1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      Thể loại: huyền huyễn, xuyên , sắc, sủng, NP

      Số chương:145 Chương
      Tiến độ: 1-2 chương/ tuần. Nếu rảnh rỗi mình cố đăng nhiều hơn
      Editor: marionet0401
      HangVO9


      Convert: yappa - http://tieuxuyen.wordpress.com
      Mục lục:
      01 02 03 04 05 06 07 08 09 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22+23 24 25 26 27 28 29 30
      31 32 33 34 35 36 37 38 39 40
      41 42 43(1) 43(2) 44(1) 44(2) 45 46 47 48 49 50
      51 52 53 54 55 56 57 58 59 60
      ....​

      Giới thiệu:


      “Meo ~~~~~”Tiểu địa chủ buồn bực rồi…

      “Lão sư dạy đọc sách phạt đánh nàng

      Quản gia lo liệu việc trong nhà vâng lời

      Trang chủ điền trang thành

      Thợ săn quá cuồng dã

      Ngay cả vị thiếu gia hay cướp sinh ý, sao cũng “đóng gói” đến cửa vậy… nghẹn khuất chủ nhà người ta”, tiểu địa chủ lắc lắc đuôi,... là phiền
      :yoyo69:Cảnh báo:

      1. Nữ chình là nhân miêu từ viễn cổ phản xuyên đến cổ đại, mười lăm hàng tháng trở về thân mèo, khi động tình biến ra đuôi lắc lắc.

      2. Truyện NP, ai thích, mời lùi lại nha ~~~~

      -------------------------------------------
      Phát điên lúc edit: :050::050::050::050::050::050::050::050::050:
      Nữ chính là sắc nữ điển hình, là đại biểu, đại biểu danh dự cho tập thể sắc nữ đó :th_82::th_82::th_82::th_82::th_82:
      Last edited: 8/6/17
      vuthuhang, Kimanh1257, Happyanh28 others thích bài này.

    2. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 1: Lỗ Lỗ

      Huyện Xương Bình, tại Túy Nguyệt lâu náo nhiệt.

      Lỗ Lỗ đứng ở cao, mờ mịt nhìn phía dưới từng “giống đực”

      Bọn họ đều ngửa đầu nhìn nàng, nhìn bằng hữu Thu Thu. Trong mắt bọn họ lóe ra tia hưng phấn giống như là khi giống đực nhìn thấy con mồi. Biểu tình mặt họ thần bí khó lường. *Nàng hiểu người bọn họ xuyên đông tây, bên cạnh bọn họ biến thành kỳ quái hình dạng từng cục nhi đầu gỗ, bọn họ dùng để nở rộ ăn uống việc...* Lời của bọn nàng thể hiểu . Nàng rất cố gắng nghe xong lâu rồi, vẫn như cũ nghe hiểu.

      ( * Chi tiết này mình thể nào làm tròn câu được mọi người góp ý cho mình )
      Chuyện này sao lại trở nên như vậy?

      Lỗ Lỗ rất sợ hãi.

      Ngày đó, nàng và Thu Thu trong hồ tắm, chuẩn bị trước khi đến báo tộc. Đây là quy định của miêu tộc, từ giống đực thay báo tộc săn thú, giống cái háu ăn, cái gì cũng cần làm nhưng sau khi trưởng thành liền bị đưa đến hầu hạ giống đực của báo tộc trong vòng năm năm. Sau đó, nếu như các nàng còn sống mới có thể trở lại miêu tộc, cùng giống đực miêu tộc kết làm bạn lữ. Nàng và Thu Thu rất may mắn, bởi vì xinh đẹp, chỉ cần hầu hạ tộc trưởng của báo tộc là được.

      Nhưng tắm rửa, xung quanh lại thay đổi

      Ở đây có cổ thụ chọc trời, bãi cỏ cao hơn nàng cũng biến mất và mấy giống đực có tai mèo và đuôi mèo. Nơi đây chỉ có là đám thú nhân kì quái, giống đực có đuôi, giống cái cùng các nàng sai biệt lắm, chỉ là nhìn có chút xấu. Lỗ Lỗ tò mò quan sát bọn họ, bọn họ cũng hiếu kỳ nhìn nàng.

      Sau đó, nàng và Thu Thu liền bị người dẫn tới cái chỗ này.

      Các nàng thích ở đây, muốn nhưng có giống cái có tuổi ngăn cản các nàng lại. Nàng rất nhiều , nửa câu Lỗ Lỗ cũng hiểu, chỉ biết là các giống cái bên cạnh như thế cũng đều gọi nàng là "Ma ma" . Ma ma hình như cũng xấu, nàng cho các nàng sào huyệt sạch , mỗi ngày đều phái tiểu giống cái cho các nàng ăn, dạy các nàng mặc cái loại đó kỳ quái "Xiêm y", và nhận thức vài thứ.

      Dần dần, nàng và Thu Thu bớt sợ hơn và cũng muốn chạy nữa.

      Có thể chạy đâu đâu? Các nàng cái gì cũng làm, hơn nữa cũng biết giết con mồi, và đào cạm bẫy. ra, phải nàng muốn học, mà là báo tộc trông coi cho học. Nghe trước đây giống cái miêu tộc cũng có móng vuốt và răng nanh, nhưng từ sau khi miêu tộc thua ở báo tộc, móng vuốt và răng nanh của giống cái dần dần đều biến mất, trừ trăng tròn ngày đó biến thành mèo, bình thường bao giờ nữa có thể tùy ý biến hóa hình người và thân mèo, ngay cả đuôi, cũng chỉ có bị giống đực vuốt ve rồi mới có thể biến ra.

      Lỗ Lỗ rất thích thân mèo của mình, bộ lông trắng muốt, nửa điểm tạp sắc cũng , nàng cũng thích cảm giác chạy tự do thoải mái trong bụi cỏ, cho nên, có lúc nàng cũng có lúc cảm thấy bi ai và thầm kỳ vọng tộc trưởng có thể dẫn miêu tộc thành công phản kháng, để giống cái có cơ hội khôi phục bình thường. Có điều, phần lớn thời gian, nàng cái gì cũng nghĩ, mỗi ngày trừ ăn ra uống đó là ngủ, dù sao, cũng quen rồi, mà hơn nữa nàng biết, những thứ ấy cách nàng, đều quá xa vời. Nàng chỉ là giống cái bình thường, cái gì cũng làm được. Hơn nữa, nàng giờ có chuyện khác để nghĩ tới

      Ví dụ như đêm nay, ma ma cho nàng và Thu Thu ra, biết muốn làm gì.

      Phía dưới có nhiều giống đực liên tục lớn tiếng gào thét. Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm tay bọn , muốn từ đó suy ra đó là ý gì..

      Tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Lỗ Lỗ quay đầu chống lại ánh mắt sợ hãi của Thu Thu, Lỗ Lỗ nhìn, khỏi trận đau lòng. Thu Thu là giống cái xinh đẹp được phần lớn miêu tộc thích, tộc trưởng rất thích nàng, thường thường mang nàng ra ngắm.

      " Lỗ Lỗ..." Nàng thấp giọng dúng miêu ngữ của các nàng, trấn an Thu Thu,.

      Thu Thu hướng nàng nhợt nhạt cười, Lỗ Lỗ tim đập rối loạn chút.

      Thu Thu rất đẹp mắt.

      Phía dưới hình như cũng đột nhiên an tĩnh, ngay sau đó, nàng nghe thấy giọng lớn. Lỗ Lỗ cúi đầu, nhìn thấy giống đực rất đẹp mắt ở giữa trung tâm của đất trống , ngửa đầu, hồi nhìn nhìn nàng, hồi nhìn nhìn Thu Thu, thứ cầm trong tay phe phẩy tới lui.

      Nàng biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi lễ mừng tựa nghi thức kết thúc, nàng và Thu Thu bị mang đến sào huyệt tản ra nhàn nhạt thơm ngát, ma ma cười với các nàng rất nhiều. Lỗ Lỗ như trước nghe hiểu, nhưng ma ma cười như vậy hài lòng, hẳn là chuyện tốt ?

      *

      Tâm tình của Bùi Ngọc tệ.

      Do Hương mama trắng trợn tuyên dương muốn vì hai sắc nước hương trời nữ nhi khai bao, mới cố ý đến đến giúp vui. Để xem nếu đáng giá vậy liền mua tiếp, nếu liền người cũ vậy.

      mừng là tới. Hai nữ nhân đứng lầu kia, đều có nụ cười mang biếng nhác quyến rũ theo trời sinh, đôi mắt xinh đẹp trong suốt, ánh mắt mỵ hoặc câu người, ai so ra cũng đều kém các nàng.

      chút do dự, ra ngàn lượng, mua đêm đầu tiên của hai người.

      ngàn lượng, nhiều ? phải rất nhiều, nhưng Bùi Ngọc tin ai dám cùng cướp. Bởi vì nơi này là huyện Xương Bình, phụ thân là giàu có nhất ở đây, còn có bá phụ làm thượng thư kinh thành.

      "Được rồi, các ngươi đều bên ngoài coi chừng, gia tiến vào."

      Bùi Ngọc cười phân phó hai tên tay sai theo đuổi Hương mama nhiều, đẩy cửa vào.

      Cửa đột ngột truyền đến tiếng "Chi dát", Lỗ Lỗ hoảng sợ, cùng Thu Thu dựa vào cùng nhau, cảnh giác bất an phòng bị .

      Bùi Ngọc đứng lại, tinh tế quan sát trước mặt hai người, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, như hoa mới nở.

      Nghe Hương mama , hai vưu vật này dã nhân trong núi, , mặc quần áo, cái gì cũng .

      Các nàng đó biết cái gì là nam nữ chi hoan sao? Có phải là hay làm cho các nàng làm cái gì, các nàng cũng đều nghe theo?

      Trong lồng ngực chậm rãi bốc trận lửa, Bùi Ngọc từng bước chậm rãi tới gần, dụ hoặc : "Cởi quần áo."

      Lỗ Lỗ hiểu sao, giống đực nhìn nàng ánh mắt, hình như muốn ăn nàng. Nàng muốn né tránh, Thu Thu lại chăm chú siết nàng cánh tay, trốn phía sau nàng. Lỗ Lỗ hỏi nàng biết ý giống đực sao, Thu Thu lời nào, siết tay nàng lại run rẩy. Lỗ Lỗ có cách nào, đành phải vươn tay che chở Thu Thu. Thu Thu như vậy làm cho nàng đau lòng, nàng thể để cho Thu Thu bị thương.

      sợ hãi lại mờ mịt, lại là hiểu mà sợ hãi. Bùi Ngọc nhìn chằm chằm nữ nhân trốn phía sau kia, hô hấp dần nặng. thích chinh phục, nữ nhân càng phản kháng cáng phấn khích, đối phương có người trong lòng càng tốt, bởi vì hưởng thụ khi nữ nhân triệt để tuyệt vọng, giống như nam nhân kia chỉ có thể ở phía sau nhìn, phẫn nộ, thể làm gì khác ngoài tự mình nhìn nữ nhân bị chiếm hữu.

      cởi xiêm y, thân thủ đem Lỗ Lỗ vô lực giãy dụa cột ở cạnh giường.

      hiểu chuyện sao, muốn cho nàng trước nhìn , làm cho nàng sợ hãi, làm cho nàng dưới thân run rẩy.

      "Thu Thu..." Lỗ Lỗ dùng sức giãy giụa, nhưng giống đực kia buộc được chặt, nàng căn bản tránh thoát.

      Thế là, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

      Thu Thu thét lên hướng tránh né mọi nơi nhưng giống đực kia cũng gấp gáp, nhanh chậm đuổi theo nàng. Thu Thu trốn được giường, giống đực cười ha ha, nhào tới. đè lại Thu Thu, xoay người ngồi người nàng, Thu Thu khóc cầu cứu, nhưng Lỗ Lỗ thể nhúc nhích được, nàng chỉ có thể nghe Thu Thu tiếng khóc nhìn nàng giãy giụa, nhìn giống đực xé xiêm y của Thu Thu, nhìn cắn thân của Thu Thu, nhìn thân thể của Thu Thu dần dần bị hồng lên, dưới thân nhiều ra sức đuôi nâu nhạt

      Bùi Ngọc cực kỳ hưng phấn, nữ nhân da thịt trượt nếu nõn nà, non mịn tựa trẻ , hơi chút dùng chút khí lực, thân thể mềm mại kia liền có hơn vài vết thanh hồng, thực làm cho người ta thương mà. Nữ nhân vốn là cực lực phản kháng, nhưng Bùi Ngọc là ai? Động thủ mấy chỗ vỗ về chơi đùa chút, nữ nhân liền mềm nhũn thân thể, mị nhãn như tơ, bắt đầu hừ thở gấp đáp lại .

      Dã nữ nhân chính là dã nữ nhân, dù cho trong lòng có người, cũng chống đối được thân thể vui thích, Bùi Ngọc châm chọc lại đắc ý nghĩ.

      Thế nhưng, khi chuẩn bị tháo thắt lưng ra lưng chợt bị cái gì đó mềm mại quét chút. Lông xù.

      Bùi Ngọc hơi sững sờ, chẳng lẽ này dã nữ nhân còn có thể biết cái gì tình thú vui sao? (“Khuê sàng hảo vật” : mình chỉ hiểu là đồ chơi tình thú ý -.-||| nhưng tìm ra đúng từ)

      cười, phất tay đảo qua, lại đụng tới cái khác, theo bản năng nắm lấy, quay đầu nhìn lại.

      Kia là cây nâu nhạt sắc đuôi, theo phía sau nàng mọc ra!

      Trong nháy mắt, ba hồn bay mất hai, Bùi Ngọc cúi đầu, liền thấy nữ nhân kia thân thủ hướng vồ qua tựa là mời gọi, lại tựa lấy mạng!

      "A!"

      kêu sợ hãi lên tiếng, chút nghĩ ngợi liền nắm ở cổ nàng, hung hăng nắm, muốn bóp chết quái này!

      Nữ nhân mặt hồng quyến rũ dần nghẹn đỏ bừng, đôi mắt trợn trừng, môi đỏ mọng bị ép mở lớn, nhìn rất khủng bố, Bùi Ngọc càng phát ra dùng sức.

      Lỗ Lỗ sợ choáng váng, sửng sốt lúc lâu, mắt thấy đuôi của Thu Thu ngày càng thấp, nàng rốt cuộc a a kêu to lên, phát điên tựa giãy giụa, cột giường đều bị nàng lay động , phát ra tiếng va chạm vang lớn.

      Ngoài cửa hai tên tay sai nhìn nhau, nhị thiếu gia nhà mình luôn luôn thương hương tiếc ngọc, chưa bao giờ khiến nữ nhân gọi như vậy, thê lương phẫn nộ quá.

      "Nhị gia, ngươi sao chứ?" Tên gầy nhịn được gõ cửa.

      Bùi Ngọc giật mình, tỉnh táo lại, nhưng nữ nhân có động tĩnh.

      chậm rãi buông tay ra, đứng dậy đứng bên giường, nhìn nữ nhân nghẹn hồng mặt cười trắng dần, đuôi mèo nhu mỹ đắp ở thân thể đẩy đà kia, kinh người lại dọa người, trái lại mơ hồ có cảm giác hấp dẫn mà cấm kỵ.

      Bùi Ngọc tỉnh táo lại , lúc này lại có tâm tư suy nghĩ những thứ ấy. liếc mắt nhìn thi thể, lại liếc mắt nhìn nữ nhân bị cột lại ở bên, trong lòng ràng. Chẳng sợ các nàng là quái, ràng là quái có sức phản kháng. muốn làm, là đem thi thể này giải quyết, người sống trước mang về phủ quan sát mấy ngày, nếu chỉ biết mọc đuôi ra, kia...

      "Ngoan, đừng khóc, chỉ cần ngươi hại gia, gia thương ngươi."

      dùng khăn tay chặn miệng của Lỗ Lỗ lại, cất tiếng phân phó gia nhân kêu hương mama. Dám đưa quái, hại sao, nàng là muốn sống!

      Hương mama rất tới rồi, nhìn thấy " quái" giường , sợ đến tiểu cả ra.

      Bùi Ngọc cười biểu đạt ý tứ, hoặc là dẫn người , hoặc là hương mama cùng các nương cùng nhau đến nhà lao.

      Hương mama nào dám đắc tội Bùi Ngọc, khiếp sợ qua , lập tức đáp ứng đưa người, thề giữ kín như bưng.

      "Ngươi yên tâm, chỉ cần giữ kín miệng ngươi, gia cũng phá sinh ý của ngươi. Được rồi, người sống gia mang , người chết ngươi thu thập. Lần sau có nữa loại mặt hàng náy, nếu là ngươi dám thu, nhớ trước báo cho gia tiếng." Bùi Ngọc thờ ơ dùng cây quạt gõ lòng bàn tay, cất giọng kêu hai theo tiến vào, "Đem người mang ."

      "Vâng."

      Tay sai hiểu tính cách của Bùi Ngọc, dám hướng bên giường nhìn, thấy Lỗ Lỗ trong miệng tắc khăn tử, liền đem người trói, trực tiếp nâng lên ra ngoài.

      Lỗ Lỗ nghe thấy bọn họ , cũng chú ý tới tình cảnh của mình. Nàng chăm chú nhìn lên giường, chớp mắt nhìn, bỗng có gió nổi lên, tầng vải mỏng lay động, mơ hồ lộ ra bóng người bên trong.

      Thu Thu chết rồi , ra, dù cho có răng nanh và móng vuốt, cũng là có thể sát nhân.

      Giống đực kia vì sao phải giết Thu Thu?

      có thể hay , cũng giết nàng?





      PS: Lần đâu mình edit, có rất nhiều lỗi sai trong từ ngữ, xin mọi người góp ý. Thân !:yoyo19:
      Last edited: 8/5/16
      ThiênMinh, vuthuhang, Thảo Sally36 others thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      chào bạn, mình là mod box này, rất hoan nghênh bạn edit truyện và post tại CQH :hi:

      Phiền bạn lưu ý giúp mình những điều sau:
      1-Bạn làm thêm mục lục để mọi người tiện theo dõi nha, link hướng dẫn ở ĐÂY

      2- Bạn chèn thêm link facebook của bạn ở topic để mod tiện liên lạc với bạn nha

      3- Nếu có thể bạn hãy kèm theo rating cho truyện để thu hút hơn.

      (ở cuối post 1 có chữ sửa, bạn ấn vào và thêm những phần vô nha)

      Cuối cùng: Bạn vui lòng đọc kĩ quy định dành cho editor và tuân thủ đúng khi hoạt động ở cung nha

      [​IMG]

      Nếu có bất kì thắc mắc gì, bạn cứ liên hệ với mình qua hộp thư trong cung nhé! Welcome:063:

    4. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 2: Thiếu gia
      Lỗ Lỗ muốn chết.

      Nàng co người ngồi đống cỏ khô, thấy có người nhét cái gì đó qua khe cửa, ở trong đó đựng cơm và thịt. Nàng đói bụng, nàng muốn ăn.

      Nàng thực ăn nha.

      Thằng nhóc trông cửa ngoan ngoãn báo, tất cả đều bình thường.

      Thực ra Bùi Ngọc vẫn còn có chút kiêng kỵ, mặc dù trong lòng ngứa ngáy nhưng cũng chỉ là khoát khoát tay, bảo tiếp tục quan sát.

      Đảo mắt qua nữa tháng, tin tức truyền đến, đại ca nhậm chức trạng nguyên ở Hàn Lâm viện, tam đệ tuổi còn trẻ là tú tài. Chỉ có , kẻ vô tích , bị mẫu thân giao cho quản lý công việc vặt. Nhưng cảm thấy như vậy rất tốt, làm quan phải lo lắng nhiều thứ, mệt hơn so với việc quản lý tiền bạc và còn tự do tự tại nữa.

      Đoan Ngọ ngày đó, cố ý phân phó hạ nhân cho quái mỹ nhân uống chút rượu hùng hoàng*.

      *lưu huỳnh.

      Qua đêm, bên trong phòng chứa củi giam giữ vẫn là mỹ nhân nũng nịu .

      Vài ngày sau đó, bồi mẫu thân Phổ Tế tự dâng hương, nghĩ nghĩ, rồi xin tấm bùa trấn , rồi dán cửa phòng, vẫn như cũ vô .

      Bùi Ngọc cuối cùng cũng nhịn được, lúc gần tối, bảo người cho nàng ăn thức ăn có chứa thuốc.

      Nhưng nghĩ tới, sau bữa cơm chiều, phụ thân gọi thư phòng, đem hung hăng mắng trận, là bởi vì được để thua kém huynh đệ, hai là bởi vì chuyện xảy ra ở Túy Nguyệt lâu. vất vả theo thư phòng ra đêm khuya, đứng ở ngoại viện của tam đệ Bùi Sách hồi, rồi nghĩ đến di nương của Bùi Sách, hừ lạnh tiếng. Nếu như phải Phương di nương con tiện nhân kia câu dẫn phụ thân, trong nhà sao có thể nhiều ra lão tam làm chướng mắt ? Đại ca có tiền đồ, cao hứng, thứ tử có tiền đồ, khinh!

      Trong lòng tức giận, trực tiếp về phòng của mình, ôm lấy nha hoàn câu nhân hung hăng lăn qua lăn lại phen liền ngủ. Thẳng đến nửa đêm tỉnh lại để phương tiện, mới nhớ ra sớm cho người mang mỹ nhân đến chờ ở thiên phòng, dục hỏa lại cháy lên, nghĩ nghĩ, kêu lên hai nha hoàn, cùng thiên phòng.

      Vì để ngừa vạn nhất, bảo nha hoàn vào nhà trước kiểm tra.

      Nha hoàn chân tướng, vào lại ra, mặt tràn đầy nghi hoặc.

      giường ai, chỉ còn thân xiêm y, quần lụa mỏng tiết khố cái yếm, thiếu thứ gì.

      Bùi Ngọc hung hăng đạp thằng nhóc trông cửa cước, "Người đâu?"

      Thằng nhóc rất oan uổng, quỳ xuống đất dập đầu mạnh: "Nhị thiếu gia, con vẫn thủ ở đây, đến nhà xí cũng dám a!"

      Bùi Ngọc hừ lạnh, nếu như phải người này lười biếng dùng mánh lới, người sao có thể chạy? ăn mê dược, dù cho nàng muốn chạy, cũng chạy ra khỏi gian phòng này!

      vừa định lại cho thằng nhóc cước, lưng đột nhiên mát lạnh, đây chính là cái quái a! Chẳng lẽ ra thuật gì?

      Ban đêm đầu hạ, chợt rùng mình cái.

      "Ngươi lập tức lĩnh người đến tìm xem xung quanh viện, tìm được lập tức báo gia, tìm được ... Coi như xong, ngàn vạn được kinh động viện khác." Bùi Ngọc ném xuống những lời này, dẫn nha đầu vội vã rời . Giờ khắc này, bóng đêm thâm trầm, có chút hối hận ngày đó xúc động, mỹ nhân tuy đẹp nhưng mạng quan trọng hơn.

      Thằng nhóc vẻ mặt sầu khổ, mà lúc này Lỗ Lỗ, lại lung lay lắc lắc, tứ chi vô lực.

      Nàng là giường tỉnh lại, cả người phát sốt, mở mắt, nhìn thấy sào huyệt xa lạ, nàng có chút hoảng, nhưng nàng rất nhanh có tâm tư nghĩ cái khác. Bởi vì nàng phát mình biến lại thân mèo rồi. Nàng nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn thấy trăng khuyết rất kinh ngạc.Theo quy luật, ngày trăng tròn mới là là thời điểm biến thân, còn những hai ngày nữa, thế nào nay liền thay đổi?

      Quên , biến liền biến , tốt nhất đừng nữa biến trở về nữa.

      Lỗ Lỗ chờ mong nghĩ, nâng trảo quấy vuốt vuốt mặt, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, hình như ai. Nàng quay đầu, liếc mắt nhìn cái giường kia, chút nào lưu luyến nhảy xuống bệ cửa sổ, ly khai. Nàng thích ở đây, nàng phải về nhà, trở lại bãi cỏ rộng lớn rừng cây cổ thụ kia, nàng sợ hầu hạ tộc trưởng báo tộc, tốt hơn so với việc ở lại địa phương xa lạ này.

      Tránh tiếng người, tránh những thứ ánh sáng ky quái, Lỗ Lỗ phóng mình ngừng trong bụi cỏ.

      Chạy chạy, hai chân vướng nhau, suýt ngã.

      Lỗ Lỗ phát ra tiếng kêu thấp, cúi đầu nhìn móng vuốt mình may mà có bị thương, nhưng mà mỏi, có khí lực.

      Nàng bất an dạo qua vòng, thất tha thất thểu tiếp tục về phía trước,.

      "Thanh Mặc, đề đèn xem, bên kia hình như có động tĩnh." Phía trước đột nhiên truyền đến giọng , là giống đực.

      Lỗ Lỗ kinh hãi, định nhảy lên cây tránh né, nhưng móng vuốt vừa mới chụp lên thân cây, chưa kịp giữ chặt, liền ùm tiếng rớt xuống.

      "Meo..." Đau quá, từ đến lớn, nàng chưa từng té ngã đâu a.

      "Thiếu gia, là con mèo."

      "Ừ, biết"

      Theo ánh nến, Bùi Sách ràng thấy, con mèo leo cây được, té ngã . Tiểu gia hỏa hình như bị thương ở chân, giãy giụa mấy lần cũng thể đứng thẳng, cái đầu tròn tròn hồi nhìn sang bên này, hồi lại cúi đầu liếm móng vuốt chính mình, meo meo kêu vừa ủy khuất vừa đáng thương.

      "Trong phủ chúng ta có ai nuôi mèo sao ?" Bùi Sách lên phía trước, ngồi xổm xuống, bên xoa bộ lông thuần trắng mềm mại của tiểu miêu, bên thấp giọng hỏi.

      Thanh Mặc lập tức xác nhận, "Thiếu gia, nô tài đoán chắc là mèo hoang?" Vật hoang, nhìn dịu ngoan, vạn nhất phát điên làm chủ tử bị thương làm sao bây giờ?

      Bùi Sách gì, cúi đầu nghiêm túc quan sát con mèo .

      Lỗ Lỗ liếc , rồi lại nhìn móng vuốt chính mình, chợt run rẩy, rụt cổ biết nên làm thế nào cho phải. Giống đực ở đây đều đáng sợ, nàng muốn ở cùng bon họ, nhưng nàng nửa điểm khí lực cũng có, cũng dám nhúc nhích. Nàng đáng thương nhìn lên, nháy mắt nhìn giống đực trước mắt, hi vọng tha cho mình .

      Bùi Sách chưa có tiếp xúc qua sủng vật, kinh ngạc nhìn con mèo mặt đất, sao ánh mắt của sủng vật linh động thế này?

      nhịn được lại sờ sờ đỉnh đầu của mèo , đổi lấy tiếng “meo” yếu ớt.

      Lòng Bùi Sách mềm nhũn. Sao mèo đáng động lòng người thế này, có chút nỡ đem nó ném .

      ôm lấy tiểu miêu, bên nhảy vào viện môn bên phân phó Thanh Mặc: " chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm cho nó."

      Thanh Mặc bất đắc dĩ, xoay người phân phó bà tử ở thiên viện. Lỗ Lỗ cũng rất bất đắc dĩ, nàng vô lực nằm trong lòng giống đực , nhìn tường viện ngày càng xa, lòng có cam lòng. Nàng muốn ra ngoài, nàng muốn giống đực này ôm, tuy sinh ra rất đẹp mắt, mùi hương người rất dễ chịu, vuốt lông ôn nhu vô cùng, nhưng nàng sợ hãi, giống đực này có chút giống với giống đực giết chết Thu Thu kia, nàng có phải hay cũng chết?

      "Meo..." Thả ta xuống!

      Bùi Sách đem con mèo thả bàn, thấy nó ngoan ngoãn khéo khéo nằm bò, chạy cũng nhảy, con ngươi màu nâu ngập nước nhìn , giống như lấy lòng lại như né tay của mình, nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu nó , thào tiếng: "Yên tâm , chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta liền nuôi ngươi, ngày mai mang ngươi cùng nhau ly khai."

      Ánh mắt ôn nhu, Lỗ Lỗ vươn cái lưỡi liếm liếm ngón tay , "Meo..." Nhìn ngươi giống người tốt, thả ta có được ?

      Bùi Sách cười, tiểu gia hỏa mà nghe hiểu , còn biết lấy lòng .

      Thanh Mặc rất trở về, để chậu gỗ xuống, định tắm cho mèo hoang Bùi Sách ngăn lại, "Ngươi thu dọn đồ đạc , sáng mai chúng ta lên đường Mai trấn."

      Thanh Mặc sửng sốt, có chút đành lòng, trù trừ hỏi: "Thiếu gia, ngươi định thi lại sao? Nếu như thành công, di nương cũng..." Di nương cũng thoải mái hơn, phải ai cũng muốn đến nơi xa xôi quản lý vườn mai của Bùi gia! Vô danh vô lợi.

      Bùi Sách vén tay áo lên, thử thử nước ấm, cảm thấy vừa phải, lúc này mới đem mèo để vào trong nước, thấy nó thành thành cũng giãy giụa, lại càng thêm thích, khóe môi nhợt nhạt cong lên. càng làm càng thích, hoàn toàn quên thằng nhóc chuyện với mình

      Thanh Mặc im lặng thở dài, tự thu thập hành lý. nghĩ tới, thiếu gia cùng lão gia thư phòng chuyện nửa đêm, lại có kết quả như vậy. Nhưng thiếu gia chính là thiếu gia, sao có thể có ý kiến.

      Bùi Sách tiếp tục dịu dàng thay con mèo rửa móng vuốt. Lông mèo trắng như tuyết, có màu khác nào, đệm chân màu hồng phấn mềm mại, ấn vào đặc biệt thoải mái. nhìn nhìn, cười : "Ngươi nhất định phải mèo hoang, rốt cuộc là sủng vật nhà ai? Muốn trở về sao?"

      Lỗ Lỗ đầu gác ở thành chậu, mắt híp híp thoải mái. Nghe giống đực đống thứ khó hiểu, nàng lắc lắc tai, nước mặt liền văng cả lên người và mặt của Bùi Sách

      Bùi Sách bật cười, đây coi như là lắc đầu sao?

      "Được, ngươi muốn coi như xong, vậy sau này ở bên cạnh ta ." nâng mèo con lên, để lên khăn khô chuẩn bị sẵn, lau khô. Tiểu gia hỏa hình như rất mệt, đến khi dừng lại nó liền híp mắt ngáy, vừa khẽ động, nó liền dùng tứ chi đẩy ra, có điều hình như nó rất mệt, nên chẳng có khí lực nào cả. Bùi Sách cười giúp nó lau xong, ôm lấy nó tới ghế dựa cạnh cửa sổ, đem tiểu miêu đặt đùi, chậm rãi đung đưa.

      Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, yên tĩnh.

      thích quan trường càng thích hậu viện phân tranh. Chỉ cần di nương an phận, lấy tính tình của Vương thị , chỉ cần uy hiếp được hai nhi tử của nàng , nàng cũng hạ thủ với di nương , vả lại, phụ thân đối di nương có vài phần tình cảm, Vương thị vì chút bất hòa, làm tức giận phụ thân.

      Gió đêm nhè thổi qua làm khô bộ lông của tiểu miêu.

      Bùi Sách lấy lược chải lông cho nó. Động tác rất , Lỗ Lỗ thoải mái cực kỳ, trong cổ họng phát ra tiếng rầm rì, ngủ ngủ cực kỳ ngoan, tùy ý giống đực xa lạ đem nó lật qua lật lại, ấn ấn móng vuốt, xoa xoa bụng, còn kéo kéo đuôi nữa.

      " ra mèo lười." Bùi Sách cười , ôm lấy Lỗ Lỗ đặt giường.

      để nó lên gối đầu bên cạnh, thoát y nằm xuống.

      muốn ngủ, có cái gì đó bỗng nhiên từ bên ngoài chui vào, bộ lông mềm mại cọ lên vai , sau đó liền rất an phận .

      " ngủ cũng muốn có người ôm sao?" bất đắc dĩ vuốt vuốt mèo .

      Đáp lại là Lỗ Lỗ bất mãn cọ cọ.

      đêm ngủ ngon.

      Sáng sớm hôm sau, theo tiếng chim hót Bùi Sách tỉnh lại. xoa xoa trán, sau đó nhìn nhìn tay mình, nghi hoặc. Kỳ quái, tối hôm qua hình như chạm phải cái gì đó trơn mịn ấm áp , mềm mại, đẫy đà mà lại vô cùng co giãn, có chút giống, như trong sách miêu tả nữ tử...

      Trong lòng cả kinh, ngồi dậy, quay đầu nhìn lại.

      con mèo nằm gối đầu của , ngủ say.

      Nga, đúng rồi, có mèo .

      Bùi Sách cười cười, sờ sờ bộ lông con mèo , xuống giường rửa mặt.

      Thế là, chờ Lỗ Lỗ lười biếng tỉnh lại, nàng phát mình lại thay đổi sào huyệt, sào huyệt hẹp kỳ quái còn lay động nữa!

      "Meo..." Nàng vẫy vẫy đuôi, cảm giác khí lực trở lại, muốn nhảy ra ngoài.

      Bùi Sách vươn tay liền đem con mèo bướng bỉnh ôm lại trong lòng, thấp giọng : "Đừng nóng vội, chờ chúng ta đến nơi, ngươi đâu cũng được."

      "Meo..." Lỗ Lỗ nâng móng vuốt, muốn quấy nhiễu giống đực chút, đối lại ánh mắt dịu dàng của giống đực, nàng có chút hạ trảo được.

      Quên , chờ rồi, nàng rời . Nàng là mèo, cũng thể vẫn nhìn nàng ?

      Nàng như vậy dịu ngoan, Bùi Sách nhịn được vuốt ve từ đầu đến đuôi, sau đó Lỗ Lỗ bắt đầu kháng nghị đem nàng đến cạnh cửa sổ xe ngựa. Thấy con mèo nhúc nhích nhìn bên ngoài, lại cười, đột nhiên sinh ra cảm giác mong chờ như trẻ con, "Thế nào, xem được ?"

      Lỗ Lỗ ngốc rồi, bên ngoài lạ, đây rốt cuộc là địa phương nào a?

      Bên ngoài xe ngựa, Thanh Mặc cũng phát ngốc, thế nào cho tới bây giờ phát , thiếu gia thích cùng mèo chuyện nha?




      Vote : Mọi người thích mèo , Tiểu miêu, hay con mèo con?:yoyo32:
      Last edited: 9/5/16
      Tôm Thỏ, ThiênMinh, Thảo Sally37 others thích bài này.

    5. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Mèo
      marionet0401 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :