1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 41
      Edit: Hà

      Sau mỗi mùa thu hoạch của vườn trái cây mà Lục Thành làm việc, sâu trong lòng đều có ý niệm.

      ngày phải có chính vườn trái cây của chính mình.

      Nhưng mà muốn có vườn trái cây dễ làm mới khó, vừa phải có giống lại vừa có đất, cho dù vườn nhưng đủ 180 lượng đừng mơ tới.

      Trong nhà liên tục gặp chuyện may, số tiền Lục Thành tích góp hoàn toàn đủ dùng, cho nên ở trong hậu viện trồng mười gốc cây đào. Hai năm đầu đào kết trái nhiều, đều để lại cho người trong nhà ăn và đưa cho hàng xóm ít. Năm ngoái buôn bán kiếm lời được năm lượng, năm nay cây cao quả nhiều, thu hoạch mỗi rổ ước chừng ba mươi cân, Lục Thành liền hái xuống vận chuyển vào phủ thành bán lấy tiền lời .

      Hôm nay là ngày thứ ba đến phủ thành. Hai ngày trước đều trực tiếp đem đào đưa đến nhà Ngô gia, cũng bán được phần lớn đào. Hôm nay là nhóm hoa quả cuối cùng, Lục Thành như cũ đưa trái cây tới cho đại gia đình trước, sau đó còn dư lại hai rổ liền đem đến phố ăn vặt bán, vừa bán vừa đợi nàng.

      Bầu trời sáng sớm xanh thẳm như được gột rửa, trong lòng Lục Thành cũng sáng sủa theo.

      Bán hết đào tổng cộng được chín lượng, cộng thêm đợt trước tích góp nữa cho dù nàng đồng cũng có thể giúp nàng chuộc thân .

      Cho nên nhìn thấy Ngưng Hương "lén lén lút lút" tới, mặt Lục Thành kinh ngạc là giả, nhưng vui mừng là .

      Ngưng Hương ngược lại cảm thấy vui vẻ chút nào lại còn bị hù hết hồn. Nhìn quả đào xe lừa còn có những chiếc rổ , nàng thực tin nổi Lục Thành lại vì nàng mà đến đây bán đào, có nhi tử, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm nhi tử làm ngụy trang, nhưng đào phải là muốn có có thể biến ra được.

      Nhưng chỉ muốn bán đào kiếm lời Ngưng Hương tin tưởng lắm.

      "Lục đại ca." Sợ Lý ma ma nghi ngờ, nàng đành miễn cưỡng hỏi thăm, "Trùng hợp vậy sao, Lục đại ca bán đào kiếm tiền hả?"

      Lục Thành ừ tiếng, vỗ đất tay xuống, thân thiện : "Hai người về nhà đúng ? Vừa lúc ta cũng chuẩn bị về, chúng ta cùng nhé?"

      Ngưng Hương lập tức từ chối nhã nhặn: " cần đâu, Lục đại ca còn rổ vẫn chưa bán xong mà, huynh cứ bán hết rồi về, xa như vậy chạy tới chạy lui rất mệt, huynh cũng đừng vì giúp chúng ta mà phải dọn quán sớm, trễ nãi việc làm ăn."

      xong liền dắt Lý ma ma ở bên cạnh cười xem náo nhiệt quay .

      Lục Thành đương nhiên để cho nàng chạy thoát, nhanh chóng chạy tới trước mặt nàng, thấy nàng tức đến đỏ mặt, bất an quan sát người xung quanh, Lục Thành sờ mũi, thần sắc lúng túng thương lượng với Lý ma ma: "Thưa thím, lần trước Từ nương giúp cháu chăm sóc A Nam, nhưng A Nam lại nghịch ngợm đắc tội với Từ nương, cháu vẫn mong có cơ hội xin lỗi nàng, hôm nay nếu gặp được nhờ ngài có thể tạm lánh mua đồ, cháu ở đây muốn xin lỗi với nàng ấy có được ?"

      hươu vượn, dối lại giống như vậy, còn oan uổng để cho A Nam đắc tội với nàng, sắc mặt Ngưng Hương liền khó coi, lạnh lùng : "Ta, ta có giận A Nam, ngươi mau tránh ra !"

      Lần đầu tiên ở chốn đông người bị người khác cản lại, Ngưng Hương vừa vội vừa luống cuống, chỉ biết đuổi kịp suy nghĩ mình vừa gì.

      Lục Thành bất đắc dĩ nhìn Lý ma ma.

      Ánh mắt Lý ma ma từ người chuyển qua Ngưng Hương, thấy khuôn mặt của tiểu nương đỏ bừng, đôi môi đào mím chặt, mắt hạnh lạnh lùng trừng Lục Thành, đâu chỉ là tức giận, mà tức giận còn , nhưng lại giống như căm thù đại hận mà chỉ là phẫn nộ, bộ dáng này của Ngưng Hương càng giống nam nữ thân mật giận dỗi.

      Lý ma ma liền đoán chắc là lần trước đường về nhà Lục Thành cùng với Ngưng Hương xảy ra chuyện gì đó.

      Mặc dù cảm thấy Lục Thành cũng là người tốt, nhưng Lý ma ma vẫn thiên vị Ngưng Hương hơn, giọng khuyên Lục Thành: "Dù sao hai nhà các cháu cũng gần nhau, muốn xin lỗi vẫn còn cơ hội khác cơ mà, cháu cứ ở đây làm ăn thôi."

      Thấy Lý ma ma giúp đỡ nàng, Ngưng Hương an tâm hơn chút ít.

      đầu lại vang lên giọng bình tĩnh bá đạo của nam nhân, "Thím giúp cháu trước được , hôm nay cháu ràng với Từ nương lương tâm cháu bất an."

      Ngưng Hương giận dữ ngẩng đầu.

      Lục Thành cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt hoa đào vừa kiên định lại có vẻ dịu dàng, giống như cả con đường này chỉ thấy mỗi nàng.

      Ngưng Hương tin, di chuyển bước sang bên cạnh.

      Lục Thành bình tĩnh di chuyển sát theo nàng.

      Ngưng Hương tức giận muốn mắng được đánh cũng xong, khuôn mặt nhắn nghẹn tới mức ngày lúc càng đỏ.

      Tuổi của hai người cộng lại cũng bằng Lý ma ma, mà Lý ma ma nhìn hai người quả thực giống như hai đứa bé giận nhau. Quét mắt nhìn bốn phía, thấy ít người chú ý tới bên này, Lý ma ma lập tức hoà giải, thấp giọng khuyên Ngưng Hương: "Thôi thôi, cháu cứ ở đây nghe hai câu , ta mua bánh đậu xanh giúp cháu rồi quay về liền."

      đường nhiều người như vậy, bà cũng cần phải lo lắng Lục Thành động tay chân với Ngưng Hương.

      để Ngưng Hương có cơ hội bướng bỉnh, Lý ma ma cất giọng dặn dò nàng xong rồi mua hai cân đào về nhà cho cháu trai ăn, lấy lý do để hai người chuyện rồi bà bước nhanh mua đồ.

      Ngưng Hương muốn đuổi theo lại bị Lục Thành nắm tay lại.

      "Ngươi..."

      "Nếu nàng ngồi xe của ta về ta liên tục theo nàng, nếu nàng vẫn chịu đáp ứng ta lập tức gọi nàng là vợ." Lục Thành cúi đầu nhìn nàng uy hiếp. Hôm nay nhất định phải chuyện chuộc thân với nàng, nàng cứ muốn trốn , trước tiên đành mặc kệ xằng bậy mới có thể ép nàng đồng ý.

      "Ngươi thả tay ta ra trước !" Ngưng Hương nhìn hai bên đường, tức giận đến sắp khóc.

      "Vợ à." Lục Thành thấp giọng kêu.

      thực có can đảm kêu!

      Ngưng Hương chỉ cảm thấy giọng vang lên giống như sấm nổ bên tai nàng, khiến trong đầu nàng trống rỗng.

      Lục Thành nhân cơ hội nhắc nhở nàng, "Nếu nàng vẫn đáp ứng ta gọi càng lớn, tin nàng cứ thử xem."

      Bị người khác nắm tay ở đường, bị người khác uy hiếp phá hỏng thanh danh của nàng, Ngưng Hương lại có biện pháp nào thoát khỏi tay , nổi giận biến thành vô lực, Ngưng Hương nhịn được nữa cúi đầu khóc, khóc lên tiếng mà chỉ có nước mắt ngừng chảy xuống.

      Nàng trêu ai ghẹo ai sao, bên trong Hầu phủ có Bùi Cảnh Hàn, hiếm khi về nhà lại gặp phải Lục Thành, mỗi người đều bắt nạt nàng.

      Thấy nàng khóc, tay Lục Thành giống như bị bỏng, lập tức buông nàng ra, luống cuống xin lỗi, "Hương nhi, ta... Vợ à!"

      Thấy nàng vẫn chịu nghe lại muốn tránh , Lục Thành chút nghĩ ngợi đành uy hiếp nàng lần nữa.

      Ngưng Hương tức giận đến nước mắt cũng thèm chảy nữa, mạnh mẽ chuyển hướng nhìn tên nam nhân vô lại, "Ngươi..."

      "Ta mua cho A Nam mua con chim ưng."

      Thấy nước mắt vẫn treo khuôn mặt nàng chuyển hướng sang mình, Lục Thành kịp thời , giống như là trẻ con làm chuyện gì đáng được khen ngợi, chờ được mà phải ngay cho trưởng bối nghe. Mắt thấy tiểu nương quả nhiên khiếp sợ quên khóc cũng quên luôn mắng , Lục Thành lặng lẽ thở phào nhõm, tiếp tục : "Chính là lúc ở Bách điểu viên mua cho nó con."

      Trong đầu Ngưng Hương lập tức lên hình ảnh bốn con ưng đứng kệ, toàn thân nó lớn gần bằng A Nam, móng ưng sắc bén, miệng như cái móc, đôi mắt hung ác, những ăn thịt mà còn thích nhất là ăn đồ sống.

      Sắc đỏ mặt biến thành trắng bệch còn chút máu, lúc này lửa giận trong mắt Ngưng Hương chuyển thành trách móc, kìm lòng nổi theo tới chỗ xe lừa bên cạnh, vừa làm bộ chọn đào vừa thấp giọng trách mắng: "Vì sao ngươi lại mua chim ưng hung dữ như vậy cho A Nam? Ngươi sợ A Nam bị thương sao? Lục Thành, cho tới bây giờ ta vẫn chưa thấy người làm cha nào như ngươi hết!"

      "Bởi vì ta hy vọng sau khi A Nam lớn lên có tiền đồ." Thành công hấp dẫn chú ý của nàng, Lục Thành đứng cao nhìn nàng, ánh mắt giống như người thợ săn thành công dụ dỗ thỏ vào bẫy, "Nàng yên tâm, A Nam rất thích nó, lúc ta thuần ưng ôm A Nam cùng nhau dạy, ưng rất thông ming, biết A Nam là chủ nhân của nó nên đả thương nó."

      Ngưng Hương nhíu mi, mắt nhìn hai rổ đào lâu, "Thuần ưng là cái gì?"

      "Chính là khiến nó nhận chủ, nghe lời." Lục Thành cố gắng dùng từ đơn giản giải thích cho nàng, vừa nghĩ lại liền nở nụ cười, "Ngày hôm qua lúc chúng ta hái đào, A Nam ở bên cạnh nghịch ngợm có con châu chấu nhảy đến bên cạnh, A Nam vừa định bắt nó bị “Tướng quân” dùng miệng mổ lấy, A Nam tức giận đuổi theo nó giống như đuổi gà vậy."

      Ngưng Hương nghe đến nhập thần, nàng biết “Tướng quân” nhất định chính là tên mà bọn họ đặt cho con diều hâu kia.

      Nhưng nàng có cách nào tưởng tượng được những con ưng ngày đó có chỗ nào giống con gà, nghi ngờ : "Chim lớn như vậy A Nam sợ sao?"

      Lục Thành lập tức biết nàng hiểu lầm, cười : " phải đâu, ta mua chính là con thứ năm, so với kia bốn con kia hơn chút, nhìn xa chút quả giống như gà mái vậy, ta nghĩ A Nam thực xem “Tướng quân” như là gà."

      Ngưng Hương tưởng tượng ra bộ dáng tiểu tử đáng chạy đuổi theo gà mái, nhịn được cười cái.

      Nàng thích nghe chuyện này, Lục Thành lại tiếp tục kể chuyện dùng vẹt đổi diều hâu, đỡ khiến nàng hiểu lầm tiêu tiền như nước.

      Ngưng Hương có suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ nghe vậy khỏi bội phục Lục Thành thông minh, có thể dụ dỗ chưởng quỹ đổi chim cho .

      Bầu khí căng thẳng lúc trước bất tri bất giác hòa hoãn xuống.

      Vóc dáng Lục Thành cao, xa xa nhìn thấy Lý ma ma trở lại , giọng khẩn cầu: "Từ nương, ta thực có chuyện muốn thương lượng với nàng, nàng ngồi xe của ta lần nữa có được ?"

      Nhắc tới chuyện này mới nhớ, mặt Ngưng Hương lại căng lên, châm chọc : "Ta đáp ứng ngươi liền quấn lấy ta buông sao?"

      Lục Thành thành : " , nhưng ta bảo đảm sau ngày hôm nay bắt nạt nàng như thế nữa."

      Giọng hết sức thành khẩn.

      Ngưng Hương từ chối cho ý kiến.

      Lục Thành biết nàng chấp nhận, cười cười, cầm lấy quả đào đưa cho nàng, "Nếm thử , nhà cây sau hậu viện nhà chúng ta."

      Ngưng Hương nghiêng đầu, muốn ăn đồ của , đồng ý ngồi xe của trở về chỉ là bất đắc dĩ.

      Lý ma ma vừa tới liền nhìn thấy màn này, lắc đầu nở nụ cười, nhìn hai người đứng chung chỗ quả thực như trời đất tạo nên đôi tuấn nam mỹ nữ, sau phút ngắn ngủi vui mừng lại có chút rầu rĩ thay Ngưng Hương. Lục Thành muốn dung mạo có dung mạo, muốn bản lãnh có bản lĩnh, năm mười hai lượng tiền công, cho dù có con trai ở quê cũng là đối tượng tốt để kết hôn, chỉ là Ngưng Hương...

      Nghĩ đến vị thế tử Hầu phủ hai kia, Lý ma ma thầm tiếc hận.

      Ngưng Hương là nương tốt, nếu phải có ngọn núi thế tử kia đè nặng, nàng sớm nhận Ngưng Hương làm con dâu, làm gì còn có chỗ cho Lục Thành.

      "Ma ma về rồi." Trong lúc Ngưng Hương nghiêng đầu liền thấy bà, hơi có vẻ được tự nhiên chào hỏi.

      Lý ma ma bật cười, đưa bao giấy dầu trong tay cho Ngưng Hương, trực tiếp hỏi Lục Thành, " bán nữa sao?"

      Bà vừa tới liền hỏi miễn cho Ngưng Hương lại phiền não giải thích.

      Ngưng Hương yên lặng cúi đầu xuống.

      Lục Thành cất cao giọng : " bán nữa, còn dư lại cũng nhiều lắm, cháu để cho thím cùng Từ nương mỗi người ít, cầm về nhà ăn vẫn tươi mới. Vậy, hai người qua bên kia đợi cháu chút, cháu lập tức đóng xe rồi về."

      Lý ma ma gật đầu, dẫn Ngưng Hương qua bên kia chờ .

      Lục Thành lưu loát thu dọn xe lừa, lúc đánh xe đến gần các nàng, đôi mắt hoa đào thèm che dấu nhìn chằm chằm nương mặc quần màu xanh, càng nhìn càng xinh.

      "Lục Thành là tuấn tú." Lý ma ma cất lời khen tự đáy lòng.

      Trong lòng Ngưng Hương nhàng xì tiếng.

      Ra vẻ đạo mạo, Lục Thành chính là loại người này.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n44 others thích bài này.

    2. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      luc thanh dung la tim moi cach de tiep can ngung huong nha

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 42
      Edit: Hà

      Mùa hè đến, đường về nhà trở nên dài đằng đẵng thoải mái như mùa xuân.

      Mặt trời vẫn chưa lên cao, thế nhưng ánh sáng chói chang xuyên qua những khe lá đến chói mắt, Ngưng Hương ngồi ở phía tây nên cảm thấy sau lưng nóng hừng hực như bị nướng trong lò, bởi vì mặt trời ở hướng đông nam cho nên má trái của nàng cũng bị nóng hơn so với bên phải.

      Tiểu nương cúi đầu ỉu xìu, từ sau khi lên xe câu cũng chưa .

      Lý ma ma tán gẫu với Lục Thành thấy Ngưng Hương như vậy, biết hai người vẫn chưa cởi bỏ được vướng mắc trong lòng, nên cũng chuyện nữa, bà lớn tuổi cho nên sức khỏe bằng Ngưng Hương, từ từ liền mệt rã rời dựa vào thành xe ngủ gật.

      Lục Thành quay đầu lại nhìn, chuyên tâm đánh xe.

      Xe lừa nhanh chậm đến trấn Bạch Hà.

      Ngưng Hương xuống xe tiễn Lý ma ma.

      Lục Thành cũng tới đem nửa rổ đào còn lại chia đều vào chiếc rổ khác.

      Lý ma ma biết chia cho bà, bà vừa từ chối vừa kéo nhi tử Lý Tiến Bảo nhìn chằm chằm Ngưng Hương chịu rời mắt về trong thôn. Lục Thành muốn tặng cho bà liền nhấc rổ đuổi theo, ngăn Lý ma ma lại nhét rổ vào trong tay bà, "Bà đừng khách khí như vậy, nhiều lần chúng ta gặp được nhau như vậy chính là duyên phận, rổ này bà cứ cầm , nếu như lần tới còn gặp trả lại rổ cho cháu sau."

      Ngưng Hương đứng ở phía sau xe lừa, nhìn cái mấp máy miệng.

      Người này hổ là quản ở vườn trái cây, gặp ai cũng giống như sớm biết nhau tám trăm năm rồi vậy.

      Lý ma ma vừa được tặng quà lại nghe thấy lời này cho nên trong lòng khá thoải mái, nếu Lục Thành nhất quyết muốn đưa, bà nhìn sang Ngưng Hương ở bên kia, suy nghĩ chút rồi đem rổ đưa cho nhi tử : "Con nhanh về nhà chuyến đổi qua rổ nhà mình rồi trả lại rổ cho , nương muốn ở đây với Lục Thành ít lời."

      Lý Tiến Bảo ưa gì Lục Thành, muốn nhận đào của , "Lục huynh khách khí rồi, nhà chúng ta mới vừa mua hai cân xong, huynh vẫn nên cầm về bán lấy tiền ." xong nhấc rổ về hướng xe lừa, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nương đứng cúi đầu ở bên kia đường.

      Lục Thành nhíu mày.

      Lý ma ma vừa nhìn thấy nhíu mày liền vội vàng đuổi theo nhi tử, dùng sức nhéo cánh tay của con trai, "Con ăn ta ăn, mau đem về nhà !"

      "Nương..." Lý Tiến Bảo sốt ruột .

      Lý ma ma trừng mắt để cho thương lượng thêm nữa. Bà nhìn ra Lục Thành vừa thành lại nhanh nhẹn, kỳ chính là người cực kỳ bá đạo, hiếm khi được Lục Thành kính lão già như bà vài phần, bà cũng nên vì Ngưng Hương nhận lấy lễ của , kéo lại quan hệ gần hơn mới khuyên được Lục Thành vài câu, nên để cho nhi tử chọc giận Lục Thành, Lục Thành tức giận lại bắt nạt Ngưng Hương làm sao bây giờ?

      Lý Tiến Bảo là nhi tử hiếu thuận, thấy lay chuyển được mẫu thân chỉ đành oán hận rời .

      Lý ma ma đến bên cạnh Lục Thành, đứng ở bên cạnh ruộng lúa vàng rực rỡ rất nhanh có thể thu hoạch được thấp giọng khuyên , "Lục Thành à, thím biết cháu thích Ngưng Hương, nhưng chúng ta cũng nên bắt nạt nàng ấy đúng ? Nàng ấy giận cháu, cháu cứ nhàng chuyện với nàng, được phép lại cưỡng ép nàng giống như trong thành vậy, tính tình Ngưng Hương ta nhất, chỉ thích mềm thích cứng, cháu càng ép nàng nàng nàng ấy càng muốn gặp cháu mà thôi."

      Lục Thành phủ nhận tâm tư của mình, khiêm tốn thọ giáo, "Xin ngài yên tâm, cháu tuyệt đối phải loại người như vậy."

      Lý ma ma gật đầu, cười : "Thím biết cho nên mới nguyện ý để cháu đưa Ngưng Hương trở về, ta lại đau lòng cho Ngưng Hương cha mẹ mà phải bán mình nuôi đệ đệ. Lục Thành, hôm nay thím tin cháu mới giúp cháu dụ dỗ Ngưng Hương, để cho cháu cơ hội hoà giải với nàng, nhưng nếu ngày hôm nay ta nhìn thấy Ngưng Hương có gì đúng, cháu cũng đừng trách ta bẩm báo với phu nhân."

      việc liên quan đến trong sạch của Ngưng Hương, vẻ mặt của Lý ma ma cực kỳ ngưng trọng, lộ ra khí thế quản ma ma của Hầu phủ.

      Lục Thành giận trái lại còn vui mừng, nghiêm túc cảm ơn lão nhân gia, "Ma ma bảo vệ Ngưng Hương như vậy là phúc khí của nàng ấy, cháu thay nàng cảm ơn ngài."

      "Miệng lưỡi bớt láu lỉnh với ta !" Lý ma ma nghe thấy giọng điệu y như Ngưng Hương là người nhà vậy, vừa tức vừa buồn cười, nhìn thấy mặt Lục Thành tia chột dạ, cũng biết Lục Thành có ý bắt nạt người.

      Lý Tiến Bảo nhanh chóng quay lại, Lý ms ms nhìn Lục Thành cái sâu rồi mới cùng nhi tử rời .

      Lục Thành nhấc theo chiếc rổ bên cạnh trở lại xe, sau khi cất rổ mới nhìn nàng, thấp giọng : "Lên xe ."

      xong liền ngồi càng xe.

      Ngưng Hương chậm rãi bước lên xe ngồi tuốt phía sau, cách xa chút rồi lấy bao đồ gối đầu giả bộ ngủ, ràng muốn chuyện với .

      "Nàng muốn biết Lý ma ma gì với ta sao?"

      Lục Thành biết nàng ngủ được, bèn xoay người lại cười hỏi nương co thành con ốc sên phía dưới.

      Ngưng Hương trả lời.

      Lục Thành thấy nàng tức giận như vậy tâm đều nhũn ra, hận thể qua ôm nàng vào trong ngực, để cho nàng chui vào trong lòng .

      "Ma ma là bà ấy biết ta thích nàng, bà ấy còn cảm thấy hai chúng ta rất hợp nhau, còn dặn ta đừng bắt nạt nàng, nàng thích mềm thích cứng."

      đường bóng người, Lục Thành hài lòng trêu chọc nàng.

      Ngưng Hương lặng lẽ siết chặt hai tay, câu cũng tin.

      Thấy nàng vẫn có phản ứng, Lục Thành quét mắt nhìn qua thôn trang gần đó, tạm thời kiềm chế lại rục rịch trong lòng.

      Ngưng Hương vẫn liên tục duy trì tư thế này, thỉnh thoảng lặng lẽ thẳng hai chân ra.

      Thời gian càng ngày càng qua nhanh, mặt trời càng lúc càng nóng, tối hôm qua nàng thiếu ngủ mà sáng nay còn phải khỏi hành sớm cho nên có chút mệt mỏi.

      Nhưng vào lúc này xe lừa đột nhiên lắc lư mạnh.

      Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Ngưng Hương cảnh giác ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy xe lừa từ con đường rộng lớn bằng phẳng bây giờ lại con đường gồ ghề, phía trước ngoại trừ rừng cây thấy chút bóng dáng của thứ gì khác.

      "Ngươi muốn đâu?" Ngưng Hương cực kỳ hoảng sợ, cố gắng giả bộ trấn tĩnh hỏi người nam nhân đánh xe phía trước, mặc dù có lúc nàng sợ căm hận nhưng phần lớn lại cảm thấy là người hàng xóm tốt bụng. Nhưng bây giờ nam quả nữ, Ngưng Hương thấy cũng chỉ thấy sợ hãi, lúc chuyện nhanh chóng lùi về phía đuôi xe.

      Lúc Lục Thành quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dáng nàng thử thăm dò muốn nhảy xuống xe, nếu phải dưới chân có chút dốc khiến xe lừa phải chạy nhanh hơn, chỉ sợ nếu là đường bằng nàng sớm nhảy xuống rồi.

      "Nàng muốn làm gì?" Lục Thành nhíu mày hỏi, "Ngồi xuống , cẩn thận đau chân."

      còn mặt mũi hỏi nàng làm cái gì sao?

      Ngưng Hương tái mặt trừng , "Vì sao ngươi lại vào đây?"

      Trong đôi mắt hạnh của nàng tràn đầy sợ hãi, bỗng nhiên Lục Thành hiểu, sau phút ngắn ngủi khó tin mới tức giận hỏi nàng, "Nàng, nàng nghĩ ta là dạng người nào, trong mắt nàng ta chính là loại vô liêm sỉ như vậy sao?"

      Lý ma ma hiểu , lo bắt nạt Ngưng Hương còn có thể tha thứ, nhưng nàng, trải qua gặp gỡ mấy lần, tại sao còn có thể sợ làm loại chuyện đó với nàng?

      Bị nương mình thích đề phòng mình giống như gặp sói, Lục Thành vừa bực lại vừa ủy khuất, ánh mắt nhìn nàng có chút hung dữ.

      Ngưng Hương vốn sợ , bây giờ lại thấy bộ dạng hung dữ như vậy, còn chịu trả lời câu hỏi của nàng, nàng quá mức sợ hãi, quan tâm gì nữa mà nhảy xuống.

      Lục Thành sợ hãi hét lên, "Đừng nhảy!"

      Nhưng muộn rồi, Ngưng Hương nhảy xuống xe, xe lừa xuống dốc nên có chút nhanh, may mắn nàng ngã vào chỗ lõm nhưng thân thể khống chế được cứ lăn xuống, lại ngoài ý muốn kịp giẫm thấp chân, lúc này liền té ngã. Nàng cảm thấy có chút đau, nhưng khi nghe tiếng thắng xe của Lục Thành, Ngưng Hương lập tức đứng lên, mang theo bọc quần áo chạy lên dốc.

      Dù là con thỏ, đến lúc thoát thân chạy cũng rất nhanh.

      Lục Thành thấy nàng nhanh nhẹn chạy như vậy, giống như là bị thương, tâm liền buông lỏng xuống, nhưng cơn giận dữ lại nổi lên nhanh.

      Hóa ra nàng thực coi là lưu manh sao?

      bị mặt trời nướng bốc khói mà là bực nàng đến bốc khói, Lục Thành như gió đuổi theo nàng.

      Ngưng Hương nghe thấy tiếng bước chân, sợ hãi đến tim như muốn nhảy ra ngoài, đành xuất ra hết tất cả khí lực chạy về phía đường lớn. Nhưng khí lực có lớn hơn nữa cũng chỉ là đại nha hoàn được nuông chiều của Hầu phủ, làm sao địch nổi hán tử nhà nông to khỏe như ngựa, chạy được bao lâu liền bị Lục Thành bắt lại.

      "Thả ta ra!" Ngưng Hương khóc lên đánh .

      bực tức trong lòng Lục Thành đều bị nàng nước mắt tuyệt vọng của nàng dập tắt, lập tức buông tay ra ngăn ở phía trước người nàng, bất đắc dĩ : "Hương nhi nàng hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn thương lượng với nàng muốn giúp nàng chuộc thân thôi, sợ đường lớn có người qua nhìn thấy nên mới nghĩ lại chuyển qua chỗ thanh tĩnh chút, nàng, nàng nghĩ ngợi lung tung gì vậy, ta làm sao có thể đối xử với nàng như vậy được chứ."

      xong lời cuối cùng cũng có chút tức giận.

      Ngưng Hương khi nghe nhắc tới chuyện chuộc thân ngây ngẩn cả người, việc quá mức ngoài ý muốn, cho nên nghe lọt được câu tiếp theo của .

      Vội vã bỏ ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu của nàng, Lục Thành di chuyển bước chân giúp nàng che lại mặt trời chói mắt, từ trong lồng ngực lấy ra túi tiền đưa cho nàng xem, "Đây là hai mươi lượng bạc, nàng đếm xem, nếu thiếu đủ cho nàng chuộc thân rồi. Chủ nhân của nàng giống như là người tốt, nàng sớm chuộc thân mới có thể an lòng chăm sóc cho A Mộc."

      Ngưng Hương cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn túi tiền phình to trong tay .

      Hai mươi lượng bạc, đối với Bùi Cảnh Hàn mà căn bản đáng nhắc tới, nhưng mà đối người nông dân mà chính là hai mẫu đất mười năm mới có được.

      Nhưng thành quả của Lục Thành cứ như vậy mà đưa cho nàng, đưa số bạc mà tích góp biết bao lâu cho nàng.

      Có phải cũng đối xử với Phùng nương tốt như vậy, cho nên mới có được trái tim của Phùng nương, thà rằng bị phụ thân từ bỏ cũng muốn sống chung với ?

      Nếu như từng có tình cảm sâu đậm như vậy, vậy tại sao chỉ mới có năm ngắn ngủi như vậy liền đối tốt với nữ nhân khác?

      Cho dù có nịnh nọt lấy lòng nàng, Ngưng Hương cũng muốn nhận tình cảm đó.

      Chính nàng có tay có chân, có thể dựa vào mình mà tích góp đủ bạc chuộc thân, cần phải dựa vào , muốn thiếu ân của , càng muốn dây dưa với .

      Nghiêng đầu lau nước mắt, Ngưng Hương cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào : "Lục đại ca có ý tốt ta xin nhận, nhưng ngươi và ta quen biết, ta thể nhận bạc mà ngươi khổ sở tích góp được, ngươi..."

      "Cứ cho là ta cho nàng mượn ." Lục Thành nhanh chóng cắt đứt lời nàng, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt nàng, "Hương nhi, ta thích nàng, nhưng ta muốn dùng bạc bức ép nàng hứa với ta điều gì, ta chỉ hy vọng nàng sớm có thể rời khỏi Hầu phủ, cần phải hầu hạ người khác. Nàng có thể từ từ trả cho ta, nếu ta dám dùng bạc ép nàng làm chuyện gì, nhất định bị thiên lôi đánh chết tử tế."

      Từng chữ từng chữ vang lên, thẳng thắn vô tư, dáng người cao ngất như ngọn núi, nguyện vì nàng che gió che mưa.

      Đột nhiên Ngưng Hương khóc nấc thành tiếng.

      Nàng thích , cũng có ý định thích , nhưng vì sao phải đối xử tốt với nàng như vậy, làm cho nàng cảm thấy nếu như cự tuyệt lỗi với vậy?

      ra lời, Ngưng Hương vừa khóc vừa về phía trước, dùng hành động cự tuyệt.

      như vậy mà nàng vẫn chịu cầm bạc, trong lòng Lục Thành trầm xuống, hình ảnh lúc trước mà bỏ qua khống chế lại lên trong tâm trí. Bùi Cảnh Hàn giúp nàng cài hoa lên tóc, ánh mắt ôn nhu dịu dàng, nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu, Lục Thành trong lòng tức giận lần cuối ngăn nàng lại, "Nàng chịu chuộc thân, rốt cuộc là muốn nợ ta, hay là vẫn nỡ bỏ Bùi Cảnh Hàn!"

      Toàn thân Ngưng Hương chấn động, nhìn bàn tay to của nam nhân siết chặt tay mình, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

      quả nhiên là hiểu lầm nàng cùng với Bùi Cảnh Hàn.

      Ngưng Hương rất muốn thừa nhận để tiếp tục hiểu lầm, khiến tức giận rời , khiến muốn xuất ở trước mắt mình nữa.

      Nhưng tại sao nàng lại phải thừa nhận chuyện mà mình làm?

      có tư cách gì mà hiểu lầm nàng?

      Bùi Cảnh Hàn thích khuôn mặt của nàng, Lục Thành thích nàng cũng phải là vì mặt nàng sao? Tính tình Lục Thành gặp người người như vậy, cùng với Bùi Cảnh Hàn có gì khác nhau sao? Nếu như có tiền, chỉ sợ sớm giống như Bùi Cảnh Hàn, có phải mỹ nhân đều nghĩ cách chiếm lấy?

      Chính là người bạc tình, tại sao lại diễn cảnh thâm tình với nàng?

      Liên tục bị hai nam nhân uy hiếp bức bách, oán khí hai đời bị đè nén của Ngưng Hương đều xuất ra, nàng ngẩng đầu lên, châm chọc trừng mắt nhìn người nam nhân phẫn nộ trước mặt, lần đầu tiên lời hung ác đả thương người khác, "Ngươi cứ dây dưa với ta như vậy sợ Phùng nương trời linh thiêng, hối hận nàng mắt mù mới ngươi sao?"

      Lục Thành ngờ nàng có thể như vậy, sững sờ đứng đó.

      Sau khi Ngưng Hương ra cũng có chút hối hận, nàng mím môi vòng qua chuẩn bị rời .

      Mới được bước cổ tay lại bị nắm lần nữa.

      "Ngươi..."

      "A Nam phải là cốt nhục của ta."

      Lục Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh tức giận của nàng, chậm rãi, bình tĩnh .
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n38 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 43
      Edit: Hà

      Sắp tới giờ ngọ, trời nắng chang chang.

      Ngưng Hương đứng ở dốc, trong lòng rối bời, mờ mịt nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Thành.

      A Nam phải nhi tử của , rốt cuộc là có ý gì?

      Là sau khi cưới Phùng nương làm chuyện có lỗi với , hay là lúc Phùng nương sinh con xảy ra bất trắc, cho nên A Nam là ôm từ nơi khác về?

      Nhưng ràng Lục Thành đối xử với A Nam tốt như vậy, giống như là cốt nhục thân sinh.

      Hoặc là, Lục Thành cố ý lừa gạt nàng?

      Các loại suy đoán rối loạn cứ xông ra trong đầu nàng, Ngưng Hương muốn xen vào đời tư của Lục Thành, nhưng hết lần này tới lần khác lại liên quan đến A Nam, mà bé trai này lại rất thích nàng, thích đến nỗi thà rằng được ở cùng với nàng cũng muốn theo phụ thân về nhà, Ngưng Hương nghĩ đến liền kìm nén được tò mò.

      Hơn nữa...

      "Nàng vẫn muốn đứng đó sao?" Lục Thành đánh xe lừa ngừng ở trong rừng cây bên cạnh, quay đầu lại vẫn nhìn thấy nàng vẫn đứng ở chỗ đó bèn cất giọng hỏi.

      Chuyện của A Nam có thể giấu diếm bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối thể lừa gạt nương mà muốn kết hôn, càng thể để cho nàng bởi vì chuyện này mà hiểu lầm đa tình.

      Ngưng Hương nhìn về phía lại nhìn vào rừng cây u bên cạnh, trong lòng thực vẫn còn sợ hãi.

      Có lẽ đáy lòng nàng vẫn tin tưởng Lục Thành là người tốt, nhưng lỡ có chuyện sao?

      Nhưng nàng qua cũng được, Lục Thành cầm bọc đồ của nàng , ở trong đó còn có bộ đồ lót tắm rửa.

      Đành bất chấp vậy, Ngưng Hương cúi đầu về hướng xe lừa.

      Thấy nàng cuối cùng cũng chịu tới, Lục Thành lại vào trong phía rừng .

      Ngưng Hương muốn vào trong đó, dừng ở bên cạnh xe lừa cách khá xa mới thấp giọng gọi , "Ngươi muốn cứ ở đây ."

      Lục Thành nhìn nàng lại nhìn xung quanh chút, đột nhiên cầm bao đồ trong tay treo lên nhánh cây.

      Ngưng Hương tức giận đỏ mặt, siết chặt nắm tay mặt nhăn nhó : "Ngươi muốn cũng sao, cùng lắm ta cần mang bao đồ cho khỏi nặng!"

      Nàng xoay người muốn trở về, cứ khăng khăng lừa gạt nàng vào trong rừng khẳng định là có ý tốt.

      Lục Thành nhìn nàng, cười : "Nàng cần vậy bao đồ chính là vật vô chủ, để ta nhìn chút bên trong có đồ gì mà A Đào có thể dùng hay ." Vừa vừa cố ý chậm chạp lấy bao đồ, chỉ về nhà ở đêm mà nàng cũng mang theo bộ y phục khác để mặc trở về, có thể thấy được nàng rất thích sạch , tin bên trong có nội y của nàng.

      Tay còn chưa đụng tới bao đồ tiểu nương bên đường tức giận chạy tới.

      Lục Thành kìm lòng nổi đứng dưới bóng cây nhìn nàng nhanh chóng chạy lại gần.

      Ngưng Hương để ý tới , chỉ muốn lấy lại bọc y phục của mình, đáng tiếc Lục Thành treo đồ quá cao nàng với tới.

      Ngưng Hương mím chặt môi, trừng mắt với , "Ngươi đừng khinh người quá đáng!"

      "Ta chỉ muốn tìm chỗ mát mẻ để chuyện với nàng mà thôi." Lục Thành to vẻ hết sức vô tội , "Chỗ đó khi đường có người qua thấy chúng ta, chẳng lẽ nàng muốn để người khác hiểu lầm..."

      "Vậy trước tiên ngươi đem bao đồ trả cho ta ." Ngưng Hương nghiêng đầu, cắt đứt lời ái muội của .

      " xong trả lại cho nàng." Lục Thành thả giọng mềm mỏng đảm bảo.

      Ngưng Hương mấp máy môi nhìn về phía đường lớn, cảm giác như người qua lại đường có thể nhìn xuyên qua khe hở thấy nàng, nàng liền chuyển phương hướng mượn thân cây che chở cho mình, nhìn mặt đất dưới chân : "Vậy ngươi mau ."

      Lục Thành đè nén do dự xuống, tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, "Hương nhi, việc này có quan hệ đến A Nam, nàng đừng với người ngoài, ta muốn A Nam lớn lên nghe được mọi người linh tinh khiến nó khó chịu."

      Nghe thấy như vậy, Ngưng Hương còn chưa hiểu chuyện gì cũng đau lòng thay A Nam, chẳng lẽ A Nam biết càng khó chịu hơn sao?

      Ánh mắt chuyển qua ống quần của , Ngưng Hương gật đầu, suy nghĩ chút lại bổ sung: "Kỳ ngươi cũng cần phải cho ta biết..."

      " ra lúc Phùng nương tìm ta chỉ hy vọng ta cưới nàng, mà ta cũng chỉ gặp qua nàng ấy lần mà thôi." Lục Thành trực tiếp cắt đứt lời nàng, giọng càng lúc càng lên cao, Phùng nương cứu muội muội của như thế nào, bị gia đình kế mẫu bức hôn nàng với biểu ca ra sao, cùng với lai lịch cốt nhục trong bụng nàng chịu cho biết. Lục Thành đem đầu đuôi việc đều , bởi vì biết nương mình thích tâm địa thiện lương, tuyệt đối phải là người thích xấu với người xung quanh.

      "Khối ngọc bội của A Nam hẳn là do phụ thân của nó lưu lại, ta cũng có nghe ngóng qua những người mà Phùng nương có thể tiếp xúc, nhưng lại có bất kỳ manh mối nào."

      "Cho nên ngươi liền coi A Nam là con trai ruột của mình mà nuôi?" Ngưng Hương từ từ ngẩng đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, đau lòng thay A Nam.

      Lục Thành nhìn xem đôi mắt nàng lấp lánh ánh nước, trầm mặc lát mới : "Đúng, ta hứa với Phùng nương nuôi dưỡng A Nam trưởng thành, nàng, nàng có ghét bỏ ta nuôi dưỡng hài tử của người khác ?"

      Trước khi gặp được nàng, có người trong lòng, biết được việc kết hôn đó ảnh hưởng tới cái nhìn của các nương khác đối với . Bây giờ nàng lại đến, Lục Thành liền đoán ra được điều nàng băn khoăn trong lòng, nàng bằng lòng chăm sóc con trai của người khác sao? Bằng lòng tương lai dùng tiền của mình cưới vợ cho A Nam ?

      Lần đầu tiên trong lòng Lục Thành cảm thấy hoang mang.

      Lần thứ hai,

      có thể bám nàng chặt cho đến khi nàng thích mình, nhưng thể ép buộc nàng nuôi dưỡng hài tử của người khác, mà cũng thể vứt bỏ A Nam chăm sóc. Nếu như nàng vì chuyện này mà ghét bỏ , nên làm gì bây giờ?

      Ngưng Hương chút cũng cảm thấy Lục Thành làm như vậy là có lỗi ngược lại lại hết sức kính nể Lục Thành, giữ vững lời hứa đối với ân nhân.

      Mà vấn đề Lục Thành muốn hỏi nàng, Ngưng Hương lý giải thành Lục Thành hỏi nàng có phải cảm thấy ngốc hay , nàng rủ mắt, tự đáy lòng khen: "Lục đại ca coi trọng lời hứa với ân nhân, đối với A Nam như con trai thân sinh, là người tốt chân chính..."

      Đáy lòng Lục Thành thấp thỏm đột nhiên nhảy lên mừng rỡ như điên, xúc động cầm lấy tay nàng. Ngưng Hương sợ hết hồn, mới định mắng Lục Thành lại mở miệng trước hưng phấn : "Hương nhi, nàng thực bằng lòng cùng ta nuôi dưỡng A Nam sao?"

      Đôi mắt hoa đào của quá mức sáng ngời, lời ra cũng đầu đuôi, Ngưng Hương sững sờ trong chốc lát mới hiểu được sai ở đâu, vừa rút tay về vừa nhìn ngực lúng túng giải thích: "Ta phải là có ý đó, ý ta là ngươi chăm sóc A Nam xuất phát từ lời hứa, chỉ cần ngươi ra tình hình thực tế có ai hiểu lầm nữa ngươi bạc tình nữa... Lục đại ca, ngươi đừng như vậy..."

      Đôi tay nam nhân giống như cái kềm, Ngưng Hương đổ toàn thân mồ hôi cũng thoát khỏi, nàng vừa thẹn vừa vội, biết là người tốt đội trời đạp đất, phải giống như Bùi Cảnh Hàn cao cao tại thượng để nha hoàn như bọn họ vào trong mắt, nàng mềm giọng cầu xin .

      Bàn tay tiểu nương vừa lại vừa trơn, so với bàn tay mập của A Nam còn mềm mại hơn, Lục Thành luyến tiếc muốn buông ra, lại bởi vì nàng còn cự tuyệt quyết liệt giống như trước, cho nên lá gan Lục Thành cũng to hơn, cúi đầu nhìn nàng nghiêng khuôn mặt nhắn đỏ hồng , "Hương nhi, người khác hiểu lầm hay ta quan tâm, ta chỉ để ý suy nghĩ của nàng mà thôi, tại chúng ta đều với nhau như vậy, vậy nàng cho ta biết nàng còn chỗ nào thích ta sao?"

      Khuôn mặt dựa vào quá gần nàng, mang theo hơi thở mùi hương đào phả vào mặt nàng, tâm ý Ngưng Hương hoảng loạn, trong lúc nhất thời căn bản thể nghĩ ra được còn có khuyết điểm gì, nhưng phải là có khuyết điểm có nghĩa là nàng nhất định phải thích chứ?

      "Ngươi, ngươi buông tay ra trước ..." Nàng cúi đầu càng thấp hơn, cố gắng nghiêng về bên bên đẩy ra.

      Nhưng vừa mới nhích được chút bên con đường lớn đột nhiên truyền đến vài tiếng huýt sáo lảnh lót, kèm theo tiếng cười đứng đắn của các nam nhân, thậm chí còn có người lớn tiếng , "Tiểu tử trong rừng cây kia, muốn ôm vợ về nhà ôm , ban ngày ở bên ngoài muốn làm chuyện gì đó!"

      Trong đầu lập tức nổ oanh tiếng, Ngưng Hương vội vàng lùi về phía sau thân cây, xấu hổ và giận dữ đều tới, nước mắt lập tức rơi xuống, "Đều tại ngươi..."

      Hại nàng bị người khác trông thấy, về sau còn sống thế nào được?

      nương tự nhìn người nhìn mình tuyệt vọng khóc lên.

      "Yên tâm, bọn họ cách khá xa, nhiều nhất chỉ thấy chân chúng ta mà thôi, tuyệt đối thấy mặt." Lục Thành là đại nam nhân, da mặt dày, quan tâm bị người khác trêu chọc, nhưng biết nàng da mặt mỏng, mắt thấy Quách lão tam đánh xe la còn cố ý thả lỏng tốc độ, Lục Thành nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài che đầu hai người lại giống như cái lồng.

      tay siết chặt tà áo chống đỡ ở thân cây, tay kéo vạt áo phía dưới, đem nàng che chắn bên trái thân thể lọt được khe hở, Lục Thành cúi đầu, giọng khàn khàn vào lỗ tai: "Như vậy bọn họ nhìn thấy, ngày mai đổi y phục khác cho dù có gặp lại bọn họ cũng nhận ra nàng."

      Ngưng Hương sớm choáng váng rồi rồi.

      Toàn thân cứng ngắc.

      Bởi vì Lục Thành cởi áo ra để bao lại bọn họ cho nên nàng nhìn thấy tình hình phía sau lưng , ngược lại lại thấy được lồng ngực của lộ ra, màu da giống như màu lúa mạch, da thịt rắn chắc căng cứng, so với Bùi Cảnh Hàn còn khiếp người hơn, bởi vì tư thế của nàng hầu như muốn áp vào ngực . Ngưng Hương đành hoảng loạn nhìn xuống đất,nhưng lại đối mặt với cơ bụng của rắn chắc như hai hòn đá , phía dưới rốn lại có đường chỉ đen nhánh nhàng lại hết sức ràng, liên tục phập phồng...

      Ngưng Hương nhắm mắt lại, hô hấp đột nhiên dồn dập lên, tay phải lặng lẽ níu chặt cái áo chống đỡ ở thân cây, hận thể để tia sáng cũng chiếu vào được, hận thể vừa rồi có mở to mắt nhìn , cũng thể nhìn thấy gì hết.

      Nhưng hô hấp của nàng thổi vào ngực .

      Bên trong chật hẹp mờ tối, tiếng tim đập thùng thùng của Lục Thành ràng có thể nghe.

      sâu nhìn nàng khép chặt đôi mắt, đôi mắt hoa đào của vào lúc này giống như biến thành đôi mắt ưng sắc bén, thấy ràng bộ dáng nàng căng thẳng ngượng ngùng.

      "Huynh đệ che che lấp lấp làm gì vậy, có khí phách cho chúng ta nhìn chút!"

      " có bắt nạt đệ muội , có cần chúng ta giúp muội dạy bài học ?"

      đường lớn, xe la Quách lão tam từ từ tới đối diện bọn họ, các nam nhân cần biết cưới vợ hay chưa cưới, đều huýt sáo ồn ào theo, lời hết sức thô tục, nhưng hẳn mang theo ác ý. Đại hán nông dân có mấy người chưa từng cười đùa giỡn như vậy?

      Đánh xe la chạy ngang qua nhìn náo nhiệt, Quách lão tam nhìn chằm chằm tiểu nương tử làn váy xanh đứng sau gốc cây, vui tươi hớn hở đánh con la roi, mang theo các nam nhân xe cười thô lỗ dần dần xa.

      Thế nhưng chút ít thanh vẫn còn xoay quanh ở bên tai Lục Thành.

      Ôm vợ, hôn vợ, bắt nạt nàng...

      Có dũng khí sao?

      Lục Thành có dũng khí ?

      Hô hấp càng ngày càng nặng, càng ngày càng nóng, Lục Thành cố gắng che dấu bản thân nuốt xuống. Mồ hôi trán lăn xuống rơi vào hai bên tóc mai của .

      Ngưng Hương sớm nhận ra có chỗ thích hợp, mặc dù vẫn còn sợ hãi tiếng chuyện chiếc xe lừa xa, nhưng Ngưng Hương lại càng sợ nam nhân ở trước mắt hơn, nàng nhàng buông lỏng tay ra, run sợ nhắc nhở , "Lục đại ca, bọn họ rồi, chúng ta..."

      Lời còn chưa dứt, nam nhân đỉnh đầu giống như phát ra tiếng rên khó chịu, Ngưng Hương theo bản năng lui về phía trái trốn, lại bị mãnh liệt đẩy dựa vào tàng cây.

      "Lục..."

      Khó khăn lắm mới phát ra thanh môi bị chặn lại, như con sói cực đói, trực tiếp xông vào, thô lỗ lại ngang ngược.

      Ngưng Hương ô ô giãy giụa, móng tay ở người ấn xuống.

      Lục Thành hoàn toàn để ý, đầu gối đè lại chân nàng muốn thoát thân, toàn tâm toàn ý hưởng thụ chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

      Quả nhiên còn mềm mại hơn, còn trơn hơn cả đậu phụ vừa mới ra lò.
      Yên Hoa, 13emap, peunv37 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 44
      Edit: Hà

      Lục Thành là đại nam nhân hai mươi hai tuổi.

      Nếu tính là người trong thôn bình thường so với nhà bình thường cũng thành thân, nhưng vào tuổi này mà vẫn chưa thành thân cũng là tương đối hiếm thấy. Trừ phi là có bộ dạng thực dễ nhìn, hoặc là trong nhà nghèo cho nên nhà muốn gả, bình thường vừa hai mươi đều lập gia thất.

      Lục Thành cũng nôn nóng cưới vợ, lòng nghĩ muốn tích góp ít tiền nuôi gia đình, nhưng sau khi gặp được Ngưng Hương, trong lòng chỉ còn lại chuyện cưới vợ mà thôi, ban ngày nhớ nàng, buổi tối càng muốn có nàng hơn, nhu cầu nam nhân ở phương diện kia giống như bị đè lại nhiều năm, tại đột nhiên tìm được lối ra đành tiết ra miệng, lúc bộc phát tất nhiên càng mạnh hơn so với người bình thường.

      Huống chi người thích còn là nương ngàn dặm mới tìm được , toàn thân lại có chỗ nào câu dẫn người.

      Vì vậy Ngưng Hương càng giãy dụa càng áp nàng chặt hơn, lồng ngực dày như bức tường nghĩ cách nghiền nàng, mà nàng sức yếu, thân thể lại yếu đuối bị áp sát vào cành cây, cảm nhận rất đôi chân thô to của nam nhân dán sát vào người làm cây dương thụ nàng rung lên.

      Trời nắng chang chang cơn gió, trong rừng những cành cây khác đều ủ rũ, còn cành bên này lại bị buộc đung đưa theo từng tiết tấu của họ.

      Chim chóc đều bị kinh động bay mất, mà cái lồng ở đầu của hai người cũng sớm rơi xuống.

      Sống lưng màu lúa mạch bóng loáng ra, nam nhân chỉ còn mặc cái quần, tay ôm chặt eo người , tay kia lại biết đặt ở đâu. Nếu nhìn từ đàng xa chỉ thấy phần eo lộ ra ngoài, hoàn toàn nhìn thấy nương, giống như nam nhân ôm cây to cọ cọ, khuỷu tay phải khẽ lay động, dựa theo biên độ kia giống như là xoa cái gì.

      Lục Thành biết tay mình đặt ở đâu.

      Đặt ở chỗ từng vô tình đụng phải, vô tình nhìn thoáng qua chỗ ấy, lúc đó còn nghĩ tới bánh bao, bây giờ đụng phải Lục Thành mới phát mình là người nhà quê chưa từng trải mùi đời. Bánh bao sao có thể so với nàng? Chỉ sợ nếu đây là bánh bao sớm nhào nhặn thành từng mảnh vụn, làm sao giống như bây giờ...

      Đây là chỉ đụng chạm cách y phục, nếu như dò xét vào trong là mùi vị gì đây?

      Lý trí hoàn toàn biến mất, chính nhờ vào lòng kích động mà nhao nhao muốn thử đột nhiên trong miệng nếm được mùi máu.

      Lục Thành hoảng sợ ngẩng đầu, còn chưa thấy nàng làm sao mặt đột nhiên ăn cái tát mạnh.

      đau nhưng lại đánh cho lý trí của trở về.

      Lục Thành cúi đầu liền thấy nàng ngã ngồi dưới đất, cái trán chống đỡ hai đầu gối, hai tay che mặt khóc hu hu, khóc như muốn trút ra hết nước mắt, như nhi bị người khác khi dễ lại nhà để về.

      Nhiệt độ người nhanh chóng bay hết, nghe thấy tiếng khóc nàng hết sức day dứt, Lục Thành cảm thấy hối hận, ngồi xổm xuống đỡ nàng, "Hương nhi..."

      "Cút!" Ngưng Hương ngẩng đầu hung hăng đẩy .

      Lục Thành ngồi bên cạnh cân bằng tốt bị nàng đẩy cái lảo đảo bước lui về phía sau, kinh ngạc nhìn đôi môi nàng phát sưng lại còn chảy máu, chật vật đáng thương. Rốt cuộc ý thức được mình làm chuyện gì, Lục Thành thực hối hận, vội vã quỳ đến trước người nàng, "Hương nhi..."

      "Ba" tiếng, Ngưng Hương dùng hết sức lực toàn thân lại cho bạt tai. Nàng cực hận, lúc đánh thân mình nàng đột nhiên nâng lên cao, cho nên tát này so với lúc nãy lại vang lên nặng hơn.

      "Súc. Sinh!"

      Đánh còn chưa đủ, Ngưng Hương đỏ mắt phun ngụm nước bọt vào , tiếp theo cũng thèm nhìn mà đỡ gốc cây nghiêng ngả đứng lên, xoay người liền chạy nhanh về hướng đường lớn bên kia, chỉ muốn mau chóng rời khỏi rừng cây mới nhớ lại y phục người còn loạn. Ngưng Hương cúi đầu sửa sang lại nhìn thấy y phục bên trái nhăn nhó, nghĩ đến vừa rồi bị thô lỗ khi dễ, Ngưng Hương lại bi phẫn ngồi xổm đất bật khóc thành tiếng.

      Nàng thực cho rằng Lục Thành là người tốt, nhưng đối xử tốt với người khác cũng chứng tỏ đối xử tốt với nàng.

      Nếu như thích nàng, vậy nên để ý suy nghĩ của nàng mà cưỡng bách nàng, mấy lần như vậy đối với nàng, vậy cùng với Bùi Cảnh Hàn có gì khác nhau? còn bằng Bùi Cảnh Hàn, ít nhất đời trước lúc Bùi Cảnh Hàn lần đầu tiên bắt nạt nàng chỉ đè ép thân nàng, có chạm vào ngực nàng.

      Nếu như là Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương hận chán ghét cảm thấy thất vọng, nhưng Lục Thành...

      trách bọn họ, trách bọn họ, đều do gương mặt này của nàng, chỉ trách khuôn mặt ma quái này của nàng câu dẫn nam nhân, câu dẫn từ con cháu quan lớn đến hán tử nhà nông đều muốn ức hiếp nàng!

      Đời trước lần lượt chịu đựng Bùi Cảnh Hàn là vì hy vọng có đường rời phủ, đời này lại đụng phải Lục Thành, chỉ sợ cho dù nàng rời khỏi Hầu phủ nhưng chỉ cần Lục Thành buông tha nàng, phải nàng vẫn được bình an như cũ sao?

      Bọn họ muốn chính là gương mặt này của nàng, nếu có nó tốt rồi.

      Sau khi suy nghĩ ràng, Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn thấy nhánh cây khô bên cạnh, nàng cầm lấy định cào lên mặt mình.

      "Nàng điên rồi!" Lục Thành đuổi tới lại cho rằng nàng muốn đâm vào cổ tìm cái chết, hù dọa muốn rơt tim ra ngoài, vài cái đuổi tới gần kịp thời nắm lấy cổ tay nàng, đoạt lấy nhánh cây kia ném xa, thuận thế đem nương quỳ mặt đất kéo đứng lên, cầm tay nàng trừng mắt rống lên, "Chỉ vì ta mạo phạm nàng lần mà nàng liền tìm chết sao?"

      biết sai rồi, nhưng rốt nàng ghét , muốn gặp đến mức độ nào, cho nên mới thà rằng chết cũng để cho có cơ hội chuộc tội chứ?

      Nếu như nàng đối với chút thiện cảm nàng nghĩ tới cái chết!

      Bị nàng tát hai bạt tai nhưng cũng làm buồn bực vì hành động tự sát của nàng, khiến khó chịu đến mức...

      Nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch thê thảm đầy nước mắt của nàng, Lục Thành có cách nào phát hỏa với nàng, đành quyền đánh vào thân cây bên cạnh.

      Ngưng Hương bị hù dọa sợ run cả người, theo bản năng nhìn sang thấy mu bàn tay chảy đầy máu.

      Lá gan Ngưng Hương trước giờ lớn, tại lại thấy Lục Thành chảy máu, nàng đột nhiên sợ hãi, khó có thể tưởng tượng nếu vừa rồi cành cây đó quẹt ở mặt mình đau đớn cỡ nào, trong nháy mắt lại nghĩ tới lúc này đệ đệ cùng cả nhà đại bá mẫu đợi nàng về.

      tìm cái chết chỉ khi bị áp bách gian nan chịu nổi mới xúc động có ý niệm đó trong đầu, có người trong cơn xúc động có người ngăn cản bỗng nhiên ngơ ngẩn cuối cùng lại chết , lại biết có ai biết hối hận hay , có người bị người khác ngăn cản đến khi xúc động vừa qua cần người khuyên mà bản thân hối hận trước.

      Ngưng Hương chính là vì cuộc đời này lại có người bắt nạt nàng cho nên mới thiếu chút nữa chịu nổi

      Bây giờ có người đem nhánh cây cho nàng, cái gì nữa nàng cũng cào làm bị thương chính mình.

      đáng, đáng bởi vì chuyện này mà hành hạ bản thân để cho cả nhà lo lắng.

      phải là chỉ bị Lục Thành chiếm tiện nghi lần sao? Lại phải chưa từng trải qua, coi như bị con chó khác gặm là được rồi.

      Sau khi suy nghĩ minh bạch, mắt Ngưng Hương lại hướng về bao đồ còn treo cây của mình, nàng lần nữa về phía đó, nhặt nhánh cây tương đối dài cách đó xa chuẩn bị móc bao đồ xuống.

      "Ta chạm vào nàng nữa có được ?!"

      Mắt thấy nàng còn muốn tìm cái chết, Lục Thành nghẹn muốn hộc máu, tới đá cước bay nhánh cây kia, mảnh cây vỡ vụn xẹt qua bả vai nàng oán hận : "Ta chạm vào nàng, nàng thích ta, ta cũng vậy bám nàng nữa, như vậy nàng hài lòng chưa?"

      Lúc còn đuổi theo Ngưng Hương rũ mắt xuống, nghe thấy như vậy mắt nàng lóe sáng lên.

      Đúng rồi, vừa mới hiểu lầm nàng muốn tìm cái chết đúng ?

      Cắn cắn môi, Ngưng Hương quét mắt qua mu bàn tay bị thương, gì.

      Khuôn mặt nhắn của nàng trắng bệch, giống như khúc gỗ đứng đó vẫn chưa nghĩ thông suốt, Lục Thành nhìn mà tự trách, lại còn đau lòng thôi.

      rất thích nàng, xúc động phạm sai lầm cũng là bởi vì thích nàng.

      Nhưng nàng cần , thà rằng chết cũng cần .

      Lục Thành ngửa đầu nhìn trời, hồi lâu mới thở hơi sâu, buông vai nàng ra, trầm giọng khuyên nhủ: "Ta thực bám theo nàng nữa, nàng cũng đừng có ý nghĩ ngốc nghếch mà tìm cái chết, A Mộc mới năm tuổi, nàng chết thằng bé phải làm sao bây giờ?"

      Nhắc tới đệ đệ, Ngưng Hương nghiêng đầu, ủy khuất nghĩ đến đệ đệ ruột sống nương tựa lẫn nhau liền nhịn được rơi nước mắt.

      Lục Thành biết nàng còn muốn tìm cái chết , nhìn nàng cái rồi đến dưới tàng cây, rồi lại đem bọc đồ của nàng lấy xuống, khoác ở vai mình nhìn nàng : " thôi, lần cuối cùng ta đưa nàng về nhà, xe Quách lão tam qua, nàng như thế trở về nhất định khiến Thu Nhi suy đoán chúng ta có phải là tức giận nhau hay , dù sao về sau cũng gặp lại, tội gì trước khi chia tay lại khiến bọn họ suy nghĩ lung tung?"

      Ngưng Hương nhìn ống quần của , chậm rãi gật gật đầu.

      Người này lúc bắt nạt nàng làm việc là chững chạc .

      Hận sao?

      Lúc ấy là hận, nhưng bây giờ khóc lóc xong cũng khiến quyết định dừng tay, Ngưng Hương chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, chỉ mong được làm được.

      làm được sao?

      đối với Phùng nương tín nghĩa như vậy mà.

      đường lời đến bên cạnh xe lừa, Lục Thành đem bọc đồ của nàng trả lại cho nàng, "Lên xe ."

      Ngưng Hương tiếp nhận bao đồ, nhìn cái dốc cao thấp giọng :"Tới đường lớn rồi lên."

      Lục Thành kiên trì nữa mà dắt xe lừa cua quẹo, đầu cũng quay lại lên dốc.

      Ngưng Hương yên lặng sau lưng .

      Rất nhanh đến đường, Ngưng Hương thấy đứng phía trước đợi nàng nàng liền lên xe trước, quay mặt về phía sau xe.

      Lục Thành nhìn nàng cái, mím môi, tiếp tục đánh xe.

      Xa xa nhìn thấy tỷ đệ Từ Thu Nhi ở cửa ngã ba phía trước chờ nàng, Lục Thành mới nhìn phía trước tạ lỗi với nàng, "Chuyện hôm nay là ta có lỗi với nàng, ta biết ta làm như nào nàng cũng tha thứ cho ta, nhưng ta lòng hy vọng nàng có thể sớm ngày ra ngoài phủ tự do tự tại, Từ nương, nàng bây giờ còn thiếu bao nhiêu bạc, ta cho nàng mượn được ?"

      " cần, ta tích góp được rồi." Ngưng Hương ngồi sau xe , giọng xa cách.

      Lục Thành thức thời ngậm miệng lại, đến trước Từ Thu Nhi với A Mộc mới thân mật như trước.

      Từ Thu Nhi đoán có ý với Đường tỷ, lên xe sau hướng về Ngưng Hương nháy mắt ra hiệu, bởi vì Ngưng Hương bị Lục Thành làm bị thương phía trong khóe môi cho nên tiểu nương cũng nhìn ra khác thường.

      Ngưng Hương giả vờ như thấy, cười hỏi chuyện gần đây trong nhà, phút đồng hồ sau tỷ đệ ba người xuống xe, vẫn như mấy lần trước tạm biệt Lục Thành.

      Lục Thành gật đầu rồi tự mình đánh xe trước.

      Sắp tới đầu thôn Liễu Khê, chợt nhớ tới xe còn có đào để cho nàng.

      Lục Thành quay đầu lại nhìn thân ảnh tỷ đệ Từ gia xa xa sớm biến mất.

      Nhìn lại rổ đào, Lục Thành cười khổ, kỳ muốn đưa nhưng chắc nàng cũng chịu nhận rồi?

      hào hứng ban đầu trơ trụi trở về nhà.

      A Nam ngồi xổm trong sân xuỵt xuỵt thấy phụ thân về, tiểu tử cao hứng gọi to phụ thân.

      Vừa qua tuổi A Nam càng ngày càng lớn, có thể tự mình nghiêng ngả đoạn đường, cũng gọi phụ thân.

      Nhìn thấy nhi tử hoạt bát đáng , trong lòng Lục Thành hơi thư thái chút, xuống xe tháo dây buộc lừa cẩn thận rồi mới đến bên cạnh nhi tử, hôn bé mạnh, "A Nam có nhớ phụ thân ?"

      A Nam ngoan ngoãn gật đầu, hôn xong phụ thân cái đầu nhìn về hướng xe lừa, chỉ đào cười hưng phấn, vô tình hạ chân vừa vặn đụng phải bên hông Lục Thành bị Ngưng Hương làm bị thương.

      Mùi vị dưới tàng cây đè nàng lần nữa vọt lên tới ngực.

      Lục Thành cúi đầu, sờ tay lên hà bao treo cổ nhi tử, giọng hỏi nhi tử, "A Nam còn nhớ ai cho con vật này ?"

      "Nương!" A Nam trong trẻo , cho dù bé quên "mẫu thân" là ai, có bộ dạng như thế nào.

      Lục Thành sờ đầu nhi tử, tia sáng tối tăm di chuyển bên trong đôi mắt đào hoa.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n42 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :