[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Nhã

      Thanh Nhã New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Truyện hay lắm. Hóng chương mới nha!!
      Cám ơn editor.

    2. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      nàng ơi vẫn chưa có chương mới à. sắp 2 tuần r

    3. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chúc các tềnh iu hậu lễ vui vẻ!

      Chương 65


      Sáng sớm hôm sau, hiếm khi Như Ý dậy sớm, lúc đến phòng A Mãn, nhũ nương cho A Mãn ăn sữa xong, dùng khăn ấm xoa xoa khuôn mặt và tay cho , lại thay trang phục Thái Tử mới.

      Trang phục Thái Tử của A Mãn ấn theo kiểu đại nhân mà làm, chẳng qua thu rất nhiều. Kim long ngũ trảo màu vàng sáng mặc người , có chút uy vũ, ngược lại bao thành dáng vẻ thập phần thơ ngây đáng .

      Như Ý sợ tiểu hài tử dễ bị lạnh, còn mặc thêm vài kiện xiêm y bên trong cho , triệt để biến A Mãn thành quả cầu gạo nếp trắng mềm, chẳng qua bên ngoài bọc giấy gói màu vàng mà thôi.

      Mà A Mãn vẫn là đứa phản ứng chậm chạp, bị mẹ mình bọc thành như vậy, cũng cảm thấy khó chịu, còn cảm thấy rất hứng thú lật úp như con rùa, duỗi chân vung tay, mặt thỉnh thoảng cười ngây ngô.

      Bộ dáng này, đem trái tim Như Ý hóa thành vũng nước.

      "Nhi tử ngốc!"

      Như Ý đến gần hôn hôn khuôn mặt nhắn của A Mãn, mặt lộ ra nụ cười ngây ngô giống hệt A Mãn.

      Nhìn thời gian còn sớm, Triệu Thanh Trạch chuẩn bị vào phòng bế A Mãn nhìn thấy dáng vẻ này của hai mẹ con, cũng nhịn được bật cười.

      "Được rồi, mau đưa A Mãn cho ta, trễ giờ!"

      Triệu Thanh Trạch bước đến muốn bế A Mãn như con rùa giơ bốn chân lên trời, Như Ý lại vội vàng lên tiếng : "Chờ chút!"

      Dứt lời, liền chạy về phòng, sau đó lại cầm thứ gì đó chạy ra.

      Triệu Thanh Trạch tập trung nhìn vào, là nón màu hồng thêu chữ phúc.

      "Bây giờ A Mãn còn , bế ra ngoài rất dễ phải gió, nhất định phải đội nón cho nó."

      "Nón này ai làm?"

      "Ta làm ..."

      Như Ý trả lời theo bản năng, ngẩng đầu lại thấy nét mặt Triệu Thanh Trạch có tươi cười.

      "Thanh Trạch..."

      Như Ý kiên trì kêu tiếng, lại thấy Triệu Thanh Trạch cầm lấy nón, đội lên xiêu xiêu vẹo vẹo cho A Mãn, sau đó bế A Mãn ra ngoài.

      phải tức giận đó chứ!

      Trong lòng Như Ý thầm phỏng đoán, nàng làm cho nhi tử mình cái nón đội đầu cũng đáng tức giận sao?

      Chuyện hôm qua, nàng còn chưa so đo với , nay lại so đó với nàng!

      Trong lòng Như Ý cũng có chút ủy khuất.

      Nàng thở dài hơi, sắc mặt cũng có chút khó chịu.

      Nàng ở chung với Triệu Thanh Trạch lâu, cũng phải hiểu nam nhân này, lòng tự trọng của nam nhân này hết sức mãnh liệt, lại thiếu cảm giác an toàn, ham muốn chiếm hữu cũng rất cao. cầu của với nàng, kỳ rất đơn giản nhưng lại rất khó khăn, muốn chính là trong lòng trong mắt nàng đều là .

      Lúc trước, ở Đông Hạng Khẩu, có vẽ tặng nàng bức họa, lúc ấy nàng cảm thấy người trong hình vừa giống nàng lại vừa giống nàng, sau này làm bạn bên thời gian dài, nàng mơ hồ cảm giác được bức họa này muốn biểu đạt điều gì, có thể là Triệu Thanh Trạch hi vọng nàng thay đổi.

      Như Ý biết tính tình của mình, bản thân nàng rất ôn thuận, nàng có thể làm tiểu nữ nhân ôn nhu, thế nhưng, nàng cũng phải đầu gỗ, thể có tình cảm của mình.

      Người khác , nhưng A Mãn là con của nàng, làm sao nàng có thể quan tâm chiếu cố.

      Như Ý càng nghĩ trong lòng càng bị đè nén, đột nhiên có loại cảm giác muốn bạo phát tất cả cảm xúc tiêu cực vẫn che dấu lâu nay.

      "Nương nương..."

      Thược Dược lo lắng nhìn nàng, cho rằng nàng khẩn trương vì Hoàng Thượng tức giận, vì thế mở miệng khuyên giải : "Nương nương, trở về may bộ y phục cho Hoàng Thượng, bảo đảm Hoàng Thượng quên chuyện hôm nay."

      " có việc gì."

      Như Ý cắn cắn môi dưới, ra khỏi phòng.

      Nàng tới sân viện, ngơ ngác nhìn cây thạch lựu được trồng, đột nhiên trong lòng lại biết là tư vị gì.

      Cây thạch lựu này là Triệu Thanh Trạch cố ý phái người dời đến, còn phái hai tiểu thái giám biết làm vườn đến chăm sóc, ngày ấy, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy liền kinh hỉ mà xác nhận, Triệu Thanh Trạch chỉ cười : "Ta nhớ nàng thích ăn trái cây này, ngày sau, đợi trái chín, nàng muốn ăn, ta hái cho nàng."

      đối với nàng rất tốt, nàng thích gì, liền cho nàng cái đó.

      Kỳ , tại thời đại nàng sống kiếp trước, mỗi ngày kêu gào đề xướng chủ nghĩa nữ quyền, thời đại nam nhân muốn "Tam tòng tứ đức", đa số nam nhân đều ích kỷ tự đại, ít nhất nam nhân Như Ý biết kiếp trước, đều đối xử tốt với nàng như Triệu Thanh Trạch.

      Người nam nhân này, thân phận tôn quý, tại cái thời đại tam thê tứ thiếp là hợp pháp này, có thể có được tam cung lục viện, có thể nhìn đám nữ nhân tranh giành cảm tình vì , nhưng chỉ chung sống với nữ nhân có thân phận người khác xem là hèn mọn. cho nàng thân phận tôn quý, cho nàng săn sóc ôn nhu...

      Thế nhưng, là nàng quá tham lam sao?

      Tại sao nàng cảm thấy bản thân mình ủy khuất. ràng lúc nàng còn làm cung nữ, mong muốn rất đơn giản, bây giờ so với trước kia, là quá tốt. Lúc nàng làm cung nữ, mặc dù có Vương cung nhân che chở, nhưng Vương cung nhân cũng thể luôn che chở nàng, cũng có cung nhân khác khi dễ nàng, chịu ủy khuất là chuyện thường.

      Triệu Thanh Trạch bảo vệ nàng có kẽ hở, để nàng chịu ủy khuất, vì cái gì nàng còn cảm thấy khó chịu, cảm thấy áp lực...

      "Quý phi nương nương?"

      Giọng Tào nhũ nương từ phía sau lưng truyền đến, Như Ý lấy lại tinh thần, vội vàng xoa xoa nước mắt mặt, quay đầu lại.

      "Tào ."

      Như Ý giả bộ như có chuyện gì, chống lên khuôn mặt tươi cười.

      Tào nhũ nương để cung nhân đỡ bà cùng hành lễ.

      Như Ý tiến lên ngăn cản, mở miệng : "Bây giờ còn bị thương, cần hành lễ!"

      Lời của nàng còn chưa hạ xuống, đột nhiên Tào nhũ nương lại đỡ cành thạch lựu, mở miệng với cung nữ phía sau: "Ngươi lui ra !"

      Cung nữ cung kính lui xuống, Tào nhũ nương đánh giá Như Ý, : "Trong lòng nương nương khó chịu!"

      " có."

      Như Ý miễn cưỡng lắc đầu cười, chỉ là thần sắc có chút ảm đạm.

      "Hôm qua lúc nương nương từ chỗ lão nô trở về lão nô cảm thấy thần sắc nương nương đúng, hôm nay Thược Dược đến tìm lão nô, lão nô chỉ biết nương nương có tâm !"

      "Là Thược Dược mời người đến, sao nàng lại hiểu chuyện như vậy..."

      mặt Như Ý có chút áy náy, khó trách chân Tào nhũ nương chưa khỏi còn rời phòng, " , ta đỡ người về phòng!"

      " cần, ở trong phòng lâu, cũng muốn ra ngoài đứng lát." Tào nhũ nương lắc lắc đầu, nhìn Như Ý giọng : "Trong lòng nương nương khó chịu liền vài câu với lão nô."

      " có việc gì."

      Đột nhiên Như Ý cảm thấy xót xa, nàng chớp mắt, muốn chớp tan sương mù mờ mịt trong mắt, "Chẳng qua... bỗng nhiên ta rất nhớ những ngày ở Đông Hạng Khẩu."

      Khi đó, nàng suy nghĩ rất đơn thuần, chỉ cần hầu hạ tốt Triệu Thanh Trạch là được. Đặc biệt lúc mang thai, dường như nàng nhớ đến kiếp trước, cái gì cũng cần nghĩ, trừ lúc sinh con lo lắng chút, thời gian khác nàng vô tâm vô phế.

      Đương nhiên, kỳ chỉ cần nàng thả lỏng tâm tình, tại có thể vẫn như trước kia, chẳng qua hoàn cảnh bất đồng, tâm tình của nàng cũng có chỗ bất đồng.

      tại trong lồng ngực nàng như bị nghẹn hơi, muốn thở ra.

      Mà trong miệng cũng biết như thế nào, liền cẩn thận như vậy, mở miệng mà ra: "Ta cảm thấy, dường như Hoàng Thượng muốn giam giữ ta trong lồng."

      Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng nàng có chút hối hận. Nàng nhìn Tào nhũ nương vội vàng sửa lời: "Là ta bậy, nhũ nương đừng để trong lòng."

      "Nô tỳ hiểu."

      Thần sắc Tào nhũ nương hề thay đổi, chỉ cười : "Nương nương, người có biết? Sau khi Hoàng Thượng hồi cung trở thành Hoàng Thượng, ta cảm thấy Hoàng Thượng trong ấn tượng của ta thay đổi rất nhiều."

      Như Ý kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tào nhũ nương.

      Tào nhũ nương tiếp tục cười : "Nhưng có điểm, Hoàng Thượng vẫn giống như lúc , thích giấu thứ gì đó mình để ý , để người khác nhìn thấy."

      "Nhưng... ta phải thứ gì đó."

      Như Ý hiểu ý Tào nhũ nương muốn khuyên giải nàng, nhưng người và thứ gì đó sao có thể đặt ngang nhau.

      "Người và thứ gì đó, tự nhiên thể đánh đồng, nhưng nô tỳ biết, giữa vợ chồng phải hòa hợp. Thân phận Hoàng Thượng và nương nương đặc thù, nhưng nô tỳ cũng nhìn ra được, Hoàng thượng muốn sống cùng nương nương. Phụ thân nô tỳ xuất thân là quan văn, từ nô tỳ cũng thấy mình gả cho quan văn, ai ngờ, trong nhà định thân nô tỳ cho cha Thụy nhi, cha Thụy nhi là quan võ, lúc nô tỳ vừa thành thân với , chỉ cảm thấy đời này cứ như vậy là xong, theo mãng phu như vậy, thế nhưng từ từ va chạm tiếp xúc, có lúc êm thấm cũng có lúc êm thấm, nhưng nô tỳ vẫn vui vẻ sống qua ngày!"

      Tào nhũ nương như cũ khuyên.

      Như Ý nhưng vẫn thở dài hơi: "Hoàng Thượng, cũng phải là người dễ dàng thay đổi. Là ta nên nghe lời Hoàng Thượng, là ta nên thay đổi!"

      Ai kêu ở thời đại này, lại là Hoàng Thượng!

      Như Ý có chút nản lòng thoái chí.

      "Bất kể là ai thay đổi ai, cũng phải cam tâm tình nguyện, đây mới là từ từ hòa hợp. Chuyện giữa nương nương và Hoàng Thượng, nô tỳ nhìn , nhưng nô tỳ theo hầu Hoàng Thượng từ , nô tỳ cảm thấy, Hoàng Thượng có thể gặp nương nương, là chuyện rất may mắn."

      "Phải ?"

      Sắc mặt Như Ý vẫn tốt.

      Tào nhũ nương cũng tiếp, rào cản trong lòng phải vài lời khuyên bảo là có thể vượt qua, có thể nghĩ thông suốt hay , vẫn phải xem chính bản thân mình.

      "Hôm nay là ta suy nghĩ nhiều, cũng phiền toái !" Như Ý cười tới bên người Tào nhũ nương, mở miệng : "Ta đưa về phòng!"

      Chuyện gì thể nghĩ ra, Như Ý cũng tiếp tục để tâm suy nghĩ nữa, nàng cũng biết, suy nghĩ trong lòng mình lần này chỉ là già mồm cãi láo. , là do cảm xúc của nàng bộc phát, lúc này mới như thế.

      Tào nhũ nương nhìn thoáng qua Như Ý, trong lòng thầm lắc đầu, tuy rằng miệng nghĩ nhiều, chỉ sợ trong lòng vẫn có khúc mắc!

      Bà vịn vào cây thạch lựu cười : " nghĩ tới trong viện trồng hơn phân nửa thạch lựu, đợi đến lúc kết quả, nương nương lại có lộc ăn!"

      Như Ý chỉ cười cười, Tào nhũ nương chuyện, luôn có thể chạm đến chỗ mềm mại trong lòng nàng.

      Nàng muốn tiến lên đỡ bà về phòng, lại phát người Tào nhũ nương đột nhiên cứng ngắc đứng tại chỗ.

      "Tào , làm sao vậy?"

      Nàng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt Tào nhũ nương, chỉ thấy Triệu Thanh Trạch bế A Mãn tới bên này. Thế nhưng, Tào nhũ nương nhìn thấy Triệu Thanh Trạch và A Mãn, sao lại có biểu như vậy. Nàng nhìn lại chút, phát phía sau Triệu Thanh Trạch xuất người vốn nên xuất ở hậu điện, nam tử mặc khôi giáp.
      amandatruc, heartheart788, td2n22 others thích bài này.

    4. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 66

      Như Ý hơi liếc mắt quan sát, nam tử này thoạt nhìn khôi ngô, khuôn mặt lại tương phản thân mình, nhìn có vài phần thanh tú, nhìn cũng tuổi trẻ, chẳng qua nét mặt ngầm có ý phong sương.

      "Thụy nhi..."

      Tào nhũ nương vịn cây thạch lựu ánh mắt ngây ngốc nhìn thẳng tắp, vẻ mặt cũng có chút ngây ngốc.

      "Tào , người làm sao vậy?"

      Như Ý cảm thấy dường như Tào nhũ nương mắc bệnh tâm thần, nàng giọng kêu tiếng.

      Mà Tào nhũ nương bị Như Ý gọi hồi thần, mặt có chút tự nhiên, ánh mắt lại vẫn nhìn về phía bên kia.

      "Có thể là mắt lão nô xuất ảo giác."

      Tào nhũ nương chớp mắt, vẻ mặt hết sức khó chịu.

      "Ảo giác?"

      Như Ý hiểu nhìn theo ánh mắt Tào nhũ nương về phía nam tử kia, giọng : "Nhũ nương nam nhân trẻ tuổi mặc khôi giáp?"

      "Nương nương cũng nhìn thấy?"

      Tào nhũ nương bất khả tư nghị ( tưởng tượng được) ngẩng đầu nhìn Như Ý, lên tiếng chứng thực.

      "Đúng... đúng vậy!"

      Như Ý bị giọng Tào nhũ nương đột nhiên bén nhọn làm cho hoảng sợ, nàng gật đầu liên tục.

      "... có khả năng! phải Thụy nhi chết ở Tây Bắc!"

      Tào nhũ nương bụm mặt dám tin, bà tựa vào cây, lắc đầu.

      Thụy nhi?

      Như Ý có chút khó hiểu, cái tên này, phải là tên nhi tử Tào nhũ nương sao? Tào nhũ nương xem như là người nổi danh trong cung, mà chuyện của bà cũng tính là bí mật, Như Ý có nghe Thược Dược qua, năm đó trượng phu và nhi tử Tào nhũ nương đều chết chiến trường Tây Bắc, thế nhưng, nam nhân trẻ tuổi này, diện mạo rất giống nhi tử Tào nhũ nương nhi sao?

      Nàng nghi hoặc, nhịn được ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy biểu mặt nam tử tuổi trẻ kia cũng hết sức kích động, ánh mắt nàng nghi hoặc nhìn về phía Triệu Thanh Trạch, chỉ thấy gương mặt Triệu Thanh Trạch bình tĩnh nhìn tất cả.

      "Nương..."

      Rốt cuộc, nam tử trẻ tuổi kia bước nhanh về phía trước, đột nhiên tới chỗ Tào nhũ nương.

      là nhi tử Tào nhũ nương! Như Ý cũng sợ ngây người, mà Tào nhũ nương xúc động tất nhiên là cần phải , bà sợ hãi tất cả chỉ là ảo giác của mình, nhưng mà, tất cả sao lại chân như vậy.

      "Nương!"

      Nam tử lại kêu tiếng.

      Mà Tào nhũ nương lại chấn động cả người, bà cố nén nước mắt, nhàng kêu tiếng: "Thụy nhi."

      tiếng này, dường như dùng tất cả cả cảm xúc mà ra khỏi miệng, đột nhiên, Tào nhũ nương lớn tiếng khóc lên, buông cây vịn ra, liền muốn chạy về phía Tào Thụy.

      Chẳng qua, nay Tào nhũ nương hành động bất tiện, cả người liền thẳng tắp ngã xuống đất.

      Như Ý hoảng sợ, vội vàng muốn đỡ bà, lại thấy Tào Thụy bay tới, ôm lấy Tào nhũ nương.

      "Nương!"

      Tào Thụy khóc hoàn toàn có hình tượng con người sắt đá lúc trước, mà cảm xúc của Tào nhũ nương cũng hỏng mất, bà ôm Tào Thụy vừa khóc lại đánh: "Ngươi nơi nào! biết nương lo lắng ngươi chết!"

      "Mấy năm nay ngươi đâu..."

      thanh bức thiết, nỗi xót xa của người làm mẹ.

      Như Ý cảm thấy lòng mình chua xót, mũi phát đau muốn khóc.

      Triệu Thanh Trạch bế A Mãn tới, Như Ý còn nhịn được lấy tay lau nước mắt khóe mắt.

      "Nàng khóc cái gì?"

      " có việc gì..."

      Như Ý chớp mắt, cố nhịn cảm xúc xuống, nhìn A Mãn trong ngực Triệu Thanh Trạch nhìn Tào nhũ nương mà nghẹn cái miệng nhắn, nàng đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhắn của , mở miệng : "A Mãn ngoan nha? Còn có, đây là có chuyện gì?"

      "Buổi sáng trái lại rất ngoan, cũng khóc." Triệu Thanh Trạch giọng câu, sau đó, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hai mẫu tử Tào nhũ nương và Tào Thụy ôm nhau ngồi dưới đất khóc lớn, "Hôm nay Tào Thụy vừa trở về kinh thành, ta liền dẫn tới gặp nhũ nương."

      "Nhưng... năm đó nhi tử Tào ..."

      Đại khái Như Ý đoán ra tình bên trong có thể có quan hệ với Triệu Thanh Trạch, trong lòng nàng có chút tò mò.

      "Năm đó chưa chết."

      Triệu Thanh Trạch nhiều lời, mà Như Ý cũng hỏi nhiều, lúc muốn bế A Mãn, đột nhiên nghe tiếng khóc của Tào nhũ nương dừng lại.

      "Nương! Nương!"

      Tào Thụy hoang mang lo sợ ôm Tào nhũ nương choáng váng ngất , nam nhân lớn như vậy, lúc này lại thất kinh (hoảng hốt lo sợ) giống hệt đứa .

      "Tào ..."

      "Nhũ nương!"

      Triệu Thanh Trạch đặt đứa vào trong tay Như Ý, tới bên người Tào nhũ nương, lớn tiếng phân phó cung nhân đứng phía sau, "Nhanh mời thái y!"

      "Hoàng Thượng, nương ta..."

      "Đừng lo lắng, thân thể nhũ nương luôn rất tốt, có thể do quá mức kích động, ngươi bế người trở về phòng trước. Thái y lập tức tới ngay."

      Khó có khi Triệu Thanh Trạch giọng an ủi vài câu, mà mặt Tào Thụy đầy cảm kích, nửa quỳ hành lễ với Triệu Thanh Trạch xong liền tiếng bế Tào nhũ nương chạy về phòng.

      Như Ý bế A Mãn, lòng nàng lúc này, cũng có chút phức tạp, cũng phải là khó chịu hay vui vẻ khi mẫu tử gặp lại, mà là có loại tiếc nuối khó diễn tả bằng lời.

      Mẫu tử chia lìa nhiều năm như vậy, Tào nhũ nương chỉ có đứa con trai là Tào Thụy, lúc ấy trượng phu chết con trai cũng chết, bà kiên cường chống đỡ đến bây giờ. Nay vất vả gặp lại, nhưng những năm đó Tào nhũ nương chịu đựng như thế nào, cũng làm mẹ giống nhau, Như Ý cảm thấy thể tưởng tượng được.

      "May mắn, Tào còn có thể nhìn thấy con trai của mình!"

      Như Ý nhịn được cảm thán câu, lại nghe Triệu Thanh Trạch đứng phía sau nhàng : "Là ta thực xin lỗi bọn họ."

      "Thanh Trạch..."

      Như Ý có chút kỳ quái quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Trạch, lại thấy sắc mặt cũng tốt, dường như lộ ra nồng đậm áy náy.

      "Ta có thể sớm với nhũ nương Tào Thụy còn sống, nhưng ta vẫn ."

      Dường như giải thích với Như Ý, cũng có vẻ như lầm bầm lầu bầu.

      "Thanh Trạch, chàng..."

      Trong lòng Như Ý cũng giật mình với cái chân tướng này, nàng vừa mới nghĩ tới nguyên nhân Tào Thụy xuất tại nơi này, nhưng nhiều nhất chỉ cho rằng sau khi Triệu Thanh Trạch lên làm Hoàng Thượng, có thế lực, mới tìm được Tào Thụy chết chiến trường Tây Bắc, cho nên tại đưa đến để mẫu tử gặp nhau, lại nghĩ rằng nghe được này.

      "Chàng... Ta tin tưởng chàng tự mình có suy xét."

      Như Ý an ủi câu, nàng chưa từng nghĩ qua Triệu Thanh Trạch đối xử tốt với Tào nhũ nương, chung quy lúc trước ở Đông Hạng Khẩu nàng nhớ Triệu Thanh Trạch đối đãi với Tào nhũ nương như đối đãi với trưởng bối thân cận.

      Triệu Thanh Trạch chỉ gật gật đầu, với Như Ý: "Bế A Mãn về thôi, buổi chiều ta còn phải bế nó tế cáo từ đường."

      Như Ý tiễn bước đôi cha con này xong, trở về phòng, phân phó Thược Dược: "Ngươi đến chỗ Tào xem tình huống bây giờ thế nào?"

      tại Tào Thụy còn ở trong phòng Tào nhũ nương, lúc trước nàng đến là bình thường, nhưng bây giờ khác trước, rất bất tiện. Cho nên nàng phải phái Thược Dược đến hỏi.

      Lúc trước Thược Dược sớm nghe cung nhân khác kể chuyện này, nghe vậy vội vàng lên tiếng đáp ứng.

      Như Ý nhìn theo Thược Dược rời , sau đó cầm quyển sách ngồi ở tháp xem, bất quá trong chốc lát, Thược Dược trở lại, còn mang theo Tào nhũ nương tỉnh lại.

      "Nhũ nương, tại sao người lại xuống giường lại!"

      Như Ý buông sách, xuống tháp, vội vàng đến đỡ Tào nhũ nương đến ngồi xuống tháp.

      "Lão nô cao hứng, muốn đợi Hoàng Thượng trở về khấu đầu với người."

      Như Ý kỳ quái nhìn thoáng qua Thược Dược, có chút khó hiểu. Tào nhũ nương lại cười, "Cũng khấu đầu với nương nương."

      "Việc này cùng ta có quan hệ gì?"

      Như Ý có chút dở khóc dở cười.

      "Mạng Thụy nhi được Hoàng Thượng phái người cứu về từ chiến trường, Hoàng Thượng có đại ân với Tào gia chúng ta suốt đời khó quên! Thụy nhi là ngoại nam, tiện gặp nương nương khấu đầu, ta để chờ bên ngoài điện."

      mặt Tào nhũ nương tràn đầy cảm kích, xong liền đứng lên dập đầu với nàng.

      Như Ý vội vàng ngăn cản, nàng cảm thấy hổ thẹn : " , ta làm được chuyện gì, nếu người khấu đầu ta thấy hổ thẹn."

      ", Hoàng Thượng và Quý phi nương nương đều là đại ân nhân của Tào gia!"

      Tào nhũ nương nhất định phải hành lễ, "Cho dù nương nương nhận lễ này, sau khi nương nương tấn phong lão nô cũng chưa hành lễ với nương nương, lần này thi lễ nương nương nhất định phải nhận!"

      "Nếu muốn hành lễ với ta, cũng phải đợi chân khỏi hẵng làm."

      Khuyên can mãi, cuối cùng hai người Như Ý và Thược Dược liên hợp mới đỡ được Tào nhũ nương lên.

      Như Ý tinh tế đánh giá khuôn mặt Tào nhũ nương, cũng biết có phải do tác dụng của tâm tình, nàng cảm thấy cả người Tào nhũ nương đều khác trước, tuy rằng còn mang theo tang thương, nhưng nét mặt tươi tắn, cứ ngồi như vậy, mặt đều mang theo tươi cười vui vẻ.

      Lòng Như Ý cũng nhịn được vui vẻ cho bà, tuy rằng trước kia Tào nhũ nương có chăm sóc Hoàng Thượng, nhưng lúc Như Ý nhìn bà liền nghĩ tới danh từ kiếp trước "Thất độc lão nhân". Chỉ sợ vinh hoa phú quý đối với bà mà cũng vô dụng, trước lúc nàng sinh hạ A Mãn, tất cả trọng tâm của Tào nhũ nương đều đặt người Triệu Thanh Trạch, mà sau khi nàng sinh A Mãn, tất cả trọng tâm của bà lại đặt người A Mãn.

      Như Ý nhìn cảm thấy khó chịu.

      tại rất tốt, Tào Thụy chết, về sau Tào nhũ nương cũng có cháu của mình.

      Mà dường như Tào nhũ nương cũng có cùng suy nghĩ với Như Ý, nhếch miệng cười với Như Ý: "Thụy nhi cùng tuổi với Hoàng Thượng, chia lìa lão nô nhiều năm, nay Hoàng Thượng có hài tử, còn chưa thành thân. Lão nô nghĩ phải nhanh chóng thu xếp cho mối hôn , để nhanh chóng sinh tôn nhi cho lão nô, xem như đời này lão nô hoàn thành tâm nguyện."

      "Đúng." Như Ý nhịn được cười, "Ngày sau xuất cung làm lão thái quân, đừng quên thường xuyên tiến cung thăm ta."

      "Chỉ cần nương nương ghét bỏ, ngày sau nô tỳ còn phải cầu ân điển của Hoàng Thượng và nương nương, để Tôn nhi nô tỳ có thể làm thư đồng của tiểu hoàng tử nương nương sinh hạ."

      Như Ý nghe vậy gật đầu cười.

      Nghe năm đó nhi tử Tào Thụy của Tào nhũ nương cũng là thư đồng của Triệu Thanh Trạch. Về phần vì sao Tào nhũ nương là thư đồng của Thái Tử, Như Ý cũng có chút lý giải, bình thường trong cung tuyển thư đồng, đều chọn tuổi khá lớn hoặc là bằng nhau, rất ít khi chọn đứa tuổi hơn.

      Có thể Triệu Thanh Trạch cũng sớm có an bài, buổi tối trở về, lúc Như Ý giúp thay y phục có kể chuyện với Tào nhũ nương, liền cười gật đầu.

      Tiếp đó là mời Tào nhũ nương và Tào Thụy cùng ăn cơm tại hậu điện Chiêu Dương điện.

      Tào nhũ nương thấy Triệu Thanh Trạch, liền liên tục lôi kéo Tào Thụy quỳ xuống tạ ơn.

      "Nếu năm đó Hoàng Thượng phái người đến chiến trường Tây Bắc cứu Thụy nhi, đời này lão nô cũng thấy được Thụy nhi, Tào gia cũng đứt đoạn, đại ân đại đức của Hoàng Thượng, Tào gia khó có thể hồi báo!"

      Mắt Tào nhũ nương rưng rưng, kích động .

      Triệu Thanh Trạch sai Đặng Tiên đỡ Tào nhũ nương dậy, cười : "Nhũ nương chiếu cố trẫm, còn có A Thụy vì trẫm làm rất nhiều chuyện, trẫm nhấc tay chi lao (tiện tay cứu người) làm sao so sánh được. Hơn nữa, nhũ nương cũng đừng trách trẫm giấu diếm tin tức A Thụy còn sống."

      "Lão nô dám, lão nô biết Hoàng thượng là người làm đại , A Thụy theo Hoàng Thượng làm việc, lão nô là nữ nhân vướng bận rất tốt rồi!" Tào nhũ nương biết nhi tử sống sót cảm thấy mỹ mãn, nay Tào Thụy theo Hoàng Thượng làm việc, cũng là việc khiến gia môn Tào gia sáng rọi.

      "Lúc trước trẫm còn chưa ngồi lên vị trí này, cũng sợ bại lộ nên vẫn để Tào Thụy thân, sau này đăng cơ, lại phát sinh địa chấn, ta lại phái dẫn người cứu viện vùng bị nạn trước, việc chậm trễ này, ngược lại khiến nhũ nương đợi lâu hơn."

      Triệu Thanh Trạch cười cầm ly rượu lên, tự mình cầm bầu rượu rót đầy, sau đó giọng : "Lúc trước vẫn muốn phong nhũ nương thành Cáo mệnh, chẳng qua trẫm biết, trẫm phong khẳng định bằng Tào Thụy kiếm được cho người, nay Tào Thụy trở lại, trẫm chuẩn bị phong nhũ nương thành Cáo mệnh lâu nay cũng có thể phong được rồi!"

      *Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu.

      "Hoàng Thượng..."

      Tào nhũ nương vừa lại muốn lôi kéo Tào Thụy quỳ xuống hành lễ.

      "Nếu nhũ nương lại nhiều lễ, chén rượu này trẫm kính nổi nữa!"

      Triệu Thanh Trạch cười cầm bầu rượu cũng thay Như Ý rót đầy: "Hôm nay, thứ nhất là chúc mừng mẫu tử nhũ nương đoàn tụ, thứ hai là chúc mừng A Mãn danh chính ngôn thuận thành người thừa kế của trẫm."

      "Hoàng Thượng..."

      Như Ý nghe vậy có chút xúc động, bưng rượu lên.

      "Rượu này là trẫm cố ý sai Đặng Tiên chọn từ hầm rượu cung đình, nhũ nương và Tào Thụy đừng bỏ lỡ rượu ngon."

      "Hôm nay cũng thứ cho lão nô và Thụy nhi vô lễ!"

      Tào nhũ nương nghe ra ý tứ Triệu Thanh Trạch mời rượu, cười bưng rượu, đứng lên.

      Rượu quả là rượu ngon, cũng biết là do rượu mạnh, hay là tửu lượng của Như Ý quá kém, mới chỉ uống hai ly, nàng có chút choáng váng nặng nề.

      "Nương nương có chuyện gì chứ!"

      Tào nhũ nương thấy da mặt Như Ý bắt đầu nổi lên đỏ ửng, mở miệng hỏi.

      " có việc gì."

      Như Ý cố gắng trấn định, chẳng qua vẻ say rượu mặt có chút khó dấu.

      "Hoàng Thượng, nô tỳ và Thụy nhi cáo lui trước!"

      Tào Thụy cũng có chút xấu hổ, đứng dậy dám ngẩng đầu.

      Thần tử a, nếu nhìn thấy Quý phi nương nương say rượu, hợp quy củ.

      Triệu Thanh Trạch cũng đoán được tửu lượng Như Ý kém như thế, vì thế cười khoát tay cho hai người bọn họ lui xuống.

      Như Ý miễn cưỡng thanh tỉnh, trong lòng có chút áy náy, là tửu lượng nàng tốt khiến mọi người mất hứng. Đợi đến khi hai người Tào nhũ nương lui ra xong, Như Ý có chút oán trách nhìn thoáng qua Triệu Thanh Trạch: "Đều tại chàng, ta ta uống được!"

      Cũng phải Như Ý biết tự lượng sức, nàng uống ly thứ nhất cảm thấy rượu này giống rượu quế hoa uống lúc ở Đông Hạng Khẩu, quá mạnh, nàng cũng sợ mình thắng rượu mạnh, liền lui bước ở ly thứ hai, là Triệu Thanh Trạch cứng rắn rót vào ly của nàng.

      "Nàng say sao?"

      Triệu Thanh Trạch nhìn gương mặt Như Ý nhuộm dần đỏ ửng toát ra quyến rũ, nhịn được vỗ vỗ mặt nàng.

      "Ta say!"

      Như Ý chống bàn đứng lên, muốn Thược Dược đến đỡ nàng, dưới chân lại mềm nhũn, lần nữa ngã ngồi về ghế.
      amandatruc, heartheart788, td2n28 others thích bài này.

    5. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Chương sau có cảnh hot nhỉ
      Phạm hồng ngân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :