1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Dạo này học trò thi, lăn ra chấm thi các nàng ợ. Có chậm trễ xíu mong mọi người cũng đừng quên mình nhé :-*


      Cổ vũ mình lấy động lực nào :yoyo39: chương sau Nhân tỷ sinh rồi nhaaaaa:yoyo17:
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 57: Long Phượng trình tường
      (A)
      Từ đầu năm đến hết mùng năm, ông trời như biết được mọi người phải chúc tết thân hữu nên hạ tuyết xuống. Nhưng đến khuya mùng năm, tuyết ngừng được bảy tám ngày lại bắt đầu rơi.

      Tuyết lúc trước còn chưa tan hết. giống như muốn nhường mùa xuân đến. bầu trời u ám luôn lả tả bay.


      Đến mùng mười tuyết cũng ngừng. Tuy rằng trước ngày mười lăm tuyết cũng thể tan hết. Nhưng khắp Lâm An thành vẫn nhộn nhịp chuẩn bị cho hội hoa đăng đêm Nguyên tiêu. Những nơi gặp tai ương cũng được sửa chữa. Người chạy nạn cũng bắt đầu rút khỏi Lâm An thành trở về nhà.

      Đêm yên tĩnh.

      Đêm ngày mười hai Tương Như Nhân bắt đầu đau bụng. dưới Linh Lung các là có chuẩn bị dù có sớm hơn năm sáu ngày so với dự tính của thái y. Tôn ma ma dẫn người nấu nước. Hứa ma ma chuẩn bị các đồ vật cần thiết trải sẵn giường đệm. bàn bày sẵn vải và kéo nấu qua nước nóng phơi khô.


      Tương Như Nhân chịu đựng cơn đau để Thanh Đông cùng Thanh Thu mỗi người bên đỡ nàng lại trong phòng. Thái tử phi nghe bẩm báo liền dẫn người qua Phượng Dương các, cùng thái tử đạp tuyết đến Linh Lung các.


      trời tuyết vẫn rơi, thái tử và thái tử phi tiến vào nhà kề bên trái. Bạch ma ma dẫn theo Tử Yên ở trong nhà kề hầu hạ. Thái tử phi nhìn tất cả đâu vào đấy, hỏi Tử Yên "Tương trắc phi lúc này nằm xuống chưa?"

      Tư Yên bưng trà lên "Hồi bẩm thái tử phi, nương nương còn chưa nằm xuống, vẫn còn lại ở trong phòng."

      Bên kia trong phòng, Tương Như Nhân ngày càng đau chịu được, cơ hồ đứng nổi nữa. Thanh Đông nhanh đỡ nàng đến giường. Lưu ma ma đem chén chè trôi nước lại, Tương Như Nhân chịu đau cố gắng ăn phân nửa bát. Hai bà đỡ tới xem tình hình, sai người tăng than vào chậu trong phòng, với Tương Như Nhân "Nương nương, ngài vó thể cởi cáo ngoài ra rồi."

      Tương Như Nhân thoát áo ngoài. Nằm lên giường, bà đỡ để hai chân nàng mở ra đúng vị trí. Thanh Đông đứng canh bên cạnh nàng, bà đỡ Tương phu nhân thỉnh về cũng đứng bên chăm chú.

      Qua nén nhang, Tương Như Nhân đau chịu nổi kêu đau tiếng. Dưới thân cỗ ẩm nóng, nước ối phá thể mà ra. Bà đỡ vội đỡ chân nàng, nước ối tuôn xuống làm ướt cả mảng đệm phía dưới "Nương nương, cố gắng bình ổn để lát nữa ta nhờ ngài dùng sức, ngài hãy cố rặn"

      Mồ hôi trán cứ chảy ròng ròng xuống mắt. Tương Như Nhân híp mắt lại. Bụng trướng đau như muốn đem bản thân trong cơ thể lôi hết ra ngoài, đau hồi lâu như muốn chết lặng. Nghe được thanh của bà đỡ , Tương Như Nhân cố gắng dồn lại tất cả khí lực.

      biết qua bao lâu, Tương Như Nhân nghe tiếng hô của bà đỡ, nàng cố gắng dùng sức. Thanh Đông gắt gao nắm lấy tay nàng, trong miệng nàng là băng gạc để phòng nàng cắn mình bị thương.

      Ngoài phòng tuyết vẫn rơi lả tả. Trời tờ mờ sáng. Trong Linh Lung các đèn đuốc sáng trưng. Tô Khiêm Dương bước đến ngoài phòng, nhìn thấy trong phòng sinh thỉnh thiảng có cung nữ bưng chậu ra vào.

      Thường thường có thể nghe được thanh kêu rên từ trong vọng ra. Cũng trôi qua hai canh giờ rồi.

      Thái tử phi bước ra theo , an ủi "Điện hạ an tâm. Cát nhân đều có thiên tướng. Tương trắc phi chắc chắn bình an sinh hạ đứa ."

      Tô Khiêm Dương ngẩng đầu, nhìn tuyết rơi dưới ánh đèn mà lòng an. Nhìn tuyết trong viện hồi, quay đầu trở lại trong nhà kề.

      Triệu Nhị còn lưu lại chỗ đó. Cảnh này đố với nàng kì thực cũng quen thuộc. Nhìn thoáng qua phòng sinh, lúc này tâm tư cũng vô cùng mâu thuẫn. Xét về lòng riêng nàng chắc chắn muốn Tương trắc phi sinh hạ được đứa . Nhưng đứng lập trường người mẹ, nàng lại mong Tương trắc phi có thể bình an sinh hạ đứa .

      Nếu là sinh hai nữ nhi tốt rồi . . .


      Trời gần sáng, Tương Như Nhân sắp còn sức, đứa vẫn chưa ra. Thanh Đông lấy nhân sâm đặt vào miệng cho nàng ngậm. Tương Như Nhân liếc nhìn hai bà đỡ kia "Lại đến!"

      trận lại tiếp tục, Tương Như Nhân gồng mình, vài lần nỗ lực, đến thời điểm cảm giác như đứa sắp ra rồi luôn dễ dàng nhụt chí. Nhụt chí phát đứa lại lui trở về. Tương Như Nhân nắm tay Thanh Đông, rít qua kẽ răng "Hình bà tử, ngươi tới!"


      Bà đỡ phụ trách từ lúc bắt đầu vỗ lên đùi của Tương Như Nhân "Nương nương, tại phải lúc để bày ra tiểu tính tình"


      Tương Như Nhân phát ngoan, gỡ băng gạc trong miệng ra với bà đỡ kia "Ngươi tránh ra. Nếu ta sinh hạ được đứa , mấy người các ngươi đều phải chôn theo cùng. Ai cũng đừng mong còn sống ra khỏi Linh Lung các."


      Mọi người ngẩn ra, chưa bao giờ thấy sản phụ uy hiếp bà đỡ. Tương Như Nhân bây giờ hùng hỗ lại đầm đìa mồ hôi nhìn càng dữ tợn. Tương Như Nhân trừng mắt nhìn bà đỡ kia. Người trong cung đế sao, nếu như khó sanh, người cũng chết cái mạng đấy cũng chả đáng giá nữa.


      Bà đỡ kia rốt cuộc phải rút tay, lui ra nhường chỗ cho Hình bà tử. Bà đỡ còn lại từ trong cung giúp Tương Như Nhân thúc bụng.

      Tương Như Nhân hít sâu hơi, nghe Hình bà tử , bắt đầu dùng sức...

      Càng chờ lại càng lâu, lúc này trời cũng sáng. Trong phòng sinh vẫn có tin tức gì, người bên ngoài bắt đầu có chút hoảng.


      Mấy người Hứa ma ma ở ngoài phòng tới lui. Rốt cuộc đến giờ Tỵ trong phòng truyền ra trận tiếng khóc nỉ non. Bên ngoài Tử Hạ lên tiếng còn sớm hơn cả bà đỡ, vui vẻ "Nương nương sinh rồi."

      Trong nhà kề, thái tử và thái tử phi nghe được cũng ra. bao lâu sau tiếng khóc thứ hai cũng vang lên.


      Thấy thái tử và thái tử phi đều đến, người hầu hạ bên dưới lui về sau chút. Phục Linh đứng sau kéo kéo tà áo Hứa ma ma, thấp giọng "Ma ma người xem. Tuyết ngừng rồi."
      lehanh, Halong-ngoc, tart_trung7 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      ( B )
      Thái tử nghe thấy lời nàng, quay đầu nhìn lại. Tuyết quả nhiên ngừng. Mấy ngày trời u nay sáng hơn.

      Thoạt nhìn có vẻ là dấu hiệu tốt.

      Triệu Nhị nhìn phản ứng của thái tử, chân mày nhíu lại. Trong phòng mở cửa, hai bà đỡ ôm mỗi người trong lòng bọc tả lót hướng thái tử chúc mừng "Chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng thái tử điện hạ. Tương trắc phi nương nương là sinh hạ đôi long phượng thai."

      Nửa canh giờ sau trong cung nhận được tin Tương trắc phi thuận lợi sinh hạ đôi trai . Đúng lúc hoàng thượng vừa tan triều đến thăm thái hậu nghe được tại Duyên Thọ cung, cười khẽ "Long phượng trình tường, mang theo điềm lành. Khó trách tuyết ngừng. Mẫu hậu, là dấu hiệu tốt a."

      Thái hậu để người dìu đến dưới mái hiên, nhìn mặt trời bết ló lạng từ lúc nào, lại cúi đầu nhìn trong viện. Thái hậu nhùn bồn hoa bên cạnh đường mòn, cười "Hoàng thượng ngài xem kìa"

      Tại góc kia, tuyết rơi xuống ít trúng. Vừa qua khỏi mùa đông vào xuân, ở trong đống tuyết trắng kia lại lộ ra chút xanh, gốc cây cỏ đâm ngọn lên"

      điểm xanh tươi kia nổi bật nền tuyết trắng đặc biệt có vẻ sinh cơ.

      "Nghe là nam hài tử ra trước." Vui sướng rất nhiều nhưng thái hậu nương nương vẫn nhàn nhạt nhắc nhở hoàng thượng. Hoàng thượng nhìn ngọn cỏ xanh bé "Nhi thần hiểu băn khoăn của mẫu hậu." Tiện đà phân phó thái giám bên người

      " Truyền ý chỉ đến phủ thái tử. Phong tiểu quận chúa làm công chúa. Phong hào là Bình Ninh. Tự là Nhiễm." Đông qua xuân đến, nhiễm nhiễm sinh cơ. Đây là cái tên giàu ngụ ý cỡ nào.

      "Hoàng thượng minh." Thái hậu xoay người, hoàng thượng giúp nàng trở về phòng. Thái giám vội phủ thái tử truyền ý chỉ. Trước hết là truyền khẩu dụ. Đợi thánh chỉ sắc phong có lẽ là đến khi tiểu quận chúa đầy tháng.

      Tương Như Nhân hề biết nữ nhi mình vừa sinh ra vì được mọi người bảo là mang điềm lành, vào trong mắt hoàng thượng trực tiếp được phong công chúa.

      Sau khi sinh xong nàng vô lực liếc nhìn qua hai hài cái rồi chìm vào giấc ngủ. Đợi nàng tỉnh, thái giám tuyên chỉ cũng rồi.

      Tương Như Nhân nghe Hứa ma ma xong, ha tiếng "Hoàn hảo phong công chúa!" Nữ nhi thêm tôn quý, tương lai thành gia lập thất càng bị người hâm mộ, đố kị. Nhưng ít ra ảnh hưởng mấy đến lợi ích và quyền lợi.

      "Nhũ mẫu, cho thêm Hình bà tử trăm lượng vạc. Bảo nàng hoàng gia ai sinh ra trước là người đó. Tương Như Nhân căn dặn "Còn có người bên dưới, đều nhắc nhở tốt."

      Hứa ma na cũng ý tứ trong đó, tgận trọng gật đầu ra ngoài.

      Tương Như Nhân mệt mỏi khép mắt. Long phượng trình tường, này đúng là đứng nơi đầu sóng ngọn gió rồi ...

      Ba ngày sau phủ thái tử làm lễ tắm ba ngày. Khắp Lâm An thành bắt đầu truyền tin Tương trắc phi phủ thái tử thời sinh hạ tiểu quận chúa tuyết ngừng rơi. Thánh thượng mặt rồng đại duyệt phong tiểu quận chúa làm công chúa. Cho tới nay danh hiệu công chúa chỉ có thể sau khi thái tử đăng cơ mới được thụ phong. Sở dĩ hoàng thượng làm như vậy ý tiểu quận chúa phủ thái tử sinh ra đem đến điềm lành nên nhận được phong hào.

      Sau lễ tắm ba ngày kết thúc hai đứa được ôm trở về. Tương Như Nhân nằm nghiêng người nhìn hai cái tiểu bất điểm giường. đứa tứ cân lục hai, đứa tứ cân hai. Đưa tay vuốt chút mũi nhắn của nữ nhi. Tiểu tử kia vậy mà vừa ý, trực tiếp oa tiếng khóc lên. Thân thể nhắn nhưng tiếng khóc vang dội. Tôn ma ma và nhũ mẫu vội chạy tới, Tương Như Nhân dở khóc dở cười nhìn nàng "Ngươi tại được phong công chúa ngạo khí sao? Chạm cái cũng được!"

      Nhũ mẫu ôm nàng lên, vỗ vỗ trong lòng dỗ nàng lúc, tiếng khóc dần đứa còn ở giường bắt đầu khóc.

      Tương Như Nhân nhướng mày, ngực trướng đau vô cùng. Nhũ mẫu ôm lên "Tiểu điện hạ đói rồi đây"

      Hai nhũ mẫu bế vào sương phòng phía sau cho bú. Bên này Tôn ma ma chườm khăn ấm lên ngực cho Tương Như Nhân, tiện thể ấn sữa ra chút cho bớt trướng. Thay xong đồ dơ, Tôn ma ma đỡ Tương Như Nhân nằm xuống "Tiểu thue nếu còn trướng cũng đừng chịu đựng. Cứ với nô tỳ."

      "Tôn ma ma, ta như vậy trong bao lâu? Đứa bú sữa cũng phải năm đây. Tôn ma ma cười "Trướng vài lần hết thôi. cho bú dần trở lại như cũ."

      Mười ngày sau khi Tương Như Nhân sinh, tuyết ở Lâm An thành tan nữa. Tuy trời còn rất lạnh nhưng cảnh đầu xuân ngập tràn, khắp nơi cây cối xanh tốt.

      Mọi người coi như mùa đông này bình yên trôi qua. Thế nhưng tháng sau, ttấn gần Lâm An thành bùng phát hàn chứng, qua đêm chết mấy chục người.

      Triều đình lập tức phái người phong tỏa trấn kia, cấm được ra vào. Mấy ngày sau, vùng quanh trấn vẫn xuất hàn chúng, có người thiệt mạng.

      Tiếp theo là mấy trấn khác quanh Lâm An thành nhiễm hàn chứng. Này giống như bồ công bị gió thổi , nhanh chóng phát tán, qua hai tháng, trong Lâm An thành cũng phát hàn chứng...
      lehanh, Halong-ngoc, tart_trung8 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
      Phát ra hàn chứng là tiểu y quán ở cửa thành bắc. Có hai bệnh nhân sốt cao đến khám, sau đêm tử vong. Y quán lập tức được đóng cửa, cách ly toàn bộ những người tiếp xúc với hai người kia. Dù vậy hàn chứng vẫn lan ra khắp Lâm An thành.

      Tin tức này khiến toàn Lâm An thành hoảng sợ. Nơi đây đều là đại trạch đại viện, người nhiễm kà lây cả đám người. Thái y viện cấp tốc sai người xuóing các nơi chẩn bệnh. Triều đình cũng bố cáo triệu tập các đại phi trong dân gian cùng nghĩa sĩ cường tráng khỏe mạnh cùng người của thái y viện đến khu chữa trị để hỗ trợ.

      Tất cả các cửa thành đều lập điểm chẩn và phát dược miễn phí. Để phòng ngừa, người chưa bệnh đều phải uống thuốc, trong nhà nếu có người xuất dấu hiệu cần lập tức đưa đến khu chữa trị, được giấu diếm.

      Thái y viện cũng phối dược đưa các phủ đệ. Quan viên trong triều đều về nhà quán triệt lại thông báo của triều đình. Nếu phát ai có dấu liền bẩm báo, nếu giấu diếm kịp thời báo lên bị tước quan trọng phạt.

      Xung quanh Lâm An thành đều dựng lên chốt chặn kiểm tra để giảm số lượng người vào thành. Đồng thời nếu phát người có dấu hiệu bệnh liền đưa khu chữa trị.

      loạt biện pháp thực giúp Lâm An thành phị phát tán bệnh dịch dữ dội như trấn kia. Nhưng số người chết cũng ít. Đầu đường cuối phố đều nghe mùi cháy khét y phục của bệnh nhân dùng qua. đường mọi người đều yên lặng qua lại vội vã, còn ồn ào vui vẻ như ngày trước.

      Trong Linh Lung các phủ thái tử, Tương Như Nhân còn trong tháng, phân phó Hứa ma ma thay đổi vật dụng cận thân, đem đồ dưới Linh Lung các đều tẩy sạch phơi khô, tránh để tuyết tan ẩm ướt dính hàn khí.

      Nhất là phòng nàng cùng phòng hai đứa , mọi thứ đều phải giữ cho luôn khô ráo. Hai nhũ mẫu cùng các mama hầu hạ đều được chẩn mạch hàng ngày. Nhũ mẫu cho đứa bú, nếu uống chén thuốc cũng chính là khai phương thuốc cho đứa . Thơi điểm đặc thù, thái tử phi cũng chuẩn cho trong viện tự đun thuốc.

      Thanh Thu vội vàng vào phòng, đứng trước chậu than hơ qua hơ lại. Phục Linh thay áo khoác cho nàng, xong xuôi mới tiến vào trong nội thất. Tương Như Nhân tựa ở giường vừa uống canh xong, thấy nàng vẻ mặt khẩn trương "Như thế nào? "

      "Tiểu thư, người bên Tương phủ kể lại đại thiếu gia muốn làm nghĩa sĩ cũng người thái y viện đến khu chữa trị. Đại phu nhân khuyên can được, ngất hồi." Thanh Thu vừa vừa thở hổn hển. Nàng vâng mênh Tương Như Nhân Tương gia chuyến lại biết được tin này.

      "Tổ phụ cùng phụ thân thế nào?" Tương Như Nhân bình tĩnh hỏi lại. Thanh Thu lắc đầu "Lão thái gia và lão gia mấy ngày nay thường xuyên vào cung, lúc nô ty trở về hẳn họ còn chưa biết"

      Triều đình quả thực triệu tập lượng lớn nghĩa sĩ khu trị bệnh. Những người tham gia là mang theo tâm lý sẵn sàng nhiễm bệnh tử vong. Nhưng nếu như thành công sống sót trở về, lợi lộc và con đường công danh thuận lợi ít. Đây vốn cũng là cơ hội.

      Trong triều quan viên khẳng định muốn đứa nhà mình tham gia cái này. Trong nhà thiếu ăn thiếu mặc, thế nào phải để nguy hiểm tánh mạng mà dành lấy chút công ích này làm gì đâu.

      Nếu tổ phụ và phụ thân có ý tứ này. Tương Như Nhân biết đại ca mang cái tâm tư gì lại muốn mạo hiểm như vậy.

      "Như vậy tổ phụ và phụ thân trở về tự có quyết định" Tương Như Nhân tựa lại giường vẻ mặt lạnh nhạt, chuyện này nàng quản tới...

      Hai ngày sau, bên Tương phủ, Tương lão gia tử đáp ứng thinhr cầu của Tương Cảnh Trí để cùng với người của thái y viện đến khu chữa trị.

      Tương phu nhân Thiệu thị ngã bệnh. Vương Ánh Tuyết đong cửa ra. Ngày Tương Cảnh Trí lên đường chỉ có Tương Cảnh Nhạc tiễn. Đến đại môn Tương gia, Tương Cảnh Trí quay đầu nhìn thoáng qua Tương Cảnh Nhạc "Trở về "

      Tương Cảnh Nhạc bên cạnh , mặt khẽ run lên, giọng điệu cũng tốt " Ta đưa ngươi qua"

      Tương Cảnh Trí thở dài gì. Hai người tiến về địa điểm tập trung cách đó xa.

      Đến nới, Tương Cảnh Nhạc gọi tiếng "Đại ca"

      Tương Cảnh Trí quạy lại, Tương Cảnh Nhạc lấy từ trong lòng ra chiếc bùa hộ mệnh, vẫn là vẻ mặt tốt, giọng lộ ra thân thiết "Mẫu thân cầu cho ngươi, bình an trở về!"

      Tương Cảnh Trí nắm lấy chiếc bùa kia, đưa tay ôm lấy Tương Cảnh Nhạc "Nhị đệ, Tương gia giao cho ngươi. Nếu như ta thể quay về, ngươi hãy thay ta câu xin lỗi với Nhân Nhân"

      "Cái này để tương lai ngươi trở về tự mà với nàng." Tương Cảnh Nhạc đẩy ra, vẻ mặt phẫn nộ "Ngươi thấy có lỗi với Nhân Nhân, vậy còn đại tẩu sao? Ngươi thấy có lỗi với tẩu ấy sao?"

      "Ta ngay từ lúc bắt đầu luôn có lỗi với nàng."Tương Cảnh Trí a tiếng cười bất đắc dĩ "Nếu ta chết, các ngươi hãy khuyên nàng tái giá ." xong Tương Cảnh Trí xoay người thẳng về nơi tập trung.

      Tương Cảnh Nhạc nắm chặt tay đấm quyền vào thân cây bên cạnh, quay người bước trở về Tương gia, để ý thấy bóng người ở hướng khác.

      Ở điểm tập trung đăng kí tên xong, Tương Cảnh Trí nghe có người gọi ra ngoài. Thấy đứng đợi ở cửa là thân ảnh quen thuộc.

      Vương Ánh Tuyết đứng ở kia, trong lòng ôm gói đồ.

      "Sao nàng lại đến đây?" Tương Cảnh Trí bước qua, Vương Ánh Tuyết nhét thẳng gói đồ vào tay "Chỗ này có hai bộ y phục, đều sạch . nơi đó chắc chắn điều kiện tốt, chàng phải tự quan tâm chăm sóc bản thân hơn "

      Vương Ánh Tuyết giọng nghr vô cùng bình thường, giống như trượng phu xa vài ngày rất nhanh trở về. Tương Cảnh Trí ôm gói đồ nóng hổi trong tay, nhất thời biết gì.

      Vương Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn , giọng có chút cố chấp "Nếu chàng trở về, thiếp vẫn cả đời ở lại Tương gia, tái giá, hồi Vương gia"

      "Nàng.." Tương Cảnh Trí khẩu khí buồn rầu, có chút bất đắc dĩ "Ánh Tuyết, nàng muốn làm gì đây?"

      "Chúng ta đều làm việc mình muốn mà thôi!" Vương Ánh Tuyết cười cười, cuối cùng đưa tay chạm vào má " Bảo trọng. Ta chờ chàng trở về." . . .

      Lâm An thành cứ thế chịu hàn chứng đến gần hai tháng, thái y viện tìm ra nguyên nhân là do trận đại tuyết vừa rồi dẫn tới. tháng tuyết rơi, nhiều địa phương gặp nạn. tháng tuyết tan, thời tiết ẩm ướt rét lạnh, rất nhiều người cùng bị cảm nhiễm phong hàn. khi nóng lên nhất định nếu quá hai ngày hư thoát mà chết. Hàn chứng tính lây nhiễm cao, thời gian ủ bệnh dài, lại dễ lặp lại nên triều đình vô cùng coi trọng chuyện này.

      Đến giữa tháng hai, tam điện hạ và tiểu công chúa phủ thái tử đầy tháng. Trong Lâm An thành nỗi sợ hãi chưa lui. Thái tử làm chủ hủy tiệc mừng, chỉ có người nhà cùng ăn bữa cơm chúc mừng.

      Quan viên trong triều vẫn đưa hạ lễ đến phủ, trong cung cũng ban thưởng ít. Tương Như Nhân ra tháng, đích thân thay quần áo mới cho hai tỷ đệ. lát sau, thái tử đến.

      Tô Khiêm Dương tất nhiên thấy hổ thẹn với các nàng. Vốn dĩ làột kiện đáng để chúc mừng. Vậy mà bây giờ hình thức bị hạ như vậy, dĩ nhiên vui.

      Tương Như Nhân lại bộ dáng vẻ chẳng vấn đề gì "Bọn họ tại chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn. biết gì đâu."

      Tô Khiêm Dương đưa tay xoa xoa mặt nàng, dưỡng tháng nhưng lại gầy ít " Nàng biết thế là thiệt thòi sao?"

      "Thiệt thòi cái gì, chuyện hàn chứng còn chưa qua, rộn ràng chuyện này để làm gì." Tương Như Nhân ôm nữ nhi, tháng tuổi nhưng cũng khác lắm lúc mới sinh. Chỉ có điều ngày càng dễ cáu kỉnh, mỗi ngày nghe tiếng khóc đều là nàng. Ngược lại nhi tử có vẻ yên tĩnh.

      Tiểu nha đầu mở mắt, tròng mắt vô cùng linh hoạt, ngửa đầu nhìn về hướng Tô Khiêm Dương bên kia. Dường như bỗng nhiên thấy như vậy lạ lẫm, liền nghẹn lại vài giây, nhướng mày muốn khóc.

      Tô Khiêm Dương thấy vẻ mặt nàng bật cười. Đưa tay chọc chọc nàng, khuôn mặt nhắn mềm mại kia ấn cái.

      Tiểu nha đầu tròng mắt liền chuyển nhìn theo tay kia của Tô Khiêm Dương. Ngay lúc Tương Nhưu Nhân nghĩ nàng sắp phát khóc bất ngờ nàng lại nhìn Tô Khiêm Dương cười.

      Cười đến vô cùng vui vẻ. Tay hươ huơ theo, Tô Khiêm Dương đáy mắt có chút lo lắng, đưa bàn tay to nắm lấy tay nàng, bàn tay bé xíu mềm mại kia ở trong lòng bàn tay trực tiếp chạm đến nội tâm .

      Tương Như Nhân nhìn cảnh này, đưa tay áp áp vào người Tô Khiêm Dương "Hay là điện hạ thử ôm nàng"

      Tô Khiêm Dương nhất thời ngẩn ra, nhìn đôi mắt tiểu nha đầu kia nhìn mình chằm chằm, vô thức đưa tay ra đón lấy đứa từ Tương Như Nhân. Nhưng ngay khi tiếp được đứa tay lại gồng lên, so với nhi tử, càng biết làm cách nào để ôm nữ nhi.

      cơ thể bé mềm mại như vậy ở trong lòng khiến Tô Khiêm Dương vừa động cảm thấy có phải bản thân cứng rắn vừa làm đau nàng.

      Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thái tử tay chân luống cuống như vậy, Tương Như Nhân khách khí cười thành tiếng.

      "Điện hạ ra ôm như vậy sao" Vừa cười, Tương Như Nhân vừa đưa tay phải nâng đầu đứa " Tay kia đỡ chỗ này, đúng rồi. Điện hạ có thể thả lỏng chút, cần cứng ngắc như vậy."

      Tô Khiêm Dương làm theo, nhưng vẫn thấy có chỗ nào đúng. chính là cảm thấy ôm đứa vẫn chưa được thoải mái, tay thả lỏng lưng vẫn còn cứng. Lưng cong chút bên này tay lại dùng sức.

      Tô Khiêm Dương là phụ thân của năm đứa , lúc này mới cảm thấy ôm đứa cũng pgải chuyện dễ dàng gì. Ngày trước lúc thái tôn sinh còn trẻ, tuy rằng đối với đứa này có vô vàn mong chờ nhưng lúc sinh ra thái tôn rất yếu ớt, dám ôm. Khi Kim lương nhân sinh con, căn bản chưa từng nghĩ đến. Còn chỗ đứa của Nghiêm lương nhân, đợi đến lúc ôm cũng sáu bảy tháng.

      Bây giờ ở trong lòng , lại là đứa song sinh nên còn hơn nhiều, bé bỏng vô cùng khiến luôn dám lơi lỏng. Vì thế chỉ lát sau, Tô Khiêm Dương cảm thấy mỏi rời.

      Để nhũ mẫu ôm hai đứa lui ra, Tương Như Nhân phát thái tử đối với nữ nhi có nhiều chú ý hơn nhi tử. Đa phần hoàng đế đều như thế, có thể hết mực chiều nữ nhi nhưng đối với nhi tử lại hơi xa lạ. thời như vậy, Tương Nhưu Nhân hy vọng nữ nhi có thể quang mang chói mắt chút.

      "Bình Ninh là thân cận với điện hạ a" Tương Như Nhân vòng ra sau xoa bóp vai cho , giọng điệu có chút ghen tuông "Thời điểm nàng mới sinh thiếp cũng muốn sờ sờ nàng như thế, nàng lại trực tiếp khóc lên, nửa điểm mặt mũi cũng cho thần thiếp."

      Tô Khiêm Dương nắm lấy bàn tay vai mình, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt chế nhạo "Đứa sinh ra tính cách cũng có chút giống phụ mẫu. biết tính tình này của nàng là giống ai?"
      Last edited: 18/5/16
      lehanh, Halong-ngoc, song ngư7 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
      Tương Như Nhân đau khổ, nàng nào có muốn nữ nhi yếu ớt. Vậy mà đến miệng ra ý tứ nàng hồi yếu ớt nên sinh ra nữ nhi cũng yếu ớt như thế.

      Vì thế Tương Như Nhân thanh thanh cổ họng, mặt đổi sắc tiếp "Mẫu thân thiếp khi còn thần thiếp rất yên tĩnh. Trừ bỏ khi đói khóc quấy chút, còn lại bình thường đều nhu thuận, hoàn toàn cần nàng quan tâm"

      Tương Như Nhân khẩu khí chắc nịch. Tô Khiêm Dương nhìn nàng, khóe miệng gợi lên chút cười " như vậy, Bình Ninh tính tình là phải giống nàng."

      Lúc này Tương Như Nhân cũng gật đầu. Tính tình giống nàng tức là giống , cũng thể thái tử hồi kiêu căng ương ngạnh, hòa hoãn "Bây giờ Binh Ninh còn quá, đợi lớn lên mới nhìn được"

      Nhìn vành tai nàng vì qyẫn bách mà phiếm hồng, Tô Khiêm Dương ân tiếng rồi nâng tách trà lên uống, xem như đáp lại lời nàng.

      Ngồi thêm hồi, dùng cơm chiều với nàng xong Tô Khiêm Dương đứng dậy hồi Phượng Dương các, còn rất nhiều chuyện lớn chờ giải quyết. Tương Như Nhân mệnh Thanh Đoing đưa thực hộp chuẩn bị lên "Chỗ này có mấy món điện hạ thích ăn, ngài cũng đừng thức trễ quá"

      Dù sao cũng là đầy tháng của hsi đứa , vậy mà qua đây ngồi mới buổi trưa lại phải . Nhìn bộ dáng săn sóc của nàng, Tô Khiêm Dương đưa tay sờ sờ mặt nàng "Đợi chuyện này qua bồi thường cho các nàng"

      Đến đầu tháng ba, trừ bỏ đỉnh núi còn tuyết chưa kịp tan đọng lại, toàn Lâm An thành cảnh sắc đều vào xuân. Mùa xuân này đến có chút muộn nhưng khi đến mang theo sức sống dạt dào. Xóa tan hàn chứng, cuốn nỗi lo sợ và bi thương của người dân. Cùng với hương đào lan tỏa, nhiệt độ cũng dần tăng lên.

      So với Lâm An thành phương bắc vẫn còn truyền đến tin tức bệnh tật nhưng đại đa số bệnh dịch đều được khống chế. Người của thái y viện phái đều trở về.

      Những người này trong lúc đó cũng có bị lây nhiễm nhưng cứu chữa kịp thời nên đều bảo trụ được tính mạng.

      Trong triều vì đợt bệnh dịch vừa rồi cũng có chút thay đổi. Vì Lục thế tử phi bệnh chết, Kỳ lão gia sau đó được khôi phục chức quan lại nhiễm hàn chứng, sau khi sốt cao ngừng qua đời hồi cuối tháng hai.

      Cùng cách thế còn có người từng lập vô số công huân khi hoàng thượng đăng cơ - Trấn Tây hầu. Trước đây trong trận ác chiến giành ngôi vị của hoàng thượng, Trấn Tây hầu con trưởng chết trận, con thứ thân tàn, quá vài năm lìa đời. Con dâu cũng theo, để lại nữ nhi chỉ mới hơn tuổi.

      Trấn Tây hầu thanh niên tang thê, trung niên tang tử, tang nhi tức (con dâu). Nhà mẹ đẻ của con dâu lại quá xa giúp gì được. tự biết nuôi dưỡng đứa bên cạnh chẳng khác hại chết nàng. Vì thế đem nàng về thôn trang, phái đám nô bộc trung tâm ở lại hầu hạ.

      Trấn Tây hầu vừa chết, đứa này còn nơi để nương tựa. Lúc hấp hối, Trấn Tây hâud viết phong thư cho hoàng thượng, khẩn cầu ngài nhìn đến Chu gia đời tận tâm với triều đình mà quan tâm đến cháu đáng thương của .

      Lúc này, Chu Trường Sinh mười bốn tuổi, chưa nghị thân.
      (Có nàng nào thấy tên này cứ như con trai nhỉ :p)

      Hoàng thương rất quan tam đến nỗi lòng của vị trung thần này, muốn hảo hảo chăm sóc cho đứa . Nhận thấy biện pháp tốt nhất là chọn cho nàng hôn tốt, thành thân, sinh con, an ổn cuộc sống.

      Vì thế hoàng thượng liền phong Chu Trường Sinh là quận chúa. Trong buổi lâm triều đem chuyện này ra với các quan viên. Nhìn thử trong nhà ai có đứa ưu tú đáng tin mang ra xem xét.

      biết Chu Trường Sinh vận khí tốt hay sinh gặp thời. Những người ưu tú vừa độ tuổi thành thân đều định thân, còn lại những người độ tuổi phù hợp khác nhìn thế nào cũng thấy tốt.

      Thân phận của Chu Trường Sinh lại như thế, thẳng ra có chút xấu hổ, danh phận này rất tốt, phải lo ăn lo mặc. Nhưng tương lai đối với gia tộc của trượng phu lại có chút trợ lực nào, vì thế cưới nàng thà cưới nữ nhi của quan viên có chức vị quan trọng trong triều.

      lúc hoàng thượng hết đường xoay xở, thái hậu nương nương giúp giải quyết vấn đề này. Phong Tấn hầu phủ lão phu nhân tiến cung, thay cháu trai của mình hỏi cưới cháu Trấn Tây hầu.

      Luận gia thế, hai bên coi như tương đương. Luận của cả, Phong Tấn hầu phủ còn giàu có hơn, cũng lo Tiền gia là vì của cải của Chu gia mà cưới nàng. Tiền gia tam thiếu gia lại so Chu Trường Sinh hơn bốn tuổi, cũng quá lớn. Lão phu nhân đảm bảo gả vào nhà nàng chỉ có thể hưởng phúc, ủy khuất cháu của lão bằng hữu.

      Chuyện này ràng có thể giải quyết được chuyện lớn trong lòng hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng nhìn vẫn cảm thấy có chút bất an. Chủ yếu là vì Tiền gia tam thiếu gia này thanh danh quá kém!

      An bày như vậy với cháu của trung thần, liệu được chứ?

      Thái hậu cũng cí phán đoán của thái hậu. Lấy phân phận Chu Trường Sinh, muốn cưới nàng đều là người nhìn vào gia sản Chu gia để lại cho nàng. Người thích hợp nhìn vào nàng thân thế lại vừa ý. thời có chỗ môn đăng hộ đối, lấy hoàng gia làm bảo trợ, Tiền gia khẳng định ủy khuất nàng. Nhìn thế nào cũng thấy phù hợp.

      Đối với Tiền lão phu nhân mà , nàng cũng có khổ tâm của mình. Với danh tiếng vị tôn tử này của nàng, ở Lâm An thành muốn tìm cháu dâu xứng tầm là thể, kém chút cũng bị dọa sợ bỏ chạy. Nay Chu gia cùng Tiền gia cũng là chỗ giao hảo, nhìn tình cảm, còn bằng gả cho cháu trai nàng. chuyện giải quyết hai vấn đề. còn có lão phu nhân cùng Phong Tấn hầu đè nặng, dưới còn có hai vị ca ca và tẩu tử, Tiền gia bạc đãi nàng.

      Cứ như vậy ăn nhịp với nhau. Đợi đến khi Tiền Hạo Mân biết tin thánh chỉ hạ. Mọi người định bụng nghĩ Tiền gia tam thiếu gia này có thể vì thanh quan ( trai lầu xanh ;) mà cùng Triệu tiểu tử kia tranh chấp, thế nào lại để bên định hôn cho lại chịu yên phận đâu.

      Thế nhưng Tiền Hạo Mân , phản ứng!

      vẫn ngồi yên, đối với thánh chỉ điểm phản ứng. Dùng lời , sau khi thành thân, chỉ cần đối phương chịu được cũng chẳng có vấn đề gì. nên chơi lại chơi, nên hưởng lạc lại hưởng lạc, dù sao mệt mỏi cũng phải .

      Sau đó, Tiền gia tam thiếu gia lại bị thêm cái tiếng vô sỉ...

      Tương Như Nhân biết được tin tức này cũng là tương đối ràng. đón Chu gia tiểu thư trở về chính là Nhị ca nàng Tương Cảnh Nhạc.

      Tiền lão gia tử bọn họ này là đồng lứa lúc trước cùng theo hoàng thượng giành lấy giang sơn. Giữa các lão bằng hữu cũng tương đối gần gũi. Trấn Tây hầu rời chỉ kịp hướng hoàng thượng khẩn cầu chăm sóc cháu , mọi chuyện khác đều chưa kịp giao đãi.

      Nếu có mấy người Tiền lão gia tử ở đây đè nặng, chưa đợi Chu Trường Sinh trở về tới, Chu gia bị chia cắt giành hết.

      Đến tháng tư, Chu Trường Sinh được rước về Lâm An thành. Lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Chu gia đại tiểu thư này. Có điều nàng sau khi tiến cung lần lại lập tức hồi phủ giữ đạo hiếu. Số người thấy qua nàng chỉ đếm được đầu ngón tay. Nhưng vẫn là truyền tới truyền lui. Có người nàng giống Trấn Tây hầu vừa qua đời, có người nàng có nét giống phụ thân. Tóm lại mấy lời đồn đãi đều chỉ để thỏa mãn tò mò.

      Trong phủ thái tử, Tương Như Ngân sau khi nghe Phục Linh nở nụ cười "Còn chưa thành thân đâu, người đời nữ nhi nhà người ta đến như vậy. ra Chu tiểu thư như lời trong miệng họ, nàng là nữ tử thanh lệ dịu dàng."

      Những hiểu biết về Chu tiểu thư của Tương Như Nhân cũng đều là từ miêu tả của Tương Cảnh Nhạc. Phục Linh cúi xuống đấm chân cho nàng "Nghe Tiền gia tam thiếu gia vẫn hay thanh quan phường, chẳng phải như vậy là hại Chu tiểu thư sao?"

      Lời than của Phục Linh cũng là tiếng lòng của nhiều người. Tương Như Nhân thở dài "Nếu nhìn về lâu dài, Phong Tấn hầu phủ là nơi tốt"

      Phục Linh nhìn nàng nghi hoặc. Tương Như Nhân nhấc chân để nàng đứng lên "Tiền lão phu nhân là tự mình cầu, người Tiền gia hẳn đối xử tốt với nàng hơn so với đến những nhà khác" Nếu là hoàng thượng buộc cưới, người trong nhà họ chắc chắn trong lòng có oán trách. Nếu là hướng về phía tài sản Chu gia mà cưới, chắn chắn chỉ có lợi dụng, đợi đến lúc Chu gia còn gì, người thế nào còn chưa biết.

      Nhũ mẫu cho bú xong ôm Bình Ninh cùng Dung nhi ra. Hai hài tử nhận biết sớm, nghe được thanh nàng lièn hướng bên này vẫy. Phục Linh lui ra ngoài. Tương Như Nhân sai nhũ mẫu đặt hai đứa xuống sạp mềm. Bình Ninh vẫy tay nắm chắc được ngób tay của Tương Như Nhân, niết trong lòng bàn tay, nhìn nàng cười.

      Dung nhi có vẻ yên tĩnh hơn, cười cũng là ngại ngùng.

      Tương Như Nhân cúi đầu nhìn bọn họ. ra đến khi tháng lớn, thai bắt đầu máy nhiều, nhìn bụng càng ngày càng nhô cao, nàng mới thực có cảm giác làm nương. sinh bọn họ ra, nhìn bọn họ lớn lên. Hai chữ mẫu thân này, làm được là trả giá ít.

      Tương Như Nhân đưa ray chọc chọc nhi tử yên tĩnh, Dung Nhi nắm lấy tay nàng, cũng giống như Bình Ninh dùng sức niết trong lòng bàn tay. Chẳng qua Bình Ninh hiển lộ ra ràng, lại lẳng lặng thể .

      Tương Như Nhân hôn khuôn mặt tươi cười của , đáy mắt tràn đầy ôn nhu "Đúng rồi, Dung nhi, chính là như vậy. Muốn cái gì, nhất thiết phải ra... "

      Giữa tháng tư thơi tiết có chút nắng nóng, nhóm người đến khu chữa trị bệnh dịch hơn hai tháng cuối cùng cũng trở về hoàn toàn. Hàn chứng chấm dứt.

      Mọi nghĩa sĩ tham gia đều đợi triều đình luận công ban thưởng. Nhưng tin tức này đối với người chờ đợi ở Tương gia lại chẳng có gì tốt. Bởi người rời hơn hai tháng, Tương Cảnh Trí có cùng họ trở về.

      thái y cùng lúc trước đưa những thứ gắn gửi mang đến Tương gia.

      gói đồ, mấy phong thư, thêm chút vụn vặt gì đó.

      Chờ đợi hơn hai tháng, người dù sao nhưng lại trở về. Tương phu nhân sao lại bị đả kích. Ngược lại Vương Ánh Tuyết yên tĩnh cầm lấy thư và nhữn thứ Tương Cảnh Trí gửi cho nàng trở về viện của mình.

      Trình Bích Nhi biết nên ai ủi ai trước. Nghĩ nghĩ, liền trước hết sai người đưa thư đại ca viết cho Như Nhân mang đến phủ thái tử.

      Phủ thái tử, Tương Như Nhân đọc xong thư, nhìn hộp gấm bàn. Tương Cảnh Trí nhờ người mang về, trong hộp là đôi vòng ngọc và miếng ngọc bội, đưa cho Bình Ninh và Dung nhi.

      Hứa ma ma thấy Tương Như Nhân nở nụ cười, sai người nang đồ xuống "Tiểu thư, đại thiếu gia trở về. Sao ngài chẳng có chút lo lắng?"

      Tương Như Ngân đứng dậy đến bên cửa sổ "Lo lắng cái gì, lớn như vậy, muốn giải sầu rồi về, vậy cứ để " Bên ngoài rộng lớn, người người bận rộn. Lại có người nhà ở cạnh ngày ngày nhắc nhở bày nọ, tự có thời gian suy nghĩ cho cẩn thận. Nghĩ thông rồi tự khắc trở về. Có số việc, người khác có nóng vội cũng vô dụng...

      Đến đầu tháng năm triều đình phong thưởng, các nghĩa sĩ dựa vài công trạng đều có thưởng. Vài vị làm tốt còn có chức quan tệ.

      Mà bên này phủ thái tử, muộn ba tháng thánh chỉ cũng hạ. Phong nhị quận chúa phủ thái tử làm công chúa, ban hào Bình Ninh.

      kèm theo thánh chỉ là vô số ban thưởng như muốn bù đắp vì tiệc đầy tháng được tổ chức vừa rồi. Thái hậu cũng ban thưởng ít. Đương nhiên Bình Ninh có phong hàm công chúa so với Dung nhi hơn ít.
      Last edited: 19/5/16
      lehanh, song ngư, tart_trung8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :