1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Sao giờ anh mới tìm được em? - Vũ Phương Thảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mẹ nhỏ

      mẹ nhỏ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      chương 3: vào nhầm phòng được con như ý
      Hôm sau tôi chuyển vào nhà ly, sau đó tôi đến công ty làm như bình thường. Đến công ty tôi nhìn thấy mọi người bàn tán sôi nổi vì bữa tiệc tối qua. Bước vào cửa tôi thấy Phương và Thúy rên ầm lên:
      -" trời ơi! sao bà Vi sướng thế nhỉ. được chồng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa". Hoàng cũng tiếp lời :" phải đấy. trông ông chồng bà ta chiều bà ta kinh ".
      Thấy ai cũng vui vẻ tôi liền hỏi:" có chuyện gì vậy mọi người?".
      -" tuyết à, hôm qua em bỏ lỡ chuyện rất đáng hâm mộ, bà vi hôm qua ăn thế là chồng bả cũng theo, chồng bả những mua nhẫn kim cương trị giá 2tỷ cho bà ý mà còn tặng 1 căn biệt thự ở cột 5 mang tên bà ý nữa cơ". Minh kể xong thấy tôi cảm xúc gì liền hỏi:
      -" sao thế hôm qua gặp người giờ tách ra buồn thế này cơ à".
      Nghe thấy lời hỏi thăm của mọi người lại nghĩ đến cảnh hôm qua tôi lại tức sôi máu lên. Mặc dù tôi được dẹp như minh tinh hoa hậu nhưng cũng thuộc dạng đẹp, nhà giàu như tỷ phú nhưng cũng được coi là có điều kiện. Tại sao a ta có thể đối xử với tôi như vậy chứ.
      -" Hôm qua em định gặp ta để bồi dưỡng tình cảm, ai ngờ em nhìn thấy ta em em với khác. Em điên quá chửi cho nó 1 trận xong em lời chia tay". Mọi người nghe truyện của tôi ai cũng đứng hình.
      -" Thôi chị à, đàn ông còn nhiều, việc gì mà phải buồn vì thằng đấy chứ". Thấy Thúy an ủi tôi mọi người cũng vài lời giúp tôi vui vẻ.
      -" Chị sao, chị quan tâm nữa rồi, từ giờ trở mà còn xuất trước mặt là chị xẻo" Tôi 1 cách chua ngoa nhưng cũng làm cho mọi người 1 phen cười vỡ bụng. Bỗng có tin nhắn đến là cái Ly:
      -" Tao tìm được mối rồi, tối nay 9h quán view phòng 198, người ngoại quốc trẻ đẹp trai và ta đợi mày trong phòng".
      Tôi đọc xong tin nhắn liềm cảm thấy rất hồi hộp, tối nay mặc gì bây giờ, biết lần đầu tiên có đau nữa. Thôi kệ làm việc cái .
      -------------------------------
      Trong 1 căn biệt thự màu trắng được xây theo kiểu cổ điển nhưng bên trong nội thất rất đại
      -" con trai, lúc nào còn về. Mấy tháng nay con về xem mắt, đến bao giờ mẹ mới được bồng cháu đây hả?" . người phụ nữ trung niên cầm điện thoại làn da trắng, mặc 1 chiếc đầm dài đến chân, mái tóc quăn uốn đỉnh đầu trông rất quý phái sang trọng, đó là bà Nghiêm Thị Bích Phượng.
      -" nếu đội có việc gì tối con về. Còn chuyện xem mắt tính sau. Giờ con rất bận, có gì con về chuyện sau" xong cúp máy luôn kịp để mẹ thêm gì nữa.
      -" Tút...tút. Ơ cái thằng này" sau khi chuyện xong với con trai bà Phượng nhịn được gọi cho bà bạn của mình:
      -" alo. bà loan à tôi đây, vâng có phải con bà vẫn chưa có bạn trai đúng , à tôi cũng có đứa con trai lớn nó cũng chưa có bạn . Nó ở trong quân đội suốt ngày chẳng chịu kiếm vợ gì cả. vâng có gì tầm tối chị dẫn con chị qua cho chúng nó xem mặt nha, vâng chào chị" . Cúp máy bà liền nghĩ đến hôm nay nên ăn gì để đãi khách bây giờ:
      -" Dì Chung, dì chuẩn bị chợ mua mấy món về đãi khách" . Dặn dò xong bà cầm tờ báo lên đọc dì Chung thắc mắc:
      -" Ngày dì mà đãi khách hả bà chủ" Nghe thấy tiếng hỏi của gì Chung, bà ngẩng đầu lên mỉm cười :" Hôm nay, thằng lâm nó về. Tôi định giới thiệu nó cho con của bạn tôi, dì đừng gì cho nó biết đấy nhé, nó mà biết lại trốn". Bà xong dì Chung cũng ra ngoài mua đồ.
      Tại bản doanh lữ đoàn 109
      -" Thiếu tá Lâm. Hôm nay là ngày nghỉ phép của cậu đúng , chúng ta quẩy 1 bữa ". Nguyễn Mạnh Hùng vừa mắt vừa chớp chớp như con chó nghiệp vụ xin ăn. Ngẩng đầu lên lộ ra 1 khuôn mặt tuấn tú, làn da màu lúa mạch, chiếc mũi cao, môi mỏng mím chặt, bên trong chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội là 1 body rắn chắc từng múi dán chặt vào chiếc áo trông rất lạnh lùng nghiêm khắc.
      -" sao hôm nay lại có hứng rủ tôi vậy, chẳng phải có hẹn với bạn của cậu hay sao" xong liền cúi xuống hoàn thành nốt công văn, liền nghe thấy tiếng rên rỉ chán nản:
      -" Bạn cái bíp, ta lại giận dỗi tôi. Bắt tôi phải xin lỗi á có chuyện đó đâu"
      -" là 1 thiếu tá lữ đoàn 108 mà cậu ăn như thế à" ánh mắt sắc bén của nhìn Nguyễn Mạnh Hùng, làm ta cảm thấy chột dạ đưa tay lên gãi đầu cười ngượng:
      -" được rồi được rồi, thế tối nay gặp ở view nhá, gặp về" . Nụ cười của ta gian xảo mà : " xem thế nào , có gì tôi gọi cho cậu sau". thèm để ý đến lời của ta rồi quay xuống tiếp tục làm việc.
      -" Vậy nha, tôi trước đây " vừa ta vừa huýt sáo, đời thế cơ à .
      Nhìn đồng hồ 5h rồi gọi cậu lính cần vụ vào:" Chuẩn bị xe tôi phải về nhà 1 chuyến"
      "vâng" Sau đó đứng dậy cầm áo khoác mặc lên người, mở cửa bước ra khỏi phòng qua mấy tốp lính nhìn thấy đều giơ tay lên chào kiểu quân đội, cũng kiêu ngạo liền chào lại. được 1 đoạn nhìn thấy bố của bộ trưởng bộ quốc phòng ông Phùng Quang Thanh bước về phía :" Nghe con đinh về nhà?" Nhìn thấy ông chào ông rồi đáp:
      -" vâng, lâu về nhà mẹ lại gọi điện giục nên con về 1 chuyến " Bố tôi gì trầm ngâm 1 lát:" giờ bố cũng thể về được bảo mẹ con là mai bố mới về". Hai bố con hàn huyên 1 lát rồi chào bố quay vào xe về nhà.
      -------------------------------
      giờ tan sở
      Cuối cùng mọi việc cũng xong, tôi ngồi trước bàn làm việc vươn tay 1 cái rồi ngáp to vô duyên:
      -" ô..ô.ô" ngáp 1 cái tôi liền nhìn 4 con mắt quay lại nhìn tôi:
      -" ối giời em tôi , quả này là ruồi bay đúng mồm rồi" hoàng trêu tôi ai cũng đều cười trêu haha. Mặt tôi đỏ lên như hai quả cà chua, thường ở nhà tôi toàn làm thế nhưng lại quên mất đây là văn phòng liền chống chế đáp:
      -" Ngáp là chuyện bình thuờng như ở huyện chẳng lẽ mọi người chưa từng ngáp hay sao" để cho ai tiếp tôi liềm cầm túi sách về.
      Tôi lang thang con đường mà tôi từng , nghĩ về những chuyện xảy ra, tôi vào của hàng thời trang mua chiếc đầm đen dài ngang đầu gối, phần ngực có đính 1 chiếc nơ phần chân đầm xếp ly xẻ giữa đùi.
      Về đến nhà tôi chuẩn bị ăn cơm Ly gọi đến:
      -" Alo, mày ở đâu chuẩn bị tầm 8h tao làm về hai người chúng ta cùng , người ta hẹn mày 9h đúng . Tao với mày đến sớm chút cho đỡ hồi hộp". Tay tôi vừa cầm bát cơm vừa cho vào mồm ăn vừa :
      -" ô ê. ao iết òi ( ok. tao biết rồi) ". thấy tôi trả lời siêu vẹo con bé nạt tôi 1 tiếng:" mịa. vừa ăn vừa , chả có tý thục nữ gì cả, chuẩn bị , mày hay lề mề lắm đấy, thôi tao cúp đây".
      Tivi chiếu bộ phim lửa hận tình thù, nhìn thấy diễn viên chính bị cướp chồng tôi chỉ muốn vả vỡ mồm diễn viên phụ ra thôi. Xem chán tivi tôi vào chuẩn bị trang điểm. Tôi chọn cách trang điểm quyến rũ, mắt đánh màu khói, kẻ mắt làm cho mắt tôi trông sắc sảo hơn, đánh 1 ít phấn và quên đánh thêm son đỏ.
      Trang điểm xong tôi đứng ngắm mình trong gương thầm nghĩ ' các cụ có câu có phụ nữ xấu chỉ có phụ nữ biết làm đẹp, câu đấy quả sai, nhìn tôi trong gương chẳng khác nào minh tinh nổi tiếng cả tôi cười sảng khoái " kha kha" cửa phòng bỗng mở ra cái Ly thò đầu vào :
      -" Mày điên à, cười gì mà khiếp vậy, chuẩn bị xong chưa?". Ly nhìn thấy tôi xoay người cho nó xem nó liền khen:" đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân mà, nhìn mày như thế này có ai nghĩ mày thất tình đâu cơ chứ"
      Nghe ly thế tôi liền ngẩng mặt kiêu ngạo và ngân 1 câu của ca sĩ tiên tiên:
      -" kệ t, loại đàn ông như thế tội gì mình phải buồn, cứ vui lên vì cuôc đời cho phép, vào thay quần áo nhanh" tôi giơ chân đá con bé 1 phát, rồi nó chạy vào phòng chuẩn bị.
      Xong hết mọi việc hai chúng tôi xuống lầu bắt taxi đến view.
      -------------------------------
      Chương 3.2: tiếp
      7h tối tại biệt thự hoa hồng
      Bà phượng ngồi nhâm nhi tách trà, khói trà bay tỏa ra mùi thơm khắp phòng, thấy dì Chung vào thông báo:
      -" bà chủ, có bà loan cùng con bà ấy đến ạ" thấy vậy bà Phượng đứng dậy ra cửa, nhìn thấy 1 người phụ nữ và 1 mặt bà phượng liền giãn ra cười tiến lên chào hỏi:
      -" Bà đến rồi à tôi đợi mãi, a đây có phải con chị , con bé xinh xắn, nào hai mẹ con vào nhà uống nước". Bà phượng dắt 2 người vào nhà và kêu dì Chung:
      -" hai mẹ con ngồi , dì Chung dì pha nước mời khách rồi vào bếp chuẩn bị thằng lâm cũng sắp về rồi" Đến lúc này bà Phượng mới nhìn kĩ . có nước da trắng mắt to, kẻ mắt sắc mặc 1 cái váy hoa màu xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm áo lưới ngắn đến eo, tóc xoăn đến vai thắt nơ đỉnh đầu, nhìn trông giống thiếu nữ.
      -" con nhà chị xinh đấy, cháu tên gì cháu bao nhiêu tuổi rồi " bà Phượng hỏi nhàng, nghe câu hỏi của bà e thẹn trả lời:
      -" cháu tên Nguyên lệ Mai ạ, năm nay cháu 25 ạ". Nghe được câu trả lời của Mai khiến bà hài lòng mỉm cười :" thằng lâm con bác năm nay 29t làm thiết tá trong quân đội, à nó về kia rồi".
      Nghe bà Phượng kêu lên hai mẹ con bà loan cùng quay đầu lại nhìn thấy 1 người đàn ông cao lớn mặc bộ quân trang khuôn mặt lạnh tanh, áo khoác quân phục biết cở ra lúc nào vắt cánh tay trái, tay phải cầm cặp tài liệu bước từng bước vào nhà. Bà loan nhìn Phùng Quang Lâm rất ưng ý, còn Mai nhìn thấy liền đỏ mặt dám nhìn vào . Bà phượng nhìn biểu của Mai là biết say đứ đừ con trai bà rồi.
      -" Mẹ, Chào bác" chào bà loan xong liền nhìn thấy bên cạnh mẹ mình là biết có chuyện rồi " Mẹ, con lên phòng lát tý con xuống". Mẹ tôi nghe thấy thế liền dặn:" ừ, lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm". gì nữa xoay người lên lầu, vào phòng a rút máy ra gọi vào số của Nguyễn Mạnh Hùng:
      -" alo" đầu dây bên kia có giọng ngái ngủ :" là tôi, tối 8h hẹn nhau ở view" xong cúp máy. Ngồi giường 1 lúc để nghĩ kế xem nên chuồn bằng cách nào dì chung lên:
      -" cốc.. cốc, cậu chủ bà chủ kêu cậu xuống ăn cơm" . Mở cửa ra thấy gì chung trước cửa liền bảo gì xuống trước thay đồ xong xuống.
      Hai tay đút túi quần xuống nhà vào nhà bếp thấy mọi người ngồi vào bàn, ngồi xuống quay người với mẹ:" Mẹ, bố bảo hôm nay về được vì có việc đột xuất, có lẽ ngày mai bố về".
      Rồi quay người với lấy bát xếp mỗi người bát, lúc đưa bát cho mai, Mai đưa tay ra nhận rồi lý nhí cảm ơn.
      Cả bữa cơm ai gì, hai bà mẹ nghĩ do có người lớn ở đấy khiến 2 người trẻ ngại ngùng nên bà Phương nháy mắt với Bà loan:
      -" Hai đứa ăn tiếp , mẹ với dì loan ra ngoài chuyện". Hai bà ra ngoài chỉ còn lại với Mai. Hai người k biết gì bỗng mai cất tiếng hỏi:
      -" sống trong quân đội chắc khổ cực lắm nhỉ".
      -" Ừ, cũng vất vả lắm".
      -" công việc của là làm về việc gì ạ?
      -" xin lỗi, đây là bí mật quân thể tiết lộ ra ngoài" Thấy trả lời lạnh lùng cũng hỏi nữa. im lặng bao trùm lên gian phòng bếp. Để kết thúc im lặng này lên tiếng:
      -" ăn xong rồi, phải ra ngoài có công chuyện, em ăn xong ra nhé, đây" ra phòng khách với lấy chìa khóa xe kệ chuẩn bị ra ngoài bà phượng :
      -" con đâu thế, nhà có khách gác công việc lại được à" nghe được trách móc của bà phượng, liền thấy rất đau đầu:
      -" Mẹ à có phải con muốn thế đâu công việc của con rất quan trọng làm sao mà để ý đến những chuyện khác nữa, còn nữa chuyện của con mẹ cần xen vào, lúc nào tìm được người thích hợp con quen sau".
      Bà phượng bị trúng tim đen mặt sa sầm lại, hai mẹ con bà loan thấy và bà phượng cãi nhau liền khuyên can và xin phép ra về:
      -" thôi, bà đừng giận nữa, giờ cũng muộn rồi tôi xin phép" Thấy bà loan muốn về, bà phượng cũng ép buộc với giọng áy náy :" vậy bà về nhé, có gì tôi liên lạc với bà sau". Hai mẹ con nhà bà loan vừa về mẹ quay ra chất vấn :
      -" ý con là sao hả lâm ? con nghĩ mẹ già rồi nên quản được chuyện của con đúng ? Con nhìn con xem bao nhiêu tuổi rồi mà chưa lấy vợ, cháu nhà người ta học lớp 1 rồi kia kìa. có phải con vẫn nhớ nhung con bé Quỳnh kia ? Mẹ cho con biết con mà còn qua lại với con bé đấy đừng trách". nhắc đến tên Quỳnh mặt biến sắc, sắc mặt trầm xuống:
      -" mẹ, mẹ cái gì vậy chỉ là con chưa muốn kết hôn thôi, còn Quỳnh ấy ra nước ngoài lấy chồng rồi từ giờ mẹ đừng lôi ấy vào cuộc cãi vã giữa hai chúng ta nữa".
      -" con...con". để mẹ thêm, liền ra ngoài đến chiếc bentley màu đen lái đến view.
      8h30 tối
      Xe taxi dừng trước quán bar, 2 người trả tiền rồi vào trong. Trong phòng nhiệt độ nóng hơn bên ngoài, nhạc mở ầm ĩ ánh đèn leon mập mờ tạo cảm giác bí hiểm cũng kém phần sôi động. Hầu như trong đây toàn là những thanh niên ăn chơi đua đòi hoặc những công tử tiểu thư con nhà quyền thế. Vừa vào trong chúng tôi hấp dẫn chú ý của những thanh niên tại đây, hấp dẫn sao được, hôm nay tôi có kế hoạch rất hoàn hảo mà.
      -" Ê, RA KIA NGỒI UỐNG GÌ ĐÓ " xong Ly kéo tay tôi ra bàn quán bar ngồi: " cho chị whisky, còn mày". Ly với pantender rồi quay sang hỏi tôi:" cho tao chivas" tôi nghĩ dù gì cũng là đêm đầu tiên của mình cần phải say mới có thể nhập cuộc được.
      Ở 1 góc khuất của quán bar có 2 người đàn ông hấp dẫn mọi ánh nhìn của chị e phụ nữ. Cứ nào qua là Nguyễn Mạnh Hùng lại dở bộ mặt đào hoa của mình ra khi huýt sao khi nháy mắt. Còn chỉ ngồi nhâm nhi ly rượu vang đỏ của mình, quan tâm đến 1 cái gì khác. Khi nhìn thấy tôi và ly bước vào, Nguyễn Mạnh Hùng liền huých tay vào người hỏi:
      -" ê, có 2 nàng xinh đẹp mới vào kìa, cậu thấy nào đẹp nhất, tôi thấy áo đỏ kia được hơn còn kia nhìn trông có vẻ non nớt quá mà tôi chỉ thích chính chắn thôi". biết để ý hay lơ đãng nhìn qua:
      -" Đúng là non nớt, chắc mới đến lần đầu" Tay cầm ly rượu lắc lắc rồi nhìn , cảm thấy giống những ở đây, nhưng khác ở điểm nào cũng biết nữa, hình như có vẻ gì đó giống Quỳnh. chợt ngẩn nguời, từ khi chia tay với quỳnh nghĩ đến người con khác nữa rồi sao giờ nhìn thấy lại khống chế được thế này. Chết tiệt , ngồi uống hết ly rượu của mình.
      cảm thấy như có ai đó nhìn mình, liền quay mặt tìm kiếm xung quanh thấy trong góc khuất nhất có hai người đàn ông trong đó, nhìn nhìn , hiểu sao mỉm cười với cái rồi quay về uống tiếp li rượu của mình.

    2. mẹ nhỏ

      mẹ nhỏ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      nghĩ đúng là soái ca trong soái ca, cực phẩm trong cực phẩm, nhưng đáng tiếc chị đây hứng thú. Nếu như trước đây tôi có lẽ tôi động lòng mất rồi, nhưng giờ khác. Sau khi uống xong li chivas tôi liền cảm thấy choáng váng đầu óc, tôi đứng lên bảo với ly:
      -" Tao thấy đau đầu quá, thôi tao lên phòng đây, tý mày cứ về trước nhá, có gì mai tao kể cho mà nghe"_Nói xong tôi bước khập khiễng chân nọ díu vào chân kia. hành lang của quán bar tôi từng phòng để tìm phòng người giúp tôi mang thai.
      -" À đây rồi hix, nhưng..hấc.. là phòng nào vậy nhỉ hix..hấc..hấc, 198 hay 189 nhỉ, à chắc là phòng này đây rồi" Tôi đẩy của vào, trong phòng có ai, hay quá tôi vào sau cho đỡ ngại ngùng. Nằm 1 lúc tôi ngủ thiếp lúc nào hay.
      Sau khi thấy Tuyết rời , cũng cảm thấy đó chỉ là trùng hợp, đứng dậy bảo với Nguyễn Mạnh Hùng là:
      -" Tao cãi nhau với bà già tao, với lại vừa nãy uống rượu tao lái xe được, mày về về , tao ở lại thuê phòng qua đêm sáng mai mới về". xong tôi quay ra khu lễ tân thuê 1 phòng.
      Tôi mở của phòng ra định bật đèn bỗng nhiên nghe giọng vang lên:
      -" Đừng bật đèn, tôi thích khi làm việc lại bật đèn" lại hỏi với giọng ngà ngà say: " có kinh nghiệm chứ..hix.. hãy làm thôi tôi sợ đau". gì vẫn đứng yên bất động, cái gì thế này ràng đúng phòng mà ở đâu ra say rượu này vậy. chìm đắm trong suy nghĩ của mình, để ý lao về phía giọng lảm nhảm:
      -" Oaaaaa, thơm, rắn chắc, e trai, hãy giúp c sung sướng đêm nay, làm tốt chị thưởng hahaha". Tôi với giọng lưu manh, xong nở nụ cười man rợ.
      Sau khi nghe tôi xong câu đấy, mặt trầm xuống đôi mắt nhìn tôi thấy đáy. Gì hả? dám nghĩ là trai bao, vậy a khiến phải van xin tha thứ.
      -"aaa". ôm ngang lên ném lên giường. Để tránh thoát được , liền nằm đè lên người . hôn lên môi , lấy lưỡi mình quấn lấy lưỡi , hai người hôn nhau đến choáng váng đầu óc, sau đó cởi váy ra, làn da trắng với bộ ngực no sữa làm vóc dáng của trông quyến rũ. tách 2 chân ra, đưa tay sờ lên vùng tam giác sau chiếc quần lót, đút ngón tay vào nơi ẩm ướt đó, môi dọc từ cổ xuống vai , có vết sẹo lồi vai, vừa hôn xuống vết sẹo tay vừa đẩy ra đẩy vào.
      -"a..a..a" tôi thở ra hơi " chút a..a". để ý đến lời tôi , liền ra tăng mạnh hơn, lúc sau có chất lỏng sền sệt chảy ra từ chỗ của tôi, tôi còn sức để ngồi dậy nữa. Tôi còn chưa kịp thở xong tách hai chân của tôi ra, đưa vật ấm nóng của vào sát cửa của tôi.
      -"a..a..a..a.. đau quá" Tôi thét lên 1 tiếng, nước mắt chảy ra từ hốc mắt. nghĩ vẫn còn trong trắng, chỉ muốn dạy bảo vì dám coi là trai bao, nhưng khi nhìn thấy vết máu giữa 2 chân và giọt nước mắt của , kìm chế được hôn nhàng lên những giọt nước mắt đó. Mặc dù nhìn mặt nhưng biết giống với những người phụ nữ khác. đầu tiên trong những năm qua khiến kìm chế được mà phát sinh quan hệ.
      -" a..a được rồi, tôi chịu được nữa, tha cho tôi, tha cho tôi". biết đến cực hạn, cúi xuống hôn lên quả tuyết lê trắng ngần của , bên dưới ra vào mỗi lúc 1 nhanh:
      -" Aaaaaa....hự..." Cả đều đạt đến cao trào. chịu được nữa nằm đơ giường hai mắt nhắm nghiền thở hổn hển đưa tay lên vỗ vào mặt :" em trai em làm rất tốt, em với bao nhiêu rồi hả".
      Mặt đanh lại, giọng u ám phát ra từ miệng của phả vào tai làm run rẩy:
      -" em trai, nghĩ tôi là cái gì hả, tốt lắm vậy tối nay phải van xin tha thứ của tôi". để tôi kịp thở xoay người tôi lại vận động từ phía sau, chúng tôi đạt đến cao trào nhưng như kẻ bị cấm dục, hết lần này đến lần khác vào sâu trong người tôi mặc cho tôi có van xin, tôi ngất lúc nào hay. Thấy tôi động tĩnh gì, liền nằm sang bên, cuộc mây mưa vừa rồi khiến cảm thấy mệt hơn là chiến tập. Nằm bên cạnh ngửi thấy 1 mùi hương nhè phải mùi của nước hoa, cũng phải mùi của phấn son mà là mùi đắc trưng của riêng .
      Kích tình qua , liền mở mắt ra mơ mơ màng màng ngồi dậy thấy có 1 cánh tay người đàn ông, nhàng đặt cánh tay của ra chỗ khác, ngồi dậy lấy quần ào mặc vào, cơn đau giữ hai cái chân khiến đứng rất khó khăn. Bước ra khỏi cửa, đón taxi về nhà tắm rửa sau đó ngủ giấc. Lúc dậy biết, chẳng qua có thích hay thôi , lính đặc công, mà lại biết hay sao. ấy là ai? tại chỉ biết ấy có vết sẹo vai . Cuối cùng cũng chỉ cho rằng đây là tình 1 đêm nên hai bên chắc còn gặp lại nhau nũa đâu.
      -------------------------------
      Về đến nhà Tôi liền vào nhà tắm, tắm rửa sạch , lúc về phòng 2 chân tôi còn là của mình nữa, hai chân bước 1 cách run rẩy, nằm lên chiếc giường của mình tôi cảm thấy như mình được sống lại rồi dần dần tôi thiếp lúc nào hay.
      -" ê. con kia, mày về từ lúc nào? mau kể cho tao xem cảm giác 419 thế nào ". Ly vào phòng tôi kéo chăn tôi ra, cầm tay lôi tôi dậy, tôi vẫn còn mệt vì đêm qua vận đọng quá nhiều nên tôi quát lên:" con điên kia, mày có để tao ngủ hả, taobngủ lát tý tao kể cho, mày mà còn làm phiền đừng hòng tao há mồm kể".
      xong tôi kéo chăn trùm lên đầu ngủ tiếp. Con ly thấy thế nên cũng làm gì nữa vội vàng bảo tôi:
      -" Được rồi. mày ngủ nhưng nhớ dậy là kể đấy". thấy ly chuẩn bị ra ngoài tôi liền gọi với lại :" ê, tý xin tao nghỉ làm 1 buổi nhé, ok". Ly nghe thấy thế liền giơ nắm đấm về phía tôi, thèm để ý đến nó nữa quay vào chăn ngủ tiếp.

      CHƯƠNG 4: Trúng thưởng
      8h sáng nhà
      sau khi , vẫn ở đấy ngủ đến sáng, lái xe về nhà biết phải làm sao để đối diện với mẹ nữa. Chưa vào đến cửa nhà nghe thấy tiếng mẹ với bố :
      -" đấy xem xem, con trai của chịu nghe lời gì hết, em vì tương lai của nó chứ vì ai nữa, giới thiệu con người ta cho nó, nó biết ơn lại còn bỏ con nhà người ta để , em biết nó nghĩ gì nữa, còn thằng phong nữa, du học gì mà mất tăm mất tích. cuộc gọi cũng gọi về câu, con với cái chả đứa nào làm tôi bớt lo lắng cả". Nghe vợ của mình chê 2 đứa con trai , ông chỉ biết lắc đầu than dài:
      -" Vợ à, em hãy để cho bọn trẻ tự quyết định việc của mình , chúng nó cũng lớn rồi đâu phải trẻ con nữa đâu". Bà phượng thấy chồng mình bênh con trai định lại thấy vào, bà thèm gì, quay uống trà. Thấy mẹ mình chuyện đành xuống nước:
      -" mẹ, bố về". Thấy về bố gật đầu xong nháy mắt với ý bảo con hãy làm lành với mẹ . Thấy thế hạ giọng :
      -" Được rồi, mẹ con xin lỗi, hôm qua con to tiếng với mẹ là đúng". Bà phượng nghe con trai mình xuống nước cũng giận nhiều nữa:
      -" Mẹ biết là mẹ quản con chặt quá. nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, con là con mẹ, mẹ rất lo sợ con lấy được vợ". hiểu tâm trạng của mẹ chứ, chẳng qua là chưa gặp được người thích hợp mà thôi.
      -" mẹ à, mẹ cho con thời gian nếu mấy năm nữa con dắt vợ về cho mẹ, tùy mẹ xử lý". Biết làm sao bây giờ tại chỉ còn kế sách này, thôi đến đâu hay đến đó.
      Con trai như thế, còn gì để mà nữa, ráng nhịn đến mấy năm nữa bồng cháu sau cũng được:
      -" Là con đấy nhé, nếu tìm được lúc đấy mẹ mối ai cấm được khóc đấy". Thấy bà xã và con trai mình giảng hòa ông cũng thở được thoải mái.
      -" Lâm à, con lên phòng nghỉ ngơi rồi tý đến bữa trưa ta kêu người lên gọi con". Dặn dò con xong, ông bước ra hiên nhà cầm bình nưới tưới hoa tỉa lá chăm sóc cho chúng sau những ngày ông vắng nhà.
      Lên đến phòng bỗng tiếng chuông điện thoại kêu lên, là em trai Phùng Quang Phong:
      -" alo, hai à, nghe mẹ lại tìm nào cho đúng , nhất quyết được lấy vợ sớm đâu nhé, tuyệt đối nhé". Phùng quang phong giọng hơi run, làm cũng bật cười:" chú phải lo, cũng chưa muốn tìm ai, nhưng chú cũng phải cẩn thận, mẹ chưa lấy vợ mà buông tha cho chú đâu, chú ở bên đấy học tập cho tốt, còn chuyện của chú phải lo đâu, thế nhớ cúp máy đây". vào nhà tắm qua cái rồi nằm dường suy nghĩ miên man rồi chìm vào giấc ngủ.
      Nhà của Phùng Hương ly
      Trong phòng có hai ngồi sô pha mỗi người bát mì to tướng tay, mồm hút mì sồn sột:
      -" Thế nào, lần đầu tiên trong truyền thuyết có sướng , liệu ta có đủ mạnh để bà trúng thưởng ". Nhắc đến vấn đề này tôi lại ngượng chín cả mặt, mà khoan có cái gì đó đúng:
      -" Ly, có đúng là bà tìm người ngoại quốc , tôi cảm giác người đêm qua phải là người nước ngoài vì ta tiếng việt". Ly liền cười lớn:" mày điên à, người ta ở đây làm nghề này phải biết tiếng việt chứ"
      Nghe ly thế tôi cũng an tâm, nhưng sao tôi vẫn thấy khó chịu thế nào ý, chắc là lần đầu nó thế.
      1 tháng sau đó tôi vẫn làm bình thường, vẫn tụ tập xấu bà Vi, vẫn cười đùa vui vẻ, và có chút chờ mong xem liệu có chút thay đổi gì . Quả đúng là ông trời phụ lòng người tốt mà. Tôi bắt đầu có biểu thèm chua nhưng nghén, nghĩ đến cái gì cũng thèm, vì từ xưa đến nay sức đề kháng của tôi rất tốt, khám bác sĩ, người ta bảo đứa bé rất khỏe mạnh và dăn tôi cứ 2 tuần kiểm tra lần. Bụng càng ngày càng lớn nên tôi xin nghỉ làm để mọi người biết tôi mang thai. Ai cũng buồn nhưng thấy kiên quyết cũng nài nỉ nữa.
      May trước khi nghỉ việc tôi tích góp được 1 khoản kha khá nên sợ chết đói.

      Đứa bé này tôi phải chăm sóc nó tốt, tôi vừa là mẹ, vừa là bố, nghĩ đến mấy tháng nữa nó ra đời, tôi lại thấy hạnh phúc chịu được.

    3. mẹ nhỏ

      mẹ nhỏ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      chương 5: gặp lại ba của đứa bé
      Ánh nắng chan hòa rọi qua cửa sổ trong phòng ngủ, chiếc giường màu trắng có người vẫn còn say sưa ngủ, bóng dáng đến bên cạnh giường kêu người trong chăn dậy:
      -" Mẹ, dậy mau, mẹ có biết hôm nay phải phỏng vấn hả, mẹ mà dậy ngay có việc mà làm đó, 4 năm nay chẳng xin được vào công ty nào cả chả nhẽ chúng ta lại tiếp tục ăn trực dì Ly nữa sao". Mặc cho cu cậu bao nhiêu nữa người trong chăn cũng dậy, thấy vậy cu cậu hét lên:
      -" Mẹ, dậy mauuuuu". Nghe thấy tiếng hét oanh toạc của con trai mình, lồm cồm bò dậy, kéo con trai vào lòng, hôn khắp mặt cậu:
      -" con trai, mẹ ngủ mỗi tý mà con kêu mẹ dậy rồi, con ngoan". Cậu đẩy tay mẹ cậu ra, lấy tay áo chùi mặt mình:
      -" sao mẹ lại hôn con khi mẹ chưa đánh răng, mẹ mau dậy đồ ăn sáng con để bên ngoài ý, con phải học rồi, mẹ mà phỏng vấn chỉ có nước chết đói thôi". xong cậu ra ngoài, nhìn thấy đứa con 4 tuổi của mình như những đứa trẻ khác, đáng nhẽ ra mới phải là người chăm cho nó chứ phải nó chăm cho . thấy mình là người mẹ tốt, muốn con của mình lớn lên như bao đứa trẻ khác.
      Xuống giường vào nhà tắm làm vệ sinh, rồi thay đồ. chọn cho mình áo sơ mi trắng, váy công sở dài qua đầu gối, tóc búi to sau đầu, và đeo thêm cái kính, trông chẳng khác nào bà già u40.
      Hôm nay xin việc nên phải làm cho mình già hơn tuổi, theo kinh nghiệm xin việc 100 lần trong 4 năm, hầu hết người tuyển dụng đều ưu tiên người có chồng có con, vì thế nên cố làm cho mình thành bộ dạng này.
      3 năm trước tôi về nhà, tay ôm con trai mình bố mẹ tôi thấy thế rất ngạc nhiên, tôi giải thích là người ta bỏ đứa bé trước cửa nhà tôi, tôi thấy tội nghiệp nên nhận nuôi. Bố mẹ tôi thấy vậy rưng rưng nước mắt, :
      -" Bố mẹ nào bỏ con mình vậy, vô trách nhiệm" Tôi dám đây là con tôi sợ bố mẹ tôi nghĩ tôi chồng mà chửa. Thỉnh thoảng tôi cũng dắt cháu xuống chơi với ông bà và tôi có dặn bố mẹ:
      -" Sau này nó là con của con, bố mẹ cứ coi nó là con đẻ con, đừng cho nó biết nó là con nuôi sau này lớn lên con cho nó biết".
      Giờ nghĩ lại thấy có lỗi với bố mẹ mình. Nhưng cũng tại thời của ông bà rất cổ hủ cho chửa hoang, mà tôi bị người bạn trai nhau 2 năm phản bội, nên tôi chỉ muốn sinh con muốn có chồng.
      Xuống xe buýt tôi phải bộ đoạn nữa mới đến công ty NGHIÊM THỊ. vỉa hè lát gạch đỏ, bỗng tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh:
      -" Cứu tôi với, có kẻ lấy trộm túi của tôi". Tôi quay người lại, thấy người phụ nữ đuổi theo tên trộm. Tôi giả vờ tiếp để ý đến lúc tên trộm đến gần tôi, tôi giơ chân ngáng chân . Tên trộm suýt ngã, ta đứng dậy, rút dao ra xông về phía tôi. Bà nghiêm chạy đến thấy con dao gần đâm vào tôi, bà liền hét lên:
      -" Cẩn thận ". Nghe thấy thế tôi xoay người tránh được con dao, đưa chân lên đá vào tay tên trộm, chân kia tôi đá vào hạ bộ của . Trong lúc ôm em của mình kêu đau đớn tôi lấy cái khăn cổ xuống trói hai tay của vào cây bên đường rồi rút điện thoại gọi cho cảnh sát. lúc sau cảnh sát đến áp giải về đồn. May cho là hôm nay tôi mặc váy, nếu tôi mặc quần cho biết thế nào là huy chương đồng pencaksilat.
      Tôi cầm túi chạy ra chỗ bà Phượng đưa túi xách và bảo bà kiểm tra lại túi:
      -" Bác kiểm tra lại xem có mất gì hay ". Nghe tôi thế bà cúi xuống kiểm tra, bà ngẩng đầu lên khuôn mặt phúc hậu nở nụ cười cảm kích:
      -" Cảm ơn cháu nhé, Cháu tên gì vậy? đây là chút lòng thành của bác cháu hãy nhận ". Rồi bà lấy trong ví ra ít tiền đặt vào tay tôi.
      -" Cháu tên Vũ Phương Tuyết ạ, còn cái này cháu dám nhận đâu ạ, bác cất giúp người khác là việc bọn trẻ chúng cháu nên làm ạ, thôi xin phép bác cháu có việc gấp cháu trước đây, chào bác ạ". xong cúi đầu xem đồng hồ 'thôi chết muộn rồi' rồi chạy nhanh .
      Bà nghiêm đứng nhìn theo dáng chạy rồi nghĩ ' đúng là tốt'
      -" Bà chủ, bà sao chứ". Giọng chú lưu vang lên sau lưng bà Phượng. Đó là chú Lưu quản gia, chú ở với gia đình họ từ khi Phùng Quang Lâm và Phùng Quang Phong còn .
      -" Tôi sao, may có giúp tôi, nếu có duyên mong được gặp lại đó".
      Tôi chạy vào sảnh công ty, hỏi tiếp tân:
      -" ơi, cho tôi hỏi phòng phỏng vấn ở đâu vậy". tiếp tân nở nụ cười chuyên nghiệp:" Mời lên tầng 5 rẽ trái là đến nơi". Nghe được đáp án mình cần tôi vào thang máy lên tầng năm. hành lang được lát gạch đá hoa cương, hai bên bước tường treo nhưng địa danh du lịch nổi tiếng, đến nơi tôi thấy rất nhiều người đợi để gọi vào phỏng vấn' may quá vẫn chưa muộn'.
      Tôi tìm chỗ ngồi dãy ghế ngoài hành lang, bên cạnh tôi có người đàn ông mặc vest xám khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt nhắm lại, kiểu như ngủ mà cũng như thức, tôi nghĩ ' chẳng nhẽ ta cũng đến phỏng vấn, được rồi, nhìn ta là biết ta rất tài giỏi, nếu mà ta phỏng vấn mình có cơ hội được nhận vào làm nữa. Tôi phải làm cái gì đó để ta từ bỏ việc xin vào làm mới được, nghĩ là làm tôi mở miệng hỏi:
      -" tên gì vậy, cũng xin việc à?". Nghe tôi hỏi vậy chỉ mở miệng cảm xúc :" Phùng Quang Lâm".
      ra đấy là tên của , mặc dù trả lời rất cụt lủn, nhưng cũng để ý trong đầu lên 1 sáng kiến, lộ vẻ mặt gian tà:
      -" Tôi nghĩ đừng nên xin vào công ty này làm, ông chủ công ty này bị biến thái đó". thấy người bên cạnh đứng hình hai mắt mở ra trầm nhìn , nhưng nghĩ do ngạc nhiên tiếp tục xấu tiếp:
      -" Ông ta chỉ thích con trai thôi, mà vào làm thư ký cho ông ta là bị xàm sỡ ngay, còn nữa nhé ông ta từng giở trò đó với bao nhiêu trai trẻ rồi, nhưng ông ta dùng tiền để giấu nhẹm chuyện này , tôi khuyên đừng vào đây tốt hơn"
      Vẻ mặt sa sầm xuống, đứng dậy nhếch mép nhìn , cười như cười nghĩ ' Thú vị lắm', rồi cất bước . nhìn thấy bước , tưởng ra về, vui trong lòng vì hạ được đối thủ đáng gờm, muốn nhảy cẫng lên từ lâu nhưng phải kìm nén lại, ngồi suy nghĩ vẩn vơ có người gọi tên :
      -" số báo danh 898 Vũ Phương Tuyết, mời vào trong". Tôi đứng dậy theo vào phòng, đây là gian phòng họp rất rộng, trước mặt tôi có chiếc bàn dài, 5 chỗ ngồi dành cho các vị chủ khảo, nhưng tôi chỉ nhìn thấy 4 người còn người ở giữa chưa thấy xuất . Họ bảo tôi ngồi xuống, chỗ đối diện với họ, họ nhìn hồ sơ rồi ngước lên nhìn tôi sau đó đặt câu hỏi:
      -" Vũ Phương Tuyết, nghe tốt nghiệp đại học bằng xuất sắc, nhưng tại sao lại nghỉ việc ở công ty cũ và chuyển sang công ty chúng tôi làm việc? ". Hay lắm, câu hỏi này tôi trả lời hàng trăm lần rồi, định ra đáp án mình chuẩn bị từ lâu nhân viên vào phòng:
      -" dạ thưa, tổng giám đốc đến, và sếp muốn chủ trì buổi phỏng vấn ngày hôm nay". Dứt lời có bóng dáng cao lớn, bước trầm người tỏa ra khí lãnh đạm. Tôi quay người nhìn xem ông tổng mà tôi xấu là ai "ôi trời! Đây phải là người lúc nãy chuyện ngoài kia sao, thôi xong rồi để ta phát ra mình công việc này còn lâu mới đến tay. Sao tổng giám đốc lại là ta chứ, chết tiệt ".
      vào bàn ngồi xuống giữa chủ khảo, mắt nhìn sâu vào tôi, ánh mắt của làm cơ thể tôi ngứa ngáy trán bắt đầu gỉ từng giọt mồ hôi. Bỗng mở miệng hỏi 1 câu làm ai trong căn phòng rất ngạc nhiên:
      -" Nếu được nhận vào làm việc xấu ông chủ của mình ". Tôi kinh hãi ngước nhìn ta, quên là trả lời thế nào, ta tiếp tục hỏi:
      -" từng gặp ông chủ biến thái rồi à, sao tôi lại biết nhỉ, theo cái người biến thái đó là ai trong chúng tôi". quay sang chỉ vào từng chủ khảo:" này, ông ta hay..tôi". Lúc này tôi chỉ muốn cắn nát lưỡi mình ra thôi, đúng là cái miệng nó hại cái thân mà, tôi ngẩng đầu lên cười trừ nhìn nụ cười của tôi như kiểu sắp khóc vậy:
      -" ra tôi..tôi hiểu ý của cho lắm".
      -" Được rồi Tuyết, tôi nghĩ phù hợp với công ty chúng tôi đâu vậy nên mời ...". Tên giám đốc giải vây tình huống khó xử và chỉ tay ra cửa ý bảo rằng tôi trượt thẳng cẳng " hazi, có bằng đại học làm gì trong khi xin được việc chứ".
      Tôi đứng dậy ra cửa, định mở cửa ra giọng của vang lên:
      -" được nhận vào làm thư ký tổng giám đốc, bắt đầu từ ngày mai làm". thể tin được là câu đấy, lời của như sét đánh giữa trời quang. Tôi cảm giác bắt đầu từ ngày mai cuộc sống của tôi vô cùng tối tăm, như có ánh sáng vậy:
      -" thưa tổng giám đốc, chuyện này e là được hay cho lắm, ta..". để ông giám đốc Phó Quốc An xong liền cắt ngang:
      -" Chuyện này cứ quyết định vậy , bàn cãi nữa, ai thắc mắc lên lầu 12 gặp tôi". xong bước ra ngoài, lúc qua tôi, tôi ngẩng mặt lên nhìn đúng lúc cũng nhìn tôi, thấy ánh mắt tôi lại cúi xuống nhanh dù ta làm gì tôi, làm tôi cảm thấy rất áp lực.Nhưng sao binh đến tướng chặn, có việc làm cái .

      Ra khỏi công ty, tôi gọi điện cho bố mẹ tôi:
      -" Alo, mẹ à, tối mẹ chuẩn bị món gì ngon ngon nhé, con với cháu của mẹ sang ăn mừng vì con có việc làm. Vâng con biết rồi, vậy thôi mẹ nhớ". Sau khi kết thúc cuộc chuyện với mẹ Ly gọi đến rủ tôi ăn rồi shopping.
      mua đồ chứ có mua gì đâu, tiếc tiền lắm. Tôi và Ly đứng ở hàng quần áo nữ, giọng nũng nịu vang lên tai tôi:
      -" , em mặc cái này có được , hay lấy cái lúc nãy nha". Tôi quay sang nhìn, ôi trời trái đất mà, bao nhiêu năm gặp Nguyễn Thành Trung, giờ lại gặp tình cảnh này đúng là nghiệt duyên mà, đúng lúc này ta cũng quay sang phía tôi, chúng tôi nhìn nhau lúc, tôi quay đầu lôi Ly , ngờ ta gọi với theo:
      -" Tuyết, đứng lại , mấy năm nay em làm gì mà tìm thấy em, em đổi số điện thoại rồi à ". Nghe ta hỏi câu đấy tôi nhếch mép cười khinh:
      -" tìm tôi làm gì, giữa chúng ta còn điều gì để à, mà tôi có đổi số điện thoại liên quan gì đến . Tốt nhất chúng ta đừng gặp nhau tốt cho cả hai ". xong tôi quay người , Ly trước khi cũng cho ánh mắt ' muốn chết cứ lại gần chúng tôi xem'.
      sau khi gặp Nguyễn Thành Trung chúng tôi còn tâm trạng mua sắm nữa, đúng lúc này có cuộc gọi khẩn cầu Ly về công ty. Còn tôi bắt xe về nhà lên mạng xem bộ phim 'Hậu duệ của mặt trời' bộ phim hot nhất châu á.

      Lầu 12 phòng làm việc tổng giám đốc. Bên trong có hai gian phòng, phòng làm việc và phòng ngủ được sơn màu xám đúng bản chất con người , giữa phòng đặt bộ salon, bên cạnh bàn làm việc có cây dương xỉ ,bên góc phòng có tủ sách xếp ngăn nắp. Phòng trong đặt chiếc giường 2m, tủ quần áo 3 buồng và nhà tắm. Lúc làm việc mà mệt có thể nghỉ ngơi.
      -" Tổng giám đốc, có bà Phượng đến ạ ". Trợ lý Long vào thông báo xong cánh cửa bị đẩy ra.
      -" Con trai, thế nào rồi có quen với công việc hay ". Bà Phượng lo lắng hỏi con trai. là thiếu tá trong quân đội, nhưng trong lần tập dã chiến dẫn đến bị chấn thương ở vai, thể tiếp tục làm lính nữa làm rất đau khổ. Cho nên chuyển vào làm ở công mẹ .
      -" Cũng bình thường thôi mẹ".
      -" Ừ, thế là tốt rồi, làm nhiều quen thôi ". uống trà, bà đột nhiên hỏi :" À, nghe hôm nay con tuyển thư kí, sao rồi con chọn được ai chưa". Nghe bà Phượng hỏi lại nhớ khuôn mặt của , lúc xanh lúc đỏ lúc đen lúc trắng là dễ thương .
      -" Rồi mẹ à, đây là người mà con chọn". đứng dậy ra bàn làm việc của mình lấy hồ sơ xin việc của ra đưa cho bà xem.
      -" Hả, ra là bé này, ngờ ấy lại là thư kí con chọn, đúng là có duyên mà". thắc mắc hỏi mẹ mình :" Sao mẹ biết ấy, có chuyện gì sao mẹ". Sau đó mẹ kể lại chuyện bị giật túi sau đó giúp mẹ đánh cho tên trộm tả tơi. nghe mà nghĩ ' nhình nhắn thế mà hạ được tên trộm sao, tồi '.
      -" Mẹ có sao , con tưởng chú Lưu đưa mẹ mà".
      -" Ừ, mẹ có việc gần đấy bảo chú lưu con đợi ngoài xe, ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa xảy ra chuyện rồi, may mà nhờ có ấy, tên Tuyết phải. Con làm việc tiếp mẹ về đây".
      -" Vâng, mẹ về". tiễn mẹ ra cửa chuẩn bị vào phòng nghe mẹ gọi:" Này con, thế còn nhớ vụ con hứa với mẹ 4 năm trước , trong vòng 1 tháng con mà dẫn ai về chịu mà xem mắt ". Mẹ đe dọa xong vào thang máy xuống lầu về.
      bắt đầu cảm thấy đau đầu dần. Ngồi vào bàn mang công văn ra ký Nguyễn Mạnh Hùng gọi tới:
      -" Người em, nhớ tôi , có cậu ở đây tôi nhớ cậu nhiều lắm, tối nay gặp nhau , chỗ cũ nhé, tạm biệt".
      -" Được". sau khi cúp máy đứng dậy tiến về phía cửa sổ, từ đây có thể nhìn trọn vẹn cảnh đẹp nơi đây, cũng lâu lắm rồi được thư thả như này, bóng dáng lên cửa kính tạo cảm giác đơn, tĩnh mịch.

    4. mẹ nhỏ

      mẹ nhỏ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Chương 6:
      Sau khi bộ phim kết thúc cũng là lúc con trai tan lớp, tôi đứng dậy tắt ti vi với lấy chìa khóa xe máy bàn, dắt xe ra ngoài định khóa cổng bác Cam hàng xóm nhà Ly hỏi:
      - " Tuyết hả, đón con sao?". Bác Cam là người phụ nữ trung niên gần 50 tuổi, nhưng độ hóng của bà ấy cực cao, nhà ai trong khu này xảy ra chuyện gì bà ấy là người biết đầu tiên :
      - " Vâng, thế bác đâu vậy ạ". Tôi cũng đành trả lời qua loa, tránh được câu nào hay câu đấy sợ sai mai thành tiêu điểm cho cả khu chết:
      - " À, nấu cơm hết mắm bác định ra tiệm mua. Thế chồng cháu đâu vậy, 4 năm qua cháu nuôi con mà thấy chồng cháu đâu cả ". Thôi xong sao bà ta có thể hỏi câu hỏi như thế được nhỉ, tôi đành ngượng cười:
      -" Chồng cháu nước ngoài công tác, thỉnh thoảng có về thăm cháu, chỉ là bác k biết thôi, thôi cháu xin phép cháu đón con đây ạ, chào bác". Tôi cúi đầu chào bác Cam rồi rồ ga phóng nhanh, đứng lâu chuyện với bà ấy chắc điên đầu mất.
      Trường mầm non Ánh Dương.
      Đến trường tôi về phía lớp con trai tôi học, gặp bao nhiêu cặp phụ huynh đón con. Có lần con trai tôi hỏi bố con là ai vậy mẹ, tôi đành trả lời qua quýt rằng bố nó mất từ khi nó còn . Con trai tôi rất hiểu chuyện, cu cậu hơi buồn 1 tý nhưng rất nhanh cậu quên hết, con trai tôi có bố con thay bố chăm sóc và bảo vệ mẹ. Tôi cảm động, cố nín giọt nước mắt vào trong, dang tay ôm đứa con trai của mình vào lòng. Tôi đau lòng cho con, nhưng bố đứa bé là ai tôi cũng biết, chỉ biết ta là người nước ngoài nhưng có điểm rất lạ đó là con tôi nhìn chẳng khác nào người Việt Nam chính cống cả, có nét nào lai tây dù chỉ cọng tóc. Ly từng hỏi tôi 'sao đứa bé chả lai tý nào vậy có phải nhầm rồi '. Lúc đầu tôi cũng thấy lời Ly cũng đúng nhưng lúc sau tôi phản bác lại ' nó đâu nhất thiết phải giống cha nó, nó giống tao được à'. Sau khi tôi xong Ly cũng hỏi thêm, mặc dù có nhiều khúc mắc tôi cũng biết làm thế nào.
      Đến cửa lớp, nhìn vào trong thấy con trai ngồi giữa, xung quanh là bao nhiêu bạn vây quanh vậy mà cu cậu mặt lạnh tanh để ý ai, tay cầm quyển truyện tranh chăm chú đọc, nhờ giọng của tôi làm rời chú ý của cu cậu:
      -" Thưa giáo, tôi đến đón em Thiên". Nghe thấy giọng tôi, Cu cậu ngảng mặt lên nhìn tôi sau đó đứng dậy cầm bàn ghế của mình xếp xuống cuối lớp, ra giá dép lấy dép của mình rồi chạy về phía cửa:
      -" Mẹ". Thấy con trai chạy về phía mình ngồi xuống tự đéo dép.
      -" Hôm nay em Vũ AnThiên rất ngoan chăm chỉ làm bài, bé rất thông minh có thể nhớ bảng chữ cái rất nhanh, rất ít bé nào tầm tuổi Thiên có thể nhớ nhanh như vậy". Thấy giáo khen con trai mình tôi vô cùng tự hào, hạnh phúc.
      -" Vậy sao giáo, cảm ơn chiếu cố em Thiên, vậy xin phép tôi đưa cháu về".
      -" Con chào con về". Chúng tôi chào giáo sau đó lấy xe ra về, đường gặp nhũng bé mũm mĩm đễ thương cùng với bố mẹ qua con tôi đều e thẹn cười mỉm xấu hổ quay đầu vậy mà con trai tôi k 1 chút mảy may để ý đến các bé ấy 'sao cu cậu lạnh lùng với các bạn vậy nhỉ? Thôi nó còn để lớn lên xem thế nào'
      -" Con trai, mẹ báo cho con 1 tin, mẹ đỗ rồi, được vào Nghiêm Thị làm rồi, tý chúng ta vào ngoại ăn mừng". Sau khi con trai tôi nghe tôi thế thằng bé nhảy cẫng vỗ tay bôm bốp, tôi tưởng nó vui vì tôi xin được việc làm ai ngờ:
      -" Yê, được ăn sườn xào chua ngọt rồi". Tôi cốc vào đầu thằng bé 1 cái:
      -" Au....u....u. Mẹ, sao mẹ đánh con".
      -" Con còn dám hỏi, chính con là người bảo mẹ phỏng vấn, vậy mà con vui chút nào sao".
      -" Mẹ à, con rất vui là đằng khác, nhưng chính vì vui cần phải ăn mừng nên con mừng cho cả hai 1 là mẹ xin được việc 2 là có món con thích, thế thôi". Nghe thấy thế tôi lườm , đưa tay véo má cu cậu:
      -" Con đó, chỉ được cái lẻo mép là giỏi, thôi lên xe đến bà ngoại ăn món sườn của con". Cu cậu gì le lưỡi trèo lên xe, lúc hai mẹ con tôi về tới nhà thấy mẹ tôi đứng ở cửa chuyện gì đó với bác Hường hàng xóm nhà tôi. Bác Hường nhìn thấy tôi và con trở về liền hỏi:
      -" Tuyết về hả cháu, lâu dẫn cháu về nhà, làm bố mẹ cháu suốt ngày nhắc tới bé shin thôi, thế giờ cháu làm gì vậy?". Thấy bác hỏi tôi cũng cười đáp lại:
      -" Chào bác ạ, cháu mới xin vào làm ở Nghiêm thị".
      -" ô, thế à, con trai bác cũng làm ở đấy, bé shin phải lâu gặp cháu càng ngày càng lớn, dễ thương, sau này làm mấy chết chứ chẳng đùa". Bác Hường đùa, con trai tôi được khen liền với giọng non nớt:
      -" Cháu chào bà ạ". Nghe được tiếng chào của con tôi, hai mặt bác cười càng to hơn khen ngoan. Mẹ tôi thấy vậy liền chen vào:
      -" Thôi còn nữa đến sáng mai à, mau vào nhà rửa chân tay rồi ăn cơm, bé shin của bà đói rồi phải , lại đây bà bế con vào nhà nào".
      -" Mẹ đừng chiều cháu quá, để nó tự lập là vừa".
      -" Mẹ ôm cháu mẹ có làm sao, ngày xưa con còn làm quá lớn tướng rồi vẫn đòi bú tý mẹ đấy thôi, thôi nhiều nữa, mà cái Ly đâu, sao gọi nó đến ăn cơm".
      -" Con có gọi cho nó rồi, nó bảo công ty có việc gấp đến được. Mà bố đâu mẹ".
      -" Ông ấy biết hôm nay con về tự tay làm cơm cho cháu ông ấy". Sau khi xong tôi thấy dáng người hơi mập thấp da hơi ngăm đen của bố tôi ra, bé shin chạy đến ôm cổ hôn chụt vào má ông cái to.
      -" Bố ạ".
      -" ừ, nhanh làm vệ sinh rồi ăn cơm thôi". Bố tôi xong đẩy tôi vào nhà tắm, rồi xoay người dọn bát đũa lên bàn, còn bé shin được bà ẵm ra sân rửa chân tay ngoài đấy, mỗi lần cu shin về là bố mẹ tôi như trẻ ra chục tuổi.
      Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ nhờ có cu shin mà hôm nay cả nhà được phen cười vỡ bụng, ăn cơm tôi liền nhận cuộc gọi từ công ty Nghiêm thị là 8h sáng mai có mặt tại phòng nhân nhận thẻ nhân viên, nếu có thẻ thể lên lầu được.

      Tổng công ty Nghiêm Thị.
      Có giọng điệu đến rớt cả da gà vang lên trong gian tĩnh lặng. Cửa được mở ra bởi 1 bước vào với mái tóc xoăn nâu ngắn đến ngang lưng, mặc chiếc đầm màu đỏ, đôi chân thon dài đeo đôi giày cao 10 phân, khuôn mặt trang điểm kĩ tạo cảm giác kiêu sa:
      -" Lâm, về sao với em câu vậy, có biết sau khi nghe tin vào viện em rất lo lắng cho hả". ta nũng nịu chạy đếm bám vào tay lắc lắc, cảm thấy đau đầu mỗi khi Lê Thuý Hà xuất , ta biết xấu hổ là gì, bao nhiêu lần tránh ta hay những lời hay với ả vậy mà vẫn dứt ra được.
      -" Sao lại đến đây, tìm tôi chỉ để những lời như thế này thôi hả, nếu chỉ có thế mong về cho tôi còn có rất nhiều việc phải làm tiếp được". xong cúi xuống là tiếp công việc của mình coi như Lê Thúy Hà tồn tại, nhưng sao ta có thể dễ dàng bỏ qua như thế được:
      -" lâm, sao gặp em laị đối xử với em như thế nhỉ, em chỉ muốn hỏi thăm thôi mà".
      -" Tôi rất khỏe cần quan tâm, mời cho". Lê Thúy Hà nghe thấy lời lạnh lùng của , khóc nấc lên ôm mặt chạy ra ngoài, lúc này ngẩng mặt lên lắc đầu ngán ngẩm.
      -------------------------------
      ngồi xem chương trình Bố ơi! Mình đâu thế mà cu shin thích mẹ bỗng hỏi tôi:
      -" Con định kiếm chồng hay sao, từng tuổi này rồi có đứa con trai rồi cần phải có chỗ dựa cho 2 mẹ con chứ, con muốn cũng phải nghĩ cho bé shin, tình thương của mẹ dù có lớn đến mức nào cũng bằng tình thương của cả bố lẫn mẹ, con có bao giờ hỏi qua bé shin chưa".
      Nghe mẹ tôi cũng biết phải gì, tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này nhưng sợ người đàn ông đấy thương con mình hoặc ta chê tôi có con mà đối xử tốt với cu shin, sợ bé bị tổn thương nên mới trì hoãn đến lúc này. Ông bà dục suốt, mà tôi cũng chưa muốn lấy chồng. Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại cắt ngang là cái Ly gọi tới:
      -" Alo tao nghe, gì cơ, được rồi đợi lát, tao đến ngay". Tôi lo lắng đứng phắt dậy với bố mẹ tôi:
      -" Bố, mẹ có việc gấp con phải ngay, cu shin hôm nay ngủ ở đây, mẹ trông bé rồi sáng mai đưa nó học giúp con". xong quay sang cu shin dặn dò:
      -" Con trai, mẹ phải có việc con ở đây ngoan nghe lời ông bà nghe chưa".
      Sau khi dặn dò đủ thứ tôi chay ra ngoài bắt taxi đến view, tôi đẩy cửa chạy vào trong đứng lúc cho nhìn quen trong bóng tối, vì tôi bị cận, mà vừa nãy vội quá quên mang khính còn bình thường tôi đeo áp tròng. Tôi nheo mắt lại, nhìn kĩ xung quanh thấy có bóng dáng nằm gục xuống bàn bên trong góc khuất, tôi bước gần về phía Ly ngồi xuống bên cạnh đưa tay lắc lắc tay Ly:
      -" Ê, con kia mày làm cái gì mà đến nỗi này, tội gì mà phải đau khổ vì cái thằng như thế, cứ như tao phải tốt sao". Lúc này Ly mới ngẩng mặt lên, đầu tóc rũ rượi:
      -" Mày đến rồi hả, nào đến đây hai ta cùng cạn ly, nào nào". Vừa vừa đưa ly rượu về phía tôi, tay tôi cầm lấy ly rượu uống ực 1 cái:
      -" Tao mày nghe, sao tao với mày lại cùng hoàn cảnh vậy nhỉ chẳng nhẽ số tao và mày kiếm được người nào tử tế".
      -" Đúng vậy, tao với mày đâu đến nỗi sao toàn bị phản bội nhỉ, thôi đừng nhắc đến chuyện này, chúng ta cùng nâng ly từ giờ quên hết chuyện qua cho nó vào dĩ vãng". tiếng ly chạm vào nhau vang lên tiếng động lòng người, tôi lại uống tiếp ly nữa, lúc này tôi cảm thấy choáng váng đầu óc:
      -" Mày ngồi đây đợi tao lát tao vào wc rồi tý tao ra chúng ta cùng về, nhớ được đâu đấy". Ly chẳng có biểu gì, chỉ đưa tay vẩy vẩy ý bảo tao biết rồi mày cứ yên tâm .
      Lúc này ở góc khuất khác có 2 người đàn ông, mỗi người tâm trạng, người vui sướng khi người kia có vấn đề, người lạnh lùng quan tâm đến vấn đề đấy nhưng cũng làm mất khí sôi động ở đây:
      -" Này, cậu biết tin gì chưa Nguyễn thị Như Quỳnh về nước rồi". Mặt đanh lại ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Mạnh Hùng, nhưng chỉ trong nháy mắt khôi phục lại điệu bộ lạnh lùng nhưng làm sao qua được mắt ta:
      -" Hình như ta về lần này là do ly hôn với chồng, bao nhiêu năm rồi giờ lại trở về đây, biết xảy ra chuyện gì nữa, cậu sao chứ". Thấy Phùng Quang Lâm mặt dửng dưng quan tâm nên Nguyễn Mạnh Hùng trêu trọc xem thái độ của với chuyện này thế nào, nhưng là kẻ thế nào chứ dễ bị phát sao.
      -" Chuyện này có liên quan gì đến tôi, ấy muốn làm gì tôi quản được chắc, cậu ra xe lấy xe , tôi vào rửa tay xong ra, hoặc cậu có thể về trước cần đợi tôi đâu". xong đưa tay với ly rượu uống cạn sạch sau đó đứng dậy hai tay đút túi quần lững thững vào wc.
      đến đâu bao nhiêu cặp mắt nhìn đến đấy nhưng hầu như toàn là cặp mắt của những mê vẻ đẹp của , qua từng chỗ trong quán cuối cùng cũng đến được nơi cầm đến bỗng nhiên có va vào làm lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên nhìn đưa tay ôm đầu, mồm bắt đầu chửi:
      -" Au ui, đứa nào có mắt va vào bà vậy hả".
      ' Đứa nào', lần đầu tiên có người dám như vậy, ai lại to gan vậy nhỉ, lúc này đứng thẳng người dậy, mắt chăm chú nhìn vào người đối diện, này quen mắt hình như gặp ở đâu rồi. A, ra là , lần là tên giám đốc biến thái, lần này lại gọi là đứa này đứa nọ, đúng là to gan mà.
      Đưa tay xoa đầu xong, ngẩng mặt lên xem kẻ nào dám làm trán đau ối giời đại boss của , mặt lúc này đen thui, mún vả vào mồm mình cái biết thoát khỏi cảnh này thế nào có giọng phát ra đầu :
      -" Vũ Phương Tuyết, có vẻ ghét tôi lắm nhỉ, lần trước xấu tôi, lần này lại chửi tôi, vậy lần sau thế nào đánh tôi sao". biết giải thích thế nào, đành cười trừ lắp bắp giải thích:
      -" Hì, ờ, tổng giám đốc, tôi..tôi ra tôi chỉ thử xem có ai giám vào công ty ta làm hay thôi". Thấy gì hai mắt lạnh nhìn làm lưng toát mồ hôi, nuốt nước bọt tiếp:
      -" Ý của tôi là, tôi thử xấu ngài xem những người xin vào làm có giám xin việc , nếu những người đó vẫn muốn vào công ty làm việc chứng tỏ những người ngại vấn đề đấy, vẫn tin tưởng vào Nghiêm Thị dị nghị mà xin vào làm". xong ngẩng đầu lên nhìn , mắt chạm vào nhau, nhìn xoáy vào trong đôi mắt nhận thấy vẻ khác thường gì, nhìn nhìn , thể nhìn ra nghĩ gì, cuối cùng cũng kết thúc bằng câu khiến cho phải kinh ngạc :
      -" Vậy à, ra là tôi nhầm sao, khiến phải phiền khi chiếu cố đến Nghiêm Thị rồi". Sau đó quay người bỏ , thể hiểu nổi vậy cũng tin sao, thôi kệ dù sao cứ qua cái ải này , mà khoan Ly, chết rồi mình lâu như vậy biết nó còn đợi nữa. nghĩ nhiều chạy về chỗ cũ liền thấy Ly đâu, lo lắng rút điện thoại nhấn số gọi ly, đầu dây bên kia có tiếng chuông nhưng ai bắt máy, gọi lại lần nữa có người nghe:
      -" Aloo, hức..hức ai vậy". Nghe được tiếng người cần tìm thở ra hơi yên tâm hỏi:
      -" Alo, mày ở đâu, tao bảo mày phải đợi t rồi mà sao thoắt cái thấy đâu vậy".
      -" À, tao...hức... tao về rồi, mày về nha, thôi tao cúp... máy đây". Cúp điện thoại tôi cầm túi xách gọi người đến trả tiền nhân viên :
      -" Bàn này có người trả rồi thưa quý khách". Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi:
      -" Ai trả vậy".
      -" Có người đàn ông hình như là bạn trai của vừa nãy ôm ấy và trả tiền rồi".
      Tôi ngẩn người, Ly mới chia tay bạn trai xong mà, làm gì còn ai làm bạn trai đâu. Hay lại mới tìm chàng nào rồi, nhưng ta là người thế nào? Tôi nghĩ nhiều nữa, dù sao Ly cũng là người biết trước biết sau nó làm việc gì có hại cho bản thân đâu. Tôi định bắt xe về nhà bố mẹ tôi nhưng thấy giờ cũng muộn rồi về lại đánh thức ông bà và cu shin được, tôi đành gọi xe về nhà Ly. Về đến nhà tôi tắm rửa sau đó trèo lên giường, nhắm mắt lại nằm lúc mãi ngủ được, tôi với lấy điện thoại tìm vài bộ truyện ngôn tình dọc cho dễ ngủ, biết có phải do đọc nhiều mỏi mắt hay mà tôi ngủ lúc nào biết.
      Còn về phía , sau khi gặp xong ra thấy Nguyễn Mạnh Hùng đâu cả, đành ra về, về nhà riêng của , lúc trong quân đội hay về nhà nên cần có nhà riêng nhưng giờ giải ngũ nên cũng cần có căn nhà mang tên mình rồi.
      Dừng xe dưới lầu lên lầu 5, đây là khu chung cư cao cấp nhất, phải là người rất giàu có mới có thể ở đây. Nhà của rộng 500m2 toàn bộ đều sơn màu trắng gồm 3 phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, và nhà tắm như bể bơi thu , phòng ngủ có phòng thay đồ tiện nghi, có đầy đủ các hãng thời trang nổi tiếng như: chanel, gucci, burrey, hay lv.
      quan tâm đến chuyện của Nguyễn Thị Như Quỳnh thực chất đúng là như vậy, dù sao chuyện này cũng là quá khứ rồi, có thể quên nên quên thôi. Đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt , hình như gặp ở đâu rồi phải, liệu có phải người mà 4 năm trước từng qua đêm? thể nào, làm sao có chuyện mất tích 4 năm nay lại xuất vào đúng thời điểm này. Màn đêm buông xuống, mặc dù là mùa hè nhưng đêm xuống lại se lạnh, cái lạnh như nỗi đơn trong lòng .

    5. mẹ nhỏ

      mẹ nhỏ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Chương7:
      Buổi sáng sớm mai khí trong lành mát mẻ làm những ai ngủ muốn dậy chỉ muốn ngủ nướng, đột nhiên chăn bị hất tung ra, bật dậy với giọng hét kinh hoàng của mình làm rung chuyển cả trời đất:
      -" Ahhhhhh, cu shin sao con gọi mẹ dậy". xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, lúc này mới sực nhớ ra rằng hôm qua để bé shin ở nhà ngoại, thôi chết muộn rồi, mới lần đầu mà muộn chết. vệ sinh cá nhân và thay đồ bằng vận tốc ánh sáng. thay quần lengging kết hợp với áo sơ mi trắng, tóc xõa ra vì vội quá kịp đeo áp tròng nên đeo tạm mắt kính, lúc chạy qua phòng ngủ của ly nghĩ nghĩ mở cửa phòng ra, có ai, nhăn mày nghĩ ' nó vẫn chưa về nhà sao, tối về thử hỏi xem có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua mới được'. chạy mạch xuống lầu bắt taxi đến công ty:
      -" Bác tài làm ơn chạy nhanh hộ cháu với". Tôi đưa tay lên xem đồng hồ, còn 10 phút nữa thôi, tôi cảm giác đoạn đường ngày hôm nay dài hơn mọi khi.
      Đến nơi rồi còn 1 phút nữa, chạy nhanh thôi, tôi chạy mạch vào chỗ tiếp tân thở ra hơi hỏi:
      -" ơi cho tôi hỏi phòng nhân ở đâu vậy". tiếp tân cười nhàng chỉ tay :
      -" thẳng rẽ phải là đến". Tôi cảm ơn rồi chạy thẳng theo hướng ấy chỉ, đây rồi vẫn chưa muộn, đứng ngòai phòng tôi đưa tay chỉnh lại trang phục và tóc của mình. Đưa tay lên gõ cửa bên trong có giọng :
      -" Mời vào". Đẩy cửa vào bắt gặp người phụ nữ khoảng 34 35 tuổi ngồi đánh máy, tôi cúi đầu chào:
      -" Chào chị ạ, em là nhân viên mới, em đến lấy thẻ nhân viên ạ". ta ngẩng đầu lên cái sau đó cúi đầu xuống vừa đánh máy vừa lạnh lùng :
      -" Thẻ ở bàn đấy". Tôi bĩu môi nghĩ 'xí, kiêu cái gì chứ tôi còn chưa chảnh bà đòi chảnh rồi à, làm như mình giỏi lắm ý'.
      -" Vậy em xin phép". Tôi đưa tay với lấy cái thẻ rồi ra ngoài nhanh, chạy nhanh ra ngoài tôi về hướng thang máy tôi đưa thẻ cuả mình vào máy quét thẻ nhân viên sau đó bước vào thang máy ai ngờ người đứng trong thang máy là người mà tôi ít muốn gặp nhất đó chính là -Phùng Quang Lâm. Đúng lúc cũng nhìn , nhìn rồi cười trừ:
      -" Chào tổng giám đốc".
      gì mà chỉ nhìn chằm chằm, hiểu vì sao nhìn như vậy, cái nhìn của làm thở nổi, khí trong thang máy bỗng nghẹn lại, gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người. Hôm nay mặc vest đen của thương hiệu armani, bên trong là chiếc áo sơ mi xanh nhạt kết hợp với caravat kẻ sọc, đôi chân thon dài đôi giày gucci trông lịch lãm nhưng mất vẻ lạnh lùng vốn có của . Thang máy mở ra bước ra ngoài cũng theo sau ra, tầng mọi người thấy đến đồng thanh chào , gật đầu rồi bước vào phòng làm việc của mình, lúc này tôi mới để ý đến từ lúc tôi bước ra khỏi thang máy đến bây giờ mọi ánh mắt đều hướng về tôi có người ngạc nhiên, có người tò mò cũng có người ghen ty, đột nhiên có tiếng đằng sau lưng phát ra:
      -" Tuyết phải , em cũng làm trong đây hả". Tôi quay người lại nhìn thấy người con trai mặt mũi sáng sủa có nét gì đó quen quen, a ra là Trần Minh Tuấn con trai bác Hường:
      -" Vâng, Tuấn à, trùng hợp, em lần đầu làm biết phòng thư kí là phòng nào, có biết đấy là ở đâu ?". Gặp được người quen, lại cùng làm trong công ty tôi như bắt được vàng, tay bắt mặt mừng, phải vào trong những công ty lớn như thế này cần phải có cái gọi là quan hệ, khó sống lắm.
      -" Thế à, cũng làm ở đấy để đưa em , mà sao em lại cùng thang máy với sếp Lâm, em quen sếp à?". Tôi ngạc nhiên hỏi lại :
      -" Ý là sao ạ".
      -" thấy em ra từ thang máy dành cho sếp, lại tưởng em biết sếp, còn thang máy dành cho nhân viên là bên kia kìa".
      Nhìn theo cách tay chỉ xong quay đầu nhìn thang máy vừa rồi tôi bước ra, ' À ra nhầm thang máy, thảo nào lúc mình ra có nhiều ánh mắt nhìn như thế, nhưng sao ta đuổi mình ra, vô lý mà'. Tuấn dẫn tôi qua hành lang, đến gần cuối dãy ta dừng trước cửa phòng thư kí, đây cửa bước vào sau đó nghe thấy dưới thiệu mình, tôi hồi hộp vào:
      -" Mọi người, hôm nay chúng ta có nhân viên mới, nào chúng ta cùng chào đón ấy ".
      -" Xin chào mọi người, tôi là nhân viên mới, sau này mong mọi người chỉ bảo cho". Tôi bước vào, trong phòng có 3 người, hai trai , tôi liếc qua nhìn mọi người, đúng lúc này tôi nhìn thấy kia có chút quen quen. ta có làn da trắng, mắt to hơi vểnh lên, mặc bộ đầm công sở màu đen, mặt hướng về tôi nở nụ cười. Thấy tôi vào mọi người vỗ tay rầm rầm, mặt ai nấy cũng hớn hở:
      -" Có nhân viên mới, phòng mình lại có em xinh thế này sao". Giọng người con trai vang lên, khuôn mặt đúng kiểu tri thức, giọng đùa cợt trêu tôi. Tuấn giải vây giúp tôi:
      -" Mọi người đừng trêu em ấy nữa, đây là Hưng, Hải và Linh, còn đây là tuyết, Hưng và Hải đều ít hơn tuổi em còn Linh bằng tuổi". Sau khi giới thiệu xong Hưng có vẻ ngượng ngùng vì trêu tôi:
      -" sao, nhìn chị trẻ thế này làm em tưởng chị là sinh viên mới ra trường cơ, thế chị bao nhiêu tuổi ". Nghe câu hỏi của Hưng, tôi phì cười:
      -" Tôi sao, ừm tôi 27, còn cậu".
      -" Em 25, Hải 24 còn chị Linh 27". Sắp đến giờ họp rồi mà mọi người vẫn chưa chuẩn bị gì, Tuấn liền nhắc nhở:
      -" Thôi được rồi, mọi người về làm việc của mình sắp đến giờ họp rồi nhanh chân lên còn Linh em hãy giúp đỡ cho Tuyết". Sau khi nhắc nhở mọi người Tuấn quay người sang tôi chỉ tay về hướng cửa sổ, ở đấy có cái bàn làm việc còn trống hình như họ mới chuyển vào
      -" Có gì hiểu cứ hỏi Linh nhé, còn đây là chỗ ngồi của em ".
      -" Vâng". Tuấn xong xoay người ra ngoài, Linh đưa sấp tài liệu cho tôi, bảo tôi cùng ta ra ngoài để hướng dẫn tôi photo, đường hai người im lặng với nhau tiếng nào, tôi cứ nghĩ gian im lặng này kéo dài ai ngờ người phán tan nó lại là Linh:
      -" Có phải cậu tên là Vũ Phương Tuyết từng học ở trường tiểu học Nguyễn Bá Ngọc ".
      Bước chân của tôi dần chậm lại, trong đầu cố nhớ lại xem mình từng gặp người con này chưa, đột nhiên tôi nhớ ra người. Hồi tôi học tiểu học, lúc đó tôi học lớp 1, hiểu vì sao tôi bị ghẻ lạnh mặc dù tôi làm gì sai. Người bảo với các bạn trong lớp chơi với tôi đó chính là người đứng trước mặt tôi Hoàng Mai Linh và người nữa tôi chưa từng gặp lại từ khi ta chuyển đó là Nguyễn Thị Như Quỳnh, đến ngay cả bạn thân cùng xóm với tôi cũng dám chuyện với tôi vì ấy sợ phải như tôi. Nhưng may làm sao, từ lớp 2 tôi chuyển sang lớp khác và may mắn thay tôi có bạn mới. Nhưng tôi căm ghét gì họ cả, tôi chỉ thấy tiếc là tại sao họ lại vì Linh và Quỳnh mà làm ra những việc như thế có phải vì họ xinh đẹp. Bạn cùng xóm với tôi cũng chuyển sang và chúng tôi vẫn vui vẻ như trước, còn Linh và Quỳnh chuyển nơi nào tôi cũng biết, giờ lại thấy nhau, cùng làm chung công ty, trái đất là tròn.
      -" Đúng rồi, cậu là...".
      -" Mình là Linh nè, hồi cấp chúng ta cùng học chung đó". Linh vui bẻ nắm lấy bàn tay tôi, ra tôi đoán trúng, tôi cũng có vì chuyện đấy mà phật lòng vui, dù sao chuyện đó cũng là quá khứ, vả lại hồi đấy là trẻ con nên tôi cũng chấp, vẫn vui vẻ đáp lời ta:
      -" À, đúng rồi, ra là cậu, bao nhiêu năm gặp giờ cậu thế nào, chồng con gì chưa".
      -" Mình vẫn tốt, chồng có rồi, mỗi con chưa thôi, còn cậu sao".
      -" Mình cũng có người đàn ông của cuộc đời mình rồi". Nhắc đến con mình tôi mới nhớ ra biết hôm nay nó có ngoan để ông bà đưa học nữa. Hai người chúng tôi hàn huyên lát mới ra chỗ photo, Linh dạy tôi sử dụng rồi ấy có việc phải gấp, trước khi Linh có dặn:
      -" Cậu photo thành nhiều bản xong nhớ mang đến phòng họp nhé, sau đó xếp cho các vị lãnh đạo mỗi người bản, kia là phòng họp cậu cứ thẳng là nhìn thấy ngay mà".
      -" Mình biết rồi, cậu cứ làm việc của mình ".
      Tôi cầm tập giấy photo theo hướng mà Linh chỉ, kia rồi, chữ phòng họp to đùng thế này sao tôi lại biết chứ, đẩy cửa vào, bên trong phòng có rất nhiều người ngồi xoay quanh chiếc bàn tròn dài, tôi để tài liệu xuống trước mặt các vị cổ đông, rồi ra chỗ Hải, Hưng và Linh ngồi, còn Tuấn ngồi chỗ các vị lãnh đạo. Mọi người có mặt đông đủ, chỉ có người vẫn chưa đến, lúc này cửa phòng mở ra, người đàn ông bước vào dáng trầm ổn mạnh mẽ, toát lên vẻ quyền quý, lạnh lùng qua chỗ tôi, biết có phải do tôi quá nhạy cảm hay mà khi nhìn về phía tôi, tôi lại giật mình như làm gì sai vậy.
      Nửa tiếng trôi qua cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, ai nấy đều chạy ra ngoài cách nhanh chóng sợ bị cho trận, trong phòng chỉ còn tôi và , vì tôi là nhân viên mới nên phải ở lại dọn, khí ái muội làm cho tôi cảm thấy ngượng ngùng, tôi thu dọn nhanh sau đó chạy ra ngoài ai ngờ lại gặp phải cố, vì chạy gấp quá nên vấp vào cái ghế gần cửa ra vào gã úp mặt xuống đất:
      -" Aaaa..ui da". Tôi ngồi dậy, gì thế này, sao mọi thứ lại trở lên mờ ảo vậy nhỉ, đúng rồi hôm nay tôi đeo kính nên lúc ngã chắc kính rơi ra rồi, tôi thèm để ý xem có ai trong phòng liền cúi xuống bò như em bé đưa tay sờ xuống đất tìm mắt kính như người mù, lúc tuyệt vọng vì tìm thấy kính đột nhiên có vòng tay rắn chắc vòng qua eo nhấc tôi lên, mặt tôi đập vào ngực , mùi hương đậm chất đàn ông xông vào mũi phải mùi nước hoa cũng phải mùi hôi của bọn con trai mà mùi đặc trưng của , tôi thấy rạo rực trong người bao nhiêu năm gần nam nhân, giờ thân mật thế này có chút gọi là ngạc nhiên. Đột nhiên có giọng nhàn nhạt từ đỉnh đầu phát ra:
      -" định ôm tôi đến khi nào nữa đây". Nghe thấy thế tôi ngượng ngùng lui ra phía sau, ngẩng đầu lên nhìn , hôm nay tôi đeo giày bệt nê chỉ cao đến ngưc của vì tôi chỉ cao 157 cm còn cao 184 cm, chợt có cái gì đó lành lạnh đeo vào mắt tôi, ra tìm thấy mắt kính nên đeo vào giúp tôi.
      -" Tổng..tổng giám đốc, vậy tôi xin phép". Sau đó tôi chạy như bay về phòng tim đập thình thịch, đằng sau có tiếng cười khẽ ' ngốc hậu đậu'. Tiếng thư kí Nam vang lên: " Tổng giám đốc vừa nãy cậu Phong gọi điện rằng cậu ấy sắp về nước".
      -" Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị xe tôi còn phải gặp vài vị khách, ngày kia cậu sang Mĩ điều hành công ty bên đấy cho tôi, công ty có vấn đề cần gấp người xử lý, mà tôi lại được".
      -" Tôi biết rồi thưa sếp, vậy ai giúp ngài khi tôi có ở đây". nghĩ lúc liền ngay khuôn mặt của , để cho ngốc kia làm cũng tệ:
      -" Chuyện này tôi tự xem xé, thôi".
      Lúc tôi chạy vào phòng liền đưa tay lên sờ ngực mình, sao đập nhanh quá vậy, thấy tôi đứng thẫn thờ ở cửa Tuấn liền hỏi:
      -" Sao vậy Tuyết, sao lại đứng thất thần vậy, phải bị bệnh đó chứ".
      -" Em sao". Mọi người thấy tuấn quan tâm tôi, Hưng liền trêu:
      -" Tuấn kinh nha, sao lại quan tâm chị Tuyết dữ vậy, lẽ có ý gì hả, hihihi". Thấy Hưng nháy mắt với mình, Hải cũng phụ họa theo
      -" Đúng vậy đó, có phải hai người có gian tình gì ". Thấy mọi người trêu tôi để Tuấn gì Linh liền đứng ra giải vây:
      -" Thôi, hai cậu đừng trêu Tuyết nữa, Tuyết là hoa có chủ rồi, cẩn thận để người Tuyết nghe được 2 cậu chết". Cả phòng nghe được tôi có người tiếc hùi hụi, tôi bật cười :
      -" ra tôi và Tuấn là hàng xóm, từ bé chúng tôi chơi với nhau nên tôi coi ấy như trai của mình thôi, phải Tuấn". Tuấn thấy tôi vậy cũng giải thích thêm:
      -" Đúng vậy chúng tôi chỉ coi nhau như em, có ý gì thêm, thế đủ rồi, nào mọi người quay về làm việc của mình , Tuyết đây là bản thảo em xem sai chỗ nào rồi đánh máy lại mai gửi lại cho cần gấp".
      -" Vâng em làm ngay đây". Chúng tôi mỗi người việc, bận ai với nhau câu nào, lâu lắm rồi tôi được làm việc trong khí như thế này, gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gõ máy tính vẫn vang lên đều đặn, ngồi gõ lúc bỗng tôi nhớ đến Ly biết nó về nhà chưa, tôi chạy ra ngoài rút máy ra gọi cho nó:
      -" Alo, sao hôm qua mày về nhà, mày ở đâu".
      -" À hôm qua tao say quá nên thuê phòng ở lại view luôn, giờ tao ở nhà, mày phải lo đâu".
      Thấy Ly về nhà nên tôi yên tâm phần nào, nhưng hình như Ly dấu tôi chuyện gì đó phải, tối về tôi tra hỏi kĩ. chuẩn bị vào liền có cuộc gọi đến, số máy lạ:
      -" Xin chào, ai ở đầu dây đấy ạ". Bên kia có tiếng trả lời, tôi định cúp máy có giọng quen thuộc của thằng bạn du học, mấy năm rồi vẫn chưa gặp lại:
      -" Bạn của mình mà cậu nhớ sao, tôi đau lòng quá thôi". Phong than thở, tôi vui mừng trêu lại cậu ta:
      -" A, làm sao tôi quên được cậu Phong thiếu gia, người đào hoa bao nhiêu theo làm sao tôi quên".
      -" Cậu được lắm tôi về mà cậu vui chút nào sao, còn em của tớ đâu vẫn khỏe chứ". Thấy Phong hỏi thăm ly tôi trêu lại:
      -" Ly hả, cậu về nhanh là nó bị cướp đấy, tôi chơi đâu". biết cậu ta tin hay cũng hùa theo tôi :
      -" sao, thằng nào dám cướp em của tớ về tớ xử". Hai chúng tôi bật cười vì câu đùa của Phong. Tôi thấy ra ngoài lâu rồi nên :
      -" Bao giờ cậu về gọi tôi, chúng ta cùng đánh chén, tôi phải vào làm việc đây chuyện với cậu sau. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Phong tôi đẩy của vào làm tiếp việc của mình, đanh máy Linh rủ tôi ăn trưa, thời gian trôi nhanh mới đó đến giờ cơm, cả phòng chúng tôi cùng xuống căn tin của công ty, tôi và Linh, ngồi đợi ba người đàn ông mang đồ ăn đến. Chúng tôi ăn uống với nhau rất vui vẻ, có tin nhắn từ con trai tôi:
      -" Mẹ, mẹ ăn cơm chưa, con nhớ mẹ quá à, mẹ cố lên nha, làm việc chăm chỉ rồi kiếm tiền mua kfc cho con, mẹ". Tôi mỉm cười ngọt ngào, mang thai 9 tháng, nhịn đâu hai tiếng sinh ra đứa con trai thông minh và dễ thương thế này, đúng là ông trời phụ kẻ có tâm mà. Tôi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên có 4 cái đầu 8 con mắt nhìn chằm chằm tôi, tôi để ý cúi đầu ăn tiếp phần ăn chưa của mình, Hải là đứa tò mò liền hỏi:
      -" Chị tuyết, có phải bạn trai chị nhắn tin đến hay , nhìn chị cười ngọt thế mà".
      chỉ riêng Hải, đến ngay cả Linh Tuấn và Hưng cũng nhìn chăm chú vào tôi chờ câu trả lời từ tôi:
      -" Cứ coi như là thế ".
      Câu trả lời lấp lửng của tôi làm mọi người mấy hài lòng, tôi gì cúi xuống ăn tiếp bữa trưa của mình nhưng làm sao Hưng có thể bỏ qua như thế được:
      -" Như thế là thế nào, chị đừng lấp lửng thế chứ".
      -" Là thế đó, thôi tôi ăn xong mọi người ăn vui vẻ nha". Tôi đứng dậy về phòng làm việc của mình, sắp gần đến phòng của mình thấy cùng thân mật. ! phải là chỉ có kia thôi còn mặt cảm xúc gì thậm chí có chút khó chịu, hiểu vì sao tôi lại đứng nấp ở phía sau bức tường hơi hơi thò mặt ra để nghe ngóng tình hình.
      -" Lâm, nhanh vậy làm sao em đuổi kịp được có thể chậm chút ". Nghe giọng điệu nhõng nhẽo của ta làm tôi cảm thấy muốn ói rồi, vậy nghe thấy có biểu gì, tôi tò mò muốn biết lần nữa đưa mặt ra nhìn đúng lúc này quay mặt về phía tôi, giật mình tôi lùi lại nín thở lắng nghe xem có động tĩnh gì , chợt có bước chân đến gần, tôi quýnh quá biết chốn đâu xuất trước mặt tôi. Nhưng tại sao tôi lại chốn cơ chứ, nghĩ vậy chứ ra tôi rất lo lắng đột nhiên đưa người về phía tôi ghé sát tai tôi :
      -" Nếu muốn bị đuổi việc vì tội nghe lén chuyện riêng của cấp hãy phối hợp cho tốt vào". đưa tay vòng qua eo tôi, kéo tôi sát người , tim tôi đập thình thịch đằng sau có người con tới thấy tôi đứng cạnh liền mở miệng chất vấn:
      -" Lâm này là ai, sao lại thân thiết với ta". Lê Thúy Hà nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm ghét chỉ tay vào tôi hỏi. Mặt dửng dưng đưa tay lên vén mái tóc cho tôi nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến:
      -" Đây là vợ chưa cưới của tôi, em em hãy chào hỏi Lê Thúy Hà ". Được nếu muốn diễn vậy tôi thành toàn giúp , tôi vòng tay ra ôm lấy , đầu tựa vào ngực :
      -" , sao trước cho em biết là có khách để em còn chuẩn bị tiếp đón chứ, hư quá à". ngờ tôi lại ra được cái giọng này là buồn nôn mà. Lê Thúy Hà nghe tôi vậy mặt xanh mét, quay đầu chạy . Cuối cùng ta cũng bỏ rồi, định rời khỏi bị ôm trở lại hương thơm của phả vào mặt tôi khiến tôi lâng lâng:
      -" Diễn tốt lắm lát nữa đến văn phòng tôi có việc cho ". Lúc này buông tôi ra sau đó trở về phòng của mình, còn tôi, tôi biết mình về phòng của mình thế nào chỉ biết giờ mình ổn, rất ổn, ngồi ngẩn người lúc mọi người vào thấy vậy tôi cúi xuống làm tiếp công việc của mình, lúc sau tôi ra ngoài tiến về phía phòng làm việc của gõ cửa lúc nhưng thấy ai, định vào thư kí Nam có ở đây, tôi cảm thấy vui mừng vì phải gặp mặt ta rồi quay về làm tiếp việc của mình.
      Gần đến tầm tan sở tôi bỗng nhận được cuộc gọi từ tiếp tân người muốn gặp tôi, xuống dưới sảnh công ty từ xa tôi thấy 2 bóng dáng quen thuộc cao thấp, người đàn ông và cậu bé đó ai khác đó chính là con trai , hai người họ gì đó mà tôi nghe thấy họ gì chỉ thấy mặt con trai tôi cười rất vui vẻ, tôi tiến lại gần hai mày tôi nhíu lại định quát thằng bé chạy về phía tôi ôm chân vói giọng nịnh nọt vô tội:
      -" Mẹ, con nhớ mẹ quá à, con đến đón mẹ đây". Nhìn bộ mặt ngây thơ của con mình tôi vừa tức vừa cười đưa tay nhéo mặt cu shin :
      -" Vũ An Thiên, ai cho con chốn học, con đó gan càng ngày càng lớn nhỡ đụng phải kẻ xấu làm thế nào hả".
      -" Mẹ à phải con ở đây rồi sao, với lại bình thường con chẳng học mình còn gì". Tôi đưa tay dí vào trán con mình:
      -" Con con dám . Đấy là nhà mình gần trường học nên mẹ mới yên tâm để con tự , lần sau mà còn vậy nữa đừng trách mẹ".
      Trách móc con xong tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy đứng từ xa nhìn mẹ con tôi, lúc này con tôi chạy về phía cầm tay dắt đến chỗ tôi, ngạc nhiên khi đẩy tay bé shin ra, mà còn vòng tay bế bé lên, tôi thấy ái ngại vì mọi người bắt đầu bàn tán về chúng tôi, nhìn và con trai bên cạnh nhau trông như bức tranh hài hòa, nhìn kĩ con trai tôi rất giống , tôi lắc đầu bác bỏ suy nghĩ vừa rồi, làm sao có chuyện đó chứ, con trai là người lai cơ mà:
      -" Tổng giám đốc làm phiền rồi, cần phải bế bé đâu, làm mất hình tượng của mất". để ý gì liền hỏi :
      -" Đây là con trai , vậy sao trong hồ sơ xin việc có nhắc đến". Tôi cười trừ, đưa tay gãi đầu đáp:
      -" ra trong hồ sơ xin việc có ghi là kết hôn chưa hay rồi nhưng tôi đúng là chưa kết hôn, còn con tôi đây là vấn đề cá nhân nên tôi muốn , hi vọng đừng để ý".
      -" ra là bà mẹ đơn thân"
      -"Dạ".
      gì nữa đưa bé shin cho tôi sau đó biến mất sau cánh cửa thang máy, tôi hiểu ý là gì, thôi kệ , tôi đưa bé shin về phòng thư kí ai nấy đều ngạc nhiên sau đó mọi người mới vỡ lẽ ra mọi chuyện, ai cũng thích cu shin, mọi người hết thơm má rồi ôm chặt muốn rời, tôi xin về sớm để chăm sóc cu shin trước khi về mọi người có dặn lần sau nhớ dẫn bé shin đến tiếp.
      Vào phòng của mình nhìn thấy bé shin giống mình hồi còn bé làm nghi ngờ, lẽ đây là con từ lần 419, nếu nhớ lầm được bốn năm rồi nếu vậy cu shin cũng tầm đấy rồi. muốn biết liệu đây có phải là , trực giác của người từng làm lính cho biết cu shin chắc chắn là con còn tại sao có đưa con trai cần phải điều tra ràng.
      -" Thư kí Nam, tìm hiểu về Vũ Phương Tuyết 4 năm trước làm gì, tôi muốn biết từng chỉ tiết kể cả nhất".
      -" Vâng, tôi biết rồi".
      Nếu đúng như nghĩ nên đưa cả hai mẹ con về chăm sóc thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :