1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta lại làm sủng phi - Y Nhân Khuê Khuê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Hy sinh mặt mũi gĩư chân giai nhân.........soái ca là phải mặt dày nhỉ......
      ChrisLạcLạc thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hy sinh như thế nhưng k bít giữ chân đc k
      LạcLạc thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      định dùng khổ nhục kế ah???? ko bít có thành công ko? hóngggggggg

    4. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      :))) Đáng thương cho . Chị quá tỉnh, quá phũ :))) Cầu đường tỷ độc ác lên sàn :)))

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6: Tự ô công tử
      Edit: Nhinguyen

      Phó Thanh Tước nhắm hai mắt lại giả bộ bất tỉnh, mí mắt hơi động chút, trong lòng oán giận: Nàng cần , biết , cũng cứu !

      Lỗ tai Phó Thanh Tước khẽ động, nghe tiếng bước chân xa tiến lại gần. Trong lòng hài lòng: Lộ Châu Nhi quả nhiên là thiện tâm, nhất định là hối hận rồi, mới lại cứu .

      ... Chờ khi cưới nàng, từ từ tính món nợ này với nàng!

      nghe được giọng của nàng đè thấp, "Lát nữa bảo em làm gì em phải làm cái đó nhé.”.

      "Oh? " Tiểu nha đầu A Văn ngờ nghệch đáp, "Làm cái gì ạ?”

      Nàng muốn đem ‘thi thể’ chướng mắt này của Phó Thanh Tước vận chuyển ra khỏi cửa của Sở gia.

      "Tiểu thư, , được ! Phó công tử bị thương nặng như vậy, chúng ta phải cứu !”

      "Ta chính là cứu !"

      Vừa chuyện, tiểu nương cúi đầu xuống nắm vai thiếu niên, cố hết sức kéo về phía sau. Nàng kéo tốn sức như vậy, còn đếm xỉa tới, đất có cục đá nàng cũng mặc kệ kéo qua. Kéo , liền ném người xuống đất.

      Bịch!

      Đầu của thiếu niên bị trọng thương đụng xuống nền gạch xanh, thanh kia vang lên, hù dọa khiến cho sắc mặt của A Văn trắng bệch: Chẳng lẽ tiểu thư muốn ném cho người này chết luôn?

      A Văn vội vàng hấp tấp quỳ xuống đất, ôm lấy đầu Phó công tử, xem có chảy máu hay . Nàng rờ tới cái ót của Phó công tử thấy nóng ướt, sợ đến mức bật khóc. Tiểu thư nhà nàng vẫn còn có tâm tư lạnh nhạt giải thích “Chúng ta phải ra khỏi cửa, làm sao có thời gian chiếu cố bệnh nhân chứ? Ta chính là muốn dắt đến chỗ cửa sát nhà hàng xóm, chờ người khác cứu ."

      "Nhưng hình như tiểu thư ném vỡ đầu của người ta rồi….”

      "Em nhìn lầm rồi!” Sở Thanh Lộ quỳ lau nước mắt A Văn, khẽ đá vào eo của nàng cái, chịu nổi đa sầu đa cảm của nha đầu này, "Nhanh lên! Nắm chặt thời gian! Trước khi cha mẹ ta ra khỏi cửa phải đưa người !”

      A Văn hiểu tại sao phải chờ phu thê Sở thị ra khỏi cửa mới đưa Phó công tử , đầu óc của nàng linh hoạt, lại bị vết máu dọa sợ, tiểu thư còn mạnh mẽ vậy, nàng chỉ có thể nén nước mắt, tiểu thư nàng làm cái đó.

      Hai người mỗi người đầu, cùng nhau khiêng ‘thi thể’ . A Văn lúc nào cũng vì lo lắng cho tính mạng của Phó công tử: Bởi vì tiểu thư của nàng vội, động tác đặc biệt thô bạo. trong lòng A Văn nghi ngờ biết tiểu thư nhà nàng có nghe được tiếng xương bị gãy khi tiểu thư cẩn thận đem người ta quẳng xuống đất ….

      Có lẽ Phó công tử vốn bị thương nặng lắm lại bị tiểu thư hành hạ nên vết thương trở nên nghiêm trọng hơn.

      Sở Thanh Lộ lại hề lo lắng chút nào, bởi nàng cảm thấy mình làm chuyện tốt. Mắt thấy vách tường ngăn ở cửa chính ở trước mắt, Sở Thanh Lộ mới thở phào nhõm, đột nhiên người nàng cứng lại, bởi vì nàng nghe thấy giọng giật mình và nghi ngờ sau lưng “"Lộ Châu Nhi, con làm gì vậy?"

      Họa vô đơn chí.

      Cửa chính chỗ vách tường đúng lúc mở ra, đại thẩm nhà hàng xóm muốn ra ngoài mua thức ăn, vừa chạm mặt liền nhìn thấy tiểu nương cùng nha hoàn kéo thiếu niên bị thương. Đại thẩm ngẩn người, nhìn sắc mặt công tử thiếu niên trắng bệnh, phần eo, gáy, đầu vai đều có vết máu, nhìn lại tiểu nương Sở gia mặt đầy mồ hôi, lập tức cảm thấy mình phát ra chân tướng của .

      Đại thẩm cảm động , "Lộ Châu Nhi, con tốt bụng, lại đem người này về nhà mời đại phu đến khám phải ? Chúng ta là láng giềng, con tốt bụng như vậy, hiếm có người có gan như con, đúng là đứa trẻ ngoan”.

      "..." , phải như thế...

      Đại thẩm dùng ánh mắt hừng hực tán thưởng nhìn Sở Thanh Lộ, lại cất giọng chào hỏi cha mẹ Sở Thanh Lộ vừa ra cửa, "Sở công tử, Sở phu nhân, hai người mau đến xem! Lộ Châu Nhi nhà hai người lại cứu thêm người nữa đây này!"

      Đại thẩm sát vách lớn tiếng ca ngợi Sở Thanh Lộ tốt bụng, đoán chừng cả con hẻm này ngay cả người bước ra khỏi cửa cũng nghe được.

      A Văn ngơ ngác nghiêng đầu nhìn tiểu thư nhà nàng

      Dưới ánh mắt tán thưởng của cha mẹ, Sở Thanh Lộ lạnh nhạt lau mồ hôi trán.

      Hình tượng của nàng, dưới cái giọng tuyên dương cực lớn của đại thẩm, trong nháy mắt trở nên lớn hơn nhiều. Rất nhiều láng giềng mở cửa ra, sau đó khen nàng, còn hỏi nàng có cần giúp tay thỉnh đại phu dùm hay ….

      Sở Thanh Lộ nhíu mày, ngược lại thấy thoải mái: Hiểu lầm tốt, nàng rất thích.

      Nàng thích nhất chính là hình tượng tốt bụng của mình trong mắt người khác.

      Chỉ là làm chuyện tốt nhất định hậu quả đương nhiên rất phiền. A, giống như suy nghĩ lúc đầu của nàng vậy ----- bọn họ sắp ra cửa, còn cứu người đưa về nhà.

      Được mọi người bên ngoài khen ngợi, sau khi đóng cửa lại phu thê hai người mói nhìn nhau. Hàn thị và trượng phu lén thương lượng, "Hay chúng ta quăng qua nhà hàng xóm ?”

      Sở Hi lắc đầu liên tục, " được! Ta lôi đâu có nổi!"

      Hàn thị lườm cái.

      "Trước hết mời đại phu , " Sở Thanh Lộ đứng ở trước giường gỗ xem nửa ngày “Con thấy sắp chết rồi”.

      Sắp, sắp, sắp chết? !

      Phu thê Sở thị lại chẳng quan tâm đưa người , Chung thúc bị phái ra ngoài thỉnh đại phu, A Văn và mẹ của nàng, là Tào ma ma bênh cạnh Hàn thị bưng nước vào, trước tiên băng bó những vết thương của bệnh nhân.

      Gần đến buổi trưa, cả nhà còn chưa ra khỏi cửa, lại nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cả nhà đại bá.

      "Đệ muội, cả nhà các người càng lúc càng làm cao nhỉ. Chỉ bước ra khỏi nhà thôi, còn muốn người ta phải ba mời bốn thỉnh sao?” Giọng điệu của Đại bá mẫu Trương thị rất kỳ lạ.

      Mặt Hàn thị bỗng chốc đỏ bừng, bởi vì xuất thân của bà, nên bà luôn cảm thấy mình thấp hơn so với Trương thị bậc. Đại tẩu công khai nàng, nàng cũng có chút được tự nhiên.

      "Đại tẩu, cái này đều do Lộ Châu Nhi, con bé cứu người đưa về nhà”. Sở Hi vì giúp cho vợ mình, quyết đoán đem nữ nhi bán .

      "..." Sở Thanh Lộ sau khi hành lễ với cả nhà bá phụ, bị đường ca và đường muội kéo chuyện. Nghe cha nàng có tiết tháo ở trước mặt xấu nàng, nàng lạnh lùng nhìn cha nàng cái: có tiền đồ.

      "Lộ Châu Nhi cứu người?" Cả nhà Đại bá phụ hoàn toàn hồ đồ, đều nhìn về Sở Thanh Lộ.

      Sở Thanh Lộ “Dạ" tiếng, "Con mỗi ngày đều làm việc tốt”

      Mọi người bị câu "Mỗi ngày đều làm việc tốt" làm cho ngậm miệng, nửa ngày được tiếng nào. lúc sau, Đường ca Sở Hằng dẫn đầu cười cái, đưa tay nhéo khuôn mặt bánh bao của đường muội cái “ ra ta lại có đường muội tốt bụng như vậy, đến đây, cho ca ca nghe thử, muội mỗi ngày làm việc tốt gì nào?”

      Đợi mọi người hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người bắt đầu thảo luận nên làm sao với người bị thương này. Bá phụ Sở Huyên lại hỏi Phó Thanh Tước này là ai, làm sao lại bị thương….. Phu thê Sở Hi mới phát : Bọn họ đối với vị Phó công tử kia hiểu chút nào.

      "Các ngươi ngay cả người ta là ai cũng biết, còn dám kết giao hả?” Mặt Sở Huyên đen sẫm .

      Bên này tranh chấp, Chung thúc vào đại sảnh có khách đến. Sở Hi mờ mịt, hôm nay nên ra khỏi nhà sao? Sao lại liên tiếp xảy ra chuyện thế này?

      Mời người vào, ánh mắt Sở Thanh Lộ sáng lên: Là thiếu niên bộ dáng rất tuấn tú.

      Thiếu niên tự xưng Hứa Dực Phi, là biểu đệ của Phó Thanh Tước, tới đón biểu ca của mình. hết sức thẹn thùng, "Làm phiền mọi người rồi”.

      Khi bọn họ ở phía trước, A Văn lặng lẽ vào từ cửa hông, báo với tiểu thư “Phó công tử tỉnh”. Sở Thanh Lộ thấy mọi người thẩm tra thân phận của thiếu niên xa lạ, được, chỉ có thể tự mình vào bên trong nhìn người.

      Thiếu niên giường chống tay ngồi dậy, khuôn mặt tiều tụy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán. Lúc Sở Thanh Lộ bước vào, thấy nghe Tào ma ma chuyện, mặt thiếu niên lạnh lùng, ngồi trong ánh sáng mờ mờ, rất lạnh lùng.

      Nhưng chân Sở Thanh Lộ vừa mới bước qua ngưỡng cửa, dường như nghe được tiếng bước chân, đáy mắt che dấu bực bội, lộ ra nụ cười thân thiện “Sở nương, các người muốn Thịnh Kinh sao?”

      "Đúng vậy, " Sở Thanh Lộ đứng mép giường, quan sát chút, “Ngươi có việc gì đứng lên , biểu đệ của ngươi đến đón ngươi trở về đó. Đừng làm trễ thời gian của chúng ta”.

      Thiếu niên sững sờ chút, sau đó lông mi rũ xuống, "Ta còn chưa có khỏe mà”.

      "..." Ngươi ngay cả ngồi dậy còn ngồi được còn dám là chưa khỏe?!

      vì chứng minh mình còn chưa khỏe, giãy giụa xuống giường, vất vả vài bước. Sở Thanh Lộ nhìn chằm chằm bước của , thấy cách nàng còn vài bước chân đột nhiên ngã xuống, như mỹ nhân vừa mới bị bệnh chưa lành vẫn kiên cường thôi.

      Tào ma ma vội vàng đến đỡ người, còn khuyên Sở Thanh Lộ, "Tiểu thư đừng kích thích nữa mà."

      "Sở nương, " Phó Thanh Tước thở hơi, hơi thở là yếu ớt, "Biểu đệ ta đến, phải là đón ta trở về’’. nhìn Tào mụ mụ , "Thỉnh mời lão gia quý phủ đến đây chuyến, ta có việc thương lượng."

      Trong chốc lát đại bá đến, Hứa Dực Phi bổ nhào đến bên giường muốn chuyện, bị Phó Thanh Tước trừng cái, muốn thương lượng chuyện quan trọng, hề khách khí bắt Hứa Dực Phi ra ngoài. Trong lòng Hứa Dực Phi như có hàng trăm móng vuốt cào, mắt thỉnh thoảng lại nhìn đường ca và đường muội nhàn nhã việc nhà Sở nương, vô cùng dày vò.

      Phó Thanh Tước chuyện xưa: mượn thân phận đại tộc Hứa gia ở Thịnh Kinh để che dấu thân phận của mình, mình gặp phải kẻ thù truy sát, vì bảo vệ tính mạng, nên muốn trở về Thịnh Kinh. Vì an toàn, Hứa Dực Phi phải đánh lạc hướng kẻ địch, còn cùng người của Sở gia, cũng hết lần này đến lần khác đảm bảo, tuyệt đối mang lại nguy hiểm cho Sở gia.

      Hứa Dực Phi giống như bị sét đánh: Truy sát? Đánh lạc hướng kẻ địch? Đó là cái gì vậy?

      Đại bá Sở Huyên động tâm với thân phận Hứa gia - - Lại bộ thượng thư phụ trách quản lý thiên hạ bá quan - Là người nhà của Hứa gia đó!!!!!! Nếu như mượn cơ hội lần này quen biết được Hứa gia, vậy chức quan của chừng có thể được thăng lên mấy bậc…..

      Sở Huyên gật đầu cái, Sở Hi vốn nghĩ muốn cứu người, đương nhiên cũng đáp ứng. Nhưng vấn đề khó là, tế tổ có quy định thời gian, Phó Thanh Tước lại bị thương, làm sao có thể lên đường với bọn họ được? Vì để chiếu cố Phó thanh Tước, làm trễ thời gian tế tổ, có đáng hay ?

      Phó Thanh Tước thấp giọng , "Tiểu chất chậm chút theo ở phía sau là được rồi”.

      "Hay để hai tiểu nương sau chiếu cố là được”. Tế tổ cần nam tử có mặt, nương có thể chậm chút. Cũng phải lo lắng vấn đề danh tiếng của mấy nương ----- hai đời hoàng đế đều nỗ lực, nên địa vị của nữ nhân tăng lên rất nhiều, chỉ cần trao đổi riêng tư, người bình thường lôi danh dự của nương ra bậy được.

      Khóe miệng Phó Thanh Tước cong lên, nhưng thu lại rất nhanh, mặt chút thay đổi.

      Sau khi mọi người thương lượng xong ra ngoài, Sở Thanh Lộ thấy A Văn chạy trước chạy sau hết sức vất vả, nhất thời hảo tâm, giúp tiểu nha đầu chiếu cố bệnh nhân. Kết quả chính tay mình ‘lại’ bị người hôn mê nắm lấy sống chết gì cũng chịu buông ra.

      Sau nén nhang, Sở Hi đến hỏi ý kiến nữ nhi, thấy nữ nhi cực kì giận dữ chỉ huy Tào ma ma và A Văn gỡ tay người nào đó nắm lấy tay mình ra. Sở Hi thương lượng “Bằng con muốn làm sao bây giờ?”

      "Con muốn thế nào cũng được sao?” Sở Thanh Lộ giương mắt nhìn.

      "Cha mẹ tôn trọng ý kiến của con."

      "Con muốn chặt cái tay mà nắm tay con”.

      "... Lộ Châu Nhi, con ở lại chăm sóc Phó công tử , xong nhé, quyết định như vậy nhé."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :