1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại làm vợ yêu vô địch - Mị Dạ Thủy Thảo (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Sống lại làm vợ vô địch
      Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo
      Thể loại : Trùng sinh
      Số chương: 243
      Tình trạng: Hoàn
      Nguồn: 123yq.org
      Convertor : Củ Lạc
      Editor: Bối Na​


      Giới Thiệu


      Bị bạn bè xa lánh, nhà nát cửa tan. Lạc U sống hai mươi lăm năm, cho đến lúc chết, mới hiểu được, cái thế giới này ai mới tốt với . Nếu có thể, muốn cứ như vậy mà chết , còn chưa cảm ơn người đàn ông thời gian khó khăn nhất giúp đỡ, người đàn ông sẵn lòng vì mà phá sản hy sinh cả tính mạng mình!

      Khi bị người đẩy từ tầng tám mươi của tòa cao ốc, tận mắt thấy người đàn ông ấy theo sát, ngay lúc đó, Lạc U tự với mình, nếu có thể làm lại đời người lần nữa, nhất định phải đối xử tốt với người đàn ông này, cũng nhất định để cho cuộc sống của mình rơi vào thê thảm như thế nữa, muốn trả ơn, cũng muốn báo thù!

      Trong nháy mắt rơi xuống đất, Lạc U cho rằng mình chết rồi, thế nhưng chớp mắt lại, phát chính mình trở lại mười năm trước, chính là thời điểm bắt đầu tất cả!

      Mê man, tỉnh ngộ, vui mừng! Thiên kim nhà giàu nháy mắt thay đổi, đời này, Lạc U thề, nhất định phải khiến tất cả những kẻ có lỗi với mình trả giá, cũng nhất định đem người đàn ông thề sống chết cùng , nhét sâu vào đôi cánh của mình mà bảo vệ, mà thương!

      Diệp Vẫn Thần, con riêng của Diệp gia, tuấn mỹ lạnh lùng, tàn nhẫn vô tình, chỉ số thông minh lại chia làm hai mặt, dĩ nhiên trước mặt người ngoài cực cao, nhưng ở trước mặt Lạc U, lại ngơ ngác ngây ngốc giống như trung khuyển, cho dù bị chủ nhân hung hăng đá cước, cũng chỉ có thể tủi thân mà tiếp tục lấy lòng chủ nhân, bao giờ phản bội.

      Trong đời Diệp Vẫn Thần có quá nhiều u tối, mà Lạc U lại chính là ánh sáng mặt trời duy nhất. Để bảo vệ ánh mặt trời này, tình nguyện nỗ lực, đánh đổi bằng sinh mệnh của , tôn nghiêm của , mọi thứ của !

      P/s: Truyện này trước có bạn trong diễn đàn làm rồi nhưng chỉ làm tới chương 29 rồi bỏ Vì đam mê cá nhân nên Na làm lại truyện này , mọi người ủng hộ nhé
      Lịch post cập nhật sau nhé vì dạo này Na cũng bận nữa
      hoadaoanh, 139, Dion4 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1: Sống lại mười năm trước

      Khi tỉnh lại Lạc U cảm thấy đầu cực kì đau đớn . Cái cảm giác say rượu này làm vừa thấy quen thuộc vừa thấy đáng ghét . Nhưng ngoài cảm giác say rượu bên ngoài hình như còn có gì đó đúng, Lạc U muốn đứng dậy, lại phát toàn thân vô lực, động đến chỗ nào chỗ ấy đau. Cố sức mở to mắt mới kinh ngạc phát ra nơi này hề quen thuộc.

      Lạc U hoảng hốt lúc, dường như là suy nghĩ xem nơi này đến cùng là đâu, nhưng lập tức lại lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc, nhớ ràng bản thân mình bị người đẩy từ tầng tám mươi tám của cao ốc Kinh Hoa, chẳng lẽ còn chưa chết?

      Tám tám tầng? Lạc U nhịn được lẩm bẩm con số này ở trong lòng, nếu từ tòa nhà kia ngã xuống chết giống như nghĩ, cảm thấy mình có chút phi thường rồi.

      “ Chị Tiểu U, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, có chỗ nào thoải mái ? Có cần em gọi bác sĩ lại đây khám qua ?” Ngay lúc Lạc U kinh ngạc, giọng nữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên. Lạc U liếc mắt nhìn lại, trong nháy mắt che lấp vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi.

      còn dám xuất ở trước mặt tôi à, ......” Lạc U giọng lạnh như băng im bặt, vẻ mặt bị che lấp cũng trở nên cổ quái, khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt, hoặc có thể .

      “ Chị Tiểu U, chị gì vậy? Chị làm sao thế? Có phải là thoải mái hay ? Chị đừng lo lắng, bác sĩ chân trái chị chỉ bị gãy xương, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể khỏi rồi, có di chứng gì đâu.” an ủi , giọng mang vẻ quan tâm ràng, chỉ là những lời này vào trong tai Lạc U, lại khiến cảm thấy cực kì trào phúng!

      Lạc U phủ nhận có thể lúc này Hứa Quỳnh quan tâm đến . Nhưng vẻ mặt ác độc của Hứa Quỳnh mười năm sau kia khiến thể tiếp nhận được quan tâm này!

      Nhìn bộ dáng Hứa Quỳnh lúc này còn non nớt hơn trong trí nhớ rất nhiều, nhớ lại màn này giống như từng quen, Lạc U mới phát tình huống này kỳ lạ.

      Mười năm, từng ở trong mười năm trước bị tai nạn giao thông nhưng quá mức nghiêm trọng chỉ là chân trái bị gãy xương. Khi tỉnh lại người nhìn thấy đầu tiên là Hứa Quỳnh, đồng thời cũng là người chăm sóc , cũng bởi vì tình cảnh đó mới dần dần tiếp nhận người bạn này. Cho đến khi Hứa Quỳnh quyến rũ vị hôn phu của mình, đồng thời cùng nam nhân chết tiệt kia hợp mưu đối phó với , mới kinh ngạc phát mình có mắt tròng khi đem người này làm bạn bè tốt.

      Nếu như phải có đầy đủ lí trí, tại Lạc U hận thể cầm lấy con dao đưa tới trước mặt kết liễu Hứa Quỳnh. Có điều vào giờ phút này còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm .

      "Hôm này là ngày bao nhiêu?" Lạc U cố gắng để cho giọng của mình bình thường, lạnh lùng mang theo phong thái của nữ hoàng kiêu ngạo, cao quý, chói mắt. Cho dù nằm giường bệnh cũng làm cho người ta có cảm giác vô cùng áp lực.

      Hứa Quỳnh lui về sau bước, có phần lấy lòng rằng:“ Chị làm sao nhớ vậy, ngày hôm qua là sinh nhật của chị, hôm nay là ngày 23 tháng 11. Hôm qua chị uống nhiều như vậy còn đòi tự mình lái xe làm cho mọi người khiếp sợ nhưng cũng may có chuyện gì lớn, nếu Tiểu Phong có thể lo lắng muốn chết rồi.”

      Nghe được ba chữ Tiểu Phong sắc mặt Lạc U thêm vài phần khó coi, trong ánh mắt phẫn hận, vẻ mặt gần như nhịn được biểu ra. May mà luôn luôn khống chế tốt tâm tình của mình, chỉ nhàn nhạt đáp tiếng.

      Bên ngoài Lạc U biểu rất lạnh lùng, Hứa Quỳnh cũng có hoài nghi nhiều. Vị tiểu công chúa Lạc gia Lạc U này luôn luôn đều như thế, lạnh nhạt, bá đạo, mạnh mẽ. Mọi người đều tôn thờ đưa làm công chúa, nơi này còn dám thêm cái gì. Nhưng thực tế, vào giờ phút này trong lòng vô cùng bình tĩnh, nhớ tai nạn giao thông mười năm trước cũng chính là ngày sinh nhật của mình, tình cảnh ấy đều giống nhau.

      Sau đó suy nghĩ cẩn thận, Lạc U khỏi suy đoán ra kết luận vô cùng kinh người. chết rồi nhưng cũng có chết, biết bởi vì nguyên nhân gì trở lại mười năm về trước, khoảng thời gian mà mình vừa vừa hận, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

      " Chị Tiểu U chị sao chứ, có chỗ nào khó chịu hay , có đói bụng em mua cho chị ít đồ ăn."

      Hứa Quỳnh nhìn Lạc U lời nào có chút bất an hỏi, tuy rằng giọng tận lực quan tâm nhưng trải qua đời Lạc U có thể nghe ra trong đó có mùi vị nịnh nọt. Hóa ra cái gọi là bạn tốt cũng chỉ là người nịnh nọt mà thôi, đáng thương cho chính mình vậy mà cảm thấy Hứa Quỳnh đơn thuần, nhìn lầm nhiều năm như vậy.

      " có chuyện gì, em trở về ." Lạc U muốn báo thù, có quên chính mình trước khi chết qua những câu kia nhưng vào giờ phút này cảm thấy rất mệt mỏi, đầu và toàn thân đau đớn. Vừa chết lại vừa sống lại, mọi thứ đều có chút mê man, trước hết vẫn nên yên tĩnh nghiêm túc suy nghĩ lại.

      "Chị Tiểu U đây là điện thoại di động của chị, em vốn là muốn liên lạc với người nhà chị nhưng điện thoại có mật mã, em có cách nào liên lạc được. Nếu em chờ người nhà của chị đến, chị bị tổn thương ở chân, hành động tiện, em định ở lại chăm sóc chị." Hứa Quỳnh trao điện thoại di động cho Lạc U, với vẻ mặt có chút lấy lòng.

      " cần, chị liên hệ, em , đừng quấy rầy chị nghỉ ngơi." Lạc U tiếp nhận điện thoại nhưng có ý tứ gọi, trái lại giọng lạnh thêm hai phần, nhìn Hứa Quỳnh bằng ánh mắt lạnh lẽo làm cho Hứa Quỳnh căn bản dám thêm câu gì, câu tạm biệt rồi nhanh chóng rời . xa phòng bệnh rồi mới dám hô hấp. Cho dù mười năm trước Lạc U chỉ có mười lăm tuổi nhưng loại khí chất cao quý của nữ hoàng kia cũng phải người bình thường có thể so sánh được. Huống chi lúc Lạc U hai mươi lăm tuổi, nếu có xảy ra chuyện phản bội kia, Lạc U hoàn toàn xứng đáng là nữ hoàng của kinh đô, phong hoa tuyệt đại gì sánh kịp.

      Lạc gia là đại gia tộc, bốn đời đều giống nhau, quân chính thương hắc đều trải qua. Lạc U hoàn toàn xứng đáng là thiên kim thế gia, toàn bộ Trung Quốc cùng so sánh đủ mười vị tiểu thư. Chính là tuổi của so với vài người lớn tuổi hơn, những người trong phạm vi ấy cũng tôn trọng gọi tiếng chị Tiểu U. Thân phận Lạc U đặt tại nơi đó, làm cho những người khác thể cúi đầu.

      Hứa Quỳnh sau khi rời , Lạc U cũng có liên lạc với người nhà, mà là bên vừa ngắm nghía điện thoại bên vừa suy nghĩ, ngày hiển thị điện thoại chứng thực suy đoán của . Quả nhiên, trở về mười năm trước, chuyện như vậy làm Lạc U nghi hoặc, mê man chút nhưng nhiều hơn là hưng phấn. vốn phải là người yên ổn, tính tình cũng phải là tốt, người đắc tội với cũng có kết quả tốt. Huống chi làm trở nên thê thảm như vậy, tuyệt đối buông tha.

      Lạc U nghĩ đến những việc trước khi chết mình trải qua, vị hôn phu Trịnh Nghị Phong với người bạn tốt Hứa Quỳnh cùng nhau phản bội, gia tộc bị các thế lực chèn ép đến nguy cấp, đám bạn bè xung quanh người nào đồng ý cứu viện, bản thân ít tin tức cũng bị người ác ý bôi đen.

      Kiếp trước, ở trong thế giới giải trí, gia thế, tướng mạo, thực lực đều có cả. Vốn là thuận buồm xuôi gió, cho dù ở quốc tế cũng có chút ít danh tiếng nhưng cuối cùng bởi vì các loại scandal mà làm cho sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng bị tên chết tiệt Trịnh Nghị Phong tự tay đẩy từ tòa nhà Kinh Hoa rơi xuống, tất cả làm cho phẫn hận dứt.

      Nhưng mà nghĩ đến tình cảnh trước khi chết, lại lần nữa tránh khỏi nghĩ đến người đàn ông kia cũng đồng thời theo nhảy xuống. Diệp Vẫn Thần, kiếp trước bị kêu là nam nhân biến thái hơn mười năm, bị căm ghét đến tận xương tủy, bị bắt nạt chửi rủa, thậm chí là chèn ép.

      Tuy rằng ở trong vòng nhất lưu đại thiếu cũng bị bắt nạt đến mức thê thảm, còn công khai tuyên bố nơi mà xuất cho phép Diệp Vẫn Thần ở đó. Hơn nữa bởi vì có liên quan đến , bạn bè của Diệp Vẫn Thần rất ít, mọi người đều bài xích , cuộc sống của vị đại thiếu gia như quả là thê thảm.

      Ngay cả cũng hiểu tại sao mình lại đối xử với Diệp Vẫn Thần như vậy, cho dù bây giờ nghĩ lại, Lạc U cảm thấy mình làm cũng phải là quá đáng, bởi vì người đàn ông này là có chút biến thái. Lạc gia cùng Diệp gia xem như là quan hệ nhiều đời, dù sao phạm vi lớn như vậy ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy. Dù sao thân phận của người lớn gần giống nhau, đám con nít đều xấp xỉ tuổi nhau, như vậy tự nhiên cũng cùng nhau.

      cùng Diệp vẫn Thần tuy rằng cách biệt hai tuổi, nhưng từ lúc bắt đầu tiểu học là bạn cùng lớp. Lạc U rất thông minh nhưng cũng có dự định nhảy lớp, sở dĩ học cùng lớp là do Diệp Vẫn Thần có vấn đề, ràng lớn hơn Lạc U hai tuổi nhưng vẫn lưu ban chờ Lạc U. Sau đó trong sáu năm học tiểu học theo Lạc U như hình với bóng, quả thực chính là tiểu tùy tùng theo sát .

      Lúc đó Lạc U hài lòng với tiểu tùy tùng này, gia thế, bối cảnh cùng phân cao thấp, dáng vẻ cũng đẹp trai, tuy rằng lưu ban nhưng rất thông minh giống như người bình thường, chương trình sơ trung đều tự học. Hơn nữa ngày thường trước mặt đều chăm sóc chu đáo, giúp cầm cặp sách, làm bài tập, quét tước vệ sinh lớp học giúp , chuẩn bị cơm trưa.

      Hễ là có thể vì đều làm, làm cho thỏa mãn thôi, hai gia đình còn đùa bọn họ là thanh mai trúc mã, thiếu chút liền định cho bọn họ hôn ước. Thế nhưng vào ngày nào đó tình huống như vậy xảy ra có chút biến hóa, đó là vào ngày mùng hai , cùng Diệp Vẫn Thần vẫn là bạn học cùng lớp, hơn nữa còn ngồi cùng bàn.

      Tuy rằng lúc ấy chỉ hơn mười tuổi nhưng được công nhận là hoa khôi của trường, rất nhiều bạn trai đều đưa thư tình cho . đương nhiên nhận những thứ như vậy, nhưng cũng từ chối quá đáng, chỉ là hờ hững kiêu ngạo qua, chưa bao giờ đem chuyện như vậy để trong lòng. Thế nhưng để ý có nghĩa là người khác để ý, hiểu tình huống đó nhưng Diệp Vẫn Thần lại lặng lẽ làm rất nhiều chuyện. Đặc biệt là mùng hai năm đó bị tại chỗ bắt gặp được…

      Chương 2: Chuyện xưa trong rừng cây




      Câu chuyện xảy ra tại rừng cây bên trong sân trường. Đây là khu vực ai quản lí ,dù là hút thuốc, uống rượu , đánh nhau, đương, mọi việc vượt quá giới hạn đều có thể xảy ra tại nơi này. Chỉ cần quá quá đáng, nhà trường cũng cho người đến quản lí.

      Lạc U bình thường hề thích chỗ này, có bệnh ưa sạch mức độ , cơ thể lúc nào cũng sạch đầy sức sống, thích xung quanh mình bẩn thỉu, lộn xộn, đối với rượu, thuốc lá lại càng ghét, đó là lí do vì sao hầu như chẳng bao giờ đến rừng cây này.

      Nhưng mà chuyện nào cũng có thời điểm ngoài ý muốn, lúc ấy Lạc U cũng chẳng muốn đến gần rừng cây kia, bình thường tan học trực tiếp lên xe về nhà. Người hầu Diệp Vẫn Thần lái xe tới đón , nhưng xe vừa xuất phát lâu, Lạc U mới phát để quên điện thoại ở trong lớp học, liền quyết định quay lại tìm. Ngay lúc tìm thấy điện thoại định về nhà, đột nhiên thấy được cảnh tượng Diệp Vẫn Thần mang theo đám người về phía rừng cây.

      Lạc U thích sạch , bởi vậy người hầu Diệp Vẫn Thần cũng lây ít sạch , uống rượu hút thuốc dĩ nhiên là được phép, ngay cả đánh nhau cũng bị Lạc U cấm, cho nên lúc ấy Lạc U rất tức giận theo, muốn xem xem cái tên người hầu vẫn luôn nghe lời này cuối cùng ở sau lưng làm những gì!

      đứng ở phía sau thân cây thấy ràng hết những việc Diệp Vẫn Thần làm. cùng với đám người vây quanh nam sinh nhìn rất quen mắt, nam sinh đó chính là bạn cùng lớp bên cạnh, hóa ra nhìn quen mắt là vì lâu trước vừa mới nhận được thư tình của nam sinh này.

      Đầu tiên, Diệp Vẫn Thần sai người đánh bạn học kia , rồi mới cất giọng lạnh như băng đe dọa.

      “Lạc U phải người mà mày có thể thích, mày cũng xứng viết thư tình cho ấy, nếu tao phát mày còn mơ tưởng hão huyền, tao chắc chắn làm mày phải hối hận khi ở cái trường này!”

      Lạc U chưa từng thấy bộ mặt lạnh hùng hiểm ác ấy của Diệp Vẫn Thần, lúc ấy đầu tiên cảm thấy mình giống như bị lừa dối, rồi sau đó là cực kì tức giận, vẫn luôn cho rằng người hầu Diệp Vẫn Thần của mình là người nhu thuận, hiểu chuyện, biết quan tâm , nhưng tại người hầu này lại dám ở sau lưng gây chuyện, dọa dẫm ,đánh lộn với người theo đuổi , lấy tư cách gì mà làm như thế?

      Lạc U rời khỏi chỗ ngăn cản Diệp Vẫn Thần, dưới cái nhìn lo sợ của , dang tay đánh cái tát, sau đó mới cất chất giọng hết sức lạnh lùng của mình:“ Diệp Vẫn Thần dựa vào cái gì mà quản chuyện của tôi? phải là cũng thích tôi đấy chứ? cảm thấy cậu ta xứng đáng, chẳng lẽ xứng sao? xem lại mình , chỉ là đứa con riêng mà thôi, nếu tôi mà cho phép theo tôi, đến cả xách giày cho tôi cũng xứng!”

      Lạc U kiêu căng cũng là do nuông chiều, từ bé đến lớn ai dám làm phật ý, cũng ai được để vào mắt, nếu bỏ gia thế và ngoại hình ai sánh bằng, còn có thể đánh bại người khác bằng chỉ số thông minh, mặc dù chuyện xem qua là nhớ có chút hơi phóng đại, nhưng từ bé đến lớn thi cái gì cũng đứng thứ nhất, như vậy thôi cũng đủ để cho kiêu ngạo rồi, bởi vậy mà chẳng để ai trong mắt cả, kể cả Diệp Vẫn Thần!

      ra bây giờ nghĩ lại, lúc trước đúng là quá ngây thơ, chính mình tài giỏi sao? Có thể dễ dàng học được mọi thứ, có thể dễ dàng đạt được ba bốn cái bằng nhưng vẫn tài nào nhìn thấu được lòng người. Người lòng tốt với bị mắng chửi hơn mười năm, người rắp tâm mưu hại mình lại được giữ bên người, quả là đáng buồn.

      việc xảy ra trong rừng cây ấy làm cho Lạc U rất tức giận, nhưng cũng phải là nguyên nhân khiến gọi Diệp Vẫn Thần là biến thái. Lúc ấy mắng chửi thậm tệ đến mức bản thân còn thấy khó nghe, tưởng rằng ít nhiều cũng tức giận, thế nhưng phản ứng đầu tiên của Diệp Vẫn Thần lại là xin lỗi.

      “ Xin lỗi, sai rồi, nếu em thích làm vậy, bao giờ làm nữa, thề đấy, em đừng tức giận nữa nhé, về sau bao giờ làm thế nữa đâu!”

      Lạc U bây giờ vẫn còn nhớ nét mặt lo sợ và cầu xin ấy của Diệp Vẫn Thần, nếu là ngay lúc này, còn có thể cảm thấy cảm động, dù sao sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, học được cách quý trọng và cảm động. Thế nhưng lúc ấy lại chỉ cảm thấy người đàn ông này có khí phách, thậm chí trong thâm tâm còn có chút khinh thường, dù sao ngày trước cũng có rất nhiều người nịnh bợ .

      Trong lòng tràn ngập khinh thường, vẻ mặt lại càng trở nên kiêu ngạo, dương tay tát thêm cái vào mặt của Diệp Vẫn Thần, sau đó xoay người rời . ra lúc ấy tức giận lắm, nếu như xảy ra chuyện sau đó, có lẽ sau vài ngày tha thứ cho Diệp Vẫn Thần, suy cho cùng người hầu này làm tương đối hài lòng. Thế nhưng việc xảy ra sau đó lại làm cho mối quan hệ của Lạc U với Diệp Vẫn Thần rẽ theo hướng khác!

      Diệp Vẫn Thần thấy Lạc U rời , nghĩ rằng bao giờ tha thứ cho nữa, trong lòng sợ hãi nghĩ ngợi nhiều, lập tức bắt lấy cổ tay Lạc U. Bất ngờ đứng vững, trong lúc Lạc U sắp ngã xuống, Diệp Vẫn Thần phản xạ rất nhanh liền ôm vào lòng, kết quả là cả hai người cũng nhau ngã xuống đất. Diệp Vẫn Thần ở dưới, Lạc U ở .

      Lạc U cự kì tức giận, theo phản xạ giãy dụa đứng lên, mà trong lúc giãy dụa ấy, lại phát chuyện khiến bản thân cực kì ghét. Người đàn ông nằm dưới thế mà lại xảy ra phản ứng nên có, vật cứng nóng rực dán chặt vào đùi của !

      là tên biến thái sao, thời điểm này mà còn có thể động dục, Diệp Vẫn Thần, chết !” Lạc U thẹn quá hóa giận, trong lúc liền cong chân dẫm lên khiến Diệp Vẫn Thần sắc mặt trắng bệch, cả người co quắp mặt đất, chật vật nên lời .

      Lạc U từ bé học qua chút võ thuật, lần nhấc chân này dùng cả mười phần sức lực, đến tận lúc mất, Diệp Vẫn Thần vẫn hít thở thông, gì đến chuyện thêm câu nào.

      Mà ngày thứ hai sau việc đó, Lạc U liền ở trước mặt cả lớp đổi vị trí Diệp Vẫn Thần từ bên cạnh xuống góc lớp, hơn nữa còn rất kiêu ngạo , nếu Diệp Vẫn Thần muốn ngồi góc lớp có thể cút ra khỏi lớp.

      Về sau Diệp Vẫn Thần muốn giải thích, đến tìm vài lần nhưng lần nào cũng bị đánh chửi, xuống tay càng ngày càng nặng, mắng càng ngày càng khó nghe, căn bản là chưa bao giờ cho Diệp Vẫn Thần giải thích cả, mà Diệp Vẫn Thần lâu dần cũng im lặng, chỉ biết đứng xa xa nhìn .

      Sau đó hơn mười năm, Lạc U vẫn tha thứ cho Diệp Vẫn Thần, mỗi lần nhắc tới đều gọi bằng biến thái, hoàn toàn ném Diệp Vẫn Thần ra khỏi cuộc sống của mình, mãi về sau khi Lạc gia gặp chuyện may, mới lần nữa nhìn nhận tồn tại của người đàn ông này.
      hoadaoanh, 139, ly sắc2 others thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3: Mưu tính tất cả

      Lạc U hai mươi lăm tuổi, gia thế cường đại, xinh đẹp, tài hoa hơn người, được giới thượng lưu công nhận là công chúa đệ nhất, trong ngành giải trí cũng xứng đáng là nữ hoàng. Khi đó, nghĩ cả đời này mình với Diệp Vẫn Thần còn quan hệ gì nữa, nhưng việc lại đùng cái thay đổi hết thảy.

      Lạc gia thất thế, bạn bè xa lánh, những scandal xấu liên quan tới sau đêm bay đầy trời, rằng dựa vào gia thế to lớn, rằng có cuộc sống cá nhân hỗn loạn. Chồng chưa cưới của lại nhân cơ hội này giải trừ hôn ước, bạn thân của bỏ mặc trở thành vợ chưa cưới mới của ta. Tất cả tất cả cứ thế xảy ra, làm cho Lạc U kịp trở tay, liền từ đàn thần ngã xuống!

      Kỳ ngay cả như vậy, Lạc U cũng hề tuyệt vọng, phải bình hoa, cũng phải là loại phụ nữ kiếm sống bằng nhan sắc. Lạc gia lần này thất thế, lại bị những người bình thường coi là bạn bè bỏ đá xuống giếng, nhưng vẫn có đủ năng lực để lần nữa đứng lên, làm lại từ đầu. Chỉ là ngờ, cái tên chồng chưa cưới kia thế mà lại đẩy ngã từ tầng cao!

      Trước khi Lạc U chết lâu, từng biết ít tin tức về chuyện Diệp Vẫn Thần dùng hết tất cả các biện pháp để cứu Lạc gia, vì làm rất nhiều chuyện. Diệp gia mặc dù là thế gia nhà giàu nhưng Diệp Vẫn Thần vẫn chỉ là đứa con riêng được thích. Sau khi mối quan hệ với Lạc U xấu , càng có ai chú ý đến tồn tại của , ở Diệp gia cũng bị nhiều chèn ép.

      Nhưng Diệp Vẫn Thần phải là người bình thường, dựa vào thủ đoạn cường hãn cùng đầu óc khôn khéo, dựa vào chính mình tạo dựng nghiệp. Đại ca xã hội đen, thương gia thành đạt, tài sản của liệt kê ra cũng là con số lớn nhưng vì giúp đỡ Lạc gia mà suýt nữa bị phá sản. Sau đó chút do dự theo Lạc U từ toà nhà cao tầng nhảy xuống.

      Lạc U nghĩ đến đủ loại quá khứ, tâm tình trở nên nặng trĩu. May mắn chết, trở lại mười năm trước, tại mười lăm tuổi, vừa mới học lớp mười . Diệp Vẫn Thần vẫn là bạn học của , mà Trịnh Nghị Phong và Hứa Quỳnh đáng chết kia cũng là bạn học của , chẳng qua lúc này Trịnh Nghị Phong vẫn chỉ là người theo đuổi Lạc U, tuy rằng thân phận gia thế rất tốt, nhưng vẫn được Lạc U để mắt.

      Vì sao Lạc U cùng Trịnh Nghị Phong đính hôn? Kỳ thực cũng phải thích người đàn ông này, chỉ là ở cái tuổi đó, Trịnh Nghị Phong lại theo đuổi hơn mười năm. Thân phận, gia thế của cả hai đều khá tương xứng, các trưởng bối đều cảm thấy thích hợp. Sau khi suy nghĩ liền đáp ứng rồi đính hôn nhưng ngờ những thứ này đều là mưu. Trịnh Nghị Phong với Trịnh gia liên hợp với các đại gia tộc lớn khác chèn ép Lạc gia, quan hệ thông gia với Lạc gia đều do Trịnh gia dùng thủ đoạn làm tan rã. Bây giờ nghĩ lại tất cả đều cảm thấy có chút buồn cười.

      Ngay lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Lạc U nhìn thông báo của điện thoại, thần sắc mặt bỗng trở nên cổ quái, người gọi đến dĩ nhiên là Diệp Vẫn Thần, người đàn ông này làm cho cảm thấy phức tạp, là ghét, làm sao sau khi trải qua sống chết lại có thể ghét người đàn ông vì mà nỗ lực tất cả đây, nhưng nếu là thích, Lạc U cảm thấy quá thực tế, dù sao ghét nhiều năm như vậy, phải vì đối phương bỏ ra ít nhiều mà có thể thích được.

      Hiếm thấy Lạc U do dự trong chốc lát, liền nhấc điện thoại. nhớ tới đời trước, hề nghe cuộc gọi này. Nhưng tại sống lại, tất cả đều thay đổi, kết quả bi thảm vẫn nên để lại cho những người kia.

      “ … Tôi là Lạc U.” Điện thoại được kết nối hai giây sau đó, Lạc U cố gắng để giọng mình bình thản .

      Phía bên kia dường như sững sờ giây lát mới phản ứng được, giọng ràng lo lắng yên, vội vã rằng : “ Em, em sao chứ? nghe em gặp tai nạn giao thông. Em sao là tốt rồi. quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, tạm biệt.”

      Giọng của Diệp Vẫn Thần rất có từ tính, mặc dù rất lo lắng nhưng vẫn lộ ra vẻ ôn nhu, nghe vào tai Lạc U, vừa quen thuộc lại vừa có chút xa cách.

      ngoài ý muốn của Lạc U, Diệp Vẫn Thần vẫn phản ứng như thế này. Người đàn ông này trước mặt người ngoài đều mang dáng vẻ lạnh lùng, trong hắc đạo thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình. Nhưng bất kể lúc nào ở trước mặt , người đàn ông này đều cư xử giống như thế.

      Lạc U tắt điện thoại, mà bên kia người đàn ông vừa tạm biệt cũng ngắt máy, hai người cứ như vậy im lặng, Lạc U lúc đó suy nghĩ nên quên mất phản ứng, mà Diệp Vẫn Thần cẩn thận cảm nhận cái cảm giác kỳ diệu này. Chưa bao giờ chủ động ngắt điện thoại khi cùng Lạc U chuyện, trước đây có, tại lại càng , đối với , Lạc U chấp nhận điện thoại của chuyện vui hiếm thấy rồi.

      Nửa phút trôi qua, Diệp Vẫn Thần nhịn được liền mở miệng :“ Tiểu U, em…em có khoẻ ?”

      Kỳ thực lúc này Diệp Vẫn Thần nghĩ, Lạc U có phải đem điện thoại ném qua bên rồi , chỉ là quên tắt cuộc gọi thôi. Nhưng ngay cả như vậy, Diệp Vẫn Thần vẫn nỡ tắt, rất muốn nghe giọng của Lạc U. Ngoại trừ mắng , Lạc U lâu chuyện với .

      “...... Tôi tốt chút nào, chân trái gãy xương, nằm ở bệnh viện, có ai chăm sóc.” Lạc U suy nghĩ lát rồi mới bình tĩnh đáp lại, trước khi chết từng , nếu có kiếp sau, nhất định hồi đáp người đàn ông này, mà bây giờ sống lại đời, cũng là lúc nên làm theo lời hứa. Đối với Diệp Vẫn Thần, Lạc U chắc chắn biết đối phương muốn cái gì. Người đàn ông kia trong tâm niệm chỉ có , có thể cho được tình , nhưng ở những phương diện khác, cũng quá mức keo kiệt, mà bước đầu tiên, đó là cho phép người đàn ông này tới gần.

      Đầu dây bên kia nhất thời trầm mặc, đối phương dường như suy nghĩ ý nghĩa trong câu của Lạc U. Lạc U là thiên tài thông minh cực cao, Diệp Vẫn Thần tương tự cũng là tinh trong tinh . Nếu như ám chỉ như vậy còn chưa , như vậy cũng lăn lộn được trong cuộc đời, thế nhưng Diệp Vẫn Thần căn bản tin tưởng được suy đoán của chính mình.

      “ Lời này của em có ý gì?” Diệp Vẫn Thần giọng có chút run, giữa cái khàn khàn hình như còn mang theo chút nghẹn ngào.

      Ý của Tiểu U như mình nghĩ sao? Làm sao có khả năng chứ! ấy ghét mình như vậy, thế nào mà lại cho phép mình đến gần đây?

      “Bệnh viện Kinh Cửu, phòng bệnh tự tìm , nếu trong vòng giờ chưa tới đừng xuất trước mặt tôi nữa.” Lạc U dứt lời liền tắt điện thoại, giọng tuy vẫn hờ hững như cũ, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười nhạt.

      Kiếp trước bị tai nạn giao thông là chủ động gọi điện thoại kêu người hầu đến chăm sóc. Còn Lạc gia, người thân đều có ai rãnh rỗi, xem như là đến nhìn cũng thể chăm sóc . Nhưng đời này, tất cả đều giống nhau, thiếu nợ đến cùng cũng phải trả. Còn nợ, cũng cố gắng trả lại nhưng cho đến giờ phương thức cụ thể ra sao vẫn còn phải tính toán.
      hoadaoanh, ly sắcsong ngư thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 4:" Vậy là tha thứ sao?"

      Lúc Diệp Vẫn Thần xuất trước mặt Lạc U, thời gian trôi qua nửa tiếng. Cho dù vẫn còn dư nhiều thời gian, Diệp Vẫn Thần vẫn nhễ nhại mồ hôi, miệng thở hổn hển.

      “ Tiểu U.” Diệp Vẫn Thần vào phòng bệnh, nhàng gọi tiếng, nhưng chỉ đứng ở cửa của phòng bệnh chứ đến gần.

      phải là muốn tới gần, mà là dám. Tới tận bây giờ , vẫn chưa biết được tại sao Lạc U lại cho phép tới đây. chắc chắn tin Lạc U có ai chăm sóc mới gọi . Nghĩ nghĩ lại chỉ còn có khả năng. Đó là trong lòng Lạc U bực bội, muốn tìm để trút giận.

      Mặc cho đánh, mắng, đây là tình trạng mà Diệp Vẫn Thần ở trước mặt Lạc U hai năm qua. sợ đau, cũng sợ bị nhục nhã nhưng sợ ánh mắt căm ghét và lạnh lẽo của Lạc U, làm cho có cảm giác muốn nghẹt thở. Huống chi, so với thống khổ của chính mình, Diệp Vẫn Thần càng muốn bởi vì mình mà làm hỏng tâm tình của Lạc U. Sau đó Diệp Vẫn Thần cũng rất ít chủ động tìm Lạc U, chỉ ở trong bóng tối im lặng nhìn .

      Diệp Vẫn Thần sáu tuổi nhìn thấy Lạc U bốn tuổi, ngay lúc ấy mang trong mình chất độc có tên “ Lạc U”. Chất độc này ngày càng phát tác mạnh, khi ấy còn chưa biết thích là gì, thích ngay bé Lạc U xinh đẹp này. Còn đợi Lạc U hai năm sau mới đến trường, luôn ở bên cạnh Lạc U, vì Lạc U làm mọi thứ, chỉ để được vui vẻ.

      Lúc này Lạc U nhìn Diệp Vẫn Thần. Trong ấn tượng mười năm trước, Diệp Vẫn Thần điểm cũng thay đổi. Chỉ có mười bảy tuổi mà người Diệp Vẫn Thần cao đến 1m80, mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch lại lộ ra vẻ quyến rũ. Chẳng trách lại có nhiều thích , thực hình dáng này quá mức mê hoặc, bởi vì lúc trước căm ghét mới để ý tới.

      “ Tôi đói.” Lạc U nhìn Diệp Vẫn Thần, giọng điệu rất tự nhiên .

      Diệp Vẫn Thần sửng sốt hồi mới phản ứng lại, có chút ngây ngốc :“ mua đồ ăn cho em.”

      xong liền chạy ra khỏi phòng bệnh, nhưng chưa đến phút quay lại, ngại ngùng hỏi:“ Tiểu U, em muốn ăn cái gì?”

      Lạc U có chút buồn cười, người đàn ông đỏ mặt ngại ngùng trước mặt này làm thấy đáng , hiểu vì sao trước kia mình lại ghét người đàn ông này như thế đây?

      “Ăn cháo , hàng cháo ở gần trường cũng tệ.”

      “ Cháo tổ yến hay cháo nấm hương? Thêm vài món ăn nữa , em bị thương, ăn nhiều chút mới có đủ dinh dưỡng.” cần Lạc U tên, Diệp Vẫn Thần vẫn biết nhà hàng Lạc U chỉ ở đâu. Đối với sở thích của Lạc U, Diệp Vẫn Thần quá quen thuộc. Dù là chuyện liên quan tới Lạc U, Diệp Vẫn Thần cũng quên.

      “ Cháo nấm hương , còn lại tùy .”

      “Được rồi, đây .” Diệp Vẫn Thần cẩn thận đóng cửa rồi vội vã chạy ra khỏi bệnh viện. mất nửa tiếng từ trường đến đây, Lạc U chỉ câu lại chạy về trường, hề nghĩ tại sao Lạc U sớm muốn ăn cháo ở gần đó. Trong đầu óc bây giờ chỉ nghĩ Lạc U thích ăn gì, nghĩ mình phải nhanh lên, nhất định được để Lạc U đói.

      Lần thứ hai ở trong phòng bệnh mình nhưng Lạc U lại cảm thấy phòng bệnh dường như ấm áp hẳn lên, khoé miệng lên nụ cười rung động lòng người. Tuy rằng bị thương nhưng tâm tình lại tốt đến kì lạ. Sống lại đời, lần thứ hai nhìn thấy nam nhân ngốc nghếch này, tâm tình giống nhau, Lạc U cảm thấy thế giới này tốt đẹp biết bao.

      Diệp Vẫn Thần trở về vẫn thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi như trước, trong tay xách theo đống lớn, bày từng cái ra trước mặt Lạc U, sau đó mới cẩn thận hỏi:“ Tiểu U, đỡ em dậy ăn nhé?”

      Lạc U nằm ở giường nhìn Diệp Vẫn Thần bận rộn. Nghe Diệp Vẫn Thần hỏi như thế liền khe khẽ gật đầu. thích người khác đụng chạm đến mình, dù là cha mẹ cũng như thế. Diệp Vẫn Thần đương nhiên cũng biết thói quen của nhưng lúc nhìn thấy Lạc U đáp ứng, Diệp Vẫn Thần vui vẻ đến mức muốn nhảy lên.

      Rất nhiều người mất rồi mới biết quý trọng, cho dù Diệp Vẫn Thần vẫn từng chút quý trọng thời gian ở cùng Lạc U, nhưng thời gian bị Lạc U gạt bỏ, mới biết được hóa ra cảm giác bị Lạc U ghét đau khổ thế nào.

      Diệp Vẫn Thần tay run run, cẩn thận đem Lạc U ngồi dậy, sau đó mới điều chỉnh vị trí thích hợp của bàn ăn để lạc U chỉ cần đưa tay liền có thể gắp nhiều món ăn. Còn mang theo nụ cười đứng ở bên. Trong lòng mừng như điên cách nào áp chế được khi Lạc U cho tiếp cận . Hai năm qua, mỗi giờ mỗi phút đều cầu mong chỉ có thế thôi.

      Diệp Vẫn Thần mua rất nhiều thức ăn, trừ cháo nấm hương còn có rất nhiều điểm tâm, sủi cảo tôm, túi gạch cua, bánh chiên, đều được hấp bằng vỉ hấp tinh xảo, đừng chỉ mình Lạc U, dù là ba năm người Lạc U sợ là cũng ăn hết được.

      “ Ngồi xuống cùng nhau ăn .” Lạc U nhìn Diệp Vẫn Thần, xong liền ngồi ăn.

      Diệp Vẫn Thần sửng sốt chút mới phản ứng được lời Lạc U , mở miệng dường như muốn điều gì nhưng cuối cùng vẫn . cẩn thận ngồi ở bên giường, yên tĩnh bắt đầu ăn, phát ra chút thanh nhưng hốc mắt của lại lặng lẽ đỏ.

      Đàn ông được khóc, tự với bản thân mình nên vô dụng như thế, nếu mình khóc ở trước mặt Lạc U, chắc chắn ấy càng thêm ghét mình . Thế nhưng vẫn có giọt nước mắt kìm nén được rơi vào cánh tay cầm đồ ăn của !

      Sáu tuổi bắt đầu thích, mười năm cẩn thận bảo vệ, hơn hai năm chịu đựng đau khổ, đòi hỏi thực nhiều. chỉ hi vọng ở bên cạnh dù là vị trí nhất. Dùng năng lực của chính mình bảo vệ để luôn nở nụ cười rực rỡ. Cho dù hai năm qua bị đánh, bị mắng, bị căm ghét, cũng thay đổi dù chỉ là chút tâm ý của mình. Trong lòng , trong mắt đều chỉ có mình .

      Chỉ cần em bình an, bầu trời có nắng! Đối với Diệp Vẫn Thần, những lời này tạm thời có thể hình dung được tấm lòng của đối với Lạc U. dám hy vọng xa vời, dù có đau khổ cũng tự với bản thân, chỉ cần Lạc U sống tốt, có đau khổ di nữa cũng sao. Thế nhưng thời khắc này, Lạc U câu khiến phát , hóa ra vẫn có mong muốn xa vời, mong muốn có thể lại gần chút, mong muốn có thể gần gũi bảo vệ , những mong muốn này nếu có cũng chỉ có trong giấc mơ mà thôi.

      Diệp Vẫn Thần rất muốn hỏi hỏi câu:" Tiểu U, như vậy là em tha thứ cho rồi hả?"

      Chương 5: Mất mà được

      Lạc U và Diệp Vẫn Thần phải người nhiều, lúc ăn cơm cũng ai chủ động chuyện. Động tác ăn cơm của Lạc U rất chậm, toát lên cỗ hương vị tao nhã. Diệp Vẫn Thần lại có vẻ được tự nhiên, cẩn thận ăn đồ ăn trước mặt, cố gắng hết mức giảm tồn tại của mình.

      Lạc U thích sạch , thích bị người khác đụng chạm, cũng thích cùng người khác ăn chung. Người quen tạm thời có thể chấp nhận, nhưng nếu là người lạ, có kết cục tốt. Thói quen này của Lạc U mọi người đều biết. Lạc U đơn độc lại vô cùng chói mắt như vậy, khiến cho mọi người thể chú ý. Mà thói quen này của cũng bị mọi người khuyếch đại lên gấp nhiều lần.

      Diệp Vẫn Thần có thể được xem là người mà Lạc U tương đối thân mật. Tính ra số lần ăn cơm cùng so với người nhà của còn nhiều hơn. Mấy năm tiểu học kia hai người đều là cùng nhau dùng cơm. Mãi cho đến khi hai người cắt đứt mới kéo xa khoảng cách. Mà tại lại cùng nhau ăn cơm, tâm tình của Lạc U hết sức phức tạp, tựa như cảnh còn người mất. Còn Diệp Vẫn Thần lại vô cùng kích động, cảm giác như có đĩa bánh từ trời rơi xuống đập trúng .

      Ăn cơm xong, cần Lạc U lên tiếng, Diệp Vẫn Thần lưu loát sạch dọn xong bàn ăn, sau đó liền đứng ở bên chờ phân phó.

      Diệp Vẫn Thần thích Lạc U là , nhưng muốn quan hệ của hai người so với kẻ theo đuổi và người bị theo đuổi bằng chủ nhân và tiểu tuỳ tùng. Ở trước mặt Lạc U, Diệp Vẫn Thần như tiểu tuỳ tùng biết nghe lời, Lạc U tuyệt đối hai. Cũng khó trách đời trước Lạc U cảm thấy bị Diệp Vẫn Thần theo đuổi, hơn nữa cho dù là đời này, Lạc U nhìn bộ dạng của Diệp Vẫn Thần cảm giác cũng vẫn là như vậy.

      Phương thức theo đuổi của người đàn ông này có chút khác người . Lạc U mắt trợn trắng xúc động nhẫn nhịn, giọng điệu bình tĩnh :“ Tôi muốn vệ sinh.”

      Lạc U chân trái bó bột, cần hỏi cũng biết được, Diệp Vẫn Thần tất nhiên nhìn thấy.

      đỡ em nhé?” Diệp Vẫn Thần hỏi dò, ra rất muốn bế Lạc U , nhưng sợ làm Lạc U tức giận. Hồi ức về việc hai năm trước vẫn còn nhớ . Lúc ấy cơ thể xảy ra phản ứng phải do cố ý, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, tình phát triển đến mức thể cứu vãn.

      Diệp Vẫn Thần biết mình có chút vấn đề, là trong lòng, là thân thể. xem qua rất nhiều phương diện tâm lý trong sách vở, là người thiên về chịu đựng nhưng cũng có thể khẳng định loại chịu đựng này chỉ nhằm vào người, chính là Lạc U trước mắt.

      Lúc còn rất , cảm thấy Lạc U hoàn toàn xứng đáng là tiểu công chúa, nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh Lạc U, dù là làm người hầu cũng tốt. Mà dần dần lớn lên, khí chất nữ vương của Lạc U càng ngày càng lớn, khuynh hướng này của lại càng trầm trọng. Rất nhiều lần tưởng tượng mình quỳ gối, hôn lên mũi chân của , hèn mọn, thành kính quỳ lạy người .

      Kỳ thực, rất nhiều lúc Diệp Vẫn Thần cảm thấy, tình cảm của mình đối với Lạc U là thích hay đều thích hợp, phải loại tín ngưỡng tôn sùng. Trong cuộc đời u của Lạc U là tia sáng. Có Lạc U, mới có dũng khí sống sót, vì Lạc U nguyện làm bất cứ việc gì.

      Diệp Vẫn Thần nghĩ đến đây, khỏi nhớ lại những chuyện xảy ra tại rừng cây. Đây phải lần đầu tiên dạy dỗ những người theo đuổi Lạc U. Sở dĩ làm vậy đơn giản chỉ vì ghen. Lúc biết tin, tên nhóc kia căn bản là xứng với nữ vương của , cho dù là hâm mộ thôi cũng là loại khinh nhờn đối với nữ vương. Cho nên mới cảnh cáo tên nhóc kia nên mộng tưởng hão huyền!

      Rồi sau đó Lạc U xuất , căn bản cho cơ hội giải thích liền dương tay cho cái tát. Đó là lần đầu tiên Lạc U đánh , ngoại trừ vẻ ngoài lo sợ, hề có chút cảm giác nhục nhã, thậm chí còn có chút hưng phấn khó kìm nén. Đặc biệt là bộ dáng cao ngạo tôn quý của Lạc U, khí chất nữ vương mạnh mẽ đó lại làm cho thân thể rất nhanh có phản ứng!

      Bị Lạc U đánh, cảm thấy là loại vinh quang, thậm chí là tia hưng phấn, biết là mình có chút bình thường nhưng càng nhiều là cam chịu số phận. chính là dáng vẻ hung hăng của Lạc U, sâu tận xương tuỷ, ghi lòng tạc dạ.

      “ Bế tôi .” Lạc U giọng điệu lạnh nhạt .

      Thân thể Diệp Vẫn Thần cứng nhắc lúc, nhưng thêm gì nữa, tới bên cạnh Lạc U, thận trọng bế lên. mùi thơm thoang thoảng bay đến, làm cho lỗ tai Diệp Vẫn Thần hơi đỏ, ánh mắt cũng dám dừng lại ở người của Lạc U.

      Đối với căng thẳng của , cũng cảm nhận được. chỉ mang theo cái nhìn đầy ý nhìn người đàn ông này, có qua nhiều bài xích, cũng quá mức bất ngờ. Nếu gọi người đàn ông này đến, cũng nghĩ đến những tình huống xảy ra như thế này. Chỉ cần quá phận quá đáng, cũng ngại để người đàn ông này dựa vào mình gần chút. Mà hơi thở nhàng khoan khoái ở người cũng làm thích.

      Diệp Vẫn Thần đặt Lạc U trong phòng vệ sinh, sau đó mới đỏ ửng mặt :“ ra ngoài chờ em, xong rồi nhớ gọi .”

      Cẩn thận đóng cửa nhà vệ sinh lại, Diệp Vẫn Thần mới thả lỏng người thở ra hơi, nét ửng đỏ mặt cũng dần tan biến.

      Mấy phút qua , Lạc U gọi Diệp Vẫn Thần vào. Diệp Vẫn Thần bế lên giường, mới đứng bên như lúc đầu nhưng vẫn là dáng vẻ chờ đợi dặn dò. Lạc U nhịn được nhíu mày :“ Nếu có việc gì có thể , tìm nơi ngồi xuống, đứng ở chỗ này làm cây cột à?”

      sao, cũng , ở trong này cùng em.” Diệp Vẫn Thần vội vàng giải thích, sau đó liền nghe lời ngồi ở bên ghế sa lon, bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh có thể so sánh với quân đội.

      Lạc U mỉm cười, trong lòng than tiếng. Người đàn ông này vẫn ngớ ngẩn như vậy, ngày thường khôn khéo lãnh khốc. Lúc ở trước mặt , điểm cũng tìm thấy.

      Lạc U nghĩ, khóe miệng kìm được chút ý cười, hô hấp chậm dần, ý thức được ngủ mất.

      Diệp Vẫn Thần nhìn tình cảnh này, vẻ mặt càng trở nên ôn nhu, tận lực ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lạc U. Sau đó nhàng tựa lưng lên ghế, ánh mắt nhìn Lạc U rời, cứ như vậy mà nhìn Lạc U, lưu luyến mà thâm tình.

      Mất mà được, Diệp Vẫn Thần thầm thề, nhất định quý trọng cơ hội này, bao giờ để hạnh phúc trước mặt này dễ dàng vụt mất nữa .
      hoadaoanh, ly sắc, Tịch Vũ2 others thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 6: Vị trí mà muốn

      Lạc U sau tai nạn bị gãy xương nên phải ở bệnh viện nghỉ dưỡng thời gian. Việc ăn, mặc, ở, lại rất cần người chăm sóc. Tuy Diệp Vẫn Thần mặc đánh mặc chửi vẫn ân cần tỉ mỉ chăm sóc , nhưng dù sao là đàn ông, rất nhiều chuyện được tiện cho lắm, cho nên Lạc U buổi tối hôm đó liền gọi điện thoại cho thím Ngọc - người hầu trong nhà đến, nhân tiện mang đến ít vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày.

      Lạc U từ khi học cấp 3 liền chuyển ra khỏi Lạc gia. Mua căn nhà gần trường học với ba phòng hai sảnh. Lạc gia cũng vì đưa đến hai người hầu, thím Ngọc chính là trong những người đó. Đối với tính cách của Lạc U hiểu rất . Cho nên, vào lúc bà nhìn thấy Diệp Vẫn Thần trong phòng bệnh cũng rất kinh ngạc. May là bà phải là người nhiều chuyện. Ngay lập tức đem Lạc U nhìn lượt, còn giúp tắm rửa đơn giản. Tuy rằng Lạc U thích người bên ngoài đụng chạm vào nhưng vào thời điểm đặc biệt này cũng có cách nào.

      Buổi tối, thím Ngọc nghĩ mình cần ở lại chăm sóc buổi đêm, nên với Diệp Vẫn Thần:“ Diệp thiếu gia, trời tối rồi, cậu cũng nên mau về nhà , tiểu thư tôi chăm sóc tốt, cậu cần lo lắng.”

      Thím Ngọc chăm sóc Lạc U từ , nhìn lớn lên. Quan hệ giữa và Diệp Vẫn Thần bà cũng biết hai, tính là xa lạ .

      Diệp Vẫn Thần muốn phản đối, nhưng trước khi từ chối vẫn nhìn qua Lạc U chờ ý kiến của , nghĩ rằng nếu Lạc U muốn , tất nhiên nên ở lại.

      Lạc U nhận ra suy nghĩ của Diệp Vẫn Thần, suy nghĩ chút rồi mới với thím Ngọc:“ Thím Ngọc, thím trở về , ngày mai mang bữa sáng đến.”

      Thím Ngọc hơi kinh ngạc, nghi hoặc liếc mắt nhìn Diệp Vẫn Thần. Sau đó lại nhìn tiểu thư nhà mình, lập tức liền lộ ra vẻ mặt hiểu, có chút mập mờ rằng: “Vâng. Vậy tôi đây. Tiểu thư đúng là trưởng thành rồi.”

      Hàm ý trong câu của thím Ngọc làm cho Diệp Vẫn Thần có chút ngượng ngùng. Lạc U cũng nhíu mày, thừa nhận cũng phản đối.

      Thím Ngọc vừa khỏi, khí trong phòng bệnh dường như có chút xấu hổ. Lạc U suy nghĩ chút mới :“ Mở ti vi , thời gian còn sớm, ngủ cũng được.”

      Phòng bệnh cao cấp đương nhiên cái gì cũng thiếu. Diệp Vẫn Thần mở ti vi xong liền đưa điều khiển vào tay Lạc U, sau đó quay lại ngồi ghế sa lon. ghế salon bày sẵn bộ chăn gối, đó là do thím Ngọc trước khi cầu y tá, sô pha cũng đủ lớn, Diệp Vẫn Thần ngủ ở nơi này quá khó chịu.

      Lạc U cầm điều khiển đổi đài rồi lại đài, sau đó dừng lại ở kênh, sắc mặt trở nên phức tạp.

      Lúc này ti vi chiếu đoạn quảng cáo, đây là lần đầu tiên quay quảng cáo trong đời của . Kỳ thực, cũng có ý nghĩ muốn bước vào thế giới giải trí, cũng chưa hề nghĩ tới chính mình chụp hình, quay quảng cáo gì đó. Có điều, út là chủ của công ty giải trí lớn, cậu út lại là tổng giám đốc của công ty điện tử. Công ty của cậu út mỗi lần có sản phẩm mới được ra mắt đều đưa cho dùng thử trước. Mà quảng cáo điện thoại di động đều do út tìm các ngôi sao lớn trong công ty giải trí của mình.

      Khi đó mới tốt nghiệp cấp hai định tìm út chơi, đúng lúc gặp hai người bàn luận vấn đề này. Cũng biết làm sao liền đem chuyện này chuyển đến người . Sau hồi thảo luận, hiểu sao liền trở thành người phát ngôn công ty cậu út. Sau đó cùng cái điện thoại đó quảng cáo.

      Bối cảnh quay quảng cáo là ở sân trường. Lạc U mặc bộ đồng phục được may riêng sân trường, mái tóc dài phấp phới trong gió. tiếng chuông reo lanh lảnh vang lên, giữa tay chiếc điện thoại trắng rất đáng . Lạc U khẽ ngẩng đầu nhận điện thoại, dưới ánh mặt trời biết gì đó, rồi khẽ hé môi nở nụ cười. Cảnh quay dừng lại, thế nhưng làm cho người ta nghĩ đến vô số liên tưởng. Chiếc điện thoại di động ấy lúc đó cũng khiến rất nhiều nam nữ trẻ tuổi theo đuổi, hot thời, Lạc U cũng vì thế mà có danh tiếng .

      Quảng cáo này làm xong cho đến tại cũng chỉ hơn có tháng nhưng thực tế ở trong lòng Lạc U cũng là mười năm trước. Cái này cũng là bước ngoặt vô cùng quan trọng ở đời trước của . Có thể nếu như có chuyện bất ngờ này, cũng nhờ nó bước vào thế giới giải trí. tại sống lại, có muốn vào thế giới này hay , chuyện này làm cho có chút do dự.

      “Tiểu U, nghe có vài đạo diễn mời em đến đóng phim truyền hình và điện ảnh đúng ? Em định nhận lời à?” Diệp Vẫn Thần say mê nhìn Lạc U trong ti vi. Lạc U là nữ chính hoàn hảo nhất trong lòng , là công chúa mà phải bảo vệ, cũng là nữ hoàng mà vô cùng tôn kính.

      cảm thấy thế nào?” Lạc U tò mò hỏi lại. Lạc gia mặc dù là thế gia nhà giàu, đều có người theo chính, theo quân hoặc theo thương, thực tế tuân theo quy tắc cổ hủ nào, nhà họ quá nghiêm khắc với hậu bối, cho dù có lựa chọn vào ngành giải trí, trong nhà phần lớn cũng đều ủng hộ. Thế nhưng Lạc U lúc này vẫn rất chờ mong câu trả lời của Diệp Vẫn Thần. đồng ý hay từ chối đây?

      Lạc U lăn lộn mười năm trong thế giới giải trí. Trong thế giới đó chứng kiến rất nhiều những cảnh chia chia hợp hợp. Có nhiều cặp tình nhân hiểu nguyên nhân nào liền chia tay. Cũng vì rất nhiều người đàn ông tâm dạ muốn bạn mình xen chân vào trong ngành giải trí, bởi vì nó quá phức tạp và hỗn loạn.

      tất nhiên là ủng hộ.” Diệp Vẫn Thần chút do dự , giọng điệu vô cùng kiên định, ánh mắt cũng đặc biệt sáng ngời.

      Lạc U có chút kinh ngạc. Diệp Vẫn Thần như thế nào lại phản ứng mãnh liệt như thế, đúng là nằm ngoài dự đoán của .

      “ Vì sao?” Vốn tưởng rằng mình hiểu người đàn ông này rất , nhưng Lạc U phát , ra vẫn còn rất nhiều điểm hiểu được .

      Ánh mắt Diệp Vẫn Thần vô cùng sâu sắc mà kiên định nhìn Lạc U, từng chữ từng câu vô cùng lòng :“ Ở trong mắt ai xuất sắc hơn em. Những sân khấu này vì em mà ông trời tạo ra, chỉ cần em đồng ý đứng đó, em có thể đem toàn thế giới này đạp dưới chân, làm cho tất cả mọi người đều tôn sùng em.”

      Diệp Vẫn Thần tới đây liền chậm rãi đứng lên, bước chân kiên định tới trước giường Lạc U. Nhìn Lạc U kinh ngạc vì mình, chậm rãi quỳ chân đất, nhàng đặt những ngón tay của Lạc U tay của mình, khẽ ngẩng đầu nhìn Lạc U.

      “Trong lòng , em là công chúa nổi bật nhất, là nữ vương tôn quý nhất, cũng là tín ngưỡng của . Còn , làm cho cả thế giới này thấy được tôn quý nổi bật của em, khiến họ cũng giống tôn sùng em. Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy, bọn họ xứng tôn sùng em, nhưng vẫn muốn em trở thành nữ vương tôn quý nhất!”

      chính là chàng kỵ sĩ dũng nhất bảo vệ nữ hoàng, cũng là người hầu trung thành nhất. Điều mong ước, cho tới bây giờ cũng phải tình của , chỉ mong càng ngày càng nổi bật, gì có thể sánh được, phong hoa tuyệt đại!

      Chương 7: Người đàn ông cố chấp

      Nhìn người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng thành kính, Lạc U kinh ngạc. biết người đàn ông này thích , thậm chí thích đến mức có thể vì làm bất cứ chuyện gì. Nhưng biết rằng, ra vị trí của mình trong lòng , lại là vị trí khó tin thế này.

      Nữ vương sao? từng hoặc đúng hơn là tại, chưa bao giờ phải. vẫn luôn luôn kiêu ngạo đứng cao, cho dù sau này ngã thê thảm như thế, vẫn như cũ thể thay đổi điểm này của !

      kiêu ngạo của , đến chết cũng mất ! Nhưng đời này, quyết định, nhất định phải nổi bật huy hoàng hơn đời trước, cũng bao giờ khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh thê thảm như trước nữa.

      “ Tôi càng nổi tiếng, người hâm mộ càng nhiều, sợ người khác cướp tôi mất à?” Lạc U đùa , ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Vẫn Thần, muốn nhìn ràng người đàn ông này phản ứng thế nào.

      Diệp Vẫn Thần sắc mặt nháy mắt trở nên cổ quái, nét mặt giống như muốn gì đó nhưng lại ngượng ngùng nên lời.

      “ Muốn .” Lạc U chờ được nhắc nhở.

      Diệp Vẫn Thần lúc này giọng điệu có chút đơn :“ Em…cũng phải của , làm sao có thể là bị cướp .”

      Chưa từng nắm giữ, gì đến mất . xưa nay đều thuộc về , mà nhiều nhất cũng chỉ là người theo đuổi thôi. Ở đâu mà dùng đến chữ “cướp” này.

      Lạc U có loại kích động muốn gõ đầu, dĩ nhiên người muốn gõ chính là Diệp Vẫn Thần. Người đàn ông bá đạo theo đuổi lúc trước chạy đâu mất rồi? Làm sao ở trước mặt lại trở nên tự ti như vậy. Là đả kích quá mức hay là trước đó khoảng cách của bọn họ xa xôi như vậy?

      Lạc U suy nghĩ, cảm thấy những suy đoán này đúng lắm. Suy cho cùng nguyên nhân vẫn ở người đàn ông này. Lòng người người đàn ông ấy cùng cả người đều giống người bình thường khiến có chút bất đắc dĩ, nhưng hơn thế, còn có chút thương hại.

      Tuy rằng thương hại người đàn ông là rất kỳ quái, nhưng thực tế tâm trạng của lúc này chính là cổ quái như vậy .

      Sau đó hai người tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì bác sĩ đến kiểm tra phòng. Nhìn thấy trong phòng là nam nữ, vẻ mặt còn biểu lộ ra tia mập mờ. ràng là đem hai người thành cặp tình nhân tuổi, dù sao dáng vẻ ở cùng nhau của hai người, cũng vô cùng xứng đôi.

      Bác sĩ đến rồi , khí trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh. Tuy rằng ánh mắt Lạc U nhìn ti vi nhưng lại suy nghĩ mơ hồ ở phương nào đó. Diệp Vẫn Thần ngồi xem ti vi, nhưng tất cả tâm trí lại đặt người Lạc U. biết câu vừa rồi của mình khiến Lạc U nghĩ gì, nhưng tất cả đều là tâm từ đáy lòng . Nhưng mà tin, cho dù Lạc U chọn con đường vào thế giới giải trí, như cũ vẫn là nữ vương bệ hạ độc nhất vô nhị ai sánh bằng của .

      Lạc U ở bệnh viện hơn nửa tháng, trong thời gian đó Lạc gia cũng đến thăm , biết say rượu mà vẫn lái xe, kìm được mắng vài câu bởi vì dù sao vẫn là trẻ vị thành niên. Nếu nhờ gia thế của Lạc gia, làm sao còn có thể yên tĩnh nằm nghỉ tại bệnh viện như thế này.

      Mà ngoài người nhà Lạc gia, bạn học của cũng đến vài người, nhất là Hứa Quỳnh, lúc nào cũng ân cần, làm cho mỗi lần nhìn Hứa Quỳnh, thần sắc liền trở nên khó coi. Nhưng biết cái Hứa Quỳnh này là có mắt nhìn , hay là chỉ số thông minh có vấn đề, nhìn thấy chán ghét của .

      Cũng may là người đàn ông làm cho muốn tự tay giết chết lại chưa từng xuất . Bởi vì lúc này người đàn ông đó ở trong quân đội tham gia huấn luyện, ngay cả lên lớp lần cũng được, càng cần phải ra nhìn . Nhưng mà gọi điện thoại cho mấy lần nhưng Lạc U đều tiếp.

      Mà trong thời gian nửa tháng ở đây, Diệp Vẫn Thần vẫn đều trông nom phòng bệnh, giúp đỡ thím Ngọc chăm sóc Lạc U. Thái độ của Lạc U với Diệp Vẫn Thần cũng rất tốt, làm cho cả người đều tràn đầy sức sống, hơi thở trầm quanh người hoàn toàn biến mất.

      Chân của Lạc U cần tu dưỡng khoảng ba tháng, sau nửa tháng ở bệnh viện thực Lạc U có chút ghét khí nhàm chán ở đây, cuối cùng vẫn dứt khoát về nhà nghỉ dưỡng. Người làm định đưa về nhà lớn của Lạc gia, như vậy thuận tiện cho chăm sóc nhưng Lạc U lại cố ý muốn ở khu nhà gần trường học. Nhà lớn của Lạc gia tuy rằng rất rộng, nhưng thực tế cũng phải là nơi ở thoải mái. Mặc dù người nhà đối với vẫn tính là thương , nhưng so với nhiều việc khác, căn bản cũng có tốn quá nhiều thời gian người . Huống chi ở nơi đó trong hồi tưởng của cũng còn có kẻ thù. Lúc này có bệnh người, đúng là muốn đối mặt với những người làm cho cảm thấy chán ghét.

      Thu thập đồ đạc trong phòng bệnh, thủ tục xuất viện cũng hoàn tất, thím Ngọc mang theo đồ đạc trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lạc U và Diệp Vẫn Thần. Lạc U gì, tai Diệp Vẫn Thần lại hơi hơi đỏ.

      ôm em xuống.” Diệp Vẫn Thần lắp bắp , ánh mắt dám nhìn về phía Lạc U. Tuy rằng nhiều lần bế , nhưng vẫn có chút tự nhiên. Tiếp xúc gần gũi như thế, với chính là loại tra tấn ngọt ngào.

      Lạc U nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe lăn bị bỏ . Người đàn ông này bị nghiện bế rồi sao?

      “ Dùng xe lăn .”

      Nghe xong lời của Lạc U, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần lộ ra tia thất vọng nhưng cũng nghe lời đem xe lăn đẩy tới, đỡ Lạc U ngồi lên, sau đó đường đem Lạc U đẩy ra bệnh viện.

      Hai người vừa mới đến đại sảnh bệnh viện, vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng.
      “ Sao lại thế này?” Cửa đại sảnh bị vây quanh bởi đống phóng viên, biết là người nào xui xẻo bị chặn cửa đây. Lạc U có chút bất đắc dĩ nghĩ. Trong trí nhớ cũng màn này, xem ra rất nhiều chuyện đều xảy ra biến hóa.

      Diệp Vẫn Thần giúp Lạc U lui về phía sau vài bước, đem bóng dáng của hai người giấu ở chỗ rẽ. Lạc U tuy rằng chỉ mới quay đoạn quảng cáo, nhưng được xem là người nổi tiếng. Ra mắt với hình tượng này có chút thích hợp.

      “ Chúng ta cửa sau nhé?” Diệp Vẫn Thần hỏi dò, nhưng trong giọng có thể nhận ra, dường như muốn vậy.

      Ở vấn đề của Lạc U, Diệp Vẫn Thần có loại cố chấp kỳ lạ. Trong lòng cảm thấy chuyện cửa sau như vậy Lạc U nên làm. Cho dù là tình huống đặc biệt, cũng oan ức cho Lạc U.

      Lạc U biết đến suy nghĩ Diệp Vẫn Thần, nếu thầm mắng biến thái. Người đàn ông này tâm tư cổ quái, người bình thường đâu có ai suy nghĩ như vậy chứ?

      Nhưng mà Lạc U suy nghĩ, quyết định từ cửa sau. đến đây rồi còn vòng lại cửa sau, sau đó lại đến bãi đỗ xe quá lãng phí thời gian, cho nên, ngay sau đó, ánh mắt Lạc U liền đặt ở người Diệp Vẫn Thần.

      “ Ôm tôi ra ngoài .” Dù sao chỉ cần đám phóng viên này phát ra , che khuân mặt là tốt rồi.

      Thân thể Diệp Vẫn Thần bỗng chốc cứng đờ, sau đó lập tức liền nghiêm túc gật đầu, :“ Được”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :