1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67.3:

      Edit: An

      Đường Bội dĩ nhiên cho rằng, ấy nhường cơ hội biểu cho mình, vậy giải thích duy nhất có lẽ biết chuyện giữa Thích Bạch Phong với Sở Dực Thành nên mới duy trì bình thản như thế.

      “Biết ít.” Lục Tử Mặc do dự, nhưng vẫn trả lời: “Năm đó, Thích tiểu thư cũng có tiếng tăm ở thành phố S, sau này lẻ loi mình ra nước ngoài, nghe ...”

      tới đây, tự chủ được nhíu mày, mới tiếp tục : “Khi đó sức khỏe ấy rất tệ, vừa đến nước Mỹ có người khiêng ấy đến bệnh viện.”

      “Sở tiên sinh biết ?” Đường Bội hỏi.

      “Biết.” Lục Tử Mặc bất đắc dĩ gật đầu : “Nhà họ Thích với nhà họ Sở lúc đó quan hệ tồi, ấy được đưa đến bệnh viện thuộc nhà họ Sở.”

      lại dừng chút: “Chờ ấy tỉnh lại, nghe mình nằm ở bệnh viện nhà họ Sở lấy cái chết để dọa, buộc chuyển viện. Về sau như thế nào tôi lắm.”

      Lưỡng lự lúc, Lục Tử Mặc vẫn với Đường Bội: “Năm đó chính tôi những tin tức này với Sở tiên sinh.”

      mãi mãi quên nét mặt Sở Dực Thành khi đó.

      người đàn ông luôn cao ngạo, kiêu ngạo đến tận xương, mặt lại còn huyết sắc, trong mắt ta tràn ngập hối hận, nhất là khi nghe Thích Bạch Phong sinh non ở máy bay, suýt nữa thi hai mạng, đàn ông nhà họ Sở chưa bao giờ bị chuyện gì đánh gục, vậy mà lại quỳ xuống trước sofa, đau đớn ôm lấy đầu của mình.

      Sau đó, người trời nam kẻ đất bắc. Vân mệnh tàn nhẫn như vậy, hai người lòng nhau cuối cùng càng lúc càng xa, giống như những người xa lạ.

      Mặc dù chuyện Thích Bạch Phong trở về thành phố S, tuy rằng Sở Dực Thành vì hung hăng rời khỏi nhà họ Sở, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ích gì nữa.

      khí trong xe nhất thời rơi vào im lặng, ngay cả mặt Đường Bội cũng lộ vẻ bi thương.

      Mãi đến khi trở về biệt thự nhà họ Sở, gặp được Sở Quân Hàn, bọn họ vẫn còn rơi vào chuyện giữa Thích Bạch Phong và Sở Dực Thành, cách nào dứt ra được.

      “Sao vậy?” Sở Quân Hàn hơi lo lắng, đưa tay chạm vào gương mặt : “Ra ngoài trở về mất hồn mất vía.”

      có gì.” Đường Bội cười trước hành động an ủi của : “Kịch bản chú viết hay quá, vì thế em hơi nhập tâm.”

      Sở Quân Hàn nhìn sâu, nhưng cũng hỏi nữa.
      Để gặp Sở Dực Thành, biết Sở Dực Thành nhất định cầu xin cho Thích Bạch Phong.

      Muốn buông tha cho nhà họ Thích hay , tôn trọng ý kiến của Đường Bội.

      Đường Bội của , thoạt nhìn kiên cường, kiêu hãnh, cái gì cũng thể khiến gục ngã. ra, trong lòng vô cùng mềm mại, đối với những người lòng với , từ trước đến nay đều luôn hiền lành và khoan dung.

      cảm thấy, nếu như chuyện này với Đường Bội, sau này biết tất cả cảm thấy có lỗi với Sở Dực Thành.

      Sở Quân Hàn đưa tay ôm lấy vai Đường Bội, dẫn về phía nhà ăn, an ủi : “Đừng nghĩ nhiều như vậy, sớm biết như thế, cho em gặp chú .”

      “Buông tha nhà họ Thích .” Đường Bội nhớ tới lời hứa của , nhàn nhạt : “Em hứa với chú .”

      “Em nghĩ kĩ chưa?” Sở Quân Hàn nhìn vào hai mắt Đường Bội : “Tuy rằng nhà họ Thích phải là chủ mưu, nhưng người làm em bị thương là người của bọn họ.”

      “Đúng, em nghĩ rất kỹ.” Đường Bội gật đầu : “Mục tiêu của em, cho tới bây giờ phải nhà họ Thích.”

      hơi nheo mắt, cá muốn câu, luôn luôn chính xác.

      Nhà họ Tôn bây giờ bị ép đến cùng đường, nhưng nhà họ Đường vẫn bình yên vô , chắc chắn nhà họ Tôn mau tức nước vỡ bờ, bất luận thế nào cũng phải kéo nhà họ
      [​IMG]
      nhoxbina, Chris, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67.4:

      Sau khi đưa ra quyết định, giọng Đường Phong Ngôn càng thêm nhu hòa: “Bội Bội, nhà họ Tôn làm như vậy...”

      “Tôi tuyệt đối bỏ qua cho nhà họ Tôn.” Đường Bội lớn tiếng ngắt lời ông: “Nếu như ông còn nhớ mẹ tôi, còn nhớ tôi và Tử Thái hãy khoanh tay đứng nhìn, bằng đừng trách tôi niệm tình cha con.” xong quyết đoán cúp điện thoại, miệng lên nụ cười thắng lợi.

      Đường Phong Ngôn nhất định phản chiến, ban đầu có thể nhà họ Tôn nhìn ra, nhưng rất nhanh phát Đường Phong Ngôn bỏ đá xuống giếng.

      Cho dù họ phát được nàng cũng nghĩ cách để bọn họ phát .

      Sau đó...

      Nàng suy nghĩ lát rồi bấm số điện thoại người khác.

      Lạc có lẽ bận, ngày đó ta vội vàng chạy về Châu Âu, chắc có việc cần giải quyết, với Đường Bội, việc tùy tiện chạy đến thành phố S là hành động nông nổi, biết Lạc nghĩ như thế nào

      “Công chúa điện thoại...” Điện thoại reo khoảng mười tiếng, Lạc mới bắt điện thoại: “Tôi rất vui, công chúa của tôi, khi em cần đến kỵ sĩ là tôi.”

      “Lạc.” Đường Bội cười : “Tôi muốn bán số việc làm ăn bí mật của nhà họ Tôn cho người, với ta từng tiếp xúc, có thể giúp tôi ?”

      “Ừ.” Lạc cúi đầu cười : “Để tôi đoán, là nhà họ Liên phải ?”

      thông minh.” Đường Bội hề tiết kiệm lời khen: “Gần đây nhà họ Sở với nhà họ Liên qua lại rất nhiều, xem ra chuẩn bị tiến hành hợp tác. Đem tin tức nhà họ Tôn bán cho nhà họ Liên là mượn cơ hội thôn tính nhà họ Tôn. Nhà họ Tôn nhất định cho rằng do nhà họ Sở gây nên, thậm chí hoài nghi Đường Phong Ngôn cấu kết với nhà họ Sở cố ý thông qua nhà họ Liên chèn ép bọn họ để Đường Phong Ngôn thoát thân.”

      “Chỉ sợ tạm thời được, công chúa của tôi.” Lạc hơi tiếc nuối : “Mấy ngày nay tôi có tiếp xúc với Liên Thiên Duệ, nhưng gần đây bọn họ vạch kế hoạch muốn liên kết với Sở thiếu, nhân cơ hội tôi có ở đây mà làm giảm thế lực của tôi.”

      Lạc cười cười chút để ý : “Chỉ sợ nhà họ Liên để ý đến nhà họ Tôn nho đâu, nuốt được địa bàn của tôi mới là miếng mồi hấp dẫn với họ.”

      Đường Bội hơi nhăn mày lại.

      Chuyện này mới nghe lần đầu.

      Đương nhiên, chưa bao giờ hỏi Sở Quân Hàn về chuyện nhà họ Sở, mặc dù có khi cùng ở trong thư phòng, cũng để ý đến bí mật nhà họ Sở hay hỏi làm gì.

      Nhà họ Sở với nhà họ Liên hợp tác, đây là hợp tác lớn đối với thành phố S.

      Tuy rằng Đường Bội từng nghe chuyện này, nhưng ngờ mục tiêu của Sở Quân Hàn, lại là Lạc.

      “Em lo lắng cho tôi sao? Công chúa của tôi…” Lạc chờ rất lâu nhưng nghe Đường Bội tiếp, đột nhiên nhàng cười : “Tôi rất vui…”

      …có sao ?” Đường Bội hỏi.

      “Có em quan tâm, dù có bất cứ chuyện gì, tôi cũng giải quyết cách thuận lợi, huống chi, cho dù hai nhà bọn họ hợp tác với nhau, tôi cũng sợ bọn họ.” Lạc .

      Giọng điệu bình bình đạm đạm, nhưng biết hai nhà Sở-Liên có bao nhiêu lớn mạnh.

      Nếu hai nhà liên kết, ta thuận lợi.

      “Nếu…” Đường Bội hơi do dự
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68.1: Đường Phỉ Phỉ bị nhục nhã hoàn toàn.


      Edit: An


      Đêm hôm đó, trễ chút, Đường Phong Ngôn quả nhiên chủ động gọi điện thoại cho Đường Bội, Sở Quân Hàn ngồi đối diện Đường Bội, nhìn nụ cười mặt giống như con hồ ly , cảm thấy có chút may mắn, vì hiếm khi Đường Bội lộ ra biểu cảm như thế với .


      Hơn nữa cho dù thi thoảng có thần thái như vậy, cũng vui vẻ chịu đựng bị “tính kế.”


      Ngón tay Đường Bội gõ bàn phím vài cái, nghe Đường Phong Ngôn trong điện thoại sám hối có lỗi với cỡ nào, có lỗi với mẹ và em trai ra sao.


      Chỉ khi nghe đến tên Tử Thái, ánh mắt Đường Bội mới rung mình, phát ra ánh sang sắc bén.


      Nhưng rất nhanh, thu liễm biểu cảm đó, sau đó dùng giọng điệu lười nhác thậm chí kiên nhẫn đáp lại Đường Phong Ngôn tiếng.


      Đường Phong Ngôn dĩ nhiên rất hận.


      Trong mắt ông, Đường Bội chỉ là công cụ mà ông nuôi lớn mà thôi. tại công cụ lại cắn trả chủ nhân, hơn nữa lại có chủ nhân nhà họ Sở ở phía sau làm chỗ dựa,ở trước mặt mình cũng trở nên cao ngạo như thế, khiến ông hận đến mức muốn bóp nát di động trong tay.


      Nhưng giọng điệu của ông nghe qua vẫn tràn ngập bi thương và hối hận.


      Dù sao, so với Đường Bội, bây giờ ông càng muốn thu thập và thoát khỏi nhà họ Tôn.


      Đường Phong Ngôn cảm thấy hài lòng, khiến mình bình tĩnh lại, tuy rằng Đường Bội bất mãn với ông nhưng xem ra càng hận Tôn Mặc Vân với nhà họ Tôn hơn. Chỉ cần mình biểu ra dáng người cha, mềm lòng.


      Đến lúc đó, ông có thể lợi dụng chỉ riêng Đường Bội.


      Nếu như Sở thiếu chưa chán ghét Đường Bội, ông có thể đạt được ít lợi ích phía sau thế lực lớn mạnh của nhà họ Sở.


      Kết quả như vậy, đương nhiên thể tốt hơn.


      Nghĩ như vậy, ông lại cầm điện thoại di động dặn dò Đường Bội vài câu, bảo phải giữ Sở Quân Hàn cho tốt.


      Màn hình điện thoại sáng lên, nhưng nghĩ tới kiêu ngạo và quật cường của Đường Bội, nên ông đành từ bỏ ý định.


      nên vẽ rắn thêm chân, ông tại thể chọc giận Đường Bội.


      Mà Đường Bội từ khi gác điện thoại cười càng thêm đắc ý.


      Thế nên Sở Quân Hàn cũng nhịn được, nhìn vài lần: “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”


      “Đường Phong Ngôn bị mắc lừa rồi.” Chỉ mấy từ ngắn ngủi những cũng nghe ra ý cười trong lời Đường Bội .


      cười tủm tỉm thu hồi di động.


      Vài phút sau, màn hình lại lên tin nhắn mới.


      Đường Phong Ngôn quả nhiên đúng hẹn, bán lại những tin tức về số vụ làm ăn bí mật của nhà họ Tôn cho Đường Bội.


      lướt nhanh qua những tin tức Đường Phong Ngôn cung cấp, lợi dụng chúng như thế nào, ngược lại khiến hơi khó xử.


      Đối tượng hợp tác tốt nhất vốn là Lạc, nhưng gần đây Lạc…


      Vẫn thôi. Kế tiếp là nhà họ Sở.


      Nhưng Sở Quân Hàn ra tay áp chế nhà họ Tôn, muốn nhìn thấy bọn họ thất bại hoàn toàn, những bí mật thương nghiệp này, dĩ nhiên có thể dệt hoa gấm, nhưng cần thiết cho lắm.


      Vả lại, nếu tất cả đều do nhà họ Sở làm, nhà họ Tôn cảm nhận được Đường Phong Ngôn tạo phản.


      Người hợp tác tốt nhất, ra vẫn là nhà họ Liên.


      Đường Bội nhàng gõ ngón tay vài cái bàn phím, ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Sở Quân Hàn, chớp chớp mắt hỏi: “Gần đây nhà họ Sở hợp tác với nhà họ Liên sao?”


      Sở Quân Hàn tiếp tục xem văn kiện, cũng ngẩng đầu lên: “Ừ.”


      “Nghe tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, nghe đích thân đại thiếu nhà họ Liên – Liên Thiên Duệ đến thành phố S, xem ra bọn họ rất coi trọng việc hợp tác với Sở thị.” Đường Bội cười tủm tỉm, tiếp tục .


      Sở Quân Hàn ngẩng đầu nhìn .


      Đường Bội rất ít khi quan tâm đến việc làm ăn nhà họ Sở, cho dù họ ở chung trong thư phòng, cũng chủ động hỏi hoặc hỏi làm cái gì.


      Lúc này thấy thái độ khác thường, Sở Quân Hàn có chút trầm tư, sắc mặt khó coi


      “Liên Thiên Duệ là thanh niên tài tuấn, năng lực quả rất mạnh, nhưng mà...” Sở Quân Hàn nhàn nhạt : “ ta có vị hôn thê rồi.”


      Đường Bội hiểu ra sao cả.


      Nhưng rất nhanh sau đó liền phản ứng kịp.


      “Này này, phải …” đột nhiên cười lên tiếng, đứng lên, bước vài bước đến phía sau Sở Quân Hàn, cúi người ôm lấy bờ vai , cười khanh khách : “Sở thiếu của em, mặc dù ghen em rất vui nhưng phải chú ý đối tượng chút…”


      Sở Quân Hàn thoáng cảm thấy hơi khó chịu.


      Sao lại cảm thấy, giọng điệu này, lời này, với lại có vẻ thỏa đáng?


      Đường Bội cũng tiếp tục : “Huống hồ, Sở thiếu là thanh niên tài tuấn, năng lực các phương diện khác đều rất mạnh, cho dù Liên Thiên Duệ ưu tú giống như , sao em có thể nhìn trúng ta?”


      có chút bướng bỉnh, cố ý khẽ cười bên tai , thổi khí như lan, khiến người đàn ông ràng ngồi nghiêm túc làm việc, trái tim cảm thấy ngứa ngáy, gãi được.


      vừa muốn đưa tay kéo Đường Bội Đường Bội lại buông tay ra, cười tủm tỉm, chuyển về phía đối diện , : “Có số thứ em muốn bán cho tập đoàn Liêm thị. Ừm, có thể dưa, nhưng vẫn cần người trung gian, khiến bọn họ tín nhiệm em.”


      Sở Quân Hàn im lặng vài giây, đột nhiên mở miệng : “Có liên quan đến nhà họ Tôn?”


      Ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Đường Bội, Sở Quân Hàn là người thông minh, vừa đoán đúng ngay.


      Nụ cười mặt càng đậm, gật đầu.


      Sở Quân Hàn nhàng gõ ngón tay lên bàn vài cái, rất nhanh hiểu được ý .


      muốn lợi dụng nhà họ Liên để nuốt trọn nhà họ Tôn, khiến nhà họ Tôn biết Đường Phong Ngôn thẳng thừng bán đứng bọn họ.


      Nếu như mình ra tay, nhà họ Tôn chỉ biết trả đũa vì Đường Bội, bằng nhà họ Liên ra tay, khiến nhà họ Tôn cảm thấy bốn bề đều là địch.


      Đến lúc đó, bọn họ rơi vào vũng bùn, bí mật chủ yếu lại bị người khác lợi dụng để đối phó chính họ, đương nhiên nghi ngờ đến Đường Phong Ngôn, cho dù họ nghi ngờ, nhưng Đường Bội cũng có cách khiến bọn họ nghi ngờ.


      Sở Quân Hàn gật đầu: “Được, chắc chắn nhà họ Liên cũng từ chối chuyện tốt như vậy.”


      Đường Bội cần là nhà họ Sở đứng ra, liên lạc với nhà họ Liên, để tạo tín nhiệm.


      “Cảm ơn.” mặt Sở Quân Hàn ấm áp, Đường Bội bay nhanh tới hôn lên má cái.


      Để nhà họ Liên tham dự vào, lợi ích nhà họ Sở bị ảnh hưởng. Nhưng nhìn dáng vẻ thèm để ý của Sở Quân Hàn, tuy rằng Đường Bội biết cũng có thể hiểu được, Sở Quân Hàn để tâm đến tài sản nhà họ Tôn, nhưng trong lòng nhịn được cảm thấy ấm áp.


      Sở Quân Hàn tuyệt đối là người thuộc trường phái hành động.


      Buổi chiều ngày hôm sau, mang về lời đồng ý của nhà họ Liên.


      Tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, Liên Thiên Duệ, từ chối việc này, huống chi lại do đích thân Sở Quân Hàn đề xuất.


      Với ta mà , vốn là chuyện tốt, nhưng ta lại đưa ra cầu.


      ta muốn chuyện với Đường Bội.


      Tuy Sở Quân Hàn muốn đồng ý nhưng vẫn chuyển ý của Liên Thiên Duệ đến Đường Bội.


      “Muốn chuyện với em?” Đường Bội nhíu mày.


      ra chuyện này, cũng đơn giản như chuyển gói bưu phẩm vậy.


      Liên Thiên Duệ tin ai ngoài nhà họ Sở, gặp mình ra là chuyện cần thiết.


      nhíu mày nhưng cuối cùng lộ ra nụ cười nhợt nhạt, gật đầu đồng ý: “Được.”


      Chỗ hẹn Liên Thiên Duệ là nhà hàng Trung Quốc tệ.


      Bồi bàn phía sau Đường Bội, giọng chỉ đường cho .


      Nơi này được trang trí hết sức độc đáo, có hồ nước bao quanh nhà hàng, bất kể bạn ngồi ở góc nào cũng có thể nghe được tiếng róc rách, ý xuân dạt dào.


      Chuyển qua số bình phong cổ, bồi bàn dẫn Đường Bội đến phòng tốt nhất.


      Điều kiện trang trí cũng giống với bên ngoài, bên trong phfong được lắp đặt hết sức tao nhã.


      Nhưng điều hấp dẫn Đường Bội phải trang trí tao nhã bên trong phòng, cũng phải bàn ghế được làm bằng gỗ lê xa xỉ, mà là người đàn ông yên tĩnh ngồi ở chỗ đó.


      Đường Bội nhìn thấy lần đầu tiên, chính là mặt nghiêng của .


      Đường nét mặt Liên Thiên Duệ rất vững vàng, thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, mày kiếm vút cao, mặc bộ âu phục định chế màu đen, mỗi cúc áo sơ mi bên trong đều được cài hết sức chỉnh tề, cà vạt cũng được thắt cẩn thận, giống như mái tóc màu đen của ta, được chải chuốc cách tỉ mỉ.


      Khi nâng tay, có thể nhìn thấy cúc áo tinh xảo nơi khủy tay.


      Ngón tay thon dài khiến hai tay trông như rất cứng cáp có lực


      Với kinh nghiệm từng trải của Đường Bội, Liên Thiên Duệ là người giỏi chịu đựng bên trong ta chứa sưc mạnh người khác thể nào đoán được.


      ta nghe động tĩnh, quay đầu lại về phía Đường Bội.


      Ánh mắt rất sáng, ánh sáng ấy quá sắc bén nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực.


      Khí thé ấy, chỉ có người ở vị trí cao lâu mới có được.


      Sở Quân Hàn cũng thế mà người đàn ông này có thể.
      Last edited by a moderator: 25/5/16
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68.2: Đường Phỉ Phỉ bị nhục nhã hoàn toàn (tt)
      Phục vụ sớm xuống.

      Cho dù đứng trước mặt Sở Quân Việt, Đường Bội vẫn cười bình thường, nhưng khi đối mặt với Liên Thiên Duệ, cả người lại cứng ngắc.

      Đường Bội hồi thần.

      đưa tay bắt tay với Liên Thiên Duệ, mặc dù biểu cảm hơi mất tự nhiên, nhưng mắt cũng quên nhìn Liên Thiên Duệ mấy lần, giọng trở nên bình tĩnh: "Liên tổng."

      " Đường, mời."

      Bất luận có thích hay , đối với khách mình mời tới, Liên Thiên Duệ tuyệt đối thất lễ.

      và Đường Bội ngồi xuống đối diện nhau, phục vụ nhanh chóng đưa thức ăn lên.

      Đồ ăn chỗ này rất nổi tiếng, chỉ có mùi vị ngon miệng, mà còn có tác dụng điều dưỡng cơ thể, là nơi thường hay lui tới của những phu nhân tiểu thư nhà giàu thành phố S.

      Đường Bội từng tới đây vài lần, đối với thức ăn ở đây cũng khen dứt miệng.

      Nhưng hôm nay, lại có tâm trạng đó.

      đột nhiên có chút kích động, rất muốn hỏi Liên Thiên Duệ mặt lạnh đối diện, tại sao lại muốn gặp riêng ?

      Nhưng lời đến môi, lại bị nuốt về.

      Tất nhiên Liên Thiên Duệ phải vì muốn ăn cơm mà tới đây.

      biểu lộ trực tiếp như Đường Bội, nhưng lấy nhạy bén của Đường Bội, làm sao nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đối phương liên tục quét qua người mình.

      Bầu khí trong phòng bao yên lặng lạ thường.

      bửa cơm được ăn trong im lặng.

      Phục vụ dọn dẹp bát dĩa, sau đó bưng trà lên.

      Lá trà xanh biết, cốc sứ trắng tinh, tiếng đàn cổ như như , tiếng nước chảy róc rách.... Khung cảnh như vậy, vốn nên làm người ta thoải mái, thư giản.

      Nhưng Đường Bội lại có chút thoải mái nào.

      "Hôm nay Liên tổng hẹn tôi ra đây, chắc chắn phải vì muốn ăn bửa cơm đơn giản như vậy?!" Đường Bội hít thở sâu mấy lần, cuối cùng hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.

      nhìn Liên Thiên Duệ nữa, đưa tay cầm chun trà, ngón tay như ngọc có tỳ vết, đặt chung chỗ với cốc sứ trắng, càng thêm mềm mại đẹp mắt.

      Liên Thiên Duệ đưa mắt dõi theo động tác của Đường Bội, nhìn ngón tay Đường Bội.

      Thời gian dùng cơm ngắn ngủi, dò xét kỹ này từ xuống dưới.

      Ngón tay của rất xinh đẹp, khác hoàn toàn so với những tiểu thư phu nhân nhà giàu mà từng gặp.

      tay Đường Bội có vết chai, mặc dù lộ , nhưng thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Liên Thiên Duệ.

      Ánh mắt của Đường Bội cũng khác với những tiểu thư danh môn kia, thậm chí lúc thất thần khi thấy , cũng phải là vì bị diện mạo của .

      Ánh mắt của rất sạch sẻ, nhưng lại cất giấu giảo hoạt, làm người ta đoán ra.

      Nghe Đường Bội vậy, ánh mắt Liên Thiên Duệ chuyển từ tay lên mặt .

      Nếu là nghiêng nước nghiêng thành, Đường Bội quả rất xinh đẹp, nhưng tin, mình từng thấy nhiều người còn đẹp hơn cả .

      cũng chắc rằng, Sở thiếu, chắc chắn có thể tìm được người phụ nữ đẹp hơn .

      có chút hiếu kỳ, trước mắt này, có ma lực gì, lại có thể làm cho Sở thiếu vì chuyện của , đích thân mở miệng với .

      Dĩ nhiên, càng tò mò hơn là, ràng có thể nhàng nuốt trọn miếng bánh ngọt là Tôn gia, vậy tại sao Sở Quân Việt lại vì , mà tìm tới để cũng hưởng cái bánh kia.

      Nhưng mà, đó cũng phải là nguyên nhân chính.

      "Tôi xem tin tức." Giọng của Liên Thiên Duệ rất êm tai, trầm thấp từ tính, mang theo chút quyến rũ: " là con của tống giám đốc tập đoàn Đường thị?"

      Trực tiếp hỏi, chút khách sáo, đây là lần gặp đầu tiên của hai người, ta nên hỏi vấn đề này, nhất là với người có quan hệ hợp tác với mình.

      Đường Bội thoải mái cười tiếng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Liên tổng chỉ muốn nhìn thử bộ dáng con riêng của tống giám đốc tập đoàn Đường thị sao?" cười khẽ, mắt đối mắt với Liên Thiên Duệ: " ngờ, Liên tổng lại là kiểu người thích những tin tức này."

      Đây là ngầm Liên Thiên Duệ nhiều chuyện.

      Nhưng hình như vẫn có cảm giác gì, chỉ lại: " vậy, tin tức đó là ?"

      Đường Bội thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến.

      tin, tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, mỗi ngày xử lý nhiều việc, lại chú chú ý tin tức .

      Nhưng nhìn tình hình giờ, Liên Thiên Duệ cũng cần câu trả lời của .

      từ từ uống hớp trà, mùi trà bắt đầu tràn ngập khắp phòng bao.

      " như vậy, thời gian trước, con của tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, mất hết mặt mũi trong chương trình phỏng vấn ti vi, cũng là Đường gây ra?" Liên Thiên Duệ đột nhiên lại hỏi.

      Đường Bội cười, chối, cũng thừa nhận.

      "Nếu tất cả đều là , vậy tôi có thể đoán được nguyên nhân Đường muốn hợp tác với tôi rồi." Liên Thiên Duệ nhàng vuốt ve cốc sứ, trầm giọng : "Sở tổng vì nụ cười của người đẹp, có thể tình nguyện làm bất cứ chuyện gì. Nhưng tại sao tôi phải vì Đường mà đối phó với Tôn gia chứ?"

      "Liên tổng đùa rồi." Đường Bội cười quyến rũ, mắt từ từ lạnh xuống---- ------

      Người đàn ông này điều tra , hơn nữa tuyệt đối điều tra từ sớm.

      Tại sao ta lại điều tra ?

      tỉnh bơ nhìn Liên Thiên Duệ, : "Huống chi Liên tổng dùng từ đối phó cũng thích hợp, nếu hợp tác thành công, đối với Liên thị mà , tuyệt đối chỉ có tốt chứ xấu."

      "Tuy vậy, nhưng muốn lấy nửa miếng bánh từ miệng Sở thị, có để lại tai họa ngầm hay ?" Liên Thiên Duệ cười nhạt: "Nếu như vì vậy mà đắc tội Sở gia, đối với tôi mà , tuyệt đối mất nhiều hơn được."

      Đường Bội lại thất thần.

      nghĩ là xuất tình huống như vậy.

      Nhưng nhìn nụ cười của Liên Thiên Duệ, lại làm hơi hoảng hốt, ở góc nào đó trong ký ức, rất lâu rất lâu trước kia mà cho rằng mình quên, nhưng khi nụ cười kia xuất , hình ảnh đó giống như thước phim chạy qua đầu .

      Trong trí nhớ, nụ cười kia lại ràng như thế.

      ràng đến mức làm cho lòng nóng lên.

      " Đường?" Giọng từ tốn của Liên Thiên Duệ vang lên, nhàng kêu , gọi lý trí của trở về.

      "Xin lỗi..." Đường Bội đứng lên: "Tôi vệ sinh chút."

      cần soi gương, cũng biết bây giờ mình nhất định rất chật vật.

      Gò má hơi nóng lên, ngay cả hóng mắt cũng nóng lên.

      rất ít khi mất khống chế như vậy, nhưng ngồi trước mặt Liên Thiên Duệ, lại năm lần bảy lượt luống cuống, làm cảm thấy hơi khó tin.

      Vỗ nước lên mặt mình, Đường Bội nhìn mình trong gương.

      Ngũ quan của Liên Thiên Duệ lại xuất trong đầu, tựa như đứng trong gương mỉm cười nhìn .

      lắc đầu cái, đuổi ý nghĩ hoang đường kia ra ngoài.

      Khi trở lại phòng bao, Liên Thiên Duệ nhìn ra cửa sổ.

      Đối diện bên ngoài phòng bao của bọn họ là rừng trúc.

      Mùa này, đúng lúc là mùa trúc đẹp nhất, lá trúc xanh tươi mơn mởn, có gió thổi qua, làm lá trúc đung đưa phát ra tiếng kêu, tựa như có thể tẩy sạch mọi dơ bẩn thế gian.

      Nghe thấy tiếng động, Liên Thiên Duệ quay đầu nhìn về phía Đường Bội.

      Đường Bội đứng ở bên cạnh bình phong, nhìn Liên Thiên Duệ chớp mắt.

      Trong trí nhớ, người kia cũng rất thích ngồi trong phòng, hoặc nằm giường, nhìn cảnh ngoài cửa sổ.

      Mặc dù xuyên qua cửa sổ chỉ nhìn thấy mảnh hẹp, nhưng cậu vẫn rất háo hức, giống như đó là thế giới của mình.

      Đường Bội cảm thấy hốc mắt của mình lại nóng lên.

      Biểu cảm của Liên Thiên Duệ trở nên kỳ quái.

      Đường Bội hơi cúi đầu, để lộ ra cái cổ trắng tinh.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68.3: Đường Phỉ Phỉ bị nhục nhã hoàn toàn (tt)

      cứ như vậy im lặng đứng cạnh bình phong, gió từ cửa sổ thổi vào làm tóc bay bay.

      Bởi vì biết khung cảnh chỗ hẹn, nên hôm nay Đường Bội mặc quần áo có nét cổ của Trung Hoa, mặc dù phải sườn xám tiêu chuẩn, nhưng cũng có nét của sườn xám, mái tóc được vén lên, lại làm cho có hương vị cổ trang.

      Bông tai phỉ thúy lủng lẳng, thiết kế cổ xưa, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Đường Bội.

      Liên Thiên Duệ thấy vậy hơi ngơ ngác.

      Đúng lúc này, Đường Bội ngẩng đầu lên.

      Cảm xúc bối rối vừa rồi biến mất hết, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nụ cười đầy tự tin.

      ngồi xuống đối diện Liên Thiên Duệ lần nữa, cười tươi như hoa với : "Chỗ Sở thiếu, tôi dùng giá cả công bằng để đổi lấy nữa Tôn thị, cho nên Liên tổng cần lo lắng để lại tai họa ngầm."

      " nữa Tôn thị, tôi rất ngạc nhiên, Đường muốn trả giá ra sao?" Có thể là tức giận vì thất thần của mình, khi Liên Thiên Duệ lên tiếng lần nữa trong giọng hơi hùng hổ dọa người: "Hay Đường cảm thấy, đối với Sở thiếu mà , ...." hơi híp mắt lại, lời lẽ lễ phép: "Trị giá nữa Tôn thị, hoặc...... Nhiều hơn?"

      Ánh mắt Đường Bội rét lạnh, ngay khi nghe thấy câu này, ký ức và tại lập tức rời rạc-------

      Người kia, tuyệt đối bao giờ với như vậy!

      Nụ cười mặt càng thêm tươi: "Liên tổng đùa rồi, Đường Bội tự biết giá trị của bản thân. ra nếu Liên tổng có hứng thú, tôi có thể giúp Liên tổng." nháy mắt cái, cười : "Tập đoàn Liên thị cần nâng cấp và đổi mới hệ thống máy tính, tôi nghĩ, Liên tổng hẳn phải rất ràng lợi ích trong này mới đúng."

      Liên Thiên Duệ nheo mắt: "Liên thị có hệ thống bảo vệ riêng.”

      "Ừ, tôi biết." Đường Bội cười vô hại, gật đầu tiếp: "Trong B & L, tôi chính là B."

      Liên Thiên Duệ kinh ngạc.

      "Nhưng Liên tổng cứ yên tâm, tôi vì lời vừa , mà làm gì Liên thị." đứng lên, lần này đổi lại từ cao nhìn xuống Liên Thiên Duệ: "Cám ơn Liên tổng bớt thời gian tới gặp tôi, bất luận vì nguyên nhân gì, nhưng chuyện của Tôn thị, cám ơn giúp. Bữa cơm hôm nay, tôi mời."

      Đường Bội thất thần vừa nãy hình như chỉ là ảo giác của Liên Thiên Duệ, Đường Bội lúc này mới là Đường Bội.

      cười như gió xuân nhìn Liên Thiên Duệ, kinh hoảng trong mắt biến mất, lúc này, chỉ có kiêu ngạo và ánh sáng tự tin, sắc bén đến mức làm người ta dám nhìn thẳng vào .

      Liên Thiên Duệ cũng phải là người lý, mọi khi, đều thân sĩ và khách sáo.

      Sau đó, đứng lên.

      Đường Bội đưa tay ra, cười tươi như hoa: "Nếu Liên tổng có hứng thú, tôi vì quý tập đoàn mà cung cấp hệ thống an toàn mới, coi như cảm ơn ."

      Liên Thiên Duệ nắm tay Đường Bội.

      Bàn tay có vết chai chạm vào tay , vừa rồi nhìn lầm, tay Đường Bội, có vết chai.

      "Mong chúng ta hợp tác vui vẻ." Đường Bội cười động lòng người.

      Lần này, tới lượt Liên Thiên Duệ kinh ngạc nhìn Đường Bội, còn gì để .

      biết Đường Bội, biết là đứa con mà tổng giám đốc tập đoàn Đường thị cần, biết ở cùng chỗ với Sở thiếu.... biết Đường Bội, so với bất kỳ kẻ nào đều nhiều hơn.

      Nhưng phát , tự cho là đúng nên thiếu chút nữa tự bêu xấu mình.

      Ít nhất biết, tập đoàn B & L nữa đen nữa đỏ tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả các tập đoàn lớn thế giới cũng kiêng dè kia, nữa lại là của Đường Bội!

      Vậy còn L?

      Người hợp tác cao nhất với ta, là ai?

      Đường Bội sai, cho dù có Sở Quân Việt, ta cũng có thể cùng mình công bằng trao đổi.

      Như vậy ta lệ thuộc vào Sở Quân Việt, có lẽ từ đầu họ cần mình, mà là....

      Vì Sở Quân Việt?!

      Liên Thiên Duệ bị ý nghĩ của mình làm kinh hãi!

      Nếu là vậy, nhìn quyến rũ động lòng người trước mặt, dưới đáy mắt giảo hoạt, đột nhiên, lại có chút hâm mộ Sở Quân Việt.

      ràng Sở đại thiếu gia cũng giống như , đứng đỉnh của tập đoàn khổng lồ, cả đời dâng hiến cho tập đoàn.

      Nhưng tại sao? Sở Quân Việt lại có thể tỉnh táo như vậy, và còn được người khác bao dung thương?

      Đường Bội , nhưng Liên Thiên Duệ vẫn còn ngồi trong phòng bao, nhúc nhích.

      Mái tóc dài bay bay của Đường Bội phất qua mặt , trong gió vẫn còn lưu lại mùi thơm của Đường Bội.

      nhắm hai mắt lại, buông lỏng bản thân dựa vào ghế.

      nghe quá nhiều chuyện liên quan tới Đường Bội, cho tới khi chính thức gặp nhau, trong đầu của chỉ có bộ dáng của người này.

      Chân chính gặp nhau, mới phát ra tất cả giống với tưởng tượng của mình.

      Đột nhiên nhớ lại lời của người kia trước khi rời khỏi Thụy Sĩ, suy nghĩ kỹ.

      Người kia , nếu Đường Bội đặt người trong lòng, để ý người, người đó chắc chắn là người hạnh phúc vô cùng.

      Lúc người kia chuyện, nụ cười mặt, bởi vì nhớ lại ký ức mà vô cùng an bình hạnh phúc.

      vậy!

      Bây giờ Liên Thiên Duệ tin.

      Liên Thiên Duệ mở mắt.

      chần chờ chút, như bị quỷ ám đưa tay cầm lấy chun trà của Đường Bội.

      Ngay khi cúi đầu, Liên Thiên Duệ đột nhiên kinh hoảng, tựa như mới phát mình làm gì.

      Chun trà sứ bị đặt mạnh lên bàn gỗ, nước trà xanh nhạt tràn ra, nước trà vẫn còn khá nóng, có mấy giọt búng vào tay Liên Thiên Duệ.

      bị nóng rút tay lại, cúi đầu mặt chút cảm xúc nhìn màn này.

      Trong lúc bất chợt, Liên Thiên Duệ hiểu nguyên nhân tại sao Sở Quân Việt có thể tìm được nhiều người đẹp hơn mà lại chỉ chọn mình Đường Bội.
      …….

      Tôn Mặc Vân sắp điên rồi!

      ! Hẳn là từ xuống dưới của Tôn gia đều sắp điên rồi!

      Bọn họ hiểu, tại ở thành phố S Tôn gia vẫn quá lớn mạnh, nhưng tại sao Sở gia và Liên gia lại liên thủ chèn ép bọn họ.

      Hơn nữa hình như đối phương nắm trong tay ít bí mật thương nghiệp của họ, ra tay nhanh chuẩn, mỗi lần ra tay Tôn gia chắc chắn tổn thất nặng nề, đau đến mất thở.

      Đường Phong trợ giúp Tôn gia, được hai ba ngày, rồi Tôn gia lại thở ra hơi.

      Hai ba ngày sau, rất nhanh, bọn họ lại gặp vũng bùn lớn hơn, cũng đáng sợ hơn.

      Sắc mặt Tôn Mặc Vân ảm đạm ngồi đối diện Đường Phong.

      ràng, Tôn gia vô cùng xui xẻo!

      ràng, tin tức Đường gia giúp Tôn gia truyền ra ngoài!

      Nhưng tại sao?! Đường Phong Ngôn và tập đoàn Đường thị vẫn xảy ra chuyện gì.

      "Là mày!" Tôn Mặc Vân đột nhiên cao giọng : "Đường Phong Ngôn, là mày! Mày bán cơ mật của Tôn thị cho Sở gia, đúng ?!"

      " lại nổi điên cái gì?!" Đường Phong Ngôn nhíu mày, kiên nhẫn và chán ghét nhìn Tôn Mặc Vân: "Giúp các người chống lại Sở gia, tôi dốc hết toàn lực. Ai biết Tôn gia lại có bản lĩnh lớn như vậy, trêu chọc Sở gia chưa đủ, còn trêu trọc Liên gia!"

      Ông ta vừa vừa mở hai tay ra, cau mày nhìn Tôn Mặc Vân, hỏi: " , Đường Phong Ngôn tôi có tài đức gì mà có thể đối đầu với Sở gia và Liên gia?!"

      Mặc dù vậy, nhưng trong lòng Đường Phong Ngôn hết sức vui vẻ.

      Đường Bội quả nhiên hổ là con ông ta, sau khi lấy được những thứ đó, trực tiếp đối đầu mà giao cho Sở Quân Việt để Sở gia liên hợp với Liên gia đối phó Tôn gia.

      Như vậy, cho dù bọn Tôn Mặc Vân có hoài nghi, cũng tìm được chứng cứ chỉ trích mình.

      Xem ra, nó vẫn có mấy phần tình cảm với mình.

      Nó vẫn luôn hận, nhưng chỉ hận Tôn Mặc Vân ép mẹ con nó mà thôi.

      Đường Phong Ngôn đắc chí vừa lòng nhìn Tôn Mặc Vân chật vật chịu nổi, lúc này Tôn Mặc Vân nào còn chút phong phạm của quý phu nhân, mà biến thành mụ đàn bà đanh đá chanh chua.

      "Đừng giả bộ." Tôn Mặc Vân nổi điên hét ầm lên: "Những tin tức cơ mật kia, nếu phải do mày bán đứng, sao Liên gia có thể biết được hả?!"

      Đường Phong Ngôn giễu cợt : "Tôn Mặc Vân, đừng như con chó điên gặp ai cũng cắn được ? Nếu Liên gia và Sở gia muốn Tôn gia chết, các người hết hy vọng rồi. Trở về suy nghĩ cho tốt, trừ chọc giận Sở thiếu, các người đắc tội Liên tổng lúc nào. Đừng có ở chỗ này của tôi nổi điên!"

      Ông ta càng càng đắc ý, đường lui Đường Bội để lại cho ông ta, quả nhiên hoàn hảo vô khuyết, ông ta càng ngày càng hài lòng đứa con này. (D: từ từ cũng tới ông, gấp gì)

      ra , Đường Bội vẫn luôn có lợi hơn Đường Phỉ Phỉ.

      Sau truyện lần này, nếu có thể đánh sập Tôn gia, ông ta ngại nhân cơ hội tạo quan hệ tốt với Đường Bội, làm nó trở thành công cụ đắc lực cho mình.

      "Đường Phong Ngôn." Tựa như bị biểu cảm của Đường Phong Ngôn kích thích, Tôn Mặc Vân tỉnh táo hơn chút, bà ta híp mắt nhìn Đường Phong Ngôn, lạnh băng : "Tốt nhất đừng để tao biết những chuyện này là do mày làm. Nếu ...."

      Bà ta đứng lên, uy hiếp : "Nếu tao chết, tao cũng kéo mày xuống địa ngục!"

      Bà ta xong, xoay người khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Đường thị, chỉ còn Đường Phong Ngôn mặt đầy lãnh ý ngồi đó.

      Tôn gia biết, bọn họ đắc tội với tập đoàn Liên thị từ lúc nào.

      Loại tình hình này, trọng tâm nằm ở những tập đoàn lớn trong nước, bình thường giữa bọn họ, nước sông phạm nước giếng.

      Hợp tác làm ăn cũng gì tới đắc tội?!

      Toàn bộ Tôn gia, rơi vào khung cảnh bi thảm.

      Ai cũng biết, đắc tội Sở gia, lại trêu chọc vào Liên thị, Tôn gia làm sao có thể vượt qua chứ.

      Cổ phiếu của Tôn thị, trong thời gian ngắn ngủi tan tành thành giấy vụn.

      Nhân viên Tôn thị, tạm thời từ chức, ở lại được mấy người, ai tin tưởng Tôn thị có thể vượt qua nguy cơ lần này.

      Ngay cả Tôn Mặc Vân cũng mất lòng tin!

      Cha mẹ bà ta, tức ông bà ngoại của Đường Phỉ Phỉ, hai người già bảy mươi tuổi nhưng vẫn bảo dưỡng khá tốt, cơ thể hết sức cường tráng, so với người trung niên còn trẻ hơn mười mấy tuổi.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :