ngọc đâm chết nàng, nhưng lại giết chết đứa con mà nàng mang tám tháng ròng, khiến cho nàng từ đó mất khả năng làm mẹ.

      Ninh Tú Ngọc chết có gì đáng tiếc!

      Có thù có oán báo ngay lập tức, nàng ra lệnh đénh chết Ninh Tú Ngọc, nàng hối hận!

      Chỉ là...

      Mộ Khanh Hoàng hồi phục tinh thần từ trong mạch suy nghĩ của mình, sờ sờ bụng mình, đôi mắt chứa lệ, đau khổ nhắm hai mắt lại.

      Lúc chết , đối với tình trao nhầm cho Lục Mạo, nàng còn, chỉ còn lại hận.

      Nhưng nàng hận nữa, vì hận người mà lại đánh mất lòng mình nữa.

      Đời trước, người, nàng đánh mất bản thân mình lần. Đời này, nàng muốn, chỉ muốn bình an vui vẻ là chính mình.

      Nhưng mà tính tình như thế, Mộ Khanh Hoàng sợ thể nào khống chế nổi bản thân, liền : “Ta nhớ hoàng tổ phụ từng thưởng cho ta chuỗi vòng tay thiên nhãn bồ đề phật. Ngọc Khinh, tìm lại đây cho ta.”

      “Vâng.” Ngọc Khinh hơi sững người cái rồi xoay người tìm.

      Lúc ấy, nhị đẳng nha đầu rón rén bước vào, câu gì đó bên tai Ngọc Loan, Ngọc Loan đuổi nha đầu đó rồi với Mộ Khanh Hoàng: "Quận chúa, Hải Đường lại thúc giục."

      Thấy Mộ Khanh Hoàng cau mày, Ngọc Loan liền hừ tiếng, : "Thúc giục thúc giục thúc giục, giục cái quái gì chứ, nô tỳ ra đuổi nàng ta .”

      " cần. Lục Từ Thị tìm ta, cũng chẳng có gì ngoài chuyện uyển chuyển chất vấnvì sao Lục Mạo bị ta đánh. phải Lục Từ Thị thích nhất là rêu rao cho mọi người biết mình công bằng chính trực thế nào à? Bà ta ấy à, chính là người chỉ làm theo công lý chứ có giúp đỡ người thân đâu nha.”

      Khi đến câu “chỉ làm theo công lý chứ giúp đỡ người thân”, Mộ Khanh Hoàng cười lạnh.

      Nếu bàn về khả năng giả vờ, Lục Từ Thị là người giỏi nhất trong số những người mà nàng từng gặp.

      Nàng đánh chết Ninh Tú Ngọc, cho Lục Từ Thị chân tướng, Lục Từ Thị , Ninh Tú Ngọc đáng chết, ám sát quận chúa hoàng gia, giết tam tộc của nàng ta cũng quá đáng. Nhìn chút , thông tình đạt lý biết bao, đại nghĩa diệt thân biết bao, nhưng chỉ là giấu độc trong lòng.

      Nàng chính người người có thù oán gì báo ngay trước mặt, chơi trò giấu kim trong bọc trả thù sau, liền cho rằng ai ai cũng như nàng. Nàng biết, còn có loại người, điều mà người ta chú ý chính là quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Vì vậy, lúc Yến vương công pháỨng Thiên, Lục Mạo, Lục Từ Thị tìm tới nàng để báo thù.

      "Quận chúa,thứ mà ngài chính là chuỗi vòng này à?” Ngọc Khinh nâng chuỗi vòng tràng hạt điểm xuyết mấy sợi dây tua màu xanh da trời, đưa lên cho Mộ Khanh Hoàng nhìn.

      Mộ Khanh Hoàng đeo vào cổ tay mình, ra phòng ngoài, đứng trong hành lang, tinh tế soi dưới ánh mặt trời, thấy chuỗi tràng hạt này, hạt châu vừa tròn vừa lớn, to như nhau, trơn bóng sáng loáng, trắng như ngọc dương chi, đó phủ đầy những chấm màu đen tự nhiên mà có. Thiên nhãn thiên nhãn, phải là ngàn mắt sao.

      Thiên nhãn bồ đề, bồ đề là đại triệt đại ngộ(1),là minh tâm kiến tính (2). Đời này, nàng hy vọng mình có thể thiên nhãn cảnh tâm (3), có thể từ từ tiêu hận tán oán, niết bàn trọng sinh, đại triệt đại ngộ,minh tâm kiến tính.

      (1) Đại triệt đại ngộ: Hoàn toàn lĩnh hội, tỉnh ngộ ra.

      (1) Minh tâm kiến tính: Minh tâm là phát tấm lòng chân của mình, kiến tính là nhìn thấy tính cách của mình. Minh tâm kiến tính chính là chỉ bản tâm của mình.

      (2) Thiên nhãn cảnh tâm: Trong lòng có ngàn mắt, có thể cảnh giác mọi thứ.

      ", đếnPhúc Khánh viện."

      thongminh123, HoanHoan, Hoa bé nhỏ68 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :