1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 5 thầm nghĩ cách làm giàu

      Ăn cơm trưa xong, uống thuốc, nghỉ ngơi hồi, đợi đến chạng vạng, Trương Thanh Thạch hạ sốt, người có tinh thần hơn, kiên quyết nằm trong phòng để giải quyết “đại ”, được Nhị Hoa đỡ ra phòng.

      Nhìn sân trước mắt, Trương Thanh Thạch trong lòng nặng trịch.

      Trương gia có năm gian chính phòng, rất lớn, hơn nữa đáng giá nhất là ba gian phòng chính giữa là nhà ngói gạch xanh! Hai gian hai đầu mặc dù hoàn toàn là gạch xanh, tường phòng ở nửa đoạn là bùn đất, nửa đoạn dưới là gạch xanh! Nóc phòng cũng là mái ngói! Ở thôn xóm này mà là trội hơn hẳn, ngoại trừ nhà lý chính và mấy hộ phú hộ hơn hẳn nhà bọn họ! Nên biết nhà ngói đắp gạch xanh cần dùng rất nhiều tiền, mà người trong thôn đại đa số đều dựa vào vài mẫu ruộng cằn sống qua ngày, cho dù có chút ít tay nghề quanh năm suốt tháng cũng tồn được bao nhiêu tiền, cho nên mọi người đều ở phòng bằng bùn đất, ở nhà ngói gạch xanh là nhà giàu có, đặc biệt có mặt mũi!

      Trương gia có thể đắp được năm gian phòng ở có ngói này cũng dễ dàng, đến cũng là bởi vì xảy ra món thảm mới có thể có tiền đắp phòng.

      Chín năm trước, trụ cột Trương gia Trương Hữu Lương bị xe ngựa đụng phải, lúc ấy người hấp hối, mang về ban đêm cùng ngày ra . Người đụng là người có tiền có thế, hơn nữa lúc ấy người khác đều trốn hết, chỉ còn Trương Hữu Lương ngốc tại đó, cho nên nhà này lấy lý lẽ đó mà chối bỏ trách nhiệm, cuối cùng cấp khoản bạc, việc này liền coi như xong. Về sau vì để cho người trong thôn nhớ kỹ số tiền kia, cũng là vì thể diện, Trương Bà Tử làm chủ đắp nhà ngói gạch xanh, đối ngoại bạc toàn bộ dùng hết, cho nên có hai gian phòng dùng toàn bộ bằng gạch đá, chỉ dùng nửa đoạn bằng bùn đất. Về sau Trương gia mặc dù cũng trêu chọc số người đỏ mắt, nhưng tóm lại có trêu chọc đến mao tặc.

      Ngoại trừ năm gian chính phòng, hai bên sân còn có sương phòng ở phía đông tây mỗi cái ba gian, đều là phòng cỏ tranh, bùn đất.

      Trương gia nhà ở phân phối như sau, Trương Bà Tử ở tại chính phòng đông thứ gian, con trai lớn Trương Thanh Mộc cùng con dâu Tôn Xảo ở tại đông sao gian. Trương Khởi, Trương Tráng ở cùng cha mẹ ở tại tây thứ gian, lão Tam Trương Thanh Ngọc cùng Đỗ Quyên Hồng ở tại tây sao gian. Về phần thứ tử Trương Thanh Thạch cùng vợ của Tuyết nương, ngụ ở tây sương phòng, trừ gian phòng của bọn họ, còn dư lại hai gian gian là phòng Đại Hoa Nhị Hoa, còn gian là bếp. Đích tôn khuê nữ Mai Hương và Lan Tâm tam phòng ở gian phía nam Đông sương phòng, còn dư lại hai gian phòng là gian đồ lặt vặt, để lương thực và củi. Trong nhà cũng nuôi hai đầu heo cùng mấy con gà, đều tại hậu viện, chỗ đó có đất trồng rau, nhà xí cũng tại đó.

      tóm lại Trương gia cũng tính là hộ nghèo khó, nhưng Trương Bà Tử luôn để cho người khác cảm thấy nhà bọn họ nghèo rớt mồng tơi, con thứ hai thương gân động cốt đưa tới sốt cao, sắp chết, mà bà ta còn có thể nghĩ tới tiết kiệm tiền! Kỳ chỉ cần là người biết chuyện cũng hiểu được trong lòng Trương Bà Tử, nhà con thứ hai đáng giá ra tiền, nhị phòng ở Trương gia có địa vị thấp nhất, nếu tại sao đời cháu còn có lão Tam đều ở ở chính phòng, mà nhị phòng lại ở tại sương phòng? đến sương phòng, tây sương, đông sương đều thuộc về đích tôn cùng nữ nhi tam phòng!

      Lúc trước phân phối nhà ở, Trương Bà Tử chia ra rất có lý có cứ, bà là trưởng bối, đương nhiên phải ở chính phòng, có lý! Đại tôn tử là trụ cột tương lai trong nhà, lại muốn cách môn nghe được động tĩnh trong phòng của con trai con dâu, nên để cho tôn tử ở bên kia nhà chính! Trương Thanh Mộc là con trai lớn, phải ở chính phòng, đương nhiên là có lý! Trương Thanh Ngọc từ thể cốt tốt, cưới con dâu trong nhà lại là trấn , từ yếu ớt, phải chính thất làm, nên để cho bọn họ ở, Nhị ca ngươi chẳng lẽ có ý tốt muốn cho đệ đệ lấy được con dâu sao? Cứ như vậy! Đông sương phòng vì cái gì cũng để cho đích tôn cùng nữ nhi tam phòng ở? Vì cái gì để cho nhị phòng hoặc là khuê nữ của họ ở? Bởi vì Mai Hương thân thể tốt a, Lan Tâm cùng Mai Hương tình cảm hảo, nên để cho các nàng ở tại đông sương ! Đại Hoa Nhị Hoa cần phải quan tâm cha mẹ, cách cha mẹ gần chút ít mới tốt, cho nên ở tại tây sương ! Bởi như vậy, nhị phòng tất cả đều ở tại tây sương, mặc dù phòng ở cũng phải là đặc biệt rách nát, nhưng chỉ cần là người hiểu chuyện, phát nhà này biết lớn , ở loạn thất bát tao.

      Người trong thôn mặc dù biết chữ nhiều lắm, nhưng quy củ cũng ít người biết, dưỡng nhi dưỡng nữ, phải đến khi già có người hiếu thuận sao? Cho nên càng để ý những quy củ này. Trương gia phân phối nhà ở tự nhiên cũng bị người thầm, cuối cùng vẫn là Trương Thanh Thạch tự mình với mọi người là chính bọn họ nguyện ý ở tại đó, mới tiêu tan tin đồn của mọi người.

      Trương Thanh Thạch chính là người hiếu thuận như vậy, hiếu thuận đến mức chịu mọi ủy khuất, còn che giấu thay người nhà, như vậy là có nguyên nhân.

      Năm đó Trương Hữu Lương chết có liên quan tới , chỉ như thế, còn vứt bỏ muội muội duy nhất của mình - Trương Thanh Thúy!

      Năm ấy trấn họp chợ, Trương Hữu Lương muốn trấn , Trương Thanh Thúy cũng nháo muốn , nàng tuổi còn , Trương Hữu Lương chỉ muốn mang theo con trai cùng . Năm ấy Tuyết nương mang thai, thân thể thoải mái, Trương Thanh Thạch trong tay vừa vặn có vài cái tiền, nghĩ tới giúp Tuyết nương mua chút ít đồ chua cho nàng ăn đỡ thèm, cho nên cũng muốn . Trương Bà Tử khi đó mặc dù thiên vị tiểu nhi tử, muốn cho tiểu nhi tử trấn , như vậy cần ra ruộng làm việc, nhưng cuối cùng vẫn để cho Trương Thanh Thạch . Kết quả là tại lần đó, đảo mắt cái Trương Thanh Thúy bị người bắt mất, Trương Hữu Lương cùng (TTT) điên cuồng tìm kiếm Trương Thanh Thúy, Trương Hữu Lương bị xe ngựa đụng phải, cuối cùng chết.

      Trương Bà Tử trách Trương Thanh Thạch coi chừng muội muội, hại chết phụ thân, Trương Thanh Thạch cũng tự trách, từ đó về sau cảm giác mình thành tội nhân trong nhà, thề muốn hảo hảo hiếu thuận mẫu thân hữu ái huynh đệ, đối nhà người tốt. Tuyết nương cũng cảm thấy bởi vì chính mình muốn ăn đồ chua, Trương Thanh Thạch mới trấn , trong lòng nàng cũng khó thụ, cho nên Trương Thanh Thạch vô luận làm cái gì nàng đều theo. Vợ chồng hai người cứ như vậy thành người làm việc trong nhà nhiều nhất lại ít được cám ơn nhất, ngay cả con của bọn họ cũng cùng nhau theo bị ủy khuất.

      Trương Thanh Thạch vẫn cảm thấy chính mình phải hiếu thuận, phải trả giá cho tội lỗi của mình, vì thế nguyện ý trả giá, thế nhưng chết sống lại, tại trùng sinh Trương Thanh Thạch nhìn nóc phòng rách nát, nhìn chỗ ngủ của tiểu nữ nhi mảnh mai xa, trong lòng thẳng mắng mình là người ngốc. Dựa vào cái gì? bị ủy khuất thôi, dựa vào cái gì còn để cho thê tử chúng nữ nhi cùng theo lúc chịu tội? Dù đối cái nhà này có thua thiệt, đời trước cũng trả xong rồi. thề, đời này để cho thê tử chúng nữ nhi ở phòng ở tốt, để cho họ làm trâu làm ngựa cho cái gia đình tim gan này!

      Lúc này đúng là mùa xuân, đất trồng rau bên trong hậu viện chỉ có chút rau chân vịt qua mùa đông là xanh, đất còn lại đều mới vừa lật, trước và sau cốc vũ, rau dưa đủ loại, bây giờ chưa đến lúc. Mà lúc này đây rau cải trắng cùng củ cải khoai tây gì gì đó vào mùa đông ăn hết rồi, đúng là lúc mọi nhà đào rau dại để ăn.

      Nhị Hoa chờ Trương Thanh Thạch từ nhà xí ra, đỡ , cười : "Cha, người hảo hảo dưỡng thân thể, chờ cha khỏe lên, con đỡ cha ra ngoài chuyến, ở bên ngoài rau cỏ đều mọc lên rồi, hoa đào cùng hoa nghênh xuân đều nở, trắng hồng vàng, rất là đẹp. Đến lúc đó cha ngồi bên cạnh chơi cùng Tiểu Hoa, con đào rau dại."

      Mặc dù Trương Thanh Thạch mới tỉnh lại nửa ngày, còn có phần lớn thời gian là ngủ, nhưng Nhị Hoa cảm giác được Trương Thanh Thạch thay đổi, ông thay đổi làm cho nàng cảm thấy rất thân cận, nàng hận thể trò chuyện cùng cha nàng nhiều như vậy, nghĩ tới để cho cha cao hứng, cứ tiếp tục như vậy tốt rồi.

      Trương Thanh Thạch cười : "Hảo, đến lúc đó cha kết lẵng hoa cho ba tỷ muội các con."

      " a?! Vậy đến lúc đó chúng ta tây cống , bên kia hoa dại nhiều nhất!" Nhị Hoa , tây cống chỗ đó thường xuyên có nữ hài tử, nàng nghĩ tới đến lúc đó cha kết lẵng hoa cho các nàng, biết có bao nhiêu nữ hài hâm mộ đâu! Tại thôn này phải là có người sủng nữ hài, bất quá cha kết lẵng hoa, vòng hoa cho khuê nữ mình còn chưa có đâu, Nhị Hoa đạt được hứa hẹn của phụ thân, tự nhiên muốn để những người thường cha nàng thích ba nha đầu các nàng xem chút.

      Trương Thanh Thạch tự nhiên có ý kiến, cười đáp ứng, đồng thời trong mắt chợt lóe sáng, khóe miệng tươi cười càng lớn.

      Trương Thanh Thạch đột nhiên nhớ lại kiện, món có thể làm cho mau chút ít kiếm được tiền.

      Tây cống danh xứng với thực là con sông, ở về phía tây thôn, bên trong sông có nơi cạn nơi sâu, nơi sâu đến mùa mưa ngập đầy nước, cỏ lau rất nhiều, nơi cạn toàn là cỏ hoang, nếu chỉ có vậy ai thích , bất quá bên cạnh chỗ đó có từng mảng lớn hoa dại, hái đều hái vô tận hoa dại, mà dọc theo phiến hoa dại lên hai dặm có vài toà núi . Gọi núi cho hay, kỳ chỉ có thể xưng là chút sườn núi, gọi là Dã Tây dốc. Bên trong Dã Tây dốc có dã thú lớn, ngay cả thỏ hoang, gà rừng, tiểu dã vật đều rất ít gặp, nếu có người có thể bắt được con thỏ hoang hay là gà rừng, đó chính là đại vận.

      ai biết được ở Dã Tây dốc có vật trân quý, dã lan!

      Trương Thanh Thạch còn nhớ mùa hè năm nay, cháu trai Cổ Đại Thành nhà giàu trấn tự nhiên mang theo mấy người đồng bạn chạy đến Dã Tây dốc, vài thiếu gia mang theo tùy tùng bọn sai vặt chạy tán loạn sườn núi, cuối cùng mới biết được nguyên nhân là do mấy vị thiếu gia nhàn rỗi chuyện gì làm, bèn săn so xem ai trước tiên ở sườn núi đánh được con mồi, xem ai bắt được nhiều. Kết quả là trong lúc săn, vị thiếu gia té từ sườn núi xuống, vừa vặn ngã vào bên cạnh hai gốc cây dã lan, nhưng mà người thiếu gia này cũng là có mắt tròng, thế nhưng biết đây là dã lan thượng đẳng, tức giận đem dã lan xé nát, đợi đến lúc đồng bạn của có người biết nhìn hàng phát được là quá muộn. Hai gốc hoa lan hư hại đến cùng vẫn bị mang , kết quả như thế nào, người trong thôn biết được. Nhưng sau đó mấy ngày, sườn núi đều rất náo nhiệt, là Cổ Đại Thành phái người đến tìm kiếm xem còn có dã lan hay , nhưng cuối cùng thu hoạch được gì.

      Trương Thanh Thạch nhớ đến lúc ấy lên núi đốn củi, còn thường thấy người trong thôn tìm lung tung bốn phía, muốn nhìn chút có thể hay tìm được dã lan, phát đại tài. lúc ấy cánh tay bị phế, cảm giác mình chẳng những thể giúp được cái nhà này, còn liên lụy họ, cho nên cũng ngóng trông mình có thể tìm được gốc cây dã lan, cũng biết hai gốc cây dã lan kia là ở nơi nào bị phát . Đáng tiếc, cuối cùng thể tìm được gốc cây nào.

      Đời này Trương Thanh Thạch thề phải kiếm được khoản tiền tài trời giáng này, hai gốc cây dã lan kia là của !

      Trương Thanh Thạch càng nghĩ càng kích động, nhưng mặt lại chút nào hiển lộ ra thần sắc kích động, muốn thầm làm giàu, muốn đem hai gốc cây dã lan này kiếm tiền toàn bộ cho thê tử và nữ nhi, thể để cho người trong nhà hay người ngoài biết . Trước khi xong việc, thậm chí để cho vợ và nữ nhi biết, tránh cho các nàng cẩn thận cho người ta.

      Trước khi trở về phòng, Trương Thanh Thạch quay đầu lại nhìn xuống ngôi nhà này, muốn từ nơi này rời , để vợ và nữ nhi của ở phòng ốc tốt hơn, các nàng còn cùng mình chịu ủy khuất ở tây sương phòng, mà là ở tại chính phòng, phải là chính phòng nửa gạch xanh nửa bùn đất, là nhà ngói gạch xanh nghiêm chỉnh!

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 6 Chuẩn bị Dã Tây dốc

      Đời trước, Trương Thanh Thạch vừa mới hạ sốt bắt đầu làm việc giúp đỡ trong nhà, thân thể còn hư yếu, hơn nữa người bị thương đau, cánh tay thương lại có xử lý tốt, thân thể lúc tốt lúc xấu, vốn là người thân thể cường kiện nhất trong nhà, từ đó về sau lại thành người yếu nhất.

      Đời này Trương Thanh Thạch lãng phí chính mình, từ ngày tỉnh lại trở , ngoại trừ nhà xí, ra ngoài phòng bước, rèn luyện thân thể ở trong phòng dạo, cũng giống đời trước vì trong nhà tiết kiệm lương thực, ngày ngày ăn uống no đủ, rất nhanh bồi dưỡng thân thể tốt lên. Ngoại trừ thương cánh tay, Trương Thanh Thạch cảm giác mình lại là hán tử long tinh hổ mãnh!

      Chẳng những Trương Thanh Thạch thân thể tốt lên, ngay cả Tuyết nương cùng thân thể Đại Hoa Nhị Hoa Tiểu Hoa cũng thay đổi tốt hơn, nguyên nhân rất đơn giản, Trương Thanh Thạch người ăn cơm có tí sức lực nào, kiên trì để cho Tuyết nương các nàng ăn cùng mình, cho nên mấy người Tuyết nương và Đại Hoa liền đem phần ăn thuộc về mình bưng đến phòng của bọn họ ăn. Bởi như vậy Tuyết nương và các con tất cả đều có thể ăn no.

      Vốn dĩ lúc cùng nhau ăn cơm bởi vì nhiều người nên phải chia làm hai bàn, Trương Bà Tử và ba đứa con trai cùng hai người con dâu phải làm cơm trong ngày bàn, con dâu phải nấu cơm cùng bọn bàn. Tuyết nương người này tính tình mềm mại dễ tha thứ, bàn ăn cơm đều ăn nhiều lắm, ba khuê nữ ngoại trừ Nhị Hoa, hai người kia giành lại với hài tử khác, Nhị Hoa muốn chiếu cố tỷ tỷ muội muội, cuối cùng ngay cả mình cũng thể quan tâm. bữa cơm ăn như đánh trận, ăn vừa vội vừa gấp, như thế nào có thể ăn được? tại bưng cơm về trong phòng, chẳng những phần món ăn kia đều thuộc về mình bị ai giành, người nhà cao hứng từ từ ăn, tự nhiên ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, làm sao có thể béo lên chút ít thịt? Mặc dù thịt thêm ràng, nhưng vài người nhị phòng tinh thần đều phấn chấn, sắc mặt mặc dù đỏ thắm, nhưng còn ảm đạm ánh sáng.

      "Cha, nếu là chúng ta có thể liên tục ăn cơm như vậy tốt rồi, chỉ có người nhà chúng ta, hoan hoan hỉ hỉ, cần vừa ăn cơm vừa tức." Nhị Hoa cầm chén để xuống, vừa lòng thỏa mãn sờ sờ bụng chưa phồng lên, nhìn nhìn cha mẹ cùng tỷ tỷ muội muội, chậm chạp . Nàng nghĩ tới cha tại thay đổi, nguyện vọng của mình có lẽ có thể được thực , cho dù có tia hy vọng, nàng cũng muốn.

      Tuyết nương vừa nghe lời này vội vàng nhàng gọi tiếng Nhị Hoa, nhìn về phía Trương Thanh Thạch.

      Tuyết nương cũng biết nam nhân mình lần này ra ngoài chuyến bị thương sau lần sốt này liền thay đổi, đối với nàng cùng bọn đương nhiên là thay đổi tốt hơn, so với trước kia để ý bản thân cùng hài tử, nghĩ tới đây, Tuyết nương mặt đỏ lên, nàng nghĩ đến Trương Thanh Thạch ôm nàng vào lòng những lời kia, kéo tay của nàng, với nàng về sau hảo hảo thương nàng và hài tử, muốn cho nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đời này, vô ưu vô lo. Muốn cho bọn về sau đều gả cho tướng công tốt, còn có con trai cũng sao, có nàng và ba nữ nhi là đủ rồi. về sau còn rời các nàng, lại cũng để cho các nàng bị ủy khuất, muốn dựng lên mảnh trời riêng cho các nàng. Tuyết nương mỗi lần hồi tưởng lại những lời kia đều cảm thấy như trong mộng đẹp, nàng hy vọng vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại. Tuyết nương lo lắng mình và nữ nhi biểu quá mức làm thay đổi tâm ý, cho nên nàng vẫn có chút lo lắng, cẩn thận.

      Trương Thanh Thạch thấy vẻ mặt của Tuyết nương, trong lòng thở dài, nương tử theo mình chịu tội, sau này mình dùng cả đời để che chở thương nàng.

      "Cho cha ít thời gian, quá lâu."

      Trương Thanh Thạch sờ sờ tóc Nhị Hoa, cười hứa hẹn với nàng.
      "Cha, cha ?!" Nhị Hoa ánh mắt sáng lên, hưng phấn mà hỏi, thanh hơi lớn, bị Đại Hoa phen che miệng lại, nàng con ngươi đảo lòng vòng, búng tay Đại Hoa, hạ thấp giọng, "Tỷ tỷ đừng che miệng của muội! Muội giọng chút. Cha, cha có thể để cho chúng ta chỉ nhà năm người ăn cơm?! vậy chăng?"

      chỉ Nhị Hoa, Tuyết nương, Đại Hoa, thậm chí Tiểu Hoa đều nhìn về Trương Thanh Thạch, trong ánh mắt tất cả đều là mong đợi, các nàng đều rất ưa thích cảm giác người nhà ăn cơm như những ngày qua, muốn lại trở lại nhà chính cùng ăn cơm với mấy người Trương Bà Tử.

      Trương Thanh Thạch cười gật gật đầu, cũng giải thích cho các nàng biết là muốn từ nơi này phân gia, chỉ cần phân ra, vậy bọn họ phải có thể liên tục cần ăn chung với những người kia?

      Đại Hoa cười trong chốc lát, có chút lo lắng : "Cha, nhưng nãi nãi đồng ý? Những ngày qua chúng ta cùng nhau ăn cơm, bà rất cao hứng."

      Trương Bà Tử những ngày qua xác thực rất cao hứng, vốn là con thứ hai cần lao chịu làm muốn hảo hảo dưỡng thương, mặc kệ bà ám hiệu như thế nào về chuyện trong nhà đặc biệt nhiều, muốn cho kiếm sống, đều giả vờ nghe hiểu, với , liền trực tiếp thân thể hư làm được, lại buộc , trực tiếp nếu làm việc mà bị ngã xuống đất khiến người trong nhà bị mất mặt. như vậy, Trương Bà Tử dám để làm việc. Còn có chính là chuyện nhị phòng cùng ăn cơm, vốn dĩ người nhị phòng ăn lượng cơm cũng lớn, này vừa chia ra ăn cơm lượng cơm lại lớn hơn? Bà mới vừa câu, Nhị Hoa nha đầu kia liền cãi lại bà, bọn họ cầm chính là phần của bọn họ, nhiều hơn. Đây là lời , nhưng bà vẫn thoải mái, nghĩ bọn họ có thể mau trở lại cùng nhau ăn cơm, như vậy cũng có thể tiết kiệm chút ít lương thực. Chỉ là Trương Thanh Thạch luôn đổ thừa ở trong phòng ăn được, luôn choáng váng đầu có tí sức lực nào, còn muốn Tuyết nương Đại Hoa các nàng cùng ăn cơm, bà cũng thể cưỡng bách bọn họ ? là tức chết bà.

      Mẹ conTuyết nương bốn người ràng cảm giác được Trương Bà Tử đối với các nàng so với trước kia càng thêm thích, mặt lúc nào cũng dài ra.

      Trương Thanh Thạch an ủi Đại Hoa: "Con yên tâm, bà đến lúc đó đồng ý."

      Trương Thanh Thạch trong lòng cười, nghĩ chỉ cần phương pháp của mình được áp dụng, người mẹ keo kiệt của khẳng định ước gì bọn họ mau chóng rời .

      Mẹ con Tuyết nương mấy người liếc mắt nhìn lẫn nhau, mặc dù biết Trương Thanh Thạch vì sao lại khẳng định như vậy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu dâng lên hy vọng, dù sao Trương Thanh Thạch là trụ cột của các nàng, những ngày qua Trương Thanh Thạch mặc kệ làm cái gì đều hai, cho dù chống lại Trương Bà Tử cũng có thể đạt tới mục đích, làm cho các nàng càng thêm tin tưởng chỉ cần Trương Thanh Thạch nguyện ý, có chuyện làm được.

      Qua xuân thời gian, Trương Thanh Thạch cuối cùng nguyện ý ra khỏi phòng.

      Thương gân động cốt trăm ngày, Trương Thanh Thạch bị gãy cánh tay, cánh tay này nghỉ ngơi thời gian đủ dài, tại trong vòng mấy tháng cánh tay này cũng thể lộn xộn. Cho nên dù cho Trương Thanh Thạch có thể ra khỏi phòng, cũng chỉ có thể làm chút ít việc nhàng được động cánh tay, ở nông thôn, cần động cánh tay có thể kiếm sống nhiều lắm.

      Trương Bà Tử : "Thanh Thạch, đại ca con cùng Tam đệ đều đắp phòng hỗ trợ người ta, đại tẩu con cùng vợ con vội giúp cửa hàng thêu cũng ra được, đệ muội con phải giúp thu dọn bên trong nhà, bọn nha đầu phải cắt cỏ heo đào rau dại, Trương Khởi cùng Đại Tráng đốn củi, bọn đến cùng tuổi còn , thể cốt còn chưa trưởng thành, con cũng theo đám bọn thôi, đến lúc đó bọn đốn củi, con giúp cõng cũi trở về mấy lần là được."

      Trương Thanh Thạch đáp ứng, nghĩ ngợi Dã Tây dốc xem chút hai gốc cây dã lan kia, nếu như hai gốc cây dã lan kia vẫn còn, có thể bắt đầu chuẩn bị rời cái nhà này.

      Trương Bà Tử thở phào nhõm, nghĩ đứa con trai này còn có lười tới trình độ nhất định, mấy lần trước là quá lười, bà cảm thấy con trai khả năng ở bên ngoài bị người châm ngòi, cảm thấy chính chịu ủy khuất, cho nên lúc bị thương trở nên lười biếng. Bà dung túng trong khoảng thời gian này, tại thương cũng khỏi, vết sẹo lành liền quên đau, đến cùng đây là nhà của , vẫn phải đem bà thân nương này để ở trong lòng, đây là muốn từ từ đổi trở lại. Đổi trở lại là tốt rồi, nếu trong nhà thiếu đứa con trai chịu khó hiếu thuận như vậy, bà đúng là chịu nổi.

      Phải thái độ của Trương Bà Tử đối với ba người con trai kỳ cũng sai biệt lắm, mặc dù bà trông cậy vào con lớn nhất, lại đau tiểu nhi tử, nhưng con thứ hai bà cũng phải là để ở trong lòng. Sở dĩ tập trung tinh thần chỉ để con thứ hai ra sức, còn phải là bởi vì trong tay bà có nhược điểm của con thứ hai để cho bán sức sao? Có đứa con trai bán sức là đủ rồi, hai người khác bà tất nhiên thể ép buộc. tại nhiều năm qua , bà sai khiến con thứ hai thành thói quen, làm cho bà ỷ lại, hơn nữa bà cũng biết con lớn nhất và tiểu nhi tử dễ sai khiến. Con thứ hai hiểu chuyện, Trương Bà Tử cao hứng, bà cũng muốn nhắc lại chuyện thương tâm nhiều năm trước để áp chế Trương Thanh Thạch.

      Trương Thanh Thạch đời trước tuyệt đối cũng nghĩ được là bởi vì chính mình quá hiểu chuyện quá tự trách, mới có thể để cho mẹ sai sử làm trâu làm ngựa, rồi sinh thói quen, ngay cả vợ và nữ nhi cũng bị lôi kéo. Đời này trong khoảng thời gian này, dần dần có chút hiểu, hiểu ra chính mình phải cường ngạnh chút, thể đợi mẹ công bằng đối đãi , mà như thế mới có thể cho Tuyết nương Đại Hoa các nàng chống lên mảnh trời.

      Tuyết nương đối với việc Trương Thanh Thạch ra ngoài cõng củi rất đau lòng, Trương Thanh Thạch sau lưng cũng có thương, hơn nữa cánh tay của thể dùng lực, đến lúc đó toàn bộ phải dựa vào cánh tay khác, so với hai cánh tay cùng làm việc mệt mỏi hơn nhiều, nhưng nàng cũng thể để cho , dù sao ở nông thôn có rất ít người rảnh rỗi, chỉ cần có thể động, người lớn đều ra ngoài làm việc, trừ phi là loại người nhàn rỗi vô lại mới cái gì cũng làm.

      Trương Thanh Thạch thừa dịp bọn ở trong phòng, ở mặt nàng hôn cái, : "Ta sao, nàng yên tâm, đến lúc đó ta hái hoa đẹp cho nàng."

      "Nha!" Tuyết nương bị Trương Thanh Thạch đột nhiên hôn cái, tay lập tức che mặt lại, từ ót đến cổ đều đỏ, "Cũng sợ bị hài tử thấy..."

      Trương Thanh Thạch thấy Tuyết nương thẹn thùng, ôm nàng vào lòng, cằm để đầu nàng, nhàng : " sợ, chúng ta là vợ chồng, còn sợ bị người nhìn? Chờ ta về sau kiếm tiền, mua vàng bạc làm hoa trâm cho nàng."

      Tuyết nương tựa vào lòng Trương Thanh Thạch, nghe lời êm tai, cả người đều mềm nhũn, nàng nghĩ tướng công ôn tồn săn sóc như lúc mới vừa thành thân, , so với khi đó còn tốt hơn.

      Đại Hoa mở cửa nhìn thấy cha và nương ôm cùng chỗ, mắc cỡ khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng đóng cửa lại lui ra.

      Nhị Hoa ôm Tiểu Hoa theo ở phía sau, hơi kém bị Đại Hoa giẫm cước, cũng hướng lui về phía sau hai bước, hỏi Đại Hoa làm sao vậy, bị Đại Hoa đẩy sang bên, Đại Hoa lại cái gì cũng .

      Trương Thanh Thạch mở cửa ra, cười cho các nàng vào.

      Nhị Hoa tỷ tỷ vừa rồi thiếu chút nữa đạp nàng cước, thấy nương mặt hồng hồng, sau đó có chút hiểu, mặc dù nàng tuổi còn , nhưng cũng hiểu chút chuyện. Bất quá Nhị Hoa thẹn thùng, còn khanh khách vui mừng, mừng rỡ đến mức Tuyết nương mặt càng đỏ hơn. Đại Hoa thẳng chụp đầu Nhị Hoa, để nàng ngừng cười. Tiểu Hoa thấy thú vị, cũng theo vỗ tay khanh khách vui mừng. Người nhà hoan hô cười .

      Nhị Hoa biết Trương Thanh Thạch muốn vào núi giúp đỡ cõng củi, nàng cũng kiên trì muốn cùng , đến lúc đó có thể ở trong núi đào rau dại, còn có thể giúp đỡ Trương Thanh Thạch buộc củi, nàng còn có thể cõng chút ít củi trở lại. Trương Thanh Thạch để cho nàng , nàng kiên trì muốn , cuối cùng Trương Thanh Thạch suy nghĩ chút, cảm thấy Nhị Hoa cơ trí thận trọng, lại toàn tâm toàn ý muốn rời khỏi cái nhà này, để cho nàng biết việc cũng có gì, chừng còn có thể hỗ trợ, cho nên quyết định để cho Nhị Hoa theo.
      milktruyenky, Carol, sanone21126 others thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, Chương 7 Hổ Tử

      Trương Thanh Thạch mang theo Nhị Hoa còn có Trương Khởi, Trương Tráng hai đứa cháu trai cùng nhau xuất phát về Dã Tây dốc, hai nam hài tử ngươi truy ta đuổi cười đùa chạy phía trước, Nhị Hoa ngoan ngoãn ở bên cạnh . Nữ hài tử tám tuổi, vóc dáng cao, nhưng lại rất hiểu chuyện đỡ Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Thạch kỳ có thể tự , nhưng cũng có cự tuyệt Nhị Hoa nâng đỡ, muốn cùng khuê nữ thân cận hơn chút, hai là muốn để cho người khác cảm thấy thân thể còn chưa khỏe. Dù chưa ra khỏi thôn, thỉnh thoảng vài nhóm người hỏi cần Nhị Hoa đỡ có phải hay còn khó chịu.

      Trương Thanh Thạch mỗi lần cũng cười : "Ngoại trừ cánh tay còn chưa tốt, nơi khác thương đều kéo màn, chính là có khí lực gì, đầu đôi khi đau nhói. Có điều cõng chút củi vẫn làm được."

      Mỗi lần Trương Thanh Thạch như vậy, khuôn mặt nhắn của Nhị Hoa đều là đau lòng cùng bất đắc dĩ. Nhị Hoa hề giả bộ, nàng là tâm đau.

      Nhị Hoa là đứa bé, tính tình sảng khoái thẳng thắn, nàng biểu ra ngoài nhất định là tình huống , mà Trương Thanh Thạch là người ở nhà bị ủy khuất cũng tự mình gánh vác nổi danh trong thôn. tại hai cha con nàng người cười bản thân có thể làm chút ít việc, người nhíu mày lời nào, người cùng chuyện trong lòng nhiều người ý nghĩ đầu tiên chính là: Trương Bà Tử này cũng quá đau lòng con trai, Trương Thanh Thạch vừa nhìn thấy còn chưa khỏi hẳn, đuổi ra cửa đốn củi, là lòng dạ ác độc.

      Trương Thanh Thạch cũng biết có người nghĩ như vậy, có chút cố ý, trước kia chỉ bản thân ở nhà có chút buồn, mới làm việc, mặc dù cũng có người cảm thấy Trương Bà Tử ép làm việc, nhưng có cảm giác mãnh liệt giống như tại. Lại sống lần, Trương Thanh Thạch quyết định để cho Trương Bà Tử che mắt. Hơn nữa, như vậy cũng là vì về sau chuẩn bị ở riêng, đến lúc đó có thể diễn tuồng buộc mẹ đuổi cùng vợ và khuê nữ ra khỏi nhà.

      Ra thôn, hai cha con về phía tây, thôn này ở phía tây có con đường đất, hai chiếc xe có thể được, hai bên là ruộng cạn, đến thời điểm chủ nhân mảnh đất trồng ít khoai tây, khoai lang hoặc là bông cao lương, loại tiểu mạch, bắp ít lại càng ít, bởi vì mảnh đất này phải là đặc biệt tốt. thẳng về phía trước, cái ngã ba, đường phân ra chỉ có thể chiếc xe, là thông hướng Dã Tây dốc.

      "Thanh Thạch thúc, Nhị Hoa."

      Vừa mới quẹo vào con đường , nhìn đến phía trước có bé trai qua, mặt còn hết sức non nớt, xem ra dưới mười tuổi, vóc dáng cũng thấp, là bé trai mười ba tuổi. mặc xiêm y vải thô màu xanh, giặt đến trắng bệch, đánh ít miếng vá, nhưng thân thể thẳng tắp, che dấu được khí, vừa nhìn làm cho người thích.

      Trương Thanh Thạch vừa nhìn liền nhận ra đây là Hổ Tử, là bé trai tuấn tú nhất trong thôn bọn họ, cho dù trong nhà rất nghèo, vẫn có đám tiểu nương nghĩ tới về sau có thể gả cho . Cũng biết trong chuyện này có hay có Nhị Hoa. Trương Thanh Thạch xem xem nữ nhi bên cạnh mình, tâm tình vô cùng phức tạp. Đời trước Hổ Tử gặp (TTT) lúc Nhị Hoa chết, (HT) lúc đó là hung dữ, đều là do ông tận lực làm chức trách người cha, mới để cho Nhị Hoa chết thảm như vậy, mới hại chết nhiều người như vậy. Sau khi bị Hổ Tử mắng, Trương Thanh Thạch thấy cũng chưa từng thấy qua , tuy nhiên Trương Thanh Thạch liên tục hoài nghi có phải là Hổ Tử đốt cái cửa hàng muốn mua Nhị Hoa làm thiếp kia hay ?

      tại Hổ Tử chỉ là bé trai mười tuổi, mặt tươi cười sáng ngời, phải là nam nhân tương lai cao lớn, tuấn lãng, trẻ tuổi, đỏ mắt trừng (TTT), Trương Thanh Thạch trong lòng trận cảm khái, trong lòng ngược lại tràn đầy hảo cảm, nghĩ bất kể thế nào mà , đứa này đời trước đều vì Nhị Hoa khổ sở như vậy, còn mắng tỉnh , để cho tiếp tục bị người trong nhà lừa gạt khi thê tử nữ nhi qua đời, đời trước có tới kịp cảm tạ, đời này chiếu cố chút, chừng đây là con rể của mình.

      Trương Thanh Thạch mặc dù thề đời này phải phú quý, muốn cho nương tử khuê nữ trải qua ngày tốt lành, nhưng cũng nghĩ tới muốn đem chúng nữ nhi cao gả, hy vọng các nàng gả cho người các nàng nhìn trúng, cả đời hạnh phúc là tốt rồi, con rể nghèo chút ít sợ, hỗ trợ chút là được, huống chi cho khuê nữ đồ cưới phong phú. Như tiểu Hổ Tử, gia thế đơn giản, đầu óc thông minh, tướng mạo hảo, vóc người đẹp, quan trọng nhất là đời trước phẩm hạnh còn biểu tốt, rất phù hợp tiêu chuẩn tìm con rể của Trương Thanh Thạch, tuổi còn chút ít, nhưng như thế này tốt hơn, có thể từ quan sát từ bồi dưỡng.

      Hổ Tử bị Trương Thanh Thạch nhìn có chút được tự nhiên, nghĩ ánh mắt Thanh Thạch thúc là sao đây?

      Nhị Hoa cười hô tiếng "Hổ Tử ca", hỏi: "Hổ Tử ca, ca từ Dã Tây dốc trở lại? làm cái gì, sao lại tay ?"

      Người trong thôn, quản người lớn hay đứa trẻ, chỉ cần có việc gấp, Dã Tây dốc cũng nhặt vài cây củi trở lại, đây là sinh kế qua ngày. Trong nhà Hổ tử nghèo, phải kiếm sống qua ngày, lần nào khi về nhà trong tay cũng trống ? Cho nên vừa thấy trong tay trống , Nhị Hoa cảm thấy có chút kỳ quái.

      Hổ Tử : "A, vừa vặn với mấy người, Lan Tâm trặc chân, ta nghĩ bên cạnh tây cống gọi người giúp đỡ đỡ nàng."

      Nhị Hoa mặt thoáng cái lúc đỏ lúc trắng, mắng: "Nha đầu chết tiệt kia! người có việc gì Dã Tây dốc làm gì? Hổ Tử ca, lần sau nàng ta còn như vậy ca coi như thấy, có bản lĩnh nàng ta ở chỗ đó ngây ngốc đến tối !"

      Nhị Hoa biết Lan Tâm thích Hổ Tử, lúc có việc gì tìm cách đến gần Hổ Tử, cần phải , hôm nay nhất định là biết Hổ Tử Dã Tây dốc, cho nên nàng ta theo. Về phần trẹo chân cái này là hay giả thể xác định. Nhị Hoa trong lòng cảm thấy Lan Tâm còn tuổi như vậy quá mất mặt, làm đường tỷ muội, mặt của nàng cũng rớt xuống đất, cho nên trong lòng oán hận nghĩ Lan Tâm chân tốt nhất là trẹo thương, nếu nàng chính mình động thủ làm cho chân nàng ta bị trặc!

      Hổ Tử sờ sờ mũi, có chút thẹn thùng, biết Lan Tâm là theo đuôi , bởi vì nhà nghèo, tuy vậy vẫn ngăn trở được ít nữ hài tử tìm cách theo đuôi , còn là có mấy nữ hài tử thích , Lan Tâm chính là người trong đó. Có điều thích Lan Tâm, cảm thấy nội tâm Lan Tâm tốt, hơn nữa thích là Nhị Hoa, phải bởi vì Nhị Hoa xinh đẹp, mà là vì tính tình Nhị Hoa mặc dù lợi hại, nhưng tâm địa thiện lương, trước kia cùng Nhị Hoa phát ổ trứng gà rừng, Nhị Hoa cần, toàn bộ tặng cho , muốn chia cho nàng nửa, nàng cũng muốn, còn kiếm cớ nếu như phân ra nửa người trong nhà nhất định mắng nàng, mặc dù biết đó là lời , nhưng vẫn cảm thấy Nhị Hoa đem trứng gà rừng tặng cho lý do lớn nhất là cảm thấy nhà rất cần những quả trứng gà kia.

      "Đúng rồi, Hổ Tử ngươi có thấy được Đại Tráng và Trương Khởi ?" Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt Hổ Tử nhìn Nhị Hoa liền xác định tiểu tử này thích khuê nữ bảo bối của mình, trong lòng có chút chua chát, nghĩ thầm chính mình mới vừa trùng sinh trở lại, đau khuê nữ còn có đau đủ đâu, ngươi tiểu tử này tránh qua bên vài năm , muốn cùng khuê nữ ta cùng chỗ, ít nhất đợi thêm tám năm nữa! nghĩ như vậy, rất tự nhiên sang chuyện khác.

      Nhị Hoa cũng kịp phản ứng, : "Đúng vậy, bọn họ ở phía trước chúng ta, ca thấy bọn họ sao?"

      Hổ Tử lắc lắc đầu, thấy được.

      Nhị Hoa hừ : "Bọn họ nhất định chạy tới tây cống, thiệt là, chỗ đó tất cả đều là nữ hài tử, bọn họ chạy đến chỗ đó làm cái gì? Hổ Tử ca, ngươi giúp ta gọi bọn họ , để cho bọn họ mau trở lại làm việc, còn có chính là mang Lan Tâm về nhà , muội với cha muội, rảnh đỡ nàng ta!"

      Hổ Tử gật gật đầu, cáo từ Trương Thanh Thạch, bước nhanh hướng con đường tây cống mà .

      Trương Thanh Thạch cùng Nhị Hoa đến Dã Tây dốc, gặp Lan Tâm, nàng ta ngồi bó củi, cần phải , bó củi kia nhất định là Hổ Tử chặt. Thấy Trương Thanh Thạch cùng Nhị Hoa, mặt Lan Tâm có chút lúng túng, sau đó lại ra vẻ ủy khuất, gọi tiếng Nhị bá phụ, hô tiếng Nhị Hoa, bản thân trật chân, may mà gặp được Hổ Tử, Hổ Tử tìm người.

      Nhị Hoa khách khí : "Ngươi ngươi có việc gì theo Hổ Tử làm cái gì? Ngươi mặc dù mới hơn bảy tuổi, đừng để người khác nhìn đến ngươi đuổi theo nam hài tử! Nếu là Hổ Tử ca thích ngươi cũng coi như xong, nhưng mà người ta ràng thích ngươi, ngươi như vậy da mặt hết sức dày! Ta trở về cho tam thẩm, để cho thẩm quản chặt ngươi. Dù sao tam thẩm cũng hy vọng ngươi cùng Hổ Tử ca cùng chỗ."

      Lan Tâm kêu ầm lên: "Ngươi dám! Ngươi có phải thích Hổ Tử ca hay ? cho ngươi biết, ta chính là thích Hổ Tử ca, ngươi đừng nghĩ đoạt của ta. Còn có, dù ta cùng Hổ Tử ca thể cùng chỗ, ngươi cũng đừng mơ, mẹ ta , ngươi chính là mệnh làm tiểu thiếp cho người ta!"

      Trương Thanh Thạch nghe được mặt xanh lét, Lan Tâm vẫn chưa tới tám tuổi, nàng có thể ra lời này nhất định là nghe Đỗ Quyên Hồng , Đỗ Quyên Hồng đáng chết này!

      "Cha!"

      Nhị Hoa kéo tay Trương Thanh Thạch, ủy khuất : "Cha, cha nghe! Tam thẩm đánh chính là cái chủ ý này! Con muốn làm tiểu thiếp cho người ta!"

      Trương Thanh Thạch vội vàng : "Nhị Hoa nhà ta chắc chắn ! Cha cho phép! Con là tâm can bảo bối của cha! Lan Tâm, ngươi về sau được phép lời như vậy nữa. Tuổi còn mà dám lớn tiếng như vậy thích tiểu tử, còn dám bố trí tỷ tỷ của mình, quá khó nghe! Ngươi như vậy về sau như thế nào? Lần sau lại để cho ta nghe được, đừng có trách ta tìm cha ngươi, để cho hảo hảo quản giáo ngươi!"

      Lan Tâm bị giật mình, nàng ta vừa rồi cũng là bị Nhị Hoa chọc tức mới có thể lựa lời , hơn nữa trước kia nàng ta cùng Nhị Hoa gây gổ, Nhị bá phụ cũng đối với nàng ta dữ dội như vậy, nghĩ tới lần này thế nhưng mắng nàng ta. Lan Tâm oa tiếng khóc lên, lại dám gì, trong lòng suy nghĩ trở về cáo trạng với nương.

      Trương Thanh Thạch mặc dù mắng Lan Tâm, đến cùng thể đem nàng ta tiểu nương bỏ ở nơi này, cho nên cùng Nhị Hoa trông nàng ta, đợi đến Trương Khởi Trương Tráng cùng Hổ Tử đến.

      Trương Tráng thấy Lan Tâm khóc, hết sức kiên nhẫn : "Ngươi khóc cái gì a? biết đau, ngươi có việc gì còn nhàn rỗi chạy đến đây?"

      Lan Tâm ngay trước mặt Trương Thanh Thạch dám cáo trạng, bị Trương Tráng , tức giận đến càng lớn tiếng khóc.

      Trương Khởi nhíu mày : "Được rồi, Đại Tráng ngươi câm miệng ! Ngươi cõng Lan Tâm trở về, đừng… với người trong nhà cái đó cùng Hổ Tử có quan hệ, tránh cho người trong nhà trách Hổ Tử, Lan Tâm cũng tốt. Lan Tâm, ngươi đến lúc đó chỉ ngươi cẩn thận ở đường ngã trặc chân! Biết chưa? Nhị thúc, thúc cảm thấy thế nào?"

      Trương Thanh Thạch nghĩ đừng xem Trương Khởi bình thường hi hi ha ha, lại có tâm nhãn như thế, cũng cảm thấy nên như vậy.

      Cuối cùng Trương Tráng mất hứng cõng Lan Tâm về nhà, Hổ Tử ở bên, lúc gặp được người hỏi là thế nào, Hổ Tử đều bọn họ vừa vặn thuận đường, đem chuyện Lan Tâm trẹo chân cùng mình cách xa. Lan Tâm bĩu môi, nhưng lại dám bậy.

      Trương Khởi và Trương Thanh Thạch, Nhị Hoa cùng nhau lên Dã Tây dốc.

      Trương Thanh Thạch kiếm cớ biết mảnh đất năm ngoái rau dại mọc tốt, mang theo Trương Khởi cùng Nhị Hoa tới chỗ kia, chỗ kia cách nơi phát hai gốc cây dã lan xa. Trương Khởi đốn củi, chặt trong chốc lát, đợi đến cảm thấy sai biệt lắm được gánh, đem củi thu thập buộc lại cùng chỗ để Trương Thanh Thạch đem củi cõng xuống núi. Trong lúc đó Trương Thanh Thạch đào rau dại cùng với Nhị Hoa.

      Nhị Hoa đau lòng cha mình, để nàng đào, để cho Trương Thanh Thạch vòng hoặc là ngồi chỗ.

      Trương Thanh Thạch nhân cơ hội xem hai gốc cây dã lan kia, quả nhiên phát hai gốc cây dã lan, trong lòng kìm lòng đặng khua chiêng gõ trống, đây chính là tiền a, có thể để cho vợ và nữ nhi trải qua ngày tốt lành a!

      P/S: chút về cách xưng hô, có đôi chỗ mình để ca – muội, cha – con, nhưng có chỗ mình để ta – ngươi, là do quan hệ giữa 2 người đó tốt, gọi như vậy nghe đỡ giả tạo hơn ví dụ như lúc Nhị Hoa gọi Lan Tâm là “tỷ - muội” nghe nó sao sao ấy so với “ta – ngươi”.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 8 Phụ nữ thương lượng (phụ nữ ở đây là cha và con nhé)

      Trương Thanh Thạch kêu Nhị Hoa đến, để cho nàng đem cây dại có gai vây bên cạnh hai gốc cây dã lan, lại đem dây leo thay đổi phương hướng chút, để cho dây leo có thể che chở tốt hơn hai gốc cây dã lan. đứng ở bên cạnh nhìn Nhị Hoa loay hoay, trong chốc lát xem phía trước trong chốc lát xem phía sau, làm như vậy đương nhiên là có mục đích, là vì để cho Nhị Hoa đặt những thực vật kia tự nhiên chút, thể để cho người ta liếc thấy hai cây lan là được người khác dời tới, cũng thể để người ta liếc thấy nơi này thực vật quá nhiều giống với nơi khác, tránh cho dẫn tới chú ý của người khác. Nếu quả như vậy, hai gốc cây dã lan bị người phát đào trước, thua thiệt lớn.

      Nhị Hoa nghe lời Trương Thanh Thạch làm việc, mặc dù nàng hiểu vì cái gì cha để cho nàng làm những thứ này, mà cha đợi nàng làm xong những thứ này cho nàng biết, còn nàng mau mau làm, giọng chút, để cho người phát , nàng cảm thấy cha vừa rồi chỉ cho nàng xem hai bụi cỏ kia giống như tầm thường, cha giống như rất quý hai cây cỏ đó. Chẳng lẽ là thảo dược đáng tiền? Nhị Hoa trong lòng nghĩ như vậy, cũng hỏi, động tác nhanh nhẹn ấn theo cầu của Trương Thanh Thạch mà làm, chờ hết thảy đều làm xong, nàng mới đến gần Trương Thanh Thạch cẩn thận hỏi thăm.

      "Cha, hai bụi cỏ kia là thảo dược sao? Rất đáng tiền sao? Có phải là nhân sâm ?!"

      Nhị Hoa con mắt tỏa sáng hỏi, nếu là nhân sâm tốt rồi, nhân sâm rất đáng tiền!

      Trương Thanh Thạch cười sờ sờ đầu khuê nữ, giọng : " phải là nhân sâm, là phong lan, hơn nữa còn là phong lan thượng đẳng, nếu như bán cho người thích lan, có thể bán được rất nhiều tiền, ít hơn so với nhân sâm đâu!"

      Nhị Hoa che miệng lại, đôi mắt to tất cả đều là hào quang vui sướng, nàng nghĩ tới núi này còn có đồ tốt như vậy, nàng nghe người ta qua trong núi lớn có trân quý dược liệu, nhưng nghĩ tới sườn núi bên cạnh thôn bọn họ cũng có, bởi vì nơi này chỉ là sườn núi , lúc nghĩ đến nhân sâm nàng cũng cảm giác ý nghĩ của mình kỳ lạ. nghĩ tới cha thế nhưng cho nàng biết nơi này có phong lan hết sức trân quý!

      Trương Thanh Thạch thấy Nhị Hoa vui mừng, trong lòng cũng cao hứng, đời trước bọn vui vẻ là quá ít, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần ít lại càng ít, bây giờ nhìn xem, nữ nhi của cao hứng là rất dễ nhìn là đáng , về sau luôn để cho nàng vui vẻ, đúng rồi, còn có Tuyết nương cùng Đại Hoa Tiểu Hoa, cũng phải để các nàng cao hứng.

      Trương Thanh Thạch giọng với Nhị Hoa: "Con muốn cười cười, chỉ cần đừng ra chúng ta phát cái này là được. Người khác nếu là hỏi con vì cái gì cười, con chỉ cần cha đáp ứng con chờ có tiền mua cho con cái vòng tay bằng bạc là được."

      Trương Thanh Thạch muốn để cho khuê nữ đè nén vui sướng, có vui sướng tại sao phải đè nén?

      Nhị Hoa vội vàng lắc đầu, : "Con , cũng cười! thể để cho người ta phát ! Đây chính là phát của chúng ta!"

      Trương Thanh Thạch sờ sờ đầu Nhị Hoa, nghĩ nữ nhi thực hiểu chuyện.

      "Cha, cha đừng cho Nhị ca, vạn nhất ra hoặc là biểu ra ngoài phiền toái, đến lúc đó chừng còn muốn trách đến đầu con." Nhị Hoa với Trương Thanh Thạch, trong lòng đột nhiên có chút kháng cự với việc đem chuyện cha nàng phát phong lan cho người trong nhà biết, cha phong lan đáng giá, phong lan này là cha phát , nhưng tiền nãi nãi thu, đến lúc đó phân cho mọi người. Nàng biết tiền tới tay nãi nãi rồi, đến lúc đó phát cho nhà nàng khẳng định nhiều lắm, dựa vào cái gì trong nhà tất cả việc nặng đều thuộc về cha mẹ và tỷ muội nàng, kiếm được nhưng lại được ít nhất? Nhị Hoa phục lắm, bình thường phục, tại đối mặt với lợi ích lớn hơn, trong lòng nàng càng thoải mái. Chỉ là Nhị Hoa có biện pháp, nhà tất cả mọi người đều là như vậy, ở riêng, kiếm được hết thảy đều là của mọi người.

      " cho , cũng cho người trong nhà."

      Trương Thanh Thạch vừa thốt lên xong, Nhị Hoa liền kinh ngạc nhìn về phía ông, nghĩ cha lời này là có ý gì? phải là nàng lý giải thành ý tứ kia ?

      Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt khiếp sợ hoài nghi của Nhị Hoa, lại sờ sờ tóc của nàng, : "Chúng ta ai cũng , chỉ phụ nữ chúng ta hai người biết . Chờ chúng ta phân ra gia, đến lúc đó đem dã lan đào ra bán, đến lúc đó người nhà chúng ta cầm lấy tiền này sống qua ngày."

      "Phân..." Nhị Hoa thoáng cái che miệng của mình, hai mắt nhìn chung quanh chút, giọng hỏi, "Cha, cha ở riêng? Cha muốn ở riêng?"

      Trương Thanh Thạch gật gật đầu : "Con phải muốn chỉ nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm sao? Ra riêng chúng ta có thể năm người cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó cha cố gắng kiếm tiền, các con muốn ăn cái gì cho nương các con làm, chúng ta từ từ ăn, rốt cuộc phải đoạt với người khác, cũng cần sợ người khác các con là nữ hài tử ăn nhiều."

      Trương Bà Tử và Đỗ Quyên Hồng đều qua Đại Hoa các nàng là nữ hài tử nên ăn quá nhiều cơm, nữ hài tử ăn quá nhiều thức ăn bị béo, đến lúc đó khó tìm nhà chồng, Nhị Hoa hoàn hảo, ăn cứ ăn, Đại Hoa ăn ít , kết quả Đại Hoa gầy hơn so với Nhị Hoa.

      Nhị Hoa cao hứng, so với vừa rồi nghe cha hai cây cỏ kia có thể đổi tiền còn cao hứng hơn, ở riêng a! Lại là ở riêng a! Lúc ấy nàng muốn ăn riêng, chỉ là muốn có thể trong phòng ăn cơm là tốt rồi, vốn nghĩ tới ở riêng, bởi vì nàng vẫn cảm thấy bọn họ căn bản có biện pháp ở riêng, cha chắc là nguyện ý ở riêng! nghĩ tới cha thế nhưng nguyện ý ở riêng! là quá tốt! Nhị Hoa lập tức cảm thấy cuộc sống có hi vọng, hận thể nhảy vòng vòng tại chỗ phát tiết vui sướng.

      "Cha, cha là lời ? phải gạt con? phải bây giờ qua vài ngày liền đổi ý ? Nãi nãi vừa dễ nghe, chừng cha liền đổi ý! cho phép cha đổi ý, nãi nãi toàn bộ là thể tin!" Nhị Hoa cao hứng nhiệt tình sau khi qua lại bắt đầu lo lắng, kéo tay Trương Thanh Thạch bắt đầu Trương Bà Tử tốt.

      " lừa con, cha lần này là lời , thay đổi lời , tin con và cha ngoéo tay."

      Trương Thanh Thạch duỗi ra ngón tay út trêu chọc Nhị Hoa, kết quả Nhị Hoa lập tức duỗi ra ngón tay út cùng Trương Thanh Thạch ngoéo tay.

      Trương Thanh Thạch kéo Nhị Hoa sang bên cạnh, thể đứng mãi ở chỗ này, mặc dù tại xung quanh nhất định là có người, nhưng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nhị Hoa so với Trương Thanh Thạch còn gấp hơn, ở phía trước Trương Thanh Thạch, trước sau trái phải đều nhìn lần, lần nữa xác định có người.

      "Cha, cha vì sao muốn chia nhà?" Nhị Hoa kỳ quái hỏi, nghĩ chẳng lẽ là lần này sinh bệnh, đối nãi nãi hết hy vọng? Nếu quả là như vậy, nàng còn phải cám ơn nãi nãi nhẫn tâm.

      Trương Thanh Thạch : "Cha lúc hôn mê a, nằm mơ, mơ tới ác mộng, cha sợ chuyện trong mộng trở thành , cho nên cha nhất định phải mang theo các con phân ra sống mình. Còn có chính là cha ở lần bị thương này lúc ngã bệnh cảm giác mình thực muốn chết, nghĩ tới chính mình có cho các con trải qua ngày tốt lành, liên lụy các con cùng cha chịu khổ, cảm thấy có lỗi với các con, cho nên muốn nửa đời sau chỉ đối tốt với các con."

      Nhị Hoa ôm cánh tay Trương Thanh Thạch, nghĩ cha là chịu khổ, ông lúc ấy nhất định đặc biệt khó chịu, cũng bởi vì yên lòng các nàng cho nên mới kiên trì tới cùng? Cha trước kia mặc dù đặc biệt nghe lời nãi nãi, nhưng nàng cũng oán ông, ông là cha nàng, có đánh qua nàng có mắng qua nàng, có đôi khi còn có thể lặng lẽ mang chút ít ăn ngon cho các nàng, mặc dù số lần nhiều lắm, nhưng ông cũng tận lực, so với mấy người cha hay đánh chửi hài tử trong thôn mạnh hơn nhiều. tại cha thương nàng hơn, nàng cảm thấy cha là người cha tốt nhất đời.

      Trương Thanh Thạch dặn dò Nhị Hoa đừng đem những chuyện này lộ ra, Nhị Hoa gật đầu liên tục, nàng chắc chắn để lộ ra, việc này quan hệ đến cuộc sống hạnh phúc tương lai nhà bọn họ!

      "Cha, cha và con những chuyện này, có phải hay còn có chuyện khác muốn giao cho con làm? Nếu là có cha cứ , con nhất định làm tốt! Mặc dù con phải là con trai, nhưng con so với con trai còn mạnh hơn!" Nhị Hoa , cha trở nên tốt như vậy, nàng quyết định cũng muốn trở nên tốt hơn, muốn so với con trai còn tốt hơn, để cho cha khó chịu vì có con trai.

      Trương Thanh Thạch sững sờ chút, sau đó nở nụ cười, cúi xuống, đưa tay đặt lên bờ vai đơn bạc của Nhị Hoa, nhìn đôi mắt to của Nhị Hoa, nghiêm túc : "Nhị Hoa, con là hảo nữ nhi của cha, cho dù con phải là con trai, cha cũng con. Ở trong lòng cha, con so với 10 đứa con trai còn mạnh hơn, cha chính là cần con trai, cũng chỉ cần con. Cho nên con chỉ cần hảo hảo lớn lên là được, làm chính mình là được, cần phải mạnh hơn so với bé trai, con nếu là lớn lên như con trai, nhưng sống vui vẻ, cha đau lòng."

      Nhị Hoa nước mắt lập tức ào ào chảy xuống, ôm lấy cổ Trương Thanh Thạch.

      Trương Thanh Thạch cũng ôm Nhị Hoa, con mắt cố gắng nhìn lên , nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.

      Phụ nữ hai người khóc hồi lâu, sau mới tách ra, sau đó lau nước mắt của đối phương, lau lau liền cười rộ lên.

      Xa xa truyền đến tiếng kêu gào của Trương Khởi, Nhị Hoa đáp lại tiếng.

      "Cha, có chuyện gì chúng ta đường trở về sau, đừng để cho Trương Khởi tiểu tử kia sinh nghi, là quỷ tinh."

      "Hảo, chúng ta qua ."

      Hai người sau khi trở về, Trương Khởi thu thập củi, nhìn đến bọn họ trở lại liền hỏi: "Nhị thúc, Nhị Hoa, các ngươi nơi nào? Ta kêu các ngươi rất nhiều tiếng. Có phải hay các người đào được rau dại đặc biệt mềm? Buổi trưa ta chỉ ăn chút ít, làm việc nhiều khí lực như vậy, ta đúng là mệt chết được."

      Nhị Hoa cười : "Nhị ca, ca ngày ngày ăn cũng thiếu, dù là trốn việc cũng vẫn ăn rất nhiều."

      "Ngươi tiểu nha đầu!" Trương Khởi cười , mang củi buộc lại, chờ Trương Thanh Thạch qua đem đòn gánh nâng lên.

      "Trương Khởi, chúng ta , mình ngươi ở chỗ này đừng mệt mỏi." Trương Thanh Thạch với Trương Khởi tiếng, sau đó liền chọn củi mang theo Nhị Hoa .

      Trương Khởi chờ bọn họ vừa liền nghỉ ngơi, Trương Tráng đáng chết này, tại còn chưa tới, chờ đến đây cùng nhau làm việc.

      đường, Trương Thanh Thạch kế hoạch của cho Nhị Hoa.

      Trương Thanh Thạch nghĩ đến chủ ý chính là đến lúc đó và Nhị Hoa cùng nhau diễn tuồng kịch, nho với Nhị Hoa, chỉ ở bên ngoài chọc người, đối phương nhất định tìm đến tính sổ, có điều cần sợ, dù sao nhà bọn họ nhiều người, hơn nữa trong nhà nhất định là có tiền, đến lúc đó để cho Trương Bà Tử giải quyết là được. Những lời này cố ý để cho Trương Bà Tử hoặc là người phòng lớn, tam phòng nghe được, cũng tin bọn họ còn có thể nhịn được.

      Nhị Hoa bội phục nhìn Trương Thanh Thạch, : "Cha, chủ ý của cha là tốt, con tin tưởng những lời này nếu để cho bọn họ nghe được, nhất định lập tức đem toàn gia chúng ta đều đuổi ra! Bọn họ mới vì chúng ta mà lo lắng hãi hùng lại cộng thêm có rủi ro! Cho nên nhất định trước khi người ta tìm tới tận cửa để nhà chúng ta phân ra. Bởi như vậy, phải là chúng ta cầu ở riêng, là nãi nãi muốn đem chúng ta phân ra, chúng ta cũng bị người thuyết tam đạo tứ! là quá tốt!"

      Nhị Hoa nghĩ cha nàng là thông minh, chỉ là trước kia quá hiếu thuận , cho nên đem phần thông minh này , tại ông tỉnh ngộ lại, lập tức liền thông minh hơn. Cha có khả năng, tại lại thông minh như vậy, nàng cùng nương còn có tỷ muội về sau nhất định trải qua ngày tốt lành! Nhị Hoa tâm hoa nộ phóng, cảm thấy có người cha như vậy là cái gì cũng sợ, giống như lúc trước có cha nhưng vẫn lo lắng hãi hùng!

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 9 Trương Bà Tử thương lượng ở riêng

      đường, phụ nữ hai người lại nắm chặt thời gian đào chút rau dại, sau đó mới trở về nhà, mang củi để xuống, hai người bên uống nước bên ngồi nghỉ ngơi, leo núi dốc lại đường là mệt mỏi.

      Tuyết nương quan tâm hỏi Trương Thanh Thạch có mệt hay .

      " phiền lụy, nàng cũng đừng quá mệt nhọc." Trương Thanh Thạch với Tuyết nương, trong lòng nghĩ dù liều mạng cuối cùng tiền kiếm được cũng vào tay mẹ , tại sao phải mệt mỏi như vậy? Thân thể Tuyết nương cũng phải là đặc biệt tốt, về sau phân ra gia để cho lão bà, hài tử quá mệt mỏi. sớm nghĩ kỹ, đến lúc đó trong tay mặc kệ có bao nhiêu đều để lại hết cho người khác, bọn họ chỉ cần ít khẩu phần lương thực là được, về phần chi tiêu khác, biết chút cách làm ăn, kiếm tiền, đất đai tuy là căn bản của người nông dân, nhưng chỉ dựa vào trồng trọt quanh năm suốt tháng cũng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, có thể ăn no tệ, còn việc buôn bán kiếm tiền, đời trước ở bên ngoài lang bạt, đối với việc buôn bán rất hiểu.

      Tuyết nương sắc mặt trở nên hồng gật đầu, : "Ta phiền lụy, chờ lần này có tiền ta với nương mua chút ít thịt để chàng bổ thân thể, ít nhất phải mua chút ít xương cốt, đến lúc đó ta ngày ngày làm canh để chàng uống, như vậy xương cốt của chàng rất nhanh tốt lên."

      "Được, đến lúc đó nếu nàng cần ta giúp nàng."

      "Để ta thôi, chàng đừng chọc nương tức giận."

      Tuyết nương nghe Trương Thanh Thạch nguyện ý giúp nàng đòi tiền trong lòng có chút động tâm, nhưng vẫn cự tuyệt, muốn để trượng phu đắc tội bà bà, dù sao nàng là nàng dâu, để nàng đắc tội , chỉ cần trượng phu biết nàng tốt là được.

      Nhị Hoa ở bên nhìn cha mẹ chuyện, nghĩ thầm cha tại đối với nương so với quá khứ tốt hơn, phải trước kia tốt, có điều cảm giác, cảm thấy tại tốt hơn so với quá khứ, nàng cười hì hì, nghĩ cha mẹ tình cảm tốt như vậy, chừng về sau còn có thể sinh đệ đệ cho nàng, nếu như có đệ đệ tốt rồi, vậy bọn họ là người nhà hạnh phúc. Đương nhiên, tại hạnh phúc, có điều nàng vẫn muốn có đệ đệ, nàng muốn cha bị người mắng thành tuyệt hậu, cha nàng tốt như vậy, dựa vào cái gì bị người như thế?

      Tuyết nương chú ý tới ánh mắt Nhị Hoa, giận Nhị Hoa cái, : "Con nha đầu kia, trông cha con, nhớ đỡ ông ấy."

      Nhị Hoa cười : "Con biết rồi, nương cứ yên tâm !"

      Tiểu Hoa cũng giương cái miệng nhắn : "Thả, yên tâm."

      Trương Thanh Thạch ôm lấy Tiểu Hoa, hôn chút khuôn mặt nhắn của nàng, : "Chờ cha hái rễ cỏ ngọt cho con."

      Tiểu Hoa cười hôn mặt Trương Thanh Thạch, cười mặt mày cong cong.

      "Nhị thúc, ngươi sắp chưa? Mang theo Đại Tráng cùng chứ." Đỗ Quyên Hồng ở ngoài cửa , bà ta đương nhiên cam lòng cho hài tử làm việc, chỉ là nếu cho hài tử chọc cho đại tẩu mất hứng, dù sao Trương Khởi còn làm việc chân núi. Lan Tâm nha đầu kia bị trẹo chân làm được việc gì, Đại Tráng lại làm việc, bà bà cũng tức giận. Cho nên bà ta phải biểu tích cực chút. Bà ta đứng ở cửa nghe đến tiếng cười trong nhà, nghĩ thầm vì sao cao hứng như vậy? Trong nhà nhị thúc vốn dĩ có nhiều tiếng cười như thế.

      Trương Thanh Thạch đem Tiểu Hoa để xuống, lại dẫn Nhị Hoa ra ngoài, theo còn có Trương Tráng.

      Cứ như vậy qua vài ngày, Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa rốt cuộc tìm được cơ hội đóng kịch, bọn họ tìm được thính giả tốt là Đỗ Quyên Hồng, có biện pháp, ai bảo Đỗ Quyên Hồng thích nghe lén nhất? Hơn nữa bà ta là người chịu thiệt thòi nhất, nghe được lời của bọn họ nhất định cho Trương Bà Tử, còn giật dây Trương Bà Tử đuổi bọn họ ra ngoài. đúng như vậy, Đỗ Quyên Hồng vừa nghe Trương Thanh Thạch cùng Nhị Hoa đối thoại sợ hãi kêu lên, nghĩ Trương Thanh Thạch đáng chết này, thế nhưng ở bên ngoài chọc đại họa, trở lại còn gạt, như thế nào dứt khoát chết cho xong chuyện!

      "Ngươi ? có gạt ta?" Trương Bà Tử nghe Đỗ Quyên Hồng mật báo cũng sợ hết hồn, bà ta nghĩ tới Trương Thanh Thạch thế nhưng tính toán với bà ta, nên biết Trương Thanh Thạch ở trong lòng bà chính là đứa con trai đỉnh đỉnh hiếu thuận, chuyện năm đó đè ở trong lòng Trương Thanh Thạch, lòng làm hảo nhi tử, muốn chuộc tội, vì sao lại chọc chuyện còn muốn để trong nhà giúp gánh? Còn là chuyện lớn như vậy. Bà ta thực có chút dám tin tưởng.

      Đỗ Quyên Hồng đỏ mặt tía tai : "Nương! Việc này là giả sao? Ta lời này đối với ta có cái gì tốt a? Ta thực nghe được. Nương, ta cũng như ngài đều thể tin được, dù sao nhị thúc người này rất có đảm đương, nghĩ tới lại nghĩ chúng ta thay gánh khoản nợ lớn như vậy! Có điều ta nghĩ tới có lẽ cũng bởi vì khoản nợ kia quá lớn, sợ người gánh được, mới nghĩ tới để chúng ta cùng hỗ trợ? trước kia hiếu thuận, nhưng là chỉ ra lực, dù đem tiền cấp nương, kia cũng có bao nhiêu a, như cũ có ăn có uống mắc nợ, nhưng là lần này đồng dạng, lần này gánh được, cho nên chân nhân tính lộ ra. Nương, ngài nghĩ xem người như Nhị đệ cũng làm như vậy ? Nhưng làm như vậy cũng quá chân chính!"

      Xác thực chân chính!

      Trương Bà Tử cảm thấy Đỗ Quyên Hồng có lý, cũng có tám phần tin Đỗ Quyên Hồng, có điều bà ta phải chính mình thăm dò chút hàm ý của Trương Thanh Thạch. Về phần vì cái gì trực tiếp hỏi? Đương nhiên thể trực tiếp hỏi, nếu như trực tiếp hỏi, bà ta phải đem Trương Thanh Thạch đuổi ra ngoài, nhưng đến lúc đó con thứ hai của bà tức giận, có lời đồn, đối với danh tiếng nhà bọn họ tốt, trước kia ép buộc nhà lão Nhị là vì oán năm đó hại chết Trương Hữu Lương, làm lạc muội muội, hơn nữa Trương Thanh Thạch giải thích với người trong thôn là tự nguyện, để người trong thôn thuyết tam đạo tứ bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ bởi vì Trương Thanh Thạch có phiền toái mà đem Trương Thanh Thạch đuổi ra ngoài, người trong thôn nhất định nhà bọn họ tốt. Trương Bà Tử mặc dù da mặt dày, nhưng còn chưa có dày đến mức có thể đối mặt chỉ trích của tất cả mọi người. Cho nên bà ta chỉ có thể dò ý, nếu như là , đến lúc đó tìm cách khác đem Trương Thanh Thạch từ trong nhà này đuổi ra ngoài.

      Trương Thanh Thạch chờ Trương Bà Tử đến dò xét , để đến lúc Trương Bà Tử tìm đến , tự nhiên biểu theo kế hoạch của mình, thái độ mơ hồ để Trương Bà Tử cho là gạt bà. Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt Trương Bà Tử ràng mẹ suy nghĩ gì, trong lòng thở dài, quả nhiên như suy nghĩ, mẹ đau lòng . cũng bởi vì bà ta đau lòng , muốn đuổi ra khỏi nhà mà oán bà ta, dù sao cũng là vì bản thân mình làm hại cha chết, muội muội bị lạc mất, là do mình chọc đại phiền toái, bà ta thể chỉ vì mình để nhà sa vào khốn cảnh. oán bà ta chỉ bởi vì bà ta chẳng những đối với tốt, ngay cả vợ và nữ nhi cũng cùng chịu bạc đãi, các nàng cũng thiếu bà ta, đời trước thực xin lỗi Tuyết nương và mấy người Đại Hoa, đời này còn có cơ hội này. Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ cứ như vậy , khoản nợ thiếu Trương Bà Tử ở đời trước trả xong rồi, đời này muốn hoàn trả cho thê tử và chúng nữ nhi.

      "Cha, cha phải thương tâm, cha còn có chúng ta." Nhị Hoa thấy Trương Thanh Thạch từ sau khi từ trong phòng Trương Bà Tử trở lại sắc mặt khó coi, nên an ủi ông.

      "Cha phải là thương tâm, cha chỉ là tự nhiên thấy nhõm." Trương Thanh Thạch cười .

      Trương Bà Tử quyết định muốn để phòng Trương Thanh Thạch phân ra, tiểu nhi tử thông qua Đỗ Quyên Hồng biết chuyện này, đồng ý, Trương Thanh Ngọc muốn Nhị ca có gánh nặng lớn như vậy lưng, nhưng còn nghĩ muốn qua ngày tốt lành, muốn qua những ngày nghèo khó. Trương Bà Tử chỉ còn phải lại cho nhà con lớn nhất.

      Vợ chồng Trương Thanh Mộc sau khi biết chuyện này cũng đồng ý quyết định của Trương Bà Tử, Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo phải người có tình cảm như hai vợ chồng lão Tam, trong lòng cũng có chút bận tâm Trương Thanh Thạch cả nhà bọn họ bị phân ra, người nhà đối mặt với khốn cảnh về sau như thế nào, nhưng bọn họ cũng thể vì Trương Thanh Thạch mà hại nhà mình, lại dù bọn họ đồng ý cũng được, Trương Bà Tử quyết định. Tôn Xảo trong lòng có chút đáng tiếc, nghĩ Trương Thanh Thạch là lao động tốt, Tuyết nương cũng là người chịu khó, ba nữ nhi nhà tướng mạo cũng tệ lắm, nếu như gả cho người tốt cũng có thể vì cái nhà này kiếm được ít chỗ tốt, cứ như vậy phân ra cũng rất đáng tiếc. Có điều nghĩ lại phân ra cũng quan hệ nhiều lắm.

      Trương Bà Tử bắt đầu thương lượng với bọn họ phân cho Trương Thanh Thạch bao nhiêu thứ, đây chính là quan hệ đến ích lợi tự thân, vài người cũng bắt đầu động não. Vừa thể để cho Trương Thanh Thạch chiếm được quá nhiều chỗ tốt, lại thể tỏ ra bọn họ quá keo kiệt khiến cho người trong thôn chế giễu, ở riêng đúng là cái chuyện hại não.

      Nếu là lúc trước bọn họ đều nghĩ phân cho Trương Thanh Thạch phần tốt, Trương Thanh Thạch nhún nhường, nhưng bọn họ bây giờ biết Trương Thanh Thạch ràng chọc phiền toái lớn như vậy còn muốn để bọn họ hỗ trợ gánh vác, có thể thấy được lần này chuyện , cho cái gì lấy cái đấy, cho nên thể vì thể nhân nghĩa mà khách khí, nếu khách khí thực mang hết những thứ đó bọn họ khóc chết.

      Đỗ Quyên Hồng đột nhiên đề nghị bằng đem ba phòng phân ra, kỳ bà ta sớm thương lượng với Trương Thanh Ngọc, chỉ là tại mới nghĩ đến, miễn cho chọc Trương Bà Tử mất hứng.

      Đỗ Quyên Hồng thấy Trương Bà Tử mặt dài ra vội vàng : "Nương, ngài nghĩ xem, nếu như chỉ đem nhà nhị thúc phân ra, người khác nhất định hoài nghi, nhị thúc cũng đa tâm, bằng ta đều phân ra, như vậy người khác suy nghĩ nhiều. Nương ngài chỉ cần giả bộ bệnh, đến lúc đó làm bộ cần tiền, ta hoặc là đại tẩu mang tiền đến là mượn tiền từ nhà mẹ đẻ, đến lúc đó nương có thể chia ít đồ hơn cho nhà nhị thúc. Hơn nữa nương, ta ở riêng ngài cũng đừng mất hứng, dù ở riêng ta và Thanh Ngọc cũng hiếu thuận ngài."

      Trương Bà Tử sắc mặt dễ nhìn chút ít, bà ta cảm thấy Đỗ Quyên Hồng chủ ý này cũng rất tốt.

      Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo cũng cảm thấy chủ ý này có thể, nhất là Tôn Xảo , bà ta cũng muốn cùng Đỗ Quyên Hồng ở cùng chỗ, Đỗ Quyên Hồng chính là người vừa lười vừa tham ăn lại tiền, trước kia có Tuyết nương ở đây, cùng nhau ăn cơm sống qua ngày hoàn hảo, có Tuyết nương, chỉ còn hai người họ, Tôn Xảo sợ mình cùng Đỗ Quyên Hồng ba ngày ầm ĩ năm ngày ầm ĩ lớn, cho nên vẫn là tách ra mới tốt.

      Bọn họ thương lượng trước ở riêng như thế nào, cuối cùng quyết định, chính phòng thuộc về Trương Thanh Mộc, bọn họ là con trai lớn, trong nhà còn có trưởng tôn cùng thứ tôn, còn phải ở cùng Trương Bà Tử, chính phòng đương nhiên thuộc về nhà . Đông sương phòng thuộc về nhà Trương Thanh Ngọc, tây sương phòng thuộc về Trương Thanh Thạch, bọn họ có thể ở, nhưng phải từ mặt sau phòng mở cửa, sở dĩ đề ra cầu này là lo lắng về sau có người tìm phiền toái đến cửa lúc đó cửa chính. Trương Thanh Ngọc bọn họ cũng đồng ý, chung cửa mới tiện! Chờ bọn họ có tiền ở chính phòng, phòng bán cho phòng lớn, thể bán cho người khác. Đây là cách phân phòng ốc, lương thực công cụ trong nhà đến lúc đó chia đều, đầu heo thuộc về Trương Bà Tử, có điều Trương Bà Tử cho Trương Thanh Ngọc ít tiền, cho nên Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng có nháo. Sáu con gà phòng lớn muốn bốn con, còn dư lại hai con Trương Thanh Thạch và Trương Thanh Ngọc mỗi nhà con (1 con làm gì a?!!!). Rau trong vườn phân, mới vừa vào mùa xuân, để cho nhà trồng.

      Trương Bà Tử cảm thấy phân như vậy ít nhất ngoài mặt vẫn tính là công bằng, Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc hai nhà cũng hài lòng, sau đó bọn họ liền bắt đầu để Trương Bà Tử ngã bệnh, chuẩn bị chờ khi Trương Bà Tử ốm xong trận bệnh này bắt đầu ở riêng.
      Alice Huynh, tart_trung, Carol6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :