1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Manh sủng liệt thê - Thược Thi Khấu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 26: Thiên Tầm


      “Nô tì đêm khuya quấy rầy, mong thái tử điện hạ chớ trách.” Cửa bị đẩy ra, thân ảnh xinh đẹp chầm chậm bước vào.

      Mày liễu, mắt phượng, khuôn mặt tròn trịa, da trắng nõn nà, tóc mây búi cao, cử chỉ đoan trang làm người thuận mắt, là đại tiểu thư điển hình chốn khuê phòng. Đối với sắc đẹp của nàng Nguyên Thần Trường có hứng thú, nhưng lại nhíu mày rậm vì nghe được có chút đùa cợt trong giọng của nàng.

      Mọi người ở kinh thành đồn đãi, tiểu thư Thiên Tầm – thiên kim phủ Thừa Tướng đối với đương kim thái tử hết lòng mến, lại thêm dựa vào quyền thế của phụ thân nàng vững vàng làm cho hoàng đế ban hôn cho nàng, là người bá đạo. Nàng tài sắc song toàn, có dũng có mưu, vì thế cũng có quá nhiều người xấu sau lưng nàng, ngược lại đối với hành động nàng dũng cảm theo đuổi hạnh phúc vô cùng ca ngợi.

      Theo lý, khi Thiên Tầm nhìn thấy thái tử, thái độ hẳn là nùng tình mật ý mới đúng, vì sao giờ lại khác xa với lời đồn vậy? Có trò hay để xem!

      “Đêm khuya, thái tử phi tương lai sao ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì quan trọng đến nỗi làm cho ngươi phải tự thân đến đây vào lúc này?” Vẻ mặt Thanh Phong bình tĩnh, thản nhiên , ánh mắt tỏ ra xa cách. Xem ra đối với vị hôn thê chưa qua cửa rất có thành kiến a.

      “Đương nhiên là có chuyện rất quan trọng.” Thiên Tầm để ý đến thái độ của Thanh Phong, mỉm cười, nở nụ cười lạnh lẽo.”Nàng chính là tiểu sư muội của ngươi?” Nàng thẳng vào vấn đề, ngay cả lấy lòng trong lời cũng giảm .

      “Thiên Tầm đại tiểu thư, ngươi quản hơi nhiều!” Ánh mắt Thanh Phong nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ.

      Thiên Tầm nhíu mày, trong mắt lên vẻ giễu cợt, ngồi đối diện với Thanh Phong, dáng vẻ đoan trang, ưu nhã : “Thiếp dù chưa chính thức vào phủ của chàng, nhưng thiếp nhất định là thê tử của chàng, điều này cần nghi ngờ. Tương lai thái tử điện hạ là hoàng đế, có nhiều việc hệ trọng cần xử lý, có chút tiểu tiết khó tránh khỏi bị xem , mà thân là vua của nước, là tấm gương cho cả nước noi theo, từng lời và việc làm thể có chút sai lầm nào, thiếp là thê tử của chàng, ở bên cạnh chàng nhắc nhở tuyệt thể để trách nhiệm này cho người khác.”

      Lời tuy mạnh mẽ, nhưng giọng của nàng dịu dàng, mang theo mềm mại chỉ có ở nữ tử, làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ mà chỉ thấy là dễ nghe.

      Nguyên Thần Trường nở nụ cười hứng thú, trong bông có kim, từng chữ như châu như ngọc, quả nhiên là nữ tử có dũng có mưu!

      Bị nàng quang minh chính đại chụp mũ như thế, Thanh Phong giận dỗi, lại mở miệng phản bác. Nếu phải dựa vào ủng hộ của Thừa tướng, cần gì phải qua lại cùng nữ nhân này?

      “Ngươi muốn thế nào?” Thanh Phong lãnh đạm hỏi, tại bản cung so đo với ngươi, nếu ngày khác ngươi cũng như thế này chắc chắn ta trả lại gấp bội!

      Ánh mắt Thiên Tầm đong đưa, cười tự nhiên: “Phu quân thẳng thắn, thiếp cũng quanh co lòng vòng, nữ nhân này giao cho ta .”

      Thanh Phong cười lạnh tiếng: “Nếu bản cung ?” Khinh người quá đáng, ngươi còn phải là hoàng hậu, cho dù ngươi là hoàng hậu cũng chỉ là quân cờ trong tay bản cung, quân cờ có tư cách gì sai khiến chủ nhân? !

      “Nếu vậy hôn của chúng ta cũng cần làm!” Biểu tình Thiên Tầm vô tội, khóe miệng nở nụ cười mang chút khiêu khích.

      “Ngươi uy hiếp bản cung?” Trong lòng Thanh Phong trận kích động, lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén, hận thể nuốt chửng nữ nhân này ngay lập tức.

      Thiên Tầm trừng mắt nhìn, đôi mi dài như cánh bướm khẽ run lên, trong mắt nổi lên phong ba so với liễm diễm hồ còn xinh đẹp hơn, xem ra là bị kinh sợ, nhưng những lời nàng ra lại có chút điểm gì bị khí thế của làm cho hoảng sợ, thản nhiên làm cho người ta kinh ngạc: “Thái tử điện hạ quá lời, thiếp làm sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Thiếp chẳng qua là quá để ý thái tử, cho nên trong mắt thể chứa được hạt cát mà thôi, thiếp mong thái tử điện hạ có thể hiểu được lòng say mê của thiếp.”

      Dứt lời, đầu đẹp cúi xuống, vẻ mặt hết sức chân thành, nếu như xem nụ cười như có như nơi khóe miệng của nàng cùng giọng mỉa mai trong lời , cảm thấy bộ dáng của nàng mang theo vài phần tình chân ý thiết.

      “Ha, ha ha ha.” Thanh Phong ngửa đầu cười to, cười kiềm nén. Phút chốc, thay đổi sắc mặt, lời sắc bén: “Ít làm bộ làm tịch ở trong này , cái ngươi muốn là quyền lợi, là cái mẫu nghi thiên hạ, đừng nghĩ bản cung giống như dân chúng, tin tưởng vào lời và việc làm của ngươi!”

      “Ai, thái tử điện hạ, lời này của chàng làm cho thiếp thất vọng đau khổ nha.” Ngẩng đầu lên, nở nụ cười càng tươi càng chói mắt, ngay cả giọng mỉa mai cũng lười che giấu, miệng tiếc hận: “Thái tử điện hạ, chàng thành thực như vậy, làm sao có thể cùng phân cao thấp với các hoàng tử khác đây? Thiếp thực lo lắng cho chàng.”

      cần ngươi lo lắng, sau này có việc gì ít làm phiền bản cung là tốt rồi.” Thanh Phong nể nang khiển trách tiếng.

      Thiên Tầm bày ra biểu tình bị thương, điềm đạm đáng : “Nếu thiếp đến chỗ của chàng nhiều, làm sao biết thái tử kim ốc tàng kiều? Nếu thiếp cùng thái tử điện hạ xa cách, chỉ sợ Hoàng Thượng nghi ngờ. Thiếp làm như vậy, cũng là muốn tốt cho thái tử chàng a.”

      “Ngươi!” Thanh Phong cắn răng, căm tức nhìn Thiên Tầm, nàng cũng e sợ , còn nhướng mày nhìn , ánh mắt hai người giao chiến, ai cũng chịu dời . hồi lâu Thanh Phong mới nhẫn : “Thôi, ngươi tạm thời trở về trước, về phần nàng ấy, nếu như nhắc lại, tính nhẫn nại của bản cung trong tưởng tượng của ngươi tốt như vậy đâu.”

      Thiên Tầm che miệng cười khẽ: “Thái tử điện hạ, thiếp cũng phải là nữ tử bình thường, thiếp thân muốn làm chuyện gì, có nguyên tắc bỏ dở nửa chừng.”

      “Thiên Tầm!” Thanh Phong giận tím mặt, sắc mặt trầm đáng sợ, gằn từng chữ: “Đừng nghĩ rằng bản cung phải dựa vào ngươi mới ngồi được cái vị trí đó, ngươi có tin tại bản cung làm cho ngươi biến mất cách dễ dàng!”

      “A, thái tử điện hạ bớt giận.” Thiên Tầm sợ hãi tiến lên, cầm lấy ống tay áo thái tử, bộ dạng lã chã sắp khóc: “Thanh Phong, trong lòng ta chỉ có mình chàng, chẳng lẽ chàng còn biết lòng của ta sao?”

      thân nơi chỗ tối Nguyên Thần Trường nhìn thấy khinh miệt trong mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, khỏi nở nụ cười. Nữ nhân này, là người khó chơi a.

      “Cút!” Thanh Phong chán ghét đẩy nàng.

      “Được, ta cút! Có điều ngươi phải biết rằng, khi ta cút , muốn ta trở về, dễ như vậy đâu.” Thiên Tầm để ý đến thái độ của , ngươi và ta đều là cùng loại người, Thanh Phong, ngươi đến bây giờ còn thấy sao?

      Thấy hề trả lời, trong mắt hình như có ý do dự, vẻ mặt Thiên Tầm bình tĩnh, trong lòng lại trận cười lạnh: Thanh Phong, đời này ngươi đừng nghĩ đến việc bỏ rơi ta, ngươi nhất định là của ta!

      “Đêm khuya, thái tử điện hạ nên nghỉ ngơi sớm chút.” Sau khi Thiên Tầm khom người thi lễ bước ra cửa, bỗng có giọng mềm mại phân phó : “Người đâu, mau đem vị nương này đến sương phòng.”

      “Ngươi dám!” Quân Tiểu Tà là giới hạn của Thanh Phong, nữ nhân này lại khiêu khích lần nữa, làm cho nổi cơn giận dữ, hét lớn tiếng, tay bóp cổ Thiên Tầm, trong mắt nổi lên cuồn cuộn ý muốn giết nàng: “Đừng nghĩ rằng bản cung có biện pháp bắt ngươi!”

      Hai má Thiên Tầm đỏ bừng, hô hấp dồn dập, thần sắc lại thản nhiên sợ, nhìn , trong mắt lên chút tàn khốc: “Giết ta , trái tim của ngươi cũng có ta, ta sống cũng rất thống khổ.”

      Bản cung là thái tử, thái tử a, vì sao thể nắm trong tay vận mệnh chính mình? Ngay cả nữ nhân nho cũng dám vênh mặt hất hàm sai khiến bản cung, bản cung yếu đuối như vậy sao? Thanh Phong mất lý trí, tàn nhẫn bóp chặt cổ nàng.

      Sắc mặt Thiên Tầm trắng bệch, hơi thở càng ngày càng yếu, mắt thấy đời nhà ma, nhưng vào lúc này, “Sư phụ, cứu ta.” Trong lúc hôn mê lại gặp ác mộng, Quân Tiểu Tà yếu ớt lẩm bẩm.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 27: Ác độc


      “Sư phụ, cứu ta.”

      Tay Thanh Phong cứng đờ, khôi phục chút lý trí, trong lòng lại nổi lên ghen ghét. Ngay cả nằm mơ cũng gọi tên của ta. . . .

      “Ha ha a, xem ra. . . . Tiểu sư muội của ngài, cũng ngài như trong tưởng tượng của ngài a! Khụ khụ khụ. . . .” Thiên Tầm đồng tình nhìn Thanh Phong, ánh mắt mang vẻ thương hại nhưng giọng lại kèm theo mỉa mai.

      Tình của nàng, cần; tình của , nàng ta lại cần, buồn cười lại đáng buồn!

      “Cút!” Thanh Phong rít gào tiếng, đem Thiên Tầm ném ra đất, mặt trầm bước về phía giường lớn.

      Nhưng, còn chờ bước tới gần, phía sau đột nhiên thổi tới trận gió lạnh, cảm giác mát từ lòng bàn chân xông thẳng tới ót, lập tức quay đầu, chỉ thấy tia sáng đập vào mặt.

      Ầm!

      Đầu óc Thanh Phong trống rỗng, vẫn chưa lấy lại tinh thần, cảm thấy lưng rất đau đớn, thân thể té ngã mặt đất.

      “Thanh Phong!” Thiên Tầm chạy vội tới bên cạnh , đem che ở sau người nàng, căm tức : “Vì sao các hạ ra tay đả thương người?”

      Nguyên Thần Trường đứng giữa phòng, khuôn mặt tia cảm xúc, ánh mắt dừng ở người Quân Tiểu Tà, lời, khí trở nên căng thẳng.

      Con mắt cũng nhìn đến hai người ở cái, chỉ ôm lấy Quân Tiểu Tà về hướng cửa.

      “Đứng lại!”

      Thanh Phong đẩy ra Thiên Tầm: “Buông nàng ra!”

      “Đừng thử thách nhẫn nại của bổn tọa.” Đầu cũng quay lại nhìn , giọng bình thản như có chuyện gì, lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.

      Thiên Tầm bước vượt qua đứng chắn trước mặt Thanh Phong, mỉa mai: “Chỉ cần các hạ mang nàng rời khỏi kinh thành, phủ Thừa Tướng thỏa mãn cầu của các hạ.”

      “Ngươi dám!” Thanh Phong lau vết máu nơi khóe miệng, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Tiện nhân, nếu ngươi còn cả gan nhúng tay vao chuyện của bản cung, bản cung nhất định giết ngươi!”

      “Để nàng xuống!” Hung hăng liếc mắt nhìn Thiên Tầm cái, Thanh Phong tiến lên ngăn lại Nguyên Thần Trường : “Người đâu, có thích. . . .” chữ khách còn chưa ra khỏi miệng, Nguyên Thần Trường nhướng mày, ngón trỏ điểm ngay huyệt câm của .

      Bên ngoài truyền đến tiếng của thị vệ: “Thái tử điện hạ.”

      có việc gì, các ngươi mau lui ra.” Thiên Tầm đuổi người, giọng mềm mại: “Vị công tử này, chỉ cần ngươi thả , ta có thể cam đoan các ngươi an toàn rời .”

      Nguyên Thần Trường buồn cười nhíu mày, ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn vị thiên kim đại tiểu thư đứng trước mắt.

      Đừng tòa biệt viện nho này, cho dù là đầm rồng hang hổ, muốn chỗ nào ai có thể cản trở bước chân của ? muốn ở lại nơi nào, ai có thể giữ được ? Lúc trước còn cảm thấy nữ nhân này gan dạ sáng suốt, vì sao giờ phút này càng nhìn nàng càng thấy nàng… ngây thơ. nghĩ tới bổn tọa cũng có thời điểm nhìn nhầm a, ai.

      Nhưng mà, người cố chấp xứng với người kiêu căng, đúng là đôi trời sinh.

      “Công tử, ngươi có đồng ý hay ?” Thiên Tầm cảm thấy chột dạ, bị đôi mắt kia nhìn chăm chú giống như đặt mình trong trời đông tuyết phủ, làm sao mắt của có thể lạnh như thế?

      “Ngươi là Thiên Tầm? Đại tiểu thư của Phủ Thừa Tướng?” Mắt Nguyên Thần Trường đầy mờ mịt mà vô tội, vẻ mặt ngây thơ như trẻ .

      Thiên Tầm ngẩn ra, muốn trả lời, lại phát mỉm cười, ý cười lên, chỉ còn lại giọng mỉa mai cùng khinh thường. Sắc mặt trắng bệch, trầm giọng : “Công tử có ý gì?” Từ trước đến giờ chỉ có nàng chê cười người khác, khi nào bị người chê cười qua? Nam nhân này thực đáng chết!

      “Ngươi cảm thấy có ý gì là ý đó. Với chỉ số thông minh của ngươi, bổn tọa rất khó giải thích ràng.” Nguyên Thần Trường hất hàm, lười với nàng ta, dùng ánh mắt ý bảo nàng mau tránh ra.

      “Ngươi cho là ngươi làm thái tử điện hạ bị thương, ngươi còn có thể toàn thân trở ra?” Dù cho nàng tu dưỡng hơn người, vẫn bị cử chỉ khinh thường của Nguyên Thần Trường chọc giận, mày liễu dựng thẳng, uy nghiêm đáng sợ.

      Đường đường là thiên kim của Thừa tướng, tương lai là mẫu nghi thiên hạ, ngoại trừ , người nào có thể coi thường nàng như vậy!

      Nguyên Thần Trường muốn mở miệng chuyện, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, váy dài phất cái, nổi lên cơn gió, chút lưu tình đem Thiên Tầm ném ra ngoài cách khoảng mười bước.

      “Bổn tọa đánh nữ nhân, nhưng, đần độn tính.”

      Dứt lời, cước đá văng cửa phòng, lãnh nhạt nhìn đám thị vệ ở bên ngoài, hiên ngang lẫm liệt khiển trách : “Các ngươi đứng ngốc ở trong này làm cái gì? Còn mau mời ngự y!”

      Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu, xảy ra chuyện gì? Vì sao trong phòng thái tử điện hạ lại có người lạ xuất ? Nga, , là hai người?

      “Thái tử điện hạ cùng thái tử phi kiêm điệp tình thâm, cẩn thận. . . . Khụ khụ, các ngươi nên biết.” Nguyên Thần Trường thần sắc ái muội liếc mắt nhìn bọn họ, thấy bọn họ vẫn còn nghi ngờ, trong lòng cười lạnh trận. Xoay người sang hướng khác nhưng vẫn quên nhắc nhở mọi người: “Có số việc tốt nhất các ngươi nên làm bộ như nghe thấy, phát , nếu chẳng có ai bảo vệ được các ngươi.”

      Bọn thị vệ lập tức biến sắc, trong lúc nhất thời biết phản ứng như thế nào.

      Thái tử phi ôn nhu đoan trang, đối vơi thái tử điện hạ thắm thiết, việc này mọi người ở kinh thành đều biết, nhưng đối với thị vệ như bọn họ lại có cảm nhận khác. Bởi vì chỉ cần thái tử phi đến lần, thái tử điện hạ giận dữ, bọn họ là hạ nhân cũng dám suy đoán lung tung nguyên nhân trong đó.

      Về phần mời ngự y, việc này…

      Có người kịp phản ứng, lên tiếng : “Ngoại trừ thái tử phi, ta nhớ phát có người tiến vào phòng thái tử điện hạ nha?”

      “A?”

      Chờ bọn từ trong mộng tỉnh lại, chỉ trong chốc lát, biệt viện như gà bay chó sủa.

      “Kinh thành hổ là thủ đô, kỳ nhân dị (chuyện lạ người lạ) gì đều cũng có thể thấy được, chậc chậc.” Nguyên Thần Trường khinh thường cười tiếng, ôm Quân Tiểu Tà thẳng về khách điếm.

      Trở lại khách điếm, Nguyên Thần Trường cùng Vong Xuyên chạm mặt nhau, Vong Xuyên ôm cánh tay bị thương bật cười: “Kinh thành còn có cao thủ, nơi đây an toàn.”

      Vẻ mặt Nguyên Thần Trường cứng lại, có thể làm bị thương đao khách đệ nhất Tây Vực, có thể thấy được thực lực người nọ có bao nhiêu hùng hậu.

      Tử Hoa lâu.”

      Hai người nhảy lên nóc nhà, động tác mau lẹ biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

      Trong lúc hai người rời , có đám người ngựa đuổi theo tới, hai lời mạnh mẽ đá văng cửa khách điếm, xông lên lầu tìm người.

      “Đường chủ, thấy người.” thân hắc y, khuôn mặt được che giấu sau tấm khăn che màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị đối với nam tử bên cạnh khom lưng bẩm báo.

      “Tiếp tục tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.” có tình cảm, ngay cả giọng cũng tia ấm áp, lạnh lẽo giống như máy móc.

      Ánh nến đong đưa, chiếu rọi mặt người chuyện, ràng là thị vệ bên người Thanh Phong—— Thiệu Dã.

      “Vâng! Thuộc hạ làm ngay.” Người nọ lĩnh mệnh, mang theo những người khác phá cửa sổ mà .

      Thiệu Dã thẳng lưng, trong mắt lên chút suy ngẫm, khuôn mặt nháy mắt trở nên linh hoạt, tràn ngập vẻ tà ác. Tung ra tin tức thuý ngọc huyết vì mục đích dẫn dụ Yểm cung ma chủ, nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn – Tây Vực đệ nhất đao, nếu để cho tên điên Mạc Tà Ly biết bá chủ Tây Vực cùng vua Nam Lăng vương tụ họp chỗ, biết có thể ra ngoài trước thời hạn hay ? Nếu là như vậy, đáng để mong đợi.

      Qua thời gian nửa khắc, người lĩnh mệnh điều tra quay lại.

      “Đường chủ, những khách điếm trong vòng mười dặm thuộc hạ tra xét, cũng thấy tung tích bọn họ.” Hắc y nhân cung kính .

      Thiệu Dã gật gật đầu, mặt chút thay đổi ngoắc ngoắc ngón tay, hắc y nhân khó hiểu, tiến lên từng bước.

      “Ngay cả việc này cũng làm xong, giữ ngươi là lãng phí bạc của bổn thiếu gia.” Xoa xoa ngón tay dính máu, Thiệu Dã nhàng đẩy, người thẳng tắp té ngã mặt đất, máu từ cổ họng của chảy ra, nhiễm đỏ cả phòng.

      Thấy bằng hữu chết ở trước mắt mình, nhóm hắc y nhân còn lại cũng liếc mắt nhìn cái, giống như bị trừng phạt là đúng tội, lạnh lùng làm cho lòng người lạnh lẽo.

      “Tiếp tục tìm, tìm được người, các ngươi cũng cần quay về.” Thiệu Dã vung tay lên, hờ hững xoay người, đến biệt viện của Thanh Phong.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 28: Hành động


      Tử Hoa lâu.

      “Thương thế Lang huynh thế nào?”

      Hai người ngồi đối diện, nhìn như hài hòa, kì thực là sóng ngầm mãnh liệt.

      Trung Nguyên có nhiều môn phái, nhưng nếu muốn từ trong các môn phái này tìm ra cao thủ có thể đả thương đệ nhất đao ở Tây Vực cũng là vô cùng hiếm có. Nhìn vết đao chém cánh tay Vong Xuyên, sâu đễn nỗi có thể thấy được xương, vết cắt trơn nhẵn, thiếu chút nữa làm tổn thương gân mạch, trình độ dùng đao đả thương người như vậy chỉ sợ thua kém Vong Xuyên.

      “Vết thương có gì đáng ngại.” Vẻ mặt Vong Xuyên tràn đầy tiếc hận thở dài hơi : “Đáng tiếc là thuý ngọc huyết còn chưa tới tay, lãng phí thời giờ.”

      “Nó lại có chân, tìm thời cơ thích hợp đoạt lại là được.” Nguyên Thần Trường lơ đễnh, trong lòng có nhiều suy nghĩ.

      Ma chủ Yểm cung muốn thuý ngọc huyết, tin tức này vừa được tung ra ở Trung Nguyên, đến ba ngày tin tức về thuý ngọc huyết ở Trung Nguyên được thám tử hồi báo trở về. Phải biết rằng, từ Trung Nguyên đến Nam Lăng, cho dù có khinh công giỏi nhất, thiên lý mã tốt nhất, cũng khoảng mười ngày mới đến được nơi.

      Người của Yểm cung, cũng nghi ngờ, lúc này nghĩ lại, sợ là có người sớm đặt cạm bẫy chờ nhảy vào.

      Nghĩ đến điểm này, trong mắt Nguyên Thần Trường tràn đầy tối tăm, dám động thủ đầu thái tuế, cũng chỉ có người. Nếu muốn chơi đùa, bổn tọa cùng các ngươi chơi đùa vui!

      “Trường huynh, tại sao ta lại có cảm giác hình như huynh gài bẫy cho ta nhảy vào phải?” Vong Xuyên nhìn thấy trong mắt xuất tia gian tà rồi biến mất, liền bật cười .

      Chuyện phong đao thiên hạ nhất thiết phải có thuý ngọc huyết, nhưng mà ở Tây Vực khù khờ lâu, ra ngoài muốn học hỏi kinh nghiệm. Nào ngờ mới chỉ bước chân vào Trung Nguyên, đường chỉ nghe người ta với nhau về việc ma chủ Yểm cung muốn thuý ngọc huyết, vì lòng hiếu kỳ thúc giục, liền tham gia náo nhiệt, nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, là. . . . Vong Xuyên cười khổ trận.

      “Ôi chao, ngươi là Tinh ca ca của đồ nhi ta, làm sư phụ như ta sao có thể gài bẫy chính ca ca của đồ đệ mình? Lang huynh đừng nên lấy lòng của tiểu nhân đến đo lòng quân tử của bản công tử như ta chứ.”

      Nguyên Thần Trường nhíu đôi mày xinh đẹp, có chút khinh thường, khoát tay áo : “Ta muốn xem đồ nhi luôn gây chuyện bao đồng của ta, quấy rầy Lang huynh nghỉ ngơi, cáo từ.”

      Đầu năm nay, bắt được con mồi, gài bẫy thực có lỗi với chính mình.

      Khóe miệng mỉm cười vì suy nghĩ tính kế người khác, Nguyên Thần Trường nghênh ngang rời , Vong Xuyên ở lại bỗng giật mình. lâu sau mới thở hắt ra, hổ là ma chủ Yểm cung, hãm hại người cũng chớp mắt. hao tổn tinh thần nha.

      Bên kia, Quân Tiểu Tà mờ mịt nhìn đỉnh màn, đây là nơi nào? Theo bản năng sờ sờ thân thể của chính mình, phát quần áo vẫn nguyên vẹn, nhàng thở ra.

      Chi nha, cửa bị mở ra, Quân Tiểu Tà xoay người ngồi dậy, cũng thấy người đến là ai, liền chửi ầm lên: “Ngươi là tiểu nhân hèn hạ, ta nhìn lầm ngươi!”

      trán Nguyên Thần Trường lập tức ra cái vết nhăn, khuôn mặt tuấn tú đen lại. Nha đầu tim phổi này, cứu nàng trở về khóc rống cảm ơn cũng đành, lại còn mắng ta là tiểu nhân hèn hạ?

      Nhiệt độ trong phòng lập tức đóng băng, miệng Quân Tiểu Tà mở to đến nỗi có thể nhét được quả trứng, trái tim đập mãnh liệt.

      Sửng sốt phần ba giây, Tiểu Tà như đứa trẻ từ giường đứng lên chạy như bay, rất có hình tượng nhào vào trong lòng Nguyên Thần Trường , giống như gấu koala quấn chặt lấy buông, dùng thanh làm trời đất quỷ thần kinh sợ : “Sư —— phụ!”

      Người nào đó mặt nếp nhăn còn chưa mất , bị hành động bất thình lình của nàng làm cho kinh sợ ngây người.

      Rèn sắt lúc còn nóng.

      Mỗ nữ phen nước mắt nước mũi tèm nhem kể lể tâm : “Sư phụ, ta nghĩ đến còn được gặp lại người, ta rất sợ hãi a, rất sợ hãi sư phụ cần ta . . . . Ô ô ô, sư phụ!”

      Trong lòng chợt mềm nhũn, Nguyên Thần Trường vươn tay muốn an ủi Quân Tiểu Tà, nhưng lại dừng giữa trung, giọng cứng ngắc: “Đồ nhi ngoan của ta, ngươi làm dơ quần áo của vi sư.”

      Quân Tiểu Tà lập tức ngừng khóc, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trong mắt , trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng qua được cửa ải khó khăn này. Vì thế ngoan ngoãn buông tay, sợ hãi đứng sang bên, cúi đầu nhìn chân, vừa hấp hấp cái mũi vừa lau nước mắt mặt.

      Nhìn bộ dáng của nàng điềm đạm đáng như con chó , Nguyên Thần Trường lập tức đem những lời lễ độ vừa rồi của nàng ném lên tận chín tầng mây, thản nhiên : “ rửa mặt.”

      “Sư phụ, chúng ta ở đâu vậy?” Quân Tiểu Tà vẫn còn chút sợ hãi, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

      “Khách điếm.” nhắc tới thôi, nhắc tới trong lòng Nguyên Thần Trường lại nổi lên lửa giận bừng bừng. “Quân Tiểu Tà nương! Ai cho phép ngươi mình ra ngoài?”

      Ngay cả Quân Tiểu Tà nương cũng dùng tới, chẳng lẽ bộ dáng đáng thương vừa rồi thành công? Trong lòng Quân Tiểu Tà tính toán, mặt cũng dám qua loa, dùng sức nặn ra giọt nước mắt, nghẹn ngào : “Ta, ta sợ quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi, cho nên mới, mới mình tìm Phượng Hoàng cùng Kích Chiến.”

      “Nếu sợ quấy rầy đến vi sư nghỉ ngơi, vậy thứ này là sao?” Nguyên Thần Trường lấy ra tờ giấy đặt lên bàn, ngón trỏ thon dài chỉ vào chữ ‘Kịch chiến’ gõ gõ, thanh lớn nhưng khí thế mạnh mẽ.

      “Cái đó. . . . cái này. . . .” là người khó chơi. Quân Tiểu Tà 囧 chút, suy nghĩ như chong chóng: “Sư phụ, đồ nhi ra ngoài mình là đồ nhi phải, Nhưng đồ nhi ngờ tới gặp thái tử, càng ngờ tới xảy ra chuyện như vậy.”

      Vẻ mặt Nguyên Thần Trường đen lại, người này sao chuyên những lời làm bực bội vậy? Nếu đến muộn bước, dám nghĩ đến chuyện gì xảy ra với nàng.

      “May mắn! May mắn là ta phúc lớn mạng lớn, bái người làm sư!” Hai mắt Quân Tiểu Tà tỏa sáng, vẻ mặt chân thành.

      Thế này đủ chưa!

      Cảm xúc Nguyên Thần Trường giống như giá cổ phiếu, lên xuống thất thường vì hai ba câu xạo của Quân Tiểu Tà.

      “Sư phụ, người tìm được Kích Chiến cùng Phượng Hoàng rồi sao?” Hai đứa ngu ngốc này, hại ta lãng phí nhiều nước mắt như vậy, chờ các ngươi trở về ta cho các ngươi đẹp mặt.

      “Tạm thời chưa có.” Nguyên Thần Trường liếc mắt Quân Tiểu Tà cái, bĩu môi, ý bảo nàng ngồi xuống. “Đồ nhi, ngươi và ta nếu là thầy trò, có phải nên chân thành thẳng thắn với nhau?”

      Thân phận ma chủ Yểm cung này chỉ sợ giấu giếm được bao lâu, có số việc vẫn là nên sớm , tránh cho đến lúc đó lại ầm ĩ.

      Nguyên Thần Trường nhìn thẳng Quân Tiểu Tà, thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc mà bối rối, hờn giận nhíu mày.

      “Sư phụ, người muốn hỏi cái gì?” Quân Tiểu Tà dè dặt nhìn Nguyên Thần Trường cái, thấp thỏm .

      “Những chuyện liên quan đến ngươi!” Nguyên Thần Trường ôn hoà , vẻ mặt lạnh như băng tựa như : thẳng thắn được khoan dung, kháng cự nghiêm trị.

      Đây giống như hỏi chuyện với nàng, mà chính là ép cung nàng có? Quân Tiểu Tà nghẹn khuất nghĩ, nhưng khí thế ta quá mạnh mẽ, tiểu nữ tử như nàng thể chống đỡ nỗi, áy náy liếc mắt nhìn Nguyên Thần Trường cái.

      Chuyện gì nàng cũng có thể , chỉ có chuyện nàng là linh hồn từ nơi khác đến thể .

      Sau khi cảm thấy cảm giác tội lỗi trong lòng được giảm bớt, Quân Tiểu Tà liền nhuận nhuận cổ họng, đem những chuyện lúc nàng còn ở Hoa sơn từng chuyện từng chuyện kể cho nghe.

      Nghe xong những chuyện của nàng, Nguyên Thần Trường đắn đo dùng từ, thử dò xét : “Nếu, vi sư là nếu. Nếu vì sư cho ngươi biết, vi sư chính là ma chủ Yểm cung, ngươi cảm thấy như thế nào?”

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 29: Canh hai


      “What?” Quân Tiểu Tà cảm thấy bản thân nghe nhầm, chớp mắt liên tục, ghé sát mắt vào Nguyên Thần Trường : “Sư phụ đại nhân, người có thể lặp lại lời vừa rồi có được .”

      “Cái kia, khụ khụ, vi sư là , nếu vi sư cho ngươi biết vi sư chính là ma chủ Yểm cung, ngươi cảm thấy như thế nào?” Ánh mắt Nguyên Thần Trường chợt lóe, trong lòng có điểm chột dạ. Cái cảm giác thể khống chế này làm cho cảm thấy phiền chán, khỏi tự hỏi, tại sao trong lòng lại có cái loại cảm giác vừa chờ mong lại vừa sợ bị tổn thương này?

      Quân Tiểu Tà lại ghé sát vào vài phần, cho đến khi nhìn thấy hình ảnh chính mình trong đôi mắt sâu thấy đáy của , mới khen ngợi : “Sư phụ, người kể chuyện cười ngày càng tiến bộ.”

      “Ừ?” Nguyên Thần Trường nhất thời phản ứng, trừng mắt nhìn, lông mi dài giống như cánh bướm nhàng run rẩy, đôi mắt thâm thúy có chút mờ mịt. Vẻ mặt vừa vô tội lại ngây thơ, Quân Tiểu Tà sửng sốt, tên phúc hắc này tại sao có thể lộ ra vẻ mặt dụ người phạm tội như thế?

      Vẻ mặt kia là gì? Nàng dựa gần như vậy là muốn làm gì?

      Nguyên Thần Trường nhíu mày, vì che giấu bất an trong lòng, vươn ngón trỏ đặt ót Quân Tiểu Tà, đem nàng đẩy ra, tủi thân : “Quân Tiểu Tà nương, bản công tử cũng biết chính mình rất tuấn, rất phong độ, rất mê người, nhưng ta là sư phụ của ngươi, mong ngươi cần có suy nghĩ kỳ quái đối với ta.”

      Em ngươi!

      Trong lòng Quân Tiểu Tà thầm nguyền rủa , mặt lại cười sáng lạn: “Sắc đẹp của sư phụ có thể ăn được, nên đồ nhi kìm lòng đậu.”

      “Ngươi còn chưa có trả lời vấn đề của vi sư.” Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt Nguyên Thần Trường lại lạnh lùng như ngày thường, cố chấp hỏi.

      “Sư phụ, người đừng đùa. Ma chủ Yểm cung là tên đao phủ giết người chớp mắt, người làm gì phải tự hạ giá trị con người của mình để đánh đồng với cái tên bại hoại kia?” Quân Tiểu Tà bĩu môi, đối với việc này cảm thấy khinh thường.

      Tên đao phủ giết người chớp mắt? Khóe miệng Nguyên Thần Trường co rút, biết tên nào ăn cơm no có việc gì làm mà nhiều chuyện, lại dám bôi nhọ danh dự của bổn tọa, nếu như để bổn tọa biết tên đó là ai, bổn tọa nhất định cho ngươi từ chết tới chết!

      “Lời đồn thể tin!” Người nào đó mặt đen như tờ giấy lạnh quát.

      Quân Tiểu Tà xuy cười tiếng, vẻ mặt khinh thường, có vài phần giống Nguyên Thần Trường . “ có lửa làm sao có khói, cho dù lời đồn này là thể tin, đồ nhi cũng tin tưởng ma chủ Yểm cung là con chim tốt.”

      “Ma chủ Yểm cung biến thành chim khi nào vậy?” Hay cho ngươi Quân Tiểu Tà, dám có can đảm miêu tả ta như thế, đợi xem ta trừng trị ngươi như thế nào.

      “Ách… Sư phụ, hôm nay sao thấy người là lạ như thế nào ấy?” có chuyện gì sao lại tốt cho ma đầu kia? Vẻ mặt Quân Tiểu Tà nghi hoặc, liếc mắt nhìn người nào đó.

      Vẻ mặt Nguyên Thần Trường như tờ giấy, lạnh lùng : “Đừng nhìn trái phải mà chuyện khác, hãy trả lời vấn đề của vi sư!”

      Quân Tiểu Tà cảm thấy rất bực bội, vấn đề mang tính giả dụ này có gì hay mà trả lời? Bất chấp khó khăn, ra suy nghĩ của chính mình: “Nếu sư phụ ngài là cái gì mà ma chủ Yểm cung, đồ nhi chỉ có thể , sư phụ ngài rất lừa gạt người. Đồ nhi chạy trốn phải là vì tên kia hay sao? Giả dụ như ngài chính là ma chủ Yểm cung , đồ nhi thừa nhận, ai bảo ta là đồ đệ của người làm chi. Nhưng mà, nếu quả người chính là ma chủ Yểm cung, cho phép đồ nhi nhắc nhở ngài câu, trăm ngàn lần đừng tỏ ra quá thân thiết với đồ nhi.”

      “Chỉ dạy cho?” Cũng biết là ai chủ động thân thiết với ? Nguyên Thần Trường tỏ ra khinh thường.

      “Chẳng lẽ sư phụ chưa từng nghe qua, nữ tử cùng tiểu nhân đều khó nuôi sao? Đồ nhi hận , khao khát có thể rút gân lột da cái tên đao phủ kia!” Vẻ mặt Mỗ tà đau buồn cười .

      Nguyên Thần Trường coi thường cười tiếng: “Dựa vào ngươi?” Ai lột ai da còn chưa biết đâu.

      Vẻ mặt Quân Tiểu Tà suy sụp: “Đừng xem thường ta. Hôm nay ta có bản lĩnh này, có nghĩa là về sau ta có, ai bảo hại ta có nhà thể về.”

      Nguyên Thần Trường im lặng, lâu sau mới yếu ớt thở dài: “ nghĩ tới ngươi lại căm hận Yểm cung như thế, thôi, vi sư thả ngươi tự do, tại ngươi có thể rồi.”

      Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, uổng phí bổn tọa đối tốt với ngươi như vậy, nghĩ tới… Ai.

      Nhìn vẻ mặt sầu muộn của , Quân Tiểu Tà hiểu ra sao, đần độn : “Sư phụ, người là ma chủ Yểm cung?”

      “Ừ, ta mệt mỏi, ngươi .” Nguyên Thần Trường phất ống tay áo cái, xoay người về giường lớn. Đột nhiên Mỗ tà cảm thấy trong lòng có vị chua xót xen lẫn đơn khi nhìn vào tấm lưng của .

      Quân Tiểu Tà, ta cũng tin ngươi có thể tuyệt tình như thế, cho dù ngươi quan tâm đến lòng tốt của ta đối với ngươi, ngươi cũng phải nhớ là ta từng cứu ngươi nhiều lần. Nếu ngươi có can đảm bỏ , bổn tọa liền đem ngươi…

      Trong lòng Nguyên Thần Trường tính toán nhặt, có thể dự đoán được hàng trăm lí do từ chối của Quân Tiểu Tà, lại nghĩ đến việc suy nghĩ của nàng giống người thường, chỉ nghe người nào đó yếu ớt : “Sư phụ, này, này là phòng của ta.”

      Dáng người cao to đột nhiên cứng ngắc, trường bào phiêu dật tự dung tung bay, liền chán nản rơi xuống.

      Trời đất ơi, đây là cái thế gian gì vậy?

      Nguyên Thần Trường khóc ra nước mắt, nếu phải vì lo lắng mất hình tượng, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu tươi để biểu đạt tâm tình của vào giờ phút này.

      “Quân Tiểu Tà, đời này ngươi có phải đến để đòi nợ ta hay ?” Giọng nhàng yếu ớt nhưng vang dội, lộ ra bi thương nên lời.

      Quân Tiểu Tà cắn cánh môi, : “Ta phải, đời này ta hận nhất chính là đòi nợ. Sư phụ, người là ma chủ Yểm cung sao?”

      “Phải thế nào, phải thế nào. Quân Tiểu Tà nương, ta cứu bằng hữu của ngươi ra, chúng ta sau này gặp lại.” Nguyên Thần Trường than thở tiếng, chân dài bước ra khỏi phòng. “Nghỉ ngơi cho tốt, qua ngày mai, ngươi được tự do.”

      Như sấm đánh giữa trời quang, cả người Quân Tiểu Tà mềm nhũn.

      cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, Quân Tiểu Tà chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng khỏi tự hỏi: đây là sao? Sư phụ cần nàng . . . . Vì sao lúc trước khi biết phải làm cống phẩm thay cho nhị tỷ, thậm chí ngay cả khi biết tin đại sư huynh kết tóc xe tơ cùng người khác nàng cũng có cảm giác đau lòng như vậy? Chẳng lẽ, nàng thích sư phụ? Hay là cam lòng bị người nhiều lần vứt bỏ?

      Trong đầu hỗn loạn như đay rối, Quân Tiểu Tà ngơ ngác nằm giường, dùng chăn che kín đầu.

      Ở phòng bên cạnh

      “Lang huynh, cùng uống rượu với ta.” Nguyên Thần Trường kéo Vong Xuyên trong ổ chăn ngồi dậy, hai lời rót đầy rượu cho : “Cạn chén vì quấy rầy.” hơi uống cạn chén rượu, trong lòng tràn đầy khổ sở.

      Vong Xuyên cũng hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tâm tình tốt, cũng dám hỏi, chỉ yên lặng uống rượu cùng .

      Nâng ly cạn chén cho đến khuya, Nguyên Thần Trường say mèm, loạng choạng thân mình cáo từ.

      Lúc mở cửa phòng, nhìn thấy Quân Tiểu Tà cầm ngọn đèn đứng lặng ở ngoài cửa, ngọn đèn yếu ớt chiếu rọi mặt nàng, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt hồng, cùng với nước mắt vành mắt chỉ trực chờ để trào ra.

      “Ngươi theo ta!” lời nào, Mỗ tà nhanh nhẹn dũng mãnh nắm lấy tay Nguyên Thần Trường dìu vào phòng.

      Vong Xuyên vuốt vuốt mi tâm, lẩm bẩm : “Có lẽ ta uống quá nhiều.” Liền đóng cửa phòng, ngã đầu nằm ngủ.

      “Có chuyện gì?” Từ trong men say Nguyên Thần Trường tỉnh ba phần, nhưng bỏ tay nàng ra.

      Vào phòng, Quân Tiểu Tà đem đẩy lên giường, nghiêm túc : “Ngồi xuống, ta có việc muốn .”

      “Ừ.” có hào hứng đỡ đầu, mắt say lờ đờ mang theo lạnh lùng cười gật gật đầu.

      Quân Tiểu Tà ưỡn ngực, hai tay chống nạnh, vẻ mặt nghiêm túc tựa như tráng sĩ trở về, gằn từng chữ : “Ngươi chịu trách nhiệm với ta!”

      Nguyên Thần Trường : “?”

      “Tục ngữ , ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu ta bái ngươi làm thầy, ngươi là trưởng bối của ta, là người thân của ta, ngươi thể muốn vứt bỏ ta là bỏ!”

      “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

      Quân Tiểu Tà yên lặng chút, đáng thương : “Cho dù ngươi muốn vứt bỏ ta, cũng phải chờ ta tìm được phiếu cơm dài hạn mới được.”

      “Quân Tiểu Tà, ngươi dám!”

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 30: Tính kế


      Tại biệt viện của thái tử

      “Thiệu Dã, ngươi Nguyên Thần Trường là ma chủ Yểm cung?” Bút lông sói trong tay Thanh Phong mạnh mẽ đâm thủng tờ giấy Tuyên Thành, trong đôi mắt hoa đào lên vẻ sợ hãi. Thiệu Dã là tâm phúc của , là đường chủ của Diễm Sát đường, tin tức của tuyệt đối sai.

      Khuôn mặt của Thiệu Dã vẫn bình tĩnh, gật gật đầu. “Thời điểm Thiệu Dã ta cản đường Nguyên Thần Trường ở hoàng cung, còn phát có phong đao thiên hạ —— Vong Xuyên.”

      “Cái gì? Ngươi là đệ nhất đao khách ở Tây Vực – Vong Xuyên?” Tiếng bút lông sói bị bẻ gãy vang lên, Thanh Phong liền ném , đứng dậy bước trong phòng.

      Ở Trung Nguyên, môn phái giang hồ nhiều như cá diếc qua sông, nhiều kể xiết. Triều đình cũng muốn đem uy hiếp này loại trừ, chỉ tiếc những người này bề ngoài nhìn như đoàn kết, nhưng nếu gặp phải uy hiếp, lập tức đoàn kết với nhau, nguồn sức mạnh đó, cho dù triều đình có trăm vạn đại quân, cũng dám hoàn toàn có thể chiếm được lợi thế.

      Giết địch tám trăm lại tổn hại ngàn, cái giá phải trả quá thê thảm!

      Mà trong các môn phái đó, làm người ta đau đầu nhất đó là Yểm cung, là tổ chức thần bí tại Nam Lăng. Vẫn có ai biết hình dạng ma chủ Yểm cung như thế nào, càng biết thực lực của Yểm cung mạnh như thế nào, tất cả những gì về Yểm cung đều mờ mịt .

      Tuy Yểm cung cách xa ngàn dặm, mà sức ảnh hưởng của nó vượt xa các môn phái giang hồ, chỉ sợ là đến cả tam sơn trong Ngũ Nhạc phái, cũng dám lỗ mãng trước mặt Yểm cung. Gặp phải kẻ địch như vậy, cho dù là ai cũng đều cảm thấy đau đầu bội phần, lại là trùng hợp, ngay cả phong đao thiên hạ luôn luôn hỏi thế cũng đến tham gia, biết phải làm sao?

      Nguyên Thần Trường từng , nếu bản cung còn xuất trước mặt tiểu sư muội, san bằng Lăng quốc. Lúc ấy chỉ nghĩ là thuận miệng thôi, nghĩ tới… Vẻ mặt Thanh Phong tối tăm, : “Thiệu Dã, nếu Yểm cung cử binh đến xâm phạm Lăng quốc, chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”

      Mặt Thiệu Dã chút thay đổi: “ làm thế, người giang hồ tuy rằng e ngại Yểm cung, nhưng lại càng muốn Yểm cung biến mất. Thái tử điện hạ sao thuận theo lòng dân?”

      biết có phải là ảo giác hay , lúc Thanh Phong ngước mắt, nhìn thấy chút tà khí lướt qua trong mắt Thiệu Dã.

      Thanh Phong bỗng giật mình sửng sốt trong chốc lát, xác định : “Những người đó tin triều đình?”

      “Tin hay , làm mới biết được.”

      “Làm như thế nào?”

      Hai người thảo luận gần canh giờ, Thiệu Dã mới rời khỏi thư phòng thái tử. Lúc này mặt trời còn, cả gian tối tăm.

      Thiệu Dã về phòng để ngủ, mà đến sương phòng hẻo lánh, đẩy cửa bước vào, Kích Chiến đem Phượng Hoàng che ở sau người, ánh mắt lạnh lùng nhìn .

      “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Kích Chiến trợn mắt, giận dữ hét.

      Thiệu Dã chuyện, thong thả đến trước mặt Kích Chiến, cao nhìn xuống : “Tránh ra.”

      Tay chân bị trói chặt, Kích Chiến giãy dụa muốn thoát ra, nghĩ tới bị Thiệu Dã nhấc chân cho cước, đem đá bay.

      Thiệu Dã ngồi xổm người xuống trước mặt Phượng Hoàng, trừng mắt nhìn nàng, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị : “Độc của ngươi, ta có thể giải, theo ta .”

      “Ta tin.” Trong lòng Phượng Hoàng khiếp sợ, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, nhàng từ chối.

      Thiệu Dã nắm cằm của nàng, ngón tay vuốt ve hai má trắng nõn của Phượng Hoàng, tiến tới gần: “Ngươi tin hay là chuyện của ngươi, ta có thể hay là chuyện của ta.”

      Hơi thở ấm áp phả mặt nàng, khuôn mặt bá đạo ngừng tới gần nàng, trong lòng Phượng Hoàng loạn nhịp, cười khẩy : “ ai có thể nắm được cuộc sống của ta, cho dù ngươi là ai.”

      “Phải ?” Thiệu Dã trừng mắt nhìn, hung hăng cắn môi của nàng, cho đến khi nếm được vị tanh ngọt mới buông tay.

      Phượng Hoàng ngã xuống đất, khiêu khích cười : “Lão nương cũng phải là tiểu hài tử ba tuổi, ngươi đừng dùng những thủ đoạn đối phó với các thiếu nữ ngây thơ biết gì đến đối phó ta!”

      “Phải ? Vậy sao tim của ngươi đập nhanh như vậy?” Thiệu Dã lơ đễnh lau vết máu nơi khóe miệng bị cắn, thản nhiên liếc mắt nhìn Kích Chiến lầm bầm nằm mặt đất.

      Phượng Hoàng cười lạnh tiếng: “Lão nương cũng phải người chết, tim đập là chuyện đương nhiên.” Trong lòng nàng lo lắng yên, lạnh lùng nhìn Thiệu Dã: “Mau thả lão nương ra, nếu ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!”

      “Chờ bản Thiệu Dã ta chơi , tự nhiên thả ngươi.” Thiệu Dã đứng lên, tới bên cạnh Kích Chiến: “Phế vật này giữ lại cũng lãng phí lương thực, bằng giết cho rảnh.”

      Phượng Hoàng chấn động, nhưng mở miệng.

      “Như thế nào, thèm để ý sao?” Thiệu Dã quay đầu nhìn nàng, nhíu mày trêu tức.

      cũng phải là người nào của ta, ta mặc kệ sống chết của .”

      “Vậy tốt.” Thiệu Dã xong, chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, vung tay chém xuống. Phượng Hoàng quá sợ hãi hét: “Dừng tay!”

      Thiệu Dã dừng tay, mũi kiếm lệch, đâm vào cánh tay Kích Chiến, máu tươi bắn ra, văng lên mặt của .

      Kích Chiến cũng kiên cường, rên tiếng, cố hết sức ngẩng đầu, phun nước bọt: “Chó săn, có bản lĩnh giết lão tử !”

      “Kích Chiến ngươi câm miệng cho ta!” Phượng Hoàng giận quát tiếng: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

      Thiệu Dã khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo khuôn mặt đầy máu đỏ tươi, làm cho người ta sợ hãi: “Ta muốn mạng của Nguyên Thần Trường .”

      Tử Hoa lâu

      “Sư phụ, thoải mái ?” Người nào đó nịnh nọt hỏi.

      “Ừ, xuống chút nữa .”

      “Như vậy phải ?”

      “Cũng tệ lắm.”

      Quân Tiểu Tà đưa tay lau mồ hôi trán, duỗi đôi tay cứng ngắc thở hổn hển.

      “Thế nào, muốn làm biếng sao?” Nguyên Thần Trường tay chống đầu, nằm nghiêng giường, lười biếng .

      Em ngươi, cho ta nghỉ chút được sao? Tay nàng mỏi nhừ, còn muốn nữa sao. Trong lòng Quân Tiểu Tà rơi nước mắt như mưa, mặt lại cười tươi như hoa: “Sư phụ, người xem đồ nhi mát xa cho người được canh giờ, có thể cho đồ nhi nghỉ ngơi lát hay ?”

      “Lòng của vi sư bị thương còn chưa hồi phục, đồ nhi còn phải tăng thêm sức lực.” Nguyên Thần Trường nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ phục vụ của người nào đó, khóe miệng mỉm cười dừng lại được.

      Em ngươi!

      Nước mắt chảy dài mặt, Quân Tiểu Tà nhìn trời gì, còn nghĩ rằng bản thân thoát khỏi hang hổ, nghĩ tới lại xông vào hang sói, số mạng ta khổ a, ô ô ô…

      Khoảng qua nửa canh giờ, có tiếng gà gáy truyền đến, Quân Tiểu Tà bên mát xa cho Nguyên Thần Trường , bên ngủ gà ngủ gật, đầu gật cứ như gà con mổ thóc chút cũng ngừng.

      “Đồ nhi.”

      “Có!” Quân Tiểu Tà tinh thần lập tức tỉnh táo, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Nguyên Thần Trường , nhưng chỉ trong chốc lát, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau.

      Nguyên Thần Trường bật cười, vẫy vẫy tay: “Lại đây.”

      “Nga.” Quân Tiểu Tà bò qua người , ngẩng đầu lên mơ màng hỏi: “Sư phụ có gì phân phó?”

      “Lúc vi sư ra cửa quên mang gối ôm, sư phụ nhìn hình dáng của ngươi cùng gối ôm của ta cũng khác lắm, miễn cưỡng ôm cũng được.” Cánh tay dài duỗi ra, đem Quân Tiểu Tà ôm vào lòng. “Tuy rằng hơi cứng chút, nhưng cũng tạm được.”

      Quân Tiểu Tà nằm trong lòng của , ngửi mùi thơm người , mở miệng, than thở : “Sư phụ người xấu xa nga.”

      “Xấu xa?” Nguyên Thần Trường nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng, Quân Tiểu Tà nằm nghiêng trong ngực , đôi mi dày nhàng đóng lại, khẽ run run. Cái miệng nhắn cong lên. nhìn khỏi bật cười, ánh mắt lại dừng cánh môi của nàng rời.

      Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của chính mình, Nguyên Thần Trường kìm lòng đậu cúi đầu, để sát vào môi của nàng.

      Hôn? hôn? Trong lòng đấu tranh.

      Hít hơi sâu, khi hạ quyết tâm muốn hôn nàng, đột nhiên ngoài phòng bay tới làn gió thơm kỳ lạ, ngay sau đó liền nghe được tiếng mềm mại quen thuộc: “Quân chủ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :