Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      CHƯƠNG 24 : LÀM LOẠN VÀ HẬU QUẢ KHÔN LƯỜNG


      Sau khi Song Song hỏi ngu tẹo cũng mấy ngày rồi ngày nào nàng cũng chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, buồn buồn tìm cách quậy phá Hàn Dương mọi việc cứ lập lập lại khiến nàng khá chán đến lú mất nên quyết định lén xuất cung.


      Liên tiếp mấy đêm sau lúc nào cũng nghe tin trong cung có ma khiến mọi người cứ đêm xuống là sợ dám ra ngoài, làm cho trong cung ngày nào được yên, cứ xôn xao bàn tán khắp nơi. Có người thấy con ma bay từ tòa nhà này sang tòa nhà khác có người vô tình thấy con ma mới ở đây liền thấy con ma ở kia , có người có nghe tiềng ai oán của con ma nữa a . Điều này khiến Hàn Dương vui, chàng ở đây bao lâu rồi vậy mà bây giờ lại xuất tin đồn trong cung có ma.


      Cũng tối rồi ,chàng phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này thôi. lẩm quẩn chàng đến Ân Dạ từ lúc nào hay... có lẽ chàng mụ mị quá rồi, tất cả mong nhớ của Dương đan lẫn vào hình ảnh của nàng . Vì sao hình bóng nàng vô ý hay cố tình khắc ghi vào tim của tự bao giờ? trong ngẩn người ...


      HÙ..


      RẦM


      BỤP


      ÀO


      - Hahahaha hiểu quả hơn ta nghĩ nha hahahaha.


      Sau đây là tường thuật lại những tiếng động , sau khi nàng Song nhà ta quyết định trốn ra thành chơi cứ nửa đêm là mặc bộ đồ đen chạy nóc nhà rồi , đến sáng sớm trốn vào lại . Hôm nay nàng Song nhà ta vô tình thấy bóng dáng Dương Dương bần thần đứng ngắm trăng, nên quyết định hù chàng phen kết quả là sau khi hù ... Dương dường như theo phản xạ tự nhiên mà ngã nhào, lăn quay về phía trước, ngờ đụng trúng nàng Song...


      Và chẳng may đôi môi bạc thần của Hàn Dương vô tình đáp xuống cánh môi mềm mại nơi Song, cũng theo phản xạ nàng tự nhiên, nàng Song nhà ta hốt hoảng đẩy ra xa. Sau khi bị đẩy ra, số quá nhọ, chàng Dương chẳng may bị vấp vào hòn đá bé tẹo tèo teo... Cuối cùng ... Bao nhiêu năm sống đời, chàng cũng được uống thử nước dưới hồ.


      Hàn Dương đúng dậy, cả người ướt sũng, tức giận :


      - Mộc Song nàng to gan lắm dám xô ta xuống nước mau kéo ta lên!


      - Xí! Giỡn có tí xíu gì mà ghê vậy?.


      Mộc Song , miệng nàng khẽ chu ra trông rất đáng nha. Mộc Song chìa tay để nắm lấy bàn tay to lớn lạnh toát của Hàn Dương mà kéo lên. Lên được bờ, quên đánh mắt, nheo chặt mi tiệp, hỏi:


      - Mộc Song sao nàng lại mặc bộ đồ đen vậy ?


      Nghe thấy câu hỏi của Hàn Dương, cùng cái ánh mắt muốn giết người của . Song nhi nàng chột dạ, quýnh quáng biết giải thích làm sao cho nên...


      Tỏm


      Hàn Dương lại bị cho xuống nước lần thứ hai.


      -Ta ....ta..t..a....thấ...y...n..ó...đẹ..p...nê...n...mặ..c....th..ô..i!


      Hàn Dương đầu đầy hắc tuyến sau khi bị Mộc Song cho tắm rửa, uống và thưởng thức nước hồ lần thứ hai. Nghe thấy vậy đỉnh đầu lại càng nhiều sấm chớp hơn nữa, mâu quang lãnh cảm chăm chăm hướng về phía Mộc Song . Nàng đương vận bộ y phục của dân thường, nó cũng đáng chú ý mấy nhưng tại sao lại là dạ y và có thêm áo choàng nữa . Chẳng lẽ muốn trộm cắp hay giết người sao?.


      - Thôi nhanh vào thay áo , tối nay lạnh lắm đó!


      Song nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Dương, vừa Song nhi khéo léo đẩy ra ngoài Ân Dạ rồi nhanh chóng chuồn . Chạy là thượng sách.


      Mộc Song sau khi đẩy Hàn Dương ra ngoài mình trốn ra ngoài thành chơi, loay hoay vui vẻ bỗng có bàn tay nắm lấy tay Song nhi. Giật mình nàng định rút kiếm ra cho tên thất lễ nhát, nhưng bỗng nghe thấy tiếng rất , tuy nhiên lại mang theo chút gì đó đáng thương.


      - Tỷ Tỷ ! tỷ cho đệ xin ít tiền ! muội muội đệ sốt nặng ...c..ó t..i..ề..n ..mu..a thuố..c muộ..i ấ..y sắ..p ch..ết rồ..i


      Càng tiểu đệ này càng khóc, nước mắt nhạt nhòa phủ lấy khuôn mặt tiều tụy, xanh xao và có đôi phần mất hồn. Tiểu đệ đệ gầy guộc trơ xương làm lòng Mộc Song khỏi quặn thắt.


      Song nhi vuốt má tiểu đệ, hỏi:


      - Đệ đệ tên gì? Đừng khóc, cho ta biết tiểu muội của đệ ở đâu?


      - Híc....híc.... ở ...p...hí...a... đ...ôn...g... c...ó ....c...ái.... mế...u... nh...ỏ ....ạ?


      Mặc dù hiểu gì nhưng tiêu đệ vẫn trả lời, sau đó cảm thấy lực mạnh nắm chặt cổ tay tiểu đệ chạy nhanh về cái miêu .


      ( Là mộc Song khi nghe vậy lập tức kéo tiểu đệ tìm tiểu muội muội và mang đến thái y cứu chữa. Tua nhanh nha ta ngu việc kể lắm a ~ )


      Sau khi quay về hoàng cung, Mộc Song cứ nghĩ đến mãi chuyện của tiểu đệ ấy ... Cứ giữ lại và nghĩ ngợi mãi, nàng cũng muốn cho và giúp mấy đứa ấy nhưng mà nghĩ lại từ ngày nàng và tỷ tỷ được Hàn Dương và Chu Bình cứu nàng cũng chả có bao nhiêu vạn tệ nữa là, làm sao đây nhỉ? Cứ nghĩ mãi cũng chả làm được gì hay là... trộm ít đồ trong Ân Dạ đem bán cho bọn nhóc đó nhỉ?


      Nghĩ là làm, nàng bắt tay vào làm khi đêm xuống , đem những thứ rất ư là đắc a, mọi thứ có giá trị của cung cũng bị Song Song lấy mất . mãi ngắm xem cái bình cổ trong phòng được bao nhiêu vạn tệ bàn tay vỗ vào tay nàng khiến nàng giật bắn người, quay lại kinh ngạc mở tròn mắt, người mới đánh nàng là Hàn Dương. Lập tức nàng tìm cách né chàng.


      Lại tới cái người ở sau lưng Mộc Song, sau khi tìm cách mấy ngày mấy đêm để dẹp loạn tin đồn nhảm nhí kia, còn phải lo việc triều đình, mấy hôm nay thể nào thở nổi mà khổ thay, cứ mỗi lúc có việc gì làm, lại ngồi thẫn ra. Những hình ảnh thướt tha, tinh quái của Song Song cứ lần lượt ra, bước chân Hàn Dương vô thức đến Ân Dạ, và phải thất vọng khi thấy nàng tắt đèn mất rồi. ( Cua: Cái này là Song Tỷ ta trốn chơi a~ M/S: Ai bảo ngươi khai hả * phi dép* Cua : ta có tội tình gì đau a' chỉ mới giải thích thôi mà *khóc ròng khóc thét* M/S: im ngay lo mà viết tiếp * tiếp tục phi dép*), đặc biệt gần đây thấy nàng rất ngoan, cũng quậy phá gì chẳng lẽ nàng bị đau, nghĩ đến đây liền lên tiếng hỏi han nàng:


      - Dạo này nàng khỏe sao?


      phải gần đây thấy nàng quậy phá gì, mà cũng có phần là cứ mỗi lẫn gặp nàng là thấy nàng ăn mặc kì quái. dưới toàn là màu đen khiến có chút sinh nghi trong lòng, nhìn nàng từ đầu tới cuối . Lại mặc dạ y bên vai mang theo túi nải chứa khá nhiều thứ có giá trị. Vậy là điều nghi ngờ có rồi.


      Nàng buông chiếc túi xuống, hôm nay Hàn Dương có phải là ấm đầu ? Sao hỏi chuyện nàng khỏe hay ?


      Trong đầu Hàn Dương nghĩ nàng muốn hôi của sau đó trốn cũng tên nam nhân khác, hồng hạnh xuất tường, thể để nữ tử này làm càng được nữa. Mộc Song chưa kịp lên tiếng bị kéo mạnh, cả thân người lảo đảo ngã xuống sàn.


      ngờ lực lại mạnh đến như vậy.


      - Này ngươi định làm cái gì thế? Giết chết ta à?... Ưm...


      Mắt nàng mở to hết cỡ, đương hôn môi nàng, hai đôi mắt chạm vào nhau, ngừng ngấu nghiến, nuốt lấy hết vị ngọt thanh nơi nàng...


      phải bị đoạn tụ sao?


      Hai tay Mộc Song bị Hàn Dương khóa chặt, kéo tay nàng ghì qua đầu, đôi môi nóng bỏng lướt xuống chiếc cổ dài thon thả của nàng, rồi tất cả y phục người nàng đều bị xé toạt rách nát. tà mị :


      - Muốn lấy đồ của ta , nàng cũng nên trả lại cái gì đó chứ!


      Môc Song như muốn ngất tại chỗ, nước mắt đầm đìa, khóc rồi lại cười:


      - Vạn lần đừng nha, trăm lần đừng động thủ nha... Ngươi... ngươi... chỉ có thể với nam nhân thôi...


      Mâu quang Hàn Dương chợt tối sầm, nụ cười môi dần nâng lên, thèm đoái hoài cự tuyệt, chống cự đến vô vọng đáng thương và vô cùng dơ của nàng. Ôi! Nước mũi hòa cùng nước mắt vị chua nhờn bên trong miệng của Song, Dương có hơi buồn nôn nhưng vẫn nhắm mắt cho qua.


      Hàn Dương động thủ, cố gắng nhìn vào môi nàng, thèm liếc đến khuôn mặt ma chê quỷ hờn tèm lem nước mũi và dãi của nàng.


      - Đừng... Đau!!! AAAA...


      Và rồi...


      vô lễ, ăn hết đậu hũ người Mộc Song cách vô tội vạ. Còn Mộc Song bị hành tầm sáu đến bảy lần, cả đêm la hét, rên rỉ, chửi bới... Thành ra... Nàng đuối sức ngủ lì bì ba hôm giường, nhìn thấy như nhìn thấy La Sát, trốn trong chăn dám ló đầu dù chỉ sợi tóc.


      là tội hà!


      ( Kun: Truyện được hợp tác viết, văn chương của chap này là của bạn Cua nhà ta :) còn phía dưới là của Kun, mong mọi người chê bai ạ <3 )

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 25: Thành Ý Của Thái Hậu


      Buổi sáng sau khi Hàn Dương ăn sạch Mộc Song nhà ta vài lần nữa, Mộc Song chết sợ với Hàn Dương nên cứ trốn trong chăn mãi dám chui ra. Cho đến khi Hàn Dương thượng triều, nàng mới dám thò cái đầu bé ra ngoài chăn, đến việc này nàng cự tuyệt dám tin nổi rằng dám ăn sạch nàng. Chả phải bị đoạn tụ sao? Chẳng những vậy còn làm tời sáu bảy lần, hại thể ngồi dậy nổi, vậy đắp chăn lên đầu ngủ luôn cho đỡ bực mình.


      Hàn Dương sau khi phê duyệt ở triều về Mộc Song vẫn còn giường, đáng lẽ nàng nên mặc xiên y và y phục rồi chứ! Lắc đầu chán nản, đến gần đơ luôn lúc lâu . Lí do là vì bây giờ chiếc chăn mỏng bị nàng đá thương tiết xuống giường , còn nàng ngủ trong tư thế rất bá đạo với chiếc áo mỏng cháy mắt mà trước khi Dương cố tình mặc vào cho nàng. cứ nghĩ rằng nàng là thanh lâu nên.... là trong lúc tức thời, bây giờ chàng biết nàng vẫn còn là xử nữ, thân thể bạch ngọc bị cắn xé, ăn đến chừa chút gì luôn (Cua: *ngây thơ vô số tội*)


      - Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Thái Hậu triệu người ... hộc...hộc ...


      Bỗng có tiếng ẻo lã cất lên là giọng thái giám chạy vội vào gọi, Hàn Dương như lấy lại được hồn phách lơ lửng mây, thoáng nhấc chân nhàng như bay đến đóng cửa lại, rồi từ tốn đến chỗ Mộc Song. Dương Dương phải là người dễ dãi, càng thể để thái giám chiêm ngưỡng bộ dạng của nữ nhân , chưa đến... Song nhi có mặc y phục nha, nữ tì có thể, nhưng bỗng nhớ đến Mộc Song thích được người khác hầu hạ.


      Từ tối hôm qua xác định rằng tình cảm của mình dành cho nàng ra sao, bây giờ nàng là của rồi, thể cứ để nàng thong dong buông thả thế được, thế là phải lắc đầu, thở dài thườn thượt đầy ngán ngẩm, lần đầu tiên vị vua lại thay y phục cho nữ nhân của mình. Mộc Song bị chạm, nàng giật bắn người, la oai oái:


      - Nè ngươi làm gì vậy hả? Bỏ ra bỏ ra aaaaaaaaaaa... Ta tự làm được phiền ngươi giúp đâu ....( lượt bỏ 1000... chữ)


      tới Mộc Song ngủ tự nhiên có cảm giác ai đó thập thò muốn giở trò gian manh, chạm vào người, từ nàng thích bị ai tự tiện đụng vào thân thể của nàng, trừ mấy tỉ muội ra hoặc là bị cưỡng ép thể chống chế được. Hàn Dương bụm miệng nàng lại, thôi cho hét ầm lên nữa, chỉ là giúp nàng mặc y phục mà, có cần phải hoảng sợ đến như vậy ? Chuyện phu thê mà cứ nghĩ như là chuyện gì kinh thiên động địa lắm vậy.


      Nếu là bình thường nàng đá ra khỏi phòng rồi nhưng nhớ đến đêm hôm qua, thêm cả việc cơ thể cảm thấy cực kỳ ê ẩm, tay chân bũn rũn cứ như kiệt sức ấy (Kun: e hèm, làm tới mấy hiệp sao kiệt sức. Trâu bò à?. HD: *nhột*).


      Sau hồi vật vả, Hàn Dương cuối cùng cũng hài lòng với những gì mình làm, mặc dù đây là lần đầu thay trang phục cho nữ nhân nhưng cũng rất hoàn hảo chứ bộ. Có điều khéo léo , tỉ mỉ mấy.


      - Hừm... cũng tệ.


      Mộc Song chiêm ngưỡng mình trong gương, cũng có tài về chuyên viên trang phục lắm, nếu là ở đại chắc theo ngành quản lý quần áo. (Tội, từ vua xuống người làm rồi)


      - Hừ...


      Hàn Dương hừ lạnh liếc xéo Mộc Song, cũng chẳng muốn nhịn Mộc Song nữa, bản tánh vốn điềm tĩnh bộc lộ, bung lụa, cắn trả nàng. Làm cho tên tiểu thái giám đứng mãi chờ ngoài cửa để mệt mỏi, lê lết ôm cột đình bên ngoài cửa phòng.


      ( Cua : là tội nghiệp a


      ~Tiểu thái giám : chứ phải tại ngươi sao*uất ức *


      Cua: ta làm sao *giọng đầy ngây thơ nhưng mà tiêu thái nhà ta run rồi*


      Tiểu thái giám : ngươi ngươi ràng ngươi cố ý a


      Cua : ta biết gì hết a~ haha )


      Hai người cứ mãi đấu khẩu đến nỗi Thái Hậu giá đáo mà cả hai cũng biết nữa là... Cho đến khi Thái Hậu phì cười, hai người mới ngạc nhiên, ngây người, dừng lại cuộc đấu khẩu của mình.


      - Tham kiến Thái Hậu/ Mẫu Hậu.


      Cả hai cùng đồng thanh, quỳ xuống, may Mộc Song nhà ta vẫn còn đau đứng vững nên ngã vào người Hàn Dương khiến cả hai cùng ngã nhào ôm sàn. Cứ tưởng Thái Hậu trách phạt, nhưng ngược lại, bà phẩy tay, cười hiền, bảo:


      - Miễn lễ.


      - Đa tạ Thái Hậu/ Mẫu Hậu.


      - Xem ra ta đến đúng lúc rồi.


      Mộc Song và Hàn Dương lúng túng biết trả lời làm sao lại nghe tiếp.


      - Tuy nhiên ta cũng thể rời được, ta đến đây là muốn cùng hai con chuẩn bị lương thực, xuất cung vào ngày mai.


      - Ý Mẫu Hậu là...


      Hàn Dương ngạc nhiên, cũng định di hành nhưng chờ cho đến khi Mộc Song lên ngôi Hoàng Hậu, bây giờ mãu hậu của chàng lại muốn cả hai xuất cung chắc chắn có lý do gì.


      - Đúng, chắc các con nghe qua tên gọi Bạch Tử Hồn? Ta muốn các con xuất thành tìm Bạch Tử Hồn và Tiểu Mã, người cũng có thể.


      Mộc Song nghe tới đây liền phản ứng dữ dội, chẳng phải Thái Hậu đây muốn ám chỉ tới Mã nhi nhà nàng sao? Mộc Sonb vui vẻ, liền lập tức đồng ý, mặc xác cái tên bên cạnh thích hay thích, và đặc biệt nhất là nàng được chơi a. Hay là rủ cả Mộc Nữ nữa? Nghĩ đến đây liền thưa:


      - Thần thiếp mạo muội có thể xin Thái Hậu ân sủng ạ? Thần chỉ xin Thái Hậu, cho phép Mộc Nữ và Dương Ngư cùng xuất cung di hành.


      Thái Hậu khá ngạc nhiên, Mộc Song rất đẹp, cho dù nàng trang điểm gì cả, khuôn mặt nàng ánh lên nét tinh nghịch lạ thường. Khuôn mặt phúc hậu của bà chợt giãn ra tạo thành nụ cười:


      - Đừng khách khí cứ gọi ta là Mẫu Hậu, người nhà cả mà, con muốn thế nào cũng được.


      - Đa tạ mậu hậu


      Mộc Song cảm động, cổ họng lạc . Sau khi mẹ mất, ba nàng phải mình nuôi dưỡng sáu chị em nàng, bây giờ các nàng ở đây biết ba nàng có buồn , mặc dù ở đại các nàng vẫn còn sống nhưng chỉ là những cái xác rỗng tuếch hồn. Nghe Thái Hậu vậy, nàng cảm thấy hạnh phúc , ấm lòng, nhàng mỉm cười nhìn người. Còn Hàn Dương khi nghe thấy vậy liền nhìn Mộc Song, quan sát từng biểu ở Song, dường như đoán ra rằng bây giờ nàng suy nghĩ về điều gì đó rất sâu xa. Nhất định giữ chặt lấy Mộc Song, để nàng rời khỏi tầm tay.


      - Ta nên về cung thôi. Các con cứ việc tiếp tục .


      Bóng dáng của Thái Hậu và tiểu thái giám chợt khuất dần, nhưng vang đâu đó giọng lớn đầy trêu chọc:


      - À mà mau mau cho ta dứa cháu haha...


      Cả hai im lặng , bầu khí tự nhiên yên ắng lạ thường. Hàn Dương thấy vậy liền cất tiến hỏi:


      - Tại sao nàng lại muốn Dương Ngư và Mộc Nữ cùng?


      Mộc Song thấy Hàn Dương hỏi, liền trả lời nửa nửa hư:


      - Tại ta thấy nếu có nhiều người cùng tiện tìm người hơn thôi .....


      bỗng bụng nàng kêu gào đòi ăn . Thế là cả hai gọi người đem thức ăn đến Ân Dạ và cuộc chiến giành thức ăn lại bắt đầu .


      Sau khi ăn xong, Hàn Dương lấy cớ xem tấu chương, chốc rời bỏ mặc Mộc Song trong Ân Dạ, truyền ý chỉ xuống cho Dương Ngư và Mộc Nữ cùng di hành vào ngày mai. Vì chán quá, nàng quyết định lấy chiếc kèn báo tin ra thổi, lá thư gửi được trao đến Mộc Bảo và chuyện động trời xảy ra, Hàn Dương còn là đoạn tụ nữa.


      Tối đến, Hàn Dương cứ để bước chân mình đến Ân Dạ trong tiềm thức, và rồi hoảng hốt, ngạc nhiên khi Mộc Song rất vô tư đọc sách cấm mà cất giấu rất kỹ lưỡng.( thực chất nàng vô tình thấy nó ở dưới chậu hoa nên lấy ra đọc).


      - Nàng đọc cái gì thế hả?


      Hàn Dương chạy tới giật lấy cho Mộc Song xem nữa . Thấy Hàn Dương giành lại cuốn sách, dòng nước dãi môi bị xuống đất, mắt nàng ti hí, nheo chặt hùng hổ la hét:


      - Trả cho ta, ta tìm thấy mà!


      - được.


      Mộc Song say mê, bị cuốn hút và nằm giữa chừng của kích thích, cả người đỏ ran, khó chịu, cứ dán thân thể mềm mại vào lòng Hàn Dương.


      Nữ tử nhắn, đáng lại quyến rũ trước mặt, tên nam nhân như sao có thể kiềm lòng cho đặng, Hàn Dương thể chịu nổi nữa, lật người nàng nằm sấp xuống giường, vội vã cởi nhanh y phục mỏng người Song ra, hai tay ma mãnh se lấy nhụy hoa hồng nhuận, hơi thúc mạnh vào bên trong Mộc Song.


      Cả đêm tối bình lặng, vạn vật ngủ say, nhưng Hàn Dương lại ra sức hoạt động cho Mộc Song ngủ, đương ăn sạch Mộc Song lần nữa. Nàng hoàn toàn đuối sức, ngất lịm trong lòng , khi Hàn Dương cấu chặt vào vai nàng, rống lên như con thú bị thương. dòng sữa trắng nóng hổi bao phủ bên trong bé non mềm mệt rũ rượi yên lặng.






    3. Võ Thị Kim Tuyến

      Võ Thị Kim Tuyến New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      Chương 11: Mối tình chấp vá từ đau thương

      Cố nén nỗi đau trong tim để thôi cho bản thân phải gục ngã, từ rất lâu rồi, rất sợ yếu đuối nhu nhược, ngày ngày đêm đêm chỉ biết răm rắp nghe lời ai đó. Âu Tuệ Nhi đưa tay lên vẫy chào tạm biệt, gió biển mặn chát táp vào mặt đến đau rát, có gì đó ươn ướt lành lạnh, dùng tay lau , mới phát lệ ướt đẫm hai bên má từ lúc nào. Thế nhưng Âu Tuệ Nhi vẫn cố gắng nở nụ cười kiều, chớp nhoáng còn thấy bóng hình thân thương nữa.


      Hai năm trước, Trương Phong Vân xuất ở đây, vùng ngoại ô vốn dĩ luôn thanh bình, yên tĩnh.


      Khi đó Âu Tuệ Nhi làm cho nhà họ Trịnh, nhiệm vụ chính của là chăm sóc Trịnh Trấn Nam nghịch ngợm, cậu ta còn bốc đồng, háo thắng nên hay tụ tập đua xe đường dài với vài đứa bạn. Tất nhiên là phải ầm ĩ và náo động cả vùng trời đêm yên tĩnh nơi quê, đôi lúc xui xẻo bị công an còng đầu, Trấn Nam quyết liệt chống chế nhưng vẫn phải về đồn. Âu Tuệ Nhi cảm thấy càng lúc da mặt càng dày, dăm ba bữa lại đến sở cảnh sát bảo lãnh cho cậu ra. Riết rồi ai trong sở cũng quen Tuệ Nhi, cứ thấy tới là tươi cười chào hỏi, mời nước bánh, nhưng khoát tay, ôn hòa mỉm cười chỉ muốn rước của nợ về.


      Ngày ấy Trịnh Trấn Nam gây hấn đánh nhau với người phục vụ quán trà sữa, với cái lý do vô cùng phi lý:"Ai cho đẹp trai hơn tôi? Tôi ghét nên đánh thôi"


      Hai tay cậu khoanh trước ngực, bộ dạng ngông cuồng phi lý chả xem phát luật ra cái thể thống gì, mà đúng hơn cậu đặt nó dưới mông và ngồi lên rồi. Âu Tuệ Nhi gượng cười, mệt mỏi lết đến đồn, máu nóng dồn lên tới não, liếc xéo Trấn Nam, rồi lại ôn tồn cười hòa hoãn:"Có thể cho tôi gặp người bị hại ?"


      Từ bên trong phòng của đội trưởng cảnh sát bước ra bóng dáng thanh niên, ta có vẻ mặt chất phác và thân thể ốm yếu, cả người thiếu chất đến còi xương tội nghiệp vậy mà lại còn bị đánh cho bầm dập. Phẫn hận, Tuệ Nhi cười ra cười, mếu ra mếu chỉ muốn lập tức quỳ lạy Trịnh Trấn Nam. Ông cụ non của chuyên gia rước họa và phiền phức cho chịu. Âu Tuệ Nhi chỉ trách sao tất cả lại đổ lên đầu , còn cái tên Trịnh Trấn Đông trai Trấn Nam đâu? Sao chịu ra mặt mà hưởng bom đạn này.


      "Tôi thay mặt cậu chủ xin lỗi và đền bù lại cho tất cả tổn thất". Âu Tuệ Nhi cúi sát, tấc dáng ngẩng, giây càng chẳng dám thở mạnh. Sau lúc, người trước mặt khẽ thở dài, hai tay gầy guộc của ta nâng lấy :


      " cần đâu, tôi sao"


      Âu Tuệ Nhi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh tinh khiết nhìn sâu vào ánh mắt , như thể... có thể nhìn thấu cả linh hồn đầy thương tích thảm hại của .


      Vì có lỗi nên Tuệ Nhi hay ghé qua quán trà sữa làm mà ủng hộ, rồi lại kiếm chuyện tâm tình, dần dần cũng bắt đầu làm quen với , vẻ xa cách ban đầu dường như biến mất, khoảng cách giữa hai người càng gần, càng thân thuộc hơn.


      chân thành kể cho nghe:" ra tôi phải người ở đây, tháng trước gia đình tôi bị phá sản, cha tôi vì quá áp lực nên trở bệnh nhồi máu cơ tim qua đời. ngờ, cha tôi lại để lại khoản nợ quá lớn, bọn chúng đưa điều kiện ác độc chính là lấy từng bộ phận trong người tôi để trừ nợ..."


      câu chuyện dài, Tuệ Nhi nghe nhập tâm đến nỗi nước mắt đầm đìa, lau mắt mình rồi khẽ đưa tay chạm vào má , giọng nghẹn lại nơi cổ họng chân thành đến cảm động:"Tôi xin lỗi vì giúp được gì cho cả, nhưng nếu cần nơi nào đó bình yên... Tôi có thể cho mượn vai, tay, chân bất cứ lúc nào cảm thấy muốn tựa vào"


      Trương Phong Vân phì cười, xoa đầu , hỏi:"Còn em?"


      Âu Tuệ Nhi kể cho Phong Vân nghe về những ký ức đau buồn kia, chỉ vờ vịt mỉm cười bịa đại câu chuyện nào đó tương tự với thực nhất:"Tôi từng có người , giữa chúng tôi chẳng có tình cảm sâu đậm nào cả, chỉ là ràng buộc vô hình nào đó mà tôi thể thoát ra khỏi. Ừ, bây giờ ta có vợ rồi, gia đình hạnh phúc, hoàn hảo, chắc rằng chẳng còn nhớ gì đến tôi đâu"


      sâu trong đôi mắt buồn bã tan nát cõi lòng là chờ mong. Mong rằng quên rồi.


      Cả hai cùng nhau dạo bên bờ cát biển trắng tinh, từng đợt sóng xô bờ ào ạt, tiếng sóng cuồn cuộn đánh vào những mỏm đá ngầm nghe như ca từ lãng mạn thấp thoáng bên tai. Âu Tuệ Nhi ngước mắt nhìn Trương Phong Vân, người đàn ông chỉ lớn hơn bốn tuổi, cũng trải qua nhiều sóng gió đau thương chẳng hơn kém bao nhiêu.


      Chợt giữa hai người nảy nở tình , mối tình chấp vá từ đau thương, cả hai cùng đồng cảm, chia sẻ và thương nhau ngọt ngào. Tưởng chừng tất cả đến hồi kết hạnh phúc của cuộc đời Tuệ Nhi, nhưng ...


      Trương Phong Vân vốn là con khổng tước bay cao và luôn mang bên mình vầng hào quang sáng chói. Còn Âu Tuệ Nhi suốt đời cũng chỉ là con vịt xấu xí bị vùi dập, trêu đùa.


      trở lại địa vị của mình sau khi người mẹ bỏ cha con từ quay về, bà ấy tìm đến , trao cho tất cả quyền lực và tài sản chỉ cần trở về thừa kế... Với điều kiện...


      "Hãy cảnh cáo con tật nguyền đó tránh xa con ra, bảo nó đừng bao giờ với ai rằng hai đứa từng biết nhau. Nếu con muốn lấy lại tất cả nên hiểu ranh giới giữa hoàng tộc và bọn rác rưởi tầm thường". Bà ta những lời đó, răn đe trước mặt Trương Phong Vân và cho ba ngày để giải quyết.


      Hôm đó đứng dưới tán cây bằng lăng tím, màu tím dịu dàng, thanh ngọt tượng trưng cho chung thủy cũng như... nỗi buồn đáy sâu vời vợi khoét hỏng trái tim .


      Vẻ mặt tươi tắn, hồn nhiên, hạnh phúc chờ đợi khi bước đến. Âu Tuệ Nhi đưa tay về phía trước, tiếng cười thanh thoát còn vang bên tai Phong Vân:" theo em, em cho xem cái này"


      Bàn tay Phong Vân nâng lên muốn nắm lấy tay , nhưng lại nhíu mày, khó khăn kiềm nén yếu mềm trong lòng, rút tay lại sợ rằng bản thân nỡ buông, khóe môi hững hờ nhếch lên tạo thành nụ cười khinh bỉ, mắt đảo nhìn thẳng vào mắt Tuệ Nhi:"Kể từ hôm nay tôi muốn giả vờ vui vẻ khi bên em nữa, kẻ tầm thường như em xứng để làm bạn với tôi. Cứ coi như những ngày qua em làm việc cho tôi, đây là số tiền tôi trả cho em. Và đừng bao giờ quen biết tôi nếu lỡ có gặp lại nhau. Vĩnh biệt"


      rồi, Trương Phong Vân vung tay, xấp tiền polime mệnh giá cao nhất trong tay khẽ bay lên rồi rơi tán loạn cỏ. Qua cơn mưa tiền chỉ thấy vẻ mặt đông cứng, kinh ngạc của Âu Tuệ Nhi, như chết đứng tại chỗ, tay vẫn chưa hạ xuống được. Cho đến khi bóng Phong Vân khuất khỏi tầm mắt, Tuệ Nhi vẫn cứ đứng như trời trồng.


      Lặng lẽ rơi lệ, giọt nước mắt mặn đắng vương mi rồi vội vàng lăn xuống má, cơn gió man mát thơm ngất hương đồng hoang cỏ nội vờn quanh cánh mũi đỏ hoe sụt sịt của . Âu Tuệ Nhi trầm mặc mỉm cười, tiếc thương cho số phận bạc bẽo, bao nhiêu năm nay tra tấn của Hứa Nhất Chính bào mòn trái tim . Có đau cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.


      Nếu như em biết gì về , hề hiểu cảm giác đau khổ bi thương của . Có lẽ em thản nhiên hơn để trách cứ và hận . Nhưng tại sao em và lại có quá nhiều điểm chung, nhìn , em tựa như thấy chính bản thân yếu đuối của mình. Em từng nghĩ... Chúng ta may mắn gặp nhau là do duyên trời, cùng chịu đựng nỗi đau và thương nhau là phận, chỉ cần nắm lấy đôi tay nhau hôm nay thôi... Có lẽ sợi dây tơ hồng mỏng manh kia. phải vội vàng chia đôi.


      Âu Tuệ Nhi thu tay, hít sâu và thở ra chậm, ngẩng đầu nhìn trời cao. mỉm cười, nụ cười thê lương như muốn trách cứ ai đó.



      myuyen thích bài này.

    4. Võ Thị Kim Tuyến

      Võ Thị Kim Tuyến New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      Chương 12: Tôi thay đổi rồi đó thôi

      "Đừng bắt tôi phải chờ, nhẫn nại của tôi rất ít. Cho nên, em muốn bình an xuống giường mỗi ngày nên biết cách chiều tôi chút"

      thể thốt nên lời, Âu Tuệ Nhi trưng bộ mặt khiếp đảm ra với Hứa Nhất Chính, môi giật giật giương lên, hơi thở cũng bắt đầu trở nên tán loạn.


      Mái tóc đen nhánh như dòng suối mơ xõa dài đến eo lưng thon gọn. Hứa Nhất Chính đưa tay luồn vào mái tóc mượt mà của , bất ngờ giật ngược ra sau khiến da đầu trở nên tê tái, đau đớn nhíu mày:"Sao? Hay còn tơ tưởng đến Trương Phong Vân đó?"


      Âu Tuệ Nhi muốn sống, ra sức lắc đầu trong khi tay chân đều bị trói, máu ở cổ tay khô từ bao giờ cũng bắt đầu ỉ nhói lên, thứ chất lỏng sền sệt đỏ thẫm lại tuôn ra. Máu trong người sôi lên sùng sục, sống sức mãnh liệt cuộn trào khiến bản lĩnh ở chân mạnh hơn, tung ra cước vào bụng Nhất Chính.


      Nhắm mắt cũng đoán ra được hành động chậm chạp của Âu Tuệ Nhi, chỉ lách người tránh , hai chân bị trói đạp vào khoảng , cả thân thể chao đảo trượt về trước trong khi tóc vẫn còn bị ghì chặt:"Xin buông tha cho tôi "


      Hứa Nhất Chính nghiến hai hàm răng trắng vào nhau phát ra những tiếng kèn kẹt khó nghe:"Muốn phản kháng? Hay rồi, bây giờ còn muốn chống cự nữa cơ đấy!"


      Nước mắt nước mũi đầm đìa, cả người Âu Tuệ Nhi run lên bần bật khi đến tủ, lấy ra chiếc roi màu đen cũ kỹ nhưng vẫn còn sáng bóng lắm. Roi ấy quen thuộc, bất giác cả người Tuệ Nhi căng cứng, phải hết sức thở lên mới có thể hít vào từng luồng khí.


      "Đừng..."


      Chát


      thanh chua chát vang lên to , dội ngược cả căn phòng, cầm chặt lấy chuôi roi dài, đôi mắt ánh lên tuyệt tình, thần sắc sa sầm hơn cả ác quỷ hình. Tiếng của Âu Tuệ Nhi im bật, có thứ chất lỏng nào đó lành lạnh ngừng tuôn ra khuỷu tay , khi nãy là đưa tay lên đỡ. Nếu nơi chảy máu đầm đìa đó có lẽ là gương mặt xinh đẹp hơn hoa của Tuệ Nhi rồi. Hứa Nhất Chính nóng giận, máu sôi lên, dồn hết đại não, chẳng cần suy nghĩ nhiều. vung tay rồi hạ xuống nương tình...


      Chát Chát Chát...


      Tiếng vang thâm thúy khắp phòng khiến cho lòng người nghe phải đau dùm cho kẻ nhận đòn. Trái tim Âu Tuệ Nhi dần dần héo mòn, tan nát cõi lòng, đau đến chết sống lại nhưng vẫn cắn răng rên rỉ tiếng. Tâm đau đến liệt phế, cả người tê dại, chỉ còn thanh ù ù sau những cú vung lên hạ xuống của Nhất Chính, lòng lạnh lẽo, cả ánh mắt mờ sương cũng dần nhạt nhòa. Hình ảnh của Hứa Nhất Chính trước mặt làm càng thêm kinh hãi. ra vẫn luôn là , chưa bao giờ thay đổi, cũng chẳng có ai ám toán giết , giả mạo thành Nhất Chính để trêu cả.


      Tâm vừa động chưa bao lâu, nay chết lặng rồi.


      còn tiếng xé gió nữa, cũng chẳng còn từng đợt quất xuống tới tấp đau đến nỗi phải hộc máu. Hứa Nhất Chính đứng sững trước mặt Âu Tuệ Nhi, buông cây roi xuống, ánh mắt phờ phạc chăm chăm nhìn vào hai cánh tay . Máu thịt trộn lẫn bầy nhầy, nhìn còn thể phân biệt đâu là thịt tươi, đâu là huyết thương diễm lệ. Tay áo bị roi quất đến rách toạt ra cùng da thịt, rồi nó cùng với thịt tươi kia hòa vào làm . lúc rất lâu sau, Hứa Nhất Chính mới có thể gỡ hết được những mảnh áo vụn ra.


      "Tôi xin lỗi, tôi cũng muốn phải dùng biện pháp mạnh với em đâu", Âu Tuệ Nhi nằm giường, hai tay được bác sĩ riêng phụ trách may gần hai mươi muỗi sống, ông ta vờ như câm điếc, tỉ mỉ từng cái xỏ qua đầy điêu luyện. Cứ như thể vừa đánh vừa xoa, ngồi ghế, day day giữa trán:"Đừng có nhìn tôi bằng đôi mắt thù hận như thế, nếu em ngoan ngoãn nghĩ về Trương Phong Vân nữa, tôi hứa dùng bạo lực với em"


      Đôi mắt Âu Tuệ Nhi lãnh đạm, phẳng lặng gợn sóng chăm chăm quan sát khuôn mặt cau có, mệt mỏi của , giọng khàn đục, cả người tê dại, nỗi bi ai in hằn trong từng giọng điệu:" muốn đánh tôi khi nào chả được, đâu cần tôi phải nhớ đến Chủ tịch Trương mới bị ăn roi". dừng lại chút, lấy hơi lên cách nặng nhọc, cổ họng nghẹn đắng như sắp khóc:"Vậy mà tôi cứ ngỡ thay đổi"


      trầm, giọng nam thấp đầy ưu tư vang lên:"Tôi thay đổi chỉ do em nhận ra thôi"


      "Ừ, đúng vậy tôi vốn dĩ từ linh hồn đến thể xác đều mù lòa mà". nhắm mắt, muốn nghe lời nữa. Giọt lệ nóng hổi nơi khóe mi lặng lẽ rơi, ướt đẫm cả áo gối.


      Hứa Nhất Chính thở dài, luôn tức giận với dù những việc đó vô cùng nhặt. Ai bảo thế gian này luôn sợ mất thứ. Là Âu Tuệ Nhi cơ chứ?


      Vị bác sĩ sau khi làm xong nhiệm vụ co giò bỏ chạy thục mạng, người làm cho Hứa Nhất Chính có ưu điểm là hầu như đều trở thành câm điếc, còn khuyết điểm lại là có chính kiến góp ý gì cả. đến bên cạnh Âu Tuệ Nhi, nhìn rất lâu, vẻ thống khổ chịu đựng đau đớn kiên cường nhưng quá đỗi yếu đuối của làm lòng khó chịu, khẽ mắng:"Chết tiệt!"


      Sau đó ngồi xuống cạnh Tuệ Nhi, hai tay vịn đầu, trán nổi đầy gân xanh, cổ và cả tay cũng sần sùi lên những tia gân thấy . kiềm chế cơn tức giận gì đây? Vì Âu Tuệ Nhi luôn bất giác mỉm cười khi nghĩ về Trương Phong Vân?


      Leo lên giường, Hứa Nhất Chính dám động đến Âu Tuệ Nhi, rất sợ làm đau dù những vết thương này là do chính tay gây ra. Để gối lên tay, lòng dấy lên cỗ thích. Cái dáng vẻ mềm yếu này còn mị hoặc hơn cả lúc cởi phanh hết quần áo. Nhìn chẳng khác nào con mèo bị thương, yếu ớt dụi dụi bộ lông mềm mại vào người chủ nhân, đôi mắt long lanh như sắp khóc. Mèo con muốn được nũng nịu, muốn được che chở thương, thấp thoáng trong đôi mắt ngước cao nhìn chủ:"Hãy vuốt ve tôi , cho tôi thấy tôi nhiều cỡ nào"


      Hứa Nhất Chính đưa tay xoa đỉnh đầu Âu Tuệ Nhi đến rối tung, hình ảnh trong suốt trong mắt. Âu Tuệ Nhi chẳng khác con mèo là bao. Tuệ Nhi mở mắt khó hiểu nhìn , hậm hừ rồi nhắm mắt thiêm thiếp vùi vào cơn mê. Cả người Âu Tuệ Nhi còn chút sức lực nào để chống cự và chạy trốn khỏi nữa rồi.


      "Tôi và Trương Phong Vân, ai mới quan trọng hơn?". Chợt hỏi :


      Âu Tuệ Nhi giương đôi mắt ngập nước nhìn , nụ cười kiều giả tạo vẽ lên môi:"Tất nhiên là rồi". Tuệ Nhi rất mệt, muốn lòng, nếu đáp lại là tên Phong Vân có lẽ giết chết mất, khi đó tương lai được tự do để chạy thoát chắc chắn là còn nữa. ý nghĩ tiêu cực lóe sáng trong đầu . Hay là chết quách cho rồi?


      Nụ cười thê lương môi Âu Tuệ Nhi được thâu tóm vào đáy tim, còn hơn cả ma quỷ, chắc tu luyện đến cảnh giới cao nhất và guốc trong bụng mất rồi:"Nếu em muốn chết, tôi chết cùng em. Dù có thành ma hay quỷ tôi cũng phải giữ được em ai có quyền chạm vào cả"


      Khóe môi Tuệ Nhi giật giật, rũ mi nhắm mắt, chuyện với người như , thà tâm tình với khúc gỗ cho sướng, luôn mặc định bản thân có thể ra lệnh và thay đổi mọi thứ sao? Nực cười, vờ như nghe, tĩnh tâm dần chìm vào mộng đẹp hư ảo. Mong rằng trong giấc mơ sắp đến có hình ảnh đáng sợ, ghê tởm của .
      myuyen thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Võ Thị Kim Tuyến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :