1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thầy bói thiên tài:Trùng sinh tiểu phú bà hàng tỷ- Nhất Lộ Thính Hương (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Mắt biến dị.

      Trong TV, tiếng chuông năm mới vang lên Lưu gia lại xum vầy ngồi ăn ở nhà Lưu Hướng Quốc.

      Từ lúc Ngô Song sinh ra đến bây giờ đây là lần đầu tiên cả nhà cùng ngồi chung đón giao thừa.

      Trước kia tại thời điểm này, dù mọi người cũng tụ lại chỗ ăn cơm nhưng ăn xong nhà nào về nhà nấy. Năm nay Ngô Song ngủ, tất cả mọi người đều xem phim cùng .

      Nghe được tiếng chuông giao thừa, Ngô Song lập tức nhắm mắt lại yên lặng trong lòng cầu nguyện.

      thức đến bây giờ phải vì muốn đón xuân, 20 năm trước, có thể đón bao nhiêu xuân cùng mọi người a? sở dĩ thức đên bây giờ là vì giờ khắc này muốn cầu nguyện cho mẹ và bà ngoại.

      Vào thời điểm cuối năm, các vị thần tiên hạ phàm chúc phúc muôn nhà, trước kia tin truyền thuyết này, hơn nữa lúc đó còn thể thức lâu được nên chưa bao giờ kiên trì thức đến 12 giờ. tại được trùng sinh đối với những thứ này rất để ý.

      Đối với ý niệm trong lòng Ngô Song, biết có phải hoa mắt nhưng cảm giác có cái gì đó giáng lên người , cảm thấy toàn thân vài cân mà bí giấu trong đầu cũng đột nhiên nhảy ra.

      Bí giấu mỗi lần lấy ra đều xoay tròn mà lúc này bí giấu lại là hình ngôi sao lục giác xuất . Đồng thời, bí giấu có màu vàng biết vì sao đột nhiên bùng nổ, hào quang mãnh liệt kia chiếu thẳng đến mắt của Ngô Song khiến nhìn thấy cái gì. Ngoài màu vàng sáng trói.

      Trong mắt lại có cảm giác nhói đau, Ngô Song tự chủ được lắc đầu, muốn quên đau đớn ở mắt.

      Lưu Hướng Tuyết ngồi bên cạnh phát con nhắm mắt gật gù còn tưởng mệt rồi, liền ôm :” Mẹ cả, hai, Hựu Hựu mệt rồi, con đem nó về nhà trước!”

      Kỳ mọi người đều mệt rồi nên vừa nghe thấy Ngô Song muốn ngủ, Lưu Hướng Quốc lập tức gật đầu: “Hựu Hựu mệt rồi nhanh mang con bé về nghỉ ngơi . Chúng ta cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi, sáng ngày mai còn ăn sủi cảo. Năm nay ăn ở nhà ta năm sau ăn ở nhà lão nhị.”

      Lưu Hướng Gia cùng Hồ Hoa nghe lên tiếng, yên lặng gật đầu ứng .

      Bây giờ bọn họ cũng dám khinh thường, bắt nạt Ngô Song nữa, cũng bởi vì giấc mơ của Ngô Song quá linh nghiệm, ai biết lúc nào mình gặp họa chứ?

      Hai người nhà Lưu Hướng Gia cũng muốn thân với Ngô Song nên năm nay chuẩn bị tất cả mọi thứ ở nhà mình, ai biết Ngô Song lại thẳng muốn ăn cơm ở nhà bác cả khiên cho Trang Đông Mai vui vẻ quá trừng.

      Hai vợ chồng Lưu Hướng Gia lại dám như trước lung tung chỉ dám nghe theo.

      Được mẹ ôm về Ngô Song mới mở mắt những kim quang kia liền bay ra ngoài, bí giấu cũng như vậy mà tiêu biến.

      Ngô Song chớp chớp mắt, phát mắt còn đau như trước nữa. đoán ra được kim quang này là cái gì? Nhưng mỗi lần bí giấu ra đều cho tin vui cho nên Ngô Song tin kim quang lần này cũng là thứ tốt.
      Có thể kim quang này có thể tăng thị lực cho trừng?

      Ngô Song thử nhìn ra bên ngoài chút.

      Đêm khuya nên trời tối om, đáng ra nhìn thấy gì mới đúng nhưng lúc này tất cả mọi thứ đều ràng trong mắt của .

      Chẳng lẽ có thêm công năng nhìn ban đêm? Ngô Song vừa mừng vừa sợ nhịn được liền cười.

      Lưu Hướng Tuyết chào hỏi với nhóm chị dâu chuẩn bị gọi con dậy thấy mắt con cười, nàng liền hỏi: “Hựu Hựu, con ngủ nữa hả? Con cười gì vậy? chúng ta về nhà ngủ thôi.”

      “Vang, về nhà thôi!” Ngô Song cười gật gật đầu, trả lời những câu hỏi của mẹ.

      Lưu Hướng Tuyết cũng nghĩ nhiều, trẻ con mà vui cười thôi, vì vậy nên ba người lại cùng nhau trở về.

      từ tiền viện đến hậu viện cách mấy chục mét, Ngô Song mở to mắt nhìn trái nhìn phải.

      Dù mọi thứ trong viện nắm trong lòng bàn tay nhưng vì là lần đầu tiên có thể nhìn ban đêm ràng nên rất hưng phấn.

      Hai ngày mùng mùng hai cả nhà Lưu Gia đều quây quần ở chỗ.

      Đến ngày mùng ba, mọi nhà đều bắt đầu thăm bạn bè, dạo phố vì thế nên ai về nhà người nấy thôi.

      Qua ba ngày nay có rất nhiều người đến Lưu gia. Đầu tiên họ đối xử với mẹ con rất hòa ái, thứ hai là Trang Đông Mai với Hồ Hoa cũng cãi nhau nữa, ít nhất cũng là gia đình ngoài mặt vui vẻ ai biết bên trong như thế nào!

      Lão thái thái có thể nhìn thấy con cháu hòa thuận trong lòng tấc nhiên vi vẻ, cả ngày đều cười vui vẻ, càng ngày càng thương Ngô Song.

      Buổi chiều ngày mùng ba, NGô Song ngồi trong lòng bà ngoại nhìn bà ngoại vui vẻ đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng la thanh thúy: “Hựu Hựu, ta đến tìm ngươi chơi đây.”

      Ngô Song nghe thấy liền quay đầu lại nhìn thấy ngoài cửa, liền vui vẻ chạy tới: “Chị Tiểu Tĩnh, chị về rồi? Mau vào đây chơi.”

      bé ngoài cửa tên là Từ Văn Tĩnh, lớn hơn Ngô Song đại 2 tuổi, là con của nhà Từ gia.

      Dù ở trong thôn Từ gia giàu nhất nhưng Từ gia đối xử với mẹ con Lưu Hướng Tuyết rất tốt, học chưa làm khó dễ, khinh thị mẹ con co bao giờ. Cho nên Từ Van Tĩnh là người bạn thân thiết nhất của ở trong thôn.

      Nhưng hai năm qua Từ gia làm ăn ngày càng phát đạt, năm trước mua được nhà ở thị trấn, vì vậy Từ Văn Tĩnh cũng được đưa vào học ở trường trong thị trấn nên năm nay Ngô Song vẫn chưa gặp Văn Tĩnh lần nào.

      Cho nên khi nhìn thấy Từ Văn Tĩnh đến, Ngô Song rất vui vẻ.

      vui vẻ chỉ là Từ Văn Tĩnh chơi với khi còn mà khi lớn lên cũng rất cảm kích Văn Tĩnh.

      Kiếp trước lúc học Đại Học ở cùng tỉnh thành với Văn Tĩnh. Lúc ấy hai người gặp mặt được 10 năm, hơn nữa Từ gia lúc đó sớm nằm trong giới thượng lưu.

      Dựa vào lẽ tự nhiên mà , hai người dù quen từ nhưng nhiều năm rồi gặp cũng sớm thành người xa lạ. Huống chi Ngô Song còn là mồ côi bần gia mà Từ Văn Tĩnh lại là thiên kim nhà giàu, xa cách như vậy làm sao có thể là bạn bè được?

      Nhưng Từ Văn Tĩnh hề khinh thường hay xa lánh .

      Lần đầu tiên Ngô Song gặp Văn Tĩnh ở trong tỉnh thành, lúc ấy tình cảnh của Ngô Song rất khó khăn.

      Mẹ với bà ngoại đều ở đây, chi có mình . Học phí, phí sinh hoạt, tiền thuê nhà, tất cả đều do làm công kiếm tiền, mỗi ngày đều bận rộn đến chóng mặt, hầu như có thời gian rảnh.

      Từ Văn Tĩnh biết tình cảnh của Ngô Song liền muốn giúp đỡ nhưng Ngô Song lại chịu nhận tiền, nàng liền : “Hựu Hựu, tiền này là chị đây cho mượn, về sau có tiền trả ta cũng được. Bây giờ ngươi vẫn còn là học sinh, thời gian dùng để học tập, như vậy về sau mới có thể dễ kiếm tiền. Bằng ngươi tại học tương lai phải làm sao?”

      Khi nhận tiền của nàng Ngô Song rất muốn khóc.

      Kỳ cũng có bạn học muốn cho mượn tiền nhưng ánh mắt của bọn họ luôn cao cao tại thượng giống như bố thí vậy che nên Ngô Song mượn tiền của họ. Chỉ có có Văn Tĩnh , đây là cho “mượn”.

      “Mượn”, cái đó đến khi Ngô Song trùng sinh cũng vẫn chưa trả đủ.

      phải Ngô Song trả mà là Từ Văn Tĩnh cho tài khoản, luôn khuyên : “Ngươi tại vừa mới tốt nghiệp, có rất nhiều chỗ cần phải dùng tiền, ta lại thiếu tiền xài, đợi ngươi công tác ổn định, kết hôn rồi trả ta cũng sao.”

      Nhớ lại chuyện trước đây, Ngô Song trong lòng sáp sáp nhưng lại rất vui vẻ.
      Trong lòng sớm xem Từ Văn Tĩnh như người thân mà đối đãi.

      trùng sinh được nửa tháng, ngoại trừ người trong nhà, người mà mong nhớ nhất vẫn là người chị em tốt này, chỉ tiếc Văn Tĩnh ở trong thị trấn gặp được. Hôm nay Văn Tĩnh chủ động tới tìm Ngô Song tấc nhiên vui vẻ rồi.

      Hai bé chạm đầu, Từ Văn Tĩnh mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy tò mò hỏi: “Hựu Hựu, hôm nay ta vừa vào thôn nghe mọi người chuyện của ngươi. Nhanh cho ta biết chút về mấy giấc mơ của ngươi !”

      “Ai, những chuyện kia…” Ngô Song muốn dối Từ Văn Tĩnh, nhưng chuyện trùng sinh này tuyệt đối thể ra, đành phải vài câu.

      Nghe thấy đơn giản như thế, Từ Văn Tĩnh vẫn thấy là lạ: “Hựu Hựu, ngươi lợi hại, nếu giấc mơ cảu ta có thể biến thành tốt rồi!”

      “Chị Tiểu Tĩnh chị muốn mơ tới chuyện gì? chút có thể ta giúp nó biến thành sao?”

      Ngô Song rất cảm kích trợ giúp của Từ Văn Tĩnh cho nên nhìn bé chớp đôi mắt to mơ màng lại muốn giúp Văn Tĩnh thực giấc mơ đó.

      “Ừm…” Từ Văn Tĩnh nghiêng đầu nghĩ ngợi, nửa ngày lắc đầu : “Cũng có gì cả, ta muốn cái gì ba ba đều mua cho ta, ta giống như chả cần mơ a~ Vậy có phải ta có ước mơ ?”

      Nghe thấy vậy có chút nghi hoặc, Ngô Song khỏi cười: “Chị Tiểu Tĩnh chị như vậy là tốt nhất rồi.”

      Đối với vị tỷ tỷ hiền lành này, Ngô Song lòng hy vọng nàng có thể hạnh phúc mãi mãi vì vậy mong nàng phiền não vì chuyện này.

      Ngô Song cầm tay Từ Văn Tĩnh, sang chuyện khác: “Chị Tiểu Tĩnh, chị ở trấn có cái gì chơi vui ? cho ta nghe chút ?”

      “Có nhiều trò lắm, nhất là cuối năm có múa rồng, hôm qua còn có ca diễn,…”. Từ Văn Tĩnh lập tức dứt bỏ phiền não, cho Ngô Song nghe nhiều chuyện.

      đến cuối, nàng kéo Ngô Song bước : “Hựu Hựu, , chị đây dẫn ngươi xem mấy tượng đất mà ta mua được, haha.”

      Ngô Song bị nàng kéo quá nhanh đành phải với bà ngoại tiếng rồi qua đó.

      Từ nhị gia sớm qua đời, hàng năm Từ lão đại nhà 3 người tụ họp ở huyện thành, phòng ở của lão gia để cho em trai Từ Thế Huy. Lần này Văn Tĩnh trở về, chính là vì năm nay tụ họp ở nhà thúc của nàng.

      Đến Từ gia người lớn ở nhà nên hai lon ton vào phòng.

      Từ Văn Tĩnh vừa vào phòng liền bưng ra cái cái hộp : “Hựu Hựu, ngươi nhìn xem mấy tượng có đẹp ? Là Bát Tiên Quá Hải đó, ta mua ở công viên! Đáng tiếc chỉ có bốn tượng là còn nguyên vẹn, mấy cái kia đều bị hỏng rồi. Ba ta cái này nếu là bộ hoàn chỉnh giá rất cao. Ta cố ý mang về cho ngươi xem đó, hihi.”

      Ngô Song nhìn về phía hộp gỗ, là hộp gỗ phổ thông còn có chút cổ xưa, nhưng bên trong 8 tượng cũng rất đẹp.

      Tám tượng đất này chính là bát tiên trong truyền thuyết, biểu cảm của mỗi tượng đất đều đều giống như đúc, vừa nhìn biết là hằng mỹ nghệ thượng hảo. Chỉ tiếc bị hỏng a~

      Ngô Song tùy tay cầm lấy tượng đất còn nguyên vẹn, chuẩn bị nhìn kỹ chút đột nhiên trước mắt ra đoàn bạch khí nhàn nhạt.

      Bạch khí kia chậm rãi chuyển động xung quanh tượng , tựa hồ như làm dịu nó.

      Ngô Song cho rằng mình hoa mắt nhưng nháy mắt mấy cái lại nhìn kỹ, bạch khí kia như cũ vẫn tồn tại. Hơn nữa đoàn khí tức này cho cảm thấy rất thoải mái, giống như có loại tĩnh khí Ninh Thần rất hiệu quả.

      Vì sao lại như vậy?

      Ngô Song kinh ngạc, tin Từ Văn Tĩnh tuyệt đối thể nhìn thấy đoàn bạch khí này, chẳng lẽ mắt của ngoại trừ có thể nhìn ban đêm như ban ngày còn có thể nhìn những thứ khác nữa sao? Như vậy đoàn bạch khí kia là cái gì?
      thuyt, Huỳnh Thượng Hỷ, Na Đỗ2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Vạn vật đều có linh.

      Ngô Song cầm tượng đất nhất thời kinh ngạc.

      Từ Văn Tĩnh thấy nhìn chằm chằm tượng đất cho rằng thích cái này liền hào phóng : “Hựu Hựu ngươi thích tượng đất phải ? Vậy tượng này ta cho ngươi.”

      “A? … , ta cần, ta chỉ là muốn nhìn kỹ chút thôi.” Ngô Song hồi phục lại trạng thái ban đầu, vội vàng để tượng xuống.
      Đối với đoàn bạch khí kia mơ hồ biết đó là gì nhưng chỉ muốn chứng nhận chút.

      để tượng xuống rồi quan sát ba cái tượng nguyên vẹn còn lại, quả nhiên ba tượng kia cũng có đoàn bạch khí lưu động xung quanh.


      Ngô Song suy nghĩ chút lại nhìn về phía Từ Văn Tĩnh hỏi: “Chị Tiểu Tĩnh, Từ bá bá mấy tượng đất này có giá rất cao? Chúng nó vốn dĩ chỉ là bùn niết thôi, vì sao lại được cất giữ cẩn thận như vậy?”

      “Ngươi vấn đề này ta cũng hỏi quá ba ba lạp, ba ba chúng nó có thể là đồ cổ.”

      Từ Văn Tĩnh nghe thấy hỏi như vậy cười hì hì đáp: “Ba ta mấy tượng đất này là do họ Trương cất giữ, chỉ tiếc người bán biết nên làm hỏng rồi nên nó mới đắt nữa. Cho nên ba ta mới mua cho ta chơi.”

      Tượng đất này quả nhiên là đồ cổ nhà Thanh! Giống như suy đoán của nhưng đáng tiếc lại bị hỏng rồi.

      Dù như vậy nhưng có thể biết được đoàn bạch khí kia là gì, đó chính là loại linh khí.

      Cổ ngữ có câu: Vạn vật đều có linh..

      Trải qua ngàn năm lắng đọng cùng tích lũy, lịch sử dài như vậy những thứ còn lưu lại nhất định chút thiên địa linh khí.

      Đối với loại thuyết pháp này Ngô Song tấc nhiên biết, trước kia khi học đại học có người bạn cùng phòng có nhà mở tiệm đồ cổ, thường hay về đồ cổ cho các nghe cho nên lâu dần cũng thấm, Ngô Song cũng biết chút về giám cổ.

      Nhưng linh khí chỉ nghe chưa nhìn thấy bao giờ, nghĩ sau khi trùng sinh lại có cơ hội nhìn thấy cái thứ huyền diệu khó giải thích này.

      Ngay từ đầu khi nhìn thấy tượng dất Ngô Song cũng nghĩ nó là đồ cổ, nghĩ đứa bé như Văn Tĩnh lại có thể mua được cái loại cổ vật này.

      Bây giờ nhìn được linh khí màu trắng với nghe tượng đất này được nhà họ Trương bán, Ngô Song lập tức xác định, đây là đồ cổ!

      Vuốt ve tượng đất , Ngô Song đột nhiên nghĩ tới kế làm giàu haha.

      Nếu mắt có thể nhìn thấy được linh khí của đồ cổ như vậy mua đồ nhất định là chọn cái nào chuẩn cái đó.

      Lúc này là đầu thế kỉ XIX, ở các thành phố lớn mọi người cũng coi trọng đồ cổ như trước, đừng chi là bọn họ ở thị trấn .

      Nếu có thể kiếm được nhiều bảo bối, vậy chờ thêm vài năm đồ cổ lên ngôi phải giàu to a?

      Ngô Song càng nghĩ càng thấy kế hoạch khả thi, có thể làm.

      Hơn nữa nhớ , hình như năm 2000, các chuyên viên khảo cổ tìm ra được Cổ Thành ngàn năm ở gần đây.

      Từ đó về sau chỗ này liền trở thành địa điểm du lịch, sau đó các tiệm đồ cổ phát triển nhanh chóng, đặc biệt là tranh chữ, trân bảo, Phỉ Thuý Ngọc thạch càng ngày càng phát triển rất mạnh.

      Đến lúc học đại học chỗ thành thành phố nổi tiếng toàn quốc về nơi giao dịch đồ cổ ngọc thạch. Có rất nhiều người dựa vào chuyện này liền phát tài nhưng số người phất lên nhanh cũng sụp nhanh.

      Năm đó Ngô Song chỉ là bé mồ côi có hoàn cảnh khó khăn nên chỉ có thể xem tin tức qua báo. tại có dị năng, sao vì chính bản thân mà gây dựng tiền đồ sáng lạn cơ chứ?

      Ngô Song càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn được kéo tay Từ Văn Tĩnh hỏi: “Chị Tiểu Tĩnh, chị mua mấy tượng đất này mất bao nhiêu tiền? Trong công viên có bán nhiều đồ như thế này hay ?”

      “ Ta mua mất có 2 đồng tiền.”

      Nghe thấy hỏi, Từ Văn Tĩnh đắc ý : “Hựu Hựu, ngươi có phải cũng muốn công viên mua đồ phải ? Lần sau ta dẫn ngươi , chỗ đó mới cũ đều bán, có rất nhiều trò chơi vui. Nhưng có rất nhiều người chào giá đắt lắm, phải mặc cả mới mua được. Mấy tượng này giá 20 đồng, cuối cùng ta mặc cả mua 2 đồng. haha!”

      “Chị Tiểu Tĩnh, ngươi lợi hại.” Ngô Song chút do dự liền giơ ngón tay cái lên.

      Mới 8 tuổi có thể dùng 2 đồng tiền mua về bốn tượng đời Thanh làm bằng đất, quả rất lợi hại.

      Nhưng khi hỏi giá tiền, Ngô Song lại phát ra vấn đề khác.

      Bây giờ còn rất , tiền mùng tuổi năm nay mới được hơn 30 đồng tiền.

      Nếu ở công viên thấy được thứ tốt, 30 đồng đủ làm thế nào a?

      Ngô Song có chút hối hận, sớm biết mắt có thể nhìn thấy linh khí hôm đó nhất định nhận hồng bao nhà thôn trưởng. Đáng tiếc chuyện gì cũng qua nên hối hận cũng muộn.

      Văn Tĩnh giới thiệu rất nhiều trò chơi trong công viên thấy chuyện liền quay đầu hỏi: “Hựu Hựu, ngươi suy nghĩ gì đấy? Có phải muốn ngay ? bằng hai ngày nữa ngươi cùng ta lên huyện ? Ngươi có thể ở trong nhà ta, ta dẫn ngươi chơi.”

      “Vâng… ta phải hỏi mẹ .”

      Ngô Song cảm ơn ý tốt của Từ Văn Tĩnh, hai người chuyện lúc lâu, người lớn trong Từ gia đều trở về, Ngô Song liền chào hỏi rồi về.

      đường về nhà vẫn suy nghĩ: Nên làm như thế nào mới có thể kiếm tiền nhanh? Đào bảo nhất định phải có tiền trước.

      Lúc ăn cơm chiều, Ngô Song lặng yên nghĩ: chuyện này quả rắc rối, chẳng lẽ lại năn nỉ mẹ cho tiền tiêu vặt?

      cân nhắc đây, thình lình nghe thấy Lưu thái thái chuyện Lưu Hướng Tuyết: “Tam nha, ngươi nghỉ còn có mấy ngày? Mang Hựu Hựu lên trấn chơi , mua cho bé con vài bộ quần áo. Đừng để nó phải mặc quần áo cũ của Chiêu Đệ và Đến Đệ.”

      “Vâng con cũng muốn mua Hựu Hựu chút đồ. Năm trước khi con mua đồ có Hựu Hựu nên con sợ hợp nên mua trước.”

      Lưu Hướng Tuyết đáp ứng tiếng, nàng tấc nhiên muốn con ăn mặc gọn gàn xinh đẹp rồi.
      g
      Tiền nàng kiếm được cũng chỉ đủ nuôi sống ba người họ nên bình thường con cũng có quần áo mới, khó tránh bé con phải chịu ủy khuất.

      Ngô Song vừa nghe các nàng đối thoại, nhất thời trước mắt sáng ngời, vội vàng buông đũa : “Bà ngoại, mẹ, quần áo của con vẫn đủ dùng, cần mua quần áo mới, có thể mua cái khác cho con ?”

      “A? Con muốn mua gì nào? , chỉ cần quá đắt mẹ mua cho con.” Lưu Hướng Tuyết có chút kinh ngạc, con của nàng trước giờ rất ngoan chưa đòi mua gì bao giờ, nhưng hôm nay sao lại đưa ra cầu này a?

      Đối với cầu của con , nàng đương nhiên muốn thỏa mãn con bé cho nên Lưu Hướng Tuyết hỏi rất vui vẻ.

      Ngô Song chớp chớp mắt, kéo ra Từ Văn Tĩnh làm ngụy trang: “Mẹ, hôm nay con qua nhà Tiểu Tĩnh con nhìn thấy mấy tượng đất rất đẹp, chị ý là mua ở công viên trong thị trấn. Chị ấy còn ở đó có rất nhiều trò chơi rất vui, còn có cả đồ cổ nữa, con cũng mua cái gì đó để chơi.”

      Lưu Hướng Tuyết vừa nghe là công viên, lập tức đáp ứng : “, vậy ngày mai mẹ dẫn con công viên chơi. Ngoài trừ việc mua đồ mẹ cho con chơi thoải mái ở công viên.”

      “Vâng, cảm ơn mẹ.” Ngô Song hoan hô tiếng, để lại má Lưu Hướng Tuyết nụ hôn.

      Lưu lão thái thái nhìn các nàng khỏi cười : “Nha đầu kia, xem ra sớm muốn ra ngoài chơi a!”

      Ngô Song trong lòng cười thầm, ham chơi đâu, muốn kiếm tiền vì gia đình thôi.

      Nghĩ đến ngày mai, nghĩ tới tương lai tốt đẹp sau này, Ngô Song hưng phấn đến nửa đêm mới ngủ được.

      cho rằng ngày mai đào bảo nhất định thuận lợi, ai biết, ông trời lại luôn cho nhiều “kinh hỉ” như vậy.
      thuyt, Huỳnh Thượng Hỷ, Na Đỗ3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Đào bảo thấy tai tinh.

      Thôn của cách thị trấn xa, chỉ là thuộc về ngoại thành thôi. Trong thôn cũng có rất nhiều người xe đạp đến công viên trong thị trấn, chỉ cần hơn 30 phút là tới nơi.

      Vì thế mùng bốn tết sau khi ăn cơm xong, Lưu Hướng Tuyết mới kèm lên huyện chơi.

      Rất nhanh đến cửa công viên, Lưu Hướng Tuyết ôm con xuống xe: “Hựu Hựu có lạnh ? Muốn uống cốc nước ấm ?”

      cần, con lạnh.”

      Ngô Song lắc đầu, mặc nhiều quần áo như vậy làm sao mà lạnh được? Nhưng nghe thấy mẹ hỏi lại thấy ấm lòng hơn. Có để đào bảo luôn nên mới kích động chút.

      Bên trái có mấy hàng bán rong, Từ Văn Tĩnh mua mấy tượng chính là từ mấy chỗ đó.

      Kỳ chỗ này bán hoa, bán điểu đồ, nhưng cũng có chút đồ cổ, tranh chữ cùng các loại hàng mỹ nghệ. Coi như Phượng Vĩ huyện cũng có đặc sắc văn hóa địa phương riêng.

      Ngô Song xuống xe dậm chân cái, lập tức lôi kéo Lưu Hướng Tuyết đến bên chỗ đó: “Mẹ, , xem có cái gì hay .”

      Lưu Hướng Tuyết nhìn con nhảy nhót vui vẻ nhịn được tự trách bản thân: Đều tại mình chưa cho con tự mua món đồ chơi nào, bằng con sao lại nhìn thấy tượng đất của người ta mà hâm mộ như vậy?

      Nàng thầm nghĩ, dù con muốn mua gì nàng đều mua cho bé con, coi như là quà tân niên vậy.

      Ngô Song cũng biết suy nghĩ trong lòng của mẹ, đến nơi này là để đào bảo nên liền lôi kéo mẹ đến dãy hàng bán đồ cổ.

      bàn bầy bán rất nhiều đồ, có hàng chục món đồ lớn gồm bình sứ, ngọc bội,…

      Chủ sạp nhàn rỗi khi nhìn thấy các tới lập tức cầm tượng ngọc Phật hô: “Đại tỷ, mua cho con nhà chị khối ngọc này ? Hàng của ta đều là hàng tốt, bình an phú quý. Hơn nữa ngọc là vật tốt, nếu ngươi mua khối ngọc này cho con về sau mạnh khỏe bình an vui vẻ.”

      Ngô Song nâng mắt nhìn khối ngọc kia, đáng tiếc a, ngọc kia chút linh khí cũng có, ngay cả đường nét chạm trổ cũng sơ sài, hoàn mỹ, nó tấc nhiên phải là ngọc tốt.

      Nghe chủ sạp kia toàn những lời ba hoa, Ngô Song sợ mẹ mua tượng ngọc kia. định cần nhưng Lưu Hướng Tuyết lắc đầu : “Đại ca, ngọc nhà chúng tôi có, hơn nữa còn là đồ gia truyền, chúng tôi mua đâu.”

      Nàng vừa định cần, Lưu Hướng Tuyết tại nàng phía trước lắc đầu : “Đại ca, ngọc chúng ta có, trong nhà tổ truyền đâu, cần thiết ngươi cái này.”

      “A, có ngọc rồi vậy nhìn những món đồ khác ?”

      Chủ sạp bán được cái này liền cầm lấy chiếc lắc tay cười : “Đại tỷ, ngươi nhìn cái lắc tay này thấy thế nào? Đây chính là hồng mã não! Đây là hàng tốt, ta lấy cho ngươi giá vốn,180 ngươi mua . Được ?”

      “Đắt vậy?” Lưu Hướng Tuyết nghe xong giá có chút hoảng sợ.

      “Đại tỷ, đây là hồng mã não nên chút cũng đắt!” Chủ sạp thấy Lưu Hướng Tuyết ngại ngùng liền bla bla liên hồi tâng bốc chiếc vòng đó.

      Ngô Song biết phân biệt mã não nhưng biết cái vòng kia là đồ có linh khí nên cũng muốn mua.

      Ngô Song lắc đầu, nhân lúc chủ sạp kia tuôn hết những lời hoa mĩ với mẹ, mở to hai mắt nhìn hết hàng của .

      Nhưng khi xem xong lượt, cũng thấy vật nào có linh khí.
      Ngô Song thất vọng kéo mẹ : “Mẹ chúng ta hàng khác xem , con thích cái lắc tay này.”

      “Được, vậy chúng ta qua bên kia xem.”Lưu Hướng Tuyết theo con luôn. Vừa nghe thấy con muốn mua, nàng lạp tức luôn.

      Chủ sạp hồi lâu cũng bán được, nhất thời mất hứng hướng phía hai mẹ con châm chọc: “xuy, mua đến nơi này làm gì? Còn ngại đắt? Chắc chắn là quỷ nghèo!”

      Ngô Song để ý tới người kia lải nhải, tiếp tục xem các quầy hàng khác.

      Chủ sạp này cũng thấy chuyện hồi nãy nên biết các nàng mua cái gì, cũng trả giá nên cũng muốn giới thiệu. Chỉ ngồi chỗ liên tiếng mặc kệ cho hai mẹ con xem hàng.

      Ngô Song nhìn vòng cũng thấy linh khí nên có chút ủ rũ: xem ra hôm nay may mắn rồi?

      chuẩn bị chỗ khác đột nhiên chủ sạp chuyển băng ghế nên Ngô Song mới thấy được đoàn khí màu trắng mơ hồ.

      Ngô Song nhất thời vui vẻ, vội vàng chỉ hướng rương gỗ hỏi: “Chú, trong rương kia là cái gì? Sao lại lấy ra bán?”

      “À là bình hoa lấy ra rất dễ vỡ, cháu muốn mua sao? Nếu muốn mua chú lấy cho cháu xem chút.” Chủ sạp kia thấy Ngô Song lại tin trẻ con có thể mua cái gì nên giọng điệu nhàn nhạt, cơ bản nhúc nhích tí nào.

      Ngô Song thấy thái độ này của liền biết biết giám cổ, nếu ngữ điệu của cũng như thế, lại còn bình thản là “bình hoa”.

      áp cảm xúc vui trong lòng xuống, giả bộ ngay thơ quay đầu vwois mẹ: “Mẹ, chúng ta mua hình hoa có được ? Nhà Tiểu Tĩnh có đôi bình hoa, còn cắm hoa rất đẹp nữa.”

      “Được” Lưu Hướng Tuyết hôm nay hết thảy đều nghe theo con vì thế lập tức đồng ý, quay sang chuyện với chủ sạp: “Bình hoa đấy bán như thế nào? Nếu đắt chúng ta mua đôi.”

      Chủ sạp tưởng hai người chỉ xem mua, nghĩ tới hai người họ vừa mở miệng liền muốn mua đôi bình hoa liền cao hứng, vội vàng đem đồ trong rương gỗ chuyển ra giới thiệu với mẹ con họ.

      “Đại tỷ ta phải chuyên bán bình hoa cho nên bán bình đôi. Nhưng ngươi nhìn mấy bình hoa này , cái nào cũng rất đẹp, ngươi chọn đại cái cắm hoa cũng thấy đẹp. Nếu ngươi mua hai cái ta tính giá 50 bình 100 hai chiếc.”

      Ngô Song vẫn nhìn về phía cái thùng kia lại càng thấy linh khí ràng hơn chút.

      Trong rương tổng cộng có 5 bình sứ, có nhiều thể loại, nhưng có cái bằng đồng tỏa ra linh khí, chính là nó.

      Ngô Song nhìn kỹ chút, đó phải bình hoa mà là cái ống đựng bút. Tuy rằng có vẻ “Chim khách đăng mai” đồ án, nhưng đối với văn nhân mà đây là phần thưởng vô cùng quý.

      Thấy chủ sạp coi ống đựng bút là bình hoa Ngô Song khẳng định người này nhìn ra được đó là đồ cổ.

      Vì thế Ngô Song tiếp tục giả ngây thơ với mẹ:”Mẹ, con nghe Tiểu Tĩnh tỷ chị ấy mua đôi bình hoa có 10 đồng, cái chú này bán 50 đồng chiếc, quá mắc rồi. Nếu hôm nào chúng ta mua cùng Tiểu Tĩnh tỷ ?”

      Lưu Hướng Tuyết biết suy nghĩ của con nhưng nàng cũng cảm thấy quá mắc, 50 đồng mua chỉ tốn tiền, nàng tiếc tiền nên gật đầu với con liền chuẩn bị sang hàng khác.

      “Ai, nếu ngại đắt đổi giá .” Chủ sạp thấy hai người muốn vội vàng : “Đại tỷ mấy bình này ta mua từ lão thái thái, đều là đồ cũ thể so sánh với những bình hoa kia. Nếu như vậy , ta để lại cho các ngươi, 30 đồng cái.”

      “Đắt nhất là 10 đồng nếu ngươi muốn bán chúng ta mua cái bình kia. Nếu thôi.”

      Ngô Song thấy chủ sạp dây dưa, lát nữa có nhiều người đến mua khó đảm bảo có người nhìn ra cho nên dứt khoát hỏi chủ sạp câu, chỉ muốn mua cái ống đựng bút kia sớm chút.

      “Ai, 10 đồng…Thôi thấy cháu vẫn là trẻ con nên lỗ vốn cho cháu cũng được.” Chủ sạp oán trách vài câu liền bọc lại đồ cho Ngô Song.

      Lưu Hướng Tuyết thế nhưng nghĩ tới con lại nhìn trúng cái bình hoa kỳ quái này, càng nghĩ tới lại được thấy cảnh con trả giá.

      Nhưng 10 đồng vẫn khiến cảm thấy có chút đắt, nhưng con rồi nên nàng đành phải trả tiền.

      Thấy nàng trả tiền vẫn có chút luyến tiếc, chủ sạp nhanh nhận lấy tiền, trong lòng vui sướng hài lòng nghĩ: trẻ con chính là dễ lừa nhất! Cái bình này vốn dĩ chỉ tốn có 5 đồng, bán 10 đồng nên tấc nhiên là có lời rồi.

      Lưu Hướng Tuyết vừa thấy cái kia chủ sạp cười vui vẻ, liền cảm thấy mua vẫn có chút đắt. Nhưng thấy con vui vẻ, nàng lại thấy đáng giá.

      Ngô Song ôm ống đựng bút rất vui vẻ, tuy thể xác định được nó thuộc niên đại nào nhưng linh khí nồng nặc như thế kia chắc chắn có lịch sử lâu dài hơn mấy tượng của Văn Tĩnh, ít nhất cũng phải là đầu triều Thanh.

      “Mẹ, chúng ta về ?”

      Ngô Song cũng tham nhiều, tạm thời chỉ mua bảo bối là được rồi, ở bên mẹ dám mua nhiều.

      Hai mẹ con xoay người trở về còn chưa đến công viên bên kia bị bé trai xông tới, đụng vào người Ngô Song, vì vậy mà ống đứng bút trong lòng rơi xuống đất!

      Chỉ nghe “Cách cách” tiếng, ống đựng bút lập tức chia năm xẻ bảy.
      Ngô Song ngơ ngác nhìn dưới đất, ống đựng bút vỡ vụn, linh khí quanh ống đựng bút cũng chậm rãi tan dần.

      “A, ngươi mau bồi thường ống đựng bút cho ta!”

      Ngô Song đau lòng ngồi chồm hổm xuống, đáng tiếc ống đựng bút nát, thể sửa được.

      Bé trai kia mới đầu cũng hoảng sợ, nhưng nhìn khi nhìn thấy quần áo của hai mẹ con lập tức khôi phục trạng thái thong dong, tùy tay lấy trong túi áo ra 100 đồng: “Xin lỗi, là ta cẩn thận. Ống đựng bút của ngươi bao nhiêu tiền? 100 đồng có đủ ? Ta bồi thường cho ngươi.”

      “100 đồng? 100 đồng ngươi mua cái mảnh vỡ cũng đủ!” Ngô Song tức giận đặc biệt muốn đánh người!

      Ống đựng bút bị vỡ khiến rất đau lòng, nghĩ tới cậu nhóc này lại muốn 100 đồng liền đuổi ?

      Nhưng đứa bé có thể tùy tay lấy ra 100 đồng, thời đại những năm 90 này đúng là khó lường. Ngô Song ngẩng đầu đánh giá cậu bé trước mắt.

      Như vậy mới phát ra, tiểu tử này là tiểu mỹ nam shota a~

      Cậu bé ước chừng tám tuổi, mặc bộ quần xanh sẫm, áo bành tô, khuôn mặt nhắn bộ dạng xinh đẹp, nhưng ánh mắt kia lại muốn ăn đòn.

      Ngô Song liếc mắt nhìn thoáng nhìn thấy tay đeo chiếc đồng hồ, liền cảm thấy chuyện này thể như vậy được.

      đứa bé thế nhưng tay lại đeo đồng hồ Rolex!

      tại là năm 90 a, có bao nhiêu người có thể đeo loại đồng hồ này?

      Huống chi đây còn là đứa trẻ.

      Ngô Song cho rằng mình sống lại năm 2013, bằng tại sao ở trấn lại có thể gặp được “tiểu thiếu gia” a?

      Lưu Hướng Tuyết vừa rồi cũng bị dọa hoảng sợ, lúc này phục hồi lại nghe thấy con tức giận, nàng trừng mắt : “Hựu Hựu, đừng như vậy, người ta xin lỗi rồi, cái bình hoa này..”

      “Mẹ, mẹ hiểu!” Ngô Song nghe mẹ như vậy liền vội vàng ngăn mẹ lại: “Mẹ, con mua cái ống đựng bút này vì nó là đồ cổ, ít nhất cũng có giá trị chục vạn! Mẹ nên bị 100 đồng của tiểu tử kia mê hoặc!”

      “Cái gì? Mấy chục vạn?”

      Lưu Hướng Tuyết kinh ngạc hô.

      Nghe Ngô Song nó trị giá mấy chục vạn cậu bé kia lập tức trừng mắt : “ Nha đầu thối, ngươi cho rằng tiểu gia ta dễ lừa lắm sao? cho ngươi biết, tiểu gia đây chính là chuyên làm về đồ cổ, đừng có mà lấy cái này đến lừa ta.”

      Ngô Song nghe thấy như vậy lại càng kiên định muốn chào giá!
      thuyt, Huỳnh Thượng Hỷ, Na Đỗ3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Chính phẩm năm Khang Hi.

      nhất định phải bắt tên kia đền, Ngô Song nhìn cậu bé kia hừ tiếng : “Nếu nhà ngươi làm đồ cổ, vậy ngươi nhất định biết chút? Ta chuyện với ngươi, mau gọi người nhà đến, các ngươi nhất định phải bồi thường theo giá thị trường.”

      Đối diện với cậu bé này, là người lớn so đo vô nghĩa với , muốn trực tiếp tìm người nhà bồi thường.

      bây giờ vẫn mang hình hài trẻ con nên khi ra những lời kia có vài phần già giặn nên khó trách khiến người ta cảm thấy buồn cười.

      vừa mới xong vị lão gia cười tới: “Ha ha tiểu nương rất lợi hại, mấy tuổi rồi? Tên là gì?”

      Lời ôn hòa hỏi han nhưng khi vào tai người nghe lại có loại áp bức vô hình.

      Ngô Song hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân kia.

      Ông lão mặc bộ bành tô màu đen, đầu đội mũ dạ, tuy thái dương có tóc trắng nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt thanh quắc, làm cho người ta vừa nhìn liền biết là khí chất quý tộc.

      Ngô Song nghĩ lão nhân này có thể chính là người nhà cậu bé vì thế liền chào hỏi: “Chào gia gia, năm nay cháu 6 tuổi. Xin hỏi ông là người nhà của cậu ta sao? đụng hỏng ống bút của cháu, nếu ông là người nhà của ông nên thay bồi thường tổn thất .”

      lời này có lý có tiết hơn nữa khuôn mặt non nớt nhắn với biểu cảm nghiêm trang, có vẻ cực kì đáng nhưng lại rất trịnh trọng.

      Ông lão kia nghe xong nhìn cười ha ha : “Được được, đúng là bé thông minh! Ta luôn cho rằng cháu trai ta đủ thông minh, đủ chững chạc, nghĩ tới so với cháu lại kém xa a.”

      “Gia gia!” Cậu bé kia nghe xong có chút phục liền muốn gì đó nhưng bị ông lão liếc cho cái.

      Ông lão liếc cháu trai, sau đó quay sang với Ngô Song cười : “ bé, cháu đúng ta chính là ông nội của cậu bé này. Nếu nó làm hỏng đồ của cháu, vậy cho ông xem chút nếu nó là đồ cổ, liền bồi thường cho cháu, cháu thấy vậy có được ?"

      “Được, cháu tin ông nhất định là người cho cháu công đạo, ông xem !” Ngô Song cười rồi lui lại bước, lấy mảnh vỡ của ống đựng bút cho ông lão xem.

      “Ha ha, bé cháu yên tâm, nếu như nó là đồ cổ, ông nhất định bồi thường cho cháu giá cả hài lòng.”

      Ông lão kia lấy trong túi ra cái kính lúp, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét mảnh vỡ, trong lòng lại nhịn được cảm thán: bé này câu nào cũng sắc bén, sáu tuổi như vậy nếu trưởng thành phải còn ghê ghớm hơn sao?

      Lưu Hướng Tuyết vẫn đứng ở bên, nàng sớm bị chuyện này dọa ngây người.

      Đầu tiên nàng khiếp sợ khi con : “Đồ cổ mấy chục vạn”, sau đó lại khiếp sợ khi thấy con lại trấn định thong dong như thế này.

      Đối với ông lão đột nhiên xuất , nàng chỉ nhìn cái cảm thấy có áp lực vô hình. Trước mặt đối phương, nàng gần như dám mở miệng chuyện nhưng con của nàng lại rất tự nhiên, chút nào thấy nhát gan, hoảng sợ mà đòi bồi thường đến cùng.

      Lưu Hướng Tuyết sững sờ nhìn con , trong lòng vừa khiếp sợ lại kích động.

      Nàng biết mình là vô dụng người, ngoại trừ có nhan sắc được người khác khen ngợi nàng cũng thông minh, dũng cảm.

      Từ trước đến giờ nàng luôn cho rằng con theo gen của nàng, rất hiểu chuyện lại nhu thuận. Nhưng bây giờ nàng mới biết được, bản chất trong con là di truyền từ người kia, chính là thông minh cùng kiêu ngạo như vậy.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của con đứng bên, Lưu Hướng Tuyết kích động đến mức có chút muốn khóc.

      Giờ này khắc này, nàng để ý cái đống mảnh vỡ kia có phải đồ cổ hay , dù sao nó cũng chỉ có giá 10 đồng, đối với nàng quan trọng.

      Nàng vốn dĩ kích động là vì con rất dũng cảm rất thông minh.

      nhiều năm như vậy, nàng chìm trong chờ đợi cùng tuyệt vọng cũng gần như quên người đàn ông kia, nhưng hôm nay nàng lại thấy được bóng dáng của từ người con của mình.

      Lưu Hướng Tuyết nhịn được trong lòng buồn dầu suy nghĩ: nếu biết mình có con thông minh xinh đẹp như thế có trở về tìm mẹ con nàng ?

      Nàng còn nhớ , lúc mình mang thai từng cầu nguyện, hi vọng nàng có thể sinh ra con , lớn lên giống nàng nhưng tính cách lại giống . Bây giờ, mọi nguyện vọng của đều thành vì sao còn chưa trở về?

      Lưu Hương Tuyết hoảng hốt nghĩ về chuyện kia, chợt nghe thấy ông lão kia hô lên tiếng : “A, thế như lại là Khang Hi năm ngũ thải sứ a! Vẫn là quan lò! Đáng tiếc đáng tiếc, đều là tại tiểu tử thúi này!”

      Ngô Song tuy rằng sớm biết đây nhất định là đồ cổ nhưng hiểu được dòng chữ dưới đáy lại là chữ triện lạc khoản, cũng biết nó là từ niên đại nào.

      Nghe thấy ông lão kinh hô, nhịn được trong lòng vui vẻ: Khanh Hi năm gì đó, hẳn là tiện nghi a? Ông lão này vừa nhìn biết là người có tiền, hơn nữa tướng mạo đoan chính, ánh mắt có thần, hẳn là quỵt tiền của người ta đâu. Lần này xem ra, cần phải đợi vài năm nữa mới có thể giúp nhà mình thoát nghèo làm giàu a?

      Nghĩ đến đây, Ngô Song cảm thấy mình còn phải cảm tạ ông lão cùng tiểu tử thối kia chút, vì thế ngẩng đầu cười với tên tiểu tử kia.

      mỉm cười thân thiện như thế nhưng tiểu tử kia cho rằng khiêu khích .

      “Hừ, nha đầu thối đừng có mà đắc ý!” Cậu bé trừng mắt liếc nhìn Ngô Song, phục nhìn ông lão : “ Ông, ông đừng có nhìn sai đấy! Nha đầu thôi kia là quỷ nghèo, làm sao có thể mua được Khang Hi chính phẩm chứ?”

      “Tiểu tử thối kia! Ta làm sao có thể nhìn nhầm được?”

      Ông lão bị hoài nghi rất vui chỉ vào mấy mảnh vỡ dưới đất bắt đầu giải thích.

      “Ngươi nhìn, đây là gạo nếp thai, là đặc điểm điển hình thời Khang Hi, hơn nữa lớp men tinh thuần mịn nhẵn, hình họa rất có khuynh hướng cảm xúc, đây đều là sáng sớm kỳ ngũ thải sứ đặc sắc. Mặt khác, tuy rằng năm Khang Hi lạc khoản là chữ khải nhưng cũng tiểu bộ phận là chữ triện, mấy chữ này, chính là ‘Đại Thanh Khang Hi niên chế’, cho nên có thể xác định, nó là chính phẩm!”

      Cậu bé dường như cũng hiểu được chút về phân biệt đồ cổ phân cho nên nghe xong lời của gia gia, lại nhìn những mảnh sứ vỡ kia, được câu gì.

      lời nào nhưng Ngô Song lại có lời muốn .

      Ngô Song cười tủm tỉm hướng lão nhân khen: “Gia gia, ông lợi hại có thể lập tức nhìn ra được lai lịch của nó! Nếu ông xác định được nó là chính phẩm, có phải nên bồi thường chúng ta ? Cháu cùng mẹ còn có chuyện khác.”

      “Được, bé đừng có gấp, ông nhất định cho người đưa tiền đến. Nhưng...”

      Ông lão kia mang vẻ mặt tiếc hận đứng dậy, sảng khoái đáp ứng bồi thường nhưng lại chần chờ : “ bé, cái ống đựng bút này quả thực là bảo bôi, dựa theo hành giới , đại khái là hơn 30 vạn, ta có thể bồi thường cho cháu 35 vạn nhưng mấy cái mảnh vỡ này ta lấy, cháu thấy như vậy có được ?”

      “Được!” Ngô Song đáp ứng tiếng.

      tại đối với đồ cổ hoàn toàn có hiểu biết gì, những mảnh vỡ này nắm trong tay cũng chỉ là đống đổ vỡ, có tác dụng nên tấc nhiên vui vẻ nhận tiền rồi.

      già trẻ này rất nhanh liền đạt thành hiệp nghị, lại đem bên Lưu dọa Hướng Tuyết kinh sợ!

      Lưu Hướng Tuyết hiểu được giá trị đồ cổ nhưng nàng là người thành , nàng cảm thấy mình dùng 10 đồng mua “bình hoa” cho con nhưng lại muốn người ta trả mấy chục vạn quả thực có nhân đạo nên nàng lập tức lắc đầu liên tục.


      , , , tôi sao có thể nhận nhiều tiền như vậy? Ngài tùy tiện bồi thường chút là được rồi, bé con nhà ta chơi thôi.”

      ———-


      Chương 15: Năng lực biết trước.

      Lưu Hướng Tuyết khiếp sợ , 35 vạn a! Người nông thôn đời cũng thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Trong thôn có nhà Từ lão đại cũng chẳng qua là hơn mười vạn thôi.

      Thấy Lưu Hướng Tuyết chối từ, ông lão kia cười cười.

      “Người trẻ tuổi, đây là thứ các ngươi xứng đáng nhận được. Mặc kệ các ngươi mua bằng bao nhiêu tiền nhưng bé này nhận ra là đồ cổ nên ta tấc nhiên phải cho cái giá hợp lí, bằng chẳng phải là ta bắt nạt các ngươi sao? Ta Trần Viễn Kiều cho tới bây giờ làm chuyện trái lương tâm.”

      Nge thấy ba chữ “Trần Viễn Kiều”, Ngô Song khỏi chấn động.
      ra ông lão này chính là người sáng lập ra tập đoàn Viễn Kiều. Khó trách ông ta có thể liếc mắt liền nhìn ra được niên đại của ống bút, cũng khó trách ông ta có thể chút để ý mà tăng giá lên 5 vạn, chỉ vì đống mảnh vỡ kia.

      Tập đoàn Viễn Kiều là xí nghiệp nổi tiếng ở Hoàn Tỉnh, chính là dựa vào đồ chơi quý giá ngọc thạch mà phát tài.

      Kiếp trước Ngô Song ở đại học biết tập đoàn Viễn Kiều trở thành công ty quốc nội nổi tiếng niêm yết, hơn nữa là công ty có đẳng cấp quốc tế.

      Tuy rằng Ngô Song biết công ty Viễn Kiều bây giờ phát triển đến trình độ nào nhưng nghĩ đến 35 vạn đối với bọn họ tại mà , chỉ sợ chính là chín trâu mất sợi lông ?

      Biết thân phận của ông lão, Ngô Song rốt cuộc cũng hiểu vì sao cậu bé kia có thể lớn lối như vậy, vì là cháu trai của Trần Viễn Kiều, cũng khó trách có thể đeo đồng hồ đắt như vậy, lần ném được nhiều tiền như thế!

      Ngô Song hơi giật mình vội vàng hướng với mẹ: “Mẹ, mẹ cần cự tuyệt hảo ý của Trần gia gia, chút tiền ấy đối với Trần gia gia mà tính là gì cả. Mẹ cự tuyệt như vậy, chẳng phải là khinh thường Trần gia gia sao? Chẳng lẽ mẹ sợ Trần gia gia thể trả nổi tiền sao?”

      “Ta phải ý đó…”

      Lưu Hướng Tuyết bị con liên tục, nàng vội vàng muốn biểu đạt thiện ý của mình nhưng lại bị Trần Viễn Kiều ra hiệu cho ánh mắt dừng lại.

      “Người trẻ tuổi, cháu cần lo lắng, đây là do ta tự nguyện nhường cho cháu, về sai ta tìm các ngươi gây phiền toái đâu!”

      Trần Viễn Kiều nhìn bộ dáng hốt hoảng Lưu Hướng Tuyết nhịn được lắc đầu trong lòng thở dài: bé này quả thực quá tinh, lời tàng châm nhiều ý. Nhưng người mẹ này lại quá xoàng, lại có chút yếu đuối biết nàng như thế nào có thể bồi dưỡng được con lợi hại như vậy?

      Lắc đầu lại chuyển hướng với Ngô Song: “ bé cháu cũng cần dùng lời kia kích động ta a, Trần gia chúng ta tuyệt đối được làm được, 35 vạn liền 35 vạn, chút cũng giảm. Nhưng ta chỉ sợ các ngươi có phương tiện đến lấy tiền, các ngươi có tài khoản ngân hàng ? Ta có thể lập tức chuyển khoản luôn.”

      Lưu Hướng Tuyết nào có tài khoản? Nàng mỗi lần nhận lương còn đủ tiêu dùng trong tháng nên căn bản cần làm sổ tiết kiệm.
      Vì thế hai mẹ con làm theo đề nghị của Trần Viễn Kiều, liền làm tấm thẻ ở gần đó.

      Làm chưa đến năm phút xong, Trần gia liền gửi tiền tới.

      Thấy hai mẹ con nhận tiền xong, Trần Viễn Kiều lấy ra tấm danh thiếp đưa cho Ngô Song : “ bé, hôm nay ta rất vui vì biết ngươi. Lần sau nếu cháu có thứ gì tốt có thể gọi điện thoại cho ta. Đây là số của ta, ta cam đoan ta nhất định cho cháu giá cả hợp lí.”


      Ngô Song nghiêm túc tiếp nhận danh thiếp, cúi chào : “Cám ơn Trần gia gia, cháu cũng rất hân hạnh được biết ông. Nếu như lần sau cháu gặp được bảo bối, cháu nhất định gọi cho ông.”

      ” Được, vậy hẹn ngày tái kiến.”

      Trần Viễn Kiều cười rồi kéo cháu trai rời .

      “Gia gia, từ từ .” Cậu bé được vài bước, đột nhiên cam lòng chạy về hướng Ngô Song hạ giọng : “Nha đầu thối, ta tên Trần Hồng Vũ, ngươi nhớ đấy! Lần này là ta đúng, nhưng là lần sau, ngươi cũng đừng động đến đồ trong tay ta, bằng … Hừ hừ!”

      Ngô Song sớm đoán được tên nhóc con này chịu phục nhưng tại có được 35 vạn, lập tức biến thành phú bà, tâm tình tốt nên cũng muốn so đo với ánh mắt cộng giọng điệu của tiểu tử này.

      Nhìn thấy tiểu shota tính trẻ con uy hiếp, Ngô Song thèm để ý chút nào phất tay : “Được rồi, ta nhớ tên của ngươi, có cơ hội tái kiến.”

      “Hừ!” Trần Hồng Vũ sợ trì hoãn quá lâu bị gia gia răn dạy, hừ tiếng chạy .

      Thấy ông cháu họ xa , Lưu Hướng Tuyết mới hoảng hốt lôi sổ tiết kiệm ra, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn con : “Hựu Hựu, làm sao con biết cái kia bình hoa là đồ cổ?”

      “Mẹ, cái này thể được, dù sao con có thể cảm giác được nó là đồ tốt.” Ngô Song nhất thời biết giải thích như thế nào, đành phải bừa.

      Nghĩ tới chuyện nghịch thiên này Ngô Song vội vàng nhắc nhở mẹ : “Mẹ chuyện này tạm thời mẹ đừng cho ai biết nếu chúng ta nhất định gặp phiền toái lớn. Mẹ coi như là do con nằm mơ thấy .”

      “A, ra là mơ thấy…” Lưu Hướng Tuyết hoảng hốt, cũng nghe hiểu con chuyện gì, chỉ là theo bản năng đáp ứng: “Hựu Hựu, mẹ năng lực của con cho người khác biết đâu. Mẹ chỉ sợ người khác cướp thôi. Mẹ đâu!”

      Vừa rồi khi nhận được tiền Lưu Hướng Tuyết bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ: chẳng lẽ năng lực của con bé tất cả là di truyền từ phụ tộc?

      Nàng nhớ trước kia người đàn ông kia cũng có chút thần kỳ, có thể nhìn cái liền biết người kia bị bệnh gì, tiện tay cũng bốc được thuốc chữa bệnh. Dù con có y thuật như vậy nhưng “Mộng cảnh” thần kỳ đó, có phải là huyết mạnh đến từ phụ tộc ?

      Lưu Hướng Tuyết đột nhiên có chút kinh sợ, nàng lo lắng nghĩ, nếu có ngày bọn họ biết được năng lực của con có phải đến cướp con ?

      Trước kia nàng thường ảo tưởng người nọ nàng nhưng lúc này, nàng thể đối mặt với thực: người kia ra hơn sáu năm cũng chưa trở về, nhất định là quên rồi.

      Cảm tình có thể vứt bỏ nhưng năng lực của con cam lòng buông tha sao?

      Lưu Hướng Tuyết trong lòng lo sợ, bỗng nhiên đối với tình ảo tưởng đều có nàng chỉ mong con có thể trưởng thành tốt ở bên cạnh mình.

      Ngô Song thấy biểu tình mờ mịt của mẹ, cho rằng mẹ còn khiếp sợ nên ôm chân mẹ cười hỏi: “Mẹ, mẹ suy nghĩ gì vậy? Chúng ta có tiền, chúng ta thôi.”

      “Được.” Lưu Hướng Tuyết giật mình hồi thần, sờ khuôn mặt nhắn của con nàng che dấu : “Mẹ suy nghĩ chúng ta nên xài như thế nào?”

      Ngô Song cười hì hì : “Mẹ chúng ta chuyển đến thị trấn ở ! Tiểu Tĩnh tỷ trường học ở thị trấn rất tốt, con cũng muốn đến đó học. Chúng ta cùng bà ngoại chuyển , đến thị trấn mua nhà sau đó mẹ cần làm nữa, chúng ta mở tiệm kinh doanh.”

      Đối với số tiền kia, Ngô Song sớm nghĩ xong nên dùng để làm gì.

      Tương lai muốn phát triển nhất định phải rời khỏi nông thôn, bất quá đây chỉ là bước đầu thôi.

      Lưu Hướng Tuyết nghĩ tới con nghĩ xa như vậy rồi, nàng ngẩn người gật đầu : “ sai, con rất đúng, con học là chuyện lớn. Số tiền kia nhất định đủ cho chúng ta mua nhà, mẹ trở về chuyện với bà ngoại chút.”

      Ngô Song nghĩ tới hai cái mợ khó chơi, vội vàng nhắc nhở: “Mẹ chuyện này tạm thời đừng cho nhóm bác bá! Chờ chúng ta mua nhà xong, mua xong cửa hàng mới cho họ biết. Bằng nhất định họ lại đỏ mắt.”

      “Ừ, mẹ biết rồi.” Lưu Hướng Tuyết sờ đầu con lại thở dài.

      Con biết mua phòng nhưng nàng biết mua nhà đâu a?

      Thấy con bận tâm đến chuyện này, Lưu Hướng Tuyết trong lòng kiên định chủ ý: tại có tiền, nàng nhất định phải mang con ra khỏi thôn!

      Trước kia là do nàng có năng lực cho nên luôn bị mọi người khi dễ, bắt nạt. tại con nàng có năng lực lợi hại như vậy, nàng cũng sợ bị người trong thôn hãm hại. Cho nên vẫn rời khỏi thôn là tốt nhất, ít nhất ở trong thành thị trị an cũng được đảm bảo hơn.

      Về nhà Lưu Hướng Tuyết liền chuyện này cho Lưu thái thái biết chuyện này nàng cứ tưởng dọa lão nương, ai biết Lưu thái thái lại phi thường cao hứng, chút cũng kinh ngạc

      Lão thái thái ôm Ngô Song liên tục khích lệ: “Hựu Hựu nhà chúng ta chính là lợi hại nhất! Hựu Hựu suy nghĩ, tại chúng ta có điều kiện, ngươi phải kiếm cho Hựu Hựu trường học tốt! Nhanh chóng chuyển vào trong thành phố đỡ phải ở nhà an toàn. Nhưng ta đâu, ta quen sống nơi ồn ào như thành thị, hơn nữa chị dâu cả nhà ngươi mang thai ta muốn ở lại giúp nàng.”

      Nghe thấy lão thái thái , Lưu Hướng Tuyết có chút do dự, nhưng vì con nàng cuối cùng cũng quyết định huyện thành, dù sao về sau còn có thể đón lão nương đến đó!

      Việc này cứ quyết định như vậy, trừ lão thái thái ai cũng biết hai mẹ con họ phát tài.

      Lưu Hướng Tuyết quyết định trở lại xưởng từ chức rồi mua nhà, nàng muốn người khác chú ý, thứ hai nàng còn muốn thu nhập vài thứ.
      Hai mẹ con dọn dẹp, Van Tĩnh tới gọi Ngô Song qua nhà nàng chơi, vì ba nàng mang bộ bài ở huyện về a~

      Ngô Song theo nàng qua vừa vào cửa liền gặp Từ lão đại cười tủm tỉm ngoắc.

      “Hựu Hựu tới rồi? Hựu Hựu có hát kịch hoàng mai ? Lát nữa hát cùng bác nhá?”

      Ngô Song nghĩ tới Từ lão đại là người hòa đồng như vậy, còn tưởng rằng quản đốc nhất định phải là người ngang ngược thô bạo, ngờ Từ lão đại chỉ hiểu được đồ cổ, lại cười hát hí khúc!

      Từ Văn Tĩnh thấy Ngô Song có chút kinh ngạc, liền cười rồi giới thiệu: “Hựu Hựu, ba ta cùng thúc ta đều thích hát vài câu, tại thúc ta ở phòng khám đến được nên ba ta lo tìm thấy người đối ca, ngươi muốn hát liền cùng ba ta hát vài câu .”

      “A? Từ đại phu cũng thích hát hí khúc?” Ngô Song nhịn được cười lên tiếng, nghĩ tới Từ gia người nào cũng đáng như thế, khó trách Từ gia người nào cũng rất ôn hòa.

      Vừa mới nghĩ tới Từ Thế Huy, Ngô Song đột nhiên đầu choáng, trước mắt khó hiểu xuất bức họa.

      Hình ảnh kia trong, có hai người nổi giận đùng đùng cầm đòn gánh chạy đến, nhìn nhà kia rất giống phòng khám của Từ Thế Huy.

      Ngô Song hoảng sợ, biết mình làm sao lại có thể nhìn những hình ảnh như vậy? chẳng lẽ mắt của ngoại trừ có thể nhìn ban đêm còn có thể nhìn được tương lai sao?

      Nhưng hình này quá nguy hiểm, Ngô Song dám chần chờ, vội vàng ôm đầu giả đau : “Tiểu Tĩnh tỷ, đầu ta đột nhiên rất đau, ngươi dẫn ta tìm Từ thúc xem chút .”

      “A? Em bị làm sao thế?”

      Từ Văn Tĩnh hoảng sợ, Từ lão đại cũng lo lắng, vội vàng phen ôm chạy đến phòng khám của Từ Thế Huy.

      Ngô Song biết vừa rồi hình ảnh là nhắc nhở, xảy ra. Nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần đem Từ lão đại mang đến đó, nhất định có thể giúp bác sĩ Từ.

      Ba người rất nhanh đến phòng khám, Từ Thế Huy thấy đại ca vội vã ôm đứa vào, vội vàng nghênh đón: “Đại ca, làm sao thế?”

      “Ngươi nhanh xem chút, đứa này đột nhiên đau đầu.” Từ lão đại thở hổn hển đem Ngô Song thả xuống.

      Ngô Song chút liền vội vàng giả vờ vô tội : “Từ thúc, vừa rồi đầu cháu rất đau nhưng bây giờ đau nữa rồi.”

      “Ừ, chỉ đau cái thôi sao? Trước kia có đau như vậy ?” Từ Thế Huy nghiêm túc hỏi.

      Ngô Song còn suy nghĩ muốn đối phó thế nào đột nhiên ngoài cửa bang bang hai tiếng nổ, tiếp có người hung tợn hô: “Họ Từ kia, ngươi trả lại lão bà cho ta!”

      Người trong phòng đều bị giật mình, Ngô Song vội vã xoay người nìn thấy hai người khí thế cầm đòn gánh xông tới!

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Truyền thừa của chữ y.

      Hai người xông tới là hai em trong thông, đầu là cả, tên là Vương Đại Cương, là người kêu muốn đòi mạng.

      Từ Thế Huy vừa thấy Vương Đại Cương lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra, liền tức giận mắng: “Vương Đại Cương, ta sớm vợ ngươi nên bệnh viện! Ngươi đưa , tại xảy ra chuyện tìm ta. Ngươi có đạo lí hay ?”

      Chuyện là hai ngày trước vợ Vương Đại Cương đột nhiên ngất, Vương Đại Cương liền đem vợ đến phòng khám này.

      Sau khi tỉnh dậy liền cảm thấy tức ngực, đau bụng liên tục.

      Từ Thế Huy đề nghị họ nên đến bệnh viện kiểm tra, vì bên trong cơ thể người thể kiểm tra, hơn nữa tức ngực đau bụng thể xem , nếu là bệnh động mạch vành các loại rất rắc rồi.

      Nhưng Vương Đại Cương với vợ vì muốn tiết kiệm tiền nên khám mà nhịn đau chút.

      Chỉ là cái nhịn này liền nhịn đến mức xảy ra chuyện lớn.

      Sáng sớm hôm nay, vợ đột nhiên bị nhồi máu cơ tim!

      Vương Đại Cương nghĩ đây là lỗi của mình mà lại oán hận Từ Thế Huy chữa cho vợ .

      Trong phòng khám còn có người khác đến chữa bệnh, biết được chuyện này đều chỉ trích Vương Đại Cương đạo lý.

      Vương Đại Cương mù quáng, cầm lấy đòn gánh liền đánh người bị Từ lão đại cước đạp ngã xuống đất: “Khốn kiếp! Tự mình hại chết vợ lại còn muốn tìm em trai ta gây phiền toái? Muốn chết có phải ?”

      Từ lão làm ở công trường, dù bình thường đối xử ôn hòa với mọi người nhưng lực chân của rất mạnh a~

      cước này đạp xuống, Vương Đại Cương nhất thời bò dậy nổi.
      sau là Vương Tiểu Cương đối với Từ lão đại quyền thế liền sợ hãi, lúc này còn dũng khí quấy rối.

      Mọi người nhìn họ yên lặng, ngay cả khuyên tha cho nhà em họ Vương cũng em họ rồi.

      Vì thế trận náo loạn nhờ cước của Từ lão đại mà kết thúc.

      Tuy rằng kết thúc ổn thỏa nhưng em Từ gia trong lòng vẫn còn sợ hãi. Từ Thế Huy là thư sinh văn nhược, hôm nay nếu Từ lão đại ở đây chỉ sợ Từ Thế Huy bị em nhà Vương gia đánh cho rồi!

      Nghĩ tới nơi này, Từ lão đại đột nhiên hồi phục lại, nhìn Ngô Song hỏi: “Hựu Hựu, nghe cháu mơ rất linh, có phải cháu mơ thấy cái gì nên mới giả bệnh mang bác đến đây ?”

      “A… phải!” Ngô Song ngờ Từ lão đại lại sâu sắc như thế, vội vàng lắc đầu : “Bác Từ, cháu mơ thấy nhất định cho bác biết làm gì chờ đến tận bây giờ mới .”

      Từ thế huy cũng cảm kích “bệnh” kịp thời của Ngô Song, vừa rồi nhìn kỹ, tại rảnh rỗi vội hỏi: “Hựu Hựu, cháu ngoại trừ đau đầu có thấy chỗ nào thoải mái ? Đầu có bị choáng ?”

      Ngô Song bị làm sao nên ra cái gì.

      Thấy hỏi han cẩn thận, ràng rất quan tâm, Ngô Song đành phải che dấu : “Từ thúc, cháu bị làm sao cả, đầu hết đau rồi. Có thể sáng nay cháu đụng đầu vào cửa nên miệng vết thương mới đau. Là do cháu cẩn thận nên thúc đừng có lo lắng.”

      Từ Thế Huy lại hỏi lúc, xác nhận bị làm sao lúc này mới yên tâm.

      Nhưng đối mặt với Ngô Song, Từ Thế Huy luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, giống như mình phải chuyện với trẻ con mà là chuyện với người lớn.

      Vì Ngô Song “cứu” được Từ thúc nên Văn Tĩnh lại đối xử với tốt hơn. Tiếp đó nàng chỉ mời Ngô Song đến nhà nàng hát mà còn muốn Ngô Song ở lại ăn cơm chiều cùng mình.

      Mãi cho đến tối được cha con Từ gia đưa về nhà, Lưu Hướng Tuyết thấy cùng Văn Tĩnh chơi thân như vậy, đối với chuyện chuyển lên thị trấn càng yên tâm hơn. Vì lên đó con ít nhất cũng có người bạn chơi cùng.

      Tới lúc nằm giường ngủ, Ngô Song mới nhân cơ hội kiểm tra lại năng lực mới của mắt mình.

      Hôm nay “dự báo” đột nhiên xuất , trước đó cũng làm gì chỉ là nghĩ đến bác sĩ Từ mà thôi.

      Ngô Song suy nghĩ chẳng lẽ chỉ cần nghĩ đến ai cũng có thể nhìn được hình ảnh tương lai của người đó sao?

      suy nghĩ chút về mẹ nhưng cái gì cũng ra, quay sang chỉ thấy mẹ nằm ngủ thôi :3.

      Ngô Song nhất thời dám chắc chắn, chẳng lẽ năng lực “dự báo” chỉ diễn ra khi có người gặp nguy hiểm thôi sao?

      Nếu như vậy, thể nhìn được tương lai của người khác rồi.

      Nhưng chỉ cần có nguy hiểm nhắc nhở đúng lúc tốt rồi.

      Ngô Song thầm nghĩ, nhất định năng lực dự báo này cũng là năng lực của bí giấu, biết còn có bao nhiêu năng lực thần kỳ nữa đây?

      thể tưởng tượng được nếu có ngày có thể mở hết năng lực của bí giấu vi diệu đến mức nào?

      Nghĩ tới chuyện đó, Ngô Song kích động lại triệu hồi ra bí giấu.

      Bí giấu như mọi lần phát ra ánh sáng xuất , nhưng màu sắc có chỗ nhạt nhạt.

      Tuy rằng chỉnh thể vẫn là màu vàng hình lục giác, nhưng màu vàng kia hơi hơi có chút trầm, phảng phất là trải qua năm tháng dạng, khiến người ta cảm nhận được khí tức cổ xưa.

      Ngô Song ngưng thần nhìn bí giấu, phát bí giấu hôm nay có chỗ khác lạ.

      Lần trước chữ “Y” từ màu tro biến thành màu trắng cũng có tác dụng. Nhưng hôm nay, chữ “Y” lại phát ra ánh sáng trắng, trong đầu đột nhiên lại ra nhiều kiến thức trung y.

      Ngô Song mừng rỡ thôi.

      Lần trước đoán ra bí giấu cần nhờ công đức mới tiến cấp được tại xem ra quả nhiên là như thế.

      Hôm đó cứu Lưu Tiểu Quân mạng, bí giấu liền trực tiếp thăng cấp hai chữ “Mệnh, y”. Mà lần này cứu bác sĩ Từ, bí giấu liền thăng cải tiến chữ “Y”. Xem ra, công đức càng nhiều, bí giấu tiến giai càng nhanh!

      Nhìn kiến thức trung y trong đầu, Ngô Song thầm cười: cuối cùng cũng bắt đầu học y! Về sau, nhất định trở thành bác sĩ giỏi, thực ước mơ đời trước của mình.

      Mang theo ước mơ to lớn này, Ngô Song chìm vào giấc ngủ vui vẻ.

      Rất nhanh đến mùng tám, kỳ nghỉ của Lưu Hướng Tuyết kết thúc.

      Hôm nay nàng muốn xin nghỉ việc ở trong xưởng, sau đó tìm nhà.

      Mấy ngày nay hai mẹ con thương lượng xong, hôm nay do Ngô Song dẫn mẹ chọn phòng, bởi vì với mẹ từng mơ thấy chỗ nào đó có tương lai phát triển tốt.

      Hai người đến thị trấn, Ngô Song xuống xe bên công viên: “Mẹ, mẹ mau vào trong xưởng , con đợi mẹ ở bên ngoài chắc chắn chạy lung tung đâu.”

      Đây là cầu Ngô Song, nhớ mình dạo ở đây rồi nên hôm nay nhân cơ hội này ra.

      Lưu Hướng Tuyết cơ bản yên tâm khi để con ở đây mình nhưng thấy con kiên quyết nên nàng phải làm như vậy.

      Nghĩ tới con thông minh lại có năng lực thần kỳ, nàng cho con chút tiền dặn dò: “Hựu Hựu, mẹ biết con có thể thức bảo nhưng con nhất định phải cẩn thận, thể để người khác nhận ra. Con nếu muốn mua cái gì đợi mẹ trở lại cùng nhau mua. Tiền này cho con mua đồ ăn vặt, con đừng mua đồ cổ biết chưa?”

      “Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm !”,

      Ngô Song làm sao có thể để cho người khác phát dị năng của mình? cười hì hì đẩy mẹ .

      Có lẽ vì hôm nay nàng đến muộn nên đường dòng người nhốn nháo, náo nhiệt hẳn.

      Ngô Song chen vào dòng người, nhìn khắp nơi quan sát.

      tại mẹ ở bên cạnh muốn bảo vệ mình. Chung quy còn quá nếu như phải bảo bối chọc người ta.

      vòng cũng thấy được bảo bối nào, chỉ có chỗ bán đồ cổ tệ, tiền tệ kia có linh khí màu trắng lưu động.

      Chỉ tiếc tệ cổ này rỉ sắt loang lổ, nhất định phải là thứ trẻ con thích. Ngô Song nghĩ ra được cớ gì nên đành nối tiếc rời .

      nhìn xung quanh đột nhiên có người ở sau lưng quát to tiếng: “Ngô Song!”

      Ngô Song quay đầu nhìn lại, là Trần Hồng Vũ.

      Trần Hồng Vũ cầm tay mấy xiên kẹo đường, vừa thấy quay đầu lập tức chạy tới: “Nha đầu thối, quả nhiên là ngươi! Ta tìm ngươi mấy ngày nay rồi, cuối cùng hôm nay cũng gặp được.”

      “Ngươi tìm ta làm gì?” Ngô Song thản nhiên hỏi.

      Nhìn bộ dáng này của nhóc con, tìm nhất định là có chuyện tốt, muốn cùng tiểu thiếu gia này điên đâu.

      “Tìm ngươi làm gì? Đương nhiên là xả giận!” Trần Hồng Vũ cười hắc hắc, đột nhiên vung tay lên làm kẹo đường bay hết vào áo !

      Bị thứ kẹo ngọt ngọt kia dính lên áo, Ngô Song tức giận trừng mắt nhìn : “Tiểu tử thối, ngươi bị điên phải ? Ngươi cứ chờ , lát nữa ta gọi cho gia gia ngươi xem giáo huấn ngươi như thế nào? Hừ.”

      Nếu phải là đứa bé, Ngô Song nhất định cho “năm ngón tay tìm má”…

      Nhưng mới tám chín tuổi nên cũng muốn vì chuyện này mà so đo với trẻ con.

      Ngô Song tức giận lấy khăn tay lau đường , mà tên tiểu tử kia lại dương dương tự đắc: “Hừ, hôm nay ta cùng bà nội, bà nội thương ta nhất! Ngươi cứ cáo trạng ? có cửa đâu! Ai bảo lần trước ngươi gạt ông nội ta nhiều tiền như thế? Sau đó ông ta nghe ngươi mua ống đựng bút bằng 10 đồng, ngươi quá đểu! Ta sớm muốn trị ngươi rồi!”

      Ngô Song nghờ giá của ống bút lại bị Trần Viễn Kiều nghe được, có chút chột dạ nhưng chuẩn bị rời bà nội Trần Hồng Vũ tới.

      Trần thái thái vừa tới thấy sắc mặt hai đứa tốt, kẹo đường của Trần Hồng Vũ lại dính lên áo người ta, nàng lập tức che chở : “Tiểu nha đầu, có phải do ngươi đụng vào Tiểu Vũ nhà chúng ta ? Ngươi còn muốn gì mà đứng ở đây? Muốn chúng ta giặt áo cho ngươi?”

      “Hừ, ta nhờ nổi.” Ngô Song nghĩ Trần Viễn Kiều là người công chính thân hòa, mà vợ lại là loại bao che khuyết điểm phân biệt đúng sai!

      Ngô Song lười nhìn hai bà con họ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão thái thái, khinh thường chuẩn bị chỗ khác.

      Nhưng đột nhiên trước mắt lại xuất những hình ảnh khó hiểu!
      Hình ảnh kia là hai bà con Trần gia ngồi trong chiếc xe, chiếc xe đụng với xe buýt ba người trong xe đều mất máu hôn mê.

      Ngô Song hoảng sợ, “dự báo” lần này còn nguy hiểm hơn hôm nọ. Nếu có máu có thể là tai nạn chết người a!

      dám chần chờ, vội vàng kéo cái cớ với Trần thái thái: “Trần nãi nãi, cháu biết chút về tướng thuật. Cháu thấy hôm nay giữa chân mày mang hỏa, cùng kim tương hướng. Ngày hôm nay chơi đừng có ngồi xe, bằng chỉ sợ có huyết quang tai ương.”

      Trần thái thái vừa nghe xong mấy lời này lập tức giận dữ: “Tiểu nha đầu hưu vượn ? Tiểu Vũ chỉ làm dính đường lên áo ngươi, ngươi lại trù chúng ta xe gặp tai nạn? Cha mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì thế? có giáo dục!”

      Ngô Song sớm đoán được nàng tin tưởng, vì chuyện của nhà trưởng thôn trước kia cũng như thế, kết quả sao?

      trải qua thái độ nhà trưởng thôn, Ngô Song đối với khiển trách của Trần lão thái cũng tức giận, chỉ có chút bất đắc dĩ.

      Dù sao Trần Viễn Kiều cũng giúp thoát khỏi nghèo khó, rất muốn cứu đôi bà cháu này nhưng họ tin , làm sao mà cứu được người đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :