1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân, sủng] XUYÊN QUA THÀNH BAO TÍCH NHƯỢC - ĐÃI PHÓNG SẮC VI - C29/??

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 5: Nơi ở lý tưởng.

      Editor: Tĩnh Nhu


      Hôm sau Tích Nhược thức dậy sớm, hôm qua trước khi ngủ nàng dựa theo tâm pháp để tu luyện, sáng nay thức dậy quả nhiên thần thanh khí sảng, toàn thân đều tràn đầy sức sống.

      Ngồi trang điểm trước kính, nàng cũng còn rối rắm nên búi tóc kiểu gì nữa, vẫn giống ngày hôm qua đem tóc ở hai bên cột lại ở sau đầu, dùng trâm gỗ cố định lại, sau đó lấy mảnh vải trắng buộc phần tóc còn lại lại.

      Trang điểm chỉnh tề xong, Tích Nhược liền muốn ra ngoài dạo, nàng đến cổ đại ba ngày, ngày đầu tiên trải qua trong khiếp sợ vì bản thân xuyên qua, sau lại vì hoảng sợ mà trực tiếp hôn mê bị đưa vào phòng này, lại nằm giường hai ngày đêm. Mở cửa phòng ra, bên ngoài là viện , tuy rằng đơn sơ nhưng được quét tước gọn gang sạch , cách đó xa còn trong thấy được vài luống rau xanh mượt, có thể thấy được người nhà này rất chịu khó.

      Tiểu viện này nằm ở chỗ héo lánh, có chuyện gì xảy ra cũng vọng được đến những gia đình khác, nhưng ra đứng ở trước cửa có thể nhìn thấy được ngọn núi lớn ở phía xa được mây mù sáng sớm bao phủ, Tích Nhược hít vào ngụm khí trong lành, cảm thấy khí nơi này quả bất đồng với ở đại, có các mùi vị cổ quái, chỉ có mùi cỏ cây nhàn nhạt, thập phần tươi mát.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt từ ngoài tiến vào, liếc mắt liền nhìn thấy nàng yên tĩnh đướng trong sân, mắt nhắm lại như say mê hưởng thụ gì đó, cũng đứng yên bất động muốn quấy rầy nàng.

      Tích Nhược kỳ thực ở thời điểm Hoàng Nhan Hồng Liệt vừa tiến vào nghe được tiếng bước chân của , khắc kia, nàng còn tựa hồ nghe được tiếng hít thở của Hoàng Nhan Hồng Liệt, chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái thính giác bản thân khi nào lại linh mẫn tới vậy.

      Vốn nàng nhắm lại là để cảm thụ hoàn cảnh cổ đại cùng chất lượng khí tuyệt hảo nơi đây, đặc biệt nơi này lại gần núi, nhưng nàng lại dần dần cảm nhận được linh khí từ cảnh vật xung quanh, tiếng chim kêu xa xa, tiếng gà gáy, tiếng trâu bò rống, thậm chí còn có tiếng người chuyện ở cách đó xa, nàng đều có thể nghe được tất cả. khắc đó, nàng cảm thấy bản thân bản thân hòa vào làm cùng thiên nhiên.

      Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng gần sau đó dừng lại cách đó xa, nàng mới từ cảnh giới đó thoát ra. Vận chuyển công pháp, cảm giác trong thân thể có đoàn khí lưu chuyển động, nàng biết công lực bản thân có tiến bộ, trong lòng cực kỳ cao hứng, cũng oán trách tiếng bước chân quấy rầy kia.

      “Nhan đại ca, huynh đến rồi.” Mở mắt ra phát người đứng cách xa đó quả nhiên là Hoàng Nhan Hồng Liệt. Tích Nhược nở nụ cười vấn an, nàng vốn hôm qua còn rối rắm vấn đề nên xưng hô thế nào, nhưng tối qua nàng nghĩ thông, nếu bản thân lấy việc mất trí nhớ làm cớ, lại muốn giải trang theo tính cách của Bao Tích Nhược, như vậy cần gì vì cái xưng hô mà rối rắm chứ. Nếu Hoàng Nhan Hồng Liệt tự giới thiệu mình là Nhan Liệt vậy nàng cứ kêu là Nhan đại ca thôi.

      biết lúc này là do bị nụ cười của Tích Nhược mê hoặc, vẫn là bị xưng hô “Nhan đại ca” chế trụ, Hoàng Nhan Hồng Liệt có chút run giọng hỏi, “Nương tử tối hôm qua nghỉ tốt chứ?”

      “Nhan đại ca, ta đều kêu huynh là đjai ca, huynh cũng đường kêu ta nương tử này nọ nữa, ngươi trước đó ta cứu huynh, giờ huynh lại cứu ta, chúng ta cũng coi như người quen, huynh cứ trực tiếp kêu tên ta – Tích Nhược .” Tích Nhược muốn cứ kêu nàng nương tử nương tử hoài, bởi vì mỗi lần nghe thế nội tâm nàng đều cảm thấy run rẩy, liên tưởng vô số, dù sao đối với người đại đều biết nương tử còn có tầng nghĩa ái muội khác.

      Tích Nhược nhìn ánh mắt Hoàng Nhan Hồng Liệt dường như tối lại chút, chợt nghe cười , :”Được rồi, ta cũng khách khí nữa, Tích Nhược, vừa nãy nàng làm gì thế?”

      “Vừa nãy sao?” Tích Nhược che miệng nở nụ cười, “ta là cảm thụ thiên nhiên tươi đẹp ở đây.”

      “Nơi này bất quá chỉ là hàn xá đơn sơ.” Hoàng Nhan Hồng Liệt chút nào che dấu khinh bỉ của bản thân đối với điều kiện nơi này, cũng phải, quen trụ trong hoàng cung, nhà cao cửa rộng Lục Vương tử, làm sao vừa ý hàn xá đơn sơ này.

      “Nơi này quả có chút đơn sơ.” Tích Nhược gật đầu đồng ý, nơi này có hệ thống cung cấp nước uống, muốn dùng nước nóng cũng phải tự nấu bất tiện, nơi này cũng có điện, có máy tính, có tivi, điện thoại, huống chi cả đèn điện cũng có. Đương nhiên là rất đơn sơ.

      Tích Nhược lại tiếp biết là với Hoàng Nhan Hồng Liệt hay tự với bản thân, “Nếu về sau có cơ hội, bản thân ta cũng muốn được tự tay trang trí tiểu viện của mình, hang rào xung quanh trồng đủ loại hoa, phải có guồng nước để phụ tưới tiêu, phải có rừng trúc để khi cần có thể thu hoạch được măng non tươi mới…”

      Tích Nhược thao thao bất tuyệt lên tiểu viện lý tưởng trong suy nghĩ của nàng, ánh mắt tỏa sáng, khuôn mặt nhán đỏ bừng, khoa tay múa chân, hoàn toàn quên bén Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng kế bên.

      Chờ nàng tạm dừng lấy hơi, cảm thấy miệng có chút khô mới phát bản thân liên tục lâu. Bây giwof ngừng lại mới phát bất giác bản thân kể những gì cho Hoàng Nhan Hồng Liệt nghe, nàng sao lại có thể đem căn nhà lý tưởng ở cổ đại của bản thân kể cho nghe vậy chứ, cũng có thể là ở nơi này ngoại trừ Hoàng Nhan Hồng Liệt nàng quen biết ai, cũng có ai để tâm thôi, dù sao xong rồi nàng cũng thấy có chút xấu hổ a, ha ha ha.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt giống như nhìn ra được nàng có chút mất tự nhiên, ánh mắt liền nhìn về ngọn núi ở phía xa, chủ động sáng chuyện khác, “Bên ngoài quan binh đều lui, chúng ta thôi.”

      “Tốt.” Tích Nhược hỏi là muốn đâu, đối với nàng mà , cổ đại này là nơi xa lạ, đến đâu cũng đều như nhau, dù sao nàng chỉ nhận thức mỗi Hoàng Nhan Hồng Liệt, lại ỷ vào việc thương tổn bản thân, vì vậy chỉ cần theo là được.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt hiển nhiên đối với phản ứng của Bao Tích Nhược rất là vừa lòng liền ra ngoài.

      Tích Nhược cũng có hành lý gì, tối hôm đó vội vàng, thời điểm chạy trốn Bao Tích Nhược cũng mang theo gì, tại người nàng chỉ có duy nhất bộ đồ ngày hôm đó Bao Tích Nhược mặc cùng với thanh chủy thủ ở có khắc hai chữ Quách Tĩnh.

      Kỳ nếu có thể, Tích Nhược muốn đem quăng thanh chủy thủ này . Bởi vì nó là vật phẩm quan trọng liên quan đến nhiều tính tiết trong tác phẩm, đay là vật phẩm rất phiền toái. Nhưng mà, Tích Nhược sờ sờ bụng, đây là đồ vật thuộc về đứa thôi nàng cứ giữ lại sau này lại quyết định xử lý như thế nào sau.


      Kỳ thực, nếu nếu có thể, Tích Nhược tưởng đem cái chuôi này chủy thủ cũng vẫn điệu. Bởi vì nó là nhất kiện thập phần có tình tiết trong tác phẩm hiệu ứng gì đó, ở nguyên lai xạ điêu tình tiết trong tác phẩm trung cũng là nhiều lần xuất , đây là nhất kiện phiền toái vật phẩm. Nhưng là, Tích Nhược sờ sờ bụng, đây là thuộc loại đứa gì đó, vẫn là trước lưu lại, về sau lại quyết định xử lý như thế nào .
      NGÂN TRÚC, luuhoatien, kittynacy8 others thích bài này.

    2. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 6: Lần đầu cưỡi ngựa

      Editor: Tĩnh Nhu


      Bước ra sân sau, Hoàng Nhan Hồng Liệt lấy trong túi ra thỏi bạc cho chủ nhà đem hai con ngựa tới đây, Tích Nhược vừa thấy phương tiện di chuyển của họ liền thấy lo lắng, làm sao bây giờ, nàng biết cưỡi ngựa a, hơn nữa tình cảnh ngày đó con ngựa phát cuồng mang nàng chạy loạn nơi nơi vẫn còn trong đầu, nàng tại liền có tâm lý sợ hãi đối với ngựa.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt vẫn thân hắc y, nhìn nhìn Bao Tích Nhược xoay người gỡ từ lưng ngụa xuống gói đồ, bên trong có cái áo choàng màu đen, đưa cho Tích Nhược ý bảo nàng khoác thêm. Tích Nhược khách khí nhận lấy, này buổi sáng còn có chút lạnh tuy nàng sợ lạnh nhưng tại nàng phải mình, phải suy nghĩ cho cả đứa bé trong bụng nữa.


      Hoàng Nhan Hồng Liệt bước tới muốn giúp nàng lên ngựa, Tích Nhược bình tĩnh đứng đó chịu cử động, nhìn Hoàng Nhan Hồng Liệt bày ra biểu tình sợ hãi, “Ta cưỡi ngựa có được ?”

      cưỡi ngựa làm sao chúng ta lên đường? Đường rất xa, thân thể của nàng nay chịu nổi đâu.” Hoàng Nhan Hồng Liệt đồng ý .

      “Kia, kia…” Tích Nhược chuyển động mắt to linh hoạt, dùng sức tìm cớ, “Ngươi xem gia đình này có vẻ khó khăn, chúng ta lưu lại con ngựa cho họ .”

      “Chúng ta vốn chỉ có hai con ngựa, lưu lại con chúng ta như thế nào?” Hoàng Nhan Hồng Liệt bất đắc dĩ , cũng mở miệng giải thích gia đình nhà nông cần ngựa để làm chi, còn bằng cho họ con trâu còn hơn.

      “Kia, kia ta cùng kỵ con chung với ngài cũng được.” Tích Nhược cắn rắn , tuy rằng đây chính là mục đích của nàng, nghĩ mình cưỡi con ngựa cao khủng bố kia, nhưng đừng tưởng rằng nàng nhìn thấy vẻ mặt tuy mang nét bất đắc dĩ nhưng trong mắt lại lên nét vui sướng nho .

      “Vậy được rồi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt tỏ vẻ bất đắc dĩ nhận lời, cấp tốc chuyện tặng con ngựa cho chủ nhà, chủ nhà tuy mạc danh kỳ diệu có chút hiểu, nhưng xuất phát từ suy nghĩ có tiện nghi mà chiếm là đồ ngốc, lập tức xoay người thở dài đáp lời cáo hứng cảm tạ.

      Lần này Hoàng Nhan Hồng Liệt đỡ Tích Nhược lên ngựa, nàng có cự tuyệt liền ngồi phía trước, rất nhanh sau đó liền sau lưng dán vào lòng ngữ nóng rực. Tích Nhược nghiêng người về trước chút để hai người quá thân cận.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt quay đầu lại nhìn nhìn gian tiểu viện kia, trong đầu lại nhớ lại nơi ở lý tưởng mà Tích Nhược kể lúc sáng, trong lòng yên lặng thầm: nhất định ta thực cho nàng…

      kéo dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa thúc ngựa chạy . Khi ngựa bắt đầu chạy do quán tính thân thể Tích Nhược liền ngã ra sau, rơi vào trong ngực Hoàng Nhan Hồng Liệt. Hoàng Nhan Hồng Liệt liền tay cầm chắc dây cương, tay cos định cơ thể Bao Tích Nhược, toàn bộ tư thế như ôm lấy nàng, thập phần ái muội.

      Nhưng lúc này Tích Nhược bất chấp ái muội hay ái muội. Bên tai tiếng gió vù vù, giống như con dao quét vào mặt nàng khiến nàng khó chịu, hơn nữa hai chân cọ xát vào yên ngựa dần dần có chút đau đớn. Thân thể còn bị xóc nảy theo đọng tác ngựa phi tới trước, nàng cảm thấy cơ thể giống như khi còn ở đại bị say xe, thoải mái chút nào.

      Nàng cảm thấy bản thân bi kịch, ở đại do bị say xe nên nguyện ý ra ngoài, chỉ muốn ở nhà làm trạch nữ, giờ xuyên qua cổ đại lại bị choáng váng khi cưỡi ngựa, ai có thể bi thảm hơn nàng đây?

      Tích Nhược kéo mũ trùm đầu lên che mặt lại chỉ chừa mỗi cằm, đem áo choàng báo kín lấy thân mình, cả người lui sát vào trong lòng Hoàng Nhan Hồng Liệt, tuy biết rằng ngựa mà muốn ngủ là rất khó nhưng nàng muốn thử ngủ giấc, cho dù chỉ chợp mắt được chút thôi cũng được. Đây chính là kinh nghiệm tổng kết từ hai mươi năm bị say xe khi còn ở đại của nàng, chỉ cần lên xe liền ngủ có thể giảm bớt cảm giác say xe ít. Vì vậy nàng dùng cách giải quyết với vấn đề say ngựa này. Hoàn hảo có người để nàng dựa vào nếu mà mình cưỡi ngựa mới là bi kịch chân chính.

      Lúc này nội tâm bé của Hoàng Nhan Hồng Liệt nhộn nhạo, thời tiết đẹp, ngựa cưỡi là bảo vậy, liền ngày cả cỏ dại ven đường cũng thấy đẹp mắt. cảm thấy Tích Nhược hề phòng bị tựa vào người , thuyết minh Tích Nhược đối với có hảo cảm, , thậm chí là thích, tuy rằng nàng quên hết chuyện trước kia, hành vi có chút khác lạ, ngay cả khí chất cũng có biến hóa, nhưng cứ như thế này lại tốt lắm. tại Tích Nhược nhớ về Dương Thiết Tâm, chỉ nhận thức mỗi mình thôi.

      biết được suy nghĩ tươi đẹp của Hoàng Nhan Hồng Liệt, lúc này Tích Nhược chỉ cảm thấy người này làm gối ôm ấm, chỉ là có chút cứng rắn đủ mềm mại, nhưn có còn hơn vì vậy nàng oán giận nữa.

      Tích Nhược có khái niệm họ bao xa hoặc về phương hướng nào, chỉ biết họ buổi sáng khởi hành, tại mặt trời đứng bóng, tuy rằng nóng nhưng cũng giữa trưa.

      Tìm chỗ gần dòng suối, Hoàng Nhan Hồng Liệt ghìm ngựa lại, thân thủ lưu loát xuống ngựa sau đó đỡ Tích Nhược xuống. Tích Nhược lúc này do chưa từng có kinh nghiệm cưỡi ngựa, lại bị say ngựa, bị ép buộc cả đoạn đường vốn có chút khó chịu. Hơn nữa da đùi có chút nóng ran đau đớn, hai chân chút lực, nếu phải Hoàng Nhan Hồng Liệt luoon bên cạnh, nàng muốn kiếm chỗ nấp vô để kiểm tra xem có phải bên trong bị sướt da cùng sưng đỏ .

      Tích Nhược sau khi xuống ngựa liền đứng vững đành phải đem toàn bộ sức nặng dựa lên người Hoàng Nhan Hồng Liệt, chậm rãi di chuyến đến tảng đá gần đó ngồi xuống mới nhàng thở ra. Nàng quả phải cố ý giả bộ nhu nhược để ăn đạu hủ của Hoàng Nhan Hồng Liệt a, tuy tuấn nam soái ca, nhưng bản thân tại cũng là mỹ nữ mà, hơn nữa quả chân nàng rất nhuyễn a.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, nhìn thấy Tích Nhược đường có chút khó khăn lúc này mới nhớ tới bản thân sơ sẩy. thế nào lại quên tình cảnh năm đó khi lần đầu mới học cưỡi ngựa, làn da cũng bị tróc hết tầng, tuy rằng tại chai còn đau nữa. Nhìn Tích Nhược nhíu mi cau mày do đau muốn ôm lấy nàng cái, bế nàng qua kia như thế nàng cần phải từng bước từng bước đau đớn như thế nữa. Nhưng là hành động lỗ mãng vậy khiến nàng sợ hãi, vì vậy mà nàng chỉ có thể chịu đựng.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt tháo yên ngựa ra để xuống bên cạnh Tích Nhược, mở gói đồ lấy ra cái khăn đến dòng suối nhúng ướt cho Tích Nhược lau mặt. Chính đến bên dòng suối ngồi xổm xuống vốc nước rửa tro bụi mặt và tay. Tích Nhược ngồi bên cầm khăn lau mặt, trong lòng cảm thán hảo nam nhân biết chiếu cố người khác. Nào biết đâu rằng bởi vì đối tượng là nàng nên mới vậy, chứ trước giờ Hoàng Nhan Hồng Liệt chưa báo giờ làm chuyện hầu hạ người khác cả.
      NGÂN TRÚC, luuhoatien, kittynacy7 others thích bài này.

    3. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 7: Ái muội

      Editor: Tĩnh Nhu


      Hoàng Nhan Hồng Liệt lấy lương khô cùng túi nước đưa cho Tích Nhược. Nhìn trong tay bánh bột ngô khô cằn chút nước, Tích Nhược cảm thấy chút khẩu vị, bẻ từng miếng bỏ vào miệng, cứng rắn nhai nuốt lại cầm túi nước uống ngụm , là nước lạnh. Nàng ăn vô, nhưng tại nàng phải thân mình, giờ nàng phải người ăn cho hai người hơn nữa điều kiện tại cho phép kén chọn, nàng đành phải cắn răng vừa ăn miếng baasnh bột ngô lại uống miếng nước lạnh.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt ăn nửa cái bánh bột ngô sau đó cầm lấy túi nước từ tay Bao Tích Nhược, nàng vừa muốn nhắc nhở nước đó nàng uống qua thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt ngửa đầu uống ngụm lớn, này khác nào họ gián tiếp hôn môi a. Nhưng nghĩ lại đây là ở dã ngoại, bọn họ chỉ có cái túi nước chẳng lẽ chỉ mình nàng uống lại cho người khác uống sao? Vì vậy nàng đành im lặng.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt uống nước xong , “Chúng ta trước tìm chỗ hẻo lánh ở trọ để tránh gây chú ý. Đợi bọn quan binh ngừng truy lùng, chúng ta lại tiếp tục lên đường.” ngừng chút rồi tiếp, “Tích Nhược, nàng ráng chịu thêm nửa ngày, đợi tới được thành trấn phía trước chúng ta liền nghỉ ngơi, sau đó mua chiếc xe ngựa tiếp.”

      Tích Nhược đột nhiên xuyên đến cổ đại lại phải chịu nhiều biến đổi lớn, tại lại phải trốn chạy được yên ổn, nếu phải Hoàng Nhan Hồng Liệt luôn ở cạnh bên nàng, có lẽ nàng cảm thấy mờ mịt, cơ khổ vô y. tại lại nghe an bài chu đáo, trong lòng rất cảm kích vì thế lộ ra nụ cười tươi , “Vậy phiền toái Nhan đại ca.”

      Nghỉ ngơi khoảng nữa canh giờ bọn họ liền chuẩn bị tiếp tục lên đường, Tích Nhược khôi phục ít thể lực liền thử đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân phát rung, bụng cũng bắt đầu cảm thấy có chút thoải mái. Tinh thần Tích Nhược liền có chút bất ổn, chẳng lẽ đứa bé có vấn đề. Nàng nhất thời có chút hoảng hốt, nàng mới xuyên tới đây có ba ngày phải lại đem nhân vật quan trọng trong Xạ Điêu – Dương Khang làm cho biến mất chứ.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn luôn luôn chú ý Bao Tích Nhược lúc này thấy nàng đứng lại nữa, nhìn lại thấy sắc mặt Tích Nhược tài nhợt, chân có chút phát run. Thấy nàng như thế liền khiến hoảng sợ, bất chấp việc có khiến nàng sợ hay liền tiến nhanh tới ôm lấy nàng, đỡ nhanh nàng lên ngựa sau đó xoay người cũng cưỡi lên, tay kéo dây cương tay ôm chặt Tích Nhược, muốn chạy nhanh tới thành trấn tìm đại phu kiểm tra cho nàng.

      Tích Nhược vốn lo lắng cho bụng của mình, đột nhiên bị Hoàng Nhan Hồng Liệt tiến tới ôm lấy, nàng nhất thời có phản ứng gì, đợi tới khi lấy lại được tinh thần ngựa được đoạn, mà nàng tại cả người được Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm vào trong lòng.

      Nhớ tới bụng còn cảm thấy thoải mái, nàng cũng quan tâm xem tư thế tại của họ có vấn đề hay , chỉ chú tâm khởi động công pháp điều tức, đặc biệt ở bụng cùng hai chân vòng vo vài vòng, chẳng bao lâu cả người Tích Nhược liền dâng lên cảm giác ấm áp, hô hấp cũng còn gấp gáp nữa.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt trong lòng như có lửa đốt, chỉ sợ Bao Tích Nhược sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bên thúc ngựa chạy, bên suy nghĩ xem gần đây có thành trấn nào, lúc này trong lòng còn ý nghĩ thích ý vì được ôm mỹ nhân vào lòng như khi sáng nữa.

      lát sau, thời điểm cúi đầu xem chừng Tích Nhược liền thấy vẻ mặt nàng bình thản, hơi thở an ổn chìm vào giấc ngủ, sắc mặt nàng còn tái nhợt nữa mà lộ ra sắc hồng nhạt, hai tay ôm chặt eo của , chu chu cái miệng hồng nhắn, cả người lùi sâu vào trong lòng nhìn đáng cực kỳ. Hoàng Nhan Hồng Liệt thả cho ngựa chjay chậm lại, cẩn thận che chỏ tiểu nữ nhân trong lòng để nàng bị xóc nảy.

      Hai người cứ chậm như thế được nửa ngày, rốt cục trước khi trời tối cũng đến được Trường An trấn, tìm khách điếm sạch để thuê phòng trọ. Hoàng Nhan Hồng Liệt tự xưng họ là phu thế, muốn thuê gian phòng loại tốt.

      Tích Nhược từ lúc xuống ngựa đến khi vào khách sạn, gương mặt luôn phiếm hồng. Khi ngựa dừng lại nàng mới tỉnh ngủ, lúc này mới phản ứng được tư thế của họ khá thân mật, hơn nữa hai tay còn theo bản năng gắt gao ôm eo vậy còn chủ động dựa vào trong lòng người khác, xấu hổ a.

      Nhớ lại đời trước mặc dù nàng hai mươi bốn tuổi, nhưng cũng chưa từng cùng nam nhân nào thân cận như vậy, ngẫm lại bản thân hôm nay sao lại có thể chủ động vậy chứ? Chẳng lẽ bởi vì Hoàng Nhan Hồng Liệt là soái ca sao?

      Đứng bên cạnh Hoàng Nhan Hồng Liệt thời điểm nghe lạnh giọng phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị ‘ gian thượng phòng’, mặt nàng lại càng thêm ửng đỏ, bất quá nàn cũng có phản bác quyết định của , dù sao tại cũng ở Tống quốc, Hoàng Nhan Hồng Liệt lại là người Kim quốc, bọn họ bây giờ còn trong phạm vi bị truy nã, tuy rằng lệnh truy nã này là do Hoàng Nhan Hồng Liệt cố ý phát ra.

      Ngồi ở dưới lầu ăn cơm, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền gọi nhiều món ăn , hiển nhiên là vì muốn chiếu cố khẩu vị của Tích Nhược. Nhưng Tích Nhược từ đời trước vốn người thích ăn đồ ăn nặng vị, hai ngày qua nàng chỉ toàn ăn cháo loãng cùng bánh bột ngô, tại vất vả đến được khách điếm, đương nhiên muốn thỏa mãn ăn những món thích.

      Vì thế chờ sau khi Hoàng Nhan Hồng Liệt gọi các món ăn , quay đầu ôn nhu hỏi nàng còn muốn ăn gì, Bao Tích Nhược liền khách khí gọi lỗ kê, túy vịt, còn có món cá kho tàu. Hoàng Nhan Hồng Liệt bên ngây ngô cười cười nhìn Bao Tích Nhược, khiến nàng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, muốn nhắc nhở chú ý hình tượng chút, dù sao việc cười ngây ngô như thế tương xứng với khí chất của chút nào.

      Tiểu nhị đứng bên cạnh thấy họ gọi xong, liền vắt khăn dài lên vai, vừa rời vừa lớn tiếng báo tên các món ăn mà họ gọi. Khách điếm này tốc độ khá nhanh, bọn họ vừa mới uống mấy ngụm trà đồ ăn được lục tục bưng lên. Hai mắt Tích Nhược tỏa sáng, tuy rằng vài ngày rồi mới được ăn thịt, bụng giờ cũng rất đói, nhưng mà tướng ăn thể tho lỗ, mặc dù đũa gấp món nhanh chóng nhưng khi ăn lại rất chậm rãi.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt chờ khi tất cả các món ăn được dọn lên mới phát đúng, vốn cho rằng Tích Nhược gọi riêng các món mặn là muốn cho ăn, dù sao là người phương bắc luôn thích ăn mặn nhiều hơn. Ai biết đồ ăn vừa được dọn lên, Tích Nhược lại chỉ ăn những món do nàng gọi ra, nàng liên tục gắp món ăn trong khi ngẫu nhiên mới động vài đũa, ai~~~, nguyên lai là do hiểu sai ý nàng a, chỉ có thể cười khổ, bất quá Tích Nhược là người phía nam nhưng lại có khẩu vị giống , điều này quả là kinh hỉ ngoài ý muốn.

      Bất quá càng lúc càng có cảm giác quái dị, tuwf nguwoif Tích Nhược có rất nhiều điều ngoài dự kiến của , cùng với ấn tượng trong suy nghĩ của quá giống nhau, nhưng luôn tự với chính mình, nàng là do sốt cao có nhiều việc còn nhớ nữa, giống như nàng nhớ được người tên Dương Thiết Tâm nhưng lại nhớ cảm tình giữa bọn họ. Tích Nhược nay tuy rằng khiến người khác có cảm giác đau tích như khi mới gặp mặt nàng nữa, nhưng hơn phần linh đọng cùng khoái hoạt, cảm giác tuy rằng khác xưa nhưng cảm thấy Tích Nhược như vậy lại thú vị hơn.
      NGÂN TRÚC, luuhoatien, kittynacy8 others thích bài này.

    4. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 8: Ngủ cùng phòng

      Editor: Tĩnh Nhu


      Bữa cơm này Tích Nhược ăn rất là hăng hái, vô cùng thỏa mãn, ai kêu nàng là người thịt vui chứ. Vừa nhấc đầu lên lại phát Hoàng Nhan Hồng Liệt cư nhiên chằm chằm nhìn nàng, chẳng lẽ tướng ăn của nàng rất khó xem sao? Tích Nhược có chút chột dạ, bản thân khi nãy quả có chút vênh váo đắc ý vì vậy liền gắp miếng thịt gà bỏ vào chén của Hoàng Nhan Hồng Liệt, có chút lấy lòng , “Mau ăn , bằng ta ăn hết đó.”

      Hoàng Nhan Hồng Liệt hiển nhiên có chút sững sờ, nhìn thịt gà trong chén biết suy nghĩ gì, cuối cùng mới chậm rãi đưa lên miệng ăn. Lần này Tích Nhược càng chột dạ, nhìn xem biểu của người ta kìa, tướng ăn vô cũng văn nhã tốt xem. Khó trách khi nãy lại nhìn nàng chằm chằm.

      Hai người ăn cơm xong liền về phòng nghỉ ngơi. Hoàng Nhan Hồng Liệt ở phía sau phân phó tiểu nhị mang hai bó rơm vào phòng, chờ tiếu nhị ra ngoài liền khóa cửa phòng, lấy trong túi ra bình sứ thanh hoa đưa cho Tích Nhược.

      Tích Nhược đưa tay nhận lấy nghi hoặc nhìn , Hoàng Nhan Hồng Liệt có chút ngượng ngùng , “Đây là thuốc trị thương, nàng thoa nó lên vết thương sau ngày tốt lên lưu lại sẹo. Ngày mai ta tìm chiếc xe ngựa rồi mới lên đường tiếp.” xong liền vậy vàng bước ra khỏi phòng.

      Tích Nhược tay cầm bình sứ mặt có chút ửng đỏ, dù sao vết thương cũng là ở đùi, bị nam nhân nhắc tới dĩ nhiên có chút ngượng ngùng. Tích Nhược đầu tiên khóa cửa phòng lại sau đó mới vén váy lên kiểm tra, chỉ thấy làn da non mềm có mảng sưng đỏ khá to, hoàn hảo là bị xướt da. Tích Nhược đổ ra ít dược cao thoa lên vết thương, mùi bạc hà thơm ngát làm tinh thần người ta sảng khoái, cùng cảm giác mát lạnh khiến vết thương còn bỏng rát nữa. Xem ra bình thuốc trị thương này chẳng phải vật tầm thường.

      Thoa thuốc xong, Tích Nhược ngồi thêm chút nữa nghe tiếng gõ cửa của Hoàng Nhan Hồng Liệt. vào phòng, đem hai bó cỏ tiểu nhị vừa đưa đến trải ra đất, Tích Nhược thấy hình như tính trực tiếp ngủ ở đó, nàng nhìn nhìn giường , “Nhan đại ca, giường có hai cái chăn bông, ta dùng cái là được rồi, huynh dùng cái còn lại .”

      Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng chối từ, lấy cái chăn bông trải phủ lên cỏ sau đó với Bao Tích Nhược, “Tích Nhược, nàng ngủ sớm !” xong liền nhắm hai mắt lại.

      Bao Tích Nhược nằm giường cũng được tự nhiên, là vì bản thân ngủ giường lại để cho người ta ngủ dưới đất, nhưng mà nàng lại có khả năng kêu lên giường ngủ để nàng ngủ dưới đất cho, vì vậy mà chia cho người ta cái chăn bông trong lòng nàng lại thấy buồn cười bản thân giả hảo tâm; hai là hai người bọn họ phải ở chung phòng cả đêm, tuy biết Hoàng Nhan Hồng Liệt làm chuyện gì ép buộc nàng, nhưng dù sao cũng chưa từng ở chung phòng với nam nhân bảo giờ nên nội tâm của nàng cũng thập phần bất yên.

      Tích Nhược sờ sờ chủy thủ trong lòng, may mắn bản thân có vứt bỏ nó. Nàng tính đêm nay ngủ mà dùng thời gian để luyện công khiến bản thân mau chống có năng lực để tự bảo vệ mình. Nàng quen nhìn bộ dáng nhu nhược gió thổi chút là ngã của bản thân nay, huống chi đây là thế giới võ hiệp, có võ công phòng thân bản thân luôn cảm thấy thiếu an toàn.

      Tích Nhược mở mắt ra phát bên ngoài trời sáng, hiển nhiên là sáng hôm sau. Nàng sao lại ngủ quên mất chứ? Nhớ lại tối qua nàng nằm giường luyện công, cả người cảm thấy dạt dào thoải mái, tiếp theo đó liền bất tri bất giác ngủ mất.

      Tích Nhược xốc chăn bông kiểm tra lại quần áo người, trừ bỏ có chút nếp nhăn còn lại đều có gì bất ổn, thầm thở phào nhõm. Lại nhìn qua chỗ tối qua Hoàng Nhan Hồng Liệt ngủ, phát đất được dọn sạch. Nghĩ lại chắc người đó sớm thức dậy ra ngoài.

      Tích Nhược bước xuống giường chuẩn bị liền thấy ở góc phòng có sẵn nước nóng, bên canh còn có sẵn nước lạnh và dụng cụ rửa mặt, xem ra là chuẩn bị sẵn cho nàng. Trước tiên dùng nước lạnh rửa mặt sau đó lấy ít nước nóng đổ vào bồn, thử thử độ ấm thấy thích hợp liền dùng nước đó rửa mặt.

      Vừa thu thập xong liền có tiểu nghị đưa đồ ăn sáng đến. Tích Nhược sờ sờ bụng ngửi mùi thức ăn bàn liền thấy đói. Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng vừa bước vào phòng còn tiểu nhị dọn xong thức ăn lên bàn liền lui ra ngoài.

      Tích Nhược ngồi xuống cái ghế đặt cạnh bàn, bữa sáng phong phú: kê sao can ti, chân giò hun khói, lạp xưởng, cá hấp và nồi cháo thơm ngát. Hai người cũng chỉ qua loa hỏi thăm nhau sau đó liền bắt đầu ăn sáng.

      Sau khi ăn xong, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền ra ngoài chuẩn bị xe ngựa cùng những món cần thiết để dùng đường . Lát sau tiểu nhi mang tới cho nàng gói đồ, nhìn gói đồ Tích Nhược nhíu mày đối với tiểu nhị cười hì hì hỏi, “Đây là cái gì?”

      Tiểu nhị liền , “Đây là do tướng công sáng sớm ra ngoài mua đến, tướng công đây là quần áo để nương tử thay đổi.”

      Tích Nhược ngẫm lại cũng đúng, cổ đại này cũng có quốc lộ, liền tính là quan đạo cũng chỉ là đường đất, ngồi lưng ngựa chạy có bụi đất bay lên, nếu nàng mà có áo khoát chống đỡ phỏng chừng bộ dáng sớm bẩn hề hề rồi.

      Chờ tiểu nhị ra ngoài, Tích Nhược mở gói đồ liền thấy bên trong là bộ quần áo trắng tinh, giày trắng, vớ trắng, tất trắng, váy cũng màu trắng viền màu lam nhạt, nội y thêu hoa lan, khăn tay đều đủ hết, so với suy nghĩ của Tích Nhược còn muốn chu đáo hơn, nhưng tại sao tất cả đều là màu trắng chứ? Quẫn, Tích Nhược đột nhiên nhớ đến, hình như thân phận tại của nàng là quả phụ mà!

      Đợi thay xong bộ quần áo, Tích Nhược nhìn mình trong gương, ân, tuy rằng nhìn được toàn thân, nhưng càng nhìn càng thấy nàng mang vẻ nhu nhược đáng thương. Hoàn hảo bộ đồ này cũng hoàn toàn là màu trắng mà có viền lam nhạt.

      lát sau Hoàng Nhan Hồng Liệt trở về, Tích Nhược thấy cũng thay đổi quần áo, lần này phải quần áo màu đen nữa mà đổi thành bộ trường bào màu lam đậm, đai lưng màu đồng, phía dưới treo túi tiền cũng màu, nhìn có vẻ nặng phỏng chừng bên trong chứa ít bạc.

      Hai người đánh giá lẫn nhau, hiển nhiên vừa lòng với trang phục của đối phương. Hoàng Nhan Hồng Liệt che chở Tích Nhược bước xuống lầu, chủ yếu cái cầu thang kia có hơi xoắn, hôm qua nàng lên để ý, tại nàng là bà bầu bốn năm tháng, nhìn cái cầu thang có chút sợ, lỡ mà bước sai liền ngã vì thế cũng chỉ có thể nhường nam nhân bên cạnh đỡ nàng xuống.
      NGÂN TRÚC, luuhoatien, kittynacy6 others thích bài này.

    5. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 9: Mua quần áo

      Editor: Tĩnh Nhu


      Ngồi miếng đệm, mặc dù xe ngựa chạy có chút xóc nảy nhưng cũng quá khó chịu. Tích Nhược thỉnh thoảng lại vén mành che cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn phong cảnh Giang Nam xuân ý hòa hợp, hương hoa thơm ngát say lòng người, dưới ruộng lúa mảng xanh tươi. Hoàng Nhan Hồng Liệt ngồi đối dienj với nàng, thỉnh thoảng lại chuyện với nàng, đông đàm tây xả chút phong tục địa phương hoặc tin đồn thú vị, hai người chuyện với nhau rất vui vẻ, thời gian liền qua mau.

      Xe ngựa đường về phía bắc, mấy ngày nay Tích Nhược cũng biết địa phương nơi họ gặp nhau đúng là Lâm An, này cổ đại di chuyển khó khăn, tại cách Lâm An càng lúc càng xa, cũng biết đến khi nào mới có cơ hội để quay lại đó.

      sao đó cũng là nơi nàng xuyên qua, đột nhiên nàng lại nhớ đến người tối hôm đó lôi kéo chính mình dặn dò sau đó liền bước – Dương Thiết Tâm, nàng cũng dám hỏi Hoàng Nhan Hồng Liệt xem còn xong hay chết, cũng dám ra giả thuyết là Dương Thiết Tâm còn sống, vạn nhất Hoàng Nhan Hồng Liệt nghi ngờ phái người truy tìm được Dương Thiết Tâm sau đó giết , vậy chẳng phải nàng gián tiếp giết người sao.

      Nhưng mà Dương Thiết Tâm có chết, nàng biết mười tám năm sau còn mang theo nghĩa nữ xuất trước mặt nàng, nhưng mà mười tám năm, quãng thời gian này còn rất lâu a.

      tại nàng là Dương Thiết Tâm góa phụ, với thân phận này nàng cũng nên hỏi xem hậu như thế nào. Suy nghĩ kỹ, Tích Nhược liền hướng sáng Hoàng Nhan Hồng Liệt hỏi, “Nhân đại ca, biết trượng phu của ta có được an tang đàng hoàng ?”

      Hoàng Nhan Hồng Liệt thoáng run cái, dấu vết thể thần sắc thành khẩn , “ phải là ta muốn tìm thi thể tôn phu để an táng, nhưng hôm trước vì cứu nàng nên ta giết số quan binh, trước mắt khắp nơi bị phong tỏa, ta chỉ cần xuất ở phụ cận Lâm An liền rơi vào độc thủ của họ. giờ quan phủ nơi nơi truy bắt nàng, tôn phu tạo phản, tội ác tày trời cần phải bắt người nhà lại, nam trảm, nữ sung làm quan kỹ. Ta chết luyến tiếc, nhưng nếu Tích Nhược người bảo hộ, bị quan binh bắt nhất định cực thảm.”

      Quan kỹ! Đại biểu cho việc muốn sống cũng được mà chết cũng xong. Tích Nhược ngẫm lại tuy rằng chuyện xảy ra ở Ngưu Gia Thôn là do Hoàng Nhan Hồng Liệt thiết kế, nhưng mọi chuyện lại là do Tống binh thực , quan phủ Đại Tống truy nã nàng cũng là , vạn nhất bị họ bắt… Nhớ đến cảnh quan binh chém giết tối hôm đó, còn có phóng hỏa giết người… Nàng vẫn là nên ôm chặt đùi của Hoàng Nhan Hồng Liệt thôi, thành theo về Kim quốc mà an cư lạc nghiệp thôi. Vì thế Tích Nhược lí giải gật đầu đồng ý.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt lại , “Ta ngĩ kỹ, việc quan trọng trước mắt là tìm được di thể của tôn phu để an táng. Đợi đến Gia Hưng, ta liền bỏ bạc nhờ người về Lâm An thực việc này. Nếu Tích Nhược nhất định muốn ta làm mới yên tâm, như vậy ở Gia Hưng an bài tốt cho nương tử xong ta mạo hiểm quay lại.”

      Tích Nhược sao có thể nghe ra được ý tứ trong lời của Hoàng Nhan Hồng Liệt, nếu nàng nhất quyết phải Hoàng Nhan Hồng Liệt tự mình chính là nàng thấu tình đạt lý, dù sao và nàng chẳng thân cũng chẳng quen. Nếu là nguyên lai Bao Tích Nhược, nghe thấy thế lập tức cảm động, cảm thấy rằng Hoàng Nhan Hồng Liệt này là người có tình có nghĩa tốt bụng suy nghĩ cho nàng, đáng tiếc này thay đổi là người khác.

      Nhưng là muốn nàng tỏ ra cảm động đều làm nàng cảm thấy giả dối, vì vậy đành bộ dáng bi thống hay cảm động gì cũng khồn làm, dù sao nàng mất trí nhớ mà, vì thế nàng chỉ thở dài noisl, “Tuy rằng ta nhớ được , nhưng thế nào cũng từng là phu thê, nhưng cũng thể vì vật mà khiến Nhan đại ca xông vào nguy hiểm, thôi cứ tìm người làm là được rồi.”

      Hoàng Nhan Hồng Liệt gật gật đầu, trầm ngâm lát , “Trước mắt chúng ta chỉ có thể về phía bắc mới có thể tránh thoát khỏi đuổi bắt của quan binh. Đại Tống quan binh thể đuổi theo đến phía bắc để bắt người được. Chúng ta chỉ cần vượt qua được sông Trường Giang liền bớt nguy hiểm. Về phần báo thù, chỉ đành chờ chuyện này trôi qua mới có thể nam hạ, nàng yên tâm , mọi việc cứ để ta lo.”

      Tích Nhược gật đầu, trong lòng cũng cho là đúng, báo thù gì chứ, mọi chuyện chẳng phải là do chính thiết kế sao. Nhưng mà tại nàng cũng chỉ có thể dựa vào mà thôi.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy nàng đáp ứng liền rất vui mừng, chỉ cần nhìn cử chỉ và lời lúc sau là có thể nhận thấy được. Xe ngựa đường tiến về phía trước, giữa trưa hôm sau đến được Gia Hưng – thành lớn ở Chiết Tây. Là nơi giao lưu buôn bán tự nhiên liền thập phần phồn thịnh, sau này hoàng thất nhà Tống xuôi nam nơi này gần kinh sư càng náo nhiệt hơn nữa.

      “Chúng ta trước tìm khách điếm nghỉ ngơi chút.” Hoàng Nhan Hồng Liệt sớm nhìn thấy Tích Nhược thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa đánh giá xung quanh.

      tiếp sao? Giờ mới giữa trưa thôi mà.” Tích Nhược hỏi ngược lại.

      sao đâu, noi này là chốn phồn hoa, có rất nhiều cửa hàng bán y phục tốt, đồ của nàng cũ cũng nên mua mấy bộ để thay.” Hoàng Nhan Hồng Liệt .

      “Ta có bộ để tắm rửa là đủ rồi, lại bộ y phục mặc người cũng là đồ mới mà, hôm qua mới mặc lần đầu a.” Tích Nhược nghi hoặc hỏi.

      đường nhiều bụi bậm, quần áo mặc hai ngày ngăn nắp. Lại , với dung nhan của nàng, chẳng lẽ lại mặc lại quần áo cũ sao?” Hoàng Nhan Hồng Liệt đương nhiên .

      Tích Nhược áp chế khóe miệng run rẩy, tuy người người ta là khen nàng bộ dáng xinh đẹp, nhưng mà, cách của quả là của kẻ có nhiều của a, quần áo dơ mặc vứt bỏ mua cái mới. Nàng quyết định phải mua, mua nhiều hơn nữa, dù sao cũng chẳng phải nàng bỏ tiền, hừ.

      Vì thế chờ đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa hàng quần áo, Tích Nhược liền xuống xe hùng hổ vào trong, Hoàng Nhan Hồng Liệt phía sau như người hầu của nàng. Bất quá, Hoàng Nhan Hồng Liệt tuyệt để ý điểm này, ngược lại ánh mắt chăm chú nhìn nàng, thỉnh thoảng lại lên chút ngạc nhiên cùng buồn cười.

      Nguyên lai Tích Nhược sau khi hùng hổ vào trong tiệm, thẳng tay lựa chọn mấy bộ bạch y, cuối cùng hỏi giá bao nhiêu liền có chút chần chừ. Nàng tuy rằng có khái niệm về tiền bạc, nhưng xem chất liệu mấy bộ này rất tốt, còn được thêu hoa tỉ mỉ, khẳng định rất mắc. Nàng sợ tiêu hết tiền của Hoàng Nhan Hồng Liệt rồi đoạn hành trình kế tiếp bọn họ lấy gì mà dùng. Nghĩ thế nàng liền có chút thấy khó khăn, vẫn là mua tốt hơn.

      Cuối cùng nàng muốn mua nữa, xoay người tính ra ngoài Hoàng Nhan Hồng Liệt liền vung tay lên ra lệnh đóng gói toàn bộ y phục nàng chọn khi nãy. Tích Nhược rất muốn châm chọc, Hoàn Nhan đại gia, ngài là kẻ có tiền mà!
      NGÂN TRÚC, luuhoatien, kittynacy6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :