1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Manh sủng liệt thê - Thược Thi Khấu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 15: Sư công

      * Sư công: Sư phụ của sư phụ

      Phượng Hoàng híp mắt, vẻ mặt u ám.

      Kích Chiến cười khổ: “Cho dù ngươi ra tay, Nhân Nghĩa trại cũng giữ được. Ngươi nhanh sơ tán Hắc Phong Trại của ngươi , bao lâu nữa đại quân của triều đình đến.”

      Nguyên Thần Trường cùng Vong Xuyên nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được chút khó hiểu.

      Chuyện giang hồ người giang hồ giải quyết, chuyện triều đình, người giang hồ cũng xen vào, đây là loại ăn ý cũng là loại quy tắc. Nhưng hôm nay, triều đình lại dẫn binh đánh người trong chốn giang hồ. . . .

      Phượng Hoàng giận dữ, đao chém về phía cánh tay Kích Chiến, lớn tiếng quát: “Đồ ăn hại, ngươi cũng chỉ biết ngồi chờ chết sao?” làm mất hết thể diện của mọi người ở sơn trại cả rồi.

      “Lão tử đâu còn cách nào?” Kích Chiến xoay người, vẻ mặt phẫn nộ: “Các huynh đệ nếu quy thuận triều đình được cuộc sống hạnh phúc, lão tử chỉ cho bọn họ cuộc sống được ngày nào tốt, chẳng lẽ ta phải ngăn cản bọn họ sống cuộc sống sung sướng sao?” Giận mở to mắt, thất vọng lại cảm thấy bất lực.

      “Cuộc sống hạnh phúc? Đó là đại mộng xuân thu của ngươi sao, ngươi nghĩ là đám cẩu vật của triều đình kia cho các ngươi cuộc sống tốt? Nếu phải triều đình, Phượng Hoàng ta cần gì phải vào rừng làm cướp? Nếu phải triều đình làm bậy, Hắc Phong Trại làm sao có nhiều tỷ muội cùng đường bí lối? Lão nương coi thường ngươi!” Phượng Hoàng vung đao chém nữa, Kích Chiến cũng bất động tránh, vẻ mặt ngỡ ngàng.

      Lúc trước, cũng chẳng phải là bị triều đình bức hại, mới có thể đến tình trạng như ngày hôm nay sao?

      Kích Chiến nhắm mắt lại: “Trước khi chết lão tử cho ngươi, triều đình là tới bắt sống ngươi, về phần vì sao, lão tử biết.”

      Phượng Hoàng ngơ ngẩn.

      Quân Tiểu Tà nhạy bén, nhưng cũng ngửi được mùi mưa gió sắp đến. Túm ống tay áo Nguyên Thần Trường , nịnh nọt : “Sư phụ, đồ tôn của người gặp nạn, người mau cho ý kiến.”

      “Đồ tôn?” Nguyên Thần Trường khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng, thương tâm : “Có người nam nhân phải là thứ gì tốt, còn muốn đem nam nhân tra tấn cho thương tích đầy mình, tinh thần sụp đổ, chết sống lại, từ sống đến chết, từ chết đến sống…”

      “Sư phụ! Người ta giỡn mà.” Quân Tiểu Tà mắt trợn trắng mãnh liệt than thở trong lòng, nam nhân này dáng vẻ khí phách, sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy?

      Nguyên Thần Trường nhún nhún vai, tỏ vẻ có việc gì : “ hết cách, ai bảo bản công tử lòng dạ hẹp hòi làm chi.”

      Em ngươi!

      Quân Tiểu Tà gì, ngược lại đem ánh mắt như tên trộm dừng ở người Vong Xuyên.

      Mỗ đại hiệp kia vẻ mặt tỉnh bơ bước từng bước dài, núp trong bóng tối, thở dài : “Nữ nhân tội gì làm khó nam nhân.”

      Em ngươi, đồ mọn!

      Quân Tiểu Tà hừ lạnh tiếng: “Nữ nhân cần tự mình cố gắng, đồ nhi, vi sư giúp ngươi.” xong liền kéo Phượng Hoàng qua bên, líu ríu bàn bạc đối sách.

      Hoài nghi, buồn bực, tỉnh ngộ, chờ từng biểu tình lần lượt lên mặt Phượng Hoàng, cuối cùng dưới ánh mắt khó hiểu của hai vị nam nhân, Phượng Hoàng vỗ vỗ bả vai Quân Tiểu Tà, giơ ngón tay cái lên tán thưởng : “ hổ là sư phụ, rất cao minh!”

      “Sư phụ, ngươi giúp ta trông chừng , ta lát trở lại.” Tiếng lanh lảnh lưu loát.

      Quân Tiểu Tà mỉm cười vuốt cằm, dấu giếm đem chiếc chìa khóa đưa cho Phượng Hoàng, nàng cầm đao trong tay với Kích Chiến: “Vị tráng sĩ này, chúng ta làm cuộc trao đổi được ?”

      Kích Chiến buồn bực trong lòng, tiểu nương trước mắt này nhìn cũng vô hại, sao có thể làm cho chim sẻ chết tiệt tình nguyện kêu nàng tiếng sư phụ vậy? “Trao đổi cái gì?”

      “Ngươi bái đồ nhi của ta làm sư, ta tạm tha cho ngươi mạng.”

      “Cái gì! có khả năng.” đời này việc muốn làm nhất là có thể đánh bại chim sẻ đáng chết kia, nếu bái nàng làm sư, về sau đâu còn cơ hội hạ gục nàng ta?

      Đao trong tay Quân Tiểu Tà run lên: “Kỳ , câu vừa rồi chỉ là lời khách sáo thôi, ngươi cần cho là .”

      Kích Chiến ôm cánh tay hừ tiếng, cũng đâu khác biệt gì, nhưng câu tiếp theo của Quân Tiểu Tà lại làm cho thiếu chút nữa cười ngất.

      “Từ giờ trở , ngươi chính là ta. . . .” Quân Tiểu Tà chỉ vào cái mũi của mình, tuyên bố: “Đồ tôn của Quân Tiểu Tà. Ngươi cần đồng ý, bởi vì mỗi câu ngươi ta đều xem như mây bay.”

      Kích Chiến như con gà bị đông lạnh, chân nhảy lên muốn mắng người, nhưng Nguyên Thần Trường vừa liếc mắt, ánh mắt như hai mảnh dao găm sắc bén bay tới, vẻ mặt Kích Chiến thay đổi như diễn viên kịch, nháy mắt biến thành bộ dáng như chó Nhật vẩy đuôi mừng chủ: “Sư phụ của sư phụ.”

      Nguyên Thần Trường : “…”

      Vong Xuyên: “!”

      Quân Tiểu Tà: “Đồ tôn ngoan, từ nay về sau nếu ngươi theo sư công ta xông pha giang hồ, cam đoan ngươi ba bữa ấm no, đông ấm hạ mát.”

      “Đồ nhi.” Người nào đó giọng kéo dài, giống như sắp tắt thở : “Vi sư cho phép ngươi thu đồ tôn sao?”

      “Sư phụ, đây là nghiệp vụ cá nhân của ta, cầu nên xen vào.”

      “Vậy à? Vậy chuyện ngươi đem chìa khóa Giang Tuyết của vi sư đưa cho chim sẻ chắc có liên quan đến vi sư !” Nguyên Thần Trường vẻ mặt kéo dài, có loại cảm xúc muốn bóp chết nhiệt tình của nàng.

      Giang Tuyết là nơi liên lạc khá quan trọng của khi đến Trung Nguyên, nha đầu kia cái gì cũng biết, thế nhưng lại tự mình làm chủ đem cái chìa khóa giao ra, nghĩ rằng Yểm cung là có núi vàng núi bạc ăn hết sao?

      Quân Tiểu Tà nháy mắt cái, lộ ra răng trắng như tuyết: “Sư phụ, người ta ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu ngài thu ta làm đồ đệ, chúng ta chính là người nhà, người nhà cần phân chia ràng như vậy. Huống chi, Phượng Hoàng là đồ tôn của ngài, đem phòng trống cho đồ tôn mượn dùng chút, cũng có gì đáng ngại, ha ha ha.”

      Người nhà? Hừ! Lúc trước cũng biết là ai vì muốn cùng bổn tọa trở thành người nhà mới trốn hôn, lúc này lại luôn mồm người nhà.

      Khóe mắt Nguyên Thần Trường có chút khiêu khích, mang thâm ý : “Đúng vậy, tất cả của ngươi đều là của ta, những vật ngoài thân tính là cái gì.”

      Quân Tiểu Tà bị ánh mắt khó dò của nhìn, lông tơ cả người đều dựng đứng lên, liên tục cười khan: “Lời sư phụ cực kỳ hay, hắc hắc hắc.” Nàng cảm thấy có loại cảm giác bị tính kế?

      “Sư công, vị này chẳng phải là Thái Sư phụ của ta sao?” Ánh mắt Kích Chiến giống như đèn pha chiếu sáng người Nguyên Thần Trường .

      “Đúng vậy, đúng vậy, chính là sư công của ngươi, là sư phụ minh thần võ, võ nghệ siêu quần, tài hoa phong nhã có hai của ta, cũng chính là Thái Sư phụ của ngươi.” Quân Tiểu Tà mặc kệ mồ hôi đổ sau gáy, cho dù như thế nào, trước hết qua ải này trước .

      Thời điểm Quân Tiểu Tà chuyện phiếm, Phượng Hoàng dàn xếp xong mọi chuyện, giục ngựa gấp rút trở về.

      “Sư phụ, an bài tốt, chúng ta tại nên nơi nào?”

      Quân Tiểu Tà chỉ trong đêm thu được đồ đệ và đồ tôn, chỉ cảm thấy giá trị con người của nàng được nâng cao, Phượng Hoàng vừa mở miệng, nàng theo bản năng thẳng lưng, suy nghĩ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

      “Sư phụ, ngài thấy thế nào?”

      Phượng Hoàng chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã từ lưng ngựa.

      Nguyên Thần Trường trong lòng hừ lạnh tiếng, mệt mỏi : “ vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, kinh thành.”

      hồi im lặng ai lên tiếng, Vong Xuyên từ chỗ tối ra, xoay người lên ngựa: “Trường huynh, chúng ta cần nắm chắc thời gian.”

      “Lang huynh có lý, xuất phát.” Nguyên Thần Trường nắm cổ áo Quân Tiểu Tà ném lưng ngựa, thanh lạnh lẽo theo gió truyền đến: “Các đồ tôn, theo sát.”

      Vó ngựa giẫm nát yên tĩnh của ngọn núi, xuất phát hướng tới kinh thành. Giang hồ nhìn như yên tĩnh, nào ngờ mưa gió sắp đến. . . .

      Hình ảnh cuối cùng:

      “Ngươi theo làm cái gì?” Phượng Hoàng vui .

      “Hắc hắc, sư phụ của ngươi ra chính là sư công của ta, bắt đầu từ hôm nay, Kích Chiến ta chính là đồ tôn của sư phụ ngươi.” Kích Chiến rất vui, rốt cục có cơ hội cùng tiểu chim sẻ sớm chiều ở chung. Gần quan được ban lộc, giấc mộng của Kich Chiến sắp thành thực rồi.

      “Cút!”

      Lời của Kích Chiến bị tiếng vó ngựa bao phủ.
      Yoororo, Lucia Anna, Phong nguyet2 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 16: Keo kiệt


      Tuy kinh thành nằm ở hướng bắc, nhưng vào tháng năm, ánh mặt trời rất chói chang, chiếu rọi làm khí bốc hơi, mờ ảo.

      Suốt hai tháng, nhóm năm người ngựa ngừng vó, vội vàng đến kinh thành, khi đến nơi, người nào cũng mệt mỏi.

      Quân Tiểu Tà lần đầu tiên cảm nhận được thành phố sầm uất ở cổ đại, khỏi cảm thán: biển người trong ngày quốc khánh (ngày 1-10) tính là gì? Nơi này mỗi ngày đều là ngày quốc khánh!

      Ngựa mệt muốn chết rồi, vừa vào chuồng liền tê liệt nằm sấp, ngay cả cỏ tươi trong máng cũng lười liếc mắt cái.

      Quân Tiểu Tà so với ngựa càng có hình tượng, giầy cũng cởi ngã chỏng vó giường lớn, vừa ngủ ngủ thẳng đến mặt trời chiếu đến mông, mới ôm cái bụng dán sát vào lưng mà đòi ăn.

      Bánh bao trắng, cháo loãng, chút thức ăn, ba thầy trò Quân Tiểu Tà ăn vội ăn để, làm cho tiểu nhị bưng thức ăn vào sợ tới mức giương mắt mà nhìn.

      Nam nhân thân thể cao lớn ăn uống nhiều có gì đáng , nhưng hai tiểu nha đầu kia thân hình như que củi giống nhóm người lừa đảo lại còn có thể ăn nhiều như đàn ông này, bọn họ rốt cuộc có bạc để trả hay ? phải đến ăn cơm chùa chứ!

      “Nhìn cái gì, còn đem thêm vài cái bánh bao nữa!” Kích Chiến trừng mắt, tiểu nhị chạy nhanh như chớp. Quay đầu, vẻ mặt liền tươi cười : “Sư phụ, sư công, ăn xong có muốn ra ngoài dạo chút hay ? Ta nghe , ở kinh thành có rất nhiều địa phương để vui chơi.”

      Phượng Hoàng liếc cái, quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý Quân Tiểu Tà.

      Người nào đó vùi đầu ăn cháo, rảnh chuyện, lắc lắc bánh bao lớn trong tay, tỏ vẻ đồng ý.

      “Vậy, nếu mời Thái Sư phó chung?” Bạc của lão tử dùng để cưới vợ, thể mặc sức phung phí. Thái Sư phó vừa nhìn chính là kẻ có tiền, mang ra xài tiếc.

      “Muốn mời ngươi tự mình mời, lão nương mới có thời gian rỗi như ngươi. Thái Sư phó Thái Sư phó, ngươi làm ơn có chút tiền đồ dùm ta!” Phượng Hoàng khinh bỉ nhìn , liền gắp chút đồ ăn vào chén Quân Tiểu Tà: “Sư phụ, ta biết nơi có bán quần áo đẹp, ta mang người mua.”

      Quân Tiểu Tà biết khóe miệng dính hạt cơm, gật đầu như mổ thóc: “Tốt a tốt a.” Mua sắm là bản tính của nữ nhân, nhưng: “Phượng Hoàng, ta có bạc.”

      Phượng Hoàng cười sảng khoái: “ sao!”

      Quân Tiểu Tà cho là nàng dũng cảm : ta có, tất cả tiền đều ở người ta, nghĩ tới Phượng Hoàng dí dỏm cười khẽ : “Sư phụ của người chẳng phải có tiền sao.”

      “Thiết, lão tử ngờ ngươi…” Kích Chiến cười nhạo, đổi lấy cái ánh mắt ‘Ôn nhu’ như đao của Phượng Hoàng: “Đồ nhi, ngươi vừa rồi cái gì?”

      , có, ý tứ của đồ nhi là, sư phụ cao minh.” Ai, phải người nhà vào cùng nhà, đều rất keo kiệt.

      Lấp đầy bụng, ba người lần lượt bước ra cửa, đứng tại cửa phòng Nguyên Thần Trường gõ cửa.

      Trong phòng, Nguyên Thần Trường thay bộ trường bào bằng tơ tằm xanh nhạt nhàng thoải mái, tóc mai trước trán dùng cây trâm ngọc bích rất độc đáo vấn lên, lộ ra trán cao xinh đẹp. Lông mày dài cùng tóc mai, tùy tiện tung bay; đôi mắt đen bóng hơi động, môi mỏng mỉm cười, đẹp sao tả xiết.

      Đối diện, bộ áo xanh, tóc đen xõa rối tung, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, Vong Xuyên lấy tay chỉ vào bản đồ mặt bàn, cười nhợt nhạt, đôi mắt lên chút ánh sáng, chứa đựng thâm ý .

      Nguyên Thần Trường rũ mắt, ho tiếng: “Đồ nhi, vi sư cũng dạy các ngươi nghe lén, vào .”

      Quân Tiểu Tà hắc hắc cười gượng: “Sư phụ, ca ca, các người có việc sao?”

      Ba người nối đuôi nhau mà vào, đứng thành hàng rất lễ phép mà nhìn chăm chú hai vị soái ca.

      “Chúng đồ đệ muốn dạo phố, đặc biệt đến đây báo cáo với sư phụ.” Quân Tiểu Tà kéo ra ghế dựa ngồi xuống, Phượng Hoàng cùng Kích Chiến đứng phía sau nàng, mắt nhìn thẳng.

      Vong Xuyên cười khẽ: “Nha đầu muội có ngân lượng làm sao ra ngoài?” xong, liền đưa tay muốn lấy túi bạc ở bên hông, lại bị ánh mắt của Nguyên Thần Trường nhìn đành phải ngừng lại động tác.

      “Ca ca hiểu ý người, Tiểu Tà cảm tạ!” Quân Tiểu Tà làm người luôn luôn ngay thẳng, mặt mang nụ cười tươi như hoa, giống như chó nhìn thấy chủ, dính chặt người Vong Xuyên: “Ca ca, nếu có tiền lẻ, cho muội mượn trước ít. Ca ca yên tâm, muội nhất định trả đủ số.”

      Nguyên Thần Trường tay chống cằm, mắt phượng xoay vòng, trong mắt lên dao động dồn dập: “Lang huynh, mấy năm nay tình hình kinh tế trung nguyên rất ổn định, rất nhiều người cầm số bạc lớn đầu tư đều thất bại. chừng năm nay cuộc biến động tài chính, đến lúc đó, có bạc mọi người chỉ có thể đói chết ven đường. Dĩ nhiên, Lang huynh quan tâm đến số tiền lẻ đó, nhưng nếu so sánh với việc có bạc, huynh thấy thế nào?” Ngụ ý, muốn tìm vay tiền, đó là chuyện có khả năng.

      “Trường huynh phân tích thực có lý.” Vong Xuyên làm như gật gật đầu, nhìn Quân Tiểu Tà có chút khó xử: “Nha đầu, tay ca ca cũng có nhiều tiền lắm.”

      Quân Tiểu Tà thiếu chút nữa nằm úp sấp mặt đất, hai người này mới biết nhau vài ngày a, sao lại cùng phe rồi?

      “Nhưng mà, muội là muội muội trong trắng của ca ca, ca ca để cho muội chịu khổ cực. Đến đây nào!” Vong Xuyên tươi cười sáng lạn lấy ra túi bạc nhét vào tay Quân Tiểu Tà: “Đây là toàn bộ tiền người ca ca, muội cứ việc cầm lấy.”

      Quân Tiểu Tà cảm động rối tinh rối mù, mở ra túi bạc.

      Ba đôi mắt nhìn đầu ngón tay của nàng cầm đồng tiền, hít vào hơi dài: “ văn tiền!”

      Vong Xuyên sủng nịch vuốt ót Quân Tiểu Tà: “ ngượng ngùng, trong túi ca ca, chỉ có bấy nhiêu, muội cũng đừng nghĩ gì nữa, mau cầm lấy.”

      Quân Tiểu Tà khóc ra nước mắt, giây lát lại hăng hái lên tinh thần, tay khoát lên vai Phượng Hoàng, tay túm cánh tay Kích Chiến, ba cái đầu chụm lại cùng nhau bàn bạc: “Chúng ta biểu diễn kiếm tiền, thế nào?”

      “Biểu diễn cái gì?”

      Quân Tiểu Tà cười gian trá: “Dùng ngực đập đá.” Đây chính là cảnh thường hay diễn trong các kinh kịch cổ trang, mọi việc diễn ra đều thuận lợi!

      “Hứ.” Nguyên Thần Trường cười lạnh tiếng: “Đồ nhi, chỉ sợ là ngươi muốn đá đập ngực .”

      Quân Tiểu Tà để tâm đến lời , thản nhiên : “Mặc dù ta có biện pháp đập đá, nhưng luôn có biện pháp kiếm được tiền.” xong, gõ gõ chút trán, lé mắt bốn mươi lăm độ: “Bổn nương cầm kỳ thư họa, biết! Nhưng, thi từ ca phú dễ như trở bàn tay, còn có thể. . . .” Uốn éo vòng eo, hai vai giống động kinh nhích lên nhích xuống: “Múa bụng!”

      Nguyên Thần Trường nhìn nàng khinh thường, con nhóc ngốc này muốn tiền muốn đến điên rồi. Vẻ mặt Vong Xuyên bình tĩnh liếc mắt người nào đó, thầm nghĩ: xem ngươi có thể chịu được bao lâu.

      “Nếu có người hỏi bổn nương thuộc môn phái nào, Phượng Hoàng Kích Chiến, các ngươi nên biết trả lời như thế nào rồi chứ?”

      “Sư phụ, đồ nhi chuẩn bị cái biểu ngữ lớn.”

      “Sư công, đồ tôn đem tên Thái Sư phó viết thực đẹp!”

      “Ừ, trẻ dễ dạy. Tâm động bằng hành động, , chúng ta kiếm tiền.” Quân Tiểu Tà vung tay lên, hăng hái ra cửa.

      Nguyên Thần Trường hỏi lại như muốn xác định: “Quân Tiểu Tà, ngươi xác định muốn làm chuyện này?”

      “Đương nhiên, tay làm hàm nhai có gì đúng?” Quân Tiểu Tà cười đắc ý, xoay người mang vẻ mặt cung kính: “Sư phụ yên tâm, đồ nhi ta được tập trung trí tuệ cùng tài mạo người, tuyệt đối về tay !”

      Ngươi a, keo kiệt bủn xỉn, bổn nương cũng tin ngươi thực để ý mặt mũi bản thân.

      “Rất tốt!” Nguyên Thần Trường liền đứng dậy, tác phong nghiêm nghị, từ trong tay áo lấy ra khối bạc vụn, nhanh như chớp để bàn: “Vi sư cũng muốn tham gia, buôn bán có lời nhớ chia hoa hồng.”

      Ô ô ô. . . . Gió lạnh ngoài phòng, ba người nhanh chóng hóa đá, nứt nẻ toàn thân, gió cuốn bay mất ngay cả mảnh vụn cũng giữ lại.

      Đầu năm nay, người tính toán với người keo kiệt, aaaaaa.
      Yoororo, Lucia Anna, Phong nguyet2 others thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 17: Câu đối


      Cầm bạc vụn Nguyên Thần Trường quăng ra, Quân Tiểu Tà nắm tay: “Xem thường ta, là do ngươi khôn ngoan, chờ mà chia hoa hồng , hừ!”

      Ba người nghênh ngang mà .

      Hai người trong phòng nhịn được cười khẽ tiếng.

      Kinh thành rất nhộn nhịp đông người, mà đông người đại diện cho việc có nhiều tiền, nhìn dòng người nhộn nhịp Quân Tiểu Tà càng am hiểu sâu sắc đạo lý trong đó. Đứng ở bên đường suy nghĩ chút, nàng mang theo Phượng Hoàng cùng Kích Chiến đến cửa hàng bày bán giấy bút, dùng ít bạc lẻ mua cây bút, chồng giấy Tuyên Thành rẻ tiền.

      “Ông chủ, nơi này có mua bán tranh chữ ?” Trước khi Quân Tiểu Tà hỏi ông chủ tiệm. Chủ tiệm có chút tính toán, cũng vui tươi hớn hở : “Khách quan, ra nơi này có mua bán tranh chữ, nhưng mà hôm nay ở cửa thành phía nam có tổ chức buổi tiệc trà xã giao để đối câu đối.”

      “Tiệc trà xã giao đối câu đối?” Quân Tiểu Tà cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi: “Buổi tiệc trà xã giao này có gì đặc biệt sao?”

      “Ai nha, khách quan nhất định là người nơi khác đến. Tiệc trà này là triều đình tổ chức hàng năm lần vì các đại tài tử ở kinh thành, tiệc này lấy văn chương kết bạn giao lưu, được diễn ra trong ba ngày, hôm nay vừa mới là ngày đầu tiên.”

      Quân Tiểu Tà sờ cằm, trong đầu xuất ý tưởng: “Đa tạ ông chủ, cáo từ.” Dứt lời, kích động dẫn đầu ba người chạy về hướng cửa thành phía nam.

      “Sư phụ, người tiệc trà xã giao làm gì?” Phượng Hoàng buồn bực, Kích Chiến tò mò.

      “Đương nhiên là kiếm tiền, chẳng lẽ ăn cướp. theo ta là được rồi!” Quân Tiểu Tà vẻ mặt cười mờ ám.

      Khi ba người đến nơi, từ xa liền nhìn thấy đoàn binh lính đứng chỉnh tề thành hàng, mà sau lưng bọn họ có vài thư sinh thầm với nhau.

      Quân Tiểu Tà muốn vào, lại bị người ngăn cản: “Thiệp mời đâu?”

      có.”

      có thiệp mời ngươi vào bên trong làm gì? mau mau.” Thị vệ khinh thường châm chọc: “Nơi này phải là nơi chó hay mèo đều có thể vào.”

      Kích Chiến nghe người nọ năng lễ độ, đứng trước người Quân Tiểu Tà tức giận quát: “Ngươi mới gì!”

      Thị vệ nhìn Kích Chiến thô lỗ, bị thân thể cao lớn của Kích Chiến làm cho sợ hãi, hậm hực : “ có gì, có gì.”

      “Kích Chiến, đừng nhiều chuyện.” Quân Tiểu Tà cũng giận, lôi kéo Phượng Hoàng lùi hai bước, bên tai nàng hai câu, Phượng Hoàng vừa nghe, đầu lông mày nhíu lại, có chút cam lòng lầm bầm hai câu, lập tức dùng giọng ngọt ngào hướng các tài tử bên trong thét to : “Bốn biển đều là tri kỷ, chân trời đều là láng giềng. Thầy trò ba người chúng ta mới đặt chân đến nơi này, chưa quen với cuộc sống, nên đặc biệt rất muốn kết bạn với những người tài giỏi. Nếu người nào có thể đối được câu đối của sư phụ ta, được lượng, nếu đối được có thể kết làm bằng hữu, biết có huynh đài nào dám ra ứng chiến!”

      Vóc người Phượng Hoàng , nhìn qua giống như tiểu nương mười hai mười ba tuổi, cặp mắt linh động lại đầy vẻ kiêu căng, nàng thét to làm các tài tử quay đầu, lộ ra vẻ mặt khinh thường.

      Chỉ là tiểu nương, cũng dám thét to trước mặt các tài tử chúng ta, đúng là biết tự lượng sức mình.

      Thấy có người đáp lại, Phượng Hoàng hừ lạnh tiếng: “Nghe kinh thành rất nhiều người tài, xem ra lời đồn đúng chút nào!”

      “Hừ! Các ngươi kêu gào ầm ĩ, bôi nhọ người có học.” Các tài tử tâm cao khí ngạo, bị khiêu khích lập tức có người phục tới cửa, lạnh lùng : “Tại hạ bất tài, xin ra câu đối, nếu các ngươi có thể đối lại, tại hạ nguyện ý thua bạc, như thế nào?”

      Phượng Hoàng lạnh lùng cười: “Mau lại đây.”

      Mở ra quạt giấy trong tay, tài tử : “, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy!”

      Kích Chiến nhếch miệng cười: “Lão tử còn nghĩ rằng thư sinh này rất giỏi, ra cũng chỉ biết chơi trò điếm số.” Hai mắt Phượng Hoàng mở to: “Ngươi biết ?”

      “Sao thế, ta hiểu, sau bảy là tám chín mười.”

      Các tài tử nghe nhiều lời thô tục, còn hiểu sai ý của người ra câu đối, liền cười ồ lên.

      Phượng Hoàng chống nạnh : “Cười cái gì mà cười, sư phụ của ta vẫn chưa lên tiếng đấy.” Liền liếc Kích Chiến cái: “ hiểu phải làm ra vẻ hiểu, câm miệng cho ta!”

      Quân Tiểu Tà lắc lắc tay, hai người ngoan ngoãn câm mồm. Nàng đến trước mặt tài tử ra câu đối, chắp tay : “Hiếu, đệ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm.”

      Nghe câu đối của nàng các tài tử liền ngưng cười, giống như gặp quỷ, nhìn tiểu nha đầu trước mắt chỉ hơn mười mấy tuổi, đối câu làm người ta phải đỏ mặt, thưa dạ nửa ngày cũng được chữ.

      Lúc nãy ra câu đối, là muốn làm giảm nhuệ khí của nàng, cho nên mới cố ý ra câu đối mắng người. nghĩ tới, nha đầu kia lại có thể đối được.

      Bị tiểu nha đầu đánh bại trước mặt rất nhiều người, tài tử có chút mất mặt, xoay người muốn rời khỏi, lại bị Quân Tiểu Tà gọi lại: “Công tử, ngươi vẫn chưa trả tiền đấy.”

      “Tiền gì?”

      “Ngươi phải , nếu ta may mắn đối được câu đối, nguyện ý đưa ta lượng sao? Ta tin tưởng công tử là người nhất ngôn cửu đỉnh, nuốt lời.” Quân Tiểu Tà tươi cười khiêm tốn nhắc nhở.

      Tài tử vẻ mặt xấu hổ, lấy lượng bạc ném mặt đất, thở hổn hển chui vào đám người.

      Phượng Hoàng cũng vui: “Còn tài tử nào khác, ngay cả người giang hồ rảnh rỗi như chúng ta cũng đối được, các ngươi phải nên gọi là đồ ngốc mới đúng.” Con mẹ ngươi, mắt chó toàn thấy người kém hơn mình mà.

      cây ngã đánh đổ thuyền người, cái tài tử khác tức giận bất bình : “Người giỏi còn có người giỏi hơn, các ngươi may mắn chỉ mới đối được câu thôi, liền ở trong này phát ngôn bừa bãi, các ngươi cũng quá điên cuồng ngạo mạn.”

      Quân Tiểu Tà cũng giận, cười : “Các vị bớt giận, đồ nhi của ta tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nấy, niệm tình nàng tuổi còn , các vị cũng đừng để ý lời trẻ làm gì.”

      Con mẹ ngươi mới là lời trẻ , Phượng Hoàng ở trong lòng mắng to, ngoài miệng cũng dám nhiều lời, giải dược còn ở trong tay xú nam nhân kia, lão nương nhịn!

      “Tại hạ có câu, mời nương chỉ giáo.” người mang vẻ mặt tức giận ra từ đám người, từ bên trong tay áo lấy ra túi tiền, gom góp nửa ngày mới đủ lượng bạc thả mặt đất, mở miệng : ” thôn hai dặm có ba thầy đồ, biết tứ thư Ngũ kinh lục nghĩa, lại dám dạy bảy tám chín đứa, quả to gan!”

      Quân Tiểu Tà chân mềm nhũn. Em ngươi, ra huynh đài ngươi cũng xuyên mà đến? Vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Công tử, ngươi có nghe qua bài đồng dao Trường Thành dài chưa?”

      “Tại hạ biết cái gì là Trường Thành dài, Trường Thành ngắn, mời nương mau đối câu.”

      ra phải xuyên qua. Trong lòng Quân Tiểu Tà thở phào nhỏm, muốn mở miệng. Nhưng đám đông tài tử dường như chờ nổi, thúc giục : “Có bản lĩnh còn mau ra câu đối?”

      Phượng Hoàng vẻ mặt vui, hướng ánh mắt về phía Kích Chiến sai bảo, nghĩ tới Kích Chiến vội vàng khoát tay, yếu ớt : “Sư công, cái này ta biết đối.”

      Các tài tử cười vang, Phượng Hoàng chỉ thiếu chút nữa là bạo phát bay qua đập .

      Mặt Quân Tiểu Tà lộ vẻ do dự, liền giảo hoạt cười: “Mười thất cửu bần, thấu thất hai bát tiền sáu phần ngũ tiền tứ li, còn chần chừ, nhất đẳng hạ lưu.”

      Lời vừa ra, bốn phía như gió lạnh thổi qua, tiếng hít thở liên tục vang lên.

      tinh tế a!” Phượng Hoàng ra lời, kìm lòng đậu vỗ vỗ tay.

      Quân Tiểu Tà nhìn quanh vòng, thấy mặt mọi người so với đèn kéo quân còn đẹp hơn, mỉm cười : “Cảm ơn, cảm ơn.” xong, liền tự nhiên nhặt bạc bỏ vào trong túi tiền, miệng còn lẩm bẩm : “Vẫn là vị công tử này rộng rãi, biết tiểu nữ tử thiếu bạc, chuẩn bị ngân lượng trước, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.”

      Vô sỉ!

      Chúng tài tử mặt đỏ tai hồng, lại tìm được lời phản bác, có lối thoát bọn họ vừa tức giận lại biết làm sao, chỉ biết nhìn lẫn nhau, đột nhiên có người hô to: “Liên Hoa công tử đến.”

      ******

      hai ba bốn năm sáu thất (thiếu bát, vương bát, đồng vương bát: con rùa)

      Hiếu đệ trung tín lễ nghi liêm ( có sỉ, tức là vô sỉ: biết xấu hổ)
      Lucia Anna, honglakthuyt thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 18: Cố nhân


      “Liên Hoa công tử đến!”

      biết là tiếng kinh hô của ai, Quân Tiểu Tà ngước mắt nhìn, chỉ thấy đám người tự động giãn ra hai bên, thân ảnh màu lam thẳng tắp chậm rãi đến.

      Ánh nắng ấm áp xuyên qua cành lá, in đất thành nhiều mảnh . Người nọ đón gió mát, bước nhàng, tay áo đong đưa theo gió, mặt như quan ngọc, môi đỏ như son, đôi sóng mắt như hoa đào, lộ ra vẻ tao nhã xinh đẹp, nam nhân này sinh ra có vẻ ngoài như nữ nhân, mềm mỏng mà nho nhã.

      Tay thon dài nắm chiếc quạt bạch ngọc từ xương voi, nhàng lay động, làn gió phất phơ tóc đen, mắt mỉm cười, môi khẽ nhếch, thanh như tiếng suối róc rách dễ nghe: “ nương.”

      Quân Tiểu Tà mất hồn, giống như về tới Hoa sơn, vào buổi chiều mùa đông năm ấy. Khi đó nàng chỉ là linh hồn vừa xuyên đến nơi này, vì là con của người hầu nên nàng được cưng chiều, thương, toàn bộ cuộc sống của nàng chỉ có thể tóm tắt thành chữ ‘bẩn (dơ)’. Tranh thủ lúc rảnh rỗi, nàng ngủ gật dưới tàng cây, vừa mở mắt, chỉ thấy được người đón gió núi mà đến, tươi cười đơn thuần: “ nương.”

      Lần đầu tiên, có người dùng ánh mắt dịu dàng yên ả nhìn nàng, lần đầu tiên, có người cười với nàng, bỗng nhiên Quân Tiểu Tà cảm thấy, cái mùa đông rét lạnh này, cách mùa xuân cũng gần.

      biết là vui hay buồn, trong lòng nàng xuất nhiều cảm xúc phức tạp đan xen nhau. Sau lúc lâu, Quân Tiểu Tà lặng lẽ thở dài: “Đồ nhi, chúng ta thôi.” Trong mắt lên chán nản thất vọng, giống như tia chớp cắt ngang bầu trời đêm tăm tối, ràng như thế.

      Phượng Hoàng sửng sốt, nàng vẫn cảm thấy sư phụ nàng là người tim phổi, bất kể gặp chuyện lớn hơn nữa, đều chỉ biết ngây ngốc cười cho qua, nhưng tại. . . .

      “Hừ, năng lực chỉ có bấy nhiêu.” Thanh mỉa mai truyền đến, Quân Tiểu Tà ngoảnh mặt làm ngơ, ba hồn bảy vía đều bay mất, ngơ ngác về phía trước.

      Kích Chiến chau mày rậm: “Ngươi giỏi lắm sao, vừa rồi sao đối được?” Sư công của chỉ có Thái Sư phó mới có thể khi dễ, ngươi là cái gì mà dám làm điều đó? xong Kích Chiến cuộn tay áo lên, tư thế có thể sẵn sàng đánh người bất cứ lúc nào.

      Phượng Hoàng thấy vẻ mặt Quân Tiểu Tà kỳ lạ, tức giận : “Đừng để ý đám thư sinh cổ hủ lạc hậu này, thôi.”

      Kích Chiến giơ giơ quả đấm trong trung, hù dọa làm cho đám thư sinh dám câu nào, mới từ từ chạy theo.

      Liên Hoa công tử nhìn bóng dáng đơn kia, trong mắt lên chút tia sáng kỳ dị, cười : “Các vị, tiệc trà xã giao hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu, mọi người cần vì việc này mà mất hứng thú, mời vào bên trong.”

      Trở lại khách điếm, Quân Tiểu Tà câu, im lìm vào phòng đem cửa phòng khóa trái, nằm giường ngẩn người.

      Đúng lúc Nguyên Thần Trường có việc ra ngoài lại gặp được Phượng Hoàng cùng Kích Chiến đứng trước cửa phòng Quân Tiểu Tà với vẻ mặt lo lắng, vội ho tiếng: “Sao thế, hôm nay ra ngoài có thu hoạch được gì ?”

      Phượng Hoàng liếc cái, lạnh lùng : “Ai cần ngươi lo?”

      Nguyên Thần Trường hừ lạnh tiếng, nhìn Kích Chiến, thấy muốn lại thôi, nhíu mày : “Bị khi dễ sao?”

      có!” Kích Chiến vội vàng phủ nhận, vẻ mặt rối rắm : “Sư công, hình như nàng .”

      Chân Phượng Hoàng mềm nhũn, nhảy dựng lên hung hăng đánh cái lên ót : “ ai ngươi câm!” Người ta ràng là có tâm , ngươi biết cái gì.

      “Luyến ái?” Nguyên Thần Trường mỉm cười, trong mắt vẻ lạnh lùng: “Mau ràng.”

      Hai người bị hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người làm cho sửng sốt, do dự lát, Phượng Hoàng đem toàn bộ câu chuyện xảy ra ngày hôm nay kể cho nghe, xong liền lập tức túm Kích Chiến rời khỏi.

      “Thái Sư phó dường như rất tức giận?” Kích Chiến lo sợ liếc mắt nhìn Nguyên Thần Trường , giọng .

      Phượng Hoàng khinh thường, cười nhạo : “Xú nam nhân thời mãn kinh, ngươi đừng quản nhiều như vậy.”

      Hai người vừa , Nguyên Thần Trường nhẫn nại gõ cửa: “Đồ nhi ngoan của ta, mở cửa.”

      Quân Tiểu Tà đắm chìm trong kí ức xưa, có lên tiếng.

      “Cốc cốc cốc, mở cửa!” Đè thấp thanh , lộ ra nhẫn phẫn nộ.

      Vẫn có động tĩnh, vẻ mặt Nguyên Thần Trường căng thẳng, vén lên trường bào, nhấc chân. Ầm, cửa phòng được mở ra.

      “Quân Tiểu Tà!” Nguyên Thần Trường quát tiếng muốn phát cơn giận, lại nghe thấy tiếng khóc rất giường, lửa giận trong mắt lập tức biến mất. gượng gạo: “Ngươi làm sao thế? Bạc bị cướp à?”

      Quân Tiểu Tà hung hăng đem gối ném mặt đất: “Ngươi đừng quản ta!” phát bổn nương rất thương tâm hay sao?

      Dám dùng thái độ này chuyện với ? Nguyên Thần Trường nhíu mi, nhiệt độ trong phòng liền hạ xuống, gằn từng chữ: “Quân Tiểu Tà.”

      “Sư, sư phụ.” Mỗ nữ bị đông lạnh lập tức khôi phục thần trí, lau vội nước mắt mặt, ngồi dậy, cúi đầu, vẻ mặt giống như đứa trẻ làm sai chuyện, vừa sợ vừa bối rối.

      Ngươi sợ ta như vậy sao? Nguyên Thần Trường hít vào hơi, ngồi xuống nơi mép giường. Mông còn chưa chạm giường, Quân Tiểu Tà sợ tới mức lùi vào phía trong giường. Người nào đó hoàn toàn bị chọc giận, miệng lại cười tươi như hoa, dùng giọng tự cho là dịu dàng hỏi: “Sao lại thế này?”

      Quân Tiểu Tà thiếu chút nữa ngã giường, sư phụ ngươi đừng cười như vậy, làm người ta sợ.”, có chuyện gì, chuyện gì cũng có.”

      có chuyện gì sao ngươi khóc?” Người nào đó tươi cười càng rực rỡ, bàn tay siết chặt trong tay áo, bổn tọa nhẫn!

      “Bụi bay vào mắt.” Bả vai Quân Tiểu Tà run rẩy, giả bộ bình tĩnh.

      Nguyên Thần Trường thở dài: “Để vi sư nhìn thử xem.” xong đưa tay, Quân Tiểu Tà theo bản năng quay đầu chỗ khác, hoảng sợ : “Đồ đệ rất tốt, cần làm phiền sư phụ.”

      Bên cạnh người nào đó sắp nổi bão, trán nổi gân xanh.

      “Vi sư ra ngoài chút.”

      Đợi người hoàn toàn khỏi, Quân Tiểu Tà mới từ từ nằm ngã giường, tim đập mãnh liệt, đáng sợ!

      Ban đêm, Nguyên Thần Trường làm chủ, mời vài người uống rượu.

      Nhìn bàn đầy món ngon vật lạ, Phượng Hoàng cùng Kích Chiến đặc biệt ăn nhiều, mà Quân Tiểu Tà chỉ ăn mấy miếng liền muốn về phòng, bị Nguyên Thần Trường trợn mắt nhìn, chỉ đành kiên trì ở lại.

      “Hai người các ngươi ăn no rồi sao? Nếu ăn no ra ngoài dạo .” túi bạc lớn đặt ở trước mắt hai người, Kích Chiến nhanh chóng ôm trong lòng, nhíu mày nhìn Phượng Hoàng.

      Vong Xuyên thấy khí được bình thường: “ bằng ta dạo cùng các ngươi?”

      “Tốt tốt, !” Kích Chiến vui tươi hớn hở mời, Phượng Hoàng lo lắng liếc mắt nhìn Quân Tiểu Tà cái, mới rời .

      Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Quân Tiểu Tà đứng ngồi yên, vụng trộm liếc nhìn Nguyên Thần Trường , thấy mặt chút thay đổi, trong lòng càng sợ hãi, liền đoạt bầu rượu trong tay , nịnh nọt châm rượu cho .

      Nguyên Thần Trường cũng nâng mắt lên nhìn, chỉ nhìn rượu trong chén, Quân Tiểu Tà rót rượu đầy chén cho , lại uống.

      Uống đến chén thứ ba, Nguyên Thần Trường gõ mặt bàn: “Đồ nhi uống sao?”

      “Ừ, nga, uống uống uống.” Quân Tiểu Tà rót cho bản thân chén. Rượu mạnh vào miệng, vị cay độc của rượu làm sặc mũi, Quân Tiểu Tà ho khan hai tiếng: “Sư phụ.” Vẻ muốn lại thôi.

      “Ừ.” Người nào đó nhìn chén chính mình, từ chối cho ý kiến.

      “Chuyện hôm nay, thực xin lỗi.” Quân Tiểu Tà cũng biết vì sao tức giận, như vậy có thể dọa chết người, nàng cũng muốn mỗi ngày phải đối mặt với vẻ mặt đen như đáy nồi của .

      Nguyên Thần Trường cười nhạo: “Đồ nhi làm chuyện thẹn với lòng hay sao?”

      “Nào có.”

      “Vậy xin lỗi làm cái gì?” Nguyên Thần Trường nắm cái chén, lé mắt, vẻ mặt khinh thường.

      Quân Tiểu Tà tức giận: “Có ai thích tự nhiên xin lỗi người khác ? Ta xin lỗi phải vì tâm tình ngươi tốt sao!”

      “Tâm tình vi sư làm sao có thể tốt? Tâm tình vi sư rất tốt.” Nguyên Thần Trường hề để ý tới nàng, tiếp tục uống rượu.

      Quân Tiểu Tà thất bại: “Hôm nay nhìn thấy người rất giống đại sư huynh của ta, trong lòng thoải mái.”

      “Đại sư huynh? nợ tiền của ngươi sao?” Nha đầu chết tiệt này, rốt cuộc có bao nhiêu gian phu?

      phải.” Quân Tiểu Tà hít hơi sâu, mở nắp bình rượu tu ừng ực. Rượu vào người, Quân Tiểu Tà cảm thấy chóng mặt, lá gan cũng lớn, hai mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực, cắn răng : “Đại sư huynh là mối tình đầu của ta!”

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 19:Tới cửa


      tính sao?” Ngươi tại là người của bổn tọa, đại sư huynh gì đó chỉ phải đứng sang bên nhìn. Nguyên Thần Trường bình thản, nhấp ngụm rượu trong chén.

      Quân Tiểu Tà vẫn trợn mắt nhìn, nhíu mày, bĩu môi, chân bước lên ghế, thân thể ngã về phía trước nàng liền hóa đá.

      Đó là mối tình đầu của nàng, đoạn tình cảm xúc động lòng người, rung động đến tâm can, vì sao phản ứng của lại im lìm như thế. Nàng rất cố gắng, mới có đủ can đảm ra nha!

      “Được rồi, xem như ta chưa gì hết.” Nàng say nhưng lúc này có chút tỉnh táo lại, Quân Tiểu Tà vô lực ngã ngồi xuống ghế, ngửa đầu uống ngụm rượu, lại tiếp tục lặng im suy nghĩ.

      Nguyên Thần Trường liếc mắt nhìn nàng cái, môi lộ chút ý cười xấu xa. Quân Tiểu Tà nương, ngươi tại là đồ chơi của bổn tọa, đừng nghĩ rằng bổn tọa cho ngươi có cơ hội ra bên ngoài câu tam đáp tứ, ngươi tốt nhất nên hiểu tình hình của bản thân.

      Ba!

      Người nào đó vỗ bàn, đứng dậy, vẻ mặt kiên quyết mà quyết tuyệt: “Sư phụ, ta quyết định!”

      “Ừ.” Tốt nhất nên hiểu , nếu chỉ biết tự chuốc lấy khổ.

      Nguyên Thần Trường ngước mắt, nụ cười môi còn chưa có mở ra, môi mỏng bị mỗ nữ vô sỉ đoạt lấy.

      Đôi môi của nàng mang theo hơi lạnh dán lên môi , cái lưỡi đinh hương như lá cây lướt qua hàm răng của , ý đồ cạy mở miệng của , công thành chiếm đất.

      mặt Nguyên Thần Trường tức khắc lên ba đường hắc tuyến, nắm đầu vai của nàng muốn ném nàng ra ngoài cửa sổ, nhưng gắn bó giữa răng và môi như là dòng điện làm cho có cảm giác tê dại, làm cho lỗ tai nóng lên, chân tay có chút luống cuống.

      “Y, kỳ quái nha.” Đột nhiên Quân Tiểu Tà buông ra, vẻ mặt nghi hoặc: “Sư phụ, miệng của người sao ngọt quá vậy?” là người xấu xa, lại luôn lời ác độc, miệng phải nên vừa cay vừa đắng sao? Sao bờ môi của lại mềm mại, hơi thở lạnh thấu xương lại có mùi thơm ngát? Rất thích hợp, chẳng lẽ nàng sinh ra ảo giác?

      Nguyên Thần Trường : “…” (#_#).

      “Ngô.” Quân Tiểu Tà tiến đến gần , khẽ cắn môi ửng đỏ của , vẻ mặt nghiêm túc tỉ mỉ thưởng thức, trong đầu quên : phải ảo giác, có chút ngọt. Trong đầu đột nhiên nhớ đến câu trong quảng cáo: nông phu XX có chút ngọt.

      “Quân Tiểu Tà!” Người nào đó nổi giận rồi, bảo vệ nụ hôn đầu tiên hai mươi năm, lại ngang nhiên bị cướp như vậy, hơn nữa vẻ mặt của nàng lúc này là có ý gì? Chẳng lẽ nàng chế nhạo

      Quân Tiểu Tà phục hồi tinh thần, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Tổn thọ nga, vừa rồi ta lại làm chuyện điên rồ gì thế? Liếc mắt nhìn trộm cái, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của nổi lên hai đám mây đỏ ửng, đoán chừng tức giận cũng , nàng yếu ớt giải thích: “Sư phụ người đừng nóng giận, đồ nhi mấy ngày nay đều ăn của người, uống của người, còn ngủ của người, có bạc trả cho người, cho nên mới đem nụ hôn đầu tiên quý giá nhất của đồ đệ được cất giữ mười tám năm trả nợ cho người.”

      “Đồ đệ vốn muốn cất giữ cho đại sư huynh, nhưng. . . . Cho nên liền. . . .”

      Món đồ đưa ra ngoài được mới đưa cho , lại dám là quý giá nhất? Trán Nguyên Thần Trường nổi gân xanh, tay nắm vạt áo Quân Tiểu Tà kéo về phía giường.

      “Ngươi phải muốn trả nợ sao, vi sư cho ngươi toại nguyện!”

      Bị dọa cho sợ hãi, hai mắt Quân Tiểu Tà mở lớn, hai chân đá đạp lung tung, vẻ mặt đáng thương cầu xin tha thứ: “Sư phụ, đồ đệ, đồ đệ sai rồi.”

      “Biết sai! Ngươi làm sai ở chỗ nào!” Nguyên Thần Trường nham hiểm cười tiếng, trong mắt lại lên chút giận dỗi, dám có can đảm cướp nụ hôn đầu của bổn tọa, ngươi nhất đinh phải phụ trách! xong, nằm lên người nàng, hơi thở ấm áp phả mặt nàng: “Chỉ nụ hôn trả xong nợ, trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”

      “Ngươi, ngươi muốn thế nào?” Quân Tiểu Tà rụt cổ, hoảng sợ nhìn : “Sư phụ phải muốn bá vương ngạnh thượng cung chứ?”

      Nguyên Thần Trường xuy cười tiếng: “Vừa rồi là ai bá vương ngạnh thượng cung với ta?” Ánh mắt xem thường từ mặt nàng chuyển qua ngực: “Vùng đất bằng phẳng.” Trong mắt nhanh chóng lên chút khó khăn.

      Con ngươi Quân Tiểu Tà co rụt lại, trong lòng nổi trận lôi đình nhưng lại nhìn thấy chút mất tự nhiên trong mắt , mặt nàng liền lên chút ý cười xấu xa, tay nàng an phận vẽ vòng quanh ngực Nguyên Thần Trường , dùng giọng ngọt ngào đến chính nàng nghe xong đều muốn nôn : “Sư phụ đừng ghét bỏ đồ nhi, ngày nào đó đồ nhi trưởng thành.”

      Tay bé ôm lấy cổ , luồn vào mái tóc đen như mây của , phóng ra ánh mắt quyến rũ nhìn : “Sư phụ.”

      “Đồ nhi, đây là quyến rũ vi sư sao?” Nguyên Thần Trường chống khuỷu tay, cùng nàng gần gũi đối mặt nhau, con ngươi tối đen biến hóa nhanh chóng.

      Giằng co lát, Quân Tiểu Tà bại trận, nắm áo chặt, khó chịu xoay đầu: “Đồ nhi giỡn.”

      Trong lòng Nguyên Thần Trường thở phào nhõm, quay lưng lạnh lùng : “Dẫn ta gặp đại sư huynh gì đó của ngươi.”

      “Vì sao?”

      “Vi sư rất tò mò, là nam nhân như thế nào lại có thể xui xẻo bị ngươi nhìn trúng.” Nguyên Thần Trường để ý tới Quân Tiểu Tà, sải bước tiêu sái ra phòng, nhìn thấy bốn bề vắng lặng mới thở hắt ra hơi. Vừa rồi nguy hiểm , thiếu chút nữa liền. . . . Chẳng may nếu như bị người nào biết đường đường là ma chủ Yểm cung vẫn còn. . . . mất thể diện!

      Quân Tiểu Tà đuổi theo ra cửa, vẻ mặt đáng thương năn nỉ : “Sư phụ, đừng , đồ nhi cũng muốn nhìn thấy nữa. Hơn nữa, tại chỉ sợ đại sư huynh sớm có giai nhân bên người.”

      “Là vi sư muốn nhìn, ngươi muốn nhìn biết nhắm mắt lại sao!” Nguyên Thần Trường cho nàng cơ hội phản bác, tóm nàng theo hướng cửa nam rời .

      Đêm ở kinh thành, đèn đuốc sáng trưng, lung linh mà rực rỡ.

      Nguyên Thần Trường thô bạo kẹp nàng ở nách, động tác nhanh chóng liền biến mất tại ngã tư đường, chờ đến lúc Quân Tiểu Tà tỉnh táo lại hai người đứng ở trước cửa của tiệc trà xã giao.

      Người ở bên trong, mặc sức chuyện ăn uống no say.

      Nguyên Thần Trường bước từng bước dài, nhanh chóng vào hội trường, thị vệ giữ cửa ngăn cản bước vào bên trong, chỉ vì đắm chìm trong vẻ đẹp khuynh thành của .

      Quân Tiểu Tà cười gượng hai tiếng, theo phía sau tiến vào hội trường.

      Liên Hoa công tử là nhân vật lợi hại ở khinh thành, bên người cũng thiếu người vây quanh, cho nên Nguyên Thần Trường cần tốn nhiều sức liền tìm được .

      Tầm mắt lướt qua đám người, Nguyên Thần Trường thản nhiên đánh giá Liên Hoa công tử cùng đám người vây quanh .

      Liên Hoa công tử nhận thấy có ánh mắt đánh giá dừng ở người , chợt quay đầu, chỉ thấy đôi mắt như sao lạnh xông vào tầm mắt, hơi ngẩn người, đáy mắt lên chút thâm ý, tiếng động giằng co.

      Mọi người khó hiểu, nhìn theo tầm mắt Liên Hoa công tử, liền hoảng hốt, luống cuống.

      “Bản công tử tới đây có thỉnh cầu, mong Liên Hoa công tử chỉ giáo.” Vẻ mặt Nguyên Thần Trường bình tĩnh . Mặc dù kiêu căng, nhưng rất có khí phách.

      Trong lòng Quân Tiểu Tà thầm hô xong, thể ngăn cản, đành phải núp bên cạnh im lặng lên tiếng.

      Ánh mắt Liên Hoa công tử nhìn Quân Tiểu Tà, nhìn thấy thần sắc bất an của nàng, trong mắt lên tia nghi hoặc, cười yếu ớt : “Công tử xin hỏi.”

      “Trúc bản vô tâm ngộ tiết khởi năng quá?” (cây trúc rỗng ruột, gặp khó khăn làm sao có thể chống đỡ nổi?)

      “Sư phụ, đồ nhi biết người là muốn tốt cho đồ nhi, đồ nhi xin nhận, chúng ta thôi.” Quân Tiểu Tà sắp điên rồi, sớm biết như thế uống rượu.

      Nguyên Thần Trường mỉm cười, đưa tay đặt lưng nàng, Quân Tiểu Tà sợ tới mức cứng người, chỉ nghe : “Đồ nhi luôn nhớ nhung người tình cũ, ngày sau chỉ sợ thể chuyên tâm tu luyện, thay vì vấn vương, bằng vung dao sắc, cắt đứt sạch , đối với mọi người đều tốt. Ngươi đúng , đại sư huynh?”
      Yoororo, Lucia Anna, Phong nguyet2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :