1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7.2:

      Edit: hongheechan

      "Này nha, phải ngươi biết bản công tử có phải là thần y hay ?" Mộc Phong xoa xoa cái mông, đau nhe răng trợn mắt, nghe đối phương chửi bới mình như thế, lập tức xù lông, "Nếu phải do bản công tử, vương gia. . . ." được nửa câu, chợt dừng lại, phẫn hận trừng Mộ Dung Lân cái, "Bản công tử là người lớn chấp nhặt lỗi lầm của người , chuyện với người thô lỗ như ngươi." Xoa cái mông khập khễnh rời .

      Mộ Dung Lân giơ tay lên sờ sờ Hải Đông Thanh, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hàn Hàn cái, lắc đầu: "Cũng nhìn thấy có nơi nào đặc biệt, khẩu vị đại ca kỳ quái!" Xoay người rời .

      Đầu Hàn Hàn kéo xuống hàng vạch đen, lời này nàng sao?

      Ôm tiểu hồ ly lấy dược liệu từ kho thuốc, Tình Bích Tiêu nhanh nhẹn nhóm bếp, giúp Hàn Hàn chuẩn bị đồ ăn sáng.

      Mặc dù chủ viện của Mộ Dung Ý có phòng bếp , nhưng từ trước khi Hàn Hàn đến chưa dùng qua bao giờ, bình thường ăn uống đều do phòng bếp vương phủ đưa đến, phòng bếp này là do Hàn Hàn tới rồi mới dọn dẹp, tất cả dụng cụ đều mới.

      Có Tình Bích Tiêu giúp tay, Hàn Hàn làm điểm tâm rất nhanh, trong lòng canh chừng thời gian, giờ này Nhiếp Chính vương cũng sắp trở về rồi, vội mang theo người bưng thức ăn ra ngoài bày.

      " sắc thuốc sao?" Ăn xong điểm tâm, Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn rửa tay cho mình hỏi.

      "Hai khắc đồng hồ sau khi ăn xong nên dùng thuốc, ta sắc thuốc, chờ chút là có thể uống." Tay sạch, Hàn Hàn thuận tay cũng rửa cho mình chút, đưa khăn cho Tình đứng bên cầm lấy.

      "Ừ, thuốc sắc xong rồi mang đến thư phòng cho bổn vương, bổn vương nhớ mấy ngày trước bảo ngươi làm túi lưới, khi nào làm xong?"

      "Túi lưới?" Hàn Hàn buồn bực, lúc nào nàng làm chứ ?

      "Ngày đó ở đường cái, ngươi túi lưới này chất lượng tốt, cho mua." Mộ Dung Ý nhắc nhở câu, đứng dậy ra ngoài, "Mau làm , túi lưới của bổn vương nên thay rồi."

      Mộ Dung Ý nhắc nhở như vậy, Hàn Hàn mới nhớ tới, lúc đó nàng là vì tiết kiệm tiền mới như thế, nàng làm sao biết đánh túi lưới gì đó? Sớm biết như vậy, ban đầu dứt khoát để mua cho xong!

      Hai khắc sau, Hàn Hàn bưng chén thuốc xuất ở bên ngoài thư phòng của Mộ Dung Ý.

      Hai người giữ cửa vô cùng quen thuộc với Hàn Hàn, cũng biết nữ đầu bếp mới tới này rất khác biệt ở trước mặt vương gia, thấy Hàn Hàn tới đây, vội hành lễ: "Mạc nương!"

      Hàn Hàn cười gật đầu cái: "Ta đưa thuốc cho Vương Gia." Vừa , đẩy cửa vào.

      Mộ Dung Ý ngồi ở sau thư án phê duyệt sổ sách các nơi mới đưa tới, nhìn Hàn Hàn đẩy cửa vào, ánh mắt lòe lòe, rơi vào khay được bưng lên trong tay nàng: "Thuốc sắc xong rồi?"

      Hàn Hàn nén cười gật đầu: " nấu xong rồi." Má nó, cho nhiều hoàng liên hơn, mùi vị này, đủ khiến cho ngươi khổ sở.

      Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý liếc chén thuốc trong tay Hàn Hàn cái, trong mắt xẹt qua tia hài hước: "Thuốc quá đắng, ngươi uống !" Chỉ ngửi mùi cũng biết tiểu nha đầu này tăng thêm chất liệu ở bên trong rồi, quả nhiên vẫn là chịu thua thiệt, hai ngày này mình giày vò nàng, nàng ràng dám phản kháng, nhưng vụng trộm cũng phải lấy lại danh dự.

      Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, mẹ nó, ngươi ngại đắng chẳng lẽ ta lại ngại? Còn nữa, thuốc bổ này ràng là ngươi phân phó sắc lên có được hay ? Để cho ta uống là cái quái gì?

      Liếm liếm môi, mắt to chuyển động: die nđ-ànl ê.q`uy/đô/n "Cái đó, Vương Gia, có câu ‘thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh’, ngài thể vì sợ đắng mà cự tuyệt uống thuốc, như thế là rất bất lợi với cơ thể ngài. . . ."

      Mộ Dung Ý nhìn chằm chằm vào môi hồng nhuận của Hàn Hàn, ánh mắt thâm trầm, miệng hơi khô, trong con ngươi hẹp dài xẹt qua tia sáng .

      Hàn Hàn còn chưa châm chọc xong, chỉ thấy con ngươi hẹp dài ma mị của Nhiếp Chính vương quét tới lần nữa: "Chẳng lẽ muốn ta uy? Vậy bản vương đành miễn vi kì nan (*) thôi."

      (*) gắng gượng mà làm.

      Hàn Hàn cả kinh, trong miệng mắc kẹt: ". . . ." Cần.

      Bóng dáng người trước mắt thoáng cái, môi mềm nhũn, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lên môi, tiếp theo là ngụm khổ sở. . . . . . Chén thuốc.

      Chén thuốc? Tâm Hàn Hàn muốn chết rồi, từ đến lớn, nàng ghét nhất là uống thuốc, nhất là bên trong chén thuốc này, vì trả thù Mộ Dung Ý, nàng cố ý tăng thêm lượng lớn Hoàng Liên!

      đợi nàng phản ứng kịp, lại ngụm thuốc đổ xuống, trong phút chốc Hàn Hàn rơi nước mắt. . . . Quá, quá khổ có được !

      Khay trong tay khay chẳng biết bị Mộ Dung Ý ném xuống đất lúc nào, Hàn Hàn nhăn mặt, cảm thấy uống thuốc thêm mấy đời cũng có khổ như vậy, trong miệng còn có cái gì đó mềm mềm lướt qua, Hàn Hàn hề nghĩ ngợi, ngậm miệng cắn lêni, ngay lập tức trong miệng của nàng, thứ mềm mại đó trượt ra khỏi miệng.

      Mộ Dung Ý liếm liếm môi, cúi đầu đối diện với khuôn mặt nhắn nhíu chung chỗ của Hàn Hàn.

      Nhìn tuấn nhan lãnh mị của Mộ Dung Ý, Hàn Hàn đột nhiên phản ứng ra vấn đề, "Này, ta ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay ?" Hai tay chống nạnh, nổi trận lôi đình, tuy người này cực kì có khả năng bất lực, nhưng phải thân xác là nam nhân sao, cấm kị giữa nam nữ ở cổ đại này lớn như vậy, nếu truyền , mình còn có thể làm người hay chứ?

      Nhiếp Chính vương đại nhân bình tĩnh trở lại ngồi phía sau bàn sách, con ngươi hẹp dài đen nhánh quyét nhìn dưới người nàng, trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường, chậm rãi : "Như ngươi vậy, cũng coi là nữ nhân sao?"

      Hít sâu cái từ từ bình phục nội tâm xao động lại, mới vừa rồi nhất thời kích động, hôn tiểu nha đầu này.

      ngờ tiểu nha đầu lại mỹ vị như vậy, chén thuốc đắng cũng thể che giấu được ngọt ngào trong miệng nàng, trong mắt xẹt qua tia đắc ý, về sau phải thưởng thức nhiều hơn mới được, nhưng trước đó cứ ở nơi này , nhất định phải bình tĩnh, được hù tiểu nha đầu này chạy mất.

      Hàn Hàn nhìn sang theo tầm mắt của , khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên, mẹ nó, ngực phải là nữ nhân sao!

      Khẽ cắn răng: "Vương Gia nếu như có phân phó khác, ta xin lui xuống trước." Đợi tiếp nữa, nàng sợ khống chế được tính tình của mình mà mắng trận.

      Tuy đối phương là Vương Gia nàng nên kính cẩn chút, nhưng tiếp xúc càng nhiều, ở trước mặt , nàng càng ngày càng kính cẩn được.

      " có túi lưới?" Nhìn Hàn Hàn ràng tức giận đến giơ chân, rồi dáng vẻ lại nhẫn bộc phát, Mộ Dung Ý hiểu sao cảm thấy vô cùng đáng , nhịn được trêu chọc thêm mấy câu.

      mặt Hàn Hàn tối sầm: "Ta làm túi lưới."

      " làm sao? Bổn vương nhớ ngươi ngươi làm, chẳng lẽ ngươi lại lừa Bổn vương? Tội khi quân này. . . ." Giọng lãnh mị từ từ vang lên.

      Khi quân? Hàn Hàn nheo mắt, để ý tới tức giận, vội cười : "Mặc dù bây giờ ta biết, nhưng có thể học mà, Vương Gia muốn túi lưới, ta mau làm sớm cho ngài." Cái gì gọi là lấy quyền đè người, cái này chính là lấy quyền đè người, mặc dù Nhiếp Chính vương này là quân, nhưng địa vị của ở nước này còn cao hơn Hoàng đế, cái mũ khi quân ở đỉnh đầu khi quân chụp xuống, chỉ nàng, bà nội nàng cũng chịu bị dính líu theo.

      "Ngày mai , ngươi xem rồi chọn hoa văn là được." Mộ Dung Ý vốn vì gạt Hàn Hàn làm cho , cũng hiểu về túi lưới, nào biết hoa văn gì đâu.

      "Ta chọn tơ." tại Hàn Hàn chỉ muốn mau chóng rời , đỡ để cho người này bắt mình làm việc đông tây, hoặc lôi kéo mình luyện chữ.

      Kiếp trước mình học được hai bằng tiến sĩ, học tập cũng sớm học đủ rồi, tại chỉ muốn nhỏm chút, nếu cần gấp, có thể học cũng được.

      " cần gấp gáp, thay quần áo khác, đến đại sảnh chờ Bổn vương, bồi Bổn vương thuyền hoa."
      Nhược Vân, Nga Nhi, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Mộ Dung Ý
      Đủ bá đạo
      Ta thích....

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Đánh quá .

      Editor: hongheechan


      Hội trâm hoa xuân được tiến hành ở hồ thập lý bên ngoài Dĩnh Thành là kiện mỗi năm lần của quốc gia, vốn dĩ đặc biệt tạo ra vì thọ yến của hoàng đế, khắp nơi đều vui mừng. Hội trâm hoa xuân được tiến hành trước tháng, các nghệ nhân danh tiếng đến từ các nước cần đến phường ti xin phép trước, đăng ký hộ tịch với thân phận, người trải qua bài kiểm tra có vấn đề, được ở trâm hội hoa xuân biểu diễn tài nghệ, người đạt được giải nhất lấy được hoa mẫu đơn vua bằng vàng ròng, tiến vào phường ti tập nghệ, tham gia thọ yến của Hoàng đế tháng sau.

      Điều này đối với các nghệ nhân thấp hèn mà , tuyệt đối là ngư dược long môn(*), là cơ hội tốt. Vì vậy, hàng năm trâm hội hoa xuân cũng náo nhiệt khác thường.

      (*)cá vượt cửa lớn: thể điều may mắn khó có thể có được (baidu).

      Hàn Hàn ngồi với Mộ Dung Ý trong xe ngựa gỗ xa hoa tới hồ thập lý.

      Lúc này, hồ thập lý tụ tập ít người, xe ngựa đẹp đẽ, danh viện thục nữ(*), áo lông bảo mang phú quý công tử, khắp nơi người người nhốn nháo, sắc màu rực rỡ, náo nhiệt khác thường.

      (*) nữ nhân duyên dáng yểu điệu.

      Mộ Dung Ý ngồi chiếc xe ngựa gỗ trầm hương vừa xuất , biết ai hết sức hô tiếng: "Nhiếp Chính vương Điện hạ cũng tới!"

      Giống như bị nhấn đúng phím đàn, chung quanh thoáng vắng lặng tiếng động, từng người như thể tin nổi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào xe ngựa màu đen chậm rãi lái tới.

      Hội trâm hoa xuân tiến hành được bảy năm, trừ lần cử hành thứ nhất Nhiếp Chính vương tới ngồi chút, sau đó chưa từng xuất , sao hôm nay lại đến chứ?

      Cũng chỉ ngẩn ra trong nháy mắt, mọi người phản ứng kịp rất nhanh, cuống quýt kịp quỳ xuống hành lễ: "Cung nghênh Nhiếp Chính vương, Vương Gia Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế."

      "Ừ." Trong xe ngựa truyền đến giọng nam nhân vô cùng lạnh nhạt, giọng trầm thấp giống như tiếng đàn phượng vĩ nhấn vào chủ, tuy , nhưng lại thẳng tắp rơi vào đáy lòng của người ta, thể bỏ qua.

      Hàn Hàn trong xe cũng nghe thấy tiếng hành lễ kia, trong bụng tò mò, vén rèm xe liếc mắt nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bên ngoài người người quỳ dưới đất, rất đông đảo, tơ lụa, vải thô cái gì cần có cũng có.

      Đáy lòng nhịn được mà rung động, trước hình ảnh chỉ nhìn trong ti vi đợt trước, chỉ cảm thấy đúng là huy hoàng, lạc vào nơi kì lạ này mới gặp được cảnh khiến người khác kinh sợ.

      Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý, chỉ thấy khuôn mặt ma mỹ thiên hạ có hai kia lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt, giống như thành thói quen với những cảnh tượng như thế này từ sớm rồi, cũng gọi dậy, thấy Hàn Hàn nhìn sang, con ngươi hẹp dài loé lên: "Muốn ra ngoài sao?"

      Hàn Hàn gật đầu cái, trước lúc xuất phủ có lấy ít thuốc bôi lên môi, nhưng khi đơn độc ngồi ở trong chiếc xe ngựa với người này, die nnd ànlê qu ýđ ôn cứ có cảm giác là lạ, có thể lập tức xuống xe tách cự ly ra chút vẫn tốt hơn.

      Nhưng mà: "Bây giờ có thể xuống sao?" Bên ngoài có nhiều người quỳ như vậy, nếu bây giờ xuống, có thể hay quá hoe chuyông chút?

      "Dừng xe." Mộ Dung Ý nhàn nhạt phân phó câu, Ám Nhất vội vàng dừng xe, nghiêng đầu cách màn xe hỏi, "Sao vậy chủ tử?"

      "Xuống xe."

      Xuống xe? Ám Nhất buồn bực, tại tuy là đến hồ thập lý, nhưng mà cũng chỉ là bên ngoài hồ thập lý, còn cách Lâm Giang lâu đoạn, lúc này xuống xe có thể quá sớm hay ?

      Trong lòng nghi ngờ, nhịn được nhắc nhở câu: "Chủ tử, nơi này cách Lâm Giang lâu còn nửa khắc đồng hồ."

      " sao." Mộ Dung Ý để ý phân phó.

      Hàn Hàn được phân phó nhanh chóng kịp đợi, vội vén rèm lên xuống.

      Nàng vừa xuống xe, lập tức dẫn theo loạt ánh mắt, có kinh ngạc, có nghi ngờ, có tức giận, có hâm mộ, có ghen tỵ. . . . . . Da đầu Hàn Hàn tê rần, đột nhiên cảm thấy hình như bây giờ mình xuống là quyết định ngu xuẩn.

      Thân ảnh cao lớn của Mộ Dung Ý xuất sau lưng Hàn Hàn, ánh mắt của mọi người lập tức hạ xuống.

      Dĩ nhiên, cũng có người sợ chết.

      "Vương Gia." Trần Y Nhân mặc y phục màu hồng xen tơ vàng thải điệp mang theo trang sức, vẻ mặt thẹn thùng ra từ trong đám người, ánh mắt tình, bộ dạng muốn mà thôi làm người tathương .

      Khóe mắt Mộ Dung Ý cũng liếc nàng cái, thấy Hàn Hàn ngây ngốc, vặn nhíu mày: "Còn ?" Duỗi bàn tay, nắm được tay bé của Hàn Hàn về phía trước. bực mình nhất với loại yến hội như thế này, nếu phải vì giữ thể diện cho tiểu nha đầu này, để tiểu nha đầu mau sớm dung nhập vào vòng quay của những quý tộc, cũng chạy tới tham gia cái hội trâm hoa xuân này.

      đột nhiên cử động chẳng những dọa Hàn Hàn giật mình, trong đám người cũng cầm được tiếng thở nhanh, hiển nhiên mọi người cũng bị kinh sợ. Phải biết rằng mặc dù Nhiếp Chính vương Mộ Dung Ý hai mươi chín tuổi, nhưng trong phủ cơ thiếp nào, nghe thân cận phục vụ tất cả đều là nam nhân, nha hoàn nào, hơn nữa người nào cũng có lòng tò mò, mọi người cũng có các loại suy đoán đối với cuộc sống riêng của Mộ Dung Ý, tương tự như bất lực, đoạn tụ chưa bao giờ gián đoạn.

      tại trong giây lát thấy Nhiếp Chính vương gần nữ sắc đột nhiên lôi kéo tay nữ nhân thân thể chưa trổ mã hoàn toàn, trình độ khiếp sợ của mọi người có thể nghĩ ra.

      Người khiếp sợ nhất chính là Trần Y Nhân.

      Thấy phu quân tương lai nhìn mình, mà còn thân mật lôi kéo tay nha hoàn đê tiện , nụ cười nhất thời tức giận đỏ bừng.

      Tuy các suy đoán bên ngoài về Nhiếp Chính vương rất nhiều, nhưng nàng tin vào câu nào cả, con cái trưởng ở các đại gia, từ là ngâm mình trong các loại mưu và tranh đấu gay gắt, với các thủ đoạn chủng loại chửi bới người cũng thấy nhiều rồi.

      chỉ nàng tin, đại đa số nữ nhân trong kinh thành đều tin, hoặc là đáy lòng cố ý bỏ qua những lời đồn đại kia. Dù sao quyền thế vang dội giống như Nhiếp Chính vương, tuổi lại còn trẻ, nam tử tuấn mỹ như thần nhìn trong các nước đều là ngàn dặm mới tìm được , khó gặp, có thể được làm vị hôn phu của , mặc kệ vải lót là gì vẫn rất có mặt mũi, cũng có thể có được thỏa mãn cực lớn rồi.

      Trần Y Nhân biết suy nghĩ của những quý nữ, vì vậy được ban cho là vị hôn thê của nhiếp chính vương cũng cực kì hả hê sau lưng, bất kể đến nơi nào dáng vẻ vị hôn thê của Nhiếp Chính vương cũng hãnh diện mười phần.

      tại dưới con mắt mọi người, nàng lại bị vị hôn phu của mình thèm nhìn, địa vị còn bằng tiểu nha hoàn, có thể giận sao? Huống chi nàng ở nhà rất phách lối theo tính tình, xoải bước chạy lên kéo lấy cánh tay của Hàn Hàn trở tay tát cái: "Tiện tỳ, lại dám quyến rũ Vương Gia!"

      Tất cả xảy ra trong nháy mắt, Hàn Hàn ngờ có người đột nhiên làm khó dễ, muốn tránh kịp nữa rồi, mắt thấy cái tát đến mặt mình, đột nhiên trước mắt xuất tay áo cánh ve sa màu đen, tay áo mỏng manh sáng ngời, phía thêu hoa văn tinh xảo phức tạp, Hàn Hàn sững sờ, chỉ thấy tay Mộ Dung Ý nắm được cổ tay Trần Y Nhân, con ngươi hẹp dài giống như hàn băng vạn năm, môi mỏng mím chặt phun ra lời giống như gió lạnh mùa đông: "Ngươi là thứ gì, cũng dám động đến người của Bổn vương!"

      Ngón tay khẽ dùng sức, tiếng xương vỡ vụn truyền ra ràng, Trần Y Nhân kêu rên tiếng, thân thể giống như vải rách bị quăng ra ngoài.

      Biến chuyển nhanh chóng khiến mọi người kinh hãi kinh hồn bạt vía, cúi đầu xuống dám thở mạnh.

      Lúc này, có nhóm người từ phía Lâm Giang lầu, hiển nhiên là biết động tĩnh bên này nên chạy tới.

      Trong đám người dáng người bé lả lướt, nữ nhân cử động như cây liễu theo gió bỗng dưng che môi hô tiếng: "Nhị muội!" Hô xong hình như lại cảm thấy thân là thục nữ, nên hô to gọi ở trước mặt người ngoài, nhất thời mặt đỏ lên, mặt lại quật cường nhìn chằm chằm Mộ Dung Ý: " biết xá muội mạo phạm Vương Gia chỗ nào, lại khiến Vương Gia trừng phạt nặng như thế?"

      Xá muội? Hàn Hàn giật mình, xem ra người này chính là Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ Trần Thu Thuỷ.

      Mộ Dung Ý như nghe thấy, cúi đầu nhìn Hàn Hàn, trong con ngươi hẹp dài thoáng qua tia buồn bực: "Ngươi là kẻ ngu hả, nàng đánh ngươi sao tránh?"

      Hàn Hàn chu mỏ, nàng cũng muốn tránh, nhưng tay bị lôi kéo, tay bị nữ nhân điên kia lôi kéo, nàng có thể tránh đâu, nhưng dù gì mới vừa rồi là người này cứu mình, trong lòng vẫn cảm kích, đầu cúi thấp: "Lần sau ta chú ý."

      "Còn có lần sau?" Con ngươi Mộ Dung Ý hơi trầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt thành thép gõ cái lên đầu Hàn Hàn, cuối cùng giống như cảm thấy mình gõ nặng, nhịn được nhàng xoa hai cái, "Ngươi là nữ đầu bếp riêng của Bổn vương, ngươi bị khi dễ đồng nghĩa với Bổn vương bị khi dễ, mặt mũi của Bổn vương cũng thể để người khác có thể chà đạp, nhớ chưa?"

      Đáy lòng Hàn Hàn ấm áp, gật đầu cái: "Nhớ." Mặc dù người này thích các loại quấy nhiễu giày vò mình, tính khí lại tình bất định, nhưng điểm bao che này, nàng vẫn rất thích.

      Mọi người rét run, cũng đồng loạt nhét lời của Nhiếp Chính vương vào trong lỗ tai, đáy lòng lại đánh giá nữ đầu bếp trong truyền thuyết được đối xử khá cao ở vương phủ này.

      "Đại ca, huynh làm thế là đúng, dù gì Trần tiểu thư cũng là vị hôn thê của ngươi, là đại tẩu tương lai của ta, sao lại là ‘ người khác ’ rồi, huynh tại lại vì nữ đầu bếp đả thương vị hôn thê của mình, nếu truyền , bị mẫu tốt cho nam tử thiên hạ." Lí Quận Vương Mộ Dung Tường giống như cực kì nhìn được mở miệng.

      Mặc dù Hàn Hàn biết Lí Quận Vương, nhưng nghe giọng điệu này cũng có thể đoán ra là tên biết cao thấp, thảo nào Nhiếp Chính vương ghét nhà với mẹ kế, quả nhiên có cái gì tốt cả!

      Tên Mộ Dung Tiên lần đầu tiên muốn để nàng ra gánh chịu, Tăng thị còn càng trực tiếp hạ độc cho nàng, tại cái đồ bỏ Lí Quận Vương lại muốn đạp đại ca về mặt thân phận vị, là Thảo Nhân Hiềm(*) hết sức!

      (*) kẻ gây phiền nhiễu, gây khó chịu (baidu)

      Tính tình Hàn Hàn luôn luôn là có thù phải trả, có ân nhất định trả, Mộ Dung Ý che chở mình, nàng tự nhiên cũng thể nhìn Mộ Dung Ý thua thiệt, mặc dù thời gian nàng tới kinh thành lâu, nhưng trong lòng có nhiều chuyện, ít lần bí mật hỏi thăm về chuyện tình đám tỷ tỷ huynh đệ Nhiếp Chính vương.

      Tình Bích Tiêu luôn luôn có hảo cảm với cả nhà Tăng thị, thấy Hàn Hàn hỏi, ưu tiên chọn chuyện ác của Lí Quận Vương ra, vì vậy mắng chửi Lí Quận Vương, Hàn Hàn cực kì thuận buồm xuôi gió: "Nhiếp Chính vương chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia chính là nam tử mẫu mực cho cả thiên hạ, chẳng lẽ Lí Quận Vương chiêu mộ tiểu quan, dâm loạn luyến đồng mới là tấm gương của nam tử thiên hạ?"

      Lời giống như cái miệng rộng hung hăng đánh vào mặt Mộ Dung Tường, dung nhan trắng nõn nhất thời bị kìm nén đến căng ra, tuy nạp tiểu quan, thích trẻ em là những thứ công tử thế gia đều biết làm , mọi người thậm chí còn bí mật thảo luận tiểu quan nhà nào nhẵn nhụi trơn bóng, thân thể dịu dàng, nhưng bị trước mặt nhiều người như vậy mà dửng dưng ra , tựa như bị xé mở lớp da mĩ nhân bên ngoài trước bao nhiêu người, lộ ra linh hồn bẩn thỉu xấu xí bên trong, bị mặt trời phơi nắng, cả hình dáng như muốn biến đổi.

      Loại cảm giác này, quả nhiên là khó chịu như đâm vào lòng!

      "Càn rỡ, tiện tỳ ngươi lại dám ăn bừa bãi, bịa đặt hoàn toàn vu oan hoàng thân quốc thích, người tới. . . ."

      "Bốp." Tiếng động thanh thúy vang lên, Mộ Dung Tường nghẹn nửa câu còn lại ở trong miệng, khóe môi nứt ra, miệng hơi mở, ngờ máu phun ra giữa hai hàm răng.

      Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Ý chút, trong lòng yên lặng, tàn bạo! Nhưng mà, đánh quá nha!

      Mộ Dung Ý đưa tay móc ra cái khăn trắng như tuyết từ trong lòng ngực, chà lau tay, năm ngón tay siết chặt, khăn hóa thành bụi bay tán lạc. Con ngươi hẹp dài nhịn được liếc về Mộ Dung Tường cái: " là ồn ào! Thấy Bổn vương lại quỳ, dĩ hạ phạm thượng, đáng đánh!"

      Mọi người cả kinh, mấy người đứng liếc mắt nhìn nhau, cuống quít quỳ xuống.

      Tuy ra khỏi triều đình cần xem trọng lễ tiết quá nhiều, trong giới quý tộc cũng chấp nhận phải làm quỳ lạy lễ ở bên ngoài, nhưng đó là lúc những người bề xoi mói, nếu như bề bắt bẻ, quỳ lạy lễ vẫn phải làm.

      Mộ Dung Tường che nửa bên mặt, cực kì phẫn hận: "Ta là đệ đệ ngươi!"

      "Quân Quân thần thần, phụ phụ tử tử(*)" Khóe môi Mộ Dung Ý nâng lên tia khinh bỉ, con ngươi hẹp dài xẹt qua tia khinh bỉ, từ từ quét qua bên mặt sưng Mộ Dung Tường, "Chẳng lẽ, ngươi học qua?"

      Tửa giận trong mắt Mộ Dung Tường càng tăng lên, nhưng cũng biết Mộ Dung Ý có lý, từ xưa quân thần trước, người thân sau, đến chỗ nào cũng thể khác được, Mộ Dung Ý lấy lễ nghĩa giữa quân thần để cầu , phải quỳ xuống, hai chân hơi cong từ từ quỳ xuống: "Tuy như thế, nhưng Thần Đệ muốn nhắc nhở đại ca câu, dù gì Trần tiểu thư cũng là Nhiếp Chính vương phi tương lai hoàng thượng hạ chỉ cho cưới, hành động của đại ca lần này đặt bệ hạ ở nơi nào?"

      "Vị hôn thê, chỉ bằng cũng có thể sao?" Trong giọng lãnh mị vô hạn khinh bỉ.

      (*) quân quân thần thần phụ phụ tử tử: Trước kia vua cho gọi Khổng Tử vào hỏi làm thế nào để quản lí đất nước. Khổng Tử “quân quân thần thần phụ phụ tử tử”, Khổng Tử luôn nhấn mạnh điều này khi giáo dục học trò, phải biết đặt vua, đất nước lên trước tình người thân (cha con).
      Mọi người có thể biết thêm ở link này: http://theory.people.com.cn/BIG5/14080386.html
      Last edited by a moderator: 3/7/16
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, xixon3 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 9: Chúng nữ đấu khẩu.

      Edit: hongheechan

      Trần Y Nhân được Bội Nhi đỡ đứng dậy, đau nhức truyền tới từ cổ tay như muốn khiến nàng ngất , lúc này nghe Mộ Dung Ý vừa như thế, sắc mặt nhất thời trắng bệch càng thêm khó coi, cố nén đau đớn cắn răng : "Đây là thánh chỉ hoàng thượng hạ, chẳng lẽ Vương Gia định đổi ý?"

      Rốt cuộc khóe mắt Mộ Dung Ý liếc qua nhìn Trần Y Nhân cái: "Bổn vương có thừa nhận sao?" Vừa nghe xong, Trần Y Nhân lập tức lảo đảo muốn ngã , trong lòng nàng hiểu, nếu như Nhiếp Chính vương thừa nhận, mang hoàng thượng đến cũng có tác dụng, vì hoàng thượng cũng dám chọc Nhiếp Chính vương.

      Trần Thu Thủy quỳ mặt đất, nghe vậy nâng lên thanh lệ khuôn mặt nhắn đầy mặt quật cường: "Nhưng Vương Gia nhận thánh chỉ, lật lọng phản lời, hình như phải là hành vi của Đại Trượng Phu."

      Trần Y Nhân gả vào Nhiếp Chính vương phủ, là nhờ tổ phụ của nàng bỏ bao công sức bày ra con cờ, tuy nàng cũng cực kì muốn để Trần Y Nhân đắc ý như thế, nhưng nếu như truyền tới trong tai tổ phụ, hôm nay mình ở đây nhưng xoay chuyển lại với việc hôn này, nhất định tổ phụ thất vọng với mình, thậm chí còn sinh ra oán giận, điều đó rất bất lợi với tương lai của nàng, cho nên, lúc này nàng nhất định phải đứng ra chuyện, dĩ nhiên, trừ chuyện đó ra, còn có chút nguyên nhân khác. . . . . .

      Như là bị Trần Thu Thủy thuyết phục, mày kiếm như nhuộm mực của Mộ Dung Ý khẽ nhíu lên: "Hình như ngươi cũng có lý."

      Trần Thu Thủy vui mừng, chỉ thấy Mộ Dung Ý khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Ám Nhất sau lưng: "Ban đầu là người nào nhận thánh chỉ?"

      "Hồi vương gia, là chủ nhà Mộ Dung." Ám Nhất kính cẩn .

      Mộ Dung Ý gật đầu cái, dung nhan tuấn xẹt qua tia chợt hiểu: " ra là phụ thân của Bổn vương, Bổn vương nhớ năm năm rồi chưa từng nạp nữ nhân vào phủ, thảo nào hứng thú với hôn lễ như thế, truyền lệnh của Bổn vương, ban thưởng Trần Y Nhân làm bình thê cho chủ nhà Mộ Dung, lập tức thành hôn, sau đó Bổn vương lại vì họ bổ sung hôn lễ, để bày tỏ lòng hiếu thảo."

      Khóe miệng Ám Nhất rụt rụt, chiêu này của chủ tử, ác độc!

      Phất tay cái, hai cái bóng đen xuất bên cạnh Trần Y Nhân, đợi nàng có phản ứng, nhanh chóng xách lên rồi biến mất ở trước mặt mọi người.

      Hai mắt Mộ Dung Tường trợn tròn, hai con ngươi như muốn tóe ra lửa, chiêu này của Mộ Dung Ý ác độc! Đây ràng là muốn cho mẫu thân của ấm ức! Mà lại còn lời nào để , ngay cả mình vị hôn thê Mộ Dung Ý cũng cho ra ngoài, ai có thể bất hiếu?

      Mắt Trần Thu Thủy cụp xuống, ngăn lại tia đắc ý, mặc kệ thế nào, Trần Y Nhân cũng vào Nhiếp Chính vương phủ, cho dù là bị tổ phụ biết, cũng trách tội mình, dù sao, nàng cũng ra sức rồi.

      Phân phó xong những thứ này, mắt Mộ Dung Ý cũng nhìn lại bọn họ, lôi kéo Hàn Hàn thẳng đến Lâm Giang lâu.

      Lâm Giang lâu xây lên nước, tầm nhìn rộng rãi, là nơi tốt để quan sát đại hội trâm hoa.

      Sáng sớm Mộ Dung Ý cho người mua phòng ở lầu ba, tường gỗ cách đặc biệt vây quanh phòng bốn vách, ngồi ở bên trong rất yên tĩnh, hoàn toàn bị tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng.

      Hàn Hàn vừa vào phòng, đập vào mắt là bình phong đá Thủy Thiên hình mây mù khuếch địa, bên cửa sổ có mành lung cuốn nửa, có ba tia sáng mơ hồ, ly trà ở bàn dưới cửa sổ cũng khỏi tinh xảo, gió lướt qua, có mùi thơm hoa lan thanh nhã thổi tới, nghiêng đầu thấy góc tường có vài cọng hoa lan nở.

      Vòng qua bình phong, bên trong có gường lớn êm thoải mái, giường mình cũng phải hơn chút, diễ nđ>>đà<`l`e;qu,,,ý^ đ.n bốn phía đầu giường treo màn tơ màu vàng nhạt, phía chân có minh châu tô điểm.

      Hàn Hàn gật đầu cái: "Lão bản Lâm Giang lầu tỉ mỉ, biết giường bình thường ngủ thoải mái, nên lấy chiếc giường mềm như vậy tới đây, vì muốn chu đáo, lại làm giường êm thành lớn như vậy."

      Mộ Dung Ý "Ừ" tiếng, coi như trả lời.

      Ám Nhất nhịn được ho tiếng, mặt hơi đỏ lên, nghiêng đầu .

      "Chẳng lẽ ta sai sao?" Hàn Hàn nhìn sắc mặt Ám Nhất có chút kỳ quái, nhịn được nhìn tỷ muội Tình hỏi, tỷ muội Tình cùng nhau lắc đầu, " nương rất đúng."

      Mắt Hàn Hàn lộ ra vẻ nghi ngờ, vừa muốn mở miệng, nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Vương Gia, thức ăn được rồi."

      "Bưng vào ." Ám Nhất nhìn đầu Mộ Dung Ý gật , vội , xoay người ra ngoài từ trong bình phong.

      Hàn Hàn chỉ cảm thấy hồi thơm nứt mũi, lượn quanh ra bình phong, chỉ thấy mười hai dáng người uyển chuyển, tất cả nữ nhân trẻ trung mặc lụa vũ mỏng manh cầm đĩa món ăn nhiệt tình tới từ ngoài cửa, trong lúc cử động, da thịt trắng như tuyết như như , để chén bát bỏ lên bàn, đầu cúi thấp, bộ ngực đẫy đà được miêu tả sinh động.

      Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, nhìn Mộ Dung Ý chút, ngó ngó mỹ nhân này, lại nghiêng đầu qua bình phong nhìn giường êm ái có thể sánh ngang giường lớn ở bên trong cái, đột nhiên biết tại sao giường êm này lại lớn như vậy.

      Bị cái nhìn kia của Hàn Hàn nhìn vào hơi tự nhiên, ánh mắt Mộ Dung Ý trầm trầm: " ra ngoài!"

      Giọng lãnh mị lớn, mang theo uy áp cách nào kháng cự, thân thể mười hai nữ nhân chấn động, như là chế được bước chân muốn quỳ xuống.

      Nữ nhân đứng đầu mặc vũ sa màu đỏ khuôn mặt quyến rũ xẹt qua vẻ cam lòng, vất vả mới nhìn thấy Nhiếp Chính vương, tại sao có thể cứ như thế!

      Hàm răng trắng như tuyết cắn chặt môi mỏng, làm như con thỏ sợ hãi, hàng mi dài thon mảnh ngay lập tức ngưng đọng hai giọt nước mắt như hạt châu, lay động muốn rơi theo lông mi, thân thể mềm mại chậm rãi trầm xuống, khuôn mặt tinh xảo miêu tả tỉ mỉ hơi ngẩng, lộ ra đường cong cổ ngọc đẹp đẽ, giọng uyển chuyển dịu dàng: "Nô tỳ Hồng Cơ bái kiến Vương Gia."

      Thấy Hồng Cơ làm ra tư thái bộ dạng này, mấy nữ nhân phía sau trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ cam lòng, dũng khí của mình cũng lớn lên: "Nô tỳ Lục Cơ ( Chanh Cơ )( Tử Cơ ). . . . . . Bái kiến Vương Gia." Nếu có thể khiến Nhiếp Chính vương rủ lòng thương xót, dẫn vào trong phủ, đây mới là phất lên làm Phượng Hoàng !

      "Cơ?" Trong đầu Hàn Hàn méo mó, chẳng lẽ kiếp này nghề nghiệp của nữ nhân đều phải tự xưng là gà như vậy sao?

      (*)Cơ và gà đều có cách phát giống nhau: [jī] .

      Híp mắt lườm cái, bộ mặt Mạc Hàn Hàn cười quái dị, mi tâm Mộ Dung Ý nhăn lại, trong con ngươi hẹp dài lạnh lẽo lành lạnh, giống như băng đao Tuyết Kiếm, vung tay lên: "Cút!"

      Mười hai nữ nhân ngay lập tức bị nguồn sức mạnh cuốn ra ngoài cửa, quần áo người xé rách nhanh chóng toạc ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết bên trong, Hàn Hàn sững sờ, còn chưa nhìn , cửa bị phanh khép lại.

      "Phục vụ Bổn vương dùng cơm!" Giọng lạnh lẽo tâm trạng vui của Nhiếp Chính vương, tiểu nha đầu này có chút lo lắng mình bị quyến rũ nào sao? Lại vẫn có thể có lòng rãnh rỗi đứng ở đó xem náo nhiệt.

      Hàn Hàn sững sờ, hiểu người này mới vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên lại mất hứng. Nhớ tới dáng vẻ mười hai nữ nhân kia, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, đúng rồi, bất kể là ai thấy nhiều mỹ nữ như vậy, lại chỉ có thể nhìn mà thể ăn, trong lòng cũng thoải mái.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      hiểu lầm ngày càng sâu mốt như thế nào đả thông đây

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :