1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Đọc truyện cũng rất thích Tố Nguyệt. Mong là tác giả viết 1 cái kết đẹp cho Tố Nguyệt

    2. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      a doc phu ho tham len san roi, cung nhu doi truoc gia vo ra ve tai nu nhung lan nay nho chi to nguyet ma tro an cap cua a bi tay the tu mac benh tu cuong nay phat hien ak

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 40
      Edit: Hà


      Rất nhanh Ngưng Hương phát ra Bùi Cảnh Hàn có chỗ đúng.

      Tâm ý của đối với Thẩm Du Du giống như kiếp trước.

      Nhớ ngày đó, bởi vì Thẩm Du Du đến chơi nên Bùi Cảnh Hàn luôn nghỉ cả ngày quân doanh, chỉ muốn bồi dưỡng tình trai với Thẩm Du Du, hoặc là dẫn nàng ta ra ngoài dạo cảnh đẹp gần Thái An phủ, thường thường xuất phát từ buổi sáng cho tới hoàng hôn mới trở về. Nhưng tại Bùi Cảnh Hàn vẫn quân doanh như cũ, chỉ khi trở về mới gặp Thẩm Du Du.

      Nàng nghĩ ra sai ở chỗ nào. Trước kia gặp chuyện như vậy nàng hoang mang lo lắng, hỏi Tố Nguyệt, nhưng trải qua hai đời nàng hiểu trừ khi hết tất cả, bằng dù Tố Nguyệt thông minh cỡ nào cũng thể giúp nàng. Nhưng Ngưng Hương lại dám ra chuyện đó, nàng có cảm giác người mình giống như có tà khí, nào có người chết mà có thể sống lại?

      Có đôi khi Ngưng Hương soi gương đột nhiên cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ trong gương xuất gương mặt quỷ...

      Như vậy nàng lại càng dám cho Tố Nguyệt. vất vả quan hệ hai người vẫn y như cũ, nàng muốn Tố Nguyệt vì Bùi Cảnh Hàn mà chán ghét nàng, nhưng lại sợ nàng khi nghe câu chuyện hoàn hồn của nàng, thậm chí cho Bùi Cảnh Hàn biết, Bùi Cảnh Hàn lại coi nàng như quái mà thiêu chết nàng.

      Mà Bùi Cảnh Hàn nếu dính lấy Thẩm Du Du có thể nhớ lại chuyện trong tửu lâu mà tìm nàng tính sổ hay .

      Ngưng Hương kinh hồn bạt vía.

      Lại thấy hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần của Bùi Cảnh Hàn, thừa dịp Bùi Cảnh Hàn vẫn chưa ngủ dậy, Ngưng Hương thu dọn chút rồi đến tìm Tố Nguyệt hỏi thăm, "Tối hôm qua tỷ gác đêm, thế tử có chuyện ngài ấy hôm nay có ra phủ hay ?"

      Mười ngày qua, Bùi Cảnh Hàn vẫn dùng phương thức của phạt nàng, đối với nàng hết sức lạnh nhạt, câu cũng muốn nhiều. Nhưng hôm nay Bùi Cảnh Hàn có cả ngày nghỉ, Ngưng Hương muốn hỏi thăm lịch làm việc của trước.

      Tố Nguyệt lắc đầu, "Ngài ấy chưa , tỷ cũng biết nữa."

      Nàng nghe qua chuyện xảy ra trong tửu lâu, bởi vậy biết Ngưng Hương lo lắng, đành thấp giọng an ủi: "Đừng căng thẳng quá, cho dù ngài ấy có tức giận cũng ăn thịt muội, cùng lắm nhắm mắt lại để cho chiếm tiện nghi chút , coi như là bị chó gặm."

      Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa Bùi Cảnh Hàn xa, Tố Nguyệt vui vẻ thay Ngưng Hương, cho nên để chút thiệt thòi bé này để ở trong lòng.

      Ngưng Hương ngoại trừ nghe theo nàng cũng nghĩ ra biện pháp nào khác.

      Trong nội thất vang lên tiếng động, hai người vội vàng chia nhau ra làm việc.

      Tố Nguyệt thu dọn giường chiếu, Ngưng Hương hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa mặt, trước tiên vén tay áo giúp .

      qua nửa tháng tư, trời càng ngày càng nóng, bên trong phủ tất cả mọi người cũng đổi thành y phục mùa hè. Hôm nay Ngưng Hương mặc chiếc váy cùng giày vải, vạt áo thêu hình hoa lan vàng nhụy đỏ, mùa hè cổ áo kéo tương đối thấp, nhìn từ cổ xuống lộ ra mảnh da thịt trắng như tuyết, thông thoáng mát mẻ.

      Ánh mắt Bùi Cảnh Hàn nhìn từ chiếc cổ trắng nõn dời xuống phía dưới, nghĩ đến chỉ cần dùng sức xé ra là có thể nhìn thấy vật mềm mại bên trong, đột nhiên muốn lạnh nhạt với nàng nữa.

      Mỹ nhân ở trước mắt mà chạm vào, đó là tự trừng phạt bản thân.

      Dùng xong điểm tâm, Bùi Cảnh Hàn gọi Ngưng Hương vào thư phòng hầu hạ .

      Sau lưng Ngưng Hương lập tức đổ mồ hôi lạnh.

      Tố Nguyệt lực bất tòng tâm, chỉ có thể lặng lẽ dùng ánh mắt khích lệ nàng.

      Ngưng Hương lo lắng đề phòng theo Bùi Cảnh Hàn vào thư phòng.

      Lần này Bùi Cảnh Hàn dài dòng nữa, ngồi ở ghế nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Chuyện lần trước ta hỏi em, nghĩ nên trả lời như thế nào chưa?"

      hỏi nàng là sợ bị người khác xấu nên muốn làm người của .

      Đối với Ngưng Hương mà , dù trả lời thế nào cũng đều có kết cục tốt.

      Nàng nhìn Bùi Cảnh Hàn rồi từ từ quỳ xuống, nhìn lên nam nhân trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo : "Thế tử, ngài tốt với em, em cũng biết, nhưng em lại xuất thân từ trong thôn, từ nghe chuyện cướp chồng người khác là tốt, bất luận là được nạp thiếp, hay là nha hoàn bò lên giường chủ tử cũng đều là nữ nhân xấu xa, bị người khác xem thường. Thế tử, em muốn bị người khác xấu, cũng muốn chiếm mất sủng ái của thế tử phu nhân..."

      "Ta muốn sủng em sủng, ai dám quản ta?" Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng ngắt lời, đứng dậy từ cao nhìn chằm chằm nàng, "Là ta muốn sủng em, phải là em câu dẫn ta, ai dám xấu em ta khâu miệng của người đó lại. Chuyện của thế tử phu nhân em cũng cần nghĩ nhiều, cho dù ta có cưới cũng cưới người khoan dung chịu thu nạp các em, tuyệt đối so đo với các em."

      Ngưng Hương cười khổ, nhìn vào đôi giày của : "Thế tử thân phận tôn quý, chỉ cần ngài dặn dò tuyệt đối ai dám ở trước mặt ngài xấu bọn em, nhưng nếu thế tử có ở đây bọn họ cũng kiêng kỵ nữa, thế tử chưa từng trải qua cảm giác bị người khác coi thường, em trải qua nên muốn lại bị như vậy nữa. Còn chuyện thế tử phu nhân, trừ phi vạn bất đắc dĩ chứ ai có thể cam tâm nhìn trượng phu của mình sủng ái nữ nhân khác? Thế tử, thê tử của ngài ngoài miệng để ý nhưng ra trong lòng nàng để ý, nàng..."

      Bùi Cảnh Hàn hừ lạnh tiếng, cầm cổ tay nàng kéo lên, " lại, còn phải là em nghĩ cho ta sao?"

      Động tác vừa đột ngột lực đạo lại quá lớn khiến cho mũi chân Ngưng Hương chạm đất, trượt chân lao về phía trước lại bị nam nhân thuận thế ôm vào trong ngực, cúi đầu muốn hôn nàng. Ngưng Hương hốt hoảng tránh né, tay dùng sức xô đẩy, khóc lóc cầu xin , "Thế tử, em van người, em muốn làm di nương..."

      "Vậy đừng làm di nương!" Nữ nhân mảnh mai lại liều mạng giãy giụa vướng chân vướng tay, Bùi Cảnh Hàn cố trụ tay nàng để chân nàng nhích tới nhích lui, thử mấy lần cũng hôn xuống được đôi môi đầy đặn của nàng. Càng được lại càng muốn, Bùi Cảnh Hàn nhìn bàn đọc sách ngay trước mắt, ôm nàng ném lên đó.

      Gáy Ngưng Hương đụng vào bàn, đau đến nỗi khiến nàng choáng váng, Bùi Cảnh Hàn thừa dịp khe hở ngắn ngủi này tay kéo hai tay này giơ qua khỏi đầu, hai chân kẹp lại chân nàng đá tới đá lui. Mắt thấy nàng như cá nằm thớt, ngoại trừ bộ ngực phập phồng nảy lên còn lại đều nhúc nhích được, Bùi Cảnh Hàn mới trầm hỏi nàng, "Chẳng lẽ ta đối với em còn chưa đủ tốt sao?"

      Cho tới bây giờ chỉ có chướng mắt người khác, vẫn chưa từng có ai dám chướng mắt mỗi khi muốn lấy lòng, tại coi trọng nhất chính là nha hoàn bọn họ thế nhưng lại chưa từng nghĩ tới , Bùi Cảnh Hàn ngoại trừ phẫn nộ, còn cảm thấy buồn bực, giống như là đột nhiên bị người khác nhét vào trong tảng đá, khiến khó chịu phải làm chuyện gì đó phát tiết.

      "Ngưng Hương, tự ta cảm thấy đối xử với em tệ." nghiến răng nghiến lợi , giữ chặt chiếc cằm của nàng.

      Có thể cầu xin hai đời đều cầu xin, mà trước sau vẫn là thế tử Hầu phủ chịu được người khác cự tuyệt, Ngưng Hương tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt như suối trào, "Thế tử, cho dù ngài đối với em có tốt hơn nữa nhưng em cũng muốn như vậy, cho tới bây giờ đều nghĩ tới, thế tử rất tốt với em, cầu xin ngài thả em , em..."

      Lời còn chưa dứt, ngoài cửa thư phòng đột nhiên truyền đến giọng của Trường Thuận, "Thế tử, biểu nương đến đây."

      Ngưng Hương run run mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ quan sát thần sắc của Bùi Cảnh Hàn.

      Mắt hạnh ngập nước, ánh mắt trong tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng càng khiến nàng đáng thương, khiến người khác đau lòng.

      Bùi Cảnh Hàn đau lòng.

      thích nàng, muốn thấy nàng khóc.

      Nhưng tại sao nàng lại thích ?

      Có lẽ trong lòng nàng cũng có , chỉ là nàng đơn thuần sợ trong thôn này nọ làm cho nàng cảm thấy làm di nương quá xấu hổ với gia đình với người trong thôn?

      Bùi Cảnh Hàn có thể hỏi, nhưng nhìn khuôn mặt Ngưng Hương khóc như mưa, lại muốn nghe được đáp án lúc này.

      "Ta cho em thêm thời gian tuần nữa." Bùi Cảnh Hàn khom lưng, dán sát lên người nàng, cảm nhận đường cong quyến rũ bên dưới lớp quần áo đó, sau đó chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nàng, "Ngưng Hương, hôm nay ta cho em biết, đời này trừ phi ta chán ghét mà vứt bỏ em trước, nếu tuyệt đối thả em ra ngoài phủ. Nếu như em vẫn nắm được chủ ý, cuối tháng về nhà cùng người nhà thương lượng chút, có lẽ bọn họ thông minh, cân nhắc thiệt hơn em."

      Ngưng Hương khổ sở nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt tranh nhau chảy xuống.

      Bùi Cảnh Hàn nhìn nàng bởi vì sắc mặt càng tái môi càng lộ vẻ đỏ tươi, từ từ dựa lại gần nhưng ngậm xuống.

      cam lòng, cam lòng lần đầu tiên với nàng lại xuất phát từ cưỡng ép.

      có thể chờ nàng thêm mười ngày, nếu như nàng vẫn tiếp tục như vậy cũng thể tiếp tục thương hương tiếc ngọc nữa.

      Buông ra tiểu nha hoàn lặng lẽ rơi lệ, Bùi Cảnh Hàn đứng thẳng người, chỉnh sửa xiêm y rồi ra ngoài.

      Thẩm Du Du toàn thân xiêm y màu xanh nhạt đứng trước cửa thư phòng, thấy thần sắc Bùi Cảnh Hàn có vẻ thích hợp, nàng thận trọng hỏi: "Biểu ca bận sao?"

      Vừa bị mỹ nhân cự tuyệt lại có mỹ nhân khác chủ động đưa đến, tâm tình của Bùi Cảnh Hàn cũng trở nên tốt hơn, cười : " chút việc vặt thôi, mới vừa giải quyết xong rồi, tại biểu muội lại tới đây?"

      Thẩm Du Du cười ngọt ngào, hoạt bát : "Hai ngày nay trời càng lúc càng nóng, nghe mợ biểu ca gần đây vất vả, cho nên muội muốn làm đồ ăn giải khát cho biểu ca nếm thử, sợ đường đến đây chảy hết nên mới phải qua đây mời biểu ca qua kia chuyến."

      Nàng phát Bùi Cảnh Hàn mặc dù thích những thi thơ kia nhưng lại có vẻ quan tâm lắm, cho nên nàng đành đổi phương pháp khác.

      Bùi Cảnh Hàn cũng muốn ra ngoài dạo, lại cảm thấy hứng thú với đồ ăn mà nàng , vui vẻ : "Khó có được biểu muội nhớ thương ta, ta đương nhiên phải rồi."

      Thẩm Du Du nghe giọng ái muội của , đỏ mặt trước bước.

      Trong thư phòng, Ngưng Hương lau mắt, chờ khi tiếng cười của hai biểu huynh muội biến mất, nàng mới chỉnh sửa quần áo, mặt tái nhợt trở về hậu viện. Tố Nguyệt biết chuyện Thẩm Du Du đến mời Bùi Cảnh Hàn sang đó, vốn tưởng rằng Ngưng Hương tránh được kiếp, lúc này thấy nàng khóc đến nỗi mắt đều đỏ ửng, gấp rút theo nàng vào nhà.

      Biết được lần này chỉ là cảnh cáo, Tố Nguyệt dở khóc dở cười, đưa khăn : "Tốt rồi, ít nhất vài ngày nữa cần sợ nữa đúng ? Chờ đến tháng sau chừng thế tử lại đếm xỉa tới muội nữa."

      biết Thẩm Du Du lấy đâu ra nhiều biện pháp dụ dỗ nam nhân như vậy, lần này nhất định là nắm chắc mới đến mời người.

      Quả nhiên là Bùi Cảnh Hàn tới khi mặt trời lặn mới trở về, tâm tình nhìn rất tốt.

      đề cập tới Thẩm Du Du làm cái gì, Tố Nguyệt cũng thăm hỏi, Ngưng Hương ước gì buổi tối Bùi Cảnh Hàn cũng đừng trở về, càng hỏi vớ vẩn.

      Có Thẩm Du Du quẩn chân Bùi Cảnh Hàn, mấy ngày tiếp theo Ngưng Hương coi như là an tâm, chỉ là thời gian cách ngày về nhà càng ngày càng gần, nàng lại nhớ tới Lục Thành.

      có hiểu lầm chuyện nàng cùng Bùi Cảnh Hàn hay ? Có thể lại tới đón nàng ?

      Cuối tháng nàng cùng Lý ma ma vẫn hội hợp ở cửa bên rồi đến phố ăn vặt, mùa hè có bán hạt dẻ cũng có đồ chơi làm bằng đường, nhưng lại có những món ăn vặt thích hợp với mùa hè mua về cho người nhà nếm thử. Lý ma ma cũng còn nhớ Lục Thành, đường tò mò hỏi Ngưng Hương, "Tháng trước mình cháu trở về có gặp Lục Thành ?" Lúc chuyện cười tủm tỉm, ngầm trêu ghẹo.

      Ngưng Hương kiên trì dối, " có, làm sao lúc cháu về đều có xe để nhờ chứ."

      Lý ma ma nhìn nàng, bán tín bán nghi.

      Ngưng Hương thực sợ Lục Thành lại đến, vừa đến phố ăn vặt liền bắt đầu đề phòng , quan sát người đường xa xa đường, sợ lại ngẫu nhiên gặp .

      Xác định phía trước có Lục Thành, Ngưng Hương mới tạm thời yên tâm.

      Tâm nàng còn chưa kịp ổn định lại nghe thấy tiếng gọi bên đường "Từ nương".

      Giọng sang sảng, mặc dù mỗi tháng mới nghe hai lần nhưng cũng đủ làm cho Ngưng Hương nhận ra.

      Ngưng Hương thể tin nổi quay đầu lại.

      Bên cạnh là hai sạp đều dùng xe kéo bán, phía sau cái chốt của sạp bên trái có con lừa màu xám, trước tiên Ngưng Hương nhìn về phía bên đó, nhìn thấy chủ sạp là hán tử hơn 40 tuổi mới dời ánh mắt . Vừa tới gần liền thấy chiếc xe khác đặt giỏ đào đỏ tươi, Ngưng Hương bị màu sắc kia hấp dẫn nên nhìn nhiều hơn.

      Vừa mới nhìn lên xe vẫn chưa thấy người nào, lúc này Lục Thành giống như quỷ bước ra, trong tay ôm vài cái giỏ trúc chồng lên nhau, vừa tới gần vách ngăn ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy nàng cùng Lý ma ma, " khéo quá, lại gặp hai người."
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n42 others thích bài này.

    4. Lạc Duyên

      Lạc Duyên New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      13
      thiệt là 'khéo' quá à :059:

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      có thể dùng lý do khác cho đỡ bị trùng lặp đc ko. Lần nào cũng dùng cáu từ " khéo" đó. xấu hổ thay
      ThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :