1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 51. Truy bắt

      Edit: Bách Tử Liên

      Trước khi rời kinh, Kỷ Vô Cữu để lại cho Diệp Tu Danh và Phương Tú Thanh phần mật chỉ, cho phép hai người bọn họ toàn quyền xử lý quốc trong lúc có ở kinh thành. Bên cạnh đó, còn chọn ra người kế vị để phòng ngừa vạn nhất, chí ít có thể đảm bảo Diệp Tu Danh và Phương Tú Thanh đuổi theo áp giải về kinh.

      Vấn đề người kế vị làm người ta đau đầu, như qua, con nối dõi của hoàng thất đơn bạc, Kỷ Vô Cữu lại là con trai duy nhất của cha . Mấy đời trước, mỗi khi hoàng đế sinh nhiều con trai luôn xảy ra chuyện tranh đoạt, náo loạn đến cuối cùng chỉ còn lại người. Năm xưa cha của Kỷ Vô Cữu chính là xử lý hết huynh đệ ruột thịt mà thượng vị.

      Vì vậy Kỷ Vô Cữu lật gia phả vài lần, chỉ tìm được họ hàng có chút thân cận. Người này là cháu cố năm đời của đệ đệ Thái tổ, luận về vai vế xem như là thúc thúc của Kỷ Vô Cữu. Qua mấy đời tổ tiên vất vả khổ cực, gia cảnh người này sa sút. Y cũng là đơn truyền, hơn 40 tuổi còn chưa cưới vợ, tương lai rất có thể tuyệt hậu. giờ y làm nghề mài dao mài kéo dạo, miễn cưỡng sống tạm qua ngày.

      Kỷ Vô Cữu cân nhắc nhiều lần, nhận thấy nếu chẳng may có mệnh hệ gì, để tên mài dao mài kéo này lên ngôi Hoàng đế sợ rằng đám Ngôn quan kia móc hài cốt ra mà mắng. Vì vậy múa bút, dứt khoát chọn con trai của Lê Dương công chúa làm thái tử dự bị. khi Kỷ Vô Cữu gặp chuyện ngoài ý muốn, Đàm Ký theo lệnh cưỡng chế đổi thành họ Kỷ, làm con trai thừa tự của . Lê Dương công chúa là , thế nên Đàm Kỷ này chính là biểu ca ruột, làm như vậy cũng tính quá phận. Hơn nữa để Đàm Kỷ thừa kế giang sơn cũng có chỗ tốt: Người này rất ngốc, ngốc đến có thuốc trị, năm xưa cha bị điên biến mất biết tung tích, chỉ có Lê Dương công chúa trông giữ , dựa vào tiếp tế của hoàng thất mà sống qua ngày. Cho nên trong triều Đàm Kỷ có thế lực nào, dù có làm Hoàng đế cũng chỉ là con rối, tác dụng duy nhất chính là bảo trụ huyết mạch hoàng thất. Có Diệp thị cùng Phương Tú Thanh lo liệu, có lẽ vận mệnh Đại Tề bình yên vô .

      Bởi vậy mới , tuy Kỷ Vô Cữu vô cùng chán ghét Diệp thị, nhưng đến thời khắc mấu chốt, người có thể trông cậy vẫn là Diệp thị.

      Tuy nhiên Kỷ Vô Cữu cho rằng những điều chỉ là lo xa. dễ chết như vậy được, chờ thu thập xong đám man di kia, đem Diệp Trăn Trăn về trị hết bệnh, cùng nàng sinh thêm mấy đứa , lúc đó tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết.

      Sao lại nghĩ đến chuyện cùng Diệp Trăn Trăn sinh con chứ, Kỷ Vô Cữu có chút được tự nhiên, phải còn giận nàng sao.

      Ngày hôm sau, Kỷ Vô Cữu rời khỏi kinh thành phần mật chỉ này mới tới Nội các. Diệp Tu Danh và Phương Tú Thanh tức muốn hộc máu nhưng ván đóng thuyền, hai người bọn họ cũng thể làm quá, sợ Kỷ Vô Cữu phản cảm, ngược lại chuyện càng thêm tệ. Diệp Tu Danh trở về nhà, mắng vài tiếng tiểu hỗn đản liền vào hầm chứa bảo bối, lục ra tấm bảo giáp.

      Bảo giáp màu trắng tinh, xúc tu bóng loáng lạnh buốt, vừa mềm dẻo lại rắn chắc. Vật này có tên “Tàm Y”, tên gọi tuy bình thường nhưng lại có công năng cực kỳ đặc biệt: đao thương bất nhập. Gọi là Tàm Y nhưng phải dùng tơ tằm dệt thành mà là từ tơ của loại nhện sinh trưởng trong rừng rậm Vân Nam. Loại nhện này có số lượng rất ít, thân mang kịch độc, tơ chúng nhả ra cứng vô cùng, sợi tơ có thể dùng để treo ngược đầu cừu. kỳ nhân ở bản địa thu thập loại tơ nhện này suốt mấy chục năm, cuối cùng thu được ít rồi dệt thành tấm bảo giáp, sau này khó khăn lắm mới đến tay Diệp Tu Danh.

      tại, Diệp Tu Danh thể đem nó ra cho Kỷ Vô Cữu. Vô luận như thế nào, tính mạng tên tiểu hỗn đản này là quan trọng nhất, so với bất kỳ món bảo vật nào trong thiên hạ này đều quý giá hơn.

      Ngay trong đêm đó, Diệp Tu Danh liền phái người ngày đêm đuổi theo Kỷ Vô Cữu, tranh thủ đem Tàm Y đưa đến tay trong thời gian sớm nhất.

      Lại đến bên này, ngựa mà đoàn người Kỷ Vô Cữu cưỡi đều là thiên lý mã, chạy suốt 3 ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp quân chủ lực Tam Đại Doanh. Gặp Đàm Phượng Tường, nhiều, trực tiếp hỏi gần đây y có thấy người cầm Lệnh bài đầu hổ vào trong quân . Chuyện này Đàm Phượng Tường cũng biết . Nhưng thấy Kỷ Vô Cữu gấp đến mức sắp muốn ăn thịt người, y cũng dám lười biếng, nhanh chóng cho người truyền hỏi khắp quân doanh.

      Kỷ Vô Cữu lại gọi Lục Ly tới hỏi chuyện, kết quả vẻ mặt Lục Ly mờ mịt, giống giả bộ. lo lắng nhưng lại có chút an tâm: Trăn Trăn đến tìm Lục Ly.

      Hai canh giờ sau, người trông coi phòng đạn dược được dẫn tới, xác thực có người mang theo Lệnh bài đầu hổ đến thị sát Thần Cơ Doanh.

      Kỷ Vô Cữu vừa nghe lập tức hỏi, “Người này ở đâu?”

      Người trong coi phòng đạn dược biết thiếu niên trước mặt có thân phận thế nào, nhưng thấy ngay cả Đàm Tổng binh cũng tỏ thái độ kính cẩn với đúng mực, cung kính đáp, “Chân Tướng quân chỉ ở trong quân đội hai ngày, lấy chút hỏa dược và bi thép liền rời .”

      “Chân Tướng quân?”

      “Vâng, tự xưng họ Chân, là Võ đức tướng quân do Hoàng thượng ngự phong, đại danh gọi Chân Uy Mãnh.”

      “…”

      Xem ra quả là nàng thể khi ngờ.

      Khóe miệng Kỷ Vô Cữu giật giật, tiếp tục hỏi: “Y đến đây khi nào, khi nào rời ?”

      “Chân Tướng quân đến ngay ngày đại quân nhổ trại, là mạt tướng tiếp đãi y. Bởi vì y chuyện này liên hệ trọng đại, cho nên mạt tướng chưa dám đề cập với bất kì ai. Y theo mạt tướng tuần tra khắp Thần Cơ Doanh, hai ngày sau liền từ giả.”

      Kỷ Vô Cữu nghe thế lập tức hiểu ý định của Diệp Trăn Trăn. Nữ nhân này rất thông minh, nhất định đoán được có người đến quân doanh truy tìm nàng, sao có thể chờ bị bắt. Mục đích nàng đến Thần Cơ Doanh chắc là để lấy chút đạn dược.

      đúng. Kỷ Vô Cữu híp mắt, với hiểu biết của về nàng, nàng mạo hiểm lớn trốn ra như vậy hẳn là do chiến hấp dẫn, nếu đánh trận tất nhiên tận hứng. Cho nên cuối cùng chắc chắn nàng vẫn Liêu Đông, bất quá nàng có chủ ý chờ khi người đến bắt nàng tìm được, quay về phục mệnh rồi mới xuất . Giờ chỉ cần bố trí người ở Liêu Đông ôm cây đợi thỏ, sớm muộn gì nàng cũng chui đầu vào lưới.

      Vậy nàng đâu sau khi rời khỏi Thần Cơ Doanh?

      Kỷ Vô Cữu nhìn bản đồ, đoán chừng vị trí Diệp Trăn Trăn rời khỏi quân doanh. Nữ nhân này thích náo nhiệt, lại mang theo Lệnh bài đầu hổ, cơ hội được tự do lăn lộn khắp quân đội thế này nàng bỏ qua. Vì thế khả năng cao nhất là nàng ở trong quân doanh đóng tại Đại Thành. Ánh mắt cuối cùng cũng dừng tại điểm bản đồ.

      Kế Châu.

      ***

      Thành Kế Châu là cứ điểm quan trọng ở phía bắc của Kinh Thành, nhiều năm có binh lực hùng hậu. Từ khi Nữ Chân thôn tín Nam Mông Cổ, Kế Châu trực tiếp giáp Mông Cổ ở hướng Tây Bắc, giáp Nữ Chân ở hướng Đông Bắc, hai đại thế lực. Tuy nhiên trung tâm hai thế lực này cách khá xa, do đó chiến hỏa dễ dàng ảnh hưởng đến nơi đây.

      Đương nhiên, khi nơi này dấy lên chiến hỏa toàn bộ kinh thành, thậm chí toàn bộ Đại Tề rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

      Trấn thủ thành Kế Châu là lão tướng quân Từ Tích Minh, người này dùng quân trầm ổn, rành về phòng thủ hơn tấn công, ở Kế Châu gần 10 năm, thủ cứ điểm quân này vững như thùng sắt.

      Diệp Trăn Trăn lại tiếp tục giả mạo là Thánh sứ, đến quân doanh Kế Châu tuần tra. Nàng giả trang rất ra dáng, dùng giọng điệu của Kỷ Vô Cữu khen ngợi Từ Tích Minh hết lời, lão tướng tuổi gần sáu mươi cảm động đến nước mắt lưng tròng, hướng về phương Nam quỳ bái 3 lạy khiến Diệp Trăn Trăn có chút chột dạ.

      Ngoại trừ ở quân doanh cáo mượn oai hùm, thỉnh thoảng Diệp Trăn Trăn cũng ra ngoài chơi đùa. Nàng ra tay hào phóng, tính cách hào sảng, bộ dạng tuấn tiêu sái, lại còn có quan hệ mật thiết với kinh thành… Đại danh Chân Tướng quân trong vòng 3 ngày truyền đến tai tất cả những người có uy danh ở Kế Châu thành, ít người đưa danh thiếp muốn kết bạn.

      Thế nên, Diệp Trăn Trăn cứ u mê đần độn như vậy mà quen biết Lê Vưu.

      Lai lịch của Lê Vưa cũng rất bí . hiểu y thuật biết xem bói, biết đánh đàn làm thơ, biết múa kiếm lại còn có thể làm thức ăn ngon. Tóm lại tất cả mọi việc lớn trời dưới đất đều biết chút.

      mặc trường sam bằng vải bông màu trắng, đầu đội mũ cuộn, cách ăn mặc trông như thư sinh yếu đuối. Nhưng Diệp Trăn Trăn giao thủ cùng , biết hề yếu đuối chút nào.

      Dáng người thon dài, bộ dạng cũng xem như đẹp mắt.Diệp Trăn Trăn cũng biết phải đánh giá nam tử đẹp xấu như thế nào, bởi vì nàng phát , suốt ngày đối diện với gương mặt thuộc hàng nghiệt của Kỷ Vô Cữu, hậu quả là bây giờ những nam nhân khác lớn lên dài ngắn thế nào trong mắt nàng đều như nhau.

      Tuy nhiên Lê Vưu có ưu điểm mà Kỷ Vô Cữu có: hay cười, hơn nữa lúc cười rộ lên đặc biệt ôn nhu, làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Hơn nữa kiến thức rộng, đối với đồ ăn rất có nghiên cứu nên Diệp Trăn Trăn thích cùng lui tới.

      hôm, Lê Vưu mời Diệp Trăn Trăn ra ngoài đạp thanh, Diệp Trăn Trăn vui vẻ đáp ứng. Vốn ý Lê Vưu chỉ muốn riêng hai người nhưng Vương Hữu Tài yên tâm, mặt dày mày dạn bám theo hai người họ, giống như tên biến thái. Diệp Trăn Trăn ngăn cả, Lê Vưu cũng tiện gì.

      là đạp thanh, kỳ đất vẫn chưa rợp cỏ, chỉ có ít ngọn cỏ nóng lòng vừa mới nhú đầu mà thôi. Đứng từ xa nhìn, cùng lắm chỉ nhìn thấy mảnh đất màu xanh nhạt, như tầng sương mỏng đến thể mỏng hơn. Mùa xuân ở phương Bắc đến muộn, lúc này sông vừa tan băng lâu, cây liễu cũng mới lặng lẽ trổ mần xanh, gió sớm còn mang cái rét lạnh thấu xương như mùa đông mà trở nên nhàng, mang theo hơi thở ôn nhuận, toàn bộ thế giới lúc này đầy sức sống, tựa như đứa trẻ mới sinh vừa rời khỏi cơ thể mẹ cất lên tiếng khóc đầu đời.

      Diệp Trăn Trăn đứng ở bờ sông, nhìn bóng chim én nhanh nhẹn xuyên qua cành dương liễu.

      Lê Vưu ở bên nghiêm mặt nhìn nàng.

      Nàng ngửa đầu, cái cổ được khăn quàng cổ che lại, ra mảnh trơn nhẵn. Trừ chuyện đó, lúc này nàng mặc khôi giáp, tuy ăn vận nam trang nhưng trước ngực… ách, che giấu được.

      Phát suy nghĩ của mình có chút đáng khinh, Lê Vưu ho khan tiếng, cúi thấp đầu.

      “Làm sao vậy?” Diệp Trăn Trăn hỏi.

      Lê Vưu đáp mà nhìn điểu súng treo bên hông nàng, hỏi: “Hỏa thương ngươi mang bên người chính là điểu súng liên hoàn trong lời đồn sao?”

      “Đúng vậy.” Diệp Trăn Trăn tháo điểu súng xuống, xoay người chĩa súng nhắm thẳng hướng lên trời. Điểu súng liên hoàn của nàng tuy dùng bi thép giống loại của Thần Cơ Doanh nhưng gọn hơn chút, tiện cho nữ sử dụng.

      Lê Vưu nhìn chuỗi động tác trôi chảy hiên ngang của nàng, khỏi bật cười, “Có thể cho ta mượn xem chút ?”

      thể.”

      “…”

      “Ngươi đừng để bụng,” Diệp Trăn Trăn đem súng vắt lại ngang hông, : “Giám sát quân khí , phương pháp chế tạo điểu súng liên hoàn là chuyện tối cơ mật của Đại Tề, súng này thể tùy tiện cho người khác xem.”

      Lê Vưu cười , “Ta chỉ mà tò mò chút. Nếu như vậy, ngược lại là lỗi do ta đường đột, trước xin cáo lỗi với Chân… Chân huynh đệ.”

      Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu muốn an ủi vài câu, nhưng vừa nhìn ra sau lưng lập tức như thấy quỷ, quát to tiếng “Tiêu rồi”, sau đó xoay người co cẳng chạy.

      Lê Vưu hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi dẫn đám người đằng đằng sát khí chạy tới.

      Nam tử trẻ tuổi kia vừa chạy vừa hô lớn: “Trăn… Chân Uy Mãnh! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

      Diệp Trăn Trăn nghe được, đầu cũng dám xoay lại, chạy trốn càng nhanh hơn. Mái tóc dày đen bóng hất lên, như mảnh gấm đen phấp phới đón gió.

      Lê Vưu tuy ngọn ngành nhưng cũng nhìn ra nam tử này là đến gây phiền toái, vì vậy liền ra tay ngăn . Lại ngờ được vừa nâng cánh tay lên, thân ảnh lướt qua trước mắt, nam tử kia cách hai bước.

      Thân thủ nhanh!

      Lê Vưu còn muốn tiến lên nhưng đội người phía sau nam tử kia lập tức vây quanh , hề quan tâm hai người chạy xa kia. Lê Vưu là người luyện võ, quan sát kĩ những người trước mắt liền biết mỗi người đều là cao thủ nhất đẳng, nếu chọi , có lẽ còn có mấy phần thắng, nhưng nếu chọi đám… quyết đoán gác tay đứng thẳng, bày ra tư thế đầu hàng rất có khí khái.

      Diệp Trăn Trăn chạy dọc theo bờ sông, hai ba lần muốn nhảy xuống nhưng đủ dũng khí. Đầu xuân nước sông vẫn rất lạnh, nàng nghĩ thôi cũng thấy rùng mình.

      Kỷ Vô Cữu cách nàng ngày càng gần.

      Diệp Trăn Trăn sắp khóc đến nơi. Nàng ngờ đoán ra hành tung của nàng nhanh như vậy, càng ngờ được lại tự mình đến bắt nàng.

      Mắt thấy Diệp Trăn Trăn cách mình còn chừng ba bước, Kỷ Vô Cữu tung người nhảy lên, trực tiếp đẩy ngã nàng. Hai người ôm nhau lăn bờ sông.

      “Ta sai rồi!”

      Lăn lăn a.

      “Xin lỗi!”

      Lăn lăn a.

      “Kỷ Vô Cữu, ta nhớ ngươi lắm.”

      Thân thể chuyển động đột nhiên ngừng lại.

      Kỷ Vô Cữu nhìn người bị đè xuống đất: Mặc bộ nam trang lộn xộn, búi tóc xổ tung, tóc rối bù tán loạn trán và mắt; vì vừa rồi dùng sức chạy, mặt hồng như hoa đào, hô hấp rối loạn, môi đào thở ra hơi nóng phun lên mặt , làm mặt cũng nóng cháy lên.

      Bộ dạng thê thảm nỡ nhìn nhưng cũng chán ghét.

      Nàng nàng nhớ , cũng biết là lòng hay giả ý.

      Nhưng mặc kệ giả, những lời này đều có hiệu quả biến đá thành vàng: Lửa giận của Kỷ Vô Cữu bị dập tắt, bị câu trực tiếp giột thành hồ nước xuân.

      cảm thấy trái tim tê tê nóng nóng, sức nóng này trực tiếp mặt , tiến vào trong đầu. đột nhiên cúi xuống, điên cuồng mút hôn Diệp Trăn Trăn, “Ta cũng nhớ nàng, muốn nàng…”

      Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, chiêu này đúng là có tác dụng.

      tại nàng cũng chán ghét bị Kỷ Vô Cữu hôn, tuy rằng biết vì sao nhưng lúc này quan trọng nhất chính là làm nguôi giận. Cho nên nàng thử phối hợp Kỷ Vô Cữu, vươn đầu lưỡi liếm cái.

      Hành động này trực tiếp đốt đứt dây cung lý trí cuối cùng trong đầu Kỷ Vô Cữu, ấn nàng hôn quên trời quên đất, tự chủ được mà cọ đùi nàng.

      người đàn ông, gặp được lão bà mình tìm kiếm mấy ngày nay, còn được nàng nhiệt tình đối đãi, nếu phía dưới nam nhân này có nửa điểm phản ứng chỉ có thể là thái giám.

      Diệp Trăn Trăn cảm nhận vật gì đó vừa cứng vừa nóng đùi, nàng đột nhiên nghĩ đến ngày nọ Kỷ Vô Cữu bị nàng giày vò dường như rất hưởng thụ, lúc này muốn lấy lòng , chắc là có thể thử cách này. Vì vậy nàng đưa tay sờ thứ đó, dùng sức ấn ấn.

      Kỷ Vô Cữu quả thực sắp điên rồi.

      Phía bên kia thị vờ chờ lâu thấy hai người họ trở về, có chút yên lòng nên cử bốn người tìm. Bốn người được lúc thấy hai người nằm bờ sông, Kỷ Vô Cữu đặt Diệp Trăn Trăn dưới thân, cơ thể run lên từng hồi. Bọn thị vệ lập tức đỏ mặt, tựa như nhìn thấy dã thú, xoay người co cẳng chạy như điên.

      Bên này hai người bởi vì quá nhập tâm, cũng phát bờ có khác thường. Kỷ Vô Cữu nằm sấp người Diệp Trăn Trăn, mặt tựa ở vành tai nàng, hô hấp rối loạn, liên tục kêu “Trăn Trăn”. Diệp Trăn Trăn trước lạ sau quen, lần này cũng rất có kỹ thuật, nhìn Kỷ Vô Cữu mặc mình định đoạt, cùng vị Hoàng đế bình tĩnh uy phong thường ngày như hai người khác nhau, nàng cũng rất có cảm giác thành tựu.

      Từ đó về sau, Diệp Trăn Trăn tổng kết được kinh nghiệm vô cùng hiệu quả: Nếu như Kỷ Vô Cữu nổi giận, cần biết giận cỡ nào, chỉ cần sờ bên dưới của hai cái, bảo đảm lửa giận lập tức tan thành mây khói.
      garubi29498, cá cơm, nhoklovely9253 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      chết mất với 2 a c này, ông nghĩ đằng bà nghĩ nẻo thế mà cũng có thể hòa hợp, kì tích.
      bạn DTT giao du lung tung k hiểu cái bạn Lê Vưu kia là ng như thế nào, chỉ sợ lai giả bất thiện

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 52. Tình hình quân địch

      Edit: Bách Tử Liên

      Lúc Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn trở về, cả hai nắm tay nhau, ra vẻ khí định thần nhàn. Bọn thị vệ còn vây quanh Lê Vưu, thấy hai người bọn họ quay lại, tất cả đều ngước nhìn lên trời, vẻ mặt như “Ta thấy, biết gì hết”.

      Môi Diệp Trăn Trăn bị Kỷ Vô Cữu hôn đến đỏ tươi, bây giờ còn hơi sưng. Về phần Kỷ Vô Cữu, tuy có biểu cảm gì nhưng nét đỏ mặt vẫn chưa biến mất, ánh mắt sớm còn tàn nhẫn như lúc mới đến mà được phủ kín bởi tầng hơi nước mềm mại, tựa như con thú thỏa mãn.

      “Khụ khụ khụ,” Lê Vưu giơ tay che miệng, ho khan vài tiếng, hỏi Diệp Trăn Trăn, “Chân huynh đệ, ngươi… ngươi sao chứ…”

      sao.” Diệp Trăn Trăn lắc đầu, nhìn Kỷ Vô Cữu , “Đây là bạn tốt của ta, gọi là… gọi là…” Khẳng định thể tên của Kỷ Vô Cữu.

      Kỷ Vô Cữu hướng Lê Vưu chắp tay , “Tại hạ Ngô Xứ, chuyết kinh* ngoan cố lì lợm, để huynh đài chê cười.” Với bộ dáng của Diệp Trăn Trăn, người mù cũng có thể nhìn ra nàng là nữ, cho nên cũng cần che giấy, sớm ngày giải thích, cũng tiện chặt đứt ý nghĩ nên có của số người.

      *vợ, bà xã

      Lê Vưu nghe thế, ngẩn người. Tuy rằng vừa rồi có chút suy đoán về mối quan hệ của hai người họ, nhưng khi đối phương trực tiếp ra vẫn làm y cảm thấy có chút đột ngột và ngoài ý muốn. Lại nhìn hai người trước mắt, vừa rồi bọn họ lâu như vậy cũng biết làm những gì.

      “Tại hạ Lê Vưu, ngờ Chân huynh đệ là nữ lang, lại sớm là hoa có chủ, cùng Ngô huynh phu thê tình thâm như thế.”

      Diệp Trăn Trăn thấy Lê Vưu thoạt nhìn có chút mất hứng, liền , “Ta cũng phải có ý lừa gạt Lê huynh, cải trang là do tình thế bất đắc dĩ, mong Lê huynh đại nhân chấp nhất tiểu nhân, chớ để trong lòng.”

      Kỷ Vô Cữu nghe Diệp Trăn Trăn khách sáo với người trước mắt như thế, trong lòng thoáng vui, nhanh chóng cáo từ Lê Vưu, mang Diệp Trăn Trăn về chỗ trọ.

      Diệp Trăn Trăn sợ phạt nàng, dọc đường biểu vô cùng nhu thuận. Kỷ Vô Cữu thấy nàng để ý cẩn thận như vậy, vừa buồn cười vừa có chút đau lòng. Về phương diện đối xử với Diệp Trăn Trăn, bây giờ có ý chấp nhận số mệnh, đằng nào bất luận nàng càn quấy như thế nào, cũng thể làm gì nàng. Đánh chửi nỡ, phạt cũng nghĩ ra biện pháp nào ổn. Dọc đường truy đuổi giận giữ dậy sóng, lúc muốn đối với nàng thế này, lúc lại muốn đối với nàng thế kia, nhưng khi gặp được nàng cao hứng nhiều hơn phẫn nộ. Vốn cho rằng lần này là nàng thua tay nhưng ngờ kết quả ra là … thua tay nàng…

      Nghĩ đến điều này, dòng suy nghĩ của Kỷ Vô Cữu lại hướng về những chuyện hương diễm.

      ra, ngoài sức hấp dẫn từ thân phận Hoàng đế cùng khuôn mặt tuấn tú, kỹ năng làm nữ nhân vui vẻ của Kỷ Vô Cữu là gần bằng 0. Cho nên khi thích người chỉ biết nhẫn nhịn, đối xử tốt với nàng, ngoài miệng lại được lời ngon tiếng ngọt nào. may Diệp Trăn Trăn là tên đầu gỗ chậm hiểu, nếu chờ nàng tự mình thông suốt, vậy có chờ đến khi Ngọc Hoàng đại đế ấp trứng cũng chưa chắc chờ được nàng giật mình tỉnh ngộ.

      ***​

      Ngày hôm sau, Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu cùng nhau cưỡi ngựa ra ngoài thành chơi. Kỷ Vô Cữu nhất quyết cưỡi chung ngựa với nàng, bỏ bọn thị vệ lại xa phía sau.

      Hai người giục ngựa phi nhanh thảo nguyên ngoài thành Kế Châu. Kỷ Vô Cữu chỉ nghe tiếng gió phần phật bên tai, trong ngực là thân thể mềm mại, trước mắt là vùng thôn quê mênh mông ngút ngàn, chóp mũi là hương xuân tươi mát của vạn vật nảy mầm hòa với mùi thơm nhàn nhạt tóc Diệp Trăn Trăn. cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy Diệp Trăn Trăn, tay giục ngựa, dần dần càng chạy càng xa.

      Cũng biết chạy bao lâu, hai người dừng dưới chân gò núi. gò núi mọc ít cây, còn có dòng suối uốn lượn chảy xuống, vang tiếng róc rách sôi nổi, chạy qua bên chân hai người. Kỷ Vô Cữu ngồi mặt đất, Diệp Trăn Trăn ngằm gối lên đùi , hai chân gác chéo. Miệng nàng ngậm cọng cỏ, trông cà lơ phất phơ như tên lưu manh, hai mắt mở to nhìn bầu trời cao xanh rộng lớn, biết suy nghĩ cái gì.

      Kỷ Vô Cữu tay ôm mũ giáp Diệp Trăn Trăn cỡi ra, tay nhàng xoa đầu nàng, híp mắt phóng tầm nhìn về phía xa.

      “Hoàng thượng, ta thấy nơi này tốt hơn Hoàng cung.” Diệp Trăn Trăn đột nhiên .

      “Ra ngoài, cần gọi ta là Hoàng thượng.”

      “Ừ, Ngô Xứ.”

      Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, “Kêu ‘Tướng công’ .”

      Diệp Trăn Trăn nháy mắt hai cái, ngoan ngoãn mở miệng, “Tướng công.”

      “Ừ.” Kỷ Vô Cữu cười đáp, nâng Diệp Trăn Trăn, kề sát bắt được đôi môi đào của nàng, lúc lúc nặng mà hôn, ôn như như gió xuân tháng 2 thổi qua mặt.

      Diệp Trăn Trăn đột nhiên đẩy ra ngồi dậy, nghiêm nghị , “Có tiếng động!”

      “Làm sao vậy?”

      “Ta nghe thấy có rất nhiều tiếng móng ngựa.” Diệp Trăn Trăn đáp. Vừa rồi nàng gối lên chân Kỷ Vô Cữu, cách mặt đất gần, cho nên nghe được trước . Lúc này bọn thị vệ hẳn dừng ở xa, huống chi cho dù đúng là bọn họ, cũng thể nhiều như vậy, ít nhất phải có cả trăm con ngựa.

      Hai người đứng dậy nhìn về hướng xa mãi lúc, chỉ thấy ở phía chân trời bằng phẳng như đường mực có đội nhân mã dần dần chạy tới, mỗi người đều vắt đao đeo cung, nhìn quần áo hình như là kỵ binh Mông Cổ.

      là kỳ quái, nơi này là Kế Châu, sao lại xuất kỵ binh Mông Cổ?

      Bất quá bây giờ phải là lúc suy xét vấn đề này, bởi vì đội kỵ binh nọ cũng phát bọn bọ, dừng ở chỗ cách đó xa.

      Hai người ngựa cứ như vậy cùng hơn trăm kỵ binh vũ trang đầy đủ nhìn nhau.

      tại Kỷ Vô Cữu vô cùng hối hận hôm nay lúc ra ngoài nhất thời cao hứng, cùng Diệp Trăn Trăn mặc khôi giáp, lúc này trong mắt đối phương, bọn họ nghiễm nhiên chính là hai binh lính Đại Tề.

      Diệp Trăn Trăn thẳng sống lưng, tự chủ tóm lấy tay Kỷ Vô Cữu, nắm chặt.

      “Trăn Trăn, đừng sợ.” Kỷ Vô Cữu cầm lại tay nàng, thấp giọng trấn an.

      Làm sao có thể sơ. Địch nhiều ta ít, cho dù hai mươi thị vệ toàn bộ đều ở đây, cũng đánh lại nhiều người như vậy, huống chi tại chỉ có hai người bọn họ.

      Diệp Trăn Trăn khẩn trương đến đổ mồ hôi ướt lòng bàn tay. Nàng thấp giọng , “Hoàng thượng, lát nữa ngươi chạy trước, ta ở lại ngăn cản. Ngươi chạy vào trong núi, trong lốc lát bọn họ chắc tìm được, cố gắng đến khi thị vệ cứu giá là có thể trốn ra. Hơn nữa, những người này cũng biết thân phận của ngươi, chưa chắc vì tìm ngươi mà làm to chuyện.”

      Kỷ Vô Cữu nghe nàng vậy, trong lòng chua chua ngọt ngọt, thở dài , “Ta làm sao có thể bỏ lại nàng.”

      thể cũng phải làm.” Diệp Trăn Trăn sốt ruột nhìn , “Ngươi là Hoàng thượng, ngươi thể chết được.”

      “Vậy còn nàng?”

      “Ta dựa vào điểu súng liên hoàn chắc có thể ngăn bọn họ được lúc.” Diệp Trăn Trăn xong, vỗ vỗ điểu súng mang bên hông. Nàng nghĩ hôm nay có lẽ sẵn, liền đem theo cả hai cây súng và đầy đủ đạn dược.

      “Nàng sợ chết?”

      “Sợ, sao lại sợ. Nhưng mà, nhưng mà…” Diệp Trăn Trăn gấp đến độ mắc đục đỏ ngầu, “Ta có thể chết, nhưng ngươi tuyệt đối thể chết được!” Thân làm Hoàng đế, nếu chết rồi, chỉ sợ thiên hạ đại loạn. Diệp Trăn Trăn xong lập tức muốn lấy điểu súng ra.

      Kỷ Vô Cữu đè tay nàng lại, “Trăn Trăn, nàng chết, ta cũng chết.”

      còn kịp rồi, ngươi chạy mau!”

      “Trăn Trăn, bình tĩnh, Trăn Trăn.” Kỷ Vô Cữu ôm lấy nàng, “Nàng ngồi xuống, nghe ta .”

      Diệp Trăn Trăn buông tay ra, kinh ngạc nhìn , thấy vẻ mặt bình thản, hiểu sao nàng liền an tĩnh lại, để kéo tay ngồi xuống.

      Kỷ Vô Cữu lau trán nàng cái, lòng bàn tay lập tức dính lớp mồ hôi. trầm ấm , “Binh pháp , ‘Giả mà thành , mà lại giả.’ Những người này thấy chúng ta nhưng tấn công trước là vì có băn khoăn, sợ trúng mai phục. tại chúng ta càng ra vẻ bình tĩnh, bọn họ càng dám hành động thiếu suy nghĩ.”

      Diệp Trăn Trăn đồng ý lắm, “Nhưng như vậy quá mạo hiểm, ngươi vẫn nên chạy .”

      Kỷ Vô Cữu lại hỏi, “Nàng với ta, hôm nay nàng xả thân cứu ta, chỉ vì… ta là Hoàng đế sao?”

      Diệp Trăn Trăn hiểu nhìn , biết vì sao hỏi vậy.

      Kỷ Vô Cữu lắc đầu cười, cười đến có chút đơn, “Thôi, ta đây là biết còn cố hỏi.”

      Diệp Trăn Trăn có tâm tư cùng chuyện phiếm, “Hoàng thượng, ngươi…” chạy .

      “Trăn Trăn, ta với nàng, hai quân giằng co, khẩn yếu nhất phải thiên thời địa lợi, cũng phải thần binh lợi khí, mà là lòng người.” Kỷ Vô Cữu vuốt ve mái tóc mềm mượt của Diệp Trăn Trăn từng hồi, , “Trong suy nghĩ của hơn 100 người ở đây, xông lên có hai loại hậu quả: Hoặc là chém giết hai tên võ tướng cấp thấp của địch, thu được con chiến mã; hoặc là trúng mai phục, toàn quân bị tiêu diệt. Nếu là vế trước, chiến lợi phẩm bọn họ đoạt được chẳng đáng gì, nhưng nếu là vế sau, liên quan đến tính mạng. Đây chẳng khác nào bài bạc trong dân gian, thắng ít thua nhiều, cục diện như vậy, ai muốn cược chứ?”

      Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn .

      “Cho nên,” kết luận, “Kẻ dám mạo hiểm phải là chúng ta, mà là bọn họ.”

      Ánh mặt Diệp Trăn Trăn có chút đờ ra.

      Kỷ Vô Cữu thấy bộ dạng nàng đần độn thú vị vô cùng, liền nhéo nhéo cái mũi nàng, “Làm sao vậy?”

      ,” Diệp Trăn Trăn cúi đầu, nhìn vào ngực , , “ , ta có chút sùng bái ngươi.”

      Cái ta muốn phải là sùng bái của nàng. Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm.

      Hai người họ là vợ chồng, cử chỉ thân mật chút tự họ cảm thấy gì nhưng trong mắt người khác như vậy.

      Tiểu đội trưởng đội kỵ binh Mông Cổ kia vì sợ người Trung Nguyên giảo hoạt có cạm bẫy nên ra lệnh cho đoàn người dừng lại, muốn quan sát trước lúc. Chỉ thấy hai tên đại nam nhân ở nơi đó kiêng nể gì ôm ôm ấp ấp, khiến người ta mù mắt. quay đầu lại, phát trong đội ngũ có ít người thế nhưng nhìn đến cao hứng.

      Tiểu đội trưởng mặt tối sầm, cảm thấy mạo hiểm bất chấp cạm bẫy bắt hai tên tù binh tác phong tốt, nhìn sao cũng thấy là mua bán lỗ vốn, cho nên giơ tay, tiếp tục hành quân.

      Bên này Kỷ Vô Cữu mắt thấy những người đó muốn , lấy ra cái còi vắt bên hông, phồng má thổi hồi lớn, nương theo tiếng còi vang, xa xa đột nhiên nhảy ra đội nhân mã, chạy như điên về phía bọn họ.

      Hỏng rồi, quả nhiên có mai phục! Tiểu đội trưởng đội kỵ binh cũng thèm nhìn tới đám người kia, giục đội nhân mã của mình mau chóng chạy trốn.

      Quân tâm chính là thứ kỳ diệu. Đội kỵ binh Mông Cổ vừa rồi khi ngừng lại do dự số người lo lắng trúng mai phục, bây giờ gặp mai phục, ai cũng dám quay đầu, cố hết sức quật ngựa dưới thân, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện chạy thoát.

      Vì vậy Kỷ Vô Cữu mang theo Diệp Trăn Trăn, dẫn hai mươi người, đuổi hơn trăm người chạy xa. Diệp Trăn Trăn nhóm ngòi luwaur, giơ điểu súng bắn mấy phát.

      Hỏa thương! Quả thực quá đáng sợ! Bọn kỵ binh càng chạy điên cuồng.

      Chạy được hơn mười dặm, Kỷ Vô Cữu khoát tay, bảo mọi người dừng lại.

      “Giặc cùng đường chớ đuổi.” nhìn thân ảnh chật vật của đám người kia xa dần, .

      Dừng thôi, ngươi chỉ có hai mươi mấy người, muốn chọc điên đám người kia, cẩn thận họ chống trả, vậy lãnh đủ.

      Hai thị vệ mang theo người tới, vứt đất. Đó là tên kỵ binh của địch, đùi bị thương, máu chảy ngừng. Vừa rồi Diệp Trăn Trăn bắn loạn bắn xạ hồi, nhắm chính xác nhưng vẫn hạ được ba người, hai tên trong đó chết, chỉ còn lại tên này.

      “Bắt sống, mang về thẩm vấn kỹ.”

      “Vâng!”
      garubi29498, cá cơm, inbeibe52 others thích bài này.

    4. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      là duyên số hay là con người luôn tìm được cách thích ứng cho hoàn cảnh của mình
      Huyềnpluss thích bài này.

    5. cinrella520

      cinrella520 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Bạn ơi, cho mình xin link đọc wp được . Truyện hay quá!
      Huyềnpluss thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :