Gia có bệnh, em tới trị! - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 57: Này, đây chính là quà của tôi

      Edit: duyenkt

      Beta: tiểu lộc hàm

      “Ngày mai phải là đêm Giáng Sinh.” nhấn mạnh, cái gọi là quả bình an này, phải là nên tặng vào đêm Giáng Sinh hay sao .

      Hứa Luật đầu đầy hắc tuyến (*), kích động giơ quả táo cắn dở trong tay ra: “Đây, chỉ còn nửa.” dám nhận sao?

      (*) hắc tuyến: màu đen

      Kết quả.

      Đường Tố trầm mặc, yên lặng nhìn quả táo giơ ra. Hứa Luật cảm thấy hành vi của mình có chút thất lễ, vừa định rút tay lại, lại nghe thấy giọng nghiêm túc của Đường Tố: “Hứa Luật, đưa đồ mình ăn dở tặng người khác, hành vi này rất tệ .”

      Hứa Luật cãi chày cãi cối, giơ nửa quả táo trong tay ra: “Người Trung Quốc hay phải hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, có hiểu ? Tôi hi vọng là chúng ta cũng có thể là bạn bè hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn.”

      Hứa Luật cho rằng Đường Tố nhận nửa quả táo này.

      Đường Tố sửng sốt chút, mắt chớp nhìn vào nửa quả táo cắn dở, sau đó vẻ mặt như hiểu : “À, hóa ra là hỗ trợ nhau trong lúc hoạn nạn, cái này là xuất phát từ khía cạnh tình cảm sao, tôi quên phân tích điểm này.” Từ này có biết.

      “Đúng vậy, giữa bạn bè với nhau cần phải câu nệ tiểu tiết (*) như vậy, [có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu]. Tuy quả táo này chỉ còn nửa, nhưng bên trong nó lại chứa đựng ý nghĩa vô cùng quan trọng.” Hứa Luật phân tích ràng, hợp lý để biết ý nghĩa cao cả của nửa quả táo này: “Vì vậy, cái gọi là ‘Mỗi người nửa, tình cảm phai nhòa’, chính là ý này.” Hôm nay, giáo Hứa giảng giải cho , cái gì gọi là đạo lý đối nhân xử thế: “ đừng xem thường nửa quả táo này, trong nhà chỉ còn mỗi quả táo này, đêm nay lại là đêm đặc biệt, tôi cho nửa quả, tượng trưng cho việc tôi chia sẻ bình an cho ...... Aiz --”

      (*) câu nệ tiểu tiết: để ý đến những chuyện vặt vãnh

      Hứa Luật bỗng nhiên im bặt, mắt trừng lớn, nhìn lòng bàn tay trống của mình: Hả, quả táo đâu?

      Quả táo bị Đường Tố lấy mất rồi.

      Răng rắc.

      thanh rất sắc nét, là tiếng hàm răng cắn vào quả táo tạo nên .

      Hứa Luật ngây ngốc nhìn miệng Đường Tố cắn miếng táo, đúng vào chỗ mình cắn qua.

      ......

      Ăn ! Đó là đồ ăn đấy!

      “Đường Đường Đường Tố......” Mới vừa rồi, miệng Hứa Luật còn thao thao bất tuyệt, bỗng chốc ăn lại lưu loát: “Đó ...... Đó là đồ tôi ăn dở .”

      “Ý nghĩa rất lớn lao.” Đường Tố gật gật đầu: “Tôi hiểu.”

      Hiểu cái rắm.

      Hứa Luật quá hoảng sợ lên lời, ngay lập tức Đường Tố bổ sung: “Cái này… vệ sinh cho lắm ! Tôi , nước bọt là trong những con đường lây lan bệnh truyền nhiễm, rất nhiều bệnh, ví dụ như số bệnh về đường tiêu hóa thường gặp, bệnh thương hàn, bệnh cảm lạnh, bệnh dịch tả này, còn các bệnh về nhiễm trùng đường ruột, ngộ độc thức ăn do vi khuẩn và nhiều loại ký sinh trùng đường ruột…”

      “Bao gồm tất cả các bệnh lây nhiễm qua đường tình dục và bệnh dại đều có thể lây nhiễm qua nước bọt, tuy rằng xác suất lớn, nhưng vẫn có khả năng.” Đường Tố lại cắn tiếp miếng táo: “Yên tâm , tôi xác nhận bị những căn bệnh này.”

      Hứa Luật cắn cắn môi, có chút ảo não. phải muốn đến những thứ này, mà là: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ăn quả táo này, lại dám ăn .” Quá thân mật, ngay cả Tô Tử Khiêm cũng chưa bao giờ làm qua những chuyện như vậy.

      thực có suy nghĩ kỳ thị giới tính.” Đường Tố đồng ý nhìn : “Giữa bạn bè với nhau lại còn phân biệt nam và nữ?”

      Hứa Luật tức nghẹn ở trong ngực: “! Có!”

      Vậy sao , Đường Tố nhún nhún vai.

      Hứa Luật nhìn bộ dáng thoải mái của , cảm giác xấu hổ trong lòng cũng dần tiêu tan, ràng đối với khác biệt giữa nam và nữ phải là vấn đề, dùng hành động thực tế để chứng minh rằng trong mắt , cả trai lẫn đều cùng là “Người”. câu nệ tiểu tiết như vậy, còn bận tâm làm cái gì, kết quả chỉ đem lại xấu hổ cho mình. Dứt khoát học theo , cứ coi là “người” là được rồi.

      Nhưng mà......

      Tròng mắt Hứa Luật xoay chuyển, chuyện này có thể so đo, nhưng chuyện khác thể so đo, Hứa Luật hắng giọng: “Ừm, Đường Tố, quà của tôi đâu.” lấy quả bình an của , vậy có cũng phải có lại chứ.

      Đường Tố nhìn bàn tay bé trắng ngần ở trước mắt: “Quả táo?”

      “Ừm.” Hứa Luật gật gật đầu.

      Đường Tố nhìn quả táo trong tay chỉ còn lại phần tư, có chút ngượng ngùng: “Đây......” Vừa rồi đòi quà cũng chỉ là ý tưởng nhất thời

      “Đây là quà tôi tặng cho .” Đừng nghĩ lấy cái này ra lừa .

      Hứa Luật cố tình gây khó dễ, đúng vậy, chính là cố ý. đoán Đường Tố cũng có chuẩn bị, để xem làm như thế nào đây, phải rất thông minh sao, phải chỉ số thông minh rất phi thường sao, xem làm thế nào để biến ra quả táo.

      Đường Tố im lặng, nâng mắt, nhìn thấy đôi mắt rạng rỡ của , lấp lánh giống như thủy tinh dưới ánh đèn, nụ cười ngọt ngào, nhưng cũng nhìn ra được trong nụ cười ngọt ngào kia còn mang theo vài phần ranh mãnh.

      muốn?.”

      “Ừm, muốn.” Hứa Luật để cho có đường lui.

      Đường Tố đem miếng táo cuối cùng cho vào miệng ăn hết, gật đầu cái, đồng ý . Hứa Luật cho rằng lúc này cái gì đó quay mặt lại, câu nhìn chằm chằm, chậm rãi tới gần.

      “Hả?” muốn làm cái gì?

      Hứa Luật bị hành động đột ngột của làm cho bối rối, lúc phục hồi lại tinh thần, hai người ở rất gần nhau. Phía sau lưng là chỗ tựa lưng của sô pha, thể lùi thêm được nữa, trước mắt lại là khuôn mặt tuấn nam tính của Đường Tố .

      Lông mi dài, môi mỏng khẽ nhếch, mấp máy gọi tên của .

      “Hứa Luật.”

      Giọng của trầm thấp, khi vang lên có hương vị mê hoặc lòng người.

      “Ừm.”

      “Này, đây là quà tặng của tôi”, bàn tay của vỗ lên gò mà của : “ , hai ,… táo chín, Merry-christmas-eve, Hứa Luật.”

      chân thành câu, sau đó lùi về sau.

      Qua hồi lâu, Hứa Luật mới phản ứng lại được, cái gọi là quà tặng là cái gì: “Đường Tố, chơi xấu.” Nào có người nào tặng quà như vậy, làm cho khuôn mặt đỏ bừng như quả táo.

      Ánh mắt của Đường Tố rơi khuôn mặt đỏ hồng của : “ cảm thấy tốt sao? Tôi lại cảm thấy tệ, nhìn xem, khuôn mặt của đỏ như quả táo vậy.”

      Mẹ kiếp.

      Hứa Luật vừa thẹn vừa giận, nhìn bộ dáng nghiêm túc như chẳng có chuyện gì xảy ra của . Trình độ chơi xấu của người này từ trước đến nay chưa ai nhìn thấy, thực rất cao siêu.

      Hứa Luật để ý đến bên tai của Đường Tố cũng đỏ lên.

      cảm thấy hệ thống sinh lý của mình bị hormone của Hứa Luật quấy rối.

    2. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 58: Gặp Đường Tố

      Edit: duyenkt

      Beta: tiểu lộc hàm

      Hôm nay là Lễ Giáng Sinh, toàn thành phố được bao bọc trong bầu khí của lễ hội.

      Trời tối, những ánh đèn thành phố đặc biệt sáng ngời, đường phố tấp nập xe xe đến, tiếng người ồn ào, giao thông đường bị tê liệt, xe xếp thành hàng dài, từ đầu phố đến tận cuối phố.

      Hứa Luật cảm thấy vô cùng may mắn khi lựa chọn thuê xe ô tô , mà xe buýt, nếu bây giờ còn chẳng biết xếp hàng dài ở nơi nào.

      Hệ thống giao thông công cộng ở thành phố Tân được quy hoạch tương đối hoàn thiện, có làn đường chuyên dụng dành riêng cho xe buýt, mặc dù tốc độ xe đường chậm hơn so với ngày thường, nhưng ít nhất cũng bị mắc kẹt ở giữa đường. Tuy nhiên, hôm nay, xe buýt cũng rất đông người, khi lên xe còn chỗ ngồi, chỉ có thể đứng, cũng rất mệt mỏi. xe chủ yếu là những cặp tình nhân sinh viên trẻ tuổi, tuổi trẻ chính là vốn liếng, ngay cả xe buýt cũng có thể tai chạm tai, tóc chạm tóc rất ngọt ngào, trước mặt Hứa Luật có cặp đôi, trông có vẻ là học sinh trung học, học sinh nữ nhắn, đáng , trực tiếp ôm thắt lưng của bạn trai, học sinh nam thỉnh thoảng lại cúi đầu thầm cùng bạn , thậm chí còn cắn vành tai của học sinh nữ kia cái.

      Hứa Luật được tự nhiên rời tầm mắt.

      Sau khi xuống xe, vội vã bộ đến nhà hàng đặt trước.

      Đây là lần đầu tiên Tô Tử Khiêm mang người đến giới thiệu, đến những chuyện khác, chỉ cần dựa vào giao tình nhiều năm giữa và Tô Tử Khiêm, Bữa cơm này cũng phải đến, để thể lòng thành với bạn tốt lâu năm, và để cho Tô Tử Khiêm phải khó xử. Nhà hàng này rất nổi tiếng ở thành phố Tân, đặt sẵn bàn từ mấy hôm trước. Lúc đó quên hỏi Tô Tử Khiêm, người kia có ăn kiêng cái gì …..

      Vừa vừa nghĩ, bỗng nhiên cơ thể bị lực mạnh từ phía sau kéo lại, làm cho phải lùi về sau vài bước, sau lưng đập vào lồng ngực người.

      Đèn báo dành cho người bộ phía trước chuyển từ màu vàng sang màu đỏ.

      “Cho dù muốn đến cuộc hẹn này thế nào cũng cần cố ý tạo ra vụ tai nạn giao thông để trốn tránh, tình hình giao thông đêm nay đủ tệ rồi, cũng đừng gây thêm phiền phức nữa.”

      giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến, mang theo vài phần hương vị trêu đùa, làm cho Hứa Luật có chút xấu hổ, cái người đàn ông độc mồm chết tiệt này. .

      “Tôi biết dung lượng não của đủ lớn, nhưng vẫn thích làm những hành vi quá sức của mình.” Đường Tố đối với hành vi vừa vừa nghĩ của vô cùng bất mãn, lần trước trong trường học suýt chút nữa gặp chuyện may, lần này lại ở đường dành cho người bộ, quả muốn sống nữa mà: “Đứa trẻ ba tuổi còn biết cái đạo lý thấy đèn đỏ phải dừng lại, đèn xanh mới được , mấy tuổi rồi, hai tuổi à? Muốn vượt đèn đỏsao?”

      Đúng lúc bên cạnh có đứa bé đứng , nghe thấy những lời Đường Tố , ngây thơ bổ thêm cho Hứa Luật đao: “Chị à, thầy giáo đèn đỏ được , phải tuân thủ quy tắc giao thông.”

      “Chị ấy biết mà, cần con phải .” Mẹ của đứa bé đứng ở bên cạnh, cười cười xin lỗi Hứa Luật: “ ngại quá.”

      có việc gì.” Khuôn mặt nhắn của Hứa Luật đỏ bừng, xấu hổ biết nên làm gì.

      “Đúng rồi , ấy là tấm gương xấu điển hình.” Đường Tố đứng bên phụ họa.

      Hứa Luật vội vàng chủ động nhận sai: “Đường Tố, tôi sai rồi...... Đừng nữa.” còn nữa biết tìm cái lỗ nào để chui xuống nữa.

      Đường Tố vốn còn đầy lời muốn , nhìn thấy bộ dáng kia của , bỗng chốc mắng được nữa, cuối cùng biến thành tiếng hừ .

      Đèn đỏ chuyển sang màu xanh.

      Đứa bé nhìn Hứa Luật câu: “Bây giờ đèn xanh, chị có thể rồi.”

      “Con lắm lời thế, mau.” Mẹ của đứa bé dắt tay bé qua đường.

      Đường Tố nhìn hai mẹ con dắt tay nhau ở đằng trước, lại nhìn sang người bên cạnh, vài giây sau, đột nhiên giơ tay ra cầm lấy tay .

      Hứa Luật sợ hết hồn, mắt trợn trừng, phản xạ có điều kiện rút tay về.

      “Đừng động đậy.” Đường Tố trừng mắt liếc cái, càng lắm tay chặt hơn: “ thôi, bạn Hứa.” thu hồi tầm mắt, mắt nhìn thẳng về phía trước, bước những bước dài: “Nếu muốn vừa vừa nghĩ, để tôi dắt .”

      Hứa Luật: “......”

      phải là trẻ con !

      Lời kháng nghị đến bên miệng, lại nuốt trở về, là tay rất lạnh ư, nếu sao lại cảm thấy tay ấm áp như vậy, ấm áp của làm cho người ta cảm thấy rất khác biệt.

      ràng là người trong trẻo, lạnh lùng như vậy, làm sao lại có bàn tay ấm áp đến thế, ấm áp làm cho người ta cảm thấy rất yên lòng, yên tâm để cho nắm tay, qua đèn xanh đèn đỏ, qua dòng xe cộ dài dằng dặc đường……

      Ban đầu, Đường Tố chỉ muốn nắm tay , giống như người mẹ dắt tay bạn kia vậy, dẫn qua đường.

      Khi nắm tay , ràng cảm nhận được bàn tay bé của mát lạnh, có chút yếu ớt mềm mại, nhưng năng lực thích ứng của từ trước đến giờ luôn được khen ngợi là cao siêu, cầm được lúc, khiến cho bàn tay bé mát lạnh kia có cùng nhiệt độ với nhiệt độ bản thân , cầm đến thuận tay, cứ như vậy nắm tay đường.

      Tay rất mềm, nhất là sau khi được truyền cho hơi ấm , cảm giác càng mềm mại hơn, cảm giác này thích.

      Hai người đến nhà hàng ăn Hứa Luật đặt bàn trước, đột nhiên nghe thấy có người gọi Hứa Luật.

      “Tiểu Hứa--”

      Đường Tố cũng nghĩ đây là gọi Hứa Luật, nhưng Hứa Luật nhận ra giọng này, dừng chân, quay đầu lại: “Tử Khiêm.”

      Vừa định bước về phía trước, tay lại có lực kéo giật về phía sau , giây tiếp theo, ý thức được mình và Đường Tố vẫn còn nắm tay nhau, vội vàng giãy tay ra.

      Đường Tố liếc nhìn bàn tay trống của mình, sau đó mới di chuyển tầm mắt nhìn người đàn ông xa lạ đứng cách đó vài bước.

      Tiểu Hứa? Hứa Luật?

      chính là cái người dược gọi là Tử Khiêm kia?

      Đường Tố nhìn Tô Tử Khiêm.

      Đồng thời, Tô Tử Khiêm cũng nhìn lại , ánh mắt chăm chú quan sát: Người này là ai vậy? Tại sao lại nắm tay Tiểu Hứa?

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Có mùi gian tình, thanks
      duyenktn1 thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Đường Tố hành động đúng r đó. ghét cái tên Tử Khiêm này. biết thừa nta thích mình mà cứ thả thính rồi lại vs hết ng này đến ng khác. đúng là cặn bã tra nam mà. Đường Tố mau tới giải cứu chị Hứa Luật ...
      thanks nàng up tr nha.. 2 chương liền đọc quá . hihi

    5. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 59: cách nào nhìn thẳng chuối

      Edit: duyenkt

      Beta: tiểu lộc hàm

      Đường Tố nhìn Tô Tử Khiêm.

      Đồng thời, Tô Tử Khiêm cũng nhìn lại , ánh mắt chăm chú đánh giá : Người này là ai vậy? tại sao lại nắm tay Tiểu Hứa?

      Ba người cứ đứng ở trước cửa nhà hàng nwh vậy, khí có chút xấu hổ.

      “Xin chào, Tô Tử Khiêm.”

      Cuối cùng, vẫn là Tô Tử Khiêm giơ tay ra trước, đánh vỡ trầm lặng này.

      Đường Tố nhìn lướt qua bàn tay giơ ra của người đàn ông này, hai bàn tay để bên ngoài cũng đúng lúc hoạt động, nhưng phải giơ ra để bắt tay mà là đút vào trong túi áo khoác.

      nghiên cứu gần đây của Mĩ cho thấy, mỗi bàn tay có trung bình khoảng 150 loại vi khuẩn, bàn tay chưa rửa có thể có đến 800.000 vi khuẩn, ngoài vi khuẩn, nấm, còn có số loại vi rút. Vì lý do an toàn, những tiếp xúc cần thiết, có thể tránh nên tránh.”

      Tô Tử Khiêm:......

      Hứa Luật:......

      Vì sao lại muốn dẫn người này cùng?!

      *

      Cuộc hẹn này, Hứa Luật vốn định mình, nhưng hơn giờ trước, trong biệt thự của đại học Y, có cảnh tượng như thế này.

      Lúc đó, Hứa Luật chuẩn bị bản thân rất tốt, từ cầu thang xuống, Đường Tố cũng thay xong bộ quần áo để ra ngoài.

      “A, buổi tối cũng muốn ra ngoài à?”

      nhìn dáng vẻ tuấn bức người của Đường tiên sinh khi mặc quần tây kết hợp với áo sơ mi màu đen, bên ngoài là áo khoác gió, cũng thèm che đậy ánh mắt thưởng thức của mình. Trời sinh vóc dáng của người này quá hoàn hảo, mặc thế nào cũng đẹp.

      Màu đen trong trẻo và lạnh lùng càng tôn lên vẻ kiêu ngạo và cao quý của , ngũ quan lại càng thêm tuấn trắng trẻo, khi mặc áo vest vốn tinh tế, dáng người của lại cao thẳng, thanh lịch giống như hoàng tử của thế giới trung cổ hàng trăm năm trước.

      “Ừ.” trả lời, từ lầu liếc xuống nhìn : “ cùng .”

      “Hả? cùng tôi?”

      Hứa Luật hiểu hàm ý câu chữ trong lời của .

      Đường Tố hời hợt giải thích: “Tối hôm qua bày tỏ muốn cùng tôi trở thành bạn bè ‘Hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn”. Tôi đành phải cùng với để đối phó với cuộc hẹn khiến khó xử này .” xong, lại như có điều suy nghĩ nhìn bộ quần áo Hứa Luật mặc: “ mặc cái kiểu Black Widow (*) là muốn đầu độc chết người kia sao?” Cái người mà muốn gặp ấy.

      (*) Black Widow: Góa phụ đen

      Màu đen thích của Hứa Luật bị thành độc phụ, còn gọi là Black Widow nữa chứ!

      Trong tủ quần áo của có nhiều trang phục mùa đông cho lắm, lần trước mua sắm cùng Cố Sênh đều là quần áo mùa thu và đầu mùa đông, bây giờ là buổi tối, mặc quần áo như vậy ra ngoài rất lạnh.

      Cúi đầu nhìn quần áo của mình, váy ngắn liền thân màu đen, tất chân màu đen, giày màu đen…túi tay cũng màu đen, áo khoác cũng màu đen.

      Được rồi, thực là quá đen tối, nhưng......

      Tầm mắt dừng lại người : “Tôi là góa phụ đen , vậy là cái gì?” phải bản thân cũng toàn là màu đen hay sao.

      Đường Tố hơi nhíu mày, trả lời, đến, giơ khủy tay ra : “ thôi .”

      Bởi vì câu góa phụ đen kia của mà Hứa Luật vẫn còn vui: “Tôi cần theo giúp đỡ , mình tôi là được rồi.”

      Đôi mắt trong vắt của Đường Tố nhìn chằm chằm ba giây: “ dối. Dưới mắt có quầng thâm, tối hôm qua ngủ được tốt, xế chiều hôm nay, tổng cộng nhìn đồng hồ bốn mươi sáu lần, cao hơn tần số bình thường rất nhiều , điều đó chứng minh có phần lo lắng, lo lắng còn tăng dần theo thời gian.” khịt mũi: “Nhìn lo lắng như vậy, bản thân tôi là người bạn có thể hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, ở trong hoàn cảnh khó khăn , tôi phải ra tay giúp đỡ, đó cũng là lẽ đương nhiên, cần phải cảm ơn tôi.”

      biến câu “Hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn” thành hành động.

      Hứa Luật yên lặng.

      Nếu Tô Tử Khiêm tìm được thích, nhất định thực lòng chúc phúc cho bọn họ. Chỉ là nghĩ đến lúc đó mình đơn lẻ bóng đứng ở trước mặt người có đôi có cặp, khó tránh khỏi có chút thương cảm.

      muốn cùng, vậy cùng nhau.

      Hứa Luật kéo cánh tay : “Vậy thôi.”

      Lúc rời khỏi đại học Y, tình hình giao thông rất tệ, sau khi lên xe, Hứa Luật vừa mới ra địa chỉ nhà hàng ăn bị Đường Tố gạt bỏ, ngược lại, ra cái địa chỉ khác, trung tâm thương mại của thành phố Tân.

      Kết quả, nơi đầu tiên họ đến phải là nhà hàng ăn, mà là đến cửa hiệu bán quần áo, Hứa Luật nhận ra biển hiệu này, là thương hiệu nổi tiếng quốc tế, ít quần áo của Đường Tố thuộc thương hiệu này.

      Nhân viên bán hàng trong cửa hàng khi nhìn thấy khách hàng đến cửa, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười đến chào hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho ngài.”

      Đường Tố chỉ chỉ vào Hứa góa phụ bên cạnh.

      Nhân viên bán hàng trong cửa hiệu đều trải qua đào tạo chuyên nghiệp khi gặp tất cả mọi loại khách, cho dù thấy Hứa Luật mặc bộ trang phục toàn màu đen hòa hợp cho lắm, nhưng cũng có biểu gì khác thường, vẫn cười rất lịch và chuyên nghiệp giới thiệu cho Hứa Luật vài bộ quần áo thích hợp với .

      Hứa Luật nhìn những bộ trang phục xa hoa quý phái kia, biết nên chọn cái nào.

      Hứa Luật chỉ vào bộ quần áo màu đỏ tay nhân viên bán hàng: “Bộ này .” Thực cảm thấy bộ nào cũng rất đẹp.

      làm góa phụ đen nữa nên chuyển qua làm chim lửa hay sao?” Chậc, hoa văn giống con chim.

      Nhân viên bán hàng giật giật khóe miệng, nhìn con chim xinh đẹp được thêu thủ công tinh tế bộ quần áo kia, đây là mẫu thịnh hành nhất năm nay của FIG đấy.

      “Đây….Bộ này cũng khá được.” Hứa Luật tin, chỉ vào bộ quần áo màu vàng khác

      “Chuối,” nhíu chặt lông mày, nhàng thở dài tiếng: “Có người , chuối là do thượng đế ban tặng cho con người, đối với đàn ông và phụ nữ chuối là thứ tốt nhất được tìm thấy trong tự nhiên, gần với thực tế nhất * là công cụ gợi ý trong việc quan hệ tình dục , nếu ngại.” nhún nhún vai.

      Tay cầm quần áo của nhân viên bán hàng run lên chút, ràng là bộ quần áo rất đẹp, thế nào lại thành chuối, lại còn

      Nhân viên bán hàng đỏ mặt, vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Tố.

      Về sau thể nhìn chuối theo cách bình thường được nữa.

      Đây là ý nghĩ chung của hai .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :