1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Là em gái Của cặn Bã Nam - Tư Không Mão Mão (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 50

      Edit: hoacodat

      Beta: Ciao

      Mấy đứa bạn cùng lớp vẫn còn rất nhiều người chưa trở lại trường, bạn cùng bàn của Ngôn Nại – Đổng Song Song chính là trong số những người đó, lớp học hết sức yên tĩnh, tất cả mọi người đều tự mình vùi đầu chăm chỉ học bài. Học sinh nghệ thuật thi tốt nghiệp trung học phải thi hai môn văn hóa và nghệ thuật, môn nghệ thuật thi sau, chỉ cần thành tích môn văn hóa có thể đạt đủ điểm chuẩn của trường là được.

      Thành tích môn văn của Ngôn Nại rất tốt, là học sinh nghệ thuật cũng có thể vào khoa chính quy. giờ chọn sở trường là piano cũng là nguyên chủ lúc đầu chọn, cũng hứng thú lắm với piano, cho nên khi ghi danh tốt nghiệp trung học, chuyển từ học sinh nghệ thuật trở thành học sinh khối văn bình thường, đến lúc đó cũng cần phải thi môn nghệ thuật này nữa rồi.

      cũng cho ai biết chuyện liên quan đến cháu Thẩm Tâm kia, bởi vì nhà họ Ngôn sóng yên gió lặng, cũng muốn mang tin tức này dấy lên chút sóng gió nào. Theo diễn biến trong cuốn tiểu thuyết, Thẩm Hoan Tình rất thương bảo bối Thẩm Tâm, ấy muốn giao Thẩm Tâm cho nhà họ Ngôn, vì vậy ấy cùng bà Ngôn xảy ra xung đột rất lớn. Nghĩ đến Thẩm Tâm khả ái đáng , lòng tràn đầy cảm giác áy náy, vì nhà họ Ngôn và , vì lòng riêng mà chọn lựa che giấu, biết Phương Đình Na có chấp nhận tồn tại của Thẩm Tâm , tương lai ấy cũng biết chuyện này.

      Thành phố F tổ chức buổi lễ trao thưởng Kim Bôi của giới điện ảnh lần thứ ba mươi hai sắp bắt đầu, <Đại Thoại Tây Du> lọt vào trong danh sách, bọn họ vào được năm hạng mục đề cử. Mặc dù lễ trao giải này có chuyện của Ngôn Nại, chỉ là trai lọt vào danh sách đề cử của đạo diễn xuất sắc nhất, muốn đến hội trường xem xem trai có được trao phần thưởng này , mặc dù hi vọng giành giải thưởng này rất thấp. Cùng còn có S. Nirvanaqi được mời đến làm khách mời trao giải, còn có các nhân vật khác trong công ty có trong hạng mục đề cử.

      <Song Thành> của công ty giải trí Ngôi Sao cũng nằm trong danh sách, lần này Dung Quý Hàn dẫn toàn đội đến thành phố F, trong giải thưởng điện ảnh Kim Bôi là người mới, đến cùng với phải là Thẩm Hoan Tình, mà là Đàm Tuyết Thuần.

      Ngôn Nại nhìn thấy Ngôn Diễn trong trạng thái hưng phấn, nào có đạo diễn nào quay bộ phim đầu tiên mà có được giải thưởng đâu? Cùng tranh cử với đều là mấy vị đạo diễn lão làng có thâm niên cả, lúc này có thể đề tên danh sách đề cử, tại buổi lễ trao giải để mọi người nhìn thấy là quá tốt rồi. Ngôn Nại vẫn cho rằng Ngôn Diễn có mệnh là nhân vật chính, bây giờ đến bước này, coi như tác giả tiểu thuyết ưu ái lắm rồi. Trong lòng chuẩn bị sẵn trong đầu mấy câu để an ủi , sau khi buổi lễ trao giải kết thúc an ủi .

      Bọn họ đến thành phố F, Ngôn Nại thấy công ty đặt khách sạn cho bọn họ là nhà hàng khách sạn Tây Thái Quốc Tế cảm giác cả người liền thoải mái, nhưng nghĩ bọn họ cũng chỉ ở đây ba ngày mà thôi, mới dằn nỗi lo lắng xuống.

      Lúc vào phòng khách sạn, Ngôn Nại và Ngôn Diễn đụng mặt Dung Quý Hàn, ngờ bọn họ lại cùng chung tầng trong khách sạn. Dung Quý Hàn gật đầu với bọn họ chút liền bước vào thang máy rời . Ngôn Nại đưa mắt nhìn Dung Quý Hàn vào thang máy đến khi cửa thang máy khép lại, mới thu hồi lại tầm mắt, lòng mới vừa được dằn xuống vừa gặp lại Dung Quý Hàn liền bị hốt hoảng muốn chạy trốn, luôn có dự cảm chẳng lành.

      trai vào phòng của mình, là từ phim trường tới đây, nhìn tơ máu trong mắt , sợ là suốt mấy đêm ngủ rồi. với Ngôn Nại, vì hình tượng lúc lên sân khấu lĩnh thưởng có thể tốt hơn chút, phải nghỉ ngơi lát.

      Phòng Ngôn Nại sát bên phòng Ngôn Diễn, lấy thẻ chuẩn bị mở cửa phòng mình, người quen thuộc về phía , Đàm Tuyết Thuần mặc trang phục lộng lẫy kiểu thời trang mùa xuân, nhưng vẫn thể che lấp hết gương mặt tiều tụy của ta. Nhìn Ngôn Nại cười cười, nụ cười này có chút miễn cưỡng, còn vẻ tự tin như lần ở quán cà phê kia nữa.

      “Chào Đàm.” Ngôn Nại mở miệng gọi trước, ta làm giáo mấy ngày, gọi ta tiếng giáo sai mà.

      Đàm Tuyết Thuần đưa tay chỉ chỉ phòng của Ngôn Nại, “Có thể mời tôi vào ngồi chút ?”

      Ngôn Nại gật đầu, mở cửa phòng ra, muốn mời Đàm Tuyết Thuần vào phòng. Công ty đặt phòng khách sạn cho Ngôn Nại là căn phòng có hai gian, bọn họ ngồi lên sofa bên trong phòng khách, Ngôn Nại rót cho Đàm Tuyết Thuần chén nước.

      giáo Đàm, chúc mừng, sắp kết hôn rồi, chúc và Dung Quý Hàn tiên sinh tân hôn hạnh phúc.” Hôn của ấy theo báo chí đưa tin, là tháng sau, ấy mau chóng được gả cho Dung Quý Hàn đúng như ý nguyện của mình.

      Đàm Tuyết Thuần lắc đầu, khóe miệng của nở nụ cười khổ, “Có phải người trước là người rất bi thảm có phải ? Trước kia là mang theo hi vọng, hi vọng ấy cũng , cố gắng theo sau ấy, chỉ cần ấy quay đầu lại là nhìn thấy, vẫn luôn chờ quay lại phía sau, cũng cứ nghĩ rằng ấy quay đầu lại nhìn, bởi vì ấy biết sau lưng ấy luôn có người theo sau. Đau buồn thay khi phát ấy có người khác, ra xem ai ra gì phải là bản tính của ấy, mà do vốn phải là người ấy muốn chú ý đến. Phải làm sao đây? Tôi ấy đến tận xương tủy rồi, vẫn luôn biết ấy thể , vậy đồng quy vu tận với , như vậy lòng cũng còn đau, nhưng mà lại nỡ.”

      Đáy mắt mảnh chán chường, uống ngụm nước nóng. “Tôi sắp kết hôn, nhưng mà phải gả cho ấy, chú rể đổi thành trai của ấy. Tôi quá hiểu ấy, biết ấy chấp nhất điều gì,
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liên, thuyt3 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 51:

      Edit: Dung Cảnh

      Những chuyện trải qua nhớ ràng nhưng ngốc, cẩn thận suy nghĩ chút liền đoán ra chuyện bị bắt cóc thoát khỏi quan hệ với Đàm Tuyết Thuần. Biết Đàm Tuyết Thuần là người giả nhân giả nghĩa, có lòng dạ như thế nào, vậy mà còn bị bộ dáng niềm nở và bi thương của ta làm cho hồ đồ.

      thay ta làm con cừu non chết thay?

      Trong tiểu thuyết, vốn chủ nhân của khối thân thể này luôn thích quấn quýt Dung Qúy Hàn, lại thường xuyên ức hiếp Thẩm Hoan Tình, lần cùng Phương Đình Na đến câu lạc bộ đêm chơi đùa, đường về nhà bị bắt cóc. Đối với , đầy là lần bắt cóc mang tính hủy diệt, trải qua hành hạ thể nào tưởng tượng nổi, sau đó hoàn toàn phát điên.

      nhớ , đợt bắt cóc đó hai năm sau mới xảy ra. Bởi vì cùng trai phá hoại tình cảm của hai người bọn họ cho nên Đàm Tuyết Thuần thể làm gì khác mới phải tự mình ra tay. Ngôn Nại nghĩ, Đàm Tuyết Thuần có năng lực lớn như thế nào mà có thể làm cho đợt bắt cóc trong nội dung vở kịch xảy ra trước hai năm.

      xuyên đến nơi này, sau khi trở thành Ngôn Nại, vẫn luôn lo lắng sợ hãi kết cục cuối cùng của thân phận này trong tiểu thuyết, vì muốn thay đổi toàn bộ kết cục, vẫn luôn cố gắng làm, trước mắt có thể thấy nội dung tiểu thuyết thay đổi, nhưng bởi vì bản thân nhất thời sơ suất buông lỏng nên mới tới bước này, lẽ nội dung tiểu thuyết xoay chuyển được hay sao?

      Đối mặt với chuyện bản thân bị bắt cóc, Ngôn Nại muốn bình tĩnh cũng bình tĩnh nổi. Trong bóng tối, cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, dè dặt hô hấp, còn dám thở mạnh cái, vừa muốn hoạt động hai chân cảm thấy đau đớn, lại sợ vừa cử động khiến cho bọn bắt cóc chú ý. rất muốn chạy, nhưng mà tại hai tay hai chân của đều bị dây thừng buộc lại, thể mở ra, phải làm sao mới có thể trốn thoát? tại cảm thấy hết sức nôn nóng, cực kỳ hoảng sợ, cực kỳ mệt mỏi, còn có chút tuyệt vọng. Ai tới cứu ?

      Bọn bắt cóc bắt được người, Ngôn Nại bị tóm lên xe hơi, nghe được có hai người chuyện, nhưng mà ngôn ngữ bọn họ thể hiểu. Có lẽ bọn bắt cóc là người bạn hắc đạo của Dung Qúy Hàn, tại ở nước Y sao?

      “Thiếu chủ, bắt được người! Muốn sắp xếp như thế nào?” Farrell ở bên cạnh lái xe vừa báo cáo với Thiếu chủ.

      Mấy ngày trước, nhận được nhiệm vụ Thiếu chủ giao cho, bảo nước Z mang người trở về, nhưng mang người nào về Thiếu chủ lại gì mà chỉ bảo đến nước Z liên hệ với bạn của người là Dung Qúy Hàn. Vốn cho rằng đây là nhiệm vụ khó khăn, cho nên Thiếu chủ mới bảo ra tay, nhớ bản thân đứng thứ 98 bảng treo thưởng, để tự mình ra tay nhất định là người cực kỳ khó đối phó, chuẩn bị thể hết công phu, muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ Thiếu chủ giao cho.

      Kết quả người bạn của Thiếu chủ với qua điện thoại, bảo hôm nay đến khách sạn Tây Thái quốc tế, mang mặc chiếc váy màu lam trong phòng 906 , sau đó ta gửi qua bức ảnh đó. Lúc đó, cảm thấy hết sức buồn bực, bảo bắt cóc thôi, đối tượng sắp bắt cóc lại là tay tấc sắt.

      Buổi tối tự minh , người cộng AD của chờ máy bay, chỉ cần mang mục tiêu ra khỏi khách sạn là bọn có thể trở về nước Y rồi. Farrell vào khác sạn Tây Thái quốc tế cực kỳ dễ dàng, bởi vì khách sạn là sản nghiệp của Dung gia, đến phòng 906, nhìn ngồi ghế sofa, mặc chiếc váy màu lam, mái tóc đen, người nước Z, còn ở trong phòng 906, lập tức liên hệ những điều này với những thông tin hôm nay biết, cảm thấy phù hợp, trong mắt , người nước Z có diện mạo khác biệt là bao nhiêu, nếu đối phương phải là người cực kì quen thuộc hoặc là hình dáng cực kì đặc biệt, nếu thể phân biệt được người nào với người nào, huống hồ chỉ nhìn bức hình mấy lần.

      Sau khi xác định mục tiêu xong, nhanh chóng đem mục tiêu , ở khách sạn có phương tiện mà Dung Qúy Hàn cung cấp, có thể dễ dàng mang người lên máy bay, nhiệm vụ hoàn thành cách thuận lợi.

      biết Thiếu chủ bảo bắt cóc yếu đuối này làm gì? Từ lần đầu nhìn thấy , rất yên tĩnh, đường tỉnh lại cũng có phản ứng kịch liệt gì, nếu phải thấy giật giật đôi chân còn tưởng vẫn trúng thuốc mê chưa thể tỉnh táo. đường hơn 10 tiếng đồng hồ, ban đầu có cử động chút nhưng sau đó thấy cử động nữa, nhìn gương mặt của càng ngày càng tái nhợt, còn suy nghĩ xem mình có buộc dây thừng chặt quá hay ?

      “Tùy tiện dạy dỗ ta chút, chỉ cần giết chết là được!” Tịch Tư lạnh nhạt , ý của Dung là để cho ta xuất trong hôn lễ của trai , trong lúc tổ chức hôn lễ, thể để cho ta bị người cùng Dung gia và Đàm gia tìm được.

      Mọi chuyện đằng sau Farell biết , giao Ngôn Nại cho công của , chuyển lời của Thiếu chủ phân phó. AD suốt đêm ở máy bay, giờ ở xe vẫn còn bộ dáng chưa tỉnh ngủ, nghe Farell xong liền gật đầu tỏ vẻ biết.

      Ngôn Nại bị bọn họ nhốt vào căn phòng tối, tuy tấm vải đên bịt mắt được lấy xuống, tay chân cũng được tư do, nhưng bị hạn chế giam giữ trong phòng. Thời điểm ăn cơm, có bánh bao được chuyển qua cánh cửa sổ trong căn phòng.

      bị nhốt trong căn phòng này này, biết ba ba bọn họ có phát chuyện mất tích hay . Nghĩ đến mọi người trong nhà vẫn luôn buông thả cho trai, trai lại là người thích để tâm đến chuyện của người khác, tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng Đàm Tuyết Thuần còn có lương tâm, sau khi ta đến chỗ an toàn có thể thông báo cho người tới cứu . Ngôn Nại quên, lần này bị bắt cóc có điều gì chờ đợi , luân phiên cưỡng dâm, **, chỉ nghĩ thôi cảm thấy rét mà run.


      Ngày hôm sau, AD giao Ngôn Nại cho thủ hạ của , mình giam trong phòng tối ăn bánh bao mà cũng coi là dạy dỗ?” Đóng cửa căn phòng, dạy dỗ phen, Thiếu chủ phân phó chỉ cần làm cho ta im lặng,, còn lại cứ thế mà
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52

      Editor: Dư Lạc Thuần

      Beta: ViVu, Dư Lạc Thuần

      Tịch Tư chậm chạp bước vào trong, cứ do dự đứng ngoài cửa phòng, oán hận thuộc hạ ném cho vấn đề nan giải như thế này, chỉ căn dặn cho bọn họ chịu chút giáo huấn, ngờ bọn họ lại có thể dùng loại thủ đoạn này, xem ra phải chỉnh đốn lại nề nếp của tổ chức này mới được, hành vi như thế chỉ có những bè phái hạ đẳng mới làm thôi. Đương nhiên, chuyện này cũng vì đối tượng là Ngôn Nại, nên Tịch Tư mới phát điên lên như vậy, chứ nếu là người khác, dưới tình huống ấy, cũng chỉ mở miệng chút, chứ đến nỗi phải huy động nhân lực để chỉnh đốn kỷ luật từ xuống dưới của tổ chức. Đôi mắt xanh của Tịch Tư nhìn lần lượt từng người trong bọn Thụy Nhĩ, lạnh lùng đưa ra cảnh cáo.

      Sắc mặt Tịch Tư càng nghiêm nghị, do dự bước Thụy Nhĩ và D càng cảm thấy dường như họ sắp gặp họa, trước giờ thiếu chủ của bọn họ đều nể mặt phụ nữ, từ khi nào mà thiếu chủ thay đổi tính tình rồi? Bây giờ bọn họ phải cầu nguyện thượng đế, cầu cho lúc thiếu chủ ra tay với bọn họ có thể nể tình chút.

      Bên ngoài trời dần tối, đứng đây gần nửa tiếng rồi. biết con nước Z rất bảo thủ, bọn họ rất coi trọng trinh tiết, lúc học tiếng Z cũng hiểu được phần. Nếu như vào làm thuốc giải cho Ngôn Nại sau này nhất định phải có trách nhiệm với , cũng cam tâm chịu trách nhiệm, nhưng chỉ sợ Ngôn Nại chấp nhận .

      Tịch Tư khuôn mặt rất lừa người, giống như chàng trai nhà sát vách, thân thiện, hiền lành, rất đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt xanh của , giống như thứ ngọc bích thuần khiết tự nhiên, làm cho người khác nhìn ra được toan tính và bản chất của .

      mở cửa, tiện tay tắt hết đèn trong phòng, lúc này trong phòng tối đen như mực, đưa tay thấy được năm ngón, tới vén rèm cửa sổ lên, ánh đèn bên ngoài chiếu vào, làm cho căn phòng có chút ánh sáng le lói. quyết tâm tới, thứ lỗi cho hành vi hèn nhát này của , muốn đối mặt với Ngôn Nại trong tình trạng giờ, để rồi sau đó hận , cho nên tắt hết đèn trong phòng … Sau này, đích thân tất cả với , mong tha thứ.

      Ngôn Nại nghe thấy tiếng mở cửa biết có người vào, trong nháy mắt bóng tối bao trùm cả căn phòng, trong lòng càng hoang mang và sợ hãi hơn, lúc này trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng sắp bị cưỡng bức, sắp điên lên rồi. Rèm cửa bị kéo ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng người đến, giãy giụa thân thể bị trói chặt của mình, cổ họng phát ra những thanh hoảng hốt.Sức của rất yếu, cho dù có giãy giụa như thế nào, cũng đều có vẻ có tác dụng gì.

      Tịch Tư nhìn thấy vùng vẫy lại nghĩ rằng thoải mái do thuốc phát huy tác dụng, nghe tiếng kháng cự yếu ớt của thành tiếng rên rỉ khao khát. Môi trường sống của và Ngôn Nại giống nhau, dù trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy , mặc dù nhìn , nhưng biết người nằm giường chính là . cởi áo khoác ném lên giường, chạm vào gương mặt đẫm nước và những giọt nước mắt chảy ngừng của , trong lòng bỗng dâng lên nỗi xót xa, đưa tay ra, nhàng lau giúp .

      Lúc này Ngôn Nại như rơi xuống đáy vực sâu, cũng nản lòng rồi.

      Đừng mong đợi Tịch Tư màn dạo đầu lãng mạn, vốn dĩ biết những thứ đó.Bởi vì sinh ra được hai mươi hai năm, chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới, lúc bình thường cũng quá bận tâm đến chuyện này. Trong trưởng thành của chỉ có máu tanh và bạo lực, muốn sống được phải huấn luyện ngừng nghỉ, để nâng cao tỉ lệ sống sót của bản thân, mỗi ngày đều phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt.

      nhàng cởi nút áo trước ngực của ra, sau đó dựa vào bản năng của mình để khám phá... nhàng hôn lên làn da , từ xương quai xanh thẳng xuống... Bàn tay đặt lên nơi đầy đặn của , dịu dàng vuốt ve... Toàn thân run rẩy, có cảm giác bé yếu ớt.

      Ngôn Nại run rẩy phải vì có phản ứng với những cái vuốt ve mà là sợ, từ lúc đầu ngừng run rẩy. Nếu như phải miệng bị dán băng dính, lúc này có thể hét lên rồi. Nhưng Tịch Tư hề biết, nếu lập tức dừng lại.

      Ánh mắt Tich Tư càng thêm nặng nề, bên trong chỉ toàn là dục vọng. cởi quần ra, quay trở lại người Ngôn Nại, đột nhiên chú ý tới đôi tay vẫn bị buộc vào thành giường, hận bản thân mình vừa nãy quá nóng vội mà quên tháo tay ra. tháo sợi dây thừng tay , xé bỏ lớp băng dính miệng . có kinh nghiệm của đàn ông khiến thể làm gì được, đến hôn cũng biết chủ động, lúc này nhìn thấy đôi môi quyến rũ của Ngôn Nại, mới cúi đầu hôn xuống, cống hiến nụ hôn đầu tiên của mình.

      Tay Ngôn Nại vừa được thả tự do, lập tức lấy tay che chắn người mình, dùng sức đẩy ra. Đột nhiên có đôi môi đè lên môi , chỉ trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng. Lúc Ngôn Nại vẫn chưa kịp phản ứng, phía dưới thân thể lại xuất cơn đau dữ dội, ngay lập tức lấy toàn bộ sức lực của , đau đến sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay và trán đều đổ mồ hôi.

      “Xin lỗi” Tịch Tư dùng vốn tiếng Z mấy thạo của mình khẽ với . từ từ di chuyển, đau, cũng đau, đây cũng là lần đầu tiên của .

      Ngôn Nại cứng người vẫn động đậy, lúc nghe thấy ngôn ngữ thân quen của mình, mở miệng.“Tên khốn này, bắt sai người rồi, mau dừng lại, buông tôi ra.”

      Tốc độ của Ngôn Nại rất nhanh, nhưng Tịch Tư vẫn có thể nghe , “Xin lỗi, tôi biết bọn họ bắt sai rồi, nhưng tại trúng phải thuốc kích dục, chờ lát nữa ổn thôi, chịu đựng chút .”Đây là lần thứ hai xin lỗi .

      “Bây giờ biết rồi, sao còn buông tôi ra? có bị trúng thuốc! Tôi có ăn cơm tối.” Ngôn Nại phát điên lên, quan tâm đến đau đớn cơ thể, lại bắt đầu vùng vẫy.

      Cử động này của , suýt chút nữa lấy được mạng của Tịch Tư, vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng lần này thể nhịn được rồi, sau vài dộng tác, cảm giác đạt đến giới hạn đánh úp đến, mắt có chút mơ màng, từ từ rời khỏi người Ngôn Nại.

      Nghe được câu hỏi của , Tich Tư ngập ngừng giải thích, “Là tiếng trước tôi mới biết, sau đó tôi cho rằng bị trúng thuốc, thuốc đó phải như vậy mới giải được, xin lỗi!” phạm sai lầm lớn với , thể tha thứ được, bây giờ ngoài lời xin lỗi ra biết nên làm thế nào mới phải, dịu dàng , “Tôi chịu trách nhiệm.”

      Ngân Nại ôm chăn ngồi dậy, đưa tay tát cái, nếu như bây giờ trong tay con dao, nghĩ mình ngần ngại đâm cho nhát. Bây giờ hận người kia đến chết, xin lỗi có tác dụng gì sao? Hay là còn phải cảm ơn lấy thân làm thuốc giải cho sao?

      Tịch Tư ngồi đối diện , cần Ngân Nại phải ra tay, tự tay tát lên mặt mình hết lần này đến lần khác, lực của Tịch Tư còn lớn hơn Ngân Nại rất nhiều, chưa được lúc miệng rướm máu.

      Ngân Nại thờ ơ nhìn, đến bây giờ vẫn nhìn gương mặt trong bóng tối kia, chỉ có hình dáng mơ hồ. Đây là nước Y, bạn bè của Dung Quý Hàn đều xuất thân từ giới hắc đạo, phải làm sao? Liệu có thể trả thù được , trong tay tấc sắt, chỉ là người bình thường, tương lai của bao la mờ mịt, biết nên làm như thế nào. Sau khi bị cưỡng hiếp, còn muốn sống nữa sao?Tại sao thể như trước đây, thà bị điên có phải tốt hơn . tuyệt vọng, đau khổ, lặng lẽ khóc.

      Tịch Tư nghe thấy tiếng khóc, ngỡ ngàng đến sững người, tiếng khóc của làm khó chịu, trong lòng hết sức lo lắng bất an, “Đều là lỗi của tôi, tôi đáng chết, muốn làm gì làm, có được ?Đừng khóc nữa!”

      Trước giờ chưa từng hạ mình, hôm nay trước mặt Ngôn Nại lại trở nên như vậy, đây là cam tâm tình nguyện, con đường theo đuổi vợ của mình sau này có nhiều việc còn khó khăn hơn.

      “Lập tức thả tôi, tôi muốn về nhà, còn nữa, ra ngoài ngay cho tôi, tôi muốn nhìn thấy nữa.”Ngôn Nại khẽ, hoàn toàn tuyệt vọng và bi thương cho số phận của mình rồi.

      Thụy Nhĩ và D vẫn luôn canh giữ bên ngoài, nhìn thấy Tịch Tư bước ra với khuôn mặt u sầu chán nản, hai bên má sưng to, khóe miệng còn có tơ máu. Bọn họ bị khuôn mặt này của thiếu chủ dọa cho trận.

      Tịch Tư dặn dò bọn họ tìm nữ giúp việc đến giặt sạch quần áo của Ngôn Nại, bảo bọn họ đáp ứng mọi cầu của , được chậm trễ phút nào.

      Dung Quý Hàn vẫn ở trong phòng khách đợi câu trả lời của Tịch Tư, chiếc gạt tàn bàn làm việc chỉ nửa buổi tối đầy những đầu thuốc. Phòng của Ngôn Nại ở khách sạn J vẫn chưa trả, trong phòng vẫn bày những món đồ hôm đó mua phố, khẳng định đến đó nữa, cất những món đồ đó trong túi, đợi đến lúc về nhà, mang thẳng đến nhà .

      Ngôn Nại thay quần áo xong, cầu bọn họ lập tức đưa về nước, về nhà, muốn ở lại đây giây phút nào nữa.

      Tịch Tư thay bộ đồ đen thường ngày vẫn mặc, đứng ban công nhìn Ngôn Nại dần dần rời xa, có thể tìm , bù đắp cho những gì gây ra, còn muốn quang mnh chính đại theo đuổi , nhưng phải là bây giờ, trước tiên nuốn xử lí ổn thỏa chuyện của gia tộc, đợi đến khi mọi chuyện ổn định tìm .

      cũng biết ít chuyện ân oán giữa Dung Quý Hàn và nhà họ Ngôn, vừa rồi, khi chuyện điện thoại với Dung Quý Hàn, “Dung, tôi rất thích ấy, sau này luôn bảo vệ ấy, tôi can thiệp đến chuyện của nhà họ Ngôn, tôi chỉ có cầu, đừng làm tổn thương ấy.” muốn tới Ngôn Nại, tin Dung Quý Hàn hiểu ý .

      Ngôn Nại mất tích ba ngày ở nước Z, cuối cùng cũng về nhà, cha Ngôn Nại và Clarence tìm hai ngày bởi vì cha gọi được cho , nên Clarence phải tra thời gian đặt vé máy bay, nhưng cũng thấy thông tin quay trở lại.

      Ngôn Nại giải thích với cha , lúc tản bộ ở thành phố J bị lấy cắp mất túi, điện thoại và chứng minh thư đều ở trong túi. Lý do đó rất miễn cưỡng, nhưng đó vẫn là lý do. Cha Ngôn Nại thấy sao, ông cũng truy hỏi nữa. Con cái lớn rồi, chũng cũng cần phải có gian riêng.

      Ngôn Nại dám với cha, trước mặt ông vẫn tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra, trải qua việc lần này để lại cho rất nhiều ám ảnh. Mỗi khi ra ngoài đều bao giờ mình, chung với Phương Đình Na hoặc bạn cùng lớp. Ngôn Diễn ở thành phố B nữa, bây giờ về sống ở nhà chính của Ngôn gia.Đến buổi tối khi ngủ phải mở đèn mới có thể ngủ. đều gặp ác mộng suốt hai tháng liền, giữa đêm thường giật mình tỉnh giấc.Ngôn Nại vốn là người yên tĩnh, bây giờ càng trở nên trầm tính hơn.Những người bên cạnh đều nhận ra thay đổi của , đều qua loa rằng vì lo lắng cho kỳ thi đại học nên vậy.

      Ông Ngôn nhìn thấy bộ dạng ngày càng gầy yếu của Ngôn Nại, cho rằng kỳ thi đại học đến gần làm cho bận bịu, ông nhiều lần nhắc nhở phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Bà Ngôn cũng rất thương , ngày ngày đều mang canh bổ lên cho .

      Ở nước Y xa xôi, Thụy Nhã và D còn phải chịu nhiều cực khổ từ , đau khổ đó vẫn còn phải kéo dài.D tự ý quyết định, nên bị quăng thẳng xuống biển làm mồi cho cá.Tất cả thuốc kích dục đều bị hủy bỏ, dám làm chuyện cưỡng hiếp khi bị phát giết tha.

      Hôn lễ của hai Dung Quý Hàn được tổ chức theo dự kiến, Đàm Tuyết Thuần kéo tay hai cười ngọt ngào. Nhìn nụ cười mãn nguyện của ấy, đáy mắt Dung Quý Hàn là mảnh đen kịch đầy lo lắng. Từ được hai nuôi lớn, có thể vượt qua được ấy sao?
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53:

      Editor: Tuyền Xù

      Beta: ViVu, Dư Lạc Thuần

      Tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên, Ngôn Nại thi môn cuối cùng xong, ra khỏi trường thi.

      tại toàn bộ tâm tư của trai Ngôn Diễn đặt vào điện ảnh, hôm nay Đình Na thi xong lập tức tới studio chụp ảnh cùng , vì thi tốt nghiệp trung học, hai người xa nhau hơn ba tháng rồi.

      Tuần trước, trai lại lên trang đầu báo giải trí, lần này đối tượng scandal với là tình nhân bé trước kia của , Giang Tư Ức. báo chí đăng hình bọn họ ôm nhau, Phương Đình Na nhìn xong, chỉ vào mấy chỗ hình, xì mũi coi thường,

      “Tiểu Nại tới đây xem nè, gương mặt đào hoa của trai bạn ràng là sắp nổi giận rồi. Bạn nhìn chỗ này , động tác của ấy phải muốn ôm ta, mà muốn kéo ta; còn nữa nơi này là cửa studio, hai người muốn làm chuyện đứng đắn cũng chọn chỗ này. Vừa nhìn biết là người phụ nữ Giang Tư Ức kia chủ động nhào lên, đoán chừng phóng viên cũng được ta tìm trước đó rồi.”

      Phương Đình Na có căn có cứ, cũng chính xác như nhưng những lời vậy, bị công ty đình chỉ hoạt động nên Giang Tư Ức rất cam lòng, ta chạy đến studio dây dưa quấn lấy Ngôn Diễn. Cho nên sau khi Phương Đình Na thi xong lập tức lên đường là vì muốn tới studio giải cứu Ngôn đại công tử, thuận tiện đuổi con hồ ly tinh mặt dày kia .

      Con người ai quản được trái tim của mình, trước kia Phương Đình Na theo đuổi Ngôn Diễn, cũng chỉ xem Ngôn Diễn là đối tượng kết hôn thích hợp, hai người có thể có tình , nhưng ở bên nhau lại rất thích hợp, còn nghĩ sau khi kết hôn can thiệp vào chuyện của nhau. ngờ , khi người ta , tâm tình cũng khác , cầu cũng nhiều hơn, coi như ấy biết đó là do người phụ nữ kia chủ động, Ngôn Diễn cũng đáp lại, nhưng khi ấy xem bài báo xong, trong lòng cũng thoải mái.

      Ngôn Nại tin tưởng Đình Na có thể xử lý tốt chuyện này, tin tưởng mà ấy dành cho Ngôn Diễn làm rất vui vẻ. Sau khi trải qua lo lắng hết lần này đến lần khác, bèn chuyện của cháu Thẩm Tâm với Đình Na. giấu giếm chuyện Thẩm Tâm với trai và cả nhà, nhưng có thể là vì tốt cho nhà họ Ngôn. Tuy nhiên, tại Đình Na và trai quen nhau, coi Đình Na là bạn tốt, cũng nên tình với ấy.

      Lúc vừa tới thời này, mở mắt ra, người đầu tiên mình nhìn thấy chính là Đình Na, ấy luôn đối xử rất tốt với , bất kể làm cái gì ấy đều ủng hộ , lúc cần ấy giúp đỡ, ấy đều chút do dự cố hết sức giúp . Phương Đình Na xác định Ngôn Nại là bạn của mình, chỉ cần là chuyện ấy xác định, đó chính là cả đời.

      Phương Đình Na nghe xong, im lặng lâu, thời gian lâu đến mức Ngôn Nại cho rằng buông tay trai Ngôn Diễn.

      “Tiểu Nại, bạn lo lắng cái gì? Có câu phải người nên tiếp nhận tất cả của người ấy sao? Tất cả cũng bao gồm cả quá khứ của ấy. Nếu mình chọn ấy cũng vì chuyện trước kia của ấy mà canh cánh trong lòng, quá khứ của ấy mình chưa từng tham dự. Mình coi trọng chính là tương lai của mình và ấy.” Phương Đình Na cười khẽ , mình quan tâm chút nào, đó là giả. Nhưng thể vì chuyện quá khứ của Ngôn Diễn mà mất lý trí, ấy rất coi trọng tình cảm bây giờ của bọn họ, ấy dễ dàng chia tay.

      Ngôn Nại với Đình Na đừng kể chuyện Thẩm Tâm với bất kỳ ai, sợ sau khi trong nhà biết, tìm Thẩm Hoan Tình đòi quyền nuôi dưỡng Thẩm Tâm, sau đó lại phải chống lại Dung Quý Hàn, tuyệt đối phải là chuyện tốt. Mặc dù Phương Đình Na cảm thấy khó hiểu với cách làm của Ngôn Nại, nhưng ấy vẫn đáp ứng .

      Kỳ nghỉ, Ngôn Nại ở nhà, ở trong sân chải lông cho Hàm Hàm. Ngày dẫn nó về nhà, bà Ngôn thấy cũng gì, Ngôn Nại liền nuôi nhốt Hàm Hàm ở trong sân, ngày thường là quản gia chăm sóc nó.

      Gần đây S. Nir¬vanaqi đều ở công ty, bọn họ học tập ở nước H. Ngày nào Ngụy Hiểu Thiên cũng bận bịu thấy người đâu. Kỳ nghỉ này, Đổng Song Song và bạn trai ấy cũng như hình với bóng. Phương Đình Na tới studio của trai. Ngôn Nại cảm giác bây giờ mình rất đơn, nghĩ đến hai bạn tốt đều , sờ sờ đầu Hàm Hàm, cảm thấy hơi chán nản.

      Ngôn Nại sống nhàn nhã chưa tới hai ngày chuyện làm hoảng sợ bất lực xảy ra, chu kỳ mỗi tháng đều tới của tháng trước lại chưa tới. Hai tháng này tinh thần của tốt, mỗi ngày hoảng hoảng hốt hốt, vẫn chuẩn bị thi đại học, nên chu kỳ có tới hay cũng hoàn toàn chú ý tới. nghĩ vậy có thể là mang thai, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, thành lũy xung quanh trái tim mà vất vả mới xây lên được trong thời gian qua ầm ầm sụp đổ.

      vội vàng tới tiệm thuốc mua que thử thai, lúc này ở trong phòng vệ sinh công cộng kiểm tra, phút sau que thử thai xuất hai vạch ràng, trong tờ giấy hướng dẫn trường hợp này là mang thai. Ngôn Nại cắn chặt môi, tay run run mở thêm que thử thai nữa, kiểm tra lần nữa, lấy được kết quả giống với lần đầu tiên. Ngôn Nại cảm thấy mọi suy nghĩ đều bay mất, nhất thời trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn dựa vào tường phòng vệ sinh.

      Ngôn Nại hồn bay phách lạc đường, biết nên đâu… Bị bắt cóc, cưỡng hiếp, tại còn mang thai con của người kia, những việc này đều trải qua, mình im lặng chịu đựng. Nhưng bây giờ còn hơi sức đối mặt với nó, tìm được lý do để có thể chống đỡ, mệt quá.

      cứ như vậy, mấy lần va vào người đường, rất nhiều lần ngã xuống đất, giống như mất linh hồn, bộ dáng này thu hút rất nhiều ánh mắt khác thường mọi người.

      Clarence ra ngoài làm việc, lái xe thấy Ngôn Nại ở đường, dáng vẻ khác thường của khiến cau mày. Từ lần cự tuyệt lời bày tỏ
      của , thân thiết với nữa, cảm thấy rất khó xử với việc này. Clarence cũng quản xe có bị nhận giấy phạt hay , dừng xe ven đường, xuống xe, gọi Ngôn Nại mấy tiếng, thấy phản ứng. bước nhanh tới kéo Ngôn Nại vẫn còn về phía trước, quay người lại. thấy mắt Ngôn Nại giống như tro tàn, trong nháy mắt trong lòng sốt ruột lo lắng, sao vậy?

      Clarence kéo Ngôn Nại lên xe, Ngôn Nại có bất kỳ phản kháng nào. cài dây an toàn cho , nổ máy xe chạy về hướng nhà .

      đường cũng mở miệng hỏi gì hết, cho đến khi vào nhà, mới hỏi, “Ngôn Nại, em sao vậy? với được ?” Trong giọng của tràn đầy lo lắng.

      Ngôn Nại đáp, ánh mắt có tiêu cự ngồi im ghế sô pha trong phòng khách.

      Clarence đứng lên, hít sâu hơi, lên lầu lấy hộp y tế xuống. ngồi xổm trước mặt Ngôn Nại, mở bàn tay ra, phía có mấy vết thương máu chảy ra, đây là do lúc nãy ngã xuống. Clarence nhàng xử lý vết thương hai bàn tay của . Hai mắt Ngôn Nại dần dần có tiêu cự.

      “Xảy ra chuyện gì?” Clarence mở miệng giọng hỏi lần nữa.

      Ngôn Nại rút tay về, với , chuyện mang thai là đả kích rất lớn, mới vừa thi tốt nghiệp trung học xong, còn chưa từng , sao có thể tiếp nhận chứ.

      “Clarence, em bị người ta cưỡng hiếp, tại có thai, em phải bệnh viện.” Clarence cho cảm giác tin tưởng và ỷ lại, để vô thức ra. Bây giờ mệt mỏi kinh khủng, sắp cầm cự nổi nữa rồi.

      “Sao lại thế này? Em ràng mọi chuyện cho !” Clarence nghe Ngôn Nại bị người ta cưỡng hiếp, luôn bình tĩnh mà giờ cũng mất bình tĩnh. Gặp chuyện lớn như vậy, còn im lặng , nếu phải hôm nay thấy đường, còn biết xảy ra chuyện gì.

      Bị Clarence lớn tiếng hỏi, mới nhận ra vừa rồi mình gì với , vậy mà lại chuyện đó với Clarence! mặt tràn đầy nôn nóng, cũng lo lắng cho . nhìn thấy chút vẻ khinh thường mặt .

      “Xin lỗi! Vừa rồi quá sốt ruột. Tiểu Nại, em chuyện xảy ra ra , chúng ta cũng giải quyết được ?” Clarence nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình vô cùng nghiêm khắc, giọng tiếp.

      Vẫn luôn là mình chịu đựng, tìm được biện pháp, cần người giúp . Lúc này thể chịu đựng được nữa, gần như sụp đổ chỉ muốn phát tiết ra. Ngôn Nại khóc thành tiếng, là khóc phát tiết, nước mắt to như hạt đậu ra sức tuôn ra ngoài.

      Clarence ngồi xuống bên cạnh Ngôn Nại, đưa tay ôm lấy , tay vỗ lưng an ủi.

      “Là chuyện xảy ra hơn hai tháng trước, ngày đó Đàm Tuyết Thuần hẹn em tới phòng ta chuyện phiếm, sau đó ta cho em mặc quần áo mùa xuân ta mới mua, lúc đó em nghĩ nhiều thay bộ đồ kia. ta ra ngoài lấy thứ gì đó, em ngồi trong phòng khác đợi ta…” Ngôn Nại kể tỉ mỉ chuyện xảy ra ngày hôm đó, sơ suất bị Đàm Tuyết Thuần lợi lụng, làm hình nhân thế mạng thay ta. “Em bị người ta dùng máy bay mang ra nước ngoài, nhốt trong phòng tối, em với bọn họ là bắt nhầm người rồi, nhưng ai có thể nghe hiểu lời em , bọn họ đều để ý tới em.” Sau đó dám ăn bữa tối, bị người ta hiểu lầm trúng thuốc kích dục, người kia biết chuyện nên giúp giải thuốc… Tới hôm nay mới phát mình có thai.

      Hơn hai tháng này, từng nghĩ tới lời của người kia có thể là , hiểu lầm trúng thuốc, muốn giải thuốc cho . Vì nội dung trong tiểu thuyết là nguyên chủ bị người bỏ thuốc, gặp phải cảnh mấy người thay phiên nhau cưỡng hiếp, mà có. Sau khi bọn họ phát bắt nhầm người lập tức thay đổi thái độ với , cực kỳ nhiệt tình, dáng vẻ chỉ sợ tiếp đón được chu đáo. Nhưng vậy sao, là người bị hại!

      Ngôn Nại với Clarence chuyện Đàm Tuyết Thuần, tiếp theo lại đưa tới chuyện Dung Quý Hàn. đến mưu của Hạ Tuế Phiến, vài chuyện biết và có thể đều cho Clarence nghe.

      “Thậy biết Dung Quý Hàn có thù hận sâu sắc gì với nhà chúng ta, ta vẫn luôn muốn phá hủy nhà họ Ngôn.” Ngôn Nại ra chuyện xuyên qua cuốn tiểu thuyết, với Clarence đều là chuyện xảy ra.

      Clarence nhìn gương mặt đầy nước mắt của Ngôn Nại, nghe kể lại, cảm nhận được hoảng sợ và bất lực của , còn có tuyệt vọng có ý chí. ở trong tình cảnh này mà vẫn lo lắng có người gây bất lợi cho nhà họ Ngôn. đau lòng ôm chặt vào lòng, từ giờ trở chịu đựng cùng .

      lát sau, Clarence buông ra, đẩu ra khỏi ngực . đưa tay lấy mắt kính vẫn mang xuống, con ngươi đen nhìn , “ phải em muốn nhìn khi lấy mắt kính xuống sao? Em ngẩng đầu lên nhìn chút .”

      Ngôn Nại dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn, sau đó người cứng đờ, cảm thấy rất khó tin, khuôn mặt Clarence mơ hồ có hai phần tương tự , chủ yếu là mắt , gần như giống như đúc.

      “Theo huyết thống, trai ruột của em. Nhưng thân phận của mãi mãi được người khác thừa nhận, bất kể là ở nhà họ Ngôn hay là nơi người phụ nữ đó sinh ra.” Thân phận là con riêng, biết Ngôn Nại có thể tiếp nhận hay , tiếp tục , “ làm việc ở nhà họ Ngôn là vì muốn trả nợ việc tổng giám đốc Ngôn từng giúp đỡ cuộc sống của , thời gian làm việc ở đấy còn năm nữa, chờ xong năm này rời .”

      Lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Húc Dương, ông ta từng với , ông ta mãi mãi thừa nhận thân phận của , ông ta cung cấp tiền cho , cho đến lúc có thể độc lập về kinh tế, sau đó Ngôn Húc Dương chưa từng tới gặp lần nào nữa. Còn người phụ nữ sinh ra kia, cũng chỉ gặp được lần, trước bảy tuổi sống ở nước D, vẫn luôn do cụ già chăm sóc , trước khi bị đưa đến nước L ngày, người phụ nữ kia tới gặp , cho thân thế của mình, mà thân phận của , cũng giống như vậy, được nơi bà ấy ở thừa nhận. “Người phụ nữ sinh ra tên là Solane, bà ấy là mẹ của Dung Quý Hàn.”

      Clarence có bất kỳ tình cảm gì với cha mẹ đẻ của mình, vẫn luôn xem mình là nhi, có người nhà. Ngôn Nại là ngoại lệ, khiến cảm thấy ấm áp. Lúc trước cũng thích Ngôn Nại, số lần thấy có thể đếm được đầu ngón tay, nhưng giúp dọn dẹp cục diện rối rắm lại có đống lớn. Sau đó thay đổi, bọn họ gặp nhau chuyện cũng nhiều hơn. Thông qua việc đó, cũng hiểu nhiều hơn, coi như em mà thương . ngờ tới lại thích , còn thổ lộ với , biết phải làm sao mới tốt, lúc đó định ra thân phận của mình, nên cứng rắn từ chối .
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liên, Trâu4 others thích bài này.

    5. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Aaaaa, tội nam 9, đáng lẽ ảnh phải ngĩ tới chuyện baby chứ. Ôi may mà mặt hàng tốt như Clarence k phải là nam phụ
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :