Chương 36: Vẫn nhanh nhẹn như cũ Bát hoàng tử chặn đường của Thiên Hoài Vũ cùng Thiên Chỉ Diên. chống hông hống hách cùng vẻ mặt đắc ý nhìn Thiên Chỉ Diên cùng Thiên Hoài Vũ. Trong năm nay, Thiên Chỉ Diên ít lần trêu cợt Bát hoàng tử. Bát hoàng tử tuy là ghi hận trong lòng nhưng cũng ngầm giở trò xấu. chưa bao giờ dám đứng đối diện khiêu khích với nàng, bởi vì biết đánh lại được Thiên Chỉ Diên. Nhưng hôm nay khác, dám chặn đường của nàng còn lộ vẻ mặt đắc ý, Thiên Chỉ Diên biết khác xưa. Nàng đưa mắt quan sát phía sau Bát hoàng tử có hai thị vệ rất cao to, bộ mặt còn đằng đằng sát khí trôn giống là người lương thiện gì cả. “Này, heo mỡ, hôm nay ngươi ngu đột xuất hả? Dám chặn đường của hai chúng ta?” Cùng Thiên Chỉ Diên lăn lộn năm, Thiên Hoài Vũ cũng trở nên kiêu ngạo lên. “Ngươi mới ngu ấy! Hừ, dám bắt nạt ta, hôm nay ta khiến các ngươi còn đường để mà về!” Bát hoàng tử chống hông, ra lệnh với hai thị vệ: “Lên đánh cho ta!” Thiên Hoài Vũ thấy vậy xắn cả hai tay áo lên, chuẩn bị hành động. “Chạy!” Thiên Chỉ Diên quay sang quát với Thiên Hoài Vũ. “Cái gì?” “Chạy , chúng ta đánh lại! Huynh chạy sang hướng đông, muội rẽ hướng tây, nhớ chạy đến chỗ có người. Nếu thoát được phải đem thêm người trở lại đây, phòng ngừa người kia thoát được còn kịp cứu!” “Được!” Thiên Hoài Vũ lập tức xoay người chạy về hướng đông theo kế hoạch, Thiên Chỉ Diên cũng nhanh chân rẽ sang phía tây. “Hai ngươi nghĩ là trốn được sao?” trong hai tên thị vệ cười lạnh, bọn chúng tức tốc đuổi theo Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên thân lắc mình chạy vào trong hòn giả sơn, hai tên thị vệ đó cũng đuổi kịp. Xuyên qua hòn giả sơn đó, nàng chạy đến viện cũ nát, Thiên Chỉ Diên dừng lại, quay người nhìn thắn vào hai tên thị vệ đuổi theo kia. “Sợ rồi sao?” trong hai tên lại cười: “Hôm nay tiễn công chúa đoạn đường vậy.” “Các ngươi phải là thị vệ của tên heo mỡ đó.” “Ngươi. . .” khuôn mặt non nớt hề có sợ sệt nào, chỉ có ánh mắt lạnh như băng đến thấu xương, sát khí từ người nàng bốc lên bừng bừng. “Nơi đây có người chính là địa điểm động thủ tốt nhất. hơn năm nay có giết người rồi, biết thân thủ có bị xuống cấp đây?!” Thiên Chỉ Diên rút đoản kiếm từ chiếc túi treo bên hông mà Thiên Hoài Sở đưa cho, chầm chậm mở bao kiếm, ánh sáng chói lòa cả mắt. “Ngươi đây là. . .” Lời tên thị vệ đó còn chưa dứt thấy Thiên Chỉ Diên hơi nhếch khóe môi. khuôn mặt non nớt nở ra nụ cười xinh đẹp khiến người ta cảm thấy nguy hiểm vô cùng. Đúng ngay lúc này, Thiên Chỉ Diên chuyển động thân người. Trong khoảnh khắc, khi mà hai tên thị vệ đó còn chưa phản ứng lại kịp nàng phóng người đến phía sau chúng, ánh sáng chói lòa làm tên quay đầu lại đúng lúc. Nhưng tên đó chưa kịp rút đao ra có cách nào di chuyển được nữa. nhát chém ngay yết hầu của với độ sâu vừa phải, đúng ngay chỗ trí mạng. chỉ còn có thể trừng to mắt, cơ thể cứng đờ trong tư thế rút đao ngã lăn xuống đất. Tên thị vệ còn lại chứng kiến cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, cảnh giác càng cao độ, rút đao ra, bổ nhào về phía Chỉ Diên. Nàng nhàng nhón mũi chân lên, thân người phóng lên chiếc xe kéo bỏ hoang kia. Thị vệ thấy nàng đổi phương hướng chiếc xe kéo bỏ hoang bên này qua đây. quay thanh đao trong tay, chút lưu tình nhiều nhát chí mạng nhắm vào Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên chống trả, nàng chỉ mới sáu tuổi, sức lực quá chênh lệch so với , nàng đánh lại. Kiếp trước Thiên Chỉ Diên là sát thủ nhưng sát thủ phải là đại hiệp, võ công nhất thiết phải thuộc hàng cao thủ. Nàng chỉ cần chọn thời cơ thích hợp, chọn đúng thủ pháp giết chết đối phương, khi ra tay phải nhắm trúng điểm chí mạng cũng là thói quen của Thiên Chỉ Diên. Vì vậy nàng phải sử dụng khinh công trong năm rèn luyện để tránh những chiêu của thị vệ. Thieen Chỉ Diên thừa dịp tên thị vệ đó giơ đao lên ra nhát tiếp theo, Thiên Chỉ Diên thoắt cái phía sau người , dùng thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim. Sau đó lập tức rút kiếm ra tên thị vệ cuối cùng cũng ngã lăn ra đất mà tắt thở. Nàng nhìn đoản kiếm vấy đầy máu, bộ y phục người bị nhuộm đỏ long lổ, khóe miệng bỗng nhếch lên nụ cười hài lòng. Nàng rất vừa lòng với hành động lần này, thân thủ của nàng vẫn còn rất nhanh nhẹn trong năm có giết người. Thiên Chỉ Diên tới kiểm tra hai cái thi thể, nàng mở áo tên thứ nhất, xoay cổ ra sau xem xét thấy có bản đồ hình chim điểu, tên kia cũng thế. Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, suy tư bỗng nghe tiếng sột soạt từ phía sau, có người chạy về phía này. Nàng quay người sang thấy Bát hoàng tử thở hổn hển hướng đến đây. “Ngươi. . .” Bát hoàng tử còn lấy khí, thấy cảnh tượng bê bết máu trước mặt kinh hãi thôi, bàn tay run rẩy chỉ vào Chỉ Diên lắp bắp. Thiên Chỉ Diên bĩu môi, thân hình chuyển động chút đẩy Bát hoàng tử ngã nhào xuống đất, thanh đoản kiếm dính đầy máu kề sát ngay cổ . Bát hoàng tử sỡ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, mắt trợn to, dám rên la. “ cho ta biết, sao ngươi dám tìm người đến giết ta? Còn nữa, thị vệ là của ai? Nếu . . .” Giọng nàng dần trở nên lạnh như băng. “Tứ, Tứ hoàng tỷ , giúp ta giết chết ngươi, là tỷấy. . .” Bát hoàng tử vừa run vừa mếu máo: “ được, được giết ta, ta muốn chết, ta muốn chết mà. . .” “Vậy lúc ngươi muốn giết ta, sao lại nghĩ đến là ta cũng muốn chết chứ?” “Ta. . . Ta sai rồi. . .” Thiên Chỉ Diên cười lạnh tiếng, nàng chưa bao giờ tin người sắp chết còn biết hối lỗi. Nàng đè mạnh đoản kiếm sâu vào cổ Bát hoàng tử chút. “Á. . .” Thanh kiếm ấn sâu vào cổ để lại vết máu bé tí. sợ đến nỗi tim đập như trống gõ, hai mắt nhắm tịt lại rồi lăn đùng ra xỉu. “Nể tình ngươi trẻ người non dạ, bị người khác lợi dụng nên ta giết ngươi. Nhưng may, ngươi lại thấy ta giết người, ngươi hết cũng tàn phế!” Thiên Chỉ Diên lấy cây kim châm vào huyệt đạo của Bát hoàng tử. “Châm vào huyệt này, sau khi chờ ngự y tìm thấy mà rút ra não ngươi bị thiếu dưỡng khí nặng.” Thiên Chỉ Diên vỗ má Bát hoàng tử: “Dù sao não ngươi cũng tàn sẵn rồi.” “Tứ công chúa, Thiên Chỉ Ngọc sao?” Thiên Chỉ Diên nghĩ năm trước đúng là từng đụng chuyện với Thiên Chỉ Ngọc trong ngày ăn tết, nhưng thế này cũng là chuyện be xé ra to quá , bây giờ mới lênkế hoạch trả thù thế này. Nếu chỉ cho là trùng hợp nhiều chuyện trùng hợp nhau còn gọi là ngẫu nhiên nữa. Bỗng nàng nghe bên ngoài ngôi viện vang lên tiếng hét thất thanh, lắng nghe kĩ lại chính là tìm nàng. Thiên Chỉ Diên biết là Thập Nhất gọi thêm người đến để giúp đỡ. là đúng lúc, sớm cũng trễ. Đôi môi hơi cong lên khẽ cười, nàng dùng thanh đoản kiếm kề sát cổ mình rồi ấn sâu tạo vết máu, sau đó cất giấu đoản kiếm . Uống chút thuốc mê xong, nàng giả vờ thiếp . Rất nhanh thị vệ tìm tới trong viện, nhìn thấy cảnh tượng la liệt của bốn người nằm trong viện khiến kinh hãi hét to. “Người đâu, mau đến đây!” “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, muội bị làm sao thế này?” “Mau báo cáo với hoàng thượng!” “Mau mời ngự y! Nhanh lên”
để xem lần này tứ công chúa kia chạy đằng nào, chỉ còn đường chạy vào hang thôi, dám động đến bà TCD chắc chắn chẳng có quả ngon mà ăn rồi
Chương 37: Nhớ mang giày Editor: Diệp Dã Ngủ giấc, Thiên Chỉ Diên mới tỉnh dậy, nàng cảm giác có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn mình. Nàng lười biếng giật giật lông mày muốn mở mắt ra. Nhưng bỗng nhiên ngửi thấy được cỗ mùi hương hoa lê thơm ngát như có như , có loại cảm giác quen thuộc xuất trong đầu nàng. Thiên Chỉ Diên mừng thầm phen, chuẩn bị mở mắt ra, đó là Tương mỹ nhân mà nàng xa cách năm gặp. Nàng vừa muốn mở mắt, chỉ nghe thấy ngoài cửa có trận ồn ào náo động. Rất nhanh Đức phi từ ngoài cửa xông vào, nàng quỳ gối trước mặt Thiên Tinh Hàn, khóc lóc và ngừng dập đầu: "Hoàng thượng, van cầu người cứu Thành nhi, cứu nó a, Thẩm công tử, van cầu ngươi, cứu con ta a!" Thiên Tinh Hàn chán ghét nhìn nàng cái: "Đứa của mình mà cũng quản tốt, xảy ra tình, còn đến trách ai?" "Hoàng thượng, Thành nhi còn tuổi, nhất định là nghe người khác gây xích mích, thị vệ kia phải người trong cung chúng ta. Bệ hạ thể quan tâm Thành nhi !" Đức phi khóc lôi kéo vạt áo Thiên Tinh Hàn, bị bỏ qua. Đức phi lại chạy đến trước mặt Thẩm Vân Tương, khẩn cầu: "Thẩm công tử, y thuật của ngươi rất cao minh, ngươi nhất định phải cứu Thành nhi" "Đức phi nương nương xin đứng lên, với bát hoàng tử, tại hạ tận lực. bị ngân châm phong bế huyệt đạo, lúc tại hạ đến, đại não tổn thương, có cách trị liệu." " phải, Thành nhi đáng thương của ta, Thẩm công tử, ngươi nhất định có biện pháp , y thuật của ngươi cao minh như vậy, ngươi. . ." "A. . ." Tiếng thét chói tai của Thiên Chỉ Diên hấp dẫn chú ý của mọi người, Thiên Chỉ Diên mở hai mắt ra, sợ hãi co lại thành đống, hướng phương hướng của Thẩm Vân Tương. "Chỉ Diên, muội làm sao vậy?" Thiên Hoài Hạo lo lắng hỏi. " nên giết ta, nên giết ta, muốn muốn. . ." Thiên Chỉ Diên ở giường vừa khóc kêu vừa lăn lộn. " ai dám giết muội, có việc gì , Chỉ Diên có việc gì ." Thiên Hoài Hạo đau lòng . "Tiểu cửu, muội nhìn lại , có ai muốn giết chúng ta ." Thiên Hoài Vũ cũng ở bên khuyên nhủ. Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên vào lòng, vỗ vỗ lưng của nàng: " có việc gì, ta ở đây." Quả nhiên, Thiên Chỉ Diên ngừng khóc, nước mắt long lanh , ngước nhìn Thẩm Vân Tương, nàng ngốc lăng : "Mỹ nhân, ta lại gặp được mỹ nhân , chẳng lẽ ta chết? A. . ." Thiên Chỉ Diên lại lần hét to, nàng vùi đầu vào trong lòng Thẩm Vân Tương, thân thể ngừng phát run. Mọi người nhìn Thiên Chỉ Diên sợ hãi thành cái dạng này đều rất lo lắng cho nàng. Thiên Chỉ Diên khóc ở trong lòng Thẩm Vân Tương, tận lực cọ cọ, sau lúc mới cười trộm, thân thể run nữa. Tất cả mọi người cho rằng, tâm tình của nàng ổn định lại, cẩn thận từng li từng tí trấn an nàng. "Người đâu, đem Đức phi quản giáo nghiêm, bát hoàng tử có ý đồ hành hungở trong hoàng cung, đem hai người cùng biếm vào lãnh cung cho trẫm." Thiên Tinh Hàn trầm mặt . "Hoàng thượng, đuwọc, người thể nhớ đến tình phụ tử với Thành nhi, Thành nhi, Thành nhi . . ." "Ngươi còn có mặt mũi ra! Trẫm giết các ngươi, là nhớ tình phụ tử! Mau xéo cho trẫm, bằng trẫm đưa các ngươi ra pháp trường!" Nghe như thế, mặt Đức phi thoáng chốc tái xanh , nàng sợ đến mức dám phát ra bất kỳ thanh gì. Sau lúc lâu, nàng ta rốt cuộc nhận mệnh. "Thần thiếp, tuân chỉ " Trong nước mắt giàn giụa, nàng ta dập đầu trước Thiên Tinh Hàn cái, đứng dậy ly khai. Nghe thấy quyết định của Thiên Tinh Hàn, trong lòng Thiên Chỉ Diên lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu, giọt nước mắt còn vương ở khóe mắt. "Phụ hoàng, vì sao người điều tra?" "Chỉ Diên, con có việc gì là tốt rồi, chuyện này để phụ hoàng xử lý tốt hơn." Thiên Tinh Hàn xoa đầu Thiên Chỉ Diên thương tiếc . "Phụ hoàng xử lý chính là đem mẹ con Đức phi biếm vào lãnh cung, có phải ?" Thiên Chỉ Diên hỏi. "Chỉ Diên, con đừng náo." Thiên Hoài Hạo thấp giọng . "Chỉ Diên" thanh tuy , thế nhưng lại hề nghi ngờ hay chất vấn, Thiên Tinh Hàn thấy vậy thấp giọng quát lớn nàng tiếng. "Là vậy sao! Năm đó khi mẫu hậu qua đời, người cũng xử lí như thế , lần này, cũng chỉ là dọa người khác mà thôi!" Thiên Chỉ Diên khóc lớn, từ trong lòng Thẩm Vân Tương nhảy xuống, chạy ra ngoài. "Tiểu cửu!" "Chỉ Diên, Chỉ Diên!" Thiên Hoài Hạo quay đầu lại nhìn Thiên Tinh Hàn liếc mắt cái, đứng ở chỗ đó, sắc mặt xanh đen, trong ánh mắt tất cả đều là tức giận cùng bi thương. Thiên Hoài Hạo thấy vậy cũng thêm gì nữa, lập tức chạy ra cửa tìm Thiên Chỉ Diên. Từ trong phòng chạy ra, Thiên Chỉ Diên điểm mũi chân, nhảy lên thân cây, nàng đem chính mình giấu ở trong đám cành cây rậm rạp. Ngồi ở nhánh cây, Thiên Chỉ Diên đem nước mắt nơi khóe mắt lau sạch . Nàng thừa nhận, nàng xúc động , thế nhưng khi nghe thấy quyết định của Thiên Tinh Hàn, vô luận như thế nào nàng cũng thể tiếp thu. Bát hoàng tử chẳng qua là đứa , cho dù có tâm cơ, ai khuyến khích tại sao dám làm? Cộng thêm hai thị vệ kia căn bản cũng phải là người trong cung .. Đầu mối ràng, tình kỳ quặc, vậy mà tra, thậm chí ngay cả hai thị vệ kia chết như thế nào, bát hoàng tử là ai hại cũng hề chất vấn, mà là trực tiếp đem bát hoàng tử tống cho xong việc. Điều này làm cho Thiên Chỉ Diên cảm thấy trái tim băng giá. Nàng vẫn cho rằng, Thiên Tinh Hàn rất thương nàng. Nàng xảy ra chuyện như vậy, nhưng vậy mà điều tra. Tựa như lúc trước mẹ nàng - Ân Mộc Tâm chết, cũng tra. Đồng dạng, Thượng Quan hoàng hậu chết cũng tra. rốt cuộc kiêng kỵ cái gì chứ? Hay là, trong lòng căn bản là đều biết? Nguyên lai phụ thân thương của nàng cũng chỉ như vậy. Ngay cả hoàng huynh nàng thương nhất, vừa khắc kia, cũng kêu nàng đừng nháo. Thiên Chỉ Diên biết , nàng chỉ cảm thấy trước nay lòng mình chưa bao giờ lạnh như thế này. Chưa bao giờ có người thân, đến khi có lại chưa bao giờ là thân tình, dù chỉ là chút thương . năm này, Thiên Chỉ Diên thay đổi rất nhiều. Nhưng bây giờ, thực tàn khốc làm cho nàng bắt đầu nghi hoặc, tình thân của nàng rốt cuộc có bao nhiêu thân? Cuộc sống an ổn mà nàng theo đuổi, rốt cuộc có bao nhiêu phần là yên ổn? Thiên Chỉ Diên ngồi tựa ở cây khô, nàng muốn yên lặng chút. Bỗng nhiên, cành cây nhàng khẽ động, bên cạnh nàng xuất vạt áo màu trắng, mỹ nhân như ngọc, như cách đây năm, phong thái của Thẩm Vân Tương vẫn giảm, càng sâu sắc hơn lúc trước. Đáng tiếc tại Thiên Chỉ Diên có tâm tình thưởng thức, nàng vừa muốn mở miệng đuổi người, nàng thích bị người khác quấy rầy. Bất luận kẻ nào cũng thể, nàng càng thích bị mang , nàng muốn đối mặt với mọi người. "Xuỵt" Thẩm Vân Tương đem ngón tay thon dài đặt môi của nàng, đôi môi mỏng của động: "Đừnglên tiếng, bằng rất dễ bị tìm được." Thiên Chỉ Diên nháy nháy mắt, lại tính mang nàng trở lại? "Phía dưới thực rất ầm ĩ, ta cũng thích, cho nên ta đến chỗ này, ta cũng muốn thanh tĩnh lát, được ?" Thiên Chỉ Diên gật đầu. Nàng còn chưa từng thử khi tâm tình tốt, có người bồi bên cạnh mình, bất quá tại dưới tình huống này, hình như cũng tệ. lát sau, Thiên Chỉ Diên hướng về chỗ Thẩm Vân Tương ngồi. Người phía dưới còn vẫn tìm, nghe tiếng gọi từ xa, Thiên Chỉ Diên lại lăn đến bên cạnh Thẩm Vân Tương. Thẩm Vân Tương nhàng cười, vươn tay, đem nàng ôm ngồi đùi của mình cho tốt. "Ngươi thực rất thông minh, năm qua, khinh công luyện được như vậy được rồi, ngươi rất có thiên phú. Nếu như ngươi nguyện ý để cho ta tới dạy ngươi, ta thu ngươi làm đồ đệ, thế nào?" Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt. "Ngươi có thể suy nghĩ chút, ta đợi đáp án của ngươi." "Sau này chạy ra ngoài, nhớ mang giày." Thiên Chỉ Diên bật cười "Khanh khách", vừa tình huống như vậy, nàng còn phải giày trước khi chạy nữa? Thẩm Vân Tương lấy ra khối khăn tay, nắm lên đôi chân trơn, , mềm mại của Thiên Chỉ Diên, nhàng lau. Thiên Chỉ Diên sửng sốt, nhìn động tác Thẩm Vân Tương dịu dàng, khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ , trong lòng nàng như bị mảnh lông chim gãi ngứa . Ân, hẳn là chân, mà sao trong lòng ngứa ngáy.