1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
      Rất nhanh tới ban đêm, trong phật đường càng tối tăm. Bốn pgiá cửa khép chặt nên có bao nhiêu am thanh vọng vào. Buổi tối trong phật đường cũng càng lạnh.



      Ngày tháng năm buổi tối vẫn còn chút lạnh, biết là quên hay cố ý coi mà trong phật đường chăn giường gì cũng có. Tương Như Nhân tựa vào mấy cái đệm chồng lên nhau, xoa xoa bụng "Xem ra ngươi còn chưa có sinh ra được chào đón rồi."



      Thực hộp bên cạnh nguội lạnh từ lâu, Tương Như Nhân hề chạm qua. Điểm tâm mang theo cũng có thể giúp nàng đỡ đói. Hơn nữa đói chút thanh tỉnh chút. Ban đêm như vậy còn biết có chuyện gì xảy ra.


      Đến khuya trong phật đường cơ hồ là giơ tay lên cũng thấy nổi. Ngoài phòng thủ vệ bà tử có lẽ cũng ngủ. Tương Như Nhân đứng dậy sát lại cửa sổ. Xuyên qua giấy dán lờ mờ nhìn qua bên ngoài. Ngày rằm trăng sáng nên cũng quá tối tăm.


      Xoay người lại là đối diện với mấy pho tượng phật, dường như là tượng Quan rất cao.


      Tương Như Nhân bước đến bồ đoàn phía trước quỳ xuống. Ngửa đầu nhìn vẻ mặt hiền từ kia, nàng vẫn còn nhiều thứ chắc chắn.


      chắc chắn Phục Linh có thể trước lúc bị cấm cửa trốn được ra khỏi phủ hay , chắc chắn Bích nhi có biện pháp tốt. Càng chắc chắn nàng ở lại đây bao lâu.


      Nhưng đời này của nàng đều là con đường chắc chắn như vậy, cho dù là gặp thêm nhiều lần, nàng vãn kiên trì tiếp tục bước tiếp.


      Ba năm qua nàng thấy được nhiều thứ. Những mặt tối phía sau hoàng gia, những so đo ngầm quan trường. gia tộc có thể chỉ vì người mà chết hết, cũng có thể chỉ nhờ người mà vinh quang. Thái tử phi sở tác sở vi nàng hận. Bởi vì Tương Như Nhân nàng cũng có thể ngày nào đó, vì bản thân, vì Tương gia, vì bảo hộ người bên cạnh mà làm chuyện giống như vậy.


      "Bồ tát" Tương Như Nhân thấp giọng thưa "Thế gian này nào có tuyệt đối đúng hay sai. Thị phi đúng sai đều là do người định đoạt. Ta biết bản thân cũng chẳng phải người tốt, nhưng thử hỏi thêa gian này ai dám đứng ra đảm bảo là người tốt đâu."


      Ngày hôm sau thời điểm Phương ma ma vào thấy thực hộp hề đụng qua có chút kinh ngạc.


      Tương Như Nhân lúc này sắc mặt hơi tái nhợt. Phương ma ma thấy nàng bộ dáng vẫn thong dong, đổi cái thực hộp khác, trong lòng kinh thường.

      Chờ Phương ma ma rời khỏi. Tương Như Nhân đứng lên mở thực hộp ra. Bên trong là tjức ăn chay vô cùng phong phú, phong phú đến có gì để , nếu nàng bị đói xỉu cũng là tự mình chuốc lấy thôi.


      Đến tối Phương ma ma lại tới lần nữ, tiếp tục đổi cái thực hộp khác.


      Mặt trời mọc rồi lại lặn, trong phật đường lại trở về bóng tối. Phủ thái tử, thái tử phi bệnh tiếp khách lại qua thêm ngày.


      Trong phủ thái tử khí hết sức đè nén. Mấy người Trương trắc phi biết thái tôn bị trúng độc ngất xỉu, Tương trắc phi bị liên quan. Nhưng cũng ai có thể đứng ra sau khi ra khỏi Dao Hoa các là thái tôn nơi nào.


      Tương Như Nhân tựa vào thiền tọa, khí xung quanh có chút lạnh. Ngoài cửa sổ len vào ánh sáng nhạt đại diện cho trăng tròn. Tương Như Nhân ôm chặt hai đầu gối híp mắt lại. Ngày mai rất nhanh rồi tới...

      Ngày hôm sau giữa trưa phủ thái tử có khách đến. Cận Thu bên cạnh hoàng hậu dẫn theo Bat vương phủ tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân ghé thăm thái tử phi khỏe và thái tôn.


      Này khách đến đột ngột cách gì từ chối ngoài cửa đành phải tiếp. Vào Dao Hoa các hồi, sau khi thăm thái tôn. Tô Khiêm Mặc lấy lí do đưa tân nương tử Dương Quan nên muốn được gặp qua hảo bằng hữu của thê tử, Tương trắc phi.


      Triệu Nhị nhìn qua nữ tử ôn nhu phía sau Tô Khiêm Mặc, cười cự tuyệt cầu của bọn họ "Vốn là chuyện dèm pha trong phủ, nếu các ngươi hỏi ta cũng ngại dọa người. Mấy hôm trước thái tôn bỗng nhiên trúng độc ngất xỉu, là ở trong viện Tương sườn phi ăn gì đó. Thái tôn thân mình tốt, cứ ăn như vậy còn có khả năng nguy hiểm tánh mạng. Ta liền đem Tương sườn phi cấm cửa chờ điện hạ về thẩm vấn, sợ oan uổng muội muội."


      Thái tử phi kẽ hở, giam kín cũng chẳng phải trách phạt gì lớn, chỉ là mệt nhọc chút, người bình thường đều chịu được. Sợ oan uổng Tương sườn phi, đợi thái tử về điều tra cũng hợp tình hợp lí.


      Sở dĩ chưa bẩm báo vào trong cung là vì sợ mẫu hậu phiền lòng. Mong Cận Thu lượng giải." Triệu Nhị mặt lên chút bất đắc dĩ. Cận Thu gật đầu. Tô Khiêm Mặc nhíu mày "Ăn gì đó trong viện Tương sườn phi thôi sao có thể trúng độc, bên người thái tôn có ai theo sao?"

      Triệu Nhị có chút xấu hổ " đến cũng kì quái. Vốn bên cạnh thái tôn luôn ít người hầu hạ, lại cũng ít đến viện Tương trắc phi. Lần này lại chỉ mình qua đó, ta hỏi qua ma ma hầu hạ thái tôn ngủ trưa dậy tự chạy ."

      "Hạ độc như thế cũng quá làm càn" Tô Khiêm Mặc biểu thêm gì chậm rãi "Tương trắc phi làm sao có thể ở tình huống như vậy làm hại thái tôn"

      "Mọi người có liên quan đều bị giam lỏng, chỉ chờ thái tử về thẩm vấn. Ta sợ các nàng ta đủ công bằng. Thái tôn dù sao cũng ăn gì đó chỗ Tương trắc phi, nếu làm gì chẳng phải rối loạn quy củ." Thái tử phi mỉm cười. Nàng là thái tử phi, là người quản lý vụ và mộ người trong phủ thái tử. Nàng làm vậy cũng có gì sai.



      Cố Ngâm Hoan liếc nhìn Tô Khiêm Mặc cái. Thái tử phi trực tiêap vậy các nàng cũng thể tiếp tục đòi gặp Như Nhân. Tô Khiêm Mặc lại nhìn qua Cận Thu .


      "Ngài là thái tử phi. Làm sao có thể công bằng, đợi thái tử về mới tìm chứng cứ có khi cũng muộn rồi." Cận Thu nhàn nhạt nhắc nhở. Sắc mặt Triệu Nhị khẽ biến, Cận Thu tiền đà "Nếu khoing chắc chắn gì mà lỡ xảy ra chuyện, chỗ Tương gia cũng dễ đối đáp."



      Ý của Cận Thu chính là ý của hoàng hậu, thái tử phi gạt tất cả mọi người làm vậy, xảy ra chuyện gì cũng hay. Nhưng hôm nay cũng có người ở đây biết được, có Tô Khiêm Mặc, lại còn có bằng hữu tốt nơi khuê phòng của Tương trắc phi, Cố gia tiểu thư. Nếu có chuyện gì làm sao an ổn được. Thế lực gia tộc sau mấy người này có ai là hiền lành. Hoàng hậu cố gắng cân bằng các thế lực thể để chuyện chứng cứ này phá hư được.


      "Nếu thái tử phi ghét bỏ. Trước mang nô tỳ xem qua lát."


      Cận Thu mở miệng vậy, Triệu Nhị còn biết làm thế nào, đành đứng dậy dẫn các nàng về hướng phật đường.


      Linh Lung các tại ngoại trừ có hai bà tử đứng canh cửa ở ngoài, còn lại mọi ma ma nha hoàn đều mang tới giam lỏng. Về phần kia phật đường, có hai bà tử cường tráng canh giữ bên ngoài.



      Triệu Nhị lệnh các nàng mở của. Cố Ngâm Hoan nhìn bốn bề cửa đều khép chặt, nhíu nhíu mày. Bị nhốt hai ngay tròng phòng kín như vậy, người khỏe mạnh cũng muốn sinh bệnh. Huống chi Tương tỷ tỷ bây giờ tình trạng đặc biệt như vậy.


      Mở cửa xong, Cận Thu tiến vào trước. Nhìn vào trong phòng, nét mặt có gì khác lạ. Bên trong có cái bàn thấp, bàn là chồng kinh thư, Tương Như Nhân ngồi bên bàn thân đồ lam sao chép kinh thư.



      Nghe tiếng động, Tương Như Nhân quay lại, thấy thái tử phi muốn vội bước qua hành lễ. Nhưng người ngồi lâu choáng váng, đợi nàng đứng thẳng, đỉnh đầu trận tê rần. Nàng lảo đảo tựa vào bàn ngã dần xuống đất.

      Bên cạnh nàng cũng có ai hầu hạ, nàng té ngã cũng có người vội bước tới đỡ. Mà cuối cùng là Cố Ngâm Hoan đứng cạnh Tô Khiêm Mặc kinh hô tiếng "Tương tỷ tỷ"


      Cận Thu ở phía trước bước tới đỡ Tương Như Nhân dậy. Nàng sắc mặt tái nhợt, có vẻ đứng nổi, cười nhìn thái tử phi, tất nhiên cũng thấy được Tô Khiêm Mặc và Ngâm Hoan bên cạnh "Thần thiêpa gặp qua nương nương"



      Vừa dứt lời mặt Tương Như Nhân lên đau đớn, tay níu chặt vạt áo Cận Thu tay bấm bụng, tiếp đó choáng váng ngã xuống trong lòng Cận Thu.


      màn này đều dọa sợ mọi người. Hai cung nữa phía sau nhanh bước lên phụ Cận Thu đỡ Tương Như Nhân. Cận Thu nhìn về phía thái tử phi "Còn mau mời thái y!"


      Giờ phuta này tâm tình Triệu Nhị là vô cùng phức tạp, nhìn thoáng qua bụng Tương Như Nhân rồi phân phó người đưa nàng về Linh Lung các, lại sai người mời thái y.

      Tô Khiêm Mặc và Cận Thu cũng có rời khỏi. Tương Như Nhân được đưa về Linh Lung các, tức khâc lệnh cấm ở đây cũng bị bãi bỏ.


      Thái y rất nhanh tới, sau khi bắt mạch cho Tương Như Nhân xong ở trước mặt mọi nguời thông báo tin nàng có thai. Mạch tượng dù hơi suy nhưng có vấn đề gì lớn. Chỉ là vài ngày ở phật đường nghỉ ngơi đươch tốt, hơn nữa dinh dưỡng đầy đủ nên mới ngất xỉu.


      Cố Ngâm Hoan nghe được tin tức này thở dài nhõm hơi, nắm lấy tay của Tô Khiêm Mặc " tốt quá Tương tỷ tỷ có việc gì. May mắn hôm nay chúng ta đến xem, bằng cũng chẳng ai biết tỷ tỷ có thai, cứ ở như thế vài ngày... tỷ tỷ phải ... ." Ngâm Hoan chút cũng e dè cứ rành rọt với Tô Khiêm Mặc như vậy, trong phòng mọi người đều nghe .



      " tại phải ổn rồi sao, đợi thái tử biết chuyện cũng gấp rút trở về."
      Tô Khiêm Mặc nắm tay nàng , hề e ngại thân thiết trước mặt mọi người. Rồi lại liếc nhìn qua phía Cận Thu, xem như quyết định của mình vô cùng sáng suốt "Cận Thu xem ra phải về bẩm hoàng hậu ban thưởng cho ta rồi, ta là giữ được hoàng tự cho hoàng gia các ngươi đấy"



      mặt nghiêm túc của Cận Thu đáy mắt cũng lộ ý cười, cung kính đáp "Nô tỳ trở về bẩm báo chi tiết với nương nương." Trong mấy cáu vương phủ, người dám cùng hoàng thượng và hoàng hậu bàn điều kiện cũng chỉ có vị này.



      Tô Khiêm Mặc lời cũng chỉ là vui đùa. Nhưng nghe vào trong tai người lại là chuyện khác.


      Tình hình thế này, lại thêm lời bọn họ có vẻ như là thái tử phi gặp chuyện báo, tự tiện hành , suýt nữa hại chết hoàng tự trong bụng.



      Triệu Nhị phản ứng rất nhanh, lộ vẻ xấu hổ "Cận Thu , chuyện này là lỗi của bản cung, tra ràng tùy tiện định đoạt, suýt nữa gây đại họa. Chờ bên này Tương trắc phi ổn ta cùng ngài tiến cung thỉnh tội với hoàng hậu"

      Chờ Tương Như Nhân tỉnh lại lần nữa là giữ khuya.


      Hứa ma ma và Thanh Đông canh ở bên giường, thấy nàng tỉnh, Hứa ma ma xoa trán nàng hỏi "Có thấy chỗ nào thoải mái hay ?"


      Tương Như Nhân gật đầu"Nhũ mẫu, ta đói."

      Giọng nàng nghe như ủy khuất. Vốn tim Hứa ma ma treo lơ lửng ba ngày kia còn chưa hạ xuống, nay nghe nàng vậy mới an tâm.


      Thanh Đông sờ sờ tay nàng "Tiểu thư chờ chút, nô tỳ sai người nấu cháo đản hoa ngài thích."


      Tương Như Nhân đẩy đẩy tay nàng, giọng thêm vài phần khí lực "Mau chút !"
      lehanh, Halong-ngoc, song ngư11 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Có nàng nào vẫn nghĩ tới lí do thái tôn trúng độc ko ^^
      trangtrongnuocTôm Thỏ thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Tui thắc mắc nè. Bà thai tu ohi chet bằm. Suýt nữa nhan ty mat di dua con roi. Hừ!
      Nguyệt QuânHue Khanh thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 53: Thái tử trở về
      Sau khi Tương Như Nhân ra khỏi phật đường được chẩn ra có thai, thái tử phi liền tiến cung thỉnh tội với hoàng hậu. Đợi nàng tỉnh lại thái tử phi cũng trở về, lúc về thái tử phi có ghé qua thăm nhưng khi đó Tương Như Nhân vẫn ngủ.

      Tương Như Nhân sau khi ăn xong chén cháo tinh thần phấn chấn lên ít. Thanh Đông vẫn lo lắng bắt mạch lại cho nàng "May mắn tiểu thư mặc y phục dày. Nếu bị lạnh đúng là chịu đủ tội."

      "Thái tử phi gì? " Tương Như Nhân lau miệng, ngẩng đầu nhìn Hứa ma ma.

      "Thái tử phi ngài nghỉ ngơi cho tốt. Đây là nàng sơ sót. Chờ điện hạ trở về nàng cũng , để ngài phải chịu ủy khuất."

      "A". Tương Như Nhân nở nụ cười "Việc này vậy mà nàng xử lí rất nhanh chóng." Trong thời gian nàng ngủ, chỗ hoàng hậu cũng thỉnh tội, chỗ nàng lời cũng xuôi tai. Đợi đến lúc thái tử trở về, dù sao đứa cũng sao. Nàng cũng nhận sai, mọi người cũng yên chuyện, còn gì để mà .

      "Mặc kệ thế nào, bên ngoài thái tử phi là làm đủ công phu, tiểu thư ngài cũng hề sai bước" Hứa ma ma tất nhiên bất bình. giam liền giam, chứng cứ có. Nhưng dưới phủ thái tử này chính là thái tử phi chủ trì. Nếu các nàng cường ngạnh chính là ngỗ nghịch chủ mẫu.

      "Cũng chẳng kém cạnh gì nhau!"
      Tương Như Nhân nở nụ cười "Chuyện thái tôn trúng độc này vẫn chưa được giải quyết." Tương Như Nhân là hoàn toàn tin thái tử phi đem an nguy của thái tôn ra làm cớ để hạ bệ nàng. Độc này xuất vô cùng kì quái. Nơi này của nàng ăn có việc gì, bữa trưa cũng có việc gì. Ở giữa thái tôn rốt cuộc đâu, chỉ câu nhớ liền coi như xong.

      "Hứa ma ma, nếu thái tử phi có ý định tra. Chúng ta ngầm hỏi thăm chút, đứa năm sáu tuổi lớn tầm đó đâu há lại có người nhìn thấy ?"

      "Phải phải phải, tại người nghỉ ngơi cho tốt, còn lại mặc kệ. Hứa ma ma ấn nàng nằm xuống "Nghỉ ngơi tốt, thân mình hồi phục, ngài muốn làm gì nhũ mẫu cũng cản..."

      Bốn ngày sau thái tử trở về.

      Thư Tô Khiêm Mặc đưa đến còn nhanh hơn người thái tử phi phái bước. Bên Dao Hoa các nghe thái tử sau khi trở về trực tiếp Linh Lung các, Phương ma ma thay thái tử phi lo lắng "Nương nương, Tương trắc phi ở trước mặt điện hạ cáo trạng."

      "Cứ để nàng cáo trạng." Triệu Nhị hiển nhiên vô cũng bình tĩnh "Là sơ suất của bản cung, kịp thời biết được chuyện nàngmang thai. Nàng ủy khuất cũng đúng rồi. Chỗ hoàng hậu thỉnh tội, bây giờ với điện hạ cũng nhận sai như vậy thôi."

      "Sợ là nàng giựt dây khiến điện hạ nổi lên dị tâm với nương nương."
      Phương ma ma tận lực nghĩ chèn ép Tương trắc phi. Quán triệt là Tương sườn phi tuyệt đối chẳng bao giờ có cái ý gì tốt đối phó các nàng.

      "Điện hạ nào phải người hồ đồ để nghe hai ba câu là có thể khiến ngài sinh dị tâm với bản cung." Triệu Nhị liếc mắt lườm nàng "Phương ma ma, ngươi lo lắng như vậy có phải dối gạt bản cung chuyện gì?"

      "Nương nương, nô tỳ làm sao có chuyện gì gạt ngài. Nô tỳ là lo lắng vì ngài mà thôi." Phương ma ma quỳ xuống "Đánh mất cơ hội lần bày rồi khó có được nữa."

      Triệu Nhị thất thần nhìb bên ngoài, nửa ngày thào câu "Điều đó chứng tỏ bản cung làm vậy là thuận ý trời nên mới thành công."

      Trong Linh Lung các, Tô Khiêm Dương vội vã vào. Canh ngoài cửa Tử Yên vừa quỳ xuống hành lễ người cũng vào đến trong phòng.

      Tương Như Nhân nằm giường uống thuốc dưỡng thai Hứa ma ma đút cho, thấy đến "Thần thiếp gặp qua thái tử điện hạ."

      Hứa ma ma cho nàng dốc cái hết ngụm cuối cùng rồi lui xuống.

      Tương Như Nhân thấy phong trần mệt mỏi, tự nhiên biết gì, nửa ngày mới chỉ chỉ bên giường "Điện hạ muốn ngồi xuống ?"

      Thời điểm Tô Khiêm Dương nhận được tin biết được thái tôn trúng độc, thái tử phi đem Tương trắc phi giam lỏng, nghi ngờ có liên quan. Đến phong thư thứ hai là do thái tử phi viết. Báo tin Tương trắc phi có thai, thái tử phi thỉnh tội.

      Dọc theo đường trở về, lo lắng có, ngờ vực có. Nhưng đến lúc nhìn thấy nàng, tất cả suy nghĩ trước đó lại biết tiếp tục thế nào. Sắc mặt của nàng tệ, nhùn thoáng qua cũng thấy cí gì thoải mái. Tô Khiêm Dương biết, về trễ rồi.

      Nhìn thấy ngồi xuống cũng gì, Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, huých vào tay đặt ở mép giường của . Tô Khiêm Dương trở tay nắm lấy tay nàng, Tương Như Nhân cũng trốn, cười dịu dàng hỏi "Điện hạ vui sao?"

      Tô Khiêm Dương đặt tay nàng vào lại trong chăn, xoa má nàng "Có chỗ nào thoải mái ?"

      Tương Như Nhân lắc đầu "Ngoại trừ mệt mỏi như trước cũng có phản ứng gì khác. Thái y tất cả đều tốt, cần lo lắng."

      Tô Khiêm Dương ừ tiếng "Xem ra quả tệ. So với lúc bản cung rời còn béo thêm."

      Tương Như Nhân sửng sốt, lúc sau đỏ mặt nhìn vào phía trong giường "Điện hạ cứ đến lại bảo thiếp béo, xem ra trọng tâm đối với điện hạ ngoài việc thiếp béo lên hay chẳng còn gì khác."

      Thấy nàng ra giọng giận dỗi, Tô Khiêm Dương khóe minệng khẽ cười, đúng trọng tâm "Nhìn kĩ hơn, quả là béo!"

      Tương Như Nhân quay đầu trừng mắt nhìn , nổi lên cáu kỉnh "Thiếp buồn ngủ rồi, điện hạ ngài có thể về!"

      Bụng này còn chưa có lộ ra đâu. Nữ nhân mang thai cáu kỉnh lên ít. Tô Khiêm Dương bật cười, đưa tay nhéo nhéo má nàng "Được rồi, nàng nghỉ ngơi sớm. Ngày mai ta lại qua thăm nàng."

      Tương Như Nhân gật đầu "Điện hạ trở về tắm rửa, đừng để mệt..."

      Tô Khiêm Dương trở về Phượng Dương các. Sáng hôm sau liền tiến cung, đến chiều mới về phủ, lại thẳng đến Linh Lung các.

      Tương Như Nhân vừa mới ngủ dậy. Thấy vị canh nàng uống tệ, Tô Khiêm Dương cũng uống chén. Xong xuôi mấy người Thanh Thu lui ra ngoài canh cửa. Lúc này, Tương Như Nhân mới cũng nhắc tới chuyê thái tôn trúng độc.

      "Điện ha, thiếp biết từ khi thiếp ra khỏi phật đường hay tin mang thai là chuyện vui. Nhưng có người coi như vậy. Thái tôn ở chỗ thiếp ăn vài miếng như vậy trở về mới nửa canh giờ sau nôn xỉu. Sau đó tra ra là trúng độc. Thần thiếp khó lòng giải bày. Mong điện hạ tra chuyện bày trả lại tring sạch cho thần thiếp."

      Tương Như Nhân mạch , nàng cũng muốn để người khác nghĩ nàng mượn đứa tránh thoát chuyên này. Hơn nữa nếu thực có kẻ hạ độc thái tôn trong phủ đây là cái tai họa ngầm lớn cần sớm loại bỏ.


      "Chuyện này trong lòng bản cung hiểu . Nàng cứ an tâm" Tô Khiêm Dương cầm tay nàng trấn an " trả lại trong sạch cho nàng"

      Tương Như Nhân thế này mới nghiêng người dựa vào người Tô Khiêm Dương, cầm tay đặt lên bụng mình "Điện hạ, thiếp cảm thấy đứa này là may mắn"

      "Vì sao vậy?" Tô Khiêm Dương cúi đầu chỉ thấy bên mặt của Tương Như Nhân, mặt nàng dào dạt ý cười "Người ta thường : Đại nạn chết, hạnh phúc cuối đời. Thế may mắn là gì?"


      "Nàng bậy bạ gì đó?" Tô Khiêm Dương gõ trán nàng "Lời này sao có thể như vậy"

      Tương Như Nhân quay lại ngửa đầu nhìn , chấp nhất "Sao thể như vậy? Thần thiếp biết chuyện, thái tử phi cũng biết. Trong phật đường lại lạnh lẽo tối tăm như vậy. Thiếp ăn ngon, ngủ cũng tốt. Đối với đứa khác gì đại nạn. Sau này nhất định có thể khỏe mạnh cường tráng lớn lên."

      Tô Khiêm Dương ánh mắt buồn bã. Lời nàng như mây trôi, ăn ngon, ngủ tốt. Phật đường kia lại lạnh. Ở lại đó hai đêm, nếu là người thân thể tốt sợ là thực giữ được...

      "Điện hạ." Tương Như Nhân gọi tiếng, hoàn hồn cười " Nàng cũng có chút đạo lí" Tiếp đó chuyển trọng tâm đề tài " Hôm nay tiến cung phụ hòng cũng nhắc tới nàng. nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tương gia mấy ngày nữa báo tin vui cũng muộn"

      Hoài đứa còn được hoàng thượng qyan tâm, Tương Như Nhân thụ sủng nhược khinh "Đa tạ thánh thượng quan tâm. Ngoài ba tháng Tương gia báo tin vui cũng muộn."

      "Thái hậu cũng có ban thưởng cho nàng" rồi Tô Khiêm Dương lấy từ trong lòng ra cái chuỗi phật châu đeo vào tay Tương Như Nhân "Đây là lão nương nương tặng cho nàng, là cung phụng ở phật tiền gì đó. là đưa cho nàng để an ủi, còn có thể an thần."

      Tương Như Nhân nhìn phật châu tay, biết gì, nửa ngày sau mới lẩm bẩm "Thái hậu đối với thiếp tốt"

      Thấy nàng ngẩn người, Tô Khiêm Dương lại gỡ chuỗi vòng ra. Tương Như Nhân ngẩng đầu xem, thấy đem mành vải đầu giường đánh thành nút treo chuỗi phật châu lên rồi thắt gút chặt lại.

      "Điện hạ, đây là thái hậu nương nương ban cho. Sao có thể tùy tiện treo lên như vậy." Tương Như Nhân kéo cái. Đồ bên ban xuống lại treo như vậy cũng chưa thấy bao giờ.

      "Vòng lớn như vậy đeo người khó chịu. Trei tại đây, lúc nàng ngủ cũng có thể an thần. Lão nương nương cũng để ý."

      "Dù thái hậu để ý nhưng vậy cũng là đại bất kính." Tương Như Nhân đồng ý. Thái hậu ban thưởng, còn là vật của phật gia, lại treo như thế đầu giường, thể nổi a."Cho là muốn treo cũng phải làm mốt cái túi gấm, sao có thể như điện hạ tùy tiện thắt cái nút a"

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng bộ dáng than thở, nở nụ cười "Vậy nàng cho người làm túi rồi treo lại "

      Ở Linh Lung các lúc, thái tử rời khỏi Dao Hoa các. Trở về ngày sau mới đến Dao Hoa các cũng đủ để trong lòng bất an, Triệu Nhị nhìn bước vào, sai người đổi trà. Nở nụ cười bước đến "Điện hạ muốn thay y phục ?"

      " cần, Tuần nhi đâu? " Tô Khiêm Dương thấy bàng dường như cũng gầy yếu nhiều " Nàng cũng nên chú ý nghỉ ngơi. Đừng chỉ biết chăm sóc Tuần nhi rồi khiến mình đổ bệnh"

      Triệu Nhị có chút chua xót dâng lên mũi, cuối cùng gật gật đầu. Sau đó nàng dẫn đến phòng thái tôn. Thái tôn giờ vẫn tĩnh dưỡng, trong ngày xuống giưỡng cũng chỉ được gai canh giờ.

      "Nàng bận gì làm . Bản cung có việc muốn hỏi Tuần nhi." Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua nhi tử nằm ở kia, trực tiếp quay sang với Triệu Nhị. Triệu Nhị trong lòng có chút sửng sốt, có điều thấy ánh mắt bình thường trấn áp bất an xuống lui ra ngoài.


      Tô Khiêm Dương đến bên giường. Tô Ngạn Tuần tỉnh lại, sắc mặt có chút tái nhợt. Tô Khiêm Dương ngồi xuống xoa đầu "Tuần nhi, phụ vương dạy ngươi cái gì ngươi còn nhớ ?"

      Đứa mới năm, sáu tuổi dù trấn định thế nào cũng che dấu được vẻ mặt hoảng loạn, nhất là trước mặt Tô Khiêm Dương, người mà trước nay vẫn luôn kính trọng.

      "Phụ vương" chiếp chiếp gọi tiếng. Tô Ngạn Tuần bé cảm thấy hổ thẹn, thấy Tô Khiêm Dương ôn hòa nhìn , nghẹn nhiều ngày như vậy rốt cuộc nín được nữa "Phụ vương, con biết sai rồi. Con ra nhớ chứ có quên!"
      Last edited: 9/5/16
      lehanh, Halong-ngoc, song ngư10 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương sau mọi việc sáng tỏ thôi. Có khúc đọc hả lòng hả dạ lắm. Các nàng cùng chờ xem nhé :-*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :