1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 21

      Editor: Bé Muỗi
      Nghi Ninh bị tiếng mưa rơi đánh thức. Hôm nay, nàng hơi mệt nên ngủ sớm. Bên ngoài, sấm sét ầm ầm, nàng đẩy mành trướng ra, thấy tiểu nha đầu ngủ ở chân giường, đúng là thời điểm ngủ say nhất, nên bị đánh thức.

      Xen trong tiếng mưa rơi là từng đợt thanh như tiếng ho khan, Nghi Ninh cẩn thận nghe, hình như là phát ra từ phòng tổ mẫu ở cách vách.

      La lão thái thái có bệnh ho, có thời điểm phát tác ràng, đến là đến. Bệnh này buổi tối rất khó ngủ, nên ban ngày cả người đều có tinh thần. La Thành Chương cùng La đại gia tìm mọi phương pháp chữa trị mà có chuyển biến tốt.

      Nghi Ninh nằm trong chăn, nghe tiếng ho khan ngừng lại, ngược lại càng ngày càng nặng. Nha đầu gác đêm đều bị đánh thức, đèn được thắp lên, từng tiếng xì xào bên ngoài truyền vào phòng.

      Còn có giọng Từ ma ma: “ giọng chút, tiểu thư ngủ. Đừng đánh thức nàng...”

      Nghi Ninh thở dài, nghĩ đến thân mình. Tổ mẫu sức khỏe ngày càng yếu, nàng nhớ đến trưởng tẩu dùng canh bối mẫu Tứ Xuyên (Xuyên bối mẫu) và sơn trà trị bệnh ho, biết có hữu dụng . Ngày mai phân phó phòng bếp nấu cho tổ mẫu chén thử xem.

      Hôm sau, Nghi Ninh tìm bà tử quản phòng bếp đến.

      Bà tử quản thấy thất tiểu thư ngồi tháp, cười ủy khuất: “Thất tiểu thư có gì phân phó ạ?”

      “Ta muốn ít lá sơn trà.” Nghi Ninh : “Và xuyên bối mẫu, nhưng là loại xuyên bối mẫu , chỉ cần “trong lòng ôm nguyệt”. Ma ma có tìm được ?”

      Bà tử quản thấy nàng còn trẻ con, cho rằng nàng muốn mang chơi đùa. Ấm áp : “ vấn đề gì, chỉ là biết “trong lòng ôm nguyệt” là cái gì? Thất tiểu thư muốn những nguyên liệu này làm cái gì?”

      Nghi Ninh dùng đầu bút để lên môi, muốn giải thích như thế nào là “trong lòng ôm nguyệt” với quản . Chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh thản nhiên: “ “Trong lòng ôm nguyệt là lõi của bối mẫu phải tròn, là xuyên bối mẫu tốt nhất.”

      Nghi Ninh nghe thanh này thập phần kinh hỉ, leo xuống tháp. Tuyết Chi đỡ nàng leo xuống. Chạy tới chỗ , cười kêu : “Tam ca, sao ca trở về rồi?”

      La Thận Viễn đỡ lấy thân thể của tiểu nha đầu, giúp nàng đứng yên. Khóe môi lộ ra nụ cười đạm bạc: “Sao muội ngày càng hoạt bát vậy?”

      Nghi Ninh nhìn ngạc nhiên, người lại thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Đó là hương vị lúc cứu mình, ấm áp an toàn. Nghi Ninh kéo tay , lại thấy tay còn cầm cái bao , lập tức lấy .

      Vừa mở ra, nàng thấy đó là bánh chưng đường.

      đám bánh , màu lá cọ, bên trong có hạnh nhân, tản ra hương vị ngọt ngào.

      La Thận Viễn thấp giọng : "Ta mang về cho muội."

      Nghi Ninh làm trâm cài hai mươi mấy năm được ăn uống. Hơn nữa, tiểu Nghi Ninh rất thích ăn, thấy được ăn ngon liền vui mừng. Bánh chưng đường cũng lâu rồi nàng ăn, Nghi Ninh ăn viên, còn lại kêu Tuyết Chi mang cất vào hộp, cười tủm tỉm lời cảm tạ với La Thận Viễn.

      Hộp đồ ăn của Nghi Ninh mở ra, có đến năm sáu tầng, mỗi tầng đều có các món ăn vặt khác nhau, hạt vỏ cứng đến mứt hoa quả, điểm tâm, thậm chí còn có thịt khô.

      La Thận Viễn thấy nàng thích ăn ngọt, khuôn mặt nhắn như bánh bao cố gắng nhai miếng bánh. mặt vẫn có biểu cảm gì, nhưng trong lòng có chút buồn cười.

      ngồi xuống hỏi nàng: “Muội lấy cái đó đến làm gì?”

      Nghi Ninh tùy tiện bịa chuyện : “Muội xem trong sách thuốc cái đó có thể trị ho. Nấu lên cho tổ mẫu uống.”

      “Thất tiểu thư có hiếu tâm, lão thái thái biết nhất định rất vui mừng.” Bà tử quản mỉm cười , “Nô tì cho người chuẩn bị, nhất định dựa theo phân phó của tiểu thư.”

      La lão thái thái lúc này mới trở về từ phật đường, La Thận Viễn đứng dậy thỉnh an bà. từ sáng xuất phát về nhà, đến đầu tiên hết, nên vội thỉnh an La lão thái thái, theo sau La Hoài Viễn, La Sơn Viễn. La lão thái thái tinh tế hỏi bọn học nghiệp như thế nào, vị Tống tiên sinh dạy cái gì.

      “Hai tháng nữa là thi Hương rồi. La gia chúng ta thư hương truyền đời, hướng tới làm đệ tử đọc sách là tốt rồi. Ba đứa con cùng nhau thi, được lơ là.” La lão thái thái dặn dò. “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đọc sách bảy canh giờ. Hoài Viễn, con ba năm trước thi lần, lần này có hy vọng lớn đậu. Phải làm gương cho đệ đệ.”

      La Hoài Viễn đứng dậy cung kính đồng ý.

      La lão thái thái che miệng ho khan vài tiếng, cho La Hoài Viễn và La Sơn Viễn lui xuống. đường mệt nhọc, bọn họ muốn nghỉ ngơi.

      Bà kêu La Thận Viễn ở lại chuyện.

      Nghi Ninh ngồi ở tây thứ gian, bọn họ chuyện, nàng đều nghe . Nàng nghe được La lão thái thái thấp giọng hỏi : “Lần này con có nắm chắc ?”

      La Thận Viễn trầm mặc chút rồi đáp: “Tổ mẫu gì, tôn nhi nghe .”

      “Ba năm trước, văn chương của con được vị Tào đại nhân khen, con nhất định trúng cử.” La lão thái thái thanh đông lạnh. “Ta tại hỏi con, con lần này có thể trúng cử hay ? Con cũng biết bây giờ khác, con lớn, ta đối xử như vậy với con nữa.”

      La Thận Viễn lại : “Tổ mẫu đối với con cho tới bây giờ đều là tự nhiên, con để trong lòng.” tựa hồ tự giễu tiếng, “Con cũng biết là ngài phải nghĩ như vậy...”

      Lúc sau, thanh lại thấp xuống, Nghi Ninh hận thể ra phía trước để nghe họ gì. Nhưng Tuyết Chi giữ bên cạnh nàng, nàng thể đường đường chính chính ghé vào bình phong nghe lén. Nghi Ninh thu liễm tâm tư, tiếp tục vẽ lại bức tranh mẫu, dần dần cách vách còn thanh nào nữa, La lão thái thái được Từ ma ma dìu vào, dặn dò nàng vẽ cho đẹp, ngày mai chiếu theo đó thêu.

      Nghi Ninh gật đầu, thấy La lão thái thái vào nội thất nghỉ ngơi, nghĩ rằng chẳng lẽ La Thận Viễn rồi.

      Nàng xuống tháp, mang hài, về phía bình phong, phát La Thận Viễn vẫn còn ghế bành uống trà. Thấy nàng thò đầu ra nhìn, cũng ngẩng đầu tiếp tục uống trà : “Nghi Ninh, lúc ta kêu muội luyện chữ, muội luyện đến đâu rồi?”

      ra lưu lại, kiểm tra bài cho nàng.

      Nàng biết La Thận Viễn về sớm như vậy, bảng chữ mẫu luyện chưa đến nửa.

      Nghi Ninh nghĩ nghĩ, cười hỏi : “Tam ca, huynh thích ăn xôi gà ? Hôm nay giữa trưa có món xôi gà, huynh ở lại dùng ngọ thiện với muội nha.”

      La Thận viễn ngẩng đầu nhìn nàng, ngữ khí đổi: “ mang bảng chữ mẫu đến đây.”

      Nghi Ninh trong lòng oán thầm, bên trong nàng dù gì cũng là người lớn tuổi, sao bị La Thận Viễn quản như vậy. Nàng trèo lên tháp, lấy bảng chữ, đưa đến trước mặt La Thận Viễn, tiếp nhận, cứ giở trang là mày càng nhíu chặt thêm.

      Nghi Ninh đứng trước mặt , có thể nhìn thấy ràng nếp nhăn ở mi tâm , lông mày rậm, lông mi buông xuống, mũi đến cằm đều là đường cong hấp dẫn, kiên nghị tuấn tú. ra, nếu luận bề ngoài, Trình lang hẳn mới là người tuấn tú nhất, nhưng Nghi Ninh nhìn La Thận Viễn lâu, cảm thấy có nét đẹp độc đáo, hơn nữa càng nhìn càng đẹp.

      Vị tam ca này của nàng, ngày sau biết tìm dạng nương tử như thế nào. Nghi Ninh thầm nghĩ, nàng nhớ nổi thê tử La Thận Viễn là ai, đương nhiên dù sao nàng cũng ở trong nhà, kiến thức hữu hạn. Có thể xứng đôi với tam ca, biết phải ưu tú xuất chúng đến cỡ nào...

      “Ta nghe phụ thân oan uổng muội làm rơi vỡ chuỗi ngọc. Muội khóc rất nhiều.” Nàng đột nhiên nghe La Thận Viễn hỏi.

      Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn . phải xuất môn sao, sao biết được việc này?

      La Thận Viễn dừng lát, tiếp tục : “Nghi Ninh, chuyện đó là vô phương. Người quan tâm muội tự nhiên quan tâm, nếu quan tâm cũng thể thay đổi điều đó. Bảng chữ mẫu này viết đẹp, ngày mai ta lại viết quyển khác cho muội.” đứng lên, sờ sờ đầu nàng, sau đó cất bước về.

      Nghi Ninh đột nhiên bị sờ đầu, cả người ngớ ra. Chờ nàng khôi phục tinh thần, thân ảnh La Thận Viễn thấy nữa.

      ra Nghi Ninh khóc phải vì bị oan uổng mà thương tâm. Chân chính thương tâm là tiểu Nghi Ninh, mà nàng cũng đè nén quá lâu rồi. Nhưng tam ca đối với nàng thân mật như vậy, lại còn sờ đầu nàng.

      Trừ La lão thái thái, Nghi Ninh rất nhiêu năm bị người sờ vuốt quá mức. Thêm nữa là vú nuôi chăm sóc nàng từ , mới từ ái như vậy với nàng. Nghi Ninh nghĩ đến đây lại cảm thán, sau khi nàng chết, lâu sau vị vú nuôi này cũng qua đời.

      Nàng nghĩ đến việc này, quản phòng bếp đến canh xuyên bối mẫu sơn trà nấu xong.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh41 others thích bài này.

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 22

      Editor: Bé Muỗi
      La lão thái thái tối qua ho cả đêm, sáng sớm thức dậy phải phật đường niệm kinh, tinh thần tốt lắm. Lúc Nghi Ninh bưng canh vào, thấy lão thái thái dựa vào nghênh chẩm, ho rất nhiều. Từ ma ma vỗ lưng cho La lão thái thái.

      Nàng mang canh qua đút La lão thái thái uống xong, giọng : « Đây là phương thuốc con xem trong sách. Tổ mẫu, xuyên bối mẫu này người cũng ăn ít . » Nàng nửa quỳ bên giường đút canh, khuôn mặt nhắn thập phần nghiêm cẩn.

      La lão thái thái sờ đầu nàng thở dài: « Mi Mi nhi chúng ta ngày càng hiểu chuyện. »

      Tuyết Chi đứng bên cạnh, sủng nịch cười : « Tiểu thư sáng sớm phân phó người thu xếp. »

      Nghi Ninh chỉ cười gì. Từ ma ma, La lão thái thái cùng Tuyết Chi ba người đều nhìn tiểu Nghi Ninh lớn lên, coi nàng như đứa trẻ, rất thương nàng. Ngay cả Tuyết Chi lúc thân mật cũng gọi nhũ danh của nàng, kiếp trước nàng có nhũ danh, khi còn bé, nghe người mẹ mà nàng được cho làm con thừa tự kêu muội muội là «Nhân nhi », lúc đó nàng rất hâm mộ.

      Từ ma ma nhìn sắc mặt La lão thái thái trắng bệch, : « Thuốc giảm ho cũng phải biện pháp, nô tỳ nhớ năm ngoái lão phu nhân ho đến như vậy, phải thỉnh lang trung đến xem bệnh, nếu càng nặng. »

      Bà tử bên cạnh : « Từ ma ma như vậy, nô tỳ nhớ đến Trịnh ma ma ban đầu hầu hạ nhị phu nhân. Bà ấy tinh thông y thuật, năm đó lúc lão thái gia còn sống, chính là Trịnh ma ma trị chữa chứng đau thắt lưng cho ông ấy. bằng chúng ta kêu Trịnh ma ma về xem bệnh cho lão thái thái. »

      Vị bà tử này xong, trong phòng lại yên lặng, trong nhất thời người nào tiếp.

      Nghi Ninh đem chén đặt vào khay, lấy khăn tay lau miệng cho lão thái thái, trong lòng có chút hồ nghi. Ban đầu hầu hạ nhị phu nhân … Đó phải là bà tử hầu hạ mẹ đẻ của Nghi Ninh - Cố Minh Lan sao, sao mọi người đều có bộ dáng kiêng dè như vậy.

      La lão thái thái uống xong canh, dừng chút : « Năm đó, lúc cho bà ta rời phủ dưỡng già, ta cho bà ấy quay lại, bà ấy cũng trở về. Bệnh này của ta là tật cũ lâu năm, nhiều năm như vậy đều ổn, lẽ đến nay chịu nổi sao. »

      Từ ma ma lại khuyên nhủ : « Trịnh ma ma cùng tuổi với nô tỳ, có rất nhiều khúc mắc lớn giải được, chỉ sợ chịu gặp chúng nô tỳ. Bà ấy tuy rằng oán chúng nô tỳ, nhưng trước lúc ra lại khóc lóc dập đầu với lão phu nhân, kêu bà ấy về khó, hơn nữa tiểu thư còn ở trong phủ, Trịnh ma ma muốn đến thăm nàng. »

      Vị Trịnh ma ma này có thù oán gì với La gia ? Trong lòng Nghi Ninh thầm dự đoán, tiểu Nghi Ninh có ký ức về người này, nhưng theo lời Từ ma ma người này phẩm hạnh tốt, lại xung đột với La gia, phỏng chừng chỉ vì mẹ đẻ của tiểu Nghi Ninh.

      Nghi Ninh liền hỏi La lão thái thái : « Tổ mẫu, Trịnh ma ma là ai, sao con chưa bao giờ nghe người nhắc đến? Bà ấy muốn trở về thăm con à? »

      La lão thái thái thở dài : « Vị Trịnh ma ma này ban đầu hầu hạ mẫu thân con. Sau khi mẫu thân con mất, bà ấy chịu tiếp tục ở lại La gia, nên xin được hồi hương an dưỡng. »

      Nghi Ninh hỏi tiếp: « Trịnh ma ma có thể chữa bệnh cho tổ mẫu sao? »

      Từ ma ma nhìn ánh mắt ôn hòa của Nghi Ninh, biết thất tiểu thư khuyên nhủ lão thái thái. Bà liền đỡ lão thái thái nàng xuống rồi : « Trịnh ma ma tuy rằng là bà tử nhưng y thuật bất phàm. Năm đó, cũng từng điều dưỡng cho lão phu nhân. »

      Nghi Ninh cười : « Tổ mẫu, Trịnh ma ma có thể chữa bệnh cho người, chúng ta hãy mau kêu bà ấy trở về . gì quan trọng bằng sức khỏe của người. »

      Nhìn khuôn mặt non nớt hết sức chân thành của nàng, La lão thái thái thể nào cự tuyệt, chậm rãi thở dài, có chút bất đắc dĩ : « Thôi thôi, hãy phái người kêu bà ấy quay lại . »

      Từ ma ma nở nụ cười, phân phó hạ nhân cưỡi ngựa truyền tin.

      Lúc này, Nghi Tú đến tìm Nghi Ninh hậu sơn xem hoa sen, đầu hạ, hoa sen bắt đầu nở hoa rồi.

      Nghi Ninh đồng ý chơi, lại chạy đến bên ngoài nội thất rồi lặng lẽ ngừng bước, nghe thấy tiếng lão thái thái chuyện bên trong : « … Tuy rằng lão nhị có lỗi với Minh Lan. Nhưng lúc Minh Lan mất, Nghi Ninh mới nửa tuổi, Tuệ nhi cũng mới hơn 12 tuổi, bà ta có thể bỏ lại Nghi Ninh cùng Tuệ nhi mà về quê, trong lòng ta đối với bà ấy cũng thoải mái. Cứ tưởng rằng nàng trung hậu thành , nghĩ đến tính tình lại như vậy… »

      Theo sau là thanh của Từ ma ma : « Nô tỳ cảm thấy bản tính Trịnh thị phải vậy »

      « Sao có thể biết » La lão thái thái thanh thản nhiên, « Ngươi theo ta cả đời, có dạng người gì mà chưa gặp qua đâu. »

      Nghi Ninh nghe đến đấy bị La Nghi Tú phát nàng chưa ra, quay đầu lại tìm nàng.

      « Nghi Ninh, sao muội còn ? Đứng đó làm gì ? »

      Nghi Ninh khoát tay, La Nghi Tú lại kêu thêm tiếng còn lớn hơn lúc nãy. thanh chuyệ n bên trong dừng lại. Nghi Ninh đuổi theo La Nghi Tú, lôi kéo nàng ra sân.

      La Nghi Tú vẻ mặt ngây thơ : « Ai nha, muội làm gì vậy, nghe lén tổ mẫu chuyện ah ? »

      Nàng nghĩ đến mình vừa toạt ra bí mật gì đó, vỗ vai Nghi Ninh : « Muội đừng ngượng ngùng, tỷ cũng thường nghe lén mẫu thân chuyện. Mẫu thân cứ nghĩ tỷ ngủ rồi, ra tỷ vẫn còn thức, nằm trong lòng bà ấy nghe hết mọi chuyện. Muội mau cho tỷ biết muội nghe lén tổ mẫu cái gì ? »

      Nghi Ninh nhìn nàng, trương ra bộ mặt nghiêm túc : « Tỷ hỏi làm gì ? »

      La Nghi Tú cao hơn Nghi Ninh, vươn tay ra sờ búi tóc của nàng : « Xem muội tiểu nhân nè, muội muốn giấu tỷ. Mỗi lần nghe lén mẫu thân chuyện, tỷ đều kể lại cho muội nghe mà. » Nghi Tú lại giọng tiếp : « Mấy hôm trước, Hiên Ca làm rơi vỡ chuỗi ngọc của tứ tỷ, ta vụng trộm nghe mẫu thân oán giận Nghi Liên là « Tiểu nuôi dưỡng », thứ quý giá mà cũng dám đem cho đứa chơi. »

      Nghi Ninh biết vị đại bá mẫu này trước mặt đoan trang nghiêm cẩn, sau lưng lại thầm oán giận. Vòng tay kia rất quý, Trần thị lại thể so đo với đứa , chỉ có thể tự mình đau lòng nhẫn nhịn.

      La Nghi tú vừa vừa với nàng : « Nương tỷ còn thường xuyên về nhị thẩm. Nào là con buôn làm việc thô tục, nào lúc ăn canh phát ra tiếng động làm bà ấy ăn cơm vô. Còn có lần nhị thẩm đeo chiếc nhẫn đá lớn, nương ta nhịn nửa ngày được cái gì. »

      Nghi Ninh : « Mẫu thân muội cũng là tính tình thẳng thắn chút. »

      Hai người vừa chuyện vừa đến hậu sơn, hoa sen nở rộ rất đẹp. Bên cạnh ao, có mấy tiểu nha đầu hái lá sen, thấy hai nàng đến ủy khuất hành lễ.

      Nghi Ninh thấy đám lá sen và hoa sen trong tay nha đầu, cho bọn họ đứng lên. La Nghi Tú thuận miệng hỏi : « Các ngươi là nha đầu phòng nào, hái cái đó làm gì ? »

      Bọn nha đầu nhìn nhau, trong đó, nha đầu bộ dạng thanh tú : « Ngũ tiểu thư, bọn nô tỳ được đại phu nhân phân phó hầu hạ Trình nhị công tử. Phu nhân hoa bình thường tục khí, bảo bọn nô tỳ hái chút hoa sen đặt trong thư phòng công tử. »

      La Nghi Tú cảm thấy hứng thú với Trình nhị công tử, kêu bọn nha đầu nhanh chân mang cho .

      Nghi Ninh ngăn bọn họ lại : « Nếu vậy , chỉ cần hái hoa là được, các ngươi hái nhiều lá như vậy làm gì ? »

      Nha đầu kia lại : « Lá sen là do tứ tiểu thư cầu, nô tỳ cũng biết để làm gì. Tứ tiểu thư dùng lá sen phơi khô nấu nước uống hạ hỏa, cho nên bọn nô tỳ đem lá sen cho tiểu thư. »

      Nghi Ninh thấy kỳ quái, bọn nha đầu lui xuống. Nàng cùng Nghi Tú ngồi tren lan can ở hành lang gấp khúc, Nghi Tú thấy hoa sen nở quá đẹp, cũng muốn hái về cắm trong phòng. Nghi Ninh lại thích, nàng dựa vào lan can phơi nắng.

      Tuyết Chi cười : « Sau khi tiểu thư hết bệnh lại thích vận động nữa, nếu thích, nô tỳ hái chút hoa sen đặt trong thư phòng cho tiểu thư nhé ? »

      Nghi Ninh vẫy tay, nàng phải tiểu nương, nào có hoa như vậy.

      Nghĩ đến đây, Nghi Ninh dường như ngẫm ra cái gì đó, liền ngồi thẳng người dậy.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh37 others thích bài này.

    3. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Thận Viễn và Nghi Ninh là em ruột thật à?
      TrâuBé Muỗi dễ thương thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      @cass_moon3010 Chưa biết nữa bạn. Theo mạch truyện, chắc là tình huống "củ hành", phải lột từng lớp từng lớp. Truyện này cũng có nhiều bí lắm. Convert chưa hoàn, mà mình edit tới đâu đọc tới đó nên ko spoil cho bạn được.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 23

      Editor: Bé Muỗi

      Tuyết Chi thấy Nghi Ninh đột nhiên ngồi thẳng dậy, bộ dáng suy ngẫm cái gì đấy, có chút nghi hoặc.

      “Tiểu thư người có khát ? Tùng Chi có mang canh đậu xanh, nô tỳ mang cho người nhé...”

      Nghi Ninh lắc đầu, nàng yên lặng nhìn chằm chằm hồ sen. La Nghi Ngọc tiểu nương, lấy nhiều lá sen như vậy làm gì. Nàng đột nhiên : “Tuyết Chi ta cũng muốn hoa sen, nhưng cần tỷ hái cho ta. Ta thấy mấy nha đầu lúc nãy hái cũng rất nhiều, chờ họ mang đến viện tứ tỷ, tỷ xin họ đóa cho ta nhé.”

      Tuyết Chi giải thích được Nghi Ninh muốn làm cái gì, cả hồ hoa sen hái, đóa sen họ hái có gì khác chứ.

      Nghi Ninh cũng biết giải thích sao, nàng chỉ là nghi ngờ thôi.

      xong, nàng đứng dậy phủi bụi người, nhìn La Nghi Tú : “Ngũ tỷ, muội hơi mệt, muội muốn về nghỉ. Chúng ta về nhanh .”

      La Nghi Tú căn bản chưa chơi , trong tay ôm mấy đóa sen tới. Còn oán giận Nghi Ninh: “Muội giờ còn yếu hơn mèo con.” Nàng nhéo mặt Nghi Ninh, “Mặt trắng bệch, chắc muội mệt lắm rồi.”

      Nghi Ninh biết hai người kia có quan hệ gì, nhưng nàng lôi kéo tay La Nghi Tú trở về, vừa vừa chuyện: “Giữa trưa, bên muội có làm xôi gà, muội còn chưa ăn nữa. , qua chỗ muội, muội kêu phòng bếp làm nóng lại, tỷ muội mình cùng ăn.”


      La Nghi Tú cảm thấy Nghi Ninh keo kiệt, nhưng nghĩ đến món xôi gà phòng bếp La lão thái thái làm là ngon nhất, nên tình tang theo Nghi Ninh trở về. Ở chỗ Nghi Ninh ăn gần nửa con gà, thêm hai chén canh đậu xanh rồi mới trở về.

      Lúc chạng vạng, Tuyết Chi mang đến cho Nghi Ninh đóa hoa sen kèm lá và đài.

      La Thành Chương cùng Lâm Hải Như, Trần thị vội tới thỉnh an vì nghe La lão thái thái bệnh cũ tái phát, họ đều ở bên ngoài hỏi thăm bệnh tình của bà. Còn muốn thỉnh đại bá trong kinh thành về nhà. Mọi người thương lượng tình, Nghi Ninh trở về thấy cửa bị chặn lại.

      Tuyết Chi phe phẩy quạt tròn cho nàng, nhìn Nghi Ninh cầm đóa hoa sen qua lại, gì hết. Có chút buồn cười hỏi: “Người muốn xem cái gì?”

      Nghi Ninh nhìn nụ hoa thuận miệng : “Ngày mai học nữ hồng, ta muốn thêu hoa này, bây giờ phải quan sát tận tường.”

      Tùng Chi mang giá nến vào cho Nghi Ninh, phát nàng vạch từng cánh hoa, kinh hỉ : “Tiểu thư, hoa sen này vừa mới nở rồi, người vạch ra làm gì?”

      Nghi Ninh im lặng , bứt từng cánh hoa ném vào bồn chân đồng bên cạnh, cuối cùng nàng cũng thấy tờ giấy trong tâm hoa, quả nhiên là có bí mật giấu bên trong. Tuyết Chi hiếu kỳ : “Nô tỳ lúc nhận hoa cũng động vào, sao lại có tờ giấy bên trong?”

      Nghi Ninh giở tờ giấy ra, mặt có hai câu thơ.

      “Lung linh đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?”
      [1]

      Nghi Ninh trong lòng cười lạnh tiếng.

      Nàng chỉ đoán thôi, nghĩ đến vị tứ tỷ này cái gì học, lại học theo trong hí kịch, tiểu thư cùng người khác truyền thơ. ta sợ bị Trần thị đánh chết sao. Việc này nếu truyền ra ngoài, đừng là La Nghi Ngọc, toàn bộ nương của La gia đều bị liên lụy. La gan ta lớn.


      Tùng Chi thấy biểu cảm nàng khác lạ, giọng : “Tiểu thư, có gì ổn?”

      Nghi Ninh đem tờ giấy cho Tùng Chi nhìn, Tùng Chi cũng cơ trí, rất nhanh hiểu chuyện gì xảy ra. Sắc mặt có chút trắng bệch: “Này là như thế nào. Tứ tiểu thư quá hồ đồ, phủ chúng ta đính hôn với Lưu gia. Việc này nếu truyền , người bị nàng liên lụy. Thất tiểu thư, chúng ta việc này với lão phu nhân, người thể gánh trách nhiệm này.”


      Nghi Ninh nắm chặt tờ giấy đăm chiêu. Khó ở chỗ nếu nàng đem chuyện này với La lão thái thái, La Nghi Ngọc sau này oán trách nàng. Nhưng nếu cho La lão thái thái, dựa vào chuyện Nghi Ngọc làm, ngày sau còn náo loạn đến cỡ nào nữa.

      Nàng lắc đầu, giọng : “Trong phòng chỉ có hai tỷ hầu hạ ta, tờ giấy này coi như chúng ta thấy, hai tỷ cũng đừng ra bên ngoài...” Nàng nhìn về phía Tuyết Chi, “Tỷ cầm nến lại đây.”

      Tuyết Chi thấy Nghi Ninh tuổi tuy , nhưng vẻ mặt lại trấn định. Hít hơi sâu, xoay người lấy nến.

      Ngọn lửa theo gió run run chút, Nghi Ninh đem tờ giấy tiêu hủy, Tùng Chi ở bên xem, Tuyết Chi lại lấy lư hương, Nghi Ninh đem tờ giấy đốt sạch bỏ vào lư hương. Sau đó đậy nắp lại.

      Tuyết Chi cũng có chút do dự: “Tiểu thư, việc này chúng ta mặc kệ? Nếu ngày sau việc bại lộ...”


      Danh dự La gia bị hủy, chính Nghi Ninh cũng khó có thể tránh được bị liên lụy.

      Nghi Ninh sợ hai người họ nghi ngờ đứa như nàng sao có thể lo lắng nhiều đến như vậy. Cũng chỉ : “Nghi Ngọc tỷ tỷ vốn bất hòa với ta, nếu ta việc này với tổ mẫu, chỉ sợ tỷ ấy cùng bá mẫu bất mãn ta.”

      Tuyết Chi vẫn còn chút lo lắng, nhưng mảnh giấy bị thiêu hủy, còn gì để nữa.

      Lúc này, bên ngoài có nha đầu đến thông truyền, La lão thái thái kêu Nghi Ninh ra ngoài. Tuyết Chi hầu hạ Nghi Ninh mang hài, rồi nắm tay nàng về thứ gian, Trần thị rời , Lâm Hải Như cùng La Thành Chương còn ngồi lại chuyện với La lão thái thái. La Thành Chương thấy nàng ra, mỉm cười vẫy tay kêu nàng qua: “Mi Mi nhi, ta mang cho con món quà, con xem có thích ?”

      Từ sau chuyện vòng tay, La Thành Chương cảm thấy áy náy với nàng, mấy ngày gần đây thường đưa cho nàng ít đồ chơi, Nghi Ninh đều có nhận. Nàng đau lòng là do tiểu Nghi Ninh thấy ủy khuất, chuyện đó ngay cả nàng còn chịu được, huống gì đứa bảy tuổi. Vị phụ thân này mang lại cho nàng ấn tượng tốt lắm.

      Tuyết Chi nắm tay nàng qua, Nghi Ninh nhìn trong cái rổ La Thành Chương mang đến, trong đó là chú chó con, lớn hơn bàn tay xí, lông trắng như tuyết hơi xoăn, đuôi dài hơn ngón út Nghi Ninh. Chồm lên khỏi rổ, ngơ ngác, cực kỳ đáng .

      “Đây là ta nhờ người mua đó, nghe trong kinh thành có nhiều người thích nuôi, con có muốn nuôi ?” La Thành Chương dỗ dành nàng .

      Nghi Ninh mặt biểu cảm : “Con nuôi rùa, sợ chăm sóc hết được.”

      La lão thái thái cười cười, kêu Nghi Ninh đến bên người bà, kéo nàng ôm vào lòng: “Mi nhi cần, con cần miễn cưỡng nó.”

      La Thành Chương tươi cười ngượng ngùng, chỉ có thể kêu hạ nhân mang con chó .

      Nghi Ninh biết La Thành Chương áy náy với mình, chẳng lẽ tùy tiện đưa này đưa nọ tha thứ sao? có đơn giản như vậy. Nghi Ninh tựa vào trong lòng lão thái thái, thấy Lâm Hải Như tươi cười nhìn mình, nhàng : “Phụ thân, con cũng muốn có đệ đệ.”

      La Thành Chương trong khoảng thời gian này đối xử vô cùng tốt với nữ nhi, nghe vậy : “Hiên Ca chính là đệ đệ của con.”

      “Hiên Ca phải đệ đệ của con, là đệ đệ của lục tỷ.” Nghi Ninh biết đồng ngôn vô kị (
      lời trẻ cố kỵ), cũng có người so đo với nàng, muốn gì là . Nàng hé môi, xiết chặt tay : “Con muốn có đệ đệ, giống với Hiên Ca đổ oan cho con...”

      La Thành Chương ho tiếng, ông hiểu ngay ý tứ của Nghi Ninh.

      Ông ngẩng đầu nhìn, La lão thái thái cùng Lâm Hải Như đều trầm mặc , ông liền chỉ : “Nghi Ninh, chuyện đệ đệ này ...”

      “Phụ thân, người cùng mẫu thân sinh cho con đệ đệ .” Nghi Ninh đột nhiên cười , “Con có thể mang theo đệ đệ chơi khắp nơi.”

      Lâm Hải Như mới hiểu ý tứ của Nghi Ninh, dù nàng có ý gì, khó tránh khỏi có chút đỏ mặt ngượng ngùng.

      “Nghi Ninh đúng đó.” La lão thái tán đồng ý kiến của cháu , “Vợ cả chi thứ hai có con trai, nên cho Nghi Ninh đệ đệ .”

      Lâm Hải Như lại đỏ mặt, ngượng ngùng câu: “Sau này bàn cũng muộn.” Chỉ chốt lát sau cúi đầu cáo từ ra về.

      Chờ hai vợ chồng rồi, La lão thái thái cười vỗ đầu cháu : “Con đó, quỷ linh tinh, về sau, nếu mẫu thân sinh đệ đệ, con cần phải chăm sóc phụ đó nha.”

      Nghi Ninh cười tủm tỉm xác nhận.

      Từ ma ma đỡ lão thái thái vào bên trong nghỉ ngơi.

      Nghi Ninh cảm thấy căng thẳng, vừa thiêu mảnh giấy kia, biết bên trong còn mùi .... Nàng vào nội thất, lại nhàng thở ra, Tuyết Chi đốt lò bách hợp hương, trong phòng tràn ngập hương thơm, ngửi thấy mùi khác thường.


      Nàng cùng Tuyết Chi nhìn nhau liếc mắt cái, Tuyết Chi tươi cười như có gì xảy ra.

      Nghi Ninh bắt đầu nhớ đến trưởng tỷ gả đến kinh thành La Nghi Tuệ sinh ra tò mò, sao có thể nuôi dưỡng ra nha đầu xuất sắc như vậy, vị trưởng tỷ này bất phàm.

      [1] “Lung linh đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?”

      Thời Đường, xúc xắc thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần nét, vì thế, từ trò chơi Trường hành dẫn đến con xúc xắc (đầu tử), mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người có biết ? Người con muốn nhắc nhở bậc trượng phu của mình, khi người chơi Trường hành dùng xúc xắc, mỗi chấm đỏ xúc xắc đều là hồng đậu nhập cốt, cũng là nỗi niềm tương tư ta dành cho người. Do đó, người nhất thiết thể lầm ngày trở về.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :