1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Conluanho

      Conluanho New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Gian khổ cho Thành quá, Thành cố lên, Ngưng Hương giận dai , đây là hậu quả của trùng sinh nên kiên nhẫn nhé, có công mài sắt có ngày nên kim, mà nghĩ cũng lạ sao tác giả lại ngược đãi con trai mình thế????

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 49:
      Edit+Beta: Hà

      Sau giờ ngọ giữa trưa hè, thời tiết nóng bức chiều xuống sân nhà chỗ các nha hoàn và bọn sai vặt khiến họ lười nhác đều muốn ở trong phòng thích ra khỏi cửa.

      Nếu như nhìn từ bên ngoài phủ Trấn Viễn Hầu to như vậy nhưng khí lại rất trầm lặng.

      Ngưng Hương từ cửa bên trở về tới Lãnh Mai Các, bà tử giữ cửa nhìn thấy tâm phúc bên cạnh thế tử bèn cười nhắc nhở nàng, "Ngưng Hương nương về, hôm nay buổi sáng thế tử bồi biểu nương chơi hồ, Tố Nguyệt nương cũng theo, là đêm nay ở tửu lâu bên ngoài dùng cơm, kêu ta thông báo ngươi tiếng."

      Ngưng Hương nghe xong có chút thất thần, ngẩn ra lát rồi gật đầu cảm ơn.

      Nàng nhớ đời trước có việc như vậy xảy ra hay .

      Nhưng mà tối nay có thể cần gặp Bùi Cảnh Hàn cho dù chỉ là hai canh giờ là Ngưng Hương cũng cảm thấy may mắn.

      Bên trong Đông phòng rộng rãi sáng sủa, Ngưng Hương thẳng đường về đây cho nên khát nước, nàng để bao đồ lên giường rồi trước tiên rót trà uống. Trà Bùi Cảnh Hàn phân cho các nàng là loại trà Long Tĩnh thượng hạng,mùi thơm của vị cam nhàng, nàng chỉ mới uống hai ngụm bất ngờ nhìn thấy có vỏ hạt dưa nằm rải rác dưới chân bàn. Bèn đoán ra Tố Nguyệt trước khi rời phủ khẳng định là ngồi đây cắn hạt dưa, Ngưng Hương lắc đầu cười cười, lấy cây chổi quét phòng lượt thuận tiện lau luôn cái bàn.

      Sau khi dọn dẹp xong, Ngưng Hương sắp xếp lại bao đồ.

      Sau khi tháo bọc đồ đầu tiên nàng nhìn thấy hai viên đá lớn mập mạp khác nhau như hai trái trứng ngỗng.

      Ngưng Hương kìm nổi bật cười, cầm viên đá trong lòng bàn tay nhìn cẩn thận.

      Đây là do tiểu tử A Nam nhặt, bé phát ra viên đá này liền hưng phấn ồn ào kêu nàng trứng trứng trứng, sau đó lại kéo nàng xuống nước tìm “trứng” khác, cuối cùng bé cũng tìm được thêm quả trứng đá khác. Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi nàng thu thập lại bao đồ, A Nam muốn nàng cất hai quả "trứng" này bèn đưa cho nàng.

      Ngưng Hương từ chối lần, về sau lại nghĩ đến có khả năng còn gặp lại tiểu tử này nữa, đành nhận lấy phần lễ vật ngây thơ chất phác.

      Đặt viên đá sang bên để buổi tối đưa cho Tố Nguyệt nhìn chút, sau đó là A Mộc đưa , Ngưng Hương mới vừa muốn sắp xếp quần áo lại chợt phát phía bên dưới váy giống như là có thêm cái túi gì đó.

      Nhìn chằm chằm chỗ lồi ra trong bọc đồ lát Ngưng Hương đột nhiên nhớ ra, lúc mới vừa xách giỏ xuống xe nàng cảm thấy bao đồ giống như là nặng hơn, nhưng lúc ấy trong lòng rầu rĩ cáo biệt với Lục Thành như thế nào, với lại biết trong bao quần áo có thêm hai cục đá , lúc đó nàng vô ý nghĩ sức nặng như vậy là do hai cục đá.

      "Vậy sớm chuộc thân chút, chuộc thân rồi mới tự do được."

      Câu sau cùng của Lục Thành trước khi chia tay lại vang lên bên tai nàng, trong lòng Ngưng Hương đột nhiên nổi lên suy đoán khó tin, nàng vội vã lấy ra đặt lên bọc đồ, liền thấy... cái yếm thêu hoa của mình. Ở giữa nhô ra khối .

      Ngưng Hương nhìn chằm chằm chỗ kia, khuôn mặt nhắn trắng nõn nhanh chóng đỏ rực lên.

      Ấp ủ tia hi vọng cuối cùng, hy vọng vật lạ này là do A Đào nhét vào, Ngưng Hương từ từ mở chiếc yếm ra.

      chiếc yếm sạch thêu hoa của nương có thêm cái túi tiền mang theo bụi bẩn.

      Giống như là bàn tay to thô ráp màu lúa mạch của nam nhân đặt ở trước bộ ngực trắng như tuyết của nương.

      Khuôn mặt Ngưng Hương càng ngày càng đỏ, phảng phất giống như đào nở rộ, trong nháy mắt bị gió thổi qua càng thêm đỏ rực kiều diễm.

      Rốt cuộc là bỏ vào khi nào?

      Cho dù là nhất định muốn đưa tiền giúp nàng chuộc thân, nhưng để ở chỗ khác được sao?

      Hàm răng ngọc suýt nữa bị cắn nát, nhưng cuối cùng lại thể chửi ra.

      Bởi vì Ngưng Hương biết Lục Thành tuy vô lại. Nhưng tấm lòng của muốn giúp nàng chuộc thân là . vậy lại trông mong nàng chuộc thân rồi gả cho , muốn cưới nàng làm vợ, mạch liền đem toàn bộ bạc biết tích góp bao lâu cho nàng, làm cho nàng cũng thấy chân thành của .

      Ngưng Hương phân biệt được tốt xấu.

      Đáng tiếc, nàng nhất định đành phải phụ lòng nỗi khổ tâm của Lục Thành.

      Sau khi cất kỹ y phục, Ngưng Hương đem túi tiền bỏ vào ống tay áo rồi lại mặc quần áo nhà nông ra Hầu phủ.

      Nàng biết nhà Hứa gia ở đâu nhưng Ngưng Hương lại tới đó, mà về phía phủ thành Trung náo nhiệt. Chỗ đó là phủ thành duy nhất là xã đánh cờ, trước kia lúc Ngưng Hương theo Bùi Cảnh Hàn ra phủ có chú ý qua, về sau nghe thấy Đại bá mẫu Tam thúc của Lục Thành ở rể Hứa gia, Ngưng Hương liền đoán được là nhà này.

      Cầm kỳ thư họa đều là chuyện nho nhã, xã đánh cờ ở Nhàn Vân có ba gian cửa hàng, bên trong có vài khách nhân ngồi, có người đánh cờ, có người lại đứng ở bên cạnh xem đánh cờ, hết sức là thanh tĩnh.

      tên tiểu nhị nhìn thấy Ngưng Hương, sau khi kinh diễm bước tới giọng hỏi thăm: " nương tới tìm người sao?"

      là tiểu nhị ba năm ở xã đánh cờ này nhưng chưa từng thấy qua nữ tử đến đánh cờ.

      Ngưng Hương gật đầu, quét bên trong cái giọng hỏi: "Ta là đồng hương của Lục chưởng quỹ các ngươi, người nhà bác nhờ ta tới truyền lời cho bác ấy."

      Chưởng quỹ nhà mình xác thực là xuất thân từ nông thôn, tiểu nhị nhìn lại Ngưng Hương chút, thấy tiểu nương xinh đẹp sạch dịu dàng, giống như hồ ly tinh chuyên câu dẫn nam nhân, lúc này mới mời Ngưng Hương theo , vừa bước lên lầu hai ngừng lại ở trước cánh cửa, cất cao giọng : "Chưởng quỹ, có vị nương tới tìm ngài, là đồng hương của ngài, mang theo lời nhắn cho ngài."

      Lục Quý An ngồi ở trước bàn xem sách dạy đánh cờ, nghe vậy liền nhíu mày kinh ngạc, để sách dạy đánh cờ xuống nhìn về phía cửa, "Vào ."

      Giọng kia trong trẻo dễ nghe, như thanh tiếng đàn vang lên trong hang cốc.

      Ngưng Hương đột nhiên nghĩ tới dung mạo huynh đệ Lục gia, đều là người nhà khẳng định Tam thúc của Lục Thành cũng kém bao nhiêu rồi?

      Tiểu nhị đẩy cửa ra, ra hiệu cho nàng có thể vào.

      Ngưng Hương hiểu sao có chút khẩn trương, rủ mắt vào hai bước, mới ngẩng đầu lên nhìn.

      Liền thấy nam nhân tuấn mỹ chừng ba mươi tuổi mặc thân quần áo thêu mây màu xám nhạt ngồi trước bàn đọc sách, mi thanh mục tú, đôi mắt hoa đaò giống với Lục Thành biểu lộ thân phận của ngài. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, Ngưng Hương e dè cười, nhìn mặt đất lúng túng giải thích: "Lục chưởng quỹ, kỳ cháu, cháu cùng với cháu trai Lục Thành của ngài có duyên gặp nhau vài lần, biết cháu cần bạc nên cho cháu vay hai mươi lượng, nhưng cháu lại xấu hổ, cho nên xin ngài giúp cháu trả lại cho ."

      xong lại giống như sợ nam nhân trước mặt cự tuyệt, Ngưng Hương nhanh tay đem túi tiền của Lục Thành để ở bàn, chưa kịp nghe bác ấy gì liền vội vã rời .

      Quan hệ của Lục Thành cùng với nhà Tam thúc của tốt như vậy, con vẹt hai mươi lượng tiện tay cũng đưa cho A Nam, nàng tin Tam thúc tham khoản bạc này.

      Tiểu nương như cơn gió đến đây lại theo gió rời , Lục Quý An cầm túi tiền bàn lên, trong mắt lên vui vẻ.

      Cái đứa cháu trai kia cực kỳ bướng bỉnh, trước kia cho dù nghèo nàn cũng chịu cầm tiền của bọn họ, bây giờ lại đỡ hơn chút hào phóng đưa tiền cho nương này.

      Đoán được cháu trai có lẽ vào thành, Lục Quý An cất kỹ túi tiền rồi phái người chuẩn bị xe ngựa.

      Hai khắc đồng hồ sau xe ngựa dừng ở trước cửa nhà.

      Lục Thành dự định tối nay ở Tam thúc đêm sáng mai mới trở về, dụ dỗ nhi tử tỉnh lại nhìn thấy Ngưng Hương mà cáu giận, nghe Tam thúc trở lại liền cười ha hả ôm A Nam gặp tam gia gia của bé.

      A Nam cũng chịu thua, thấy tam gia gia cũng thèm nể mặt, kéo căng khuôn mặt nhắn úc núc thịt của mình.

      "Ai lại bắt nạt A Nam của chúng ta vậy?" Lục Quý An tiếp nhận cháu trai ôm vào trong ngực, thân mật trêu chọc.

      A Nam ôm lấy cái cổ của tam gia gia, ủy khuất gọi nương.

      Lục Quý An liền đoán được tiểu nương vừa mới nãy chính là nương mà cháu trai của mình tìm cho bé .

      Có phần xấu hổ với cháu trai, Lục Quý An đemA Nam giao cho thê tử Hứa thị, gọi Lục Thành ra bên ngoài chuyện, ông cũng vòng mà trực tiếp đem túi tiền ra.

      Lục Thành vừa thấy khuôn mặt lập tức trầm xuống.

      khôn ngoan lén lút nhét bạc cho nàng, nghĩ tới nàng lại ác hơn, biết nhận lại nên trực tiếp tìm chỗ Tam thúc ở.

      " nương nhà ai vậy? Vì sao cần nhiều bạc như vậy?" Lục Quý An vỗ vai của cháu trai, thấp giọng hỏi.

      Môi mỏng Lục Thành nhếch lên, chữ cũng muốn , cho nàng ăn cứng hay mềm cũng đều muốn thừa nhận tấm lòng của , cho dù nhiều cũng có tác dụng gì.

      Cáo lỗi với trưởng bối tiếng, Lục Thành sải bước trở về phòng khách.

      Lục Quý An đưa mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng của cháu trai bật cười.

      Năm trước cháu trai đột nhiên muốn kết hôn với Phùng nương, lý do chính là thích Phùng nương, nhưng ông lại nhìn ra tình cảm của cháu trai đối với Phùng nương, nhưng hôm nay nhìn thấy cháu trai chỉ là thay đổi sắc mặt ông liền hiểu, lần này cháu trai mới là thông suốt .

      ~

      Lãnh Mai Các.

      Ngưng Hương sau khi tự mình ăn cơm tối xong ngồi xuất thần ở trong phòng nhà chính, biết ngồi bao lâu bên ngoài tối, mới nghe thấy động tĩnh bên trong viện liền biết Bùi Cảnh Hàn trở về , Ngưng Hương nắm chặt tay, hít sâu cái, thần sắc bình tĩnh ra ngoài đón, nhưng vừa tới cửa chợt nghe Tố Nguyệt thấp giọng hô tiếng.

      Cho rằng Tố Nguyệt xảy ra chuyện gì, Ngưng Hương lập tức bước chân nhanh, vừa tới cửa nhìn ra thấy dưới ánh đèn mờ ảo, Bùi Cảnh Hàn siết chặt eo của Tố Nguyệt, cúi đầu hôn nàng. Tố Nguyệt lo lắng giãy giụa nhưng Bùi Cảnh Hàn chịu buông ra, dường như mới nhớ tới chuyện gì vậy mới ngẩng đầu lên.

      Trong đôi mắt phượng mà Ngưng Hương quen thuộc, nàng thấy được uy hiếp lạnh lùng.

      Là cố ý để cho nàng nhìn thấy sao?

      Là muốn cho nàng hiểu chỉ cần nàng thuận theo mới có thể được sủng ái, còn cho nàng biết nàng với Tố Nguyệt đều là nha hoàn, có thể làm chuyện gì với các nàng làm sao?

      Ngưng Hương yên lặng rũ mắt.

      " xuống , đêm nay Ngưng Hương hầu hạ ta." Bùi Cảnh Hàn nhàng sờ tóc Tố Nguyệt, thản nhiên .

      Tố Nguyệt hiểu đêm nay Bùi Cảnh Hàn muốn dồn ép Ngưng Hương tỏ thái độ, nàng bèn sửa sang lại quần áo rồi làm như có việc gì dặn dò Ngưng Hương, "Khi nãy thế tử có uống qua mấy chén, muội nhớ chuẩn bị trà giải rượu cho thế tử nhé." Trong giọng cũng mang theo mấy phần vui vẻ, xong liền rời .

      Nàng lo lắng đêm nay Ngưng Hương gặp nhiều thiệt thòi, nương này bản lãnh khác có, nhưng khiến Bùi Cảnh Hàn mềm lòng chính là bản lãnh mạnh nhất, khóc chút cầu xin chút Bùi Cảnh Hàn cảm thấy nàng yếu đuối mà bỏ qua cho. Thượng cung , tựa như đời trước vẫn liên tục kéo dài tới khi Thẩm Du Du gây , Bùi Cảnh Hàn mới nổi cơn điên .

      Tố Nguyệt rồi, Ngưng Hương nhìn chút rồi từ từ tiến tới gần nam nhân, thấp giọng : "Em rót trà cho thế tử."

      Bùi Cảnh Hàn lên tiếng, sau khi vào nhà trở tay đóng cửa lại.

      Ngưng Hương đến trước bàn nghe được tiếng cửa sập lại, đột nhiên tim nàng đập đập nhanh hơn.

      "Nghĩ kỹ chưa?" Bùi Cảnh Hàn dừng ở phía sau lưng nàng ba bước, nhìn vào gò má trắng nõn của tiểu nha hoàn, lạnh giọng hỏi.

      Mùi rượu nhàn nhạt theo lời của nam nhân bay đến.

      Tay Ngưng Hương sắp đụng phải ấm trà tự giác ngừng lại, nàng xoay người lại đối mặt với Bùi Cảnh Hàn, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Thế tử lòng muốn thu nạp em sợ biểu nương thương tâm sao?"

      Nàng còn dám lấy cớ này sao, Bùi Cảnh Hàn cười lạnh đến trước mặt nàng, từ cao nhìn xuống : "Biết hôm nay ta bồi biểu nương chơi hồ nhưng lại phải mang theo Tố Nguyệt ? Ta chính là muốn cho biểu nương biết, ta thích nàng, cũng nguyện ý cưới nàng, nhưng ta thể nào bởi vì nàng mà nạp thiếp . Ngưng Hương yên tâm, biểu nương chỉ cần các em giữ đúng khuôn phép nàng để ý ta chia chút ít sủng ái cho các em."

      Lấy tình huống nhà gia, biểu muội có thể gả cho là có phúc ba đời rồi, ở đâu còn dám so đo có thiếp thất hay .

      Ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ thắm của mỹ nhân, Bùi Cảnh Hàn giơ tay muốn ôm nàng, " tại em còn có chuyện gì lo lắng sao?"

      Ngưng Hương trốn tránh, sau khi gần như nàng sắp dán lên ngực mới hỏi: "Nếu như bởi vì thế tử sủng ái em cùng với Tố Nguyệt khiến cho tâm trạng của biểu nương chán nản, thời gian mang thai buồn bực vui, thế nên lúc mang thai bảy tháng sinh non, sinh ra cái thai bé trai chết non, vậy lúc đó thế tử vẫn tiếp tục còn sủng ái em cùng với Tố Nguyệt sao?"

      Thân thể Bùi Cảnh Hàn cứng đờ, thu tay lại, mắt phượng chăm chú nhìn nàng, "Em có ý gì?"

      Thấy nam nhân sắc mặt khó coi, tại thời khắc này uy nghiêm thế tử Hầu phủ toàn bộ hướng về nàng đè nàng lại, lòng bàn tay Ngưng Hương đổ mồ hôi, bèn tưởng tượng lại bộ dáng thong dong trấn định lúc dối với Lục Thành, nàng bình ổn lại tâm trạng rồi nghênh đón ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Bùi Cảnh Hàn, tiếp tục .

    3. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 50:
      Edit+Beta: Hà

      Đêm lạnh như băng.

      Bùi Cảnh Hàn trầm mặt ngồi ghế, khuôn mặt chút thay đổi nhìn nha hoàn quỳ ở phía trước, nghe nàng kể về giấc mộng hoang đường của nàng.

      "Nếu như là giấc mộng trong lúc hôn mê hồi tháng giêng vì sao lúc ấy cho ta?" Dục vọng sớm thối lui, Bùi Cảnh Hàn càng muốn phân biệt thực hư như thế nào. Nếu như chỉ vì cự tuyệt mình nên nàng mới hao hết tâm tư dối như vậy, vậy quả là đánh giá thấp nha hoàn này, thế mà lại có gan lừa gạt , còn nguyền rủa con nối dòng của cùng với biểu muội.

      Ngưng Hương nhìn chằm chằm vào đôi hài của nam nhân, giọng càng lúc càng bình tĩnh, "Lúc ấy em cũng nghĩ giống như thế tử vậy, đều cảm thấy đây chẳng qua là giấc mộng kì lạ cho nên em cũng để ở trong lòng, thậm chí quên mất từ lâu, mãi cho đến khi em bị Liên Hoa làm phỏng chân lúc ấy mới đột nhiên nhớ lại chuyện mà em gặp trong mộng, với lại trong trong mộng những chuyện xảy ra chỉ xuất vài đoạn ngắn đứt quãng, khi em gặp được Liên Hoa lúc ấy mới nhớ tới."

      Bùi Cảnh Hàn mỉa mai hừ tiếng, "Ý của em là, chỉ cần ở chung với ta em bị người khác hãm hại sao?"

      Ngưng Hương căng thẳng cúi đầu xuống, trầm mặc lát mới khổ sở : "Thế tử, lá gan của em vốn lớn, lại gặp chuyện Liên Hoa hãm hại cho nên em thực dám làm người của thế tử, em cũng muốn tương lai ngài vì sủng ái chúng em mà khiến biểu nương gặp chuyện may, lại càng muốn bị ngài bán mà dẫn tới kết cục nhảy xuống biển tự sát. Thế tử, biểu nương tốt với ngài như vậy, ngài toàn tâm toàn ý nàng ấy được sao?"

      Nàng tin tưởng lắm chuyện lần này Bùi Cảnh Hàn bởi vì lời nửa nửa giả của nàng mà thả nàng cùng Tố Nguyệt, cho nên chuyện chuộc thân vẫn nên hy vọng gởi gắm vào Thẩm Du Du vậy, nếu như vậy nàng thể để cho Bùi Cảnh Hàn biết được bản tính của Thẩm Du Du, thể để cho Bùi Cảnh Hàn chán ghét Thẩm Du Du để rồi sau đó lại cưới vợ mới được.

      Cho nên nàng đành bịa ra kết cục thê thảm khác giống như vậy dành cho Thẩm Du Du, lại đem chuyện người bán nàng cùng với Tố Nguyệt đổi thành Bùi Cảnh Hàn, vì mất hài tử cho nên hối hận mới nảy ra quyết định lòng phòng dạ với Thẩm Du Du, bán nàng cùng Tố Nguyệt chính là lễ vật bồi tội để đưa cho Thẩm Du Du. Ngoài ra, để tránh cho Bùi Cảnh Hàn tin giấc mộng mà hỏi thăm nàng chuyện bên ngoài, thí dụ như quân vụ triều chính, Ngưng Hương đành phải trong giấc mộng của nàng đều chỉ là hại đoạn ngắn khi mình bị giết, xem như đó là chuyện xấu trong giấc mơ của nàng, đến lúc nàng chết mộng cũng kết thúc.

      Nhưng Bùi Cảnh Hàn lại tin mình vì Thẩm Du Du mà đối đãi với hai đại nha hoàn mà sủng ái như thế, lại càng cảm thấy Ngưng Hương hươu vượn. Chuyện Liên Hoa hắt nước nóng làm phỏng nàng là chuyện phát sinh, nàng đương nhiên có thể lợi dụng được, còn chuyện về sau làm sao mà xác nhận được đúng sai đây?

      "Chuyện Liên Hoa là , nhưng chuyện sau này chưa chắc có thể tin."

      Bùi Cảnh Hàn đứng dậy khỏi ghế, cầm tay Ngưng Hương kéo nàng lên, trước khi để nàng tránh né nâng tay lên nắm cái cằm của nàng.

      Ngưng Hương nhíu mày, "Thế tử..."

      Trong mắt Bùi Cảnh Hàn lóe qua tia bất đắc dĩ, dịu dàng cắt đứt lời nàng, "Ngưng Hương, ta hiểu nỗi lo lắng của em, sợ bị người trong thôn ba lời bốn ý cho nên mới chịu theo ta, nhưng em phải ở cùng ta cả đời, nhiều lắm tháng mới trở về lần cho nên cần để ý tới bọn họ. Những thứ khác em cứ yên tâm, ta tuyệt đối để cho em phải chịu những loại oan uất đó."

      Nghĩ đến những chuyện kia chỉ là lời dối của nàng, Bùi Cảnh Hàn đột nhiên bật cười, buông cằm nàng ra, buồn cười : "Làm khó em thông minh nghĩ ra chuyện như vậy, biết bịa chuyện kể cho ta nghe , mà thôi, ta bức em, cho em thêm ít thời gian nữa đấy."

      Nếu như phải là bức nàng nóng nảy tới như vậy Ngưng Hương ngốc nghếch tưởng tượng ra chủ ý cổ quái như vậy với .

      Nhìn sắc mặt tái nhợt của nương ở trước mặt, Bùi Cảnh Hàn nguyện ý nhẫn nhịn nàng vài phần.

      Ngưng Hương lại muốn ràng lần nữa, lui về phía sau bước rồi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào cắp mắt phượng của , " việc của Liên Hoa xảy ra xác thực là đủ để cho thế tử tin tưởng, nhưng em còn nhớ việc nữa, nếu như việc cuối cùng lại xảy ra đúng như em đoán, vậy thế tử nguyện tin tưởng em chứ?"

      Bùi Cảnh Hàn nhăn mày.

      Ngưng Hương mặc kệ muốn nghe hay , lẩm bẩm : "Tháng này chính là lễ chúc thọ của lão phu nhân, buổi tối Hầu gia nghỉ ở phòng của phu nhân, nhưng đột nhiên nửa đêm Liễu di nương lại đau bụng, phái người báo cho Hầu gia, Hầu gia lập tức tìm Liễu di nương, lang trung vừa đến lại chẩn ra Liễu di nương có thai hơn tháng."

      Trong mắt Bùi Cảnh Hàn lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.

      Phụ thân sủng ái Liễu di nương, tháng đại đa số thời gian đều nghỉ ở bên kia, nhưng ngày lễ ngày tết hoặc là ngày tốt lành khác ở bên cạnh bồi mẫu thân. Lần chúc thọ tổ mẫu lần này đương nhiên cũng ngoại lệ, Liễu di nương nghĩ cách tranh thủ tình cảm là điều mà mọi người có thể đoán được , nhưng Liễu di nương có thai...

      "Có phải là do nha hoàn bên cạnh bà ta lỡ miệng bị em nghe được phải ?" Bùi Cảnh Hàn dừng chút, có ý đùa giỡn chút khôn vặt của Ngưng Hương.

      Ngưng Hương cũng gật đầu, thấp giọng : "Thế tử quên rồi sao? Những chuyện em mơ đều là chuyện gặp họa. Trong giấc mộng này, nha hoàn của Liễu di nương đứng ở trong sân của phu nhân la to, Hầu gia nghe thấy hỏi han lòng nóng như lửa đốt, kịp đốt đèn chạy ra ngoài nên cẩn thận đá ngã cây san hô màu đỏ mà ngài tặng cho phu nhân trong lễ chúc thọ, khiến nó gãy vài đoạn. Sau đó ngài biết được liền giận dữ, thừa dịp Hầu gia ra ngoài sai người làm Liễu di nương sảy thai, Liễu di nương lại oan uổng cho là phu nhân làm ra, Hầu gia lại tin là , ông ấy..."

      "Ông ấy làm sao?" Trán Bùi Cảnh Hàn nổi hết gân xanh, hiển nhiên tin bảy phần.

      Nghĩ tới cuộc sống của phu nhân trải qua cũng như ý, giọng của Ngưng Hương cũng hạ thấp vài phần, "Hầu gia đánh phu nhân, sau đó thế tử kích động mà đánh nhau với Hầu gia, khi đó lão phu nhân ra mặt hai người mới bỏ qua, sau đó ngài mượn rượu giải sầu, còn muốn, muốn... Lúc em tránh né cẩn thận ngã xuống trúng mảnh vỡ của bầu rượu bị cắt trúng cổ tay..."

      Chuyện này xác thực xảy ra, Bùi Cảnh Hàn còn bởi vì chuyện này mà trở mặt thành thù với Hầu gia Bùi Chính, gặp mặt nhau cũng thèm nhìn, chỉ có chuyện nàng bị mảnh vỡ cắt trúng cổ tay là dối . Dù sao nếu như Bùi Cảnh Hàn say rượu khi dễ nàng lần trong mắt cho là phải chuyện xấu, nhưng nàng dám thừa nhận đó là chuyện xấu khẳng định Bùi Cảnh Hàn tức giận.

      Bởi vì dối gạt người, Ngưng Hương chột dạ cúi đầu.

      Động tác này lại giống như có chút ủy khuất.

      Bùi Cảnh Hàn nhịn được nhìn cổ tay nàng cái.

      Nếu như thực làm như vậy quả nàng rất đáng thương , cổ tay non nớt mỏng manh bị cắt trúng đau đớn tới cỡ nào đây?

      Nhưng so với cổ tay của tiểu nha hoàn Bùi Cảnh Hàn lại quan tâm mẹ mình hơn.

      "Càng lúc càng bậy, ta muốn nghe nữa, đổ nước ." Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng trách cứ rồi vào bên trong.

      Ngưng Hương biết người quan tâm nhất chính là mẫu thân, cũng biết lúc này trong lòng Bùi Cảnh Hàn cũng phải bình tĩnh như bên ngoài mà biểu , nàng nghe theo lời sai bảo của vào phòng tắm bưng nước, đổ nước hơn phẩn nửa thùng rồi đến kêu Bùi Cảnh Hàn, hầu hạ tắm rửa.

      Đêm nay Bùi Cảnh Hàn giở thủ đoạn chiếm tiện nghi của nàng nữa, câu cũng thèm , sau khi tắm rửa xong liền nằm xuống nghỉ ngơi.

      Ngưng Hương nằm giường bên ngoài đoán ít nhất trước khi tới lễ mừng thọ lão phu nhân nàng nhất định an toàn, cho nên giấc ngủ của nàng cũng an ổn hơn.

      Nhưng Bùi Cảnh Hàn lại thức trắng đêm.

      muốn tin vì được mình sủng ái mà mang tới tai hoạ cho Ngưng Hương, cũng dám tin chuyện của mẫu thân...

      Vì Liễu di nương mà đánh mẫu thân, phụ thân mắt bị mù kia chưa chắc làm được.

      Sáng sớm hôm sau, trong lúc Ngưng Hương giải thích diệu kế của mình cho Tố Nguyệt nghe Bùi Cảnh Hàn lại gọi Trường Thuận phân phó chút.

      Chạng vạng Bùi Cảnh Hàn mới từ quân doanh trở về, Trường Thuận nghênh đón trước tiên, xa xa hướng về phía Bùi Cảnh Hàn gật đầu, thần sắc nghiêm trọng.

      Bùi Cảnh Hàn liền biết Liễu di nương quả mang thai, nhưng lại giấu giếm báo, phải là muốn ở ngày vui khiến cho mẫu thân ấm ức là cái gì?

      Khóe môi trào phúng nhếch lên, Bùi Cảnh Hàn nhìn về phía sân của Liễu di nương, mắt phượng như sói.

      tuyệt đối để cho việc như Ngưng Hương mơ phát triển thành .

      ~

      Thấm thoắt đến ngày mười hai tháng sáu, là ngày vui đại thọ của lão phu nhân.

      dưới Hầu phủ đều vui mừng, mà Bùi Cảnh Hàn cũng cao hứng, buổi sáng trước khi xuất phát còn sờ soạng nhàng vài cái khuôn mặt của Ngưng Hương...

      Nhưng Ngưng Hương lại có tâm trạng tốt như .

      Nghĩ tới mấy ngày nay mặc dù Bùi Cảnh Hàn động tới nàng nhưng ngoài miệng vẫn trêu ghẹo nàng mấy lần, giống như trở lại trước đây khi hai người tình, trong lòng Ngưng Hương vừa hoang mang vừa tức giận, làm hết công việc nàng lặng lẽ hỏi Tố Nguyệt, " Có phải Thế tử coi trọng lời của muội ?"

      nhanh chóng phải chia tay, Tố Nguyệt rất luyến tiếc Ngưng Hương, nhưng càng luyến tiếc càng thích trêu chọc nàng, thích nhìn bộ dáng lo lắng ngốc nghếch của nàng, cố ý : "Quan trọng mới là lạ, ai tin giấc mộng vớ vẩn của muội đây? Muội cho rằng thế tử cũng ngốc giống như muội à."

      Ngưng Hương lập tức ỉu xìu, nhưng so với kế của nàng lúc này Ngưng Hương thực lo lắng thay phu nhân Đỗ thị, thấp thỏm hỏi Tố Nguyệt, "Vạn nhất, lỡ đâu chuyện xảy ra đêm nay giống như trong giấc mộng của muội làm sao bây giờ?"

      Có Lý ma ma giúp đỡ, nàng cùng với Tố Nguyệt ở cạnh phu nhân hầu hạ cũng thời gian, về sau mới được điều đến bên cạnh Bùi Cảnh Hàn. Đỗ thị nhã nhặn lịch như nước, thương hạ nhân, Ngưng Hương nỡ để người phụ nữ tốt như vậy lại bị trượng phu ái thiếp diệt thê đánh, quan trọng là Đỗ thị có hại đứa bé trong bụng của Liễu di nương. Đời trước nàng biết chuyện, nhưng đời này...

      "Muội nhắc nhở phu nhân tiếng được ?" Ngưng Hương nhịn được thương lượng với Tố Nguyệt.

      Tố Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ chút, : " sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, xác thực nên qua với phu nhân, vậy muội lặng lẽ , cứ dựa theo lời muội với thế tử mà lại y như vậy, thuận tiện ra thái độ thế tử đối với muội luôn, như vậy trong tương lai chúng ta muốn chuộc thân có lẽ phu nhân cũng giúp chúng ta cầu tình."

      Vậy mà để nha đầu ngốc này chó ngáp phải ruồi, trước tiên cung cấp tin tức cho Đỗ thị chuyện chuộc thân cũng dễ dàng hơn .

      Được tỷ muội tốt khích lệ, Ngưng Hương chuẩn bị chút rồi . Dầu gì cũng là nha hoàn vài năm, nàng hại người, cầu kiến phu nhân chuyện ràng vẫn có thể làm được, rất nhanh nàng gặp được Đỗ thị.

      Đỗ thị thích tiểu nha hoàn xinh đẹp lại an phận là nàng, nghe nàng có chuyện quan trọng bẩm báo bà liền phân phó đại nha hoàn bên cạnh đứng ở trong sân canh gác, được cho phép ai được vào.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngưng Hương quỳ gối trước mặt Đỗ thị, thấp giọng thuật lại những chuyện trong mộng của mình.

      Đỗ thị trầm mặc rất lâu.

      "Ngươi thực muốn lưu lại bên cạnh thế tử sao?" Bà bất ngờ hỏi.

      Ngưng Hương gật đầu, thành khẩn : "Nô tỳ chỉ muốn tích góp tiền chuộc thân, về nhà chăm sóc đệ đệ."

      Đỗ thị cũng hiểu hoàn cảnh của Từ gia, khe khẽ thở dài, "Nếu như ngươi còn ở bên cạnh ta, ta thả ngươi, nhưng bây giờ ngươi ở bên cạnh hầu hạ thế tử, tính tình của ta lại quản được, ngươi muốn ra ngoài phủ vẫn phải xem có nguyện ý thả người ."

      Nhi tử phong lưu, nữ nhân là chuyện của , nàng muốn xen vào.

      Ngưng Hương cũng trông cậy vào Đỗ thị chịu giúp đơc, vội hỏi: "Nô tỳ hiểu, hôm nay nô tỳ đến chỉ là muốn nhắc nhở phu nhân tiếng. Những chuyện trong mộng rốt cuộc có xảy ra hay nô tỳ quả thực cũng có dám chắc, chỉ hy vọng phu nhân có thể, có thể..."

      Đột nhiên nàng biết nên như thế nào .

      "Phòng ngừa chu đáo?" Đỗ thị cười tiếp.

      Ngưng Hương chính là có ý này, đỏ mặt gật đầu.

      Đỗ thị ừ tiếng, dịu : "Ý tốt của ngươi ta nhận, ta đề phòng , được rồi, mau trở về , hôm nay đều phải gấp rút làm việc thôi."

      Ngưng Hương đứng dậy cáo từ.

      Đưa mắt nhìn tiểu nha hoàn khuất, Đỗ thị tiếp tục ngồi lát, ánh mắt nhìn tới cây san hô màu đỏ trong phòng.

      Uống ngụm trà, Đỗ thị gọi tiểu nha hoàn tới, để cho các nàng tạm thời đem san hô cất .

      Liễu di nương thích lăn qua lăn lại như thế nào thế đó, nàng quan tâm, nàng cùng trượng phu vốn là cũng có nhiều tình cảm, năm đến nàng cũng thèm để ý, nàng chỉ để ý bản thân cùng hai đứa con trai. Cất cây san hô như vậy đêm nay gặp chuyện nữa, làm hư trưởng tử nữa, cũng tự tiện thay người mẹ này ra mặt.

      Nhưng mà Đỗ thị đánh giá thấp bảo vệ của trưởng tử đối với nàng.

      Tại buổi tối lễ thọ yến, trong lúc mọi người trong Hầu phủ đắm chìm trong tiếng đàn hát như suối của Thẩm Du Du, đột nhiên trong hoa viên truyền đến vụ tai tiếng, là Liễu di nương được Hầu phủ sủng ái nhất cùng gã sai vặt tầm hoan, vừa lúc bị bà tử quản bắt được.

      Tác giả có lời muốn : Chúc mọi người ngủ ngon nha ~

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      a nì ra tay trước ah, đủ độc
      duongduong thích bài này.

    5. Conluanho

      Conluanho New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Bùi Cảnh Hàn thay đổi cốt truyện của Ngưng Hương rồi. Những chuyện sau khi trùng sinh khác với đời trước quá nhiều, vậy Cảnh Hàn cho Ngưng Hương chuộc thân ?
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :