1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Rốt cuộc ai hại thái tôn
      Hue Khanh thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 54: Chân tướng
      Tô Khiêm Dương lẳng lặng nhìn thái tôn, cũng thế mà tức giận, ngược lại xoa trán "Đừng sợ. cho phụ vương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tô Ngạn Tuần cố kìm nén tiếng khóc "Ngày hôm đó sau khi ngủ trưa dậy, con muốn ăn uống chút gì đó nhưng lại thấy mấy người nhũ mẫu đâu. Vì thế con ..."

      Ngày hôm đó Tô Ngạn Tuần ngủ trưa dậy sớm hơn chút, gọi hai tiếng cũng thấy mấy người nhũ mẫu ở trong phòng. Cũng tìm các nàng mà cứ thế tự ra ngoài. vòng quanh Dao Hoa các rồi theo đường tương đối vắng, xuyên qua vườn hoa phòng bếp.

      Phòng bếp phía sau bận rộn, công việc lu bu nên chỉ để lại vài người ở phía trước trông chừng. Mà buổi chiều, vài người ngủ, vài người lại tụ tập lại phía sau chuyện nên Tô Ngạn Tuần vào được.

      Lúc bị hai tiểu cung nữ phát ăn được vài miếng gì đó để bàn rồi.

      Tiểu cung nữ trong phòng ăn tới chậm nên cũng thấy ăn. Lại biết là thái tôn, thấy đứa trẻ đáng như vậy nên cũng kinh động người khác.
      Trong đó cung nữ ngồi xổm xuống với những đồ ăn này lát nữa có người muốn ăn. Tiểu cung nữ còn lại nhét vội cho mấy miếng đồ ăn khác rồi đẩy ra khỏi phòng bếp.

      Tô Ngạn Tuần đói bụng nên cũng tham ăn. Cũng để ý mấy đồ ăn kia là có hợp để ăn chung hay . vòng về muốn trở lại Dao Hoa các nhưng thấy mấy người nhũ mẫu tìm nên lại hốt hoảng quay đầu vòng lại hoa viên ra, đến Linh Lung các gần đó.

      Mà chuyện về sau mọi người đều ràng. ở Linh Lung các ăn mấy miếng hoa quả, sau khi được nhũ mẫu mang về nử canh giờ nôn mửa ngất xỉu. Thái y đến kiểm tra trúng độc.

      "Phụ vương, con rất sợ hãi." Tô Ngạn Tuần nước mắt ào ra "Con sợ mẫu phi trách phạt nên mới nhớ ."

      " phải Tương trắc phi muốn hại con, lại tại tự bản thân con." Tay bé của Tô Ngạn Tuần níu chặt ống tay áo của Tô Khiêm Dương "Phụ vương, con biết sai rồi!"

      Chân tướng lại bất ngờ như vậy, gần như là vì bội thực. mới bao lớn a? Từ đến lớn, dù trong phủ thái tử thiếu cái gì nhưng vì sức khỏe mà ăn uống vẫn luôn rất kiêng khem, bao giờ ăn nhiều như vậy.

      Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa , lúc đói đều muốn ăn ngon. Tô Khiêm Dương biết thực sợ hãi vì hai năm trước Tô Ngạn Tuần tham ăn bị tiêu chảy nên bị thái tử phi trách mắng nặng. Chính bởi thế nên giờ mới dám ra.

      "Nín ." Tô Khiêm Dương lau nước mắt cho "Ngươi có biết vì chuyện này mà Tương trắc phi bị nhốt tại phật đường maýngày. Nàng tại còn mang thai, như vậy rất nguy hiểm."

      "Tô Ngạn Tuần thấy Tô Khiêm Dương lộ ra vẻ mặt tức giận, xích lại gần khóc nức nở "Tương trắc phi là người tốt. Con biết sai rồi."

      Đây cũng là trẻ con luôn hồn nhiên, người tốt trong mắt chúng cũng vô cùng đơn giản, đối xử tốt và ôn nhu với như vậy chính là người tốt. Tô Khiêm Dương cũng biết nhi tử của mình bản chất thiện lương. Nhiều người sủng ái như vậy nhưng cũng bị dưỡng thành tính tình kiêu căng, vì thế giáo huấn "Chuyện này ngươi làm mà dám đảm đương, lấy cớ nhớ để trốn tránh, liên lụy đến Tương trắc phi."

      "Sau này ngươi còn gặp rất nhiều chuyện nữa. Phụ vương cho ngươi biết. Phạm sai lầm quan trọng, quan trọng là phải biết chịu trách nhiệm. Ngươi phải nhớ kĩ, làm nam tử hán đỉnh thiên lập địa phải có ý thức trách nhiệm và thành khẩn. thể khi làm sai chuyện lại sợ hãi mà trốn tránh. Ngược lại cần dũng cảm đối mặt với nó, sửa chữa nó..."


      Mà sau đó xuống phòng bếp tra, hai tiểu cung nữ kia bẩm lại thái tôn ngày hôm đó ăn thịt heo và bí đao bách hợp. Mà bách hợp và thịt heo là thể ăn chung, ăn nhiều ngộ độc. Người bình thường ăn vào thoải mái. Nhưng đối với Tô Ngạn Tuần mà , tràng viu của luôn yếu. Vì thế nên ăn được nửa canh giờ liền nôn mửa.

      Thái tử lại đề ra nghi vấn là mấy người nhũ mẫu, ma ma hầu hạ nhân lúc thái tôn ngủ. Vì biết thời điểm thường thức dậy nên tự ý rời khỏi vị trí trực, có mặt ngay lúc thức dậy.


      Căn bản để xảy ra chuyện này là do các nàng tắc trách.

      để ý đến các nàng hầu hạ nhiều năm, cũng đợi thái tử phi can thiệp. Thái tử trực tiếp phạt trượng rồi đuổi những người có liên quan ra khỏi phủ thái tử. Phủ thái tử muốn, dưới khắp Lâm An thành nhà nào còn dám nhận hạ nhân như vậy.



      Về phía phòng bếp, thái tử cũng phạt loạt những người canh cửa. Giá trị của những người canh gác là phải biết được người vào, người ra, nếu ai vào và ra lúc nào còn hay phủ thái tử này còn gì là an toàn.


      Tô Khiêm Dương chỉnh đốn phen này vẻn vẹn thay đổi hơn hai mươi mấy người.


      Thái tử phi biết tức giận, để mọi người trong phòng đều lui ra, ngồi đối diện giọng "Điện hạ, chuyện này thần thiếp cũng có lỗi. Chưa điều tra ràng trực tiếp nhốt Tương trắc phi vào phật đường, kém chút nữa gây ra lỗi lớn."


      Tô Khiêm Dương giương mắt nhìn nàng, cười như cười "Nàng trước đó nhận biết được vậy là sai sao?"


      Triệu Nhị trong lòng cả kinh, có chút thất thố "Điện hạ lời này là có ý gì?"


      "Lúc tra hỏi chuyện này nghe Tương trắc phi va chạm nàng? Nàng dù biết có điểm đáng ngờ. Hạ độc như vậy quá mức lộ liễu, Tương trắc phi là có khả năng làm vậy. Nhưng nàng vẫn hạ lệnh nhốt người. Còn tiện thể đối với bên ngoài thân mình thái tôn khỏe nên phải ở bên chăm sóc, đóng cửa gặp khách. Thậm chí còn thông báo tường tận vào cung chuyện này." Tô Khiêm Dương nhìn nàng gằn từng tiếng khiến Triệu Nhị khó có thể bình tĩnh.


      "Điện hạ hoài nghi thiếp cố ý muốn hại Tương trắc phi sao?" Triệu Nhị hô hấp dồn dập, tay đặt ở đầu gối run nhè .


      "Là cố ý hay , trong lòng nàng tự biết ." Trước giờ chuyện hậu viện Tô Khiêm Dương chưa bao giờ thừa sức quản, thái tử phi cũng chỉ là lấy cớ. " là đợi bản cung trở về xử lí. Vậy tại sao ngay từ đầu xảy ra chuyện nàng sai người báo tin cho bản cung? Nếu cứ để theo lịch trình trở về là nửa tháng sau. Chẳng lẽ nàng cũng tính toán muốn giam Tương trắc phi nửa tháng?"

      Triệu Nhị cả người ngây ngẩn. đây phải là nghi ngờ nàng. là khẳng định nàng cố ý làm vậy. Lời từng câu từng chữ đều là cho nàng biết nàng sở tác sở vi chính là cố ý muốn đem Tương trắc phi giam lại, cố ý đóng cửa phủ, cố ý thông báo ttậm trễ cho , cố ý để cho người khác biết.


      Nửa ngày, Triệu Nhị hít sâu hơi, hộc ra chữ "Phải! "

      Cổ họng run run, Triệu Nhị nhìn , nước mắt liền trào ra, tay nắm chặt, cố gắng để thanh run lên "Phải. Thần thiếp chính là cố ý đem Tương trắc phi nhốt lại."


      Tiện thể hít vài, mặt cười bất đắc dĩ "Từ ngày đầu tiên Tương trắc phi vào phủ thiếp sợ hãi. ra buồn cười. Thiếp sợ nàng cướp hết chú ý của điện hạ. Nàng trẻ trung, xinh đẹp, lại dường như cùng ngài có rất nhiều đề tài để quan tâm trò chuyện."

      "Gia thế của nàng chẳng tầm thường, thậm chí so với Triệu gia còn tốt hơn. Thái hậu và hoàng hậu cũng đều thích nàng. Thiếp thậm chí, thậm chí là ghen tị với nàng." Lúc Triệu Nhị những lời này, cả người đều chìm xuống, nhìn thấy kinh nhạc từ đáy mắt Tô Khiêm Dương, nàng tiếp "Sỡ dĩ ngày đó trước mặt mọi người Tương trắc phi va chạm thần thiếp, thiếp quản giáo bất lực. Thiếp liền có ý muốn giáo huấn nàng chút, đem nàng nhốt vào phật đường sao chép kinh thư."


      "Thiếp thân nghĩ còn thời gian nữa điện hạ mới trở về, liền nhốt nàng vào ngày rồi thả ra coi như khiển trách qua. Nhưng là thiếp thân dự đoán được Tương trắc phi có thai. Ma ma nàng trễ nguyệt hai ngày cũng thỉnh thái y qua xem, thiếp làm sao biết được chuyện tình, suýt nữa gây lỗi lớn, thỉnh điện hạ trách phạt."

      Dứt lời, Triệu Nhị đứng lên rồi quỳ xuống trước mặt .


      Tô Khiêm Dương thâm sâu nhìn nàng. tràng giải thích này khiến vô cùng kinh ngạc. Như vậy xem ra là nàng nhốt Tương trắc phi lại vì muốn cho nàng ta cái giáo huấn, đồng thời trấn áp khí thế.


      "Đây là khí độ thái tử phi của nàng sao?" lúc sau Tô Khiêm Dương mở miệng, cũng đỡ nàng dậy.


      "Nếu là Tương trắc phi làm sai chuyện, lại va chạm nàng, coi như nàng khiển trách là phải làm. Nhưng nhiều người theo hầu hạ Tuần nhi như vậy lại có thể để mình ra khỏi Dao Hoa các. Nàng làm nương có trách nhiệm trong đó sao?"

      "Nàng nhìn nhận sai lầm của bản thân, khiểm trách hạ nhận, đối với bọn họ quản giaso nghiêm khắc hơn. Ngược lại bởi vì Tương trắc phi chỉ ra sai lầm này mà thẹn quá thành giận. Hôm nay Tuần nhi là có việc gì, nếu nhày đó xảy ra chuyện gì người thất bại nhất cũng chính là nàng. Nàng khiến bản cung thất vọng!" xong Tô Khiêm Dương đứng lên phất tay áo rời .


      Từ bên ngoài mấy ma ma vội chạy vào. Thấy nàng ngồi thất thần đất mà khóc.


      Phương ma ma bước nhanh đến nâng nàng dậy "Nương nương, ngày có việc gì chứ?"



      Triệu Nhị lau nước mắt, hít sâu hơi, đẩy tay nàng ra " sao." Là nàng nổi lòng ghen tị muốn trừng phạt Tương trắc phi. Thái tử đối với nàng thất vọng cũng sao. Ít nhất chưa biết rằng bản thân mình còn muốn Tương trắc phi có được đứa . Trong mắt nàng đố kị nhưng ác độc.


      Phương ma ma sai người lấy nước, giặt khăn cho nàng lau tay. Triệu Nhị nhìn nàng cái, lạnh giọng "Phương ma ma, trước bản cung từng hỏi ngươi có gì gạt bản cung hay . Nay bản cung hỏi lại lần nữa, rốt cuộc có hay là ?"


      Phương ma ma đánh rơi khăn trong tay xuống đất, quỳ xuống "Nương nương, nô tù đều bẩm báo chi tiết. có gì dối gạt ngài. "

      "Vậy ngươi liền dọn dẹp chút quay về Triệu gia hầu hạ thôi! Bản cung nơi này chứa nổi ngươi."


      Phương ma ma vội ôm lấy chân Triệu Nhị "Nương nương, van ngài đừng đuổi nô tỳ . Nô tỳ . Nô tỳ biết thái tôn điện hạ qua phòng bếp, là nô tỳ để người khâc đến . Nô tỳ nghĩ thái tôn nhớ , người bên dưới cũng ai thấy. Vậy có thể thuận lý thành chương đem Tương trắc phi nhốt lại. Nương nương cũng có thể đạt thành mong muốn, thái tôn cũng ít có uy hiếp hơn."



      Vừa dứt lời, Phương ma ma liền bị Triệu Nhị đạp cước ra ngoài, đầu đập vào đầu gối nàng "Vậy mà ngươi dám đường đường chính chính lấy lý do này đó đến tắc trách bản cung. Ngày đó mẫu thân đến rốt cuộc gì với ngươi. Ngươi còn khai !"


      Phương ma ma hoảng sợ, trán u cục, run rẩy quỳ ở đó "Phu nhân nàng, phu nhân nàng với nô tỳ và Cố ma ma, chuyện nên làm thể ngừng."


      Triệu Nhị là bị chọc đến phát điên rồi "Người đâu! Giám sát Cố ma ma thu dọn vài thứ, cùng Phương ma ma đuổi về Triệu gia !"


      tart_trung, lehanh, song ngư8 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Đủ bất ngờ hông nè :v:v:v:yoyo60:

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 55: Thai song sinh
      dưới phủ thái tử đều ngọn nguồn thái tôn trúng độc. Thay đổi nhóm người. Bên cạnh thái tử phi cũng thay hai vị ma ma.

      Ngày tháng sáu rất nhanh nóng. Qua giữa trưa nhiệt độ càng tăng cao. Biết tin Tương Như Nhân có thai, Tương phu nhân liền dẫn theo hai con dâu đến thăm.

      Nhìn thấy nữ phi mọi thứ đều tốt, Tương phu nhân an tâm hơn nhiều. Đưa cho nàng nhiều thứ nàng thích ăn, dặn nàng phải nghỉ ngơi cho tốt.

      Trình Bích Nhi đầu năm hoài thai, nay năm tháng. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua đại tẩu. Nàng vẫn thể cùng đại ca thân mật hơn được chút.

      "Mẫu thân, mấy ngày trước trong cung ban cho ta vài xấp vải Phê Lĩnh. Ta mặc cũng hêdt. Hay ngài và đại tẩu xem thử, nếu thích nang về" Tương Như Nhân sai Hứa ma ma dẫn các nàng khố phòng, để lại Trình Bích Nhi hỏi chuyện trong nhà.

      Trình Bích Nhi có thai nhưng vẫn hay cáu kỉnh. Mở miệng là quở trách nàng vài câu rồi mới tiện đà "Trong nhà mọi việc đều ổn. Đầu năm mùa xuân tổ phụ khỏe hơn nhiều."

      " Ngươi tai có thai, tổ phụ tâm tình tất nhiên là tốt." Tương Như Nhân cười . Trình Bích Nhi cũng hề ngượng ngùng, xoa xoa bụng "Mấy tháng trước hành hạ ta ít. Hai tháng này lại yên tĩnh."

      Hai người nhìn thoáng qua nhau, Trình Bích Nhi tiện đà thở dài "Đại ca cùng đại tẩu vẫn vậy"

      Tương Như Nhân hừ cười "Người chết, ai có thể phá hư hình ảnh của nàng trong lòng . Nếu còn tiếp tục suy sụp cũng ai có nhiều thời gian mặc như vậy. Bọn họ bây giờ cũng chưa có đứa . khi đại tẩu nếu muốn hòa ly, ta là người đầu tiên ủng hộ nàng."

      Trình Bích Nhi ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên "Như Nhân! Sao ngươi có thể nghĩ như vậy?"

      "Bích Nhi, ta biết ngươi nghĩ gì." Tương Như Nhân nắm tay nàng " tại ngươi là con dâu Tương gia, tất cả đều suy nghĩ vì Tương gia. Chuyện đại ca và nhị tẩu, ngươi nghũ muốn đại tẩu cảm hóa được đại ca là tốt nhất, vì đại ca sinh hạ đứa cũng danh chính ngôn thuận là chuyện thường tình. Nhưng Bích Nhi ngươi có nghĩ đén, nếu đại ca cả đời đều như vậy sao?"

      Trình Bích Nhi giật mình, biết gì cho phải. Tương Như Nhân tiện đà "Chúng ta đây chẳng phải đem những năm tháng tươi đẹp nhất của nàng đều phí hoài sao?"

      "Đại tẩu đối với đại ca tốt như vậy. ngày nào đó chuyển ý." Nửa ngày, Trình Bích Nhi nhàng câu " giờ đại xa toàn tâm toàn ý lo chuyện trong nhà. Có kẽ chúng ta đứng ngoài xem nóng vội, bọn họ lại thấy chẫm rãi bước như vậy lại tốt hơn. Nhưng nếu ngày đại tẩu muốn hòa ly với đại ca, ta cũng khuyên ngăn nàng." nữ nhân, ban đầu chấp nhận gả vào dù được hồi đáp. Nếu ngày nàng qyả muốn rời khỏi, có kẽ bam nhân kia khiến nàng quá mức thương tâm.

      Tương Như Nhân gật gật đầu "Ta muốn ngươi gì với đại tẩu. Tương lai ngươi và nhị ca đều là người quyết đinh. Ta với ngươi tiếng để ngươi và nhị ca có chuẩn bị."

      Trình Bích Nhi trừng mắt nhìn nàng "Ngươi có thể chuyện gì vui vẻ ? tại sắp là nương người ta, suốt ngày chỉ lo chuyện vui. Đứa trong bụng ngươi mà cản giác được nương hàng ngày trong lòng đều nghĩ chuyện tốt. có thể vui vẻ mà lớn lên sao?"

      Tương Như Nhân bật cười "Ta toàn chuyện tốt hồi nào! Chỉ là tiện thể mẫu thân mang theo ngươi đến, ta liền nhắc tới chút."

      "Nghĩ tới cũng cho nhắc." Trình Bích Nhi hùng dũng " Ngươi muốn cùng ta nhắc, ta đây liền cấm đoán cho ."

      "Được được được. đề cập tới nữa" Tương Như Nhân có biện pháp chống đối, chế nhạo " tại ngươi thân phận này, ta cũng dám chọc ngươi tức giận"

      Trình Bích Nhi hừ hừ tiếng, có chút đắc ý "Cũng đúng. Lúc mới thành thân, hai ba ngàu kại cũng ta tranh. tại, ta lớn tiếng chút, cũng dám phản bác ta."

      Tương Như Nhân cười tủm tỉm nhìn nàng "Ngươi cùng nhị ca ở chung tốt."

      Trình Bích Nhi gò má hơi ửng hồng "Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ta quái ngượng ngùng. "

      Tương Như Nhân bật cười " A, ra ngươi còn có thể ngượng ngùng..."

      Đầu tháng bảy, đại hôn xong Định vương cùng vương phi đất phong Ứng Châu. Trong phủ thái tử, Tương Như Nhân nhận được hạ lễ muộn từ Định vương. Tương Như Nhân nhìn mấy cái hòm lớn, bên trong mọi thứ đều có đôi, nam hài phần, nữ hài phần.

      Lúc nàng phân phó Hứa mama thu mọi thứ vào thái tử đến. Nhìn thoáng qua phòng đầy đồ, ngồi xuống cạnh nàng "Tất cả đều là chuẩn bị cho đứa sao?"

      "Sao có thể a?" Tương Như Nhân lắc đầu. Tất cả đều là Định vương gia phái người đưa tới.

      Tô Khiêm Dương thế này mới thoải mái, nở nụ cười "Vài ngày trước bận hôn nên kịp đưa quà. giờ xong xuôi chuẩn bị đất phong. Ứng Châu lại xa xôi, hẳn là muốn đưa qua luôn trong lần." Nhiều thứ như thế có thể dùng đến lúc đầy tháng.

      "Chờ đến khi Định vương phi sinh hạ, thiếp cũng đưa trở lại gần như thế" Tương Như Nhân mệnh Hứa ma ma thu lại hết. Nàng coa chút mệ mỏi, hạ mí mắt, thấy Tô Khiêm Dương nhìn mình tiện đà dựa vào tay , lẩm bẩm "Điện hạ có buồn ngủ ?"

      Tô Khiêm Dương buồn cười nhìn nàng, cùng nàng lên giường. Tương Như Nhân ngáp cái, nằm cạnh , tay tìm vị trí thoải mái vòng qua ôm . ngủ là ngủ, hồi thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến.

      Từ góc độ Tô Khiêm Dương mà nhìn qua, hình ảnh mới này có chút gian nan. Bởi vì mang thai đầy đặn lên ít, tại cổ áo lại rộng mở như thế. Dời tầm mắt xuống phía dưỡi, nhìn đến cái bụng nhôn lên hơi phập phồng của nàng, thế này khô nóng trong người mới bình ổn ít.

      Nghiêng người nhìn nàng nữa, Tô Khiêm Dương tựa nửa người, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi lúc.

      Giữa buổi có lần Thanh Đông tiến vào, thấy giường bộ dáng tiểu thư tựa vào thái tử điện hạ mà ngủ ấm áp...

      Đến tháng chín, Tương Như Nhân càng lười. Bụng sáu tháng của nàng so với người ta bảy tháng còn hơn chút. Hứa ma ma lo lắng đứa cái đầu quá lớn, sinh dễ dàng.

      Cuối tháng thái y đến bắt mạch cho nàng biết. Mấy tháng trước còn chưa , nhưng tại mạch tượng là khẳn định thai này của nàng chính song sinh.

      Đây vốn là chuyện cao hứng. Nhưng mấy người Tôn ma ma chăm sóc bên cạnh Tương Như Nhân rất lo lắng. Thai đầu là song sinh, đến lúc đó biết tiểu thư phải chịu bao nhiêu đau khổ.

      Trong Dao Hoa các, thái tử phi nghe được tin này, trong lòng tính toán phen, với thái tôn "Tuần nhi, tại ngươi cũng sáu tuổi rồi. Có muốn Thái học viện cùng mọi người đọc sách ?"

      Tô Ngạn Tuần buông bút, đáy mắt mong chờ "Mẫu phi, Tuần nhi có thể Thái học viện đọc sách cùng mọi người sao?"

      Triệu Nhị thương xoa đầu "Đó là đương nhiên. Tuần nhi cũng phải để quen biết thêm vài bằng hữu chứ. tại Tuần nhi lớn, có thể Thái học viện rồi."

      Kỳ thực từ hai năm trước Tô Ngạn Tuần lẽ ra nên đến Thái học viện. Mọi đứa hoàng thân quốc thích từ bốn đến mười hai tuổi đều phải ở nơi đó học tập. Thái tử phi lo lắng thân thể nhi tử tốt nên luôn mời Thái phó về phủ dạy.

      "Mẫu phi yên tâm. Tuần nhi phụ kì vọng của ngài. ở Thái học viện học hành tốt." Tô Ngạn Tuần cao hứng. Thái tử phi cười vỗ cái trán của "Đây mới là dự tính. Chờ phụ vương ngươi trở lại, ngươi tự mình cầu , để đồng ý dẫn ngươi Thái học viện."

      Tô Ngạn Tuần cũng bất chấp là cái gì, tụt từ tháp xuống, hành lễ với nàng "Vậy hài nhi tập viết trước, đợi phụ vương về xem. Mẫu phi, hài nhi xin cáo lui."

      Triệu Nhị đương nhiên biết nhi tử có bao nhiêu mong muốn được Thái học viện. Nơi đó có đám hài tử tầm tuổi , học tập hay vui đùa, so với phủ thái tử vắng vẻ đều là có hứng thú hơn.

      "Nương nương, thân mình thái tôn như vậy. Thái học viện có phải nên dẫn theo nhiều thêm hai ma ma ?" Hà ma ma đứng bên xin chỉ thị. Triệu Nhị lắc đầu"Vậy trở nên quá khác biệt. đưa Thái học viện, nếu giống những đứa khác, cũng hòa nhập được."

      "Điện hạ mấy ngày chưa đến. Lẽ ra những lời này nương nương nên là người với điện hạ mới phải." Hà ma ma nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng khuyên nàng. Phu thê còn trẻ, mâu thuẫn là chuyện thường. Nhưng có ầm ĩ đến mấy cũng thể gặp nữa, ngày còn dài như vậy, dù sao cũng phải có người nhượng bộ trước.


      mặt Triệu Nhị có chút chua xót. Lúc này đây nàng khiến thái tử rất thất vọng. Là chính phi, nàng những quản tốt chuyện vặt trong phủ mà còn đố kị.

      Nhưng từng bước này nàng đều hối hận, có chuyện là do nàng làm sai.

      "Ma ma, ngươi đâu." Triệu Nhị thở dài hơi. " Ngươi tìm năm sáu cung nữ cơ trí chút để dạy dỗ. Đến lúc đó Thái học viện cũng phải có người theo."

      Đến chiều Tô Khiêm Dương về phủ, đến thăm thái tôn. Thấy Tô Ngạn Tuần mang ra rất nhiều chữ tập viết, tiện thể cầu xin chuyện Thái học viện. Tô Khiêm Dương nhìn bộ dáng mong đợi "Vì sao bỗng nhiên lại muốn Thái học viện?"

      Tô Ngạn Tuần quy củ ngồi đối diện thái tử "Phụ vương, con muốn được học thêm nhiều thứ, càng muốn được cùng mọi người đọc sách. Ở Thái học viện cũng có thêm được nhiều bằng hữu. Con muốn suốt ngày chỉ ở trong phủ thái tử với vài vị lão sư. "

      "Vậy ngươi cũng biết thân thể ngươi tốt, Thái học viện nơi đó lại thể có trường hợp đặc biệt. Ngươi phải cùng mọi người học kỵ xạ, học bắn cung. Lão sư nơi đó cũng thể chăm sóc riêng ngươi." Vốn thái tử tính hai năm nữa đưa Thái học viện, nghĩ tại lại đềxuất trước chuyện này với mình.

      "Con sợ chuyện đó." Tô Ngạn Tuần khẽ động thân thể, ngưỡng mộ nhìn thái tử "Con muốn được giống như phụ vương. muốn tránh trong phủ thái tử."

      Nhi tử có thể phen ra những lời này khiến Tô Khiêm Dương vui mừng. Đây là đứa đầu tiên của . Tuy rằng thời điểm mới sinh thân thể có chút khỏe. Nhưng những năm gần gây đều nhu thuận hiểu chuyện đủ để người ta quên những điều may kia. Tô Khiêm Dương cảm thấy nhi tử của so với chính mình còn muốn ưu tú hơn.


      "Được". Tô Khiêm Dương lên tiếng "Vài ngày nữa phụ vương dẫn ngươi tiến cung, trước vài lời với hoàng gia gia, sau đó đưa ngươi Thái học viện."



      Tô Ngạn Tuần đáy mắt tràn đầy vui sướng, tiện đà nghĩ tới điều gì, giọng có chút khẩn thiết "Phụ vượng, ngài lâu rồi cùng ăn cơm với chúng ta."


      Trước đây cứ cách bốn năm ngày Tô Khiêm Dương cùng thái tử phi và thái tôn ăn cơm chiều, lúc bận rộn khoảng cách có thể tăng thêm mấy ngày. Nhưng dạo gần đây, mấy tháng Tô Khiêm Dương qua đêm lại Dao Hoa các, đừng là tới dùng cơm.


      Đứa rất nhạy cảm, phụ mẫu có gì thay đổi đều cảm nhận được. luôn hy vọng phụ vương và mẫu phi luôn hòa thuận, người nhà có thể cùng nhau ăn cơm, chuyện phiếm.


      Nghĩ đến điều này, Tô Khiêm Dương đưa tay xoa đầu an ủi "Phụ vương dạo này bận rộn. Vài ngày nữa cùng đến ăn cơm với các ngươi. "
      lehanh, Halong-ngoc, song ngư10 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 56: Phu thê kết tóc
      Qua vài ngày, thái tử từ trong cung về trực tiếp Dao Hoa các. Lúc này thái tử phi xem thái tôn tập kiếm trong sân. Trong viện truyền đến tiếng a a của thái tôn, theo đường mòn vòng qua đến trước lầu các thấy thái tử phi dùng khăn lau mồ hôi cho thái tôn.

      Hẳn là bộ hình ảnh mẫu tử thâm tình. Thái tử nhìn bên mặt thái tử phi, mấy tháng gặp, người có vẻ gầy yếu nhiều.

      đứng đó rất nhanh cung nữ hầu hạ phát . Thái tôn đầu tiên hô tiếng "phụ vương", thái tử phi hướng hành lễ, hai người vẻ quá thân mật.

      Vào trong phòng, thái tôn thay y phục. Thái tử phi nhìn Tô Khiêm Dương ngồi xuống dò hỏi "Điện hạ có ở lại dùng bữa luôn ?"

      Thái tư phi sai người chuẩn bị dọn đồ ăn lên. Dừng lát, rồi tiến lên giúp cởi nút thắt thay y phục.

      Bốn phía yên tĩnh, Tô Khiêm Dương thay xong thân quần áo, nhìn nàng tới lui chuyến, nhớ tới lời của mẫu hẫu mấy hôm trước lúc tiến cung. thể lấy phong phậm nam tử ra cầu nử tử. Thái tử phi cho dù chuyện này có sai, nhưng là về tình có thể tha. Giữa phu thê nào có thể lạnh nhạt mãi như vậy.

      lúc sau thái tôn thay quần áo xong lại đây, ngồi đối diện Tô Khiêm Dương. Hai người hạ ván cờ. Thái tử phi ngời bên cạnh thái tôn chỉ điểm. khí coi như hòa thuận.

      Đến tối đồ ăn được dọn lên, ba người ngôì xuống, bảy tám món ăn, bàn cũng lớn, phảng phất giống như trước đây.

      Tô Ngạn Tuần cẩn thận liếc nhìn phụ vương cái, rồi lại liếc nhìn qua mẫu phi cái, cầm đũa gắp khối củ sen vào chén phụ vương, rồi lại gắp khối vào chén mẫu phi. Sau đó cười nhìn bọn họ, gì.

      Triệu Nhị mũi hơi hơi lên men, đưa tay vuốt tóc Tô Ngạn Tuần rồi gắp từ đĩa phía trước cho miếng thịt cá thích. Thấy nhi tử nhìn bản thân như vậy, đũa dừng lúc ở trong trông trung, sau đó cũng gắp miếng gì đó Tô Khiêm Dương thích ăn vào chén .

      Đảo mắt nghe được tiếng nhi tử cười trộm, Triệu Nhị liếc mắt qua, Tô Ngạn Tuần vội cúi đầu ăn cơm. Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu lại vừa vặn chống lại ánh mắt Tô Khiêm Dương, tránh khỏi, ướt át nơi khóe mắt nàng đều lọt vào mắt .

      Kỳ thực nếu tính là hờn dỗi vài ngày nay cũng đủ rồi. là trừng phạt mấy ngày thái tử đến Dao Hoa các, dưới phủ thái tử những lời này đối với thái tử phi cũng là loại tra tấn.

      Điều khiến Tô Khiêm Dương thực tức giận đại khái chính là thái tử phi trong suy nghĩ của cùng tại có chú khác biệt. Hoặc có thể là thái tử phi đạt tới cầu trong lòng .

      Nhưng cho đến bây giờ thái tử cũng chưa bao giờ là người biết lời ngon ngọt. Nhìn từ góc độ tình cảm, thực phải là người giỏi ăn . Ban đêm sau khi thái tôn ngủ, hai người nằm xuống giường, vẫn còn chút ngượng ngùng.

      Trong bóng đêm hai ngườu năm vậy nhúc nhích. Triệu Nhị cảm thấy ủy khuất, nước mắt trào ra, cứ thế cho tới lúc kiềm nổi nức nở vài tiếng.

      Tô Khiêm Dương ghé mắt, thở dài hơi, đưa tay ôm nàng vào lòng.

      Triệu Nhị rốt cuộc ức ché được ủy khuất cùng mất mát mấy tháng này, ở trong lòng khóc rống lên.

      Có đôi kho, nước mắt của nữ nhân lại chính là vũ khí tuyệt hảo, vụ khí này dùng để chuyên trị nam nhân. Nếu biết dùng thích đáng vô cũng lợi hại, bách chiến bách thắng. Triệu Nhị hồi khóc kể bị vắng vẻ thế nào, hai người quan hệ, liền như vậy khôi phục....

      Tháng mười , Lâm An thành qua thu đến đầu đông. Tương Như Nhân thân mình tám tháng thể bước lớn. Mỗi ngày chân nàng đều trướng đau vài canh giờ. Mấy người Thanh Đông luân phiên mát xa cho nàng. Tương Như Nhân vẫn kiên trì như trước, mỗi ngày lại nửa canh giờ, nếu mệt mấy người Hứa ma ma đỡ nàng tiếp.

      Trong hoa viên, tay ôm lò sưởi, Tương Như Nhân nhìn những trạc cây bắt đầu thưa lá, lưng bỗng tê rần. Thanh Đông phát nàng khác thường vội đợ nàng ngồi xuống bên cạnh, "Tiểu thư, hay là qyay về , ta ấn huyệt cho ngài."

      "Hai đứa khoing nghe lời này, lại nghịch ngợm." Tương Như Nhân đưa tay xoa bụng. Mấy ngày này thai máy rất dữ. Có khi ngủ trưa nà ép nàng tỉnh giấc. Tôn ma ma sợn nàng thai song sinh dễ sinh non, thời khắc đều để người trông nàng.

      "Đây chứng tỏ tiểu điện hạ rất khỏe mạnh." Thanh Đông kại đỡ nàng dậy. Tương Như Nhân hồi nữa mới về Linh Lung các. Nửa canh giờ sau, thái tử đến.

      Tương Như Nhân tại béo hơn nhiều, người càng lười biếng, lại dễ nổi cáu. Chính vì vậy nàng muốn gặp thái tử.

      Tô Khiêm Dương cũng chẳng để ý mấy biến hóa này của nàng. Nhòn bụng nàng ngày càng bự, lo lắng. Lúc trước thái tử phi sinh hạ thái tôn, thai có bao nhiêu lớn, khó khăn như vậy rồi.

      "Điện hạ, thần tiếp muốn cầu xin điều này." Tương Như Nhân nghiêng cái người, ngồi xếp bằng xuống "Hai hàu tử này bất kuận là nam hay nữ, thần thiếp đều muốn được nuôi dưỡng chúng bên cạnh mình"

      thời hài tử trong phủ đều là nuôi ở chỗ thân mẫu. Tuy nhiên nếu thái tử phi muốn dưỡn ở danh nghĩa bản thân, các nàng cũng thể gì. Chính vì vậy Tương Như Nhân mới muốn nhận được đảm bảo từ thái tử, để đứa nhỉ đều được nuôi ở chỗ nàng.

      "Nếu có thể nuôi ở chỗ thái tử phi, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?" Tô Khiêm Dương giương mắt nhìn nàng, trong lời mang thri ý tìm tòi. Tương Như Nhân lắc đầu "Có thể dưỡng bên người thái tử phi tất nhiên là vinh hạnh của bọn chúng. Nhưng thiếp vẫn muốn giữ bọn chúng, thiếp chỉ mong muốn dưỡng bọn chúng bên cạnh mình cường tránh khỏe mạnh lớn lên, đây đều là điều mỗi người mẹ mong chờ nhất."

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng, nửa ngày, gật gật đầu "Nàng đừng syy nghĩ miên man, mấy người Nghiêm lương nhân đều là bản thân dưỡng, nơi này cyả nàng cũng là tự bản thân dưỡng."

      Đây cung chỉ là theo lẽ thường mà thôi. Tương Như Nhân thấy trả lời ràng thuyết phục, nhíu mày, đưa tay xoa xoa bụng. Tô Khiêm Dương thân thiết hỏi "Sao vậy?"

      "Chỉ là bản thân có chút nóng nảy, bọn chúng liền theo thần thiếp cáu kỉnh đây." Tương Như Nhân cười cười " Thần thiếp cũng biết sao lại thế này. tại cứ hay loạn cả lên, ban đêm có lúc còn bừng tỉnh, mộng mà dọa người như "

      Cứ mỗi lần tỉnh lại biết chỉ là mộng. Tương Như Nhân lại cảm thấy đây chính là lời cảnh báo cho nàng.

      "Nàng toàn nghĩ cái gì đâu ." Tô Khiêm Dương bật cười "Bản cung đáp ứng nàng là được, mất công nàng cứ suy nghĩ linh tinh, đêm lại mất ngủ."

      Tương Như Nhân thế này mới vừa lòng. Muốn chính miệng cam đian mới an tâm. Cuối cùng còn phản bác câu "Điện hạ thoải mái như vậy là vì người biết hoài đứa cực khổ như thế nào."

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng bộ dáng tiểu giận dữ kia, nhéo nhéo mặt nàng "Được thôi, vậy tối nay ta ngủ lại đây"...

      Tô Khiêm Dương lúc trước cũng nghĩ Tương Như Nhân mang thai cực khổ gì. Dù sao đây là phủ thái tử ăn ngon ngủ ngon, có gì cần bận tâm. So với bên ngoài ngày qua như ý, nàng làm thai phụ như vậy là có vẻ hạnh phúc.

      Nhưng sau khi ngủ bên cạnh nàng đêm, Tô Khiêm Dương có nhận thức mới.

      Tương Như Nhân cả đêm tỉnh mấy lần. thế lúc ngũ còn xiay người ngừng vì bụng quá lớn, nàng nằm thế nào cũng thoải mái. Trong phòng hai nha hoàn hầu gạ luân phiên mát xa chân bị phù cho nàng. Mặc dù các nàng động tĩnh rất , nhưng ngủ ở bên cạnh, Tô Khiêm Dương vẫn bị đánh thức mấy lần.

      Làm nương người nào mà dễ dàng. Tương Như Nhân còn pgải xuống giường mấy lần xí. Cứ như vậy, trời rất nhanh sáng. Khi Tô Khiêm Dương dậy Tương Như Nhân cũng tỉnh. Nhìn thấy chút thâm nơi đáy mắt , mặt có lỗi "Tối qua ầm ĩ điện hạ quá rồi."

      Nàng tỉnh mấy lần cũng tỉnh mấy lần, tất nhiên là ngủ tốt. Tô Khiêm Dương thay xong y phục, bước tới sờ sờ trán nàng "Buổi tối sai người làm ít huân hương an thần đưa tới , cứ như vậy nàng cũng bị ép đến mệt."

      Đây là ý với nàng quả ngủ tốt. Tương Như Nhân kìm được cười trộm trong lòng trận. Tiễn vào triều, nàng nhắm mắt ngủ thêm nửa canh giờ rồi mới dậy.

      Ăn sáng xong Dao Hoa các thỉnh an. Thái tử phi thấy thân mình nàng như vậy khuyên nhủ "Tuyết sắp rơi rồi. Ngươi cũng cần đến thỉnh an, thân mình lớn như vậy đường cũng tiện"

      "Đa tạ nương nương quan tâm. Nương nương , thần thiếp cũng tính cầu nương ngài ân chuẩn đây." Tương Như Nhan cười cười, bụng của nàng là quá lớn.

      "Trong cung phái ma ma hộ sinh xuống. Thai của ngươi là song sinh, nhũ mẫu cùng ma ma hầu hạ nhiều hơn phần. Mấy ngày nữa đưa họ đên Linh Lung các để ngươi chọn." Thái tử phi ôn hòa nhìn nàng. Bụng càng lớn sinh hạ càng nguy hiểm. Ở đây dù ai ra nhưng trong tâm đều ràng.

      Ra khỏi Dao Hoa các, Tương Như Nhân rất chậm. Trương trắc phi bồi nàng cùng trở về. Nhìn tư thái giờ của nàng cười trêu "Bộ dáng này của ngươi kém trước đây nhiều lắm!"

      "Ân?" Tương Như Nhân quay đầu nhìn nàng. Trương Thấm nở nụ cười "Thế nào ta cứ thấy tại ngươi có chút khờ sao ấy? "

      Vốn là khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp. tại lại mượt mà, lộ ra chút đáng . Hơn nữa gần đây Tương Như Nhân phản ứng có chút chậm. Trương Thấm vừa hỏi xong, mặt Tương Như Nhân lại ra vẻ ngây ngốc.

      "Ta là do lười." Tương Như Nhân cười cười "Đợi đến lúc ngươi mang thai. Để xem ai cười ai."

      Trương Thấm cũng quá chạnh lòng, vẻ mặt phai nhạt chút "Trong mệnh nếu có rồi có. Trong mệnh cod khó cưỡng cầu. Cứ ghi nhớ chuyện này, cũng chỉ tự làm mình mệt mỏi."

      Những lời này đều là . Tương Như Nhân cũng an ủi gì nhiều, đưa tay vỗ vỗ bờ vai nàng.

      tới cửa Linh Lung các, Tương Như Nhân vừa định bước vào Trương Thấm kêu lên "À đúng rồi! Tam đệ muội của ta hoài thai rồi, hơn tháng. Tính toán chắc có lẽ tin cũng vừa tới Tương gia."

      " đúng là phải chúc mừng Tương trắc phi." Tương Như Nhân cười trêu chọc. Trương Thấm nở nụ cười, dặn nàng chậm thôi, quay người về hướng Ấn Nguyệt các.

      Tương Như Nhân về đến phòng ngồi xuống, thở hồng hộc. tới lui thế này tốn nhiều khí lực.

      Thanh Đông nâng chân nàng lên sạp mềm, dựa theo các động tác từ từ xoa bóp cho nàng. Hứa ma ma ở bên cạnh trấn an "Nhị tiểu thư có thai, Nhị phu nhân hẳn là yên tâm ít."

      "Nhị thẩm nghĩ thế nào ta . Có điều tổ phụ cùng Nhị thúc hẳn là yên tâm ít." Có đứa , làm nương, có lẽ thành thục hơn chút.

      Hứa ma ma bưng tới cho nàng chén canh ôn ngân nhĩ "Nhị tiểu thư cũng là người thông minh."

      Điều này Tương Như Nhân cũng thừa nhận. Tương Tâm Tuệ trừ bỏ luôn tràn ngập địch ý với nàng, chỉ cần có mặt nàng, nàng ta cũng xem là đủ tư cách tiểu thư khuê các.

      Tháng mười hai còn chưa đến, tuyết chờ kịp rơi trước. trận tuyết này so với năm trước còn mãnh liệt hơn. Qua mồng tám tháng chạp, toàn bộ Lâm An thành đều bị tuyết trắng bao phủ. Tuyết cũng có ý ngừng. Ngẫu nhiên rơi trận lại vô cùng dai dẳng.

      ít người mấy chục năm rồi cũng chưa từng thấy trận đại tuyết như vậy, cứ liên tục ngừng. Ở Lâm An thành dân chạy nạn tụ tập so với năm ngoái đông hơn nhiều. Số lượng tai nạn do tuyết bái lên cũng ngày càng nghiêm trọng.

      Đến cùng với năm mới là liên tiếp nhũng pháp lệnh được triều đình ban bố. Từ Lâm An thành hỗ trợ cho khu gặp tai ương cứ liên tiếp như vậy, mãi đến hai mươi tám tết, tuyết mới tạm ngừng.

      Tương Như Nhân lúc này thân mình hơn chín tháng, chuẩn bị lâm bồn. dưới Linh Lung các đều trong tình trạng sẵn sàng. Tương phu nhân cũng gửi ma ma đỡ đẻ ưng ý sang. Tương Như Nhân thai này là song sinh, bà mụ cũng phải đến ba người.

      Tương Như Nhân để Thanh Đông mở cửa sổ ra chút, tuyết ngừng, trời chút gió. Từ đây nhìn ra ngoài toàn bộ là khung cảnh màu trắng, tường đọng lại lớp tuyết dày.

      Nếu đầu năm nay tuyết vẫn còn rơi thêm trận nữa. Có lẽ đến hết tháng hai mới tan được hết lớp tuyết này. Tuyết tan so với tuyết rơi còn kạnh hơn. Bỗng nhiên Tương Như Nhân có loại dự cảm tốt lắm...
      lehanh, Halong-ngoc, tart_trung8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :