1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      à, cũng , chỗ cuối hơi sai một chút và có lỗi type, vầy thôi
      nhinguyen thích bài này.

    2. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Mình sửa rồi, cảm ơn bạn, ko dc vần lắm để.mình beta lại rồi đăng sao.

    3. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 13: Thiếu niên (bốn)

      Nhìn thấy Lăng Hiểu vẫn còn bị thương, cho nên bài tập võ mà Tam gia đề ra tạm thời được gác lại, nhưng Lăng hiểu lại có lợi thế là có thể sử dụng thành thạo kiểu súng lục của nữ, hàng của quốc.

      ... Miễn cưỡng cũng có thể xem như Tam gia bồi thường nho cho cuộc sống dầu sôi lửa bỏng này của Lăng Hiểu …..

      Thực ra, Lăng Hiểu bị thương nhìn rất nghiêm trọng, nhưng thực tế cũng có gì, rất mau chóng khỏi hẳn, sau khi ở bệnh viện 3 ngày, Lăng Hiểu cả người thoải mái xuất viện, ngày hôm sau liền đến trường học, lập tức nhận được ánh mắt sùng bái giống như hùng vậy.

      Trong việc lần này mà Lăng Hiểu làm, chỉ có được ấn tượng tốt với Đường Yên Nhiên, còn là vì ‘ Giết gà dọa khỉ’, cho những người nhìn vừa mắt, tuyệt đối dễ chọc đến, ngay cả những gả đàn ông cao lớn thô kệch chuyên đâm thuê chém mướn cũng bị đánh đến bò đất mà chạy, khi chọc tới , vậy ai cũng đừng mong có kết quả tốt.

      thể , cách làm lần này của Lăng Hiểu có tác dụng rất lớn, trước mắt mấy người thường xuyên ‘chỉ cây dâu, mắng cây hòe’ ít hơn nhiều, nhìn bọn họ ràng là chán ghét và cam lòng nhưng ai dám lại gần khiêu khích nữa, chỉ có thể ở chỗ mà nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, Lăng Hiểu cảm thấy tâm tình lúc này của mình vô cùng tốt.

      là lười ứng phó với mấy đứa trẻ hay tranh cãi ầm ỉ này, lần vất vả cả đời nhàn nhã như thế này, tuy rằng bị mang danh "Cọp cái", "Mẫu Dạ Xoa " , nhưng mà người chân chính có gan vuốt râu hùm có mấy người.

      Trải qua việc làm hòa trong bệnh viện, Đường Yên Nhiên quả nhiên được làm được, mặc dù đối với Lăng Hiểu tính là đặc biệt nhiệt tình, nhưng tốt xấu gì cũng ngẫu nhiên tới hỏi thăm tình hình hồi phục của . Mà Lăng Hiểu đương nhiên cũng bắt được cơ hội ít ỏi này, chút dấu vết, cách tự nhiên mà biểu năng lực của mình.

      Trình độ đánh đàn dương cầm của kém hơn Tống Văn Bân , còn học quà đàn tỳ bà cổ, viết chữ rất tốt, còn biết vẽ tranh, khả năng chơi cờ của rất tốt, hơn nữa kỹ năng pha trà của còn thuần thục tao nhã, còn làm được ít món ăn vặt cực kỳ tinh xảo, ngon miệng; thân thủ của rất giỏi, cây roi đánh đâu thắng đó gì cản nổi, mà việc học của có tiến bộ, kiến thức uyên bác, cho dù là người học lớp cao hơn như Tống Văn Bân cũng thấy mặc cảm…..

      Mấy tài nghệ này của từ từ được biểu ra, Lăng Hiểu ở trong mắt Đường Yên Nhiên chậm rãi từ người học vấn, nghề nghiệp chỉ biết dùng roi đùa giỡn, là lương thiện, chính nghĩa, hơi có chút xúc động, dần dần biến thành giỏi cả văn lẫn võ, cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, lại rụt rè nội liễm cũng khoe khoang thân thế thục nữ thế gia của mình.

      tính cách Đường Yên Nhiên từ trước đến nay đều là tôn trọng những người mạnh mẽ, Lăng Hiểu gần như ở mỗi phương diện đều thể xuất sắc, làm cho ta dần dần bỏ thành kiến thậm chí là trở thành loại sùng bái, tự chủ được mà đến gần Lăng Hiểu hơn.

      Sau khi tựu trường rất nhanh chính là "ngày quốc khánh", chúc mừng cách mạng thành công, đánh đổ chế độ phong kiến quân chủ , trong trường học đương nhiên cũng tổ chức ít hoạt động.

      Bởi vì gần đây biểu tài năng, tất nhiên Lăng Hiểu cũng bị đẩy đến đài, muốn trong buổi lễ biểu diễn số tiết mục, mà Tống Văn Bân cũng là khách quen sân khấu, gần như mỗi lần biểu diễn đều có xuất của .

      Lăng Hiểu ngại phiền phức, ràng là lười biếng, đem tiết mục của mình và Tống Văn Bân nhập làm , sau đó lấy cớ bề bộn công việc đem tất cả đều ném cho Tống Văn Bân làm, mà chỉ cần ngẫu nhiên làm dáng luyện tập chút là được rồi.

      Vì có thể nhàn hạ hơn, tiết mục là lăng hiểu lựa chọn cùng Tống Văn Bân là song tấu đàn dương cầm, khúc nhạc được cải biên từ bài hòa ' Bản giao hưởng số 3" của Beethoven, hoặc còn gọi là Eroica (Tiếng Ý nghĩa là Hùng) . Tuy rằng hai người đàn dương cầm thể biểu đạt ra được kiểu hòa chính quy, nhưng hai người thông thạo kỹ xảo cũng đủ thể ra thần thái hùng hồn bị cản trở, tự do cùng đổi mới biểu đạt ra bảy tám phần.

      Độ dài của bài hòa ' Bản giao hưởng số 3" dài, lăng hiểu cùng Tống Văn Bân lựa chọn là bản giao hưởng nổi tiếng nhất, bốn bàn tay đua nhau lướt nhịp nhàng phím đàn, tinh xảo, khéo léo, biến hóa vô cùng, giống như bức hoạ khổng lồ cuộn tròn. Khi điệu cuối cùng vừa hạ xuống, toàn bộ trong phòng luyện đàn trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào đôi nam nữ bên chiếc đàn dương cầm đứng giữa ánh nắng chói chang, cực kì xứng đôi.

      " đúng là có cản trở em, tệ lắm!” Lăng Hiểu ngạo mạn khen câu, khiến cho Tống Văn Bân bất đắc dĩ cười khổ.

      tại rốt cuộc hiểu người Lăng Hiểu tài hoa xuất chúng cỡ nào, cả khúc nhạc này vùi đầu luyện tập hồi lâu mới theo kịp tiến độ của , có thể cùng phối hợp ăn ý, mà Lăng Hiểu lại dường như chưa từng tốn thời gian luyện tập qua, sau khi tan học về nhà liền biến mất, cũng biết chạy nơi nào.

      "Thực ra... Tôi cảm thấy hai người bọn họ thực rất xứng đôi". Đường Yên Nhiên than tiếng, giọng với Vương Vân đứng bên cạnh.

      Vương vân gật gật đầu, vẻ mặt "Tôi sớm nhìn ra ". Từ trước đến nay luôn lý trí tuy rằng ban đầu cũng có chút mơ tưởng thiết thực với Tống Văn Bân , nhưng theo quan sát quá trình ở chung giữa và Lăng Hiểu, sớm đem ý niệm này vứt bỏ: “Nhưng mà, bản thân tôi cảm thấy Lăng Hiểu và Tống Văn Bân chỉ là tình cảm em, xem dáng vẻ của ấy , chút cũng có cảm giác ngượng ngùng khi ”.

      "Điều này cũng đúng." Đường Yên Nhiên nhún vai, liếc mắt nhìn Trương Chi Nhã đứng xem - - tâm tư của ta đối với Tống Văn Bân có thể là mọi người đều biết.

      Trương Chi Nhã mím chặt môi, sắc mặt có chút khó coi, đôi tay nắm lấy sườn xám màu xanh của mình, hai mắt chăm chú khách khí nhìn chằm chằm vào chỗ Tống Văn Bân và Lăng Hiểu đứng, có chút mất mát, có chút cam lòng, lại có chút uể oải.

      Đối với vẻ rộng lượng của Đường Yên Nhiên và Vương vân, Trương Chi Nhã đối với Lăng Hiểu là vừa vừa hận, tâm tư phức tạp hơn nhiều, phần cảm kích hết sức cố gắng tạo cơ hội cho mình ở chung với Tống Văn Bân , thản nhiên tỏ vẻ nếu có thể làm cho Tống Văn Bân thích mình, ủng hộ vô điều kiện, nhưng về mặt khác, lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình cho dù ở phương diện nào cũng kém hơn Lăng Hiểu, làm sao có thể làm cho Tống Văn Bân thích chứ?

      "Được rồi , cần gì nhiều như vậy, tự mình luyện tập !" Lăng Hiểu vỗ vỗ tay, quyết đoán biểu buổi luyện tập hôm nay xong, bên chào hỏi những người khác ra khỏi phòng, bên lo lắng bị trễ giờ, biết cũng biết tam gia nơi đó có chờ đến bực mình hay .

      Nhìn hành động của , Tống Văn Bân là bất đắc dĩ: "Như thế nào, hôm nay lại hẹn người nào chơi sao? Hai bữa nay mỗi lần đến tìm em em đều có ở nhà, chú Bạch em có rất nhiều xã giao, phải uống trà biểu diễn dạo phố! ràng mình bận rộn có thời gian làm bài tập, ngay cả - -" Tống Văn Bân đúng lúc dừng lại, câu "Bài tập đều là làm giùm em" ra miệng, nhưng biểu tình kia lại tràn đầy bất mãn khi bị lừa gạt, "Em thể bớt chút thời gian để tập luyện với sao? Tiết mục này là của hai người chúng ta mà!”

      Tống Văn Bân ủy khuất, Lăng Hiểu so với càng ủy khuất hơn, ràng mỗi ngày bận rộn đến chân chạm đất, lại thể ra được, còn bị hiểu lầm là hết ăn lại nằm, ham chơi, là buồn bực mà !

      " phải ko có ai luyện tập cùng nên ngươi buồn sao?"Lăng Hiểu chớp mắt, theo thói quen kéo theo Trương Chi Nhã , "Đây có sẵn người nè! Chi Nhã đàn cũng rất giỏi, vừa vặn có thể tập luyện với nha!”

      Tống Văn Bân khẽ nhíu mày cái: "tiết mục này là và em song tấu, phải cùng Trương tiểu thư, cùng ấy bồi dưỡng ăn ý có ích lợi gì? !"

      "Đúng vậy." khiến cho người ta tưởng tượng được là, Trương Chi Nhã cũng tỏ thái độ cự tuyệt, "Hơn nữa tôi cũng còn có tiết mục phải chuẩn bị , lần này... Cứ như vậy …..”


      Lăng Hiểu hơi ngạc nhiên, tất nhiên là biết Trương Chi Nhã sớm đem tiết mục của mình chuẩn bị thỏa đáng, Nhưng mà, chỉ trong giây lát, rất nhanh hiểu được tâm tư của này, lập tức ngượng ngùng cười : "Ai nha xem đầu óc của tôi này, tôi thế mà quên Chi Nhã cũng có chuyện mà mình phải làm, Văn Bân chỉ có thể mình đơn thôi!”

      Trương Chi Nhã có chút cứng đờ cười cười nhìn Lăng Hiểu, tỏ vẻ mình hiểu được ý tốt của , chẳng qua nay trong lòng Trương Chi Nhã có chút lo lắng, cũng muốn tiếp tục tiếp xúc quá nhiều với Tống Văn Bân . Trương Chi Nhã cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, muốn buông tha Tống Văn Bân , lại cũng biết nếu như buông tha, mình nên làm thế nào đây.

      Nếu người cùng người khác năng lực khác nhau lắm, thắng mới có lòng mà thể , còn nếu là con cóc mưu toan giành thắng lợi với thiên nga, vậy cũng chỉ có thể biết lượng sức, làm trò cười mà thôi.

      Trương Chi Nhã muốn mình biến thành trò cười, còn chưa ái mộ Tống Văn Bân đến mức biết tự ái như vậy, mà lòng tự ái của cũng cho phép làm chuyện như vậy. Nhìn bạn bè bên cạnh từng người từng người buông tay, có lẽ cũng nên cân nhắc lại chú.

      Lăng Hiểu vẫn nắm cánh tay của Trương Chi Nhã , thấy ta vẫn chưa có tỏ vẻ gì chán ghét hoặc có hành động bất mãn, cũng thèm tốn thời gian quan tâm đến ta, dù sao tất cả đều là dựa theo dự đoán của thôi, gần như cần làm gì nhiều hơn nữa.

      Lăng Hiểu biểu khả năng của mình, Trương Chi Nhã chùn bước, nhưng nếu đứng ở bên cạnh Tống Văn Bân phải là , chỉ có dung mạ là có thể so sánh với Trương Chi Nhã , còn về thân phận, địa vị, học thức, lễ nghi và các phương diện khác đều kém hơn giống như lời Lăng Hà , Trương Chi Nhã tuyệt đối buông tay, nhất định phải tranh đến cùng.

      Mà khi đó, Lăng hiểu chỉ cần ngồi ở vị trí đối lập, ngồi nhìn cảnh hổ đấu nhau là đủ.

      nhàng nhéo nhéo bàn tay Trương Chi Nhã để an ủi, sau đó thấy ta nở nụ cười khổ sở, lúc Lăng Hiểu ra khỏi cửa trường học, liếc mắt liền nhìn thấy xe Lăng gia dừng ở trước cửa, mà lái xe của Tam gia lại chờ ở bên ngoài, nhìn qua có mấy phần lo lắng.

      Lăng Hiểu lập tức căng thẳng trong lòng, vội vàng chào hỏi người khác xong nhanh chóng tới, dùng ánh mắt ý hỏi, phải là mình ra muốn quá chứ.

      Lái xe nhìn với ánh mắt hiểu mà , lập tức làm cho Lăng Hiểu buồn bực thôi.

      nay người có thể làm cho vị phật lớn Tam gia kia chờ đợi như vậy, thực có mấy người, Lăng Hiểu tuyệt đối muốn cái vinh hạnh này…..

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 14: Thiếu niên (năm)

      Lúc Lăng Hiểu vào nhà Tam gia, Tam gia tiếp khách, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng làm cho Lăng Hiểu thoáng thở phào nhõm.

      Được người hầu dẫn vào phòng chờ dành riêng cho tiểu thư, đường Lăng Hiểu đúng lúc gặp Chu Tuyên Hoa cầm văn kiện đến.

      Chu Tuyên Hoa chính là người mà ban đầu lúc khi Lăng Hiểu gặp Tam gia, là người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh Tam gia, hình như ta là trợ lý của Tam gia, thay mặt Tam gia xử lý các loại công việc, cũng coi là nhân vật bận rộn. Lăng Hiểu cũng gặp ta nhiều lần, nhưng mà cơ hội chuyện với nhau nhiều, chẳng qua hai ngày trước được ta chỉ bảo chút, thế nên mới phát tuy là ta có bộ dáng khôn khéo của người đàn ông, nhưng mà trình độ của ta về đàn dương cầm cực kỳ cao, thực tế làm cho Lăng Hiểu lắp bắp kinh hãi.

      " Chu!" Nhìn thấy vị phụ tá đắc lực này cả Tam gia, Lăng Hiểu khéo léo chào hỏi tiếng, Chu Tuyên Hoa cũng dừng bước, đẩy đẩy mắt kính, gật đầu mỉm cười chào : "Sao rồi, lần trước chỉ em bí quyết đó có tác dụng gì ?”

      "Có tác dụng ạ, nhờ phúc của Chu, em rốt cuộc cũng cần tốn quá nhiều thời gian chuẩn bị cho tiết mục buồn chán này!” Lăng Hiểu cười trả lời.

      " Đúng là Tam gia cầu em có hơi cao , nhưng mà ra rất quan tâm đến em " Chu Tuyên Hoa có chút cảm khái. Khác với Gernot alf người ngoại quốc, sớm muộn gì cũng phải trở về nước, hơn nữa bộ dáng người Tây phương kia Tam gia cũng thích lắm, còn Lăng Hiểu bộ dạng lớn lại cực kỳ hợp ý với thẩm mỹ của Tam gia, cho dù tính tình lúc trước là thế nào nữa, nhưng nhìn ở bên ngoài nhìn vào là thục nữ hiền lương thục đức của Trung Quốc, hơn nữa ở trước mặt Tam gia lại lanh lợi, nhu thuận, thông minh, quả thực có thể gọi là bảo vật trong lòng của Tam gia. Bởi vậy mới nuôi đứa từ 8 tuổi đến 14 tuổi, nhìn qua còn phải tiếp tục nuôi lớn nữa, chỉ cần Tam gia là cái cây đại thụ ăn sâu bén rể ngã, Lăng Hiểu giống như đóa hoa được che chở dưới bống cây đại thụ to lớn, tất nhiên tiền đồ vô cùng sáng lạng.

      Về điểm này, Lăng Hiểu đương nhiên cũng biết, mím môi cười khẽ, cũng phụ họa nhiều hoặc khoe ra.

      "Lúc trước em bị thương, nhưng làm Tam gia tức giận, về sao được xúc động như vậy nữa”. " Chu Tuyên Hoa nghiêm túc dặn, lập tức dò hỏi, "Như thế nào, thân thể khỏi chưa?”

      "Bình phục hẳn rồi ạ, hôm nay lại đây là để huấn luyện." Lăng Hiểu cười yếu ót, mang theo mấy phần ưu sầu, mang theo mấy phần ưu sầu, "Tam gia muốn huấn luyện thêm về võ thuật cho em, có phải em giống như Gernot hay , phải theo Hổ tử để học võ?”

      "Cái này phải xem Tam gia sắp xếp thế nào, cũng biết đâu!" Chu Tuyên Hoa cười lắc lắc đầu, chế nhạo , "Sao nào, học với ai có gì khác sao?”

      "Đương nhiên là có!" Lăng Hiểu quyết đoán gật đầu, "Tốt xấu gì hổ tử cũng là kết nghĩa của em đó thôi! chừng còn có thể ‘thủ hạ lưu tình’ với em….”

      "Em đừng mơ tưởng!” Giọng của Tam gia vang lên từ phía sau, cũng biết đứng đó bao lâu rồi. Lăng Hiểu bất ngờ quay đầu nhìn lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn tam gia, sau đó lại mạnh mẽ quay đầu nhìn người về phía cửa, ràng Chu Tuyên Hoa có thể nhìn thấy Tam gia đến, ánh mắt chỉ trích của Lăng Hiểu có thể bắn thủng Chu Tuyên Hoa.

      Chu Tuyên Hoa cười vỗ đầu Lăng Hiểu, làm ra biểu cảm "Đây đều là tại em, họa từ miệng mà ra, còn lực bất tòng tâm”, sau đó về phía Tam gia, đưa văn kiện trong tay cho Tam gia.

      Tam gia cúi đầu nhìn lướt qua, liền gật gật đầu với chu tuyên hoa, thuận tay đặt ở bên, sau đó tới chỗ Lăng Hiểu.

      "Như thế nào, ở trường học nhàn hạ đủ, còn muốn đem thủ đoạn ‘bằng mặt bằng lòng’ này áp dụng người ta sao?" Tam gia nửa trách cứ nửa trêu chọc điểm điểm mi tâm của Lăng Hiểu, sau đó xoay người bế lên.

      Lăng Hiểu mười bốn tuổi vóc dáng cao 1m5, nhưng mà ở chỗ Tam gia lại giống như đứa bé vậy, ôm thoải mái vô cùng, Lăng Hiểu cũng theo thói quen đưa tay ôm cổ Tam gia, cực kỳ yên tam thoải mái.

      Lăng Hiểu từ bị tam gia ôm lớn lên, cho dù tại qua tuổi được người lớn bế rồi, nhưng bộ dáng của tam gia là bất kể làm gì cũng thể xem vào, khí thế làm cho người ta thể chỉ trích cũng hoàn toàn ngăn cản quyết tâm kháng nghị của Lăng Hiểu, chỉ có thể tùy cao hứng.

      Nghe tam gia lạnh nhạt giáo huấn, Lăng Hiểu đưa mắt nhìn về Chu Tuyên Hoa ở ngoài cửa còn chưa . Chu Tuyên Hoa cho ánh mắt, Lăng Hiểu hiểu ý gật đầu, lúc này Chu Tuyên Hoa mới yên tâm cười khích lệ, xoay người rời .

      Xem ra, người mà tam gia mới gặp cũng đem lại tin tức nào tốt lành, Chu Tuyên Hoa biết điểm này, cho nên mới cùng Lăng Hiểu náo loạn chút, dời lực chú ý của Tam gia, mà bây giờ nhiệm vụ chính của Lăng Hiểu là làm theo lời đề nghị vừa rồi, làm nũng chút, làm cho tâm tình của Tam gia tốt lên.

      ... Tuy rằng, ai có thể biết được ràng Tam gia tâm tình thế nào mới là tốt, như thế nào là tốt.

      Ở bên cạnh tam gia lâu như vậy, khiến cho Lăng Hiểu biết điểm mấu chốt của Tam gia, nũng nịu càng quấy chút chỉ là chuyện mà thôi.

      Ngồi ở đùi tam gia, ôm cổ , Lăng Hiểu nũng nịu từ tập võ bị thương đến những chuyện thú vị xảy ra ở trường học, ánh mắt của Tam gia ràng cũng hòa hoãn hơn nhiều, có chút để tới Lăng Hiểu thao thao bất tuyệt, nhìn qua giống như là có hứng thú gì, nhưng cũng có ngắt lời.

      Lúc Lăng Hiểu đến thái độ đường yên nhiên đối với mình ràng có chút thay đổi, giọng điệu có chút cố ý giả vờ kiêu ngạo, giống như con khổng tước vừa mới trưởng thành cũng được xinh đẹp lắm.

      Tam gia bật cười, giơ tay nhéo cái mũi của Lăng Hiểu, có chút đồng ý trách cứ: " ít chuyện này, bất quả chỉ là đối phó được với mấy đứa thôi , còn cần em phải huy động nhân lực rầm rộ như vậy sao, cả mình cũng nhập cuộc? Có chút giết gà dùng dao mổ trâu."

      "Cũng là bởi vì chỉ là việc , đối thủ cũng chỉ là đứa , mới có thể thành công đó thôi!" Lăng Hiểu ra rất lý trí, "Loại thủ đoạn này nếu dùng người những nhân vật có kinh nghiệm dày dạn, đó chỉ là trò trẻ con."

      Tam gia nhìn Lăng Hiểu, khẽ gật đầu, ước chừng là khen ngợi, lập tức chuyển sang chuyện khác: " đến chuyện này, vết thương của em chắc là khỏi hẳn rồi hả?”

      Lập tức biểu cảm mặt của Lăng Hiểu trở nên đau khổ, yên lặng quay đầu gật : "Vậy,Tam gia, em theo Hổ tử học phải ?”

      " phải” Tam gia để Lăng Hiểu xuống đất, đứng lên, ý bảo theo mình, "Là ta dạy em."

      "Ngài? !" Lăng Hiểu lắp bắp kinh hãi. Tuy rằng lúc ban đầu và Gernot đều được tam gia tự tay dạy bảo, nhưng sao đó liền giao bọn họ cho người khác, nay lại lần nữa tiếp nhận, là làm cho Lăng Hiểu có chút ‘thụ sủng nhược kinh’ - - hơn nữa cũng có chút lo lắng yên.

      Làm thuộc hạ của Tam gia, đừng có nghĩ đến chuyện lười biếng, tất nhiên là phải xốc lại 120% tinh thần rồi.

      " Đúng, là ta." Tam gia ý cười nhàng nhìn vẻ mặt phức tạp của Lăng Hiểu, có loại tâm tình xấu xa muốn xem náo nhiệt, “thể lực và điều kiện cũng như ưu khuyết điểm của con trai và con hoàn toàn khác nhau, đương nhiên thể dùng phương thức vậy mà huấn luyện. Lưu Minh từng vượt qua thử thách này, thích hợp huấn luyện cho Gernot, nhưng thích hợp huấn luyện cho em, nếu em cũng theo học, chỉ có thể học nhiều được ít mà thôi, chừng còn làm tổn thương thân thể.”

      Lăng Hiểu gật gật đầu, tỏ vẻ nguyên nhân này có thể hiểu được, nếu tam gia là vì tốt cho , hơn nữa các quyết định từ trước tới giờ vô cùng chân , đáng tin, Lăng Hiểu cũng lười thêm nữa, cười cười nịnh bợ chút, nịnh bợ đến mức Tam gia cười bí hiểm, cơ bản coi như là hoàn thành nhiệm vụ.

      Lăng Hiểu cảm thấy tam gia là cực kỳ cổ quái, thích người khác dùng lời hoa mỹ để ca ngợi , thích người khác nịnh nọt , lại rất thích nhìn Lăng Hiểu biểu diễn kỹ năng này (nịnh bợ), giống như con cún con ngừng quẩy đuôi xung quanh mình, xoay xung quanh cho đến khi bản thân ngã đất, bên lại cảm thấy là quá ngốc nghếch, nhưng lại cảm thấy quả thực là vô cùng đáng .

      Lăng Hiểu theo tam gia đến phòng luyện công , thay đổi quần áo, liền bắt đầu bị tam gia chà đạp cuộc sống.

      Tam gia dạy cho rất nhiều, lấy nhu thắng cương, tá lực đả lực, thuận thế mà làm... những chiêu thức này Lăng Hiểu cũng tự tìm tòi hơn phân nửa, nhưng mà tự mình tìm tòi tất nhiên bằng dạy học có hệ thống, chỉ mới nửa ngày, Lăng Hiểu thu được kha khá lợi ích rồi.

      Bởi vì sớm có chút hiểu biết, cho nên tốc độ học tập của Lăng Hiểu đặc biệt mau, quả thực có thể xưng là loại suy, từ suy ra ba. Tam gia dạy cũng hứng khởi, dù sao đối với thứ gì đó chỉ có thể gọi là chơi đùa, mà từ trước đến nay những hứng thú đó đều được lâu, lúc trước dạy Lăng Hiểu và Gernot chẳng qua chỉ là nhất thời hứng trí, rất nhanh liền phiền chán vứt bỏ bên, nhưng mà Lăng Hiểu phản ứng nhanh chóng vừa học còn thực hành, dạy điều gì chưa từng lặp lại lần thứ hai, làm cho Tam gia có cảm giác thỏa mãn, cũng bởi vì cảm thấy thú vị mà phiền chán, làm sao Tam gia nỡ buông tay chứ!

      Lúc cả người Lăng Hiểu đầy mồ hôi, toàn thân đau nhức, tam gia rốt cục mở lòng từ bi mà tỏ vẻ hôm nay tạm thời học đến đây thôi. Đương nhiên, đây cũng có nghĩa là Lăng Hiểu có thể trở về nhà nghỉ ngơi, còn có hạng mục kế tiếp phải học ----- súng ống.

    5. Lim-0403

      Lim-0403 Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      57
      Bạn ơi cho mình xin lịch edit với , truyện hay lắm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :