1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 9.2:

      Edit: hongheechan


      Theo liếm láp của tiểu hồ ly, vết thương lại dần dần mất máu đen, sưng phông cánh tay cũng nhanh chóng xẹp xuống, bao lâu, vết thương cầm máu, tiểu hồ ly nghiêng đầu sang chỗ khác ra hai ngụm nước miếng mặt đất, phi phi, máu độc của nữ nhân này là khó Uống....uố...ng!

      Nhổ xong rồi, chân sau đạp cái, chạy đến trong ngực Hàn Hàn điều chỉnh chút tư thế.

      "Được rồi?" Hàn Hàn kinh ngạc sờ sờ đầu tiểu hồ ly, thể tưởng tượng nổi nhìn cánh tay của Tình khôi phục như trước, đây cũng quá nhanh rồi, quả cầu trong ngực nàng tự đắc.

      "Chi chi." Đương nhiên được rồi, nhìn thấy vết thương chảy máu nữa sao?

      Nghe được tiếng , Bích Tiêu lập tức nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy cánh tay Tình quả nhiên tiêu sưng, nhất thời cực kỳ mừng rỡ: "Tạ Mạc nương để tiểu hồ ly giải độc cho Tình ."

      Ám Nhất cũng thể tưởng tượng nỏi há to mồm: "Mạc nương cái tiểu hồ ly này là cái giống gì, thần kỳ như vậy chứ?" Hỏi thăm được giống gì rồi, mình cũng mua con.

      "Các ngươi ra ngoài." Mộ Dung Ý phất tay cái, cắt đứt tiếp tục truy vấn của Ám Nhất.

      Tình chậm rãi tỉnh lại, sờ sờ đầu có chút hôn mê, buồn bực nhìn về phía Bích Tiêu: "Mới vừa rồi ta ngủ thiếp hả?"

      Bích Tiêu há hốc mồm: "Chúng ta ra ngoài ." Đỡ Tình hành lễ rồi ra bên ngoài.

      "Chuyện ngày hôm nay được truyền ." Con ngươi Mộ Dung Ý trầm trầm, hơi thở lạnh thấu xương ngay lập tức tràn ra ngoài.

      "Dạ." Ba người Ám Nhất rét lạnh, vội cúi đầu dạ tiếng, yên lặng lui ra ngoài.

      Bước chân Hàn Hàn vừa động, cũng muốn ra ngoài.

      "Đứng lại!" Lạnh lùng cất giọng đáp, Hàn Hàn cứng đờ, tức giận nhìn về phía Mộ Dung Ý, "Vương Gia phải ra lệnh cho chúng ta ra ngoài sao?" Khi dễ tiểu hồ ly của mình còn lấy quyền đè người, Vương Gia giỏi lắm sao?

      Nhìn khuôn mặt nhắn được tự nhiên của Hàn Hàn Mộ Dung Ý khỏi nhức đầu, tiểu nha đầu này coi con súc sinh hồng mao này thành mình mà nuôi dưỡng đó chứ? chỉ hạ bản năng xuống lần, tiểu nha đầu này lại tức giận!

      Vốn còn muốn nghiên cứu chút tiểu hồ ly này tốt, bây giờ nhìn lại, vẫn là để hôm nào thôi.

      Ngoắc ngoắc tay: " phải ngươi đói sao, đến dùng cơm."

      Thấy Nhiếp Chính vương chủ động hạ mặt xuống chuyện, Hàn Hàn cũng chuyển biến lại, ôm tiểu hồ ly hai bước đến bên cạnh bàn: "Ta phục vụ ngươi dùng cơm."

      " cần, ngồi xuống ăn chung." Khóe mắt liếc thấy vết đỏ bên gò má của Hàn Hàn vẫn như cũ, đưa tay móc ra cái bình từ trong lòng ngực, "Bôi lên mặt, giúp lưu thông máu."

      Lưu thông máu ư? Hàn Hàn nghi ngờ mở nắp bình ra ngửi, mùi thơm ngát Tuyết Liên nhàn nhạt xông vào mũi, mắt lập tức sáng lên, Thiên Sơn tuyết liên tinh khiết thiên nhiên, quả nhiên là đồ tốt!

      "Chi chi." Mắt tiểu hồ ly cũng sáng lên, lay móng vuốt vươn lỗ mũi lại gần miệng bình, dáng vẻ hưng phấn như muốn mang ra ngoài ăn hết cao Tuyết Liên bên trong.

      "Cái này thể ăn." Hàn Hàn đậy kín nắp bình lại, gắp miếng Gà uy xé từ bàn tới đây, "Ngươi ăn cái này."

      Cho ăn xong rồi, đột nhiên nhớ tới, bên cạnh mình còn có Nhiếp Chính vương ngồi, trong phủ có cầu, chủ tử hạ mệnh lệnh, người làm có tư cách động đũa , mới vừa rồi mình làm như vậy, tự nhiên quên rồi!

      Nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên gương mặt Mộ Dung Ý tối , tiểu nha đầu này nhìn hồng mao súc sinh kia, quả nhiên còn để ý hơn nhìn mình.

      Hàn Hàn lúng túng cười lấy lòng cười: "Cái đó, Vương Gia, ngươi ăn cái gì, ta gắp giúp ngươi. . . ."

      **

      Thấy Nhiếp Chính vương vào Lâm Giang lâu, lúc này người quỳ dưới đất mới hơi, từ từ đứng lên làm việc của mình.

      Mộ Dung Tường bị đánh cái tát, lúc này chỉ cảm thấy đau đớn hàm răng cũng giãn ra, nhất thời có tâm tình quan sát biểu diễn trâm hoa, dẫn theo gã sai vặt lập tức trở về phủ.

      Trần Thu Thủy nhu nhược yếu ớt đứng lên, nha hoàn cận thân Vân nhi thấy thế vội vàng tới đở cái, giọng : "Tiểu thư, ngài mới vừa rồi hù chết nô tỳ rồi, nhị tiểu thư cũng gần gũi với ngài, ngài tội gì vì nàng mà đắc tội với Vương Gia chứ, ngộ nhỡ Vương Gia nổi giận liên lụy tới người phải làm như thế nào?"

      "Ngươi biết cái gì?" Trần Thu Thủy lườm cái, thấy có người tới lập tức dừng lại, thêm lời.

      Nàng bênh tên ngu xuẩn Trần Y Nhân kia, mặt là vì tổ phụ, mặt khác là dù sao Trần Y Nhân cũng là muội muội của mình, nhiều người nhìn như vậy nếu như mình vì nàng mà chuyện, ngày hôm sau có lời đồn đại lưu truyền tới, điểm quan trọng nhất, nếu như tất cả mọi người đều sợ hãi Nhiếp Chính vương, mình có tình biểu trái lại người khác, lại có tình có nghĩa, tự nhiên Vương Gia chú ý tới mình, đến lúc đó, mình lại dùng chút thủ đoạn, vị trí Nhiếp Chính vương phi này còn có thể chạy sao?

      "Tên tiểu nha đầu kia chính là nữ đầu bếp như lời đồn sao, dáng dấp gầy teo nho , làm sao Vương Gia có thể nhìn trúng nàng ta chứ?" Cháu của Hữu Thừa Tướng Lưu Như Nguyệt hiểu hỏi người chung quanh, nàng cũng do nghe tin tức nên chạy tới, nhưng lúc tới chuyện kết thúc rồi, nàng cũng chỉ thấy Mộ Dung Ý kéo tay Hàn Hàn tiến vào Lâm Giang lâu.

      "Nhìn dáng dấp đúng vậy, trừ nàng, Vương Gia còn thân cận với nữ nhân nào khác?" Trả lời nàng là người mặc váy thất thải linh (váy bảy màu có đính chuông) Hoàng Bộ Chân.

      Hoàng Bộ Chân là dòng chính nữ của đương kim hoàng thúc Vĩnh Thân Vương, kim chi ngọc diệp chân chân chính chính.

      ngờ Hoàng Bộ Chân cũng tới, Lưu Như Nguyệt vội vàng hành lễ: "Bái Kiến Chân Quận chúa."

      "Ừ, đứng lên ." Hoàng Bộ Chân phất tay cái, nhìn về phía Mộ Dung Tiên cùng tới, "Tiên nhi, ta đoán sai chứ?"

      "Cũng chỉ là tiện tỳ, chỉ có bàn tay làm ra thức ăn ngon, lại được đại ca coi như bảo bối mà sủng ái, dung mạo cũng bình thường, coi mình là cái kim của quý nhân!" Nhắc tới Hàn Hàn, mặt Mộ Dung Tiên đầy chán ghét, cho tới bây giờ đại ca sủng ái nàng như thế đâu, tại sao lại có vẻ mặt ôn hoà với dân đen như thế!

      "Có thể để Vương Gia đối đãi khác biệt như thế, tất nhiên nữ đầu bếp này cũng có chỗ độc đáo của nàng ta rồi." Trần Thu Thủy chen miệng.

      "Cái gì mà chỗ độc đáo, cũng chỉ là chút thủ đoạn xấu xa của người nghèo thôi!" Mộ Dung Tiên càng thêm phẫn hận, đầy mắt khinh bỉ khinh thường.

      "Tiên nhi." Tằng Lăng Nhi lặng lẽ đưa tay kéo kéo y phục Mộ Dung Tiên, sử dụng ánh mắt ý bảo nên thêm gì nữa.

      "Sợ cái gì, chỉ là tiện tỳ, chẳng lẽ bản nương còn được nàng ta! Đó là đại ca ruột thịt của muội muội!" Mộ Dung Tiên phẫn hận vạch tay Tằng Lăng Nhi ra, "Ta còn muốn nhìn đại ca vì tiện tỳ đó có thể xử muội muội ta đây như thế nào!" Mặc dù từ đại ca thích nàng, nhưng dầu gì máu mủ tình thâm, nàng cũng tin đại ca thực người người ngoài mà xử trí mình.

      Người chung quanh nhất thời im lặng, mới vừa rồi Lí Quận Vương cũng chỉ mắng nữ đầu bếp đó câu, liền bị Nhiếp Chính vương tát trước mặt mọi người, còn ép quỳ xuống, lẽ ra, Lí Quận Vương cũng là em trai ruột thịt của Nhiếp Chính vương đó, tại Mộ Dung Tiên lại như vậy. . . . . .

      Mọi người rối rít thức thời ngậm miệng tiếp nữa.

      "Nghe biểu diễn qua buổi trưa mới bắt đầu, nếu như các vị tỷ muội ghét bỏ, bằng đến thuyền hoa nhà ta ngồi chút?" Ôn Dung Dung mặc váy Hoa Hồ Điệp màu hồng thêu hoa trăng mở miệng cười.

      Ôn Dung Dung là dòng chính nữ của Tả Thừa Tướng, Tả Thừa Tướng Ôn Đồng Lam là do tay Mộ Dung Ý đề bạt lên, là người khôn khéo, từ Ôn Dung Dung chịu ảnh hưởng từ Ôn Thừa tướng, đối đãi xử với mọi người rất chu đáo, ở trong giới con cái quý tộc cực kì được hoan nghênh.

      " nghe thuyền hoa nhà Tả Thừa Tướng cực kì lịch tao nhã từ lâu, Ôn tỷ tỷ lại huệ chất lan tâm (*), bố trí rất là ấm áp, vẫn muốn lên ngó ngó, tại cuối cùng chờ đến cơ hội, nếu Ôn tỷ tỷ lên tiếng, vậy ta nên cũng khách khí." chuyện là Hộ bộ thượng thư Liễu Thanh dồn nhi nữ liễu cong cong.

      (*) huệ chất lan tâm: ý tấm lòng nữ tử thuần khiết như hoa huệ, tao nhã như hoa lan (baidu)

      Tả Thừa Tướng đứng đầu quan văn, thống lĩnh bách quan, Tả Thừa Tướng lại là thuộc hạ của Nhiếp Chính vương, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, bất luận quyền thế hay triển vọng cũng hơn hẳn Hữu Thừa Tướng hơn sáu mươi tuổi sắp sửa thành gỗ mục, vì vậy, mỗi lần ra ngoài du ngoạn, mọi người rất tự nhiên đưa mắt thả vào người Ôn Dung Dung.

      "Như ngươi , thuyền hoa của Ôn tỷ tỷ cũng phải là đất hổ sói, ta nghĩ tiếng là được, chẳng lẽ còn phải chờ cha ta mời sao." Ôn Dung Dung giận tiếng, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, dáng vẻ cực kì thân mật quen thuộc.

      "Tất nhiên thuyền hoa của Ôn tỷ tỷ phải đất hổ sói, chỉ là Liễu muội muội suy nghĩ rất lâu, nên cố ý như thế thôi, tỷ tỷ nên để bụng nàng ấy." theo thấy thú vị cười hì hì.

      Ôn Dung Dung cười tiếng, nhìn về phía Hoàng Bộ Chân và Mộ Dung Tiên: "Nếu như Chân Quận chúa và Tiên nhi tiểu thư ghét bỏ, bằng cũng đến thuyền hoa nhà ta ngồi chút?"

      Hoàng Bộ Chân vừa động, tiếng chuông ở mép váy vang dội: "Dù sao ngồi ở quán rượu cũng thú vị, nên đến thuyền hoa nhà muội xem thôi."

      Lúc này Mộ Dung Tiên cũng áp đầy ngập lửa giận xuống, khôi phục lại bộ dáng đoan trang: "Như thế, vậy ta theo Chân Quận chúa cùng chút."

      Hai vị này quý nữ lên tiếng, tự nhiên mọi người cũng hưởng ứng theo, đoàn người từ từ tới thuyền hoa Thập Lý Đàm.

      Con Lại Bộ Thượng Thư Mai Lương - Mai Nhược Lâm đột nhiên cười tiếng: "Nữ đầu bếp bé này có thể được Vương Gia trông chừng như thế, chắc phẩm vị trong tương lai quá thấp, nếu chúng ta gặp nhau mà mời nàng tới như vậy sợ sau khi Vương Gia biết mất hứng, bằng chúng ta để người mời vị nương tới được ?"

      Có Mai Nhược Lâm đề nghị, đáy lòng của mọi người đều cảm thấy hứng thú với Mạc Hàn Hàn, nghe vậy vội dốc hết sức khen ngợi nàng nghĩ chu đáo.

      Nhưng mà để người nào đây? Mọi người nhìn hai bên chút, bất kể người nào mời, đồng nghĩa với việc bảo đảm với Vương Gia, nhất định có thể bảo vệ nữ đầu bếp này bị tổn thương mới được.

      Nhưng mà nay tâm tư mọi người khác nhau, nào ai biết mời nữ đầu bếp bé kia tới đây rốt cuộc trong lòng mọi người tồn ý định gì. Vì vậy nhất thời hai mặt nhìn nhau, dám xuất đầu.

      Lông mày thanh tú của Hoàng Bộ Chân vặn vặn: " phải chỉ là nữ đầu bếp sao, có cái gì tốt mà rụt rè? Xuân Nhi, cầm thiệp của Bản Quận chúa, mời. . . . Nữ đầu bếp đó tên gì?" Nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Tiên, Mộ Dung Tiên bĩu môi: di0.n.d`0nl.eq-uyd-n "Mạc Hàn Hàn, nghe tên biết là dân đen!"

      "Mời Mạc Hàn Hàn đí tới đây." Đối với nhục mạ của Mộ Dung Tiên, Hoàng Bộ Chân hoàn toàn thấy, có sủng ái nữa nhưng cũng chỉ là nô tài, ở nhà nàng phụ vương nàng cũng nhất thời sủng ái nhiều hơn, bất kể nhiều sủng ái như nào, cũng chẳng qua mấy ngày nhét vào sau đầu, hoa nở ngày hôm qua, có cái nào có thể vượt tiêu chuẩn của chủ tử chứ?

      Vì vậy, mặc dù nghe Mạc Hàn Hàn này được Nhiếp Chính vương nhìn trúng, Hoàng Bộ Chân cũng bỏ nhiều vào trong lòng, mời nàng tới đây, nhưng mà cũng chỉ là muốn nhìn xem nữ đầu bếp có chỗ đặc biệt gì chút thôi.

      "Chân Quận chúa mời ta qua sao?" Trong tay Hàn Hàn cầm thiệp hoa mai tản ra mùi thơm tinh xảo nhàn nhạt, đôi lông mày đen hình ánh trăng khẽ nhíu lên, vô duyên vô cớ , làm sao đối phương lại muốn đưa thiệp mời cho nữ đầu bếp bé như nàng chứ?

      "Dạ, các vị nương ở thuyền hoa Thập Lý Đàm chuẩn bị bữa tiệc, mời Mạc nương sang." Có Nhiếp Chính vương ngồi ở bên, Xuân Nhi khẩn trương đến mức chân cũng đảo quanh, vội kính cẩn .

      Hàn Hàn nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Ý, đưa thiệp mời trong tay tới: "Ta nghe phân phó của vương gia."

      Mộ Dung Ý nhàn nhạt mân hớp trà: "Mời ngươi , để Tình Bích Tiêu theo."

      Lúc này Tình khôi phục như cũ, đứng hầu với Bích Tiêu ở trong phòng, nghe chủ tử nhà mình như vậy vội vàng gật đầu: "Nô tỳ nhất định chăm sóc nương tốt."

      "Ừ." Mộ Dung Ý đáp tiếng nhàn nhạt, có Ám Ngũ Ám Lục ở đây, chắc tiểu nha đầu này cũng bị thua thiệt.

      Mặc dù Hàn Hàn quá muốn , dù sao nàng cũng chưa bao giờ tiếp xúc với người đột nhiên đưa thiếp mời đến nàng, là Quận chúa địa vị cao cao tại thượng, ở cổ đại thứ bậc nghiêm ngặt như này, nàng cũng nhận ra đối phương mời nàng qua chỉ đơn thuần là uống trà thêm giao tình, ai biết còn chứa tâm tư gì, nhưng thấy Nhiếp Chính vương cũng lên tiếng, nàng cũng còn cách nào, đành phải đứng lên ôm tiểu hồ ly ra ngoài theo tiểu nha đầu.

      Mộ Dung Ý nhìn tiểu hồ ly trong ngực Hàn Hàn chút, ánh mắt lòe lòe, ngăn cản, có tiểu hồ ly này ở đó, càng yên tâm hơn chút, nhớ tới biểu mới vừa rồi của tiểu hồ ly, chân mày khẽ nhíu, linh hồ phải đầy bụi bẩn sao, sao lại biến thành màu đỏ tươi đẹp như thế? Chẳng lẽ đời có linh hồ thứ hai, hay tin tức Mộc Phong cho là sai?

      Nhấc tay cái: "Gọi Mộc Phong đến."

      "Dạ." Ám Nhất nhận lệnh, ra cửa, bóng đen nhanh chóng nhảy ra từ nóc phòng, biến mất thấy gì nữa.

      **

      Hàn Hàn theo Xuân Nhi xuống quán rượu tiến vào thuyền hoa tinh xảo hoa lệ.

      Trong thuyền hoa chúng quý nữ cười ríu rít thảo luận cái gì đó, thấy Hàn Hàn tới đây lập tức dừng tiếng lại, rối rít nhìn lên nhìn xuống đánh giá .

      Dẫn Hàn Hàn vào thuyền hoa, Xuân Nhi lập tức tới sau người Hoàng Bộ Chân: "Quận chúa, người tới rồi."
      Last edited by a moderator: 3/7/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 9.3:

      Editor: hongheechan


      Hai mắt Mộ Dung Tiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hàn Hàn, lông mày nhướn lên: "Ngươi chính là Mạc Hàn Hàn?" Giọng cao cao tại thượng khiến Hàn Hàn cau mày.

      Hàn Hàn học bộ dáng của nàng ta nhướn lông mày hình trăng, cằm mượt mà khẽ nâng lên: "Ngươi là ai?" Mặc dù thằng nhãi Nhiếp Chính vương này bí mật giày vò nàng nàng, nhưng trước người khác vẫn rất bao che, nếu như những người này dám gây khó khăn cho mình, chắc rằng Nhiếp Chính vương kia ngồi nhìn mà để ý tới.

      Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Hàn Hàn lúc mới vừa vào vương phủ rất cẩn thận chặt chẽ, ngôn ngữ cũng ngày càng lớn mật.

      Có núi dựa mạnh mẽ như vậy, cần uổng phí!

      "Càn rỡ, đây là dòng chính nữ của đương kim Vĩnh Thân Vương - Chân Quận chúa, là người mà nô tài có thể hỏi sao?" đợi Hoàng Bộ Chân chuyện, mặc bộ quần áo lụa mỏng màu vàng nhạt bên cạnh lập tức cả giận .

      Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng người thoáng qua, mặt kia bị Bích Tiêu tát cái, "Vương Gia có lệnh, khinh thường Mạc nương cũng giống như khinh thường Vương Gia, phải trừng trị trước, cảnh cáo sau." Bích Tiêu lui trở về bên cạnh Hàn Hàn, khẽ cất cao giọng .

      Hàn Hàn ngạc nhiên nhìn về phía Bích Tiêu, lúc nào Nhiếp Chính vương có mệnh lệnh này, sao nàng biết? Nhưng mà bây giờ phải là lúc để nàng tìm tòi nghiên cứu điều này, tóm lại, có những lời này, về sau nàng cũng có thể còn cố kỵ gì.

      Nữ nhân bị đánh vừa giận vừa sợ, bụm mặt muốn nổi giận, nhưng nghe xong lời của Bích Tiêu trong mắt lóe lên tia sợ hãi, khí thế nhất thời ỉu xìu xuống, dám lời.

      Hàn Hàn lườm nàng ta cái, nhìn nàng ta ngồi chỗ ở hàng ghế cuối cùng, mặc dù hiểu lắm cái lễ tiết ở cổ đại này, nàng cũng biết chỗ ngồi này là vị trí được coi trọng nhất, xem ra gia thế bối cảnh nữ nhân bị đánh này cũng rất bình thường ha.

      Hoàng Bộ Chân cũng ngờ nha hoàn Hàn Hàn mang tới lại đột nhiên động thủ đánh người, hơn nữa xem ra võ công kém, suy nghĩ khẽ động, cũng coi trọng Hàn Hàn mấy phần, gật đầu cái: "Tới ngồi ." Tiện tay chỉ vị trí cuối cùng, đó là vị trí chuẩn bị cho Hàn Hàn từ sớm, ngay sát cửa, cũng chỉ tốt hơn đúng chút.

      Hàn Hàn cầu đối với mấy cái thứ tự ghế này, trước khi đến chỉ vào những thứ này những quý nữ này có thể xem trọng mình, rất thản nhiên mang theo Tình Bích Tiêu ngồi xuống.

      đợi Hàn Hàn ngồi xong, chúng nữ tử bên trong thuyền hoa tiếp tục cười ríu rít đàm luận, Hàn Hàn nghiêng lỗ tai nghe chút, cũng chỉ phường tơ lụa nhà nào đa dạng đúng mốt, cửa hàng châu báu nhà nào mới rat rang sức đẹp mắt, lại có son phấn nhà nào khiến biến hóa tính tế trơn bóng. . . . . .

      người nào để ý tới Hàn Hàn, Hàn Hàn nhàm chán nhìn chung quanh, nghĩ tới có thể dứt khoát trực tiếp như vậy hay ?

      "Ngươi tên là mạc Hàn Hàn?" nữ tử có cái mặt tròn tới trước mặt Mạc Hàn Hàn nghiêng đầu hỏi.

      Hàn Hàn gật đầu cái, hiểu cảm thấy trước mắt hơi quen mắt: "Ngươi là?"

      "Ta tên là Tiếu Tường Vi, muội muội Tiếu Nguyên Bồi." Tiếu Tường Vi cười ha ha gật đầu cái, "Ta có thể ngồi xuống bên cạnh ngươi được ?"

      ra là muội muội Tiếu Nguyên Bồi. Hàn Hàn gật đầu: "Mời ngồi."

      Tiếu Tường Vi khách khí ở bên ngồi xuống: "Ta nghe ca ca nhắc tới ngươi mãi, ngươi làm thức ăn ngon siêu cấp, có phải vậy hay hả?"

      Mặc dù mọi người chuyện, nhưng lực chú ý đều đặt ở bàn của Hàn Hàn, nghe Tiếu Tường Vi hỏi như thế, lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Hàn Hàn xem nàng trả lời thế nào.

      Mộ Dung Tiên khinh bỉ liếc cái: "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là nữ đầu bếp riêng của đại ca thôi, ra cũng làm cơm cho nam nhân khác."

      Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, hơi im lặng nhìn Mộ Dung Tiên, đầu nữ nhân này bị lừa đá chứ, chỉ là làm cơm thôi, sao lời này lại khiến nàng giống như hồng hạnh xuất tường vậy hả?

      Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tiếu Tường Vi: "Món ăn ta làm chỉ có kiểu dáng hơi đặc biệt thôi, cũng có chuyện gì ngạc nhiên , Tiếu công tử thích ăn, cũng chỉ là thích hợp với khẩu vị của mà thôi."

      "Là như thế sao?" Tiếu Tường Vi nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

      "Cũng chỉ là thôn , có thể làm ra mỹ vị gì chứ, ra là cũng chỉ là kẻ trục lợi mượn dáng vẻ mới mà thôi, con chim trĩ vì muốn phi thân lên đầu cành làm Phượng Hoàng nên mới có thủ đoạn hạ lưu này, quả nhiên là tính chất của những dân đen." Mộ Dung Tiên rồi khinh bỉ lườm Hàn Hàn cái.

      Hàn Hàn giơ tay lên, ngăn Tình Bích Tiêu sắp sửa động thủ, đầu hơi đau, quả nhiên nữ nhân này bị lừa đá chỉ lần, sao giống chó điên cứ cắn mình thả vậy, con cọp phát uy đúng là coi mình thành mèo bệnh!

      Có phần rối rắm gật đầu: " ra ta vốn muốn làm phượng hoàng, nhưng nhìn thấy Mộ Dung tiểu thư cả người là điệu bộ phượng Hoàng. . . . Ai" Thở dài tiếng, mặt tiếc hận lắc đầu cái, "Ta đột nhiên cảm thấy làm chim trĩ vô cùng tốt."

      "Ngươi cái gì?" Mộ Dung Tiên bị kích thích máu dâng trào, giọng bỗng dưng cất cao, ngoan độc trừng mắt về phía Hàn Hàn.

      "Phượng lệ cửu thiên (*) phải khiến trăm loài chim đều tranh đua tiếng hót sao? Sao con Phượng Hoàng này vừa kêu chim choc cũng bay , ừm, cả cá cũng chìm xuống đáy nước." Hàn Hàn làm bộ móc lỗ tai ngó ngó ra bên ngoài, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộ Dung Tiên hỏi, đợi Mộ Dung Tiên trả lời, bừng tỉnh hiểu ra vỗ vỗ đầu, "A, ta hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng biến thành Phượng Hoàng giả sao, mới khiến cho những loài chim này bị dọa chạy? Ấy da da, ta là chim trĩ biến thành Phượng Hoàng nên thủ đoạn dùng là thủ đoạn hạ lưu, vậy phong cách cao quý như ngươi, dung nhan đoan trang, cử chỉ ưu nhã, là thục nữ điển hình, vậy thủ đoạn dùng để biến thành Phượng Hoàng chắc chắn là hạ lưu rồi, bằng nhân cơ hội này dạy ta chút, để cho ta đỡ phải đường quanh co."

      (*) Tiếng chim Phượng bay đến chín tầng mây.

      để Mộ Dung Tiên chuyện, Hàn Hàn vung loạt lời ra, Mộ Dung Tiên tức giận đến hoa mắt chóng mặt, lớn như vậy, bất kể đến nơi nào nàng đều được mọi người dọn đường nâng niu, chưa bao giờ bị người ta châm chọc chế giễu qua như thế, cái đập hung hăng vỗ lên bàn, cốc chén rung chuyển: "Càn rỡ, tiện tỳ ngươi muốn tìm chết! Người tới. . . . . ."

      Lông mày Hoàng Bộ Chân nhíu lại: "Được rồi, chỉ là chơi thôi, vậy mà ngươi cũng coi là , mau giảm nhiệt, dùng lực lớn như vậy, cẩn thận tay bị thương." Mạc Hàn Hàn là người nàng mời tới, ngôn ngữ nhục nhã có thể, nếu quả tạo ra ngoại thương, làm tốt giao phó của Nhiếp Chính vương.

      Mộ Dung Tiên phải , bị bên Tằng Lăng Nhi lôi kéo ngồi xuống.

      Thấy Mộ Dung Tiên trấn an lại, Hoàng Bộ Chân vui nhíu nhíu mày nhìn về phía Hàn Hàn: "Tuy đùa, nhưng là tôn ti khác biệt, về sau Mạc nương nên lời này nữa mới đúng."

      Biết vị Quận chúa trước mắt này muốn dàn xếp ổn thỏa, Hàn Hàn mặn nhạt đáp tiếng, về sau có hay , cũng phải xem thái độ của đối phương .

      cuộc sóng gió cứ như vậy bị cho qua, mọi người lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

      "Ngồi thú vị, bằng chúng ta đối thơ uống rượu như thế nào?" Ôn Dung Dung ngồi ở chủ vị cười .

      "Có thể, như thế chẳng nhưng lịch tao nhã thú vị, còn có thể giết thời gian, đúng là nên như thế." Trần Thu Thủy cười gật đầu cái, lần đầu tiên bày tỏ đồng ý. Nàng được xưng là tài trí hơn người, mỗi lần đối rượu cũng có thể xuất sắc, lời đó của Ôn Dung Dung rất hợp tính toán của nàng.

      Tằng Lăng Nhi cười theo: "Là muốn chơi ‘bắn che’(*) sao?"

      (*)Bắn che, trò chơi dân gian của người Hán gần với trò chơi xem bài đoán vật. Trong cái âu, hay lọ và để vật vào trong đó sau đó phủ lên, để người ta suy đoán vật bên trong là thứ gì. 《 Hán thư • Đông Phương Sóc truyền 》: Theo ghi chép, trong hoàng cung đời Hán lưu hành trò chơi bắn che. Vật cất giấu trong trò chơi phần lớn là chút đồ dùng hàng ngày, như khăn mặt, cây quạt, bút mực, hộp lọ..."

      "Đó là tự nhiên, khuê các vẫn luôn thích chơi ‘ bắn che ’văn nhã." Ôn Dung Dung cười gật đầu cái.

      "Bây giờ chúng ta chơi bắn che cũng phải khó khăn, dù sao từ bé thi từ ca phú của chúng ta nhiều hơn săn bắn, chơi nhiều thành quen, con nít ba tuổi cũng có thể đoán hơn mấy thứ, nhưng mà vị Mạc nương này. . . ." Mặt Tằng Lăng Nhi khổ sở nhìn về phía Hàn Hàn, " biết Mạc nương có thể cùng chơi đùa với chúng ta hay ?"

      Hàn Hàn liếc mắt xem thường, Tằng Lăng Nhi này có thể mạnh hơn nhiều so với cái người có đầu óc Mộ Dung Tiên kia, nghe lời này, ràng châm chọc mình thô bỉ ngu ngốc, bằng cả con nít ba tuổi, còn cố tình tốt đẹp như thế, bộ dáng lo nghĩ vì mình.

      Bộ dáng nhu nhược như hoa bạch liên này, nàng nhìn đều cảm thấy nhột chân hung hăng đạp lên mấy cái có lỗi với diễn xuất hoa bạch liên nhà người ta rồi.

      Hít hơi, Hàn Hàn đột nhiên sinh ra cỗ hào khí nhà nho khẩu chiến của Gia Cát Lượng.

      Đón nhận ánh mắt thấy kịch hay của mọi người, khẽ mỉm cười: "Chơi cũng phải được, dù sao ta chỉ biết nấu cơm, sợ là bằng cả con nít ba tuổi."

      Trong mắt Tằng Lăng Nhi xẹt qua tia đắc ý, vừa muốn gì, nghe Hàn Hàn tiếp tục : "Nhưng mà hôm nay ta có thể vinh hạnh tham khảo Tăng tiểu thư phen như vậy, ta cũng rất vinh hạnh, đúng lúc trước đó vài ngày ở trấn ta nhìn thấy câu đối, chỉ có vế có vế dưới nên trong lòng rất là tiếc nuối, Tằng nương đại tài, bằng chỉ điểm cho ta cái?"

      Tằng Lăng Nhi nghe vậy khẽ mỉm cười: "Đại tài dám, nhưng chỉ bảo ít có thể, thỉnh Mạc nương cứ ." Chỉ là thơ đối ngẫu của người trong thôn có cái gì khó,di-nd.a.n;l.e`q`u`yd-n cũng chỉ có dân đen ngu ngốc này chưa từng trải qua việc đời mới cảm thấy làm khó, hôm nay càng muốn dạy dỗ nàng ta tốt, để cho nàng để biết cái gì mới là quý tộc chân chính.

      Mộ Dung Tiên cũng lên tinh thần, chờ Hàn Hàn xong mới nhục nhã nàng phen tốt.

      Tiếu Tường Vi hơi khẩn trương kéo kéo tay áo Hàn Hàn: "Mạc nương. . . ."

      Hàn Hàn trấn an võ võ tay của nàng, cười với Tằng Lăng Nhi: "Câu thơ đối ngẫu này là như vậy: ‘ trống hai mẫu đùa ba phen phong tình biết tứ liêm năm sỉ sáu nghị bất ổn dùng chín loại tư thế hết sức hạ lưu’ ta cũng biết đây có ý gì, chỉ cảm thấy hết sức thuận miệng nên ghi nhớ, kính xin Tăng tiểu thư đối lại chỉ điểm."

      Hàn Hàn xong, ngay lập tức trong bữa tiệc có mấy người đỏ mặt, Mộ Dung Tiên còn gầm lên tiếng đứng lên: "Mạc Hàn Hàn, rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ ?"

      Hàn Hàn vô tội nháy mắt mấy cái: "Chỉ là câu đối, làm sao lại cần đến thể diện biết xấu hổ? Chẳng lẽ là đôi câu đối này có vấn đề gì sao?"

      "Đôi câu đối này dĩ nhiên. . . ." Mặt Mộ Dung Tiên đỏ lên, phẫn hận trừng Hàn Hàn cái, lên lời, ngồi xuống nghiêng đầu để ý tới nữa.

      "Đó chính là có vấn đề gì rồi." Hàn Hàn gật đầu cái, " có vấn đề kính xin Tằng tiểu thư giáo ra câu đối mới đúng."

      Da mặt Tằng Lăng Nhi căng ra, đến vế đối đồi phong bại tục, phải là những thứ mà tiểu thư khuê các các nàng có thể nghe, dù có thể nghe, nàng cũng phải có thể đối được câu đối khó khăn như vậy, nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ Trần Thu Thủy.

      Câu đối vừa ra, Trần Thu Thủy liền quay đầu chuyện cùng với những người cùng bàn rồi, coi như nghe được.

      Tằng Lăng Nhi lại chưa từ bỏ ý định liếc về phía mấy tiểu thư có văn phong tốt hơn mình, chỉ tiếc rằng ánh mắt của nàng vừa đảo qua, chúng nữ tử đều nghiêng đầu chuyện, hoặc cúi đầu loay hoay nhìn trang sức người, rối rít làm bộ như thấy.

      Nhìn qua vòng, thấy ai có thể giúp đỡ mình, da mặt Tằng Lăng Nhi càng đỏ hơn.

      Hàn Hàn giống như nhìn thấy Tằng Lăng Nhi quẫn bách, hiểu thúc giục: "Câu đối này rất khó sao? Ta cho rằng Tăng tiểu thư từ học tập thi từ ca phú, tinh thông văn chương, chẳng lẽ lại đối ra được?"

      Da mặt Tằng Lăng Nhi đỏ lên nhanh chóng, há hốc mồm, nhưng phát ra tiếng.

      Hoàng Bộ Chân nhìn nổi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Hàn Hàn: "Chỉ là vui đùa thôi, ngươi cần gì lấy bộ dáng bắt buộc làm khó Lăng Nhi?"

      "Bắt buộc sao?" Hàn Hàn hiểu sờ đầu cái, "Nhưng mới vừa rồi nghe Tằng tiểu thư , ta bằng con nít ba tuổi còn mà còn đối ra vế phía dưới sao? Chẳng lẽ là vế dưới của ta đúng?"

      "Vế dưới gì?" Tằng Lăng Nhi hoàn toàn tin Hàn Hàn có thể đối được câu đối, nhìn Hàn Hàn hỏi, chỉ cần nàng ta đối vế dưới đúng, nàng mà có thể mượn cơ hội mà châm biếm nàng ta tốt phen, cũng bỏ qua xấu hổ này.

      Hàn Hàn hắng giọng: "Vế dưới chính là: miệng hai lời ba bức người biết tứ thư ngũ kinh sáu vận bảy ngã tám nghiêng hủy văn hóa Cửu Châu vô cùng đáng giận!" xong động miệng, làm như vô cùng hiểu , "Đọc cũng rất thuận mà, làm sao đúng chứ? Như qua, ta còn muốn đa tạ Tằng tiểu thư, phải gặp ngài ta cũng nhớ nổi vế dưới đâu."

      Lúc này đừng Tằng Lăng Nhi, ngay cả ánh mắt những người khác nhìn Hàn Hàn đều khác di, ở nơi này phải là tài năng, ràng là đại tài! Nhất là vế dưới Tằng Lăng Nhi hai mặt, biết lễ nghi thơ văn, nhắc nhở lịch còn mắng chửi người mang theo thô tục nhưng lại tận xương ba phần.

      Nhất thời trong lòng mọi người lại có đánh giá mới với Hàn Hàn, Tằng Lăng Nhi càng xấu hỗ thêm như muốn tìm cái bàn để chui xuống dưới.

      Khóe môi Hàn Hàn câu lên, duỗi người cái: "Ra ngoài lâu sợ Vương Gia lo lắng, các vị tiếp tục vui đùa, ta về trước." rồi cũng chờ người tiễn, đứng lên ôm tiểu hồ ly đến bên ngoài.

      Mặc dù nàng sợ họ, nhưng hục hặc với với đám nữ nhân nhàm chán rất phí đầu óc, đáng giá.
      Last edited by a moderator: 3/7/16
      Nga Nhi, TrâuNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Sao mình thấy chương này k khớp với chương trc nhỉ

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 10: trận phong ba.

      Edit: hongheechan


      "Này nha , ta bảo hôm nay rất náo nhiệt đúng ? Ngươi lại muốn ra đây, biết ngày ngày núp ở trong vương phủ luyện võ có gì tốt." Mộc Phong mang theo Mộ Dung Lân vừa vừa nhìn chung quanh Thập Lí Đàm, nghĩ nơi nào có thể .

      Mộ Dung Lân nhịn được mà phẩy phẩy cánh tay, dung nhan quyến rũ hơi nhíu lại: " đám nữ nhân nghiêng nghiêng ngả ngả ở chỗ này, có gì để nhìn, còn bằng lão tử luyện chuyến quyền đến sảng khoái!"

      "Ta dù gì ngươi cũng là công tử thế gia, có thể có chút điệu bộ của quý công tử hay ? Sao cả ngày đánh đánh giết giết như vũ phu vậy?" Mộc Phong cực kì tán đồng nhìn Mộ Dung Lân cái, cảm thấy phải dạy dỗ tốt.

      Mộ Dung Lân khinh thường nhìn : "Làm quý công tử để làm cái gì, có thể ăn? Có thể uống sao? Hay còn có thể ra trận giết địch?"

      "Ngươi. . . . . ." Mộc Phong im lặng, " tại thiên hạ thái bình, có cần ngươi ra trận giết địch sao? Dáng vẻ ngươi luôn đạo đức như thế, cẩn thận có người lấy ngươi!"

      " có người lấy mới tốt, vì lão tử cực kì hiếm có đó!" Mộ Dung Lân bĩu môi khinh thường, hoàn toàn để ở trong lòng.

      Khuôn mặt Mộc Phong động động, đột nhiên thần bí tiến tới giọng : "Công Tôn tiểu thư ngày đó ngươi là ai?"

      Mặt Mộ Dung Lân đỏ lên, cảnh giác nhìn về phía Mộc Phong: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

      Mắt Mộc Phong híp lại, nhìn dáng vẻ này, có thú vị nha!"Mặt ngươi đỏ cái gì, ta chỉ tò mò hỏi chút thôi, có cái gì thể sao?"

      "Thúi lắm! Lão tử có cái gì thể ?" Mắt xếch quyến rũ Mộ Dung Lân giận dữ nhìn Mộc Phong.

      " có gì thể , vậy ngươi chút sao." Mộc Phong chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

      "Ta. . . . . . Tại sao lão tử phải cho ngươi biết? Lão tử !" Ngay cả tai Mộ Dung Lân cũng đỏ, hung ác gào xong, trực tiếp lướt qua Mộc Phong về phía trước.

      Mộc Phong nhấc chân vừa muốn đuổi theo, bóng đen rơi xuống chắn trước người : "Mộc thần y, Vương Gia cho mời."

      . . . . . .

      Mộ Dung Lân thoát khỏi Mộc Phong về phía trước, mơ hồ cảm thấy có mấy nam tử thỉnh thoảng nhìn về phía , nhịn được nhíu nhíu mày, đây chính là nguyên nhân thích đến nơi có nhiều người tới, luôn có vài tên ngu xuẩn có mắt muốn tiến lên tìm chết.

      Nhìn dòng người hối hả trước mặt cái, trong mắt xếch xinh đẹp xẹt qua tia phiền não, cũng biết những dong chi tục phấn này có gì để nhìn, người người chen qua đến xem!

      Bước chân chuyển động, sải bước tới đám người ngược lại.

      "Vị công tử này, sao vừa tới rồi?" Trong rừng cây bên ngoài Thập Lí Đàm, Mộ Dung Lân vừa mới bước vào, nam tử quần áo cao quý, bước chân mơ hồ ra từ trong rừng, khó khăn lắm mới ngăn trở được đường của .

      Mộ Dung Lân nhịn được chau chau mày: "Tránh ra!"

      "Còn rất nóng nảy." Nam tử kia mở đôi mắt sắc nheo nheo thẳng đến khuôn mặt Mộ Dung Lân dò xét, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, lòng ngứa ngáy khó nhịn, liếm liếm môi cười , "Ngươi biết gia là ai ?"

      "Ta quản ngươi là ai, thừa dịp tại lão tử muốn đánh nhau, mau cút ngay cho ta!"

      "Càn rỡ! Ngươi biết công tử nhà ta là ai , dám chuyện với công tử nhà ta như vậy. Ta cho ngươi biết, công tử nhà ta là con trai trưởng của Trấn Quốc Công, cháu ruột của đương kim Thái hậu Trương đại công tử Trương Viễn Sơn, coi trọng tiểu tử ngươi là cho tiểu tử ngươi thể diện, tiểu tử ngươi đừng biết thân phận!" Mấy người ra từ cánh rừng bên ngoài, quát lên trước mặt .

      "Câm miệng! Đồ có mắt, vào đây kêu la cái gì, dọa hỏng tiểu mỹ nhân làm sao có thể làm tiếp chứ?" Trương Viễn Sơn giả vờ quát tiếng, cười híp mắt nhìn về phía Mộ Dung Lân, "Nhìn ngươi cũng giống thiếu tiền, nhưng là nam tử hán đại trượng phu, chỉ có tiền có quyền làm sao có thể được, chỉ cần ngươi chịu theo bản công tử, biểu ca ta là hoàng thượng, chỉ cần ta quay đầu lại tiếng với biểu ca ta, bảo đảm ngươi quan to lộc lớn hưởng thụ vô tận, như thế nào?"

      Trương Viễn Sơn? Trong mắt phượng của Mộ Dung Lân xẹt qua tia khinh bỉ, nghe trước đó vài ngày dâng hương với Thái hậu ở Ngũ Đài Sơn, hai ngày này vì là ngày sinh của hoàng thượng, mới theo Thái hậu trở về Kinh Thành.

      có hứng thú đối với mấy cái danh môn quý tộc này, lúc ấy nghe lỗ tai nên cũng để ý, ngờ bây giờ để gặp được.

      Nhìn dáng vẻ Trương Viễn Sơn nheo nheo háo sắc, Mộ Dung Lân siết chặt quả đấm, nếu phải đồng ý với đại ca về sau đánh nhau nữa, bắt đầu đánh từ sớm rồi, khẽ cắn răng: "Lão tử lặp lại lần nữa, cút!"

      "Hắc, rượu mời uống chỉ thích uống rượu phạt sao!" Bị đuổi ba lượt, Trương Viễn Sơn sớm mất mặt, gương mặt như đêm đen, "Bản công tử hết lời ngon ngọt, ngươi quá thức thời rồi, đừng trách bản công tử biết thương hương tiếc ngọc."

      Tuy khuôn mặt mỹ nhân này nhìn khá tốt, nhưng trà trộn Kinh Thành nhiều năm như vậy cũng thấy qua khuôn mặt này, tám phần là tiểu quan nhà công tử chuyển đến kinh thành hoặc là con cháu phú thương vào kinh làm ăn, mặc kệ là cái nào, đều sợ hãi.

      "Phóng cái rắm vào mặt ngươi!" Cuộc đời này Mộ Dung Lân hận nhất người khác giống như nữ nhân, mới vừa rồi có thể nhẫn nhịn động thủ là cực hạn của , bây giờ nghe đối phương lại dùng từ hình dung nữ nhân để , cũng kiềm nén được nữa, mắng tiếng, đấm đập vào mặt Trương Viễn Sơn.

      Trương Viễn Sơn sợ khẽ run rẩy, chân trượt, ngã mặt đất, "Ai u" tiếng, vội vàng mắng, "Bọn ngu xuẩn các ngươi, còn ngăn lại cho bản công tử!"

      Mấy người đứng đó cũng bị động tác đột nhiên của Mộ Dung lân sợ hết hồn, vội vàng hô hào cái vây quanh, cầm vũ khí của mình động thủ.

      "Ai ai, các ngươi cẩn thận chút, chớ bị thương khuôn mặt mỹ nhân nhắn, nhìn tốt." Trương Viễn Sơn che cái mông đứng lên, nhe răng trợn mắt phân phó.

      Vừa dứt lời, mấy gia đinh "Ai u"Ai u" "Phụt" "Phụt" rồi rối rít té xuống đất, ôm cánh tay, ôm bụng, xoa chân kêu rên.

      Trương Viễn Sơn hít hơi, che cái mông vừa lui về phía sau, vừa nhìn khuôn mặt sát khí của Mộ Dung Lân tới phía , nuốt nuốt nước bọt: "Ngươi. . . . Ngươi muốn làm gì?"

      "Ngươi bảo đánh mặt!" Mộ Dung Lân mắng tiếng, đấm đập tới, chỉ nghe bụp tiếng, lỗ mũi Trương Viễn lập tức lõm xuống, máu mũi giàn giụa, miệng hơi mở, khạc ra hai cái răng.

      Trương Viễn Sơn đau kêu rên tiếng, chỉ thấy Mộ Dung Lân đá tới cước: "Ngươi bảo thương hương tiếc ngọc!"

      Trương Viễn Sơn bay ra xa hơn hai mét ngã mặt đất, chân mất tự nhiên ngã về bên, rên cũng rên tiếng, hai mắt trợn ngược, ngất .

      Đánh người xong, Mộ Dung Lân ghét bỏ "Phi" tiếng mặt đất, "Người ngu ngốc" ! Nghiêng đầu thấy bóng người trong rừng cây từ từ di chuyển về phía sau, mắt xếch quyến rũ nheo nheo, die nnd annl êq úy đônn sải bước tới bóng người, phía sau truyền đến tiếng bọn sai vặt kêu khóc om sòm.

      Tào Ngu lau mồ hôi lạnh trán cái, thấy Mộ Dung Lân về phía mình từng bước , chân sợ đến mức bị chuột rút, biết có núp cũng vô dụng, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.

      Chưa chạy được hai bước, cảm thấy bước chân ngừng lại, phía sau cổ bị người ta xách lên.

      "Ngươi đâu?" Mộ Dung Lân thô lỗ cất giọng hỏi.

      Trong lòng Tào Ngu run sợ nghiêng đầu, lúc này nhìn lại khuôn mặt câu hồn đoạt phách của Mộ Dung Lân, mị hoặc trời cho, chỉ cảm thấy kinh khủng giống như Diêm La câu hồn phía dưới địa ngục vậy.

      Cái trán rỉ ra lớp mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp miễn cưỡng tìm giọng của mình về: "Ta. . . . Ta chung quanh chút."

      "Bọn họ là do ngươi tìm đến hả?" Mộ Dung Lân ngốc, thấy Tào Ngu xuất ở đây cũng biết tuyệt đối những người này là mang qua đây, xem ra lần trước mình đánh quá rồi, để còn dám có ý đồ với mình.

      ". . . . phải." Tào Ngu đâu dám thừa nhận, lần trước mình chỉ đùa giỡn câu, bị này Diêm La này cắt đứt ba cái xương sườn, nằm khoảng nửa tháng ở giường mới có thể xuống giường, tại xương sườn còn đau đây này. Nếu để cho biết người lần này là do mình tìm đến, cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn mình còn thảm hơn lần trước.

      " phải sao?" Trong mắt Mộ Dung Lân xẹt qua vẻ khinh thường, "Có phải hay để cho bọn họ nhận thức ." xong giơ tay phía sau cổ lên mang Tào Ngu tới chỗ đánh nhau.

      Lúc này đám người kia người bị thương, tàn tạ, nhìn Trương Viễn Sơn hôn mê lại dám lộn xộn, thương lượng tìm bị thương đến Lâm Giang lâu báo cho người trong phủ tới chữa trị cho công tử, chỉ thấy người mới vừa rồi đánh bọn họ lại kéo Tào công tử tới, nhất thời bị sợ đến run sợ.

      ", các ngươi có biết hay ?" Tay Mộ Dung Lân tay nhấc lên, bỏ Tào Ngu rơi đất, bên trong mắt phượng quyến rũ là lệ khí vô biên.
      Last edited: 3/7/16
      Nga Nhi, Nhiên NhiênTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10.2:

      Edit: hongheechan


      Tuy diện mạo dáng vẻ của rất quyến rũ, nhưng hơi thở sát phạt cả người là do kinh nghiệm mười năm ở chiến trường luyện thành, phát động hung ác lúc này, mấy gia đinh kia đâu chịu được, lập tức phun ra toàn bộ như hạt đậu vậy: "Biết, chính là người xúi giục công tử nhà ta tìm phiền toái cho ngài, nếu phải là do xúi giục, cho dù chúng ta có mượn mười lá gan, chúng ta cũng dám chọc Lão Nhân Gia ngài đâu! Oan có đầu, nợ có chủ, muốn đánh muốn giết ngài chỉ nên tìm thôi, van ngài giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho công tử nhà ta!" Vừa , vừa mạnh mẽ dập đầu xuống đất.

      "Quả nhiên là ngươi!" Trong mắt Mộ Dung Lân xẹt qua tia hung dữ, mắt phượng quyến rũ lập tức nhướn lên, "Ngươi cho là đồ bỏ như ngươi có muội muội làm quý tần ta dám động tới ngươi hả, lão tử muốn xem lão tử động tới ngươi lão tử có thể bị làm sao đây." Mắng xong rồi đá xuống cước, Tào Ngu cút ra xa trượng nhanh như chớp, thân thể căng lên ngất , chỗ kín chậm rãi rỉ ra vết máu nhạt.

      Đá xong xuôi, cuối cùng tâm tình Mộ Dung Lân cũng thoải mái rất nhiều, đáy giày từ từ mặt đất, xoay người rời .

      **

      "Ngươi là, màu sắc của linh hồ thay đổi sao?" Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý giống như gió băng xẹt qua Mộc Phong.

      Trong bụng Mộc Phong căng thẳng, kéo da mặt cười cười: "Cái đó, ta cũng chỉ dựa theo ghi chép bản tự của sư phụ mà nhìn thôi, cũng thấy qua, cho nên cũng chưa với ngươi." Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Ý quét tới, vội tiếp: " Nhưng nửa năm trước ta thấy con linh hồ như này, đúng là màu xám tro, giống như con chuột vậy!"

      Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt: "Linh hồ trừ móng vuốt có độc, nước miếng có thể giải độc bên ngoài, còn có cái gì đặc biệt khác ?"

      Cái đặc biệt khác sao? Mộc Phong gãi gãi đầu: "Đúng rồi, linh hồ còn thích ăn dược liệu, càng là dược liệu hiếm có càng thích!"

      "Dược liệu sao?" tay Mộ Dung Ý gõ gõ cái bàn, "Bổn vương biết, xuống ."

      Nghe Mộ Dung Ý lên tiếng, trong bụng Mộc Phong buông lỏng, mặt ra nụ cười quen thuộc, ngó ngó ở bên trong chung quanh phòng: "Dù sao phòng của ngươi lớn như vậy, bằng để ta ở lại nhé, chờ bắt đầu biểu diễn, ta còn có thể giải thích cho ngươi."

      "Ngươi chắc chắn muốn lưu lại sao?" Ánh mắt lãnh mị quét tới, Mộ Dung Ý nhìn cái, lạnh nhạt .

      "Ách. . . ." Sau lưng Mộc Phong chợt lạnh, con ngươi chuyển động, "Bản công tử thích náo nhiệt, ta vẫn nên nơi nhiều người thôi." xong quay đầu bước . Nhìn nét mặt khốn kiếp này chuyện tốt, trừ phi ngu mới lưu lại!

      Rót ly trà cầm ở tay từ từ uống hớp, Mộ Dung Ý cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm rơi vào thuyền hoa tinh xảo hoa lệ Thập LÍ Đàm.

      Chưa qua giây, thấy Hàn Hàn ôm tiểu hồ ly mang theo Tình Bích Tiêu từ thuyền hoa xuống.

      Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt: "Khi nào bắt đầu biểu diễn?"

      "Bẩm chủ tử, khắc bốn giờ Mùi bắt đầu."

      "Bảo các nàng mau lên."

      "Vâng."

      Vì chuẩn bị cho cuộc tranh tài này, Thập Lí Đàm dung gậy trúc và cọc gỗ làm thành đài trình diễn phía mặt nước từ sớm, người đứng ở phía rất vững vàng, giống như đứng mặt đất bằng phẳng.

      Hàn Hàn trở lại gian phòng bao đúng lúc buổi biểu diễn bắt đầu.

      Nhìn những sân khấu thiết kế đại công nghệ cao quen rồi, nhìn lại những sân khấu bình thường lộ liễu này, Hàn Hàn đỡ lấy đầu, buồn ngủ.

      Mặt Mộ Dung Ý tối sầm, tới đây vì sợ tiểu nha đầu này ở trong phủ rất buồn bực, mới đưa nàng ra ngoài giải sầu, kết quả tiểu nha đầu này lại xem biểu diễn mà có thể ngủ thiếp , còn gạt sang bên.

      Đưa tay kéo khuôn mặt nhắn mềm mại của nàng phen: " cho ngủ, nếu ngủ trở về phủ ngủ."

      Hàn Hàn còn buồn ngủ, đưa tay chạm vào bàn tay làm loạn ở mặt mình: "Này, để cho ta ngủ lát."

      Bỗng dưng, dưới quán rượu truyền đến hàng loạt tiếng ồn ào, tiếp theo tiếng người gào khóc mắng chửi, Hàn Hàn cả kinh, tỉnh hơn nửa cơn buồn ngủ, nghiêng đầu ngó ngó ra ngoài: "Tình huống gì vậy, đánh nhau hả?"

      Lông mày Mộ Dung Ý chau chau, liếc mắt nhìn Ám Nhất: "Chuyện gì xảy ra?" khó khăn lắm mới có được lần mang tiểu nha đầu ra ngoài, tên nào có mắt lại gây chuyện lúc này!

      Ám Nhất ra ngoài cửa hỏi đôi câu, quay lại gian phòng bao: "Công tử nhà Trấn Quốc Công biết bị ai đánh, thương thế rất nặng, người kêu khóc ở phía dưới là cơ thiếp mang tới."

      "Trương Viễn Sơn?" Mộ Dung Ý nhíu nhíu mày, di3nd3nl3q3yd3n cũng nghe qua về cháu trai này của Thái hậu, cả ngày trầm mê nữ sắc, nam nữ đều ăn, có việc xấu xa nào làm, vì có núi dựa Thái hậu này, nên ai dám tùy tiện động đến , người nào to gan như vậy, ngay cả cũng dám đánh?

      "Mộ Dung Lân ở đâu?" Có thể là tên Mộ Dung Lân sợ trời sợ đất kia.

      Ám Nhất sững sờ, nghĩ đến tính tình gây họa của Lân công tử, chuyện này tám phần đúng là do làm, cúi đầu hành lễ: "Thuộc hạ lập tức điều tra."

      Mộ Dung Lân? Hàn Hàn nhớ tới nam tử có diện mạo dáng vẻ quyến rũ kia, lòng hiếu kỳ nổi lên: "Ngươi nghi ngờ là do Mộ Dung Lân làm sao?"

      "Ừ." Mộ Dung Ý đáp tiếng, siết chặt khuôn mặt nhắn của Hàn Hàn, "Còn muốn xem ? xem chúng ta trở về."

      Hàn Hàn lắc đầu cái: " xem nữa." bài hát rầm rì xướng lên nửa ngày, có nghe nữa, nàng lại ngủ thiếp mất.

      Thấy Hàn Hàn có hứng thú, Mộ Dung Ý phân phó tiếng, trở về vương phủ với nàng.

      **

      Hoàng cung - Ngự Thư Phòng

      "Hoàng thượng, ngươi phải làm chủ cho vi thần, vi thần chỉ có con trai trưởng như vậy." Tào Thuận quỳ mặt đất khóc, nước mắt nước mũi tèm lem.

      Buổi chiều ngồi ở nhà, thấy bọn sai vặt mang Tào Ngu máu me khắp người trở lại, nhất thời bị sợ đến hồn bay phách tán, nhất là nhìn đến vết máu trong quần , biết sợ rằng đứa con trai này của bị phế rồi.

      Nghe sau khi Mộ Dung Lân ra tay, lập tức ngồi xe vào cung, xin hoàng thượng chủ trì công đạo.

      "Đúng vậy hoàng thượng, mẫu thân ta đáng thương nhiều tuổi rồi mới có được hai người là ta và ca ca, hôm nay ca ca bị tặc nhân gây thương tích, nhất định trong lòng mẫu thân cực kỳ đau khổ, kính xin hoàng thượng thông cảm cho tấm lòng của người làm cha mẹ, chủ trì công đạo cho ca ca thần thiếp." Tào Thải Phượng mềm mại xương tựa vào bên cạnh Hoàng Bộ Thần Minh khóc lên khóc xuống, bi bi thiết thiết.

      Hoàng Bộ Thần Minh trấn an vỗ vỗ sau lưng của Tào Thải Phượng: "Được rồi, ái phi đừng khóc, trẫm có chuyện cần với Tào Thượng Thư, nàng cứ tạm ra ngoài trước ."

      Tào Thải Phượng dám chống lại, nhu nhu đáp tiếng , được cung nữ đỡ lã lướt lượn lờ bước ra.

      Cửa Ngự Thư Phòng đóng lại lần nữa, Hoàng Bộ Thần Minh ngồi ngay ngắn ở long y, cúi đầu liếc mắt nhìn Tào Thuận: "Ngươi người đả thương Tào Ngu chính là Mộ Dung Lân?"

      Tào Thuận thu nước mắt, gật đầu cái: "Chính là " .

      "Vậy vì sao lại động thủ?" Mặc dù sau khi Mộ Dung Lân hồi kinh đánh ít người, nhưng có lần nào là cố ý gây chuyện thị phi, hôm nay Tào Ngu bị đánh, tám phần là chọc tới rồi.

      ". . . . . ." Nghe hoàng thượng vừa hỏi như vậy, nhất thời Tào Thuận biết thế nào.

      Từ trong miệng người hầu thân cận của Tào Ngu biết Tào Ngu vậy mà dám đặt bẫy Mộ Dung Lân, lại ngu xuẩn bị Mộ Dung Lân phát , lúc này mới bị đánh, biết Mộ Dung Lân thể chọc, còn tiến lên trước để trêu chọc, sau khi biết chuyện ngọn nguồn, Tào Thuận hận được kéo Tào Ngu từ giường xuống đánh trận nữa.

      Mặc dù tức muốn chết, nhưng mặc kệ thế nào, di0ndanl0quyd3n Tào Ngu cũng là con trai ruột thịt của , bây giờ tự nhiên bị người phế sinh mạng (mệnh căn của đàn ông), nếu có thể nhịn cơn giận này xuống, về sau thể đặt chân ở triều đình này nữa.

      Khẽ cắn răng, Tào Thuận quỳ mặt đất, cũng đoán được lúc này hoàng thượng nghĩ như thế nào, nhưng vẫn có chút khẳng định, giờ nào khắc nào hoàng thượng cũng nghĩ tới việc diệt trừ Nhiếp Chính vương, độc chưởng quyền lớn, mà Mộ Dung Lân vừa đường đệ Nhiếp Chính vương, còn là mãnh tướng thủ hạ chính của . . . . . .

      Trong mắt xẹt qua tia sáng, Tào Thuận dập đầu đất cái: "Hoàng thượng, ban đầu Hiển Vũ tướng quân muốn vào kinh, đó là miệt thị hoàng quyền, bệ hạ nhân đức, tính toán với , ai ngờ biết cảm ơn, ba lần bốn lượt gây hấn gây chuyện, đánh toàn bộ hoàng thân quốc thích trong kinh thành lần, khiến tiếng oán than của mọi người dậy đất, cứ thế này mãi, sợ rằng kích động đến phẫn nộ của dân chúng, đề phòng cẩn thận, vi thần đề nghị tạm thời bắt giữ Hiển Vũ tướng quân, trừng phạt để răn đe, tỏ hoàng ân." tới chỗ này, khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoàng thượng, giọng , "Nếu Hiển Vũ tướng quân yếu ớt nhiều bệnh, chẳng may ở trong ngục . . . ."

      Trong mắt Hoàng Bộ Thần Minh sáng lên, phất tay cái: "Chuyện này ngày mai lên triều đình bàn lại."

      "Thái hậu nương nương giá lâm ——" Ngoài cửa vang lên tiếng tiểu thái giám cung kính .

      Hoàng Bộ Thần Minh sững sờ, nhanh chóng xuống từ long ỷ, nhanh hai bước, thấy cửa Ngự Thư Phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Thái Hậu cả người tơ vàng Thải Phượng thêu giấm nhiều màu sắc được chúng cung nữ vây đỡ tới, theo phía sau Thái hậu là Trấn Quốc Công Trương Nghị.

      "Mẫu hậu, tại sao ngài cũng tới? Có chuyện phân phó nhi tử tiếng là được rồi, cần gì tự mình chuyến chứ?" Hoàng Bộ Thần Minh vội nghênh đón, đưa tay vịn cánh tay Thái hậu dìu đến ngồi xuống bên.

      "Vi thần Tào Thuận tham kiến Thái hậu." Tào Thuận cũng vội vàng cung kính hành lễ.

      Mặt Thái hậu giận dữ ở ngồi xuống bên, nghe Tào Thuận chuyện, ánh mắt sắc bén lập tức quét qua, cười lạnh tiếng: "Tào Thượng Thư nuôi Nhi Tử tốt, ngay cả cháu trai ai gia cũng dám lợi dụng."

      Tào Thuận cả kinh, mồ hôi lạnh trán ngay lập tức chảy xuống: "Khuyển tử ngu ngốc, xúc phạm Thái hậu, kính xin Thái hậu thứ tội!" Mặc kệ có tội hay , tội danh Thái Hậu trước hết luôn đúng. Trở về nhất định hỏi chút, nghiệt chướng kia trừ tính toán Mộ Dung Lân, còn làm gì nữa.

      "Ngu ngốc? Ai gia thấy cũng thông minh!" Thái hậu hừ lạnh tiếng, "Nợ lần của nhớ kĩ, sau đó Bổn cung thanh toán với ngươi." xong nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Bộ Thần Minh, "Bây giờ Viễn Sơn lại bị Hiển Vũ tướng quân đánh trọng thương, bây giờ còn nằm ở giường sống chết, hoàng nhi ngươi định làm như thế nào?"

      Hoàng Bộ Thần Minh cả kinh: "Viễn Sơn cũng bị đánh sao?" Khi còn bé Trương Viễn Sơn từng làm bạn cùng học với , từ theo Thái hậu lớn lên, tình cảm với Thái hậu tình cảm rất tốt, thảo nào Thái hậu tức giận như thế.

      "Hừ! Viễn Sơn dù thành tài, nhưng đó cũng là cháu trai ai gia, biểu đệ của ngươi, phạm sai lầm có ai gia quản thúc, sau khi Hiển Vũ tướng quân hồi kinh, bản lãnh khác có, nhưng bản lãnh gây chuyện cũng , hôm nay lại đánh hoàng thân quốc thích trước mặt mọi người, miệt thị hoàng quyền, nếu quản thúc, ngày mai còn đánh đến đầu ai gia! Hoàng nhi, cái người này lần nhất định phải trừng phạt phen tốt mới được!"

      Hoàng Bộ Thần Minh liếc mắt nhìn Trấn Quốc Công đứng ở sau lưng Thái hậu, Trấn Quốc Công quỳ xuống: "Cựu thần tham kiến hoàng thượng."

      "Cữu cữu xin đứng lên." Hoàng Bộ Thần Minh khiêm tốn đỡ lên.

      Trương Nghị thong dong đứng lên: "Hoàng thượng, Hiển Vũ tướng quân xem kỷ luật như , sau khi tự hồi kinh mấy lần động thủ đả thương người, hôm nay lại vì tranh cãi nhất thời, đánh khuyển tử trọng thương, khuyển tử cứ thế mà hôn mê bất tỉnh đến nay, đường sống chết, kính xin hoàng thượng trừng phạt ác nhân nặng, trả lại kinh thành mảnh an bình."

      **

      Bên trong Nhiếp Chính vương phủ

      "Hôm nay ngươi lại động thủ đả thương người rồi hả ?" Mộ Dung Ý ngồi ở sau án thư, con ngươi hẹp dài nhìn về phía Mộ Dung Lân.

      Mộ Dung Lân chẳng hề để ý lắc lư đầu: "Hôm nay là con cẩu có mắt đó đụng phải lão tử, nếu lão tử còn lười phải đánh đó, còn có tên khốn Tào Ngu kia, lại dám đặt bẫy lão tử, cho chút dạy dỗ, tên khốn kia cho rằng lão tử là quả hồng mềm dễ khi dễ!"

      "Cho nên ngươi liền phế mệnh căn của sao?" Giọng Mộ Dung Ý nhàn nhạt phân biệt vui buồn.

      "Phế Sinh mạng sao?" Mộ Dung Lân cả kinh, ngay sau đó trong mắt xếch quyến rũ xẹt qua tia hả hê, "Lão tử đá cước phế sinh mạng tên khốn kia? Phế mới phải, giảm bớt việc ra ngoài gieo họa cho người khác."

      "Vậy ngươi có biết người khác mà ngươi đánh là ai hay ?"

      "Lão tử đâu có biết, chắc cũng bất quá là tên tiểu bạch kiểm, đánh cũng đánh rồi, có gan, ra ngoài đánh trận với ta." Trong mắt Mộ Dung Lân xẹt qua vẻ khinh thường.

      Ngoài cửa sổ bóng đen thoáng qua, Ám Nhất tới, nhận lấy tờ giấy từ trong tay bóng đen đưa cho Mộ Dung Ý.

      Mở tờ giấy ra liếc mắt nhìn, khóe miệng Mộ Dung Ý xẹt qua tia khát máu: "Người của bổn vương muốn đánh người nào đánh người đó, chỉ bằng bọn họ cũng dám vọng động! Thông báo cho người phía dưới, ngày mai triều đình Bổn vương muốn thấy được bằng chứng phạm tội của Tào Thuận."

      "Dạ." Ám Nhất đáp tiếng, ra ngoài phân phó.

      "Sao vậy, đại ca? Có người dám buộc tội lão tử sao?" Mộ Dung Lân ngồi thẳng người, dựng lỗ tai lên nhìn về phía Mộ Dung Ý.

      Mộ Dung Ý liếc nhìn cái: "Làm việc động não, cũng biết gây chuyện thị phi, cút ra ngoài luyện quyền 300 lần cho Bổn vương, để tỉnh lại tốt."

      "300 lần?" Mắt xếch quyến rũ của Mộ Dung Lân lập tức trừng lên, "Đại ca ngươi muốn làm ta mệt chết à!"

      "Cút ra ngoài!"

      "Cút ra ngoài cút ngay ra ngoài!" Mộ Dung Lân kéo thời gian tốn hơi thừa lời, dám phản kháng lời của đại ca, lại có chút nghĩ ra, "Tuy tính khí lão tử hơi nôn nóng vội vàng, nhưng cũng đọc thuộc binh pháp, làm việc nghĩ sâu tính kỹ, động não chỗ nào?"

      "Nhổ cỏ trừ rễ, giữ lại khẩu cung để lộ ra ngươi, phải là động não là cái gì! Cút nhanh lên!"
      Last edited: 27/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :